Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 510: Phỉ Thúy song long (5)
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Hai viên Phỉ Thúy vẫn nằm trên bàn, từ nảy tới giờ Lý Dương và Hà lão chưa từng động tới nó.
Hai thứ này cho dù là màu sắc hay là hình dáng điều giống nhau, điểm khác duy nhất chính là trên một khối Phỉ Thúy có một chấm của Hà lão khi nãy.
-Thật sự là kính tượng.
Hà lão thì thào một câu, trên mặt ông không còn sự bình tĩnh nữa, Lý Dương lại mở ra năng lực đặc thù, vẫn như trước, hắn chỉ có thể thấy được một cái.
-Ông, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Lý Dương lúc này đang vô cùng rung động, một màn quỷ dị này hắn chưa bao giờ nhìn thấy qua, Lý Dương có thể thể xác định thứ này chưa có ai chạm tới.
Không ai chạm qua không ngờ nó lại thần bì xuất hiện một điểm đen, vị trí còn giống như đúc cái bên cạnh, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cho dù là hắn cũng không thể nào tin tưởng.
-Đây là Phỉ Thúy song long, thật lâu trước đây ông có nghe nói một lần, không ngờ là nó thật sự tồn tại.
Hà lão thở dài rồi cầm hai khối Phỉ Thúy lên tay cẩn thận quan sát chúng.
-Phỉ Thúy song long? Ông, ông có thể nói rõ ràng một chút không, hiện tại cháu đang rất hồ đồ đây này.
Lý Dương rất nghi hoặc, nhưng mà trong lòng hắn có một sự kiên định, Hà lão biết được tên của thứ này chứng minh ông biết lai lịch của nó
Hà lão gật đầu, ông một lần nữa đặt hai khối Phỉ Thúy lên bàn rồi thở dài một hơi:
-Thứ này kỳ thật là một cơ mật, năm đó ông cũng trùng hợp mới biết được, Phỉ Thúy song long sớm nở tối tàn, ông chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy, ai cũng không biết nó có thật hay không, có lẽ ngọc bội song ngư kia cũng là thật
-Ngọc bội song ngư?
Lý Dương trừng to mắt, hắn hiện tại càng ngày càng hồ đồ.
-Không sai, chính là ngọc bội song ngư
Hà lão từ từ nói:
-Ngoc bội song ngư giống như Phỉ Thúy song long, chúng đều là một đôi. Ngọc bội song ngư nói đúng ta là một cái, chẳng qua là thời không khác nhau mà thôi.
-Ông nói cái gì, hai thứ là một? Còn là thời không khác nhau?
Lý Dương hoàn toàn bị chấn động, cách nói này hắn mới nghe lần đầu, nghe như là chuyện khoa học viễn tưởng vậy, ngay cả thời không cũng lấy ra.
-Rất khó thừa nhận phải không, trên thực tế chính là như thế, thứ này được phát hiện lần đầu ở một căn cứ quân sự bí mật, ngọc bội song ngư khi phát hiện thì sờ giống như là 2 cái, nhưng thật sự thì nó chỉ có một, chúng nó nằm ở hai thời không khác nhau, trải qua thí nghiệm thì chúng cách nhau 2 giờ đồng hồ.
Hà lão cười cười rồi nói tiếp:
-Chuyện này tạo thành sự nghiên cứu siêu thời không của quốc gia, chỉ tiếc là đến nay vẫn chưa có phát hiện gì, nghiên cứu này rất phức tạp, nó vượt xa văn minh hiện nay cho nên tới bây giờ vẫn chưa nghiên cứu ra cái gì
-Căn cứ quân sự bí mật.
Lý Dương cảm thấy có chút phát mộng, hắn cúi đầu nhìn hai khối Phỉ Thúy trên bàn, dựa theo cách nói của Hà lão thì hai thứ này chỉ là một, có điều chúng nằm ở thời gian khác nhau mà thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Dương đột nhiên có ý nghĩ trong lòng, có lẽ đây chính là nguyên nhân mà năng lực đặc thù không thể nhìn thấy hai khối Phỉ Thúy, thứ này vốn là một, nhìn không thấy cũng là bình thường mà thôi.
Nếu thật sự như vậy thì năng lực đặc thù của Lý Dương cũng không có xuất hiện vấn đề gì, việc này đối với Lý Dương mà nói là một tin tức tốt.
-Nơi bí mật này ông cũng không biết rõ cho lắm, dường như là nơi thử nghiệm bom nguyên tử chính là ở chỗ này.
Hà lão yên lặng gật đầu, Lý Dương lại quay đầu lại nhìn, thứ này quá thần kỳ, ngay cả bom nguyên tử cũng có dính dáng với nó.
-Ông cũng chỉ nghe nói chứ không có thấy tư liệu xác thực, những tư liệu này đoán chừng sẽ vĩnh viễn không thể xuất hiện.
Thấy Lý Dương nhìn mình, Hà lão lại giải thích một câu, Lý Dương mở to mắt, vội vàng hỏi:
-Cơ mật này ngay cả thân phận của ông cũng không được quyền biết?
Thân phận của Hà lão Lý Dương biết rất rõ ràng, ông thuộc về loại người có địa vị cao nhất, không ngờ ông cũng không biết được thứ này.
-Có một số việc cháu không hiểu, cũng không cần hỏi tới đâu.
Hà lão lắc lắc đầu, thân phận của ông rất cao nhưng không phải là chuyện gì cũng biết. Năm đó chuyện ngọc bội song ngư xuất hiện cấp bậc của ông cũng không cao như bây giờ, đợi khi cấp bậc ông đủ thì thứ này từ sớm đã niêm phong trong kho, hắn chuyện này cũng không thể đi hỏi thăm nên ông cũng không biết được.
-Ông yên tâm, chuyện ông không biết thì cháu sẽ không đi hỏi, ông, sao bom nguyên tử lại có liên hệ với ngọc bội song ngư?
Lý Dương tới Hà lão rồi hiếu kỳ hỏi.
Do dự một chút, Hà lão mới từ từ nói:
-Nghe nói năm đó sau khi xuất hiện ngọc bội thì xuất hiện một lượng lớn người giống nhau như đúc, bọn họ từ người mẫu phân ra thành hai. Không chỉ người bình thường mà ngay cả quân đội cũng xuất hiện những người như vậy, vì tiêu diệt những người này quốc gia trực tiếp sử dụng bom nguyên tử vừa mới chế tạo thành công
-Người giống nhau.
Lý Dương há to miệng không khép lại nổi, hắn dùng sức nhéo mình một cái, thứ chỉ có torng khoa học viễn tưởng không ngờ lại xuất hiện trong đời thật, hơn nữa chuyện này còn do chính miệng Hà lão nói cho hắn biết.
-Đúng, mặc khác còn phát hiện một loại bệnh độc, loại bệnh độc này xâm lấn hệ thần kinh và não bộ làm cho người ta mất hết tri giác, chỉ biết làm theo bản năng, cho dù là cánh tay rớt ra chỉ sợ cũng sẽ không có cảm giác gì.
Hà lão từ từ nói, ngộc bội song ngư bị quốc gia phong tỏa, nhưng trong dân gian sớm đã có tin đồn nên cũng không xem là cơ mật gì, Hà lão cũng thông qua con đường này mới biết được tin tức về nó.
-Ông, những điều ông nói là thật ư? Sao cháu càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ vậy.
-Thật hay giả không quan trọng, quan trọng là ... kính tượng thật sự tồn tại, thời không có lẽ cũng là thật.
Hà lão lắc đầu nói, Lý Dương lập tức quay đầu lại nhìn hai khối Phỉ Thúy trên bàn. Hà lão nói đúngthứ kia đã là lịch sử, còn là vật được niêm phong, đi thăm dò cũng không có ý nghĩa gì.
Khi nhắc tới thời không mọi người đều thấy rất mơ hồcó điều Lý Dương lại muốn hiểu nó.
Cái này giống như chuyện người ngoài hành tinh vậy, trước kia cũng chỉ là nghe đồn, gần đây nước Mỹ có chút tiết lộ tinh tức sự tồn tại của người ngoài hành tinh, hiện tại mọi người cũng đang rất mơ hồ.
-Trực giác của cháu quả thật là chuẩn, thứ này quả thật không phải là thứ đơn giản.
Lý Dương đột nhiên cười cười, sau khi biết được chân tướng hắn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, mấy thứ này với hắn mà nói đều rất xa xôi, nếu không phải vừa vặn gặp thì nói không chừng cả đời hắn cũng sẽ không thấy.
Với Lý Dương mà nói, chỉ cần năng lực đặc thù còn tồn tại là được, nhữn thứ khác hắn không cần quan tâm. Hơn nữa năng lực đặc thù của hắn còn huyền ảo hơn Phỉ Thúy song long nhiều, Lý Dương đến bây giờ còn chưa biết được năng lực đặc thù của mình có được như thế nào nữa.
-Rất không đơn giản, Lý Dương, chuyện này ngày hôm nay ngoại trừ hai người chúng ta thì không được nói cho bất cứ ai biết, cho dù là cha mẹ cháu, Giai Giai hay là Lưu Cương đều không được nói, cứ để bọn họ không biết là tốt nhất.
Sắc mặt Hà lão có chút nghiêm túc, chuyện này rất quỷ dị, nói ra cũng vô dụng, nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền toái mà thôi.
-Ông yên tâm, cháu cam đoan chuyện này cháu sẽ không nói cho bất cứ ai.
Lý Dương lập tức trả lời, chuyện kỳ lạ thế này không cho người khác biết thì tốt hơn.
-Tốt, còn nữa, thứ này cho ông mượn ba năm, ba năm sau ông trả lại cho cháu
Trong mắt Hà lão hiện ra một tia từ ái, ông chỉ hai khối Phỉ Thúy trên bàn rồi nói một câu.
-Không cần phải nói mượn, tặng ông cũng không sao, thứ này ở trên tay ông mới có thể phát huy công dụng tốt nhất.
Lý Dương lắc đầu cười nói.
Mục dích của Hà lão Lý Dương biết rất rõ, thứ này khẳng định là được mang đi để nghiên cứu, thứ này dùng để nghiên cứu khoa học thì có lợi hơn rất nhiều, Lý Dương cho dù là không thoải mái cũng rất sảng khoài đáp ứng.
-Thứ này là của cháu, nó nằm trên tay ông ba năm cháu không cần lo lắng, ông cam đoan khi trả lại nó vẫn còn nguyên vẹn.
Hà lão điểm điểm đầu Lý Dương, trên mặt càng thêm hiền lành. Lý Dương đồng ý dùng thứ này để nghiên cứu làm cho Hà lão rất hài lòng, đương nhiên, Hà lão nói dùng 3 năm thì chắc chắn chỉ dùng 3 năm, thứ này sớm muộn gì cũng trở về tay hắn mà thôi.
Lúc này cũng đã là 4 giờ chiều, Lý Dương giao hai khối Phỉ Thúy cho Lý Dương, hắn thì trở lại nhà mình nghỉ ngơi, kỳ thật Lý Dương cũng không ngủ được, khi về nhà hắn lền lên mạng tìm tòi xem có tìm được tư liệu liên quan gì hay không.
Kết quả tìm được làm cho hắn rất kinh ngạc, Phỉ Thúy song long không ngờ cũng có giới thiệu, chuyện ngọc bội song ngư cũng có, có một chút rất giống lời Hà lão nói.
Trên mạng Lý Dương cũng hiểu được khu căn cứ bí mật kia chính là quân khu 51 của Trung Quốc.
Đóng máy tính, Lý Dương lập tức ném hết những thứ này ra sau đầu.
Lý Dương là một người lạc quan, mấy thứ này mặc kệ thiệt giả thì cũng là chuyện của những nhà khoa học, không có quan hệ gì với hắn, hắn không cần phài để ý chúng làm gì.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 511: Cha mẹ đã đến
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Sáng sớm hôm sau, Hà lão tự mình mang hai khối Phỉ Thúy ra ngoài, không chỉ có Lý Dương phải giữ bí mật mà chuyện vận chuyển thứ này cũng cần phải giữ bí mật.
Phỉ Thúy song long thật sự rất huyền ảo, thứ này có sức hấp dẫn không thể tưởng được với các nhà khoa học, ngọc bội song ngư từng có quốc gia khác đưa ra yêu cầu mượn, đương nhiên, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.
Đến trưa, Lý Dương và Vương Giai Giai đều ngâm mình trong phòng thương lượng phương án trang trí, ngoại trừ phòng khách và lầu hai giữ nguyên, những nơi khác có rất nhiều thứ cần sửa chữa, đặc biệt là phòng ngủ, nơi đó là nơi riêng tư của hai người, cần phải trang trí kỹ lưỡng một chút.
Buổi chiều Lý Dương và Vương Giai Giai lại đi dạo, mua một đống đồ dùng, thu dọn phòng khách, sau khi làm xong hai người liền thở ra một hơi.
Nếu đã mua nhà mới thì cha mẹ nên ở nhà mới, không cần phải ở khách sạn.
-Lý Dương, nơi này có hơi ít người, chúng ta có cần mướn thêm người hay không.
Nằm trên giường, Vương Giai Giai quay đầu lại ôn nhu hỏi một câu, ngôi biệt thự này quá lớn, nó còn lớn hơn nhiều ngôi nhà của cô ở Ngọc Tuyền Sơn.
-Mướn người?
Lý Dương có chút nghi hoặc, chuyện này hắn cũng hiểu, Thường Thịnh cụng từng để cập chuyện này với hắn, hắn sẽ tìm một người làm vườn, một đầu bếp và hai người phục vụ trong nhà, đây là cơ bản nhất, chứ chỉ dựa vào hai người bọn họ thì chắc có nước mệt chết mà thôi.
-Đúng vậy, mướn thêm chút người đi, một nơi lớn thế ày khẳng định là chúng ta thu xếp không hết.
-Được rồi, thuận tiện mướn thêm vài bảo tiêu về, dù sao thì nhà của chúng ta cũng đủ lớn.
Lý Dương rốt cục cũng hạ quyết tâm tăng thêm người cho ngôi nhà, về phần bảo tiêu thì chỉ là ý tưởng đột xuất của hắn, nơi này cách chỗ Hà lão rất xa, không thể giống như Minh Dương có Hà lão chiếu cố. Mình thì lại thường xuyên không có ở nhà, nếu như có trộm vào nhà ăn cắp bảo bối của hắn thì hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất.
-Tốt, chuyện bảo tiêu anh tìm, những người khác để em lo, cam đoan sẽ tìm người chuyên nghiệp nhất.
Vương Giai Giai cười cười, nhìn đôi môi nhỏ nhắn của cô, Lý Dương đột nhiên giống một lão hổ xông tới...
Lúc này đây rốt cục mộng tưởng của Lý Dương cũng đã thực hiện được một bộ phận, có điều bước cuối cùng vẫn chưa thành công, thời khắc cuối cùng Vương Giai Giai dựa vào một tia lý trí cuối cùng mà vùng dậy chạy mất.
Điều này làm cho Lý Dương rất tiếc nuối, đồng thời trong lòng lại có một chút đắc ý, hiện tại xm ra khoảng cách tới giấc mộng của hắn cũng không còn xa.
Buổi tối Lý Dương gọi điện thoại cho Hà lão để cho chiếc xe trở về chỗ ông, hắn thì ở lại nhà mới của mình một đêm. Chờ khi đưa Giai Giai về nhà, trong biệt thự chỉ còn hắn và Lưu Cương, Lý Dương bắt đầu suy nghĩ tới việc mướn người.
Hắn biết rất rõ tính tình cha mẹ mình, nếu như không có người giúp thì hai ông bà nhất định sẽ chủ động phụ giup hắn dọn dẹp căn nhà, hai ông bà đã lớn tuổi rồi, không thể để cho hai người mệt nhọc nữa được.
Cho dù là vì cha mẹ hay là vì hắn thì mướn người đều rất cần thiết.
Trong phòng Lý Dương ngủ rất ngon, hắn cũng không có cảm giác lạ lẫm khi ngủ giường khác, hắn thường xuyên ngủ khách sạn nên chuyện này hắn cũng đã quen rồi.
Ngày mới vừa đến, Lý Dương liền rời giường đi tản bộ trong hoa viên, vừa mới ra thì hắn đã thấy Lưu Cương đang chạy bộ trong vườn, mỗi lần Lưu Cương đều dậy sớm hơn hắn rất nhiều.
Với Lưu Cương, Lý Dương ngoại trừ có tình cảm an hem ra còn cảm thấy rất cảm kích, trong một năm này, Lưu Cương là người ở cùng Lý Dương trong thời gian dài nhất, Lý Dương sơm đã quen cuộc sống có Lưu Cương bên cạnh rồi.
Có điều tuổi tác của Lưu Cương cũng không còn nhỏ nữa, ở Lật Thành người có cùng tuổi với hắn sớm đã kêt hôn, hắn quyết định chờ khi nào mình không vội hắn phải đi tìm một cô gái cho Lưu Cương mời được.
Lưu Cương không có thân nhân, chính mình xem như là thân nhân của hắn, là anh của hắn nên việc này mình phải dích thân lo liệu.
Đi ra ngoài ăn sáng, chờ tới 8 giờ, Lý Dương đúng giờ xuất phát, vợ chồng Lý Quân Sơn ngồi xe lửa tới, Lý Dương vốn muốn mua vé máy bay cho hay người, nhưng hai người không muốn đi máy bay mà chỉ muốn đi xe lửa nên hắn chỉ còn cách tuân theo mà thôi.
Vương Giai Giai đã đứng chờ ở cửa Ngọc Tuyền Sơn, hôm nay cô mặt một bộ váy trắng liền áo, thoạt nhìn thì cô trông rất đáng yêu.
Hôm nay Lý Dương lái chiếc xe của Thường Thịnh, Lý Dương hôm vừa nói mượn xe, Thường Thịnh liền không nói lời nào mà đưa chía khóa ngay.
Điều này làm cho Lý Dương lại dân lên ý muốn mua xe, Volvo để ở Minh Dương, khi trở về thì tiện sử dụng, hắn cũng không định lái chiếc Volve lên Bắc Kinh.
Ở Bắc Kinh luôn dùng chiếc Hồng Kỳ của Hà lão thì cũng không tiện, chiếc xe này dù sao cũng là nhà nước phân phối đặc biệt cho Hà lão, hắn không thể chiếm dụng nó được.
Hơn nữa chiếc xe này cũng không chứa được nhiều người, giống như lần này vậy, tính luôn hắn, Lưu Cương, Vương Giai Giai và người lái xe thì là 4 người, không có chỗ ngồi cho cha mẹ hắn, nếu không phải ngày hôm qua Vương Giai Giai đưa ra vấn đề này thì chỉ sợ hắn cũng quên mất.
Cha mẹ hắn sau khi tới đây cũng phải dùng xe, khi ra ngoài có xe thì cũng tiện hơn một ít, Lý Quân Sơn còn chưa làm xong hộ chiếu nên cũng không thể mướn xe, những điều này làm cho ham muốn mua xe của Lý Dương càng thêm mãnh liệt.
Vừa tới 9 giờ, Lý Dương đã tới nhà ga, Bắc Kinh có rất nhiều người, đường xá lúc này cũng là lúc đông đúc, nếu không phải Lưu Cương thuộc đường thì bon họ đã đến trể hơn rồi.
Xe lửa chín giờ tới Bắc Kinh, Lý Dương và Vương Giai Giai đứng ở bên ngoài ngửa đầu nhìn vào, nhìn một lát, Lý Dương liền ra sức phất tay rồi kéo Vương Giai Giai chạy tới.
Vợ chồng Lý Quân Sơn mang theo một cái bao đi ra ngoài, hai ông bà ăn mặt mộc mạc nhưng rất chỉnh tề, trên gương mặt hai người lúc này còn có chút kích động.
-Ba, mẹ.
Lý Dương nhận lấ cái bao rồi kéo tay cha mình từ từ đi ra ngoài, Vương Giai Giai thì kéo tay Lý mẫu cùng nhau đi theo phía sau, hai ông bà cười hiền lành nhìn hai người.
-Dì, chú, Lý Dương vì đón hai người mà cố ý mua nhà trước, căn nhà cũng đã thu xếp khá tốt, mặc dù có chút đơn giản nhưng dù sao cũng tốt hơn ở khách sạn.
Vương Giai Giai nhỏ giọng nói, Lý Quân Sơn sững sốt, lập tức nở nụ cười.
Nhà ở cũng đã mua, xem ra hôn sự không còn xa nữa, đối với cha mẹ mà nói không có gì tốt hơn là con cái có gia đình cả.
Điều này làm cho Lý Quân Sơn rất là cảm khái, hai đứa con đều không chịu thua kém, ít nhất thì ông cũng có hai đứa con biết nghe lời, hai người đều làm cho ông rất yên tâm, xem ra hai ông bà chuẩn bị dưỡng già là được rồi.
Con lớn Lý Thành học sư phạm, hiện tại là một giáo sư giống như ông, hắn ở trường yêu Phương Thục Cầm, hai người sau đó kết hôn, tuy lo việc hôn sự có chút chật vật nhưng dù sao thì cũng viên mãn.
Một thời gian sau hai người đã có cháu bồng, việc này làm cho hai người rất vừa lòng, lúc ấy tất cả vướng bận đều dồn về phía Lý Dương.
Lý Dương sau khi tốt nghiệp chưa tìm được việc làm nên hai ông bà rất o lắng, nhưng mà hai ông bà không ngờ là sau hai năm Lý Dương đột nhiên chuyển vận, không chỉ có thể mua nhà lớn mà còn có được một cô bạn gái rất xin đẹp.
Bạn gái là người Bắc Kinh, nghe nói thân thế gia đình không thấp, ít nhất thì bọn họ không thể so sánh được.
Hai ông bà cũng không đặt biệt để ý tới thân phận, chỉ cần hai người trẻ tuổi có thể hạnh phúc là tốt rồi, như vậy thì tâm nguyện lớn nhất của hai người cũng sẽ hoàn thành.
Với bọn họ mà nói, chỉ cần như vậy là đủ, dùng câu thôn quê mà nói thì đây là có phúc khí.
Chiếc xe từ từ chạy về thủ đô, Lý Dương ngồi ở ghế phó lái, Vương Giai Giai và hai ông bà thì ngồi phía sau.
Khi thấy ánh mắt Lý Quân Sơn thỉnh thoáng liếc nhìn vị trí tài xế, Lý Dương càng muốn mua xe hơn.
Khi trở về tới biệt thự thì cũng gần đến 11 giờ, nhìn tò biệt thự xa hoa trước mặt, hai ông bà liền há hốc mồm.
-Giai Giai, đây là nhà hai người các con mua?
Lý Quân Sơn vội vàng hỏi một câu, căn nhà ở Minh Dương lớn thì cũng thôi, nhưng nhà ở Bắc Kinh cũng lớn như vậy, phải biết rằng đây là Bắc Kinh, giá đất ở nơi này đát hơn ở Minh Dương nhiều, Lý Quân Sơn xem TV mỗi ngày nên biết giá nhà đất hiện giờ ở Bắc Kinh đều có giá trên trời.
Một căn nhà lớn như vậy thì phải dùng bao nhiêu tiền để mua?
-Đúng vậy, dì, chú nếu sau này không có chuyện gì thì cứ ở nơi này để cho bọn con hiếu kính hai người.
Vương Giai Giai cười cười, Lưu Cương tiến lên mở cửa rồi lái xe vào gara, Lý Dương và Vương Giai Giai thì mang hai ông bà đi xem ngôi nhà.
-Dương Dương, con mua ngôi nhà này bao nhiêu tiền?
Nhìn hoa viên xinh đẹp, Lý mẫu nhịn không được hỏi một câu, bọn họ bết đứa con nhỏ của mình hiện tại có rất nhiều tiền, nhưng mà bọn họ cũng sợ con mình tiêu tiền lung tung, tiền trên tay không được bao nhiêu, nếu có chuyện gì thì khó giải quyết.
Đây cũng là tâm lý phổ biến của bậc cha mẹ hiện nay.
-Không nhiều lắm, căn nhà này là của một người quen củ, người này để lại với mức giá khá rẻ.
Lý Dương lắc đầu cười cười.
-Rốt cuộc là bao nhiêu?
Lý Quân Sơn cũng hỏi một câu.
Một căn nhà lớn như vậy tuyệt đối là nhà cao cấp, căn nhà thế này mà rẽ thì Lý Quân Sơn không tin được, ông không phải là người cái gì cũng không hiểu, thứ này dù sao ông cũng biết được ít nhiều.
-Cũng không nhiều, 120 triệu.
Lý Dương gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói, căn nhà này nghiêm khắc mà nói thì không đắt, có thể nói là rất rẻ, nếu không phải Thường Thịnh muốn giao hảo với Lý Dương thì hắn cũng sẽ không mua được căn nhà với giá này.
-Bao nhiêu?
Vợ chồng Lý Quân Sơn đồng thời hỏi, trên mặt hai người đầy vẻ khiếp sợ. Lý Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi nhìn Vương Giai Giai cầu cứu, Lý Dương đã sớm đoán được cha mẹ khi biết giá ngôi nhà sẽ có phản ứng như vậy, cho nên trướ đó hắn không hề dám nói giá.
Cuối cùng là do Lý Quân Sơn ép hỏi nên hắn mới nói ra mà thôi
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 512: Càng lợi hại càng tốt
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
- Cô chú, căn nhà này rất đáng giá. Cho dù có đầu tư cũng không bị lỗ đâu. Lý Dương hiện nay không thiếu tiền. Mua một căn nhà như vậy để cho cô chú ở cũng thoải mái hơn phải không?
Vương Giai Giai vội vàng đứng dậy, nhỏ giọng nói. Con dâu tương lai đã lên tiếng, hai ông bà già tuy rằng vẫn còn khiếp sợ nhưng rốt cuộc cũng không nói gì nữa.
Lý Quân Sơn cũng chỉ biết là con trai mình có tiền nhưng không biết là nó có bao nhiêu. Ông đoán nhiều nhất là có trên trăm triệu. Nhưng bây giờ thì ông hiểu rằng con trai ông không chỉ có trên trăm triệu mà ít nhất là vài trăm triệu.
Bằng không thì Lý Dương cũng không bỏ ra hơn trăm triệu để mua một căn nhà cao cấp như vậy.
- Giai Giai nói rất đúng. Con trai chúng ta hiện nay rất có tương lai. Chúng ta nên vui mừng mới phải.
Lý Quân Sơn kéo tay vợ mình. Ngay từ đầu thì bọn họ bị giá căn nhà này làm cho kinh sợ. Cẩn thận suy ngẫm lại thì mới để ý những lời Vương Giai Giai nói. Căn phòng này sang trọng thì giá của nó phải cao. Đây cũng là một loại đầu tư bất động sản.
- Vui mừng, vui mừng!
Mẹ của Lý Dương hiển nhiên không còn khiếp sợ nữa. Bốn người chậm rãi đi vào bên trong. Lý Quân Sơn thỉnh thoảng còn nhìn bốn phía, vừa cảm thán nhưng đồng thời cũng có chút kiêu ngạo.
Đây là căn nhà mà con trai hai người đã mua. Thấm thoắt, đứa con làm cho bọn họ luôn lo lắng nay đã thật sự trưởng thành. Thậm chí còn thành công hơn mong đợi của hai người.
Sau khi hai người đã thích ứng được với căn nhà, Vương Giai Giai mới cẩn thận nắm tay hai ông bà đi xem từng phòng một. Ở lầu hai còn có một căn phòng khách rất lớn, diện tích không thua gì phòng ngủ. Căn phòng này là do Lý Dương chuẩn bị cho cha mẹ khi cư ngụ lại.
Trong quá trình đi thăm căn nhà, Giai Giai còn hỏi thăm ý kiến của hai ông bà. Vợ chồng Lý Quân Sơn cũng không có ý kiến gì. Nhưng bọn họ vẫn đưa ra một số đề nghị và đều được Vương Giai Giai ghi nhớ trong đầu.
Giữa trưa, Lý Dương cùng với cha mẹ dùng cơm trưa tại nhà lão gia tử. Hai ông bà đến Bắc Kinh mà không đến thăm lão gia tử thì xem cũng không thích hợp. Bọn họ còn muốn cảm ơn lão gia tử đã chiếu cố Lý Dương trong thời gian dài như vậy.
Việc gặp cha mẹ Giai Giai vào buổi trưa ngày hôm sau, hai ông bà cũng không biết mua lễ vật gì cho thích hợp. Cuối cùng cũng là nhờ lão gia tử giúp giùm. Ngoại trừ trà và một ít đặc sản mà Lý Quân Sơn mang từ Lật Thành đến thì những lễ vật khác cũng không cần thiết lắm.
Đây là lần đầu tiên cha mẹ hai bên gặp mặt. Cho nên hiểu nhau là chính, không cần phải bày vẽ nhiều.
Buổi chiều, Lý Dương ở lại nhà lão gia tử. Còn Vương Giai Giai và vợ chồng Lý Quân Sơn đi tham quan Bắc Kinh. Lý Quân Sơn đã đến Bắc Kinh hai lần nhưng vợ của ông thì là lần đầu tiên. Trước khi hai ông bà đến thì Lý Dương đã lên kế hoạch cho ông bà đi du ngoạn Bắc Kinh một chuyến.
Ngoài ra thì ông cụ muốn Lý Dương ở nhà cũng là có ý riêng. Để cho Vương Giai Giai ở một mình cùng hai ông bà cũng tốt, có thể giúp cho hai bên từng bước hiểu nhau thêm, tăng thêm tình cảm. Chuyện này cũng là chuyện tốt đối với Lý Dương.
- Lão gia tử, chuyện của song long Phỉ Thúy sao rồi?
Đi vào phòng sách, Lý Dương ngồi thẳng xuống ghế sofa.
Phỉ Thúy song long ngày hôm qua ông cụ đã bí mật giao cho ngành nghiên cứu khoa học quốc gia nghiên cứu trong ba năm. Đương nhiên, ông cụ đã khẳng định, ba năm là ba năm. Sau ba năm, những thứ này sẽ quay trở về tay Lý Dương.
Hà lão mỉm cười gật đầu:
- Chuyện thứ nhất, Phó tổng Ngô rất có lời khen với hành động của cháu. Ông ấy hỏi ông là cháu muốn thưởng cái gì?
- Hihi, thưởng cái gì mà thưởng chứ. Vì quốc gia mà cống hiến thôi.
Lý Dương sờ sờ cái mũi. Ông cụ nhẹ giọng nói:
- Không cần cũng tốt. Một ít tiền thưởng cũng chẳng quan trọng gì. Tiền thì cháu không thiếu mà.
- Ông vừa rồi nói đây là một chuyện, vậy còn chuyện khác nữa à?
Lý Dương ngồi thẳng thân mình, ngạc nhiên hỏi ông cụ một câu.
Hà lão đi tới, ngồi trước mặt Lý Dương, cười nhẹ nói:
- Cũng không phải chuyện đại sự gì. Chuyện xung đột giữa cháu và Triệu gia hôm trước, người nhà của hắn đã tìm đến chú ba của cháu, đồng ý đem một cửa hàng đồ cổ ở Phan Gia Viên chuyển nhượng cho cháu. Chú ba của cháu không thể quyết định chuyện này nên nhờ ông hỏi ý kiến của cháu xem như thế nào.
- Xin lỗi?
Lý Dương hơi chút sửng sốt, lập tức hiểu được sự việc. Người của Triệu gia đã chọc giận mình, khẳng định là đang sợ hãi, muốn tìm người của Hà gia. Xem ra người bên ngoài đã xem Lý Dương như người của Hà gia.
Chú ba của Lý Dương chính là con trai thứ ba của ông cụ, Hà Trường Giang. Hà Trường Giang và Vương Toàn Trung tuổi tác không chênh lệch lắm. Hiện tại thì chức vụ không cao, nhưng trên tay lại nắm thực quyền. Hơn nữa, không bao lâu sau sẽ tiến thêm lên được một bước.
- Ông, nhận lỗi là được rồi nhưng phải cho hai cái tên tiểu tử kia một bài học.
Lý Dương sau khi hiểu được sự việc thì lập tức lắc đầu. Giá trị của một cửa hàng đồ cổ ở Phan Gia Viên không thấp. Giá thấp nhất là hơn mười triệu đồng. Cao nhất trên trăm triệu cũng có.
Về phần cửa hàng buôn bán đồ cổ của Triệu gia ở Phan Gia Viên Lý Dương cũng đã có nghe nói qua. Tuy không tốt lắm nhưng cũng có giá hơn mấy chục triệu. Người của Triệu gia lần này quả thật rất hào phóng.
- Không cần cũng tốt. Bọn họ chỉ sợ cũng chỉ chịu đựng được một vài ngày thôi.
Ông cụ gật đầu, càng thêm hài lòng với phản ứng của Lý Dương. Lý Dương kinh ngạc nhìn ông cụ. Chuyện sau này ông cụ cũng không một lời giải thích, cũng không cần cho Lý Dương biết.
Người của Vương gia muốn bắt Triệu gia khai đao. Việc này không thể gạt được ông cụ. Cho dù người của Vương gia không động thì ông cụ cũng phải cho hai tên đó một bài học nhớ đời.
Nhưng nếu Vương Toàn Minh vì con gái mình mà hả giận thì ông cụ cũng chẳng bận tâm nữa làm gì. Dù sao thì kết quả cũng giống như nhau.
Mặt khác, người của Vương gia sau khi ra tay với Lý Dương thì cũng có nhiều chỗ tốt. Việc này thoạt nhìn thì vì con gái mà hết giận nhưng trên thực tế cũng xem như là chính thức thừa nhận thân phận của Lý Dương. Trong tương lai, một ngày nào đó ông cụ mất đi thì Lý Dương cũng sẽ vẫn bình an vô sự. Có mối quan hệ giữa hai nhà Vương – Hà thì trong nước sẽ chẳng ai dám đụng đến Lý Dương.
Đây cũng chính là chủ ý của ông cụ. Nhưng lúc này căn bản Lý Dương lại không nghĩ nhiều đến như vậy.
- Ông, ngoại trừ việc này thì ông còn chuyện gì nói với cháu không?
Lý Dương cẩn thận hỏi một câu, trong lòng cũng rất cảm thán. Bình thường thì hai tên tiểu tử của nhà Triệu gia kia tác oai tác quái chắc cũng thành thói quen. Lần này rốt cuộc cũng vì bọn chúng mà nhà mang thêm họa.
- Cháu đã mua nhà, có phải hay không cũng muốn tìm người bảo vệ?
Ông cụ đột nhiên hỏi một câu. Lý Dương hơi ngây người một chút, khẳng định là Lưu Cương đã đem Lý Dương muốn tìm bảo vệ nói cho ông cụ nghe.
- Có chuyện này ạ. Ông cũng biết là hiện tại cháu có nhiều thứ quý giá, đề phòng trộm cướp cũng rất quan trọng ạ.
Lý Dương gật đầu. Hắn muốn tìm nhân viên bảo an để có thời gian mang thêm nhiều món đồ tốt về.
- Đề phòng trộm cướp rất là quan trọng. Việc này không cần cháu quan tâm. Ông sẽ bảo tiểu Kiệt giới thiệu cho cháu một số người đáng tin cậy, phỏng chừng rất nhanh sẽ có kết quả. Đến lúc đó cháu cứ trực tiếp đến gặp Tiểu Kiệt để nhận người là được rồi.
Ông cụ chậm rãi gật đầu. Lý Dương cũng cảm thấy vui trong lòng. Ông cụ đã hỏi thì hắn biết là sẽ có câu nói này. Kết quả và suy đoán của hắn giống như nhau. Ông cụ quả nhiên là là muốn giúp hắn.
Có sự hỗ trợ của ông cụ, việc tìm người bảo vệ sẽ không còn khó khăn nữa. Thân thủ khẳng định sẽ không thua kém. Việc này chắc Lưu Cương có thể nhìn ra.
Kỳ thật thì Lý Dương cũng không biết, nếu như hắn không có ý tưởng này thì ông cụ cũng vẫn giúp hắn. Hiện nay, trong tay Lý Dương có rất nhiều bảo vật có giá trị rất lớn. Những quốc bảo này cũng chứng minh Lý Dương là người giàu có. Cho nên không thể có gì sơ xuất.
Ông cụ tuổi đã cao nên suy nghĩ việc gì cũng thấu đáo, lâu dài. Ông cũng muốn vì Lý Dương mà dọn một con đường lớn, cam đoan tương lai cho Lý Dương.
- Ông, cám ơn ông rất nhiều. Cháu cũng không khách sáo nữa. Cháu sẽ đi tìm anh Kiệt.
Lý Dương cười hắc hắc, trong lòng rất cao hứng. Chuyện bảo vệ đã được giải quyết, đương nhiên là cũng giải quyết được nhiều chuyện phiền toái của hắn. Không ai thích mình có phiền toái cả.
Ông cụ giữ Lý Dương lại cũng là vì việc này. Nói xong ông quay trở về phòng nghỉ ngơi. Lý Dương ngồi trong phòng khách, suy nghĩ một chút rồi gọi điện thoại cho Hà Kiệt.
Cha mẹ thì tạm thời hắn không cần gọi. Để cho bọn họ thêm thời gian để tham quan cũng tốt.
- Tôi nói cậu đó, cuối cùng thì cậu cũng nhớ đến tôi. Tôi gặp được cậu xem như là gặp được khắc tinh. Sau khi gặp cậu thì tôi trở thành người làm công không lương cho cậu.
Sau khi gọi điện thoại, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng cười mắng của Hà Kiệt. Lý Dương sờ sờ cái mũi.
Lời nói của Hà Kiệt cũng là có ý tứ trong đó, nhưng cũng là sự thật. Lý Dương hiện tại rất nhiều chuyện là nhờ Hà Kiệt hỗ trợ lo liệu. Việc chuẩn bị quỹ hỗ trợ trước khi đi Tây Tạng cũng như việc tìm kiếm người bảo vệ lần này. Tất cả đều là do Hà Kiệt tự mình làm lấy.
- Anh Kiệt, anh đừng nóng mà. Hôm nào em mời anh một bữa tiệc lớn nha. Mấy ngày hôm nay không phải em rất bận sao. Em vừa mới mua một căn nhà mới. Ba mẹ em cũng vừa đến Bắc Kinh. Ngày mai sẽ đến thăm nhà Giai Giai. Anh xem em sắp xếp như thế nào đây?
- Tôi biết là cậu rất bận nhưng bữa tiệc lớn thì cậu phải nhớ kỹ đấy. Đúng rồi, cậu muốn loại bảo vệ nào? Lão gia tử đã đem công việc này giao cho tôi, không chấp nhận một điểm nào qua loa cả.
Hà Kiệt lớn tiếng oán giận. Hà Kiệt cũng không hoàn toàn lý giải được dụng ý của ông cụ, chỉ có cảm giác là ông cụ thích chuyện bé xé ra to. Có lẽ bởi vì ông quá mức yêu thương Lý Dương.
Thái độ của ông cụ với Lý Dương thì nói thật Hà Kiệt làm con cũng cảm thấy có chút ganh tỵ. Ông cụ chưa bao giờ đối xử tốt với anh ta như vậy.
Tuy ghen tỵ thì ghen tỵ nhưng thái độ của Hà Kiệt cũng vẫn không thay đổi. Hiện tại bọn họ xem nhau như người một nhà. Lí lẽ của Hà Kiệt cũng là một người đúng mực. Hai anh em Triệu Bằng, Triệu Phi căn bản không là gì so với anh ta.
- Càng lợi hại càng tốt. Tốt nhất là giống như Lưu Cương vậy.
Lý Dương lại cười hắc hắc. Từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ của Hà Kiệt:
- Tôi nói cho mà biết, người như Lưu Cương không dễ tìm đâu. Bọn họ đều là những quân nhân chân chính. Tôi trước đây cũng tốn không ít công sức mới tìm được Cao Phong.
- Em biết là rất khó nhưng anh Kiệt à, anh khẳng định là sẽ có biện pháp mà. Nếu thành công em nhất định sẽ hậu tạ cho anh.
Việc tìm được một bộ đội đặc chủng rất khó khăn thì Lý Dương cũng hiểu được. Nguyên bản thì hắn nghĩ là chỉ cần tìm một quân nhân xuất ngũ, thân thủ không tồi là được rồi. Nhưng nếu có sự hỗ trợ của Hà Kiệt thì người bảo vệ đương nhiên càng lợi hại hơn rồi.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 513: Gặp mặt phụ huynh
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Bữa cơm tối diễn ra ở trong phòng mới, cha mẹ Lý Dương dọn dẹp cả một bàn ăn lớn với các loại sơn hào hải vị.
Trong phòng bếp tất cả dụng cụ cũng là mới, những thứ đồ này là ngày hôm qua Lý Dương cùng Vương Giai Giai mới mua về, có những thứ đồ này, cộng thêm bữa cơm ấm áp, phòng mới cuối cùng cũng có chút giống một căn nhà.
Sáng ngày hôm sau Lý Dương không ra khỏi cửa, ở nhà chăm sóc cha mẹ thật tốt, sáng hôm nay Vương Giai Giai cũng không đến, ở nhà chờ bọn họ .
Cho đến hơn mười giờ, Lý Dương cùng cha mẹ ra khỏi cửa, xe Merceded- Benz xẫm vẫn ở trong nhà xe, đi xe Merceded màu Ngọc có vẻ tốt hơn .
Đối mặt con đường quen thuộc, tâm tình Lý Dương lại có chút căng thẳng, lần trước hắn đến ra mắt hiệu quả rất tốt , nhưng lần này là cha mẹ đến, cả quá trình hắn không thể kiểm soát được.
Hắn không biết cha mẹ Vương Giai Giai sẽ nói gì , lại lo lắng thân phận cha mẹ của Vương Giai Giai sẽ khiến cho ba mẹ mình áp lực, trong lúc nhất thời Lý Dương có vẻ có chút do dự.
Xe rất nhanh đến trước biệt thự nhà Vương Giai Giai, Lý Dương chỉ có thể thu hồi tất cả ý tưởng, chuẩn bị tinh thần thật tốt.
Thấy cửa nhà Vương Giai Giai, Lý Dương sửng sốt một chút , khác lần trước, lần này vợ chồng Vương Toàn Minh và Lương Phượng Anh cũng đứng ở cửa chờ, Vương Giai Giai đứng ở bên cạnh cha mẹ, thấy ba người trước mắt, tâm trạng Lý Dương đột nhiên bình tĩnh lại.
Vương Toàn Minh cũng tự mình đứng ở cửa. Thái độ của hắn cũng xác minh rằng, hôm nay Vương Toàn Minh chỉ lấy thân phận một người cha, hắn nghênh đón thân gia, nơi này không có chỗ cho thân phận quan trường.
Xe dừng ở trước cửa nhà họ Vương, người đứng xa xa cũng có thể nhìn ra người trong sân cũng đều không phải là người bình thường , nhà họ Vương ở chỗ này cũng coi là đại gia tộc tương đối hiển hách, mọi cử động tự nhiên sẽ đưa tới sự tò mò của người khác.
- Chú Lý, dì Hà, đây là ba ba mẹ của cháu.
Vương Giai Giai chạy tới, dẫn hai người Lý Quân Sơn tới trước mặt cha mẹ mình, trên mặt là nụ cười khả ái. Lý Quân Sơn vội vàng đưa ra hai tay . Mặc dù hôm nay Vương Toàn Minh lấy thân phận một phụ thân, nhưng quanh năm ở địa vị cao hình thành sự uy nghiêm, tự nhiên bộc lộ ra ngoài, thật làm cho Lý Quân Sơn cảm nhận được không ít áp lực .
- Chào các vị thân gia , đi cả một chặng đường rồi, mời vào bên trong ?
Vương Toàn Minh nhiệt tình nắm tay Lý Quân Sơn, một tiếng thân gia này đủ để cho áp lực của Lý Quân Sơn nhất thời biến mất hơn phân nửa, đi theo Vương Toàn Minh cùng vào phòng khách .
Vương gia trang trí cũng rất đẹp mắt, bất quá Lý Quân Sơn đã cũng không ít gặp biệt thự đẹp, nơi Lý Dương đang ở cũng không kém so với nơi này, nên cũng không có tỏ ra kinh ngạc .
Hai bên cha mẹ ngồi cùng nhau, trò chuyện thân thiết với nhau , Lý Dương thì bị Vương Giai Giai kéo đi về phòng của cô. Mặc dù Lý Dương có chút bận tâm, nhưng cũng chỉ có thể phó mặc mọi chuyện. Các phụ huynh nói chuyện bọn họ không tiện nghe, ít nhất Vương Giai Giai không muốn ở lại nơi đó .
Gian phòng của Vương Giai Giai dọn dẹp vô cùng sạch sẻ , so với gian phòng của Lý Dương sạch hơn nhiều , bên trong còn có một vài trang sức phẩm từ thông và một số đồ con nít, mang theo sự ấm áp đáng yêu.
Trong phòng của Vương Giai Giai còn có một mùi thơm đặc biệt dễ ngửi, rất giống mùi trên người Vương Giai Giai, đi vào gian phòng, thấy mùi thơm này, tâm thần Lý Dương không khỏi nhộn nhạo .
- Nhìn gì đây ?
Vương Giai Giai đóng cửa lại liếc mắt nhìn Lý Dương một cái, hai bên gia đình gặp mặt là biểu thị quan hệ của bọn họ lại gần một bước .
- Anh đang nhìn bảo bối của anh rốt cuộc có xinh đẹp nhiều không!
Lý Dương hắc hắc cười, đột nhiên chạy tới kéo Vương Giai Giai, Vương Giai Giai nhỏ giọng kinh hô một tiếng , hai người rất nhanh cùng nhau ngã xuống trên giường .
- Anh định làm gì ……
Lời của Vương Giai Giai còn chưa nói lên , cái miệng anh đào nhỏ nhắn liền bị cái miệng rộng của Lý Dương hoàn toàn xâm chiếm, trong miệng chỉ có thể phát ra thanh âm âm ừ.
- Chớ làm chuyện xấu, đây là nhà em !
Thật vất vả mới thoát ra được, Vương Giai Giai vội vàng đẩy Lý Dương ra một chút, nhỏ giọng nói .
- Sao anh lại làm chuyện xấu được, hơn nữa, chính là trong nhà mới như vậy đấy !
Lý Dương ôm Vương Giai Giai vào trước ngực, rất bất mãn thưởng thức mùi thơm tren người Vương Giai Giai.
- Chớ ………
Tay Lý Dương bắt đầu không kiểm soát được lướt qua cái bụng mềm nhẵn, khi chạm tới khối mềm mại kia, thân thể hơi rung lên, toàn thân vô lực, còn nóng ran theo sự rung động.
Qua mười phút sau , Lý Dương mới nằm thả người trên giường Vương Giai Giai, còn Vương Giai Giai lại đỏ bừng mặt sửa sang lại y phục của mình. Tên bại hoại này cư nhiên dám càn rỡ trong phòng của mình như vậy, nếu không phải bên ngoài còn có phụ huynh hai bên còn không biết sẽ như thế nào đây .
- Đồ xấu xa, sau này không cho chạm vào em !
Sửa sang lại y phục xong, sắc mặt Vương Giai Giai như trái táo đỏ thắm, hôm nay so với lần trước còn điên cuồng hơn, thân thể cô cơ hồ mỗi cm cũng bị Lý Dương sờ qua một lần, bao gồm vườn đào bí ẩn nhất kia, suy nghĩ một chút trên mặt Vương Giai Giai lại bắt đầu dâng lên sắc đỏ nhè nhẹ.
- Không thể nào, em là vợ anh , cùng vợ thân thiết chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa!Lý Dương đột nhiên ngồi dậy, nói ngôn từ chính nghĩa. Lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo một tia cười, Vương Giai Giai cuống quít lui về phía sau đứng, trái tim trong lồng ngực còn nhảy loạn xạ.
Cái oan gia này thật sự là đáng hổ thẹn, tiếp tục như vậy nữa cô thật không biết mình còn có thể không thể chịu đựng nữa không.
- Ai là vợ anh? Chúng ta còn chưa có kết hôn đây !
Vương Giai Giai không nhịn được gắt lên.
- Ba mẹ đều ở bên ngoài thương lượng, hôn sự này không nhanh thành sao? Nếu không, chúng ta “ăn cơm trước kẻng” vậy!
Lý Dương đứng lên, không có nhã ý hướng tới phía Vương Giai Giai, trong lòng Vương Giai Giai lại thêm một trận hốt hoảng, vội vàng chạy lui .
- Chớ , Lý Dương, đây là trong nhà, ba mẹ đều ở bên ngoài đây , chớ làm náo loạn !
Vương Giai Giai thật sự có chút sợ, các gia trưởng đang nói chuyện không biết lúc nào thì sẽ kết thúc, vạn nhất để cho bọn họ tới đây phát hiện mình thế này, vậy còn không thẹn thùng chết được.
- Không làm loạn thì có thể , nhưng em phải ngồi bên anh!
Lý Dương vẫy vẫy tay, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, Vương Giai Giai do dự một hồi, cuối cùng cùng ngồi với Lý Dương ở mép giường , hơn nữa chủ động tựa vào người Lý Dương.
Hơn một giờ sau, bên ngoài có người gọi hai người đi ra ngoài ăn cơm, khi đi ra ngoài, tâm tình Lý Dương và Vương Giai Giai cũng có chút thấp thỏm .
Chờ đến trước bàn ăn, hai người mới thấy nhẹ lòng, vô luận là Lý Quân Sơn hay là Vương Toàn Minh cũng có vẻ thật cao hứng, xem nụ cười trên mặt họ thì lần này cuộc nói chuyện rất là khoái trá .
Bữa cơm này thời gian ăn cũng không lâu, sau khi ăn cơm xong Vương Toàn Minh lại tự mình đưa Lý Quân Sơn ra đến cửa. Hơn nữa tỏ ra rất là cảm kích đối với quà Lý Quân Sơn mang tới.
Lần này Lý Quân Sơn mang đến chính là cực phẩm trà Thiết quan âm, Vương Toàn Minh đam mê uống trà loại này.
- Ba, mẹ, thế nào ?
Xe mới vừa lái đi, Lý Dương liền vội vàng hỏi , hắn không vội cũng không được, đây chính là đại sự cả đời hăn, hạnh phúc cả đời.
- Cha mẹ Gia Giai là người vô cùng tốt, bọn họ cũng vô cùng hài lòng đối với con, sau này con cũng không thể phụ Giai Giai, nếu để cho mẹ nghe được con khinh rẻ Giai Giai, mẹ khẳng định không tha cho con !
Mẹ Lý Dương nói đầu tiên, bà có vẻ vô cùng vui mừng , Giai Giai có hiểu biết, dáng dấp lại xinh đẹp , gia đình điều kiện hoàn hảo, lấy được cô là phúc Trương Ưng mấy đời của Lý Dương.
- Mẹ, xem mẹ nói kìa! Con làm sao sẽ khinh rẻ vợ của mình được, yêu còn không hết đây !
- Hai đứa các con không có ý kiến là tốt rồi, ý hai bên là nếu hai con muốn thì năm nay trước Tết liền cho các con đính hôn, đến sang năm chọn tốt ngày kết hôn, hai con tuổi cũng đều đến lúc kết hôn rồi.
Lý Quân Sơn nhìn Lý Dương, trên mặt còn mang một chút thỏa mãn, hôn sự của con trai rốt cục đã xác định .
- Đính hôn trong năm, nhanh như vậy sao?
Lý Dương hơi sửng sốt một chút, từ nụ cười của hai bên phụ huynh hắn biết lần này gặp mặt rất thú vị, cũng không nghĩ chuyện đính hôn cũng tính xong. Lý Dương còn tưởng rằng phải có hai ba lần như vậy nữa.
- Nhanh cái gì ? Con cũng không nhỏ nữa, nên kết hôn , hai con cũng đều nguyện ý, sớm một chút đem chuyện hôn sự làm xong cũng tốt !
Mẹ Lý Dương lập tức lắc đầu một cái , làm cha mẹ cũng mong lấy hôn sự con gái làm đại sự, hôn sự càng sớm càng tốt, huống chi đối với Vương Giai Giai bọn họ thật rất hài lòng .
- Được, đã sớm thì sớm đi, trở về con sửa lại phòng ốc một cái , sang năm liền rước Giai Giai vào ở !
Suy nghĩ thêm, Lý Dương liền gật đầu, thời gian được ở cung Vương Giai Giai càng dài hắn liền cảm thấy càng sôt ruột, sớm một chút kết hôn cũng tốt, ít nhất không phải chờ đợi để có thể giải quyết vấn đề sinh lý.
Buổi chiều Lý Dương chưa về nhà, đưa cha mẹ đi Trường Thành đi dạo một vòng , ngày hôm qua Vương Giai Giai dẫn bọn họ đi chính là Cố Cung. Hai bậc phụ huynh đi tới Bắc Kinh, không đi xem Trường Thành tại sao có thể được. Buổi tối nằm ở trong chăn , Lý Dương và Vương Giai Giai nấu cháo hơn hai tiếng điện thoại cháo , Vương Giai Giai hiển nhiên cũng lấy được từ cha mẹ của mình tin hai người sắp đính hôn, trong hưng phấn lại lẫn thẹn thùng .
Kế tiếp chừng mấy ngày, mỗi ngày Lý Dương đều là đưa cha mẹ đi ra ngoài du ngoạn, bố mẹ vì con cái vất vả cả đời , cũng nên đến phiên con cái tỏ lòng hiếu kính bọn họ .
Điểm du lịch lớn nhỏ ở Bắc Kinh cơ hồ đều có dấu chân bọn họ, những ngày qua Vương Giai Giai vẫn luôn đi theo, người một nhà cả, đi theo là lẽ thường.
Chơi khỏang một tuần, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Lý Quân Sơn, Lý Dương mới bắt đầu mua đồ.
Phòng ốc là mua được rồi, bất quá lại rất nhiều chỗ trống, người chủ cũ mang đi không ít đồ, có thể lưu lại cũng chỉ một ít. Trừ ghế sa lon phòng khách gỗ đỏ còn có chút giá trị , những thứ đồ khác cũng rất bình thường , có thứ cần đổi, mà cũng chưa có, trước hết phải đi mua về .
Gia cụ, đồ dùng hàng ngày Lý Dương thật đúng là mua không ít, liên tục chừng mấy ngày, cuối cùng để cho trong nhà Lý Dương có rất nhiều đồ kỳ lạ, để cho phòng này cũng có vẻ phong phú rất nhiều .
Trong mấy ngày này Lý Dương lại đăng ký hai chiếc xe Mercedes, Mercedes đen cũng không phải là kế hoạch lâu dài, Lý Dương đăng ký một chiếc Mercedes đỏ nữa, Lý Dương phát hiện Lý Quân Sơn rất có hứng thú với Mercedes, hai chiếc Mercedes này thuần túy chính là đặt cho Lý Quân Sơn.
Mercedes ở Minh Dương rất nổi bật , nhưng ở Bắc Kinh lại không cái gì, ở chỗ này xe tốt hơn Mercedes còn có rất nhiều loại, ở Bắc Kinh chủ yếu nhìn bảng số xe , ở Bắc Kinh một chiếc Mercedes bình thường không kém một chiếc Santana ở Minh Dương nhiều lắm .
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
-----oo0oo-----
Chương 514: Dụng cụ gỗ lim
Nhóm dịch: QuyVoThuong
Sưu Tầm By Nomercyy --- 4vn.eu
Buổi sáng ngày thứ sáu rất náo nhiệt , sáng sớm Lý Dương đích thân lái xe vừa mua mang người nhà đi Phan gia Viên.
Lần này Lý Dương tới Phan gia Viên cũng không phải là tới tìm bảo bối, hắn tới mua một vài đồ gia cụ cổ mang về . Phan gia Viên có một khu bán đồ gia dụng cổ thật lớn. Những thứ gia cụ này không phải là đồ cổ, thì cũng phải thuộc hàng công nghệ phẩm, có rất nhiều đồ đều được lấy nguyên liệu là gỗ lim để chế tác.
Xe dừng ở cổng vắng vẻ trong Phan gia Viên, không đi mua đồ cổ, cũng không cần thiết đi từ cửa chính vào, bên này gần hơn một chút .
Theo kế hoạch của Lý Dương, muốn mua gia cụ cổ thật đúng là không ít , bàn ăn muốn mua, phòng ngủ phải có thêm bộ bàn trang điểm cổ, những thứ khác như phòng khách thì cần ghế sa lon bàng gỗ lim, ngoài ra, trước sau coi như Lý Dương lên kế hoạch mua ít nhất phải chừng hai mươi món nữa.
Chỉ tính hơn hai mươi món gia cụ gỗ lim hạng sang, sẽ phải tốn nhiều hơn so với trước đây mua đồ dùng hàng ngày rất nhiều .
- Người đông thật!
Xuống xe, nhìn chung quanh chằng chịt là người Lý Quân Sơn không nhịn được phát ra một lời cảm khái, cuối tuần Phan gia Viên rất đông người, rất nhiều nơi cơ hồ cũng là người chen người .
- Ba, đây là thị trường đồ cổ lưu lượng người lớn nhất Bắc Kinh, người không nhiều lắm đó mới gọi kỳ quái , trước mặt chính là khu gia cụ, chúng ta cùng đi xem.
Lý Dương kéo Lý Quân Sơn, vươn tay chỉ chỉ phương xa, nơi xa là một vùng giống như kho hàng cực lớn, nơi đó chính là khu bán gia cụ cổ.
- Ừ…
Lý Quân Sơn gật đầu , cùng Lý Dương đi tới bên đó, những ngày qua đi mua đồ cùng Lý Dương, Lý Quân Sơn cũng coi là nghĩ thông, con trai đã có tiền, mua đồ vậy thì nên mua chất lượng tốt. số tiền này cũng đều là con trai mình kiếm, chỉ cần hắn không phải đi làm chuyện xấu, hai người cũng sẽ không hỏi tới .
- Nhiều đồ như vậy?
Vào kho hàng, mẹ Lý Dương nhìn chung quanh, rất kinh ngạc hỏi một câu , nơi này trùng tu rất đơn giản, một chỗ rất trống trải để rất nhiều gia cụ giả.
Lý Dương khẽ cười giải thích:
- Mẹ, Bắc Kinh là thủ đô, dân số cũng nhiều, bất kỳ khu chợ nào cũng đều không nhỏ, hôm nay lại là cuối tuần, đồ nhất định sẽ càng nhiều hơn một chút.
- Dì ơi, anh Lý Dương nói không sai , chúng ta tới mua đồ, đương nhiên là có thể chọn càng nhiều càng tốt.
Vương Giai Giai vẫn kéo cánh tay mẹ Lý Dương, hai người ở chung một chỗ càng giống như là hai mẹ con .
Vợ chồng Lý Quân Sơn không có con gái, bọn họ thương yêu Vương Giai Giai như thể con gái ruột vậy, đặc biệt là mẹ của Lý Dương, đối với Vương Giai Giai còn hơn cả con gái ruột.
Lúc nói chuyện , Lý Dương đã đi tới một chỗ xem đồ, lắc đầu một cái , lại tiếp tục đi về phía trước đi .
Đi một hồi, Lý Dương ngừng lại ở một nhà để rất nhiều ghế cổ giả, cẩn thận nhìn mấy món ghế gỗ lim Thái sư nơi này.
Gỗ lim là một cái tên, trong gỗ lim lại có rất nhiều loại gỗ, một món chất lượng tốt cũng mười mấy vạn thậm chí trên trăm vạn, loại thường cũng phải mấy ngàn, chênh lệch giá lớn vô cùng .
Chính là bởi vì như thế, gia cụ gỗ lim làm giả cũng không ít, tỷ như đem gỗ lê bình thông qua phun màu và hóa học trợ giúp ngụy trang thành gỗ Hoàng hoa lê, như vậy trong số gia cụ có lúc có đồ bị dẩy giá hơn trăm lần mà bán.
Gỗ lim tốt nhất còn phải kể đến Hoàng Hoa lê và gỗ tử đàn, Hoàng hoa lê rất sớm trước kia bị khai thác, bây giờ là ít hơn, hơn nữa loại gia cụ này cũng là cung không đủ cầu, chỉ cần xuất hiện nhất định sẽ bị người mua mất.
Gỗ tử đàn so với Hoàng Hoa lê nhiều hơn chút, nhưng bản thân gỗ tử đàn lại phân làm mấy loại, có tử đàn Quảng Tây, tử đàn Miến Điện, tử đàn Ấn Độ và cả tử đàn Phi Châu vân vân, những thứ tử đàn gỗ này giá trị khác biệt cũng rất lớn .
Bình thường mà nói, tử đàn Quảng Tây và Miến Điện cũng thuộc về gỗ tử đàn tiểu Diệp, là thượng phẩm trong gỗ tử đàn, đồ của Ấn Độ cùng Phi Châu hơi kém một chút, thuộc về tử đàn thấp, giá trị liền hơi thấp một chút.
Nhưng chỉ cần là gỗ tử đàn, giá cả cũng không thấp, bản thân gỗ tử đàn chính là gỗ lim thượng hạng, khi giao dịch cũng là tính toán theo như sức nặng.
Tử đàn tiểu Diệp thượng hạng mỗi tấn giá trị ít nhất cũng phải hai ba trăm vạn , gia cụ tốt hơn, còn phải đắt rất nhiều nữa.
Trừ gỗ Hoàng hoa lê và gỗ tử đàn ra, các loại gỗ lim còn lại giá trị cao còn có gỗ Toan Chi, Ô Văn …
Lý Dương đoán mấy cái ghế gỗ lim trước mắt, chính là từ nguyên liệu gỗ Toan Chi, từ chất gỗ mà nói, gỗ Toan Chi cũng là một phân loại của gỗ lim, nhưng trong gỗ Toan Chi lại phân làm mấy loại nhỏ.
Từ phân loại mà nói, gỗ Toan Chi lại chia làm hồng Toan Chi và hắc Toan Chi, trước mắt mấy cái ghế này nguyên liệu là gỗ hồng Toan Chi, gỗ hồng Toan Chi thường gặp nhiều trong nước.
Loại gỗ này cũng được xưng là gỗ lim cổ, phần lớn là từ những quốc gia Đông Nam á nhập khấu mà đến , đặc biệt là Miến Điện rất thịnh sản xuất hồng Toan Chi, hàng năm trong nước cũng nhập khẩu lượng lớn từ Miến Điện.
So sánh với gỗ Hoàng Hoa lê và gỗ tử đàn mà nói, giá trị gỗ Toan Chi liền thấp một chút, trong gỗ Toan Chi, hồng Toan Chi lại so đắt hơn hắc gỗ Toan Chi một chút . những cái ghế này làm từ nguyên liệu chính là gỗ hồng Toan Chi, loại gỗ này làm thành gia cụ cũng năm sáu vạn, lớn chút cũng có thể vượt qua mười vạn, nhưng như vậy cũng không nhiều .
Mấy cái ghế Thái sư này thợ làm rất tốt , hoa văn cũng vô cùng sinh động, Lý Dương nhìn rất thấy nhịp tim đập mạnh.
Hắn mới mua biệt thự này ở Bắc Kinh trên lầu ba có một đài quan sát thủy tinh đích, cũng bày mấy cái ghế như vậy, uống trà ngắm cảnh rất là sảng khoái.
Hơn nữa, ghế Thái sư bàng gỗ Toan Chi giá trị không phải là quá cao, giá thị trường một món là hơn một vạn chút, mua bốn cái nữa đủ làm bàn trà, cũng sẽ không vượt qua mười vạn đồng, cái giá tiền này đối với Lý Dương mà nói không có một chút vấn đề .
- Ba, ba thấy mấy món này như thế nào ?
Ưng ý rồi Lý Dương cũng không trực tiếp hỏi giá, mà là hỏi Lý Quân Sơn bên thì Lý Dương tính là khi rãnh rỗi cùng Lý Quân Sơn hàn huyên một chút, hỏi ý kiến cha là rất cần thiết .
- Thoạt nhìn rất tốt, nhưng loại này bố xem không hiểu, vậy thì con tự mình quyết định đi.
Lý Quân Sơn cẩn thận sờ sờ, cuối cùng lắc đầu một cái, đối với gia cụ ông thật không rõ ràng lắm, sợ rằng gỗ lim có những loại Lý Quân Sơn cũng không biết , không giống Lý Dương, những thứ này đều là kiến thức học tập mà có.
- Vậy cũng tốt, dù sao con thấy cũng thật tốt, con hỏi trước xem thế nào?
Lý Dương vẫy vẫy tay về phía ông chủ, thật ra thì Lý Dương mới đến ông chủ này liền chú ý tới bọn họ, hai lão tử ba thanh niên, thoạt nhìn rất giống là một gia đình, người như vậy ra ngoài mua đồ tỷ lệ bán được cao nhất .
- Chú em, nhìn trúng những gì?
Ông chủ mặt mỉm cười đi tới, hôm nay Lý Dương ra khỏi nhà ăn mặc cũng rất tùy hứng, nhưng người ở đây cũng sẽ không lấy diện mạo đo người, bọn họ không nhìn y phục chỉ nhìn thái độ, có khách muốn mua bọn họ đều coi trọng.
Bây giờ gỗ lim càng ngày càng nhiều, mà bản thân gia cụ từ gỗ lim còn có thể coi là một loại đầu tư, giá cả hàng năm đều tăng, giá thành phẩm gia cụ cũng tăng theo.
- Mấy cái này, cộng thêm cái bàn trà đó, tổng cộng bao nhiêu tiền ?
Lý Dương vòng quanh bốn cái ghế, nơi này tổng cộng chỉ có sáu cái ghế như vậy, hai cái khác nhỏ hơn, ảnh hưởng đối với giá trị không lớn, nhưng luôn là một loại tỳ vết, đã có đồ tốt Lý Dương chắc chắn sẽ không lựa chọn đồ có tỳ vết.
- Cậu em, cậu thật tinh tường, mấy món này là hàng tốt nhất của tôi đấy, xem mắt cậu nhìn chuẩn như vậy, tôi cũng không dám đưa giá láo, cái ghế này một vạn rưỡi một cái, bàn trà hai vạn, muốn lấy cả thì tôi bớt cho hai ngàn, tổng cộng năm vạn tám, số tiền này cũng là cát lợi.
Miệng ông chủ há rộng cười nói, Lý Dương chỉ liền mấy món đồ, để cho ông chủ vừa kinh ngạc đồng thời cũng rất là vui mừng, muốn cố gắng để hoàn thành cuộc trao đổi này.
Một vạn rưỡi một cái, cái giá tiền này quả thật không tính là cao, cuối cùng lại bớt hai ngàn, Lý Dương cẩn thận suy nghĩ một chút, giá tiền này coi như là hợp lý.
- Một vạn rưỡi ? Sao đắt như vậy, Dương Dương, hay là ta hỏi vài nhà nữa, sau đó hãy nói ?
Mẹ Lý Dương đột nhiên tới cạnh nhỏ giọng nói một câu, Lý Dương hơi sửng sốt một chút , khẽ gật đầu một cái.
Mẹ hắn cả đời chất phác, mấy ngày nay thấy Lý Dương tốn tiền vốn đã có chút đau lòng , mặc dù biết con trai có tiền , nhưng loại cảm giác này không cách nào tránh khỏi .
Trước đây mua đồ dầu gì cũng là rất nhiều hàng trong cuộc sống cần thiết, hôm nay mua lại là gia cụ sử dụng, nhìn lại bà nghĩ hoàn toàn không cần thiết mua đắt tiền như vậy, một vạn rưỡi một cái, một cái ghế liền hơn một năm tiền hưu trí của bà.
- Đợi đã, cậu em chớ đi vội, chúng ta còn chưa thương lượng giá tiền xong mà, nếu cậu muốn thật, tôi còn có thể bớt cho chút nữa.
Thấy Lý Dương định đi, ông chủ kia có chút nóng nảy, lời của mẹ rất nhỏ, nhưng đứng gần như vậy vẫn bị hắn nghe được. Mấy người này là khách hàng tới mua đồ thật, để bọn họ đi, cuộc thương lượng này không ai nói mạnh được.
Ở trong khu này không chỉ một mình nhà hắn có ghế làm từ gỗ hồng Toan Chi.
- Có thể bớt được bao nhiêu?
Lý Dương còn chưa nói, mẹ hắn liền hỏi một câu .
Lý Dương mỉm cười nhìn ông chủ kia, không nói chuyện. Thật ra thì Lý Dương rất rõ ràng , loại thị trường này cạnh tranh rất lớn, cho dù đi mấy nhà cũng nói giá không thấp hơn bao nhiêu. Cho nên Lý Dương phải đi chẳng qua là không muốn buồn lòng mẹ, nếu mẹ muốn đi mấy nhà, vậy thì đi cùng bà mấy nhà cũng tốt.
- Tôi để cho bà thêm một ngàn, tổng cộng năm vạn bảy thì thế nào ?
Ông chủ cắn răng, mẹ hắn lập tức lại lắc đầu, nói:
- Năm sáu vạn anh chỉ bớt cho một ngàn, quá ít quá ít , chúng ta đi hỏi nữa xem sao.
Nói xong Hà Ái Linh liền đi, đi ra ngoài mới mấy bước, ngay cả Lý Dương và Lý Quân Sơn cũng đi theo.
Ông chủ kia thấy thế có vẻ hơn gấp gáp, vội vàng kêu lên:
- Chờ một chút, các người thật lòng muốn , cả bộ này năm vạn rưỡi lấy đi, năm vạn rưỡi là thật không thể thấp nữa, tôi dám cam đoan là giá thấp nhất nơi này, không được ta cũng không có cách nào.
Hà Ái Linh dừng bước, chờ Lý Dương đi tới mới thấp giọng hỏi:
- Dương dương, cái giá tiền này như thế nào ?
- Không cao, rất hợp lý, loại gỗ này bản thân giá trị cũng không thấp, đồ tốt khẳng định đắt.
Suy nghĩ thêm, Lý Dương mới từ từ nói, năm vạn tám Lý Dương đã không cho là đắt, năm vạn rưỡi lại càng không có bất kỳ ý kiến, gia cụ gỗ lim phần lớn lãi đều ở trong quá trình gia công nguyên liệu, thành phẩm ngược lại không có cao như vậy .
Trừ phi người chủ này là tự mình gia công nguyên liệu, như vậy mới có thể kiếm thêm nhiều lãi hơn.
-o0o-
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào