Sáng hôm sau, Nhật báo Thiên Sơn đưa một bài viết Đồng tâm hiệp lực, dũng cảm cứu cô gái rơi xuống nước, cùng với hai bức ảnh. Một bức là cảnh Vương Trạch Vinh đưa tay ra kéo lấy Uông Phỉ.
Bài viết thể hiện rõ hành động cứu người của Vương Trạch Vinh, đương nhiên hình ảnh Điền Lực trên thuyền chỉ tay vào mặt song hô to “cứu người” cũng được thể hiện vô cùng sống động.
Bài báo này miêu tả rõ toàn bộ câu chuyện, trong bài viết thậm chí còn nói:
- Khi quần chúng nhân dân gặp nguy hiểm về tính mạng, người đầu tiên nhảy xuống song là Đảng viên, một người là lãnh đạo cao cấp đứng trên thuyền bình tĩnh chỉ huy cứu người là Bí thư thị ủy. Từ chuyện này chúng ta có thể thấy Đảng chúng ta là một Đảng trải qua khảo nghiệm, cán bộ lãnh đạo chúng ta luôn có thể dùng tính mạng của mình cứu quần chúng nhân dân. Đây là cảnh tượng thật cảm động, đây là cảnh cán bộ lãnh đạo xả thân vì nhân dân.
Ngay khi bài viết xuất hiện, trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều cảnh cứu người. Trong đó xuất hiện nhiều nhất là cảnh Vương Trạch Vinh cứu người.
Hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất đó là Vương Trạch Vinh còn trẻ đã là lãnh đạo cấp phó giám đốc sở. Tâm điểm bàn bạc của mọi người đó là cán bộ lãnh đạo cao cấp như vậy có đáng cứu một phóng viên hay không. Đối với vấn đề này có hai đề tài thảo luận lớn, có ý cho rằng không đáng, có ý đây là nói đó là một lãnh đạo chính thức vì nhân dân phục vụ.
Ngày thứ ba Vương Trạch Vinh về đến Thành phố Phượng Hải. Sau khi cứu Uông Phỉ, cô bé này liền thay đổi hẳn, cả người trở nên yên tĩnh. Nhất là cô rất quyến luyến lấy Vương Trạch Vinh người cứu cô. Khi chia tay, Uông Phỉ nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương ca, sau này anh không phải anh của em.
Trong lòng Uông Phỉ nghĩ khi mình không có chỗ dựa thì cả thuyền có nhiều người vậy mà chỉ có Vương Trạch Vinh đưa tay ra cứu. Cảnh này cả đời nàng không thể quên. Khi đó khi bắt được cánh tay ấy, một cảm giác đầy hy vọng tràn ngập toàn thân nàng. Uông Phỉ có thể cảm nhận được lực lượng rất mạnh từ cánh tay đó, đây là lực lượng cô chưa từng cảm nhận được.
- Trạch Vinh, anh không sao chứ?
Lữ Hàm Yên nghe thấy người cùng văn phòng bàn tán liền lên mạng thấy cảnh Vương Trạch Vinh cứu người, cô liền gọi cho Vương Trạch Vinh. Cô nghĩ ngay đến an toàn của Vương Trạch Vinh, chẳng may Vương Trạch Vinh có chuyện thì cô không biết nên như thế nào.
- Hàm Yên, anh không sao mà.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Lữ Hàm Yên nói:
- Sau này anh không được lỗ mãng như vậy. Nước sông chảy mạnh như vậy, nếu như anh làm sao thì em và con sẽ như thế nào?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Ha ha, lúc ấy anh xúc động mà nhảy xuống, bây giờ đúng là vẫn còn sợ.
- Anh đó.
Lữ Hàm Yên cũng không biết nên nói như thế nào mới tốt. Cô nói vài câu rồi dập máy.
Trong nhà trắng, đám người Phương Hải Dương đang chơi đùa, Điền Vĩ thở dài nói:
- Mấy người đọc tin Vương Trạch Vinh cứu người chưa?
Phương Hải Dương không biết việc này nên hỏi:
- Chuyện gì?
Điền Vĩ nói:
- Một nữ phóng viên ngã xuống sông, Vương Trạch Vinh liều mạng nhảy xuống cứu. Bây giờ trên mạng đều nói Vương Trạch Vinh là cán bộ tốt.
Bảo Vệ Quốc ở bên nói:
- Tôi xem rồi, nữ phóng viên đó là cháu gái của Bí thư tỉnh ủy Uông.
Hoàng Kiến Cương thở dài nói:
- Mẹ nó chứ, Vương Trạch Vinh sao cứ chuyện tốt gì cũng rơi vào đầu hắn. Nếu tôi gặp phải việc này thì cũng nhảy xuống.
Trang Dương nói:
- Thằng Vương Trạch Vinh này đúng là lợi hại. Có lẽ Bí thư tỉnh ủy Uông cũng có ấn tượng tốt với hắn.
Phương Hải Dương nói với chủ nhà hàng:
- Lấy máy tính xách tay lên đây, tôi muốn lên mạng xem một chút.
Không lâu sau mọi người bắt đầu lên mạng thấy ảnh Vương Trạch Vinh cứu người.
Sau khi xem xong Phương Hải Dương liền nhếch miệng cười nói với mọi người:
- Nếu chúng ta đưa tin tức cô gái này là cháu gái Bí thư tỉnh ủy Uông, mọi người cho rằng sẽ có tình huống gì?
Phương Hải Dương vừa nói, Hoàng Kiến Cương liền vỗ đùi nói:
- Cao, Phương thiếu gia quá cao.
Bảo Vệ Quốc khó hiểu hỏi:
- Có gì mà cao?
Trang Dương cũng hiểu nên nói:
- Mọi người không phải cho rằng Vương Trạch Vinh là cán bộ tốt ư? Chỉ cần công bố người hắn cứu là cháu gái Bí thư tỉnh ủy, Ủy viên Bộ Chính trị, tôi đoán xu hướng trên mạng sẽ thay đổi, nói hắn muốn nịnh bợ lãnh đạo, vì thăng quan mà mạo hiểm lấy lòng lãnh đạo. Ít nhất cũng làm suy yếu ấn tượng của mọi người đối với hắn.
Mọi người nghe vậy liền cười phá lên, đều cho rằng đây là biện pháp rất cao.
- Đương nhiên chuyện này không phải do chúng ta trực tiếp làm. Lão Trịnh, anh nghĩ biện pháp thả tin tức lên mạng.
Phương Hải Dương nói.
Chủ nhà hàng nói:
- Phương thiếu gia yên tâm, đây là sở trường của chúng tôi.
Bí thư tỉnh ủy Uông Nhật Thần rất quan tâm đến cháu gái mình. Lão biết cháu gái mình chạy đi tìm Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần đang xem văn bản thì thư ký đi vào nói:
- Trưởng ban Lục đến nói có việc muốn báo cáo với ngài.
Uông Nhật Thần thấy Lục Bích Tuyết đi vào liền ra hiệu ngồi xuống mà nói:
- Tiểu Phỉ là do cô bố trí đến phóng viên Vương Trạch Vinh?
Lục Bích Tuyết nhăn nhó mà nói:
- Bí thư Uông, tôi hôm nay đến xin lỗi ngài. Tôi không nên giới thiệu Tiểu Phỉ đến chỗ Vương Trạch Vinh. Nếu như tôi không bố trí vậy thì Tiểu Phỉ đã không xảy ra chuyện.
Nghe cháu gái xảy ra chuyện, Uông Nhật Thần giật mình nói:
- Tiểu Phỉ xảy ra chuyện gì?
Lục Bích Tuyết nói:
- Tiểu Phỉ rơi xuống sông ở Thành phố Thiên Sơn, cũng may đã được cứu lên. Nếu như xảy ra chuyện thì tôi không biết nên ăn nói thế nào với ngài.
- Rốt cuộc là như thế nào?
Uông Nhật Thần đúng là không biết việc này.
Lục Bích Tuyết lập tức báo cáo tình huống khi Uông Phỉ rơi xuống nước với Vương Trạch Vinh, càng báo cáo cả tin trên báo và trên mạng với lãnh đạo.
Uông Nhật Thần rất giật mình, trong đầu lập tức suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Cách suy nghĩ của lão không giống người bình thường.
Một lúc sau Uông Nhật Thần hỏi:
- Vương Trạch Vinh có biết Tiểu Phỉ là cháu gái tôi không?
Lục Bích Tuyết nói:
- Việc này tôi không nói. Theo tình hình thì Vương Trạch Vinh rất bài xích phóng viên, cũng bài xích Tiểu Phỉ. Anh ta chắc là không biết.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Tiểu Vương cứu người xem ra không có ý đồ gì.
Lục Bích Tuyết nói:
- Đúng thế, ở chuyện này Vương Trạch Vinh có lẽ không hề suy nghĩ đã nhảy xuống cứu người.
Cô rất cảm kích Vương Trạch Vinh vì có thể cứu Uông Phỉ. Nếu Uông Phỉ xảy ra chuyện cô đúng là không biết nên ăn nói thế nào với Uông Nhật Thần.
- Tiểu Lục, tôi thấy nên để chuyện này chìm đi là tốt.
Uông Nhật Thần nói.
- Bí thư Uông, hôm nay tôi đến báo cáo một chuyện khác. Tôi sợ có một số người nhận ra Tiểu Phỉ là cháu ngài nên định lợi dụng gây chuyện.
Là Trưởng ban Tuyên giáo, Lục Bích Tuyết rất nhạy cảm với việc này.
Uông Nhật Thần gật đầu nói:
- Khó tránh khỏi việc này, bây giờ mạng rất phát triển, chuyện này nhất định sẽ xảy ra. Các đồng chí phải có biện pháp đối phó.
Lục Bích Tuyết gật đầu đi ra ngoài.
Uông Nhật Thần bật máy tính lên xem ảnh chụp. Nhìn cảnh Vương Trạch Vinh đang ra sức bơi tới cùng vẻ mặt tuyệt vọng của Uông Phỉ, tâm trạng ông liền có chút kích động.
Không ngờ Vương Trạch Vinh lại là đồng chí tốt như vậy.
Trong lòng Uông Nhật Thần rất cảm kích Vương Trạch Vinh, đồng thời lại chấn động vì dũng cảm không màng đến nguy hiểm mà cứu người của Vương Trạch Vinh.
- Tôi muốn xem ai dám gây chuyện.
Uông Nhật Thần lẩm bẩm một tiếng mà nói, tay đấm mạnh lên bàn.
Lúc này Vương Trạch Vinh đang không ngừng nghe điện. Rất nhiều người thấy cảnh hắn cứu người trên mạng nên gọi tới hỏi tình hình.
Tiểu Giang gọi đến mà nói:
- Ông xã, anh không bị thương chứ?
Vương Trạch Vinh có thể cảm nhận được tình cảm của Tiểu Giang liền cười nói:
- Sao em biết chuyện của anh.
Tiểu Giang nghe thấy tiếng cười của Vương Trạch Vinh nên biết hắn không sao, cô yên tâm nói:
- Chồng em thì sao em không yên tâm. Em luôn chú ý tình hình của anh từng ngày. Bây giờ mạng rất phát triển, mọi người đều bàn tán chuyện của anh. Anh không sao là tốt rồi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh sao có việc gì, em bây giờ như thế nào rồi?
Tiểu Giang nói:
- Trong thời gian ngắn nữa em sẽ tới Thành phố Phượng Hải, em nhớ anh.
Vương Trạch Vinh nói:
- Vậy em đến đây đi.
- Em cũng muốn một đứa con.
Vương Trạch Vinh đoán có lẽ Tiểu Giang biết tin từ Lữ Hàm Yên, biết Lữ Hàm Yên có thai nên cũng quyết định có con.
Nói chuyện một lúc hai người liền dập máy.
Vương Trạch Vinh cũng đang xem tin trên mạng. Sau khi cứu Uông Phỉ thì hắn đã biết được thân phận của cô. Thấy trên mạng nói tốt cho mình, hắn cũng không hề cao hứng. Hắn biết một điều đó là nếu trên mạng biết thân phận của Uông Phỉ thì nhất định sẽ có ý kiến khác.
Người tốt đúng là khó làm. Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Hắn đã chuẩn bị để bị mắng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Không lâu sau khi Vương Trạch Vinh cứu người liền chuẩn bị đến Paris Pháp tham gia lễ hội du lịch thế giới. Tham gia triển lãm lần này được cả ba Tỉnh ủy rất coi trọng. Mặc dù thời gian khá gấp nhưng công tác chuẩn bị rất đầy đủ. Ba tỉnh rất tin tưởng vào năng lực của Vương Trạch Vinh. Sau khi nghiên cứu Tỉnh ủy ba tỉnh liền giao cho Vương Trạch Vinh toàn quyền phụ trách.
Vì tuyên truyền du lịch ba tỉnh, lần này ba tỉnh đã phái nhân viên rất xuất sắc.
Vương Trạch Vinh lần này muốn giới thiệu tài nguyên du lịch của ba tỉnh ra ngoài, đồng thời cũng tiến hành cung cấp nội dung tuyên truyền.
Sau khi đến Paris, đám người Vương Trạch Vinh liền dồn vào bố trí gian hàng.
Vì tham gia triển lãm, ba tỉnh lần này đã dồn một khoản tài chính lớn nhằm mục đích đạt được thành công.
Vừa bố trí gian hàng, Vương Trạch Vinh cũng đến tham quan gian hàng các tỉnh khác. Ba tỉnh dù sao cũng mới phát triển du lịch, muốn so sánh với các tỉnh mạnh về du lịch thì vẫn có chênh lệch chút ít. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng không lo lắng thành tích lần này. Tài nguyên du lịch do ba tỉnh hợp tác rất có sức hấp dẫn, đặc biệt là mấy con đường du lịch.
Sau khi bố trí xong gian hàng, Tổng cục trưởng Tổng cục du lịch quốc gia Hà Bang Vân dẫn lãnh đạo đến thăm quan gian hàng của ba tỉnh.
Nghe thấy Hà Bang Vân đến, Vương Trạch Vinh vội vàng ra đón. Thấy đi theo phía sau Hà Bang Vân là mẹ vợ Hứa Tố Mai. Sau khi đến Bắc Kinh, Hứa Tố Mai vào làm cục trưởng cục Xúc tiến hợp tác du lịch quốc tế của Tổng cục, coi như là một nhân vật có quyền.
Hứa Tố Mai thấy Vương Trạch Vinh đi lên đón liền cười cười gật đầu với hắn. Bà bây giờ càng lúc càng thích người con rể này.
Hà Bang Vân bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Sao, đã xong chưa?
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Đã chuẩn bị xong, mời lãnh đạo kiểm tra.
Hai người cũng đã quen thuộc qua quá trình công tác.
Hà Bang Vân biết quan hệ giữa Vương Trạch Vinh và Hứa Tố Mai nên nói:
- Chúng ta kiểm tra công tác con rể của chị một chút.
Mọi người đều cười phá lên.
Hà Bang Vân đi xem tình hình bố trí gian hàng của ba tỉnh rồi khen ngợi:
- Rất được, gian hàng của ba tỉnh rất đặc sắc, tin rằng sẽ thành công.
Hà Bang Vân vốn còn có chút lo lắng, nhưng bây giờ thấy tình hình gian hàng của ba tỉnh, y cảm thấy gian hàng của ba tỉnh có được ưu điểm.
Hứa Tố Mai sau khi xem cũng cười nói:
- Mặc dù còn vài chỗ cần cải tiến nhưng tổng thế cũng được.
Nói xong bà liền chỉ điểm vài chi tiết. Bà đương nhiên hy vọng Vương Trạch Vinh có thể thành công.
Bởi vì có nhiều yếu tố nên Hứa Tố Mai không nói gì nhiều với Vương Trạch Vinh. Bà liền cùng Hà Bang Vân đi đến kiểm tra nơi khác.
Sau khi mọi người đi, Vương Trạch Vinh liền chỉ huy mọi người điều chỉnh một chút.
Mặc dù Vương Trạch Vinh sớm muốn đi thăm Paris, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp nên mọi người không có thời gian. Ngày mai bắt đầu khai mạc rồi mà.
Vương Trạch Vinh liền tập trung mọi người lại phân công công tác, có thể lấy được thành công hay không là do ngày mai.
triển lãm du lịch rốt cuộc đã khai mạc, trước gian hàng Vương Trạch Vinh có một màn hình Tv rất lớn chiếu những thắng cảnh du lịch của ba tỉnh.
Những thắng cảnh du lịch của ba tỉnh không ngừng chiếu trên Tv, qua đó nhanh chóng tụ tập nhiều người nước ngoài.
Lần này có nhiều quốc gia đến tham gia triển lãm.
Những tờ rơi lập tức được nhân viên phát tới tay du khách. Tài liệu được chuẩn bị cả tiếng Anh và tiếng Pháp.
Đối với Trung Quốc, nhiều người nước ngoài đều thích đến thăm. Bọn họ thấy cảnh đẹp của ba tỉnh như vậy liền bắt đầu hỏi tình hình các phương diện du lịch.
Nhân viên mà Vương Trạch Vinh mang đến đều rất chuyên nghiệp, mọi người nhiệt tình giới thiệu với du khách. Bởi vì Vương Trạch Vinh không hiểu tiếng Pháp nên hắn không có tác dụng gì. Hắn đứng bên phát tờ rơi mà khá vui vẻ. Nhiều người hứng thú với thắng cảnh du lịch ba tỉnh như vậy, đây là những khách du lịch tiềm năng.
Đúng lúc này đột nhiên xảy ra chuyện. Cách gian hàng ba tỉnh không xa đột nhiên trở nên hỗn loạn. Một người nước ngoài đang điên cuồng chạy về phía này, phía sau hắn là có hai cảnh sát đuổi tới.
Vương Trạch Vinh thấy cảnh này liền có chút giật mình. Ở nơi này không ngờ còn có cảnh sát đuổi người.
Cảnh này chỉ có thể thấy trên Tv mà lại xuất hiện trước mặt, không chỉ có Vương Trạch Vinh mà gần như tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Cả đại sảnh trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, nhiều người kêu lên sợ hãi.
Thấy tên kia càng lúc càng đến gần, tiếng kêu sợ hãi không ngừng vang lên, có người bị đẩy ngã xuống đất.
Có thể thấy mình không chạy thoát, người nước ngoài đang chạy trốn đột nhiên rút con dao trong người ra, túm lấy một cô gái rồi kề dao lên cổ cô ta.
Thấy cảnh này, mọi người càng thêm kinh hoàng.
Tên này vừa túm lấy cô gái vừa bước đi, mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Vương Trạch Vinh không hiểu cảnh sát và tên kia đang nói gì với nhau.
Nhìn tên này kề dao vào cổ cô gái, trên cổ xuất hiện tia máu, Vương Trạch Vinh đột nhiên muốn cứu người.
Mắt Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào người nước ngoài, tinh thần tập trung cao độ.
Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào tên tội phạm, tên này đang hốt hoảng vì nhiều người nhìn mình nên con dao hơi rời cổ cô gái một chút. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc uy hiếp cô gái.
Thấy cảnh này Vương Trạch Vinh lao tới trước, Thái cực quyền hắn tập luyện thời gian qua tự nhiên được sử dụng.
Không biết như thế nào mà Vương Trạch Vinh đã đến trước mặt tên kia.
Rất nhiều người nước ngoài đột nhiên thấy Vương Trạch Vinh xuất hiện trước mặt tên tội phạm đều há hốc mồm.
Tất cả động tác đều nhằm vào tên tội phạm, Vương Trạch Vinh vung tay lên túm được dao của tên tội phạm, sau đó hắn vung tay lên, tên tội phạm nặng nề bay ra ngoài.
Vương Trạch Vinh cũng sợ vì động tác của mình, toàn bộ động tác như được quan khí điều khiển, các động tác trước kia không thể thực hiện bây giờ được quan khí điều khiển nên không tốn bao sức lực. Tên tội phạm bị hắn đánh bay ra ngoài.
Thượng đế.
Công phu Trung Quốc.
Cũng không biết người nước ngoài nào lại đột nhiên kêu lên mấy câu tiếng Trung.
Tên tội phạm lúc này đã bị hai cảnh sát nước Pháp bắt.
Bên ngoài có tiếng còi xe cảnh sát, không ít cảnh sát lao vào.
Vương Trạch Vinh phát hiện cô gái bị tên tội phạm bắt đang sợ hãi nên vội vàng đưa tay ra đỡ.
Không lâu sau khá nhiều cảnh sát lao vào đến nơi, tất cả liền khôi phục bình thường.
Vương Trạch Vinh đột nhiên phát hiện một việc đó là mình đã thành người nổi tiếng ở đây.
Người nước ngoài vây quanh Vương Trạch Vinh càng lúc càng nhiều, rất nhiều phóng viên cầm mic đang muốn lao tới.
Một cảnh sát nước Pháp chen đến bên cạnh Vương Trạch Vinh, nói với hắn một tràng tiếng Pháp.
Có một người phiên dịch nói với Vương Trạch Vinh:
- Đây là cục trưởng cục Công an Paris Joseph, anh ta cảm ơn anh đã giúp bọn họ bắt tội phạm.
Vương Trạch Vinh cười nói:
- Anh nói với anh ta đây là việc nhỏ, không có gì.
Người phiên dịch liền nói với cục trưởng kia.
Trên cổ cô gái người nước ngoài kia có vết thương, rất nhanh được đưa đến bệnh viện điều trị.
Thấy nhiều người như vậy vây quanh gian hàng ba tỉnh, Vương Trạch Vinh liền cầm lấy tờ rơi mà phát.
Hắn nghe thấy không ít người nước ngoài đang nói chuyện gì đó.
Người phiên dịch nói với Vương Trạch Vinh:
- Cục trưởng, mọi người hy vọng anh có thể ký tên vào tờ rơi.
Vương Trạch Vinh nhìn những người nước ngoài đó thì thấy bọn họ đều rất mong chờ nhìn mình.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cảm thấy ký tên cũng không vấn đề gì nên gật đầu nói:
- Được.
Vương Trạch Vinh tìm một cái bàn rồi không ngừng ký tên lên tờ rơi, các nhân viên công tác liền phân phát ra ngoài.
Không ai ngờ tình huống lại là như vậy, tờ rơi của ba tỉnh được rất nhiều người muốn.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Chương 485: Vương Trạch Vinh lại nổi tiếng ở Paris.
Nguồn: Sưu tầm
Chuyện Vương Trạch Vinh dũng cảm cứu người lập tức hấp dẫn giới truyền thông. Vương Trạch Vinh thể hiện đẹp như vậy ở nước Pháp, đây là điều rất hấp dẫn đối với người Pháp lãng mạn. Không ai ngờ tâm điểm triển lãm du lịch lại là Vương Trạch Vinh.
Sáng hôm sau các tờ báo lớn của Paris đều đăng tải động tác Thái cực quyền đẹp mắt của Vương Trạch Vinh. Bức ảnh Vương Trạch Vinh đánh bay tên tội phạm kia không biết ai chụp được mà trông rất đẹp.
“Công phu thần kỳ của Trung Quốc xuất hiện ở Paris”, “Người đàn ông Trung Quốc và cô gái nước Pháp, một chuyện không thể nói rõ”, “Đất nước vô cùng thần bí”, “Người đàn ông Trung Quốc đầy phong độ hiệp sĩ”
Đây là tiêu đề trên các tờ báo lớn tại Paris.
Trong thời gian này chuyện Vương Trạch Vinh cứu cô gái kia không ngờ xuất hiện trên tất cả các trang bìa.
Vương Trạch Vinh cũng không biết xảy ra chuyện như vậy. Ngày hôm nay hắn kí tên nhiều đến độ không thể cầm nổi bút nữa, không ngờ tới nhiều người thích tờ rơi quảng cáo du lịch ba tỉnh như vậy. Có thể có nhiều người thích tờ rơi như vậy, điều này có lợi cho sợ tuyên truyền tài nguyên du lịch ba tỉnh. Vương Trạch Vinh chỉ có thể cắn răng không ngừng ký tên. Ngày hôm qua hắn không biết mình đã ký bao nhiêu tờ rơi.
Vương Trạch Vinh cũng đoán hành vi hôm qua của mình sẽ được một vài tờ báo đăng lên, nhưng hắn dù như thế nào cũng không ngờ truyền thông lại lợi hại như vậy. Gần như tất cả tờ báo đều đăng chuyện này. Đương nhiên Tv cũng không ngừng chiếu cảnh ở gian hàng ba tỉnh, đây coi như là tuyên truyền có hiệu quả.
Vương Trạch Vinh chưa ra ngoài thì Hứa Tố Mai đã gọi tới:
- Con chờ ở phòng, Tổng Cục trưởng Hà lập tức sẽ tới.
Một lát sau Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đến phòng Vương Trạch Vinh.
Hà Bang Vân nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Chuyện hôm qua là như thế nào?
Vương Trạch Vinh chỉ có thể nói chuyện ngày hôm qua ra.
Nghe Vương Trạch Vinh nói, Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đều gật đầu. Bọn họ thực ra cũng biết sơ qua tình hình lúc đó, bây giờ nghe Vương Trạch Vinh nói thì càng hiểu hơn. Bọn họ chú ý đến truyền thông Paris, không ngờ sáng hôm nay báo chí Paris lại đăng nhiều về Vương Trạch Vinh như vậy. Bọn họ vừa vui mừng vừa có chút lo lắng cho Vương Trạch Vinh.
Hà Bang Vân đã tiến hành báo cáo chuyện xảy ra ở Paris về nước. Y lo lắng Vương Trạch Vinh sẽ nói lời không thích hợp trước giới truyền thông.
Hứa Tố Mai quan tâm nói:
- Con không bị thương chứ?
Vừa nói bà vừa nhìn Vương Trạch Vinh.
- Con không sao.
Hà Bang Vân cười nói:
- Trạch Vinh à, chuyện của cậu là tâm điểm ở Paris, giới truyền thông đều đăng về cậu. Có lẽ hôm nay có không ít phóng viên đến phỏng vấn.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Đây là chuyện tốt mà, có thể tuyên truyền tài nguyên du lịch nước ta.
Hứa Tố Mai nói:
- Đây mặc dù có việc tốt, nhưng con có nghĩ nhiều người thấy như vậy, bọn họ sẽ hỏi con nhiều vấn đề. Con là một quan chức chính quyền, đặc biệt là cán bộ cấp sở, tục ngữ nói nhiều sẽ mất, Tổng cục trưởng Hà lo lắng con nói nhiều sẽ bị một số người tìm được nhược điểm. Nếu xuất hiện tình hình này thì sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với con và đất nước.
Vương Trạch Vinh không nghĩ nhiều như vậy, nghe Hứa Tố Mai nói như vậy liền mới thấy trong này nhất định có vấn đề:
- Con sẽ cẩn thận, cố gắng không nói gì là tốt nhất.
Hà Bang Vân cười nói:
- Sao có thể không nói gì? Tôi lần này đến chỉ là nhắc nhở cậu một chút. NÓi ra bất cứ lời gì thì phải suy nghĩ trước. Tôi tin rằng cậu có thể làm tốt việc này.
Vương Trạch Vinh nói:
- Ngày hôm qua tôi đã ký tên cho người nước ngoài, việc này bây giờ tôi không biết làm đúng hay không. Theo lý thuyết tôi không nên làm như vậy, nhưng ở tình huống hôm qua nên tôi nghĩ làm như vậy sẽ tuyên truyền du lịch nước ta nên làm như vậy. Tôi muốn kiểm điểm với Tổng cục trưởng Hà.
Hà Bang Vân gật đầu nói:
- Cậu có thể nghĩ như vậy là được rồi, làm bất cứ chuyện gì cũng cần suy nghĩ rồi hãy làm. Tình hình hôm qua khá đặc biệt, hôm nay có lẽ vẫn còn tình hình này thì cậu vẫn có thể làm. Mục đích lần này của chúng ta là tuyên truyền tài nguyên du lịch Trung Quốc, ở tình huống không vi phạm nguyên tắc thì có thể làm.
Sau khi Hà Bang Vân và Hứa Tố Mai đi, Vương Trạch Vinh cẩn thận phân tích kỹ càng rồi mới đến địa điểm triển lãm du lịch.
Thời gian trước nước Pháp và Trung Quốc có chút va chạm, mặc dù hai nước vẫn có giao lưu kinh tế, nhưng không hề mật thiết như trước. Lãnh đạo cao cấp nước Pháp cũng rất sốt ruột. Thủ tướng Alfred vẫn luôn muốn tìm kiếm biện pháp hàn gắn quan hệ hai nước.
Thực lực Trung Quốc càng lúc càng mạnh, đặc biệt kinh tế đang phát triển nhanh khiến nước Pháp hy vọng đạt được nhiều lợi ích từ Trung Quốc, cải thiện quan hệ giữa hai nước càng thêm quan trọng.
Alfred có một thói quen đó là hàng ngày khi đi làm liền đọc báo.
Hôm qua khi triển lãm du lịch khai mạc, y đã tới phát biểu. Theo y nghĩ thì hôm nay báo chí sẽ thông báo về triển lãm du lịch.
Làm Alfred khó hiểu là tất cả trang bìa các tờ báo đều đăng hình một người Trung Quốc đánh bay người nước Pháp.
Nhìn bức ảnh này, Alfred nhíu mày rồi thầm nghĩ sao lại làm như vậy chứ?
Alfred tò mò nên đọc nội dung tờ báo.
Y tùy ý mở các tờ báo khác thì thấy đều là đề tài này.
Alfred rút xì gà ra hút rồi suy nghĩ vấn đề này.
Càng nghĩ Alfred liền vỗ bàn, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu y, sao không lợi dụng việc này để làm tốt quan hệ với Trung Quốc?
Alfred cầm điện thoại gọi cho Thị trưởng Paris Sebastian.
- Sebastian, đọc báo hôm nay chưa?
Sebastian là Thị trưởng Paris, chuyện hôm qua làm y rất giật mình. Con gái Ouni của mình lén đến triển lãm du lịch, không ngờ thiếu chút nữa bị giết.
Nghe Alfred hỏi, Sebastian liền nói:
- Sao không đọc, hôm qua con gái tôi chút nữa bị giết. Cũng may có người đàn ông Trung Quốc kia, tôi đang muốn cảm ơn anh ta một chút.
Nghe nói như vậy, Alfred liền có chút giật mình, không ngờ lại trùng hợp như vậy.
- Sebastian, tôi có một suy nghĩ anh xem xem. Để Paris kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc, ban cho chàng trai kia làm công dân danh dự Paris?
- Tốt quá, tôi đang có ý định cảm ơn cậu ta. Bây giờ tất cả truyền thông đều viết về cậu ta. Do thành phố Paris ban danh hiệu công dân danh dự cho cậu ta sẽ tăng hình ảnh của Paris. Chẳng qua tôi đã hỏi cậu ta không phải người bình thường, là một cán bộ cao cấp của Trung Quốc. Cậu ta đại biểu ba tỉnh, thành phố anh em sẽ là thành phố nào?
Alfred cười ha hả nói:
- Việc này giao cho cậu ta đi.
Sebastian cười phá lên nói:
- Đúng thế, điều này sẽ thể hiện được lòng biết ơn của tôi.
Vương Trạch Vinh mặc dù nghĩ hôm nay có không ít người tới, nhưng hắn không ngờ người dân Paris coi hắn như kẻ thần bí nên đều muốn đến xem. Hôm nay trước cửa gian triển lãm của ba tỉnh vây chặt người đến xem hắn, rất nhiều phỏng vấn chạy đến.
Dưới sự giúp đỡ của cảnh sát, Vương Trạch Vinh khó khăn lắm mới chen được vào gian triển lãm.
Thấy Vương Trạch Vinh chen vào, Dương Phàm thở dài nói:
- Cục trưởng Vương, hôm nay căn bản không có biện pháp tuyên truyền. Tất cả đều là người, nên làm như thế nào bây giờ?
Vương Trạch Vinh nhìn quanh thì thấy toàn bộ đều là người nước ngoài liền thở dài nói:
- Tôi không ngờ lại có nhiều người như vậy.
Thấy Vương Trạch Vinh đến, các kênh truyền thông đều phái phóng viên biết tiếng Trung Quốc ra hỏi.
Ở tình huống này Vương Trạch Vinh căn bản không nghe rõ, lỗ tai đều ong lên.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi cầm lấy những chiếc đĩa đã chuẩn bị sẵn phát cho các phóng viên.
Các nhân viên đi theo cũng học theo mà phát tờ rơi cho người nước ngoài.
Thấy hiện trường khó có thể khống chế, Vương Trạch Vinh nói với Dương Phàm:
- Không được, tôi rời đi trước, mọi người tiếp tục.
Dương Phàm nói:
- Cũng chỉ có thể như vậy.
Cảnh sát nước Pháp thấy tình hình không ổn liền liều mạng hộ tống Vương Trạch Vinh chen ra ngoài.
Lần này bởi vì xuất hiện chuyện Vương Trạch Vinh cứu cô gái nước Pháp nên khiến cho tất cả tờ rơi, băng đĩa tuyên truyền của ba tỉnh được hoan nghênh nhiệt liệt.
Bởi vì không thể phỏng vấn Vương Trạch Vinh, một ít kênh truyền thông liền bắt đầu phát tin về tài nguyên du lịch ba tỉnh, bắt đầu giới thiệu về Trung Quốc thần bí. Thậm chí có kênh truyền thông còn đăng tải Trung Quốc có công phu thần bí, chỉ cần đến Trung Quốc là có thể học công phu đánh bay người.
Đương nhiên bởi vì Vương Trạch Vinh đại biểu ba tỉnh nên có nhiều người chú ý đến khu vực này.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Mùi
Ngay khi nước Pháp đang không ngừng đăng tải hành động của Vương Trạch Vinh, thì trong nước cũng xuất hiện những lời phát ngôn bất lợi cho Vương Trạch Vinh.
Trên mạng đột nhiên xuất hiện không ít bài viết chỉ rõ cô gái mà Vương Trạch Vinh xả thân cứu là cháu gái Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Uông Nhật Thần. Hơn nữa bài viết còn bình luận Vương Trạch Vinh bởi vì biết cô gái này là cháu gái Bí thư tỉnh ủy nên mới mạo hiểm cứu người. Bởi vì hắn biết tình hình lúc đó, trên thuyền có không ít nhân viên cứu hộ nên cho dù không cứu được người cũng sẽ không mất mạng.
Bài viết này vừa xuất hiện khiến mọi người liền bắt đầu bàn tán về động cơ cứu người của Vương Trạch Vinh.
Đây là đề tài được rất nhiều người trên mạng bàn tán, cho rằng Vương Trạch Vinh chắc là ôm suy nghĩ này nên mới làm như vậy. Nhân việc cứu cháu gái Bí thư tỉnh ủy khiến con đường quan trường phát triển thêm.
Trong thời gian này Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Lục Bích Tuyết vẫn chú ý chuyện này. Khi đọc thấy bài viết đó, cô lập tức báo cáo với Uông Nhật Thần.
Từ nhà cháu gái về, Uông Nhật Thần cũng thông qua cháu gái mà biết tình hình cụ thể. Ông có thể từ vẻ mặt của Uông Phỉ thấy rõ cô cháu gái cảm kích Vương Trạch Vinh như thế nào. Ông cũng thầm điều tra và biết Vương Trạch Vinh lúc ấy không biết Uông Phỉ là cháu gái mình. Ông thực lòng cảm ơn Vương Trạch Vinh vì đã cứu Uông Phỉ.
Uông Phỉ là người cảm kích Vương Trạch Vinh nhất, thời gian này cô vẫn luôn nhớ đến tình hình lúc ấy. Nếu không có Vương Trạch Vinh cứu, cô có lẽ đã chết. Cho dù có nhân viên cứu hộ thì kết quả đúng là không thể biết. Cô vốn muốn đi cảm ơn Vương Trạch Vinh, nhưng Vương Trạch Vinh lại đến Paris nên chưa thực hiện được.
Biết được có người bắt đầu đăng tải thông tin ngược chiều, Uông Nhật Thần liền gọi Ngũ Tĩnh – Bí thư đảng ủy, giám đốc Sở công an Ngũ Tĩnh đến.
Uông Nhật Thần trực tiếp nói với Ngũ Tĩnh:
- Uông Phỉ là cháu gái tôi, chuyện Vương Trạch Vinh cứu Tiểu Phỉ bây giờ có không ít người làm loạn trên mạng. Tôi hy vọng các anh có thể điều tra trong thời gian ngắn nhất xem ai đứng sau lưng làm như vậy.
Khi nói chuyện, vẻ mặt Uông Nhật Thần rất nghiêm túc.
Ngũ Tĩnh là người của Uông hệ, y là do Uông Nhật Thần một tay đề bạt lên. Y luôn nghe lời Uông Nhật Thần nói, nghe thấy Uông Nhật Thần nói như vậy liền lập tức đáp ứng đi làm.
Sau khi về Ngũ Tĩnh liền gọi nhân viên liên quan tới. Ngũ Tĩnh nghiêm túc nói:
- Tôi vừa nhận được chỉ thị của Bí thư Uông, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất điều tra ra một việc. Tôi hy vọng mọi người coi đây là nhiệm vụ chính trị, nhất định phải hoàn thành tốt.
Sau đó y nói với lãnh đạo phòng An ninh mạng:
- Việc này xuất hiện trên mạng, tôi yêu cầu các anh giám sát 24/24, một khi có người một lần nữa phát ra bài viết như vậy thì nhất định phải tra ra.
Thấy mọi người không hiểu, Ngũ Tĩnh mới nhớ mình chưa nói rõ nên cười cười chính mình.
Ngũ Tĩnh lập tức đưa tài liệu liên quan đến bài viết về Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ đến trước mặt mọi người:
- Bây giờ trên mạng có người đăng bài viết bêu xấu, mặc dù chúng ta không biết ai gây ra nhưng hành vi này là có ý đồ xấu. Phòng An ninh mạng các đồng chí phải chú ý giám sát, nhất định phải nghĩ cách điều tra ra.
Sau khi Ngũ Tĩnh tiến hành bố trí, phòng An ninh mạng lập tức hành động. Không một ai biết một bài viết trên mạng lại được Sở công an chú ý.
Cùng lúc đó hành vi của Vương Trạch Vinh ở Paris cũng khiến các tỉnh khác tham gia triển lãm du lịch có ý kiến. Sau khi Vương Trạch Vinh cứu người, ba tỉnh liền trở thành tâm điểm, người nước ngoài chỉ hỏi đến tình hình ba tỉnh, không hỏi mấy đến các tỉnh khác.
Lãnh đạo tỉnh khác liền tìm Tổng cục trưởng Hà Hà Bang Vân, đưa ra ý kiến vì hành vi vô kỷ luật, vô tổ chức của Vương Trạch Vinh.
Hà Bang Vân nghe mọi người nói cũng có chút khó xử, lần này Trung Quốc tham gia triển lãm du lịch là muốn để người nước ngoài hiểu về tài nguyên du lịch Trung Quốc, không ngờ bây giờ xảy ra một chút biến hoá. Người nước ngoài có một suy nghĩ về Trung Quốc, nhưng đây không phải điều mọi người hy vọng. Bây giờ truyền thông nước Pháp chủ yếu tập trung vào Vương Trạch Vinh và ba tỉnh, chứ không nhằm vào mấy tỉnh khác.
Nghĩ đến suy nghĩ của các tỉnh, tốn nhiều tài chính và nhân lực lại không đạt được kết quả, bọn họ bực mình cũng là bình thường.
Hà Bang Vân liền tìm Hứa Tố Mai bàn bạc. Y muốn nghe ý kiến của Hứa Tố Mai một chút.
Tối qua Hứa Tố Mai cũng gọi điện cho Hạng Nam. Từ Hạng Nam nên bà biết trong nước bây giờ đang có tranh luận về chuyện Vương Trạch Vinh cứu cháu gái Uông Nhật Thần, việc này đối với Vương Trạch Vinh cũng không phải chuyện tốt.
Nghe các tỉnh có cái nhìn với Vương Trạch Vinh, Hứa Tố Mai nói:
- Hay là để Trạch Vinh về nước trước?
Hà Bang Vân nói:
- Như vậy cũng không ổn, bây giờ Vương Trạch Vinh đang khá nổi tiếng ở Paris, chúng ta phải lợi dụng để làm cho người nước ngoài chú ý. Nếu để Vương Trạch Vinh về nước thì người nước ngoài sẽ nhìn Trung Quốc như thế nào?
Hai người cũng không biết biện pháp gì tốt nên nói:
- Xem một chút rồi nói tiếp.
Lần này tham gia triển lãm du lịch ở Paris được cả nước coi trọng.
Chuyện Vương Trạch Vinh dũng cảm cứu cô gái nước Pháp ở Paris cũng được phóng viên Trung ương và phóng viên mạng biết. Các phóng viên rất nhanh nhạy liền lập tức truyền việc này về nước.
Ngay khi trong nước đang xôn xao bàn tán việc Vương Trạch Vinh cứu Uông Phỉ, đột nhiên việc Vương Trạch Vinh cứu cô gái nước Pháp lại xuất hiện trên mạng.
Hình ảnh Vương Trạch Vinh đánh bay tên tội phạm là nội dung mọi người thích xem nhất.
Thần dân mạng chủ yếu là thanh niên, bọn họ thấy Vương Trạch Vinh thể hiện công phu ở nước Pháp đều vô cùng hưng phấn.
Đang khi đám người Hạng Nam đang đau đầu không biết nên giải quyết những ý kiến trái chiều về Vương Trạch Vinh như thế nào, thì tình hình lại trong nháy mắt lại thay đổi.
Tiếng mắng Vương Trạch Vinh lập tức thay đổi, thành ủng hộ Vương Trạch Vinh.
Những kẻ phản đối Vương Trạch Vinh lập tức bị đè bẹp.
Trước hình ảnh anh hùng của Vương Trạch Vinh, tất cả những lời bất lợi về Vương Trạch Vinh đều bị mắng nhiếc.
Trong nhà hàng ở tỉnh Giang Sơn, Phương Hải Dương mỗi ngày đều chú ý đến tình hình trên mạng. Từ sau khi có bài viết nhằm vào Vương Trạch Vinh, thấy tiếng mắng Vương Trạch Vinh càng lúc càng nhiều, tâm trạng của hắn rất tốt. Vì việc này bọn hắn đã kiếm chục em nữ sinh đại học đến quan hệ tập thể mà chúc mừng.
Nhưng mà tình huống ngay sau đó nằm ngoài suy đoán của chúng. Vương Trạch Vinh không ngờ lại đánh bay một tên tội phạm nước Pháp ở Paris.
Bởi vì tin này xuất hiện khiến số người ủng hộ Vương Trạch Vinh đột nhiên tăng quá nhanh.
Phương Hải Dương càng đọc càng tức, đúng là không nhịn được nữa. Hắn liền đăng ký vào một trang web khổng lồ và viết bài phản đối Vương Trạch Vinh.
Trang web này thời gian trước rất nhiều người mắng chửi Vương Trạch Vinh, theo Phương Hải Dương nghĩ chỉ cần bài viết của mình xuất hiện thì nhất định có nhiều người ủng hộ.
Kết quả nằm ngoài suy đoán của hắn, người ủng hộ tuy nhiều nhưng đều là người ủng hộ Vương Trạch Vinh. Sau một trận mắng chửi khiến Phương Hải Dương không thể nào đáp lại được.
Nhân viên Sở công an vẫn đang giám sát trên mạng điều tra vài ngày không thấy được tình hình, lúc này đột nhiên phát hiện có người viết bài công kích Vương Trạch Vinh. Đây là do Phương Hải Dương quá sơ ý, hắn bị nhân viên Sở công an dễ dàng tìm được địa chỉ.
Tình hình rất nhanh được báo cáo đến chỗ Ngũ Tĩnh.
Nghe nhân viên báo cáo kết quả điều tra, y thật không ngờ chuyện này do con Phó chủ tịch tỉnh Phương làm ra.
Việc này do liên quan đến con của Phó chủ tịch tỉnh Phương nên Ngũ Tĩnh không tiện xử lý. Y liền lập tức gọi điện tiến hành báo cáo với Uông Nhật Thần.
- Là con của Phương Hoàng Viên.
Uông Nhật Thần nghe thấy chuyện này do con của Phương Hoàng Viên làm, ông nghĩ đến chuyện có thể phức tạp một chút.
Tại sao con của Phương Hoàng Viên lại muốn nhằm vào Vương Trạch Vinh, khiến Vương Trạch Vinh mất hình tượng chẳng lẽ còn nhằm cả vào Uông Nhật Thần này.
Lòng người khó dò mà.
Uông Nhật Thần liền chú ý đến việc này, ông cho rằng việc này không hề bình thường, có lẽ là do Phương Hoàng Viên đứng sau thúc đẩy.
- Điều tra một chút.
Uông Nhật Thần nói xong lời này liền dập máy.
Ngũ Tĩnh biết tính cách của Uông Nhật Thần, lời này có nghĩa là gì? Chẳng lẽ Uông Nhật Thần nhằm vào Phương Hoàng Viên?
Ngũ Tĩnh lắc đầu thầm nghĩ Phương Hoàng Viên quá ngu ngốc. Cho dù Bí thư Uông có lui về thì không phải mày có thể động, sao lại ngu như vậy chứ?
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Đoàn tham gia triển lãm du lịch của ba tỉnh nhận được lời mời của Thị trưởng thành phố Paris Sebastian mời. Mời Hà Bang Vân và Vương Trạch Vinh đến biệt thự của Sebastian tham gia yến hội
Lời mời này rất đặc biệt, nhiều nhân viên Trung Quốc như vậy mà Sebastian chỉ mời hai người tham gia.
Đây là lời mời của Thị trưởng Paris, đối với lời mời này thì Trung Quốc do lễ phép nên sẽ tham gia.
Sau khi nhận được lời mời, Hà Bang Vân liền thông báo với Vương Trạch Vinh, đây là chuyện tốt để tuyên truyền tài nguyên du lịch Trung Quốc. Mặc dù rất nhiều người hâm mộ nhưng Sebastian chỉ mời hai người, muốn đi cũng không có cơ hội.
Biệt thự của Sebastian vô cùng cao cấp. Đi theo người giúp việc, Hà Bang Vân và Vương Trạch Vinh đi vào trong. Nhìn cảnh hai bên đường, Vương Trạch Vinh không khỏi thầm than quan chức nước ngoài đúng là biết hưởng thụ.
Sebastian nghe thấy người Trung Quốc đến lập tức ra đón.
Sau khi ôm Hà Bang Vân, Sebastian liền nói với Vương Trạch Vinh:
- Vương tiên sinh, anh có thể đến tôi rất vui.
Vương Trạch Vinh mặc dù không thích ôm đàn ông nhưng đây là lễ nghi của nước Pháp nên đành phải như vậy.
Sau khi vào trong biệt thự, Vương Trạch Vinh mới phát hiện ở đây có rất nhiều người. Phụ nữ đến đây đều mặc áo trễ ngực khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Đây là tụ hội tự do, người đến đây hầu hết đều có thân phận, địa vị.
Nhìn người đến đây về cơ bản không có người Trung Quốc, Hà Bang Vân và Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác là đi cùng Sebastian vào trong.
Sebastian đi tới trước một cái mic rồi nói:
- Thưa các quí ông, quí bà, tôi giới thiệu với mọi người, đây chính là Đại sư Trung Quốc – Vương Trạch Vinh.
Sebastian vừa nói, mọi người đều đứng lên chăm chú lắng nghe.
Nghe Sebastian giới thiệu như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi kinh ngạc. Mình biến thành đại sư từ lúc nào.
Nghe thấy người đến là đại sư Trung Quốc đang nổi tiếng khắp Paris, mọi người đều vỗ tay.
Sebastian nói tiếp:
- Vương đại sư đã cứu con gái Ouni của tôi. Ở đây tôi xin cảm ơn Vương đại sư. Ngoài ra tôi còn tuyên bố một việc đó là thành phố Paris rất vinh dự ban tặng Vương đại sư danh hiệu công dân danh dự.
Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.
Vương Trạch Vinh nhìn Hà Bang Vân một chút, Hà Bang Vân cũng có chút kinh ngạc, việc này đúng là quá đột ngột.
Vương Trạch Vinh bây giờ không dám tỏ thái độ. Mình bị người nước ngoài phong tặng làm công dân danh dự không biết lãnh đạo cấp trên sẽ có thái độ gì, bây giờ Trung Quốc và nước Pháp không hòa hợp mà. Hơn nữa Vương Trạch Vinh chưa gặp chuyện này bao giờ, nên hắn không biết đối phó.
Hà Bang Vân nói:
- Việc này phải xin chỉ thị từ trong nước mới được.
Vương Trạch Vinh liền gật đầu.
- Tiếp theo xin mời Vương đại sư nói với mọi người.
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là đi lên nói:
- Thị trưởng tiên sinh, tôi không biết nói tiếng Pháp nên không tiện.
Sebastian cười nói:
- Vương đại sư yên tâm, chúng tôi sớm chuẩn bị rồi.
Lúc này có một người phụ nữ nước Pháp đi tới, ngực không mặc áo lót, hai vú gần như lộ ra ngoài. Người khá cao và dễ nhìn.
Vương Trạch Vinh không thể làm gì khác hơn là nói vào mic:
- Đầu tiên tôi cảm ơn mọi người đã mời chúng tôi, cảm ơn mọi người Paris đã tiếp đón. Tôi cũng không phải đại sư gì, tôi chỉ là một người Trung Quốc đến tham gia triển lãm du lịch mà thôi. Thứ ba chúc nhân dân hai nước cùng tiến bộ.
Vương Trạch Vinh không dám nói nhiều, nên chỉ nói vài câu liền dừng lại.
Đúng lúc này chỉ thấy một cô gái ăn mặc rất đẹp đi tới.
Cô gái đi đến bên cạnh Vương Trạch Vinh rồi ôm chầm lấy hắn.
Đột nhiên bị một cô gái ôm như vậy, Vương Trạch Vinh không quá thích ứng. Cô gái nói một tràng tiếng Pháp với Vương Trạch Vinh.
Người phiên dịch lập tức truyền đạt lại nội dung, lúc này Vương Trạch Vinh mới biết đây là cô gái mình đã cứu. Hắn cẩn thận nhìn thì thấy cô gái này rất đẹp.
Sau khi ôm xong, cô gái còn hôn lên mặt Vương Trạch Vinh.
Dưới mắt bao người lại bị một người phụ nữ hôn như vậy làm Vương Trạch Vinh đỏ mặt.
Bởi vì biết Vương Trạch Vinh có công phu nên rất nhiều người nước ngoài đều vây lấy Vương Trạch Vinh. Thấy bên cạnh Hà Bang Vân không có mấy ai, Vương Trạch Vinh không khỏi buồn bực. Vương Trạch Vinh liền đi tới bên cạnh Hà Bang Vân rồi nói:
- Tổng cục trưởng Hà, làm sao bây giờ?
Hà Bang Vân cũng phát hiện hôm nay mình chỉ là đi theo mà thôi, người nước ngoài xem ra hứng thú với Vương Trạch Vinh mà thôi.
Hà Bang Vân là một người khá phóng khoáng nên không khó chịu vì việc này. Y chỉ sợ Vương Trạch Vinh nói sai gì mà thôi.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ kỹ, dù người nước ngoài nói như thế nào thì mình lấy lý do không biết tiếng Pháp để im lặng là được.
Đúng lúc này một tên thanh niên nước Pháp đột nhiên nói với Vương Trạch Vinh:
- Tôi thấy cảnh anh đánh bay người, xem ra anh có công phu. Tôi muốn đấu với anh một chút.
Nghe người phiên dịch nói, Vương Trạch Vinh nói:
- Ở Trung Quốc có rất nhiều người lợi hại hơn tôi, tôi không thích đấu đá khắp nơi.
- Anh là kẻ nhát gan.
Tên thanh niên này không chịu bỏ qua cho Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh trực tiếp xoay người đi sang một bên.
Đối với người như vậy, hắn căn bản không buồn chấp nhặt.
Vương Trạch Vinh xoay người đi thì nghe thấy Ouni và tên thanh niên kia đang cãi nhau.
Vương Trạch Vinh không có đầu óc suy nghĩ đến việc người ta, hắn cảm thấy phải mau chóng rời khỏi nơi này.
Vương Trạch Vinh tìm một ghế ngồi xuống. Hà Bang Vân cũng đang ngồi cách mình khá xa nói chuyện với một lão già.
Sebastian lúc này cũng đi tới ngồi xuống trước mặt Vương Trạch Vinh.
- Vương tiên sinh, tôi một lần nữa cảm ơn anh đã cứu con gái tôi.
Người phiên dịch rất có trách nhiệm, bây giờ đã ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh.
- Cứu người là chuyện ai cũng nên làm, Thị trưởng không nên quá để ở trong lòng.
Vương Trạch Vinh vừa cười vừa nói.
Sebastian cầm ly rượu lên rồi nói:
- Tôi mời Vương tiên sinh một chén.
Vương Trạch Vinh uống một chén rượu nhưng thấy rượu này không ngon bằng rượu trắng.
- Vương tiên sinh, tôi có một chuyện muốn nói với anh. Tôi biết anh là cán bộ lãnh đạo ở Trung Quốc, thành phố Paris chúng tôi muốn kết nghĩa với một thành phố Trung Quốc. Việc này mời anh sau khi về sẽ xúc tiến, tốt nhất là thành phố hiện tại anh đang công tác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thị trưởng, ngài cũng biết lần này chúng tôi đến Paris là tham gia triển lãm du lịch, kết nghĩa giữa các thành phố là chuyện lớn, tôi không thể có tác dụng mấy. Chẳng qua ý của Thị trưởng, tôi sẽ lập tức chuyển về Trung Quốc.
Sebastian nói:
- Xin mời Vương tiên sinh nói về Trung Quốc, chúng tôi rất có thành ý. Đương nhiên chủ yếu là vì Vương tiên sinh.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ quan hệ giữa hai nước khá lạnh nhạt, xem ra nước Pháp muốn nhờ việc này để hàn gắn quan hệ. Mặc dù có nguyên nhân là do mình, nhưng nhân tố này không quá nặng. Chẳng qua đây không phải việc xấu đối với mình, ít nhất mình là một nguyên nhân xúc tiến coi như có một thành tích không nhỏ.
Đúng lúc này tên thanh niên nước Pháp kia đã tránh được Ouni rồi đi về phía này.
Nhìn bộ dạng tên thanh niên này, Vương Trạch Vinh biết tên này muốn gây sự.
Sebastian nhíu mày nói:
- Đó là Paul bạn trai của Ouni, cậu ta có lẽ ghen với anh.
Vương Trạch Vinh thầm nói mình đâu có chọc hắn.
- Tôi muốn quyết đấu với anh.
Paul chỉ vào Vương Trạch Vinh mà nói.
Vương Trạch Vinh cũng có chút tức giận.
Hà Bang Vân lúc này đã đi tới nói với Sebastian:
- Không ngờ trong nhà Thị trưởng lại loạn như vậy, chúng tôi phải về.
Trên mặt y rõ ràng có vẻ không hài lòng, tên thanh niên này không ngừng gây chuyện làm cho y nghĩ đây là do Sebastian cố ý làm ra.
Sebastian đương nhiên thấy Hà Bang Vân không hài lòng nên xua tay nói:
- Việc này là do tôi không chuẩn bị chu đáo.
Vương Trạch Vinh đã sớm muốn rời đi, nên đứng dậy ngay lập tức.
Đúng lúc này Paul dùng tiếng Trung Quốc mà nói:
- Bệnh nhân Đông Á.
Nghe thấy câu này Vương Trạch Vinh liền vô cùng tức giận, hắn quay đầu nhìn Paul mà nói:
- Thu lại lời vừa rồi của anh.
- Có bản lĩnh thì đánh ngã tôi.
Tiếng Trung Quốc của Paul tuy kém nhưng mấy câu này vẫn biết.
- Được, hôm nay tôi sẽ cho anh biết một bài học.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44