Cái nắng tháng 8 mang tới bầu không khí oi bức cho Tân Hải, bóng tối phủ xuống làm cho thành phố trở nên nhạt nhòa hơn, bầu không khí bây giờ lại giống như sương mù dày đặc, mọi việc phát triển như thế nào không ai đoán được, thậm chí mục đích của bọn họ là gì họ cũng không rõ, tất cả giống như đang ở trong mê cung, không một ai có thể nắm chắc.
Hoang Quyển đã chết, căn cứ của Bùi La Gia trở nên náo động, sau khi xác định chính xác Ngự Thủ Thương đã chết, đám Trần Cô Hạ không rời đi, một là bởi vì không ai biết chuyện Ngự Thủ Thương chết sẽ mang tới điều gì, hai là hắn phải tìm kiếm Cố Gia Minh.
Đêm hôm đó, bên trong căn cứ Bùi La Gia vô cùng hỗn loạn, chẳng ai biết chuyện gì đang xảy ra, bên phía Bùi La Gia đương nhiên là phải tụ tập nhau lại, thế nhưng Cố Gia Minh không xuất hiện một lần nữa.
Tuy rằng khả năng hắn tới rất ít, nhưng nếu như mà hắn không hiện thân, thì phải có nơi trốn, điều đơn giản nhất là chẳng ai biết hắn trốn ở đâu, Bùi La Gia không biết, Cao Thiên Nguyên không biết, Nguyệt Trì gia không biết, Huân cũng không biết.
Vì vậy trong khoảng thời gian 2, 3 ngày tới, tất cả các thế lực đều tung lực lượng đi tìm kiếm, cảnh sát Tokyo gia tăng việc truy tìm "Phần tử khủng bố", nhưng mà tới ngày mồng 4 tháng 8, ngoại trừ mấy con chó, con mèo nhỏ bị đem ra chịu tội thay thì không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này bên Bùi La Gia trở nên yên tĩnh, giống như là đã chết.
Hiện giờ, toàn bộ lực lượng của họ đã thu lại, trải qua chuyện này, hậu quả của nó để lại là cả một sự khiêu chiến đối với người kế nhiệm. Tin Ngự Thủ Thương chết sẽ mang tới hậu quả không đơn giản, cho dù là ở tầng lớp cấp cao cũng có những thái độ khác nhau, bởi vì đơn giản, không phải ai cũng có thể chấp nhận sự thay thế của người mới.
Mặc dù phải đối mặt với nhiều vấn đề lớn, nhưng không ai biết Ngự Thủ Hỉ sẽ có hành động gì, họ chỉ có thể cảm nhận được sự yên tĩnh kia che giấu một sự hỗn loạn mà thôi.
Đúng như lời Đông Phương Lăng Hải nói, thời đại Bùi La Gia với thủ đoạn và dã tâm của Ngự Thủ Thương đã qua.
Mọi chuyện xảy ra cũng nhanh mà kết thúc cũng nhanh, một bước ngoặt thời đại đã xuất hiện làm cho mọi người có cảm giác mình chẳng kịp trở tay. Chẳng riêng gì bên Phương Chi Thiên, mà khi tin tức truyền tới Châu Âu, khi Kelly nhận được tin tức, nàng cũng sững sờ sau đó oán hận mắng một câu: "Bitch (1). . ." Dường như để nói lên sự phức tạp trong cõi lòng của mình.
(1): Bitch: chó
Chuyện này khiến cho rất nhiều người phải suy nghĩ, rất nhiều người cố gắng hành động, cố gắng làm những chuyện trước kia mình không thực hiện được. Hôm nay có người đột nhiên chạy tới, đơn giản làm xong chuyện người khác không thể nào làm được, sau đó phủi tay bỏ đi, chỉ lưu lại những ánh mắt trợn trắng.
Một ngày, một người mang theo ánh sáng tiến vào trong thế giới hắc ám, chiếu sáng tất cả.
Đãi đắc thu lai cửu nguyệt bát
Ngã hoa khai thời bách hoa sát
Cúc Hoa (Hoàng Sào)
Chờ thu tháng chín về nơi
Hoa ta nở rộ hoa người tàn phai
(Hải Đà phỏng dịch)
Đương nhiên, dưới tình huống hiện nay, người biết rõ thân phận của Gia Minh không tính là nhiều, trong Bùi La Gia, Ngự Thủ Hỉ đương nhiên là biết, nhưng hắn sẽ không nói ra ngoài, người khác có xem lại video chiến đấu đêm hôm đó cũng không thể nào liên hệ được với một tiểu nam hài bình thường.
Thiên Vũ Chính Tắc, Huân đương nhiên biết, Viêm Hoàng Giác Tỉnh cũng có thể suy đoán ra thân phận của Gia Minh. Nhưng cho dù như thế nào, một người chưa dùng tới một hiệp giết Hoang Quyển, sau đó lại tấn công vào Bùi La Gia, các tổ chức khác hầu như đều suy đoán, Giản Tố Ngôn đã xuất hiện ở Tokyo.
Đối với chuyện này, những người có biết chuyện cũng không dám nói ra lung tung, dù sao họ biết được điều này cũng là quá đủ rồi.
Dưới nắng hè chói chang, không khí ngột ngạt và không có tin tức, ba ngày qua đi nhiều người đã phỏng đoán là hắn đã chết. Chuyện này tính ra cũng bình thường, bởi vì Ngự Thủ Thương chết, Bùi La Gia chắc sẽ áp dụng thủ đoạn truy sát điên cuồng, sau đó mới xử lý mâu thuẫn nội bộ.
Mặt khác họ cũng hiểu rõ quy tắc, thời gian điều tra càng dài thì đầu mối càng ít, trong ba ngày đầu mà không kiếm được thì cũng có nghĩa là công việc của họ có tiếp tục thì cũng tốn công vô ích.
Dưới bối cảnh như vậy, trong cái nắng trời tháng tám, bóng Gia Minh đơn côi xuất hiện trên một con đường của Giang Hải, điều này không ai có thể lường trước được.
Quần thường, áo sơmi màu trắng ngắn tay, trên lưng chỉ có một cái ba lô du lịch với mấy bộ quần áo, sau khi bước lên được đất Giang Hải, hắn hít sâu một hơi, trong lòng thấy cô độc, cũng có chút thoải mái, có chút thương cảm, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho hắn nhận ra, đây là mùa hè nắng nhất mà hắn biết.
Những chuyện nên làm cuối cùng cũng làm xong, giống như là một con người vốn đang phải chứa đựng rất nhiều chuyện, nay đột nhiên được giải tỏa hết, nay chỉ cần thoải mái nằm trên giường, nhìn nắng trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, vui vẻ sáng khoái, vậy là được...
Buổi tối hôm đó, sau khi giết chết Ngự Thủ Thương, cái cảm giác đau đầu lại kéo tới hành hạ hắn, nhiều lần hắn cảm giác mình sẽ bị sự đau đớn này hành hạ tới mức phát điên, nhưng khi tinh thần căng lên như dây đàn thì hắn lại thấy mình như ngất đi, khung cảnh bốn phía trở nên hư huyền.
Giống như điều khiển một linh hồn không thuộc về mình, Gia Minh coi căn cứ Bùi La Gia như cái sân trong nhà mình, mỗi cái công sự, bắn giết, chết chóc, họng súng, mùi thuốc súng, máu tươi, đạn bay, nổ tung, thân thể vỡ nát… Dưới sự đau đớn, hắn giống như đang di chuyển trong mơ, ngay cả chuyện hắn ra ngoài thế nào bản thân hắn cũng không biết...
Mà có gì đi nữa thì chuyện cũng đx làm xong, chỉ hi vọng là Viêm Hoàng Giác Tỉnh không nên quá vênh váo, nếu không ngày sau sẽ không có cơ hội, quy tắc trò chơi sẽ lan tới những người không biết chấp hành. Đương nhiên, một Ngự Thủ Hỉ tùy tâm sở dục sẽ kinh khủng hơn Ngự Thủ Thương nhiều, nhưng điều này chẳng có liên quan gì tới hắn.
Có lẽ hắn cảm thấy mình bắt đầu sợ hãi cảm giác tử vong, nhưng mà loại sự hãi này không phải là yếu đối, đơn giản chỉ là lưu luyến. Bây giờ ngẫm lại 8 năm vừa qua, cộng thêm với kiếp trước có lẽ hắn cũng đã tới kỳ hạn cuối cùng của sự sống. Có lẽ đây chính là phán định của Phường Hoàng.
Ngày mồng 5 tháng 8, buổi chiều Linh Tĩnh trở về, khi thấy mình không có nhà, Sa Sa và Nhã Hàm sẽ nghi hoặc, mình muốn nhìn họ lâu thêm một chút, cái cảm giác đau đớn trong đầu luôn luôn nhắc nhở hắn, thời gian của hắn không còn nhiều.
Đứng trong bến xe bus nhìn dòng xe cộ ở Giang Hải, đột nhiên hắn chẳng biết mình nên tới chỗ nào, về nhà trọ tìm Sa Sa hay tới gặp Nhã Hàm, hoặc trở lại Diệp Thị Võ Quán gặp vợ chồng bác Diệp...
Hắn cứ ngẫm nghĩ như vậy một hồi rồi quay người đi, hắn dừng lại ở một quầy báo ven đường, bấm số điện thoại gọi Nhã Hàm, trong trận chiến ở Bùi La Gia, đồng hồ ở tay đã bị đánh vỡ, lúc này trên cổ tay hắn còn quấn băng.
Điện thoại kết nối nhưng người ở bảo hắn chờ một lát, không lâu sau, Nhã Hàm cầm loa:
"A lô..."
Nghe thấy thanh âm quen thuộc như động đất kia, Gia Minh cười cười:
"Này, mỹ nữ, bây giờ có rảnh ra ngoài uống nước với em không?"
"Uống nước! Bây giờ là lúc nào rồi mà em còn định đi uống nước? Mấy ngày hôm nay em chết ở đâu vậy?"
Giọng nói của Nhã Hàm có chút gấp gáp:
"Chị không liên lạc được với em, chuyện của Sa Sa em có biết không? Đêm qua chị gọi điện cho em cả đêm, sau đó tới nhà trọ rồi lại tới chỗ vợ chồng bác Diệp, nhưng sợ bọn họ lo lắng, chị không nói..."
"Sa Sa? Có chuyện gì?"
Gia Minh nhíu mày.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Đêm hôm qua đó, có rất đông cảnh sát xông vào quét sạch Sa Trúc bang, nói họ đã có chứng cớ chứng minh Sa Sa buôn lậu thuốc phiện, còn nói là, đây là mảnh đất lớn nhất của trùm buôn thuốc phiện lớn nhất... Cũng may là Tiểu Mạnh tận dụng thời cơ bảo vệ nàng chạy thoát, sau đó báo chí hôm nay đã đăng tải, nói đủ thứ..."
Vừa nghe Nhã Hàm nói, Gia Minh vừa lật tờ báo bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một cái tít lớn trên trang nhất của, Giang Hải nhật báo "Trùm buôm ma túy lớn nhất là nữ học sinh cấp 3" và đủ loại tin tức giật gân khác, báo chí của một số nơi cũng đăng tin tức giống nhau, thoạt nhìn như đang muốn định hướng dư luận vào chuyện này.
"Gia Minh, em bây giờ đang ở đâu, tại sao mấy ngày vừa rồi không liên lạc được với em, Linh Tĩnh đi du lịch, em có biết không, Sa Sa không dám gọi điện thoại cho Linh Tĩnh nên gọi điện thoại cho chị... A, được rồi, ngày hôm qua chị tới võ quán, hình như Linh Tĩnh có gọi điện thoại trở về, nói là đột nhiên quyết định đến Viên, vội vàng vô cùng, vợ chồng bác Diệp đang chuẩn bị đồ, các em xảy ra chuyện gì với nhau vậy..."
Đối với chuyện này, Nhã Hàm tương đối sốt ruột, lúc này Gia Minh cũng chẳng hiểu tại sao, nhưng mà nếu như Sa Sa không có chuyện gì thì cứ bình tĩnh trước đã.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, nói:
"Em cũng không rõ lắm, mấy hôm nay em không ở Giang Hải, nhưng mà... Yên tâm đi, chuyện nhỏ thôi, địa chỉ của Sa Sa đừng cho quá nhiều người biết, em sẽ xử lý."
"Được, đây là chuyện lớn, số điện thoại của Tiểu Mạnh là... Em mau gọi đi, nếu như không gặp em Sa Sa khẳng định sẽ rất nóng ruột..."
Cúp điện thoại, Gia Minh tiện tay mua một tờ báo, đi tới điểm đỗ xe vẫy một chiếc taxi. Khi đi ngang qua một người, trong túi hắn đã có thêm một cái di động, xe chạy nhanh qua bến, hắn lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi cho mấy người...
Nhận được tin Gia Minh xuất hiện ở Giang Hải, trong thư phòng, Phương Chi Thiên cũng đang xem một tờ Giang Hải nhật báo, sau khi đọc xong tin tức, sắc mặt của hắn vô cùng phức tạp, sau đó lạnh lùng cười, uỳnh một cái, đập thẳng tờ báo xuống bàn làm việc.
"Ha ha, bây giờ nên làm cái gì đây... Ứng Tử Phong... Ta thấy hắn đã chán sống rồi!"
"Vậy... Chúng ta làm sao bây giờ?"
"Bảo hắn đi chết đi! Còn có thể làm gì nữa! Người ta vừa mới giết Ngự Thủ Thương ở trong căn cứ ở Nhật Bản, cửu tử nhất sinh trở về... Phải biết rằng, giết chết Ngự Thủ Thương đấy, hắn đã trở về, chúng ta lại mang chuyện này ra đón hắn, nếu như hắn trở mặt giết người ai dám cản hắn đây..."
Mang theo tâm tình phức tạp, Phương Chi Thiên rống lên giận dữ.
Ứng Tử Phong không phải là người trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh, nhưng lại là con thứ hai của Ứng Hải Sinh, bây giờ hắn bịa ra một chứng cớ, bảo lãnh đạo cấp trên lệnh xuống Cục Công an Giang Hải, đồng thời thao túng báo chí dư luận.
Đại khái là hắn cũng biết quan hệ của Liễu Hoài Sa và Gia Minh, tất cả những chuyện này hoàn thành chỉ trong một ngày, có thể nói là sét đánh không kịp bưng tay, hoàn mỹ, vô cùng hoãn mỹ.
Có lẽ do ánh sáng của anh trai quá chói mắt, nên đã che dấu mất năng lực của hắn, có lẽ khả năng của người này không tồi, có lẽ không phải loại con ông cháu cha chỉ biết dùng tiền ném người.
Hắn chọn người bên cánh hắn, tác động cấp trên trực tiếp ra lệnh cho cảnh sát Giang Hải sau đó lập tức ra tay, Viêm Hoàng Giác Tỉnh mấy hôm nay cũng lơ lỏng di chuyển trọng tâm sang hải ngoại, hành động của mấy nguwofi này khiến họ không phản ứng kịp.
Khi biết tổng bộ Sa Trúc bang bị càn quét, Tiểu Mạnh một mình mng theo Sa Sa chạy trốn ra ngoài, chuyện lúc này mới được báo cho Phương Chi Thiên biết, với vụ việc này không có khả năng bị coi như là không có chuyện gì xảy ra.
Giận dữ một hồi, Phương Chi Thiên phất tay bảo người trong thư phòng ra ngoài, hắn ngồi im suy nghĩ một lúc lâu thì có tiếng đập cửa truyền đến, người nọ lại đi đến:
"Phương tiên sinh, Diệp tổ trưởng Diệp Liên vừa nhận được điện thoại của Cố Gia Minh, hỏi nguyên do chuyện này, Diệp tổ trưởng không biết nên nói như thế nào, bảo tôi tới xin chỉ thị."
Phương Chi Thiên gật đầu:
"Số điện thoại là gì, ta gọi cho hắn."
Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe lăn bánh qua ngã tư. Lúc này Gia Minh nhận được điện thoại của Phương Chi Thiên, ước chừng do tâm tình không thoải mái nên cách nói chuyện của hắn vô cùng lạnh nhạt, nhưng cũng chẳng có tức giận, có thể nói là thờ ơ, khiến cho người khác chẳng biết thế nào mà đoán.
"... Đại khái là hơn một tháng trước đây, Ứng Tử Phong cùng một số người tới một quán bar thuộc đia bàn của Sa Trúc bang, Liễu Hoài Sa cũng ở đó, bởi vì một chuyện nên đôi bên xung đột với nhau, rất có thể Ứng Tử Phong khó chịu vì chuyện này... Trên thực tế trải qua sự điều tra của chúng ta, hắn bị người ta kích động mà thôi, nguyên nhân chính của câu chuyện chính là bên Tân Trữ bang..."
Phương Chi Thiên giải thích nhưng Gia Minh lại nhìn ra cảnh tượng đang quay ngùn ngụt bên ngoài cửa xe, biểu tình có chút buồn chán: "Không thấy nàng nói chuyện này..."
"Ha hả, người ta là con gái không muốn làm cho ngươi lo lắng, thành thật mà nói chuyện này... bên chúng ta không kịp phản ứng, nếu như chuyện biết trước thì nó không thể xảy ra. Muốn giải quyết thì đơn giản thôi, ta sẽ bảo cảnh sát dừng vụ này lại, về mặt dư luận, ta sẽ bảo họ lập tức đăng báo xin lỗi, làm Tân Trữ bang biến mất, cậu đồng ý, bên chúng thôi sẽ làm..."
"Tiếp đi..."
"Thành thật mà nói, ta biết cậu bây giờ đang rất tức giận, chỉ cần một chuyện bên Nhật Bản thôi, toàn bộ Viêm Hoàng Giác Tỉnh chúng ta đã phải cảm ơn với cậu rồi, ta có mấy bằng hữu rất tốt,... Theo lý mà nói thì Ứng Tử Phong kia sai rồi, thế nhưng... không có cách nào cả, do quan hệ với Ứng Hải Sinh nên ta mong cậu đừng để ở trong lòng, dù sao hắn cũng là con của Ứng Hải Sinh, Ứng Tử Lam vô cùng quan tâm tới người em trai này..."
"Ta còn có việc, hơn nữa..."
Không nói thêm gì nữa, Gia Minh cúp điện thoại di động, đồng thời ném ra ngoài cửa sổ, điện thoại vỡ tan thành những mảnh nhỏ. Tài xế xe taxi dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn vào gương chiếu hậu, Gia Minh liếc hắn một cái, phất phất tay.
"Phiền anh rẽ trái, dừng xe ở con đường phía trước..."
***
Lúc buổi chiều, những đám mây trắng như bông bay trên bầu trời Giang Hải, khí trời mát mẻ, hai chiếc xe buýt du lịch rẽ vào bến xe, bên trong có một đám học sinh nam nữ đang vui đùa với nhau.
"Linh Tĩnh, cậu quyết định tới Viên à?"
Đông Phương Uyển cau mày, nhìn Linh Tĩnh đang ngồi bên cửa sổ hỏi. Mấy ngày nay ở Quế Lâm, tâm tình của Linh Tĩnh không tốt, không vui vẻ, Đông Phương Uyển mẫn cảm đương nhiên nhận ra.
"Hoàn cảnh ở Viên... chắc là tốt hơn ở trong nước một chút..." Nghiêng đầu, trên mặt Linh Tĩnh hiện lên một nụ cười.
"Ách, nếu như cậu đã quyết định, vậy... lúc nào khởi hành? Trước khi đi mọi người gặp liên hoan một bữa, thế nào?"
"Đại khái... Ngày mai rồi..."
Linh Tĩnh hơi nhún vai, nói:
“Hơi vội..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
"Bởi vậy tới mới đi du lịch coi như là chia tay mọi người."
Trong lòng coi Linh Tĩnh là bạn bè, bây giờ cô bạn lại đột nhiên nói phải đi, Đông Phương Uyển tâm tư đơn thuần đương nhiên là có chút thương cảm, kéo nàng líu ríu nói chuyện.
Chủ đề câu chuyện đương nhiên là tình cảm đã tích lũy từ nhỏ của ba người Linh Tĩnh, Sa Sa, Gia Minh, trong lòng nàng cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà không biết hỏi như thế nào, sau khi dặn dò ra nước ngoài phải thế nọ thế kia, nàng viết số điện thoại của mình đưa cho Linh Tĩnh, định quay người trở về, nhưng lại hỏi tình hình của Gia Minh.
"... Hắn tới đón cậu à?"
"Gia Minh cậu ấy... Đại khái không thể tới đón được, có lẽ là Sa Sa, tớ đã gọi điện thoại bảo là hôm nay mình về, nhưng từ sáng tới giờ không còn liên lạc lại được nữa..."
"Tớ nghĩ Gia Minh nhất định sẽ tới đây, tình cảm của các cậu tốt như vậy... Nhưng mà không sao, nếu hắn không tới thì hôm nay tới đón, chúng ta đầu tiên là đưa cậu về nhà tớ chơi, cậu yên tâm đi, anh tớ đầu tiên là thích cậu, nhưng bây giờ đã thôi rồi, ha hả..."
Trong khi nói chuyện, xe buýt đã chậm lại, học sinh trên xe từ biệt lẫn nhau lấy hành lý xuống, nữ sinh thì mặc áo che nắng, tay cầm ô chuẩn bị xuống xe. Chỉ sau một lát, tất cả đã xuống hết, đám người tiền hô hậu ủng chen nhau đi ra bên ngoài.
Hành lý của Linh Tĩnh không nhiều lắm, thế nhưng khi ở Quế Lâm bị Đông Phương Uyển ép mua một đống đồ linh tinh, cho nên phải thua thêm một cái túi du lịch thật to, có nam sinh muốn cầm giúp nàng nhưng bị nàng lắc đầu cự tuyệt.
Lần này trở về Giang Hải, trong lòng nàng phức tạp vô cùng, nàng không muốn xuống xe nhưng vẫn bị Đông Phương Uyển kéo xuống, trà trộn vào trong đám người, bước chân xuống đất là nàng cảm thấy sức lực của mình như giảm đi.
Khi ở trên xe bus vẫn còn ung dung, bây giờ chẳng còn gì, đám người thi nhau cầm đủ các loại ô với đủ màu sắc, gọi nhau ý ới.
Sau một khắc, Đông Phương Uyển vỗ vỗ vai nàng:
"Này, này..."
Nàng chỉ tay về phía trước nhưng không nói gì, Linh Tĩnh ngỡ ngàng quay đầu nhìn sang, ở đó toàn là người, bóng lưng, gò má, nụ cười, chẳng phân biệt rõ ai với ai.
Một tay cầm ba lô, một tay thì bị Đông Phương Uyển kéo, nàng bước xiêu vẹo trong đám người, cảnh vật dần lùi lại, lúc này nàng nhìn thấy ở bãi đỗ xe đối diện có một người, chẳng phải Gia Minh thì là ai?
"Xem ra cậu ta không cho anh tớ cơ hội rồi..."
Đông Phương Uyển ở bên cạnh tiếc hận thở dài, nhưng trên mặt lại có một nụ cười mãn nguyện.
Linh Tĩnh lúc này không biết nên biểu hiện như thế nào, nàng nuốt một ngụm nước bọt, tiếng ừng ực như sấm vang lên, ánh mắt nàng nhìn vào bóng người kia, không thể nhìn sang chỗ khác được nữa. Sau một lát, hắn đi xuyên qua đoàn người tới gần, nhấc ba lô của nàng, thuận miệng nói chuyện với Đông Phương Uyển vài câu, nhưng đó là câu gì Linh Tĩnh cũng chẳng nghe rõ lắm.
Ánh mắt nàng nhìn về phía cánh tay của hắn, nơi đó trước kia nàng ném hắn một dao, bây giờ không còn thấy, sao lại như vậy. Nàng nghĩ tới chuyện này, muốn nói cái gì đó, nhưng mà lại tìm không tìm được lời nói thích hợp để mở miệng, cho tới khi Gia Minh mở miệng trước: "Chúng ta đi thôi." Thì nàng mới nhíu nhíu mày, theo hắn xuyên qua đoàn người.
"Sáng nay Sa Sa có việc bận, gọi điện báo là cậu về, cho nên tớ tới đón..."
"Tớ không gọi được cho Sa Sa..."
Nàng có cảm giác giọng nói của mình đã khàn.
"Bang hội có chuyện, gần đây cậu ấy chinh chiến lung tung, không có chuyện gì đâu..."
Xe taxi chuyến bánh ra khỏi bãi đỗ xe tới gần, Gia Minh mở cửa xe, Linh Tĩnh ngồi xuống, nhận lấy ba lô nhưng không ngồi xích vào bên trong mà chỉ nói: "Cảm ơn cậu đã tới đón." Rất khó khăn mới nói xong câu này, nàng kéo cửa đánh xầm một tiếng, đóng lại.
Chiếc taxi chuyển bánh đi xa, ở cạnh đường có một chiếc Santana đang đỗ, Đông Phương Lộ mở cửa đi tới, nhìn thấy Gia Minh đứng đây thì hơi có chút nghi hoặc.
Cùng lúc đó, Đông Phương Uyển cũng từ phía sau chạy tới:
"Này, Gia Minh, không phải là Linh Tĩnh muốn đi Viên mà các cậu cãi nhau đấy chứ?"
"Ách, làm gì có..."
"Được rồi, được rồi, bây giờ là thời gian Gia Minh làm những chuyện cho mình, dù sao... cho dù là bạn tốt tới mấy cũng phải có lúc xa nhau..."
Đông Phương Uyển dùng phương thức này an ủi Gia Minh vài câu, Đông Phương Lộ đi tới mở miệng chào hỏi, sau đó bảo em gái mình lên xe, đợi khi Đông Phương Uyển đi rồi, hắn mới thở dài.
"Chuyện Sa Trúc Bang, bên Phương Chi Thiên đúng là không kịp phản ứng, nhưng mà cho dù như thế nào Ứng Tử Phong cũng là con của Ứng Hải Sinh, chuyện này rất phiền phức, thành thật mà nói, thế lực của Ứng Hải Sinh ngươi rõ hơn ai hết, hơn nữa Ứng Tử Lam rất quan tâm tới người em trai này, tuy rằng hắn sẽ không cám kích mình... Ách, không biết trong lòng của ngươi muốn thế nào..."
"Nói tiếp đi..."
"Ách... Hiện tại tầng lớp cấp cao trong Viêm Hoàng Giác Tỉnh đã biết thân phận của ngươi, có khá nhiều người nghĩ ngươi và Giản Tố Ngôn là một, thành thật mà nói, việc Ngự Thủ Thương đúng là quá tốt, ta bây giờ lại phải lo lắng vấn đề lớn hơn, đó là chuyện Cao Thiên Nguyên, Viêm Hoàng Giác Tỉnh, U Ám Thiên Cầm phải đối phó với sự chia rẽ, hiện giờ họa ngoại xâm đã không còn, chuyện phải đối phó cấp bách nhất là nội loạn..."
Gia Minh từ chối cho ý kiến gật đầu, xoay người rời đi, giống như là hắn không quan tâm tới chuyên này. Đông Phương Lộ nhìn theo bóng lưng của hắn, hơi có chút nghi ngờ nheo mắt.
Đợi khi tới bên cạnh chiếc xe, Đông Phương Uyển nói một câu khiến cho hắn sửng sốt:
"Anh, anh biết không? Linh Tĩnh muốn tới Viên đấy."
"Em nói cái gì!"
***
Đứng trước cửa võ quán, thấy cha mẹ mình tươi tười, Linh Tĩnh miễn cưỡng xốc lại tinh thần.
"... Viên đá thất tinh này là kỷ niệm ở Quế Lâm, cái này là váy cho mẹ, cái này là giấy viết cho bố, cái này cho Sa Sa… cái này cho Gia Minh..."
Đem từng món đồ trong ba lô đặt ra ngoài, tuy rằng cố gắng giá bộ hưng phấn, nhưng mà sự vui vẻ của nàng chỉ là hình thức, vợ chồng bác Diệp đương nhiên có thể nhận ra, sắc mặt của hai người có chút lo lắng.
Từ lúc có giấy mời nhập học ở Viên, hai người đều cố gắng thuyết phục con gái mình theo học, sống chết gì nó cũng không đi, vậy mà bây giờ con gái lại đột nhiên gọi điện về nói là muốn đi, lại còn đi ngay vào ngày mai, đây đúng là chuyện khiến cho cha mẹ phải lo lắng.
Họ tận dụng thời gian 2 ngày còn lại để mua sắm vật dụng cho con gái, các loại thủ tục, giấy tờ xuất ngoại đã làm xong từ sớm. Mặt khắc, sau khi thương lượng, bọn họ đại khái cũng đoán ra việc con gái mình đột nhiên thay đổi chủ ý, nhưng không biết có nên hỏi con gái mình hay không.
Biết con gái mình bề ngoài dịu dàng nhưng bên trong lại vô cùng bướng bỉnh, có rất nhiều chuyện nó tự mình lo lắng, dù sao xuất ngoại cũng là chuyện tốt, phiền não như vậy đối với người trẻ cũng không tồn tại lâu, có lẽ sau khi về nước nó sẽ dần phai nhạt đi.
Sau khi sắp xếp xong quà tặng, Linh Tĩnh ngồi một hồi, sau đó đi rửa mặt, thay một bộ đồ mùa hè, trở lại phòng mình để ngủ, nhưng không lâu sau đã thấy mẹ mình đi tới.
Lúc nãy nàng ở trong nhà tắm khóc một hồi nên mắt bây giờ đỏ hồng, nàng cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ:
"Con mệt quá, lúc nãy tắm suýt thì ngủ gật..."
Tĩnh Nhàn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, đưa tay ôm lấy con gái mình, Linh Tĩnh cũng rúc đầu vào trong lòng mẹ:
"Mẹ..."
Thanh âm của nàng hơi có chút nghẹn ngào.
Ôm Linh Tĩnh một lúc lâu, Đoàn Tĩnh Nhàn dùng cằm vô cùng thân thiết cọ vào đầu con gái mình:
"Mẹ và bố con đã nghĩ lâu lắm rồi, bởi vì Gia Minh phải không..."
Tuổi dậy thì ai mà chẳng có tâm tư, quan hệ giữa con gái mình, Gia Minh, Sa Sa thế nào, bọn họ đương nhiên là hiểu. Hiện giờ Gia Minh và Sa Sa có quan hệ yêu đương, con gái mình có thể sống với họ có thể nói là do sự hồn nhiên tích lũy từ nhỏ.
Tình cảm này có kéo dài cả đời họ cũng chẳng có gì lạ, cũng bởi vì như vậy mà sau khi suy nghĩ tới lui, họ mới không phản đối chuyện ba người ở chung, hai cô gái đều đang tuổi thanh xuân, có tình cảm với Gia Minh là chuyện bình thường.
Vốn ba người lớn lên với nhau từ nhỏ, vợ chồng bác Diệp vốn coi Gia Minh và con gái mình là một đôi, thậm chí trước khi quan hệ của Gia Minh và Sa Sa được công khai thì họ đã có ý định gả con gái mình cho Gia Minh rồi, khi thấy Gia Minh nhanh chân tới trước, bọn họ đương nhiên không thể nào mở miệng.
Hiện nay nghĩ đến chuyện, Gia Minh và Sa Sa gần đây ít tới võ quán, con gái mình đột nhiên đòi tới Viên, mà quyết định lại muốn đi ngay lập tức, có thể là con gái mình không chịu nổi nữa, thích Gia Minh nhưng Sa Sa lại là bạn tốt, cho nên con gái họ chỉ còn cách lựa chọn rời đi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chuyện tình như vậy đúng là không thể phân rõ đúng sai, Gia Minh và Sa Sa đúng, con gái mình cũng không sai, dưới tình hình hiện giờ, bọn họ đương nhiên là ủng hộ con mình tới Viên, tuổi trẻ ư, tình cảm lưu luyến ư... Thời gian sẽ dung hòa tất cả, với lại bây giờ là thời đại rất nhạy cảm, có lẽ có một ngày nào đó Gia Minh và Sa Sa sẽ chia tay, Linh Tĩnh sẽ trở về, hai người tự nhiên là tới với nhau, đó cũng là một cách không thể không có.
Họ không biết là chuyện vượt xa sự tưởng tượng của họ rất nhiều, sau khi an ủi một chút, Linh Tĩnh ôm lấy mẹ mình nhưng không nói gì.
Gần 5h chiều, Đoàn Tĩnh Nhàn đứng dậy vào bếp chuẩn bị làm cơm tối, thấy Linh Tĩnh vẻ mặt mệt mỏi rã rời, bèn bảo lên nhà ngủ một chút.
Nhưng mà một lát sau đã thấy Linh Tĩnh cô đơn đứng ở cửa phòng bếp:
"Mẹ, đừng nấu cơm phần con... con đi ra ngoài một chút..."
"Ách..."
Mẹ Diệp đang cầm cái nồi, dường như muốn nói gì, nhưng mà chỉ ngẩn ngơ không biết nói gì.
"Chuyện này... con tới chỗ Gia Minh... và Sa Sa, ngày mai con đi rồi, mọi người cũng phải gặp nhau một chút... hơn nữa quà ở Quế Lâm cũng phải mang cho họ... Chuyện này..."
"Mẹ biết rồi, mau đi đi."
Trên mặt Đoàn Tĩnh Nhàn hiện lên một nụ cười, nói:
"Tới muộn là không kịp ăn cơm tối đâu."
Cố gắng đứng ngoài cửa nở nụ cười, thấy mẹ mình nói như vậy, Linh Tĩnh bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy mẹ mình:
"Mẹ, cảm ơn mẹ… xin lỗi..."
Cho dù như thế nào, con gái đi xa nhà bao giờ chẳng lo lắng cho cha mẹ, lúc này thấy mẹ mình cười, Linh Tĩnh mới thể hiện lo lắng. Nhưng mà người trẻ tuổi bao giờ chẳng vậy, vỗ vỗ vai con gái mình, Đoàn Tĩnh Nhàn nhẹ giọng nói:
"Đừng ngốc vậy, mau đi đi..."
"Vâng..."
Linh Tĩnh chạy ra khỏi phòng bếp, thấy cha mình đang đứng trong phòng khách kiểm tra đồ đạc, bèn từ sau lưng ôm lấy cha mình. Hôn lên mặt cha mình một cái, Linh Tĩnh chạy biến mất, Diệp Hàm mê hoặc quay đầu:
"Làm sao vậy?"
Trong nháy mắt, Linh Tĩnh đã ra khỏi nhà.
Cảm nhận được tình cảm của gia đình mình, nhưng nó không thể hòa tan được ủy khuất trong lòng, tình cảm không phải là một con số, không thể thêm một bớt hai…
Khi đi xe bus tới cửa của học viện Thánh Tâm, trời đã chiều muộn, sân trường vắng vẻ, lúc này Linh Tĩnh lại nhớ tới khi còn đi học, sau khi ăn cơm tối xong mấy người lại ra đây tạn bộ, hiện giờ những người bên cạnh nàng cứ dần dần mất đi, làm cho nàng khó chịu vô cùng.
Con đường vẫn như trước, chỉ có tâm tình thay đổi... Đi qua phòng game, lên tầng, dừng lại trước cánh cửa quen thuộc một chút, cuối cùng thì nàng cũng lấy chìa khóa mở cửa.
Căn phòng yên tĩnh như phòng bỏ hoang, tiếng gõ phím quen thuộc từ trong phòng nhỏ truyền ra, đột nhiên nó ngừng lại sau đó vẫn tiếp tục.
Trước kia, tầm này trong phòng bao giờ cũng vang lên những thanh âm lẫn lộn, mùi cơm thơm lừng từ trong phòng bếp bay ra, tiếng thớt gỗ, tiếng xong nồi va vào nhau, Gia Minh cùng với nàng chuẩn bị cơm nước, Sa Sa ở ngoài xem tivi, có khi lại giúp nàng bày bát đũa...
Nàng đóng cửa lại, tháo giầy, ngồi im trên ghế một lúc, sau đó từ phòng ngủ đi lên sân thượng, khi đi ngang qua căn phòng nhỏ, nàng thấy Gia Minh đang đánh vi tính ở trong phòng nhìn ra, hai người nhìn nhau một lát, sau đó nàng đi qua, giống như một u hồn.
Nàng đi tới phòng bếp, theo thói quen bắt đầu nấu cơm, nồi cơm điện sắp xong, nàng tới phòng khách tìm xem có gì có thể ăn không. Trứng gà, thịt, lạp xường... tất cả quen thuộc tới mức nàng nhắm mắt cũng có thể làm.
Không biết từ lúc nào, Gia Minh đã ở trong phòng khách mở TV, chắc có lẽ đã xong chuyện ở trên máy tính, sau đó hắn đi vào trong phòng bếp chuẩn bị bát đũa, thấy nàng nấu nướng bèn nói:
"Thịt đã để lâu ngày rồi, còn ăn được không?"
"Không sao, nó không hỏng."
Họ trả lời bình thường giống như một đôi phu thê đã qua thời ân ái mặn nồng, căn phòng bếp không rộng lắm, muốn đi qua nhau là phải nghiêng người, đối với hai người mà nói, nơi này cũng đủ để làm một bữa cơm hoàn mỹ.
Sắc trời lúc này đã dần tối đen, hai người ngồi ở bên cạnh bàn ăn, bữa cơm không tính là phong phú, khẩu vị của Gia Minh dường như rất tốt, trong nháy mắt hắn đã ăn hai chén cơm, Linh Tĩnh chỉ ăn mấy miếng đã buông đũa, nhìn hắn ăn một lúc mới mở miệng nói:
"Ngày mai tớ đến Viên."
Gia Minh ngừng lại một chút, sau đó tiếp tục ăn cơm, gật đầu:
"Ừ."
Linh Tĩnh hít sâu một hơi:
"Tớ không liên lạc được với Sa Sa, nhưng mà có cậu ở đây, chắc cậu ấy không có việc gì..."
"Không có chuyện gì lớn, Sa Sa hiện tại ở..."
"Tớ có thể nói chuyện với cậu ấy được không?"
Câu nói của nàng rất bình thường, Linh Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cắt ngang câu nói:
"Cậu đã nói với cậu ấy chuyện của chị Nhã Hàm chưa, tớ... Tớ có thể nói với cậu ấy không? Nói với Sa Sa lý do tớ đi Viên..."
Nàng trầm mặc trong chốc lát:
"Tớ đến Viên sẽ gọi điện thoại về cho cậu ấy, đến lúc đó... Nếu như cậu đã nói với cậu ấy rồi..."
Lúc này, bầu không khí giữa hai người khá nặng nề, bữa cơm cứ qua đi như vậy, sau khi rửa bát xong, Gia Minh ở bên ngoài phòng khách xem ti vi, Linh Tĩnh ngồi ở trên giường ngủ sắp xếp cái bàn học nhỏ, thỉnh thoảng nhìn sang phòng khách, nơi đó Gia Minh đang ngồi một cách ngẩn ngơ, nếu như Gia Minh nghiêng đầu chắc chắn sẽ nhìn thấy nàng, nàng lại quay đầu sắp xếp mọi thứ.
Mấy thứ này đối với nàng mà nói, nó có ý nghĩa vô cùng đặc thù, đó là những thứ khi nàng cùng Gia Minh đi du lịch mua được, nó là thứ do lần đầu tiên nàng kiếm tiền mua, vé tàu "Tinh Mộng Hào", lễ vật thỉnh thoảng Gia Minh tặng nàng, sổ sách thu chi trong nhà, ảnh chụp của nàng, Gia Minh và Sa Sa... Tầm 9h tối, nàng lấy ra một cái vali nhỏ, bỏ toàn bộ vào trong đó, Gia Minh từ phòng mình lấy ra một thứ.
"... Tớ đã chuẩn bị một vài thứ, nếu như sau này cậu học đàn dương cầm, có lẽ nó sẽ có trợ giúp, ở đây có mấy cái danh thiếp, nếu như ở Viên xảy ra chuyện không giải quyết được thì có thể gọi điện thoại cho họ, trên cơ bản họ có thể giải quyết được toàn bộ, ở đây còn một tấm chi phiếu, mật mã là sinh nhật của cậu..."
Hắn nói xong đem toàn bộ đặt bên cạnh Linh Tĩnh, Linh Tĩnh cũng không cự tuyệt, chỉ nhìn cái băng ở cổ tay của Gia Minh, hỏi:
"Nơi đó làm sao vậy?"
"Không cẩn thận..."
"Cậu đã bao giờ không cẩn thận đâu..."
Linh Tĩnh nói như vậy, Gia Minh không trả lời, nàng cũng không tiếp tục hỏi nữa. Khoảng chừng 10h, nàng đã thu xếp xong mọi thứ, Linh Tĩnh vác vali nhỏ lên vai, hai người đứng ở bên giường một chút lâu, Gia Minh nói:
"Tớ đưa cậu xuống dưới gọi taxi..."
Hắn nhấc cái vali lên, định đi xuống dưới thì Linh Tĩnh ở phía sau lao vọt tới, ôm lấy hắn.
"Rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, cậu nói cho tớ biết đi!"
Thanh âm nghẹn ngào, nàng đã bật khóc.
Cảm nhận được thân hình của thiếu nữ ở sau lưng run rẩy, Gia Minh nhắm mắt lại, rất lâu sau đó hắn mới xoay người, ôm Linh Tĩnh, giống như muốn ấn cả thân hình của nàng vào người mình.
Tối mùa hè, không khí nóng bức, Linh Tĩnh ôm cổ hắn, đôi môi run rẩy tìm kiếm môi của Gia Minh, giống như đây là cái hôn đầu tiên của hai người.
"Tối nay… tớ không về nữa..."
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Sáng sớm, khi ánh bình minh chiếu tới giường, nàng mở mắt.
Ánh nắng tươi sáng làm cho nàng cảm thấy thân hình mình không còn sức, không muốn động đẩy cả một ngón tay, nàng nhìn vào bàn tay mình, sau một lúc lâu, cảnh vật, thanh âm, mùi thơm mới dần dần hiện rõ.
Nhẹ nhàng xoay người, Gia Minh đã không còn ở bên cạnh, từ phía phòng bếp truyền tới thanh âm của bữa sáng, nàng mở mắt, nhìn thấy một cái vali nhỏ ở dưới đất.
Nàng cứ nhìn như vậy ngơ ngác hồi lâu.
Xốc tấm chăn mỏng, nàng nhìn thân hình trần như nhộng của mình, lảo đảo đi tới phòng khách, vỗ vỗ đầu, sau đó lại lảo đảo đi trở về, mở tủ lấy áo, nịt ngực, sau khi buộc xong áo ngực, nàng nhìn đống quần áo ở trong tủ của mình, có chút mất hồn mất vía dựa vào giường, nghe thấy thanh âm ở phòng bếp truyền tới, nàng không biết mình nên làm gì nữa cả.
Một lát sau, Gia Minh từ trong phòng bếp bưng một bát mì xuất hiện, thấy thân hình thiếu nữ đang dựa vào giường thì hắn đứng lại. Khi Linh Tĩnh nhìn sang, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Gia Minh đặt bát mì lên trên bàn, nói:
"Lại đây ăn bữa sáng nào..."
Linh Tĩnh mím chặt môi, lấy ở trong tủ ra một cái quần màu phấn hồng, sau khi mặc quần xong, Gia Minh đã vào trong phòng bếp, nàng đóng cửa phòng, có chút thô bạo vuốt, chải mái tóc của mình. Khi đi tới cửa phòng ngủ, nàng lại đứng lại, hít từng hơi thật sâu, bộ ngực phập phồng kịch liệt.
Khi mở mắt ra, nàng còn tưởng rằng tất cả chỉ là mình tưởng tượng, tâm tình nàng trở nên bình thản, cái chăn đôi trên giường, thanh âm trong phòng bếp… đó là sự hạnh phúc. Nhưng mà cái vali trên mặt đất, đã làm cho giấc mộng của nàng hoàn toàn tan vỡ.
Sau đó, nước mắt nàng chảy ra.
Trong lòng của nàng giống như có một thứ gì đó kích động vô cùng, nàng muốn lao vào trong lòng Gia Minh mà gào khóc, muốn lớn tiếng hỏi hắn tại sao phải xa nhau, muốn chất vấn hắn xem có phải hắn có lý do bất đắc dĩ nào không.
Nàng không tin chuyện của chị Nhã Hàm có thể khiến hai người phải xa nhau, thậm chí bảo nàng nhân nhượng nàng cũng chấp nhận. Tôn nghiêm của mình có là gì, chỉ cần Gia Minh ở bên cạnh nàng là được rồi... chỉ cần có thể cứu vãn tất cả… nàng sẽ chấp nhận hết.
Tối hôm qua nàng đã nghĩ, chỉ cần Gia Minh có thể giải thích, có thể xin lỗi, có thể nói ra một câu tớ bất đắc dĩ, tớ có nỗi khổ không thể nói, vậy là nàng có thể tha thứ cho hắn. Giống như là... Giống như là vô số lần cãi nhau trước đây, nàng thậm chí còn nghĩ tới, hai người đã 18 tuổi rồi, có lẽ cũng có thể sinh em bé...
Nhưng mà, tất cả chỉ là mơ mộng của nàng...
Nàng vọt vào WC, tới tấp vốc nước vã lên mặt, nước lạnh làm cho nàng khôi phục lý trí, sau đó nàng dùng khăn mặt lau qua một lượt, hít sâu một hơi, chạy về phòng ngủ, nhấc cái vali lên, nàng cố ý làm cho tiếng động thật lớn, nàng muốn Gia Minh nói gì đó, nhung mà Gia Minh chỉ im lặng.
Sau khi đứng im một lát, nàng đi ra phòng khách:
"Tớ... Tớ đi, cậu không cần tiễn tớ..." Sau đó, ầm một tiếng chạy ra khỏi cửa phòng.
Xuống dưới nhà, đứng trên đường, nàng rơi nước mắt, cố gắng làm cho mình thật kiên cường, nàng đi khỏi nơi này. Đi được một đoạn, nàng vẫn phải quay đầu lại, nhìn lên lan can của tầng 2, một thân ảnh đứng sừng sững ở đó, im lặng nhìn về phía nàng, nàng đứng nhìn một lát, sau đó cắn răng đi tiếp.
Căn nhà nhỏ, bóng hình kia, ký ức, mối tình đầu, thời trẻ tuổi, cuối cũng cũng nhạt nhòa trong nắng sớm như lửa...
Nàng trở về võ quán, không ăn điểm tâm, sau đó cùng với cha mẹ cầm hành lý ra ngoài, đi thẳng tới sân bay. Bạn bè tới tiễn nàng rất nhiều, chỉ thiếu Gia Minh và Sa Sa, điều này càng làm cho vợ chồng bác Diệp khẳng định suy đoán của mình, đối với hành động vội vàng rời đi của con gái lại càng không biết nói thêm gì.
Nói hết những lời từ biệt, căn dặn, sau đó đăng ký lên máy bay, cùng lúc đó ở trong một tòa nhà lớn của thành phố Nghiễm Châu, Ứng Tử Lam và Ứng Hải Sinh đang xem tư liệu, thần sắc Ứng Tử Lam có chút lo lắng.
"Tại sao bây giờ mới mang tin tới đây, Cố Gia Minh, Diệp Linh Tĩnh, Liễu Hoài Sa... em trai làm ra những chuyện này... Bảo những tên ở bên cạnh em trai đi ăn c… hết đi!"
Dường như cảm nhận thấy chuyện lần này không ổn, Ứng Tử Lam vốn luôn giữ thái độ nho nhã bây giờ cũng phải nổi giận, nói:
"Cha, phải bảo em trai lập tức rời đi, sau đó bảo toàn bộ nhân lực của chúng ta ở bên đó chiếu cố an toàn, phải trấn an Cố Gia Minh, hắn một mình gây ra một chuyện động trời ở bên Nhật Bản, nếu hắn mà ra tay thì em trai sẽ gặp nguy hiểm. Chuyến bay của Diệp Linh Tĩnh sắp cất cánh, hắn không thể vì Phương Chi Thiên mà nhẫn nhịn, theo như con nghĩ… hắn muốn… con phải đi Giang Hải..."
"Hoảng loạn cái gì?"
Nghe thấy con mình muốn lập tức chạy tới Giang Hải, Ứng Hải Sinh nhíu nhíu mày, nói:
"Chuyện Nhật Bản thì làm sao, bây giờ chúng ta mới chỉ suy đoán người đó là hắn, Nhật Bản là Nhật Bản, nơi này là Trung Quốc, nơi này là địa bàn của ta. Hắn ở Trung Quốc chẳng làm được cái tích sự gì đâu, trước tiên tìm cách liên lạc với hắn, giải thích chuyện lần này, nói là chúng ta sẽ xin lỗi, đồng thời bảo lão Phương Chi Thiên hỗ trợ, lão Phương đấu với chúng ta nhiều năm như vậy, nhưng khi ta gặp chuyện không may, một mình hắn cũng không gánh nổi Viêm Hoàng Giác Tỉnh, cho nên hắn nhất định sẽ ra mặt hòa giải, yên tâm đi..."
"Con thấy nếu như Cố Gia Minh là người giết chết Ngự Thủ Thương, vậy thì hắn sẽ không hành động theo lẽ thường..."
"Ta đã nói rồi, chuyện này ta tự có cách giải quyết, không nên hoảng loạn!"
Bốp một cái, Ứng Hải Sinh vỗ mạnh lên bàn.
***
Tìm được vị trí cất vali, Linh Tĩnh bắt đầu cất vali của mình, người trên chuyến bay tới Viên này không nhiều lắm, sắp tới thời gian cất cánh rồi mà vẫn còn có những chỗ trống, thấy một nhân viên hàng không nhắc mình thắt dây an toàn, nàng ngồi xuống, nhìn ra cảnh tượng nhốn nháo ở bên ngoài, từng giây từng phút chờ đợi thời gian trôi đi.
Hầu như mỗi một giây đồng hồ, lại có một đợt sóng kích động nàng chạy về căn phòng nhỏ kia, nàng đựa đầu vào cửa sổ, thân hình run nhè nhẹ.
"Tiểu thư say máy bay ư?"
Trung niên nam nhân ngồi ở bên cạnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi.
Nàng hơi lắc đầu.
Trung niên nam nhân cười cười:
"Lần đầu tiên ngồi máy bay ai cũng như vậy cả, nhưng mà tôi nhìn bề ngoài, đoán cô là học sinh đi du học..."
Linh Tĩnh không muốn trả lời, nam nhân kia nói: "Xin lỗi." sau đó không hỏi gì nữa.
Đột nhiên có âm thanh truyền tới, sau đó máy bay chuyển động.
Giống như bị một thứ gì đó làm cho không kịp phản ứng, Linh Tĩnh hoảng hốt quay đầu, máy bay di chuyển, nàng tham lam nhìn toàn bộ khung cảnh của Giang Hải, sau khi máy bay yên ổn bay trên không, những con đường, mái nhà trong trí nhớ của nàng dần dần nhỏ lại, biến mất nơi chân trời. Nàng cố sức nắm chặt tay vịn, móng tay bấm vào ngón tay in hằn, nếu như lúc này máy bay dừng lại, nàng sẽ bỏ tất cả trở về.
Máy bay mang theo nàng, bay lên bầu trời.
Trung niên nam nhân ngồi bên cạnh nhìn thiếu nữ, sau đó xoay sang nhìn người khác, Khi thấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp đi tới, hắn nhìn mấy người ở phía sau, ra dấu.
Máy bay vẫn chưa tiến vào trong mây đã có một thanh âm vang lên:
"Chào mừng quý khách đã đi chuyến bay từ Giang Hải tới Viên, đây là máy bay loại 1, chúng tôi sẽ mang tới sự tuyệt vời khác với bình thường, sau khi tới nơi mới, chúc quý khách có một hành trình đầy vui vẻ, ở nơi mới, có một cuộc sống mới, chúc mọi người luôn nở nụ cười. Sau đây xin mọi người nghe một ca khúc có tên 《 gió mặc gió, mưa mặc mưa 》của Chu Kiện Hoa..."
Cái giọng nói chẳng ra gì vang lên ở làm cho mọi người bắt đầu nghị luận, đại bộ phận nhân viên hàng không đều giật mình, sắc mặt lo lắng, họ còn tưởng rằng máy bay đã bị cướp.
Chỉ có Linh Tĩnh ngồi im đột nhiên ngẩng đầu lên, tuy rằng thanh âm kia đúng là của con gái, nhưng nàng cảm nhận được hơi thở của Gia Minh, giống như đang dõi theo nàng, nhìn theo nàng.
Sau đó, bài hát cứ như vậy vang lên...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina