Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 21: Nguy Cấp
Dịch: workman
Nguồn: TTV
Trong phủ đệ đã chuẩn bị sẵn đại phu.
Vị đại phu này đã tới kiểm tra một lần nhưng không hề phát hiện Lý Quân có “hỷ mạch”, nhưng vào ba ngày sau, bào thai lớn lên thêm một chút, vị đại phu này cuối cùng đã bắt được hỷ mạch.
Lập tức cả phủ đệ đều tràn ngập một bầu không khí vui vẻ, Đằng Thanh Sơn cả ngày đều cười suốt.
Sau khi biết tin, Gia Cát Nguyên Hồng tự thân tới thăm hỏi.
Ngày hai mươi tám tháng bảy.
Lý Quân đang nằm trên ghế, cười trong vắt nhìn Đằng Thanh Sơn đang tu luyện Tam Thể Thức hòng nghiên cứu Sinh Tử chi đạo.
“Biết Lý Quân có thai, không ngờ luyện quyền ngộ đạo lại có vẻ thuận lợi không ít.”
Đằng Thanh Sơn dừng lại, nhắm mắt, hồi tưởng lại một số ảo diệu vừa mới lĩnh ngộ được. Mở mắt hắn nhìn Lý Quân đang ở bên cạnh luyện võ trường. Vừa nhìn thấy, Đằng Thanh Sơn sững người: Lý Quân đang thoải mái nằm, trên mặt hiện lên một chút sắc thái của từ mẫu.
”Khó trách có người nói phụ nữ đang mang thai là xinh đẹp nhất.” Đằng Thanh Sơn thầm nhủ. Hắn liền bước qua bên ấy.
- Thanh Sơn, luyện xong chưa?
Lý Quân cười nói.
- Muội vừa rồi đang suy nghĩ, con chúng ta sinh ra nên đặt tên là gì. Sau này còn phải dạy con thế nào nữa!
- Tên?
Đằng Thanh Sơn ngẫm nghĩ:
- Ta lót là chữ “Thanh”, con sẽ lót chữ “Hồng”. Đằng Hồng Đào? Đằng Hồng Ninh, Đằng Hồng Nghiên? Nam nữ đều không chưa biết, rốt cuộc nên đặt tên thế nào đây? Cái này từ từ nghĩ. Vậy đi, khi nào sinh ra hãy tính, sau này có gì thì hỏi cha, mẹ.
Lý Quân nhất thời ngớ ra, gật đầu đồng ý:
- Đúng rồi, nên hỏi cha mẹ.
“Cha và mẹ đều chưa biết.” Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới cha mẹ, bất giác mặt lộ ra nụ cười.
Phụ thân Đằng Vĩnh Phàm, là một người cha rất truyền thống.
Năm đó bản thân hắn sắp mười sáu tuổi, phụ thân liền kêu mau thành thân lấy vợ sinh con. Hơn nữa còn muốn mình lấy vài người vợ. Trong mắt phụ thân, đàn ông có bản lĩnh phải lấy ba, bốn bà vợ.
Hương hỏa truyền thừa, trong mắt cha mẹ rất quan trọng.
”Nhanh thôi, tới lúc đó, trước mặt cha mẹ nói rõ thân phận. Lại cho cha mẹ biết mình cưới vợ rồi, còn có con nữa.” Đằng Thanh Sơn vừa nghĩ tới, bất giác vui vẻ chờ mong nhìn thấy tâm trạng của cha mẹ lúc đó.
Đằng Thanh Sơn ngồi chồm hổm, áp tai vào bụng Lý Quân.
- Tiểu Quân, đợi con ra đời rồi, nếu là nữ, ta nhất định dạy nó thành người hiểu biết, dịu dàng mê người. Ừm, con gái không cần quá mạnh, nhưng ít nhất cũng phải là tiên thiên cao thủ. Nếu như là trai, thì càng cần phải mạnh mẽ hơn, bồi dưỡng nó thành cường giả hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn vừa áp vào bụng Lý Quân nghe, vừa nói.
Lý Quân không khỏi che miệng cười không ngừng: Tiên thiên, hư cảnh?
- Thế nào, nàng không tin à?
Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu lên.
- Tin, tin.
Lý Quân gật đầu liên tục.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa trang viện có tiếng gõ cửa “binh, binh”.
- Thánh nữ điện hạ, trong giáo có việc cần Thánh nữ điện hạ phê duyệt.
Một giọng nói dễ nghe vang lên.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, tự mình đi ra mở cửa trang viện.
Chỉ thấy một thiếu nữ mặc áo lục cầm một xấp giấy dày khoảng thước tàu đứng ở cửa. Lý Quân là quyền giáo chủ Tuyết Liên giáo, nhiều chuyện trong Tuyết Liên giáo đều cần đến nàng phê duyệt.
- Đại nhân!
Lục y thiếu nữ hành lễ.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:
- Mấy chuyện vặt này không cần lại đến làm phiền Thánh nữ điện hạ của các người. Nàng ấy thân thể có bệnh. Lần trước ta không có mặt, các người đem nhiều văn kiện thế này tới để cho nàng phê duyệt. Lần này ta đích thân cho các ngươi biết, đem mấy thứ này đi đi. Sắp tới không được ta cho phép, không được tới làm phiền Thánh nữ điện hạ nữa, biết chưa?
- Nhưng, nhưng giáo chủ…
Lục y thiếu nữ có chút ngập ngừng.
- Thánh nữ có bệnh, không thể tiếp tục phê duyệt mấy thứ này. Ngươi có thể trực tiếp báo lại như thế với giáo chủ các ngươi.
Đằng Thanh Sơn ra lệnh.
Lục y thiếu nữ ngớ người một lát, rồi hành lễ:
-Vâng, đại nhân.
Tay mang chồng giấy dày cộm đó, Lục y thiếu nữ nhanh chóng rời đi.
*****
U Châu, trong một gian thư phòng u ám, một ngọn nến nhỏ đang lập lòe cháy. Bùi Tam mặc hắc bào đang ngồi trước bàn, đang xem một bản thư tịch bìa màu lam.
- Cung chủ!
- Cha!
Bên ngoài có tiếng gọi.
- Vào đi!
Bùi Tam bỏ quyển sách xuống.
Bùi Tuyết Liên mặc áo tím và một đại hòa thượng mặc tăng bào màu hồng mở cửa đi vào.
- Tô Mông Đặc!
Bùi Tam ngẩng đầu nhìn đại hòa thượng, hạ lệnh:
- Thiên Thần Sơn nhất mạch của ngươi, Thần Vệ Quân, bây giờ chắc là đã vào U Châu hểt rồi nhỉ.
- Cung chủ.
Thiên Thần Tô Mông Đặc gật đầu đáp:
- Mười vạn quân sĩ Thần Vệ Quân đã vào U Châu rồi, hơn nữa đã cùng bốn vạn quân Huyết Liên Quân của Tuyết Liên giáo của Tuyết Liên tiểu thư tập hợp. Tổng cộng là mươi bốn vạn quân sĩ.
Bùi Tam nhìn Bùi Tuyết Liên.
Bùi Tuyết Liên cười nói:
- Cha, chuyện của Thanh Châu lần này con tự có an bài. Nha đầu tiểu Quân hiện đang ở cùng Hô Hòa. Còn nữa, thân thể có bệnh, căn bản không lo đến chuyện trong giáo. Tại Thanh Châu, tám mươi vạn đại quân nghỉ ngơi dưỡng sức mấy tháng nay đã nhắm biên giới Thanh Châu, Dương Châu xuất phát. Ước chừng trong vòng 1 tháng, có thể tập kết đầy đủ.
- Binh lính bình thường, tốc độ thật là chậm.
Bùi Tam lắc đầu:
- Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân đã chiêu mộ người tốt chưa?
Bùi Tuyết Liên bĩu môi bất lực đáp:
- Lão hòa thượng Tô Mông Đặc này có cả đại thảo nguyên làm cơ sở, mấy trăm năm chẳng qua mới có được mươi vạn Thần Vệ Quân. Tuyết Liên giáo của con tại Thanh Châu mới có hơn trăm năm, chỉ mới có bốn vạn Huyết Liên Quân.
Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân có thể so sánh với Ngân Giao quân, Hắc Giáp quân. Quân sĩ đều có nội kình.
Bùi Tam đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ.
Bùi Tam mặc hắc bào được phản chiếu bởi ánh nến u ám càng làm người khác kinh sợ, giọng nói trầm thấp vang lên:
- Tiểu Liên! Đồ Nguyên Vệ do Thiên Thần Cung chúng ta quản lý cũng nên ra tay rồi. Con tự đi sắp xếp, đem hết một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ tới đi. Lần này, phải hạ Dương Châu chỉ trong một trận.
“Đồ Nguyên Vệ?” Nghe thế, Bùi Tuyết Liên vui mừng. Hòa thượng Tô Mông Đặc cũng thất kinh.
Thiên Thần Cung chia ra làm mấy chi mạch lớn, trong đó Thiên Thần Sơn có nhân số nhiều nhất.
Nhưng mà Huyết Liên Quân, Thần Vệ Quân đều là nhân mã của các chi mạch. Còn Đồ Nguyên Vệ chính là quân đội tinh anh nhất trực thuộc Thiên Thần Cung. Nghe nói, người trong Đồ Nguyên Vệ ai cũng mặc thượng đẳng chiến giáp, hơn nữa, mỗi một quân sĩ Đồ Nguyên Vệ đều là nhất lưu võ giả. Đây là một đạo quân hoàn toàn do nhất lưu võ giả tạo nên.
Bùi Tuyết Liên nhủ thầm: “Nếu năm đó sư huynh không đi một chuyến tới Đại Duyên Sơn, Đồ Nguyên Vệ này cũng không nhiều như vậy. Nhưng mà, tiến đánh Thanh Châu, U Châu, cha đều không phái Đồ Nguyên Vệ, nhưng công đánh Dương Châu lại…”
Bùi Tuyết Liên rất tin tưởng lần này nhất định sẽ nhanh chóng đánh hạ Dươgn Châu.
Diệt Đông bộ Thanh Châu, chính là dựa vào cơ sở ban đầu của Thiên Thần Cung ở Thanh Châu.
Diệt Đông bộ U châu, chỗ dựa chính là đại quân thảo nguyên hung hãn của Thiên Thần Sơn, quân đội đông đảo, thêm vào hư cảnh cường giả đủ để nuốt trọn U Châu.
- Quân sĩ đều đã sớm kiệt sức rồi.
Bùi Tam đứng bên cửa sổ, trầm thấp giọng nói:
- Thêm nữa Thanh Hồ đảo khẳng định sẽ học theo Hồng Thiên thành, dùng các đội quân nhỏ đánh lén. Nên lần này diệt Dương Châu phải dùng dùng quan đội tinh anh. Mười bốn vạn Tuyết Liên Quân, Thần Vệ Quân đủ để đối kháng trăm vạn đại quân. Còn có Đồ Nguyên Vệ, mọi Đồ Nguyên Vệ đều là nhất lưu võ giả, một vạn hai ngàn người. Không có thành trì nào có thể ngăn cản bọn họ.
- Một cú là tan.
- Để đội quân tinh anh nhất này đi trước, dẫn theo tám mươi vạn lính phổ thông, quét ngang cả Dương Châu.
Khóe miệng Bùi Tam nổi lên một tia tiếu ý, giống như cả Dương Châu, dưới công kích của đại quân Bùi Tam đã hoàn toàn tan vỡ.
- Các người đi ra đi! Tiểu Liên, tám mươi vạn đại quân phải tập kết tại biên giới trong thời gian nhanh nhất.
Bùi Tam phẩy tay nói.
- Vâng!
Bùi Tuyết Liên, Thiên Thần Tô Mông Đặc hai người đều cung kính lui ra.
Trong thư phòng chỉ còn một mình Bùi Tam đứng trước cửa sổ. Bùi Tam ánh mắt nheo lại, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo làm người kinh sợ: “Ma Ni Tự, Ma Ni Tự, đừng gấp, rất nhanh, rất nhanh thôi.”
Đằng Thanh Sơn lúc này đang trầm mình trong niềm vui sắp được làm cha, hầu như không biết một trường huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh) đang tới.
*****
Giang Ninh quận thành, trong thư phòng của Quy Nguyên Tông Gia Cát Nguyên Hồng.
- Gia chủ, đây là tình báo khẩn cấp từ Thanh Châu báo về.
Một lão giả tóc bạc, áo xanh cung kính mang một xấp giấy để lên trên bàn của Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng bình thản nhận lấy, xem qua, càng xem sắc mặt càng khó coi. Hu. Gia Cát Nguyên Hồng đứng lên.
- Ngươi ra ngoài trước.
Gia Cát Nguyên Hồng phẩy tay.
- Vâng.
Sau khi lão giả lui ra, Gia Cát Nguyên Hồng đóng cửa thư phòng, đóng cửa sổ, rồi lập tức chạy tới giá sách bên cạnh, lấy ra năm tờ giấy từ một quyển thư tịch dày.
Mang năm trang giấy này để chung với sáu trang giấy vừa mới nhận được.
“Thì ra là thế.” Gia Cát Nguyên Hồng xem nội dung ghi trên mười một trang giấy.
”Xem ra tốc độ đi đường cực nhanh. Quân đội vừa mới xuất hiện ở biên giới Thanh Châu, Dương Châu chắc là quân đội tinh anh cỡ Hắc giáp quân, chỉ có thế mới có thể giải thích được.”
Hóa ra điều binh như vậy là do còn có thâm ý thế này. Từ sau khi Thanh Châu bị Tuyết Liên giáo thống lĩnh, Tuyết Liên giáo tiến hành sắp xếp lượng lớn quân đội đầu hàng vốn là quân đội của Tiêu Dao Cung, rồi đưa đi tới nơi khác. Chính bởi vì mỗi lần chuyển quân trong giai đoạn này đều nhận được tin tình báo, Gia Cát Nguyên Hồng tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng cũng không dám khẳng định.
Nhưng căn cứ vào hai lần tình báo hợp lại, Gia Cát Nguyên Hồng dựa vào những dấu vết để lại, đưa ra một kết luận ghê người: trong thời gian ngắn sắp tới, Thiên Thần Cung sẽ tiến công Dương Châu.
Trán Gia Cát Nguyên Hồng đầy mồ hôi. E rằng tuyệt đại bộ phận Cửu Châu đại địa đều cho rằng sau khi diệt Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên thành, chiếm lĩnh hai châu trong Cửu Châu đại địa, Thiên Thần Cung sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức. Hơn nữa các loại tình báo đều cho thấy, đại quân thảo nguyên phần lớn đều bắt đầu lui về thảo nguyên. Không có đại quân thảo nguyên, Thiên Thần Cung dùng gì để đánh những nơi khác?
Cho nên, mọi người bây giờ đều như thế mà hưởng thụ sự bình yên. Chỉ sợ đợi đến khi Thiên Thần Cung dùng cách bẻ cành khô, xé củi mục tấn công tới mới tỉnh ngộ.
Gia Cát Nguyên Hồng đang đêm ly khai Giang Ninh quận thành, đi tới Nghi thành.
- Binh. Binh!
Tiếng gõ cửa không ngừng vang lên.
- Đêm khuya thế này, vì sao sư phụ lại tới đây.
Đằng Thanh Sơn mặc áo, từ trong phòng chạy ra.
Bên ngoài chính là Gia Cát Nguyên Hồng, giữa lông mày hiện rõ sự nôn nóng.
- Sư phụ, nhanh vào trong.
Đằng Thanh Sơn vừa đưa Gia Cát Nguyên Hồng vào, vừa hỏi:
- Có chuyện gì mà sư phụ tới giờ này?
Giờ phút này cửa thành đã đóng từ lâu rồi, Gia Cát Nguyên Hồng đã nhảy qua tường thành vào.
- Con xem cái này trước đi.
Gia Cát Nguyên Hồng không nói nhiều, đưa ra một xấp giấy.
- Ta đã khoanh tròn những tin tình báo quan trọng trên đó rồi.
- Đây là…
Mấy bữa nay Đằng Thanh Sơn đều rất vui vẻ, nhưng hiện giờ lòng hắn lại nặng chĩu. Vẻ mặt của sư phụ khiến Đằng Thanh Sơn ý thức được sự tình e rằng rất nghiêm trọng.
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 22: Vũ Hoàng môn
Dịch: workman
Nguồn: TTV
Chương hai mươi hai: Vũ Hoàng môn.
Trong đêm khuya không trăng, hầu như xòe tay không thấy ngón, nhưng Đằng Thanh Sơn lại mở to mắt nhìn như đóng đinh vào xấp giấy trên tay. Đọc xong mảnh này lập tức lật sang tờ khác ngay, chủ yếu nhìn vào những vòng tròn Gia Cát Nguyên Hồng đã khuyên.
Càng xem, vẻ mặt Đằng Thanh Sơn càng khó coi:
- Không ngờ Bùi Tam có dã tâm lớn như vậy. Vừa mới vất vả tiêu diệt Hồng Thiên Thành ở U Châu, bây giờ lại chuẩn bị tiến công Dương Châu!
Vốn hôm nay, Đằng Thanh Sơn đang rất vui, cùng thê tử chờ đợi hài tử ra đời.
Ai có thể tưởng lại xuất hiện việc này cơ chứ.
- Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn gấp giấy lại, nhìn Gia Cát Nguyên Hồng:
- Dựa theo tin tình báo, đích xác là Thiên Thần cung muốn động thủ tiến công Dương Châu rồi. Người nói chúng ta bây giờ phải làm sao cho tốt?
- Có thể làm gì chứ?
Gia Cát Nguyên Hồng lắc đầu:
- Thiên Thần cung đã quyết định xuất binh rồi. Đừng nói Quy Nguyên Tông ta, cho dù là Thanh Hồ Đảo cũng căn bản không ngăn được. Bây giờ biện pháp duy nhất là dựa vào Thanh Sơn ngươi. Thanh Sơn, ngươi cũng quen với những cường giả hư cảnh của Thiên Thần cung?
- Dạ, con biết cả.
Đằng Thanh Sơn gật đầu, rồi lại lắc đầu:
- Những người khác thì còn đỡ, nhưng con gái cung chủ Thiên Thần cung, cũng chính là giáo chủ Tuyết Liên Giáo, lại có thành kiến với con.
Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu.
Thật ra trong lúc chạy tới đây, ông đã từng suy nghĩ rốt cuộc nên làm gì, làm sao ứng phó được với kiếp nạn này, nên trong lòng cũng có một vài kế hoạch.
- Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng.
- Sư phụ, người nói đi, con nghe.
Đằng Thanh Sơn cũng cẩn thận lắng nghe.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói:
- Bây giờ, chúng ta không thể dùng sức mạnh ngăn cản được Thiên Thần cung. Do đó, phải nhờ vào ngươi ra tay thôi. Thanh Sơn... Ngươi tốt nhất đưa Lý Quân đi Thanh Châu. Nói chuyện với những người khác cũng vô dụng, mà phải gặp cung chủ Thiên Thần cung, tự mình đàm phán với cung chủ Bùi Tam!
- Nói gì cơ?
Đằng Thanh Sơn cũng rất lo lắng.
Bùi Tam không phải là người bình thường.
Hơn nữa, đã ẩn nhẫn mấy trăm năm, một khi bộc phát, trước hết diệt Tiêu Dao Cung Thanh Châu, sau đó diệt Hồng Thiên Thành U Châu. Bây giờ muốn nam hạ đánh Dương Châu. Uy thế như thế, chẳng lẽ mình chỉ nói vài câu lại có thể ngăn được à?
- Trong lần đàm phán này, đầu tiên ngươi cần biết rõ Bùi Tam vì sao phải vội vàng tiến công như thế? Mục đích của cuộc tiến công này là gì? Muốn thỏa mãn dã tâm, hay có mục đích khác. Tóm lại, ngươi cần phải biết hắn muốn làm gì! Sau đó tùy góc độ mà khuyên bảo hắn, nói cho hắn hiểu bây giờ mà xuất binh là rất bất lợi. Hơn nữa Thanh Sơn, ngươi hẳn là cũng đã nhìn ra được rồi.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày:
- Nếu bình thường muốn chiếm lĩnh nhiều địa bàn, làm Thiên Thần cung càng thêm huy hoàng, lực ảnh hưởng lớn, thì căn bản không làm như thế. Bởi vì nếu không có đủ thời gian mười hai mươi năm, Thiên Thần cung căn bản không có cách nào cai trị được sáu ức dân chúng ở Thanh Châu và U Châu được.
- Lúc này họ mà tiến công thì phải dựa vào thực lực mấy trăm năm âm thầm chuẩn bị.
- Biện pháp ổn thoả nhất là họ nghỉ ngơi mười mấy, hai chục năm. Huấn luyện được mấy trăm vạn đại quân trung thành ở Thanh Châu và U Châu. Sau đó, lấy ưu thế của Thanh Châu, U Châu và đại thảo nguyên, xua ngàn vạn đại quân quét ngang Dương Châu, Viêm Châu, thậm chí còn có thể tranh dành cao thấp với Ma Ni Tự.
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Thanh Châu, U Châu vừa bị đánh hạ, nhưng Tiêu Dao Cung, Hồng Thiên Thành vốn có lịch sử lâu đời, các thành trì, các vùng miền đều có nhân mã của họ, sớm đã là rắc rối thâm căn cố đế rất khó gỡ. Tình thế hiện tại, ở khắp chốn trên Thanh Châu, U Châu đều có rất nhiều nhân mã bên ngoài của Tiêu Dao Cung và Hồng Thiên Thành.
Thiên Thần cung muốn chính thức nắm chặt địa bàn này, đích xác phải cần mười mấy tới hai mươi năm quản lý.
- Nếu không quản lý tốt, vậy có đánh hạ địa bàn cho nhiều thêm nữa thì cũng chẳng để làm gì!
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày nói:
- Do đó, ta hoài nghi Thiên Thần cung có lẽ có mục đích khác. Đương nhiên cũng không loại trừ Thiên Thần cung tự tin mười phần, muốn nhân dịp này kích động tinh thần chiếm hết cả ba châu.
Đằng Thanh Sơn gật đầu lia lịa.
- Được, sư phụ, con chuẩn bị một chút, rồi lập tức đưa Tiểu Quân đi Thanh Châu.
Đằng Thanh Sơn nói ngay.
- Ừm, việc này rất cấp bách.
Gia Cát Nguyên Hồng thở dài một tiếng:
- Thanh Sơn, nếu Thiên Thần cung đáp ứng để Quy Nguyên Tông ta ở lại quận Giang Ninh, vậy cũng coi là được. Ta không muốn ngươi quyết liệt với Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
Hắn biết việc nặng nhẹ, nhưng hắn cũng có pháp bảo để chiến thắng.
- Tiểu Quân, Tiểu Quân!
Đằng Thanh Sơn vội chạy lên tầng trên, kể cho Lý Quân biết tình hình hiện tại. sau khi biết, Lý Quân cũng chấn động. Nàng hiểu rõ kế hoạch của Đằng Thanh Sơn, do đó không hề do dự, lập tức mặc quần áo, rời giường, cùng Đằng Thanh Sơn ly khai.
Đêm khuya ngày một tháng tám, Đằng Thanh Sơn mặc Hồng Thiên Thần Giáp, đưa Lý Quân và Lục Túc Đao Trì ly khai Nghi thành, bay về phương bắc, chạy tới Thanh Châu.
Đằng Thanh Sơn đi để quyết định vận mạng của gần ba ức nhân dân Dương Châu. Dương Châu, nơi phồn hoa nhất Cửu Châu, rốt cuộc trở thành thiên hạ của ai? Còn gần ba ức dân chúng Dương Châu đều đang sống những ngày yên ổn. Họ không biết tí gì về việc Dương Châu bây giờ đang lâm vào cục diện nguy hiểm nhất.
*****
Vũ Châu, thành trì cổ xưa nhất Vũ Thành, nằm giữa Cửu Châu. Bởi vì Vũ Dương Đại Vận Hà là một yếu đạo, nên Vũ Thành trở thành thành trì phồn hoa nhất Cửu Châu.
Còn ở giữa Vũ Thành, đó là Cung Điện Vũ Hoàng cổ xưa xa xỉ. Trải qua hơn ngàn năm duy tu, giữ gìn, mở rộng, cả cung điện đều rất có khí phách, những thương nhân, đám vũ giả tới Vũ Thành, phàm là đã đi qua Cung Điện Vũ Hoàng, ai nấy đều phải chậc lưỡi thán phục.
Đối ngoại, Vũ Hoàng môn tuyên bố nơi này là thủ đô của mình. Đích xác, môn chủ Vũ Hoàng môn hầu như đều ở đây.
Nhưng chỉ có rất ít người trong số đệ tử nòng cốt của Vũ Hoàng môn mới biết được dãy núi ngoài Vũ Thành mới là căn cơ của Vũ Hoàng môn. Dãy núi này được những dân bản xứ vùng ngoại ô Vũ Thành gọi là Hùng Hạt Tử sơn mạch. Bởi vì trong núi này có không ít con gấu chó, hơn nữa thông thường những gấu chó này toàn thân đen kịt, hai tròng mắt có màu tím. Mỗi một con gấu chó đều có cự lực kinh người, hơn nữa trong tộc gấu chó còn có yêu thú nữa.
Do đó, những thợ săn bình thường căn bản không dám vào Hùng Hạt Tử sơn mạch, giỏi lắm cũng chỉ ở bên bìa rừng mà săn bắn thôi.
Tộc gấu chó trở thành căn cơ tốt nhất cho Vũ Hoàng môn, sâu trong sơn mạch, có liên tiếp trên mười cung điện. Những cường giả hư cảnh Vũ Hoàng môn và con Liệt Phong Long Chuẩn phần lớn thời gian đều ở đây. Thỉnh thoảng bọn họ mới đi vào trong thành một chuyến, hơn nữa nơi này cách thành rất gần.
Một khi có động tĩnh gì, họ cũng có thể nhanh chóng trợ giúp.
- Tiểu hắc.
- Đại Hắc.
Một thiếu nữ lục y ném hai trái cây về phía hai con gấu đen gần đó. Hai chú gấu đen này, một con hơi to, một con hơi nhỏ một chút. Hiển nhiên chúng đều là những con gấu trẻ con, trông rất thật thà, chạy tới nhặt lấy trái cây ăn. Cảnh này làm thiếu nữ lục y không khỏi lộ ra nụ cười.
Ở gần đó, có một vài con gấu chó khổng lồ đi quanh cung điện. Có con gấu chó còn chà chà cái mông to đùng vào vách tường cung điện, có vẻ rất thong dong tự tại, phần lớn những con gấu chó đó đều cao tới hai trượng.
Nhưng đám gấu chó ở chung với con người rất hữu hảo, căn bản chúng không tấn công người nơi này.
- Sư muội, sư muội!
Một thanh niên áo bào trắng nhanh chóng đi tới.
- Sư huynh?
Thiếu nữ lục y nghi hoặc nhìn thanh niên này.
- Ta muốn gặp Liễu sư tổ, ngươi có biết Liễu sư tổ ở đâu không?
Thanh niên áo bào trắng liền nói.
- Sư tổ? Ta thấy Liễu sư tổ đi thánh điện rồi.
Thiếu nữ lục y chỉ vào một tòa cung điện cao nhất trong số trên mười cung điện.
- Sư huynh, ngươi từ từ nhé.
- Thánh điện à?
Thanh niên áo bào trắng cả kinh
- Hoàng sư tổ không phải đã có nghiêm lệnh, nghiêm cấm tiến vào thánh điện sao? Xảy ra đại sự gì à?
*****
Trong tầng thứ bảy Thánh điện.
Chỉ thấy ba người đang khoanh chân tĩnh tọa trên bồ đoàn. Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ đều căng thẳng nhìn thiếu niên anh tuấn mặc áo vàng. Nhưng ở thái dương thiếu niên anh tuấn này đã có tóc bạc. Hôm trước Vũ Đồng Hải, Liễu Hạ đã tới tìm sư bá họ, nhưng sư bá của họ đang bế quan, mãi đến hôm nay mới xuất quan.
- Sư bá, lần này có thể có đột phá không?
Vũ Đồng Hải mặc dù lo lắng, nhưng vẫn hỏi.
- Cửu Đỉnh Thiên Thư bác đại tinh thâm.
Thiếu niên áo vàng mở hai mắt, cười khẽ nói.
- Nhưng cũng vì nó bác đại tinh thâm, nên muốn thoát khỏi trói buộc của Cửu Đỉnh Thiên Thư đạt tới cảnh giới động hư, lại càng thêm khó. Trước hết phải thông hiểu Cửu Đỉnh Thiên Thư, sau đó mới thoát được!
- Lần này, ta đã ngộ ra một chút.
- Có lẽ, lần sau có thể đạt đến cảnh giới động hư.
Thiếu niên áo vàng có vẻ rất bình tĩnh. Tới cấp độ hắn, một lần bế quan mà có thể có được lĩnh ngộ đượccoi như không tệ rồi.
- Các ngươi lần này tới làm gì?
Thiếu niên áo vàng nhìn hai người.
Liễu Hạ mở lời:
- Sư bá, lần trước chúng con đi Hồng Thiên Thành, muốn ngăn trở Thiên Thần cung. Thế nhưng, cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam chính là cường giả động hư. Đến cả Tần Thập Thất cũng không làm gì được. Do đó, chúng con chỉ có thể bỏ qua, trơ mắt nhìn Thiên Thần cung tiêu diệt Hồng Thiên Thành.
- À, Bùi Tam mạnh thế à?
Thiếu niên áo vàng khẽ gật đầu:
- Các ngươi làm không sai.
- Sư bá.
Bên cạnh, Vũ Đồng Hải liền nói:
- Nhưng lần đó, dựa theo kế hoạch của chúng con, Vưu Thạch Kim mang theo hai bộ thần giáp hẳn sẽ rơi vào tay chúng ta. Nhưng ai ngờ, Lục Nhĩ Toản Địa Thử lại bị Bùi Tam dùng phi đao công kích bị thương. Còn Kinh Ý cưỡi yêu thú, đào xuống đất truy theo Lục Nhĩ Toản Địa Thử. Hai bộ thần giáp bị Kinh Ý đoạt rồi. Lúc đó chúng con cũng ngăn Kinh Ý lại, nhưng Kinh Ý lại nói là hắn không tìm được thần giáp.
- Dạ đúng!
Vũ Đồng Hải hai mắt lóe lên:
- Sư bá, căn cứ vào tìn tình báo của chúng ta, từng có người thấy Kinh Ý mặc chiến giáp màu máu, đưa thê tử Lý Quân đi. Chiến giáp huyết sắc đó chính là Hồng Thiên Thần Giáp. Theo chúng con suy đoán, bộ thần giáp kia hẳn là hắn đã đưa cho Thiên Thần cung rồi. Đáng hận là thằng này lại còn giảo biện trước mặt ta và Liễu sư huynh.
- Hừ!
Thiếu niên áo vàng ánh mắt lạnh đi, sát khí ẩn hiện:
- Tên Kinh Ý này quả là gan lớn!
- Sư bá, chúng ta...
Vũ Đồng Hải muốn mở lời.
- Nhưng Kinh Ý và Thiên Thần cung quan hệ rất mật thiết.
Thiếu niên áo vàng nhíu mày nói:
- Đừng nóng, Thiên Thần cung càng kiêu ngạo, sẽ càng diệt vong sớm. Đợi đến khi Thiên Thần cung diệt vong, sẽ đối phó với Kinh Ý cũng không muộn.
Vũ Đồng Hải và Liễu Hạ nhìn nhau.
“Quả nhiên...”
Vị sư bá này của họ vẫn cái loại tính tình này, không nắm chắc thì tuyệt đối không làm.
Last edited by hoangcongthanh; 13-03-2010 at 02:16 PM.
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 23: Làm Khó Dễ
Dịch: workman
Nguồn: TTV
Đêm khuya, Lục Túc Đao Trì đang bay trên bầu trời Thanh Châu.
Gió đêm thật mát.
- Tới rồi.
Đằng Thanh Sơn ôm Lý Quân, nhìn xuống mặt đất trải dài vô tận phía dưới.
Lý Quân liền gầm gừ một tiếng, Lục Túc Đao Trì nghe được bèn nhắm phía dưới lao xuống, như một tia chớp bay thẳng tới tổng đàn Tuyết Liên giáo ở Thanh Châu, Hổ Dược quận.
Nơi ở của Lý Quân tại tổng đàn Tuyết Liên giáo.
Sưu.
Lý Quân, Lục Túc Đao Trì đột nhiên xuất hiện trong trang viện hào hoa, làm không ít thân vệ tuần tra trong đêm giật mình.
- Người nào?
Thân vệ tay xách lồng đèn lập tức tới gần, Lý Quân nhíu mày, nhẹ giọng thốt:
- Là ta.
Hơn mười thân vệ tới gần thấy được người tới là hai vợ chồng quyền giáo chủ và một con yêu thú đáng sợ, liền quỳ xuống hành lễ:
- Điện hạ.
- Gọi Hoa Nhược tới đây.
Lý Quân ra lệnh, Hoa Nhược là trợ thủ của Lý Quân.
- Vâng.
Lập tức có hai thân vệ chạy đi, còn những thân vệ khác cũng đi ra xa, tiếp tục tuần tra xung quanh trang viện.
- Thanh Sơn?
Lý Quân nghi hoặc nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, lắc đầu nói:
- Trong tổng đàn chỉ có sư phụ muội Tuyết Liên giáo chủ và con Lôi Điện Thần Ưng.
Ngoài ra không có hư cảnh cường giả nào khác, nói chi đến Bùi Tam.
Ngay khi tới nơi, có lĩnh vực rộng ba mươi bốn dặm Đằng Thanh Sơn nắm rõ tình hình tổng đàn.
- Vậy phải làm sao?
Lý Quân ngơ ngác.
Lần này tới đây, chính là Đằng Thanh Sơn muốn gặp Bùi Tam.
- Đừng lo, nàng kiểm tra thông tin trước, xem thử rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ trinh thám của Quy Nguyên Tông chỉ dựa vào dấu tích để lại, muốn biết rõ hành động của Thiên Thần Cung phải nhờ Tuyết Liên giáo. Chỉ có biết được mục đích chân chính của kế hoạch mới có thể xác định được cách nào để thuyết phục Bùi Tam.
Chỉ một lát sau.
Một thiếu nữ mặc y phục ngân sắc, thắt lưng màu tím, thể hiện rõ tư thế oai hùng hiên ngang chạy vội tới, thấy cửa thư phòng mở rộng, trong có ánh đèn, liền bước vào. Khi gặp Lý Quân và Đằng Thanh Sơn, nàng liền cung kính hành lễ:
- Điện hạ! Đại nhân!
Lý Quân ngồi trước bàn sách hỏi:
- Hoa Nhược! Mấy ngày này ta không có ở đây, trong giáo có xảy ra chuyện lớn gì không?
- Trong giáo hình như điều động Huyết Liên Quân.
Hoa Nhược cung kính trả lời, khẽ nhíu mày:
- Hình như cũng có điều động chút binh mã. Tình huống cụ thể thế nào, thuộc hạ không rõ. Điện hạ cũng biết, thuộc hạ không có quyền xem mật thư đi lại.
Lý Quân từ thắt lưng lấy ra một khối tử sắc hồng phiến, đưa cho Hoa Nhược, phân phó: -- Hoa Nhược, ngươi mang lệnh bài của ta đi tới nhà kho một chuyến, nhanh chóng mang đầy đủ tất cả mật thư trong vòng một tháng nay tới đây, ta muốn xem.
- Vâng, điện hạ.
Hoa Nhược nhận lấy lệnh bài, lập tức cung kính rời khỏi, đi tới nhà kho.
Tuyết Liên tổng đàn, trong một tòa trang viện hào hoa khác, Tuyết Liên giáo chủ Bùi Tuyết Liên đang ở cùng với Lôi Điện thần ưng.
- Trần thúc.
Bây giờ vẫn là giữa khuya, Bùi Tuyết Liên lại đang ngồi bên cạnh Lôi Điện thần ưng, nghi hoặc hỏi:
- Trần thúc, có người tới à?
Vừa rồi nàng ta đang ngủ thì tiếng kêu của Lôi Điện thần ưng lại trực tiếp vang bên tai. Bùi Tuyết Liên biết chỉ có trong tình huống đặc biệt thì Lôi Điện thần ưng vốn thân như huynh đệ với phụ thân nàng mới đánh thức nàng ta dậy.
Chỉ lát sau, ‘binh, binh’, tiếng gõ cửa vang lên.
- Vào đi.
Bùi Tuyết Liên nói.
Chỉ thấy một trung niên phụ nhân bước vào, cung kính hành lễ:
- Bẩm cáo giáo chủ, Thánh nữ điện hạ đã trở về rồi.
- Đứa trẻ Lý Quân này, ta còn cho rằng nó đã quên rằng nó là quyền giáo chủ của Tuyết Liên giáo ta rồi.
Bùi Tuyết Liên vừa mừng vừa giận nói. Cả ngày ở chung với đàn ông, sắp quên luôn sư phụ ta rồi.
- Giáo chủ, thánh nữ điện hạ vừa mới ra lệnh thuộc hạ Hoa Nhược đi tới nhà kho lấy mật thư trong một tháng gần đây.
Trung niên phụ nhân thấp giọng báo cáo tiếp:
- Cùng về với Thánh nữ điện hạ lần này còn có Hô Hòa khách khanh và một con yêu thú toàn thân đen bóng, đôi mắt màu đỏ máu.
- Hô Hòa.
Bùi Tuyết Liên cười lạnh:
- Tên gia hỏa này mà nỡ mang thê tử tới, ra là lấy mật thư trong một tháng gần đây.
“Tiểu Quân muốn tiếp tục thay ta quản lý Tuyết Liên giáo, không đúng, dù muốn quản thì cũng không cần gấp đến nửa đêm trở lại. Gấp như vậy, chắc là có việc khó nói, là vì cha đang chuẩn bị tiến đánh Dương Châu?”
Trong tích tắc ý niệm hiện lên trong đầu, Bùi Tuyết Liên liếc mắt nhìn trung niên phụ nhân:
- Ngươi lui xuống trước đi.
- Vâng, giáo chủ.
Sau khi trung niên phụ nhân rời khỏi. Bùi Tuyết Liên nhảy ngay lên lưng Lôi Điện thần ưng, chỉ tay, chính là hướng nơi ở Lý Quân.
Trong thư phòng của Lý Quân.
Ánh nến lập lòe, hai người Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều đang xem những mật thư một tháng qua.
- Thì ra là thế.
Đằng Thanh Sơn xem thư trong tay. Lần trước ta lấy làm lạ, Thiên Thần Cung muốn diệt Hồng Thiên thành, tại sao chết nhiều binh sĩ thế. Thì ra là không nỡ mất Thần Vệ quân tinh anh nhất trên đại thảo nguyên. Tình báo mà Gia Cát Nguyên Hồng có được ít đến thảm thương.
Mà những mật thư trước mắt đem nói rõ mọi chuyện.
- Cái gì!
Lý Quân đọc tới một trang giấy, kinh hãi la lên.
- Sao vậy?
Đằng Thanh Sơn tới gần Lý Quân, cùng đọc trang giấy trong tay nàng.
- Đồ Nguyên Vệ? Một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ? Lý Quân, lần trước tới tìm chúng ta là thống lĩnh tên Tào Nham. Đồ Nguyên Vệ này rốt cuộc là thế nào?
- Thanh Sơn! Đồ Nguyên Vệ là quân đội thuộc Thiên Thần Cung, cũng là quân đội tinh anh nhất của cả Thiên Thần Cung, có thể trở thành binh sĩ Đồ Nguyên Vệ ít ra phải là nhất lưu võ giả. Vốn là số lượng quân sĩ không nhiều, theo em biết cũng chỉ có ba bốn ngàn người. Nhưng tại sao bây giờ…
- Nhất lưu võ giả?
Đằng Thanh Sơn hiểu rõ sự đáng sợ của nhất lưu võ giả.
Nhất lưu võ giả nhảy một cái cao mười trượng. Cho dù là tường thành kiên cố, chỉ cần cắm vào một ít chủy thủ, tên các loại để mượn lực, nhất lưu võ giả liền có thể nhảy hai lần liên tục là có thể vào thành.
Tường thành cao to trong mắt nhất lưu cường giả không có chút tác dụng. Thông thường, mấy trăm nhất lưu võ giả xông lên liền có thể dễ dàng nhanh chóng đột phá một khuyết khảu cho binh lính tràn vào.
Khi xưa tại Đại Duyên Sơn, Đằng Thanh Sơn giao cho sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng hai đỉnh Bắc Hải chi linh. Sau này, Gia Cát Nguyên Hồng lại thán phục rằng có hai đỉnh Bắc Hải chi linh, có thể xây dựng quân đội với hơn một vạn nhất lưu võ giả, đủ để càn quét cả Dương Châu.
- Lúc đầu không nhiều, hiện tại lại nhiều lên?
Đằng Thanh Sơn trong lòng chợt hiểu.
- Tiểu Quân, chắc là Thú Vương lần đó tại Đại Duyên Sơn đã lấy được Bắc Hải chi linh.
- Bắc Hải chi linh?
Lý Quân bừng tỉnh.
Đằng Thanh Sơn đọc thư, nhíu mày nói:
- Mười vạn Thần Vệ quân, bốn vạn Tuyết Liên quân. Riêng mười bốn vạn quân tinh anh này đã hơn trăm vạn đại quân. Còn có thêm một vạn hai ngàn Đồ Nguyên Vệ tinh anh nhất còn đáng sợ hơn trăm vạn đại quân. Mười lăm vạn hai ngàn người này đủ để càn quét Dương Châu. Huống chi còn có tám mươi vạn quan do Tuyết Liên giáo huấn luyện chuẩn bị.
- Khó trách Thiên Thần Cung dám làm như thế.
Đằng Thanh Sơn cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Đại quân thế này tấn công, vốn Dương Châukhông thể chống cự. Trừ phi, lấy Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp để cho Long Cương Vệ của Quy Nguyên Tông mặc vào.
Nhất lưu võ giả kết hợp Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp tạo nên quân đội Tiên thiên thiết kị mới có thể ngăn cản Đồ Nguyên Vệ, thậm chí đánh bại Đồ Nguyên Vệ. Dù sao, đẳng cấp của chiến giáp hai bên chênh lệch quá lớn.
Ta toàn lực một kiếm chém chết ngươi, ngươi toàn lực chém một kiếm không thể phá giáp.
Hai bên làm sao mà đấu?
Nhưng mà Hỏa Lưu Thiết Chiến giáp vẫn chưa tới lúc để lộ ra.
- Ủa?
Đằng Thanh Sơn quay đầu lại.
- Sao thế?
Lý Quân cả kinh.
- Sư phụ nàng đến rồi.
Đằng Thanh Sơn bỏ thư xuống, nhìn ra sân ngoài cửa, Lý Quân cũng lập tức rời bàn, đón sư phụ Tuyết Liên giáo chủ.
Soạt.
Lôi Điện thần ưng và Tuyết Liên giáo chủ đồng thời xuất hiện ở trong sân.
Tuyết Liên giáo chủ cười khanh khách đi tới:
- Ủa, Hô Hòa khách khanh! Không phải các hạ nói là tiểu Quân có bệnh, không cho tiểu Quân tiếp tục quản lý chuyện giáo phái chúng ta sao? Tại sao hôm nay nửa đêm lại tới xem mật thư trong một tháng gần đây. Lúc này ta cũng không hiểu rõ, chẳng lẽ Hô Hòa khách khanh không quan tâm tới sức khỏe của tiểu Quân à?
Tuyết Liên giáo chủ lời nói như có dao.
- Giáo chủ.
Đằng Thanh Sơn cười đáp:
- Thật sự có việc gấp nên mới gấp rút tới đây.
- Ủa, chuyện gì có thể làm cho Hô Hòa khách khanh cho là chuyện gấp nhỉ?
Tuyết Liên giáo chủ mang theo bộ mặt ngạc nhiên:
- Nói ra xem nào, để coi ta có thể giúp Hô Hòa khách khanh ngươi không.
Đằng Thanh Sơn cũng không quanh co:
- Tuyết Liên giáo chủ, không biết Cung chủ hiện nay ở đâu? Tại hạ có việc cần gặp người.
- Cha của ta, ông ấy giờ bận lắm, không có thời gian gặp ngươi.
Tuyết Liên giáo chủ một câu từ chối ngay.
- Sư phụ.
Lý Quân thấp giọng hô.
- Hừ!
Tuyết Liên giáo chủ trách:
- Hài tử ngươi đó, càng lúc càng không nghe lời.
- Đồ đệ gả đi như nước đã đổ đi mà.
Lý Quân cười hì hì nói, Tuyết Liên giáo chủ lúc này biểu tình mới chút biến chuyển, Lý Quân lại thấp giọng nói:
- Sư phụ, Hô Hòa huynh ấy thật sự có việc cần gặp Cung chủ. Sư phụ người giúp đỡ, nói cho biết Cung chủ hiện đang ở đâu đi.
Tuyết Liên giáo chủ sắc mặt trầm xuống, trong lòng lửa giận bùng lên.
Từ nhỏ tới lớn, Tuyết Liên giáo chủ chưa từng bị chọc giận.
Bà ta cực kỳ yêu quí Lý Quân, nhưng bây giờ sự thật là Lý Quân đã theo hẳn Đằng Thanh Sơn. Cứ theo như “lấy gà theo gà, lấy chó theo chó”, Lý Quân làm thế cũng là bình thường thôi. Nhưng Tuyết Liên giáo chủ không giống người thường. Bà ta là con gái Thiên Thần Cung Cung chủ, cả đời chưa từng bị chọc giận.
Từ lần đầu tiên gặp Đằng Thanh Sơn, bà ta đã khôgn có hảo cảm với hắn. Nhất là khi trước, Đằng Thanh Sơn lấy Hồng Thiên thần giáp đi, càng làm cho nàng ta có ác cảm đối với Đằng Thanh Sơn.
Bây giờ, đệ tử lại giúp Đằng Thanh Sơn, làm cho Tuyết Liên giáo chủ có cảm giác đồ đệ yêu quí của mình bị Đằng Thanh Sơn cướp đi.
Tuyết Liên giáo chủ vung tay áo, giận dữ:
- Tiểu Quân, con bây giờ càng lúc càng không nghe lời sư phụ nữa. Một lòng chỉ có giúp cho tên Hô Hòa này.
- Hô Hòa!
Tuyết Liên giáo chủ lạnh lùng nhìn Đằng Thanh Sơn, có vẻ cao cao tại thượng:
- Ngươi nửa đêm nửa hôm tới đây, không nói ta cũng biết chắc chắn là ngươi muốn điều tra việc Thiên Thần Cung của ta tấn công Dương Châu. Ta nói thật cho ngươi biết: đúng, Thiên Thần Cung của ta là muốn đánh Dương Châu, hơn nữa chỉ trong trong thời gian ngắn nữa thôi.
- Lần tiến đánh Dương Châu này chính là do ta và Tô Mông Đặc đại hòa thượng mấy người điều khiển.
Tuyết Liên giáo chủ lạnh lùng:
- Mọi chuyện ta đều nói với ngươi rồi. Sau này muốn biết cái gì, cứ việc hỏi. Đừng cứ dở trò cũ rích nhờ vả Lý Quân, tới rình mò tìm hiểu tình báo của Thiên Thần Cung ta.
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 24: Bế quan
Dịch: suthat
Nguồn: TTV
Lén lút rình mò?
Lời này khiến Đằng Thanh Sơn sắc mặt khó coi. Nếu là bọn người Tông chủ Kiếm Tông Lý Triều, Thú vương Ô Hầu chắc là đối với Tuyết Liên giáo chủ đang nổi giận cũng chỉ cười xòa là xong. Đám người Lý Triều đều biết tính khí ngang ngược này của Tuyết Liên giáo chủ, có điều bọn họ quan hệ thân cận với Tuyết Liên giáo chủ, từ nhỏ lớn lên cùng nhau, coi nhau như huynh muội ruột thịt, tự nhiên có thể coi như không nghe thấy gì.
Nhưng Đằng Thanh Sơn và Tuyết Liên giáo chủ quan hệ còn chưa có thân cận đến mức cười đùa chửi mắng lẫn nhau được.
"Sư phụ." Lý Quân vội nói.
"Tiểu Quân, ngươi ngậm miệng lại cho ta." Tuyết Liên giáo chủ vênh mặt nhìn Đằng Thanh Sơn
"Hô Hòa, ngươi phải nhớ kỹ ngươi chỉ là khách khanh của Thiên Thần Cung ta, không phải là người Thiên Thần Cung. Những tin tình báo ngươi còn chưa có tư cách xem."
"Tuyết Liên giáo chủ, tại hạ không quấy rầy nữa."
Đằng Thanh Sơn cố nén tức giận, chắp tay quay đầu dắt Tiểu Quân đi.
"Đừng đi vội."
Tuyết Liên giáo chủ tươi cười lộ ra vẻ thắng lợi:
"Hô Hòa, ta chẳng qua lấy thân phận là sư phụ của Tiểu Quân nói ngươi vài câu. Ngươi cũng là một đại anh kiệt. Đừng làm cái trò lén lút rình mò này, mất mặt lắm! Trước thì nói Tiểu Quân thân thể có bệnh nhẹ không cho nó quản lý sự vụ, bây giờ lại để nó giúp tìm tin tình báo. Quả là đến tận bây giờ ta không có nhìn ra thân thể Tiểu Quân có bệnh gì."
Đằng Thanh Sơn quay đầu nhìn Tuyết Liên giáo chủ, hừ lạnh một tiếng.
"Tuyết Liên giáo chủ, bà là nữ nhi của cung chủ, lại là sư phụ của Lý Quân, tại hạ tôn trọng bà." Đằng Thanh Sơn ánh mắt băng lãnh.
"Bất quá! Lời bà nói rất đúng, tại hạ không phải người Thiên Thần Cung, tại hạ là khách khanh! Cho nên, bà cũng đừng ở trước mặt tại hạ lên mặt sai khiến, tại hạ chẳng phải là người hầu của bà."
"Cho dù ở trước mặt cung chủ, tại hạ cũng là khách khanh." Đằng Thanh Sơn hai mắt sắc bén.
Tuyết liên giáo chủ sững người
"Ngươi, một kẻ..."
Bao năm nay, ai dám tranh luận cùng bà ta?
"Về tin tình báo, lúc trước không phải Thiên Thần Cung các ngườii để Tiểu Quân đảm nhận quyền giáo chủ sao? Quyền giáo chủ tự nhiên có quyền xem tin tình báo, tại hạ là trượng phu của nàng, nàng nói cho tại hạ biết chẳng lẽ không được?"
Đằng Thanh Sơn thừa hiểu lúc trước Thiên Thần Cung để Lý Quân đảm nhiệm quyền giáo chủ, chính là muốn cột hắn vào cùng con thuyền lớn Thiên Thần Cung này.
"Ngươi, ngươi"
Tuyết Liên giáo chủ muốn nói gì đó, nhưng Đằng Thanh Sơn dựa trên lý mà nói, bà có tức giận cũng không biết làm sao bẻ lại.
"Còn nữa." Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói tiếp.
"Tiểu Quân thân thể hiện tại đích xác cần điều dưỡng, nàng hiện giờ đã có thai, cho nên tại hạ mới tạm thời không để nàng quản việc Tuyết Liên Giáo. Trong trường hợp Tiểu Quân quản chuyện Tuyết Liên Giáo của bà, biết được tin tình báo của Tuyết Liên Giáo rồi sau đó nói cho tại hạ biết, khiến cho bà mất hứng đến thế, tại hạ cũng chẳng có cách nào. Tiểu Quân là thê tử của tại hạ, tại hạ là trượng phu của nàng. Nàng đương nhiên có thể nói cho tại hạ biết."
"Để không tiết lộ tình báo của Thiên Thần Cung, vừa không làm khó cho Tiểu Quân, từ hôm nay trở đi chức "Quyền giáo chủ" này Tiểu Quân thôi không làm nữa."
Đằng Thanh Sơn chắp tay.
"Tuyết Liên giáo chủ, lời tại hạ nói tới đây đã tận, chuyện tìm cung chủ cũng không nhọc công người nữa. Cáo từ!"
Nói xong, Đằng Thanh Sơn kéo Lý Quân còn đang định nói gì đó nhảy thẳng lên Lục Túc Đao Trì.
"Đi!"
Đằng Thanh Sơn chỉ phía đông.
"Hống…” Lục Túc Đao Trì gào lên một tiếng, nhanh chóng bay lên trời.
"Hô...Hô Hòa này, Hô Hòa này!" Tuyết Liên giáo chủ tức giận đỏ bừng cả mặt, bộ ngực không ngớt phập phồng thở hổn hển.
"Tên gia hỏa này quá, quá,..." biết bao năm nay, ai dám nói với bà ta như thế.
"Mang thai? Nói Tiểu Quân có thai? Ta nào có thấy bụng Tiểu Quân to lên."
"Nói láo cũng không tìm lý do hay ho một chút."
Tuyết Liên giáo chủ tức giận đứng tại chỗ một lúc, đợi cơn giận dữ dần dần qua đi, đầu óc mới tỉnh táo linh hoạt trở lại.
Tuyết Liên giáo chủ ngẩng đầu nhìn về hướng đông.
"Hắn đi về phía đông? Hừ hừ xem ra đầu óc cũng không ngu lắm, biết chạy đến đó tìm cha ta. Bất quá ngươi muốn gặp cha ta, ta lại khiến ngươi không gặp được."
"Một Hư Cảnh nhàn tản, cũng dám ở trước mặt ta nghênh ngang như vậy." Tuyết Liên giáo chủ tức giận nghiến răng.
Đi theo cha lâu như vậy, nhãn quang tự nhiên cũng cao. Một Hư Cảnh cường giả, Tuyết Liên giáo chủ đích xác không để vào mắt. Lúc này bà ta vẫn không có ý thức được là chính mình kiêu ngạo.
"Trần thúc, đi."
Tuyết Liên Giáo cũng nhảy lên Lôi Điện Thần Ưng, chỉ hướng đông nơi xa xa.
"U ~~~", Lôi Điện Thần Ưng kêu vang một tiếng, hướng phía đông cấp tốc bay đi.
Giữa trời cao.
Lục Túc Đao Trì đang xé gió bay đi, cuồng phong rít gào xung quanh, Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân ngồi ở trên.
"Tiểu Quân, huynh sẽ không làm khó cho muội. Cùng lắm thì sau này huynh tận lực tránh gặp mặt sư phụ của muội. Thế chẳng phải là xong sao?"
Đằng Thanh Sơn cười khều tay Lý Quân.
"Nhưng thực ra mà nói sư phụ của nàng thấy huynh thực sự thấy ngứa mắt, còn huynh cũng vậy thấy bà chẳng vừa mắt chút nào. Sư phụ này của muội tuổi cũng lớn rồi, có điều sao ta thấy bà ấy hình như một chút đối nhân xử thế cũng không biết, cứ như chưa từng cảm thụ qua nhân tình thế thái gì hết."
"Sư phụ là nữ nhi của cung chủ, tự nhiên cao cao tại thượng, trước giờ hẳn chưa từng chịu ủy khuất gì cả."
Lý Quân đoán.
Đằng Thanh Sơn trong lòng không biết làm sao. Số lần tiếp xúc với Tuyết Liên giáo chủ đó tuy ít nhưng lại rất dễ thấy được Tuyết Liên giáo chủ này là một người có sao nói vậy, đối với người mình ưa thích thì rất ưa thích, tỷ như đối với Lý Quân. Có điều là cho dù đối với người mình ưa thích thì muốn răn dạy quở mắng là răn dạy quở mắng, hoàn toàn coi mình là trung tâm.
Bất mãn với ai thì cũng biểu lộ ra ngoài, nói năng không một chút lưu tình.
Tuy rằng trước đó khó chịu như vậy khiến Đằng Thanh Sơn lửa giận đầy bụng, thế nhưng hắn cũng hiểu, dạng người phổi bò bất kể phẫn nộ, hoan hỉ, bất mãn đều biểu lộ ra ngoài cũng không có uy hiếp gì.
"Tiểu Quân có sư phụ kiểu như vậy, dù sao so với một sư phụ âm hiểm đầy bụng âm mưu quỷ kế vẫn tốt hơn nhiều." Đằng Thanh Sơn tự giễu cười.
"Tiểu Quân, tới trước mặt là đến rồi." Đằng Thanh Sơn mở miệng nói.
"Cung chủ ở đó sao?" Lý Quân không chắc chắn hỏi.
"Huynh cũng không rõ." Đằng Thanh Sơn lắc đầu.
"Dựa theo tin tình báo xem lúc trước, Huyết Liên Quân, Thần Vệ Quân, Đồ Nguyên Vệ, ba nhánh quân đội tối trọng yếu này đều tập kết tại đây. Như vậy, dù rằng cung chủ Bùi Tam không ở đây, ít nhất đám người thiên thần Tô Mông Đặc cũng ở đây. Bọn họ ít ra sẽ không tranh hơi như Tuyết Liên giáo chủ."
Trước đó không dò ra từ miệng Tuyết Liên giáo chủ Bùi Tam ở đâu. Đằng Thanh Sơn trong lòng máy động liền tới nơi này.
Đây là một tòa quân doanh sâm nghiêm khổng lồ. Thần Vệ Quân, Huyết Liên Quân cùng với Đồ Nguyên Vệ, hiện tại đều đóng quân tại đây.
Khi Đằng Thanh Sơn, Lý Quân cưỡi Lục Túc Đao Trì đáp xuống, phía chân trời đã có một chút tang tảng sáng, bầu trời ở rìa phía đông đã có một tia sáng trắng bạc.
Vù!
Đằng Thanh Sơn cùng Lý Quân hạ xuống giữa một tòa đình viện rất lịch sự tao nhã.
"Ha ha, Hô Hòa tiểu đệ, ngọn gió nào đem cậu tới vậy?" Bùi Hạo toàn thân áo bào trắng cười dài đi ra. Bùi Hạo so với ca ca Bùi Tam của lão thiếu một chút ngạo khí lại hơn một phần đôn hậu.
Phảng phất như thuấn di, hai đạo lưu quang xuất hiện ở giữa đình viện rồi hóa thành hai người, chính là đại hòa thượng Tô Mông Đặc mặc tăng bào hoàng sắc rộng thùng thình, cùng với thú vương Ô Hầu trong mặc thần giáp ngoài khoác áo choàng thanh sắc. Hai người vừa xuất hiện, đều cười hướng Đằng Thanh Sơn chắp tay.
"Ha ha chúc mừng Hô Hòa." Ô Hầu ánh mắt rơi vào trên người Lý Quân.
"Xem ra, huynh sắp làm cha rồi."
Hiện nay thai nhi trong bụng Lý Quân đã có tim thai, mạch đập cũng đã có một chút khí tức sinh mệnh. Tuy rằng cực kỳ yếu ớt thế nhưng tại trường toàn hư cảnh cường giả đương nhiên cảm ứng được.
"Hô Hòa đệ, đây chính là đại hỷ sự." Bùi Hạo cũng ha ha cười rộ lên, đại hòa thượng cũng cười đến híp cả mắt.
"Chính bởi vì Tiểu Quân có thai, cho nên trong khoảng thời gian này tại hạ một mực ở bên nàng. Bất quá lần này có chuyện quan trọng nên mới tới đây." Đằng Thanh Sơn chắp tay nói.
"Ba vị, tại hạ muốn hỏi một chút, cung chủ người hiện tại ở đâu. Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp người."
"Cung chủ?"
Đại hòa thượng Tô Mông Đặc và Ô Hầu nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Bùi Hạo. Bùi Hạo cười mở miệng.
"Hô Hòa, tam ca ta hắn hiện đang tĩnh tu tại một địa phương bí mật của U Châu, bởi vì lần công đả Dương Châu này, phải đợi tám mươi vạn đại quân đó tập kết. Đại khái vẫn còn thời gian hơn nửa tháng."
"Với lại, khi mới bắt đầu đánh cũng không cần tam ca ra mặt. Đợi đến giai đoạn cuối mới cần tam ca đứng ra." Bùi Hạo mỉm cười.
"Cho nên, tam ca hắn nhân cơ hội này chuẩn bị bế quan một tháng. Trong lúc Tam ca bế quan tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, Hô Hòa muốn gặp cung chủ, thật là có chút phiền phức."
Hắn cũng biết, đám hư cảnh cường giả hầu như mỗi ngày đều tu luyện. Dù rằng thê tử Tiểu Quân mang thai, ngoại trừ chiếu cố Tiểu Quân ra Đằng Thanh Sơn chỉ luyện quyền. Điều này đã thâm nhập vào trong xương tủy bọn họ!
Mà Bùi Tam là động hư cường giả. Tự nhiên cũng khát vọng có thể đạt tới cảnh giới tối cao Chí cường giả!
Cửu Châu đại địa từ trước tới nay, động hư cường giả có rất nhiều. Có thể động hư cường giả trong giai đoạn mấy trăm năm nào đó thanh danh cực lớn, thế nhưng đợi mấy nghìn năm sau, đám người đời sau nhớ lại nhiều nhất thì cũng chỉ chậc chậc tán thán vài câu mà thôi. Mọi người sùng bái nhất vẫn là Chí cường giả!
Bốn đại Chí cường giả Vũ Hoàng, Tần Lĩnh thượng đế, Lý Thái Bạch, Thích Già Tổ Sư, danh tự người nào lại chẳng như thái dương chói lóa?
Đám người động hư cường giả ai chẳng muốn đột phá, đạt tới cảnh giới Chí cường giả?
"Bùi Tam bế quan một tháng." Đằng Thanh Sơn cau mày. Hắn hiểu nếu như là hắn cũng sẽ không lãng phí thời gian, thế nhưng hắn hiện tại lại muốn gặp Bùi Tam gấp. Mệnh lệnh công đả Dương Châu là do Bùi Tam phát ra. Bản thân hiện tại dù nói với đám người Thú vương, Bùi Hạo, bọn họ cũng vô pháp làm chủ, nhất định phải đi tìm Bùi Tam.
"Không biết cung chủ hiện giờ ở đâu?" Đằng Thanh Sơn dán mắt vào Bùi Hạo.
"Điều này" Bùi Hạo có chút ngần ngừ.
Bỗng nhiên Bùi Hạo, Thú vương Ô Hầu, Thiên thần Tô Mông Đặc, cả Đằng Thanh Sơn nữa đều ngẩng đầu nhìn trời. Một đạo điện quang lóe lên rồi rơi vào giữa đình viện, Lôi Điện Thần Ưng thân hình khổng lồ chiếm hết cả một góc đình viện, Tuyết Liên giáo đầy vẻ ung dung nhảy xuống.
"Ta biết là ngươi ở đây." Tuyết Liên giáo chủ nhìn thoáng qua Đằng Thanh Sơn, sau đó chạy đến bên Bùi Hạo.
"Ngũ thúc, Hô Hòa này muốn gặp cha phải không?" Tuyết Liên giáo chủ mở miệng hỏi. Bùi Hạo gật gật đầu, Tuyết Liên giáo chủ lại nói tiếp:
"Cha hiện đang bế quan, các người cũng đều biết cha bế quan là cấm bất luận kẻ nào quấy rối. Cho nên các người ai cũng không được nói cho Hô Hòa này."
Tuyết Liên giáo chủ nói rồi ánh mắt nhìn về phía thiên thần Tô Mông Đặc cùng thú vương Ô Hầu, hai gã hư cảnh cường giả này không khỏi nhìn nhau cười bất đắc dĩ (ND: có vẻ hơi vô lý vì có chương gần đây nói Ô Hầu tự nhận là chưa tới hư cảnh).
"Giáo chủ..." Đằng Thanh Sơn cau mày nói.
"Hừ." Tuyết Liên giáo chủ thấy bộ dáng kinh ngạc của Đằng Thanh Sơn không khỏi cảm thấy vui sướng.
"Gọi giáo chủ cũng vô dụng thôi, vừa rồi còn nói Tiểu Quân có thai, ngươi nghĩ rằng ta dễ bị lừa đến vậy sao?" Nói rồi, ánh mắt Tuyết Liên giáo chủ cố tình quét qua bụng Lý Quân vài lần.
Bùi Hạo ở cạnh kéo tay Tuyết Liên giáo chủ.
"Hừ, Ngũ thúc?" Tuyết Liên giáo chủ có chút nghi hoặc quay đầu lại.
Bùi Hạo dở khóc dở cười thấp giọng nói.
"Tuyết Liên à, Lý Quân này quả thực có thai, chúng ta đều có thể cảm ứng được khí tức sinh mệnh yếu ớt trong bụng nó."
Last edited by DoctorCrazy; 13-03-2010 at 03:02 PM.
Cửu Đỉnh Ký - Ngã Cật Tây Hồng Thị
Đệ thập thiên: Chư Hầu Một Phương
Chương 25: Tùng Dương Sơn
Dịch: workman
Nguồn: TTV
- Thật sự có thai à?
Tuyết Liên giáo chủ vừa nghe đã giật mình. Bà lập tức không kìm được phải vuốt mí mắt mình, làm bộ một bộ trong mắt có vướng bụi. Bùi Hạo cười thầm trong lòng. Cháu gái của lão bình thường khi bị mất mặt hoặc khó chịu đều sẽ dụi mắt.
Tuyết Liên giáo chủ lúc này đích xác trong lòng rất khó chịu.
- Tuyết Liên giáo chủ rõ là...
Đằng Thanh Sơn trong lòng cười thầm.
Nhưng Tuyết Liên giáo chủ ứng biến cũng cực nhanh, sau khi dụi mắt liền làm bộ kinh ngạc nhìn về phía Lý Quân, cười mắng:
- Tiểu Quân, con đã có mang thai, đại sự như vậy mà lại không nói cho sư phụ biết. Con còn có coi ta là sư phụ không.
- Sư phụ, lúc trước con... - Lý Quân hơi xấu hổ.
Lúc trước khi ở tổng đàn Tuyết Liên Giáo, Tuyết Liên giáo chủ giáo huấn Đằng Thanh Sơn một phen, Đằng Thanh Sơn lại đấu khẩu một chút, rồi sau đó kéo Lý Quân bỏ đi. Nào có thời gian, cũng chẳng có cơ hội nào để Lý Quân nói là mình có thai.
- Tiểu Quân có thai, việc dưỡng thai là quan trọng nhất. Ta đồng ý với việc con tạm thời không làm chức quyền giáo chủ. Nhưng sau khi con sinh xong hài tử, chức quyền giáo chủ của Tuyết Liên Giáo vẫn phải là con làm.
Tuyết Liên giáo chủ liếc mắt nhìn Đằng Thanh Sơn, miệng nói:
- Đệ tử của Bùi Tuyết Liên ta có làm chức quyền giáo chủ hay không thì trượng phu nó không được xen vào.
Đằng Thanh Sơn chỉ cười, cũng không đấu khẩu với Tuyết Liên giáo chủ.
- Bùi Hạo lão huynh.
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bùi Hạo
- Tại hạ có chuyện quan trọng muốn gặp cung chủ, mong người nói cho tại hạ biết cung chủ rốt cuộc bây giờ đang ở đâu!
- Cha ta bế quan, vì sao ngươi phải gặp ông ấy?
Tuyết Liên giáo chủ nhíu mày.
- Tự nhiên là có việc trọng yếu.
Đằng Thanh Sơn không nhiều lời, có nói cũng chỉ lãng phí thời gian.
- Vậy lại càng không thể gặp được.
Tuyết Liên giáo chủ cũng nói với Đằng Thanh Sơn rất hăng say:
- Cha ta bế quan chính là việc trọng yếu. Nếu cha ta đang trong lúc đốn ngộ khẩn yếu quan đầu, bị ngươi cắt ngang vậy thì phải làm sao? Ngươi bồi thường được tổn thất của cha ta sao?
Nghe Tuyết Liên giáo chủ nói như vậy, Bùi Hạo cũng có chút do dự.
Đích xác, nếu là trong lúc ở cửa quan đốn ngộ mà bị cắt ngang thì rất phiền toái.
- Hừ!
Đằng Thanh Sơn sầm mặt lại, rốt cuộc không thèm khuyên bảo nữa, hắn liền nói thẳng:
- Tuyết Liên giáo chủ, người hẳn phải biết... cha của bà thiếu tại hạ một cái ơn. Còn thiếu của tại hạ một lời hứa hẹn sẽ hậu tạ.
Đám người Tuyết Liên giáo chủ, Bùi Hạo đều giật mình, việc này họ đều biết.
- Tại hạ bây giờ chính là muốn cha người trả lại nhân tình!
Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:
- Sao... bà không để cha trả nhân tình à?
Nhân tình là thứ nợ khó trả nhất. Bây giờ Đằng Thanh Sơn chỉ nói là muốn Bùi Tam trả lại nhân tình, những người ở đây ai nấy đều bối rối.
Trong lúc nhất thời Bùi Hạo, Thú Vương Ô Hầu, Thiên Thần Tô Mông Trì đều nhìn nhau. Sau đó vẫn là Bùi Hạo cười nói:
- Hô Hòa huynh, đã có việc trọng yếu muốn mời cung chủ ra tay, vậy cũng tốt... Ừm, Ô Hầu, con theo Hô Hòa huynh đi một chuyến, đi gặp sư phụ đi.
Thú Vương Ô Hầu cười đi tới:
- Hô Hòa, xin mời.
Đằng Thanh Sơn mỉm cười gật đầu.
- Tiểu Quân, chúng ta đi.
Đằng Thanh Sơn và Lý Quân cùng leo lên Lục Túc Đao Trì, còn Thú Vương, Ô Hầu thì khoanh chân ngồi trên vùng trước của Lục Túc Đao Trì.
Ba người đều ngồi cả trên lưng Đao Trì đích xác là hơi chật chội.
May mà vợ chồng Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đều dựa sát vào nhau.
- Hống...
Lục Túc Đao Trì gầm khẽ một tiếng, lập tức phóng lên cao, lao thẳng về phương bắc.
Ngẩng đầu nhìn theo Lục Túc Đao Trì, Thiên Thần Tô Mông Trì cũng bỏ đi. Trong đình viện cũng chỉ còn lại có Bùi Hạo và Tuyết Liên giáo chủ, cùng với Lôi Điện thần ưng đang ngồi ở một góc của đình viện.
- Tuyết Liên, lần này con sao thế?
Chung quanh không có ai, Bùi Hạo mới nhíu mày giáo huấn:
- Con không phải rất hiểu quy củ... Sao lần này lại thất thố như vậy.
Mặc dù Bùi Tuyết Liên tính tình ngang ngược, nhưng cũng là một người đứng đầu một giáo. Nhiều năm như vậy, hẳn cũng biết không ít quy củ.
- Ngũ thúc.
Bùi Tuyết Liên hừ một tiếng
- Thất thố hả? Hừ, bây giờ còn hòa nhã được với Hô Hòa sao?
- Lúc trước cha muốn tìm mọi cách muốn Hô Hòa gia nhập vào Thiên Thần cung. Nhưng kết quả thì sao? Hô Hòa đã tìm mọi cách cự tuyệt.
Bùi Tuyết Liên cười lạnh một tiếng
- Sau đó, con cho Tiểu Quân làm chức quyền giáo chủ Tuyết Liên Giáo, cũng tính qua đó lôi kéo Hô Hòa... về sau con còn tiếp đãi Hô Hòa cũng rất thân thiện.
- Nhưng...
Mắt Bùi Tuyết Liên chợt lóe hàn quang.
- Nhưng Hô Hòa khi ở ngoài Hồng Thiên Thành, bảo con Lục Túc Đao Trì căn bản không đem hết toàn lực... Nếu không Đại sư huynh sao lại mất tay chứ?
Đích xác, lúc đó Bùi Tam và Lôi Điện thần ưng đều muốn tìm mọi cách ngăn trở. Còn Lục Túc Đao Trì thì không hề liều mạng thi triển mũi nhọn. Trong mắt Lục Túc Đao Trì... bằng hữu của nó chỉ có mỗi Đằng Thanh Sơn và Lý Quân. Hơn nữa với trí tuệ của nó, nó cũng biết là người của Thiên Thần cung cũng không cùng đường với Đằng Thanh Sơn. Do đó lúc đó nó mặc dù hỗ trợ, nhưng lại không đem hết toàn lực.
- Cho dù có dùng hết sức, mũi gai đó cũng không thể bắn thủng được Hồng Thiên Thần Giáp của Vưu Thạch Kim mà.
Bùi Hạo biện bác.
- Bất luận làm sao, Lục Túc Đao Trì cũng không làm hết sức.
Bùi Tuyết Liên cười lạnh một tiếng
- Chỉ việc này thì con cũng chưa mức giận đến mức đá chó đánh mèo. Nhưng khi Vưu Thạch Kim chạy trốn, cha ta đánh Lục Nhĩ Toản Địa Thử bị thương nặng. Lúc đó cha ta triệu hoán con Lục Túc Đao Trì đi hỗ trợ, nhưng Lục Túc Đao Trì thì sao, nó lại bay về phía Hô Hòa.
Bùi Tuyết Liên cười lạnh liên tục nói:
- Tên Hô Hòa này có tư tâm rất nặng! Từ đầu tới đuôi, hắn căn bản không coi hắn trở thành người của Thiên Thần cung. Cho dù đoạt được hai bộ thần giáp, hắn cũng chỉ tặng lại một bộ cho cha ta. Nhưng lại lưu lại cho mình Hồng Thiên Thần Giáp! Bộ này là chiến giáp chỉ sau chí cao thôi.
Bùi Tuyết Liên rất khinh thường.
- Ngay từ đầu con đã biết, đáy lòng tên Hô Hòa đã sớm phân rõ giới hạn với Thiên Thần cung. Đưa một bộ thần giáp mà còn lấy được một lời hứa hẹn hậu tạ. Con biết chắc cha không hề cam lòng.
Bùi Hạo giật mình.
- Ngũ thúc. Đối với người như vậy, trong lòng cũng không bao giờ nghĩ tới việc gia nhập vào Thiên Thần cung. Hơn nữa Thiên Thần cung ta cũng đem lại cho hắn không ít chỗ tốt. Đối với người như vậy, con việc gì phải hòa nhã với hắn? Mắng hắn vài câu thì đã sao? Không mắng hắn, hắn không gia nhập vào Thiên Thần cung. Mắng hắn, chẳng lẽ hắn dám làm phản sao?
Bùi Tuyết Liên cười khẩy một tiếng.
Bùi Hạo thầm than. Lão đã biết tính cháu gái, lão cũng hiểu rõ cháu mình.
Một khi nhận định Hô Hòa không thể gia nhập vào Thiên Thần cung, thái độ lập tức biến đổi ngay. Một bang phái theo ta, ta sẽ bảo hộ ngươi. Một khi không theo ta, ta đạp ngươi vài đạp thì đã sao?
- Con đó, làm như vậy quá đắc tội với người khác. Cha con đã nói, đừng có đối địch với Hô Hòa mà.
Bùi Hạo lắc đầu.
- Con thật không hiểu, cha rốt cuộc sợ hắn cái gì. Một tên chưa tới hư cảnh đại thành, hơn nữa chỉ là một con yêu thú thôi? Cha ta là một nhân vật chỉ cần ra lệnh một tiếng là thống lĩnh vài Châu rồi. Cần gì phải nói nhảm với Hô Hòa này. Tâm tư của Hô Hòa căn bản không để ở Thiên Thần cung.
Bùi Tuyết Liên lắc đầu, đột nhiên Bùi Tuyết Liên cười:
- Ngũ thúc, thúc đoán xem lần này hắn vì sao tới tìm cha?
- Hẳn là có liên quan tới lần này chúng ta tấn công Dương Châu. - Bùi Hạo nói.
- Đúng!
Bùi Tuyết Liên tự tin cười:
- Tên Hô Hòa này mấy lần liên tục trợ giúp Quy Nguyên Tông, hơn nữa căn cứ vào tình báo của ta, nghe nói Quy Nguyên Tông từng có ân với tên Hô Hòa này. E rằng trong lòng Hô Hòa, tầm quan trọng của Thiên Thần cung không bằng được với Quy Nguyên Tông đâu!
- Chúng ta muốn đánh Dương Châu, hắn phỏng chừng cũng đang lo lắng cho Quy Nguyên Tông, do đó phải tới cầu cha.
Bùi Tuyết Liên cười lạnh:
- Ngũ thúc, thúc nói xem, người như thế sao có thể gia nhập vào Thiên Thần cung ta chứ. Cho dù gia nhập, cũng chỉ là vào làm một tên gian tế thôi.
Bùi Tuyết Liên nói đúng. Đằng Thanh Sơn căn bản không coi mình trở thành người của Thiên Thần cung. Phân rõ giới hạn từ sớm thì tương lai cũng tốt thôi. Nếu không song phương sẽ giao du không minh bạch, tương lai Đằng Thanh Sơn muốn nắm cả Dương Châu sẽ trực tiếp đối đầu với Thiên Thần cung, sẽ rất mất thể diện.
Nếu là người âm hiểm.
Bây giờ cứ gia nhập vào Thiên Thần cung, trộn lẫn vào trong, khiến Thiên Thần cung không đề phòng.
Đợi đến đủ lông đủ cánh, lập tức một cước đá bay Thiên Thần cung, chiếm cứ Dương Châu, như vậy đương nhiên sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nhưng Đằng Thanh Sơn không làm được như vậy. Cái hắn có thể làm được là song phương ngay từ đầu phân rõ giới hạn.
Ở cảnh nội U Châu. Buổi sáng hôm nay trời đầy mây. Lục Túc Đao Trì không ngừng phi hành trong sương mù.
- Xem kìa, quả núi phía trước tên là Tùng Dương Sơn. Chính là nơi sư phụ bế quan.
Thú Vương Ô Hầu phía về đám sương mù mông lung, phía trước, nơi có một hòn núi cao vút trong mây. Theo Lục Túc Đao Trì phi hành cực nhanh, quả núi Tùng Dương Sơn càng lúc càng lớn trong tầm nhìn.
- Hả? Lý Triều huynh cũng ở đây à?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nói, hắn đã cảm ứng được khí tức của hai cường giả hư cảnh trong Tùng Dương Sơn.
- Ừm.
Ô Hầu thở dài một tiếng
- Đại sư huynh mất một tay, kiếm pháp đã bị ảnh hưởng. Lần này theo sư phụ cùng bế quan cũng để thay đổi kiếm pháp, thích ứng với người cụt tay.
Lời còn chưa dứt, Lục Túc Đao Trì đã phủ xuống giữa sườn núi Tùng Dương Sơn.
Tùng Dương Sơn có mây vờn quanh, cảnh sắc rất đẹp.
Lúc này mới vừa vào mùa thu, ở Dương Châu phía nam còn hơi nóng nhưng ở U Châu phương bắc buổi sáng đã rất lạnh, trên núi cỏ cây đều ẩn ẩn thấy những giọt băng.
Đằng Thanh Sơn, Lý Quân, Thú Vương, Ô Hầu, cùng với Lục Túc Đao cùng bay về phía Bùi Tam, Lý Triều đang bế quan. Người chưa tới, nhưng họ đã cảm ứng được những luồng kiếm khí sắc bén, chung quanh vô số cây cối bị chặt gãy, cây cỏ dứt gọn, lá vụn bay tán loạn, trên khoảng đất trống giữa sườn núi, một nam tử cụt một tay, lông mày trắng đang thi triển kiếm pháp.
Một chiêu một thức, kiếm không nhanh, cũng không quán thâu chân nguyên, nhưng lại có một loại cảm giác sắc bén tới mức như muốn xé rách cả thiên địa, không gian chung quanh đều xuất hiện đầy kiếm khí.
Vù!
Thở phào một hơi, nam tử mày trắng cụt một tay đút kiếm vào vỏ, nhìn về phía mấy người đang đi tới, cười vang nói:
- Hô Hòa huynh, sao lại đi tới nơi này. Ồ, chúc mừng.
Lý Triều kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Quân:
- Không ngờ mấy ngày không gặp, Hô Hòa huynh sắp làm cha rồi.
Nhắc tới việc này, trong lòng Đằng Thanh Sơn tự nhiên cảm thấy rất vui, tươi cười nhìn Lý Quân đi cạnh.
- Lý Triều huynh, tại hạ có việc muốn gặp cung chủ, cung chủ ông ấy...
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Triều.
- Sư phụ đang bế quan, việc này...
Lý Triều cũng chần chờ.
Đột nhiên!
- Ha ha… Hô Hòa, cậu sắp trở thành cha rồi. Không ở nhà đợi hài tử xuất thế, lại chạy đến chỗ ta làm gì., xem ra cậu có đại sự rồi.
Bùi Tam áo choàng trắng rộng thùng thình, tóc xõa tung, từ trong một cái hang động âm u đi nhanh ra ngoài, vẻ mặt tươi cười đang nhìn Đằng Thanh Sơn