- Kitamiya Hiro ra mặt đi, ta còn có lời muốn nói, đưa giẩy tờ trong ngực ngươi ra, ta sẽ tha mạng cho ngươi!
Đứng bên cạnh thi thể Kitamiya Mioru suy nghĩ 1 hồi, Diệp Thiên chuyển ánh mắt về phía xe thiết giáp, tuy rằng khi nãy bị khói bao phủ nhưng cậu vẫn cảm nhận được rõ ràng Kitamiya Hiro chạy trốn vào trong xe thiết giáp.
- Rắc rắc!
Đúng lúc Diệp Thiên đang nói chuyện, 1 tiếng động rất nhỏ truyền đến tai Diệp Thiên, tim Diệp Thiên như nhay dựng lên, trái tim như bị 1 bàn tay to bóp, cả người nổi da gà, 1 cảm giác nguy hiểm chưa bao giờ thấy bao khắp tâm trạng cậu. Căn bản không kịp nghĩ kỹ, thân thể Diệp Thiên không hề báo trước nằm úp xuống mặt đất, tay chân bò giống như loài bò sát, úp mặt xuống đất chạy trốn ra bên ngoài, nếu không phải nhìn kỹ thì Diệp Thiên như là đột nhiên biến mất vậy.
- Pằng pằng… pằng pằng pằng!!!
Hình như đúng lúc Diệp Thiên nằm xuống, 1 loạt tiếng súng đồng loạt vang lên, liếp tiếp 1 loạt đạn đường kính 13mm như vũ bão bay đến.
Thân thể Kitamiya Mioru vốn đang ngồi trên đất đối diện với Diệp Thiên giống như ruộng lúa mạch sau mùa thu hoạch, bị làn mưa đạn kia bắn thành 2 mảnh, thịt máu bay đầy trời.
- Hiro, đánh trúng hắn chưa?
1 tiếng nói yếu ớt phát ra từ xe thiết giáp, xuyên qua làn khói súng kia nhìn lại thì thấy trong xe thiếp giáp 2 người đang ngồi, ngoài Kitamiya Hiro đang bị thương ra vẫn còn trưởng lão Tsuru sau khi bị thương vẫn không thấy đâu kia.
Mà người vừa rồi ngồi trong xe thiết giáp điều khiển họng súng cũng chính là trưởng lão Tsuru, ông lão này sinh mệnh lớn không phải loại vừa, nửa thân dưới bị quái xà nghiền nát thế mà vẫn sống như người bình thường, sinh lực vẫn tràn trề, thậm chí còn nhiều hơn mấy phần so với Kitamiya Hiro.
- Trưởng lão Tsuru, hình như không có.
Kitamiya Hiro lắc đầu, cánh tay phải mất máu nhiều khiến cho mặt mày hắn tái nhợt, thần trí cũng hốt hoảng, nếu không phải hơn 10 năm tu luyện ý trí kiên cường chỉ sợ là lúc này đã sớm hôn mê rồi.
- Ha ha, ngày hôm nay chính là ngày đại hạn của Kitamiya Tsuru ta rồi.
Trên mặt Kitamiya Tsuru hình như lộ ra 1 tia giải thoát, trong miệng lẩm bẩm:
- Năm đó ở Trung Quốc ta gặp 1 người kỳ lạ, hắn nói có thể sống đến 85 tuổi, nhưng chải chết dưới dưới đao binh chứ không phải chết già, ta… ta lúc đó giận dữ giết hắn luôn, lẽ… lẽ nào đây là báo ứng hay sao?
- Đúng, đây là báo ứng, gieo nhân năm đó, hôm nay hái quả, nhân quả tuần hoàn, không ai có thể tránh khỏi, 2 người các ngươi, có thể lên đường rồi!
Sau khi nhìn thấy hành động của Kitamiya Hiro, Diệp Thiên cũng không tiến về phía trước, mà mũi chân dùng lực nhấn mạnh về phía trước 1 chút, thân thể nhanh chóng thối lui về phía sau.
Ngay lúc Diệp Thiên lui ra sau, nét mặt Kitamiya Tsuru lộ ra 1 vẻ tiếc nuối, trong tay bay ra 2 làn khói nhẹ, cũng là lựu đạn cao trong 2 tay hắn, thời điểm lúc Kitamiya Hiro nói chuyện cũng ra nhổ ngòi nổ ra.
- Ầm!
Do chỉ cách lối vào núi Ma Quỷ hơn 200, 300 mét, tiếng động lớn như vậy truyền ra ngoài núi, hòn đá trên vách ngoài cửa vào núi bị chấn động rơi xuống, vỡ tan khiến cho mấy người Maracay đang mai phục ở cửa núi phải lui ra sau hơn 10 mét.
- Hồ sư huynh, đây là tiếng gì?
- Chu Khiếu Thiên khẽ chau mày bịt lỗ tai lại, tiếng nổ vừa rồi khiến cho mặt đất rung lên, cũng không biết rốt cục trong núi Ma Quỷ xảy ra chuyện gì. Tiêng bom nổ!
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
- Lão Mã, hay là… chúng ta vào đó xem đi?
Ở bên ngoài chờ 1 đêm, Hồ Hồng Đức trong lòng ngứa ngáy, vốn là người gan to mật lớn, ông vốn không để ý.núi Ma Quỷ nghe đồn là có đường vào mà không có đường ra.
- Bên trong chắc là đã xảy ra biến cố, vào xem cũng không phải là không được.
Maracay nghe vậy do dự 1 chút, suy nghĩ hồi lâu rồi hạ quyết tâm, nói:
- Steve, anh cùng bọn họ thủ tại đây, tôi cùng Hồ tiên sinh vào trong xem tình hình bên trong.
Theo lý thuyết nhiệm vụ của Maracay kể từ khi tiêu diệt 30 người Nhật Bản kia coi như là đã xong, thế nhưng ông vẫn luôn tò mò mục đích chuyến đi lần này của Diệp Thiên, lại càng muốn biết Diệp Thiên 1 thân 1 mình vào núi rốt cuộc chiến đấu với hơn 100 người Nhật Bản được tranh bị vũ khí đầy đỉ kia thế nào.
Sau 1 hồi sắp xếp, Maracay đi trước, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên nối đuôi theo sau, 3 người cẩn thận tiến vào trong cửa núi Ma Quỷ, đi sâu vào bên trong.
- Đây… đây là chuyện gì?
Cửa vào hơn 100 mét hính chứ S, cũng chỉ trong mấy phút, mấy người đến 1 chỗ cửa ra, trốn sau 1 phiến đá nhìn vào trong núi, ngay lập tức đều ngẩn cả người.
Maracay chui nửa người vào trong xe, còn lải nhải nghiến răng kèn kèt, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn vào trong xe, ngớ người ra:
- Ông… ông chủ, tôi nhìn thấy chúa rồi phải không?
Do nguyên nhân trọng lượng và số lượng vàng để ở thùng sau xe sẽ gây mất cân bằng, cho nên từng thỏi từng thỏi đều được xếp ngay ngắn trên ghế ngồi sau xe, trong mỗi xe đều chứa chừng gần trăm cân vàng.
Mặc dù có 1 chút vàng rơi xuống đất, nhưng đống vàng xếp trên ghế sau vẫn khiến cho Maracay hoa mắt, thân là 1 lính đánh thuê nổi tiếng trên thế giới, ông ta tuyệt đống không cho rằng chỗ vàng này là đồng thau.
- Lão Mã, sao vậy?
Hồ Hồng Đức sau khi nghe tiếng kêu thất thanh của Maracay, cũng thò đầu vào xe nhìn, liếc mắt nhìn1 cái khiến cho ông không thể nào quay sang chỗ khác được.
Diệp Thiên gật gật đầu, cười mà như không cười, nhìn Maracay, nói:
- Lão Mã, có phải ông cũng muốn chia 1 ít hay không?
Phải biết rằng, trên 20 chiếc xe này, xe nào cũng có nhiều vàng như vậy!
- Xe… xe nào cũng có nhiều như vậy?
Theo lời nói của Diệp Thiên, Maracay nuốt từng ngụm nươc miếng, trên mặt lộ ra vẻ đấu tranh, thế nhưng lúc ánh mắt ông ta nhìn thấy chiếc xe bọc thép đang cháy hừng hực và những thi thể nằm trước xe việt dã kia, não Maracay lập tức hồi tỉnh trấn tĩnh lại.
- Ông chủ, chúng tôi là lính đánh thuê chuyên nghiệp, danh dự được đặt lên hàng đầu, hơn nữa theo luật pháp Mỹ, người nào thám hiểm tìm ra được kho báu, thì hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của người ấy!
Maracay tuy rằng tự nhận tiểu đội lính đánh thuê của hắn là đội lính đánh thuê tinh nhuệ hàng đầu thế giới, nhưng so với Diệp Thiên, 1 tay có thể giết liền hơn trăm người như vậy, thế mà còn không thấy chút lo lắng nào.
Đặc biệt là Diệp Thiên đang đứng dưới ánh nắng mặt trời lúc này, cả người thoát ra 1 làn khí nguy hiểm không nói nên lời, áp lực vô hình đó khiến cho Maracay có 1 cảm giác nghẹt thở.
- Ha ha, vậy là tốt rồi, lão Mã, 30 triệu đô của các ông, đợi khi nào ra ngoài có thể lấy được rồi!
Không quan tâm Maracay nói thật hay là giả vờ, Diệp Thiên cũng không sợ tâm địa khac của hắn ta, mấy tên nước ngoài này mặc dù rất tham tiền, nhưng bọn họ lại càng hiểu được đạo lý có tiền chứ không phí mạng.
Maracay lúc này đã hoàn toàn không có ý định khác, giơ tay lôi tên Nhật Bản đã chết trong xe ra quẳng sang bên cạnh, nói với Diệp Thiên:
- Ông chủ, số người chết này làm sao bây giờ?
Diệp Thiên suy nghĩ 1 lát, nói:
- Trên mỗi sẽ đều có 1 người, các ông lôi họ ra hết đi, rồi quẳng vào xe bọc thép kia.
Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cùng đồng ý 1 tiếng, mở cửa 1 chiếc xe ra, bắt đầu làm công việc khuân vác, cũng may bọn này mới chết không lâu trên người cũng không có mùi gì.
Nhưng cho dù như vậy, lúc đem tử thi hơn 20 người nhét vào xe bọc thép, sắc mặt Chu Khiếu Thiên không chịu được tái nhợt, nghiêm khắc mà nói, cậu ta vốn không thể được coi là người trong giang hồ, ngoài bắn bừa đám người ngoài núi Ma Quỷ kia ra, Chu Khiếu Thiên từ trước đến nay chưa bao giờ giết người.
Còn về sắc mặt Maracay cũng không hơn Chu Khiếu Thiên là bao, ông ta không phải sợ người chết mà là kinh hãi Diệp Thiên ra tay tàn nhẫn, từ dấu hiệu của những người chết đó mà thấy, tất cả đều bị Diệp Thiên móc hầu mà chết, Diệp Thiên ngay cả vũ khí lạnh cũng không hề động đến, đã giải quyết được hơn 20 người.
Hồ Hồng Đức với cảnh này cũng không sao cả, lúc ông còn mặc quần thủng đáy đã từng nhìn thấy cha mình lột da người, nên cảnh này đối với ông căn bản không là gì cả, sau khi ném thi thể cuối cùng lên xe bọc thép, nhíu mày nói:
- Diệp Thiên, đống lửa này sắp tàn rồi, chắc không đốt được hết đống thi thể này đâu?
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Đằng sau chiếc xe đó còn có 1 thùng xăng, Khiếu Thiên đi lấy lại đây đi.
- Vâng!
Chu Khiếu Thiên cố nén sự khó chịu trong lòng, chạy đến chiếc xe cuối cùng, nhấc ra 1 thùng xăng, đổ lên trên xe bọc thép, ngay lập tức lửa ngút lên tận trời, ngọn lửa hầm hập đó nhanh chóng nuốt trọn thi thể hơn 20 người.
- Ông chủ, không phải nói là hơn 100 người sao? Sao lại chỉ còn lại bằng này thôi?
Sau khi thiêu hủy thi thể xong, Maracay mới có cơ hội nói ra nghi vấn của mình, ông ta vừa nói ra câu này, Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cũng ngay lập tức nhìn về phía Diệp Thiên, khi nãy hấp tấp vội vàng, 2 người không nghĩ đến điều này.
- Sư huynh ta bày trận mà có thể phá 1 cách dễ dàng hay sao? Trong núi này ngưng tụ sát khí hơn 10 năm qua, nên sinh ra 1 con quái xà 2 đầu…
Diệp Thiên kể tóm tắt chuyện trong hang động 1 lượt, cả 3 người nghe đều há hốc mồm, bọn họ đều không ngờ rằng, cái tên gọi núi Ma Quỷ này hóa ra là vì trong núi có những con mãnh xà như vậy tạo thành.
- Chúa ơi, đúng là quá điên cuồng, may mà chúng tôi không vào.
Sau khi nghe Diệp Thiên kể xong, Maracay không nhịn được tay vẽ hình chữ thập ở ngực, mãnh xà có thể nuổt hàng trăm người, đây chính là thần biển Poseidon trong thần thoại Hy Lạp.
- Đúng rồi, lão Mã, ông xem đây là cái gì, ông có biết hay không?
Lúc đang chờ ngọn lửa thiêu đốt thi thể, Diệp Thiên móc từ túi áo ra 1 vật kim loại, cậu rốt cục vẫn không biết nó là cái gì, nhìn thì chắc là do phương Tây chế tạo, có lẽ Maracay có thể biết.
- Thứ này tôi cũng không chắc…
Nhận vật kim loại này nghiên cứu hồi lâu, Maracay gãi đầu nói:
- Ông chủ, nhìn qua giống như là chìa khóa két sắt vậy, nhưng tôi cũng không dám chắc đâu.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Cũng giống như 1 vài tướng quân già trải qua hàng trăm trận chiến sau khi chiến tranh kết thúc thường tu tâm dưỡng tính, tập luyện 1 vài quyền pháp nội gia, chính là vì để hóa giải sát khí trên chiến trường lây nhiễm.
Nhưng cũng có 1 vài người không làm như vậy, đến lúc tuổi già, tính tình sẽ trở nên nóng nảy lạ thường, nguyên nhân chính là vì không hóa giải sát khí trong người, khiến họ lúc về sau tuổi già sức yếu, không áp chế được nên sát khí phát tác.
Maracay đã bước qua, ông ta ở nước ngoài nhiều năm như vậy, làm không ít vụ buôn lậu, cũng có 1 vài con đường đặc biệt có thể mang vàng ra ngoài Myanmar.
- Không cần, lão Mã, phân người của ông ra, giúp tôi lái xe là được rồi.
Diệp thiên lắc lắc đầu, nhìn trời nói:
- Đi thôi, không còn sớm rồi, ra khỏi núi thôi!
Chỗ xe việt dã còn lại, đều được Diệp Thiên tập trung lại, mở thùng xăng ra, lúc đoàn xe rời núi, châm lửa đốt, 1 làn khói đen dày đặc trong nháy mắt tràn ngập núi Ma Quỷ.
Bởi vì mấy người Diệp Thiên cũng không tiếp xúc nào với người trong thôn, lúc bọn họ rời đi, người trong thôn còn tưởng rằng đám ngưòi Nhật Bản còn ở trong núi. Do sợ núi Ma Quỷ nên mấy người này cũng không dám vào núi xem.
Lúc màn đêm buông xuống, đoàn xe của Diệp Thiên đã đến 1 nơi cách núi Ma Quỷ hơn 200km, tới ngoài 1 thị trấn nhỏ tên là Mengpu, tiến về phía trước 10 km nữa chính là biên giới Trung Quốc- Myanmar.
Đoàn xe chở đầy vàng của Diệp Thiên này cũng không dám tiến vào thị trấn, để mấy người Maracay đi mua chút đồ ăn về, mọi người đều ăn đơn giản ở trong xe.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, mở miệng từ chối Tống Hạo hiên, không đợi bên kia trả lời, đã ngắt luôn điện thoại.
- Tên tiểu tử thối này, giống y hệt ba nó!
Cũng may là Tống Hạo Thiên kềm chế tốt, cũng không bị Diệp Thiên làm cho tức đến vứt cả điện thoại, ông giữ chức vị cao bao nhiêu năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng bị ai ngắt điện thoại như vậy. Nói chuyện điện thoại với 1 thủ trưởng, sau khi hỏi thăm sức khỏe mới được ngắt điện thoại.
- Diệp Thiên, sao mà hứng thú như vậy?
Nhìn thấy miệng Diệp Thiên tươi cười từ đường nhỏ trở về trong xe, vẻ mặt Hồ Hồng Đức ngạc nhiên hỏi, ông ở cùng Diệp Thiên cũng khá lâu rồi, rất ít khi thấy cậu ta lộ ra vẻ mặt trẻ con như vậy.
- Tôi hứng thú à?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, tiện đà phản ứng lại, trong lòng có 1 cảm giác không nói nên lời, xem ra cậu ta rất vui khi đấu khẩu với Tống Hạo Thiên và thấy bộ dạng ông ta như vậy. Có lẽ oán hận trong thâm tâm cậu cũng không sâu như cậu vẫn tưởng tượng.
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
- Quá hung hăng nhỉ?
Diệp Thiên chỉ cho là Tống Hạo Thiên sẽ phái người đến đón mình, nhưng đem đoàn xe chống trộm này đến tận biên cảnh, chính là điều hắn không tưởng, ông ta còn phái cả máy bay trực thăng, hơn nữa còn không phải một cái, đây vượt ra khỏi suy đoán của Diệp Thiên lúc trước.
Bình thường Diệp Thiên xem tin tức, luôn cảm giác Trung Quốc có chút yếu thế, các nước nhỏ cũng dám đến khiêu khích, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy một cái máy bay trực thăng tạo thành đội hình, trắng trợn xâm nhập lãnh thổ nước người khác thì hắn mới chánh thức ý thức được, những điều lỗ tai nghe được gì đó đều là thật sự.
Dù sao lần này là Tống Hạo Thiên đáp ứng Đại sư huynh, Diệp Thiên cũng không khách khí, lập tức đi lên phía trước từng bước, nói:
- Tôi là Diệp Thiên, kêu người của các anh chuẩn bị khuân vác đồ đi.
- Thực xin lỗi, chúng tôi nhận được mệnh lệnh chính là mang một số đồ vật đi, cũng không có nghĩa vụ khuân vác.
Khiến Diệp Thiên không nghĩ tới chính là, người trung tá kia lại lắc đầu, nói tiếp:
- Hơn nữa trừ ngoài phi công, chỉ có một mình tôi tới, cậu sẽ không bắt tôi một mình dọn sạch chứ?
- Được, tự chúng tôi chuyển đồ !
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, vị trung tá này tựa hồ không phối hợp với mình? Máy bay trực thăng đã đến, vì sao không mang theo mấy người tham gia quân ngũ tới đây chứ? Nhưng đối phương nếu đã nói như vậy , Diệp Thiên cũng không còn nói nhiều, khoát tay nói với đám người Võ Thần, nói:
- Mấy anh em vất vả rồi, đem vàng lên đi...
- Được rồi!
Bị tiếng máy bay trực thăng thật lớn khiến cho đám người Võ Thần đang buồn ngủ hoàn toàn tỉnh táo, vội vàng đáp ứng, vừa mới đầu, khi máy bay trực thăng tới, mấy người còn tưởng rằng là quân đội Myanmar tới bắt bọn họ, hiện tại nhìn ra, không ngờ là “Người một nhà”, đều tĩnh tâm lại.
Đồng thời thái độ đám người Võ Thần đối với Diệp Thiên cũng trở nên cung kính, một cú điện thoại là có thể gọi máy bay trực thăng ngông nghênh đến quốc gia khác, đây đã là xâm phạm đến không phận quốc gia khác , quan hệ sau lưng Diệp Thiên bọn hắn tuyệt đối không thể đoán được.
Bởi vì lúc trước vàng được để trong rương gỗ cũng đã mục, toàn bộ vàng đều là rải rác, mỗi khối nặng đến hai ki-lô-gam, một lần tối đa cũng chỉ có thể mang hơn mười thỏi, cũng may trên trực thăng có vài xe đẩy, mới khiến cho hiệu suất khuân vác cao.
Nhìn thấy từng khối vàng ánh vàng rực rỡ, trên mặt trung tá Tống Phi lộ ra vẻ mặt quái dị, lúc trước khi nhận được nhiệm vụ này, hắn còn cảm giác hơi ngạc nhiên, vì một chút vàng mà cần đến hắn, nhưng nhìn thấy số lượng khổng lồ như thế thì Tống Phi nhất thời rung động không ngừng.
Phải biết rằng, nếu trong tất cả những xe này đều đầy vàng, số lượng ít nhất cũng hai mươi tấn, đối với số lượng vàng dự trữ một quốc gia mà nói đã một con số không nhỏ , đây chính là con số không ngờ.
Hiện tại Tống Phi mới hiểu được, vì cái gì mà truớc khi máy bay trực thăng cất cánh, tất cả vũ khí trang bị trên máy bay đều phải tháo dỡ xuống, chính là vì giảm bớt sức nặng chịu tải cho những khối vàng này.
Khi một chiếc xe đẩy qua trước mặt mình , Tống Phi đưa tay cầm lên một khối vàng từ phía trên, nhìn kỹ một cái, quay sang nói với Diệp Thiên:
- Diệp Thiên, số vàng này của mọi người, hẳn là có được từ người Nhật Bản nhỉ?
- Đúng vậy, đây là vàng mà người Nhật Bản để lại sau thế chiến thứ Hai!
Diệp Thiên cũng không giấu diếm lai lịch số vàng, bởi vì khi những thỏi vàng này được đúc thành thỏi, mặt trên đều lưu lại mấy chữ là tiếng Nhật, người thông minh liếc mắt một cái có thể nhìn ra lai lịch.
Tống Phi sáng mắt lên, gật gật đầu nói:
- Số vàng này phải thuộc về quốc gia mới đúng, thực cảm tạ cậu có thể tìm được chúng về từ Myanmar!
- Khụ khụ, thuộc về quốc gia ?
Diệp Thiên nghe vậy thần sắc trở nên cổ quái, người này có phải vì tham gia quân ngũ nên choáng váng?
Diệp Thiên nghĩ một chút, giải thích:
- Số vàng này đều là Nhật Bản cướp giật từ các quốc gia Đông Nam Á, không liên quan đến Trung Quốc.
Nhật Bản từ Trung Quốc cướp đi được, hiện đang trong viện bảo tàng của người Nhật Bản, đều là bảo bối văn vật của Trung Quốc, đó mới là thuộc về Trung Quốc, hà cớ gì tôi đây phải đi tìm người Nhật Bản can thiệp, đem đồ vật trả lại cho quốc gia?
- Nói cũng không thể nói như vậy, năm đó Trung Quốc đã bị người Nhật Bản làm cho thê thảm, mấy thứ này để bồi thường cũng là nên mà.
Tống Phi ung dung cười, có chút không đồng ý đối với lời của Diệp Thiên.
- Thôi, đừng nói nữa!
Diệp Thiên có chút tức giận, hắn sống chết vì số vàng này, câu nói đầu tiên của người này muốn thu về quốc gia, nào có chuyện tốt như vậy?
- Trung Quốc là đã bị thương tổn rất lớn, nhưng năm đó cũng đã nhận bồi thường, là người nào ra quyết định đây?
Ánh mắt Diệp Thiên trở nên sắc bén,
- Tôi chỉ là một dân chúng bình thường, không phải đồ của tôi tôi không cần, nhưng đã là của tôi, ai cũng khỏi phải nghĩ đến cướp đi, không tin anh có thể thử xem!
Diệp Thiên hiện đang hoài nghi, không phải Tống Hạo Thiên có ý sau khi giúp hắn đem vàng về nước, tiếp tục thu về quốc gia? Đây không phải lấy hắn ra đùa giỡn sao?
Tống Phi lắc lắc đầu, nói:
- Không cần thử, tôi tin tưởng thượng cấp sẽ bồi thường đối với cậu thỏa đáng, nhưng số vàng này, nhất định là thuộc về quốc gia.
- Tôi không có gì nói với anh!
Nghe thế, Diệp Thiên hận không thể đưa tay bóp chết hắn, lập tức móc ra di động, tìm lại số vừa rồivà ấn gọi đi.
- Diệp Thiên, tìm Tống Hạo Thiên!
Điện thoại chuyển được rồi, Diệp Thiên gằn giọng, Tống Hạo Thiên nếu dám đùa giỡn hắn trong chuyện này, Diệp Thiên nhất định trở lại quốc nội sẽ đi đến phần mộ tổ tiên nhà Tống gia giửo trò , làm như vậy quả thực chính là khinh người quá đáng .
Hai ba phút sau, trong điện thoại truyền lại thanh âm của Tống Hạo Thiên,
- Diệp Thiên, người tiếp ứng của tôi tới rồi chứ? Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất vẫn là về cùng bọn họ …
- Thôi, anh không phải rào đón, tôi nói cho anh biết, số vàng này là tôi liều mạng có được. Ai cũng khỏi nghĩ muốn lấy đi, không tin anh thử xem, tôi không đào phần mộ tổ tiên nhà họ Tống lên, tôi sẽ không họ Diệp!
Nếu đổi là người khác, Diệp Thiên chưa chắc tức giận đến vậy, nhưng hắn vốn không ưa Tống gia , lại bị Tống Hạo Thiên cho một vố, nhất thời khiến Diệp Thiên mất đi bình tĩnh, còn may chưa chửi ầm lên trong điện thoại.
- Haiz, tôi nói này, cậu đang nói những gì thế? Ai muốn vàng của cậu, tôi là loại tầm nhìn đơn giản vậy sao?
Ở kinh thành, Tống Hạo Thiên bị Diệp Thiên nói mà trong lòng nhảy dựng, mặc dù hắn là Vị tai to mặt lớn, nhưng trước giải phóng cúng có hiểu biết sâu sắc về kỳ môn, nhất là giao hảo với Cẩu Tâm Gia, hắn tin tưởng phong thuỷ, thật đúng là sợ Diệp Thiên xông đến tổ trạch Tống gia bày phong thuỷ.
- Tầm nhìn xa mà lại nghĩ đến vàng của tôi ?
Diệp Thiên hoàn toàn không để ý giải thích của Tống Hạo Thiên, mở miệng nói:
- Đồng chí Tống Phi nói, số vàng này phải thu về quốc hữu !
- Tống Phi? Làm bừa bãi, cậu đưa điện thoại cho anh ta!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tống Hạo Thiên nhất thời cũng giận, hắn có ý thu số vàng này, nhưng tuyệt đối không phải làm bừa, không ngờ bị Tống Phi làm rối loạn kế hoạch.
- Có người tìm anh!
Diệp Thiên tức giận nhìn Tống Phi một cái, vứt điện thoại di động cho hắn.
- Chào Thủ trưởng!
Từ cuộc điện thoại Diệp Thiên vừa nghe, Tống Phi còn có thể không rõ đối phương là ai sao? Lúc này vẻ mặt hắn tràn đầy mồ hôi lạnh. Sau khi hắn tiếp nhận điện thoại, một thanh âm vang dội khiến đám người Võ Thần cũng phải dốc toàn lực chú ý lại đây.
- Vâng, vâng, là tôi trái với kỷ luật, trở về nhất định kiểm điểm, nhất định phục tùng mệnh lệnh của thủ trưởng!
Cũng không biết Tống Hạo Thiên nói gì, Tống Phi ngạo khí mười phần, lại thành kẻ phụ hoạ, ngay cả mồ hôi trên trán nhỏ xuống cũng không dám lau.
Qua chừng ba phút, Tống Phi mới đưa điện thoại đưa trả lại cho Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, thủ trưởng có chuyện cần nói cùng ngài...
Tống Phi vốn là con cháu chính thống của Tống gia, hàng năm ngày lễ ngày tết, đều có thể đến kinh thành gặp vị lão gia kia, cho nên lúc này mới có tư cách trực tiếp đối thoại cùng Tống Hạo Thiên, cũng là nguyên nhân Tống Hạo Thiên phái hắn đến.
Chính là Tống Phi không nghĩ tới, cậu thanh niên trước mắt này, lại là cháu ngoại của ông, tính ra còn là em họ của mình, thật đúng là lũ vọt miếu Long Vương, người một nhà không nhìn ra người một nhà !
- Không liên quan đến anh là tốt rồi.
Sau khi nhận điện thoại, khẩu khí Diệp Thiên đã khá hơn so với vừa rồi đã khá nhiều, cái kia tính tình cũng thật giống con lừa, phút chốc, nếu trái lại, hắn dám giết người!
- Khụ khụ, Diệp Thiên, tôi còn có chuyện nói với cậu.
Điện thoại lại có tiếng Tống Hạo Thiên ho khan một tiếng, nói:
- Cậu tìm được số vàng này, chẳng phải sau này muốn tôi ra tay đổi thành tiền sao? Quốc gia bây giờ không cho phép tư nhân tiến hành mua bán kim loại quý, ý của tôi là, cậu đem số vàng này bán cho quốc gia, tôi sẽ dựa theo tỉ giá vàng trả cho cậu!
Quá cảnh điều động trực thăng, kể cả Tống Hạo Thiên trước kia quyền thế ngập trời, cũng làm không được, đây là hắn cùng một vài nhân sĩ cao cấp tiến hành thương lượng qua, trong đó có điều kiện một phần số vàng này phải thu về quốc gia.
- Sao vậy hả?
Diệp Thiên nghe vậy do dự một chút, nhiều vàng như vậy hắn cũng không thể dùng, có thể đổi tiền mặt đương nhiên là tốt, cho dù thiệt chút Diệp Thiên cũng đồng ý, lập tức gật gật đầu, nói:
- Lưu lại cho tôi 5 tấn, những thứ khác cũng có thể bán cho các ông!
- Tôi nói này, giữ nhiều vàng như vậy ở trong tay để làm chi?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lão gia cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tiểu tử này tính cách chính là khó chơi vô cùng, nếu không lần trước cũng sẽ không ép được hắn đăng báo giải thích trên báo Hồng Kông.
- Tôi lưu không được à? Đúng rồi, 5 tấn vàng này ông giúp tôi đúc lại một lần nữa, phí tổn chiết khấu từ trong số vàng này là được!
Số vàng này tuy rằng là dạng thô, nhưng rất nhiều nhà giàu còn ưa thích dùng làm trang sức phòng ốc, nguyên nhân chính là vì vàng có công hiệu chiêu tài tiến bảo trong phong thủy , Diệp Thiên lưu lại 5 tấn trong số vàng này, cũng muốn dùng cho biệt thự của hắn ở Hồng Kông kia.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip
Nhóm dịch Nghĩa Hiệp
Nguồn: Mê Truyện
Sưu Tầm By MTQ ---- 4vn
Thời cổ đại, các nơi trên thế giới mọi người đều coi vàng là thứ tốt nhất. Cho đến ngày nay, vàng vẫn là tiền tệ được thông hành trên thế giới, chỉ cần trong tay có vàng thật, ở các ngân hàng thế giới, các cửa hàng trang sức, vàng bạc đều có thể đổi thành tiền. Vàng có thể thông hành trên toàn thế giới mà không bị ngăn trở, địa vị và giá trị của chúng thậm chí còn có phần ổn định hơn các loại tiền tệ.
Hơn nữa cơ hồ toàn bộ xa xỉ phẩm đều bị vấn đề hao mòn, như một số hàng hiệu như đồng hồ, túi xách… khi mua mới tinh nhưng mua khi trở về đã không thể bán ra giá gốc, dùng qua thời gian lâu thì giá trị lại càng sụt giảm gay gắt, có thể ngay cả một nửa giá gốc cũng không đáng.
Nhưng vàng không tồn tại vấn đề hao mòn, độ sáng bóng và giá trị là vĩnh cửu, làm trang sức đeo cho đến khi mất màu, giá trị của vàng cũng không bị tiêu giảm, trên thị trường không chiết khấu giá trang sức vàng để lâu, chỉ cần một lần đánh lại liền có thể khôi phục sáng bóng ban đầu, có thể luyện chế thành trang sức vàng hoàn toàn mới hoặc thỏi vàng.
Trong mắt thế nhân vàng là tượng trưng của cải, nhưng trong mắt Diệp Thiên, vàng còn có công dụng khác, từ lúc Cẩu Tâm Gia cho Diệp Thiên đi lấy vàng, trong lòng Diệp Thiên đã có suy tính đối với công dụng số vàng này.
Thời cổ đại, người Inca coi vàng là mồ hôi của mặt trời, khi mai táng Pha-ra-ông, các đại thần Ai Cập cổ cần nhét vàng trong thịt. Thánh kinh Matei , Phúc Âm giáo lý có đề cập ba vị giáo sĩ Đông Phương mang đến lễ vật, một trong số đó chính là vàng, mà Ngày Tận Thế trong Thánh kinh miêu tả thánh Jerusalem chết trong con đường bằng vàng ròng.
Những dấu hiệu này đều thuyết minh, trong tôn giáo nước ngoài, vàng cũng có địa vị rất đặc thù. Còn người đời rất ít người biết, ở phong thuỷ, vàng được sử dụng cũng là rất nhiều, một số kiến trúc nhìn qua có màu vàng rực rỡ vô cùng, kỳ thật là có lý do ở bên trong.
Vàng rất hiếm, giá trị và sự trân quý ổn định, là tượng trưng cho của cải và thân phận, do đó kiến trúc phong thủy do vàng tạo ra, sẽ hình thành một loại khí vận độc đáo, có trợ giúp thật lớn đối với việc thu tiền tài về cho chủ nhân.
Nhưng số lượng vàng dự trữ của Trung Quốc rất ít, từ xưa đến nay, cũng chỉ có bậc đế vương mới có thể hưởng dụng những kiến trúc phong thuỷ tạo ra bằng vàng. Có vị siêu cấp phú hào dùng vàng làm đồ trang sức cho trọn cả gian phòng, thậm chí cả bồn cầu cũng là vàng ròng, kỳ thật cũng là do được một vài cao nhân chỉ điểm.
Biệt thự của Diệp Thiên ở Hồng Kông, nằm ở lưng chừng núi, vị trí theo phong thuỷ địa lý mà nói là tốt, Diệp Thiên sở dĩ giữ lại số vàng này, cũng muốn tạo ra một trận pháp phong thuỷ từ vàng, khiến nơi đó chẳng những có thể trở thành một Tụ Linh Châu, còn có mang đến tài vận.
Đương nhiên, những lời này Diệp Thiên chắc chắn sẽ không nói rõ với Tống Hạo Thiên, Diệp Tống hai nhà là kẻ thù truyền kiếp, Diệp Thiên cũng không có lý do cần nói với Tống Hạo Thiên những điều này.
- Được, coi như tôi thua cậu, điều kiện này tôi đáp ứng!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Tống Hạo Thiên lắc đầu nở nụ cười khổ, lúc tuổi già hắn đã sống đến đỉnh cấp trong chính trị, không ngờ đến giờ già cả, lại gặp 1 khắc tinh như vậy.
Nhưng yêu cầu này của Diệp Thiên hắn vẫn có thể làm được, người giống như Tống Hạo Thiên , nói chuyện đương nhiên sẽ để ba phần đường sống, lúc trước hắn thương lượng cùng mấy người kia, cũng không nói rõ số lượng vàng, Diệp Thiên cắt xén 5 tấn, hắn vẫn có thể làm được.
- Đúng rồi, cậu mới nói là thật hay giả vậy? Thật là số vàng này là cướp từ tay người khác sao?
Đáp ứng yêu cầu của Diệp Thiên, Tống Hạo Thiên lại có chút tò mò, hỏi, hắn cảm giác Diệp Thiên vừa rồi có chút căng thẳng, không giống như đang giả vờ.
- Tôi bốc phét đấy, ông đừng coi là thật, vàng này là sư huynh của tôi giấu đi, làm sư đệ lấy ra cũng là đương nhiên, tôi cần cướp từ trong tay người khác sao?
Diệp Thiên đương nhiên sẽ không thừa nhận, liền nói vừa rồi nói nhảm, thực vô trách nhiệm giải thích một câu, lại nói:
- Thôi, ông không phản đối, tôi cúp máy đây!
- Nhóc con, lại cúp điện thoại của ta rồi?
Nghe được tiếng tút tút từ trong loa truyền đến, lần này lão gia là cũng nhịn không được nữa, tiện tay ném điện thoại văng ra ngoài, ngồi ở trên ghế sa lon mà thấy bức bí, khiến cho bảo vệ, y sỹ cùng mấy thư ký bên cạnh đều đưa mắt nhìn nhau, không biết là ai làm thủ trưởng phát hỏa lớn như vậy?
Sau khi ném điện thoại đi rồi, Tống Hạo Thiên lại nở nụ cười, cả đời hắn quan trường chìm nổi mấy chục năm, chế ngự cơn giận đã rất tốt, hiện tại có thể bị Diệp Thiên làm cho tức giận nổi trận lôi đình, cũng coi như tiểu tử đó có bản lĩnh.
- Không có việc gì, các cậu đều đi ra ngoài đi.
Khoát tay áo đuổi đám đông ra khỏi phòng, Tống Hạo Thiên lại cầm điện thoại lên, điện thoại cho mấy điệp viên bí ẩn, nhắc nhở một vài chyện.
Đối với một người, bất kể là yêu hay là hận, luôn muốn biết nhiều tin tức hơn về một người, Tống Hạo Thiên sở dĩ gọi đi những cú điện thoại đó, chính là để tâm đối với những lời Diệp Thiên mới vừa nói trong điện thọai. Hắn tìm một số ban nghành đi điều tra. Hắn muốn xem những ngày gần đây có nhiều người Nhật Bản vào đến Myanmar hay không?
Năm ngày sau đó, nghành tương quan phản hồi một vài tin tức cho Tống Hạo Thiên, cả kinh Tống Hạo Thiên vô ý đánh rớt cả cái bình trà yêu thích nhất đang cầm trong tay.
Tin tức nói rõ, một tuần trước, có một trăm bảy mươi tám người Nhật Bản lấy danh nghĩa đoàn du lịch vào tới Myanmar, nhưng năm ngày trước, những người Nhật Bản đó tất cả đều mất tích một cách ly kỳ ở Myanmar, phương diện tương quan phía Nhật Bản đang tiến hành thương lượng cùng chính phủ Myanmar.
Địa điểm cuối cùng những người Nhật Bản này mất tích, cùng vị trí toạ độ mà Diệp Thiên đưa cho hắn cũng không phải rất xa, chỉ có khoảng một hai trăm km, điều này không thể không khiến Tống Hạo Thiên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy tiểu tử đó nói cũng không có nói ngoa, ngược lại đang che giấu một vài chuyện.
Trong tình thế cấp bách Tống Hạo Thiên vội vàng liên hệ với Diệp Thiên, biết được hắn đã sắp tới Hồng Kông, lúc này mới thả lỏng tinh thần, đương nhiên, chuyện này cũng để sau này hãy nói .
- Thế nào, còn muốn sung công số vàng của tôi không?
Cúp điện thoại rồi, Diệp Thiên có chút hài hước nhìn về phía vị trung tá Tống Phi. Trợ giúp quốc gia xây dựng không thành vấn đề, nhưng cũng không thể làm tổn hại người lương thiện, Diệp Thiên cũng là đường đường chính chính, dựa vào cái gì mà muốn bảo hắn không công đưa vàng cho quốc gia?
Từ điểm này mà nói, phó chủ tịch Tống có trình độ cao hơn người khác rất nhiều, đáp ứng người khác đưa ra đề nghị làm cho hai bên cùng có lợi, mới là lấy đức thu phục người, nếu không Diệp Thiên cũng không ngại làm một “điêu dân”.
- Không... Không dám, cậu ... Nói xem nên làm sao bây giờ, bây giờ thế nào thì tốt nhỉ?
Tống Phi đăm đăm nhìn Diệp Thiên, bị lời của hắn làm cho giật mình, hắn chừng này tuổi, số lần gặp Tống Hạo Thiên mới chỉ có mười mấy lần, nhưng trong gia tộc đã xem như được sủng ái .
Nhưng hơn mười lần gặp mặt này, lời nói Tống Hạo Thiên nói với hắn, cộng lại còn không nhiều như vừa rồi răn dạy và quở mắng ở trong điện thoại, sớm khiến cho tinh thần Tống Phi căng lên, đương nhiên, đây là bị khiếp sợ.
Hơn nữa Diệp Thiên đối thoại cùng lão gia, cũng làm cho Tống Phi nghe được mà trong lòng dậy sóng, hắn có chút không hiểu được, hai người này rốt cuộc ai là ông ai là cháu? Hay là người trẻ tuổi trước mặt kia là con riêng của lão gia?
- Đem đồ về như thế nào, lúc trước anh định thế nào thì bây giờ làm thế, nhưng nếu để cho tôi biết anh tác quái gì đó, cẩn thận tôi đến nhà tìm anh!
Bởi vì nguyên nhân từ Tống Hiểu Long, Diệp Thiên từ trước đến nay đều không có cảm tình gì đối với người của Tống gia, nếu hắn biết người trước mặt nầy có tâm xấu xa, nói không chừng sẽ bóp chết hắn ngay.
- Vâng, cậu yên tâm, tôi nhất định hoàn thành nhiệm vụ!
Lúc này Tống Phi đã không dám coi Diệp Thiên thành người bình thường trong Tống gia, phải biết rằng, ngay cả người anh cả trong Tống gia mà hắn biết, phỏng chừng ở trước mặt lão gia cũng không được hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Được rồi, đừng đứng ở nơi này làm cột điện , hỗ trợ làm việc đi!
Đây dù sao cũng là ở trong biên giới Myanmar, Diệp Thiên cũng sợ đêm dài lắm mộng, lập tức cũng tiến lên động tay, Tống Phi đương nhiên không dám tiếp tục tự cao tự đại, đi theo phía sau Diệp Thiên giúp đỡ khuân vác vàng và Phỉ Thúy lên.
Ước chừng hơn hai giờ làm việc, ngoài một số vàng và châu báu rơi vãi trên đường, cuối cùng toàn bộ vàng đã được đưa lên máy bay trực thăng.
- Lão Hồ, ông và Khiếu Thiên cùng theo về nước đi.
Diệp Thiên vỗ vỗ tay, gọi đám đông triệu tập lại, nói:
- Còn Võ Thần các anh thì cũng cùng nhau trở về, à, chờ vàng được nấu lại rồi, mỗi người lấy một khối làm tiền thưởng, còn lại một trăm vạn, chờ tôi trở lại kinh thành sẽ đưa tiềm mặt cho các anh!
- Cám ơn Diệp gia...
- Diệp gia ngài quá khách khí, chúng tôi cũng không cần làm gì mà!
- Đúng vậy, lần sau Diệp gia ngài có việc, cứ việc nói một tiếng là được!
Những người này không ngờ rằng ngoài một trăm vạn tiền thù lao, lại vẫn được một thỏi vàng làm thù lao, lập tức trên mặt đều lộ ra nét vui mừng. Phải biết rằng, coi như lấy tỉ giá vàng lúc này thì 1g vàng đã một trăm tám mươi tệ, hai ki-lô-gam vàng thì cũng giá trị một hai chục vạn tệ .
- Đồ và tiền, các anh cứ việc cầm, nhưng có một số chuyện, lần này tới Myanmar trải qua, trừ Khâu Văn Đông ra, không được nói với bất luận kẻ nào, nếu không đừng trách Diệp Thiên tôi trở mặt!
Ngữ khí của Diệp Thiên bỗng nhiên trở nên âm trầm, trước văn sau võ, Diệp Thiên vậy cũng là lấy đức thu phục người. Hơn nữa sở dĩ nấu lại vàng lại cho bọn hắn, chính là không muốn để tin tức bị lộ ra ngoài, nếu không phần tử xấu gia tộc Kitamiya đó, nhất định sẽ tìm đến kinh thành liều mạng cùng mình.
Nhưng Diệp Thiên không muốn gạt Khâu Văn Đông. Lão tiểu tử kia nhất định sẽ hỏi, những đệ tử này không dám không nói, thứ hai Khâu Văn Đông cũng là người thông thấu, hắn là tuyệt đối sẽ không đem chuyện này đi tuyên dương khắp nơi, nếu không hắn cũng không thể yên ổn sống tới ngày hôm nay.
- Diệp gia, ngài yên tâm, thả lỏng tinh thần đi, những tiểu tử này ai dám nhiều lời nói một chữ ra bên ngoài, tiểu Vũ tôi sẽ cắt bỏ đầu lưỡi của hắn cho ngài nhắm rượu uống!
Thấy trước mặt máy bay trực thăng đã sẵn sàng, lại liên tưởng đến ma quỷ trong núi thiêu đốt hơn mười cái thi thể cùng chuyện hơn một trăm người mất tích ly kỳ, Võ Thần vội vàng thay mặt mọi người đứng ra.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của vivuvip