Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh -----oo0oo-----
Chương 549: Bắt cóc (2)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Tỷ tỷ xinh đẹp
"Thập Tam công tử, đây cũng không phải là nơi ngươi nói đến là đến, đi là đi, đừng coi chúng ta như người chết được không." Người bị coi nhẹ thật lâu rất buồn bực nói.
"Ta không coi các ngươi như người chết, nếu là người chết thì trước đó ta cũng không cần phải chuẩn bị thứ kia." Diệp Lãng lắc đầu nói.
"?? Chuẩn bị cái gì vậy?" Mọi người khó hiểu.
"Thứ cho các ngươi an tâm ngủ gì đó!" Diệp Lãng hồi đáp.
Diệp Lãng vừa nói xong, đột nhiên chung quanh có vài tiếng pháo nổi lên, đúng vậy, là tiếng pháo, không phải tiếng nổ mạnh. Sau đó mọi người thấy chung quanh dâng lên một làn sương khói lãnh đạm, rất nhanh bao phủ toàn bộ Lý gia.
Từ số lượng sương khói có thể thấy rất số lượng khá khả quan, Diệp Lãng có thể bất tri bất giác sắp đặt nhiều luyện kim linh kiện như vậy.
Nếu ở ngoài Lý gia thì còn đỡ, dù sao cũng là bên ngoài, không phát hiện thì thôi nhưng lại ở trong Lý gia thì có điểm không thể nào nói nổi.
Mình có nhiều người như vậy mai phục ở đây, cơ sở ngầm nhiều đến thế mà ngay cả người khác bố trí nhiều đồ vật như vậy cũng không biết, điều này làm bọn họ cảm thấy khó có thể tưởng tượng, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi.
Nếu đặt luyện kim bom thì sao?
Nhất định là sẽ biến Lý gia thành bình địa, tất cả người và sự vật đều sẽ biến mất, chỉ còn sót lại một mảnh phế tích!
Mà hiện tại mọi người rất muốn biết làn sương khói này có tác dụng gì, chẳng lẽ đúng như Diệp Lãng nói là làm cho người ta ngủ sao?
Quả nhiên hiệu quả lập tức hiện ra, theo làn sương khuếch tán, những làn sương khói đi đến đâu, những người ở đó gần như lâm vào ngủ say ngay, quả thật là ngủ, không phải hôn mê.
Loại sương khói này là một loại thôi miên tễ thuốc, có thể làm cho người ta lăn ra ngủ trong thời gian rất ngắn!
Người thường thì hít vào một chút sẽ lâm vào giấc ngủ ngay, mà cao thủ thì có thể chống cự một chút, bất quá cũng không dài bao nhiêu. Cái loại tễ thuốc này có thể thôi miên tất cả những ai dưới Thiên cấp cao thủ, Địa Cấp thì có thể kiên trì thời gian khá dài nhưng thực lực cũng sẽ bị ảnh hưởng một chút.
Đương nhiên cũng có thể tìm cách không hít khói vào, chỉ cần có thể làm được thì sẽ không có việc gì cả.
Có điều người làm được điểm này cũng không nhiều, mà đối với Diệp Lãng thì vậy đã đủ rồi, hắn chỉ cần giải quyết phần lớn, phần nhỏ còn lại cũng không cấu thành uy hiếp với hắn.
"? Sao ngươi biết chúng ta ở trong này?" Nhìn thủ hạ của mình từng đám từng đám ngã xuống, tuy còn lại đều là tinh anh nhưng tinh anh thì đã sao? Cũng bị ảnh hưởng không ít, cứ như vậy thì nhiệm vụ của mình khẳng định sẽ thất bại.
Thật sự không nghĩ đến mơ hồ Thập Tam công tử này lại khôn khéo đến vậy, cho đám người mình một đón nghiêm trọng!
Bọn họ có điểm hận vì sao lúc này Thập Tam công tử không tiếp tục mơ hồ đi, vì sao lại khôn khéo lên như vậy, có thể phát hiện những người của mình. Mà điều làm bọn họ không thể tưởng được là kỳ thật Diệp Lãng cũng không phát hiện sự tồn tại của họ, tuy rằng hắn đi tới tới lui lui ở trong.
"Ta không biết các ngươi ở trong này a, ta nào biết các ngươi cũng hư hỏng như vậy, ở trong này mai phục ta, chắc đều học từ Triệu Nhã Nhu ra chứ gì." Diệp Lãng thực trực tiếp trả lời.
Học từ Triệu Nhã Nhu? Không phải, là nàng hạ lệnh. Đám người Lý Thiên Quân xấu hổ, cũng chỉ có Diệp Lãng dám trực tiếp gọi tên Triệu Nhã Nhu như vậy, hơn nữa còn không sợ nàng phản cảm.
"Chẳng lẽ ngươi không biết chúng ta ở đây?"
Diệp Lãng lắc đầu nói: "Không biết! Nếu biết thì ta sẽ không vào như vậy, ta sẽ đổi một phương thức khác, vụng trộm bắt cóc Lý Nguyệt."
"Nếu không biết thì sao ngươi còn sử dụng nhiều như vậy? Ngươi muốn đối phó ai?"
"Tất nhiên là người của Lý gia rồi, ta chuẩn bị làm cho toàn bộ Lý gia ngủ, sau đó mới xuất hiện. Bất quá vừa rồi Lý Nguyệt gọi ta, ta nhịn không được mới xuất hiện." Diệp Lãng nói.
"..."
Bây giờ những người đó càng thêm buồn bực, đáp án này làm họ buồn bực đến cực điểm, hóa ra mình bị "ngộ sát"!
"Xin lỗi, làm cho nó lan đến gần các ngươi, các ngươi chỉ cần ngủ một chút là tốt rồi, không có vấn đề gì cả." Diệp Lãng như hiểu được sự buồn bực của đối phương nên mở miệng an ủi, nhưng lời an ủi của hắn cơ hồ không có hiệu quả.
"..." Những người đó buồn bực nói, "Bây giờ không phải vấn đề là ngủ một giấc hay không, nếu Hoàng Thượng biết chúng ta thất bại, nổi giận thì không phải chúng ta có thể gánh vác."
"Thì ngươi cứ bảo Triệu Nhã Nhu đến tìm ta!" Diệp Lãng rất có nghĩa khí nói.
"Vốn chính nàng muốn tìm ngươi chứ ai, có điều ngươi có thể để nàng tìm được sao?" Những người đó tức giận nói, thật sâu khinh bỉ Diệp Lãng, lúc này còn giả vờ nghĩa khí.
"Không thể!" Diệp Lãng lắc đầu, "Cho nên bây giờ ta phải đi, các ngươi không cần tiễn!"
Diệp Lãng nói xong liền ôm Lý Nguyệt rời đi, lúc này đương nhiên đám người Lý Thiên Quân không thể để hắn đi được, bọn họ nỗ lực vây quanh hắn.
Có điều bọn họ phát hiện Diệp Lãng vượt qua vòng vây trong nháy mắt, bóng người hắn đã xuất hiện ngay cửa chính, căn bản không có ai có thể ngăn lại hắn.
Cho dù những người này đã bị dược vật ảnh hưởng nhưng cũng không đến mức để người ta nhẹ nhàng thoát đi như vậy chứ, Thập Tam công tử này chẳng lẽ là thâm tàng bất lộ sao?
Nhìn Diệp Lãng biến mất, tất cả mọi người ngây ra một chút, bọn họ nghĩ đến việc Diệp Lãng sẽ đào thoát nhưng không nghĩ đến lại dễ dàng đến vậy.
"Mau đuổi theo!"
Sau khi ngây người một hồi, mọi người bắt đầu nghĩ đến việc mình hẳn phải làm, đó là đuổi bắt Diệp Lãng, nhưng rất nhanh bọn họ đã phát hiện ra một vấn đề, cũng là việc làm bọn họ bội phục Diệp Lãng.
Sau khi ra ngoài, bọn họ phát hiện toàn bộ chung quanh Lý gia đều là một mảnh mờ mịt, toàn bộ đều bị sương khói bao phủ, tầm nhìn cực thấp, làm họ không cách nào nhìn thấy Diệp Lãng ở đâu.
Kỳ thật làn khói kia cũng không phải chỉ riêng là thôi miên tễ thuốc, đồng thời còn là một loại sương khói đạn, làm cho Diệp Lãng có thể thong dong đào tẩu.
"Phân nhau ra đuổi!"
Rơi vào đường cùng, những người còn có thể động chỉ có thể tách ra đuổi theo, hơn nữa thông tri tiếp viện, làm cho người ta chặn đường Diệp Lãng, có điều phạm vi này tựa hồ sẽ rất lớn.
Vốn Lý gia đã rất lớn rồi, hơn nữa lúc này Diệp Lãng đã lao ra khỏi phạm vi của Lý gia rồi, không biết hắn sẽ đi theo hướng nào, làm cho người ta khó có thể phòng ngự.
Trên cơ bản lần này Diệp Lãng đã thành công, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa! Hắn đã thoải mái rời khỏi sự phòng ngự, thoải mái mang Lý Nguyệt đi rồi.
Kỳ thật thành công của Diệp Lãng còn có một vài người hỗ trợ, không thể không nói Diệp Lãng rất được duy trì ở đây.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh -----oo0oo-----
Chương 550: Bắt cóc (3)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Tỷ tỷ xinh đẹp
Thời điểm Diệp Lãng rời khỏi Lý gia, ngay tại một góc đường có một đoàn người phát hiện ra hắn, hắn có thể tránh thoát những người chính thức đuổi bắt hắn ở Tường Không, nhưng lại không thể tránh khỏi dân chúng bình dân, bởi vì họ có mặt ở khắp mọi nơi.
-Thập Tam thiếu gia...
Có người nhìn thấy Diệp Lãng ôm Lý Nguyệt chạy qua trước mặt mình, ngây ngốc một chút, sau đó kinh ngạc kêu lên.
Người này lại không thể ngờ được Diệp Lãng lại xuất hiện ở trước mặt mình, người này cảm thấy vận khí của mình đúng là quá tốt.
Đồng thời, hắn cũng nhìn thấy Lý Nguyệt, cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Thập Tam thiếu gia lại ôm Lý Nguyệt tiểu thư chạy đi như thế, hắn đang làm cái gì?
Không đợi hắn nghĩ thông suốt chuyện này, có một đám kỵ sĩ mặt áo giáp màu đen xuất hiện, đây là đoàn kỵ sĩ của Triệu Nhã Nhu, cả Tường Không không có người nào không biết những người này.
Trong những người kỵ sĩ này có người lên tiếng hỏi:
-Có thấy Diệp Lãng không?
-Không có! Thập Tam thiếu gia ở chỗ này sao?
Không ngờ người này lại lắc đầu, cũng giả bộ như rất hưng phấn, muốn đi tìm kiếm Diệp Lãng.
Có người nào mà không biết Thập Tam thiếu gia là đối thủ một mất một còn với nữ hoàng, nói cho các ngươi biết không phải là muốn giết Thập Tam thiếu gia hay sao? Ta sẽ làm như vậy sao? Nếu như ta nói cho các ngươi, ta chắc chắn sẽ bị mọi người mắng chửi đến chết.
Chính vì vậy, cho dù Diệp Lãng đi trên đường cái của Tường Không đế quốc, chỉ cần không phải bị người của Triệu Nhã Nhu phát hiện, tất cả mọi người sẽ xem như không nhìn thấy, tuyệt đối sẽ không tiết lộ tin tức của hắn cho người khác, thậm chí có khả năng nói dối để lừa gạt người khác.
Tình huống này Diệp Lãng không biết, hắn chỉ biết phải ôm Lý Nguyệt rời đi, trực tiếp rời khỏi Hoàng thành, lấy năng lực của hắn, có rất nhiều biện pháp không kinh động đến thành vệ quân mà vẫn có thể rời khỏi thành.
-Đã lâu như vậy, xem ra hắn đã rời khỏi rồi! Chúng ta nên trở về bẩm báo với nữ hoàng a.
Ba canh giờ sau, những người tìm kiếm cũng đã bỏ đi, lưu lại một bộ phận để làm bộ, còn lại đã trở về.
-Ba canh giờ, hắn đã chạy thoát từ sớm rồi, không cần tìm nữa!
Sau khi Triệu Nhã Nhu nhận được tin tức này, đã hạ lệnh đình chỉ tìm kiếm, bởi vì nàng biết rõ năng lực của Diệp Lãng hơn bất cứ người nào, biết rõ không thể tìm được Diệp Lãng, có tiếp tục cũng vô ích, cho nên dứt khoát thu binh.
-Thuộc hạ vô năng! Thỉnh nữ hoàng ban tội!
Người tham dự hành động lần này quỳ gối trước mặt Triệu Nhã Nhu, đang lo sợ bị Triệu Nhã Nhu trừng phạt, đây là chuyện mà bọn họ đã chuẩn bị tinh thần từ sớm.
Thủ hạ làm việc cho Triệu Nhã Nhu, phải giác ngộ trước là mình sẽ bị trừng phạt, đương nhiên đây là chuyện làm sai, làm không tốt, còn nếu hoàn thành nhiệm vụ, mà còn làm tốt, sẽ có ban thưởng.
Thưởng phạt phân minh, đây là thói quen của Triệu Nhã Nhu, nhưng bất luận là thưởng hay phạt với nàng đều rất nặng, nhất là trừng phạt!
Lúc này đây, bọn họ nhiều người như thế mà vẫn không bắt được Diệp Lãng, ngay cả cơ hội giao thủ cũng không có, cho nên bọn họ có cảm giác mình nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.
Nhưng mọi chuyện lại không như bọn họ tưởng tượng.
-Các ngươi đều lui ra đi, chuyện này không trách các ngươi, ta biết trước sẽ có kết quả như vậy, nhưng ta hi vọng thời điểm các ngươi làm nhiệm vụ sau này, không được thất bại nữa!
Mọi người khó hiểu, không biết Triệu Nhã Nhu có ý gì, nhưng bất kể nói thế nào, bọn họ cũng nghe lời Triệu Nhã Nhu, lui ra, lưu lại tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.
Khi tất cả mọi người rút đi, trong ngự thư phòng chỉ còn lại một mình Triệu Nhã Nhu, nàng chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía Diệp Lãng ngồi ăn cơm trước kia.
-Thật không nghĩ tới, ngươi lại có năng lực như vậy, ta đã an bài rất nhiều người bên trong, nhưng ngươi lại có thể dễ dàng mang Lý Nguyệt đi...
Triệu Nhã Nhu nghĩ đến Diệp Lãng có thể dễ dàng phá đi mai phục của mình, nàng cũng có chút ngoài ý muốn, nàng cũng có cảm giác mai phục của mình không làm khó được Diệp Lãng, nhưng lại không ngờ bị phá đơn giãn như vậy.
Sỡ dĩ đơn giản như vậy, vì hắn muốn đối phó Lý gia, mà mình an bài đều là những người vô tội bị liên lụy, mới có thể dễ dàng để hắn chạy đi như vậy.
Phải nói thế nào nhỉ? Phải nói là may mắn a, hắn là nhi tử của nữ thần may mắn, nữ thần không chiếu cố hắn thì chiếu cố ai chứ? Thực hi vọng hắn có thể bảo trì sự may mắn...
-Ngươi muốn đem Lý Nguyệt đi đâu, tại sao ngươi có thể phá giải được Thiên Cơ Giáp? Bây giờ ngươi có trở về Diệp thành không? Nếu ngươi trở về một chuyến, ngươi sẽ biết sau khi ngươi rời khỏi, Diệp thành đã xảy ra không ít chuyện...
Triệu Nhã Nhu không biết Diệp Lãng muốn gì, cho nên suy đoán hắn sẽ trở về Diệp thành.
Mà Diệp thành, Triệu Nhã Nhu vẫn luôn chú ý đến, không chỉ muốn biết Diệp gia hiện tại như thế nào, đồng thời cũng muốn biết hành tung của Diệp Lãng và Thất công chúa.
Căn cứ vào tin tức Triệu Nhã Nhu nhận được, Diệp thành hiện tại đang xảy ra biến hóa long trời lỡ đất, địa vị của Diệp thành tăng cao trên đại lục, mà điều này không quan hệ gì đến Diệp Lãng, nhưng gần đây Diệp thành phát sinh một chuyện, nó có chút quan hệ tới Diệp Lãng, nếu Diệp Lãng trở về, nhất định sẽ cảm thấy ngoài ý muốn.
Đây cũng chính là chuyện mà Triệu Nhã Nhu muốn nói, mà nàng không hi vọng Diệp Lãng trở về Diệp thành, bởi vì chuyện này sẽ phát triển không theo mong muốn của nàng.
-Diệp Lãng, tên hỗn đản, đừng để lần sau ta bắt được ngươi, nếu không cả đời này của ngươi đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta!
Cuối cùng, Triệu Nhã Nhu duỗi một tay ra, sau đó nắm chặt lại, âm thầm thề thốt.
Nhưng vào lúc đó, giống như Triệu Nhã Nhu cũng buông lỏng một hơi, bởi vì nàng không biết sau khi mình bắt được Diệp Lãng, sẽ xử lý hắn như thế nào.
Diệp Lãng hiện tại quá khó giải quyết, chính là một củ khoai lang phỏng tay, có lẽ hắn chạy thoát, đây chính là kết quả tốt nhất.
Đương nhiên, nếu có thể bắt được, Triệu Nhã Nhu vẫn hi vọng bắt được.
...
-Này này, các ngươi có biết gì hay không...
-Thập Tam thiếu gia và tiểu nữ hoàng đúng không, ta biết rõ, hai người bọn họ có chút vấn đề cần giải quyết.
-Không đúng, đây là tin tức cũ rồi, tin tức mới nhất, Thập Tam thiếu gia vừa bắt Lý Nguyệt tiểu thư mang đi, phải nói là bắt cóc mang đi...
-Cái gì?
...
-Không tệ ah, tuy bắt cóc có chút lưu manh, nhưng lại rất dứt khoát, như vậy chẳng khác nào đạt được Thiên Cơ Giáp. Chỉ cần Thiên Cơ Giáp ở trên người Lý Nguyệt, chắc chắn sẽ có biện pháp lấy được.
Sau khi Athena nhận được tin tức này cũng sửng sờ, hơn nữa âm thầm tự trách mình trước khi không nghĩ tới chuyện này, bằng không cũng không cần phiền toái như vậy, còn để cho Diệp Lãng lâm vào khốn cảnh vài lần.
Kỳ thật dùng trí tuệ của Athena cũng dễ dàng nghĩ ra, nhưng tâm của nàng không độc ác như vậy, cho nên không nghĩ tới phương diện này mà thôi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh -----oo0oo-----
Chương 551: Ta mệt mỏi (1)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Tỷ tỷ xinh đẹp
Ban đêm, Lý Nguyệt từ từ mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên một bãi cỏ và có mùi thịt nướng thơm lừng đang quanh quẩn ở lỗ mũi của nàng, tiếng kêu ùng ục khi bụng đói vang lên, nàng cảm thấy nước miếng muốn sắp tràn ra ngoài.
Nhìn về phía đống lửa bên cạnh, nhìn thấy một người đang ngồi nướng thịt, khi Lý Nguyệt nhìn thấy thời khắc này, khi đó nàng cảm thấy người này đang nướng thịt vì mình.
Chẳng lẽ mình đang nằm mơ sao? Không phải mình đang ở nhà sao? Lý Nguyệt cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra là mình không phải nằm mơ, mình bị người ở trước mặt bắt đến đây.
Nàng đã từng tới nơi này, với tư cách là quân nhân, nàng nhớ rõ vị trí nơi đây, mà nơi này lại rất dễ nhận ra, đây là đại thảo nguyên ở phía bắc cách Hoàng thành cả ngàn dặm.
-Diệp Lãng, ngươi muốn làm gì, ngươi mang ta đến nơi này là có mục đích gì.
Lý Nguyệt bình tĩnh hỏi, không cảm thấy khẩn trương và sợ hãi chút nào.
-Ngươi tỉnh rồi ah, đến đây, ăn chút thịt và uống nước đi, chắc ngươi cũng đói bụng rồi.
Diệp Lãng không trả lời vấn đề của Lý Nguyệt, đem một bình nước và thịt đưa cho Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt không hề nghĩ ngợi, tựu tiếp nhận thịt và nước, bắt đầu đưa thịt lên miệng ăn, uống một ngụm nước lớn, nàng không hoài nghi Diệp Lãng sẽ làm điều gì mờ ám, bởi vì Diệp Lãng không cần làm vậy, nếu muốn làm thì trước đó đã làm rồi.
Mà lúc này, Lý Nguyệt cũng rất đói, cần bổ sung năng lượng, với tư cách một quân nhân, nàng sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội được ăn uống nào, mà nàng vẫn chưa rõ tình huống thực tế.
-Ta ngủ bao lâu?
Sau khi Lý Nguyệt ăn xong liền hỏi Diệp Lãng.
-Không bao lâu, tính cả hiện tại thì mới được tám giờ.
Diệp Lãng trả lời.
Lý Nguyệt hơi kinh hãi, nói:
-Từ buổi trưa ngươi mang ta đến tận nơi này, nơi này cách Hoàng thành hơn ngàn dặm đó.
-Đương nhiên, tốc độ của ta nhanh, mà ta cũng không có nhiều thời gian để lãng phí.
Diệp Lãng vô tình hồi đáp.
-Ngươi dùng cái gì để tới đây, tại sao ở gần đây lại không có con ngựa nào, chỉ có hai chúng ta?
Lý Nguyệt phát hiện ra vấn đề này, nơi này là đại thảo nguyên nên không có bất kỳ chướng ngại vật nào, phương viên hơn mười dặm không có thứ gì cả, chỉ cần nhãn lực hơi tốt là nhìn thấy rõ, mà nhãn lực của Lý Nguyệt lại rất tốt.
Phụ cận không có bất kỳ vật gì, cho nên nàng hoài nghi Diệp Lãng dùng phương thức nào mang mình tới đây, nếu là ở một nơi gần thì nàng nhất định sẽ nghĩ Diệp Lãng ôm nàng tới, nhưng ở nơi xa như vậy, cho nên nàng không đoán ra được.
Một đường ôm đến đây? Điều này có thể sao? Nhất định không thể.
-Ta chạy tới a, hiện tại cũng không có thời gian đi tìm xe ngựa.
Diệp Lãng trả lời một câu làm Lý Nguyệt ngây người, chẳng lẽ thật sự là ôm nàng tới đây, hơn ngàn dặm a.
-Thật sự là ngươi chạy tới? Chẳng lẽ ta...
-Ta ôm ngươi tới đây, thế nào, đây cũng không phải là lần đầu, ngươi có vấn đề gì sao?
Diệp Lãng thuận miệng nói, tựa hồ hắn không hiểu chuyện này có vấn đề gì cả.
-Không có, không có vấn đề gì cả!
Lý Nguyệt lắc đầu, bây giờ nàng có thể nói vấn đề gì chứ, theo như lời Diệp Lãng nói, đây cũng không phải lần đầu tiên, huống chi mình bị hắn bắt cóc tới đây, hắn không khiêng mình chạy đi đã là rất tốt rồi.
-Hiện giờ ngươi muốn làm gì ta?
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, bộ dáng của nàng lúc này giống như để mặc hắn xâm lược.
-Ngươi đem Thiên Cơ Giáp cho ta mượn một thời gian ngắn, ta sẽ thả ngươi trở về, chờ ta sử dụng xong Thiên Cơ Giáp sẽ mang trả lại cho người, mà ta sẽ cho ngươi một Long Lân Chiến Giáp, đây có thể xem là bồi thường cho ngươi!
Diệp Lãng vừa nói, vừa bỏ thêm củi vào trong đống lửa.
Nhưng que củi này có từ đâu? Chính là trong giới chỉ của hắn.
-Đền bù tổn thất? Ngươi cảm thấy một kiện Long Lân Chiến Giáp có thể đền bù nổi tổn thất sao?
Lý Nguyệt lạnh lùng nói, rất hiển nhiên, nàng sẽ không đồng ý nhưng nàng vẫn nói vì sao nàng không đồng ý.
-Ngươi không đồng ý? Ngươi phải hiểu rõ ràng, kỳ thật ta có thể trực tiếp lấy đi Thiên Cơ Giáp của ngươi, nhưng nếu làm vậy sẽ phải cởi quần áo của ngươi, mà chuyện này ta lại không muốn làm.
Diệp Lãng nhìn Lý Nguyệt nói, ngữ khí của hắn rất bình thản.
-Ngươi dám! Ta nói cho Diệp Lãng ngươi biết, nếu như ngươi dám làm như vậy, ta sẽ chết cho ngươi xem!
Lý Nguyệt cả giận, vào lúc này, trong mắt nàng xuất hiện lệ quang.
-Ta không dám cho nên mới mang ngươi tới đây, nếu không ta cũng không mang theo ngươi từ Hoàng thành tới đây, ta biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cũng không phải vợ ta, cho nên ta sẽ không làm vậy.
Diệp Lãng cau mày, có chút phiền não nói.
-Nếu như ngươi lấy ra, ta sẽ ném người về Hoàng thành.
Lý Nguyệt nhìn Diệp Lãng, trong ánh mắt xuất hiện tình cảm rất phức tạp, nàng không thể trong thời gian làm cho Diệp Lãng hiểu ý của mình, mà Diệp Lãng lại rất mơ hồ.
Diệp Lãng rất trực tiếp gật đầu trả lời:
-Ân! Nếu như ngươi lấy ra, ta mang ngươi ném ở Hoàng thành, vì mang theo ngươi là một gáng nặng!
-Ngươi... Ngươi hỗn đản!
Lý Nguyệt chỉ vào Diệp Lãng mắng, bộ dáng như rất khó thở.
-Ta hỗn đản? Tiểu thư a, bây giờ là ta bắt cóc ngươi, ta mang ngươi ném ở Hoàng thành là đúng rồi, ngươi có thể về nhà, thế nào gọi là hỗn đản, như ta hiện giờ mới gọi là hỗn đản. . . Ách, không đúng không đúng, hiện giờ ta là một tên bắt cóc hảo tâm, không phải hỗn đản!
Diệp Lãng phát hiện mình đang chửi mình, cho nên lập tức đổi giọng, mà biểu lộ ngây ngốc của hắn làm cho Lý Nguyệt ở bên cạnh đột nhiên cười lên.
-PHỤT, ngươi đúng là đồ đần, không có thuốc nào có thể chữa được đần độn!
-Ngươi không giận sao?
Tuy Diệp Lãng trì độn, nhưng chuyện này hắn vẫn nhận ra, nụ cười của Lý Nguyệt xuất phát từ nội tâm, cười rất vui vẻ.
-Ai nói ta không tức giận!
Lý Nguyệt sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn,
-Ngươi phải nói cho ta biết, ngươi muốn lấy Thiên Cơ Giáp của ta làm cái gì?
-Ta dùng nó để cứu người, Thiên Cơ Giáp có một loại công năng đặc thù, ta cần loại công năng này để cứu người.
Diệp Lãng cũng không dấu diếm, trực tiếp nói cho Lý Nguyệt biết, thời điểm hiện tại, cũng không cần phải giấu diếm.
-Cứu ai?
Lý Nguyệt cũng không hỏi vì sao công năng của Thiên Cơ Giáp có thể cứu người, vì điều này nàng có biết cũng vô dụng, bởi vì nàng nhất định sẽ không hiểu.
Cho nên, Lý Nguyệt dứt khoát không hỏi, trực tiếp hỏi cứu ai, nàng muốn biết, là ai lại có thể làm cho Diệp Lãng bất chấp nguy hiểm trở về Tường Không như thế.
-Chuyện này, ngươi phải giữ bí mật mới được, ít nhất phải giữ bí mật trong khoảng thời gian này, nếu không ta sẽ không nói cho ngươi biết.
Diệp Lãng không muốn mang Lý Nguyệt kè kè bên người, hắn có thể thả Lý Nguyệt trở về, thứ hắn muốn chỉ là Thiên Cơ Giáp, không phải là Lý Nguyệt.
Nếu Lý Nguyệt trở về nói cho Triệu Nhã Nhu biết, mà Athena lại không thể ly khai, nếu nói ra, Diệp Lãng không dám cam đoan Triệu Nhã Nhu có gây bất lợi với Athena hay không.
-Được, ta sẽ giữ bí mật!
Tuy Lý Nguyệt không biết Diệp Lãng đang suy nghĩ gì, nhưng nàng sẽ giữ bí mật, bởi vì nếu không giữ được bí mật, nàng sẽ không hỏi, nếu đã hỏi, ít nhất nàng phải biết rõ vấn đề này.
Mà Lý Nguyệt nói sẽ giữ bí mật, nàng chắc chắn sẽ tuân thủ lời hứa, chuyện mà nàng đáp ứng, cho tới bây giờ chưa bao giờ đổi ý, sẽ không vi phạm lời hứa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh -----oo0oo-----
Chương 552: Ta mệt mỏi (2)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Tỷ tỷ xinh đẹp
-Ta phải cứu phụ thân của Hổ Nữ.
-Cái gì? Phụ thân của Hổ Nữ? Hổ Nữ, chính là ngươi nữ nô Thái Nhã của ngươi, vậy chẳng phải bây giờ ngươi phải đi bộ lạc Hổ tộc sao?
Lý Nguyệt cũng biết rõ Hổ Nữ, đây chính là danh nhân, cả Tường Không này không ai không biết Hổ Nữ, Lý Nguyệt cũng không ngoại lệ.
-Vâng.
Diệp Lãng gật đầu.
-Hắn bị gì thế, có hay nguy hiểm hay không?
Lý Nguyệt hỏi, đây chỉ lời hỏi thăm xuất phát từ thói quen hỏi thăm ân cần, phụ thân của Hổ Nữ không có quan hệ với nàng, nàng cũng không phải là loại thành nhân, ai cũng quan tâm.
-Không có gì nguy hiểm, ta đã dùng Băng Phách đóng băng hắn lại, chỉ cần trong tháng mười hắn sẽ không có vấn đề gì.
Diệp Lãng nói ra.
-Ah, vậy là tốt rồi! Nếu ngươi vì cứu người, ta sẽ cho ngươi mượn Thiên Cơ Giáp, nếu ngươi nói với ta từ sớm, sẽ không có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Lý Nguyệt nói.
Nếu hắn không náo loạn, vậy thì mình và hắn sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy sao? Mà chuyện này, mình sẽ không đành lòng cho mượn sao?
Lý Nguyệt không dám khẳng định, nàng không dám đối mặt với những vấn đề này, bởi vì nàng nghĩ đến vấn đề này, trong nội tâm lại xuất hiện nổi sợ hãi, giống như sợ bị mất một cái gì đó.
Có lẽ, nàng không muốn mất đi đoạn trí nhớ này...
-Sớm biết ngươi dễ nói chuyện như vậy, ta cũng không cần lén lút đi bắt cóc ngươi.
Diệp Lãng có chút hối hận, hối hận vì mình làm chuyện như vậy, giống như tất cả đều uổng phí.
-Không phải ta dễ nói chuyện, ngươi cảm thấy ta rất ở chung như vậy sao?
Lý Nguyệt cười hỏi, trong nụ cười của nàng giống như che dấu thứ đồ vật nào đó rất đáng sợ, nếu như Diệp Lãng trả lời làm cho nàng không hài lòng, như vậy, thứ đồ vật đáng sợ này sẽ xuất hiện.
-Ân, trước kia ngươi rất khó ở chung, ta còn nhớ rõ khi ngươi nhìn thấy ta liền đồi đánh đòi giết.
-Ách!
Lý Nguyệt bị Diệp Lãng nói làm ngẩn ngơ, có cảm giác muốn khóc, vấn đề này có thể trách mình sao?
-Nếu không phải trước kia ngươi không gây huyên náo, không nên nói ta là lão bà của ngươi, nói ta là một nửa khác của ngươi, ta lại không thể giải thích, đành phải đánh ngươi...
Lý Nguyệt có chút ngượng ngùng nói:
-Sớm biết có một ngày như vậy, lúc trước ta đối với ngươi...
-Thế nào, có phải tốt hơn một chút đúng không!
Diệp Lãng tò mò hỏi.
-Không, là kiên quyết hơn, ta muốn đánh cho ngươi sợ, làm như vậy thì hiện tại ngươi sẽ không dám lừa gạt ta.
Lý Nguyệt nói ra.
...
Diệp Lãng không nói lời nào, nói thế nào thì chuyện này là hắn sai, hiện giờ hắn trầm mặc là lựa chọn thông minh nhất.
-Tại sao không nói chuyện? Kế tiếp chúng ta làm sao bây giờ?
Lý Nguyệt nằm trên đống cỏ, nàng nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, ánh trăng màu bạc và đồng tử chiếu rọi lẫn nhau, nếu lúc này Diệp Lãng nhìn vào ánh mắt của nàng, nhất định sẽ bị hấp dẫn.
Chỉ là, Diệp Lãng không có xem, hắn chỉ là rất không hiểu phong tình nói:
-Vừa rồi ta đã nói, ngươi đưa Thiên Cơ Giáp cho ta, sau đó ngươi có thể trở về!
...
Lý Nguyệt xoay người, không để ý tới Diệp Lãng.
-Này, Lý Nguyệt, ngươi có ý gì! Nói chuyện đi chứ.
Diệp Lãng nhìn thấy bộ dạng của Lý Nguyệt hiện giờ, giống như không rõ tình huống, cho nên muốn xác định ý của nàng.
-Ta mệt mỏi! Ngày mai nói sau nhé.
Lý Nguyệt nói ra.
-Mệt mỏi? Ngươi là heo à, mới vừa tình ngủ, bây giờ ăn xong liền đòi ngủ...
Diệp Lãng có chút nghi ngờ nói.
...
-Không nói lời nào, ta cũng không nói, ta không để ý tới ngươi nữa!
-Ngủ ngon!
Diệp Lãng cho rằng Lý Nguyệt thực sự mệt mỏi, cho nên dùng luyện kim trận cách ly ở bên cạnh, làm vậy sẽ không thể nhìn thấy bên trong có gì, đồng thời cũng xua đuổi rắn rết, côn trùng, chuột, kiến... Không cho những thứ này quấy rầy, có thể xem đây là một lều vải.
Rất nhanh, Diệp Lãng cũng tiến vào giấc ngủ để đi tìm Hiên Viên Băng nói chuyện phiếm, cả ngày hôm nay làm hắn rất mệt mỏi, ôm Lý Nguyệt chạy gần ngàn dặm, nếu như không phải nội lực của hắn kéo dài, sợ rằng sớm đã chịu không nổi.
Nhưng một đường chạy tới đây hắn cũng thu được một ít chỗ tốt, hắn vẫn có thu hoạch, làm cho nội khí của hắn tinh tiến thêm một chút, loại chạy trốn đường dài này kỳ thật cũng là một phương thức để luyện khí.
Lý Nguyệt đợi Diệp Lãng ngủ mê, hung hăng đạp bãi cỏ một cái, lúc này nàng thật sự muốn đá Diệp Lãng một cước, vừa rồi nàng đã ngủ cả ngày, cho nên sẽ không dễ ngủ như vậy.
Bất quá, cho dù như vậy, nàng vẫn chưa ngủ được, cuối cùng không biết qua bao lâu nàng cũng mơ mơ màng màng.
Cứ như vậy, một đêm không có chuyện gì cũng trôi qua.
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời xuất hiện, trên thảo nguyên, Diệp Lãng và Lý Nguyệt ngũ chung một chỗ, hai người đang ôm nhau.
...
Đợi một chút? Ôm nhau?
-Aaaaaaaaa....
Lý Nguyệt thét lên một tiếng, dùng sức đẩy Diệp Lãng ở trước mặt nàng một cái, đây là phản ứng mà bất cứ nữ tử nào cũng phải làm!
Thời điểm Lý Nguyệt tỉnh giấc, nàng phát hiện nàng đang ôm một thân thể rất ôn hòa, mà cảm giác ôn hòa này làm cho nàng rất thoải mái.
Nhưng mà, thời điểm nàng phát hiện ra vấn đề, mở to mắt nhìn thấy mình đang ôm Diệp Lãng, gối đầu vào ngực Diệp Lãng, mặt nàng lập tức hồng lên, sau đó mới làm ra phản ứng
Kết quả, Diệp Lãng buông Lý Nguyệt ra, sau đó ôm lấy một đống cỏ vào người, lại đụng vào biên giới luyện kim trận, mà cái luyện kim trận này lại có thêm năng lực phòng ngự nhất định.
-Phanh!
-Aaa...
Diệp Lãng đụng vào phòng ngự của luyện kim trận, liền thét lên một tiếng, đây là tiếng thét thống khổ, hoàn toàn bất đồng với tiếng thét của Lý Nguyệt.
...
Lý Nguyệt nhìn thấy bộ dạng Diệp Lãng, bộ dạng như vậy, nàng rất muốn cười, nhưng nàng lại không cười, nàng vẫn còn tức giận, tức giận vì Diệp Lãng lúc ngủ còn chiếm tiện nghi của nàng.
Nhưng mà, Lý Nguyệt rất nhanh phát hiện một tình huống, Diệp Lãng vẫn ngủ ở vị trí cũ, mà vị trí nàng ngủ lúc trước lại là nơi khác.
Đây chẳng phải nói... Là ta ôm hắn?
Lý Nguyệt nghĩ vậy, mặt của nàng liền hồng lên.
Kỳ thật chuyện này không thể trách Lý Nguyệt, đây là phản ứng rất tự nhiên, thảo nguyên về đêm cũng hơi lạnh, khi đó đồng lửa vẫn chưa tắt, cho nên trong lúc ngủ mơ, Lý Nguyệt phải hướng về Diệp Lãng nơi phát ra nguồn nhiệt.
Vào lúc đó, Lý Nguyệt trừ thẹn thùng ra, trong nội tâm cũng có chút kỳ quái, nàng cảm thấy nhiệt lượng trên người của Diệp Lãng rất thoải mái, không đơn giản chỉ là nhiệt độ của cơ thể.
Đây cũng là một điểm kỳ quái, nàng suy nghĩ như thế bởi vì nàng có ảo giác, nhiệt độ cơ thể của hắn rất đặc biệt!
-Ồ, trời sáng rồi a, tại sao ta lại lăn đến đây?
Diệp Lãng ngồi xuống, rất là nghi hoặc tự hỏi.
-Lại nói, giống như bị rút gân...
Ân, rút gân của ngươi! Lý Nguyệt nói thầm trong lòng, may mắn Diệp Lãng không phát hiện ra tình huống vừa rồi.
-Rửa mặt, đánh răng!
Diệp Lãng dùng một luyện kim thuật tinh lọc toàn bộ thân thể, sau đó dùng luyện kim thuật ngưng kết một chút nước để rửa mặt và súc miệng, những chuyện này đều cần một chút công phu, nhất là nước, hoàn thành rất đơn giản.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Luyện Kim Cuồng Triều Tác giả: Lam Lĩnh Tiếu Tiếu Sinh -----oo0oo-----
Chương 553: Ta mệt mỏi (3)
Dịch: Linhnhi
Nguồn: Sưu Tầm
CV + Edit Text: Tỷ tỷ xinh đẹp
-Muốn ta giúp ngươi tinh lọc hay không?
Diệp Lãng nhìn về phía Lý Nguyệt, hiện tại Lý Nguyệt có chút cảm giác như cuồng mỹ nhân, Ân, chính là thụy mỹ nhân (mỹ nhân ngủ), vừa thức dậy chính là tiểu mỹ nhân.
-Không muốn, ta tự mình làm! Dùng phương thức bình thường!
Lý Nguyệt lắc đầu nói.
-Vậy thì nhanh một chút, ta còn muốn ăn bữa sáng.
Sau khi Diệp Lãng nói xong, đem chậu rửa mặt ra, sau đó dùng luyện kim trận ngưng kết ra một chậu nước lớn cho Lý Nguyệt sử dụng.
-Ách
Lý Nguyệt ngơ ngác nhìn chậu rửa mặt, nàng rất muốn biết, trong không gian giới chỉ của Diệp Lãng tại sao lại có đủ thứ đồ loạn xạ như vậy, thứ nào cũng có.
-Buổi sáng nên ăn cái gì thì tốt nhỉ? Nấu cháo thì quá chậm, vậy ăn sủi cảo đi, Tiểu Yên làm cho ta rất nhiều.
Diệp Lãng lấy một cái nồi ra, sau đó đem một cái lò ra, đặt lên trên một ít sủi cảo để nấu.
-Lý Nguyệt, ngươi muốn ăn súp, hay ăn thứ khác?
Sau khi nấu bánh sủi cảo xong, Diệp Lãng phát hiện Lý Nguyệt vẫn còn đang trang điểm, cũng không phải Lý Nguyệt chậm, mà là nấu sủi cảo không mất nhiều thời gian, chỉ là Diệp Lãng lại cảm thấy chậm.
Lúc nào cũng làm thế, nữ nhân đúng là phiền toái!
-Ta thích ăn chua, ngươi có mang theo dấm chua không?
Sau khi Lý Nguyệt cột tóc thành đuôi ngựa, liền đi tới bên người Diệp Lãng.
-Đương nhiên có mang, ta có vài bình đây này!
Diệp Lãng thuận miệng nói, rất nhanh liền lấy ra một cái bàn nhỏ, hai cái ghế dựa, đôi đũa và chén lót đều xuất hiện
-Trước..., đúng là cái gì ngươi cũng có!
Lý Nguyệt nhìn thấy, có chút cảm khái nói, Diệp Lãng giống như một cửa tiệm tạp hóa, hơn nữa còn là một siêu cấp tiệm tạp hóa, cái gì cũng có.
-Không phải a, có nhiều thứ ta không có, như...
Diệp Lãng bắt đầu nói ra tên một đống đồ vật, trong đó điều là những thứ rất hiếm có, thiên kim khó cầu, hắn là một bại gia chi tử, cũng không phải thần.
Có nhiều thứ chỉ có thể ngộ mà không có thể cầu!
-Câm miệng, ăn sủi cảo!
Trên đầu Lý Nguyệt đầy hắc tuyến, không muốn dây dưa với Diệp Lãng về vấn đề này nữa, nàng có ý này, chỉ cảm thán một chút mà thôi.
-Ah, ta muốn ăn có súp, thái nhỏ một chút... Thêm chút muối, thêm chút dấm chua, một ít dầu vừng, tán nhỏ hồ tiêu...
Sau khi Diệp Lãng đưa cho Lý Nguyệt một đĩa sủi cảo, sau đó tự mình cầm một chén sủi cảo lớn, sau đó phối nguyên liệu vào.
...
Lý Nguyệt nhìn chén bánh sủi cảo của Diệp Lãng xong, liền bị hấp dẫn, sau khi nàng ăn vài bánh sủi cảo, liền muốn anh chén bánh sủi cảo của Diệp Lãng.
-Ta cũng muốn ăn!
Lý Nguyệt chỉ vào chén của Diệp Lãng.
-Không có nữa, trong nồi chỉ còn nước mà thôi...
Diệp Lãng lắc đầu, thuận tiện hắn đem đồ vật thu thập vào, hắn dùng tinh lọc trận một cái liền rửa sạch sẽ.
-Vậy ngươi đưa phần trong chén cho ta...
Lý Nguyệt nói ra, thời điểm lời này ra khỏi miệng, mới phát hiện lời này của mình có một vấn đề lớn.
Nếu như nàng ăn bánh trong chén của Diệp Lãng như vậy giống như nàng đang ăn chung chén với Diệp Lãng, mà người rất thân mật với nhau mới làm như thế, nàng rất rõ mình và hắn vẫn chưa tới trình độ này.
Nhưng Diệp Lãng lại thấy không có chuyện gì cả, hắn không thèm để ý đến vấn đề này, chỉ thấy hắn gật đầu một cái:
-Có thể, ta cho ngươi mấy cái, ngươi cũng cho ăn mấy cái...
Thời điểm Diệp Lãng đang nói chuyện liền dùng đôi đũa gấp sủi cảo trong chén của Lý Nguyệt, chấm một ít dấm chua rồi sau đó đưa vào trong miệng.
-Ô ô... Mùi vị cũng không tồi, sủi cảo đúng là đồ tốt, luộc ăn, chưng ăn, có súp, không có súp đều có mùi vị khác nhau...
...
Diệp Lãng nói có chút không rõ, bởi vì trong miệng của hắn đang nhai sủi cảo.
Thấy Diệp Lãng gấp sủi cảo trong đĩa của mình, Lý Nguyệt cũng không biết là có vấn đề, dù nói ăn cùng nhau cũng cần thân mật đến trình độ nhất định, nhưng dù sao cũng đang ăn sủi cảo, phải tách ra từng người.
-Ngươi muốn nữa không, cho ngươi...
Diệp Lãng đem chén đổ lên chính giữa, ý bảo Lý Nguyệt ăn đi.
-Được, ăn thì ăn, ta còn sợ ngươi sao? Lúc ở trong quân, ta cũng từng ăn chung với người khác rồi!
Lý Nguyệt khẽ cắn môi, sau đó dùng thìa của Diệp Lãng, uống mấy ngụm súp.
Lúc này, mặt của Lý Nguyệt có chút hồng, đây là vì nàng đang ăn canh của Diệp Lãng, cả người nóng lên, phát nhiệt.
Trong quân Lý Nguyệt cũng từng ăn chung với người khác, nhưng đó đều là nữ, trong quân đội, nam nữ đều tách ra, trừ phi là những đội quân đặc thù.
-Thế nào, mùi vị không tệ phải không, Tiểu Yên làm không tệ đâu!
Diệp Lãng rất là tự hào tán thưởng.
-Ngươi cao hứng cái gì, đây là do trù nghệ của Chân Tiểu Yên tốt, có quan hệ gì tới ngươi!
Lý Nguyệt có chút khó chịu, nàng cảm giác Diệp Lãng tán thưởng Chân Tiểu Yên, giống như đang tán thưởng chính hắn.
Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm, điều này nói rõ hắn và Chân Tiểu Yên tuy hai mà một, quan hệ không đơn giản.
-Có vấn đề gì sao, Tiểu Yên là người nấu cơm cho ta, có quan hệ rất lớn với ta.
Diệp Lãng nói.
Ách, Lý Nguyệt trầm mặc, vấn đề này nàng đã được nghe nói, biết rõ Chân Tiểu Yên bị Diệp Lãng lừa gạt rất vô sỉ.
-Ăn no, bắt đầu chạy thôi, đúng rồi, Lý Nguyệt, trước tiên người nên đưa Thiên Cơ Giáp cho ta, đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi đến một thành trấn, khi đó ngươi trở về Tường Không một mình.
Diệp Lãng thu thập xong các thứ đồ vật, liền hỏi Lý Nguyệt vấn đề này, đây là vấn đề mà tối qua họ vấn chưa nói xong.
-Không, ta muốn xem ngươi dùng Thiên Cơ Giáp, bằng không, ta sợ ngươi làm hư Thiên Cơ Giáp của ta.
Lý Nguyệt lắc đầu, đưa ra một quyết định.
Diệp Lãng nhíu mày, ngẫm lại, nói ra:
-Tốt! Vậy thì cùng đi bộ lạc Hổ tộc, dù sao ngươi cũng không có việc gì, coi như nghỉ ngơi mấy tháng!
Nếu Lý Nguyệt đã nói vậy, Diệp Lãng cũng chiều ý nàng, dù sao nàng cũng là chủ nhân Thiên Cơ Giáp, chỉ cần nàng cho mình mượn dùng, nếu đã muốn xem thì mình sẽ cho nàng xem.
-Ân.
Lý Nguyệt gật đầu.
-Như vậy cũng tốt, có thêm ngươi, có lẽ ta sẽ không bị lạc đường.
Diệp Lãng vừa cười vừa nói.
-Lạc đường? Có ý gì?
Lý Nguyệt có chút khó hiểu, về chuyện Diệp Lãng bị lạc đường, rất nhiều người cũng biết, nhưng chỉ giới hạn trong những người có quan hệ thân mật với Diệp Lãng.
-Lạc đường có nghĩa là không biết đường, không biết nên chạy đến địa phương nào.
Diệp Lãng giải thích, chỉ là, hình như hắn cũng mơ hồ với hai chữ lạc đường.
Trước..., ách, thôi không nói những chuyện này nữa, có nói hắn cũng không thông.
-Lý Nguyệt, bộ lạc Hổ tộc đi đường nào?
Diệp Lãng hỏi, may mắn vấn đề này hỏi thăm Lý Nguyệt, nếu như đổi lại là người bình thường, sẽ không có khả năng ở trên đại thảo nguyên phân biệt được phương hướng, cũng không biết vị trí bộ lạc Hổ tộc nằm ở hướng nào.
-Hướng bên kia, đại thảo nguyên này chính là biên cảnh của đế quốc, đi qua chính là Ai Phất Đốn vương quốc, xuyên qua...
-Ah...
Thời điểm Lý Nguyệt vẫn chưa nói xong, đã bị Diệp Lãng ôm lên, làm cho nàng kêu to một tiếng.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina