TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 514: Đâm chết ngươi. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Sắc mặt Đông Phương Quý lập tức cứng lại, tiểu tử này vậy mà lại chẳng thèm ngó ngàng đến áo nghĩa Nguyên Đan kỳ, rốt cuộc là cuồng vọng, hay là thật nắm giữ được chân lý trong đó? Hắn chính thức biết rõ áo nghĩa của Bất Hủ Kim Đan sao?
Hắn sao hiểu được, người đứng trước mặt mình có được trí nhớ học thức vượt qua Luân Hồi mà đến, sao lại không biết sự khác nhau giữa Ngưng Đan và Nguyên Đan kỳ được chứ.
Từ Huyền nhanh chóng vận chuyển lực lượng của "Hỏa chi tâm" và "Thổ chi tỳ" trong cơ thể.
Hắn không phải tu giả thông thường, trong cơ thể không ngưng kết nội đan, kiếm đan các loại, nhưng "Hỏa chi tâm" và "Thổ chi tỳ" tương đương khiến hắn có được hai lực lượng nguồn suối, ưu thế có thể thấy được lốm đốm.
Chính vì minh bạch chênh lệch giữa Ngưng đan và Nguyên Đan nên Từ Huyền dưới áp lực chưa từng có này đã đào móc tất cả tiềm lực trong cơ thể, đặc biệt là còn kích phát ra cả khí lực chi lực của Kim Bá Vương Thể.
- Tiểu tử! Đông Phương Quý ta ngược lại muốnxem, ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, dám can đảm khiêu chiến Nguyên Đan kỳ.
Hàn ý trên mặt Đông Phương Quý càng tăng lên, một tay vẽ một bén, tiếng xé gió bén nhọn xuyên qua bầu trời đêm, kinh hồn động phách.
XÍU... UU! Xùy~~ --
Một đạo kim xán quang hoa dài bảy tám trượng, lăng lệ ác liệt chói mắt trong chớp mắt chém đến trước mặt Từ Huyền, bầu trời đem những nơi đi qua như bị cắt thành hai đoạn, ý cảnh kia đủ để khiến cho Ngưng Đan phải lực bất tòng tâm.
Từ Huyền chỉ cảm thấy thân thể phát lạnh, cơ hồ không kịp phản ứng, tốc độ kia quá nhanh!
Hắn bằng vào bản năng thân thể, đơn chưởng vung lên, một cổ hào quang đỏ vàng giao thoa được đánh ra như kinh hồng, đụng vào với kim xán quang hoa kia.
Băng phanh!
Thân hình Từ Huyền chấn động, lay động một cái chớp mắt, Kim xán quang hoa tập kích đến trước mặt kia trong khoảnh khắc sụp đổ giải thể.
Nhưng trong một khắc kia, kim xán quang hoa vốn sụp đổ bỗng nhiên vặn vẹo, hình thành một quang xoáy màu vàng, lập tức bao phủ nuốt hết toàn thân Từ Huyền.
- Chân lực lại tụ họp!
Từ Huyền thầm sợ hãi, võ tu chân lực của đối phương vậy mà dung hợp với Thiên địa tự nhiên chi lực, trong chớp mắt sau khi sụp đổ lại lần nữa gây dựng lại, hình thành sát chiêu chính thức.
Lập tức quang xoáy màu vang kia quấn quanh thân thể Từ Huyền, sinh ra lực xé rách khủng bố, nếu là đổi lại Ngưng Đan bình thường thì đã bị xé nát tại chỗ rồi.
Ông Xùy~~ ~
Kim Bá Vương Thể cường đại của Từ Huyền kim quang càng tăng lên, như thật thể, nổi lên khí lực chi lực cường đại vô hình chống cự với lực xé rách cường đại kia.
- Mở cho ta --
Từ Huyền hét lớn một tiếng, hai tay vung lên, một cổ viêm lực cương mãnh lập tức bộc phát ra, xé nát cổ quang xoáy màu vàng kia.
Nhưng Đông Phương Quý cũng không để cho hắn cơ hội thở dốc, đợt thứ hai công kích nhanh chóng hàng lâm.
Bá!
Đông Phương Quý lưu lại một đạo tàn ảnh, bản tôn như thiểm điện tập kích đến trước mặt Từ Huyền, hoàng vân thần bí trong lòng bàn tay phun ra nuốt vào co rút lại "A... Ông" một tiếng, một đạo tiếng vang như Thiên Long rít gào bộc phát ra.
Chỉ thấy đầu quang ảnh Hoàng Long dữ tợn vặn vẹo, rất sống động từ lòng bàn tay Đông Phương Quý phá không lao ra, cổ lực lượng cùng loại với long ngâm kia, dưới sự chấn động của huyết mạch và chân lực, lại bắt chước được một phần khí thế của Thượng Cổ Hoàng Long.
- Võ tu Nguyên Đan kỳ lại có thể cụ thể hóa chân lực đến tình trạng như thế.
Từ Huyền chỉ cảm thấy hình như có một đầu Hoàng Long rung chuyển Thiên địa, dữ tợn gào thét, giương nanh múa vuốt, giết đến trước mặt mình, mang đến cho người một loại ảo giác không thể địch nổi.
Đi!
Thổ chi tỳ trong cơ thể Từ Huyền bỗng nhiên tách ra vầng sáng sáng ngời, một cổ nguyên lực như lũ quét đê trào lên mà ra.
Oanh!
Một nắm đấm lóe lên lưu ly ngang nhiên đánh ra, hư không chung quanh bỗng nhiên chấn động, phảng phất có một tòa núi lớn lăng không hàng lâm vậy.
Một quyền kia dung hợp áo nghĩa của Thổ tỳ Ngũ Hành chủ thổ, cũng kết hợp với cự lực từ Kim Bá Vương Thể của Từ Huyền, khiến tất cả sự vật bốn phía, kể cả sóng gió, không khí, linh lực... Hết thảy hết thảy đều trở nên trầm trọng như vậy.
- Cổ lực lượng này...
Đông Phương Quý trong lòng run lên, cổ Thể Tu nguyên lực trầm trọng này cơ hồ tiếp cận với chân lực của Nguyên Đan kỳ, nhưng càng thêm chất phác nguyên thủy, mà lại kết hợp với khí lực cường hoành biến thái của đối phương nữa.
Khoe khoang phanh băng --
Trong nháy mắt khi hai cổ lực lượng va chạm cùng một chỗ, tiếng ong ong từ trên đám mây truyền đến.
Quang ảnh Hoàng Long giương nanh múa vuốt, hoành hành không sợ kia rất nhanh bị đánh thành vài miếng, tầng tầng nghiền nát.
Dưới lực phản chấn cường đại, Từ Huyền kêu rên một tiếng, liên tục rút lui nhiều trượng, trong cơ thể khí huyết sôi trào, cơ hồ đã tổn thương đến tạng phủ.
Chân lực của võ tu lực phá hoại kinh người, huống chi là xuất từ võ tu Nguyên Đan kỳ có được huyết mạch truyền thừa mỏng manh như Đông Phương Quý chứ?
Đồng thời, thân hình Đông Phương Quý kia cũng nhoáng một cái nguyên tại chỗ, sắc mặt hơi trắng, trong một sát na khôi phục lại, thần sắc càng trở nên ngưng trọng, nội tâm cảm giác rất khó giải quyết.
Phen giao thủ này, cũng khiên cho Từ Huyền cảm nhận được sâu sắc sự đáng sợ của Nguyên Đan kỳ, lực lượng trong cơ thể đối phương bàng bạc mênh mông, lực lượng ẩn chứa trong Nguyên Đan không biết hơn Ngưng Đan bao nhiêu lần.
Mà Từ Huyền phát động công kích đáng sợ bực này, đối với nguyên lực tiêu hao rất lớn, cũng may hắn có hai đại lực lượng suối nguồn là thổ tỳ và hỏa chi tâm, trong khí lực cũng ẩn chứa lực lượng cường đại, nếu không thì khó mà chống lại được.
- Ta không tin không giết chết được ngươi --
Trong mắt Đông Phương Quý hiện ra lệ quang khiếp người, trên người bộc phát ra chân lực cường hoành, hai tay mười ngón tay xòe ra, nhanh chóng huy động.
Trong nháy mắt kia, trên toàn bộ Hoàng Long Linh Thành tràn ngập vô số tiếng rít gào bén nhọn kinh tâm, vào thời khắc Đông Phương Quý toàn lực bộc phát thì thiên vạn đạo xạ tuyến kim huyễn chướng mắt như vô số lợi mâu rậm rạp chằng chịt, phô thiên cái địa phóng tới Từ Huyền, trực tiếp quét ngang phạm vi hư không giao diện mấy trăm trượng.
Rất nhiều tu giả ở Hoàng Long Linh Thành bên dưới đều ngừng hô hấp, cảm giác màng tai chấn động, cả tòa linh thành lắc lư rất nhỏ, ngàn vạn đạo xạ tuyến như lợi mâu kia nhất thời khiến màn đêm Hoàng Long Linh Thành nát bấy, hiện ra hiện tượng cơ hồ giống như ban ngày.
Thần uy võ tu kia, khiến cho mấy đại Ngưng Đan ở bên dưới phải líu lưỡi.
Chỉ sợ cũng chỉ có cường giả Nguyên Đan kỳ, đã khiến "Nội đan" trong cơ thể lớn mạnh phong phú, lực lượng mênh mông hùng hồn, mới có năng lực thi triển ra võ tu tuyệt kỹ thanh thế như thế.
Thân thể Từ Huyền hoàn toàn bao phủ trong lực trùng kích như sóng to gió lớn kia, dưới công kích lăng lệ ác liệt không ngừng đến kia, cho dù là Kim Bá Vương Thể mới vừa thành lập của hắn cũng rất khó thừa nhận.
Hắn điên cuồng vận chuyển nguyên lực trong cơ thể, trong thổ tỳ lóe lên hoàng quang, rất nhanh bên ngoài thân hình thành một tầng quang mang óng ánh màu vàng nhạt, xa xa nhìn lại, toàn thân hắn giống như một tầng ngọc phấn vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 515: Trọng thương Nguyên đan. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đinh đinh đinh --
Công kích vô tận triều dâng nện lên bên ngoài thân Từ Huyền.
Một khắc này, Từ Huyền giống như một bất diệt Kim Cương, dùng bí thuật lực lượng của Thổ tỳ chăm chú cố thủ.
Đây là phòng ngự mạnh nhất do Từ Huyền kết hợp Kim Bá Vương Thể và lực lượng thổ tỳ sinh ra!
Trong thời gian ngắn, thiên vạn đạo hoa quang giống như lợi mâu kia đánh vào trên người Từ Huyền, tách ra hỏa tinh ngũ sắc đặc biệt lộng lẫy, tráng lệ hùng vĩ, trông rất đẹp mắt.
Trong lòng Đông Phương Quý máy động không hiểu, lúc phát động võ tu bí kỹ hùng vĩ bàng bạc như thế, tiêu hao của hắn cũng rất lớn, nhưng chân chính khiến hắn khiếp sợ chính là phòng ngự của đối phương, khí lực như Kim Cương, hơn nữa thổ hệ lực lượng giỏi nhất về phòng ngự, hình thành song trọng thủ hộ, ngay cả hắn nhất thời cũng cảm thấy khó giải quyết.
Biến hóa kế tiếp khiến hắn chuẩn bị không kịp, kinh hãi
Oanh --
Kim Cương chi thân đang bị bao phủ, trên người lại bắn ra ánh sáng đỏ, gào thét chấn động như một hỏa diễm man ngưu, hung hăng đụng vào trước người.
Đụng! Dùng thân thể đi đụng!
Đông Phương Quý căn bản không ngờ tới, dưới loại tình huống này, đối phương còn có thể phát động phản kích.
Phanh phanh phanh --
Trốn tránh không kịp, thân ảnh thon dài của Đông Phương Quý cứ một tờ giấy bị đụng bay xa vài dặm, cơ hồ là trong nháy mắt biến mất vô tung vô ảnh...
Hoàng Long Linh Thành, thiên hư giao diện trên tầng mây, thiên vạn đạo quang hoa vàng chói như lợi mâu đột nhiên chấn động, bỗng nhiên sụp đổ cách giải tán, hình thành cảnh tượng tráng lệ như pháo hoa héo tàn vậy.
Vô số tu giả trong linh thành đều chú ý đến một màn này, tâm thần rung động không hiểu.
Trên thực tế, tuyệt đại đa số tu giả đều không thể nhìn thấy quá trình giao thủ trong chớp mắt kia, chỉ có thể nhìn thấy lúc sau võ tu tuyệt kĩ của Đông Phương Quý bỗng dưng lại sụp đổ.
Lại ngưng mắt xem xét, giao diện hư không dưới trời sao kia chỉ còn lại một thân ảnh vàng óng như Viễn Cổ bá chủ, giống như một Kim Cương tượng thần, khó có thể rung chuyển.
Chỉ có cường giả ngoài luyện thần cửu trọng mới có thể miễn cưỡng thấy được Từ Huyền dùng thân thể cứng rắn xông lên, đánh bay Đông Phương Quý thôi.
Phanh vèo một cái, thân ảnh thon dài mảnh khảnh kia trong nháy mắt bi bay hơn vài dặm, miễn cưỡng dừng lại ở tầng mây phụ cận, kêu rên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, khí sắc không tốt lắm, rất khó coi.
Đông Phương Quý hô hấp dồn dập, sắc mặt âm trầm, xương sườn trước ngực đã gãy mấy cây, giờ phút nhìn qua thân ảnh kia Kim Bá Vương giả ở phía xa xa kia, sát cơ trong mắt càng tăng.
Hắn tuyệt đối thật không ngờ, dưới đợi công kích như làm rung chuyển thiên địa của mình mà đối phương vẫn có dư lực để ra tay.
Hô!
Từ Huyền ngưng lập trên hư không, hô hấp biến thô, dưới công kích mãnh liệt vừa rồi, hắn toàn lực phòng ngự mới khó khăn lắm có thể ngăn cản một lát, căn bản vô lực thi triển thần thông bí thuật khác.
Nhưng lực lượng thân thể lại không giống thế.
Từ Huyền không cách nào thuyên chuyển nguyên lực, càng không cách nào thi triển bí thuật khác, nhưng dùng thân thể để trùng kích thì vẫn có thể miễn cưỡng làm được.
Đông Phương Quý đang thi triển tuyệt kỹ cường đại, bất ngờ không đề phòng, trực tiếp bị đánh bay, chỉ sợ cũng phải chịu một chút tổn thương.
Giờ phút này, trên thiên hư giao diện, hai đại cường giả, xa xa tương đối, trên khuôn mặt đều thập phần ngưng trọng.
- Khí lực của Võ tu cũng thập phần cường đại, gần với Thể Tu, huống chi Đông Phương Quý kia đã tấn chức Nguyên Đan kỳ rồi.
Từ Huyền cảm giác rất khó giải quyết.
Hắn vừa rồi xông tới như trâu điên, lực đạo ẩn chứa trong đó dù là một tòa núi nhỏ cũng có thể đụng sập, đổi lại là Ngưng Đan bình thường thì đã trực tiếp bị đâm thành mảnh nhỏ rồi.
Đông Phương Quý trong lòng ẩn ẩn phát lạnh, khí lực của đối phương lại cường hoành như vậy, trực tiếp đánh bay mình, cũng may là hắn vào thời khắc mấu chốt đã mượn lực bay ngược để làm tan mất vài phần lực đạo
Đối phương vô luận là phòng ngự, hay là lực công kích đều cường đại đến biến thái.
Lấy tu vị Ngưng Đan kỳ trung kỳ đối chiến với Nguyên Đan kỳ lão quái, không những không thua, ngược lại còn mơ hồ chiếm cứ thượng phong.
Một trận chiến hôm nay dù bất phân thắng bại thì danh tiếng của Từ Huyền cũng đủ để Danh Dương Côn Vân Quốc, khiến "Côn Vân tứ kiệt. " kia phải am đạm thất sắc.
- Quyết không thể để tiểu tử này thực hiện được...
Đông Phương Quý âm thầm cắn răng.
Nếu như trận chiến hôm nay mình thật sự thua trên tay tiểu tử này vậy đối với địa vị tung hoanh vô địch của Đông Phương gia ở Côn Vân Quốc tuyệt đối là đả kích trầm trọng.
Hắn hít sâu một hơi, gió lố màu vàng quanh thân co rút tiên vào thể nội, trên tâng thể nổi lên một tầng quang khí tử vân dữ tợn, ngay sau đó một tay nắm chặt, xuất hiện trước mặt một thanh kiếm ngân quang lóng lánh.
Bá XÍU... UU!!
Mảnh kiếm ngân quang sáng long lanh kia khe khẽ rung lên, quanh mình hình thành một mảnh mũi kiếm trong suốt thật nhỏ rậm rạp chằng chịt, dùng mắt thường căn bản không thể nhìn thấy được.
Đông Phương Quý chưa phát động công kích thì bốn phương tám hướng đã bị vô số mũi kiếm trong suốt thật nhỏ tràn ngập tàn sát bừa bãi, đâm rít gào điếc tai, phong mang lăng liệt, dần dần khuếch trương đến phạm vi trăm trượng.
- Coi chừng! Đó là chinh là một trong Tứ đại danh kiếm của Côn Vân tu giới, Ngân Thận, kiếm này truyền lưu vài vạn năm, phẩm cấp tiếp cận Bảo Khí Ngũ phẩm!
Thanh âm dồn dập của Đổng Băng Vân ở bên dưới rơi vào tai Từ Huyền.
Từ Huyền động dung, Bảo khí đạt tới ngoài Tứ phẩm, cho dù phóng mắt khắp Thần Hoang đại địa cũng thập phần hiếm thấy.
Huống chi "Ngân Thận" này chính là danh kiếm truyền lưu vài vạn năm, tiếp cận Ngũ phẩm Bảo Khí, uy năng thần thông không thể dùng Bảo khí thông thường để cân nhắc được.
Giờ phút này, vì đối phó Từ Huyền, Đông Phương Quý vậy mà lại tế ra át chủ bài này.
Ngân Thận kiếm kia chưa chính thức phát động chân lực, bốn phía đã tạo thành hiện tượng cùng loại với kiếm đạo lĩnh vực, những nơi đi qua vô số mũi kiếm trong suốt thật nhỏ không ngừng thiết cát khắp nơi.
Một khi chính thức phát động thì thế công lăng lệ ác liệt của nó khó có thể tưởng tượng được.
- Có thể thua dưới Ngân Thận kiếm cũng là vinh hạnh của ngươi rồi. Kiếm này chính là lần đầu tiên bổn tọa sử dụng đấy.
Trong mắt Đông Phương Quý tràn ngập một mảnh sát cơ, đột nhiên quát khẽ một tiếng, lòng bàn lóe lên vòng xoáy kim sắc, Ngân Thận danh kiếm kia cách không vẽ một cái.
Hô XÍU... UU! Xùy~~ trong chốc lát, một mảnh kiếm khí phong bạo rét thấu xương nhiếp hồn bắt ngang Thiên Hư, vầng sáng rực rỡ tươi đẹp, vô số mũi kiếm thật nhỏ, sóng nhận đan vào thiết cát, trong gió lốc bàng bạc như Trường Hà này lao ra một đạo kiếm quang màu bạc như kinh hồng, trong nháy mắt xỏ xuyên qua vòm trời, nhất thời khiến tinh không trên đỉnh đầu ảm đạm, khiến cho vô số tu giả ở bên dưới như lâm kiếm khí bao phủ, cơ thể phát lạnh, toàn thân không tự chủ được run rẩy.
Từ Huyền lập tức biến sắc, kiếm quang chói mắt do vô số kiếm khí đan vào lao ra kia giống như phi hồng quán nhật, chưa đến gần thì một cổ hàn ý lăng lệ ác liệt đã xuyên thủng thân thể của hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 516: Trọng thương Nguyên đan. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Công kích như thế thậm chí vượt qua khỏi công kích của nam nhân xấu xí Thiên Hạt tộc ngày đó ở Tử Hải rồi. Dù sao Đông Phương Quý là Nguyên Đan lão quái danh chấn côn vân, dùng Danh Kiếm Ngân Thận phát động công kích, đã đạt tới tình trạng làm cho Thiên địa biến sắc rồi.
Dưới cổ nguy cơ như thế Từ Huyền hét lớn một tiếng, hai đấm lóe lên tinh quang hai màu đỏ vang, như nổi trống oanh kích hư không.
Phanh băng rầm rầm rầm, hư không chấn động, hồng quang xông thiên và thổ quang bao la, viêm liệt cương mãnh, trầm trọng như núi, một vòng tiếp một vòng, như songscar mãnh liệt, càng ngày càng nghiêm trọng.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, động tác Từ Huyền nhìn như chậm chạp nhưng kì thực trong nháy đã đánh ra hơn mười quyền.
Quang hoa tươi đẹp kia đan vào vô số kiếm quang, trong một sát na, bỗng dưng nổi lên hoàng kim chân lực bá mãnh cường hoành, như bị vạn mã bôi lôi chi lực thôi động, công kích lại lần nữa kéo lên.
Xùy Xùy Xùy~~
Kiếm quang phi hồng kia luân chuyển với hoàng kim chân lực luân, sinh ra mũi nhọn chói mắt gần như liệt nhật, dùng lực lượng mang tính áp đảo đột phá tầng phòng ngự của Từ Huyền.
Từ Huyền thân hình liên tục rút lui, hai đấm múa không ngừng, kiếm quang chói mắt kia tốc độ nhanh hơn nữa, trong chớp mắt đột phá, trảm đến trước người.
Phanh Xùy~~ phanh!
Thân thể Từ Huyền lảo đảo một cái trên hư không, liên tục quay cuồng, kêu rên một tiếng, một đạo huyết quang xoẹt qua trên người.
- Sư đệ!
Nhạc Phong quá sợ hãi.
- Công kích của Ngân Thận kiếm nay cả phòng ngự cường đại của Từ Huyền cũng không thể ngăn cản...
Trong lòng Đổng Băng Vân run lên.
- Trong kiếm quang của Ngân Thận kiếm, áp súc súc tích võ tu chân lực... "
Từ Huyền cuối cùng miễn cưỡng ngã xuống ở tầng mây phụ cận, hô hấp gấp gáp, quá mức sợ hãi.
Chỉ thấy trên người hắn, có một vết máu nhìn thấy mà giật mình, dài đến nửa xích, sâu chừng nửa tấc!
Lực lượng của Ngân Thận kiếm kia đã đột phá Kim Bá Vương Thể của Từ Huyền, tạo thành tổn thương nhất định.
- Thế mà cũng không thể giết chết tiểu tử này!
Dông Phương Quý ở một bên tâm thần nghiêm nghị, uy năng của một kiếm kia hắn rất rõ, coi như Nguyên Đan cùng giai cũng không dám đón đỡ.
Nhưng nhìn tình hình lúc này, công kích của một kiếm này cũng chỉ tạo thành tổn thương nhất định cho Từ Huyền thôi, xa chưa đủ khiến tánh mạng hắn gặp nguy hiểm.
- Không hổ là Côn Vân Tứ đại Danh Kiếm.
Từ Huyền hít sâu một cái, ánh mắt bình thản, lại chậm rãi bay cao, tới gần Đông Phương Quý.
Linh Thành bên dưới rất nhiều người đang quan chiến đều cảm thấy kinh tâm động phách.
- Từ Huyền kia có thể đạt tới một bước này, đã thập phần cao minh, rất khiến người bội phục rồi.
- Đáng tiếc hắn không có Bảo Khí cường đại, không cách nào địch nổi Ngân Thận kiếm, chỉ sợ sẽ phải ăn thiệt thòi...
Tu giả trong linh thành nhao nhao nghị luận.
Đồng thời, Nhạc Phong và Đổng Băng Vân ngưng mắt nhìn thân ảnh đầy máu của Từ Huyền, trong mắt tràn ngập lo lắng.
Cùng lúc đó, bên trong ký ức tinh hải, tàn hồn kiếp trước thản nhiên nói:
- Không có vũ khí ngươi rất thiệt thòi.
Từ Huyền khẽ gật đầu, không quan tâm hơn thua, khi đên gần Đông Phương Quý trăm trượng thì mới bỗng nhiên dừng lại.
Đông Phương Quý thầm sinh lòng đề phòng, dưới sự uy hiếp từ Ngân Thận kiếm của mình, đối phương còn có thể bình thản ung dung như thế, tất nhiên có chỗ dựa vào.
- Vốn không định sử dụng cái này nhanh như vậy...
Từ Huyền thở dài một hơi, chậm rãi mở lòng bàn tay ra, nắm chặt vào hư không.
Ông!
Sau một khắc, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kích trọng khí tạo hình dữ tợn, thân kích màu vàng lợt hiện ra một tia lam vân quỷ dị, tràn ngập một cổ khí tức bạo ngược hủy diệt, rất có một cổ khí thế bá lâm thiên hạ.
Một sát na khi Phương Thiên Họa Kích xuất hiện, một phương linh thành, rất nhiều pháp bảo run rẩy không hiểu, giống như gặp phải một phương Bá Giả, cúi đầu xưng thần vậy.
Ngân Thận kiếm trong tay Đông Phương Quý trong một sát na kia cũng không hiểu rung nhẹ lên.
Phương Thiên Họa Kích trong tay Từ Huyền hiện giờ đã khác xưa, sáp nhập vào lực lượng của "Lôi dị thạch", sinh ra biến hóa không thể đánh giá, lại được tu bổ tinh luyện, đã đạt tới cấp bậc Tứ phẩm Bảo Khí rồi.
Đây là Phượng Hoàng Niết Bàn lần nữa từ sau khi Phương Thiên Họa Kích ngạnh bính với Thiên Hạt Ma Kiếm bị tổn thương.
- ông Phương Quý, trận chiến hôm nay, ngươi không bại cũng phải bại!
Từ Huyền chậm rãi nâng Phương Thiên Họa Kích lên, trong mắt bắn ra thần quang lạnh thấu xương, tỏ rõ quyết tâm cường đại của hắn.
Một trận chiến này, phải thắng!
Một sát na khí tin niệm này ngưng tụ đến mức tận cùng, trong mắt Từ Huyền bừng lên thần quang, Phương Thiên Họa Kích trong tay phá không chém một cái, trong hư không lập tức sinh ra một đạo sấm sét giữa trời quang.
Ầm ầm, phiến lam sắc lôi hồ nổ vang chấn động hư không, túm tụm một đạo quang trảm xích kim sắc thế như phá núi, một khắc này giữa Thiên Hư phảng phất xuất hiện một đạo khe hở kim sắc, bốn phía lôi điện nổ vang, dung nhập hủy diệt lực lượng vô tận vào trong một kích này.
Đông Phương Quý hoảng hốt, cổ khí phách bễ nghễ hủy thiên diệt địa này khiến trong lòng hắn sợ run, hét lớn một tiếng, Ngân Thận Danh Kiếm trong tay hóa thành phi hồng lóa mắt, dẫn dắt vô số mũi kiếm Trường Hà, ngược dòng nghênh tiếp ~~~~~
Một tiếng kim thiết nổ tung trong hư không, nương theo lôi điên bén nhọn rít gào, khí lãng sáng rọi phô thiên cái địa khiến một phương linh thành ẩn ẩn rung lên.
Sau khi giao thủ, Từ Huyền vàg Đông Phương Quý lập tức nhanh chóng rời khỏi mười trượng.
Oa!
Thân hình Đông Phương Quý lảo đảo một cái, lúc này nhổ ra một búng máu, sắc mặt trắng như tờ giấy, hổ khẩu bị rách tả tơi, Ngân Thận kiếm trong tay vầng sáng ảm đạm vài phần, không ngừng run rẩy.
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, chỉ xéo Thiên Hư, khí thế kinh thiên, sắc mặt thoáng trắng bệch, Thần Quang tàn nhẫn, lăng lệ ác liệt.
- Tiểu tử họ Từ, xem như ngươi lợi hại! Nếu không phải bổn tọa thương thế chưa lành, chỉ có thể phát huy bảy tám phần thực lực, ngươi cũng không thể nào thắng được đâu!
Đông Phương Quý nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lộ ra cừu thị và không cam lòng thấu xương, hóa thành một đạo vầng sáng vàng chói như thiểm điện thoát đi khỏi Hoàng Long linh thành...
Hai kiện Bảo Khí ngạnh bính giao kích, chỉ trong thời gian cực ngắn.
Đông Phương Quý bị thua, lập tức bỏ chạy, không làm có một tia chần chờ, có thể tưởng tượng hắn bị thương nặng thế nào, càng khả năng ảnh hưởng đến vết thương trước kia nữa.
Từ Huyền tay cầm Phương Thiên Họa Kích, cảm nhận được từ trên thân kích truyền đến một cổ khí tức hủy diệt xao động, chiến ý rào rạt, bá đạo lăng lệ ác liệt, còn có một cổ lực lượng kỳ dị cộng minh huyết dịch khiến lòng hắn thần phấn chấn, tất cả thương thể đều như không.
Hắn mơ hồ phát giác, sau khi dung nhập "Lôi dị thạch" thì Phương Thiên Họa Kích đã sinh ra một ít biến hóa không muốn người biết, so sánh với trước kia thì càng thêm một cổ khí tức hủy diệt, lực phá hoại và lực công kích tăng nhiều, uy năng còn lâu mới có thể dùng Tứ phẩm Bảo Khí để cân nhắc, hoàn toàn còn hơn Ngũ phẩm Bảo Khí bình thường nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 517: Danh chấn Côn Vân. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Nếu không thì vừa rồi ngạnh bính một cái cũng không có khả năng trọng thương Đông Phương Quý được.
Đông Phương Quý sở dĩ sẽ bị thua, vết thương bản thân hắn chưa lành là một nhân tố trọng yếu, nhưng hắn cũng đã đánh giá thấp uy năng của Phương Thiên Họa Kích, dùng Ngân Thận Danh Kiếm để ngạnh kháng với pháp bảo vượt qua lẽ thường này, bản thân cũng không phải là lựa chọn sáng suốt nhất.
Bá!
Từ Huyền rất nhanh thu hồi Phương Thiên Họa Kích, hôm nay sở dĩ sử dụng Bảo Khí hạng nặng này, quả thật là do đã đánh giá thấp thực lực của Nguyên Đan kỳ, lại không ngờ rằng Đông Phương Quý vậy mà nắm giữ Ngân Thận kiếm, một trong tứ đại danh kiếm của Côn Vân.
Cho đến lúc Đông Phương Quý kia chạy ra khỏi tầm mắt mọi người trong Hoàng Long thành, ngàn vạn tu giả bên dưới mới kịp phản ứng.
Xoạt!
Bên trong Hoàng Long Linh Thành oanh động một hồi, gần mười vạn tu gi rung động sợ hãi thán phục, dùng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ kính sợ nhìn về phía thân ảnh vàng nhạt như Bá chủ đứng trên tầng mây kia.
- Đông Phương Quý chạy? Bị một hậu bối đánh bại?
Rất nhiều tu giả, đều có chút không dám tương tin vào hai mắt của mình.
Hết thảy đều đến quá nhanh, cú nghịch tập cuối cùng của Từ Huyền trong nháy mắt đã phân ra thắng bại, khiến cho Đông Phương Quý phải chạy trối chết.
- Từ Huyền này thật sự là kỳ tài ngút trời, là một hậu sinh vãn bối vậy mà một lần hành động đánh bại Nguyên Đan kỳ lão quái danh chấn Côn Vân tu giới !
- Nhân vật bực này, nhìn khắp Côn Vân tu giới gần ngàn năm qua đều không có người thứ hai. Từ Huyền này trở về Hoàng Long, xu thế quật khởi không thể ngăn cản, chắc chắn sẽ trở thành nhân phẩn đỉnh phong nắm giữ vận mệnh Côn Vân tu giới thôi. . .
. . .
Vô số tu giả, kinh hãi rung động đối với nhân tài mới xuất hiện nhiều lần sáng tạo kỳ tích này phải sinh lòng kính phục.
Bên trong Hoàng Long Linh Thàn cũng không có ít tu giả trẻ tuổi sinh lòng ngưỡng mộ đối với thanh niên anh tuấn đang đứng trong hư không kia. Lại càng có không ít nữ tu, nhìn lên ngôi sao chổi quật khởi như kỳ tích trên đỉnh đầu kia, tâm hồn thiếu nữ trực nhảy, đôi mắt sáng si say, không thể tự kềm chế được.
- Thắng. . . Từ sư đệ thắng.
Nhạc Phong run giọng nói, giờ khắc này quang huy của Từ sư đệ khiến đáy lòng hắn vô cùng tự hào, cơ hồ lệ nóng lưng tròng.
- từ Huyền rõ ràng chiến thắng Đông Phương Quý!
Đổng Băng Vân chưa thể khôi phục lại từ trong ngây người, trong mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng giờ khắc này cũng khó có thể che dấu xẹt qua một tia dị sắc sáng ngời.
Nếu như nói, trước đó, cho dù Từ Huyền thực lực cường hoành, khiến cho nàng sinh lòng bất đắc dĩ, nhưng cũng không hoàn toàn kính sợ chịu phục.
Thế nhưng trận chiến đêm nay, nam tử kia dùng tu vị Ngưng Đan trung chiến thắng Nguyên Đan lão quái, phóng nhãn khắp toàn bộ Côn Vân tu giới cũng chưa từng có ai làm được.
Cái này có thể nói là chiến tích và quang huy vang dội cổ kim!
Chiến đấu trên không linh thành chấm dứt, Đổng Băng Vân và Nhạc Phong cũng không nhàn rỗi, hiệp trợ Thiết Dực Long khôi lỗi triệt để đánh tan tu giả ở trận doanh Đông Phương gia.
Trên thực tế, sau khi Đông Phương Quý bị thua bỏ chạy thì dư nghiệt Đông Phương gia ở Hoàng Long thành đã triệt để buông tha chống cự, nhao nhao chạy thục mạng.
Một hai canh giờ về sau, chiến hỏa ở Hoàng Long Linh Thành dần tán đi..
Nam tử anh tuấn sừng sững trên tầng mây Hoàng Long Linh Thành rốt cục lên tiếng:
- Từ sau ngày hôm nay, quyền khống chế Hoàng Long Linh Thành tạm thời rơi vào tay Từ mỗ, có ai không phục không?
Khi thanh âm này vang lên, Hoàng Long Linh Thành lập tức tĩnh mịch một mảnh.
Loại yên tĩnh này, tiếp tục một hồi lâu.
- Hoàng Long Lãnh gia, cam nguyện thần phục các hạ!
Một lão giả áo trắng luyện thần bát trọng cung kính thi lễ thật sâu với thân ảnh như thần linh trên không linh thành kia.
- Ngọc Sơn phái, nguyện ý thần phục, tiếp nhận khống chế của đại nhân đối với linh thành.
- Linh thành phủ, tiếp nhận quản hạt của đại nhân!
- Bắc Sơn Ngô gia. . .
. . .
Không đến một lát thì hơn mấy chục thế lực lớn nhỏ trong linh thành đều nhao nhao hướng Từ Huyền quy hàng.
- Không bao lâu nữa, thế lực của Đông Phương gia ở Phương Thiên lục thành đều sẽ bị khu trục, các ngươi có thể an tâm kinh doanh rồi.
Từ Huyền thoả mãn nhẹ gật đầu.
Đêm đó, thế lực lớn nhỏ bên trong Hoàng Long Linh Thành đều bị quét sạch không còn, toàn bộ chuyển đổi trận doanh, từ "Đông Phương gia" đổi thành "Từ"
Những sự vụ rườm rà kia, Từ Huyền chẳng muốn đi quản, hắn để Nhạc Phong và Đổng Băng Vân, đi quản lý Hoàng Long Linh Thành, thanh lý một ít dư nghiệt của Đông Phương gia.
Đương nhiên, bằng vào ha ba người thì tự nhiên không cách nào quản hạt quản lý toàn bộ linh thành.
Nửa tháng sau, Phương Thiên trọng thành phái ra mấy trăm quân đội tu giả tọa trấn Hoàng Long Linh Thành, tiến thêm một bước thanh lý dư nghiệt Đông Phương gia, tiếp quản rất nhiều tài nguyên trọng địa.
Đồng thời, tu giả đại quân của Phương Thiên trọng thành cũng thành công công phá một tòa linh thành khác ở phụ cận Hoàng Long Linh Thành.
Từ sau khi Đông Phương Quý bị Từ Huyền trọng thương đánh lui thì thế lực Đông Phương gia trong Phương Thiên lục thành sĩ khí đại giảm, có không ít khách liêu Ngưng Đan tọa trấn đại quân dứt khoát trực tiếp đào tẩu.
Ngay cả Nguyên Đan kỳ lão quái cũng bị đánh bại, những Ngưng Đan còn lại sao có dũng khí chiến đấu chứ!
Có thể đoán trước, nửa năm tiếp theo, Đông Phương gia nếu không thể phái ra cường viện thì sẽ triệt để mất đi quyền khống chế với Phương Thiên lục thành rồi.
Trong thời gian ngắn kế tiếp, Từ Huyền chưa từng xuất chiến, mà là đốc thúc người đi tìm nơi hạ lạc của người Trương gia ngày xưa.
Du sư muội ngày xưa cùng với cha mẹ và muội muội của mình đều từng được Trương gia dàn xếp thỏa đáng.
Từ Huyền muốn gặp lại thân hữu ngày xưa thì nhất thiết phải liên lạc với người Trương gia mới được.
Trong trí nhớ của hắn thì năm đó Sở Đông từng nói qua:
- Thân thể của ta là tiên diễn sư, mặc dù vô lực thay đổi chiến cuộc, nhưng những chuyện này tự nhiên an bài chu đáo thõa đáng. Trận chiến này Trương gia cho dù thất bại cũng có thể cam đoạn đại bộ phận tinh anh Trương gia lui lại, rất nhiều thân thuộc nữ quyến, đều được dàn xếp đến một bí cảnh cơ hồ ngăn cách với ngoại giới của Trương gia. Tiểu Bí Cảnh này chính là nơi Trương gia chuẩn bị để bí mật ẩn núp, chỉ có lão tổ và một ít người biết rõ, ngoại nhân tuyệt khó điều tra được. Bất quá, Bí Cảnh này chỉ có thể duy trì hai mươi năm. Một khi vượt qua hai mươi năm, thì có thể sẽ hoàn toàn triệt để ngăn cách với ngoại giới. . .
Hai mươi năm!
Hôm nay tính toán ra đã hơn một nửa rồi.
Cha mẹ của Từ Huyền được dàn xếp trong một Bí Cảnh cơ hồ ngăn cách với ngoại giới, thời gian kéo được càng lâu, càng là bất lợi.
Cũng không lâu lắm, tu giả đi Bắc Phong trọng thành đã truyền đến tin tức, đã liên hệ được với người của Trương gia ngày xưa.
Từ Huyền trở về Hoàng Long, tin tức luân phiên đại chiến thắng lợi, đả bại Đông Phương Quý đã truyền khắp các nơi Côn Vân tu giới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 518: Danh chấn Côn Vân. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Mà ngay cả Trương gia cũng nhận được tin tức này, không lâu sẽ trọng chấn tinh anh Trương gia ngày xưa, trở về Hoàng Long thành.
- Thật tốt quá, lập tức có thể nhìn thấy những bằng hữu ngày xưa rồi.
Từ Huyền sinh lòng chờ mong.
Trong lúc này, danh tiếng của Từ Huyền cũng quật khởi ở Côn Vân tu giới, danh chấn tứ phương, oanh động Côn Vân Hoàng Đô và Tứ đại trọng thành.
Chiến tích huy hoàng dùng tu vị Ngưng Đan kỳ chiến thắng Nguyên Đan lão quái, nhìn khắp Côn Vân tu giới cũng chưa từng có ai, đủ để kinh nhiếp rất nhiều Ngưng Đan một phương quốc giả này, càng sinh ra trùng kích cường đại đối với những Nguyên Đan lão quái sừng sững đứng ở đỉnh phong, có thể đếm được trên đầu ngón tay kia.
Cũng là nhân tài mới xuất hiện, uy danh thanh thế của Từ Huyền một lần hành động áp đảo quang huy của "Côn Vân tứ kiệt" .
Côn Vân tu giới, rất nhiều thế lực, nhao nhao phái người tìm hiểu tình huống ngày đó, cũng xác định tính chân thật của nó.
Đông Phương gia với tư cách là người trong cuộc lại yên lặng, đối với chuyện này cũng không có bao nhiêu phản ứng.
Nhưng từ sau trận chiến đó, Từ Huyền đã chính thức được liệt vào hàng ngũ nhân vật cấm kị sững sững ở đỉnh phong Côn Vân Quốc, khống chế vận mệnh trời xanh rồi.
Trong một đoạn thời gian, Từ Huyền danh chấn Côn Vân tu giới, thế như mặt trời ban trưa, thần thoại một tay che trời, đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi của Đông Phương gia đã hoàn toàn bị đánh vỡ.
Rất nhiều gia tộc có cừu oán với Đông Phương gia đều vụng trộm phái sứ giả đi Phương Thiên trọng thành, hy vọng có thể kết giao với vị kỳ tích chi tử quật khởi như sao chổi này.
Một ngày này, ở Côn Vân Hoàng Đô vô cùng xa xôi, trong một tòa linh điện vàng son lộng lẫy.
- Sở tiên sinh thật sự là liệu sự như thần, người kia chợt trọng phản Côn Vân tu giới, liền một lần hành động thay đổi thế cục, trọng tỏa nhuệ khí Đông Phương gia.
Trên linh điện, một thanh niên mặc hoàng bào vẻ mặt tươi cười nói.
Phía dưới là một vị nam tử nho nhã áo trắng, tay cầm quạt lông, ánh mắt trầm tĩnh thâm thúy, nghiêng người nhìn về phía Hoàng Long Linh Thành ở xa xôi, thấp giọng nói:
- Hắn còn trở về còn sớm hơn ta dự đoán, cũng càng thêm cường thế. Bất quá, trong chục năm này, sự lớn mạnh của Đông Phương gia cũng không giống ngày xưa nữa, muốn triệt để tiêu diệt nó, cũng không dễ dàng. Cũng may hắn trở về rồi, hết thảy đều có khả năng.
Ở biên cảnh Côn Vân Quốc, một toàn cung điện khổng lồ bị quang khí màu tím bao phủ, chỉ vẻn vẹn là một tòa phủ đệ, nhưng khí phái xa hoa, thậm chí còn hơn cả hoàng cung.
Ở sâu trong phủ đệ, trong một long cung trên hồ nước, ở đây yên lặng áp lực, khí tức trầm trọng.
Trên đại điện một lão giả mặc áo sợi hắc huyền tằm thần sắc đạm mạc, trầm giọng nói:
- Đông Phương Quý, thương thế của ngươi cơ bản khép đã lại, hiện giờ có thể nói kỹ càng trận chiến đó được rồi.
- Vâng, Đại trưởng lão.
Đông Phương Quý hít sâu một hơi, trong đầu lờ mờ nhớ lại tình cảnh ngày ấy.
Trong góc đại điện, còn có một thần bí nhân trên mặt mang mặt nạ ám kim, hắn ngồi ở nơi hẻo lánh, một đôi mắt âm u không ánh sáng trống rỗng mà không hề có cảm xúc chấn động, trong quá trình Đông Phương Quý nói lại quá trình chiến đấu, ánh mắt của hắn, thủy chung chằm chằm vào Đông Phương Quý.
Đông Phương Quý cảm giác toàn thân không được tự nhiên, lạnh như băng xuyên tâm, áp lực đến từ người kia ẩn ẩn còn hơn cả Đại trưởng lão.
Ở Đông Phương bổn tộc, thân phận của Hắc bào nhân thần bí này vẫn là một huyền nghi, Đông Phương Quý chỉ biết đối phương là người sáng lập thất đại Kim Điện Vương. Kim Điện Vương, vĩnh viễn đều có bảy người, chưa bao giờ nhiều, cũng chưa bao giờ ít, dù chết một người, lập tức sẽ có Kim Điện Vương mới được bổ sung.
Sau khi nói xong, lão giả tử hắc thân ảnh vẻ mặt kinh nghi:
- Hậu bối lúc trước của Hoàng Long Linh Thành vậy mà đạt tới trình độ như vậy, dù ngươi bị thương, nhưng có thể đánh lui ngươi, thực lực chân thật ít nhất cũng địch nổi Nguyên Đan sơ kỳ.
- Ha ha, rất có hứng thú.
Đột nhiên, một thanh âm trầm thấp khàn giọng đến từ Hắc bào nhân thần bí trong góc kia, lúc hắn lên tiếng, Đông Phương Quý và Đại trưởng lão, đều lẳng lặng chờ đợi.
- Điểm thứ nhất, hắn theo quay về từ Cửu thành Thần Hoang. Điểm thứ hai, hắn tuy rằng chiến thắng ngươi, nhưng cũng không dốc hết át chủ bài và đòn sát thủ, còn có dư lực.
Thanh âm không mang theo một tia cảm tình chấn động truyền đến.
- Điều này sao có thể!
Đông Phương Quý và lão giả tử hắc thân ảnh cùng kêu lên biến sắc.
Cảnh nội Phương Thiên lục thành, một chiếc bích sắc đại lâu thuyền dài đến hai ba mươi trượng, phiêu phù ở giữa không trung, quanh quẩn một tầng quang mang màu xanh, hai bên có tất cả mười tám mươi căn bích diệp cực lớn, đại lâu rung rung, dẫn động khí lãng mãnh liệt, thôi động lâu thuyền khổng lồ gia tộc phi hành về phía trước.
Chất liệu tòa lâu thuyền này có thể so với Linh Khí, vốn lấy thể tích khổng lồ như thế thì giá trị không thể nào ước đoán được.
Giờ phút này, trên bích sắc đại lâu thuyền, chở đầy lấy ước chừng gần trăm tu giả, tu vị hơn phân nửa đều là luyện thần kỳ tiên sư, nguyên một đám ánh mắt sắc bén, khí tức phi phàm, mang đến cho người khác áp bách khó hiểu.
Trong một tòa phi các chính lâu thuyền, ngồi ngay ngắn hai nam một nữ, quần áo hoa lệ mà không mất vẻ cao nhã.
- Thiếu chủ, ngươi vừa mới đột phá xuất quan, không để ý đến lời ngăn trở của Đại trưởng lão, không thể chờ đợi được chạy tới Hoàng Long Linh Thành liệu có phù hợp không? Lúc này, thế cục Phương Thiên lục thành chưa ổn định, mà mấy người chúng ta ở đây đều là người mà Đông Phương gia phải đuổi giết diệt trừ cả.
Một thanh niên đầu toc rối bời, thần sắc hơi có vẻ cao ngạo trong đó hơi nghi vấn nói.
- Trương Cuồng, hôm nay Phương Thiên lục thành, liên tục đại thắng, Từ huynh đệ trở về Côn Vân, cường thế quật khởi, một lần hành động đoạt lại Hoàng Long Linh Thành, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn được? Cho dù ta không gấp, Huệ Lan cũng sẽ gấp.
Nam tử ngồi ở trung tâm như một công tử ca, con mắt như ngôi sao, sáng ngời thâm thúy, mặt như quan ngọc, tuấn nhã không mất khí khái hào hùng, một thân áo trắng nhìn qua rất ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng có một loại chính khí Trác Nhĩ Bất Quần.
- Phong ca, khiến ngươi khó xử rồi, nhưng ta muốn đến gặp ca ca rồi...
Một nữ tử lan tâm huệ chất ở bên tay phải, trong đôi mắt sáng chớp động lệ quang, nàng mặc một chiếc váy hoa dài, xinh đẹp như hoa sen mới nở, có vài phần nhanh nhẹn.
- Huệ Lan, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, cách nhau hơn mười năm, ta cũng bức thiết muốn gặp ca ca của ngươi, hắn là một trong mấy người ta cảm thấy kính phục nhất trong cuộc đời này.
Thanh niên tuấn nhã áo trắng thanh âm ôn hòa, vẻ mặt hiện lên thần sắc nhớ lại.
Bích sắc đai lâu thuyền, chở một chuyến mấy người, chậm rãi bay về phía Hoàng Long Linh Thành.
Sưu sưu sưu, bỗng nhiên, phía trước cuồng phong gào thét, đặc biệt lộng lẫy lập loè, tiếng xé gió xuyên thẳng qua mà đến, nương theo đó là vài cổ khí tức của đan đạo cường giả.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart