Hồng long màu sắc giống như máu tươi? Cổ Thần nhớ lại, thời điểm nói chuyện với Ngô Tinh, Ngô Tinh đã từng nói sơ qua về chủng loại long tộc, trong đó có một loại long có màu sắc giống như màu máu tươi, đó chính là --- huyết long.
Huyết long cũng không phải là một trong các tộc đàn của long tộc, mà là một loại long tộc biến dị thể, thường được gọi là biến dị huyết long, trong tất cả các tộc đàn long tộc đều có thể xuất hiện, thế nhưng mấy nghìn năm cũng khó xuất hiện một đầu, so với vương giả trong long tộc --- ngũ trảo kim long còn hiếm thấy hơn rất nhiều.
Cổ Thần và Phạm Âm liếc mắt nhìn nhau, một huyết long biến dị, dĩ nhiên cũng là tu vi Độ Hư cảnh.
Bất quá, hai người kinh ngạc chỉ trong sát na, huyết long biến dị và chân thân hắc long của Đông Long Vương đã va chạm với nhau.
Long trảo màu huyết hồng cùng với long trảo màu đen tinh khiết va chạm cùng một chỗ, so với công kích tiên bảo còn kinh khủng hơn rất nhiều.
Chỉ nghe trên bầu trời nổ vang, bốn long trảo va chạm với nhau, không gian đột nhiên sụp đổ, hình thành một vết rách không gian phương viên mấy trăm trượng.
Lực lượng cương khí dâng trào khuếch tán bốn phía, cắt nát hư không, hóa thành từng lưới dao hư không vô cùng sắc bén, chém về bốn phương tám hướng, lưới dao không gian sắc bén dài tới trăm trượng, ngắn cũng hơn mười trượng, vô cùng rậm rạp.
Coi như là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu, đối mặt với những lưỡi dao không gian sắc bén chém thẳng vào người, chỉ sợ cũng phải trốn tránh thật nhanh.
Huyết long biến dị và Đông Long Vương đối chiến với nhau, áp lực mạnh mẽ trên đỉnh đầu Cổ Thần và Phạm Âm lập tức biến mất không còn, không gian khôi phục bình thường, không còn nặng nghìn cân như trước.
Đối mặt với những lưỡi dao không gian sắc bén chém về bốn phương tám hướng, Cổ Thần và Phạm Âm bật lui ngược về phía sau, Cổ Thần vỗ mạnh Thiểm Thiên Phong Dực rộng trăm trượng trên lưng, trong nháy mắt đã xuất hiện cách nghìn trượng.
Côn Ngô Tiên Kiếm phát ra quang mang chói mắt, bao phủ toàn bộ Phạm Âm bên trong, thế đi như thiểm điện, trong nháy mắt đã trốn được cách nghìn trượng.
Hai người không hề có bất cứ hành động dừng lại nào, đủ rời khỏi khoảng cách hơn hai nghìn trượng mới dừng thân thể, quay đầu nhìn về phía hắc long và huyết long.
Lúc này, gió mạnh trên bầu trời đã yên tĩnh, đòn giao thủ đầu tiên giữa hai long đã kết thúc, một kích mãnh liệt vừa rồi tựa hồ lực lượng ngang nhau, không hề phân ra thắng bại.
Hắc long xoanh quanh một vòng giữa không trung, về tới trước mặt chúng tu sĩ long tộc, hóa thành thân người, dưới chân tuôn ra một đoàn sương trắng, đứng giữa hư không.
Đông Long Vương vừa mới hóa thân thành thân người, liền trừng mắt chỉ thẳng vào huyết long mắng to:
- Nghịch tử, ngươi còn có mặt mũi trở lại gặp bản vương? Dám xuất thủ đối với bản vương?
- A… Là thất thái tử!
- Cái gì? Dĩ nhiên là thất thái tử Ngao Liệt?
- Thất thái tử đã biến mất một nghìn năm, dĩ nhiên lại xuất hiện rồi?
- A… Thất thái tử dĩ nhiên đã có tu vi Độ Hư cảnh?
…
…
Trong sát na, tiếng kinh hô liên tiếp từ trong miệng chúng tu sĩ long tộc Đông Hải truyền ra, trong băng long nhất tộc cũng không hề thiếu tu sĩ nhìn về phía huyết long biến dị, đôi mắt tràn ngập vẻ khiêp sợ.
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, thất thái tử Ngao Liệt? Đây chính là vị thất ca trong miệng Ngao Nhị Nhi kia sao? Dĩ nhiên là một vị cường giả Độ Hư cảnh?
Long Vô Hối lúc đầu nói Ngao Liệt đã chết trong trận đại chiến tam tộc nghìn năm trước, hiển nhiên là lời nói dối.
Thất thái tử Ngao Liệt xoay vòng trong không trung, cùng với Đông Long Vương cách nhau mấy nghìn trượng, trong thanh âm tràn đầy phẫn nộ:
- Ngươi căn bản không xứng làm một phụ thân, trong lòng của ngươi cho tới bây giờ không hề để ý tới con cái của mình, nghìn năm trước ta đã biết ngươi dụng tâm ngoan độc, thế nhưng hôm nay ta vẫn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngươi dĩ nhiên ngoan độc tới như vậy? Không để ý tới sống chết của cửu muội, ép buộc gả nàng tới Bắc Hải, ta nguyên ý không muốn để ý tới việc Đông Hải, bất quá hôm nay ta đã tới đây nhất định sẽ mang cửu muội đi, ai cũng không ngăn cản được.
“Hử?”
Cổ Thần kỳ quái nhìn thất thái tử Ngao Liệt, từ trong thanh âm của hắn Cổ Thần cảm giác được một kia quen thuộc.
Đông Long Vương giận dữ, râu tóc dựng đứng, quát lớn:
- Nghịch tử, nghịch tử, thực lớn mật, nghìn năm trước ngươi dám phản bội rời khỏi Đông Hải, đây đã là tội chết, một nghìn năm qua bản vương không hề làm bất cứ hành động truy cứu nào đối với ngươi, hôm nay ngươi cư nhiên dám ngăn cản bản vương, thực sự đáng tội chết nghìn lần, bản vương đã là đại cường giả Giá Vụ kỳ, ngươi nghìn năm trước chỉ là một tiểu tu sĩ Minh Khiếu kỳ, bước vào Độ Hư cảnh tối đa trong thời gian mấy trăm năm, ngươi cho là ngươi có thể thắng được bản vương? Thân là con cái của bản vương, không vì hoành đồ bá nghiệp của bản vương cống hiến một phần lực lượng, ngược lại dám đối nghịch với bản vương, nghịch tử, bản vương lưu lại ngươi có tác dụng gì?
Ngao Liệt không đổi sắc mặt, bình tĩnh nói:
- Cái gì là hoàng đồ bá nghiệp? Có bao lieu bản lĩnh to lớn? Có thể làm bao nhiêu chuyện? Tròn một nghìn năm rồi, ngươi vẫn tự cao tự đại như vậy, thống nhất long tộc ngươi tưởng rằng là chuyện đơn giản giống như mở miệng nói chuyện? Cường giả thiên hạ đông đảo tới mức nào, ngươi chung quy huyễn tưởng chính mình là thiên hạ vo địch, không nói nhân tộc và vu tộc, yêu tộc có mấy đại yêu vương, chí ít cũng có hai người tu vi cao hơn ngươi rất nhiều, không nói toàn bộ yêu tộc, chỉ cần nói long tộc chúng ta, Hỏa Long Vương, Sa Long Vương, người nào tu vi yếu hơn ngươi? Ta còn biết một người có thực lực thống nhất được long tộc, thế nhưng người này khong giống như ngươi, nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi luôn luôn không thấy rõ thế cục thiên hạ, có người nói ngươi là con ếch dưới đáy biển, ta xem không hề nói oan uổng ngươi!
- Thối lăm… Ai có thể so được với bản vương? Ngoại trừ bản vương, ai còn có bản lĩnh thống nhất long tộc?
Đông Long Vương bị đâm trúng chỗ đau, nhất thời giống như bệnh tâm thần rống to:
- Bản vương nhất thống long tộc, trở thành long hoàng vô thượng, chỉ có bản vương mới đủ tư cách hoàn thành vĩ tích vô thượng, hoành đồ phách nghiệp, bản vương sẽ trở thành long hoàng mới, bản vương trước tiên thu băng long tộc vào dưới trước, kế tiếp là thanh long tộc, một ngày nào đó hỏa long tộc, sa long tộc cũng phải thần phục dưới chân bản vương, không… Là dưới chân bản hoàng!
- Ai, ngươi thích sống trong huyễn tưởng ta cũng không trách ngươi, thế nhưng ngươi lại hi sinh cửu muội để đổi lấy cái vĩ tích huyễn tưởng của mình, ta tuyệt đối không cho phép!
Thanh âm Ngao Liệt mạnh mẽ vang lên:
- Hôm nay ta sẽ cho ngươi từ trong mộng tỉnh lại, để cho ngươi biết Cổ Hoang cường giả lớp lớp, cao thủ nhiều như mây, cho dù ta bước vào Độ Hư cảnh mới được mấy trăm năm, ta cũng có thể đánh bại được ngươi.
Đang khi nói chuyện, thân huyết long ba nghìn trượng của Ngao Liệt nhanh chóng thu nhỏ lại, trong sát na đã biến thành thân người, chân đạp mây trắng, thân cao chừng một mét tám một mét chín, đầu đầy tóc hồng, tản mát ra một cỗ khí thế kinh thiên động địa.
Cổ Thần thấy vậy, trong mắt mạnh mẽ cả kinh, người trước mắt này, ngoại trừ là tóc hồng, khí thế khác nhau như trời và đất, còn tướng mạo so với tên khất cái Long Vô Hối kia giống nhau như đúc.
- Long Vô Hối?
Cổ Thần thử hô lên hỏi.
Ngao Liệt cúi đầu nhìn thoáng qua Cổ Thần, khẽ gật đầu, nói:
- Không sai, chính là ta, cảm tạ huynh đệ đã nói cho ta biết tin tức về cửu muội.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 106: Cứu tiểu long nữ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Nhìn Ngao Liệt, trong lòng Cổ Thần thổn thức, nguyên lai, tu sĩ đầu tiên bước vào Độ Hư cảnh kiếp trước sau trận đại chiến tam tộc nghìn năm không phải là Tàng Thiên Cơ, mà là thất thái tử Đông Hải Ngao Liệt.
Bất quá, Ngao Liệt sinh hoạt giống như một tên khất cái phàm nhân, hắn bước vào Độ Hư cảnh đích thực là chuyện thiên hạ không ai biết được, huống hồ Ngao Liệt vốn là tu sĩ long tộc, kiếp trước người thứ nhất nhân tộc bước vào Độ Hư cảnh không phải ai khác, chính là Tàng Thiên Cơ.
Đối với hai tộc vu, yêu, nhân tộc biết rất ít, tuy nói Tàng Thiên Cơ là đệ nhất thiên tài Cổ Hoang, thế nhưng không có nghĩa trong hai tộc vu, yêu, không hề có đại nhân vật, đại thiên tài so sánh được với Tàng Thiên Cơ, chỉ là nhân tộc không biết mà thôi.
- Ngươi chính là thất ca của tiểu long nữ? Tiểu long nữ trước đây mỗi ngày đều nhớ tới ngươi, nói người đối với nàng tốt chỉ có thất ca của nàng, nàng ở ngay trên phi long thiên chu, khẳng định là bị phong ấn tiên lực, cấm chế ở trong phi long thiên chu, bằng không nàng hẳn đã sớm đoán ra được, ngươi nhanh nhanh cứu nàng.
Phạm Âm nhìn Ngao Liệt, hưng phấn nói.
Ngao Liệt gật đầu, đáp lời:
- Hai người các ngươi đi cứu cửu muội, Đông Long Vương để ta tới đối phó.
- Làm càn.
Đông Long Vương gầm lên:
- Bản vương ở đây, ba người các ngươi, một người cũng đừng mong trốn tranh, còn dám vọng tưởng cứu người? Hôm nay sẽ cho các ngươi kiến thức thực lực của bản vương, nhìn danh tiếng của bản vương là hư danh hay là thực lực mang tới.
Tiếng nói vừa dứt, Đông Long Vương nắm tay lại, quyền ấn khẽ kết, hình như có tiếng long ngâm từ trong hai quyền của Đông Long Vương vang lên.
- Hắc long sát….
Đông Long Vương mạnh mẽ quát, song quyền đánh ra, hai đạo quyền cương thật lớn màu đen vọt khỏi tay, hai đạo long ảnh màu đen thật lớn theo hai đạo quyền cương thoắt ẩn thoắt hiện, oanh kích về phía hai người Cổ Thần, Phạm Âm.
Hai quyền vừa ra, giống như có chân long theo sau, trong hai quyền này của Đông Long Vương đều ẩn chứa lĩnh ngộ mấy nghìn năm qua của hắn, nhìn bề ngoài tựa hồ so với quyền cương của tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh thông thường nhiều hơn hai đạo long ảnh lập lòe màu đen, thế nhưng uy lực lại mạnh mẽ hơn không chỉ mười lần.
Hai đạo quyền cương này so với một quyền tùy ý lúc trước, uy lực mạnh mẽ hơn nhiều.
Lấy tu vi của Cổ Thần và Phạm Âm, cho dù có tiên bảo vô thượng trong tay cũng không thể ngăn cản được hai công kích kinh khủng từ hai quyền Hắc Long Sát của Đông Long Vương.
Ngao Liệt ở đây, tự nhiên không để Cổ Thần và Phạm Âm bị quyền cương của Đông Long Vương công kích.
Chỉ thấy hai tay Ngao Liệt khẽ động, tạo thành pháp ấn, hướng về phía hai đạo quyền cương của Đông Long Vương điểm mạnh, quát lớn:
- Huyễn Ảnh Thần Tỏa, phá…
Hai đạo cương khí từ đầu ngón tay Ngao Liệt điểm ra, hóa thành hai cơn lốc kinh thiên màu huyết hồng, liên tục xoay tròn, trong cơn lốc kinh thiên, hai đầu tiên long giống như ngưng tụ từ tiên huyết dần dần biến thành huyết toản lớn trăm trượng, lúc ẩn lúc hiện.
Ầm…
Ầm…
Hai cơn lốc kinh thiên và hai đạo quyền cương màu đen của Đông Long Vương đánh vào nhau, hai tiếng nổ rung trời chuyển đất song song vang lên, trong quyền cương ẩn chứa lực lượng Hắc Long Sát, cùng với lực lượng Huyết Ảnh Thần Toản ẩn chứa trong cơn lốc kinh thiên cũng bắt đầu trận giao phong chính diện.
Trong không gian phương viên mấy trăm trượng đột nhiên vặn vẹo, liếc mắt nhìn lại, quyền ảnh bên trong tựa hồ bị kéo dài, đồng thời bí văn ẩn chứa lực lượng phá hoại thật lớn cấp tốc khuếch tán bốn phía, bí văn lướt qua, không gian giống như bị vô số răng cứa cắt nát thành mảnh nhỏ, nhìn qua tầng tầng lớp lớp, tựa hồ có vô cùng vô tận không gian.
Lực lượng phá hủy của bí văn so với lực phá hủy chấn động của quyền cương ngưng tụ mạnh hơn không chỉ mười lần.
Không gian còn như vậy, cây cối đất đá trên mặt đất tự nhiên không cần phải nói, mặt đất đột nhiên tầng tầng rạn nứt, hóa thành mấy vết nứt nẻ rộng chừng mười trượng, nhất là chỗ Hắc Long Sát và Huyết Ảnh Thần Toản va chạm với nhau, phương viên trăm trượng, mặt đất trực tiếp sụp đổ sâu hơn mười trượng, hình thành một hố sâu thật lớn.
Nguyên bản đất đá hoàn toàn bị hút vào trong vết rách không gian, bị xé nát thành hư vô.
Cường giả Độ Hư cảnh toàn lực xuất thủ, uy lực mạnh mẽ quả nhiên không thể tưởng tượng nổi, kinh thiên động địa.
Xẹt xẹt…
Hai thanh âm bén nhọn vang lên, bí văn ẩn chứa lực lượng phá hủy cường đại vừa mới thổi qua, chỉ thấy hai đầu cự ảnh hắc long hình thành Hắc Long Sát bị Huyết Ảnh Thần Toản của Ngao Liệt xé rách tan tành, Huyết Ảnh Thần Toản liên tục xoay tròn, tiếp tục phóng thẳng về phía trước, từ chính giữa hai đạo quyền cương màu đen thâm nhập sâu vào bên trong, thanh âm chính là từ bên trong hai quyền cương màu đen truyền đi.
Giống như y phục bị xé thành mảnh nhỏ, hai đạo quyền cương màu đen thật lớn đồng thời bị phá hủy tan thành vô số mảnh nhỏ, đã hoàn toàn bị Huyết Ảnh Thần Toản hủy diệt.
Huyết Ảnh Thần Toản không hề dừng lại, tiếp tục ập về phía Hắc Long Vương.
Thân thể Ngao Liệt chợt lóe, đột nhiên xuất hiện nghìn trượng phía trước, truy đuổi ngay phía sau Huyết Ảnh Thần Toản, lúc này hai tay kết pháp ấn điểm nhẹ, lại là hai cơn lốc kinh thiên màu huyết hồng xuất hiện, hai cơn lốc kinh thiên ẩn chứa Huyết Ảnh Thần Toản tiếp tục đánh thẳng về phía Đông Long Vương.
- Hử?
Đông Long Vương nhướng mày, thực không ngờ Hắc Long Sát của hắn dĩ nhiên bị Ngao Liệt tiêu diệt không còn bóng dáng tăm hơi dễ dàng như vậy, tuy rằng Ngao Liệt mới bước vào Độ Hư cảnh mấy trăm năm, thế nhưng lĩnh ngộ đối với pháp lực tựa hồ không hề kém hơn so với Đông Long Vương.
Trước mặt rất nhiều người bị một cường giả Độ Hư cảnh tân tấn phá hủy công kích, đồng thời còn biểu hiện vô cùng đơn giản, Đông Long Vương giận dữ, cương khí màu đen hai tay càng thêm cuộn trào mãnh liệt, thân ảnh chợt lóe, lao về phía trước như thiểm điện, song quyền tụ lại một lần nữa đánh ra, trên bầu trời xuất hiện hai tiếng sấm ầm ầm, phong vân biến sắc.
Hai đạo nhân ảnh một màu huyết hồng, một màu đen kịt, tất cả đều bạo phát quang hoa vạn trượng, quyền cương huyết toản lao đi như thiểm điện, tốc độ như lưu tinh, va chạm một chỗ, từng tiếng nổ bạo tạc kinh thiên động địa vang lên không dứt.
Tốc độ của hai người nhanh tới cực điểm, đồng thời thường xuyên thuấn di, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ thân ảnh hai người, chỉ nhìn thấy hai đạo quang mang một huyết hồng một đen kịt vô cùng đẹp mắt, liên tục thoắt ẩn thoắt hiện va chạm vào nhau.
Điều duy nhất chúng tu sĩ có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng chính là, một đạo lại một đạo bí văn ẩn chứa lực phá hủy vô cùng cường đại, tầng tầng lớp lớp từ quyền cương huyết toản của hai người tuôn trào về bốn phía, toàn bộ không gian nứt nẻ sụt lún, phương viên nghìn trượng đều bị vặn vẹo, chí ít có phân nửa không gian bị kịch liệt xé thành mảnh nhỏ, tầng tầng lớp lớp.
Chúng tu sĩ nhìn lại, chỉ nhìn thấy trong không gian vặn vẹo sụp đổ tan thành, hai đoàn quang mang một đỏ một đen lúc ẩn lúc hiện, khiến người khác có cảm giác nghìn vạn thân ảnh.
Rồi đột nhiên, hai đạo thân ảnh phóng lên cao, trong sát na tiến vào trong tầng mây vạn trượng, lập tức không còn thân ảnh, thanh âm của Ngao Liệt thông qua thần thức truyền âm xuất hiện bên hai Cổ Thần:
- Trong khoảng thời gian ngắn chúng ta khó có thể phân được thắng bại, hai người các ngươi nhanh chóng tới cứu cửu muội ra, không nên giết chúng tu sĩ long tộc.
Cổ Thần lập tức truyền âm cho Phạm Âm, hai người nhìn nhau, nhất tề gật đầu.
Lúc trước Cổ Thần không hề giết chết một tu sĩ long tộc nào, chính là bởi vì Ngô Tinh và Long Vô Hối cũng là long tộc, sát tính của Cổ Thần nặng hơn nữa thì cũng sẽ không đại khai sát giới đối với chúng tu sĩ long tộc, hiện tại Ngao Liệt đã truyền âm, tự nhiên càng không thể giết chóc.
Thế nhưng cứu Ngao Nhị Nhi càng là chuyện phải làm, nếu thực sự có người liều sống liều chết ngăn cản hai người, Cổ Thần cũng sẽ không nương tay, đáng chết lập tức giết chết, từ việc Đông Long Vương đột nhiên xuất hiện xem ra, nơi này không xa băng long tộc, là địa bàn của băng long tộc, nói không chừng đột nhiên lại có tu sĩ lợi hại đến đây, thời gian càng kéo dài lâu càng bất lợi.
Tuy rằng Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh trong tay, thế nhưng đối mặt với tu sĩ Thần Hải cảnh hoàn toàn không có nắm chắn, huống hồ Chiến Thần Lệnh là thứ không thể xuất hiện trước ánh sáng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Cổ Thần không có khả năng bại lộ, chỉ có thể tốc chiến tốc thắng.
Ngao Liệt và Đông Long Vương vừa biến mất không thấy, Cổ Thần truyền âm cho Phạm Âm, liền lập tức triển khai công kích mãnh liệt.
Tiên hạ thủ vi cường, đây chính là ưu thế vô cùng lớn.
Chúng tu sĩ long tộc còn đang trong khiếp sợ bởi trận đại chiến giữa Ngao Liệt và Đông Long Vương, không hoàn toàn phản ứng kịp, Như Ý Linh Lung bảo tháp đã hóa thành nghìn trượng, hướng về phía chúng tu sĩ long tộc điên cuồng áp xuống.
Côn Ngô Tiên Kiếm hóa thành kiếm cương dài nghìn trượng, quang mang lóng lánh, một kiếm bổ ra, tựa hồ chém trời xanh thành hai nửa.
Hai người Ngao Lệ và Ngao Ngạn Phong phản ứng nhanh nhất, một cây thần thương phóng lên cao, Ngao Lệ cầm Bàn Long Phá Thiên thương trong tay, đâm ra một đạo thương cương nghìn trượng, một tiếng nổ rung trời, lập tức va chạm cùng một chỗ với kiếm cương Côn Ngô Tiên Kiếm.
Bàn Long Phá Thiên thương run lên, dưới sự công kích của Côn Ngô Tiên Kiếm có chút run rẩy, bất quá tu vi của Phạm Âm lại thấp hơn Ngao Lệ rất nhiều, thân thể mạnh mẽ chấn động, bay ngược về phía sau.
Ngao Lệ cầm Bàn Long Phá Thiên thương trong tay, chặn đứng công kích của Côn Ngô Tiên Kiếm, chúng tu sĩ long tộc còn lại đều lập tức tung ra pháp bảo, oanh kích vào Như Ý Linh Lung bảo tháp.
Ầm ầm ầm ầm…
Tiếng nổ vang ầm ầm đột nhiên vang lên, Như Ý Linh Lung bảo tháp nhất thời giảm tốc độ, dần dần ngửng hắn, thậm chí bị văng ngược lên trên.
Rắc rắc rắc rắc…
Đồng thời liên tiếp vang vọng tiến vỡ vụn, tất cả pháp bảo thượng phẩm hầu như bị nghiền nát hoàn toàn, vài cao thủ Mệnh Tuyền cảnh phun máu tươi trong miệng, bị lực phản chấn chấn động trọng thương.
Cổ Thần khẽ nắm trảo, lực lượng cương khí hóa thành một bàn tay thật lớn, bắn được Như Ý Linh Lung bảo tháp, lại mạnh mẽ đè xuống chúng tu sĩ.
Lập tức, hai tay Cổ Thần kết quyền ấn, chậm rãi chuyển động, bầu trời đột nhiên biến đổi, trên bầu trời trắng xóa đột nhiên hóa thành một mảnh tinh không, đầy sao sáng.
Theo quyền ấn của Cổ Thần, chỉ về phía ngôi sao trời nào, ngôi sao đó lập tức tỏa quang mang sáng rọi, từ trên bầu trời trong nháy mắt hạ xuống, hóa thành một quyền cương lớn trăm trượng, hướng mặt đất nện xuống.
Cổ Thần lấy được nguyên kinh Hư Thiên Kinh chính là do chư tử thượng cổ “Hư” trực tiếp viết ra, Cổ Thần đối với Lạc Tinh Thần quyền có lĩnh ngộ cực sâu, so với bất cứ người nào trong Hư Thiên Tông đều mạnh hơn rất nhiều, Lạc Tinh Thần Quyền vừa ra, uy lực phi phàm.
Quyền ấn của Cổ Thần liên tục biến động, trong tinh không một ngôi lại một ngôi sao từ trên trời giáng xuống, hóa thành quyền cương trăm trượng, mạnh mẽ nện xuống, trong sát na quyền cương giống như mưa rào, điên cuồng rơi xuống.
Cổ Thần nhất tâm nhị dụng, thần thức khống chế Như Ý Linh Lung bảo tháp, pháp lực thi triển Lạc Tinh Thần quyền, bao phủ toàn bộ chúng tu sĩ long tộc bên trong công kích.
- Tiểu hòa thượng, ngươi đi cứu Nhị Nhi, để ta ở lại cản bọn họ!
Cổ Thần dùng thần thức truyền âm cho Phạm Âm.
Như Ý Linh Lung bảo tháp mạnh mẽ oanh kích vào Bàn Long Phá Thiên thương, lực chấn động mãnh liệt khiến toàn thân Ngao Lệ run rẩy.
Phạm Âm thu hồi Côn Ngô Tiên Kiếm, hóa thành một đạo quang mang, lập tức bay thẳng về phía phi long thiên chu.
Trên phi long thiên chu lơ lửng giữa hư không chỉ có một ít cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, số tu sĩ còn lại đều chỉ có tu vi Thần Hải cảnh, toàn bộ không phải là đối thủ của Phạm Âm.
Thấy Phạm Âm phi độn bay về phía phi long thiên chu, chúng tu sĩ long tộc khẩn trương, từng bước từng bước rút lui phi độn về phía phi long thiên chu.
Thế nhưng quyền ấn của Cổ Thần liên tục đánh ra, Lạc Tinh Thần Quyền giống như cơn mưa rào, hướng về phía chúng tu sĩ phi độn trở về phi long thiên chu hạ xuống, nhất thời tất cả đều bị chấn trở lại mặt đất.
Như Ý Linh Lung bảo tháp dưới thần thức của Cổ Thần khống chế, liên tục không ngừng hướng Ngao Lệ phát sinh công kích, Ngao Lệ không có tiên bảo trung phẩm Bàn Long Phá Thiên thương trong tay nhưng căn bản không thể phát huy được uy lực của nó.
Ngao Ngạn Phong tuy là cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần hậu kỳ, nhưng đã thụ thương không nhẹ, thực lực không thể phát huy được bảy thành, so với hai bị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần trung kỳ không mạnh hơn bao nhiêu, duy nhất chỉ có một ưu thế chính là tiên bảo trung phẩm Băng Long Châu trong tay, hầu như đóng băng toàn bộ không gian phương viên mấy trăm trượng dưới công kích của Lạc Tinh Thần Quyền, nếu không có Băng Long Châu, sợ rằng không có người nào tránh khỏi công kích của Cổ Thần.
Những người này đều tung pháp bảo, trực tiếp oanh sát về phía thân thể Cổ Thần.
Cổ Thần chợt lóe kim quang, nhất thời hóa thành ngũ trảo kim long lớn nghìn trượng, ngăn cản giữa không gian chúng tu sĩ bay trở về phi long thiên chu, chân khí thuần dương ngưng tụ thành long quyền, mạnh mẽ oanh kích ra, cho dù là pháp bảo thượng phẩm cũng lập tức bị đánh tan thành mảnh nhỏ, pháp bảo cực phẩm cũng bị đánh thành nứt nẻ, tiên bảo hạ phẩm bị long quyền của Cổ Thần công kích, đồng thời văng ngược trở về.
Hóa thành long thân, Lạc Tinh Thần Quyền dừng lại, thế nhưng Như Ý Linh Lung bảo tháp vẫn như trước đè ép Ngao Lệ tới mức ốc không mang nổi mình ốc, Cổ Thần hóa thân kim long, hầu như không gì phá nổi, thậm chí ngay cả pháp bảo cực phẩm cũng khó có thể tạo thành vết thương trên thân thể hắn, ngăn cản giữa chúng tu sĩ long tộc và phi long thiên chu, chúng tu sĩ long tộc tuy không ít, nhưng vừa ra tay đã bị Cổ Thần oanh kích trở lại.
Chúng tu sĩ trên phi long thiên chu nhìn thấy Phạm Âm phi độn tới, nhất thời bỏ chạy, nhưng tốc độ so với Phạm Âm chậm hơn rất nhiều, không quá lâu Phạm Âm đã đuổi kịp.
Hắn cùng với Ngao Nhị Nhi có cảm ứng, biết được nàng ở trong phi long thiên chu nào, chỉ thấy Phạm Âm cầm Côn Ngô Tiên Kiếm, mạnh mẽ chém xuống một kiếm, bổ ra một đạo kiếm cương nghìn trượng đẹp mắt, lập tức chém phi long thiên chu có Ngao Nhị Nhi thành hai đoạn, từ trên bầu trời rơi xuống.
Thân thể Phạm Âm phi độn tới, chỉ thấy hắn thiểm điện xuất hiện bên trong phi long thiên chu đang rơi xuống, chốc lát sau đã quay ra, trong tay ôm một mỹ nhan mặc tử sam, chính là tiểu long nữ Ngao Nhị Nhi.
Ngao Nhị Nhi đóng chặt hai mắt, toàn thân mềm nhũn, hiển nhiên đã bị phong ấn, không có nửa điểm ba động pháp lực, giống như một phàm nhân.
Phạm Âm từ trên phi long thiên chu lao ra, hướng về phía Cổ Thần hô to:
- Chúng ta đi…
Nói xong, Côn Ngô Tiên Kiếm bùng phát quang mang, bao phủ cả Phạm Âm và Ngao Nhị Nhi bên trong, tốc độ như thiểm điện, hướng thẳng về phương xa phi độn điên cuồng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 107: Ngô Tinh ở nơi nào?
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Đợi khi Phạm Âm đã rời khỏi được khoảng cách vạn trượng, Cổ Thần mới thu hồi Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy, khi xuất hiện trở lại đã ở ngay bên cạnh Phạm Âm, bỏ rơi chúng tu sĩ long tộc cách nghìn trượng phía sau.
Hai người phi độn như điện, nhanh chóng rời đi.
Chúng tu sĩ long tộc đuổi theo hồi lâu, ngoại trừ mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ miễn cưỡng theo phía sau hai người, những cao thủ còn lại càng lúc càng bị bỏ rơi xa hơn.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm đã phi độn được hơn hai vạn dặm, mấy cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ vẫn còn đang truy đuổi phía sau, không rời không bỏ.
Thấy sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh đuổi theo không bỏ, Cổ Thần nói:
- Ngươi dẫn Nhị Nhi đi trước, ta ngăn cản bọn họ một lúc, rất nhanh sẽ đuổi theo ngươi.
Nói xong, thân thể Cổ Thần chợt lóe, chớp mắt đã xuất hiện cách nghìn trượng, Như Ý Linh Lung bảo tháp hóa thành nghìn trượng, đột nhiên oanh kích về phía sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ đuổi theo.
Trong sát na, Cổ Thần lấy một địch sáu, cùng với sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ lại chiến đấu kịch liệt.
Như Ý Linh Lung bảo tháp gắt gao ngăn chặn Bàn Long Phá Thiên thương, Cổ Thần hóa thân thành kim long, dũng chiến với ngũ đại cao thủ tuyệt đỉnh khác, không rơi hạ phong.
Phạm Âm biết bản lĩnh Cổ Thần rất cao, quay đầu lại nhìn thoáng qua, độn tốc không giảm, bỏ chạy thật nhanh.
Cổ Thần bám trụ sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần kỳ, qua thời gian non nửa khắc, đợi khi Phạm Âm phi độn được khoảng nghìn dặm, Cổ Thần mới thu hồi lại Như Ý Linh Lung bảo tháp, thân ảnh chợt lóe, biến mất không thấy.
Cổ Thần sử dụng Phong Độn Thuật, trong nháy mắt đã đi được trăm dặm.
Lấy tu vi của Cổ Thần hiện nay, có thể liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn mấy chục lần, Cổ Thần liên tục thuấn đi lao đi, rất nhanh đã xuất hiện cách nghìn dặm, đuổi kịp Phạm Âm.
Liên tục sử dụng Phong Ảnh Độn hơn mười lần, pháp lực của Cổ Thần cũng đã tiêu hao hai ba thành, lần này đã bỏ rơi sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh phía sau hơn nghìn dặm, bọn họ vô luận như thế nào cũng không thể đuổi kịp.
Cổ Thần và Phạm Âm phi độn ba canh giờ, một đường hướng về phía tây, phi độn được hơn mười vạn dặm mới hoàn toàn bỏ rơi được sáu vị cao thủ tuyệt đỉnh không còn bóng dáng tăm hơi, trong một hạp cấp hàn băng sâu tới nghìn trượng, hai người hạ xuống dưới mặt đất.
Cổ Thần phóng ra Như Ý Linh Lung bảo tháp, mở cửa tháp tầng thứ hai, để Phạm Âm ôm Ngao Nhị Nhi tiến vào không gian tầng thứ hai, Như Ý Linh Lung bảo tháp chỉ cao mấy tấc, ẩn nấp trong vết nứt khe đá hàn băng, rất khó bị người phát hiện.
Mấy người vào bảo tháp, trừ phi là cường giả Độ Hư cảnh tới đây, bằng không dùng thần thức dò xét không thể phát hiện được bọn họ tồn tại.
Trên một phiến đồng cỏ xanh mượt trong bảo tháp tầng thứ hai, Phạm Âm đặt Ngao Nhị Nhi trên bãi cỏ, nói:
- Nàng trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, Cổ Thần lão đệ, hãy trợ giúp ta một tay, tối đa nửa canh giờ chúng ta có thể cởi bỏ được chú ấn này.
Lục Thức Phong Thần chú là một loại chú thuật phong ấn thông thường nhưng rất hiệu quả tại đại lục Cổ Hoang, phong ấn lục thức của tu sĩ. Phong Nhãn Thức, mắt không thể nhìn, Phong Nhĩ Thức, mũi không thể ngửi thấy, Phong Nhĩ Thức, tai không thể nghe, Phong Khứu Thức, mũi không thể ngửi, Phong Thiệt Thức, lưỡi không thể phân biệt, Phong Thân Thức, thân thể không thể cảm nhận, Phong Ý Thức, ý thức không vận chuyển được.
Trúng phải Lục Thức Phong Thần chú, tu sĩ không biết bất cứ cái gì khác, nghe không được bất cứ thanh âm nào, mũi không ngửi được bất cứ mùi vị khí tức nào, không thể nếm được bất cứ vị đạo nào, tiếp xúc bất cứ cái gì cũng không có cảm giác, ý niệm không thể suy nghĩ vận chuyển.
Chỉ là người vẫn sống, thân thể, thần hồn hoàn toàn bị trói buộc, so với người chết không khác nhau.
Tuy rằng chú thuật này rất lợi hại, nhưng lưu truyền trong giới tu sĩ các tộc nhất rộng, ba tộc nhân, vu, yêu đều biết được phương pháp phá giải, tu sĩ cơ bản đều biết, chỉ là phải xem tu vi cao thấp như thế nào để phán định thời gian phá giải nhanh chậm ra sao.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần và Phạm Âm liên thủ, rốt cuộc đã hoàn toàn phá giải được Lục Thức Phong Thần chú, Ngao Nhị Nhi chậm rãi mở mắt ra.
- Tiểu hòa thượng…
Đập vào mắt chính là khuôn mặt tươi cười của Phạm Âm, Ngao Nhị Nhi kinh hỉ bật thốt, nói:
- Ta không phải đang ở trong long cung Đông Hải hay sao? Thế nào ngươi lại đến rồi?
Ngao Nhị Nhi bị phong ấn lục thức, cái cũng không biết được, cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, còn tưởng rằng chính mình đang ở trong long cung Đông Hải, không biết lúc này nàng đã ở trong băng nguyên Bắc Hải, cách long cung Đông Hải mấy nghìn vạn dặm.
Lập tức, Ngao Nhị Nhi liền phát hiện bên cạnh Phạm Âm còn có một người, vẻ kinh hãi trong mắt càng đậm, nói:
- Cổ Thần, ngươi thế nào cũng tới Đông Hải?
Cổ Thần và Phạm Âm nghe vậy, ha ha cười, Phạm Âm nói:
- Tiểu long nữ, nơi này không còn là Đông Hải, lão phụ thân hỗn đản của nàng đã phong ấn lục thức, nàng không thể cảm nhận được thời gian trôi qua, hiện tại đã là đầu tháng chín, nàng đã tới Bắc Hải.
- Tháng chín rồi? Tới Bắc Hải rồi?
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, đột nhiên cấp bách kinh hô:
- Không, ta không muốn gả đi Bắc Hải…
Cổ Thần nói:
- Yên tâm đi, tiểu hòa thượng đã cứu được nàng từ trong tay long tộc, nàng sẽ không phải gả đi Bắc Hải.
Phạm Âm gõ nhẹ vào đầu Ngao Nhị Nhi, cười nói:
- Đừng sợ, nàng muốn làm lão bà của tiểu hòa thượng ta, ta cũng sẽ không cho nàng gả cho tên thập tam thái tử gì gì đó, ha ha… Hiện tại nàng đã tự do rồi, bọn họ không thể nào tìm được chúng ta.
Ngao Nhị Nhi nhín bốn phía một chút, đích xác không có bóng dáng chúng tu sĩ Long tộc, cả kinh nói:
- Long tộc cao thủ nhiều như mây, hai người các ngươi thế nào lại cứu được ta ra ngoài? Nha…
Đột nhiên ngữ khí Ngao Nhị Nhi càng thêm kinh hãi:
- Tiểu hòa thượng, ngươi đã là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh?
Phạm Âm gật đầu, nói:
- Thời điểm hai người chúng ta cứu nàng ra, lão phụ thân hỗn đản của nàng đột nhiên xuất hiện…
Phạm Âm kể lại một lượt tình huống xảy ra lúc đó, Ngao Nhị Nhi nghe được kinh hãi than thở liên tục, biết được Đông Lương hiện thân, càng hoa dung thất sắc.
Thế nhưng khi nghe được thất thái tử Ngao Liệt xuất hiện, càng mạnh mẽ ngẩn ra, cả kinh nói:
- Thất ca của ta? Thất ca của ta xuất hiện rồi?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Ta mới vào Đại Mông đã gặp phải đại ca Ngao Liệt của nàng, đáng tiếc lúc đó ta không nhìn ra được thân phận chân thực của hắn, hắn nói hắn tên là Long Vô Hối, thẳng cho tới hôm nay ta mới biết được hắn là thất ca Ngao Liệt của nàng, hắn dĩ nhiên là cường giả Độ Hư cảnh, thực lực so với Đông Long Vương không hề thua kém dù chỉ một chút, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, hôm nay đừng nói cứu được nàng ra ngoài, từ trong tay Đông Long vương chạy trốn được cũng là hi vọng xa vời.
- Đa tạ các ngươi, vì cứu ta thiếu chút nữa hai người các ngươi phải vứt cả mạng!
Ngao Nhị Nhi hơi áy áy nói.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Bằng hữu gặp nạn, tự nhiên phải trợ giúp.
Phạm Âm thì vỗ vỗ ngực, nói:
- Muốn tạ ơn thì tạ ơn một mình Cổ Thần lão đệ là được, tiểu hòa thượng cứu tiểu long nữ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, còn cảm tạ cái gì.
Ngao Nhị Nhi vui mừng, cười nói:
- Ta cùng với thất ca nghìn năm không gặp lại, thời điểm hắn vừa mới rời khỏi long cung, ta mới sinh ra không tới trăm năm, hóa thành thân người bất quá chỉ chừng bảy tám tuổi, không biết thất ca hắn hiện như thế nào rồi?
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 107: Ngô Tinh ở nơi nào (hạ)?
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
- Thế nào? Cửu muội, muội còn nhớ rõ thất ca sao?
Đột nhiên, một thanh âm từ phía chân trời truyền đến.
Cổ Thần nghe thanh âm, chính là xuất phát từ miệng Ngao Liệt.
Ngao Nhị Nhi ngẩn ra, lập tức vui vẻ, nói:
- Là thất ca sao? Huynh ở nơi nào?
- Ha ha…
Một tiếng cười từ trên trời hạ xuống, một đạo thân ảnh hiện ra, mái tóc màu hồng buông xõa, chính là Ngao Liệt.
Cổ Thần thấy vậy, thầm nghĩ:
“Cường giả Độ Hư cảnh quả nhiên lợi hại, cửa bảo tháp tầng thứ hai còn chưa mở ra hắn đã có thể vô thanh vô tức tiến vào, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, cho dù là cao thủ Minh Khiếu kỳ muốn tiến vào trong bảo tháp cũng phải tiêu hao sức chín trâu mười hổ, thậm chí còn phải mạnh mẽ phá hủy cửa tháp mới được.”
Ngao Liệt xoa xoa đầu Ngao Nhị Nhi, nói:
- Tiểu nha đầu, đều đã lớn như vậy rồi!
- Huynh đã không gặp lại muội một nghìn năm rồi, lẽ nào muội còn không lớn sao?
Ngao Nhị Nhi chu miệng.
Cổ Thần nhìn thoáng qua Ngao Liệt, nói:
- Long huynh giấu ta thực khổ.
Ngao Liêt nói:
- Cũng không phải ta muốn giấu lão đệ, mà trong lòng ta, Ngao Liệt đích xác nhìn năm trước đã chết rồi, nếu như không phải vì cứu cửu muội, ta không muốn nhớ lại, ta còn có một cái tên, là Ngao Liệt.
Cổ Thần nhớ lại thời điểm ngay bên bờ Lạc Thủy, lúc thấy Ngao Liệt, hắn đang ở bên cạnh pho tượng Lạc Thủy, hỏi:
- Một nghìn năm qua, huynh một mực sinh hoạt tại bờ Lạc Thủy sao?
Ngao Liệt gật đầu, nói:
- Nếu không phải gặp Ngô đại ca, ta cũng sẽ không chạy tới thành Bột Nguyên, cùng với lão đệ gặp nhau rồi.
Cổ Thần cười cười, nói:
- Xem ra ta và Long huynh đích thực là có duyên phận.
- Ta muốn đa tạ Cổ huynh đệ, nếu như không có Cổ huynh đệ thông báo, ta không có khả năng biết được cửu muội tao ngộ không tốt, vị hòa thượng này là?
Ánh mắt Ngao Liệt chuyển hướng Phạm Âm, hỏi.
- Ta là… Mao Vinh, tất cả mọi người đều gọi là tiểu hòa thượng, ách, kỳ thực ta chỉ là đầu bóng lưỡng, lại tu luyện công pháp phật môn mà thôi, kỳ thực ta không phải là hòa thượng phật môn, ta và tiểu long nữ… Ách, chúng ta tình đầu ý hợp, chúng ta là một đôi.
Đối mặt với ánh mắt của Ngao Liệt, Phạm Âm tựa hồ có chút xấu hổ.
Ngao Liệt là người quan trọng trong lòng Ngao Nhị Nhị, trước mặt Ngao Liệt, Phạm Âm có một loại cảm giác như nữ tế nhìn thấy nhạc phụ nhạc mẫu.
“Cùng với Ngao Nhị Nhi là một đôi?”
Trong mắt Ngao Liệt hiện lên một tia kỳ lạ, nói:
- Hòa thượng động phàm tâm không phải là chuyện tốt, phật môn giới dục giới sắc rất nghiêm khắc, hai mươi năm trước có một vị cao tăng phật môn tên là Bồ Già, phật pháp thâm hậu, tín đồ rộng lớn, nhưng bởi vì phạm vào giới sắc mà bị Đế Đình Đại Linh xử tử, bị chúng sinh nghiệp hỏa đốt cháy thành hư vô, ngay cả cặn bã cũng không lưu lại.
- Bồ Già? Ta chưa từng nghe nói qua phật môn từng có một vị cao tăng như vậy?
Phạm Âm nghi hoặc hỏi một câu, lại nói:
- Ta chỉ là đầu trọc, tối đa tính là một hòa thượng chứ không phải là phật môn chi sĩ, điều cấm của phật môn đối với ta hoàn toàn không quan hệ, uống rượu ăn thịt, thích tiểu long nữ, cái gì cũng không giới!
- Ta cũng thích tiểu hòa thượng, mặc kệ hắn là hòa thượng hay không hòa thượng!
Ngao Nhị Nhi mở miệng nói, nàng luôn ở trong Đông Hải, sao lại quan tâm tới cái gì là hòa thượng hay đạo sĩ?
Thân thể của Phạm Âm, Cổ Thần định nói cho một mình Phạm Âm biết chứ không nói trước mặt nhiều người.
Thấy trọng tâm câu chuyện đã liên quan tới Bồ Già, Cổ thần nhanh chóng di chuyển trọng tâm câu chuyện, hỏi:
- Long huynh, không biết Ngô Tinh đại ca, hiện đang ở nơi nào?
Mười bảy tháng trước, Ngô Tinh và Ngao Liệt cùng với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đại chiến, từ Đại Mông đánh tới Đại Doanh, từ Đại Doanh đánh tới Đại Kiền, cuối cùng lại từ Đại Kiền đánh tới Đại Linh, Ngô Tinh và Ngao Liệt liên thủ với nhau, cho dù là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng phải cam bái hạ phong.
Thẳng cho tới khi trụ trì Độ Thiện đại sư của Thiên Thiền Tự thánh địa phạt môn đứng ra, liên thủ với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, lúc này mới đánh bại được Ngô Tinh và Ngao Liệt, truy đuổi tới tận sa mạc Tây Hoang.
Sa mạc Tây Hoang, rộng lớn vô biên, từ Đế Đình Đại Linh hướng về phía tay chính là một mảnh sa mạc hoang tàn, càng đi về phía tây, cát vàng trên mặt đất càng tràn ngập tầm mắt, cuối cùng hóa thành một sa mạc tưởng chừng không có đầu cùng.
Sa mạc vô biên, so với yêu vực Đông Hoang tuyệt không nhỏ hơn, chừng phương viên mấy nghìn vạn dặm, ở đây mới chân chính là địa phương hoang tàn vắng vẻ.
Hai người Ngô Tinh và Ngao Liệt một đường chạy về phía tay, trong một ngày đêm đã vượt qua khoảng cách mấy trăm vạn dặm, Thánh Hoàng và Độ Thiện thiền sư chiếm thượng phong, ở phía sau truy đuổi không bỏ, trên đường lại đại chiến mấy lần.
Không tới mười ngày, Ngô Tinh và Ngao Liệt đã chạy tới đầu cùng Tây Hoang.
Cực tây của sa mạc Tây Hoang là một địa phương cát vàng bao phủ, mặc kệ là mặt đất hay bầu trời đều là cắt vàng bay lượt vô cùng vô tận, dưới thông cửu u, trên thông thiên khung, cát vàng tràn ngập, không chỗ nào không có.
Ai cũng không biết được nơi tràn ngập cát vàng này rốt cuộc có đầu cùng hay không? Không biết phía tay Cổ Hoang rốt cuộc có đầu cùng?
Nơi đây được gọi là Tây Hải, cũng giống như Đông Hải, biển rộng vô biên.
Tây Hải giống như cấm địa Bắc Hoang, cho dù là tu sĩ Độ Hư cảnh tiến vào trong đó cũng khó toàn mạng sống, được xưng là Tử Vong Chi Hải.
Trong tu chân giới có lưu truyền, coi Tử Vong Chi Hải gọi là Tiên Nhân Chi Mộ, truyền thuyết nơi đó là quy túc của tiên nhân, coi như là chư tử đại tiên thượng cổ tiến vào cũng thân tử đạo tiêu.
Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu? Mỗi một phương hướng có đầu cùng? Không người nào biết.
Đông Hải biển rộng vô biên, theo như truyền thuyết có một dòng xoáy vô cùng không lổ, có thể thôn phệ tất cả, coi như là tu sĩ Độ Hư cảnh cũng không dám tới gần.
Cực Bắc Hải được gọi là Bắc Hoang Cấm Địa, bất kỳ người nào tới nơi này sẽ bị trói buộc toàn bộ pháp lực, chư tử đại tiên cũng trở nên giống như con người thông thường, từ xưa tới nay đã được coi như cấm đại tu chân giới, không thể đến gần.
Cực Tây Hải xưng là Tiên Nhân Chi Mộ, ngay cả chư tử đại tiên tiến vào trong đó cũng không còn tin tức, vô tung vô ảnh, so với cấm địa Bắc Hoang càng thêm hung hiểm.
Cực Nam Hải là biển lửa vô biên, hỏa diễm cực nóng có thể đốt cháy tất cả, tại chỗ cực nam có người nói là nơi thuần dương thế gian, thiêu đốt thuần dương chi hỏa, cho dù là cường giả Độ Hư cảnh cũng có thể chết cháy, ti sĩ không thể đến gần!
Thời đại thái cổ đã biến mất trong ghi chép lưu truyền lịch sử, từ thời đại thượng cổ bắt đầu đã có không ít cường giả muốn tìm kiếm biên giới Cổ Hoang, nhìn xem phía đông của Đông Hải, phía nam của Nam Hải, phía bắc của Bắc Hải, phía tây của Tây Hải rốt cuộc có địa phương khác hay không?
Thế nhưng những cường giả này sau khi lưu lại di ngôn, từ đó về sai không còn tin tức, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi, từ đó về sau tu sĩ thiên hạ không bao giờ dám đi thăm dò Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu, thế giới Cổ Hoang đến tột cùng có biên giới hay không?
Nghe đồn Cổ Hoang rộng mười hai vạn chín nghìn sáu trăm vạn dặm, đây hoàn toàn là truyền thuyết từ thời đại thái cổ lưu lại.
Ngũ hoang tứ hải, thế nhân chỉ biết ngũ hoang rộng lớn bao nhiêu, tứ hải vô biên, không ai biết rộng lớn nhường nào.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tây Hải kia được gọi là Tử Hải, cũng được gọi là Tiên Nhân Chi Mộ, coi như cường giả Độ Hư cảnh cũng không dám tiến sâu, nhưng Ngô Tinh bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện thiền sư truy đuổi quá rát, không còn để ý nhiều như vậy, trực tiếp nhảy vào trong Tây Hải.
Tây Hải vô biên vô hạn, nhưng cũng không phải mỗi một địa phương đều là cấm địa, trong phương viên mấy trăm vạn dặm, tại Tây Hải chỉ được coi như muối bỏ biển, cường giả Độ Hư cảnh chỉ cần không vượt qua một nghìn vạn dặm, từ xưa tới nay, không hề thiếu tu sĩ sống sót từ bên trong ra ngoài.
Cái chết của Thiên Nguyên đế quân, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu hoàn tòn tính lên đầu Ngô Tinh, sau đó Tiêu Thần đế quân lại bị thương nặng trong tay Ngao Liệt, cơn giận trong lòng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu không thể tắt được, cùng với Độ Thiện thiền sư nhất loạt truy đuổi vào trong Tây Hải.
Bọn họ đều là một trong những cường giả mạnh nhất đương đại, sừng sững đỉnh cao thiên hạ, truyền thuyết thượng cổ đã trải qua hàng vạn năm, cái gì là Tiên Nhân Chi Mộ cũng không thể nào tạo thành uy hiếp quá lớn đối với tâm tình của bọn họ.
Vì vậy, một bên truy đuổi, một bên chạy trốn, mấy người trong Tây Hải tiếp tục vượt qua khoảng cách nghìn vạn dặm.
Càng đi về phía tây, cát vàng trên bầu trời càng thêm nồng đậm, ánh mắt không nhìn được quá mười trượng, cuối cùng, ngay cả phạm vi thần thức cũng trở nên càng lúc càng nhỏ.
Lại trải qua một mảnh địa vực, đột nhiên, tại chỗ sâu trong Tây Hải sinh ra một cỗ lực hút vô cùng cường đại, cỗ lực hút này có chút đặc thù, đối với thực lực của tu sĩ sản sinh cộng minh, tu vi càng cao thâm vậy lực hút này càng thêm mạnh mẽ.
Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, ba người đều bị cỗ lực hút mạnh mẽ kia hút vào, tuy rằng Ngao Liệt cũng bị hút vào sâu hơn mười vạn dặm, nhưng không hề bị hút đi xa như ba người, cuối cùng đã hoàn toàn mất đi liên hệ.
Ngao Liệt kinh ngạc phát hiện, tại chỗ sâu trong Tây Hải dĩ nhiên có một loại trận pháp kỳ quái, đều là kỳ trận thượng cổ, hắn bị nhốt tại nơi này hơn một năm mới có thể thoát khốn chạy ra ngoài, sau đó nhắm thẳng Bắc Hải phi độn đi.
- Cái gì? Ngô Tinh đại ca và Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, ba người bị hút vào chỗ sâu trong Tây Hải?
Nghe xong cố sự Ngao Liệt nói tiến vào sâu trong Tây Hải, Cổ Thần có chút kinh ngạc hỏi.
Ngô Tinh, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, ba người đều là cường giả mạnh nhất đương đại, ngay cả ba người này cũng bị cỗ lực hút kia hút vào chỗ sâu, Tây Hải được gọi là Tiên Nhân Chi Mộ quả nhiên danh đúng với thực.
Ngao Liệt cúi đầu, nói:
- Thượng cổ đồn đãi, Tây Hải là Tử Vong Chi Hải, cũng được gọi Tiên Nhân Chi Mộ, coi như chư tử đại tiên tiến vào trong đó cũng phải vẫn lạc, hắc hắc… Nếu không tự mình thể nghiệm, thực sự không thể tưởng tượng nổi, trong không gian cát vàng kia dĩ nhiên nguy hiểm tới như vậy.
- Thế giới Cổ Hoang, quả nhiên kỳ diệu vô thường, coi như là tiên nhân Độ Hư cảnh cũng không thể tìm tòi nghiên cứu tột cùng.
Phạm Âm cảm thán nói.
Ngao Nhị Nhi nói:
- Đừng nói Cổ Hoang rộng lớn bao nhiêu, coi như là trời cao bao nhiêu cũng không thê điều tra, truyền thuyết trời cao mười hai vạn chín nghìn sáu trăm trượng, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh bất quá có thể bay được lên cao hơn vạn trượng, coi như là cường giả Độ Hư cảnh cũng không thể bay được cực hạn trời cao, bên ngoài trời có cái gì? Ai cũng không biết.
Ngao Liệt nói:
- Tu sĩ có thể đạt được bầu trời cao bao nhiêu có liên quan tới thực lực, ta hiện tại cũng chỉ bay được lên trời cao hơn hai vạn trượng, liều mạng dốc hết toàn lực tối đa có thể vượt qua ba vạn trượng. Trên trời cao vượt qua hai vạn trượng có gió thổi cực mạnh, trong gió thổi lại ẩn chứa công kích pháp tắc, thực lực không đến, bay lên quá cao sẽ trực tiếp bị các loại pháp tắc gạt bỏ!
Thấy trên mặt Cổ Thần hiện lên vẻ lo lắng, Ngao Liệt dừng lại một chút nói thêm:
- Tây Hải vô biên vô hạn, nghìn vạn dặm mặc dù xa, nhưng đối với Tây Hải mà nói cũng không tính xâm nhập quá sâu, ta có thể trốn được từ nơi đó, Ngô đại ca thần thông quảng đại, nhất định cũng có thể trốn được, siêu cấp cường giả Hư Không kỳ không dễ dàng vẫn lạc như vậy!
- Hư Không kỳ?
Ba người Cổ Thần, Phạm Âm và Ngao Nhị Nhi cùng kêu lên hỏi.
Tu vi kiếp trước của Cổ Thần chỉ dừng lại ở Nguyên Thần kỳ Mệnh Tuyền cảnh, chỉ biết tu sĩ sau khi đạt tới Minh Khiếu hậu kỳ đỉnh phải lĩnh ngộ được pháp tắc mới có thể đột phá tới Độ Hư cảnh, nhưng tu vi Độ Hư cnahr chia làm mấy cấp độ thì hoàn toàn không biết.
Thấy ba người mờ mịt, Ngao Liệt nói:
- Mệnh Tuyền cảnh chia làm Linh anh, Đoạt Xá, Nguyên Thần, Minh Khiếu, tổng cộng bốn giai đoạn, Độ Hư cảnh cũng phân chia làm bốn giai đoạn, lần lượt phân chia là: Đằng Vân, Giá Vụ, Hư Không, Hợp Đạo. Ba giai đoạn trước là dựa theo trình độ lĩnh ngộ của tu sĩ đối với pháp tắc mà phân chia.
- Bước vào Độ Hư cảnh, pháp lực sẽ chuẩn hóa thành tiên lực chứa pháp tắc, pháp tắc không gian và nhiều loại pháp tắc khác có liên hệ chặt chẽ với nhau, cấp độ phân chia của tu sĩ thường lấy trình độ lĩnh ngộ đối với pháp tắc không gian làm tiêu chuẩn, mới vào Độ Hư cảnh cần phải tiêu hao rất nhiều lực lượng pháp tắc mới có thể nâng được thân thể lớn, dưới chân như đạp trên một đám mây trắng, tên là Đằng Vân kỳ.
- Theo trình độ lĩnh ngộ đối với pháp tắc của tu sĩ càng lúc càng sâu, lực lượng pháp tắc càng lúc càng mạnh, nâng thân thể phi hành cần lực lượng pháp tắc càng lúc càng ít, đám mây dưới chân trở nên loãng dần, cuối cùng hóa thành một đoàn vụ khí, tên là Giá Vụ kỳ.
- Cuối cùng, tu sĩ lĩnh ngộ pháp tắc đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm, thân thể có thể dung hợp với hư không cùng một chỗ, không cần phải vận chuyển bất cứ lực lượng pháp tắc nào cũng có thể lăng không khi hành, lúc phi độn dưới chân không hề có bất cứ thứ gì tồn tại, tên là Hư Không kỳ.
- Vậy Hơp Đạo kỳ thì sao? Là loại cảnh giới như thế nào?
Thấy Ngao Liệt dừng nói, Cổ Thần liền hỏi.
Phạm Âm và Ngao Nhị Nhi mở lớn con mắt, ham muốn tìm hiểu của tu sĩ so với phàm nhân thông thường mạnh mẽ hơn nghìn lần, vạn lần, đối với bất cứ lĩnh vực nào không biết, vô luận là tu sĩ nào cũng có hứng thú vô cùng to lớn.
Điều này cũng là lý do vì sao tu sĩ từ trước tới nay luôn muốn biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bao nhiêu, Cổ Hoang có bao nhiêu loại vấn đề đại loại như thế này, mà phàm nhân bình thường không quá để ý tới những vấn đề như vậy.
- Hợp Đạo kỳ?
Ngao Liệt thở dài một tiếng, nói:
- Hợp Đao kỳ so với Độ Hư cảnh cũng giống như Minh Khiếu kỳ so với Mệnh Tuyền cảnh, thực lực sẽ tăng trưởng rất nhanh theo bội số lần, cường giả siêu cấp Hư Không kỳ cần phải có trình độ lĩnh ngộ đối với pháp tắc thiên địa đạt tới cảnh giới cực kỳ thấu triệt, đồng thời dung hợp với đạo tâm của chính mình để sáng tạo ra pháp tắc riêng, do đó được gọi là Hợp Đạo!
- Tới loại cảnh giới này có thể mở rộng hư không, sáng tạo ra một phương thế giới của chính bản thân mình, có thể khiến tiểu thế giới này vận chuyển pháp tắc mà mình muốn, hắc hắc… Loại cảnh giới này chỉ tồn tại trong truyền thuyết thượng cổ, chư tử đại tiên thượng cổ chính là những người đã bước vào cảnh giới này, đối với pháp tắc có lĩnh ngộ phi thường thấu triệt, đồng thời đã dung hợp với đạo tâm của bản thân, ngôn xuất pháp tùy, thanh âm vừa ra liền ẩn chứa lực lượng pháp tắc, hô gió thì có gió, gọi mưa thì có mưa, di sơn đảo hải chỉ trong lúc mở miệng.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế