Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 481: Giả heo ăn thịt hổ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Tuy nhiên người của Phượng gia sau đó cũng điều tra qua nội tình của Diệp Phàm, cuối cùng không điều tra ra được gì.
Phượng gia có lẽ cho rằng Diệp Phàm là đồ nhà quê chui ra từ thôn nhỏ xó xỉnh nào đó, cho nên Phượng Hoằng Đức mới khinh thường như vậy. Bởi vì Phượng gia điều tra cả nhà họ Diệp, không phát hiện thái tử gia nào quan hệ với tiểu tử này.
- Lão thất phu, không phải ông khinh thường tôn tử, muốn hành hung đánh người, cuối cùng không cẩn thận tự mình té ngã đứt xương sao? Chuyện này có quan hệ gì đến tôi, tôi đến từ nông thôn, nhưng cũng không có chỗ nào thua kém ổ gà rách nát Phượng gia các người, hừ!
Diệp Phàm giận tím mặt, lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
Một câu thốt ra làm kinh hãi toàn bộ mọi người trong sảnh, đám người Tôn Bài Không, Diệp Phi Tiêu, ngay cả Trương Cường và Lô Vỹ đều thiếu chút nữa hóa đá.
Không ngờ lão Đại, đồng chí Diệp Phàm luôn luôn ôn hòa khi đối mặt với Phượng Hoằng Đức Quốc thuật ngũ đoạn, tiểu trưởng lão Phượng gia lại có thể không nể mặt lão gia hỏa này một chút nào.
- Tiểu tử, chán sống rồi sao, dám mắng tiểu trưởng lão Phượng gia ta.
Em họ của Phượng Cửu Phi là Phượng Hải Tinh là người đầu tiên không nhịn được, thanh niên thường nóng nảy.
Đương nhiên, có một nguyên nhân là anh trai ruột của gã Phượng Bình Thiên bị Diệp Phàm hạ đòn ngầm làm gãy xương hôm đó, hai là gã cũng muốn biểu hiện uy phong của mình trước mặt mấy đại mỹ nữ trong sảnh.
Cho nên, gã không chút do dự, một quyền bén nhọn xé gió đánh về hướng Diệp Phàm. Cơ thể cũng theo đó nhảy lên cao hơn một thước bổ xuống.
- Phượng Hải Tinh, người anh phải tìm là tôi.
Lô Vỹ cũng một quyền cuốn tới thay Diệp Phàm ngăn đỡ đòn này.
Đồng chí Diệp Phàm khẽ cười ngồi ở đó không hề động đậy, tuy nhiên đầu ngón tay khẽ nâng lên, lén lút lấy thủ pháp phi đao bắn ra một hạt đậu tương.
Đồng chí Diệp Phàm phi đao là nhất tuyệt, nhưng dùng thủ pháp bắn ra đậu tương uy lực cũng không rất nhỏ. Hơn nữa người có Quốc thuật bình thường đều không cách nào cảm nhận được, vì thể tích của hạt đậu tương quá nhỏ, dễ dàng bị mọi người bỏ qua.
-Vút-.
Phượng Hải Tinh vọt lên phía trước hai bước, đột nhiên cảm giác trên đùi bị thứ gì mạnh mẽ ghim vào, đau như gãy xương..
-Choảng.
Phượng Hải Tinh không cẩn thận từ trên không trung rơi thẳng xuống trước mặt Diệp Phàm, tình cảnh chẳng khác gì chó đói liếm ***.
Lô Vỹ cũng ngơ ngác nhìn bàn tay mình, rất buồn bực nói:
- Kỳ quái! Tiểu tử này không phải đột nhiên mắc bệnh động kinh, tự nhiên quỳ xuống như vậy, hình như chưởng kình của mình còn chưa động tới người gã!
Lão tử chỉ mới có bước đầu tứ đoạn, lại phun không ra nội kình chưởng lực, đó là độc quyền của ‘Tiên Thiên tôn giả’ siêu cửu đoạn, ngay cả Lô đại trưởng lão cao thủ thất đoạn nhà mình cũng chỉ có thể tràn ra một chút khí tức nội kình.
Dựa vào sức mạnh và chưởng phong của Phách không chưởng miễn cưỡng có thể chém đứt cành cây nhỏ lớn bằng lạp xưởng cách đó mười mấy mét, đó là vì vũ kỹ đặc biệt Phách không chưởng của nhà mình.
Bản thân lão tử muốn từ trên không chém tiểu tử này quỳ xuống làm sao được, 30 năm nữa còn có thể, thật là kỳ quái.
-Ha hả! Phượng gia thiếu gia, anh quỳ phục trước mặt tôi như vậy khiến tôi rất bối rối, vì….ha ha….xin lỗi…vì tôi quên mang theo túi tiền rồi.
Diệp Phàm nói mỉa mai.
Hắn còn nháy mắt, xoay đầu nói với Lô Vỹ:
- Lô Vỹ, cậu có mang tiền không? Nếu có thì thưởng cho cậu ấy một đồng trước đi! Nếu không tôi không còn mặt mũi nào gặp gỡ người khác.
Ài! Chuyện này thật quá mong đợi, đồ nhà quê đến từ nông thôn này cuối cùng cũng có thể khen thưởng, ha ha ha…
Nếu đang ở ở nông thôn thì tốt. Tôi còn có thể đào trong đất ra củ hai khoai lang làm bao tiền lì xì thưởng cho cậu ấy . Ở chỗ này thì….
Diệp Phàm cười khan, hết sức bỡn cợt.
-Hải Tinh, cháu không sao chứ?
Phượng Hoằng Đức vội vàng tiến lên đỡ Phượng Hải Tinh dậy, ánh mắt cũng hết sức quái dị liếc nhìn gã, hình như không phát hiện ra thương thế gì.
Tuy nhiên y nhìn thấy khuôn mặt Phượng Hải Tinh cứ nhăn nhó, đau đến mức phùng mang trợn má mà không dám phát ra âm thanh lại cảm thấy thật sự kỳ quái.
Thật ra Diệp Phàm bắn ra hạt đậu tương có công năng đặc thù đánh bò trên không, nhìn qua da dẻ bên ngoài bắp chân không hề có vết thương nào, kỳ thật bên trong đầu xương đã vỡ ra.
- Tiểu tử, ta đạp chết ngươi!
Phượng Hải Tinh cảm thấy hôm nay quá mất mặt, cố nén đau, điên cuồng gào thét, đẩy tiểu trưởng lão nhà mình ra, đùi phải nhanh chóng đá điên cuồng.
-Hừ! Ngươi dám.
Trương Cường và Lô Vỹ cùng nhau kêu lên nhào tới, tuy nhiên đã quá muộn, vì Phượng Hải Tinh cách Diệp Phàm quá gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn cái chân đá lên mặt Diệp Phàm.
-Vù…bốp…rắc
Một chuỗi thanh âm dữ dội liên tiếp vang lên, Phượng Hải Tinh đầu tiên bay ra ngoài năm mét, sau khi ngã xuống đất lại xoay người ba vòng rưỡi giống như con lừa lười nhác lăn lộn dưới đất, cuối cùng tê liệt dưới đất, ôm bắp chân kêu đau không ngừng.
Lần này gã không nhịn được nữa, bất chấp đến hình tượng kêu gào đau đớn, có lẽ thật sự rất đau, vì xương chân vỡ nát.
- Hừ! Tiểu tử Phượng, lần này là cậu chọc vào tiểu gia tôi. Con cọp không phát uy, cậu tưởng tiểu gia là mèo bệnh sao? Thật buồn cười, người của Phượng gia làm sao đều như vậy? Các người còn lỗ mãng hơn loại thô kệch đến từ nông thôn như tôi, lẽ nào người của Phượng gia Thủy Châu đều là một đám không ra gì. Hừ!
Diệp Phàm ngồi một chỗ, vẻ mặt lạnh nhạt nói, căn bản không nhìn thấy hắn động tay động chân, chỉ cảm giác bóng dáng chợt lóe, đã thấy Phượng Hải Tinh kêu rên dưới mặt đất. Cảnh tượng hết sức quái dị.
Cảnh tượng này khiến mọi người trong sảnh nhất thời thiếu chút nữa muốn rớt con mắt. Bởi vì Phượng Hải Tinh có thân thủ đỉnh cao nhị đoạn Quốc thuật, thiếu niên này còn chưa động đậy đã khiến Phượng Hải Tinh lăn lộn dưới đất.
Công lực của thiếu niên này thật ghê gớm, đây lẽ nào là thuật Cách không mà cao thủ bát đoạn sử dụng, chuyện này thật quá kinh người, một cao thủ bát đoạn chưa đến 20 tuổi.
Tuy nhiên có mấy nhân sĩ trong sảnh suy nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, đại sư Quốc thuật bát đoạn chí ít cũng phải ba mấy tuổi.
Phượng tứ tiểu thư người trẻ tuổi nhất trong tứ tú Hoa Hạ cũng 28, 29 tuổi, người ta có sư phụ và gia thế tốt, có dược liệu cửu phẩm hỗ trợ.
Người bình thường làm gì có loại may mắn này. Đại sư quốc thuật thất đoạn, bát đoạn bình thường có lẽ đều trên 40 tuổi trở lên, đa số đều là lão già 80, 90 tuổi, giống như là Phượng Sí Diêu, trưởng lão Phượng gia, trưởng lão Thanh Tiên của Lô gia cũng khoảng 80 tuổi, 20 tuổi đạt bát đoạn, không có ai dám nghĩ, không có ai dám tin. Cảnh tượng quỷ dị vừa rồi chỉ có thể giải thích là một sự trùng hợp mà thôi.
- Phượng trưởng lão, giết chết tên tiểu tử này cho cháu, giết chết hắn.
Phượng Hải Tinh khàn giọng kêu gào, thật sự không còn bất chấp đến thể diện.
- Tiểu nhi, đón một quyền của lão phu.
Phượng Hoằng Đức cũng bất chấp thể diện, hoàn toàn không chú ý đến mọi người có nói mình cậy già lên mặt, kình khí toát lên tay, đập tới.
-Hừ! Ông chỉ có thân thủ ngũ đoạn cũng lấy ra khoe khoang gì chứ?
Diệp Phàm hừ lạnh tiện tay nâng nhẹ một quyền nghênh đón, giống như căn bản không sử dụng sức lực gì.
-Vù…..rắc!
Quyền phong mạnh mẽ của Phượng Hoằng Đức như đá ném vào biển rộng, không dấy lên được một chút sóng gợn nào cứ thế mà biến mất.
Còn bản thân Phượng Hoằng Đức lại mãnh liệt nện ra ngoài năm mét trong tiếng va chạm, đập vỡ ba chiếc ghế và một bàn trà lăn lộn xuống đất, há miệng phun máu tươi không ngừng.
- A, thiên tài lục đoạn trẻ tuổi nhất
Trưởng lão Lô Chí Viễn không kìm được điên cuồng gào thét trong lòng.
Cho dù là trong lục đại nhất lưu thế gia Hoa Hạ hiện nay thân thủ lục đoạn như lão bất tử Phượng Mao Lân là rất hiếm thấy.
Cảnh giới võ giả chia từ nhất đoạn đến cửu đoạn. Mỗi đoạn lại chia làm bốn cấp nhỏ, theo thứ tự là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính, Thuần Hóa.
Đại sư nào vượt qua cửu đoạn thì sẽ tiến vào hàng ngũ ‘Tiên Thiên tôn giả’, đây chỉ là tồn tại trong truyền thuyết, có lẽ cũng khó nhìn thấy, có hay không chỉ là mọi người truyền thuyết lẫn nhau mà thôi.
Chính là vượt qua nhất lưu đại sư lục đoạn đã rất hiếm thấy rồi. Lấy Lô gia ra mà nói, trừ đại trưởng lão Lô Dật Tiên là một cao thủ siêu nhất lưu thất đoạn ra, lục đoạn không có ai.
Ngũ đoạn ngoài tiểu trưởng lão ra không có người nào, tứ đoạn, tam đoạn còn lại tập trung thành một khối còn không đến năm người, toàn bộ cao thủ của Lô gia cộng lại còn không bằng một lớp ẩm thực tăng cường.
Đương nhiên, Phượng Hoằng Đức cũng hoảng sợ, vì đại trưởng lão Phượng Sí Diêu của Phượng gia trước mắt cũng chỉ vừa đột phá đến cảnh giới Tiệt Lưu thất đoạn, tuy nhiên đã gần 90 tuổi.
Có lẽ lúc nào đó hai chân sẽ đạp một cái đến hoàng tuyền địa phủ báo cáo, tuy nhiên Phượng gia có phái Thanh Thành cường đại ở phía sau chống đỡ, hơn nữa quan hệ với gia tộc Trần của Nam Hải cũng tương đối tốt, cho nên cũng không cần lo lắng gì cả.
Gia chủ Lôi Chương hối hận đến mức ruột sắp biến thành màu tím xanh, vừa rồi bản thân mình lại có thể ngu xuẩn mắng chửi thiếu niên họ Diệp này là lưu manh côn đồ, vô lại.
Hắn chính là đại sư lục đoạn, thử nghĩ xem đáng sợ đến mức nào, có thể bồi dưỡng ra người cao thủ thiếu niên như vậy, ở sau lưng tuyệt đối có sự tồn tại thần bí có tu vi bát đoạn, cửu đoạn, thậm chí siêu giai như ‘Tiên thiên tôn giả’, nếu không làm sao có thể bồi dưỡng ra đại sư lục đoạn chưa đến 20 tuổi.
Lẽ ra con gái Lôi Hương Thảo có thể quen biết cao nhân như vậy hẳn là vinh hạnh của Lôi gia Thượng Hải, tất cả đều do mình làm hỏng.
Nếu chọc vào cao thủ như vậy, có lẽ một mình hắn cũng có thể phá hủy cả nhà Lôi gia, đương nhiên là chỉ ở trong bóng tối .
Nghĩ đến những quan hệ lợi hại này, trên mặt của gia chủ Lôi Chương toát đầy mồ hôi to như hạt đậu tương, không ngừng lấy khăn giấy ra lau lau.
- Tiểu tử, cho dù cậu có thân thủ siêu cao, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi cũng không sợ cậu, hừ! Núi không chuyển nước chuyển, nước không chuyển đường chuyển, một ngày nào đó cậu sẽ chuyển tới trong tay Phượng gia chúng tôi, đi.
Phượng Hoằng Đức lau vết máu trên miệng, ôm lấy Phượng Hải Tinh sải bước mà đi.
-Hoằng Đức huynh, chuyện hôm nay thật có chút…
Lôi Chương vội vàng đuổi theo xin lỗi không thôi.
- Lôi gia các anh lợi hại lắm, sinh được đứa con gái may mắn, lại có cả bằng hữu là đại sư cấp lục đoạn, Phượng gia Thủy Châu chúng tôi với không tới. Hừ.
Phượng Hoằng Đức tức giận muốn đi, tuy nhiên cuối cùng khuyên giải một hồi lại bị Lôi chương uốn ba tấc lưỡi khuyên nhủ quay lại.
-Ha ha ha Diệp tiên sinh có thể tới thăm, thật là vinh hạnh vô cùng của Lôi gia ! Không biết Diệp tiên sinh hôm nay đến là có….”
Lôi Chương cẩn thận hỏi.
Người này đúng là đặc biệt nịnh hót, Diệp Phàm vừa lộ vẻ có chút năng lực y đã lập tức bợ đỡ rồi.
-A! Là như vậy. Hôm nay là tôi đặc biệt tới để nói chuyện của huynh đệ Trương Cường với tiểu thư Hương Thảo. Hai người bọn họ yêu nhau, tôi nghĩ Lôi gia chủ có lẽ cũng là là một gia chủ rất sáng suốt. Hiện tại là xã hội gì chứ, tình yêu tự do, chúng ta hẳn là phải ủng hộ chuyện của bọn họ! Nếu như chuyện này có thể làm được, tôi thấy ta cứ thuận theo tự nhiên. Hôm nay dứt khoát bàn bạc thì thế nào?
Diệp Phàm khẽ cười, phong phạm đại sư hiển lộ rõ ràng, giống như vừa rồi căn bản không phát sinh chuyện gì không vui.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 482: Khi nên giả vờ dồn ép quyết không hàm hồ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
-Chuyện này….
Đầu Lôi Chương lớn hơn cả đầu heo, len lén liếc nhìn Phượng Hoằng Đức giờ đã sầm mặt xuống và Phượng Cửu Phi miệng như sắp rút gân, chuẩn bị bộc phát, lẩm bẩm muốn nói gì đó, vẻ mặt rất tức cười.
- Không sai! Hôm nay cháu và đại ca mạo muội tới thăm chính vì chuyện này, kính xin Lôi gia chủ thứ lỗi.
Lô Vỹ cũng nhanh chóng góp lời.
- Lẽ nào Lôi gia tộc có chuyện khó nói, nếu không ngại xin nói nghe xem. Nếu có thể giúp được, chúng tôi quyết không từ chối, Trương Cường là huynh đệ của chúng tôi. Diệp Phàm giả bộ khá ngạc nhiêu, từng bước ép sát, Lô Vỹ ở phía sau đương nhiên cũng liên tục gật đầu hợp sức tạo thế.
Thật ra Diệp Phàm chỉ giả bộ hồ đồ, nếu Tề Thiên có ở đây nhất định sẽ thầm cằn nhằn:
- Anh chính là người phụ trách thẩm vấn Lôi Hoán Cường, còn hỏi Lôi gia xảy ra chuyện gì? Màn trình diễn này thật là không chê vào đâu được.
- Hừ! Các anh giúp đỡ được? Chuyện của Hương Thảo tiểu thư, Phượng gia chúng tôi đã sớm cùng bàn bạc quyết định với Lôi gia chủ rồi, trên đời này dù sao cũng phải có thứ tự trước sau mới tu dưỡng nhân đức được.
Phượng Hoằng Đức lại lạnh lùng giễu cợt.
- A! Tuy nhiên tôi chỉ thấy Hương Thảo và hảo huynh đệ Trương Cường của tôi vẫn luôn keo sơn gắn bó, hình như sắp được hai năm rồi, ở đây cũng không có chuyện gì của Phượng gia! Hơn nữa hai người bọn họ tình đầu ý hợp, trời sinh một đôi, Phượng gia các ngài tham gia vào bên trong làm gì? Bây giờ là thời đại nào chứ, loại hôn nhân ép duyên trước kia, tôi tin Lôi gia chủ hẳn là khinh thường. Đây cũng là chuyện quan hệ đến hạnh phúc cả đời của Hương Thảo, phải rất thận trọng.
Đồng chí Diệp Phàm nghiêm trang, thật sự có phong phạm của nhất đại tông sư trước kia.
Những người khác như đám người Tôn Bài Không và Diệp Phi Tiêu đương nhiên cũng chỉ biết đứng xem cảnh náo nhiệt, ai nấy đều giả bộ ở uống trà, kì thực đã sớm dựng đứng lỗ tai nghe ngóng.
Hôm nay mặc dù nói chỉ là chuyện của con gái Lôi gia Thương Hải, tuy nhiên cũng liên lụy đến gút mắc ích lợi giữa một số thế gia của Thương Hải, thậm chí cả Nam Phúc.
Nếu Lôi gia và Phượng gia kết thân, thế bí sẽ ảnh hưởng đến Tôn gia, Lô gia, Diệp gia Thủy Châu.
Nếu con gái của Lôi gia gả cho Trương Cường, mà Trương Cường lại có quan hệ tương đối tốt với Diệp Phàm và Lô Vỹ, xu thế ắt hẳn có khuynh hướng nghiêng về Lô gia Thủy Châu
Hơn nữa thiên tài cao thủ thần bí Diệp Phàm vẫn chưa rõ lai lịch, cũng không biết là thần thánh phương nào, nói không chừng còn là đệ tử chân truyền của môn phái cổ xưa nào đó phái ra ngoài để rèn luyện, thế lực sau lưng chắc chắn rất ghê gớm.
Đối với Diệp gia mà nói đương nhiên là chuyện tốt, bởi vì Diệp gia và Lô gia có quan hệ tương đối tốt, tuy nhiên trái lại đối với Tôn gia và Phượng gia mà nói lại là một chuyện xấu, xu thế này tất tạo thành kiềm chế lợi ích đối với bọn họ.
- Nhị ca Hoán Cường của Hương Thảo mất tích, anh có thể tìm được sao? Anh muốn giúp đỡ, nói khoác đấy à. Dựa vào anh, chặt mấy gánh củi còn được, nếu nói đến giúp đỡ thì chuyện này có hơi….ha ha ha.
Phượng Cửu Phi vốn là một kẻ có tính tình không ra gì đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói, vẻ mặt khinh bỉ.
- À! Ý tứ là nói Phượng gia các anh có nắm chắc có phải không?
Diệp Phàm tiếp tục dẫn Phượng Cửu Phi vào hố bẫy.
- Đương nhiên! Ở thành phố Thủy Châu trừ Phượng gia chúng tôi, còn có ai có thể khiến bên an ninh….
Phượng Cửu Phi nhất thời cao hứng, vừa nói tới đây mới nhớ tới chuyện của Cục An ninh Quốc gia thuộc về chuyện cơ mật, cho nên vội vàng dừng lại.
- Ha ha ha... Đánh cuộc một trận xem thế nào? Chúng ta đánh cuộc xem người nào tìm được Nhị công tử Lôi gia trước.
Diệp Phàm vẫn bình tĩnh mỉm cười, đợi tiểu tử Phượng Cửu Phi nhảy vào bên trong.
- Đánh cược! Nếu như Diệp tiên sinh trong ba giờ có thể tìm được nhị ca của Hương Thảo, dẫn về Lôi gia, tôi sẽ thừa nhận anh có khả năng, lập tức rời khỏi Lôi gia không nói gì thêm. Nếu không thể xin mời Diệp tiên sinh tránh ra, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Lúc này Phượng Cửu Phi trái lại rất bình tĩnh, dù sao Diệp Phàm trước đó đã hiện ra thực lực quá mức cường hãn. Y cũng không dám tùy tiện đi trêu chọc loại cao nhân này, mang đến phiền toái không cần thiết cho gia tộc.
- Tốt! Không biết Lôi gia chủ và Phượng trưởng lão thấy thế nào?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn con hồ ly Lôi Chương và con hổ đất cổ lỗ Phượng Hoằng Đức.
- Được!
Lôi Chương chỉ mong sao như vậy, y không muốn đắc tội với cả hai bên, Diệp Phàm có thể là cao thủ cấp bậc lục đoạn, cùng đi với hắn còn có một vị trong gia tộc thần bí Lô gia Thủy Châu, còn bên này lại là Phượng thị thế gia, nghe nói còn có chút liên quan với phái Thanh Thành.
Kết cục tốt nhất đương nhiên là không đắc tội với cả hai bên, hơn nữa nếu có thể cứu con trai mình ra ngoài đương nhiên là hoàn mỹ nhất, quan tâm gì đến là ai làm, cho nên trả lời vô cùng dứt khoát.
- Có thể! Chỉ cần Diệp tiên sinh có thể làm được chuyện Cửu Phi vừa mới nói, lão hủ tôi sẽ lập tức rời đi, từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau.
Phượng Hoằng Đức liếc mắt nói.
Y cũng có chút nghi ngờ tên tiểu tử khốn khiếp họ Diệp này có phải có quan hệ rất thân thiết gì đó với Cục an ninh quốc gia thành phố Thương Hải hay không.
Tuy nhiên nhớ tới gia chủ nói muốn cứu Hoán Cường ra, không phải dễ dàng bằng một câu nói, lòng tin của người này nhất thời tăng lên, căn bản không tin dựa vào một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa như Diệp Phàm có thể trong ba giờ cứu được nhị công tử Lôi gia.
Đối với Phượng gia mà nói muốn cứu người từ cục Cảnh sát là chuyện rất dễ dàng, muốn cứu người bên An ninh thì khó khăn hơn, dù sao bên an ninh có liên quan đến an toàn quốc gia.
Một gia tộc chọc giận cả quốc gia là chuyện rất kiêng kị, cho nên Phượng gia cũng xem tình hình rồi mới quyết định, xem sắp tới có nhận Lôi Hương Thảo về làm cháu dâu được không rồi mới hạ quyết tâm giúp đỡ .
- Ha ha ha…tất cả mọi người trong sảnh đều là người làm chứng! Tôi nghĩ các vị đều là nhân vật nổi tiếng của thành phố Thương Hải, có lẽ sẽ không…
Diệp Phàm cười thản nhiên, tiện tay móc điện thoại ra nhỏ giọng nói.
- Tề Thiên à? Tôi là Diệp Phàm. Tôi hạn cho cậu trong vòng một giờ đưa Lôi Hoán Cường đến Lôi gia Thủy Châu, hơn nữa tất cả thủ tục đều phải làm ổn thỏa.
Cuối cùng cười nói bổ sung:
- Hai viên!
Hai viên này đương nhiên là chỉ Xuân Cung hoàn.
Tề Thiên vừa nghe, nhất thời tinh thần tỉnh táo, hưng phấn hét lên:
- Được! Em tuyệt đối sẽ không để đại ca mất hứng.
Tề Thiên vừa nói chuyện vẻ mặt tràn đầy niềm vui, huýt sáo hướng về phòng giam, miệng càu nhàu nói:
- Cũng không biết lão Đại phát bệnh thần kinh gì nữa, làm chuyện vội vã như vậy, may mà trước đó đã đưa người đến Thương Hải, nếu không từ Thủy Châu chạy tới trong hai giờ là không đủ. Tuy nhiên có hai viên ‘ Xuân Cung hoàn’ mình cũng không lỗ! Hi vọng chuyện như vậy có thể lặp lại mấy lần nữa, vậy mình sẽ có nhiều Xuân Cung hoàn hơn, tha hồ hưởng thụ cuộc sống, hắc hắc.
Ha ha ha! Hàng cao cấp để đánh tan mỹ nữ đã có rồi. Mình sẽ không thẹn với cái tên ‘Người tiêu diệt mỹ nữ’! Schwarzenegger là cái thá gì, lão tử một đêm nổ pháo 5 lần.
40 phút sau.
Chiếc xe Jeep của Tề Thiên nổ vang vọt tới sân của Lôi gia.
- Ai là Lôi Chương?
Tề Thiên tỏ vẻ nghiêm túc, cố ý hỏi, thật ra y đã sớm nhận ra, vì đêm đó đã gặp qua ở Đế Lang. Tuy nhiên lúc này nên giả vờ dồn ép cũng phải giả vờ cho đúng.
- A! Ngài là…
Gia chủ Lôi Chương, nhìn Tề Thiên nghi ngờ, không biết thằng nhãi tỏ vẻ oai nghiêm này là thần thánh phương nào.
Đương nhiên, Lôi Hương Thảo vừa nghe thấy tiếng xe đến đã nhanh chóng xông ra ngoài. Chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của cô ấy, không nhanh làm sao được?
- Tôi là Tề Thiên của Liệp Báo, nhận chỉ thị của thượng cấp thẩm tra xử lí chuyện Hồng Đao hội, chuyện Lôi Hoán Cường nhà ông đã được điều tra rõ ràng rồi, chuyện cơ mật quốc gia không liên quan đến y. Tuy nhiên cũng không thể phủ nhận chuyện y giao du với xã hội đen, quốc gia hiện tại cũng đang xử lý nghiêm khắc. Chuyện đàng hoàng không làm lại đi làm những chuyện đường ngang ngõ tắt là không tốt…”
Tề Thiên hách dịch nói một hơi, đương nhiên cái đầu của gia chủ Lôi Chương ở phía sau đã sắp cúi xuống tận bụng.
Da mặt Lôi Chương dù dầy cũng trướng lên giống như quả cà tím, lúng túng dị thường, tuy nhiên y cũng không dám đắc tội với ngưu nhân thẩm tra xử lí con mình, nếu chọc cho gã mất hứng con mình không phải sẽ chịu tội sao.
Thật ra Tề Thiên cảm thấy vô cùng thoải mái, âm thầm bội phục đại ca không thôi.
Sau khi tiến vào đại sảnh, Tề Thiên cố ý dõi mắt nhìn một vòng, phát hiện ra Diệp Phàm vội vàng chạy tới, hơi cúi người xuống nhiệt tình kêu lên, thuận tay đưa tới một điếu xì gà Cu ba đặc biệt, kêu lên:
- A! Anh Diệp cũng tới à, cái này em mới có được, mời anh nếm thử, mặt hàng Cu ba chính tông.
Tiểu tử này đương nhiên đang diễn trò, đơn giản là muốn hiển lộ rõ ràng, tô đậm khả năng của Diệp Phàm .
- Chỉ có một điếu thôi sao, tôi còn có hai huynh đệ, cậu đừng keo kiệt vậy chứ.
Diệp Phàm nhả vòng khói trêu chọc nói.
- Anh là Lô Vỹ, anh là Trương Cường sao, lão Đại vẫn thường xuyên nhắc đến hai anh, nào, mời các anh nếm thử.
Tề Thiên hơi có vẻ đau lòng lại phát hai điếu, lần này trái lại đau lòng thật chứ không phải diễn trò.
Bởi vì loại thuốc này chỉ vẻn vẹn có mấy điếu, phát một điếu thì ít một điếu, vì Tề Thiên lập công cho nên Thiết Chiêm Hùng mới chia cho gã năm điếu.
- Đại ca, anh phải biết loại xì gà này là của thủ lĩnh Thiết đoạt được của thủ lĩnh Trấn lúc đi họp, nghe nói Chủ tịch nước Cuba khi tới thăm Hoa Hạ chúng ta đã đặc biệt tặng cho loại thuốc số một này, hút rất thơm ngon! Hàng cực phẩm đấy.
Tề Thiên nhỏ giọng nói.
- Ừ! Lai lịch cũng không đơn giản! Vậy tôi cũng phải xin thủ lĩnh Thiết mấy điếu.
Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.
- Đừng! Anh Diệp, thật ra mấy điếu vừa rồi là phần của anh.
Tề Thiên cười gượng.
- Cái gì? Tiểu tử cậu đưa phần của tôi chia cho tôi, lợi hại thật! Giao chỗ còn lại ra đây.
Diệp Phàm thiếu chút nữa tức giận bể phổi.
Diệp Phàm thật sự bị Tề Thiên ám toán, bởi vì Thiết Chiêm Hùng cho Diệp Phàm giữ một hộp, năm điếu của Tề Thiên thật ra là bí mật cất giấu, mấy điếu thuốc chia hào phóng như vậy thật ra là hộp thuốc Thiết Chiêm Hùng kêu Tề Thiên tiện tay đưa tới cho Diệp Phàm, tiểu tử này lại dám…
- Còn dư lại hơn nửa hộp thôi.
Tề Thiên cười mờ ám quay đầu kêu lên với một quân nhân tùy tùng:
- Còn không đi lấy, ở trên xe ấy.
- Đây là giấy tờ, Lôi gia chủ, ông ký tên vào đây, hi vọng ông có thể quản lý tốt con trai mình, sau này đừng để xảy ra những chuyện như vậy, lần này may nhờ nhờ anh Diệp xin hộ.
Tuy nhiên vì Lôi Hoán Cường giao du với xã hội đen, cho nên cũng phải bị phạt 30 vạn, hình phạt một năm, tuy nhiên hoãn thi hành án, sau khi về nhà phải giám sát chặt chẽ, cứ cách một tháng phải tới cục Công an Thương Hải báo cáo.
Tề Thiên vênh váo hách dịch nói, sau khi gọi Lôi gia chủ vào phòng nghiêm chỉnh dạy dỗ một bữa, vểnh mông lên để lại nửa hộp xì gà vội vàng chạy trốn. Gã sợ Diệp Phàm tìm gã tính sổ thì phiền toái.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 483: Giao sâm ngàn năm.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Chúng ta đi!
Phượng Hoằng Đức sầm mặt xuống, lẩm bẩm nói chuẩn bị rời khỏi.
- Chậm đã, sau chuyện này hi vọng Phượng công tử đừng gây rắc rối gì nữa, quân tử lấy thành tín làm gốc, tôi tin tưởng Phượng gia Thủy Châu là đại gia tộc, Phượng công tử là một quân tử có phải không? Ha ha ha…
Diệp Phàm hơi giễu cợt Phượng gia, có thể không kết thù tốt nhất là không kết. Đương nhiên, hôm nay Phượng gia cũng mất sạch thể diện rồi, chuyện này có lẽ nên kết thúc, tuy nhiên có thể làm nhạt đi được thì nên làm.
-Hừ!
Phượng Hoằng Đức hừ lạnh một tiếng trả lời, mặt xám xịt bước đi, y vẫn buồn bực tiểu tử họ Diệp tại sao lại quen biết với bên an ninh, hơn nữa hình như còn rất thân thiết.
Từ thái độ, ánh mắt của sĩ quan Liệp Báo tên là Tề Thiên, hình như còn có vẻ bợ đỡ, thật sự khiến người ta khó hiểu, người thanh niên họ Diệp này rút cuộc là thần thánh phương nào?
Hắn có lai lịch thế nào, lần này trở về nhất định phải cùng với gia chủ điều tra kỹ càng lai lịch của tiểu tử này, không tìm ra được lai lịch của hắn tuyệt đối không bỏ qua.
Phía sau đương nhiên là khách và chủ đều hết sức vui mừng, đám người Tôn Bài Không, Diệp Phi Tiêu liên tiếp mời rượu. Mặc dù nói không thể thoáng cái trở thành bằng hữu, tuy nhiên ít nhất quen mặt vẫn vô cùng quan trọng, quan hệ bằng hữu có thể từ từ sẽ đến.
Trương Cường và Lôi Hương Thảo rốt cục cũng nhận được chấp nhận của Lôi gia, Diệp Phàm đương nhiên tranh thủ lúc sắt còn nóng, lập tức gọi song phương trao đổi tín vật, coi như làm nghi thức đính hôn đơn giản. Món quà chúc mừng của đại sư Diệp Phàm là một viên ‘Xuân cung hoàn’, một viên ‘Hậu cung ngọc nhan hoàn’, đối với Trương Cường và Lôi Hương Thảo mà nói vừa vặn thích hợp.
Sau này Tề Thiên vừa nghe nói liền mở rộng tầm mắt, mấy ngày liền nhìn Trương Cường với ánh mắt là lạ chỉ muốn cười. Tuy nhiên Lôi gia chủ vẫn rất lo lắng, ngoài mặt chỉ miễn cưỡng cười vui. Bởi vì hôm nay đã mạo muội đắc tội với Phượng gia Thủy Châu.
Tuy nhiên cá và gấu không thể hòa hợp, chí ít có thể quen biết Diệp công tử thần bí có thể là đại sư lục đoạn và Lô gia của Thủy Châu cũng xem như rất có thu hoạch, mất cái này được cái kia.
- Lôi gia chủ, tôi thấy lệnh công tử hình như sắp đột phá đến tam đoạn rồi?
Thật ra Diệp Phàm đã sớm dùng đôi mắt ưng, hơn nữa dựa vào tình huống Trương Cường cung cấp, cũng đã điều tra xong đẳng cấp thật sự của Lôi Hỏa Vân.
-Ha ha ha! Ài, tiểu nhi tiến vào cấp bậc nhị đoạn cũng đã được năm năm rồi, tuy nhiên vẫn không cách nào đột phá, cũng không biết nguyên nhân gì.
Lôi Chương rất bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, đây cũng là nguyên nhân Lôi Hỏa Vân vẫn muốn tiến vào phái Thanh Thành luyện công, chẳng qua là muốn tìm cơ hội đột phá tam đoạn.
-A! Lệnh công tử có thể vươn tay ra được không.
Diệp Phàm tự nhiên mỉm cười.
- Hỏa Vân, mau, đại sư sẽ tìm nguyên nhân cho con.
Lôi Chương vui mừng sung sướng, kinh nghiệm của đại sư cấp bậc lục đoạn chắc chắn rất phong phú, có lẽ tìm ra được nguyên nhân.
- Cám ơn Diệp đại sư.
Lôi Hỏa Vân vội vàng đi tới trước mặt Diệp Phàm, khom người cung kính hành lễ, đưa tay ra, có chút run sợ, kích động.
Đối với võ giả mà nói đột phá lên được một đẳng cấp lớn chính là mơ ước xa xôi, sau khi đột phá chẳng những thực lực tăng nhiều, lợi ích ở các phương diện khác cũng không ít .
Ví dụ như đại sư Quốc thuật công lực càng cao, khí tức nội kình cũng có thể trì hoãn sự già yếu nhất định, ông lão bảy mươi tuổi nhìn qua không khác gì người trung niên bốn mươi tuổi.
-Buông lỏng! Bão nguyên thủ nhất, duy thủ bổn tâm, tự nhiên hành khí, tiểu chu thiên độn hoàn.
Diệp Phàm bình thản nói, phất tay một cái khí nội kình từ kinh lạc thông qua lỗ chân lông tràn ra các tia, bơi vào trong kinh lạc của Lôi Hỏa Vân. Trong sảnh lúc này yên lặng đáng sợ, những người khác giống như ngừng thở.
- Vận khí! Tiểu tử này hình như muốn lập tức đột phá. Nền tảng rất dầy, khí nội kình tựa hồ đã dần dần đạt đến đỉnh cao Thuần Hóa cảnh nhị đoạn. Mình chỉ cần nhẹ nhàng đẩy thì hắn lập tức có thể tiến vào tam đoạn, có lẽ còn có thể đột phá được cảnh giới Tiệt Lưu tam đoạn, được rồi, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.
Xem như là tặng cho Trương Cường và Hương Thảo món quà kết hôn trước thời hạn vậy.
Diệp Phàm âm thầm nghĩ ngợi, sau khi tốn một canh giờ quen thuộc với con đường hành công của Lôi gia, xáp lại gần bên tai Lôi Hỏa Vân nói khẽ:
- Tôi có thể giúp anh đột phá đến tam đoạn, tuy nhiên, sau này anh phải toàn lực ủng hộ chuyện của Trương Cường và Hương Thảo, chuyện này có thể rất khó chịu, anh có thể chịu được không? Nếu được thì gật đầu.
-Được! Tôi tuyệt đối sẽ không thất lời, xin mời tiền bối tương trợ.
Lôi Hỏa Vân thiếu chút nữa thành gà mổ thóc gật đầu lia lịa, khiến cho mọi người trong sảnh đều cảm thấy khó hiểu, không biết hai người này đang làm gì.
-Được! Bắt đầu!
Diệp Phàm nói xong, lấy ra nửa viên Lôi dương Cửu Long hoàn, liều mạng đẩy ra các tia nội tức lẩn vào bên trong kinh lạc Lôi Hỏa Vân.
Đối với Diệp Phàm mà nói, vì đẳng cấp còn quá thấp, muốn ép ra một số nội tức ra bên ngoài cơ thể vẫn tương đối khó khăn , bởi vì đó là chuyện ‘Tiên Thiên tôn giả’ mới có thể làm được.
Đối với võ giả Quốc thuật từ cửu đoạn trở xuống, khí nội kình bình thường chỉ có thể chạy trốn trong kinh lạc cơ thể, có thể rót vào trong da dẻ, bắp thịt, tuy nhiên muốn tràn ra ngoài cơ thể là tương đối khó khăn.
Không lâu sau, trên người Lôi Hỏa Vân bắt đầu toát ra một số hơi nước màu vàng nhạt, giống như một lồng hấp đang hấp bánh bao.
Tất cả võ giả Quốc thuật trong sảnh đều mở to hai mắt nhìn, thầm than Lôi Hỏa Vân thật là may mắn, được vị Diệp tiên sinh thần bí này tương trợ quỷ dị lại có thể đột phá.
Ba giờ sau
-Răng rắc-
Sau khi mấy tiếng khớp xương dữ dội vang lên, Lôi Hỏa Vân thu khí về đan điền. Một đạo kim mang thần quang như ngọn lửa nóng bỏng từ trong mắt lướt qua.
-Hỏa Vân…Con…có phải con….đột phá rồi không? Đến mức nào rồi?
Gia chủ Lôi Chương kích động đến nỗi miệng run rẩy, nhỏ giọng hỏi, có vẻ không thể tin được. Võ giả muốn đột phá một đại cấp là chuyện vô cùng khó khăn!
Đối với loại nhị lưu thế gia như Lôi gia mà nói một cao thủ Quốc thuật trung giai tam đoạn có thể mang đến uy thế lớn lao cho gia tộc.
Hơn nữa Lôi Hỏa Vân là gia chủ tương lai, trẻ tuổi như vậy đã đột phá đến trung giai tam đoạn, sau này rất có thể lên cấp tứ đoạn thậm chí ngũ đoạn, mới nghĩ đến tương lai huy hoàng này Lôi gia chủ đã muốn khóc, đây cũng là chuyện làm rạng danh tổ tông! Bởi vì Lôi gia chủ đến bốn mươi mấy cũng mới đột phá đến cảnh giới Khai Nguyên tứ đoạn.
- Đúng vậy cha, làm phiền Diệp tiền bối. Tôi có lẽ đã đạt đến cấp Tiệt Lưu tam đoạn rồi.
Lôi Hỏa Vân vô cùng kích động nói.
Lôi gia đương nhiên vô cùng vui mừng, những tân khách khác biết võ giả Quốc thuật phần lớn đều đỏ mắt ghen tị. Người không hiểu chỉ đứng xem cảnh náo nhiệt. Lôi Chương gia chủ vung tay lên, một cô gái thanh tú bê tới một cái khay, phía trên là một cái hộp được chạm trổ cổ xưa và một tấm chi phiếu màu vàng.
- Diệp tiên sinh, trong hộp này là một cây giao sâm ngàn năm, nghe tổ tiên tôi nói là hái từ vực sâu đáy biển mấy ngàn mét, cũng là tổ tiên trong lúc vô tình đổi được từ trong tay một vị đại sư Quốc thuật, Lôi gia chúng tôi đã cất giữ hơn một nghìn năm rồi, cũng chưa kiểm tra công dụng, hôm nay xin được mượn hoa hiến Phật.
Gia chủ Lôi Chương vừa nói tới đây, Tôn Bài Không của Tôn gia Thủy Châu vô tình ‘A’ lên cắt đứt.
-Giao sâm!
Tôn Bài Không nói, đảo mắt xấu hổ cười ha ha nói:
-Thất lễ rồi.
-A! Tôn lão đệ biết lai lịch của Giao sâm này?
Diệp Phàm cười nhạt, vô cùng thân mật hỏi.
- Có thể nói nghe xem được không.
-Ha ha, biết một chút. Giao sâm này nghe nói sinh trưởng ở đáy biển có độ sâu đạt gần vạn mét, điểm này ở thời cổ cũng không có gì kỳ lạ, kỳ lạ ở chỗ nó sinh trưởng ở phía trên phân và nước tiểu của giao long, hấp thu tinh hoa của giao long, cho nên gọi là giao thân.
Các vị thử nghĩ xem, trong ‘Sơn Hải kinh’ không phải nói sau khi giao long biến hóa có thể thành rồng, trong phân và nước tiểu lại hàm chứa rất nhiều nguyên linh long tinh, là vật đại bổ cực phẩm hiếm thấy.
Nghe nói sau khi hợp thuốc có thể luyện chế thành linh đan dược hoàn thuốc…tôi cũng tình cờ đọc được trong sách, rốt cuộc có phải là thật hay không cũng không biết được, có lẽ là thần thoại truyền thuyết thôi, ha ha ha…quấy rầy, thất lễ quá.
Tôn Bài Không hơi cảm thấy xấu hổ nói.
-Thật đúng có chút ít lai lịch.
Trương Cường và Lô Vỹ không nhịn được khen ngợi.
- Ha ha, không sai, tình huống đại khái chính là như vậy. Trong sách tổ tiên nhà tôi truyền lại cũng nói như vậy, tuy nhiên rồng chỉ là một loại truyền thuyết, từng thấy qua trong ti vi, nhưng đã có người nào thật sự nhìn thấy nó. Diệp tiên sinh, lễ mọn này xin hãy nhận lấy, so với chuyện tiểu nhi có thể đột phá công lực, cái này xác thực hơi thiếu.
Lôi Chương rất chân thành nói.
-Ha ha! Cám ơn. Tuy nhiên lễ vật này tôi không thể nhận được. Tất cả những gì tôi làm hôm nay đều là quà tặng đính hôn cho hảo huynh đệ Trương Cường và Hương Thảo tiểu thư.
Diệp Phàm phất tay cự tuyệt, ánh mắt trong sáng, không hề có chút thay đổi vì bảo vật. Thật ra trong đáy lòng hắn lửa nóng đang thiêu đốt, hận không thể lập tức đem giao sâm ngàn năm này cất vào trong túi. Bởi vì thứ này nghe nói có thể dùng để thay thế Thái tuế luyện chế Lôi âm cửu long hoàn phẩm chất cao, có thể phối hợp giúp đỡ đột phá công lực.
Bởi vì bên trong có chứa một chữ ‘Long’, hiệu quả đương nhiên sẽ tốt hơn tinh hoa Thái tuế, hiện tại ngay cả chất dịch Thái tuế cũng không có, có món bảo bối này còn không kích động được sao? Nếu thêm một chút bỏ vào trong dược hoàn của Thiết Chiêm Hùng, phẩm chất tuyệt đối sẽ không kém.
Tuy nhiên cuối cùng được đám người Hương Thảo và ở Tư Mã gia chủ nhiệt tình cứng rắn nhét vào, Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là cố mà nhận lấy giao sâm ngàn năm, còn tấm chi phiếu thì kiên quyết không nhận!
Tuy nhiên trong đáy lòng vẫn mơ hồ đau lòng, vì mình hiện tại nghèo rớt mồng tơi. Trong thẻ đã sớm trống trơn, còn nợ bên ngoài mười mấy vạn.
Bởi vì tất cả tiền đều quăng vào nhà máy giấy thị trấn Giác Khê, số còn dư lại toàn bộ đều chia cho người trong nhà.
Hiện tại mặc dù nói mình không cần tiền, nhưng lần này thi hành nhiệm vụ nếu có thể còn sống trở về lẽ nào không cần dùng tiền sao? Có lẽ trong tấm thẻ Lôi gia muốn tặng ít nhất cũng có mấy chục vạn!
Tuy nhiên sau khi trở lại Liệp Báo, Trương Cường đi sát theo, đưa tấm thẻ chi phiếu, nói là nhiệm vụ nhạc phụ kiên quyết giao cho, nếu Diệp đại sư không nhận lấy tấm thẻ này, con rể y cũng có chỗ khó xử, hơn nữa Lôi Hương Thảo lại nghiêm mặt, có lẽ nếu Trương Cường không hoàn thành được nhiệm vụ này, sau này lúc ngủ cùng nhau phải nằm trên sàn nhà rồi.
Diệp Phàm lại ra vẻ khó xử, biểu hiện vẻ mặt thống khổ trước mặt Trương Cường. Trương Cường len lén nói:
-Thủ trưởng, bên trong có 100 vạn. Nhạc phụ còn còn làm giấy chứng nhận, chứng minh đây là chi phí phẫu thuật đặc thù của anh cho em vợ em, sẽ không mang đến bất cứ phiền phức gì cho thủ trưởng.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 484: Tàu ngầm Thần Long số M2. (1)
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
-Tốt…Tốt, làm rất tốt.
Diệp Phàm cười nói, vỗ vỗ bả vai Trương Cường, vừa mới quay lại ngôi nhà nhỏ của mình, nữ sĩ quan quân nhân tên Niệm Linh đã nấu nước sôi từ trước, chuẩn bị xong quần áo, thật sự rất chu đáo, giống như thị nữ cổ đại.
Hơn nữa, trong ngôi nhà nhỏ này, nữ sĩ quan quân nhân cũng không mặc trang phục quân nhân, mà là váy liền, hiển thị rõ phong thái dịu dàng của con gái.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn nữ sĩ quan quân nhân, đột nhiên cười nói:
- Niệm Linh, cô kỳ lưng cho tôi được không? Cả ngày tập luyện người bẩn quá rồi, ha ha ha…
Thân hình Niệm Linh cũng tương đối xinh đẹp, mặc dù không được xem là cực phẩm tuyệt đối, tuy nhiên trên người cô ta lại có một luồng khí chất không giống với các cô gái bình thường, mang tới cho người ta một loại cảm giác đặc biệt rất dễ chịu.
Cô ta được Thiết Chiêm Hùng đặc biệt nhờ cậy nữ sĩ quan quân nhân chọn lựa ra từ mười mấy vạn quân đội của quân khu Lĩnh Nam, đương nhiên sẽ không quá kém cỏi.
Đây là ưu đãi lớn mà Thiết Chiêm Hùng dành cho với Diệp Phàm. Mặc dù nói Diệp Phàm tương đối bướng bỉnh, nhưng ít ra cũng phải buộc hắn thỉnh thoảng xuất lực một phen cho tổ Hạch tâm số 8.
-Chuyện này…chuyện này…Được!
Niệm Linh ấp úng hồi lâu, vặn vẹo một lúc, hai má đỏ bừng, thân hình khẽ run sợ, tuy nhiên cuối cùng chữ ‘được’ phun ra miệng lại nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Bởi vì cô ta nghĩ tới dặn dò của Đoàn trưởng Thiết, Đoàn trưởng Thiết lúc ấy vẻ mặt đứng đắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Niệm Linh, cô là nhân tài ưu tú được chọn lựa ra từ mười mấy vạn sĩ quan trong quân đội, bộ đội sẽ dành cho cô tiền trợ cấp tốt nhất, cho cô vinh dự cao nhất, kêu cô đi thi hành nhiệm vụ đặc thù.
Nhiệm vụ của cô chính là hầu hạ một người, để hắn hài lòng. Mặc dù nói bản thân cô là một sinh viên đại học, nghe nói khi cô ở trường học còn là vũ sư, có chút thiệt thòi cho cô rồi, nhưng quốc gia cần cô đi làm.
-Vâng, thủ trưởng, Niệm Linh kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ.
Hồ Niệm Linh đứng nghiêm nói.
-Tuy nhiên cô phải chuẩn bị tâm lý hy sinh tất cả! Đi đi!
Phía sau Thiết Chiêm Hùng lại bồi thêm một câu, làm cho trái tim Hồ Niệm Linh run rẩy thật lâu, những lời này có ý gì, Niệm Linh sau khi trở về suy nghĩ mãi cũng hiểu ra.
-Được rồi, đùa với cô thôi, cô ra ngoài đi, tôi muốn tắm rồi.
Diệp Phàm rất là hài lòng khẽ cười.
- Cám ơn thủ trưởng. Tôi chờ ngoài cửa.
Hồ Niệm Linh nhỏ giọng trả lời, lau lau mồ hôi trên mặt.
Thật ra trong đáy lòng Hồ Niệm Linh vẫn có một luồng hưng phấn, vì Diệp Phàm là thủ trưởng số 2, vóc người lại trẻ tuổi, trên người hắn có một loại phong cách quý phái rất ít người có được, Hồ Niệm Linh mơ hồ có vẻ mong chờ.
Diệp Phàm vừa tắm rửa đi ra, Hồ Niệm Linh đưa quần áo cho hắn, nhẹ nhàng nói:
-Thủ trưởng, Đoàn trưởng Thiết gọi ngài đến phòng họp.
Mấy người phụ trách đều đã ở đây, Lang Phá Thiên, Lạc Tuyết Phiêu Mai cũng đã có mặt.
Thiết Chiêm Hùng đưa tới một tờ kế hoạch hành động nói:
-Theo tổng bộ xác định, Hồng Á Đao Lưu hội trước giải phóng, hiện gọi là Y Hạ Ma Cung, không những xây dựng phân đà ở thành phố Thủy Châu chúng ta, hơn nữa cũng xây dựng phân đà lớn hơn ở thủ đô Yên Kinh. Lần trước sau khi chúng ta báo cáo tình huống Thủy Châu đã thu hút sự chú ý của tổng bộ, cuối cùng toàn lực tiêu diệt phân đà Yên Kinh.
Tổng bộ chỉ thị, hành động tàn sát lần này ngoài cứu người, chủ yếu là tìm được chìa khóa thần bí mở ra bí cung ‘Xương Bối Chỉ’ do đồng chí Diệp Phàm phó soái Tổ Hạch tâm số 8 làm tổng chỉ huy, Lang Phá Thiên làm phó Tổng chỉ huy.
Thành viên bao gồm cô Lạc Tuyết Phiêu Mai, Trương Cường, Lý Sơn tổng cộng là năm người. Nếu như theo con đường đi du lịch bình thường, Diệp phó soái trái lại không có ai có thể nhận ra, chỉ có Phá Thiên mặc dù luôn nay vẫn duy trì thần bí, khiêm nhường, nhưng thật ra cậu ấy sớm đã bị Nhật Bản chú ý đặc biệt.
Hơn nữa thời gian cấp bách, tình huống có biến, sau khi tan họp buổi tối phải xuất phát cho nên chỉ có thể trực tiếp đi từ quân cảng căn cứ Lam Nguyệt Vịnh chúng ta.
-Vậy tôi thì sao thủ lĩnh Thiết, tại sao không có phần của tôi?
Triệu Đoan thoáng cái ủ rũ, có hơi bất mãn kêu lên.
-Tôi biết cậu có lòng yêu nước muốn giết bọn Nhật Bản, nhưng phía bên Liệp Báo phải trông coi gần 10 tỉnh phía nam.
Nếu như tất cả đều đi, bên này có việc phát sinh thì không có ai kịp thời điều phối. Hơn nữa tôi lại phải đi Mỹ, căn cứ trên căn bản đều trống rỗng, cho nên cậu phải lưu lại trấn giữ, phối hợp với phó đoàn trưởng Mã quản lý tốt công việc của căn cứ.
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ bả vai Triệu Đoan an ủi.
Mỗi người được chia một số dược hoàn trị thương đặc thù và công cụ đặc chế, sau khi thương lượng đơn giản liền xuất phát.
Tuy nhiên trước khi đi mỗi người đều viết di thư và yêu cầu, đây là thứ cần chuẩn bị khi tổ Đặc cần đi làm nhiệm vụ trọng đại.
-Triệu Đoan, tôi đi đây, sau này nhớ chiếu cố Tề Thiên, ở đây có một bọc đồ cậu giao lại cho cậu ấy.
Diệp Phàm đưa cho Triệu Đoan một bọc đồ, ban đầu hắn vốn tưởng ngày mai mới lên đường, tạm thời đổi thành hiện tại, cũng không kịp chào hỏi Tề Thiên.
Phi cơ trực thăng đã đưa bọn họ tới đảo Phi Ngư của thành phố Giang Đô, ở đảo Phi Ngư có một quân chủng mới trực thuộc đại Quân khu Lĩnh Nam.
Đảo tương đối lớn, phía trên là rừng rậm bao quanh, quái thạch chắn ngang , nghe nói là là vẩn thạch thời thượng cổ tạo thành.
Trên đảo hiện có một tập đoàn khoảng6 vạn binh lực đóng quân, xưng là Quân đoàn số một Lĩnh Nam, là một đội quân hỗn hợp bộ binh, hải quân và không quân.
Tân binh đoàn này cũng là tổ chức được đặc biệt xây dựng cho thời đại mới.
Trên đảo phi trường, cảng, sân luyện tập, phương tiện dân sự đều vô cùng đầy đủ, nghe nói quốc gia đã tiêu tốn gần 50 tỉ để xây dựng, tàu ngầm hiệu Thần Long được nghiên cứu chế tạo theo loại hình mới nhất được bí mật rút một chiếc đến quân cảng.
Tàu ngầm này dài chừng 100 mét, chiều rộng cũng đạt 20 mét, tốc độ tuần tra dưới nước lớn nhất có thể đạt 50 đoạn, hơn nữa hiệu quả yên lặng cực kỳ tốt, thân tàu sử dụng một loại trang bị ẩn thân và phản kích.
Cả hình thể tựa như một con rắn, cho nên lấy tên hiệu là Thần Long, nghe nói các quan binh thường trú trên thuyền đã xây dựng một hệ thống kiểu sinh vật theo hình thức tuần hoàn tự động, có thể lặn dưới nước hai năm liên tục mà không cần bổ sung bất cứ thứ gì, tốc độ lặn xuống có thể đạt 1000 mét.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 484: Tàu ngầm Thần Long số M2. (2)
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Trước mắt chiếc tàu lặn này vẫn đang nằm trong giai đoạn giữ bí mật cao nhất, chưa đối ngoại công khai, ngay cả đặc công Mỹ và liên bang Nga cũng không tìm được bất kỳ đầu mối nào, chỉ mơ hồ có một số suy đoán Hoa Hạ hình như có loại đồ công nghệ cao này thôi......
Hơn nữa loại hình tàu lặn mới nhất này có quan hệ rất mật thiết với tổ A Đặc cần, vì động lực không phải dùng lò phản ứng hạt nhân, mà là dùng là trang bị trữ điện, vệ sinh, an toàn. Trang bị trữ điện này chính do tổ Khoa Năng tổ thứ 2 trong tổ A Đặc cần dùng thuật nội kình mới nhất nghiên cứu chế tạo mấy tảng đá trong phòng nghiên cứu của lão viện trưởng Trần của đại học Yên Kinh. Số lượng trữ điện lớn, nghe nói một khối lớn bằng bàn tay có thể cất giữ được mười mấy vạn độ điện năng.
Tuy nhiên loại tảng đá này quá hiếm lạ, căn bản không có ở đâu cả, nghe nói bắt nguồn từ vẩn thạch bên ngoài trái đất, cho nên càng quý hiếm.
Hơn nữa quá trình chế luyện quá phức tạp, sau khi mấy cao thủ cấp lục đoạn trở lên dùng khí nội kình bao bọc, vỏ điện mới có thể chịu đựng được áp lực lớn như vậy, cho nên muốn sản xuất số lượng lớn là điều không hiện thực, chỉ có thể làm vũ khí bí mật của quốc gia.
Máy bay của nhóm người Diệp Phàm vừa hạ cánh, đã có một loạt cảnh vệ uy vũ xếp thành hàng chờ đợi từ trước.
Một sĩ quan cấp tá họ Lâm mặc trên người trang phục Đại tá trực tiếp dẫn bọn họ tới một ngôi nhà làm việc rất bình thường.
Sau khi thẩm tra đối chiếu một loạt chứng thực như dấu tay, giấy chứng nhận, hình ảnh, Đại tá Lâm mới thở dài một cái, chào theo nghi thức quân đội vô cùng tiêu chuẩn:
- Báo cáo Diệp phó soái, người phụ trách tổ A Đặc cần trú ở đảo Phi Ngư, Lâm Bang Huy xin báo cáo với ngài, xin thủ trưởng chỉ thị.
-Được! Đại tá Lâm cực khổ rồi. Tôi không nói nhiều, tranh thủ thời gian lên tàu. Diệp Phàm đã sớm biết, Lâm Bang Huy còn là một cao thủ Khai Nguyên cảnh ngũ đoạn.
Đảo Phi Ngư là căn cứ có tác dụng rất quan trọng đối với quốc gia, cho nên Chủ tịch nước Trung Quốc Trấn Sơn Hà đương nhiên phải nắm chặt trong tay.
Cho nên tổ A Đặc cần phái người phụ trách ẩn thân bên trong cũng không có gì kỳ quái, hơn nữa còn có thể trực tiếp phối hợp với tổ thứ 8 Đặc cần thi hành nhiệm vụ trọng đại khẩn cấp.
-Xin mời thủ trưởng đi theo tôi.
Lâm Bang Huy ở phía trước cẩn thận dẫn đường.
Kỳ quái là Lâm Bang Huy không đi ra ngoài, mà là đi lên chỗ khúc quanh cầu thang lầu một, tiện tay móc ra một khối đá màu xanh biếc hướng một mặt chiếu lên trên vách tường.
Diệp Phàm dùng đôi mắt chim ưng nhìn lướt qua, phát hiện tảng đá kia rất là đặc biệt, tựa hồ bên trong hàm chứa một số năng lượng quái dị , xem ra tổ A Đặc cần quốc gia thật sự là tài ba quái lạ.
Không lâu sau!
Từng đạo sóng gợn hình vòng tròn hiện lên, sau một tiếng ‘răng rắc’, thạch bích trơn nhẵn hướng sang một bên, lộ ra một khung cửa.
Sau khi tiến vào, thạch bích tự nhiên khép lại, không để lại một dấu vết nào. Nơi này lại còn dùng nội kình lắp đặt một số trang thiết bị đặc biệt.
Đặc công bình thường cho dù có tìm tới nơi này cũng không vào được . Bởi vì chỉ có khí nội kình của Lâm Bang Huy mới có thể mở ra, thật là lợi hại.
Sau khi đi quanh co khúc khuỷu về phía dưới hai mấy phút đồng hồ, trước mắt xuất hiện một động lớn tự nhiên. Trong động còn xây dựng một ngôi nhà ba tầng nhiều chức năng, một mô hình nhỏ bến tàu, một chiếc tàu toàn thân màu nước biển đang nhô lên dựa vào bên cạnh bến tàu.
-Báo cáo thủ trưởng, tôi là Tào Mặc, thuyền trưởng tàu Thần Long M2. Toàn bộ sĩ quan trên tàu đã tập hợp, chuẩn bị hoàn tất, xin mời thủ trưởng chỉ thị.
Một sĩ quan mặt gầy mặc trang phục Thượng tá dẫn một loạt thuỷ binh đang đứng thẳng trên thuyền giống như một loạt cọc tiêu.
-A! Thuyền trường cũng là cao thủ Quốc thuật, mơ hồ có nội tức tràn ra, có lẽ cũng ở trong tổ A. Thân thủ mấy đoạn khi chưa phát lực thì chưa thấy được, xem ra quốc gia đặc biệt coi trọng loại tàu lặn kiểu mới này!
Diệp Phàm thầm nghĩ , miệng hơi mở hạ lệnh:
-Chào các đồng chí!
- Chào Thủ trưởng!
-Các đồng chí cực khổ rồi!
-Vì an toàn quốc gia chúng tôi tình nguyện!
Giọng nói của mười mấy tên quan binh quanh quẩn trong động, làm cho một đám nhân viên bí mật làm công tác hậu cần trên bờ đều kinh ngạc nhìn quanh.
- Cố Chủ Nhâm, anh xem người thanh niên này đoán chừng bao nhiêu tuổi? Lai lịch thật sự không nhỏ, hình như ngay cả Lâm thủ lĩnh và Tào thuyền trường đều vô cùng cung kính đối với hắn.
Một Thiếu tá oai hùng thấp giọng hỏi.
-Đúng vậy! Thiên Hà. Lâm thủ lĩnh bình thường không nể nang cả tư lệnh căn cứ, lần trước tư lệnh căn cứ muốn mượn tàu ngầm hiệu Thần Long số M2 lặn xuống thăm dò địa hình đảo Phi Ngư.
Bởi vì chỗ đó quá sâu, tàu lặn của căn cứ chỉ có thể ngắm biển. Kết quả Lâm thủ lĩnh cũng kêu ông ấy lấy ra chỉ thị phê bình của thủ trưởng tổng bộ, trong khi đó Lâm thủ lĩnh cũng chỉ là một Đại tá, còn Tư lệnh Trương là Thiếu tướng !
Thiếu tá Cố Chủ Nhâm nói.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina