Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 512: Tình yêu đẹp nhấtị
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Tiểu Diệp tử, chàng đi đâu vậy?
Thấy Diệp Tịnh Vũ từ bên ngoài đi vào, Lạc Linh Nhi liền mở miệng hỏi, thanh âm ôn hòa, không nhìn ra chút biểu tình gì.
- Ách, có thể tối hôm qua ăn quá nhiều, mới vừa rồi bụng có chút không thoải mái cho nên ra ngoài giải quyết!
Diệp Tịnh Vũ trực tiếp mở miệng nói, hắn căn bản không muốn Lạc Linh Nhi lo lắng, cho nên rất nhiều chuyện đều không muốn cho Lạc Linh Nhi biết, hắn chỉ muốn người mình yêu được sống một cuộc sống không ưu không lo, tất cả mọi gian khổ nguy hiểm để một mình hắn gánh chịu là được rồi.
Hắn cũng không muốn Lạc Linh Nhi đơn thuần bị cuốn vào những chuyện như vậy quá nhiều, trong mắt hắn, Lạc Linh Nhi chính là thiên sứ lạc xuống nhân gian, không nên để tâm đến những chuyện này.
Cho nên hắn mới nói những lời như vậy mà mặt không chút đỏ, tim cũng không đập nhanh, vô cùng tự nhiên nói ra.
Thấy Diệp Tịnh Vũ vẻ mặt bình tĩnh như vậy, nhìn thấy đôi mắt đen nhánh kia, trong mắt Lạc Linh Nhi bỗng nhiên nổi lên một tầng nước mắt.
- Linh Nhi, nàng…. Nàng làm sao vậy?
Thấy Lạc Linh Nhi bỗng nhiên khóc, Diệp Tịnh Vũ nhất thời không biết làm sao….
- Tướng công, phu thê là gì?
Trong mắt Lạc Linh Nhi nổi lên một tầng nước mắt, trong thanh âm có vài phần nức nở….
- Ngốc quá, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, như thế nào lại hỏi vấn đề này chứ, chúng ta bây giờ là phu thê a, hơn nữa còn là phu thê yêu nhau thắm thiết nhất trên đời a!
Diệp Tịnh Vũ nghi hoặc ngồi xuống giường, đem Lạc Linh Nhi ôm vào lòng.
- Vậy chàng có thể nói cho ta biết phu thê phải làm gì không?
Lạc Linh Nhi vùi đầu trong ngực Diệp Tịnh Vũ, thấp giọng nói, nước mắt trong mắt ngày càng nhiều, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể tràn ra vậy.
- Phu thê phải làm những gì à? Phu thê là phải quan tâm lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, quý trọng lẫn nhau, hiểu lẫn nhau, tóm lái là điển hình giống như đôi phu thê chúng ta, đúng rồi, tại sao nàng lại đột nhiên hỏi vấn đề này chứ?
Diệp Tịnh Vũ cười nói, không chú ý thấy lệ trong mắt Lạc Linh Nhi càng lúc càng nhiều, mà nàng cũng là lần đầu tiên gọi Diệp Tịnh Vũ là tướng công….
- Tướng công, chàng nói còn thiếu một điều….
Lạc Linh Nhi ngẩng đầu lên, đôi tròng mắt to nhìn thẳng về phía hai mắt của Diệp Tịnh Vũ.
- Ồ? Vẫn còn thiếu? Thiếu điều gì?
Diệp Tịnh Vũ vẻ mặt khó hiểu hỏi ngược lại.
- Tín nhiệm lẫn nhau….
Lạc Linh Nhi nặng nề thốt ra bốn chữ.
- Ừ, đúng đúng đúng, đúng là còn thiếu điều này, còn phải tín nhiệm lẫn nhau nữa!
Diệp Tịnh Vũ gật đầu lia lịa, vẻ mặt tán đồng.
- Thế nhưng tướng công à, chàng tín nhiệm ta sao?
Lạc Linh Nhi nhìn thẳng về phía Diệp Tịnh Vũ hỏi.
- Tín nhiệm a, nàng là đáng tin nhất trên đời này đối với ta, ta làm sao có thể không tín nhiệm nàng được? Nha đầu ngốc, nàng đừng nghĩ quá nhiều!
Thấy đôi mắt đen nhánh của Lạc Linh Nhi, Diệp Tịnh Vũ quả quyết nói.
- Nếu như tướng công đã tín nhiệm ta như vậy, tại sao còn giấu giếm mọi chuyện với ta?
Thấy Diệp Tịnh Vũ không có chút gì là chột dạ, trong mắt Lạc Linh Nhi lộ vẻ đau xót, còn có chút thất vọng.
- Ách….
Diệp Tịnh Vũ nhất thời cứng họng không biết nói gì.
- Tướng công, chúng ta là phu thê, chàng đã nói phu thê là phải quan tâm lẫn nhau, thông cảm lẫn nhau, quý trọng và tín nhiệm lẫn nhau, ta biết chàng rất yêu ta, cũng biết chàng rất quan tâm đến ta, biết chàng thông cả và quý trọng ta, nhưng chàng hiểu ta sao? Chàng thật sự hiểu ta sao? Lạc Linh Nhi liên tục hỏi hiểu ta sao hai lần? Hoàn toàn khiến Diệp Tịnh Vũ cảm thấy mơ hồ….
Hắn hiểu nàng sao? Trong mắt hắn, nàng là một thiếu nữ thiện lương, là cô gái có tâm hồn thánh khiết nhất thế gian, địa vị của nàng trong lòng hắn, hắn thật sự hiểu rõ sao?
Hiểu rõ sao? Không hiểu rõ sao?
- Ta biết, chàng rất yêu ta, có rất nhiều chuyện không muốn ta lo lắng, rất nhiều chuyện muốn gánh vác một mình, nhưng chúng ta là phu thê a, chúng ta đã là phu thê rồi, ta đã là thê tử của chàng, không phải là một đứa bé, có chuyện gì mà ta không thể cùng gánh vác với chàng sao?
Nghe thấy những lời này của Lạc Linh Nhi, toàn thân Diệp Tịnh Vũ liền chấn động.
- Tướng công, chàng hiện tại không phải chỉ có một mình, chàng còn có Linh Nhi, bất cứ khổ sở gì, bất cứ chuyện gì đi nữa hãy để Linh Nhi cùng gánh vác với chàng, có được hay không? Linh Nhi không hy vọng sẽ trở thành một bảo bối để chàng che chở, Linh Nhi hy vọng có thể trở thành thê tử chân chính của chàng, là một nữ nhân có thể mở rộng vòng tay ôm chàng vào lòng khi chàng mệt mỏi, chàng có Linh Nhi, bất kể mệt nỏi gì, chàng có Linh Nhi, bất kể cô độc ra sao, chàng có Linh Nhi, bất kể là mưa gió thế nào thì chàng đều có Linh Nhi ở bên cạnh phụng bồi chàng, yêu thương chàng, đau đớn vì chàng….
Nước mắt của Lạc Linh Nhi theo khóe mắt chầm chậm chảy xuống, thanh âm của nàng càng lúc càng nức nở, phảng phất như âm thanh từ trên trời thấm vào trái tim Diệp Tịnh Vũ, thấm sâu vào linh hồn hắn.
Nhìn đôi tròng mắt trong suốt của Lạc Linh Nhi, Diệp Tịnh Vũ phát hiện ra, mình trước đây quả thật đã không hiểu nàng, phu thể phải giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, tôn trọng lẫn nhau, mình một lòng suy nghĩ cho nàng là mình thật sự vì nàng sao?
Mình chẳng qua chỉ là xem nàng như một đứa trẻ, một đứa trẻ vĩnh viễn chưa trưởng thành, nhưng nàng là một cô gái đã lớn lên từ nhỏ ở trong cung, có điều gì mà nàng không biết chứ?
Bây giờ nàng đã là thê tử của mình, mình lại dùng quan điểm trước kia đối xử với nàng, đó chính là một loại không tôn trọng….
Mỗi câu mỗi chữ của Lạc Linh Nhi đều khiến trong lòng hắn rung động vô cùng, nhìn đôi tròng mắt ngận nước của Lạc Linh Nhi, Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên cảm thấy mình không hề cô độc nữa, mình không còn mệt nhọc cũng không còn áp bức nào nữa….
Bởi vì mình không chỉ có một mình, vĩnh viễn không đơn độc một mình.
- Linh Nhi, ta yêu nàng….
Nhẹ nhàng nói một câu, bàn tay của Diệp Tịnh Vũ chậm rãi lau nước mắt trên khóe mắt của Lạc Linh Nhi.
- Ta cũng yêu chàng, tướng công….
Lạc Linh Nhi không tự chủ được đáp, mà hai cánh tay của Diệp Tịnh Vũ cũng ôm nàng vào ngực thật chặt….
- Tướng công, hãy nói cho ta tất cả mọi chuyện, có được không?
Lạc Linh Nhi ở trong lòng Diệp Tịnh Vũ nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, ta sẽ nói cho nàng biết, nói toàn bộ cho nàng biết….
Diệp Tịnh Vũ ôn hòa nói, cũng đem toàn bộ kế hoạch của mình nói ra.
Đêm khuya, đêm yên lặng, đêm lạnh lẽo….
Tình thâm, tình nặng, tình ấm áp…..
Lúc tia sáng đầu tiên chiếu qua cửa sổ, một đôi nam nữ vẫn ngồi nhỏ giọng nói chuyện với nhau….
Là bi thương? Là khổ sở? Là đau đớn? Hay là hạnh phúc tột cùng?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 513: Miểu Thành
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Tháng ba bông liễu tung bay, ánh nắng tươi sáng, chính là một ngày tốt để xuất hành.
Mà nhiều năm chinh chiến với đế quốc Thiên Nguyên liên tục, đế quốc Nam Vân và đế quốc Tây Sở đã mệt mỏi không chịu nổi, hiện này là thời kỳ ngừng chiến, cả Cửu Châu đều vô cùng vui sướng, tất nhiên, nếu như không nghĩ đến chuyện đế quốc Mông Đột phát động công kích với Bạo Phong thành.
Chỉ có điều Bạo Phong thành phòng thủ kiên cố, trong khoảng thời gian ngắn khó mà bị công phá được, mà cho dù có thực sự công phá được Bạo Phong thành thì đế quốc Nam Vân và đế quốc Tây Sở cũng không quá lo lắng, đơn giản chính là biến cục diện tam quốc thế chân vạc trở thành cục diện tứ hùng tranh bá mà thôi, tổn thất vẫn là đế quốc Thiên Nguyên, không có liên quan gì đến bọn họ quá nhiều, vừa đúng dịp thời gian này, đế quốc Thiên Nguyên và đế quốc Mông Đột không ngừng tiêu hao binh lực, mà mình cũng có thể không ngừng nghỉ ngơi tích lũy.
Cũng chính bởi vì vậy mà cả phía nam vô cùng bình tĩnh, thậm chí ngay cả những trận chém giết nhỏ lẻ ở biên cảnh cũng đã giảm bớt rất nhiều.
Ngay cả Vận thành ở Vân Châu cách Miểu thành ở Hải châu vẫn luôn hằm hè nhau thì bây giờ cũng không còn phân tranh nữa.
Giờ phút này, tại bến tàu của Miểu thành neo đậu đủ các loại thương thuyền, cho dù là trải qua bao nhiêu chiến tranh phân tranh nhưng cũng khó có thể ngăn cản các thương nhân này cuồng nhiệt kiếm tiền được, mà bất kể đế quốc đang đối diện với tình trạng gì thì bọn họ cũng sẽ không làm khó những thương nhân này, dù sao thì bọn họ cũng là người xúc tiến việc lưu thông vật phẩm, rất nhiều nhu yếu phẩm cần cho cuộc sống đều phải dựa vào những thương nhân này mới có thể mua được.
Giờ phút này, một chiếc thương thuyền tương đối lớn dừng lại ở bến tàu, sớm đã có một đám người khuân vác chạy tới trợ giúp vận chuyển hàng hóa trên thuyền, mà một đám nam nữ ăn mặc hoa lệ cũng từ trên thuyền đi xuống….
Dẫn đầu là một nam tử da trắng, tướng mạo anh tuấn để một mái tóc dài cũng màu trắng, bên cạnh hắn là một gã nam tử cũng có thể được xem là anh tuấn, nhưng sắc mặt lại tái nhợt, trên mặt cả hai đều treo nụ cười tà, chỉ có điều một người là tà ý, còn một người thì lại tà mị.
Theo sau bọn hắn là ba cô gái, trước mặt hai người là một cô gái cực kỳ dễ thương, ôm trong lòng một con sủng vật nhỏ màu trắng, một nữ nhân khác cũng vô cùng mỹ lệ, chỉ có điều vẻ mặt luôn lạnh lùng, phảng phất như là một tòa núi băng vậy.
Về phần người đi sau cùng thì sắc mặt có chút tái nhợt, mặc dù thoạt nhìn cũng không đến nỗi, nhưng hiển nhiên là một nha hoàn, ở bên cạnh nha hoàn này còn có một nam tử chừng hai mươi tuổi, ánh mắt sùng bái vẫn luôn nhìn nam tử tóc trắng.
Đi cuối cùng còn có một người, sắc mặt của hắn cũng tái nhợt, mặc một bộ trang phục võ sĩ, thoạt nhìn không có quá nhiều biểu tình.
Nhóm người này tất nhiên là Diệp Tịnh Vũ, Lương Tiểu Khả, Lạc Linh Nhi, Hồ Áp Mộng, Công Tôn Lộ, Lâm Hiểu Nghị cùng với đồ đệ của Lương Tiểu Khả chính là Mục Phi, nhân số là bốn người ba thi. Ngày đó sau khi Diệp Tịnh Vũ đem mọi chuyện vướng bận trong lòng mình nói cho Lạc Linh Nhi thì tình cảm của hai người càng lúc càng gần gũi hơn, ngày thứ hai thì đem chuyện đến Thiên Nguyên thành nói cho Lạc Nhược Phong, Lạc Nhược Phong tất nhiên không thể nào ngăn cản Diệp Tịnh Vũ, chỉ dặn bọn họ cẩn thận rồi sau đó liền để bọn họ tùy ý rời đi.
Mà một nhóm người bọn họ cũng không đi đường bộ, trái lại ngồi thuyền xuôi dòng theo Vân hà đi xuống, một đường đi Thiên giang thì cuối cùng cũng đến Miểu thành.
Đoạn đường này đã mất hơn nửa tháng, dưới tình huống như vậy vẫn còn tâm tình du sơn ngoạn thủy, không thể không nói tố chất tâm lý của Diệp Tịnh Vũ đã đạt đến một trình độ cực cao rồi.
Tất nhiên, đó cũng không phải là nói Diệp Tịnh Vũ không quan tâm đến Nguyên Linh giáo, trái lại, hắn biết Nguyên Linh giáo là một giáo phái cực kỳ kinh khủng, muốn tìm ra dấu chân của bọn chúng thì rất khó, cho dù hắn có trực tiếp tiến vào Thiên Nguyên thành thì cũng vậy mà thôi.
Hơn nữa đoạn đường này, đám người Diệp Tịnh Vũ thoạt nhìn thì giống như tùy ý du ngoạn, nhưng thật ra thì vẫn căn cứ theo những thông tin mà Bách Hoa lâu và Minh Yên lâu cung cấp để phát hiện tung tích của Nguyên Linh giáo.
Miểu thành này chính là nơi gần đây nhất mà bọn họ xuất hiện….
Đi lên bến tàu, tiến vào Miểu thành, nhìn những đám người đi trên đường cái, trên mặt Lạc Linh Nhi tràn ngập sự hưng phấn và vui vẻ, nàng lớn lên từ nhỏ ở trong cung, những cảnh tượng dọc đường này sớm đã khiến cho nàng hưng phấn không thôi, hôm nay gặp được nhiều người và đủ loại đồ vật như vậy, sao nàng có thể không hưng phấn được cơ chứ.
- Tiểu Diệp tử, chàng nhìn xem, đây là cái gì? Thật là đẹp….
Bỗng nhiên Lạc Linh Nhi chỉ vào một gian hàng cách đó không xa nói.
Đám người Diệp Tịnh Vũ vừa ngẩng đầy nhìn lại thì phát hiện một tiệm bán hoa, cửa tiệm bán hoa để một cái kệ lớn, trên kệ là một con Khổng Tước năm màu, giờ phút này dường như nhận ra có người nhìn mình nó liền xòe cái đuôi của mình ra, bày ra một bộ dạng Khổng Tước xòe đuôi….
- Đây là Khổng Tước, là một loại động vật sinh trưởng ở Nam Hoang…..
Diệp Tịnh Vũ cười ha ha giải thích, nhưng trong lòng thì không khỏi cảm thấy chua xót, Khổng Tước cũng không phải là loại động vật kỳ lạ gì, thế nhưng đối với Lạc Linh Nhi, đường đường là một đại công chúa thì đây là lần đầu tiên nhìn thấy, có thể biết quá khứ của nàng khó khăn như thế nào.
- A, đây chính là Khổng Tước sao, thì ra nó lại đẹp như vậy, không trách được đại ca trước đây lại nói chàng là Khổng Tước!
- Ách….
Diệp Tịnh Vũ thiếu chút nữa phun ra…. Mình mà giống Khổng Tước sao? Mặc dù mình quả thật là có chút đẹp….
Mặt hắn lập tức đen lại, ánh mắt bất thiện nhìn về phía Lương Tiểu Khả, nói ta là Khổng Tước? Khổng Tước là xinh đẹp, nhưng nó còn đại biểu một ý nghĩa khác a?
- Hắc, đệ muội, bên kia có đồ ăn ngon kìa, đại ca đi mua cho ngươi, các ngươi đứng đây chờ ta a!
Cảm nhận được ánh mắt bất thiện của Diệp Tịnh Vũ, Lương Tiểu Khả cười hắc hắc bỏ chạy, sau khi chạy xa hơn mấy chục thước thì không nhịn được phá lên cười ha hả.
- Ủa, đại ca hôm nay sao lại nhiệt tình như vậy? Trước kia hắn toàn để Tiểu Lâm tử đi mua mà, còn nữa, hắn cười cái gì vậy?
Thấy Lương Tiểu Khả bỗng nhiên có lòng tốt mua đồ cho mình, Lạc Linh Nhi vẻ mặt nghi hoặc nói.
- Nàng mặc kệ tên điên đó đi, chúng ta đến chỗ khác đi!
Diệp Tịnh Vũ hung hăng nói, trong lòng thầm chửi Lương Tiểu Khả một trận, không biết tên khốn này còn nói gì với Lạc Linh Nhi nữa.
- Đừng mà, Tiểu Diệp tử, con Khổng Tước này cũng đẹp giống chàng, chúng ta mua nó đi, sau này ta sẽ gọi nó là Diệp Khổng Tước, có được hay không….
Ai ngờ Lạc Linh Nhi vẻ mặt ngây thơ nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ, đôi tay chụp lấy chéo áo của Diệp Tịnh Vũ lắc lắc.
Da mặt Diệp Tịnh Vũ hung hăng co giật, trong lòng hận Lương Tiểu Khả muốn chết, đang muốn nói lảng sang chuyện khác, thế nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai vang lên….
Lạc Linh Nhi cũng chú ý tới tiếng hét lớn này, cùng Diệp Tịnh Vũ đưa mắt nhìn lại thì thấy có một đám người đang vây quanh, dường như ở bên trong đang biểu diễn cái gì đó.
- Tiểu Diệp tử, nơi đó dường như có chuyện vui, chúng ta đi xem một chút đi….
Lạc Linh Nhi lập tức quên đi chuyện con Khổng Tước, kéo cổ tay Diệp Tịnh Vũ chạy về phía đám người.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 514: Người thần công phẫn
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Hồ Áp Mộng, Lâm Hiểu Nghị và Mục Phi tự nhiên sẽ không nói gì thêm, mọi người đều theo sau Lạc Linh Nhi và Diệp Tịnh Vũ, đi tới đám đông.
Dưới khí tức bá đạo của Diệp Tịnh Vũ, những người dân bình thường này tự nhiên nhường ra một lối đi, đoàn người không tốn nhiều sức thì đã chen vào trong đám người, nhưng lúc mọi người vừa chen đến trước thì liền bị cảnh tượng trước mắt chấn trụ.
Đây hiển nhiên là một đám người giang hồ đang diễn xiếc, ước chừng có hơn mười người, có tám tráng hán thân hình cao lớn, ba thiếu nữ nhiều nhất là mười hai tuổi, còn có một lão già vẻ mặt âm trầm nữa.
Tất nhiên, những người này không thể khiến đám người Diệp Tịnh Vũ chú ý, khiến cho bọn họ chú ý là phía trước bọn họ để ba cái lồng lớn, bên trong cũng không phải là động vật hay là đồ ăn uống gì mà là ba thiếu niên kỳ lạ.
Sở dĩ nói bọn họ kỳ lạ là bởi vì một người thì không có lỗ tai, hai cánh tay đưa lên trước, ôm chặt lấy đầu mình, nhìn kỹ không ngờ là dính liền với đầu, căn bản không thể di động, mà hai chân của hắn thì vặn vẹo giống như rễ cây đại thụ vậy….
Ở giữa có một người còn kinh khủng hơn, cánh tay trái cong oặt lui sau lưng, còn bàn tay trái thì mọc trên ngực, bàn tay phải thì dính sát vào mặt, hiển nhiên là cùng sinh trưởng trên da mặt, hai chân cũng vặn vẹo một cách kỳ quái, thoạt nhìn thì có chỗ nào giống người chứ?
Về phần kẻ thứ ba thì bình thường nhất, chỉ có điều hai chân của hắn cũng đã bị người ta chém đứt, cả người giống như một cái cột bỏ trong lồng.
Ba người cũng không chết mà vẫn sống sờ sờ, chỉ có điều trong mắt ba người đã vô cùng ảm đạm, hiển nhiên đã sớm mất đi hy vọng sống sót.
Mà đầu lưỡi của bọn họ hiển nhiên đã bị cắt đứt, căn bản không có cách nào nói chuyện.
Dân chúng xung quanh đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hiển nhiên chưa từng thấy người kỳ quái như vậy, tất nhiên cũng có không ít người đồng cảm đối với ba người bọn họ.
Lạc Linh Nhi thấy hết những điều này thì liền che cái miệng nhỏ của mình lại, kinh hô lên, cuộc sống của nàng ở hoàng cung có bao giờ nhìn thấy qua tình cảnh như vậy đâu, mọi người hẳn phải bình thường mới đúng, cho dù không được ăn ngon mặc đẹp như nàng nhưng cũng phải mạnh khỏe đầy đủ, làm sao ngờ rằng bọn họ lớn lên lại có bộ dạng như vậy được….
Thế nhưng sau khi Diệp Tịnh Vũ thấy hết mọi chuyện thì trong lòng vô cùng tức giận, khí tức cuồng bạo trong cơ thể không ngừng phát ra, mắt của hắn cực kỳ nhạy cảm, có thể nhìn ra những người này căn bản không phải trời sinh có bộ dạng như vậy, bất kể là miệng hay là bàn tay của thiếu niên, hay là hai cánh tay đang giơ cao của thiếu niên kia đều có dấu vệt bị xử lý.
Luân Hồi nhãn ở mi tâm lóe lên, đem những vết thương này phản ứng về trong đầu Diệp Tịnh Vũ.
Tên thiếu niên hai cánh tay giơ lên cao kia còn tốt một chút, chỉ có điều thịt trên mặt và cánh tay hắn đã bị cắt rụng, sau đó buộc chặt hai vị trí này cùng một chỗ trong thời gian lâu, để cho những vết thương dần khép lại, còn hai chân của hắn thì bị vặn gãy, sau khi đem chưa khỏi thì mới biến thành dị dạng như hiện tại.
Về phần thiếu niên trên ngực có cánh tay mọc ra là do bị người khác đâm thủng một lỗ trên ngực, sau đó đem cánh tay của hắn vặn gãy xuyên từ sau lưng ra trước.
Sau đó lại dùng linh dược để cứu sống, vết thương sau một thời gian thì dần hồi phục như cũ, tạo thành cái bộ dáng như vậy, về phần kẻ thứ ba tự nhiên là bị chém đứt chân.
Đây chính là sự kinh khủng của Luân Hồi nhãn, bất kỳ dạng vết thương nào sau khi bị Luân Hồi nhãn quét qua thì đều biết đã xảy ra chuyện gì…
Luân Hồi, Luân Hồi, tự nhiên có ý nghĩa của Luân Hồi.
Sau khi Diệp Tịnh Vũ biết hết thảy mọi thứ tự nhiên là giận tím mặt, hắn thật sự không nghĩ rằng trên thế gian này lại có người tàn nhẫn như vậy, không ngờ lại đem trẻ con còn sống sờ sờ đả thương thành bộ dạng như vậy, bất kể là xuyên cánh tay qua ngực hay là vặn gãy hai tay thì đều là đau đớn khủng khiếp đến mức nào chứ?
Chỉ cần là người bình thường thì tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như vậy, thế nhưng bây giờ lại thực sự bày ra trước mắt, những người này chính là bị hành hạ trở thành bộ dạng như vậy.
Bất kể mục đích của hắn là vì cái gì, không coi con người ra cái gì cả, hơn nữa Diệp Tịnh Vũ không cho rằng người bị đả thương thành bộ dạng như vậy vẫn còn sống, trước đây không biết đã có bao nhiêu người mất mạng rồi.
Cơn giận khó tả dấy lên trong lòng Diệp Tịnh Vũ, nhìn khuôn mặt bối rối của Lạc Linh Nhi, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hồ Áp Mộng, lại nhìn Lâm Hiểu Nghị không nhịn được nôn mửa, cuối cùng là nhìn vẻ mặt của những người xung quanh. Diệp Tịnh Vũ chuyển ánh mắt nhìn về phía lão nhân có khuôn mặt âm trầm và tám tên đại hán vẻ mặt tàn nhẫn cùng với ba thiếu nữ vẻ mặt khủng hoảng đan cẩn thận biểu diễn tiết mục, Diệp Tịnh Vũ mơ hồ đoán được những người này rất có thể là hợp lại thành một nhóm xiếc.
Cho dù không phải là bọn họ gây nên thì cũng nhất định không thể thoát được liên quan…
- Đi thôi….
Tiện nay móc ra một thỏi vàng, trực tiếp ném lên mặt đất, Diệp Tịnh Vũ kéo cánh tay nhỏ bé của Lạc Linh Nhi đi ra ngoài.
- Tiểu Diệp tử, bọn họ thật đáng thương đó!
Lạc Linh Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ bất nhẫn nói.
L Bọn họ đáng thương, nhưng nếu nàng biết bọn họ đều do bị người khác cường hoành tra tấn thành bộ dạng đó thì nàng không chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương mà còn rất đáng bi thương nữa….
Diệp Tịnh Vũ kéo cánh tay Lạc Linh Nhi xuyên qua đám người, đè nén lửa giận trong lòng, nghiêm túc nói, hắn đã đáp ứng Lạc Linh Nhi, bất kể chuyện gì cũng sẽ cùng nhau gánh chịu, vì vậy tất nhiên sẽ nói cho nàng biết tất cả sự thật….
- Cái gì, bị người khác cường hoành tra tấn? Điều này sao có thể chứ? Trên thế giới này sao có thể có loại người tàn nhẫn như vậy được?
Trong mắt Lạc Linh Nhi tràn đầy vẻ khiếp sợ và khó tin, nàng thật sự không thể tin rằng lại có người làm ra những chuyện như vậy.
- Hắc hắc, không có gì là không thể, Mục Phi, ngươi lưu ý động tĩnh đám người kia, tùy thời báo cáo cho ta!
Diệp Tịnh Vũ cười lạnh một tiếng, sau đó phân phó cho Mục Phi.
Hắn không phải là một người tốt, cho tới bây giờ cũng không phải là người tốt, người chết trong tay hắn không phải một vạn thì cũng đến mấy ngàn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tàn nhẫn như vậy, nếu như không nhìn thấy thì cũng không tính làm gì, bây giờ nếu đã gặp thì hắn sao có thể không quản được.
Ta không phải là người tốt, nhưng ta là người có lương tâm…. Diệp Tịnh Vũ trong lòng hung hăng nghĩ.
Mục Phi vừa đáp ứng thì thân ảnh liền biến mất trong đám người, bây giờ hắn đã đạt đến cảnh giới Thi Vương, tương đương với Đại Tông Sư, thực lực tất nhiên cường hãn vô cùng, tự nhiên sẽ không để đám người mãi nghệ này vào mắt.
Mà Lạc Linh Nhi bị Diệp Tịnh Vũ kéo tay cũng ý thức được chuyện Diệp Tịnh Vũ sắp làm, đôi mắt đơn thuần không chỉ lóe lên sự giận giữ mà còn lộ ra một phần sát ý…
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 515, 516: Tông Sư
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Không lâu sau đó, lúc Hồ Áp Mộng xuất hiện thì những đại hán kia ánh mắt sáng rực nhìn về phía bên này, nước dãi bên khóe miệng chảy xuống rào rào, bọn chúng thậm chí quên mất suy nghĩ đó là bọn người này vào đây bằng cách nào….
Không thể không nói, bất kể là Lạc Linh Nhi, hay là Hồ Áp Mộng thì cũng tuyệt đối không phải là người mà những tiểu la lỵ trước mặt có thể so sánh, những hán tử hành tẩu giang hồ này có bao giờ nhìn thấy bậc tuyệt sắc như vậy chứ, cả đám giờ phút này thậm chí có chút ngây ngẩn.
- A…..
Nhưng bọn họ sợ ngây người cũng không có nghĩa là đám người Diệp Tịnh Vũ cũng sợ ngây người, sau khi nhìn thấy tình huống ở đây, Lạc Linh Nhi trực tiếp kinh hô lên, hai tay bưng kín cặp mắt của mình, về phần Hồ Áp Mộng cũng lạnh lùng nghiêng đầu qua một bên…. Nhưng bất kể là Diệp Tịnh Vũ hay là Lâm Hiểu Nghị cũng đều cảm thấy có một ngọn lửa giận không ngừng phát ra từ trên người nàng.
Về phần Diệp Tịnh Vũ, giờ phút này ngược lại rất bình tĩnh, chỉ có điều sát cơ trong mắt hắn càng thêm nồng đậm.
- Các ngươi là ai….
Lạc Linh Nhi thét lên một tiếng chói tai, đem những người này từ trong kinh sợ kéo về lại với thực tế, lúc này mới chú ý những người xông vào….
Chỉ có điều cho dù thấy đám người Diệp Tịnh Vũ đi vào thì trên mặt mấy người này cũng không có chút gì sợ hãi, không nói bọn chúng là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư, mà sư phụ của bọn chúng cũng là Đại Tông Sư hàng thật giá thật a….
Đại Tông Sư, đây chính là cảnh giới có thể khai tông lập phái, những người này thoạt nhìn cũng không có gì giống cao thủ cả.
Đặc biệt là cái tên tóc trắng kia, mảnh khảnh sức trói gà không chặt, vừa nhìn đã biết là loại thiếu gia quý tộc, mà ai cô gái bên cạnh hắn hẳn là nữ nhân của hắn. Chỉ có điều thiếu gia quý tộc như vậy chạy đến nơi này làm cái gì?
- Các ngươi…. đám người các ngươi quả thật không bằng cả súc sinh, ban ngày ban mặt không ngờ lại dám làm ra chuyện như vậy, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo thu thập các ngươi….
Diệp Tịnh Vũ còn chưa kịp mở miệng thì Lâm Hiểu Nghị đã rống lớn, dường như chưa từng nghĩ rằng có người lại tàn nhẫn như đám người này, không ngờ lại dám làm chuyện như vậy với những thiếu nữ mười một mười hai tuổi, trong lòng của hắn vô cùng tức giận, ngực không ngừng phập phồng….
- Thay trời hành đạo? Ha ha ha ha….
Vừa nghe thấy Lâm Hiểu Nghị nói như vậy, tám tên đại hán liền cười lên ha hả.
Mặc dù đám giang hồ mãi nghệ bình thường thấy trang phục của đám người Diệp Tịnh Vũ thì ít nhiều cũng sẽ thu liễm vài phần, đám thiếu gia quý tộc như vậy dù sao trong nhà cũng có chút thế lực, nhưng mấy người bọn chúng lại khác, bọn chúng không chỉ thực lực bản thân đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư mà sư tôn của bọn chúng lại là cao thủ Đại Tông Sư, đây tuyệt đối là nhân vật mà không có bất kỳ thế lực nào nguyện ý đắc tối, gia tộc bình thường căn bản cũng sẽ không vô duyên vô cớ đắc tội với một tên Đại Tông Sư.
Cũng chính bởi vì thế nên những kẻ này luôn ngang ngược, cho dù là đi trên đường cái cũng sẽ không sợ những thiếu gia quý tộc này, càng không cần phải nói đến việc bây giờ là đối phương tự tìm đến cửa.
Mà sau khi nghe Lâm Hiểu Nghị nói lời đó, bọn chúng liền xem Diệp Tịnh Vũ trở thành loại thiếu gia quý tộc muốn thể hiện trước mặt nữ nhân của mình.
Chuyện như vậy bọn chúng đã gặp nhiều lần, nhưng cũng không ít lần đem những tên gọi là thiếu gia quý tộc kia đánh thành đầu heo, cho dù cuối cùng có xuất động một lượng lớn hộ vệ của gia tộc thì sau khi gặp sư phụ của mình còn không phải quy quy củ củ hay sao?
Tất nhiên, đối mặt với loại thiếu gia quý tộc như vậy thì bọn chúng cũng sẽ không giết, dù sao thì ai biết được sau lưng những gia tộc này có cao thủ trấn giữ hay không, vạn nhất thật sự ép những đại gia tộc này, cho dù có sư phụ Đại Tông Sư của bọn chúng bao che thì cũng không nhất định sẽ an toàn. Chỉ có điều nếu giáo huấn một chút thì bọn chúng vẫn dám….
- Tiểu tử, ngươi có phải ăn nhiều quá không có việc gì làm hay không? Thay trời hành đạo sao? Lão tử khuyên các ngươi một câu, nhanh chóng cút đi, nếu không thì lát nữa các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ….
Phần lớn cho rằng đã đoán được thân phận đám người Diệp Tịnh Vũ, mấy tên đại hán này có chút tham lam nhìn Hồ Áp Mộng phía sau Diệp Tịnh Vũ cười một cách cuồng vọng nói.
Diệp Tịnh Vũ mặc dù đã hơn hai mươi tuổi, nhưng bởi vì có Hỗn Độn chi thể nên da thịt của hắn so với nữ nhân còn trắng mềm hơn, so với thiếu nữ mười tám còn muốn trắng hơn, thoạt nhìn nhiều nhất cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi mà thôi, mà Lạc Linh Nhi thì gương mặt non nớt như trẻ con, phối hợp với đôi mắt thuần khiết thoạt nhìn cũng chỉ giống một cô nương mười mấy tuổi.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà mấy tên đại hán này xem đám người Diệp Tịnh Vũ như đám tiểu hài tử.
- Thiếu gia, hãy để ta giết những kẻ này….
Thấy nụ cười khinh thường của những đại hán này, lửa giận trong lòng Lâm Hiểu Nghị càng lúc càng tăng….
Hắn đã đạt đến cảnh giới Tông Sư, mặc dù vẫn chưa từng xuất thủ, nhưng dù sao cũng đã nhìn thấy cảnh chiến đấu những ngày qua của Diệp Tịnh Vũ, cho dù là Đại Tông Sư cũng chưa chắc không chiến được, hà huống chỉ có một gã Tông Sư?
Thế nhưng bây giờ những tên đại hán này cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Vũ Sư, vừa đúng lúc thử một chút thân thủ của mình.
Diệp Tịnh Vũ không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, thực lực của Lâm Hiểu Nghị đã tăng lên nhiều như vậy, cũng đã đến lúc xem xem khả năng thực chiến của hắn như thế nào rồi.
Vừa nhìn thấy Diệp Tịnh Vũ gật đầu, Lâm Hiểu Nghị ngay lập tức phóng về phía bốn tên đại hán gần nhất, tốc độ của hắn rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt liền đến trước mặt bốn người, trực tiếp vung một chưởng về phía một tên đại hán.
Tên đại hán thấy một chưởng đánh về phía mình thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười khinh thường, cũng vung một chưởng về phía Lâm Hiểu Nghị.
- Rầm….
Một tiếng nổ nhỏ vang lên, bàn tay của hai người vỗ vào nhau, chân nguyên lực trong cơ thể Lâm Hiểu Nghị điên cuồng phóng về phía đại hán, Tiên Thiên chân khí trong cơ thể tên đại hán cũng dồn về phía thủ chưởng của Lâm Hiểu Nghị, bắt đầu một trận giao phong giữa chân nguyên lực và Tiên Thiên chân khí.
Thế nhưng, Tiên Thiên chân khí cho dù có tinh thuần hơn nữa thì vẫn là Tiên Thiên chân khí, làm sao có thể là đối thủ của chân nguyên lực được chứ? Gần như không mất bao nhiêu thời gian thì đã thấy thủ chưởng của tên đại hán vỡ nát.
- Tông Sư?
Tên đại hán hét lên một tiếng kinh hãi, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hiển nhiên không ngờ rằng người này lại là cao thủ Tông Sư.
Vừa nghe thấy thanh âm của đồng bạn, lại nhìn thấy bàn tay của đồng bạn mình bị một chưởng của đối phương đánh nát, những người khác đều biến sắc, đặc biệt là ba tên đại hán xung quanh, không hẹn mà cũng đánh về phía Lâm Hiểu Nghị.
Lâm Hiểu Nghị một chưởng đánh nát bàn tay của tên đại hán kia, trong lòng tràn đầy tự tin, đang muốn tiếp tục tiến công ba người khác thì đột nhiên nhìn thấy quyền cước của ba người ập đến, trong chốc lát không biết nên làm gì.
- Ba ba ba….
Liên tục vang lên ba tiếng giòn tan, quyền cước của ba người đồng thời đánh lên người Lâm Hiểu Nghị, nhất thời thân thể Lâm Hiểu Nghị liền bị đánh bay ra ngoài.
Một ngụm máu tươi cứ như vậy điên cuồng ộc ra….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 517: Tuyệt sát
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Hắn mặc dù là Tông Sư, nhưng thực lực của hắn phần lớn là bởi vì nội đan kia, còn kinh nghiệm thực chiến của hắn gần như không đáng kể, mặc dù đã gặp rất nhiều vũ kỹ cao siêu, nhưng dù sao cũng chỉ là luyện tập bình thường, chưa bao giơ trải qua thực chiến, ngay cả một chưởng vừa rồi cũng hoàn toàn là do bản năng.
Nếu như không phải đối phương không biết hắn là một Tông Sư, nếu như không phải chân nguyên lực trong cơ thể hắn cao hơn Tiên Thiên chân khí thì một chưởng vừa rồi của tên kia cũng đủ khiến hắn bị trọng thương.
Bây giờ bị ba người đồng loạt công kích, trong chốc lát không biết nên làm gì, hắn ngay lập tức bị ba người đánh bay, cũng may cảnh giới của hắn cường đại hơn ba người, nếu không ba người này liên thủ một kích thì cũng đủ để đưa hắn vào chỗ chết rồi.
Thấy Lâm Hiểu Nghị bị ba người đánh bay, Diệp Tịnh Vũ cũng không hề có ý động thủ, Lâm Hiểu Nghị thực lực đã đạt đến Tông Sư, đối phó với ba tên Tiên Thiên Vũ Sư thì vẫn thừa sức, nếu như ngay cả ba tên Tiên Thiên Vũ Sư cũng không thể đối phó được thì làm sao đối phó được với những nguy hiểm sau này chứ?
Lạc Linh Nhi thấy Lâm Hiểu Nghị bị ba người đánh bay, muốn xuất thủ nhưng lại bị Diệp Tịnh Vũ kéo lại.
- Ha ha ha ha, cái gì mà Tông Sư chứ? Thì ra cũng chỉ biết vài chiêu khoa tay múa chân mà thôi….
Mắt thấy một tên cao thủ Tông Sư bị ba người mình liên thủ đánh bay, ba tên đại hán phát ra tràng cười cuồng tiếu, đặc biệt là thấy đám người Diệp Tịnh Vũ không dám lộn xộn còn cho rằng thực lực của mình đã uy hiếp cả đám người đó.
Nghe thấy tràng cười cuồng vọng của ba gã kia, trên mặt Lâm Hiểu Nghị tràn đầy vẻ khuất nhục, dưới sự điều hòa của chân nguyên lực, thương thế trong người hắn cũng không tính là quá nặng, thấy Diệp Tịnh Vũ đứng ở cửa, lại nhìn hai thiếu nữ bị ném sang một bên, rồi cuối cùng chuyển ánh mắt về phía mấy tên đại hán, sát cơ trong mắt hắn càng lúc càng đậm.
- Ta phải giết các ngươi… Thiên Cương quyền….
Lâm Hiểu Nghị trực tiếp nhào tới, đánh ra một chiêu Thiên Cương quyền của Thiên Cương môn.
Nhất thời một cổ quyền kình hình thành, trực tiếp đánh về phía mấy tên đại hán trước mặt.
Mấy tên đại hán này dường như cũng ý thức được uy lực của quyền kình, không dám ngạnh kháng, mấy người liền tách ra, tránh được một quyền này của Lâm Hiểu Nghị, ngay sao đó không đợi Lâm Hiểu Nghị đánh ra chiêu thứ hai thì một trong số đó đã nện một quyền lên vai trái Lâm Hiểu Nghị.
Lâm Hiểu Nghị lảo đảo, suýt chút nữa ngã trên mặt đất, vội vàng xuất ra Vô Tình chưởng, hung hăng vỗ về phía người này, nhưng người nọ sau khi tấn công thì liền thối lui, một chưởng của Lâm Hiểu Nghị cứ như vậy chỉ vỗ vào không trung, ngược lại còn làm lãng phí chân nguyên lực nữa.
Lúc này, một gã đại hán dùng chân quét ra, liền quét vào bụng Lâm Hiểu Nghị, lực đạo không lồ liền trực tiếp đánh bật Lâm Hiểu Nghị ra ngoài, máu tươi trong miệng điên cuồng phun xối xả.
Thấy một cao thủ Tông Sư lại bị mấy tên Tiên Thiên Vũ Sư đùa giỡn như vậy, cho dù là Diệp Tịnh Vũ cũng không thể nhịn được nữa.
Chỉ có điều Lâm Hiểu Nghị bỗng nhiên quát một tiếng, lại lần nữa xông về phía mấy đại hán, nhưng vẫn bị một quyền của đối phương đánh bật ra, mà hắn còn phải bận rộn ứng phó việc tiến công của mấy người, trong chốc lát liền rơi xuống hạ phong.
- Ngươi là Tông Sư, ngươi có thực lực mạnh hơn bọn chúng, nên chủ động tiến công phải là ngươi chứ không phải bọn chúng.
Thấy Lâm Hiểu Nghị không có bất kỳ khởi sắc gì, Diệp Tịnh Vũ rốt cuộc đã không nhịn được nữa, liền trực tiếp mắng.
Lâm Hiểu Nghị sửng sốt, nhất thời liền hiểu ra, những kẻ này thực lực không bằng mình, cho dù có dựa vào kinh nghiệm phong phú, không ngừng du đấu mình, mỗi người chỉ công ra một quyền thì rút lui, còn mình chỉ tấn công gã tấn công mình, kể từ đó mình hoàn toàn bị đối phương dắt mũi.
Hiểu được điều này, Lâm Hiểu Nghị quyết không để ý đến tên đại hán công kích mình nữa, bỗng nhiên xuất ra một chỉ, trực tiếp đâm về người ở trước mặt.
Một đạo kình phong phá không mà ra, không ngờ lại là Tuyệt Tình chỉ của Vô Thương Môn.
Tên đại hán kia sắc mặt biến đổi, thân thể vội vàng lách qua một bên, mà những người khác cũng đồng thời phát động tiến công, nhưng Lâm Hiểu Nghị thì không hề để ý chút nào đến những người này, bỗng nhiên lao vụt lên không trung, đồng thời tránh được đợt tiến công của mấy người, trực tiếp lăng không xuất ra một cước.
Chính là Vô Ảnh Cước của Lạc Ảnh Môn….
- Bốp….
Một tiếng bịch vang lên, người nọ mặc dù tránh được một chỉ của Lâm Hiểu Nghị, nhưng ngực của hắn thì lại bị một cước của Lâm Hiểu Nghị đạp trúng, chân nguyên lực khổng lồ trực tiếp tràn vào trong cơ thể, nhất thời chỉ cảm thấy một trận đau nhức truyền đến, mà thân thể của hắn thì trực tiếp bắn ngược ra ngoài, máu tươi trong cổ họng phun ra từng ngụm lớn.
Một chiêu đả thương một tên đại hán, Lâm Hiểu Nghị ở trên không trung đồng thời đối mặt với đợt tiến công của sáu tên đại hán, nhưng hắn lại vươn hai ngón tay ra, một đạo kiếm quang màu vàng ngay lập tức hình thành, không ngờ lại chính là Linh Tê Kiếm Chỉ.
Mặc dù kiếm quang này có chút mơ hồ, thậm chí có phần trong suốt, nhưng uy lực cường đại vẫn khiến cho sáu người cảm thấy rét run.
Vốn đang đánh về phía Lâm Hiểu Nghị thì bọn chúng lại cấp tốc thối lui, Lâm Hiểu Nghị vừa mới đáp xuống đất thì đột nhiên gia tốc, hai ngón tay đâm về phía cổ của một gã đại hán khác.
Tên đại hán kia trong lòng chấn động, muốn né tránh, nhưng tốc độ của Lâm Hiểu Nghị lúc này cực nhanh, đặc biệt là kiếm ảnh kim sắc kia, gần như chỉ trong nháy mắt liền đến trước cổ mình, làm sao có thể né tránh kịp?
Chẳng lẽ mình sẽ chết sao? Trong đầu nam tử liền xuất hiện một tia tuyệt vọng, còn lộ ra vẻ khó có thể tin được, rốt cuộc đây là thiếu gia của nhà nào, chỉ một thư đồng, sao có thể cường đại như vậy được chứ?
Lúc tên đại hán biết mình hẳn phái chết thì trước mặt bỗng nhiên truyền đến một đạo kình phong, trực tiếp bắn lên vai trái Lâm Hiểu Nghị, nhất thời chỉ thấy một đạo máu tươi phun ra, mà thân thể của Lâm Hiểu Nghị thì bị lực đạo của kình phong này đánh bật ra ngoài, nặng nề ngã bên cạnh chân Diệp Tịnh Vũ.
Lúc này, cửa bên trong phòng cũng mở ra, Lữ Vân khoác một chiếc áo trong cứ như vậy đi ra.
Trên chiếc giường phía sau hắn còn có một người lõa lồ đang nằm, chính là Tiểu Anh đang không ngừng run rẩy.
- Các ngươi rốt cuộc là người nào, dám đến nơi này của ta quấy rối, có phải không muốn sống nữa hay không?
Lữ Vân vừa đi ra ngoài thì thần niệm liền trực tiếp quét qua đám người Diệp Tịnh Vũ.
Kết quả là phát hiện ngoại trừ Lâm Hiểu Nghị ra, những kẻ khác không ngờ đều là “người bình thường”….
Diệp Tịnh Vũ chính là Hỗn Độn chi thể, ngay cả kinh mạch cũng không có, tự nhiên không có chút chân nguyên lực nào, Lạc Linh Nhi là một Hồn Tiên, Hồn lực cường đại trực tiếp bao phủ lấy lực lượng của mình, với nhãn lực của Lữ Vân tự nhiên không thể nhìn ra, trong cơ thể của Hồ Áp Mộng chỉ có linh lực, cũng không có chân nguyên lực, về phần Mục Phi, hắn là một con cương thi, lại càng không có chút chân nguyên lực nào, cho nên trong mắt Lữ Vân đám người này chỉ là một đám con cháu nhà giàu ra khỏi nhà đi du ngoạn mà thôi.
Mà con cái nhà giàu trên người không có chút chân nguyên lực nào thì có lẽ cũng không phải là đại gia tộc gì, cho dù có giết thì đã làm sao?
Nghĩ đến đây, Lữ Vân liền đưa ánh mắt nhìn về phía Hồ Áp Mộng và Lạc Linh Nhi, trong mắt hắn liền lóe lên một tia lửa nóng, tia lửa nóng khiến hắn thậm chí quên mất một tiểu gia tộc làm sao có thể có một thư đồng thực lực Tông Sư được?
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào