Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 511: Huyện Lâm Khánh có đến hai Huyện ủy sao?
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hai giờ rưỡi chiều, trong phòng họp nhỏ của tòa nhà Huyện ủy, các Ủy viên thường vụ đã lục tục đến. Còn Mộ Tân Dân đã sớm đợi trong phòng họp từ trước, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Những Ủy viên thường vụ cũng biết hội nghị này là có chuyện gì, ai nấy mặt mày sa sầm, ngồi tại chỗ của mình, không ai lên tiếng, tự móc thuốc ra hút, rất nhanh, trong phòng họp đầy khói thuốc.
Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa đến khá muộn, hình như là người cuối cùng bước vào. Liếc mắt một chút, thấy có một chỗ trống, liền chau mày, có vẻ không hài lòng.
Mười một vị Ủy viên thường vụ đều đến rồi, chỉ còn thiếu Lưu Vĩ Hồng.
Các Ủy viên thường vụ vừa vào, tiểu Chu liền phát cho mọi người tạp chí 《Tiếng Kèn》. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện không đặt nhiều báo 《Tiếng Kèn 》như vậy, có một số tờ báo là do tiểu Chu đến những đơn vị trực thuộc huyện tìm về.
Mộ Tân Dân ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
-Các đồng chí đều tới rồi, chuẩn bị họp đi.
Đặng Trọng Hòa liền nói:
-Bí thư Mộ, chờ thêm một lúc nữa, Trưởng ban tổ chức cán bộ Lưu vẫn chưa đến.
Mộ Tân Dân lạnh lùng liếc nhìn Đặng Trọng Hòa, nói:
-Không cần, Hội nghị này không thông báo cho Lưu Vĩ Hồng tham gia.
Đặng Trọng Hòa ra vẻ khó hiểu:
-Tại sao? Lẽ nào Lưu Vĩ Hồng không phải Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh chúng ta sao?
Ông cứ giả vờ đi!
Mộ Tân Dân trong lòng cười lạnh một tiếng, tự nói, nét mặt vẫn sa sầm như trước, nói với giọng không hề có sắc thái tình cảm gì:
-Lưu Vĩ Hồng tuy tạm thời là Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh, nhưng đã phạm sai lầm nghiêm trọng, tôi đã thông báo anh ta tạm thời đình chỉ công tác, làm kiểm điểm bản thân. Hội nghị này mục đích là để bàn bạc làm thế nào để giải quyết sai lầm của anh ta, nên không cần thông báo cho anh ta.
Đặng Trọng Hòa quả nhiên không hài lòng, nói:
-Bí thư Mộ, điều này tôi thật sự không hiểu được. Thứ nhất chúng ta đều không biết được Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì. Thứ hai, nếu thật sự Lưu Vĩ Hồng phạm phải sai lầm nghiêm trọng, phải xử phạt anh ta, cũng phải chờ sau khi Hội nghị thường vụ Huyện ủy đưa ra quyết định cuối cùng, đưa cho Địa ủy Hạo Dương phê chuẩn, mới có thể có hiệu lực. Đây là những trình tự cơ bản nhất của tổ chức, tôi tin Bí thư Mộ không quên chứ? Trước khi tổ chức chưa đưa ra quyết định, không ai có quyền bảo một Ủy viên thường vụ Huyện ủy tạm thời cách chức!
Mộ Tân Dân dường như không quan tâm còn mang theo vài phần chê cười, nói:
-Chủ tịch Huyện Đặng, tôi nghĩ anh chắc chắn biết Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải sai lầm gì. Một hành vi sai lầm nghiêm trọng như vậy, anh ta nhất định phải đình chỉ công tác ngay lập tức, không thể để tư tưởng và quan điểm sai lầm của anh ta tuyên truyền ra bên ngoài.
Đặng Trọng Hòa sa sầm mặt, lạnh lùng nói:
-Bí thư Mộ, tôi nghĩ những điều vừa rồi tôi nói đã quá rõ ràng rồi. Đối với bất kỳ sự xử lý nào về Lưu Vĩ Hồng, nhất định đều phải do tổ chức quyết định, không ai có quyền làm tùy tiện. Nếu Hội nghị này để bàn bạc làm thế nào để xử phạt sai lầm của Lưu Vĩ Hồng thì càng phải thông báo cho anh ta tham gia. Có phải đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã phạm sai lầm, phạm phải sai lầm gì, đều phải có một kết quả thật rõ ràng. Anh ta cũng có quyền được biện hộ cho hành vi của chính mình tại Hội nghị. Chúng ta mở Hội nghị thường vụ Huyện ủy, cố ý bài trừ một vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy thuộc cấp lãnh đạo Đảng ra ngoài, rõ ràng không phù hợp. Tôi hy vọng đợi sau khi đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến, chúng ta họp sẽ phù hợp hơn.
Mộ Tân Dân không dự liệu trước được tình huống này, Đặng Trọng Hòa lại cứng rắn đến vậy. Cũng không biết Lưu Vĩ Hồng đã cho gã uống thứ thuốc mê gì lại khiến gã lạnh lùng bình tĩnh đến vậy. Những Ủy viên thường vụ Huyện ủy khác cũng kinh ngạc nhìn Đặng Trọng Hòa. Lẽ nào Đặng Trọng Hòa còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì sao? Đây chính là một sai lầm chính trị cực kỳ nghiêm trọng.
-Chủ tịch Huyện Đặng, điều chúng ta phải nghiên cứu là sai lầm mà Lưu Vĩ Hồng mắc phải!
Mộ Tân Dân nhấn mạnh.
-Bí thư Mộ, cho dù Lưu Vĩ Hồng phạm phải sai lầm gì, trước khi chưa có quyết định chính thức, anh ta vẫn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lâm Khánh, nếu đã mở Hội nghị thường vụ thì không nên loại trừ anh ta ra ngoài. Hơn nữa, nếu Lưu Vĩ Hồng thật sự phạm sai lầm thì càng phải thông báo cho anh ta đến dự hội nghị, chúng ta sẽ chỉ ra sai lầm cho anh ta thấy, để bản thân anh ta biết được mình phạm sai lầm gì.
Mộ Tân Dân mặt đen như đít nồi, trong lòng y, y thậm chí còn muốn để Lưu Vĩ Hồng tham gia hội nghị này hơn cả Đặng Trọng Hòa, để phê bình độc địa tên nhóc này một chút, như vậy thì vui biết bao nhiêu? Nhưng Mộ Tân Dân cũng biết, Lưu Vĩ Hồng không phải dễ bắt nạt, nếu thật sự để hắn đến tham gia hội nghị này, hắn nhất định sẽ không im lặng.
Đến lúc đó lại thao thao bất tuyệt, nói cả một tràng dài, Mộ Tân Dân không thắng mà còn thêm phiền. Hơn nữa Mộ Tân Dân cũng không thể đánh giá quá cao sự ‘giác ngộ chính trị’ của những Ủy viên thường vụ huyện Lâm Khánh, mọi người đều là người quen, lúc nào cũng đụng mặt nhau. Sau lưng nói Lưu Vĩ Hồng không đúng thì cũng không sao. Chỉ cần Mộ Tân Dân đề xuất kiến nghị xử phạt, để mọi người cùng giơ tay, lại không có Lưu Vĩ Hồng có mặt ở đó thì tỷ lệ thông qua sẽ cao hơn nhiều lần. Lưu Vĩ Hồng mà có mặt, không chừng có một số Ủy viên thường vụ sẽ thấy ngại, vừa không chủ động phê bình sai lầm của Lưu Vĩ Hồng, lại càng không dám giơ tay thông qua kiến nghị xử phạt Lưu Vĩ Hồng.
Những người này, khi có thể trốn tránh trách nhiệm, chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Bo bo giữ mình là truyền thống nước ta.
Mộ Tân Dân lại không muốn sự việc như vậy xảy ra.
Thấy hai người vừa thấy mặt đã giằng co lẫn nhau, Hội đồng nhân dân Lý Học Trí chậm rãi nói:
-Bí thư Mộ, tôi thấy nên thông báo cho đồng chí Lưu Vĩ Hồng đến, cho dù muốn phê bình tư tưởng sai lầm của anh ta, cũng nên mặt giáp mặt để phê bình, không nên phê bình sau lưng. Xử phạt anh ta, cũng phải khiến anh ta tâm phục khẩu phục.
Những người đang ngồi đó, ngoài Mộ Tân Dân và Đặng Trọng Hòa, chỉ có Lý Học Trí là lãnh đạo cấp huyện, một trong bốn vị trí quan trọng trong bộ máy lãnh đạo, lời nói cũng rất có trọng lượng.
Trên mặt Mộ Tân Dân liền thoáng qua một nụ cười lạnh.
Tốt lắm, đến lúc này rồi, các ông còn muốn chơi trò núi nhỏ đốt ngọn lửa nhỏ hay sao?
Được, vậy để hắn đến đi, xem các ông có thể như thế nào!
-Nếu đồng chí Học Trí cũng có ý kiến như vậy, vậy được rồi, tiểu Chu, thông báo cho Lưu Vĩ Hồng đến đây họp.
Mộ Tân Dân nói với giọng điệu không có gì quan trọng, mở miệng nói thẳng tên của Lưu Vĩ Hồng, không có thêm hai chữ ‘đồng chí ‘ nữa.
Tiểu Chu vội vàng “Vâng” một tiếng rồi chạy đến phòng bên cạnh gọi điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng đến cũng không quá nhanh. Văn phòng của hắn ở tầng hai, sau khi tiểu Chu gọi điện thoại khoảng hai phút, Trưởng ban Lưu mới chậm rãi bước đến, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, cũng không có vẻ gì là không vui, nhưng cũng không mỉm cười. Ngồi xuống chỗ ngồi của mình, rồi đảo ánh mắt nhìn Mộ Tân Dân ở vị trí Chủ tịch, từ từ nói:
-Bí thư Mộ, huyện Lâm Khánh chúng ta có đến hai Huyện ủy sao?
Khóe mắt Mộ Tân Dân nhảy nhảy, lạnh lùng hỏi ngược lại:
-Cậu có ý gì?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
-Nếu không có hai Huyện ủy, bây giờ tôi đang còn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, Ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh, vì sao mở Hội nghị thường vụ lại không thông báo cho tôi? Bí thư Mộ muốn lấy quyền lực một người để lấn át tổ chức phải không?
Mộ Tân Dân cười lạnh nói:
-Lưu Vĩ Hồng, căn cứ vào sai lầm nghiêm trọng mà cậu phạm phải, tôi nghĩ trước tiên nên đình chỉ công tác của cậu. Chúng tôi mở Hội nghị thường vụ này với một mục đích duy nhất, chính là muốn tiến hành đấu tranh kiên quyết và phê bình nghiêm khắc đối với tư tưởng và quan niệm sai lầm của cậu. Cậu không nên miệng lưỡi lợi hại nữa, như vậy cũng không có ích lợi gì đâu. Vẫn nên tự kiểm điểm sai lầm của mình đi!
-Được, chút sai lầm nhỏ về mặt trình tự, tôi cũng không so đo với ngài nữa. Cũng phải xem đồng chí Mộ Tân Dân có cao kiến gì có thể chứng minh được sai lầm nghiêm trọng mà tôi phạm phải.
Mấy vị Ủy viên thường vụ Huyện ủy liền ngơ ngác nhìn nhau.
Người này thật quá lì lợm!
Đến lúc này rồi vẫn còn cứng rắn như vậy.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người ta dám viết một bài viết như vậy đăng lên báo 《Tiếng Kèn》, chắc chắn cũng phải có suy xét nhất định, chứ không phải nhiệt huyết dâng trào nhất thời. Nghĩ vậy, mọi người lại trở nên cảnh giác hơn. Đương nhiên, trong đó còn có một nguyên nhân, chính là quyền uy của Mộ Tân Dân ở huyện Lâm Khánh còn chưa được gầy dựng, ngoài Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa thì cũng không có mấy ai thân tín trong Ủy viên thường vụ huyện ủy. Nếu không, mọi người sẽ không có suy nghĩ như vậy. Trong một hoàn cảnh những tư tưởng đấu tranh giằng xé như vậy, uy quyền của một người là điều rất quan trọng.
Nhìn chung, qua mấy lần đấu tranh về đường lối trong Đảng ta, một người lãnh đạo có quyền uy luôn có thể thay đổi càn khôn trong thời khắc mấu chốt nhất.
Mộ Tân Dân liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, rồi quay đầu lại, nhìn về phía trước, trầm giọng nói:
-Các đồng chí, nội dung chính của hội nghị ngày hôm nay có lẽ mọi người đều đã biết rồi. Mời mọi người mở tờ báo 《Tiếng Kèn》 trước mặt mình ra, trên đó có đăng một bài báo, là do Lưu Vĩ Hồng viết, đề mục là 《Bàn về sai lầm trong cải cách ở Liên Xô》, nội dung của nó là phải đề cao cảnh giác với những phần tử dã tâm, các đồng chí đọc thử bài viết này đi!
Mộ Tân Dân nói xong, mở tờ báo 《Tiếng Kèn》trước mặt mình ra.
Thật ra lúc sáng mọi người ngồi ở đây đều đã đọc qua bài viết này của Lưu Vĩ Hồng rồi. Một ‘sự kiện chính trị’ lớn như vậy mọi người không thể không quan tâm. Nhưng lúc này vẫn làm theo yêu cầu của Mộ Tân Dân, mở tờ báo 《Tiếng Kèn》trước mặt ra, tiếp tục đọc lần nữa.
Một bài văn quan điểm rõ ràng, lời lẽ sắc bén, lý luận chặt chẽ như vậy, mọi người xem cũng rất có hứng thú, vừa xem vừa cảm thán sự gan góc của Lưu Vĩ Hồng. Đương nhiên, cũng có nhiều người trong lòng tự nhận rằng quan điểm của Lưu Vĩ Hồng cũng đúng, chỉ có điều tuyệt đối sẽ không nói ra như vậy ở đây.
Mộ Tân Dân cũng chăm chú đọc bài viết. Y đã bôi màu đỏ trên một số dòng của bài văn, chắc chắn, đó là những chỗ mà y cho rằng đặc biệt thái quá, cố ý chọn lọc ra, chờ đến lúc Hội nghị bắt đầu sẽ phê bình nghiêm khắc. Bây giờ đọc lại một lần nữa cũng tốt, để đến lúc đó khỏi phải đọc lại, như vậy lại mất khí thế đi một chút.
Mở một Hội nghị phê bình như thế này đúng lý hợp tình, lời lẽ chính nghĩa, thật sự vô cùng hợp lý. Trước tiên phải kìm lại sự ương ngạnh, ngạo mạn không chịu nổi của Lưu Vĩ Hồng.
Chừng khoảng mười phút, Mộ Tân Dân lại ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua toàn hội trường, chậm rãi nói:
-Được rồi, các đồng chí đã xem xong hết rồi chứ? Tư tưởng sai lầm của Lưu Vĩ Hồng, mọi người có suy nghĩ như thế nào, cứ nói ra đi!
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 512: Công khai lên án
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Phòng Hội nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Không ai nói gì, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào bài báo trước mặt, dường như nó quả thật là một bài báo tuyệt vời, ý văn vô tận.
Mộ Tân Dân cũng sớm đoán được kết quả này, ánh mắt vô tình đảo qua mặt Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa, rồi còn dừng lại một lúc trên mặt Mễ Hiền Hoa. Đương nhiên, Bí thư Mộ hy vọng trong thời khắc quan trọng, Mễ Hiền Hoa có thể đứng lên để mở màn cuộc họp.
Cho đến bây giờ, những Ủy viên thường vụ Huyện ủy có mối quan hệ thân thiết với y cũng chỉ có hai người mà thôi. Mộ Tân Dân cho rằng Mễ Hiền Hoa nên có tính tự giác, dù sao Mễ Hiền Hoa có thể vào Huyện ủy, đều do Mộ Tân Dân y một tay thúc đẩy. Bằng không, bây giờ Mễ Hiền Hoa vẫn còn đang trăn trở trên cái ghế Phó chủ tịch huyện, đâu có hào quang như bây giờ.
Không ngờ Mễ Hiền Hoa không hề có chút phản ứng gì, lẽ nào họ Mễ này chỉ chăm chú vào bài viết của Lưu Vĩ Hồng, mà không quan tâm đến ánh mắt của Bí thư Mộ sao?
Tên khốn khiếp này!
Trong lòng Mộ Tân Dân âm thầm mắng một câu.
Lúc quan trọng lại giả vờ ngớ ngẩn!
Nhưng Bí thư Mộ tức thì tức, nhưng miệng lại không biết nói gì, đành phải tự mình ra trận thôi. Thật ra điều này cũng không thể trách Mễ Hiền Hoa, mà do vấn đề chính trị quá mẫn cảm. Nếu bảo gã trong công việc thường ngày, tìm một vài điểm gây khó cho Lưu Vĩ Hồng thì còn được, chốn quan trường cũng thường như vậy. Nhưng với một vấn đề nghiêm túc như thế này bảo gã là người nổ phát súng đầu tiên, một người đã trải qua mười năm đặc biệt như Mễ Hiền Hoa nào có ngốc như vậy? Thời gian trước Lưu Vĩ Hồng đều chiếm thế thượng phong trong những cuộc bàn luận như vậy, mà dường như lúc đó Mộ Tân Dân cũng khẩu khí như thế này. Bây giờ lại ngược lại, Lưu Vĩ Hồng trở thành ‘phái bảo thủ’, Mộ Tân Dân trở thành ‘phái cấp tiến’, bảo Mễ Hiền Hoa trong chốc lát làm sao phân biệt được ai đúng ai sai? Mễ Hiền Hoa chỉ biết, phạm sai lầm ở những vấn đề như thế này, nếu bị cấp trên tóm gáy, đừng nói đến một cán bộ cấp Cục phó như gã, cho dù là Bí thư Tỉnh ủy hay Chủ tịch tỉnh đều không tránh được.
-Lưu Vĩ Hồng, tự cậu nói, rốt cuộc là sao? Với một tình thế cải cách mở cửa tốt như vậy, tại sao lại viết một bài báo như thế này, muốn làm chuyện giật gân sao? Cậu làm vậy là đang ám chỉ cải cách mở cửa của chúng ta sai lầm hay sao?
Mộ Tân Dân trong lòng thầm mắng Mễ Hiền Hoa, rồi hướng Lưu Vĩ Hồng nổ súng, vừa bắt đầu đã chụp mũ, rất logic.
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng lên, nhìn Mộ Tân Dân, bình tĩnh nói:
-Bí thư Mộ, bài viết này của tôi, chủ yếu nghiên cứu thảo luận về thế cục cải cách mở cửa của Liên Xô, không biết từ điểm nào Bí thư Mộ có thể đọc được tôi đang ám chỉ cải cách mở cửa của chúng ta là sai lầm? Liên Xô có tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, chúng ta có tình hình cải cách thực tế của chúng ta, hoàn toàn là hai nước hai chế độ khác nhau, hai phương thức cải cách khác nhau, sao có thể nhập làm một để nói?
-Hừ! Cậu không cần giảo hoạt, Liên Xô là một nước XHCN, chúng ta cũng là nước XHCN, đều phải tiến hành cải cách thể chế kinh tế và cải cách thể chế chính trị, đương nhiên sẽ có những điểm tương đồng. Cậu lại bàn về việc cải cách của Liên Xô như vậy, chẳng phải đang công kích người đứng đầu nhà nước Liên Xô, lẽ nào không phải là chuyện giật gân? Chẳng lẽ không phải ám chỉ?
Mộ Tân Dân hào hùng nói.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, một nụ cười thản nhiên và châm biếm:
-Bí thư Mộ, sự so sánh này của ngài, tôi cho rằng chưa thỏa đáng. Liên Xô và nước ta đều là nước XHCN, điều này không sai. Nhưng tình hình cụ thể thì phải phân tích cụ thể. Ví dụ Đặng Trọng Hòa phạm sai lầm, có phải chúng ta có thể căn cứ vào đó để suy luận rằng Bí thư Mộ cũng phạm sai lầm hay không? Hoặc là Bí thư Mộ ngài phạm sai lầm, cũng không có quan hệ trực tiếp gì đến những Bí thư huyện ủy khác chứ?
Bài viết này của Lưu Vĩ Hồng, một hai tháng trước đã có dự định viết rồi, sự biến động của Liên Xô và theo sau đó Đông Âu cũng phải giải thể là một sự kiện chính trị quan trọng nhất trong cuối thế kỷ 20, tạo nên ảnh hưởng sâu sắc đến nền kinh tế cũng như chính trị toàn cầu. Từ sự kết thúc này, thế giới hai cực chuyển sang đa cực, ảnh hưởng đối với Trung Quốc vô cùng quan trọng. Vấn đề đường lối vốn dĩ được tranh luận đến mức không thể làm rõ, cùng với sự giải thể của Liên Xô lại càng lên đến đỉnh cao tranh luận.
Một sự kiện quan trọng như vậy, Lưu Vĩ Hồng là một người tái sinh, từ đầu đến cuối việc này đều rõ như lòng bàn tay, nên càng không thể không lợi dụng nó. Bảo Vân Vũ Thường nghiên cứu mấy cái thiết bị, ba năm kiếm vài trăm triệu chỉ là một điều nhỏ nhặt mà thôi. Điều mà Lưu Vĩ Hồng chú ý, hoàn toàn không phải là điều này.
Điều hắn chú ý chính là những ‘tài nguyên chính trị’ bên trong chuyện này.
Trên thực tế, cùng với sự ảnh hưởng sâu sắc của Lưu Vĩ Hồng đối với Lưu lão gia và Lưu Thành Gia, hướng đi của các bậc lãnh đạo cao tầng đã có điểm khác biệt so với lịch sử phát triển ở đời trước. Thái độ của ông cụ thay đổi không khỏi ảnh hưởng đến Kim Thu Viên, chính sách phương án chính trị của đồng chí Tùy An Đông cũng đã bắt đầu thay đổi, thế cục chính trị dần trở nên sáng sủa hơn. Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, nếu không có yếu tố gì ảnh hưởng, có lẽ mấy tháng sau, thủ tướng không chắc phải tới miền Nam xem xét tình hình, có rất nhiều chuyện ở Bắc Kinh cũng có thể đạt được sự thống nhất.
Vấn đề là, Lưu Vĩ Hồng có thể ảnh hưởng tới ông mình, gián tiếp ảnh hưởng đến thế cục chính trị cả nước, nhưng tạm thời vẫn chưa có cách nào để ảnh hưởng đến nước láng giềng phương Bắc với lãnh thổ lớn nhất kia. Không có tác dụng ngoại lực, biến động chính trị của Liên Xô và sự giải thể của các nước Đông Âu chắc chắn sẽ xảy ra. Sau khi hai việc này xảy ra, tình hình chính trị trong nước chắc chắn lại nổi sóng.
Lưu Vĩ Hồng tranh thủ trước lúc đó viết một bài báo, một bài báo như vậy, ngoài việc cứu vớt nền chính trị tư bản, còn có một mục đích quan trọng hơn, chính là dự báo. Báo trước cho mọi người một tiếng thì có thể giảm thiểu tới mức tối đa ảnh hưởng của chuyện này đối với đất nước.
Lưu Vĩ Hồng hy vọng thế cục trong nước sẽ đi theo phương hướng mà mình cố gắng, phát triển theo hướng quá độ ôn hòa, hai đời lãnh đạo mới và cũ có thể thuận lợi “giao ca” cho nhau, không cần phải làm chiêu bài chính trị thanh trừ lẫn nhau.
Thành công với biến cố Liên Xô thì có thể đạt được mục tiêu này.
Đương nhiên, sau khi bài báo này được đăng lên, chắc chắn sẽ chịu mọi sự chỉ trích, Lưu Vĩ Hồng cũng đã sớm có chuẩn bị tâm lý. Về phần khởi binh vấn tội của Mộ Tân Dân, nếu so sánh thì cũng có gì đáng đâu? Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng không thèm mất công phản biện.
-Hừ, Lưu Vĩ Hồng, cậu không cần tránh nặng tìm nhẹ, đó đều là trốn tránh, dù có biện minh thế nào cũng không được đâu. Vấn đề đường lối này là một vấn đề nguyên tắc trái phải rõ ràng. Bài báo này viết những gì, cái gì mà Tổng bí thư Gorbachev không quan tâm đến tình hình thực tế của Liên Xô, có ý đồ lấy uy quyền một người, cưỡng ép Đảng chấp chính của Liên Xô và toàn bộ hệ thống chính phủ thi hành chính sách cải cách, là một điều hoàn toàn không thiết thực…Tôi hỏi cậu, như vậy cậu đang có ý gì? Muốn nói bóng gió đến ai?
Mộ Tân Dân đã có chuẩn bị, khí thế rất hùng hổ.
Lưu Vĩ Hồng bình tĩnh đáp:
-Đồng chí Mộ Tân Dân, tôi đã nói rồi, bài báo này chỉ nói người thật việc thật, bàn đến tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, không có liên quan gì đến tình hình trong nước, do ngài nghĩ nhiều quá mà thôi!
Vốn dĩ Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng muốn nhắc nhở một số việc trong nước, nhưng chắc chắn không có Mộ Tân Dân ở trong đó. Với tình huống như vậy, Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ có thể giải thích như vậy, nếu không sự bàn luận này sẽ không dứt được.
Mễ Hiền Hoa bỗng nhiên ngắt lời hỏi:
-Trưởng ban Lưu, cậu nói bài viết này chỉ thuần túy là nghiên cứu thảo luận tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, tôi có chút không rõ. Tình hình cải cách thực tế của Liên Xô, tại sao cậu lại biết được? Cậu lấy nguồn tin từ đâu?
Ánh mắt các Ủy viên thường vụ đều sáng ngời.
Câu hỏi này rất hay!
Mọi người cũng đang thắc mắc.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Mấy năm trước Gorbachev đã xuất bản cuốn 《Cải cách và tư tưởng mới》. Cuốn sách này có viết rất nhiều ví dụ về tình hình thực tế cải cách của Liên Xô. Các cơ quan truyền thông của Hongkong và các nước khác đều có những cuốn sách hoặc các bản tin về tình hình cải cách của Liên Xô, muốn tìm những cuốn sách này cũng không khó, và đều là những nhà xuất bản hợp pháp xuất bản cả.
Điều này Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không nói dối. Những vấn đề liên quan đến việc cải cách của Liên Xô và việc giải thể của các nước Đông Âu, trong đầu hắn chỉ có một khái niệm đại khái, còn những thứ cụ thể hơn, chắc chắn phải có tài liệu tham khảo. Những tài liệu này, Vân Vũ Thường có thể dễ dàng thu thập được từ Hongkong. Ở Hongkong Vân Vũ Thường cũng có không ít bạn làm ăn và bạn bè ở đó.
-Ha ha, hóa ra là như vậy. Có nhiều giới truyền thông nhiều nước đều rất căm thù những nước XHCN và thể chế XHCN, họ có thể dễ dàng chửi bới Liên Xô và Tổng bí thư Gorbachev, những bài phát biểu của họ, tôi thấy đều không đáng tin. Trưởng ban Lưu dựa vào những tài liệu này mà có thể phê bình những người lãnh đạo của Liên Xô, tôi thấy hơi không ổn. Làm không tốt sẽ gây nên sự tranh cãi về ngoại giao rất lớn.
Mễ Hiền Hoa phản đối, dường như đang trách cứ Lưu Vĩ Hồng tin vào nguồn tin vỉa hè.
Tuy nhiên lời nói này của Mễ Hiền Hoa lại khiến những Ủy viên thường vụ ngồi đó rất bội phục. Không hổ là một người làm quan lọc lõi, có thể nổ súng với Lưu Vĩ Hồng, coi như đã thể hiện ‘trái tim trung thành’ đối với Mộ Tân Dân, hơn nữa cũng không đề cập đến vấn đề tranh luận đường lối, trực tiếp lấy thân phận của Tổng Bí thư Gorbachev để nói chuyện, đề cập đến chuyện ngoại giao, nếu sau này chẳng may có tranh luận về mặt đường lối, Mễ Hiền Hoa cũng không được xem là phạm sai lầm.
-Chủ nhiệm Mễ, ông không cần lo lắng nhiều. Bây giờ toàn thế giới đều đang nói về tự do ngôn luận, tôi đứng trên lập trường khách quan, phát biểu cách nhìn của mình với vấn đề Liên Xô, sao có thể gây tranh cãi ngoại giao được? Nếu như vậy cũng có thể trở thành tranh cãi ngoại giao, vậy những cuốn sách trước đây phê bình cải cách của Liên Xô, sớm đã bị tuyệt tích rồi.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, thần thái có vẻ thoải mái.
-Điều này thì chưa chắc. Các nước khác là các nước khác, nước ta và Liên Xô là láng giềng, lại là những nước XHCN lớn nhất toàn thế giới, thể chế kinh tế và thể chế chính trị đều có những điểm rất giống nhau.
Đăng một bài viết trên tạp chí của Đảng để phê bình người đứng đầu nhà nước Liên Xô, đó không phải vấn đề nhỏ. Nếu thật sự gây ra tranh cãi ngoại giao, như vậy thì không hay, chúng ta sẽ rất bị động. Điều này, hy vọng Trưởng ban Lưu có thể nhận thức được sự nghiêm trọng của nó.
Mễ Hiền Hoa lại không cười, sa sầm mặt, nói rất nghiêm túc.
-Đồng chí Hiền Hoa nói rất đúng, đây là một hành vi vô tổ chức vô kỷ luật, là một sai lầm nghiêm trọng. Lưu Vĩ Hồng, cậu phải tự kiểm điểm đi!
Mộ Tân Dân tiếp lời đúng lúc, lớn tiếng nói.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 513: Kịch một vai
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Mộ Tân Dân mộ cái, bình thản nói:
-Đồng chí Mộ Tân Dân, tôi lặp lại một lần nữa, mỗi Đảng viên đều có quyền phát biểu ý kiến của mình đối với thời cuộc. Bài báo này được đăng ở báo 《Tiếng Kèn》. Nếu ngài nhất định cho nó là sai lầm, vậy chờ báo 《Tiếng Kèn》 thừa nhận sai lầm đã rồi nói sau.
Những lời nói này rất có uy lực!
Tất cả những Ủy viên thường vụ đều ngẩn ra, có rất nhiều người không nói gì, không phụ họa theo Mộ Tân Dân, là vì bài báo này được đăng ở báo 《Tiếng Kèn》. 《Tiếng Kèn》 là một tờ báo có tính chất như thế nào, có vị nào ngồi đây mà không rõ? Nó cùng với 《Nhật báo Nhân dân》, 《Nhật báo Quang minh》 đều là những tờ báo nổi tiếng của Đảng, là cơ quan phát ngôn quan trọng nhất của Trung ương, được coi là ‘hai tờ báo lớn’ quan trọng của tạp chí về Đảng. Lại nghĩ đến cuộc tranh luận về vấn đề ‘họ gì’ gay gắt thời gian trước, mọi người không khỏi bắt đầu cẩn thận.
Mấy năm nay, trên các tờ báo hoặc tạp chí của Đảng thường xuất hiện những tranh luận như vậy, có thể nói là trăm hoa đua nở trăm nhà đua tiếng. 《Tiếng Kèn》 dám đăng bài báo này, chắc chắn cũng có lý.
Đó chỉ là một trong số những nguyên nhân mà thôi, còn một nguyên nhân quan trọng khác, chính là tại sao Lưu Vĩ Hồng lại có thể đăng một bài báo ‘đại nghịch bất đạo’ như vậy lên 《Tiếng Kèn》?
Tuyệt đối không phải người nào cũng có thể đăng bài lên 《Tiếng Kèn》, hơn nữa vừa đăng bài lại là một ‘trường thiên’ hai mươi ngàn chữ.
Chuyện này thật ra đã chứng tỏ người đứng sau Lưu Vĩ Hồng thật sự không đơn giản.
Thời cuộc mẫn cảm như vậy, Ủy viên thường vụ Huyện ủy huyện Lâm Khánh lại phát biểu một bài có lực sát thương rất sắc bén trên một tờ báo của Đảng, có thể không suy xét rõ ràng đã mù quáng tỏ thái độ theo Mộ Tân Dân sao? Nếu chẳng may sai lầm thì sao?
Lão Mộ ông có Chủ tịch tỉnh làm chỗ dựa, chúng tôi thì không!
Mộ Tân Dân hừ lạnh một tiếng, nói:
-Lưu Vĩ Hồng, cậu cũng không cần dùng đến 《Tiếng Kèn》 để dọa người khác. Tôi đã làm việc trong Ban tuyên giáo cũng hơn hai mươi năm, biết rõ hơn cậu nhiều. 《Tiếng Kèn》 cũng không phải thánh nhân gì, cũng có lúc phạm sai lầm. Sai lầm của 《Tiếng Kèn》 đương nhiên sẽ có bộ phận chủ quản phê bình, điều đó thì chúng tôi không quan tâm, chúng tôi chỉ quản việc của huyện Lâm Khánh. Bây giờ tình hình cải cách tốt như vậy, dưới sự chỉ đạo anh minh của Đảng toàn dân đang bước lên cao trào, đoàn kết nhất trí không ngừng phát triển. Đúng lúc này cậu lại dội nước lạnh, nói những lời ám chỉ, lạ lùng, chuyện giật gân, chẳng phải rắp tâm sao? Cậu cũng không cần biện minh, huyện Lâm Khánh chúng tôi nhất định không bao che kẻ gian, đối với sai lầm nghiêm trọng của cậu, chắc chắn sẽ làm đúng nguyên tắc không buông tha.
Nhất định phải kiên quyết đấu tranh!
Nói đến đây, Mộ Tân Dân lại đứng thẳng người, ra vẻ nghiêm túc.
-Bây giờ tôi chính thức đề nghị, đình chỉ chức vụ Ủy viên thường vụ huyện ủy Lâm Khánh và Trưởng ban Tổ chức cán bộ huyện ủy của đồng chí Lưu Vĩ Hồng, cưỡng chế viết một bản tự kiểm điểm. Khi nào mới khôi phục chức vụ của cậu thì còn phải xem thái độ cậu có thành khẩn hay không, kiểm điểm chính xác hay không. Nếu thái độ thành khẩn, nhận biết sâu sắc, chúng tôi có thể báo lại cho tổ chức Đảng cấp trên, khôi phục lại chức vụ của đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Nếu cự tuyệt không làm hoặc chỉ làm loa qua cho xong, thái độ không thành khẩn, nhận thức không sâu sắc, huyện Lâm Khánh sẽ báo lên Đảng cấp trên, tiến hành nghiêm khắc xử lý đồng chí Lưu Vĩ Hồng. Các đồng chí, đây là vấn đề nguyên tắc đúng sai, chúng ta không thể hàm hồ. Bây giờ cùng biểu quyết, những đồng chí nào đồng ý với hình thức xử phạt này thì giơ tay.
Mộ Tân Dân nói xong, giơ tay làm gương trước.
Nhưng mà, điều khiến người khác bất ngờ là, mười một vị Ủy viên thường vụ, cũng chỉ có một cánh tay cô độc của Mộ Tân Dân giơ lên. Còn những ủy viên thường vụ khác, người này nhìn người kia, không ai dám đưa tay lên.
Điều này cũng có thể hiểu.
Lúc này mà giơ tay lên, chính là đắc tội với Lưu Vĩ Hồng. Nếu thật sự có thể như Mộ Tân Dân nói, có thể lật đổ được Lưu Vĩ Hồng, không cho hắn ngẩng đầu lên thì cũng còn được. Nhưng, nếu chẳng may không lật đổ được? Ai có thể chống đỡ lại thủ đoạn phản công kịch liệt của Lưu Vĩ Hồng được?
Tấm gương Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông vẫn còn đó!
Lưu Vĩ Hồng hơi dựa người vào sau, cả người thoải mái nhìn Mộ Tân Dân, khóe miệng lộ một nụ cười tuy nhỏ nhưng rõ ràng mang ý châm chọc, dường như đang thích thú ngồi xem một mình lão Mộ đùa giỡn, nhảy lên nhảy xuống vậy.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua, vẫn không có ai giơ tay, bao gồm cả Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa.
Mặt Mộ Tân Dân đã thành đít nồi, ánh mắt như phun lửa, cánh tay cứ cố chấp giơ lên ở đó, dường như không có ý định rút lui, mà y cũng thật sự không thể rút lui.
Phải nói Mộ Tân Dân cũng đã đánh giá rất cao quyền uy của Lưu Vĩ Hồng ở huyện Lâm Khánh. Trước khi mở cuộc họp này, còn làm một cuộc sắp xếp trước vô cùng chu đáo với Chu Vân Đan, Mễ Hiền Hoa, lại còn cố ý không thông báo cho Lưu Vĩ Hồng tham gia hội nghị, cũng chỉ vì tránh xảy ra tình trạng như thế này. Nhưng bây giờ y mới biết, cho dù y có xem nhẹ Lưu Vĩ Hồng như cũ, nhưng quyền uy của người trẻ tuổi này ở huyện Lâm Khánh, không phải đơn giản như trong tưởng tượng của y.
Còn có một vấn đề mà trước đây Mộ Tân Dân cũng không chú ý.
Đây là huyện Lâm Khánh, không phải Ban tuyên giáo tỉnh ủy, sự mẫn cảm của mọi người đối với tình hình chính trị không phải ở trên một cấp bậc giống nhau. Ban tuyên giáo tỉnh ủy dù sao cũng là một cơ quan lớn, lại là một cơ quan chuyên về vấn đề tin tức, tuyên truyền, sự mẫn cảm về những tin tức chính trị thật sự không phải điều mà một cơ quan cấp cơ sở như huyện Lâm Khánh có thể so bì được. Trong cách nhìn của Mộ Tân Dân, Lưu Vĩ Hồng đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng về đường lối chính trị. Nhưng trong mắt những Ủy viên thường vụ khác, họ lại chú trọng đến những gì thực tế hơn.
Lưu Vĩ Hồng rõ ràng có một người rất mạnh đứng ở phía sau, nói không xa, chỉ nói Bí thư Địa ủy Hạo Dương chắc chắn có chiếu cố đến Lưu Vĩ Hồng. Muốn xử phạt Lưu Vĩ Hồng, ít nhất cũng phải do Địa ủy Hạo Dương nói, nếu không sẽ không có ai dễ dàng hành động thiếu suy nghĩ.
Thấy Hội nghị thường vụ trở nên bế tắc, Đặng Trọng Hòa thở dài, chậm rãi nói:
-Bí thư Mộ, việc này xảy ra quá đột ngột, các đồng chí nhất thời chưa thể lý giải nổi. Ông thấy có phải hội nghị này tạm thời nên chưa đưa ra quyết định, cho các đồng chí một thời gian để suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó lại mở hội nghị để bàn bạc, ông thấy thế nào?
Nói thật, Đặng Trọng Hòa rất muốn thấy Mộ Tân Dân bị xấu mặt. Nhìn thử xem, Hội nghị thường vụ Huyện ủy, Bí thư lại diễn kịch một mình, ngay cả một người tán đồng ý kiến của y cũng không có. Còn có ai bi thương hơn lão Mộ nữa không?
Làm một Bí thư như vậy, cũng đủ phiền muộn rồi!
Nhưng lý trí nói cho Đặng Trọng Hòa biết, không thể ngồi xem trò hề như vậy được. Nếu chẳng may Mộ Tân Dân thẹn quá hóa giận, phẩy tay bỏ đi, cố nhiên hết giận, nhưng trò cười lại lớn rồi. Nếu truyền ra ngoài, Mộ Tân Dân chắc chắn rất xấu mặt, sẽ không bao giờ còn chút uy quyền gì để nói nữa. Nhưng cũng khó mà có thể bảo đảm được, trong mắt lãnh đạo cấp trên không hình thành một ấn tượng rằng, những cán bộ huyện Lâm Khánh là những người kiêu ngạo không tuân theo cấp trên, cùng hợp nhau lại để ức hiếp một Bí thư huyện ủy do lãnh đạo cấp trên cử đến.
Bất luận thế nào, lão Mộ cũng là người do Chủ tịch tỉnh Chúc Liên Thịnh đề cử.
Nếu chẳng may Chúc Liên Thịnh không nhịn nổi, nổi giận lôi đình, điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo huyện Lâm Khánh. Người đứng mũi chịu sào chính là Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa gã. Gã không những là nhân vật số hai, hơn nữa còn là cán bộ gốc Lâm Khánh. Nếu cấp trên muốn ‘khai đao lập uy’, còn có đối tượng nào tốt hơn gã sao?
Chỉ xét trên góc độ hiệu quả lập uy, e rằng Lưu Vĩ Hồng không dễ chơi được như gã.
Đặng Trọng Hòa vừa nói, vừa liếc nhìn về hướng Lưu Vĩ Hồng. Có ý nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng, nên biểu hiện thích hợp một chút, để không khí dịu đi một chút, cho Mộ Tân Dân một con đường lùi. Nếu làm cứng rắn quá, đối với đồng chí tiểu Lưu cậu cũng không hay ho gì.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh nói:
-Bí thư Mộ, Chủ tịch Đặng, các đồng chí, tôi đăng bài báo này trên báo 《Tiếng Kèn》là lấy danh nghĩa cá nhân để đăng, không liên quan gì đến huyện Lâm Khánh. Nếu thật sự phạm sai lầm, cũng là sai lầm của cá nhân tôi. Lãnh đạo cấp trên sẽ xử lý tôi. Trước khi lãnh đạo Đảng cấp trên đưa ra quyết định chính thức, tôi không hy vọng chuyện này ảnh hưởng đến sự đoàn kết trong bộ máy Huyện ủy chúng ta, càng không muốn ảnh hưởng đến việc triển khai công việc thường ngày ở huyện.
Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng xem như đã nể mặt Đặng Trọng Hòa, gián tiếp cũng cho Mộ Tân Dân một đường lùi. Hội nghị thường vụ Huyện ủy dù sao cũng là một hội nghị rất nghiêm túc quy mô, không phải nơi những đứa trẻ đấu đá lẫn nhau.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói xong, cánh tay Mộ Tân Dân chậm rãi bỏ xuống, mặt vẫn sa sầm như trước, không nói lời nào. Đầu óc vẫn suy nghĩ không ngừng, nghĩ xem bước tiếp theo nên đi như thế nào. Tình hình lúc này, cưỡng ép xử lý Lưu Vĩ Hồng trong Hội nghị thường vụ, rõ ràng không thành công. Bí thư huyện ủy không thể nào tự mình quyết định xử phạt một Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Phó bí thư huyện ủy kiêm Hội đồng nhân dân huyện Lý Học Trí cũng mở lời:
-Bí thư Mộ, các đồng chí, tôi cho rằng ý kiến của Chủ tịch Đặng rất đáng được coi trọng. Việc này thật sự xảy ra quá bất ngờ, rốt cuộc phải nhìn nhận thế nào, phải đánh giá thế nào, tôi cho rằng nên suy nghĩ thật kỹ.
Bất luận thế nào, báo 《Tiếng Kèn》 cũng là tờ báo của Đảng trên toàn quốc, cán bộ Đảng viên phát biểu ý kiến cá nhân của mình trên đó cũng là phù hợp quy định. Nên bình tĩnh lại, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy quyết định sẽ tốt hơn.
Lý Học Trí là một trong ba cán bộ cấp huyện tham gia hội nghị, lại được công nhận là thân tín của Lục Đại Dũng, nên lời nói của gã cũng rất có trọng lượng trong Hội nghị thường vụ. Nói như vậy cũng là đã nghĩ cho thể diện Mộ Tân Dân, không khiến y quá mất thể diện.
Những Ủy viên thường vụ khác liền không kìm nổi gật gật đầu, cảm thấy lời nói của Chủ nhiệm Lý quá có lý. Chỉ cần có thể rời khỏi hội nghị này, không cần phải tỏ thái độ, mọi người đương nhiên đã vui lắm rồi. ‘Đấu tranh’ với bên nào cũng chuốc phiền phức.
Mộ Tân Dân hít sâu một hơi, khôi phục vẻ bình tĩnh, chậm rãi nói:
-Ý kiến của Chủ tịch Đặng và Chủ nhiệm Lý cũng có lý. Nếu đồng chí Lưu Vĩ Hồng đã thấy chuyện này mình cũng có sai lầm, vậy tôi cũng đồng ý cho mọi người thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ, Hội nghị này tạm thời không đưa ra quyết định nữa. Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người, đi theo đường lối như thế nào là một vấn đề mang tính nguyên tắc, là vấn đề cơ bản, mỗi người đều phải có tính giai cấp kiên định, tuyệt đối không thể hàm hồ!
Nghe xong câu nói “chết cũng cần thể diện” của Mộ Tân Dân, mọi người cũng không cho là đúng. Chỉ là trong lúc này, đương nhiên cũng không có ai đứng lên phản bác Bí thư Mộ, mau mau tan họp là tốt nhất, hà tất lại gây thêm tranh cãi?
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 514: Chỗ nào cũng không yên
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Cùng với cơn sóng gió ở huyện Lâm Khánh, Địa khu Hạo Dương thậm chí là nhóm lãnh đạo Tỉnh cũng đều không nhàn rỗi.
Thư kí Chu Thần của Lục Đại Dũng khi gọi điện tới, nói Địa khu cũng là “ngày ầm ĩ”. Hai ngày nay đề tài nóng hổi nhất chính là “Sự kiện Liên Xô”. Mọi người đối với bài viết về Lưu Vĩ Hồng mỗi người một câu, tranh luận không ngớt. Có người nói nhìn xa trông rộng, hiểu biết chính xác, cũng có người nói nói chuyện giật gân, nói bậy. Đương nhiên, đều là lén lút thảo luận, trong hoàn cảnh chính thức, ai cũng đều ngậm miệng không nói.
Sự đấu tranh về đường lối, quả thật rất nhạy cảm, ai có thể không chú ý chứ?
Lưu Vĩ Hông không hỏi ý kiến của Lục Đại Dũng.
Trên thực tế, hôm trước Lục Đại Dũng đích thân gọi điện thoại cho hắn, rất cẩn thận thử dò hỏi, có phải là chính sách phía trên thay đổi không? Ngụ ý là, đây là ý của Lưu lão gia phải không? Nhìn từ phía Lục Đại Dũng, Lưu Vĩ Hồng cho dù tài tình cũng không thể mưu trí như thế.
Không có ý của Lưu lão gia, Lưu Vĩ Hồng thân là con cháu quý tộc, có thể to gan phát biểu một bài viết không hợp với tư tưởng chủ đạo sao? Còn đăng bài trên báo “Tiếng kèn” nữa.
Nếu là chủ ý của Lưu lão gia thì có thể lí giải được, cũng phải cẩn thận hơn nữa. Phương châm quan trọng của đất nước, e là vẫn chưa hoàn toàn định ra được. Phải biểu hiện thế nào mới có thể thật sự giành được sự tín nhiệm của Lưu gia, được nhét vào “trong vòng hệ thống” của Lưu gia là sau khi Lưu Đại Dũng tự mình biết được thân phận thực sự của Lưu Vĩ Hồng, từ đó xem xét được rất nhiều vấn đề.
Nếu nói trước kia ở Địa khu Thanh Phong, nguyện vọng lớn nhất của Lục Đại Dũng chính là mong Bí thư Địa ủy Thái sớm về hưu. Sau khi ông ta thuận lợi tiếp quản vị trí Bí thư Địa ủy Hạo Dương, lòng ham muốn của Lục Đại Dũng càng trở lên lớn hơn. Trở thành nhân vật số một ở Địa ủy, là cá bộ cấp Sở thực quyền, đứng bên cạnh cánh cửa cán bộ cấp Tỉnh, Lục Đại Dũng “dã tâm bừng bừng” cũng là lẽ thường tình.
Nhưng Bí thư Địa ủy có thể tiến vào thực chức cấp Tỉnh, khó hơn nhiều so với khi tiến vào bộ máy Địa ủy, hoàn toàn không ở một cấp bậc có thể so sánh được. Tính đơn số lượng mà nói thì toàn tỉnh có mười bốn thành phố trực thuộc, cũng chỉ có mười bốn nhân vật số một trong Đảng ủy. Nhóm lãnh đạo chính quyền Tỉnh ủy chính là mười bốn chọn một. Mà Địa khu Hạo Dương mới là một thành phố bốn huyện, nhóm Bí thư Địa ủy chẳng qua chỉ là năm chọn một mà thôi. Hơn nữa, trước đây khi địa vị thấp, chỉ cần có lãnh đạo trên Tỉnh chiếu cố là đủ, muốn tiến vào bộ máy của Tỉnh thì nhất định phải có sự quan tâm của các nhân vật cấp cao mới được.
Lão Lưu gia, không nghi ngờ gì nữa quá đủ mạnh.
Chỉ cần thành công trong việc gia nhập vào hệ thống Lưu gia, tiến thêm một bước sẽ không còn là giấc mơ.
Lý Dật Phong chẳng phải là một bằng chứng rõ ràng sao?
Lục Đại Dũng lúc này mới xem như đã rõ được vì sao Lý Dật Phong có thể từ một Phó chủ tịch Tỉnh phi Ủy viên thường vụ điều chuyển sang làm Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy. Không có Lưu gia đứng sau ra tay giúp đỡ thì tiến thêm một bước cũng là muôn vàn khó khăn.
Cho nên sự chú ý của Lục Đại Dũng và Mộ Tân Dân hoàn toàn khác nhau.
Tuy nhiên đáp án của Lưu Vĩ Hồng lại không thể khiến Lục Đại Dũng hài lòng. Lưu Vĩ Hồng nói với ông ta, đây hoàn toàn chỉ là hành vi của một mình hắn, không hề liên quan gì đến những người khác.
Lưu Vĩ Hồng nói như vậy, Lục Đại Dũng cũng chỉ có thể nghe vậy, không tiện tiến thêm một bước “truy tìm tận gốc”.
Là “đấu tranh” trên tầng cao như vậy, mình là các bộ thế nào, có thể dễ dàng đặt chân vào đó sao? Lưu Vĩ Hồng không phải ra vẻ thần bí gì, mà đó là một cách “bảo vệ” hắn. Trước khi thế cục cao tầng chưa mấy sáng sủa thì không hi vọng hắn bị cuốn vào.
Có lẽ, Lưu lão gia ván cờ này cũng không nắm chắc mười phần thắng?
Do đó, mượn danh nghĩa của thế hệ con cháu là Lưu Vĩ Hồng, phát biểu một bài “kinh thiên động địa” trên “Tiếng Kèn”, tạo nên một vai trò quan trọng.
Chính bởi vì vậy, Lục Đại Dũng càng thận trọng hơn nữa.
Cả đời này, khổ sở làm được cái chức Bí thư Địa ủy không dễ dàng gì, không nên một bước đi sai lầm là mọi sự đều ngừng.
Chu Thần chỉ nói với Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Lục chuẩn bị tối nay sẽ đi Tỉnh chạy hạng mục.
Lưu Vĩ Hồng liền cười.
Lúc này, Lục Đại Dũng đi gặp Lý Dật Phong, đó là điều đương nhiên. Dù sao Lý Dật Phong cũng là cấp trên cũ của ông ta, bao nhiêu năm nay đã chiếu cố ông ta như vậy, gặp phải chuyện này, đến thỉnh giáo kế sách với Lý Dật Phong đã trở thành một thói quen trong tiềm thức.
Làm cho bọn họ loạn một trận đi.
Khi gửi bài viết đi, đối với khả năng có thể tạo thành “hỗn loạn” giống như thế này, Lưu Vĩ Hồng đã sớm có dự liệu, cũng không thấy bất ngờ.
Ăn tối trong căn tin xong, Lưu Vĩ Hồng trở về phòng tập thể, bắt đầu lặng lẽ sắp xếp hành lý.
Chính vào lúc đó, điện thoại rung lên.
Lưu Vĩ Hồng đến bên ghế sofa ngồi, cầm lấy chiếc điện thoại trên bàn.
- Xin chào, tôi là Lưu Vĩ Hồng
- Vĩ Hồng, là cha đây.
Từ trong điện thoại truyền đến một âm thanh rất uy nghiêm.
- Cha, hành lý con đã chuẩn bị xong hết rồi, ngày mai con sẽ quay về Thiết Môn.
Lưu Thành Gia còn chưa nói chuyện gì, Lưu Vĩ Hồng đã kính cẩn nói luôn.
Đối với đứa con có thể so sánh với Gia Cát Lượng, có thể “liệu sự như thần” này, Lưu Thành Gia đã thấy quá quen. Đứa con này không biết chứa cái gì trong đầu. Nếu là trước đây, Lưu Vĩ Hồng phát biểu bài viết đó trên báo “Tiếng Kèn”, Lưu Thành Gia còn không nhảy dựng lên sao? Bây giờ đương nhiên không thể. Lưu Vĩ Hồng đã đem đến cho ông quá nhiều niềm vui bất ngờ, cho dù bề ngoài vẫn là một đứa trẻ ngoài hai mươi, nhưng trong lòng Lưu Thành Gia đã sớm không coi như vậy. Dám phát biểu như vậy trong “Tiếng Kèn”, Lưu Vĩ Hồng nhất định có lý riêng.
Lưu Thành Gia đang chờ một lời giải thích từ đứa con của mình.
- Cha, rất nhiều việc không thể nói qua điện thoại, đợi con về Thiết Môn rồi, sẽ gặp mặt nói chuyện sau.
Lưu Thành Gia nói:
- Con không cần về Thiết Môn đâu, về thẳng Bắc Kinh đi. Ngày mai, cha cũng đến Quân Khu để báo cáo công tác. Ngoài ra, hôm qua đồng chí Hán Dân đã gọi điện cho cha, hỏi cha có biết chuyện gì không.
Lưu Vĩ Hồng thoáng cảm thấy kinh ngạc, Vân Hán Dân chủ động gọi cho Lưu Thành Gia, còn hỏi vấn đề nhạy cảm như vậy sao?
Cẩn thận suy nghĩ, cũng không thấy lạ.
Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia trở thành thông gia cơ bản là việc đã định, Vân gia “phân tách” như vậy cũng là việc đã định. Dưới tiền đề Lão gia tử bất cứ lúc nào cũng có thể buông tay, Vân Hán Dân lựa chọn cách dựa vào Lưu gia là lựa chọn bất đắc dĩ, đồng thời cũng là lựa chọn tốt nhất. Lưu Thành Gia tính cách uy nghiêm, thận trọng, chính là tính cách Vân Hán Dân thích nhất. Giữa hai thông gia đã có nhiều mối liên kết, cũng là điều tất yếu.
Tuy thoạt nhìn, địa vị Quân đoàn trưởng của Tập đoàn quân không hiển hách bằng Bí thư Tỉnh ủy Giang Nam, nhưng Lưu Thành Gia lại đại diện cho “tương lai” của đội quân Lưu gia. Chỉ cần ông cụ còn sống trên đời một ngày thì đều phải ra sức ủng hộ. Lưu gia có điều kiện như vậy, hai con đường để đi. Thời khắc then chốt, thế lực quân đội liệu có đủ không mới là nhân tố lớn nhất có thể ảnh hưởng đến đại cục.
Địa vị của Lưu Thành Gia dưới con mắt của Lưu lão gia đã là xưa không bằng nay, Vân Hán Dân lựa chọn kết nối con đường ngầm với Lưu Thành Gia, mật thiết lui tới, tất nhiên cũng đã suy xét kỹ càng. Dù sao về vấn đề thể diện, Vân Hán Dân và Lưu Thành Gia qua lại, ai cũng đều không thể nói gì.
Thông gia mà.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, nói:
- Vâng, vậy thì đến Bắc Kinh trước rồi nói vậy. Có một số chuyện, con cũng muốn nói với bác Vân. Cho dù nói thế nào, đã đến thời điểm quan trọng nhất rồi.
Lưu Thành Gia rùng mình, dường như con trai nói câu này, chính là đại diện cho “Tiếng kèn ra trận”.
- Tốt lắm, con đi đường cẩn thận, hay là đi tàu hỏa tới Đại Ninh đi, không cần tự mình lái xe đâu. Tốt nhất cũng đừng chạy đường đêm, đến Bắc Kinh trễ một ngày, cũng không cần gấp.
Lưu Thành Gia dặn dò một câu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Vâng, con biết rồi.
Thật ra Trưởng ban Lưu nói câu này với cha, nhưng khẳng định sẽ không nghe.
Buông điện thoại xuống, Lưu Vĩ Hồng lấy túi hành lý đơn giản, ra khỏi Khu nhà, lập tức đi thẳng đến bãi đỗ xe, leo lên con Santana mới mua, khởi động xe, từ từ ra khỏi sân Tòa nhà Huyện ủy huyện Lâm Khánh.
Khi hắn đi làm đã sớm xin Mộ Tân Dân nghỉ rồi, nói là cần phải về Bắc Kinh thăm cha mẹ.
Mộ Tân Dân tự nhiên rất ưng thuận phê chuẩn.
Y ước gì lúc này Lưu Vĩ Hồng rời khỏi Lâm Khánh, rất nhiều việc có thể triển khai. Trên thực tế, Mộ Tân Dân cần phải rời khỏi Lâm Khánh trước Lưu Vĩ Hồng một bước, lập tức đi tới Địa khu, tìm Chủ tịch Địa Khu Tào Chấn Khởi báo cáo tình hình.
Thời khắc then chốt, Mộ Tân Dân cảm thấy cần mời Tào Chấn Khởi ra mặt ủng hộ mới được. So với Mộ Tân Dân lòng như lửa đốt thì Trưởng ban Lưu tuy bận nhưng vẫn ung dung. Vào lúc bóng đêm bao trùm toàn bộ, chiếc Santana tiến vào bãi đỗ xe của khu chợ tổng hợp ở Hạo Dương, Lưu Vĩ Hồng cầm chiếc túi nhỏ, nhẹ nhàng đi lên tầng hai của khu chợ. Trên bậc thang của tầng hai của khu chợ tổng hợp, mỗi một bậc thang đều được khảm năm chữ to đùng: Đường nhân điện khí thành.
Cửa hàng điện tử lớn nhất Địa khu Hạo Dương, mấy tháng trước đã khai trương, cái tên này cũng là Lưu Vĩ Hồng lấy. “Đường nhân điện khí thành”, nghe có vẻ rất uy phong, và giống với cửa hàng quần áo “Thu Thủy Y nhân”, vào mùa hè, thời gian kinh doanh của Đường nhân điện khí thành cũng mở muộn vô cùng. Lúc này, đèn đuốc sáng trưng như trước. Lưu Vĩ Hồng vừa bước lên tới tầng hai liền nhìn thấy Đường Thu Diệp mặc một chiếc váy hoa hồng, một đôi xăng đan giống như màu của pha lê, tóc dài ngang vai, quay lưng về phía Lưu Vĩ Hồng, đang “quan sát” vương quốc điện máy của mình. Cặp mông rắn chắc, đôi chân nõn nà, rất là gợi cảm. Lưu Vĩ Hồng hé miệng cười, nhẹ nhàng bước lại gần.
Không biết bắt đầu từ khi nào, “dọa Đường Thu Diệp nhảy dựng lên” đã trở thành thói quen xấu của Lưu Vĩ Hồng. Nhìn thấy bộ dạng kinh hãi của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng liền cảm thấy vui vô cùng, không ngờ lần này, Trưởng ban Lưu hình như có phần tính nhầm.
Hiển nhiên đã gần, Lưu Vĩ Hồng đã dang rộng đôi tay, chuẩn bị ôm lấy Đường Thu Diệp từ phía sau, ai ngờ vào lúc này Đường Thu Diệp đột nhiên quay người lại, kêu một tiếng “oa” rất lớn vào người hắn, trái lại lại khiến Trưởng ban Lưu giật thót tim. Thấy bộ dạng kinh động của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp vui không tả nổi, khanh khách cười không ngừng, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng, cực kỳ hút hồn người. Lưu Vĩ Hồng hai tay vừa rút lại, liền kéo cái cơ thể mềm mại đẫy đà khêu gợi kia vào lòng.
- Hì hì, em sớm đã nhìn thấy anh rồi.
Đường Thu Diệp lại ôm chặt vòng eo rắn chắc của hắn, dựa vào trong ngực hắn, cười hì hì nói. Lúc này, Trưởng ban Lưu tự nhiên cũng phát hiện ra tấm vật liệu bằng inox cách đó không xa, giống như một bức tường phản quang, “sự đánh lén” của hắn sớm đã bị Đường Thu Diệp thu hết vào trong mắt.
- Được, cô bé ngốc, cũng dám làm anh sợ, xem anh trừng trị em thế nào đây này.
Lưu Vĩ Hồng nghiến răng nghiến lợi nói. Đường Thu Diệp khanh khách cười, cơ thể đã mềm nhũn. Cô biết, bị người này trừng trị là có cái cảm giác gì, cũng có chút căng thẳng.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính -----oo0oo-----
Chương 515: Tiền nhiều không biết tiêu gì, áp lực càng lớn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hai chiếc xe Audi uy nghiêm tiếp tục tiến thẳng vào văn phòng của Tập đoàn Quân khu thủ đô.
Lâm Mỹ Như và cả nhà đã sớm có mặt tại cửa của văn phòng để chờ đón. Phó chủ nhiệm văn phòng thấy tư thế vậy, tự nhiên cũng cung kính đứng bên cạnh.
Có thể được Quân đoàn trưởng Lưu tự mình đón tiếp, chắc chắn là nhân vật khó lường. Toàn bộ Bắc Kinh, nhận được lễ tiết này, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trong lòng mọi người đều rất là kinh ngạc, cũng rất muốn mở rộng tầm mắt một chút.
Hai chiếc Audi một trước một sau đỗ trước nhà Lưu Thành Gia, Lưu Vĩ Hồng nhanh chóng bước đến, tự mình mở cửa xe, mỉm cười nói:
- Bác Vân, bác Dương.
Từ trong xe bước ra, chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm. Còn từ chiếc xe đỗ phía sau bước tới là một đại mỹ nữ thiên kim của họ, chính là Vân Vũ Thường. Bắc Kinh đã xảy ra chuyện như vậy, Vân Vũ Thường vội vã trở về.
Vân Hán Dân mỉm cười đáp lễ với Lưu Vĩ Hồng, còn Dương Cầm thì nhìn Lưu Vĩ Hồng, tủm tỉm cười và gật đầu chào. Trước đây một lòng một dạ bà muốn gả Vân Vũ Thường cho Hạ Cạnh Cường, sau đó, tình thế “đột biến” Vân Vũ Thường hạ quyết tâm đính hôn với Lưu Vĩ Hồng, Dương Cầm thực tế rất bối rối. Nhưng đại cục đã định, Dương Cầm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cũng thấy yêu thích Lưu Vĩ Hồng. Suy nghĩ cẩn thận, quả thật trước đây đã hiểu lầm Lưu Vĩ Hồng rất nhiều, luôn cảm thấy Hạ Cạnh Cường rất là tốt, Lưu Vĩ Hồng không đáng một xu. Quả thật, lúc mới mười mấy tuổi đầu đã làm những chuyện hoang đường, nhưng đâu có thể để mãi trong lòng được chứ? Là thanh niên mới lớn, không hiểu chuyện, đánh nhau rồi uống rượu, gì gì đó, cũng không có gì quá lắm.
Ai cũng có tuổi trẻ mà.
Hiện nay, Lưu Vĩ Hồng đã làm ở cơ sở, tuổi còn trẻ mà đã đảm nhiệm Trưởng ban tổ chức Huyện ủy, đã đủ để chứng minh năng lực của Lưu Vĩ Hồng, thời gian dài, chưa chắc đã kém hơn so với Hạ Cạnh Cường.
Vân Hán Dân thì không có nhiều tâm tư như vợ mình, sự chú ý của ông chủ yếu đặt trên người Lưu Thành Gia. Lần trước, Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như đích thân tới nhà thăm hỏi họ, nói ra, hôm nay vẫn là một sự đáp lễ.
Đương nhiên, đến văn phòng tại Bắc Kinh để đáp lễ có chút không chu đáo, cũng chỉ có thể là tàm tạm. Thấy Lưu Thành Gia và vợ con đích thân chờ đón mình ở cửa chính, Vân Hán Dân rất hài lòng. Lúc đó, nhanh chóng bước đến, nhiệt liệt bắt tay với Lưu Thành Gia.
Dương Cầm cũng bước theo lên, hàn huyên cùng với Lâm Mỹ Như.
Hai người đều là phu nhân của các cán bộ cấp cao, lại đều là những phần tử trí thức cấp cao, phong thái ung dung, đẹp đẽ, quý phái, rất tương thân.
Lưu Vĩ Hồng lại tiến đến kéo tay Vân Vũ Thường, hề hề kêu lên một tiếng:
- Vợ…
Lại cổ động miệng lưỡi nói thêm một câu nữa:
- Vợ càng ngày càng đẹp.
Miệng lưỡi ngọt vô cùng.
Vân Vũ Thường trừng mắt nhìn hắn, nhưng không biết làm thế nào đành cười ngọt ngào.
Người này, càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, cả Bắc Kinh này thậm chí cả ngày hôm nay đều vì bài viết của hắn mà chấn động, hắn lại coi như không có việc gì, chỉ lo hướng tới “vợ” xun xoe. Còn ngay cả trước mặt cha mẹ hai bên nữa.
Loại người gì không biết nữa.
Hết thảy, Dương Cầm nhìn thấy lại không khỏi ca thán. Nếu là Hạ Cạnh Cường, lúc này chắc chắn sẽ không đến kéo tay Vân Vũ Thường, tất nhiên là sẽ nghiêm chỉnh và nói chuyện với bề trên. Đâu có tâm tính của người trẻ tuổi như Lưu Vĩ Hồng chứ? Nhưng, trẻ cũng tốt, nhìn qua xem ra có vẻ tinh thần rất bồng bột nhưng thực tế lại cực kỳ già dặn. Thấy bộ dạng cười ngọt ngào của Vũ Thường, thực sự rất vui.
Chả trách cô kiên quyết muốn lấy Lưu Vĩ Hồng.
Phụ nữ mà, cho dù là địa vị gì, đều dễ bị dụ dỗ.
Điểm này thì Lưu Vĩ Hồng cực kỳ giỏi.
Chỉ cần cô con gái vui vẻ theo hắn, Dương cầm cũng rất an tâm. Về mặt khác, càng không cần lo lắng. Ở nước cộng hòa, cơ bản không có quá nhiều việc khiến Lưu lão gia phẫn nộ.
Đợi bốn người chào hỏi xong, Lưu Vĩ Hồng mới kéo tay Vân Vũ Thường đến trước các bề trên cúi đầu hỏi thăm. Sau đó, hai cô cậu cùng đi vào Văn phòng xa hoa của Lưu Thành Gia.
Chủ nhiệm văn phòng là một gã đại tá ngoài bốn mươi lại tự mình đảm đương làm nhân viên phục vụ, bận lên bận xuống.
Hóa ra là Giám đốc thông tấn xã “Nhật báo nhân dân”, thông gia tương lai của Quân đoàn trưởng Lưu, khó trách Quân đoàn trưởng Lưu lại chuẩn bị lễ chu đáo vậy. Giám đốc Vân thực sự cũng là một nhân vật khó lường.
Lưu Thành Gia, Lâm Mỹ Như và Vân Hán Dân, Dương Cầm đúng chỗ ngồi xuống, Lưu Vĩ Hồng dẫn “cô vợ nhỏ” ngồi vào chỗ, cuối cùng rồi lại tỏ vẻ nịnh bợ vội vàng kính nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai hoa quả.
Dương Cầm đánh giá phòng làm việc này khá là xa hoa, cười nói:
- Quân đoàn trưởng Lưu, Viện trưởng Lâm, căn phòng làm việc này, thực sự là rất sang trọng, nhưng tôi vẫn có kiến nghị là anh chị nên mua một căn nhà ở Bắc Kinh đi, ở căn nhà của chính mình, dù sao vẫn ấm áp hơn.
Lưu Thành Gia gật đầu cười. Cái gật đầu này có thể không tỏ vẻ tán thành với ý kiến của Dương Cầm, chỉ là lễ tiết thôi. Ông xuất thân từ nhà binh, sau mười tám tuổi vẫn lưu lại ở quân đội, từng đánh giặc ngoại xâm, chuyển qua vài tỉnh. Bị cho là cư vô định sở. Đối với nơi ở, nhất quán không có yêu cầu gì, có một cái tổ là được. Nhất là bây giờ làm Quân đoàn trưởng, quân đội phát nhà ở, cũng rất tốt, thì càng thấy không cần quan trọng. Chỉ là không phản đối ý kiến của Dương Cầm mà thôi.
Lâm Mỹ Như mỉm cười đáp:
- Tôi đã nói với ông ấy việc này nhiều rồi. Bao nhiêu năm nay, đều sống trong căn nhà như vậy, cũng không sửa chữa gì. Hôm nay ở đây, ngày mai vẫn không biết ở đâu. Tôi cũng muốn mua một căn nhà ở Bắc Kinh để cả nhà đều sống ở đó, trời nam đất bắc, bình thường ngay cả nhà để dọn dẹp cũng không có, cũng không phải tiện lắm.
Lâm Mỹ Như thật tâm nói như vậy, người phụ nữ nào mà không hi vọng có căn nhà của riêng mình? Làm phu nhân của Quân đoàn trưởng cũng có tâm tư như vậy.
Vân Vũ Thường mỉm cười nói chen vào:
- Cô Lâm, việc này không khó. Nếu không như vậy đi, Vĩ Hồng, anh bỏ tiền túi ra mua nhà, em phụ trách trang trí bên trong, đến lúc đó liên hệ công ty phục vụ gia đình, tìm một người làm vệ sinh tính theo giờ. Cô Lâm, cô thấy thế có được không ạ?
Cô bây giờ là một người giàu có, câu nói này thoải mái vô cùng, không hề áp lực.
Không đợi Lâm Mỹ Như nói gì, Lưu Vĩ Hồng tiếp lời luôn, nói:
- Con thấy thế cũng được, bây giờ con tiền nhiều, không có chỗ tiêu, cảm thấy áp lực lớn quá, haha. Hơn nữa, Hoa Anh chẳng phải đang học ở Bắc Kinh sao? Bình thường để cho nó về ở.
Nói được vài câu mọi người đều mỉm cười.
Vân Hán Dân nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Tiền nhiều không có chỗ tiêu à? Vĩ Hồng, câu này thật lợi hại, khí phách của một đại tư bản.
Ánh mắt Lưu Vĩ Hồng có chút bất ngờ.
Đây là lần đầu tiên Vân Hải Dân nói giỡn với hắn.
Nhìn thấy vẻ mặt giật mình của Lưu Vĩ Hồng, Vân Hán Dân cũng cảm thấy hơi buồn cười. Vân Hán Dân thích những người điềm đạm, nhưng không có nghĩa là đại diện cho những cái cũ của bản thân mình. Kỳ thật, khi Vân Hán Dân còn trẻ cũng được xem là một phần tử hoạt bát, tài ăn nói cũng rất phi thường. Chỉ là do lớn dần theo tuổi tác, dần dần trở thành người quyền thế, nên tính cách cũng dần biến chuyển, trở nên uy nghiêm, cứng nhắc. Đây là một thực tế yêu cầu, không phải là bản chất.
Dương Cầm mỉm cười:
- Tôi thấy ý này hay, Viện trưởng Lâm, để cho thế hệ con cháu thể hiện sự hiếu kính với anh chị đi.
Lâm Mỹ Như liền kéo tay Vân Vũ Thường, nhẹ nhàng vuốt tay nói:
- Vũ Thường, phụ tấm lòng của cháu rôi. Để hai năm nữa đi, đợi Hoa Anh tốt nghiệp rồi nói tiếp. Để nó một mình sống trong một căn nhà lớn như vậy, cô cũng không yên tâm.
Đúng thế!
Vân Vũ Thường thực sự là muốn hiếu kính với bố mẹ chồng một căn nhà, chỉ định là một biệt thự lớn. Kém một chút cũng không được, sẽ không xứng với thân phận của Lưu Thành Gia. Một căn biệt thự lớn như vậy, để một tiểu cô nương Lưu Hoa Anh sống một mình, Lâm Mỹ Như quả thật lo lắng.
Dương Cầm nhắc tới việc này là để không khí sôi nổi, kéo gần khoảng cách giữa hai nhà, Lâm Mỹ Như không đồng ý, tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
- Vũ Thường à, nghe Vĩ Hồng nói, việc kinh doanh của cháu ở Giang Khẩu càng ngày càng tốt, còn nhập khẩu hàng hóa từ Liên Xô nữa. Chắc phải có một lượng lớn thiết bị?
Lâm Mỹ Như cầm tay Vân Vũ Thường mãi không rời, thân thiết hỏi han. Đối với cô con dâu này, Lâm Mỹ Như rất hài lòng, Cao quý, thanh lịch, xinh đẹp mà lại có tài, đạt tiểu chuẩn của một tiểu thư thế gia, sau này sinh con, về mặt giáo dục khẳng định là không chê vào đâu được. Khó mà có thêm được một người cưng chiều con mình như vậy.
Đúng vậy, chính là cưng chiều!
Lâm Mỹ Như hoàn toàn có thể từ trong mắt Vân Vũ Đan nhìn thấy được cô sẽ cưng chiều Lưu Vĩ Hồng như thế nào, đây là điểm mà Lâm Mỹ Nhân hài lòng nhất. Con dâu có thể giống như một người mẹ cưng chiều Vĩ Hồng giống mình, Lâm Mỹ Như có thể không vui sao?
Trước kia, sở dĩ không hài lòng để Lưu Vĩ Hồng qua lại với Vân Vũ Thường, chủ yếu là vì hôn ước giữa Vân Vũ Thường và Hạ Cạnh Cường, Lâm Mỹ Như luôn cảm thấy con mình theo đuổi Vân Vũ Thường như vậy là hơi “thấp kém”. Hôm nay, mọi thứ đã thoảng qua như mây khói, Lâm Mỹ Như tự dưng thấy càng nhìn Vân Vũ Thường càng thấy hài lòng.
- Vâng, cô Lâm. Máy móc ở Liên Xô tất cả đều rất tốt, chất lượng đáng tin, dùng được bền. Tuy kĩ thuật có thể chưa tiên tiến bằng các nước phát triển bên Châu Âu, nhưng so sánh với các sản phẩm quốc nội thì vẫn là tiên tiến hơn rất nhiều. Các xí nghiệp trong nước nếu muốn vượt qua trình độ tiên tiến của thế giới, còn cả một đoạn đường rất dài phải đi. Giai đoạn hiện nay, sử dụng máy móc của Liên Xô, vừa lúc thích hợp, giá cả cũng rất hợp lý. Cho nên, Vệ Hồng bảo cháu nhập nhiều thiết bị hơn.
Vân Vũ Thường mỉm cười đáp, trước sau như một đều đúng vào thời khắc quan trọng nhất thì nhắc đến “Vệ Hồng”, chứng minh với mọi người, giữa hai người họ, Vệ Hồng mới là người làm chủ thực sự, bản thân mình chỉ là làm việc theo chỉ thị của Vệ Hồng.
Cho dù sự thật cũng thật sự là thế, nhưng Vân Vũ Thường có thể kiên quyết nói vậy, đủ thấy ở phương diện đối nhân xử thế đặc biệt có điểm độc đáo.
Lâm Mỹ Nhân cảm thán nói:
- Giáo sư Dương, đây quả thật là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, thế hệ người mới đã thắng thế hệ cũ rồi. Thanh niên ngày nay thật sự rất có bản lĩnh, đâu có như khi chúng ta còn trẻ, cái gì cũng không hiểu, rất đơn thuần.
Dương Cầm cũng cười rộ lên, gật đầu lia lịa nói:
- Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta lúc đó chỉ biết học, đối với thế giới bên ngoài, quả thật mê mê tỉnh tỉnh, cơ bản là không biết gì. Thời đại bây giờ không giống vậy, cách nghĩ của thanh niên và chúng ta lúc đó càng ngày càng khác.
Hàn huyên một trận, Vân Vũ Thường liền đứng dậy nói:
- Cô Lâm, mẹ, chúng ta đến đằng kia nói chuyện đi, con có rất nhiều chuyện mới mẻ muốn nói cho cô với mẹ nghe ạ.
Lâm Mỹ Như và Dương Cầm biết tâm tư của cô, nên đều gật đầu mỉm cười, đồng loạt đứng dậy, đi vào trong phòng.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của ❀◕ ‿ ◕❀Kún✿◕ ‿ ◕✿