TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 519: Hội hợp.
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Báo Thiếu chủ, lâu thuyền của chúng ta đã gặp phải một đại đội tu giả, chỉ sợ có một hai trăm người!
Rất nhanh liền có một người tiến vào trong lầu các báo tin.
- Chẳng lẽ gặp phải người của Đông Phương gia sao!
Hai nam một nữ trong lâu các sắc mặt đều biến đổi.
Trong tầm mắt, từ trên đáp mấy đáp xuống một mỹ nhân váy trắng, tách ra một vầng băng quang sáng ngời, khí tức băng hàn cường đại trùng kích mà đến.
Trái phải băng mỹ nhân kia, mỗi bên có một Ngưng Đan cao nhân, khí tức lăng liệt, sắc mặt đanh lại. Ngoài ra, sau lưng có gần mười chiếc pháp khi phi hành cỡ lớn, chở đầy một hai trăm tên tu giả, tu vị cơ bản đều ngoài Luyện Khí thất trọng cả.
Bích sắc đại lâu thuyền khi đối mặt với địch nhân gấp hai mình liền lập tức đình chỉ phi hành, tu giả trên đó nhanh chóng khởi động phòng ngự đại trận, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Nàng kia là Đổng Băng Vân!
Thanh niên nho nhã áo tắng đi ra khỏi lâu thuyền, hơi lộ ra dị sắc, liếc mắt liền nhận ra thân phận của mỹ nhân váy trắng kia.
Một nam một nữ ở trái phái hắn cũng đồng thời nhận ra, thần sắc cũng không thoải mái.
- Tu giả của Đông Phương gia, trảm giết không tha!
Trong đôi mắt đẹp của Đổng Băng Vân không mang theo một tia cảm tình, cánh tay trắng noãn vung lên, một mảnh sương mù lạnh thấu xương hiện lên hình cối xay, cấp tốc khuếch trương, như một cái miệng rộng Thôn Thiên cuốn về phía bích sắc đại lâu thuyền.
- Dừng tay! Đổng tiên tử không nên hiểu lầm, chúng ta chính là Trương thị gia tộc của Hoàng Long thành ngày xưa.
Thanh niên tuấn nhã áo trắng kinh gấp hô to, một tay điểm về phía trước, một đạo phong quyển hỏa hồng sắc thấy gió lên bạo trướng, bạo ngược cuồng vũ, phô thiên cái địa, tách cái cối xay băng sươn thanh thế to lớn của Đổng Băng Vân ra, giữa cả hai dâng lên hơi nước kinh người, khiến tầm mắt ở phụ cận một hồi mơ hồ không rõ.
- Ồ! Tuổi còn nhỏ đã đột phá Ngưng Đan trung kỳ, tài ngệ như thế, ngoài trừ Côn Vân tứ kiệt ra, không người nào có thể sánh kịp.
Đổng Băng Vân hơi kinh hãi, lấy tu vị của nàng không khó để nhìn ra đối phương vừa đột phá Ngưng Đan trung kỳ.
Ngoài ra, một nam một nữ ở hai bên thanh niên kia cũng đều có được tu vị ngưng đan sơ kì.
- Trương gia? Nguyên lai ngươi là Trương Phong!
Một thanh niên tang thương trên mặt mang theo vết sẹo bên cạnh Đổng Băng Vân kinh hô một tiếng.
- Tại hạ Trương Phong, chính là Thiếu chủ của Hoàng Long Trương gia năm đó.
Thanh niên tuấn nhã áo trắng mỉm cười ôm quyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Nguyên lai, một đám tu giả trên lâu thuyền này chính là người của Trương gia Hoàng Long thành năm xưa.
Rất nhanh, Trương Phong cũng nhận ra thanh niên trên mặt có sẹo kia, kinh hỉ nói:
- Ngươi là Nhạc Phong!
Song phương đều nhận ra thân phận lẫn nhau.
Thanh niên cao ngạo đầu tóc rối bời bên cạnh Trương Phong chính là Trương Cuồng, đều là bằng hữu từng kề vai sát cánh chiến đấu ở Hoàng Long năm đó cả.
Về phần nữ tử thanh tú lan tâm huệ chất kia, đúng là thân muội muội của Từ Huyền, Từ Huệ Lan.
Lúc đầu, sau khi biết được thân phận của hai người Trương Phong và Trương Cuồng, thần sắc của Đổng Băng Vân vẫn rất đạm mạc.
Bất quá khi nàng biết được thân phận của cô gái bên cạnh Trương Phong, thần sắc lập tức động dung, trong lòng bàn tay không khỏi chảy ra một tia mồ hôi lạnh.
Cũng may vừa rồi chỉ là công kích mang tính thăm dò, nếu như làm bị thương cô gái trước này dù chỉ một chút, phóng mắt khắp Phương Thiên sáu thành, có ai có thể gánh chịu được cơn giận ngút trời của "Người kia" chứ?
Trương Phong và Trương Cuồng rõ ràng cảm giác được, lúc đề cập đến thân phận của Từ Huệ Lan, Tam đại Ngưng Đan ở đối diện, lập tức lộ ra cẩn thận từng li từng tí, ngôn từ cũng trở nên cung kính hơn rất nhiều.
Hai người chấn động, danh tiếng của Từ Huyền ở Phương Thiên lục thành hiện giờ, thậm chí to như vậy Côn Vân tu giới không ai không biết tên, cho dù là ngươi có liên quan đến hắn cũng lên như diều gặp gió.
- Xin hỏi ca ca của ta có phải ở Hoàng Long thành không?
Từ Huệ lan vẻ mặt không thể chờ đợi được.
- Từ đại nhân đang ở linh thành, cũng không tiếp khách, bất quá nếu hăn biết rõ các ngươi đến, nhất định sẽ cảm thấy rất vui mừng.
Một vị lão giả Ngưng Đan bên cạnh Đổng Băng Vân vẻ mặt lấy lòng mà nói.
Sau đó, bích sắc đại lâu thuyền dưới sự hộ tống của một đám tu giả đi vào trong Hoàng Long Linh Thành.
Trong tầm mắt, Linh thành hoàng oánh như ngọc kia dần dần biến lớn.
Mấy người đứng lặng lặng ở mũi tàu thần sắc đều hết sức phức tạp.
- Hoàng Long thành... Rốt cục trở về rồi, vì mảnh thổ địa này chúng ta bỏ ra một cái giá quá lớn rồi.
Nhạc Phong hít sâu một hơi, nghĩ đến vài chuyện, trên mặt lộ ra vài phần thất lạc.
- Phong ca, ngươi lại nghĩ tới chuyện kia sao?
Từ Huệ lan đôi mắt sáng hơi tối lại, nhẹ nhàng vén tay hắn lên, thấp giọng nói.
Bích sắc lâu thuyền, chưa tới gần Hoàng Long Linh Thành, tầm mắt phía trước đã nổi lơ lửng một thân ảnh quanh thân ánh lên màu vàng nhạt, dưới ánh mặt trời lộ ra quang huy vô cùng sáng lạn.
Giờ khắc này, bên trong Hoàng Long Linh Thành, rất nhiều tu giả khi thấy thân ảnh kia, trong mắt tràn ngập kính sợ và ngưỡng mộ, lại càng không thiếu ánh mắt sùng bái.
Mấy người cầm đầu trên lâu thuyền trong tích tắc bị thân ảnh màu vàng nhạt kia hấp dẫn, tâm thần run lên.
- Ca ca!
Từ Huệ Lan trong mắt chớp động lệ quang, nàng là người đầu tiên sung sướng kinh hô lên, hóa thành một ráng ngũ sắc, bay đến trước mặt người nọ.
- Trở về rồi... .
Từ Huyền ôm ấp lấy thân muội muội đã xa cách cả chục năm, trong lòng ôn hòa phong phú.
Muội muội Huệ Lan hôm nay đã tu luyện đến ngưng đan sơ kì, tiến độ bực này, cũng vượt ngoài dự đoán của Từ Huyền.
Sau đó, bọn người Trương Phong và Trương Cuồng nhao nhao bay tới, thần sắc kích động, nhất thời lại nói không ra lời.
Trương Phong nhìn qua thân ảnh như Kim Cương bá chủ sừng sững trước mặt, vậy mà lệ nóng doanh tròng:
- Ngươi rốt cục trở về rồi. Những năm gần đây, ta mỗi thời mỗi khắc đều muốn báo thù, muốn băm thây vạn đoạn tên Đông Phương Bá kia, dốc hết khả năng để tu luyện, nhưng lại luôn bị hắn bỏ sau. Sở Đông nói cho ta biết, nhất định phải nhẫn, đợi đến lúc một người trở về, vậy thì có hy vọng rồi. Vì vậy, những năm này, ta một mực nhẫn, một mực tu luyện, nghiền ép tất cả tiềm lực, rốt cục cũng chờ được tới ngày hôm nay.
Sự thất thố lúc này của Trương Phong khiến mọi người kinh ngạc ngoài ý muốn.
Từ Huyền nghĩ đến tình hình lúc lần đầu gặp Trương Phong, sự chân thành tha thiết và hữu hảo của đối phương trong trận chiến Hoàng Long, phản công Tinh Vũ Sơn, ở cửa vào Bí Cảnh mấy người đồng sanh cộng tử, cùng chống chọi với cường địch Đông Phương Thạch luyện thần thất trọng.
Hôm nay, người mà Trương Phong chờ đợi suốt cả chục năm rốt cục cũng xuất hiện trước mặt, sao hắn có thể không kích động cho được.
Mọi người mơ hồ có thể cảm nhận được tâm tình của Trương Phong.
Trong nội tâm Từ Huyền hỗn loạn ngũ vị, không biết là đắng chát, hay là cảm động nữa.
Hắn không nghĩ tới, ở mảnh cố thổ này lại có nhiều thân bằng hảo hữu ký thác vận mệnh cả đời vào trên người mình như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 520: Thiết thư trang thứ tư. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Mọi người vào thành trò chuyện.
Từ Huyền mang theo mọi người, tiến vào Hoàng Long Linh Thành.
Vào lúc này, hắn phát hiện quan hệ thân mật bất thường của muội muội và Trương Phong, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua người hai người.
Trương Phong và Từ Huệ Lan đều xấu hổ, cúi đầu xuống, nhưng hai người lại nhanh chóng nắm tay nhau không buông ra.
Từ Huyền hết sức kinh ngạc, đồng thời trong nội tâm cũng cảm khái, trong thời gian này, bất kể là người hay là vật, đều đã xảy ra rất nhiều biến hóa.
Mọi người cùng nhau tiến vào đại điện trong linh thanh, nói cho nhau nghe về những việc đã trải qua trong hơn mười năm qua.
Đa số thời gian dều là Từ Huyền nghe Trương Phong nói.
Nguyên lai, mẫu thân đã quan đời nhiều năm của Trương Phong từng là một vị đại tiểu thư của Thần gia Bắc Phong trọng thành. Cho dù Trương mẫu mất đã lâu, hai thành cũng cách nhau khá xa, quan hệ cũng không thân lắm nhưng cuối cùng vẫn là họ hàng với nhau. Cho nên sau khi cuộc chiến Hoàng Long bị thua, Trương thị gia tộc ở một trình độ nhất định được Bắc Phong trọng thành che chở. Việc này cũng liên quan đến việc công tử của dòng chính duy nhất Thần gia Bắc Phong trọng thành đã chết ở trong tay Đông Phương gia.
Bởi vậy, trong Côn Vân tu giới hiện giờ, Bắc Phong thần gia cũng là một phương địch nhân lớn nhất của Đông Phương gia.
Từ Huyền rất nhanh hỏi về tình huống của phụ mẫu mình.
- Chỗ Bí Cảnh kia có có rất nhiều thần thuộc nữ quyến của người liên quan đến Trương gia, đến nay cũng chưa từng bị phát hiện. Đợi đến khi thế cục Phương Thiên lục thành ổn định lại là có thể mở ra rồi.
Trương Phong đáp.
Từ Huyền khẽ gật đầu, Bí Cảnh bình thường an toàn u tĩnh, hoàn cảnh ưu việt, thế ngoại đào nguyên như thế, để cha mẹ ở chơi bên trong một thời gian cũng xem như an toàn.
Cuối cùng, Từ Huyền đề cập đến Du Cầm muội muội, cùng với tình hình gần đây của Trương Vũ Hàm .
- Du Cầm muội muội bế quan tu luyện với Đại trưởng lão, rất nhanh sẽ xuất quan. Về phần Vũ Hàm tỷ tỷ, qua một thời gian ngắn, chúng ta cùng đi xem nàng.
Trong mắt Từ Huệ Lan hiện lên một vẻ bối rối, vội vàng cướp đáp.
- Bắt đầu từ không nay, Hoàng Long Linh Thành, giao do Trương thị gia tộc ngày xưa toàn quyền tiếp quản.
Thanh âm của Từ Huyền truyền đãng toàn bộ Hoàng Long Linh Thành, lộ ra một cổ uy nghiêm không thể trái nghịch.
Giờ khắc này, Trương Phong cố nén dòng lệ nóng, trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không hề khách sáo làm gì.
Đoạt lại Hoàng Long thành, vốn là tâm nguyên suốt đời của hắn. Đối với Từ Huyền, trong lòng của hắn vạn phần cảm kích, thiên ngôn vạn ngữ lại không thể thốt ra lời nào.
Trương thị gia tộc, vốn là thế lực bản địa ở Hoàng Long Linh Thành, có được căn cơ và nhân mạch nhân định, tiếp quản Hoàng Long Linh Thành cũng không có gì khó khăn, thậm chí còn được không ít thế lực ủng hộ, thập phần thuận lợi.
Mục tiêu cuối cùng của Từ Huyền là cởi bỏ mê hoặc kiếp trước, truy tìm Tiên Hà thần bí trong đại thế giới từ cổ chí kim trường tồn!
Đối với thế lực gia tộc, hắn không có bất kỳ hứng thú nào, cho nên dứt khoát biết thời biết thế giao lại Hoàng Long Linh Thành cho Trương gia.
Trong thời gian kế tiếp, tu giả của Hoàng Long Linh Thành do người Trương gia tiếp quản, cũng không xuất chiến mà nắm chặt thời gian, nghỉ ngơi lấy lại sức, Trương thị gia tộc hiệu lệnh một tiếng, một vài đệ tử trốn chạy ngày xưa đều nhao nhao chạy đến đầu nhập vào, thực lực từ từ cường đại lên.
Từ Huyền đối với tình huống của Hoàng Long Linh Thành về cơ bản là rất yên tâm, để Nhạc Phong hiệp trợ Trương gia, củng cố địa vị bá chủ ở Hoàng Long thành, còn hắn mang theo Đổng Băng Vân và muội muội Huệ Lan đi Phương Thiên trọng thành.
Với tư cách là nơi hạch tâm của Phương Thiên lục thành, vị trí chiến lược của Phương Thiên thành rõ ràng trọng yếu nhất.
Lần này quay lại Phương Thiên trọng thành, Từ Huyền ở trong Phương Thiên học phủ gặp lại được lão viện trưởng.
Lão viện trưởng là một lão giả tóc tai trắng xóa, mặc một thần áo bào mộc mạc màu tím đen, mặt mũi tràn đầy nếp nhăn, thần sắc thân thiết hòa ái, rồi lại khiến người kính ngưỡng và tín nhiệm không hiểu.
Đối với Từ Huyền đến, lão viện trưởng thập phần khách khí, cảm khái nói:
- Thật sự là hậu sinh khả uý, dù ngày đó Đông Phương Quý thương thế chưa lành, nhưng ngươi có thể đánh hắn phải trọng thương rút lui cũng đủ để trở thành nhân vật đỉnh phong năm giữ vận mệnh Côn Vân tu giới rồi.
- Tiền bối khen nhầm, dùng chút thực lực ấy thì còn xa không đủ để rung chuyển Đông Phương gia tộc một tay che trời ở Côn Vân tu giới.
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Lúc hai người nói chuyện với nhau thì một ít Ngưng Đan cao nhân ở bên dưới cũng không dám đơn giản chen vào.
Hiện nay, Từ Huyền hoàn toàn có được tư cách và địa vị để cùng lão viện trường bình khởi bình tọa, hắn nổi danh như mặt trời ban trưa, danh chấn Côn Vân tu giới.
Kế tiếp, lão viện trưởng nói cho Từ Huyền một ít bí mật về cao tầng Côn Vân tu giới.
Chính thức có thể uy hiếp được Từ Huyền ít nhất phải là những Nguyên Đan kỳ lão quái có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Côn Vân tu giới có tất cả Tứ đại trọng thành, phân biệt là: Phương Thiên trọng thành, Bắc Phong trọng thành, Vân Yên trọng thành, Cửu Khung trọng thành.
Bốn tòa trọng thành này, ba tòa trong đó đều có Nguyên Đan kỳ lão quái tọa trấn.
Trong này, Cửu Khung trọng thành bị Đông Phương gia khống chế, thực lực tại nổi tiếng đệ nhất trong Tứ đại trọng thành.
Còn nữa Vân Yên trọng thành không có Nguyên Đan lão quái tọa trấn, mấy năm trước cũng đã thần phục Đông Phương gia.
Nói cách khác, Đông Phương gia ngoại trừ thế lực ở Côn Vân Hoàng Đô ra, còn thống trị hai đại trọng thành nữa.
- Ngoài ra, Đông Phương gia ở Côn Vân quóc nội đánh tan tất cả thế lực gia tộc, trở thành long đầu thủ lĩnh ở đây. Côn Vân hoàng tộc, bị gắt gao ngăn chặn, cũng tràn đầy nguy cơ...
Lão viện trưởng cảm khái nói.
-Xin hỏi lão viện trưởng, Đông Phương gia đến cùng có bao nhiêu cường giả?
Từ Huyền hỏi vấn đề mà bản thân quan tâm nhất.
- Theo ta được biết, chỉ ở trong bổn tộc thôi chí ít có ba cái, Đông Phương Quý kia trong Nguyên Đan sơ kỳ có thực lực không tầm thường, nhưng trong tam đại nguyên đan trung kỳ của Đông Phương lại chính là người yếu nhất. Lão tổ Đông Phương gia hiện giờ, Đông Phương Quân từng một lần được vinh dự là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, có được truyền thừa huyết mạch tương đối thuần khiết, đã từng có ghi chép chém giết Nguyên Đan lão quái, thập phần đáng sợ, Nguyên Đan kỳ khác chỉ sợ không phải là đối thủ.
Lão viện trưởng thấp giọng trần thuật nói.
Đông Phương Quân?
Trong đầu Từ Huyền bỗng nhiên nhớ lại mười mấy năm trước, thân ảnh màu tím đen đáng sợ chém giết Ca Tống, sừng sững đứng trên đám mây kia.
Lúc kia, Từ Huyền vẫn chỉ là một tiểu tử luyện thần, Đông Phương Quý còn chưa tấn chức Nguyên Đan.
- Đông Phương Quân này tuy rằng được tôn sùng là Côn Vân tu giới đệ nhất nhân, nhưng ở Đông Phương gia còn có một nhân vật thần bí đáng sợ hơn nữa.
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 521: Thiết thư trang thứ tư. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Nhân vật thần bí?
Trong nội tâm Từ Huyền khẽ động, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.
- Vài chục năm trước, khi thần bí nhân kia còn chưa tiến vào Côn Vân tu giới, Đông Phương bổn tộc ở Côn Vân Quốc cũng chỉ có thể miễn cương xếp vào thế lực top 5. Nhưng sau đó, thực lực Đông Phương gia đột nhiên tăng mạnh, Đông Phương Quân tấn chức Nguyên Đan kỳ, sau đó lại sinh ra Thất đại Kim Điện Vương. Kim Điện Vương, mỗi một vị đều có được thực lực có thể so với Ngưng Đan hậu kỳ, thậm chí càng hơn nữa, hỗ trợ Đông Phương gia, quét ngang rất nhiều thế lực. Cái Thất đại Kim Điện Vương kia vĩnh viễn có bảy người, cho dù từng có vẫn lạc tự bạo, đều lập tức bổ sung. Mà tất cả chuyện này, đều là do người thần bí sáng lập ra Kim Điện Vương kia cả.
Nghe đến đó, Từ Huyền liền động dung, tâm thần rùng mình.
Hắn bỗng nhiên nghĩ đến vì sao sau khi mình trở về, phát hiện những người trước kia của Đông Phương gia thực lực lại tăng nhanh như vậy.
Trong đó, Đông Phương Bá được xếp vào Côn Vân tứ kiệt, chỉ sợ có thể khinh thường cấp độ Ngưng Đan, Đông Phương Uy nhẹ nhõm đột phá hàng rào đan đạo, Đông Phương Quý kia lại càng đột phá cấp độ Nguyên Đan kỳ.
- Thần bí nhân kia hắn đến từ bên ngoài Côn Vân tu giới hả?
Sắc mặt Từ Huyền ngưng trọng nói.
- Đúng, hắn không phải là người trong Côn Vân Quốc, về phần đến từ quốc gia tu giới và môn phái nào thì không ai biết cả. Tóm lại, đây là một nhân vật cực kỳ thần bí, hắn không ra tay thì thôi, ra tay liền khiến Đông Phương gia trở thành một quái vật khổng lồ một tay che trời ở Côn Vân Quốc.
Thân phận thần bí nhân kia khó có thể phỏng đoán: Một là đối phương không tự mình ra tay, hai là tạp ngư giới rộng lớn vô biên, vẻn vẹn chỉ riêng "Tam Dương Cảnh" thôi đã bao gồm hàng trăm hàng ngàn quốc gia, trong đó có vài vương triều hoặc là thế lực tông phái không chỉ cường đại hơn Côn Vân tu giới gấp trăm lần!
Từ Huyền biết được nhân vật như thế, cũng cảm thấy rất khó giải quyết, nếu không phải lần này trở về Côn Vân, có rất nhiều át chủ bài, lại mang theo cả Di Lạc Côi Bảo, vậy thì cơ hội đối kháng với Đông Phương gia sẽ rất nhỏ bé rồi.
Sau khi nói chuyện một phen với lão viện trưởng, Từ Huyền đối với cấp độ đỉnh phong ở Côn Vân tu giới đã hiểu rõ được nhất định.
Ở trong đó, lấy Đông Phương Quân và thần bí nhân kia chính là uy hiếp lớn nhất.
Lần trước Từ Huyền có thể chiến thắng Đông Phương Quý, nhân tố trọng yếu nhất trong đó là thương thế đối phương chư lành hẳn, nếu không thì kết quả chính thức còn khó đoán trước được.
Từ Huyền hiện giờ sở dĩ đứng ở Phương Thiên trọng thành, là vì Đông Phương Uy bị giam ở trong này.
Đông Phương Uy chỉ là một ngưng đan sơ kì, đối với một quái vật khổng lồ như Đông Phương gia mà nói, có cũng được mà không có cũng không sao.
Nhưng nhi tử của Đông Phương Uym Đông Phương Bá chính là nhân vật hiện giờ được Đông Phương gia coi trọng bồi dưỡng.
Từ Huyền chờ đợi, xem Đông Phương gia có phái người tới cứu Đông Phương Uy hay không, thậm chí là Đông Phương Bá kia có tự mình đến đây cứu cha không?
Trong thời gian sau đó, Từ Huyền cũng không tham chiến.
Theo sự quay lại của Từ Huyền, thế lực của Đông Phương gia ở Phương Thiên lục thành đang từng bước bị khu trừ đánh tan.
Mà Đông Phương bổn tộc không có phản ứng nào rõ ràng.
Thấy vậy, Từ Huyền bắt đầu bắt tay vào làm chuyện trọng yếu khác.
Đó chính là bắt tay vào luyện chế khôi lỗi ở trang thứ tư Thiên thư.
- Bắt đầu từ hôm nay, ta sắp sửa bế quan một thời gian ngắn, đến lúc đó thành công thì phần thắng khi đối kháng với Đông Phương gia có lẽ sẽ tăng lên được hai thành.
Từ Huyền nói chuyện bế quan cho Từ Huệ Lan và Đổng Băng Vân, sau đó tiến vào mật điện trong Phương Thiên học phủ, trong thời gian ngắn nếu không có đại sự gì thì sẽ không đi ra.
Đổng Băng Vân thập phần giật mình, có thể khiến phần thắng khi đối kháng với Đông Phương gia gia tăng thêm hai thành, đây là chuyện không thể tưởng tượng được.
- Hẳn là Từ Huyền trùng kích Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng xem tình hình thì hắn tựa hồ cũng chưa đạt tới Ngưng Đan trung kỳ đỉnh phong mà.
Đổng Băng Vân chỉ có thể thầm suy đoán.
Sau khi Từ Huyền tiến vào mật điện liền vận chuyển áo nghĩa của Thổ tỳ, thiết trí trùng trùng điệp điệp cấm chế sau đó lấy ra một thiết thư cổ xưa, mở ra trang thứ tư.
Trang thứ tứ cũng có một đại môn, bốn phía khắc vẽ đồ văn cổ xưa, càng thêm phồn hối phức tạp, ẩn chứa rất nhiều áo nghĩa biến hóa.
Tạo ra khôi lỗi, căn cứ áo nghĩa biến hóa và sàng chọn tài liệu sẽ có rất nhiều chuyện xấu.
Từ Huyền từng nhiều phen tìm hiểu trang thứ tư, cũng xác định khôi lỗi trong suy nghĩ của mình chỉ riêng quá trình sàng chọn tài liệu thôi đã mất một hai năm dài đằng đẵng rồi.
Trong tay hắn lập lòe tinh quang hai màu đỏ vàng, dung nhập vào thiết môn trang thứ tư, "Ô ông" rung động, trầm thấp xa xưa, phảng phất đến từ Dị Độ Không Gian xa xôi, t ở bên trong thiết môn lập loè ô quang thâm thúy, bốn phía phù văn chớp động như nộ diễm, khí tức tang thương cũ kỹ.
Trong quá trình này, Từ Huyền một bên dùng nguyên lực chèo chống thiết thư cũ kĩ vận chuyển, một bên không ngừng cho vào các loại tài liệu trân quý.
Tài liệu luyện chế thiết thư trang thứ tư có thể nói là bao hàm rất nhiều linh tài cao cấp hiếm thấy, có vài tài liệu ở Côn Vân Quốc tu giới, cơ vốn đã tuyệt tích.
Thời gian trôi qua từng chút một, luyện chế thiết thư trang thứ tư thập phần chậm chạp, tài liệu cho vào đâu vào đấy.
Từ Huyền sớm đã có chuẩn bị tâm lý luyện chế khôi lỗi đẳng cấp càng cao, thì thời gian cần thiết càng dài ...
Trong lúc Từ Huyền bế quan thì Phương Thiên lục thành về cơ bản rất an bình, Đông Phương gia vẫn tan tác như trước, dần dần rời khỏi khu vực quản hạt trọng thành.
Tựa hồ tất cả đều gió êm sóng lặng, ít nhất nhìn qua là như thế.
Một tháng sau khi Từ Huyền bế quan.
Ban đêm một ngày này, trong cung điện dưới mặt đất đầy trầm trọng áp lực của Phương Thiên học phủ.
Bá XÍU... UU!!
Một thân ảnh màu đen như quỷ mị hư vô bay vút giữa hành lang, dù là lấy ánh mắt của Ngưng Đan cao nhân cũng chỉ bắt được một tàn ảnh mơ hồ, rất có thể bởi vậy mà xem nhẹ.
Biên giới hành lang, có rất nhiều tù thất, cơ hồ bị huyền kim trọng vây khốn, thêm vào đó là trùng trùng điệp điệp cấm chế.
Những nơi thân ảnh quỷ mị kia đi qua, lính canh lui tới vô thanh vô tức gục ngã, không có nửa điểm động tĩnh.
Trong chốc lát, thân ảnh quỷ mị lướt đến cuối hành lang, trước một tòa tu thất do huyền thiết đen nhánh tạo thành.
Trong nhà tù, nằm một trung niên áo bào vang hấp hối, bị tầng tầng giam cầm.
Trung niên áo bào vàng này đúng là gia chủ Hoàng Long Đông Phương gia ngày xưa bị Phương Thiên trọng thành bắt giữ, Đông Phương Uy!
- Người nào!
Trên hành lang, một hắc khải nam tử Ngưng Đan trung kỳ kinh quát một tiếng.
PHỐC!
Thân ảnh màu đen vẽ tay một cái, hai đạo bóng mờ như ngọn gió, phá không lóe lên, chém về phía phương hướng bất đồng.
Nháy mắt sau đó, hắc khải nam tử phụ trách trấn thủ tù thất kia lập tức chết đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 522: Bắc Phong nguy cơ. (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Kim Điện Vương...
Một bên khác, một thanh niên gầy gò đang ẩn nấp thân thể cứng đờ, hắn chỉ mơ hồ chứng kiến mặt nạ màu vàng trên thân ảnh quỷ mị kia.
- Hừ, trong thiên địa không có lao tù nào có thể ngăn trở bước chân của Âm Mị Kim Điện Vương cả.
Thân ảnh đen kịt kia thân hình nhoáng một cái, như bóng mờ hư vô, vậy mà trực tiếp xuyên qua trùng trùng điệp điệp cấm chế, đi vào trước mặt Đông Phương Uy.
Đông Phương Uy mặt lộ vẻ kinh hỉ
- Đa tạ Kim Điện Vương cứu!
Âm Mị Kim Điện Vương kia hừ lạnh một tiếng, lòng bàn tay hiện một tầng âm ảnh phong nhận, bên trong chớp động hàng trăm hàng ngàn mảnh chấm đen nhỏ, cơ hồ vặn vẹo chập chờn.
Thực lực Âm Mị Kim Điện Vương này có thể nói là quỷ thần khó lường, đơn thương độc mã xâm nhập vào trọng địa Phương Thiên học phủ, xâm nhập vào tù thất phòng thủ nghiêm mật này như vào chỗ không người vậy.
Hắn như một đầu U Linh hư vô, qua lại tự nhiên, tất cả cấm chế và ở quan ở trước mặt hắn chẳng khác gì thùng rỗng kêu to.
Trong lòng Đông Phương Uy cuồng hỉ, Thất đại Kim Điện Vương, mỗi một vị đều có được thủ đoạt đặc thù vượt qua tưởng tượng thường nhân, trong đan đạo bước đầu tiên có thể nói thuộc về loại nổi bật nhất, thần thông thực lực ít nhất có thể so với Ngưng Đan hậu kỳ.
Đồng thời, Thất đại Kim Điện Vương cũng có bài danh của mình, Kim Điện Vương ngày đó bị Từ Huyền giết ở Phương Thiên trọng thành cơ hồ được xếp ở vị trí cuối cùng.
Âm Mị Kim Điện Vương hàng lâm hôm nay trong Thất đại Kim Điện Vương được bài danh thứ ba, được xưng là sát thủ tử thần đến vô ảnh đi vô tung, cho dù gặp phải Nguyên Đan lão quái, cũng có thể chống cự một hai, thậm chí thong dong bỏ chạy nữa.
Trong nháy mắt, sau khi diệt sát hai đại Ngưng Đan thì lòng bàn tay Âm Mị Kim Điện Vương lóe lên Âm Ảnh Phong mang, chớp động hàng trăm hàng ngàn mảnh chấm đen nhỏ, chậm rãi tới gần Đông Phương Uy.
Ông Xùy~~ --
Rất nhiều cấm chế chung quanh thân Đông Phương Uy liền nhanh chóng sụp đổ giải thể, bắn tung tóe ra quang hoa rực rỡ.
XÍU... UU! PHỐC PHỐC PHỐC...
Các loại công kích tự phát của cấm chế lập tức đánh vào trên người Âm Mị Kim Điện Vương, ở tên thân thể đen kịt như bóng mờ của hắn tạo nên một tầng tầng rung động, tất cả công kích, như đá ném vào biển rộng.
Đông Phương Uy trong lòng hoảng sợ, quả thật hoài nghi người này có phải là thân thể nhân loại không nữa. Phải biết những công kích cấm chế kia đều có thể đơn giản diệt sát Ngưng Đan cường giả bình thường đấy.
Lập tức đại bộ phận cấm chế quanh thân Đông Phương Uy đã bị hóa giải hơn phân nửa, lúc này những tu giả trấn thủ khác trong lao tù mới mới khó khăn lắm kịp phản ứng lại, nhanh chóng chạy về phía bên này.
- Ồ!
Thân hình Âm Mị Kim Điện Vương đột nhiên dừng lại một chút, lòng bàn tay tóe hiện lên Âm Ảnh Phong mang, bị một tầng dây xích lam tử sắc ngăn cản, tách ra một tầng thủy quang xanh thẫm mông lung, sinh ra một loại chí nhu chi lực, ngăn cản tất cả lực lượng của hắn ra bên ngoài.
Chi chi Xùy~~ ~
Một cổ lực lượng chấn động kỳ dị vọt tới, khiến thân hình Âm Mị Kim Điện Vương cứng lại, kêu rên một tiếng, thể xác và tinh thần đều chập choạng.
- Tại sao có thể như vậy...
Trong thanh âm khàn giọng của Âm Mị Kim Điện Vương lộ ra vài phần kinh nghi và gấp gáp.
Lập tức trong địa lao, có càng nhiều tu giả hơn nữa chạy đến bên này, thời gian cấp bách.
Hắn hít sâu một hơi, hai tay xác nhập lại, ngưng tụ ra một ngọn gió trong suốt bóng mờ, hiện ra một chút dị quang u hồng lành lạnh, đụng vào sợi dây xích kia.
Chi chi...
Trên sợi dây xích lam tử điện kia tóe lên một mảnh hỏa tinh, hào quang dần dần ảm đạm, trở nên càng ngày càng mảnh.
Đông Phương Uy thấy được hi vọng, nhưng Âm Mị Kim Điện Vương kia sắc mặt cực kỳ âm trầm, bời vì hắn đã dốc hết toàn lực cắt nhưng chỉ cắt được một sợi trong tầng tầng những sợi xích lam tử điện kia thôi.
Cấm chế phong ngự như thế, cho dù đổi lại là Nguyên Đan lão quái đích thân tới thì cũng rất khó chính diện phá giải trong thời gian ngắn.
Ông!
Bỗng nhiên, trong thủy quang xanh thẳm giữa những sợi xích kia sáng lên một hồi vầng sáng sáng ngời, ánh sáng lam tử chói lọi lập loè, ngưng kết ra một thiếu nữ tuyệt đẹp do thủy quang cầu tinh khiết cấu thành, một cái đuôi cá xinh đẹp, đong đưa ưu nhã cao quý.
- Hì hì, Đông Phương gia chỉ phái ra một Ngưng Đan cường giả như ngươi mà cũng muốn cứu con tin ra sao?
Thiếu nữ tuyệt đẹp kia lộ ra vài phần vui vẻ đùa giỡn.
- Chỉ bằng một phân thân như ngươi mà cũng muốn ngăn trở bổn tọa sao!
Âm Mị Kim Điện Vương cười lạnh một tiếng, trong tay lóe lên một đạo Âm Ảnh Phong nhận, chém ra như thiểm điện.
Thiếu nữ tuyệt đẹp cười cười, cánh tay trắng nõn vung lên, vài đạo dây xích lam tử điện bắn ra, ngăn trở Ám Ảnh Phong nhận lại, khó tiến vào chút mảy may.
Đồng thời, nàng có chút ngang đầu, hai tay triển khai, đôi môi khẽ mở, nhạc khúc thần bí du dương phảng phất như từ Thượng Cổ thời không truyền đến, thanh âm của tự nhiên kia mềm nhẵn vô cùng, khiến tất cả sinh linh đều lâm vào không thể kiềm chế nổi.
Thân hình Âm Mị Kim Điện Vương lập tức bất động, giống như hóa đá vậy, vẫn không nhúc nhích.
Thừa lúc này, thiếu nữ tuyệt đẹp kia bấm tay điểm một cái, một đạo mũi nhọn lam tinh lạnh như băng mỏng như thiểm điện đánh trúng vào thân hình Âm Mị Kim Điện Vương.
Phốc phốc!
Thân thể Âm Mị Kim Điện Vương lập tức phân thành hai, máu tươi văng khắp nơi, tiếp theo lăng không thiêu đốt, hóa thành một đoàn khói đen tanh tưởi âm độc ăn mòn bốn phương tám hướng.
Những tu giả đuổi đến kia hơi dính phải khói đen này lập tức hóa thành một đoàn nước mủ.
Thiếu nữ tuyệt đẹp hừ nhẹ một tiếng, một mảnh thủy quang nhu hoàn lam nhạt trong suốt lấy nàng làm trung tâm, bao phủ lan tràn phạm vi trăm trượng, triệt để hóa giải những khói đen kia.
Làm xong những chuyện thành, thiếu nữ tuyệt đẹp hóa thành một mảnh thủy quang sáng ngời, dung nhập vào trong dây xích lam tử điện, biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như xuất hiện từ hư không vậy.
Duy nhất chứng kiến toàn bộ quá trình, cũng là người duy nhất còn sống, Đông Phương Uy, trong lòng hoảng sợ, đột nhiên nghĩ đến thiếu nữ tuyệt đẹp bố trí cấm chế lên người mình ngày đó.
Lấy thực lực của Âm Mị Kim Điện Vương lại bị một phân thân của đối phương trong cấm chế nhẹ nhõm diệt sát, khó có thể tưởng tượng được thực lực bản tôn nàng thế nào.
Mà càng thêm ly kỳ không thể tin chính là, thiếu nữ tuyệt đẹp nắm giữ thần thông kinh thiên kia, tự hồ chỉ là một nữ bộc của Từ Huyền thôi.
Cùng lúc đó, trong một mật điện nào đó dưới mặt đất Phương Thiên học phủ.
Ông!
Linh lung ngọc bình trong tay Từ Huyền có chút lắc lư, bên trong lưu động ánh sáng lam tử sáng chói.
- Bên kia có động tĩnh rồi hả?
Từ Huyền thản nhiên nói, hắn một bên vẫn còn rót pháp lực vào thiết thư trang thứ tư, đầu nhập tài liệu.
- Chỉ là một tên Kim Điện Vương thôi, đã bị ta giải quyết rồi.
Trong thất phương ngọc bình truyền đến thanh âm thản nhiên của một thiếu nữ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
TIÊN HÀ PHONG BẠO Tác Giả: Khoái Xan Điếm
-----oo0oo-----
Chương 523: Bắc Phong nguy cơ. (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Đông Phương gia kia cũng quá không có thành ý, chỉ phái một tên Kim Điện Vương đã muốn cứu Đông Phương Uy? Chẳng lẽ đây chỉ là thăm dò thôi sao?
Trong giọng nói của Từ Huyền mang theo vài tia trào phúng.
- Bẩm chủ nhân, mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ và Yêu Ngư tộc bí thuật, Tuyết Vi có thể khiến phân thân, thậm chí bản tôn lập tức hàng lâm vào chỗ cấm chế kia, khoảng cách hạn chế trước mắt là một nghìn dặm, trừ phi ngăn cách tất cả thủy chi lực, nếu không cho dù Nguyên Đan cường giả đích thân tới, cũng mơ tưởng cứu đi Đông Phương Uy.
Tuyết Vi lại cười nói.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, hắn cũng không nghi vấn Tuyết Vi có năng lực như thế. Thân là Yêu Ngư hoàng tộc, lại nắm giữ Di Lạc Côi Bảo Nhân Ngư Chi Lệ, Tuyết Vi đủ chống lại Nguyên Đan kỳ lão quái.
Ngày xưa nam nhân Thiên Hạt xấu xí kia tựa hồ chỉ dựa vào nửa kiện Di Lạc Côi Bảo đã có thể dùng tu vị Ngưng Đan hậu kỳ chống lại Nguyên Đan sơ kỳ. Đương nhiên, Nhân Ngư Chi Lệ cũng không phải là Di Lạc Côi Bảo loại công kích, dùng thần thông và phụ trợ làm chủ.
- Ngươi nắm chắc thời gian, khôi phục đến tu vị Nguyên Đan kỳ, khi đó nắm chắc tiêu diệt Đông Phương gia lại càng được tăng lên.
Từ Huyền thấp giọng nói.
- Vâng, chủ nhân. Mượn nhờ lực lượng Nhân Ngư Chi Lệ, nhiều nhất hai ba năm nữa là Tuyết Vi có thể khôi phục đến Nguyên Đan kỳ rồi.
Thất Phương Ngọc Bình rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh.
Trong mật điện dưới mặt đất lại lâm vào yên lặng.
Trong tay Từ Huyền còn chớp động hào quang vàng đỏ giao thoa, tiếp tục vận chuyển thiên giới thư.
Qua một thời gian ngắn, tất cả tài liệu đều đầu nhập vào trong, Từ Huyền cũng ném vào hơn mười khối trung phẩm linh thạch.
Ông khanh!
Thiết sách đại môn đóng lại, bên trong truyền đến tiếng kim loại va chạm với nhau.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Từ Huyền tiếp tục trấn thiên giới thư.
Ngay sau tháng thư ba kể từ lúc Từ Huyền bế quan, thế lực Đông Phương gia trong Phương Thiên trọng thành đã bị hoàn toàn bị thanh trừ.
Phương Thiên lục thành, một lần nữa hồi phục lại khống chế như trước.
Trong đó thế lực Trương gia của Hoàng Long Linh Thành cũng bành trướng lên, còn công chiếm một tòa linh thành ở phụ cận nữa.
Trương gia có thể có xu thể quật khởi nhanh chóng như thế, thứ nhất là phải quy về danh tiếng của Từ Huyền, hắn lực hiệu triệu kinh người; thứ hai là trong những năm gần đây, Trương gia vẫn một mực nghỉ ngơi dưỡng sức, lại có người của Thần gia Bắc Phong trọng thành đến đỡ, nội tình thâm hậu.
Cho nên, Trương thị gia tộc trở thành thế lực gần với Phương Thiên học phủ trong Phương Thiên lục thành.
Một ngày này, ở phía sau núi học phủ, trong một lâu các.
- Lão viện trưởng, dùng xu thế như thế thì Trương thị gia tộc dưới sự ủng hộ của Từ Huyền ủng hộ, rất có thể sẽ tạo thành uy hiếp cho Phương Thiên học phủ.
Nhị trưởng lão hơi lo lắng nói.
Lão viện trưởng trầm mặc hồi lâu mới thở dài nói:
- Lực lượng của Vận mệnh Trường Hà không thể nghịch chuyển được, tất cả đều như suy tính của đứa bé Sở Đông kia. Cũng thế, bắt đầu từ hôm nay, Phương Thiên học phủ, toàn lực ủng hộ Trương thị Trương gia, trợ giúp họ lên vị trí bá chủ ở Côn Vân tu giới.
Cái gì!
Mấy hạch tâm trưởng lão trong lâu các kinh hô biến sắc.
Cho dù hôm nay thực lực của Trương gia thập phần cường đại, nhưng phe mình thực lực như vậy lại đi phụ tá một gia tộc, cái này có phải có chút không hợp tình hợp lý không?
- Côn Vân tu giới tương lai, cường giả lớp già đã tương đối ảm đạm rồi. Dù sao, thọ nguyên của cường giả Nguyên Đan kỳ thế hệ trước chúng ta phần lớn đều còn thừa cũng không nhiều lắm, còn có thể phong quang bao lâu nữa chứ?
Trên mặt lão viện trưởng không hề quang tâm hơn thua.
Thời gian lại qua nửa tháng, Từ Huyền vẫn chưa xuất quan.
Mà lúc này, Đông Phương bổn tộc rốt cục cũng có động tác mới.
Ở bên ngoài Bắc Phong trọng thành mấy vạn dặm truyền đến thập vạn hỏa cấp nhanh chóng xin giúp đỡ.
Cục diện của Bắc Phong trọng thành cũng tương tự với Phương Thiên trọng thành lúc trước, trừ Bắc Phong trọng thành ra, linh thành trong phạm vi quản hạt của nó cũng đã bị Đông Phương gia chiếm đoạt.
Theo sự trở về của Từ Huyền, Phương Thiên trọng thành hiện giờ thế lực cường đại chưa từng có, Đông Phương gia tạm thời buông tha cho nơi này, mà trước tiên nghĩ cách công chiếm Bắc Phong trọng thành.
Một khi đánh hạ Bắc Phong trọng thành, đối với Đông Phương gia mà nói, Côn Vân tu giới Tứ đại linh thành, sẽ chỉ còn lại Phương Thiên trọng thành. Đến lúc đó lại súc tích toàn lực đối phó, đối với Trương thị gia tộc thậm chí Phương Thiên học phủ mà nói, hậu quả không thể lường được.
Đối với chuyện này, Trương thị gia tộc và Phương Thiên học phủ đều lục tục phái ra binh lực trợ giúp, mà ngay cả lão viện trưởng cũng đến Phương Thiên trọng thành.
Nhưng thế công của Đông Phương gia đối với Bắc Phong trọng thành lại dị thường mãnh liệt, chỉ riêng Thất đại Kim Điện Vương đã xuất động bốn vị. Dù dưới viện trợ bực này thì Bắc Phong trọng thành vẫn tràn đầy nguy cơ như trước, bị đánh cho chỉ có thể chống đỡ, miễn cưỡng kéo dài hơi tàn.
- Đông Phương bổn tộc và Cửu Khung trọng thành, liên thủ đánh Bắc Phong, thế đã không thể nghịch chuyển. Vì sao đúng lúc này, hết lần này tới lần khác Từ sư đệ lại bế quan, không quản chuyện ngoại giới chứ?
Nhạc Phong bồi hồi trong Phương Thiên học phủ, hắn được Trương gia và học phủ nhờ vả tìm Từ Huyền ra tay viện trợ.
Trên thực tế, Từ Huyền cũng không phải hoàn toàn không biết chiến sự ngoại giới, nhưng hiện giờ hắn lại đang luyện chế khôi lỗi đến thời khắc mấu chốt nhất.
Trong thời khắc vi diệu này, một nhân vật bất thường khác lại phản hồi Côn Vân tu giới.
Ngày buổi tối hôm đó, một nam tử mặc áo dài thâm lam, lưng đeo bảo kiếm bước vào Phương Thiên trọng thành, nhìn qua là một gã kiếm tu.
Nam tử kia cao ngất hùng vĩ, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hình dáng hoàn mỹ như đá cẩm thạch, tràn ngập mị lực nam tính phi phàm, thập phần bắt mắt.
- Nghe nói Từ Huyền đang ở trong Phương Thiên học phủ.
Kiếm tu nam tử này một đôi mắt bá đạo lăng lệ ác liệt nhàn nhạt quét qua Phương Thiên học phủ ở bên dưới.
Chỉ một thoáng, một cổ kiếm ý hủy diệt xuyên thủng tâm linh, như phô thiên cái địa ập vào Phương Thiên học phủ, mấy vị Ngưng Đan cao nhân bên trong kinh hãi lạnh mình, tâm thần phảng phất như bị kiếm quang đâm thủng vậy.
Cổ kiếm ý kinh tâm hủy diệt kia bao phủ toàn bộ Phương Thiên học phủ, vô số tu giả đều run sợ tâm thần.
Tu vị càng mạnh thì áp lực phải thừa nhận lại càng lớn, mấy vị Ngưng Đan cao nhân trong phủ có một loại cảm giác không thở nổi, dưới cổ kiếm ý kia xuyên thủng xuống, lại không thể nào sinh ra một tia ý niệm phản kháng trong đầu.
- Kiếm ý thật cường đại! Nhìn khắp Phương Thiên lục thành cũng ngàn năm khó gặp.
Vị cổ bào lão giả Ngưng Đan hậu kỳ trong học phủ kia không khỏi ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn kiếm tu nam tử trong hư không kia, tuổi còn nhỏ đã có được tài nghệ như thế, cổ kiếm ý uy hiếp này, thậm chí khiến hắn không thể chống cự nổi. Kiếm đạo kỳ tài như thế, đừng nói là Phương Thiên lục thành, phóng mắt khắp Côn Vân Quốc gần vạn năm cũng khó mà thấy được.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart