Chân đứng trên đá cứng, hắn nhìn lên trung tâm thạch đài. Đài sen ngọc thạch xoay tròn, chứa đựng bên trong là một vầng mặt trời rực rỡ sáng choang.
Gốc linh chi hoàn mỹ chói lóa hiên ngang giữa trời.
Vật thể sáng như ngọc, trong suốt lung linh. Chín khối cầu sáng rực rung động như chín vầng thái dương treo trên thân, khiến cho ánh sáng giữa trời quang cũng trở nên mờ tối đi nhiều.
Dao động linh lực tinh khiết tạo thành một áp lực như thủy triều khuếch tán.
Chính là Cửu Dương Linh Chi.
Chí bảo mà Mục Trần nằm mơ cũng muốn có.
Mục Trần nhìn chằm chằm vào Cửu Dương Linh Chi, rồi nhanh chóng đè nén cảm xúc. Hắn biết, muốn chân chính lấy được gốc chí bảo đó, thì phải trải qua một trận đại chiến kinh tâm động phách.
"Đùng!"
Phía bên kia thạch đài rộng rãi của tầng chín, một luồng sáng từ dưới đất bắn lên, rực rỡ thậm chí vượt qua cả hào quang chí bảo.
Mục Trần trừng mắt nhìn vào trong cột ánh sáng, áp lực mơ hồ lan đến.
Áp lực này không quá mạnh, nhưng lại không thể ngăn chặn, khiến cho lo lắng lặng lẽ xuất hiện trong tâm linh, xóa nhòa đi chiến ý.
Linh lực dũng mãnh từ cơ thể tuôn ra, hắc lôi điện bao bọc quanh thân, Mục Trần lập tức vận dụng Lôi Thần Thể, Mục Trần chẳng dám coi thường đối thủ cấp bậc này.
Mọi người bên ngoài bảo sơn đều tập trung nhìn hắn, ai nấy đều chăm chú muốn biết chiến tượng tầng 9 này mạnh đến mức độ nào.
Hào quang kia bắt đầu tan dần, rồi một cái bóng xuất hiện.
"Đùng"
Một bàn chân đen đúa giậm mạnh lên thạch đài, chiến tượng có hình thể như con người đang chầm chậm đứng thẳng dậy.
Vài hoa văn tử kim lóe lên, đôi mắt chiến tượng cũng mang một màu tím sâu kín, có vẻ rất nguy hiểm.
Trên tay nó còn có một cây thương đen có vẻ ngoài đơn giản, mũi thương còn có rãnh đỏ tươi, thật là một lợi khí giết người.
Hình thể chiến tượng này có vẻ còn nhỏ hơn những chiến tượng các tầng dưới một chút, nhưng áp lực nó toát ra lại đáng sợ hơn nhiều.
- Chiến tượng tầng 9 đây ư?
Có kẻ thì thào hoảng sợ.
- Áp lực này... lẽ nào nó có thực lực sánh ngang cao thủ Thần Phách nan?
- Thật cường hãn, chẳng biết là thực lực Thần Phách nan trọng thứ mấy đây?
Rất nhiều kẻ không giấu nổi bồn chồn.
So với mọi người bên ngoài, Mục Trần chịu áp lực rõ ràng và nặng nề nhất, uy hiếp càng lúc càng dữ dội, khiến cho cơ thể hắn cũng tự động căng thẳng. Phệ Long Ma Thương đã xuất hiện trong tay, sát khí cuồn cuộn.
Thần Phách nan, cửa ải cuối cùng để vươn tới Chí Tôn, giai đoạn nguy hiểm nhất trong Chí Tôn Tam Nan. Thân thể nan hay linh lực nan nếu thất bại mà xui xẻo bị đốt đi cơ thể, vẫn còn có thần phách, vẫn còn cơ hội trở mình. Thế nhưng Thần Phách nan lại tác động trực tiếp vào Thần Phách, nơi ngưng tụ tinh khí thần của kẻ tu luyện, là thứ quan trọng nhất, chính yếu nhất. Một khi xảy ra vấn đề gì cho Thần Phách, thì nó chính là trí mạng.
Thần Phách nan chính xác mà nói được phân ra làm tam trọng. Đầu tiên là huyết hỏa rèn luyện cơ thể, thứ hai là linh hỏa rèn luyện linh lực, cuối cùng là thần hỏa rèn luyện Thần Phách. Tam trọng chính là trải qua thân thể nan, linh lực nan thêm một lần nữa, cái biến mạnh mẽ hơn nữa cơ thể và linh lực, rồi mới cải tạo Thần Phách.
Mỗi lần trải qua tam trọng, Thần Phách sẽ càng thêm cường đại. Chân chính vượt qua tam trọng, Thần Phách sẽ thành công lột xác, trở thành nền tảng hoàn mỹ để tiến vào Chí Tôn.
Có lẽ chiến tượng trước mặt đây có thực lực đệ nhất trọng Thần Phách nan.
- Đệ nhất trọng Thần Phách nan...
Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền cũng tập trung hơn, tuy đã đoán trước, nhưng khi chân chính xác định được, trong lòng cũng khó tránh chấn động.
Nhờ vào các cơ duyên trên đại lục di tích, các đội ngũ trong đại tái hiện tại đã có tiến cảnh rất cao, nhưng cho đến nay những đệ tử hàng đầu cũng chưa có ai chân chính đạt đến Thần Phách nan. Ngay cả Vương Chung, Vũ Doanh Doanh vẫn ở đỉnh phong linh lực nan, đã có tư cách thử Thần Phách nan. Có lẽ chờ thêm một cơ duyên nữa họ sẽ đạt tới đệ nhất trọng Thần Phách nan... nhưng đó là sau này.
Có lẽ hiện tại đủ tư cách liều mạng với chiến tượng kia, nơi này không qua ba người.
- Mộc Thần Điện thật là có môn đạo.
Ôn Thanh Tuyền chậm rãi nói.
Lạc Li khẽ gật đầu.
- Hắn thua thì sao đây?
Ôn Thanh Tuyền liếc nhìn Lạc Li, đột nhiên hỏi.
Thực lực Mục Trần chân chính mới là thân thể nan, khó tưởng tượng được hắn đủ khả năng so sánh với con chiến tượng thực lực đệ nhất trọng Thần Phách nan. Chuyện này cũng không phải nói chơi, hắn thất bại chắc chắn sẽ bị giam giữ nửa năm.
- Ta tin hắn. Nhưng nếu hắn thua, ta sẽ tiếp tục dẫn dắt đội ngũ xông vào quyết chiến, giúp hắn giết chết Cơ Huyền, rồi quay trở lại đây chờ hắn ra ngoài.
- Chờ hắn nửa năm?
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt ngạc nhiên.
Lạc Li khẽ gật, giọng bất đắc dĩ than nhẹ:
- Nửa năm ta có, tuy rằng có lẽ đó là thời gian tự do còn lại của ta...
Câu nói khẽ đến mức ngay cả Ôn Thanh Tuyền cũng nghe không rõ.
- Tên này đáng để ngươi làm vậy sao?
Ôn Thanh Tuyền tròn mắt không hiểu. Lạc Li ưu tú như thế, sau này chắc chắn sẽ tỏa sáng ở Đại Thiên thế giới, lại cam nguyện tùy tùng bên cạnh Mục Trần, cất đi hào quang vốn là của mình.
Lạc Li khẽ cười, Ôn Thanh Tuyền chỉ biết nàng hiện tại, nhưng chưa hề gặp nàng trước khi vào Linh Lộ, hay nói chính xác là trước khi gặp Mục Trần.
Thế giới của nàng khi đó chỉ có một màu tối u ám, tuổi thơ dữ dội, phụ thân chiến tử, chỗ dựa vững chắc đột nhiên đổ sầm. Mẫu thân thương tâm quá độ, thân thể suy yếu. Hoàng tộc Lạc Thần tộc hầu như chỉ có sâu mọt, trọng trách gánh vác tộc đổ hết lên vai nàng. Tuy có gia gia tạm thời đỡ đần, nhưng sớm muộn nó cũng sẽ đổ lên vai nàng.
Nhưng nàng chẳng có chút niềm tin, khi đó nàng còn nghĩ trí óc non nớt đã sắp phải phát rồ.
Rồi nàng gặp hắn ở Linh Lộ, học được sự tự tin của hắn, bầu trời u ám lóe lên một tia hy vọng, thắp sáng thế giới của nàng.
Trở về, biến hóa của nàng còn khiến cho gia gia cũng kinh ngạc vô cùng, mới khiến cho lão đồng ý thỏa hiệp cho nàng tự do một thời gian.
Tất cả đều nhờ có hắn, không có lý do gì nàng không yêu mến hắn.
- Mục Trần kỳ thật cũng rất ưu tú, ta nghĩ nếu ngươi ở cạnh hắn lâu cũng sẽ thích hắn thôi.
Lạc Li đột nhiên cười nói với Ôn Thanh Tuyền.
Ôn Thanh Tuyền trề môi nhìn Mục Trần đằng xa:
- Nói đùa cũng phải chọc cho ta cười chứ. Thật sự ta gặp không biết bao nhiêu thiên tài, vả lại mục tiêu của ta không chỉ ở Ngũ Đại Viện. Ngươi hẳn phải biết, Đại Thiên thế giới rất lớn....
Lạc Li không phản bác, chỉ mỉm cười:
- Xem ra bối cảnh của ngươi cũng không đơn giản.
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt nhìn lên thạch đài rộng rãi, không tiếp tục cái chủ đề kia nữa. Nơi đó linh lực kinh người bộc phát.
- Bắt đầu rồi sao...
Nàng nhìn chăm chú vào kẻ khiêu chiến bên kia, khóe môi nhếch lên cao ngạo.
"Mục Trần! Để ta xem thử ngươi có xứng với đánh giá của Lạc Li hay không đây..."
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 516: Đấu chiến tượng.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Linh lực dũng mãnh như bão lốc cuồn cuộn trên thạch đài, mang theo những tiếng sấm rền văng vẳng.
Mục Trần tay cầm Phệ Long Ma Thương, hai mắt tập trung không rời chiến tượng trước mặt, thân thể có lôi điện lóe ra sẵn sàng, sức mạnh cường hãn chực chờ, tản mát khí thế kinh người.
Chiến tượng kia vẫn lẳng lặng yên tĩnh như thế, chỉ có áp lực tỏa ra khiến người ta lo lắng hồi hộp.
Một người một tượng thủ thế giằng co.
Nhưng nhanh chóng thế giằng co bị phá vỡ.
Chiến tượng không có trí tuệ, không sợ hãi bất kỳ thứ gì trước mặt. Bất kể là Mục Trần chỉ thực lực thân thể nan hay một vị Chí Tôn thì nó cũng ra tay toàn lực, xông lên phát công trước tiên.
"Ầm!"
Mặt đá dưới chân chiến tượng vỡ ra, hoa văn màu tím phát sáng rực rỡ, dao động linh lực đáng sợ bùng nổ.
Thân hình nó đột ngột biến mất.
Mục Trần sắc mặt kịch biến, tốc độ của chiến tượng kia thật sự vượt khỏi khả năng quan sát của hắn.
"Gràoo!"
Nhưng hắn cũng không phải tay mơ, chấn kinh qua mau, long ảnh hiện ra, long ngâm vang vọng, vô số tàn ảnh xuất hiện, hắn cấp tốc lui sau.
"Vụt!"
Thình lình đang lui, Mục Trần trừng mắt, Phệ Long Ma Thương dũng mãnh hung ác đâm vào một khoảng không phía sau.
"Keng!"
Một tiếng kim thiết vang lên từ hư không, hắc thương đột ngột xuất hiện chính xác đâm vào đầu Phệ Long Ma Thương của Mục Trần, khiến nó không thể tiến thêm chút nào.
"Ầm!"
Hắc lôi từ trong cơ thể vang rền, thân thể hắn cao thêm một xích, năm đường lôi văn lập tức được vẽ ra trên ngực, sức mạnh cuồn cuộn chảy vào cánh tay.
"Vụt! Vụt!"
Phệ Long Ma Thương múa may liên hồi, thương ảnh bất tận, công kích hoa mỹ dữ dội đâm tới.
Mục Trần không hề có ý nương tay, ngay lập tức sử dụng ngũ văn lôi thể trình độ, hơn nữa dựa vào uy thế Phệ Long Ma Thương phát công như mưa. Thế công của hắn ngay cả cao thủ linh lực nan cao thủ cũng phải dè chừng tránh đi.
Thế nhưng đối thủ của hắn không phải là cao thủ linh lực nan, lại không biết sợ hãi, không có cảm xúc, và chiến lực lại đạt đến Thần Phách nan...
"Keng! Keng!"
Chiến tượng vẫn cứ xông lên không tránh né, trường thương uốn lượn như rồng bay phượng múa, thương ảnh đối chiến chính xác hoàn toàn đối cứng với tập kích của Phệ Long Ma Thương.
Hai bên thương ảnh công kích nhanh chóng triệt tiêu lẫn nhau.
Phía bên ngoài, Ôn Thanh Tuyền, Lạc Li và mọi người nghiêm mặt quan sát vòng chiến. Toàn bộ công kích của Mục Trần đều bị ngăn lại, không tiến thêm được bước nào, trận chiến hôm nay xem ra phải khổ chiến kịch liệt.
Cánh tay cầm Phệ Long Ma Thương cũng đang run lên bần bật, mỗi lần đối chiến, kình lực mãnh liệt áp tới, nếu Phệ Long Ma Thương không phải binh khí tuyệt phẩm có lẽ đã gãy nát, nếu thân thể không cứng rắn đến trình độ ngũ văn lôi thể, e rằng thương đã rời tay.
Đệ nhất trọng Thần Phách nan quả là đáng gờm!
"Keng!"
Thương ảnh tan biến, hai thanh trường thương phóng ra, đâm thẳng vào nhau.
"Bang!"
Kình phong dữ dội bùng phát, sóng khí lan tỏa.
Tử quang trong đôi mắt chiến tượng đột nhiên lóe lên, thân ảnh như quỷ mị xuất hiện trước mặt Mục Trần, chưởng kình hung hãn vỗ vào ngực hắn, không gian nổ liên hồi trước chưởng lực đáng sợ.
Nó bắt đầu chủ động công kích.
Ứng biến chiến đấu của nó thật khiến người ta giật mình, chỉ nháy mắt đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Mục Trần biến sắc, long ảnh hiện ra dưới chân, tay buông lỏng Phệ Long Ma Thương, thân hình lui gấp.
Chiến tượng vẫn đuổi theo không tha, chưởng kình càng lúc càng tiếp cận Mục Trần.
Chưởng phong như sấm đánh kéo tới, căn bản không cho Mục Trần cơ hội tránh né.
Đối mặt thế công áp đảo không tha, ánh mắt Mục Trần đột trở nên hung ác. Đã tránh không nổi, vậy chiến thôi!
"Ầm!"
Linh lực dũng mãnh bộc phát ra phía sau Mục Trần, một dải tinh tú thình lình xuất hiện cùng với bốn hư ảnh thần thú, theo quyền ấn của hắn hung hãn phóng ra.
- Tứ Thần Phong Thiên Ấn!
Bốn hư ảnh thần thú gầm rú liên kết thành quang ấn bắn tới chiến tượng.
Chưởng phong tràn ngập hắc ám của nó mạnh mẽ nện vào quang ấn linh lực cuồng bạo.
"Đùng!"
Tiếng nổ to rõ mang theo phong bạo áp ra, quang ấn to lớn chỉ nháy mắt nổ tung, bàn tay đen đúa như sấm rền nện vào ngực Mục Trần.
"Bằm!"
Trong tiếng động vang rền, Mục Trần bị đánh bay đi xa tít.
Bên ngoài, ai nấy kinh hô.
Mục Trần cắm hai chân xuống đất, lộn vòng vài cái, hai tay chụp liên hồi lên mặt đất, phá nát một đường dài trên thạch đài rồi mới giữ được thăng bằng.
Phệ Long Ma Thương đột nhiên xuất hiện phía sau chiến tượng, sát khí cuồn cuộn, mũi thương bén nhọn đâm vào hậu tâm chiến tượng.
Thình lình chiến tượng đột nhiên xoay người, vung chân như roi theo một quỹ đạo khó tin, cước kình mạnh mẽ nện vào mũi thương.
"Bang!"
Một cước nhẹ nhàng, Phệ Long Ma Thương bị chiến tượng đá bay đi. Thế nhưng sự sắc bén của mũi thương thật đáng mong đợi, khiến cho bàn chân nó bị đâm thủng một lỗ. Thân thể rắn chắc như cương thiết nhưng cũng không cách nào xem nhẹ sự sắc bén của một thanh tuyệt phẩm binh khí. Nếu một đòn vừa rồi có thể đắc thủ, không chừng nó đã bại.
Phệ Long Ma Thương xoay vài vòng rồi hóa thành hào quang bay giữa không trung, trở lại chỗ Mục Trần, khí thế hung hãn chực chờ cắn xé chiến tượng.
Phía ngoài, mọi người nín thở quan sát chiến đấu. Hai bên ra tay chiêu chiêu đều hung ác đoạt mạng, lần giao phong vừa rồi chiến tượng chiếm thượng phong hơn, đánh tan toàn bộ công kích mạnh mẽ của Mục Trần, ép hắn phải rơi xuống đất.
- Mục Trần bị thương rồi, nếu tiếp tục thế này thì nhất định phải thua. Thần Phách nan mạnh hơn linh lực nan rất nhiều, mà chiến tượng kia lại là một khối sắt, mạnh hơn thân thể nan không biết bao nhiêu lần...
Ôn Thanh Tuyền chậm rãi lo lắng.
Biểu hiện chiến lực vừa nãy của Mục Trần quả thật hoàn mỹ, đối mặt chiến tượng mạnh mẽ nhưng hắn luôn tiến thoái hợp lý, lại còn phát công trước, bị áp đảo vẫn có thể phản công. Tuy cuối cùng cũng bị chiến tượng đánh lui, nhưng thực lực thân thể nan có thể xông pha đến như thế cũng đã rất tuyệt hảo.
- Cũng không dễ, nhưng kết quả còn chưa có, thượng phong hạ phong cũng chẳng nói lên được cái gì.
Lạc Li khẽ gật, nàng cũng không phủ nhận Mục Trần đang bị áp đảo, nhưng vẫn cười tươi.
- Hy vọng là thế!
Ôn Thanh Tuyền thản nhiên đáp lời.
- Không hổ là đệ nhất trọng Thần Phách nan, thực lực thật khó xơi.
Mục Trần đứng thẳng lên, xóa đi vết máu trên miệng, hắn lẩm bẩm.
Ánh mắt lóe tử quang, chiến tượng không hề biểu hiện tình cảm hay nói một tiếng nào, tiếp tục xông lên, hiển nhiên lại muốn triển khai tiến công .
Sát khí đằng đằng, chiến tượng như một luồng hắc ám bay đến.
Mục Trần chợt kết ấn.
"Ầm ầm!"
Không trung phía trên, chẳng biết từ khi nào có luồng linh lực cuồng bạo nổi lên, sắc trời u ám đi, hai đóa hắc liên hợp thành một linh trận to lớn, hắc ám phủ xuống che khuất khu vực này.
- Linh trận ư? Nhưng linh trận đẳng cấp này vẫn chưa đủ ngăn cản...
Ôn Thanh Tuyền kinh hô
Hắc liên xoay tròn, trong tim sen, hai chùm tia hắc ám ngưng tụ, như súng bắn thẳng vào chiến tượng.
Công kích mạnh mẽ đó chỉ làm chiến tượng khựng lại, quyền phong tung ra đánh nổ nát hai tia hắc ám công kích. Thậm chí ngay cả Yêu Liên Đồ trận cũng bị quyền phong phá hủy.
Một quyền đánh nổ linh trận, nhưng dường như nó cảm thấy uy hiếp dữ dội, tử quang trong đôi mắt trống rỗng lóe sáng. Đằng trước, Mục Trần một tay múa kết một ấn pháp kỳ lạ, theo đó những cây cối xanh um trong linh bảo sơn đột nhiên sáng lên, màu bích lục rực rỡ bao trùm đổ tới ngưng tụ trong tay hắn.
Biến cố thình lình khiến tất cả mọi người đều chấn động, một dao động đáng sợ điên cuồng thành hình.
- Linh trận chỉ là ngụy trang, đòn tiếp theo mới là chính....
Lạc Li phấn khích reo lên.
Giữa không trung, linh ảnh lão nhân kia nhìn thấy Mục Trần hấp thu sức mạnh vạn mộc trong thiên địa, đôi mắt trống rỗng dao động càng lúc càng kỳ lạ.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 517: Thiên mộc thần luân.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Linh lực xanh biếc từ khắp núi đồi bay ra, gào thét thiên tế, hội tụ lại vào lòng bàn tay Mục Trần.
Hào quang xanh biếc ôn hòa nhưng lại tản mát dao động khiến người ta run rẩy.
- Đó là... thần thuật?
Ôn Thanh Tuyền trừng mắt nhìn Mục Trần. Linh lực bao la xanh biếc kia hiển nhiên không phải do Mục Trần tự thân tu luyện mà có, nó đến từ vô số những cây cối quanh đây, hắn chỉ sử dụng năng lượng đó mà thôi. Và thủ pháp sử dụng năng lượng tự nhiên kỳ dị, chỉ có thần thuật.
- Hẳn là một loại tiểu thần thuật.
Lạc Li bình tĩnh hơn.
Thần thuật cũng phân cấp bậc, đơn giản chia làm ba cấp: tiểu thần thuật, đại thần thuật, và thần thuật đại viên mãn... Bản lĩnh này đúng ra chỉ có cường giả Chí Tôn mới đủ sức vận dụng. Mặc dù vậy, thực lực đã đạt đến Chí Tôn Tam Nan cũng có thê sử dụng một chút, nhưng uy lực kém xa.
- Thần thuật này sao lại có vẻ giống năng lực của Mộc Thần Điện?
Ôn Thanh Tuyền đăm chiêu nghi hoặc, sức mạnh này đến từ vạn mộc...
Lạc Li cũng khẽ gật, chẳng biết khi nào Mục Trần có được tiểu thần thuật của Mộc Thần Điện kia, mà xem ra hắn còn tu luyện thành công nữa.
- Nhưng... thần thuật uy lực lớn, lại cần thời gian thi triển, chiến tượng kia đâu có cho hắn nhiều thời gian như vậy.
Ôn Thanh Tuyền đánh giá, chiến tượng kia có kinh nghiệm tác chiến cực tốt, lại không cảm xúc sợ hãi, hoàn toàn dựa vào bản năng ra tay.
Nhưng đôi khi chính cái bản năng chiến đấu đó mới đáng sợ.
Hào quang xanh biếc như một mảnh đại dương bích lục lung linh quanh thân Mục Trần.
Tử quang bừng sát trong đôi mắt chiến tượng, theo bản năng nó cảm nhận được uy hiếp trí mạng từ hào quang hội tụ trong tay Mục Trần. Ngay lập tức nó gọi về thanh hắc thương của nó, rồi như một tia chớp đen sấn tới.
Đúng như Ôn Thanh Tuyền tiên đoán, nó không để cho Mục Trần thi triển xong công kích sát thủ, mà trước hết muốn xóa sổ Mục Trần.
Tốc độ chiến tượng quá nhanh, vừa lóe lên đã xuất hiện trước mặt Mục Trần, mũi thương đâm thẳng, hướng vào giữa tim Mục Trần.
"Xoẹt!"
Đầu thương đâm tới.
Ngoài dự đoán của mọi người, Mục Trần không né tránh, cũng không tỏ ra phòng ngự, cánh tay còn lại của hắn vung ra, hắc lôi lan tỏa, cánh tay trở nên rực rỡ như bạc.
"Xoẹt!"
Bàn tay Mục Trần bị mũi thương xuyên thủng, nhưng hắn cũng chụp được đầu thương, vết máu từ lòng bàn tay không ngừng chảy ra.
Lôi Thần Thể đã tu luyện đến ngũ văn, nhưng hắn cũng không thể coi khinh công kích sắc bén của chiến tượng này được.
Bên ngoài, ai nấy đều kinh ngạc, không ai ngờ hắn lại lấy tay trần đỡ lấy công kích của chiến tượng. Hắn không sợ bị phế một tay sao?
- Thời gian đủ rồi.
Lạc Li thản nhiên nói, Ôn Thanh Tuyền thoáng thấy đôi chân mày của cô gái hơi run run.
- Khá can đảm!
Ôn Thanh Tuyền gật đầu bình luận.
Bàn tay máu me chụp lấy mũi thương sắc bén, đau đớn truyền lên mang theo kình khí lợi hại mạnh mẽ như muốn chấn vỡ cả cánh tay. Vừa rồi hắn thúc giục Lôi Thần Thể cực hạn đổ dồn vào cánh tay này, khiến nó trở thành bộ phận phòng ngự mạnh nhất cơ thể, bằng không thì đòn công kích vừa rồi đã có thể xé nhỏ cánh tay hắn ra.
- Mời ngươi nếm thử đồ tốt của chính Mộc Thần Điện các ngươi. Tiểu thần thuật, Thiên Mộc Thần Luân!
Hắn gầm lên sung sướng.
"Roẹt!"
Luồng lốc xoáy xanh biến xoay với tốc độ cực cao, hóa thành thực thể một Thanh Mộc Quang Luân đầy răng cưa dữ tợn, vang lên những tiếng rít rợn người.
Khí tức sắc bén lặng lẽ tràn ngập.
Mục Trần trừng mắt dữ tợn, bàn tay đầy máu vẫn nắm chặt mũi thương, khối Thanh Mộc Quang Luân đầy răng cưa vù một tiếng cấp tốc ập lên đỉnh đầu chiến tượng, nhanh chóng kéo xuống.
Công kích sắc bén đáng sợ không thể phòng ngự khiến mọi người bên ngoài cũng ngừng thở. Chính họ cũng cảm thấy nếu bị công kích kia đập vào người, thì nháy mắt sẽ thành hai nửa.
"Roẹt!"
Thanh Mộc Quang Luân chém xuống cực nhanh, chớp mắt đã tiếp cận đỉnh đầu chiến tượng. Thình lình ngay lúc đó, hắc ám trong cơ thể chiến tượng tuôn ra, hình thành đôi cánh kim thiết sau lưng.
Cánh rung lên, thân thể nó nháy mắt biến mất.
"Vù!"
Thanh Mộc Quang Luân cắt qua không khí, nện xuống mặt đất, nhưng mặt đất không hề bị phá nát, chỉ để lại một đường dài và mảnh, xa tít tắp.
Một kích tất sát của Mục Trần vậy mà thất bại.
Bên ngoài, ai nấy giật mình. Trận đấu này biến cố kịch liệt liên miên, bất giác hấp dẫn thần trí của họ. Khi nhìn thấy một kích hoàn mỹ của Mục Trần lại thất bại, bỗng dưng thấy khó chịu và tiếc nuối.
- Đáng tiếc!
Có người thốt lên, vừa rồi hắn đã nhắm chuẩn thời cơ hoàn mỹ, không ngờ chiến tượng lại còn giấu thủ đoạn. Thứ kia có thật là chiến tượng không, quả thật còn đáng sợ hơn chiến sĩ thân kinh bách chiến.
Mất đi cơ hội đó, phần thắng của Mục Trần đã hạ xuống cực thấp.
Đám người Từ Hoang thì tái mặt.
Ôn Thanh Tuyền thở dài, chí có Lạc Li im lặng.
Mục Trần đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái mét nhìn quanh tứ phía. Chiến tượng hoàn toàn biến mất, nhưng thực ra Mục Trần có thể cảm giác được những luồng hắc ám xẹt qua xung quanh, tốc độ của nó ngay cả hắn chân chính đối diện cũng không thể theo kịp.
Chiến lực của nó tính trong đệ nhất trọng Thần Phách nan cũng cực kỳ khó nhằn.
Mục Trần trở nên căng thẳng vô cùng, cơ bắp như cung đã lắp tên, hắn có thể cảm nhận được sát khí lãnh khốc xung quanh, chiêu tiếp theo chắc chắn sẽ là sát chiêu kinh khủng.
Mục Trần chậm rãi nhắm mắt lại, cảm nhận lưu động xung quanh, linh lực dần thu lại, hoàn toàn từ bỏ phòng ngự.
Nhìn thấy hành động của hắn, Ôn Thanh Tuyền biến sắc. Trạng thái của Mục Trần như vậy, nếu để cho chiến tượng nắm lấy sơ hở, một kích tuyệt đối long trời lở đất khiến hắn không còn cơ hội trở mình.
- Hắn đang làm gì vậy? Từ bỏ rồi sao?
Vương Chung cũng kinh ngạc cau mày.
Vũ Doanh Doanh cũng trừng trừng nghiến răng:
- Tên khốn nạn này sao bỗng nhiên ngu thế?
"ù ù."
Tiếng gió rít dường như trở nên dồn dập hơn trên thạch đài, mọi người bắt đầu cảm ứng được bóng dáng mơ hồ của chiến tượng kia. Thậm chí thực lực như Vương Chung, Vũ Doanh Doanh cũng chỉ thoáng cảm nhận được những đường đen đen lướt trong không khí, chẳng thể nào nhìn rõ.
Đằng trước Mục Trần, không khí vô hình đột nhiên biến dạng, một bóng đen như thuấn di xuất hiện trước mặt, chỉ kình sắc bén hung hãn mang theo sát khí dữ tợn như trủy thủ đâm thẳng tới giữa trán Mục Trần.
Công kích đột ngột lại mạnh mẽ, khoảng cách như thế, không một ai đang đứng đây dám chắc mình có thể tránh né.
Giữa trán tóe máu do kình phong ập tới.
- Chết...
Từ Hoang hốt hoảng la lên.
Mọi người còn lại cũng nín thở lo sợ.
Ôn Thanh Tuyền nắm chặt tay đến nỗi gân xanh hiện rõ trên cánh tay trắng nõn.
Chỉ kình đã tiến sát giữa trán, ngay tức khắc sẽ xuyên thủng cái đầu của Mục Trần.
Nhưng chính ngay lúc đó, hai mắt Mục Trần đột nhiên mở trừng ra, không chút kinh hoảng, lại đầy vẻ đắc ý của một tay thợ săn khi bắt được con mồi.
Tay hắn thình lình kết ấn.
"Uỳnh!"
Đất dưới chân rung động, hào quang xanh biếc lóe lên, luân trảm từ lòng đất xuyên phá lên cao, cắt qua thân thể chiến tượng.
Chiến tượng khựng lại, kình phong hung mãnh ở đầu ngón tay nháy mắt tan biến.
"Kịch."
Ngón tay chạm vào giữa trán Mục Trần, nhưng lực đạo tiêu tan, vì thân thể nó lúc này đã thành hai mảnh, vết cắt bén ngọt.
Thanh Mộc Quang Luân đáng sợ rít gào giữa không trung, rồi chầm chậm tan đi.
Mục Trần nhìn thẳng chiến tượng trước mặt, hào quang tan biến, cười nhạt:
- Đòn này mới là thật đó.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 518: Thu hoạch.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Thanh Mộc Quang Luân tan vỡ hóa thành vô số đốm sáng xanh lục lấp lánh, bao phủ lấy hai thân ảnh bên dưới.
Ngoài bảo sơn yên tĩnh vô cũng, gương mặt mọi người đều hiện rõ vẻ khó tin. Cục diện bất ngờ xoay như chong chóng không ai dự đoán được, vừa mới là tử cục của Mục Trần, thoắt cái chiến tượng hung hãn lại phân thành hai mảnh.
Còn cả Thanh Mộc Quang Luân kia nữa, chẳng phải vừa nãy công kích thất bại sao, hiện tại làm thế nào đột nhiên xuất hiện...?
Lắm kẻ mờ mịt không hiểu, chẳng biết phải phản ứng ra sao.
Ôn Thanh Tuyền nheo mắt phượng khẽ nhận xét:
- Cố ý đánh Thanh Mộc Quang Luân vào lòng đất ư? Lợi hại, ra tay sát chiêu vẫn còn có thể tiềm phục một sát chiêu...
Quả là khi Thanh Mộc Quang Luân công kích thất bại, năng lượng còn thừa hắn không lập tức sử dụng, mà tiềm phục ngay vị trí vừa đánh xuống. Hắn nhận thấy tốc độ chiến tượng quá mức khủng bố, muốn đánh trúng thật khó hơn lên trời, bại lộ ra sẽ khiến xôi hỏng bỏng không, do đó rình mò chờ đợi thời cơ, còn xóa bỏ phòng ngự, lấy thân làm mồi đợi cho chiến tượng xuất hiện ra tay. Chính lúc đó thợ săn sẽ giải quyết con mồi.
Nhìn như đơn giản, nhưng phải có dũng khí và quyết đoán, hay nói cách khác là đủ tự tin, thật khiến người ta rung động.
- Có lẽ cũng không phải cố ý, nhưng hắn thường có thói quen thêm một đòn bảo đảm.
Lạc Li cũng khẽ lên tiếng, Ôn Thanh Tuyền thoáng liếc nhìn thấy bầu ngực phập phồng vì hồi hộp của nàng, thanh âm lúc này có vẻ thở ra thoải mái hơn. Dĩ nhiên chiến cuộc hung hiểm khi nãy, trong lòng nàng cũng không bình tĩnh như bề ngoài.
- Không hổ là Huyết Họa Giả. Ta nghĩ nếu không bị trục xuất, có lẽ hiện tại hắn còn lợi hại hơn. Mà có lẽ kẻ chiếm đoạt được linh quan năm xưa cũng không nhất định sẽ là ta.
Ôn Thanh Tuyền tấm tắc khen ngợi
Mục Trần bày ra thực lực khiến cho Ôn Thanh Tuyền không thấy rung động, nhưng chiến đấu can đảm và tự tin bản lĩnh khiến nàng cũng phải đánh giá lại.
Đằng xa kia, Vương Chung lại âm u nhìn cục diện hiện tại. Hồi chiến đấu vừa rồi rất phấn khích, nhưng lại không có kết quả hắn muốn. Hắn thật sự rất vui mừng nhìn thấy Mục Trần bị chiến tượng đánh bại, rồi bị giam cầm lại nơi đây.
Và bản lĩnh của Mục Trần lúc này khiến trong lòng hắn trở nên kiêng dè đề phòng. Hắn biết nếu bản thân mình tham chiến cũng khó có thể làm được như vậy.
- Tên kia...
Vương Chung lẩm bẩm. Tân sinh hiện tại thật đáng ghét mà, Cơ Huyền cũng thế, mà Mục Trần này cũng vậy.
Vũ Doanh Doanh thì hơi khác, ánh mắt phức tạp. Gương mặt nhìn Mục Trần vẫn tỏ ra căm hận, nhưng lại có một nét khâm phục khó phát hiện. Kẻ kia đối với nàng thật đáng căm thù, nhưng không thể phủ nhận hắn rất vĩ đại.
Ngày trước còn ở Linh Lộ, Vũ Doanh Doanh nổi điên vì bị Mục Trần đối xử như thế, chăm chăm tìm kiếm bóng dáng Mục Trần khắp nơi để rửa nhục. Thế nhưng Linh Lộ quá lớn, nàng không thể tìm ra hắn, đến lúc nghe lại cái tên Mục Trần, thì hắn đã bị trục xuất.
Khi đó nàng mới biết đỉnh đỉnh đại danh Huyết Họa Giả của hắn, rồi khi được biết đến đại sự kiện huyết họa Linh Lộ kia cũng không khỏi chấn động. Ngày đầu gặp hắn không thể ngờ được có lúc hắn sẽ tạo thành một chuyện đáng sợ đến như thế, không ngờ khi xưa chỉ đùa giỡn nàng một phen, rồi lại thả đi.
Hiển nhiên đến khi gặp lại tên kia, không ngờ hắn lại thay đổi rất nhiều, không còn sự non nớt năm xưa, nhiều hơn sự lạnh lùng khiến người ta xiêu đổ.
"Hứ!"
Bất chợt nghĩ vậy, Vũ Doanh Doanh đỏ mặt phì một tiếng. Nàng hận không thể băm hắn ra làm trăm mảnh, nào có thể có tâm tư đó!
Đám đội viên phía sau thì hoàn toàn im lặng, không quấy rầy tâm tư của nàng.
Mục Trần đứng trên thạch đài thở phào nhìn chiến tượng đã phân ra làm hai. Chiến tượng quá mạnh, nhưng dù sao cũng chỉ là chiến tượng, chiến đấu dựa vào bản năng được thiết lập sẵn, không có trí khôn như nhân loại.
- Cuối cùng cũng xong.
Mục Trần thở ra, tung cước đá chiến tượng văng đi, rồi hắn ngẩng lên, hai mắt rực lửa háo hức nhìn trung tâm thạch đài. Trong đài sen ngọc thạch kia, Cửu Dương Linh Chi lay động cành lá, những quả cầu nóng cháy như mặt trời lắc lư tản mát dao động kinh người.
Đột nhiên hào quang lóe lên ngưng tụ bên cạnh đài sen, biến cố khiến hắn kinh hãi nhảy lùi lại. Chẳng lẽ chiến thắng vẫn còn chưa thể lấy được Cửu Dương Linh Chi?
Hào quang chậm rãi hiện ra, rõ ràng là linh ảnh vị lão nhân tóc bạc kia.
Mục Trần cảnh giác nhìn lão, ôm quyền:
- Tiền bối, ta đã đánh bại chiến tượng, Cửu Dương Linh Chi hẳn phải thuộc về ta?
Tuy nhận định trước mặt chỉ là một linh ảnh còn để lại, vốn không có trí tuệ, nhưng hắn vẫn khách khí tỏ ra cung kính.
Linh ảnh kia không trả lời, chỉ nhìn hắn.
Mục Trần nhíu mày, chợt hắn phát giác đôi mắt linh ảnh kia vốn trống rỗng, thì lúc này có thêm cái gì đó, hoàn toàn không giống như một tồn tại không có linh hồn.
- Không ngờ lão phu còn có thể chứng kiến thần thuật Mộc Thần Điện ta...
Khóe môi run run, lão nhân tóc bạc cất tiếng, âm thanh như ngàn xưa vọng lại.
Mục Trần biến sắc hoảng hồn. Thanh âm của lão nhân trước mặt đã trở nên thật hơn nhiều, không trống rỗng vô hồn như trước nữa, dường như kia là một người sống!
Linh ảnh này chẳng lẽ có trí tuệ?
- Đừng lo lắng, chính vì ngươi thi triển thần thuật Mộc Thần Điện, mới khiến một tia ý thức tiềm ẩn trong linh ảnh của ta được kích hoạt mà thôi, nó sẽ nhanh chóng tan mất.
Lão nhân lên tiếng trấn an.
Mục Trần thở phào, nhưng cũng chưa hết lo, hắn cung kính hỏi:
- Không biết tôn tính đại danh của tiền bối?
- Ngay cả Mộc Thần Điện cũng đã tan tành, tên của ta nhớ để làm gì?
Lão nhân than nhẹ, ngữ khí đầy đau thương.
- Ngươi đúng là một hạt mầm rất tốt, chỉ tiếc không phải đệ tử Mộc Thần Điện.
Lão tỏ ra tiếc nuối, Mục Trần thi triển Thiên Mộc Thần Luân kích hoạt ý thức của lão, khiến cho lão cũng được mục sở thị chiến đấu của hắn và chiến tượng.
Mục Trần ngẩn ra, dường như nghe hiểu ẩn ý trong lời nói của lão, lúc này khẩn khoản cười nói:
- Nếu tiền bối không chê, thật xin cho vãn bối làm đệ tử ký danh Mộc Thần Điện.
Lão nhân khẽ cười, nhìn Mục Trần thích thú:
- Thật là một tiểu tử thông minh!
Mục Trần cười khoái chí. Lão nhân kia có lẽ là một người tính cách ngoan cố cổ hủ, Mộc Thần Điện hiện tại đã mất, hắn mang thêm một cái danh đệ tử ký danh cũng chẳng có nghĩa gì, nhưng lời nói không mất tiền mua, lại khiến lão thích thú, có lẽ cũng có lợi.
Lão nhân vuốt ve chòm râu, chợt búng tay ra, mấy luồng lục quang bắn vào giữa trán Mục Trần, hóa thành một đồ văn hình cây rồi nhanh chóng tan đi.
- Thiên Mộc Thần Luân của ngươi hẳn là đoạt được từ Mộc Thần Bia. Có những thần thuật khác cũng được khắc trong những Thần Bia khác.
Mục Trần khẽ gật, điều này hắn đã đoán từ trước.
- Nếu có cơ hội, ngươi hãy thu thập năm tiểu thần thuật kia lại, đến lúc đó thứ mà ta vừa cho ngươi sẽ giúp ngươi dung hợp hoàn toàn. Khi đó ngươi sẽ có một bất ngờ.
Lão thản nhiên cười nói
- Đa tạ tiền bối!
Mục Trần mừng rơn trong lòng, ôm quyền cảm tạ.
Lão nhân tóc bạc phất tay, vỗ nhẹ lên đài sen. Hào quang rực sáng hơn, rồi đài sen nhanh chóng thu nhỏ lại, cả gốc Cửu Dương Linh Chi cũng teo dần, rồi trở nên chỉ còn lớn hơn bàn tay.
Lão vung tay ném đài sen cho Mục Trần, hắn kích động nhận lấy Cửu Dương Linh Chi.
- Đi đi! Muốn đoạt được truyền thừa của Mộc Thần Điện, chỉ có thể dựa vào chính mình ngươi.
Lão hít sâu một hơi, khép hờ hai mắt, lẩm bẩm:
- Thật hoài niệm a.
Mục Trần chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng tinh anh trong mắt lão chợt tan đi dần dần, rồi trở lại vẻ trống rỗng vô hồn. Tia ý thức còn sót lại cũng đã biến mất.
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 519: Ai cũng có phần.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Mục Trần nhẹ nhàng bay ra khỏi thạch đài, sau đó hạ xuống cạnh Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền, đưa mặt cười đắc thắng:
- May mắn không làm nhục mệnh, hẳn là chưa đến mức xấu hổ chứ?
Lạc Li mỉm cười khẽ gật.
- Bình thường thôi, có gì mà đắc ý. Nếu để ta lên, chiến tượng kia đâu thể áp đảo ta thành như thế.
Ôn Thanh Tuyền trề môi khinh thường, kiêu ngạo như nàng đâu dễ dàng tán tụng trước mặt hắn như vậy, cho dù quả thật hắn cũng khá lợi hại trong trận đánh vừa rồi.
Mục Trần chỉ cười xòa. So sánh tu vi linh lực, hắn và Ôn Thanh Tuyền chênh lệch không nhỏ. Nếu hắn cũng có thực lực linh lực nan, không chừng đối phó với chiến tượng kia cũng thoải mái hơn nhiều.
- Tiếp theo, mọi người cùng lên thử chứ?
Mục Trần hếch mặt khích tướng mọi người. Dựa theo quy tắc linh bảo sơn, hắn đã khiêu chiến thành công, lấy được Cửu Dương Linh Chi, không thể tiếp tục khiêu chiến được nữa. Nhưng những người khác thì vẫn còn y nguyên cơ hội, mà linh bảo sơn vẫn còn rất nhiều của quý như nấm mọc sau mưa, nếu có thể đoạt được thì sẽ ích lợi lớn cho thực lực bản thân.
Ôn Thanh Tuyền và Lạc Li thì chẳng có gì do dự, dĩ nhiên bảo tàng trước mặt, các nàng không cam tâm tay không bỏ về. Tốt nhất linh bảo sơn là Cửu Dương Linh Chi đã bị Mục Trần cướp đi, nhưng bảo vật khác vẫn có những giá trị cực kỳ xa xỉ.
- Chúng ta có thể được không?
Từ Hoang, Triệu Thanh Sam, Mộ Phong Dương thì hơi do dự.
- Cứ theo trình độ bản thân mà chọn, đừng leo lên các tầng cao quá, hẳn là có thể dễ dàng chiến thắng.
Mục Trần cười nói.
- Vậy được!
Cả ba cũng nao nao lo lắng, nhưng cũng là kẻ xông pha. Mấy cô gái kia còn không từ bỏ, nam tử như họ cụp đuôi bỏ trốn thì mất mặt quá.
Lúc này không khí phía ngoài linh bảo sơn cũng trở nên náo nhiệt hơn, những kẻ lỗ mãng khi trước đã để lại bài học quý cho người khác, ai nấy chưa xông vào bắt đầu rục rịch chọn mục tiêu mà họ cho là phù hợp với khả năng, chuẩn bị xông lên khiêu chiến.
- Lên đi!
Mục Trần nhìn thấy những chi đội khác cũng đang hăm hở, liền lên tiếng thúc giục.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền dẫn đầu đi trước, xông lên tầng 8 linh bảo sơn, bởi vì tầng 9 đã hoàn toàn trống trơn, lựa chọn này đã trở thành tốt nhất.
Tần Nhi, Nhạc Nhi, An Nhã, Tú Linhnh đều chọn lấy tầng 6. Chiến tượng nơi đó thực lực đều sánh ngang linh lực nang, nhưng họ cũng có kỹ năng mạnh mẽ, nên chẳng có gì phải sợ.
Nhóm Từ Hoang thì có vẻ yếu thế hơn các nàng, chỉ chọn tầng 5, chiến tượng thực lực thân thể nan, cũng vừa sức.
Bọn họ ra tay khiến cho không khí căng thẳng bị xóa tan, những chi đội khác cũng không còn kiềm chế nữa, lập tức xông vào đoạt bảo.
Trong đám người đó, Vương Chung và Võ Doanh Doanh đều hướng lên tầng 8, dĩ nhiên thực lực của họ đủ sức để họ tự tin như thế.
Không khí ở linh bảo sơn lại trở nên sôi nổi ồn ào.
Những vòng chiến kịch liệt nổ ra trên các thạch đài, không ít kẻ có thực lực tốt đều giành chiến thắng, một ít kẻ xui xẻo gặp bất trắc, bị chiến tượng tận dụng sơ hở đánh lui, cuối cùng bị giam lại. Phần lớn mọi người đều giành được mục tiêu của mình.
Đám người thần tình vui sướng lao người ra khỏi linh bảo sơn, không khí có vẻ vui vẻ náo nhiệt. Nhưng cũng có vài chi đội sắc mặt không tốt lắm, vì vài đội viên của họ đã bị nhốt lại trong linh bảo sơn, cho dù họ cũng đoạt được bảo vật nhưng chiến lực tổng thể đội ngũ đã bị giảm thiểu đáng kể. Có thể nói hành trình đại tái linh viện của họ xem như đã phải dừng lại.
Lạc Li và Ôn Thanh Tuyền chẳng có bất ngờ gì xảy ra, thực lực chiến tượng mà các nàng phải đối mặt cũng rất mạnh, nhưng vẫn chưa chân chính đạt tới đệ nhất trọng Thần Phách nan, nên thắng lợi rất dễ dàng.
- Các ngươi lấy được cái gì?
Mục Trần tò mò hỏi.
Lạc Li cười tủm tỉm, hào quang lóe lên trong tay, đài sen ngọc thạch hiện ra, bên trong là một dây leo đỏ rực như lửa, nhìn như xích long, trên thân cây còn có những vảy nhỏ, bên trong có dung dịch lưu động như dung nham, toát ra khí tức nóng cháy.
- Đây là Xích Long Đằng, sinh sống trong nham thạch nóng chảy, dung dịch nham tương của nó có hiệu quả rèn luyện thần phách, nó có thể giúp ta tăng cường khả năng thành công vượt qua thần phách nan.
Lạc Li nói.
- Của ta là Băng Sơn Tuyết Linh Quả, cũng có công hiệu như Xích Long Đằng nhưng thuộc tính tương phản, cũng rất tốt cho việc độ Thần Phách nan.
Ôn Thanh Tuyền cầm một quả trắng như ngọc, bề ngoài phủ đầy băng tuyết như được chôn vùi trong nơi cực lạnh.
- Tuyệt vời!
Mục Trần hứng chí, bảo vật tăng cường Thần Phách, đối với trình độ các nàng hiện tại quả như cá gặp nước.
Đám lâu la còn lại cũng thuận lợi vượt ải, không ai vướng phải khó khăn quá lớn khi khiêu chiến. Lúc này đang trở về, sắc mặt cũng hoan hỉ vui mừng. Vậy là chuyến tham bảo ở linh bảo sơn này đoàn người của hắn đã có thu hoạch phong phú.
Khiêu chiến linh bảo sơn cũng dần kết thúc, đám người bên kia cũng bay ra, thuận lợi mang theo chiến lợi phẩm.
- Đi!
Vương Chung vừa ra khỏi, âm trầm liếc nhìn Mục Trần, ánh mắt đề phòng. Hắn vội dẫn ba chi đội Thánh linh viện nhanh chóng rút khỏi đây. Đội ngũ của hắn cũng vừa trải qua thảm chiếm, tiêu hao cũng không ít, dĩ nhiên sẽ đề phòng kẻ khác thừa cơ cướp đoạt. Dù sao thì mỗi người cũng chỉ được một lần khiêu chiến tầm bảo, ai nấy muốn có nhiều hơn thì phải chú ý đến những kẻ khác mà thôi, và uy hiếp lớn nhất vẫn đến từ đám người Mục Trần bên này.
Mục Trần nhìn bọn họ đi xa, nhếch môi cười nhạt. Hắn cũng chưa đến mức đê tiên như Vương Chung lo lắng. Vả lại nơi này còn biết bao nhiêu người, trước đó hắn đoạt được Cửu Dương Linh Chi ở tầng 9, cũng không ít kẻ đang dòm ngó bảo vật của hắn, mặc dù còn đang ngại đoàn người bên này mạnh mẽ, nhưng ai dám chắc bọn kia không thừa cơ đánh lén lúc người sơ hở, phiền phức cũng không ít.
Do vậy hiện tại hắn cũng không có tâm tư nào tham lam đến những bảo vật khác.
Sau đó chi đội của Võ Doanh Doanh cũng thuận lợi trở ra, thoáng liếc nhìn lại Mục Trần, vẫn tỏ vẻ hậm hực rồi dẫn đội viên nhanh chóng rời đi.
Mục Trần tỏ ra cũng bất đắc dĩ, đối với Võ Doanh Doanh không có bao nhiêu ác cảm, chỉ có nàng ta còn khúc mắc đối với hắn.
- Sao thế? Lưu luyến ư? Ngươi có biết huynh trưởng của Võ Doanh Doanh là ai không?
Ôn Thanh Tuyền sửa giọng chọc ghẹo.
- Huynh trưởng?
Mục Trần ngẩn người, kinh ngạc phun ra hai chữ:
- Võ Linh?
Kẻ kia với hắn chẳng phải xa lạ, đã từng giao đấu trong Linh Lộ, cũng là một nhân vật không nên dây vào và cực khó giải quyết như Cơ Huyền, ngay chính hắn cũng không muốn trêu chọc. Nhưng khác với Cơ Huyền, giao tranh giữa hai người chỉ xem như đánh nhau giữa đường, không có ân oán gì.
Không ngờ Võ Linh lại là huynh trưởng của Võ Doanh Doanh, thế thì thật là đau đầu. Chẳng biết tên kia nếu biết được muội muội bị hắn đối xử như thế thì sẽ trở nên như thế nào nữa.
- Ngươi đúng là may mắn mà, những cao thủ khó nhằn nhất Linh Lộ đều trở thành đối thủ của ngươi.
Ôn Thanh Tuyền hả hê cười nói.
- Đúng thế, và cái vị Linh Quan Giả nhà ngươi chính là đối thủ lớn nhất.
Mục Trần không phản bác, giọng điệu lại có vẻ tấm tắc.
Ý tứ trong lời của hắn không chỉ là biểu hiện khác thường của Ôn Thanh Tuyền đối với Lạc Li. Hiện tại tuy là hợp tác, nhưng đến khi vào quyết chiến, có lẽ Ôn Thanh Tuyền sẽ trở thành đối thủ đáng gờm nhất. Cô gái kiêu hãnh này hắn cực kỳ kiêng dè, chẳng kém Cơ Huyền, Võ Linh một chút nào.
- Đúng là tiếc thật, ta mà có cơ hội, nhất định không khách khí.
Mục Trần sờ sờ vào giữa trán, mộc ấn mà lão nhân kia để lại còn cho hắn biết không ít thông tin về Mộc Thần Điện, bố trí các cấu trúc tổng thể của thế lực này đều đã nằm trong trí của hắn.
Ngẩng lên nhìn về hướng tây nam, hắn chỉ thấy một màu xanh tươi mơn mởn ngập chân trời.
Hướng đó có một khu vực đặc biệt của Mộc Thần Điện, một trọng địa của thế lực này. Chí Tôn linh dịch của cả Mộc Thần Điện đều được cất giấu ở nơi đó.
Bảo tàng Chí Tôn linh dịch của một thế lực viễn cổ thừa sức khiến bất kể cường giả Chí Tôn nào nghe nói cũng phải động tâm.
Huống gì là hắn.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc