Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 369: Hạn lệnh
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Rất rõ ràng, tổ điều tra rút khỏi thành phố An Thuyền, người có lợi nhất, đúng là Đường Đại Minh, lại thoáng liên tưởng một tý đến quan hệ giữa Đường Đại Minh cùng Trang Đạo Hiền, cùng với ngày hôm qua mình chứng kiến sự tình Đường Đại Minh hiện ra tại Tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền biết hơn phân nửa là Trang Đạo Hiền muốn thông qua Trương Luân, tạo áp lực với hắn, dùng cái này để bảo vệ Đường Đại Minh.
Chiêu này đúng là rất hung ác.
Dương Tử Hiên có thể không để cho Thuộc Bình mặt mũi, có thể không để cho La Tử Cường mặt mũi, thậm chí không để cho Trang Đạo Hiền mặt mũi, nhưng lại không thể đối nghịch lời Trương Luân nói.
Dương Tử Hiên không biết, đến cùng là Trang Đạo Hiền xuất ra điều kiện gì trao đổi với Trương Luân, mà Trương Luân lại có thể hạ một cái mệnh lệnh như vậy cho mình.
Trang Đạo Hiền chứng kiến khuôn mặt ảm đạm của Dương Tử Hiên, trong nội tâm thầm cười một tiếng, tiểu gia hỏa, muốn đấu cùng tôi sao, cậu chưa đủ kinh nghiệm.
"Tốt, bí thư, tôi nghe theo tổ chức an bài." Dương Tử Hiên đứng lên nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Trương Luân, không hề liếc Trang Đạo Hiền ngồi bên cạnh.
Có chút cô đơn đi ra khỏi văn phòng Trương Luân, Dương Tử Hiên cảm thấy như bị sỉ nhục, nắm chặt nắm tay lại thành quả đấm, Trang Đạo Hiền đã thông qua cao tầng, hướng chính mình tạo áp lực, Dương Tử Hiên cũng không phải là cái loại người đơn giản chịu thua.
Trang Đạo Hiền vậy mà lại vận dụng cao tầng tới dọa mình, vậy thì tôi sẽ náo loạn cái án kiện này lên.
Dương Tử Hiên nhếch mép, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, thẳng đến hiện tại, ba người đứng đầu tỉnh ủy đều không lưu ý án kiện Trịnh Mộc Đa này, Trang Đạo Hiền khẳng định cũng không muốn ba người đứng đầu Tỉnh ủy biết rõ về bản án này.
Dù sao, nếu như ba người đứng đầu Tỉnh ủy chú ý đến bản án, sẽ khiến bản án này trở nên càng thêm phức tạp hơn.
Nếu như Trang Đạo Hiền muốn lật bàn mà nói, chỉ sợ sẽ phải trả giá càng lớn một cái giá và nhượng bộ rất lớn, đây là tứ Trang Đạo Hiền tuyệt đối không muốn nhìn thấy.
Nghĩ tới đây, nụ cười lạnh trên mặt Dương Tử Hiên càng thêm đậm đặc.
Trang Đạo Hiền đã ưa thích chơi trò cao tầng chính trị như vậy, tôi liền chơi triệt để cùng với ngài.
Bí thư Tỉnh ủy Chu Trì Khôn đi vào La Phù tỉnh, về sau, một mực đều không có chỗ ra tay, Dương Tử Hiên cười cười, nếu như mình chọc cái bản án này lên cao trào, nói không chừng sẽ trở thành cái cớ và lý do để Chu Trì Khôn thu thập phái bản địa.
Dương Tử Hiên thậm chí có thể đoán được, ở trong những ngày tiếp theo, Trang Đạo Hiền sẽ phải sứt đầu mẻ trán, mệt mỏi ứng phó thế công của Chu Trì Khôn.
Kỳ hạn mười lăm ngày thoáng một tý đã truyền tới tổ điều tra thành phố An Thuyền, về sau, tổ điều tra lập tức sôi trào lên.
Đương nhiên là có người vui mừng có người lo rồi, bình thường thành viên tổ điều tra đều đợi đến phát ngán tại thành phố An Thuyền, nhưng lại bị truyền thông và Trịnh Mộc Đa giội cho một thân nước lã, bọn hắn rất muốn trở lại tỉnh thành, cùng bà vợ và con cái gặp nhau, cho nên, thời điểm Dương Tử Hiên truyền đạt chỉ thị Trương Luân phê đến tổ điều tra, trong nội tâm không ít tổ viên tổ điều tra đều cảm thấy cực kỳ hưng phấn, nhưng không thể biểu hiện trên mặt.
Chỉ là, vài người rút từ văn phòng Tỉnh ủy, điều đến tổ điều tra không thể đè nén sự hưng phấn của mình, dù sao thì Phan Bách Văn cũng không quản được bọn hắn, cứ dứt khoát đi thành phố An Thuyền uống rượu chơi bài chúc mừng.
Phan Bách Văn thì là vẻ mặt lo lắng, đi suốt đêm trở về tỉnh thành, mưu đồ bí mật cùng Dương Tử Hiên.
Xe công vụ màu trắng đứng tại trước nơi ở của Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên đang ở ngoài cửa nghênh đón.
"Dương sở, đây là có chuyện gì, tại sao Trương Luân bí thư lại đột nhiên hạ cái kỳ hạn này?"
Trên mặt Phan Bách Văn lộ ra vẻ sầu lo và lo lắng, nói: "Tôi ở An Thuyền nghe thấy, đã một đêm không ngủ được."
Dương Tử Hiên chú ý tới ánh mắt Phan Bách Văn, quả thật có một quầng thâm, mấy ngày nay, Phan Bách Văn cùng lúc phải có kế hoạch tung lời đồn Trịnh Mộc Đa tỉnh lại, đã bàn đời vấn đề ở thành phố An Thuyền, vừa phải tiến hành điều tra chiều sâu đối với bản án Đường Lập, xác thực là mệt chết đi được.
Vỗ vỗ bả vai Phan Bách Văn, Dương Tử Hiên cũng không nói cái kỳ hạn này là kết quả giao dịch giữa Trương Luân và Trang Đạo Hiền, hai đại nhân vật trong tỉnh, chỉ hời hợt nói một câu: "Tâm tư lãnh đạo, ai có thể phỏng đoán đây?"
"Có thể là tiến độ điều tra của các cậu cực kỳ chậm chạp, hơn nữa còn có Trịnh Mộc Đa triệt để phạm tội, truyền thông tỉnh cũng là trực tiếp đem manh mối kéo dài đến vấn đề bên trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, khả năng là đã chọc giận Trương Luân bí thư rồi." Dương Tử Hiên chỉ có thể an ủi đại tướng thủ hạ Phan Bách Văn này như vậy.
Lúc trước là Dương Tử Hiên đứng ở trước mặt Trương Luân, hết lòng tiến cử Phan Bách Văn nhậm chức tổ trưởng tổ điều tra.
Lần này cần có đột phá trọng đại ở trong kỳ hạn nhất định, không làm rõ tình tiết vụ án Đường Lập tử vong, tổ điều tra sẽ trực tiếp bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rút về, chỉ sợ sẽ là đả kích không nhỏ đối với tính mạng chính trị của Phan Bách Văn.
Loại kết quả này, vô luận là Dương Tử Hiên hay là Phan Bách Văn, đều không thể tiếp nhận.
"Tôi bây giờ nên làm gì đây, Dương sở, ngài cực kỳ hiểu rõ đối với nguyên nhân tiến độ chúng tôi điều tra tình tiết vụ án chậm chạp, trước kia, thị ủy An Thuyền một mực không phối hợp với công tác tổ điều tra chúng tôi, thậm chí cố ý tránh né tổ điều tra tỉnh ủy chúng tôi, thậm chí cố ý thiết kế chướng ngại cho công tác điều tra của tổ điều tra tỉnh ủy chúng tôi, ngài nói..." Trên mặt Phan Bách Văn tràn đầy vẻ thiệt thòi.
"Lão Phan, tôi phải phê bình cậu, không cần phải luôn cường điệu nguyên nhân khách quan, phải tìm nguyên nhân từ trên người mình, là nguyên nhân gì làm cho công tác điều tra của tổ điều tra các cậu khắp nơi vấp phải trắc trở tại thành phố An Thuyền, cậu đã nghĩ tới chưa?"
Dương Tử Hiên tiến vào bên trong, Phan Bách Văn đi theo, đây là lần đầu tiên Phan Bách Văn đến nhà Dương Tử Hiên.
Một mảnh tiểu khu này đều là nhà của các lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, tuy Phan Bách Văn cũng là một cán bộ cấp phó sở, nhưng cũng không phải lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, cho nên không thể ở trong khu này, một nhà ba người đều lách vào ký túc xá cơ quan Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh.
Dương Tử Hiên vào đây, về sau, cũng không lắp đặt thêm thiết bị, Dương Tử Hiên xác định rồi, mình sẽ không ngốc cả đời tại Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, không cần phải tốn tiền tiến hành tu sửa nơi này làm gì.
"Dương sở, ngài đang phê bình năng lực nghiệp vụ của tôi sao?"
Giọng nói Phan Bách Văn trở nên yếu đi, hiện tại Phan Bách Văn không thể không thưa nhận, năng lực nghiệp vụ của chính mình so với Dương Tử Hiên, xác thực là rất có chênh lệch.
Tuy Dương Tử Hiên không có thủ đoạn cực kỳ chuyên nghiệp, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm chủ chính một phương ở địa phương, hiểu rõ các quan hệ lắt léo ở địa phương, thoáng cái đã làm cho Đường Đại Minh và thị ủy thành phố An Thuyền loạn lên, đây là việc Phan Bách Văn không làm được.
Dương Tử Hiên ngồi xuống, hai chân vắt chéo, nói: "Không phải phê bình cậu, hơn nữa, tôi nói cho cậu biết, đánh rắn phải đánh đúng bảy tấc.”
“Trương Luân bí thư yêu cầu chúng ta trong vòng mười lăm ngày đưa ra kết quả trọng đại, cũng không phải là nhiệm vụ không thể hoàn thành, mấu chốt phải xem chúng ta làm thế nào."
Ngồi xuống, tiểu Thiến đưa nước trà lên, Khả Cũng đã đi lên trên rồi, ngồi trên lầu đọc sách.
Phan Bách Văn không nghĩ tới bảo mẫu trong nhà Dương Tử Hiên lại xinh đẹp như vậy, trong lòng có chút kinh ngạc, Dương Tử Hiên nói tiểu Thiến là mình dẫn từ Nam Hồ tới, Phan Bách Văn liền không để ý nữa.
"Dương sở, ngài có biện pháp gì sao?" Phan Bách Văn thoáng cái đã cảm thấy hứng thú về những lời Dương Tử Hiên nói, hắn biết rõ đầu óc Dương Tử Hiên rất nhanh nhẹn, thủ đoạn cũng nhiều, Dương Tử Hiên đã nói mười lăm ngày có thể có đột phá trọng đại, vậy thì hơn phân nửa là có thể có đột phá trọng đại.
Dương Tử Hiên không có ý định che giấu, bộc lộ toàn bộ ý nghĩ của mình ra: "Tôi có ý định tiếp tục náo loạn hai sự kiện Đường Lập và Trịnh Mộc Đa này, náo loạn đến mức kinh động ba người đứng đầu Tỉnh ủy!”
“Chỉ cần ba người đứng đầu chen tay đến, chúng ta sẽ có thể có thở dốc cơ hội, ít nhất thì chúng ta cũng không thể bị xám xịt rút về, ba người đứng đầu Tỉnh ủy đã chú ý, liền không có khả năng để cho cái án kiện này chết quá nhanh."
"Hả?" Phan Bách Văn không nghĩ tới lại Dương Tử Hiên to gan như vậy, buột miệng hỏi: "Như vậy có thể khiến cho sự tình càng thêm phức tạp hay không?"
"Phức tạp không đáng sợ, chúng ta muốn, đúng là phức tạp, ở bên trong tình thế hỗn loạn, chúng ta mới có thể đột phá và thu lợi." Dương Tử Hiên liếc liếc Phan Bách Văn.
"Về phần làm sao để chọc đến Tỉnh ủy, cậu cũng không cần phải quan tâm, tôi sẽ xử lý chuyện này."
Dương Tử Hiên đứng lên, nói "Con gái Đường Lập, Đường Ung Dung, hôm qua tìm đến tôi, nàng nói một ít tin tức về chuyện Đường Lập tử vong, còn có cả chuyện nàng nắm giữ trong tay một ít chứng cớ về nguyên nhân Đường Lập tử vong."
Dương Tử Hiên gõ gõ ngón trỏ trên mặt bàn, nói: "Chỉ là, nàng không thể hoàn toàn nói thật, chắc chắn nàng cũng đang tự mình suy đoán.”
“Nếu như người phía sau màn bị vạch ra thật sự là Đường Đại Minh, tôi cảm thấy Đường Lập chắc chắn là uy hiếp được kiếp sống chính trị của Đường Đại Minh, sau đó, Đường Đại Minh mới nóng lòng diệt trừ Đường Lập, không có khả năng chỉ bởi vì Đường Lập có mâu thuẫn cùng với hắn, hắn liền ra tay hãm hại một cán bộ cấp chính sảnh."
"Nói thí dụ như?"
Phan Bách Văn không nghĩ tới, Dương Tử Hiên vậy mà đã nắm giữ được nhiều tin tức như vậy, trong nội tâm cũng có chút hổ thẹn, chính mình mang theo tổ điều tra hơn mười người cọ xát gần một tháng tại thành phố An Thuyền, vẫn chưa hiểu rõ tình huống bằng Dương Tử Hiên tìm hiểu trong vòng hai ngày.
"Nói thí dụ như trong tay Đường Lập có căn cứ chính xác Đường Đại Minh làm việc không tuân theo quy định, hoặc tài liệu không tuân theo quy định, hơn nữa còn lộ ra tiếng gió, Đường Đại Minh đang trong thời kì khảo sát mấu chốt để lên cấp phó tỉnh, bởi vậy hắn liền ra tay trực tiếp bóp chết Đường Lập, chế tạo ra tai nạn xe cộ giả."
Dương Tử Hiên phân tích: "Đây là một loại khả năng."
Vẻ mặt Phan Bách Văn tràn đầy khiếp sợ, nhưng Dương Tử Hiên phân tích rất nhịp nhàng ăn khớp, hắn không thể phản bác được gì, chỉ có thể nói: "Địa điểm Đường Lập gặp chuyện không may, lúc trước chúng tôi đã khảo sát thực địa một thời gian ngắn rồi, còn có cả tổn thương của Đường Lập, xác thực là chết vì tai nạn xe cộ."
"Nhưng chiếc xe của Đường Lập lại bị hủy hoại rất triệt để, tôi đã từng sai người đi kiểm tra cốt xe, dường như đã bị người động đậy tay chân, nhưng không lấy được căn cứ chính xác có tính thực chất." Phan Bách Văn thở dài nói.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, nói: "Trong này có rất nhiều điểm đáng ngờ, cậu không thể buông lỏng, cậu có chú ý tới hay không, đi cùng xe với Đường Lập, còn có cả thư ký của hắn, hai người đều chết tại chỗ."
Thư ký đối với một nhân vật chính trị mà nói, tương ứng như một đứa con chính trị, vô cùng thân thiết, lúc trước Dương Tử Hiên đã chú ý tới chi tiết này.
"Nếu như trong tay Đường Lập thật sự nắm giữ chứng cớ và tài liệu Đường Đại Minh không tuân theo quy định, như vậy, những chứng cớ và tài liệu này không có khả năng xuất xứ từ trong tay Đường Lập, rất có thể là do thư ký này nắm giữ, hiện tại thư ký cũng chết, nhưng cái sợi dây manh mối này lại chưa đứt!"
Dương Tử Hiên cười nói: "Cho nên, lão Phan, việc kế tiếp cậu cần làm, là âm thầm điều tra về thư ký Đường Lập."
Phan Bách Văn vỗ mạnh bàn tay một cái, nói: "Đúng vậy, chúng tôi một mực không để ý đến thư ký này, Dương sở nói một câu làmbừng tỉnh người trong mộng."
"Chỉ là, trước khi cậu điều tra, phải đi bái phỏng một người." Dương Tử Hiên một lần nữa ngồi xuống
"Ai?"
"Bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố An Thuyền —— Mã Tương Như!"
Phan Bách Văn kinh ngạc nói: "Dương sở, chúng tôi vừa đến thành phố An Thuyền, người thứ nhất tìm hiểu gặp mặt, đúng là cô ta, nhưng thái độ của cô ta cực kỳ mập mờ, lời nói cũng như là đẩy chúng tôi lọt vào trong sương mù, cực kỳ mơ hồ, tôi cảm giác cô ta đã liên lụy rất sâu đến Đường Đại Minh, tại sao Dương sở lại nghĩ đến cô ta vậy?"
Dương Tử Hiên cười nói: "Lúc trước cậu không nhúc nhích được cô ta, không có nghĩa là bây giờ vẫn không thể nhúc nhích được cô ta, hiện tại thế cục thay đổi, rất có thể cô ta cũng đã thay đổi quan điểm rồi."
"Tôi có thể nói cho cậu biết một tin tức, sở dĩ Đường Ung Dung có thể tìm tới tận cửa nhà tôi, hướng tôi báo cáo nhiều sự tình, chính là do Mã Tương Như chỉ điểm!"
Sắc mặt Phan Bách Văn đầy vẻ chấn động, nói: "Chuyện này thật sự là kỳ quái, xem ra tôi phải gặp lại bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố An Thuyền này."
"Đường Ung Dung bên kia, cậu cũng không cần quản, tôi sẽ quản, đến lúc đó cậu phái vài người cùng đi với tôi là được rồi." Dương Tử Hiên phân phó vài câu.
Chấm dứt cuộc nói chuyện, về sau, Dương Tử Hiên bấm điện thoại của Trương Tuyết Bách, muốn tìm hiểu sự tình Trương Luân tuyên truyền kỳ hạn tại báo tỉnh.
Trương Tuyết Bách cười nói: "Rất phiền muộn đúng không, lại bị hạn lệnh trong vòng mười lăm ngày phải lấy được đột phá trọng đại, nhưng cha tôi khẳng định cũng có cái nhìn của ông ấy, cậu không phải phỏng đoán nhiều làm gì, tóm lại là không biết hại cậu, như vậy là được rồi."
Tìm được một câu trả lời thuyết phục như vậy, Dương Tử Hiên muốn cười khổ cũng không được, chỉ là, Dương Tử Hiên rất nhanh liền không thể cười nổi rồi.
Ở trên đường Phan Bách Văn đánh xe trở về thành phố An Thuyền, một tổ viên tổ điều tra đi theo tổ điều tra, nhảy lầu từ nhà khách năm tầng xuống đất, chết tại chỗ.
Dương Tử Hiên nắm giữ được tin tức, trước tiên liền thông báo cho Trương Luân và Thuộc Bình, hai lãnh đạo chủ quản.
Trương Luân không trong đại phát lôi đình như dự liệu, mà là phân phó vài câu, để cho Dương Tử Hiên giải quyết tốt hậu quả, điều tra chân tướng.
Ngữ khí Thuộc Bình cũng rất trái ngược với bình thường, không hề đối chọi gay gắt, trải qua lần trước Dương Tử Hiên nhắc nhở, Thuộc Bìnhđã chú ý tới tâm tư ác độc của Lý Văn, châm ngòi ly gián hắn và Dương Tử Hiên, lại làm cho Thuộc Bình và Dương Tử Hiên đoàn kết chưa từng có.
"Sự tình đã phát sinh, bây giờ không phải là thời điểm truy cứu trách nhiệm, mấu chốt là phải xử lý tốt trật tự hiện trường và vấn đề quân tâm bên trong, có cái gì cần tôi giúp đỡ không?" Ngữ khí Thuộc Bình rất bình thản.
Có thể có được câu trả lời thuyết phục như vậy, Dương Tử Hiên đương nhiên không bỏ qua cơ hội xin xỏ Thuộc Bình: "Hiện nhân thủ trong tay tôi không đủ, Trương Luân bí thư đã quy định ngày phải hoàn thành án với chúng tôi."
"Thằng nhóc cậu chỉ biết tống tiền thôi, hiện tại nhân thủ ở trong Ban kỷ luật cũng rất thiếu thốn, tôi nhiều nhất là điều cho cậu ba bốn người thôi." Thuộc Bình lộ ra một khuôn mặt tươi cười khó có được.
Dương Tử Hiên đương nhiên không cho rằng quan hệ giữa hắn và Thuộc Bình có thể vì vậy mà cải thiện, hiện tại chỉ là nhất trí đối ngoại mà thôi.
"Có chút ít còn hơn không!" Dương Tử Hiên cười nói, Thuộc Bình ngoại trừ phân công quản lý một phòng phòng hai ra, còn phân công quản lý không ít những việc khác, nhân thủ có thể điều khẳng định không ít, nhưng Thuộc Bình chắc chắn cũng không dám để cho quá nhiều người rơi vào giữa bản án này, cho nên hắn không nhả ra, chỉ chịu điều ba bốn người đến.
Cúp điện thoại xuống, về sau, Dương Tử Hiên lại thông báo cho Phan Bách Văn, bảo Phan Bách Văn lập tức đến hiện trường xử lý.
"Dương sở, liên tiếp gặp chuyện không may, trái tim tôi sắp không chịu được rồi." Vẻ mặt Phan Bách Văn đầy cầu xin.
Dương Tử Hiên rất bình tĩnh nói: "Cậu cũng không phải quá lo lắng, cái liên tiếp gặp chuyện không may này, nói rõ chuyện ẩn ở bên trong trong này rất nhiều, nếu như một điểm động tĩnh đều không có, điều đó mới đáng sợ."
Phan Bách Văn hơi sững sờ, hỏi: "Ngài nói là, lần này nhảy lầu ngã chết, cũng là có người an bài sao?"
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 371: Đến nhà Trần Chí Ôn(1)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
Dương Tử Hiên cũng không giấu diếm ý nghĩ của mình, nói: "Hẳn là an bài có ý định, người chết cũng không phải Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng ta, mà là người rút ra từ văn phòng Tỉnh ủy bên kia rồi điều đến tổ điều tra."
"Xem chúng ta sắp tiếp cận chân tướng rồi, cho nên lại gây ra chuyện cho chúng ta, nói rõ địch nhân đang rất lo lắng." Khóe miệng Dương Tử Hiên hiện ra một nụ cười lạnh.
"Chỉ là, vừa xảy ra chuyện như vậy, rất hợp ý tôi, sự kiện náo loạn rồi, nhất định sẽ kinh động đến lãnh đạo cao tầng Tỉnh ủy."
Dương Tử Hiên thở dài nói: "Tuy vấn đề Trịnh Mộc Đa rất nghiêm trọng, nhưng dù sao cũng không chết người, hiện tại chết người rồi, những người trên Tỉnh ủy muốn che cái nắp, ví dụ như Trang Đạo Hiền, khẳng định cũng không thể che nổi." Dương Tử Hiên lạnh lùng nói.
Trải qua Dương Tử Hiên phân tích như vậy, Phan Bách Văn đã hiểu được, sự tình không đến mức bết bát như mình nghĩ, hắn hiện tại đúng là dạng lợn chết không sợ nước nóng rồi.
Thật sự làm rõ ràng được cái bản án này, sẽ là một chồng nghiệp vụ chiến tích dày đặc, làm không tốt, tiền đồ chính trị của hắn khẳng định phải tổn hao nhiều, thậm chí dừng lại không tiến, vậy hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Tuy người chết là người thuộc Văn phòng tỉnh ủy, nhưng trước mắt Dương Tử Hiên vẫn chưa nhận được điện thoại từ Văn phòng tỉnh ủy, Dương Tử Hiên liền tinh tế suy nghĩ, tổ viên tử vong này, có lợi nhất đối với ai.
Nhớ tới mấy ngày hôm trước, tại ngoài cửa Tỉnh ủy, lúc đi ngang qua xe của Đường Đại Minh, khuôn mặt Đường Đại Minh lúc ấy, trong nội tâm Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, chắc gì đã là kiệt tác của Đường Đại Minh?
Chẳng qua, nếu như ngay cả Đường Đại Minh cũng không phải, vậy thì là ai, Đường Đại Minh mặc dù là bá vương tại thành phố An Thuyền, nhưng cũng không thể coi thường vận mệnh người Văn phòng tỉnh ủy, người chết gọi là Vương Kiện, Vương Kiện là người phòng đôn đốc kiểm tra Tỉnh ủy, Đường Đại Minh không có khả năng làm cho hắn nghe lời.
Tình huống như thế này, cũng rất ý vị sâu xa.
Phân phó Lão Lưu lái xe đến quán rượu đông môn, Dương Tử Hiên liền thấy được Quan Quang Cốc tóc đã hoa râm.
"Quan chủ tịch tỉnh, thật sự là không có ý tứ, đã để cho ngài chờ đợi lâu."
Dương Tử Hiên gấp gáp bước lên phía trước, nắm tay cùng Quan Quang Cốc, hai người gặp mặt, không hề đặt ở khách sạn Hợp Thành Phúc và khách sạn Tử Kinh, nơi nhiều người hỗn tạp, Dương Tử Hiên rất rõ ràng, bây giờ vẫn chưa phải thời điểm công bố quan hệ hợp tác giữa hắn và Quan Quang Cốc, có lẽ là cứ cẩn thận một chút thì tốt.
"Tôi một người già sắp về hưu, không có gì để bận rộn, chờ một chút cũng không sao." Tuy ngữ khí Quan Quang Cốc đầy vẻ trêu chọc, nhưng ai cũng nghe ra được, trong lời nói của hắn tức mang theo sự cô đơn khi mất đi quyền lực.
Không ít quan lớn về hưu, sau khi về hưu, đều là um tùm không mui mà chết, mấu chốt có lẽ là không thích ứng được chênh lệch tâm lý cực lớn khi mất đi quyền lực, từ một người thét ra lửa đến một người không thể làm gì, không phải mỗi người đều có thể thản nhiên đối mặt.
"Ha ha, Quan chủ tịch tỉnh nói đùa rồi, chủ tịch tỉnh vẫn có thể đến hội đồng nhân dân hoặc ủy ban mặt trận bên kia phát huy nhiệt lượng thừa chứ sao." Dương Tử Hiên cười nói.
Nhưng sắc mặt Quan Quang Cốc không hề thay đổi tốt hơn, ngược lại, còn nhiều hơn một tia ảm đạm.
Dương Tử Hiên bắt được một tia ảm đạm này, chẳng lẽ Quan Quang Cốc ngay cả ở hội đồng nhân dân và ủy ban mặt trận cũng không tìm thấy vị trí nào để ngồi?
Bỗng nhiên Dương Tử Hiên nhớ tới, cùng kỳ với Quan Quang Cốc, còn có một cán bộ cấp phó tỉnh sẽ lui, là người đi được rất gần cùng phái bản địa, xem ra phái bản địa muốn Quan Quang Cốc nhường vị trí cho người kia.
"Đêm qua, đồng chí Trang Đạo Hiền Tỉnh ủy bên kia lại gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi tranh thủ thời gian hỗ trợ thủ tục chuyển giao quyền phá án của cục công an thành phố An Thuyền đến phòng trên tỉnh, tôi vẫn đang kéo dài thời gian!"
Quan Quang Cốc cũng không thèm che giấu, hôm nay, sự kiện Vương Kiện nhảy lầu, Quan Quang Cốc nhận được tin tức trước tiên, biết rõ trong lòng Dương Tử Hiên khẳng định là rất sốt ruột rồi, cho nên mới đến đây gặp mặt.
Dương Tử Hiên cười nói: "Không thể để cho bọn hắn tính toán như vậy được, tôi cảm giác lần này Vương Kiện tử vong, cũng có liên quan đến bọn họ."
Dương Tử Hiên không chỉ rõ rốt cuộc "bọn hắn" là ai, hai người đều có điểm ngầm hiểu lẫn nhau.
"Có chuyện như vậy sao?" Quan Quang Cốc thoáng cái liền cảm thấy hứng thú, so sánh với án Đường Lập chết đã lâu, độ khó điều tra tăng lên rất nhiều, chuyện Vương Kiện tử vong này vẫn có rất nhiều chỗ có thể điều tra, nói không chừng còn có thể bắt được cá lớn sau lưng.
"Nhân thủ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi không đủ, không biết Quan chủ tịch tỉnh tại phòng công an bên kia có người tin được hay không, tôi muốn điều mấy cảnh sát điều tra chuyên nghiệp đến đây, tiến hành điều tra đối với chuyện này." Cái này là nguyên nhân chủ yếu hôm nay Dương Tử Hiên đến nới chuyện với Quan Quang Cốc.
"Người tin được lại có khả năng thì cũng có, nhưng nhân số không thể quá nhiều, tôi sợ sẽ đánh rắn động cỏ, hệ thống chính pháp là nơi ở của bọn hắn."
Quan Quang Cốc nói: "Tôi sẽ để cho Triệu Minh đi ra một chút, các cậu thoáng quen biết lẫn nhau một tý, cũng có thể dễ dàng chiếu cố lẫn nhau."
Triệu Minh là đồng hương của Quan Quang Cốc, cũng là bộ hạ cũ của Quan Quang Cốc, xem như thuộc dòng chính trong mạng lưới của Quan Quang Cốc, bây giờ là trưởng phòng trinh sát hình sự công an tỉnh, xử trưởng xử tội phạm thuốc phiện, kiêm nhiệm xử trưởng xử tư liệu tình báo.
Không mặc đồng phục cảnh sát, Triệu Minh cũng có vẻ rất oai hùng, nắm tay cùng Dương Tử Hiên, liền ngồi xuống.
Triệu Minh chưa từng nhìn thấy Dương Tử Hiên, Quan Quang Cốc ở trong điện thoại nói là muốn giới thiệu một lãnh đạo cho hắn quen biết, nhìn thấy Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy, về sau, trong nội tâm có một tia kinh ngạc, còn trẻ như vậy đã là lãnh đạo? Chẳng lẽ Quan chủ tịch tỉnh sắp lui, đầu óc cũng hồ đồ rồi?
"Triệu Minh, vị này chính là tỉnh phó sở trưởng sở giám sát —— đồng chí Dương Tử Hiên, hai người các cậu quen biết một chút đi." Quan Quang Cốc cười cười giới thiệu.
Ở phía trong tâm Triệu Minh âm thầm cả kinh, đối với cái tên Dương Tử Hiên, hắn đã từng nghe thấy, gần đây trong tỉnh xôn xao về án kiện Trịnh Mộc Đa, chính là xuất hiện từ Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh bên kia.
Triệu Minh vội vàng đổi sắc mặt, khách sáo tán dương Dương Tử Hiên trẻ tuổi tài cao vân vân…., Dương Tử Hiên cũng khiêm tốn vài câu, liền tiến vào chính đề.
"Bốn năm người, tôi vẫn có thể điều được, tình báo chúng tôi có người rất chuyên nghiệp, Dương sở trưởng yên tâm đi." Dương Tử Hiên nói đến chuyện rút người từ trong cảnh sát ra, Triệu Minh liền đáp ứng ngay lập tức.
Tuy Triệu Minh không biết rốt cuộc Dương Tử Hiên muốn làm gì, nhưng hắn biết chắc Quan Quang Cốc và Dương Tử Hiên đang mưu đồ gì đó, cũng không chối từ.
Cấp bậc hiện tại của Triệu Minh cũng là chính sảnh, nếu như vận hành thoả đáng, có thể được trao quyền về địa phương đảm nhiệm cục trưởng cục công an, ở trước mặt một ít cán bộ hành chính khác, Triệu Minh mang tư cách cán bộ cơ quan cường lực, có thể tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt lãnh đạo Ban Kỷ Luật Thanh tra, Triệu Minh không dám bày ra sĩ diện gì.
Triệu Minh cũng hiểu, hiện tại chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Quan Quang Cốc, Quan Quang Cốc lui về tuyến hai, hắn cũng phải mưu cầu đường ra mới.
Dương Tử Hiên còn trẻ như vậy đã nhậm chức phó sở trưởng sở giám sát tỉnh, trông coi toàn bộ cán bộ viên chức tỉnh, người như vậy, cũng không phải là cố gắng phấn đấu có thể làm được, sau lưng khẳng định cũng có hậu trường cứng rắn, thật sự có thể đáp lên tuyến này, Triệu Minh cũng rất thích ý.
Bởi vì còn có một số việc, Dương Tử Hiên rời đi rất nhanh, chỉ còn lại Triệu Minh và Quan Quang Cốc.
"Lão lãnh đạo muốn làm gì vậy?" Triệu Minh rót một chén rượu cho Quan Quang Cốc rồi hỏi.
Quan Quang Cốc cười cười nói: "Cậu cảm thấy Dương Tử Hiên này thế nào?"
"Ấn tượng đầu tiên, cũng không tệ lắm." Triệu Minh tự mình trước cạn một chén trước.
Quan Quang Cốc gật gật đầu, nói: "Bối cảnh thực cứng, quan hệ không tốt với phái bản địa, tôi xuống dưới rồi, về sau, cậu có thể bụp lên, 27 tuổi là cán bộ phó sở thực quyền, phóng nhãn nhìn khắp La Phù tỉnh cũng chỉ có một mình hắn mà thôi."
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 371: Đến nhà Trần Chí Ôn(2)
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
"Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tuyệt đối không phải trạm cuối cùng trên con đường làm quan của hắn, cậu đã nghiên cứu qua sơ yếu lý lịch về hắn chưa?”
“Từ Hồng Thủy huyện đến khu công nghiệp kinh tế Nam Hồ, là một hảo thủ về kinh tế, chắc chắn không được bao lâu, hắn sẽ được đổi cương vị, nếu như cậu cảm thấy thích hợp mà nói, không ngại theo sát một chút." Quan Quang Cốc cười nói.
Triệu Minh biết rõ, đây là Quan Quang Cốc đang an bài đường lui cho hắn, liền gật gật đầu nói: "Tôi sẽ chú ý!"
...
Dương Tử Hiên cầm tài liệu trên tay, một lần nữa bước chân vào nhà Trần Chí Ôn tại biệt thự Tỉnh ủy, các biệt thự thấp thoáng trong khu vực cây cối xanh um tùm tươi tốt, đều là những nhân vật có quyền thế nhất La Phù tỉnh.
Trần Chí Ôn vừa mới vận động trở về, nhìn thấy Dương Tử Hiên cầm cặp công văn, đi theo sau lưng Trần Chí Ôn chính là cây ớt Trần Ấu Trúc, toàn thân đều là áo váy đuôi ngắn, có vẻ khỏe đẹp cân đối mà hoa lệ, nếu như không biết tính tình của nàng, thật sự là một mỹ nữ rất không tệ.
"Làm sao tới tỉnh thành cũng không nói cho tôi một tiếng, làm hại đôi mắt tôi trông mong, từng ngày chạy đến khu công nghiệp Nam Hồ, phát hiện đã là nữ bí thư công ủy rồi." Trần Ấu Trúc chạy lên trước, vỗ vỗ bả vai Dương Tử Hiên.
"Chuyện gì vậy?" Trần Chí Ôn thì không dễ nói chuyện như vậy, tiếp nhận khăn mùi xoa bảo mẫu đưa tới, xoa xoa dấu vết mồ hôi trên người rồi mới hỏi.
"Là sự tình Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi." Dương Tử Hiên gấp gáp nói.
"Sự tình Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các cậu, tới tìm tôi làm gì? Cậu nên đi tìm Trương Luân bí thư, thật sự không được, liền đi Tôn Thanh Vân bí thư mới đúng." Trần Chí Ôn nhìn Dương Tử Hiên nói xong mới nói.
Hắn là lãnh đạo phương diện chính phủ, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh là thuộc đảng uỷ, không có liên lạc gì trên mặt nghiệp vụ.
"Liên lụy tới thị trưởng đã chết của thành phố An Thuyền, Đường Lập, cho nên tôi mới đến tìm ngài báo cáo tình huống một chút." Dương Tử Hiên cẩn thận nói.
Trần Chí Ôn nhíu mày, Đường Lập tử vong, hắn đương nhiên rõ ràng, dù sao cũng là một thị trưởng thành phố lớn đông nhân khẩu, nhưng ngay từ đầu đã được định tính là chết vì tai nạn xe cộ, cho nên Trần Chí Ôn sẽ không chú ý đến sự tình tiếp sau.
Chỉ là, Trần Chí Ôn lại biết rõ, vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền một mực khó tìm kiếm, cao tầng Tỉnh ủy vẫn chưa hình thành một ý kiến thống nhất, đưa lên hội thường ủy thảo luận cũng bị đẩy lùi về phía xa.
"Cậu đó, cái thằng nhóc này, không phải là đang nhìn chằm chằm vào vị trí thành phố Thị trưởng An Thuyền, ý định đến chỗ của tôi chạy quan đấy chứ?"
Trần Chí Ôn giơ mí mắt lên một chút, cầm lấy chén nước trên mặt bàn lên, uống một ngụm, nói: "Thành phố An Thuyền là thành phố lớn nhân khẩu nhiều, nhưng kinh tế cực kỳ không phát triển, cần phải có cán bộ đầy ý thức sáng tạo cái mới, người đầy liêm khiết đi chủ chính!”
“Năng lực làm kinh tế của cậu không tệ, theo lý luận mặt mà nói, có lẽ là rất phù hợp, nhưng thực tế bắt đầu làm thì lại không được, thời gian công tác, kinh nghiệm của cậu có lẽ là quá nhỏ bé, nhanh như vậy mà đã lên cấp chính sảnh, hơn nữa còn là thị trưởng, chỉ sợ rất nhiều người không phục, cậu cứ thành thành thật thật đứng ở Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh trước đã."
Sắc mặt Dương Tử Hiên hiện lên vẻ xấu hổ, hắn không nghĩ tới, Trần Chí Ôn vậy mà lại hiểu lầm hắn đang chạy quan.
Chỉ là, nói trở lại, trải qua Trần Chí Ôn nhắc nhở như vậy, Dương Tử Hiên lại có chút hứng thú đối với thành phố An Thuyền, thành phố An Thuyền, với tư cách thành phố lớn, nhân khẩu rất nhiều ở khu trung bộ La Phù tỉnh, tiềm lực phát triển có lẽ là cực lớn.
Chỉ có điều, vài người nhậm chức chủ quản chính phủ thị ủy thành phố trước đây không hề đắc lực, các cán bộ lãnh đạo đều bề bộn việc tranh quyền đoạt lợi, không để mắt đến phát triển kinh tế và đề cao trình độ dân sinh, làm cho thành phố An Thuyền trường kỳ bồi hồi tại vị trí cuối cùng trong phát triển kinh tế La Phù tỉnh.
Cho dù tổng số nhân khẩu trên tổng sản lượng kinh tế không phải xếp ở vị trí cuối cùng, nhưng chỉ số gdp trên đầu người luôn được xác định vững chắc xếp ở vị trí cuối cùng.
Chính phủ Tỉnh ủy không hề trông thấy lương tướng có tài thay đổi, trên mặt phối trí bộ máy tại thành phố An Thuyền, vẫn luôn không hạ được quyết tâm thay máu, liên tục đưa đến vài thị trưởng, bí thư thị ủy, đều bị coi là nơi chuyển tiếp, lại làm cho kinh tế chính trị cả thành phố An Thuyền đều ở vào trạng thái tương đối đình trệ.
Lần này Đường Lập gặp chuyện không may, thị trưởng căn bản là muốn theo chuyển đi rồi, ngược lại cho thành phố An Thuyền một cái phát triển cơ hội.
Đương nhiên, mặc dù Dương Tử Hiên có chút động tâm, nhưng trong lòng biết mình không nên nghĩ đến cái mộng này, hiện tại thời gian công tác, kinh nghiệm của hắn còn thấp, so ra vẫn kém những cán bộ cấp phó sở uy tín lâu năm kia, lại càng kém những cán bộ ngây người hồi lâu trên vị trí biên giới chính sảnh kia.
Nhiều nguyên nhân như vậy, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền, Dương Tử Hiên thật sự không có ý định ngấp nghé.
"Chủ tịch tỉnh, ngài hiểu lầm rồi, đối với vị trí thị trưởng thành phố An Thuyền này, tôi lại không có cách nghĩ gì, lần này tôi tìm ngài, chủ yếu là muốn nói một chút với ngài về nguyên nhân thị trưởng Đường Lập tử vong." Dương Tử Hiên ngồi xuống, nhưng bờ mông vẫn ngồi trên một góc sô pha, cái eo dựng thẳng, tinh thần có vẻ sáng láng, rất có sức mạnh.
Trần Chí Ôn hơi nao nao hỏi: "Trước kia chuyện Đường Lập tử vong, không phải đã được xác định rồi sao? Không phải là tử vong vì tai nạn xe cộ sao?"
Trong khoảng thời gian này, ánh mắt Trần Chí Ôn luôn quăng về vấn đề thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp quốc hữu, đối với sự kiện Đường Lập, lại không hề chú ý tới.
"Đó là do thị ủy An Thuyền định tính, nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi và đồng chí phòng công an tỉnh đã đến hiện trường điều tra, phát hiện dường như xe Đường Lập bị người động đậy tay chân, cho nên, chúng tôi không dám xác định kết quả!”
”Lúc ấy Trương Luân bí thư đưa xuống chỉ thị, để cho chúng tôi cùng văn phòng Tỉnh ủy thành lập tổ điều tra, tiến vào chiếm giữ thành phố An Thuyền, tiến hành giai đoạn điều tra đầu tiên, nhưng lại đụng phải lực cản khó có thể tưởng tượng." Dương Tử Hiên nói rõ ràng các sự tình phát sinh với Trần Chí Ôn.
Trần Chí Ôn trịnh trọng gật gật đầu, nói: "Cậu vừa nói như vậy, tôi liền nhớ lại, xác thực là có một sự việc như vậy, tôi còn thấy ở trên báo chí viết, trong tổ điều tra các cậu, có một tổ viên bị cục công an thành phố An Thuyền bắt lại, có phải là có một sự việc như vậy không?"
Dương Tử Hiên gật gật đầu, đang muốn tiếp tục nói gì đó, Trần Chí Ôn lại đứng lên, nói: "Xem ra chuyện này phải từ từ cân nhắc, lúc ấy tôi cũng không quá chú ý, như vậy đi, tôi đi tắm trước, tắm rửa xong, lại đi ra nói chuyện cùng cậu."
"Ấu Trúc, con tới tâm sự cùng đồng chí Tử Hiên, cha đi tắm cái đã." Trần Chí Ôn đi tới, vỗ vỗ bả vai Trần Ấu Trúc một mực nghe lén, lại làm cho Trần Ấu Trúc hoảng sợ.
"Cha, không phải con cố ý nghe lén, con chỉ trùng hợp đi qua..." Trần Ấu Trúc vội vàng giải thích.
Nhưng Trần Chí Ôn lại cười cười, nói: "Mỗi lần cha nói chuyện cùng khách khứa ở trong sảnh, con liền đi qua, cũng không tránh khỏi quá nhiều lần trùng hợp đi à nha!"
Trần Ấu Trúc chu miệng nhỏ lên, đang muốn phản bác cái gì đó, lại bị Trần Chí Ôn cắt đứt, trong mắt tràn đầy vẻ cưng chiều, nói: "Tốt rồi, cha cũng không trách con, mau đi ra đi."
Trần Chí Ôn cũng có chút sợ đứa con gái này tức giận, không giám trách móc quá mức nặng nề.
Nhìn thấy Trần Ấu Trúc tưới cười, đầy vẻ âm u đi tới, trong lòng bàn tay Dương Tử Hiên không khỏi có chút phát run, Trần Ấu Trúc này rất lợi hại, ấn tượng của Dương Tử Hiên đối với nàng thật sự là ghi khắc rất sâu.
Giả Cán Bộ Tác giả: Dương Tử Hiên
-----oo0oo-----
Chương 372: khiêu vũ trên mũi đao
Nhóm dịch: hungvodich9490
Nguồn: Mê Truyện
"Tại sao lâu như thế mà không thấy cậu tới nhà của tôi chơi?" Trần Ấu Trúc lại tự nhiên hào phóng ngồi ở bên cạnh Dương Tử Hiên, eo nhỏ, mông vểnh lên, ăn mặc váy thục nữ màu trắng, lại có vẻ khiến người ta động tâm.
"Nếu mỗi ngày tôi đều chạy vào nhà của cô, vậy sẽ bị chủ tịch tỉnh điểm danh phê bình là tôi chạy quan rồi, hiện tại vừa mới đến đã bị chủ tịch tỉnh hiểu lầm rồi này." Dương Tử Hiên cười nói.
"Vậy cậu đến tỉnh thành làm quan, sao không nói cho tôi một tiếng?" Trần Ấu Trúc chu cái miệng trắng muốt mịn màng lên, lại có vẻ rất đáng yêu.
"Tôi không có nhiều thời gian rảnh như đại tiểu thư, tôi tới đây để công tác, không phải đến để du lịch." Dương Tử Hiên cười nói, loại kiều nữ như Trần Ấu Trúc tuyệt đối không hiểu hiểm ác trên xã hội.
"Đúng rồi, Ấu Trúc, cô cũng học nghiên cứu sinh nghành kinh tế trong đại học La Phù đúng không?" Dương Tử Hiên hỏi.
"Đúng vậy, làm sao thế? Cậu có thân thích muốn đến đại học La Phù học à?" Trần Ấu Trúc tới gần Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên có thể ngửi được mùi thơm trên thân thể con gái, thậm chí có thể chứng kiến bộ ngực trắng nõn của Trần Ấu Trúc thấp thoáng hiện lên phía dưới áo ngủ cổ trắng.
Đầu năm nay, quan viên quan trường không có nhiều bằng cấp như đời sau, chỉ là, một ít cán bộ kinh tế vùng duyên hải đã có manh mối về thứ bằng cấp này rồi, nhưng những người muốn đến La Phù tỉnh, khu đất liền này học tập, có lẽ vẫn rất ít.
Không giống vài chục năm về sau, tập thể tiến sĩ lớn nhất trong nước đều ở trong thể chế quan trường, cho nên Trần Ấu Trúc cũng không nghĩ tới chuyện Dương Tử Hiên đang muốn tự mình ra sức học hành nghiên cứu sinh.
"Cô nói một chút xem sao." Dương Tử Hiên cười nói: "Để cho tôi hiểu thêm một chút cũng tốt, nói không chừng tôi còn đến La Phù, cùng một ít giáo sư kinh tế học học viện các cô thảo luận các vấn đề kinh tế gì đó."
Tựa như La Phù tỉnh, hiện tại không ít quan viên trong nước cũng bắt đầu hiểu được cách sử dụng nhân tài và giáo sư trường đại học trên tỉnh rồi, cũng có một vài quan viên cơ sở chạy đến học viện kinh tế đại học La Phù tìm người.
"Ngoại trừ thầy giáo của tôi, giáo sư Diệp Tân Vĩ, một người rất không tệ ra, còn lại không đáng để nói, giáo sư Diệp Tân Vĩ trước kia đã là giáo sư hội đồng nhân dân, được học viện của tôi tiến cử." Trần Ấu Trúc suy ngẫm một chút rồi mới lên tiếng.
Dương Tử Hiên gật gật đầu, trước kia, Hồ Khải liên lạc cho hắn, cũng là giáo sư Diệp Tân Vĩ này, nhưng công tác Dương Tử Hiên gần đây rất bận rộn, không thể thời gian rút ra để đi dò hỏi một tý.
Nhưng ngay cả Trần Ấu Trúc cũng cảm thấy không tệ, như vậy Diệp Tân Vĩ này quả thật là có bản lĩnh thật sự, không phải loại giáo sư thổi phồng lên để lừa dối học sinh.
Dương Tử Hiên không phải dám để cho Trần Ấu Trúc biết rõ hắn sẽ đến đại học kinh tế La Phù học nghiên cứu sinh, bằng không thì sẽ bị Trần Ấu Trúc coi là tiểu sư đệ, chẳng phải là phiền muộn đến chết sao?
Qua ước chừng hơn 10' sau, Trần Chí Ôn mới từ trong phòng vệ sinh đi ra, nhìn thấy Dương Tử Hiên cùng Trần Ấu Trúc trò chuyện, mặt mũi tràn đầy vui vẻ, hỏi: "Đang nói chuyện gì đó, sao trò chuyện hăng hái như vậy?"
"Đang nói chuyện về sự tình tín dụng thành thị đó cha." Trần Ấu Trúc cười nói.
"Tín dụng thành thị làm sao vậy?" Trần Chí Ôn lau khô tóc, sau đó liền ngồi xuống hỏi.
"Dương Tử Hiên nói, tín dụng thành thị trong mấy năm gần đây đã thay đổi chế độ xã hội, trở thành ngân hàng buôn bán, đã là một xu thế tất yếu, con lại cảm thấy hiện tại tín dụng thành thị phát triển coi như rất khá, chắc không đến mức đó đâu." Trần Ấu Trúc chẳng hề để ý gì, rất vô tư nói.
Dương Tử Hiên lắc đầu: "Bong bóng bất động sản Hải Nam đã đến điểm tới hạn, đến lúc đống bong bóng này bị vùi dập, đúng là thời điểm tất cả loại hình tài chính cơ quan, các loại sổ sách thâm hụt trong nước trở thành thứ đau đầu cho tất cả ngân hàng lớn trong một khoảng thời gian, coi như một lần giáo huấn!”
“Tôi cảm thấy trung ương khẳng định sẽ tiến hành thay đổi chế độ xã hội dứt khoát hẳn hoi đối với tín dụng thành thị, có thể sẽ xây dựng ngân hàng buôn bán tại thành thị, trên cơ sở tín dụng thành thị, cho phép chính phủ đầu tư cổ phần tài chính và xí nghiệp pháp nhân đầu tư cổ phần."
Trần Chí Ôn cảm thấy hơi kỳ quái, nói: "Cậu nói về chuyện này, điều kiện tiên quyết có chút vấn đề, cái gì gọi là bong bóng bất động sản Hải Nam đã đến điểm tới hạn? Hiện tại bất động sản Hải Nam bên kia không phải đang rất phát triển sao? Mấy ngày hôm trước trong chính phủ tỉnh còn có mấy trưởng phòng từ chức xuống biển, nói muốn đi Hải Nam đầu tư mà."
Dương Tử Hiên thở dài một hơi, lập tức cười nói: "Tôi chỉ có thể nói, mấy trưởng phòng này thật sự là gặp phải xui xẻo, chẳng những đánh mất bát sắt, lại còn bỏ đi Hải Nam, khẳng định cũng là công dã tràng rồi, tôi xem không phải bọn hắn chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn, mà là nhặt được một đống bát đã mất hết cơm, nói không chừng còn thiếu đầy khoản nợ nữa."
Trần Chí Ôn buông khăn xuống, uống một hớp nước rồi nói: "Cậu nói quan điểm này, tôi cũng đã được nghe nói, trước kia có người ở trên tòa báo đã phát biểu qua văn vẻ bất động sản Hải Nam sắp trở thành bong bóng, nhưng lập tức bị một ít cán bút thượng cấp bác bỏ đến thương tích đầy mình."
Dương Tử Hiên cười nói: "Xúc động đến lợi ích của những người này, chắc chắn sẽ bị bác bỏ đến thương tích đầy mình."
"Cậu đúng là nói chuyện đầy ẩn ý."
Trần Chí Ôn vừa cười vừa nói: "Tôi không sợ nói cho cậu biết, coi như là tài chính tỉnh, cũng có một bộ phận tiền tiến vào đầu tư bất động sản Hải Nam, kể cả tài chính địa các phương ở dưới La Phù tỉnh cũng có một bộ phận tiến vào Hải Nam rồi."
"Đây là chủ trương chính phủ tỉnh đưa ra hay là chính phủ địa phương tự chủ trương?" Dương Tử Hiên lắp bắp kinh hãi.
Không nghĩ tới, vấn đề La Phù tỉnh cũng nghiêm trọng như vậy, nếu như dựa theo quỹ tích lịch sử, bão táp trung ương điều tiết khống chế vĩ mô tối đa cũng chỉ qua một tuần lễ nữa sẽ đến rồi, hiện tại muốn toàn thân trở ra, cơ bản là không thể nào.
"Trong tỉnh cũng là có tiếng nói ngầm đồng ý nhất định, về phần tài chính địa phương đầu tư vào Hải Nam, trong tỉnh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.”
“Dù sao, hiện tại con đường tài chính có thể đầu tư không nhiều lắm, thật vất vả phát hiện ra Hải Nam, một con đường đầu tư tốt như vậy, đầu tư bất động sản tại Hải Nam sẽ được lãi nặng, làm cho không ít người trong tỉnh đều chuyển tiền vào đó, theo đuổi lợi nhuận." Trần Chí Ôn cũng không có ý định che giấu trước mặt Dương Tử Hiên, hắn biết rõ Dương Tử Hiên vẫn có chút trình độ làm kinh tế, muốn nghe ý kiến của Dương Tử Hiên.
Trong lòng Dương Tử Hiên thoáng lộp bộp một tý, sắc mặt biến đổi, hồi lâu mới tỉnh táo lại, nói: "Cái sự tình tài chính tỉnh đầu tư vào bất động sản Hải Nam này là chủ tịch tỉnh ngài đánh nhịp sao?"
"Không không, chuyện lớn như vậy, một mình tôi cũng không làm chủ được, đây là hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh nhất trí quyết định." Lúc ấy Trần Chí Ôn cũng hiểu được, sự tình có điểm gì là lạ, sợ gặp chuyện không may, cho nên mới đẩy lên trên hội nghị thường vụ chính phủ tỉnh để thảo luận, cho dù xảy ra chuyện, cũng là tập thể phụ trách, chỉ là, hắn vừa nói cái này, Hoàng Văn Thanh lại cực kỳ tán thành.
Những này tin tức, Trần Chí Ôn đương nhiên không thể nói với Dương Tử Hiên, cũng không cần phải nói với Dương Tử Hiên.
"Chủ tịch tỉnh, tôi chỉ muốn nói, loại hành vi này của các vị cực kỳ nguy hiểm." Thần sắc Dương Tử Hiên ngưng trọng lên.
"Các vị đang khiêu vũ trên mũi đao!"
"Tử Hiên, có phải cậu đang nói chuyện giật gân hay không? Tuy ngay từ đầu tôi cũng không phải rất tán thành chuyện đầu tư một bộ phận tài chính vào bất động sản Hải Nam, dù sao thì trong lúc vẫn có một vấn đề nguy hiểm, nhưng vô luận là các thành phố phía dưới chúng ta hay là chính phủ tỉnh chúng ta, một mực đều có giọng nói phải đầu tư hợp lý.”
“Như ở giai đoạn trước mắt, đầu tư vào Hải Nam, không hề nghi ngờ, chính là một con đường đầu tư không tệ.”
“Cho nên, chủ tịch tỉnh Hoàng Văn Thanh, còn có cả tôi, cuối cùng đều chấp nhận, tuy chưa nói tới là đồng ý, nhưng ít nhất cũng không để tài chính dư dả này trở nên nhàn rỗi không sinh lời." Trần Chí Ôn vẫn kiên trì ý kiến của mình.