Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 514: Nằm trong kế hoạch.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Theo lý thuyết nơi này là hang ổ của bọn họ, cho dù là bọn họ có chuyện gì, cũng không thể rời chỗ này được? Vào lúc Diệp Mặc có chút nghi ngờ, thì lại có chút gì đó xuất hiện trong thần thức của hắn.
Không ngờ là Lương Thạch Quốc, hơn nữa lại chỉ có một mình gã, hướng gã đến chính là “Ngoại vực hưu nhàn”, trong lòng Diệp Mặc lập tức có chút vui mừng, đối với hắn mà nói Lương Thạch Quốc là dễ khống chế nhất. Bởi vì chỉ có gã là không có tu vi, còn cái tên Pierre và Trần Trụy đều là những người có tu vi cao thâm, Diệp Mặc có thể giết bọn họ, nhưng lại có ý muốn khống chế bọn họ, sau đó từ miệng bọn họ biết được một số thông tin dường như có chút khó khăn.
Lương Thạch Quốc dường như có chút tâm tư ngổn ngang, thỉnh thoảng lại nhíu mày. Diệp Mặc không hề động đến gã, cho đến khi Lương Thạch Quốc một mình vào phòng đóng cửa lại, Diệp Mặc mới nhảy vào phòng của Lương Thạch Quốc.
Đến phòng, Diệp Mặc dùng thuật ẩn thân, sau đó đến trước mặt Lương Thạch Quốc đánh gã ngất xỉu, đưa gã lên phi kiếm rời khỏi Lạc Thương.
Vì muốn để cho Lương Thạch Quốc nghĩ là mình đang trong mơ, Diệp Mặc không xuống đất, chỉ có điều trên không trung bịt kín một chiếc khăn đen, lúc này mới chỉ điểm, ấn lên trên ấn đường của Lương Thạch Quốc một cái.
Thấy Lương Thạch Quốc có vẻ mê man, Diệp Mặc trầm giọng hỏi:
- Anh tự giới thiệu với tôi một chút, còn nữa đến Lạc Thương làm gì?
Lương Thạch Quốc gần như không chần chừ chút nào đã nói:
- Tôi tên là Lương Thạch Quốc, là người phụ trách tổ chức Bắc Sa căn cứ Châu Á, lần này đến Lạc Thương là vì chuyện của “tinh thạch cực năng” mới đến.
- Cái gì là “tinh thạch cực năng”?
- “năng Tinh thạch cực năng” là thiết bị siêu năng khởi động điều khiển nguồn năng lượng chính.
- Thiết bị siêu năng là cái gì? “Tinh thạch cực năng” đến từ đâu?
- Tất cả những thiết bị không thể dùng nguồn năng lượng bình thường của Trái đất khởi động gọi là thiết bị siêu năng, ví dụ như “Không quỳ”, “tinh thạch cực năng”, nhà thiết kế chủ đạo Phùng Tế thiết kế ra “Không quỳ”, ông ta đã mang đến tám viên “tinh thạch cực năng”.
Chủ thiết kế “Không quỳ” không ngờ lại là một người tên Phùng Tế, Diệp Mặc thầm nghĩ người tên Phùng Tế này không biết là người nào, ông ấy sao lại sáng tạo ra cái thứ mà khiến cả thế giới tranh giành nhau vậy.
Người này quả thực không đơn giản, ông ta không thể giống mình, là một người của thế giới văn minh bay vượt thời gian đến đây đấy chứ?
Diệp Mặc gác vấn đề lai lịch của Phùng Tế lại, tiếp tục hỏi:
- Phùng Tế bây giờ đang ở đâu? Tác dụng chủ yếu của “Không quỳ” là gì?
- Phùng Tế nửa năm trước đã rời khỏi Bắc Sa, lần cuối cùng ông ấy xuất hiện tại bên ngoài sa mạc Takla Makan Hoa Hạ. Bắc Sa trước mắt dùng toàn bộ lực lượng đi tìm Phùng Tế, nếu như không thể dẫn Phùng Tế trở về, thì có thể giết chết. “Không quỳ” là thiết bị tác chiến siêu năng điển hình của không quân hải lục, có thể dễ dàng tiêu diệt một quốc gia, còn có thể phòng ngự trong một phạm vi. Tính năng cụ thể, tôi cũng không rõ lắm.
Lương Thạch Quốc trả lời rành mạch.
- Phùng Tế sao lại phải chạy trốn?
- Sau khi Bắc Sa tìm được Phùng Tế, kí hợp đồng cùng gã, liền yêu cầu gã thiết kế ra “Không quỳ”, sau khi thiết kế “Không quỳ” xong, liền thả cho gã đi. Về sau Phùng Tế thiết kế xong “Không quỳ”, Bắc Sa liền đổi ý, tạm giữ Phùng Tế lại, yêu cầu gã thiết kế tiếp những thứ còn lại. Trong tổ chức, Phùng Tế đã thiết kế rất nhiều thiết bị phụ trợ, nhưng khi gã trốn thoát, những thứ này đều bị gã mang đi, thậm chí cả bản đồ thiết kế “Không quỳ” gã cũng mang đi.
Thì ra là như vậy, Diệp Mặc nghe đến đây chợt nhớ tới một chuyện, chính là lúc cuối cùng nhìn thấy Phùng Tế trên sa mạc Takla Manka. Chẳng lẽ tấm hình có bóng dáng của Lạc Ảnh lại là chụp ở sa mạc Takla Manka sao? Nếu là như vậy, Lạc Ảnh đến sa mạc làm gì?
Nhưng bất kể là làm gì, nếu nơi đó có bóng dáng của cô ấy, coi như đã chứng minh cô ấy đã ở đó. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc trong lòng kích động. Hắn hận không thể lập tức bay đến sa mạc, xem xem Lạc Ảnh có phải ở sa mạc Takla Manka hay không.
- Bắc Sa có mấy căn cứ? Trụ sở của các anh ở đâu?
Mặc dù muốn đi ngay lập tức, nhưng Diệp Mặc vẫn muốn hỏi cho rõ.
- Bắc Sa có sáu căn cứ, tôi chỉ biết một căn cứ ở Bạch Long Vĩ của KL, những chỗ khác tôi không biết.
Diệp Mặc đoán chừng có hỏi tiếp cũng hỏi không ra, hơn nữa gã nói Bạch Long Vĩ của KL cũng trùng khớp với những gì mà Đông Phương Tê nói. Hắn lại đánh Lương Thạch Quốc ngất xỉu lần nữa, đưa hắn trở về phòng trong “Ngoại vực hưu nhàn”.
Diệp Mặc rời khỏi không lâu, Lương Thạch Quốc tỉnh lại, gã nhảy dựng lên, chuyện vừa rồi trong đầu của gã hiện lên rất rõ ràng, dường như gã đứng trong không trung khai hết tất cả bí mật với một người mặc áo đen.
Lương Thạch Quốc lập tức sợ hãi toát cả mồ hôi, một khi tiết lộ bất kì bí mật nào của Bắc Sa, thì chỉ còn đường chết. Y không ngờ lại để lộ ra nhiều bí mật như vậy, mà lại là những thứ cực kỳ quan trọng nữa.
Không đúng, hẳn không phải là mình tiết lộ ra, cái này nhất định chỉ là mơ, bằng không làm sao lại có cảm giác đứng trong không trung được? Lương Thạch Quốc thở phào nhẹ nhõm, nhưng giấc mơ này lại quá thật, thậm chí gã còn cảm thấy được gió thổi qua trong không trung.
Lương Thạch Quốc tỉnh táo lại, vỗ vỗ đầu, đi vào nhà vệ sinh lấy chút nước lạnh vỗ lên trán mình, tranh thủ xóa cơn ác mộng đó đi. Cho dù là nằm mơ, nhưng nếu như giấc mơ này bị cao thủ của Bắc Sa biết được, gã cũng chết không có chỗ chôn.
Tuy rằng rất muốn đi tìm Lạc Ảnh ngay lập tức, nhưng Diệp Mặc cũng không vội đi, thứ nhất Lạc Ảnh xuất hiện ở sa mạc Takla Manka là chuyện của mấy tháng trước, bây giờ đi hay là mấy ngày nữa mới đi thì cũng không có khác biệt gì. Thứ hai là hắn muốn lấy mười tỉ đô la Mỹ kia của Lương Thạch Quốc về.
Khi Diệp Mặc về “Vân thượng minh châu”, Lạc Nguyệt đã ngủ rồi, phỏng đoán gần đây cô ấy tâm lực tiều tụy, ngủ cũng không yên. Đột nhiên chạy trốn khỏi tay Cố Minh Nam, hơn nữa lại có nội thương, tâm tình thì bị kích động, ngủ rất say.
Diệp Mặc không quấy rầy cô ta, mà ngồi trên ban công tu luyện một đêm.
Sáng hôm sau khi Diệp Mặc đứng dậy, Lac Nguyệt đã rửa mặt xong, đang chờ Diệp Mặc để nói chuyện.
Diệp Mặc dùng thần thức quét Lạc Nguyệt, biết được nội thương của cô đã hồi phục được một nửa rồi, bây giờ thậm chí có thể vận công được năm phần nội khí, tự bảo vệ mình nhất định là không có vấn đề gì rồi.
- Tôi muốn đi Lưu Xà gặp Lạc Phi.
Thấy Diệp Mặc nhìn, Lạc Nguyệt do dự một lát mới nói, cả đêm qua suy nghĩ, Lạc Nguyệt cũng biết đi theo sau Diệp Mặc cũng không có chuyện gì. Thấy thái độ đối xử của Diệp Mặc với cô như vậy, dường như còn có chút phòng bị.
Tuy rằng chỉ ở chung với Diệp Mặc trong một khoảng thời gian ngắn, Lạc Nguyệt cũng có thể hiểu được tại sao Lạc Huyên lại tin tưởng Diệp Mặc đến vậy, thậm chí xin mình không nói xấu Diệp Mặc. Diệp Mặc thực sự là một người quang minh lỗi lạc, Lạc Nguyệt còn cho rằng Lạc Huyên tiếp tục ở cùng Diệp Mặc nhất định sẽ thất thân, bây giờ thấy mình đúng là có chút lòng dạ tiểu nhân rồi. Hắn và Kì Ngọc Lâm kia căn bản không phải là cùng một loại người.
Với dung nhan như vậy của Lạc Nguyệt, còn bị nội thương, ánh mắt Diệp Mặc nhìn cô căn bản không có chút tâm tư gì cả.
Diệp Mặc đang nghĩ sắp xếp cho Lạc Nguyệt như nào, bây giờ cô ấy chủ động đề xuất đi Lưu Xà, đối với Diệp Mặc mà nói thì không thể tốt hơn rồi.
Diệp Mặc lấy điện thoại ra gọi điện cho Ninh Khinh Tuyết, bảo Lạc Phi ra sân bay Quế Lâm đón Lạc Nguyệt. Đồng thời từ Ninh Khinh Tuyết Diệp Mặc cũng biết được Tăng Chấn Hiệp đã tới Lưu Xà, và ở Lưu Xà đợi hắn trở về.
Tăng Chấn Hiệp không ngờ đã đến Lưu Xà, Diệp Mặc lập tức nghĩ đến tinh thạch của Linh Đàm, y chắc là vì cái này mới đến. Nếu như Tăng Chấn Hiệp biết Linh Đàm đang ở đâu, Diệp Mặc rất muốn đá Phong Vũ đi, bốn viên tinh thạch hắn và Tăng Chấn Hiệp mỗi người hai viên.
Tiễn Lạc Nguyệt, Diệp Mặc quyết định lấy được mười tỉ này quay về một chuyến. Có một số chuyện phải gặp mặt Tăng Chấn Hiệp nói chuyện mới được, nói qua điện thoại không rõ ràng, thứ hai, cái điện thoại này là của Hàn Tại Tân, hắn có chút không yên tâm về lão Hàn này, cho nên cần phải tự mình phải có một chiếc điện thoại.
Trong mật thất của “Ngoại vực hưu nhàn” ở Lạc Thương, Lương Thạch Quốc, Pierre và còn một người nữa là Trần Trụy đang ngồi bàn bạc chuyện gì đó.
Sắc mặt của Lương Thạch Quốc không được tốt, gã vần nghi ngờ tối hôm đó không phải là nằm mơ, bởi vì lúc đó gã cảm thấy rất thật.
Một người đàn ông mặc áo đen gõ cửa, sau đó đứng ở cửa cẩn thận nói:
- Giám đốc Lương, bên ngoài có một người tên Diệp Mặc đến gặp.
Pierre và Trần Trụy sửng sốt, Diệp Mặc hôm qua mới đi, sao hôm nay đã tới rồi?
- Mời anh ta vào.
Vẻ mặt Lương Thạch Quốc như đã biết trước được sự việc, thản nhiên nói.
- Giám đốc Lương, anh biết Diệp Mặc đến làm gì không?
Trần Trụy thấy Lương Thạch Quốc dường như đã biết trước được mọi việc, lập tức hỏi.
Lương Thạch Quốc thản nhiên cười:
- Nếu tôi nghĩ không sai, mục đích mà hắn đến hẳn là có quan hệ đến tinh thạch.
- Làm sao anh biết?
Pierre tuy rằng nói tiếng Trung không được lưu loát, nhưng y vẫn ngạc nhiên sao Lương Thạch Quốc sao lại nắm chắc được như vậy.
- Hôm qua khi chúng ta nói chuyện cùng Diệp Mặc, tôi nói chúng ta có công cụ có thể dò xét được phương vị của tinh thạch. Còn nữa, khi tôi nói giá trị của tinh thạch có thể lên đến mười tỉ đô la Mĩ, vẻ mặt của Diệp Mặc dường như có chút do dự, các anh không để ý à. Nhưng tôi lại nghĩ, từ biểu hiện của hắn có thể đoán được tinh thạch rất có thể đang ở trên người hắn, hắn chắc là có chút dao động về số tiền đó rồi. Cho nên tôi đoán hôm nay hắn đến, nhất định là có liên quan đến tinh thạch.
Lương Thạch Quốc khinh thường nói, cứ như Diệp Mặc sớm đã nằm trong kế hoạch của y rồi vậy.
- Lương tiên sinh, anh thật sự rất cừ.
Pierre giơ ngón tay cái lên tán thưởng một câu.
Trần Trụy cũng không khỏi cảm thấy khâm phục Lương Thạch Quốc, nhưng y lại lập tức nói:
- Mười tỉ đối với Bắc Sa chúng ta mà nói, cũng là một con số không nhỏ, chẳng lẽ lại đưa cho hắn thật? Nếu chúng ta chắc chắn ‘tinh thạch Cực năng’ đang trên người hắn, có lẽ chúng ta dùng cách khác cũng có thể lấy được.
Lương Thạch Quốc lắc đầu nói:
- Anh coi thường Diệp Mặc rồi, trước ngày hôm qua tôi cũng rất xem thường hắn, nhưng bây giờ tôi sẽ không xem thường hắn nữa. Nhưng hắn muốn lấy được mười tỉ đô la Mĩ của chúng ta, cũng phải có bản lĩnh mới được, nếu như không có bản lĩnh, cũng chỉ có thể trách hắn không có phúc vận này thôi.
Trần Trụy trong lòng thầm than, khó trách được Lương Thạch Quốc không có bất kỳ tu vi nào, cấp bậc của gã vẫn cao hơn so với mình. Xem ra gã chẳng những có thể lực xuất chúng, mà tâm tư cũng cực kỳ tinh tế. Diệp Mặc mặc dù không tệ, nhưng trước mặt Lương Thạch Quốc, vẫn còn quá non nớt, chỉ một vẻ mặt thôi đã lộ hết tâm tư ra ngoài rồi!
Đã có 35 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 515: Chưa thấy ai vô liêm sỉ như vậy.
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Diệp Mặc tiên sinh, thật không ngờ nhanh như vậy chúng ta lại gặp nhau rồi. Nào, mời anh ngồi!
Diệp Mặc vừa đến cửa, Lương Thạch Quốc lập tức đứng lên, vẻ mặt tươi cười nói.
Diệp Mặc cũng không khách khí liền ngồi xuống. Dường như hắn không nhìn thấy vẻ mặt châm chọc của Trần Trụy nữa liền đáp:
- Lương tiên sinh, hôm qua thực không phải, viên tinh thạch mà anh nói đúng là tôi đã mang đi. Nhưng mà, đúng như lời anh nói, nó chẳng có tác dụng gì đối với tôi. Nếu bên anh thật sự trả mười tỷ đô la Mỹ thì tôi sẽ đem linh thạch này bán cho các anh cũng không sao cả.
Nói như vậy nhưng trên mặt Diệp Mặc đối với khát vọng mười tỷ đô là Mỹ đã để lộ ra điều hắn đang nghĩ trong lòng.
Lương Thạch Quốc kích động đứng lên nói:
- Diệp tiên sinh đúng là một người quân tử, tôi quả nhiên không nhìn lầm Diệp tiên sinh. Chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà Diệp tiên sinh có thể tìm thấy, thật là không ngờ được. Mười tỷ đô la Mỹ chúng tôi đã sớm chuẩn bị rồi, tất cả đều trong thẻ này.
Lương Thạch Quốc nói xong liền rút từ túi ra một chiếc thẻ màu vàng làm cho tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ. Cái thẻ này không những làm bằng vàng kim mà trên mặt còn được khảm rất nhiều kim cương li ti.
Tấm thẻ này giá trị đến mấy triệu nên có thể khẳng định đây là một tấm thẻ được cố ý tạo ra. Thật là có bệnh mà, chỉ có cái thẻcũng làm xa hoa như vậy. Diệp Mặc thầm lắc đầu, không biết Bắc Sa này kiếm được bao nhiêu tiền mà lại tốn kém như thế. Hắn đương nhiên hiểu được trong lời của Lương Thạch Quốc còn có hàm ý khác, thậm chí là một chút châm chọc nhưng hắn lại không nghe ra gã muốn châm chọc gì.
Thần thức Diệp Mặc lập tức quét trên mặt tấm thẻ, rất nhanh hắn hiểu sẽ xảy ra chuyện gì, hóa ra tấm thẻ này là một quả bom. Quả bom nhỏ này bị tấm thẻ bao quanh, ở mặt ngoài sẽ không nhìn thấy.
Hóa ra là như vậy, Diệp Mặc cười lạnh. Hắn biết hôm qua hắn đã cố ý lộ ra bộ dạng do dự khiến Lương Thạch Quốc để ý, quả bom trên tấm thẻ này hẳn để chuẩn bị cho hắn. Lúc hắn giao ra tinh thạch Cực năng thì cũng chính là lúc hắn sẽ mất mạng.
Tuy chỉ là một tấm thẻ bom nhưng Diệp Mặc tuyệt đối không thể xem thường quả bom này, Bắc Sa có thể thiết kế ra Không quỳ - một thứ lợi hại như thế, ai có thể biết được tấm thẻ bom này của gã có uy lực thế nào? Huống hồ, Diệp Mặc đã sớm có kiến thức về uy lực của một vài loại bom trước đó.
Hồ Lô cốc cũng do một trái bom laser tiêu diệt đấy thôi. Nếu thẻ này cũng là bom laser thì Diệp Mặc hắn khó mà trốn thoát.
Nhưng Diệp Mặc cũng rất yên tâm, hắn khẳng định họ chưa lấy được tinh thạch cực năng hoặc là lúc Diệp Mặc hắn cùng Lương Thạch Quốc còn ở đây, họ nhất định sẽ không kích nổ trái bom này.
Diệp Mặc nhận thẻ một cách ngượng ngùng nói:
- Cái này, Lương tiên sinh, tinh thạch của tôi vẫn chưa đem tới mà đã nhận thẻ của các anh thế này thì thật không phải.
Lương Thạch Quốc trong lòng cười lạnh. “Diệp Mặc đã nhận lấy tấm thẻ mà không hề do dự, tôi chỉ thấy anh giả bộ ngại ngùng thế thôi”. Gã nghĩ.
Tuy nhiên, những lời này đương nhiên gã sẽ không nói ra mà cười ha hả đáp:
- Nếu tôi không tin Diệp tiên sinh thì sẽ không đưa tấm thẻ này cho anh trước. Trong này có mười tỷ đô la Mỹ, mời Diệp tiên sinh kiểm tra một chút trên máy tính.
- Được, nếu đã như vậy thì tôi không khách khí nữa.
Diệp Mặc không chút do dự liền đi tới chiếc máy tính trước mặt, đưa tấm thẻ vào và nhập mật mã.
Bên trong quả nhiên là có mười tỷ. Trên mặt Diệp Mặc lộ vẻ mãn nguyện, dường như hắn không nhìn thấy vẻ mặt khinh thường của Lương Thạch Quốc, liền nói:
- Lương tiên sinh, không biết mật mã chuyển khoản là bao nhiêu?
Mặt Lương Thạch Quốc chợt biến sắc. Gã không ngờ Diệp Mặc sẽ lập tức chuyển khoản. Tuy nhiên, thần sắc của gã nhanh chóng trở lại bình thường, gã coi như chưa có gì xảy ra liền đáp:
- Tấm thẻ này là để tặng Diệp tiên sinh, sau này chúng tôi nói không chừng còn qua lại làm ăn với anh, tiền của chúng tôi gửi trực tiếp vào thẻ này là được rồi.
Diệp Mặc tỏ ra khó xử nói:
- Nhưng thế này không được tiện cho lắm…
Tuy nhiên, hắn lập tức chuyển giọng:
- Cho dù tôi nhận tấm thẻ này thì mật mã tôi cũng phải biết chứ!
Lương Thạch Quốc trong lòng thầm hận, giờ gã chỉ có thể nói cho Diệp Mặc biết mật mã, Diệp Mặc đồng thời chuyển mười tỷ này vào thẻ của hắn.
Chuyển tiền xong, Diệp Mặc cầm lấy tấm thẻ trống rỗng đưa cho Lương Thạch Quốc nói:
- Lương tiên sinh, số tiền này tôi đã chuyển xong rồi nhưng tấm thẻ này tôi lấy làm tiếc phải trả lại, tấm thẻ này thực sự có phần hơi quý.
Lương Thạch Quốc thầm hận, mười tỷ đô la Mỹ đã nhận rồi, một tấm thẻ còn ngại, con người này thật vô liêm sỉ. Nhưng gã vội vàng đẩy tấm thẻ trở lại và nói:
- Diệp tiên sinh, cái này anh nên nhận lấy, cảm ơn nhiều, anh đã vì chúng tôi mà tìm được tinh thạch. Tấm thẻ chẳng là gì nhưng nói không chừng sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác.
Diệp Mặc biết, Lương Thạch Quốc chưa để lại được tấm thẻ bom này cho mình gã sẽ không yên tâm. Ngẫm nghĩ lại hắn thấy không nên từ chối nữa bèn cầm tấm thẻ bỏ vào túi.
Thấy Diệp Mặc đã nhận lấy thẻ, Lương Thạch Quốc mừng thầm, chỉ cần anh lấy lại tấm thẻ là tốt rồi. Đợi sau khi anh nói ra tinh thạch ở đâu, đợi anh ra khỏi quán rượu này thì chính là lúc anh chết. Chỉ cần Diệp Mặc anh chết đi thì mười tỷ kia chúng tôi có thể tìm người của anh lấy lại thôi.
Tỏ vẻ vốn dĩ không hiểu ý của Lương Thạch Quốc, Diệp Mặc sau khi nhận lấy thẻ cũng lấy ra một túi vải nhỏ đưa cho Lương Thạch Quốc và nói:
- Lương tiên sinh, anh xem xem đây có phải là tinh thạch mà các anh cần không?
Lương Thạch Quốc suýt nữa thì hộc máu, gã không ngờ tinh thạch này lại ở trong túi áo Diệp Mặc. Rất nhanh, gã liền mở túi vải ra, bên trong đó chính là tinh thạch Cực năng đã mất tích của Viễn gia mà gã đang tìm kiếm.
Không những sắc mặt của Lương Thạch Quốc khó coi, ngay cả sắc mặt của Pierre và Trần Trụy cũng khó coi không kém. Diệp Mặc này quả thực láu cá, đã cầm đồ của bọn chúng công khai còn đòi lấy mười tỷ, lại còn để thứ này trong túi áo nữa. Điều đáng hận chính là, tối qua hắn cỏn làm bộ không biết gì.
Diệp Mặc lại không để ý mấy suy nghĩ này, hắn cười cười nói:
- Lương tiên sinh, nếu có tinh thạch rồi thì tôi phải đi đây. Lần sau có buôn bán gì thì nhớ đến tìm tôi nhé, tôi thích nhất là làm ăn đấy, ha ha…
- Được, tất nhiên, tất nhiên rồi…, tinh thạch, không sai, chính là viên này, thật cảm ơn Diệp tiên sinh!
Tuy Lương Thạch Quốc tức muốn hộc máu nhưng miệng lại không ngừng cảm ơn Diệp Mặc. Gã quyết định, một khi Diệp Mặc bước ra khỏi “Vực ngoại hưu nhàn”, gã sẽ lập tức ấn kíp nổ. Còn về bao nhiêu người trên đường chết thì có quan hệ gì với Lương Thạch Quốc gã chứ?
Diệp Mặc ra khỏi căn phòng mật, chỉ bằng mê nhãn thuật nhỏ, hắn đã đem thẻ nhét vào một góc cửa ngoài. Nếu không phải vì lo lắng uy lực của quả bom quá lớn thì hắn chắc chắn đã để nó trong túi áo Lương Thạch Quốc rồi. Còn điều này, hiện giờ hắn không muốn Lương Thạch Quốc bị nổ tử, một khi gã bị nổ chết, cho dù hắn có chiếm được mười tỷ đô la Mỹ chăng nữa thì Bắc Sa đó sẽ trở mặt với hắn, hay nói cách khác, nhất định phải tử đấu.
Hắn bây giờ năng lực tử đấu vẫn chưa bằng Bắc Sa nên hắn chỉ có thể hù dọa Lương Thạch Quốc thôi. Đợi khi tinh thạch chuyển đi, hắn còn muốn theo dõi. Mục tiêu của Diệp Mặc không phải là một viên tinh thạch này, mà là toàn bộ mấy viên tinh thạch đó.
Diệp Mặc lấy tốc độ nhanh nhất đến quầy Bar ở tầng dưới cùng. Hắn đã không đi hơn nữa còn đang ở bên ngoài quầy Bar “Vực ngoại hưu nhàn” gọi một ly rượu.
Trong mật thất trên lầu, Lương Thạch Quốc nhìn chằm chằm camera. Nhưng khi gã thấy Diệp Mặc đã không đi lại đang ở quầy Bar uống rượu, gã giận đến ngứa cả răng. Nhưng gã không có cách nào, bây giờ mà ấn bom tuy có thể giết chết Diệp Mặc nhưng “vực ngoại hưu nhàn” coi như cũng xong đời.
Tuy “Vực ngoại hưu nhàn” so với Diệp Mặc chưa là gì, nhưng bản thân gã cũng đang ở đây, coi như đợi thêm một phút nữa gã cũng chẳng tổn thất gì, hà tất gì không đợi được một phút nữa chứ?
Diệp Mặc lạnh lùng cười, uống rượu chỉ là giả, để lại tin cho Lương Thạch Quốc mới là thật.
Hắn viết mấy hàng chữ đơn giản đưa cho nhân viên quầy Bar dặn dò:
- Phong thư này nhất định phải giao cho Lương Thạch Quốc tiên sinh, không cần cầm lên ngay vì tiên sinh đang họp. Chờ lúc anh ta ra thì đưa cho anh ta là được rồi.
Nói xong, Diệp Mặc lại lấy ra mấy trăm đưa cho nhân phục vụ, sau mới thản nhiên rời quán rượu.
- Đã đi rồi!
Trần Trụy nhìn thấy Diệp Mặc đã đi khỏi “Vực ngoại hưu nhàn” thì vui mừng trở lại, y sắp có thể chứng kiến tên vô cùng kiêu ngạo kia chết như thế nào.
Người khác có thể không biết thẻ bom này lợi hại thế nào nhưng Trần Trụy lại rất rõ. Không nói đến Diệp Mặc, cho dù nửa bộ Tiên Thiên cũng không thể tránh được, nhưng y vẫn còn hoài nghi. Cho dù là cao thủ Tiên Thiên nhưng đột nhiên bị bom ở trong túi áo nổ thì cũng khó mà thoát mạng.
Lương Thạch Quốc lấy ra một cái điều khiển, nhếch miệng cười lạnh lùng:
- Anh Trần, việc ở Lưu Xà giao cho anh và Pierre tiên sinh xử lý. Diệp Mặc đã chết, mấy người ở Lưu Xà kia có mà chạy đằng trời. Dược phẩm Lạc Nguyệt chính là một cỗ máy kiếm tiền không tồi, sẽ để lại cho Bắc Sa ta.
Nói xong, Lương Thạch Quốc không đợi Trần Trụy và Pierre trả lời, gã liền ấn vào chiếc điều khiển.
“Ầm…”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, còn có cả gạch đá, tro bụi bay tung tóe, mù mịt, hỗn độn tứ phía khiến mấy người Lương Thạch Quốc ngây người như gỗ.
Nổ tung rồi, uy lực vô cùng lớn nhưng hình như có vài chỗ không được đúng như tính toán. Chắc là nổ ở trên đường cái, nhưng sao gã lại thấy chấn động mạnh thế, lại còn sập vách tường nữa là sao?
Một khối thép ngang rơi xuống, xuyên qua bả vai Lương Thạch Quốc làm gã đau điếng, khiến gã kêu to một tiếng.
- Không đúng, là tầng lầu của chúng ta bùng nổ.
Trần Trụy có phản ứng đầu tiên. Y ôm lấy Lương Thạch Quốc nhảy từ cửa sổ ra.
- Sao lại thế này?
Đáng lẽ nổ trên đường Diệp Mặc đi mới đúng, sao lại ở đây?
Lương Thạch Quốc tự thì thào, dường như gã vẫn không tin đây là sự thực.
“ Ầm, ầm….”, dường như để phản bác lời nói của Lương Thạch Quốc, những âm thanh kinh hoàng lại truyền tới. Mặc dù không ảnh hưởng lắm tới tầng dưới nhưng trên lầu, những tiếng nổ lớn vang lên và vách tường đã sập xuống, người trong “Vực ngoại hưu nhàn” đều đổ xô ra ngoài.
Một nhân viên phục vụ quầy Bar, nhìn thấy Lương Thạch Quốc liền vội vã đưa cho gã một phong thư và nói:
- Tổng giám đốc Lương, đây là thư mà một người khách tên Diệp Mặc đã gửi lại cho anh.
Lương Thạch Quốc liền mở bức thư ra thì chỉ thấy mấy hàng chữ, nội dung bên trong khiến y không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, lớn tiếng quát:
- Vô liêm sỉ, ta đã gặp nhiều kẻ vô liêm sỉ rồi, nhưng chưa thấy ai lại vô liêm sỉ như hắn.
Đã có 43 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 516: Lập tức đưa đi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Thư bị Lương Thạch Quốc xé toạc, vứt trên nền. Trần Trụy nhặt lên xem qua. Không có câu nói kịch liệt nào, thậm chí có thể nói lời lẽ trong thư khá khách khí.
“Lương tiên sinh, hôm qua từ khi biết tinh thạch là vật quý của tổ chức, tôi đã mất ngủ cả đêm. Không nói đến việc có tiền thưởng, cho dù không có tiền thưởng tôi cũng tính hôm nay đem tinh thạch trả lại cho các vị. Nhận được tiền mặt của các vị, tôi đã rất ngại rồi, sao tôi có thể lấy đi một tấm chi phiếu quý giá như thế chứ? Đây không phải muốn tôi mất mặt sao?”
“Tuy tôi biết Lương tiên sinh chân thành có ý tặng tấm thẻ cho tôi, nhưng tôi suy nghĩ đi, suy nghĩ lại mình vẫn không thể nhận. Tôi đem tấm thẻ cắm ở ngoài cửa đấy, mong Lương tiên sinh kiểm tra và nhận lại giúp. Diệp Mặc tôi đường đường chính chính, cái gì không thuộc về mình, tôi nhất định không lấy. Lương tiên sinh cũng biết tôi tuyệt đối không phải là người tùy tiện lấy đồ của người khác, nếu nhận tấm thẻ này của Lương tiên sinh, thực sự trong lòng tôi thấy rất áy náy. Vì sợ Lương tiên sinh từ chối nên tôi đã viết lại cho anh bức thư này gửi tại quầy Bar, mong Lương tiên sinh nhận lấy, nhất định không được khách khí với tôi nữa”.
Không có kết cục, chỉ có mấy dòng đột ngột này mà thôi. Trần Trụy xem xong liền nhìn Lương Thạch Quốc nghi hoặc hỏi:
- Lương tiên sinh, anh nói là Diệp Mặc biết trên tấm thẻ này có bom nên hắn cố ý để lại? Nên anh mới nói hắn ta vô liêm sỉ?
Lương Thạch Quốc đã bình tĩnh lại. Gã nghe xong Trần Trụy nói liền cau mày đáp:
- Trước tiên hãy đưa tôi đến bệnh viện đã!
Sau khi đợi mấy người lên xe, Lương Thạch Quốc mới tiếp tục nói:
- Hắn ta chẳng phải là thần tiên nên hẳn không biết tấm thẻ này có vấn đề. Tôi nói hắn ta vô liêm sỉ là vì hắn đã nhận mười tỷ của ta mà không nói năng gì, ý của hắn bây giờ lại là nhận thẻ này sẽ làm ảnh hưởng tới danh dự của hắn, thậm chí còn tính đem tinh thạch trả lại cho ta mà không có ràng buộc gì, anh có tin hắn không? Chỉ cần thấy tốc độ chuyển khoản của hắn nhanh như vậy là biết hắn thật sự quá vô sỉ rồi. Hắn ta thì quang minh lỗi lạc cái quái gì chứ?
Lương Thạch Quốc nói đến phần sau thì không kìm được liền nói tục.
Trần Trụy lại nhíu mày nói:
- Chỉ huy Lương, nhưng tôi cảm thấy việc này có chút hơi kỳ quặc. Nếu Diệp Mặc thật sự không biết trên thẻ có bom thì sao hắn không đem thẻ này và phong thư giao cho nhân viên phục vụ kia mà lại tách ra? Tôi cũng thấy tên Diệp Mặc này rất vô liêm sỉ, nhưng một người vô liêm sỉ như vậy, đối với cái thẻ mấy đáng giá trên triệu này, sao hắn lại không muốn chứ? Tuy mấy triệu kém xa so với mười tỷ nhưng có ai lại ngại nhiều tiền không?
Vốn dĩ muốn hại Diệp Mặc lại không hại được, ngược lại còn làm cho bản thân Lương Thạch Quốc bị thương khiến gã tỉnh táo lại. Đúng thế, những việc này rõ ràng là có vấn đề dễ thấy, trong cơn thịnh nộ gã đã quên tự hỏi mình. Giờ đã nghĩ ra, tại sao Diệp Mặc lại phải làm như vậy? Nếu nói Diệp Mặc biết có bom trên thẻ này, nếu muốn nổ chết Lương Thạch Quốc thì tại sao không đem thẻ để ngoài căn phòng bí mật mà lại đặt ở ngoài cửa một căn phòng khác?
Lương Thạch Quốc chợt thấy gã không thể nhìn thấu con người tên Diệp Mặc kia, hắn làm từng việc dường như trong dự đoán của gã nhưng kết quả lại ở ngoài dự liệu.
Chẳng lẽ đây là ngẫu nhiên? Lương Thạch Quốc tuyệt đối không tin có nhiều việc ngẫu nhiên vậy. Nếu gã tin thực sự có nhiều ngẫu nhiên thế thì Lương Thạch Quốc gã không thể đến được vị trí bây giờ. Nhân tài Bắc Sa đông đảo, vậy dựa vào cái gì Lương Thạch Quốc gã được quản lý phần này?
- Trần chấp sự, Pierre chấp sự, chúng ta giờ không đến bệnh viện nữa mà lập tức tới sân bay, tinh thạch giờ đang ở trên người tôi, chúng ta hãy lập tức mang tinh thạch về. Để tôi cầm không được an toàn. Còn vết thương của tôi chỉ là một vết thương nhỏ, chỉ cần băng bó qua loa là được rồi.
Lương Thạch Quốc quyết đoán, chiếc xe quay đầu lại hướng về phía sân bay.
Ở đây Lương Thạch Quốc nói một là một, việc mà gã đã nói thì chẳng có ai phản đối. Vốn dĩ trước đó là tới bệnh viện nhưng xe lại quay đầu lại hướng về phía sân bay Lạc Thương.
Diệp Mặc vẫn đang theo sát phía sau, không phải hắn tính toán theo dõi ba người Lương Thạch Quốc, cái mà hắn theo dõi chính là viên tinh thạch kia. Diệp Mặc đã làm dấu hiệu thần thức trên tinh thạch đó, dù nó có đi đâu thì hắn nhất định phải đi theo. Tuy đã giao dịch tinh thạch rồi nhưng thứ này vẫn là của Diệp Mặc hắn, hắn sẽ không thực sự giao cho Bắc Sa.
Nhưng hắn không ngờ ba người Lương Thạch Quốc lại chuyển hướng tới sân bay. Nhưng hắn chẳng cần để ý, cho dù bọn họ giờ có lên máy bay thì hắn cũng sẽ bám theo.
Đối với Diệp Mặc mà nói thì theo dõi ba người đó không có gì áp lực. Lương Thạch Quốc đúng thật là bản lãnh, nửa giờ sau, họ lên máy bay về Hồng Kông. Trong thời gian này có thể lên phi cơ, nếu không có năng lượng nhất định thì tuyệt đối không được.
Máy bay cất cánh rất nhanh, Diệp Mặc cũng đạp kiếm theo sau, trong lòng hắn thầm giận tốc độ của phi cơ này quá chậm. Hai tiếng sau, máy bay đã đáp xuống sân bay quốc tế Hồng Kông.
Ba người Lương Thạch Quốc vừa xuống sân bay, lập tức đã có xe đón họ đi.
Diệp Mặc theo họ tới một trạm xăng dầu ở ngoại ô Hồng Kông thì dừng lại.
Đến bên ngoài trạm xăng, Diệp Mặc mới biết nơi này chính là nơi nghị sự của Bắc Sa. Văn phòng phía trên rất đơn giản nhưng vài nhân viên kia, Diệp Mặc thoạt nhìn đã biết không phải hạng người đơn giản, thậm chí có hai người tu vi đến Hoàng cấp. Điều quan trọng nhất là trạm xăng dầu này còn có một tầng hầm ngầm xa hoa rộng lớn, chỉ có điều cửa vào rất bí mật.
Diệp Mặc có chút lo lắng thuật ẩn thân của mình sẽ bị lộ. Tuy hắn đã là luyện khí trung kỳ rồi nhưng tên Trần Trụy kia là một Địa cấp đỉnh cao, một khi y phát hiện chân khí dao động của mình thì chuyện có thể nhìn ra ẩn thân thuật không phải điều khó khăn. Giờ Trần Trụy và Pierre đang đứng ở lối vào, muốn vào phải đi qua hai gã này, điều này tuyệt đối là không thể.
Đang lúc Diệp Mặc không biết làm sao thì di động của Trần Trụy reo lên, y nhận điện và cẩn thận nói gì đó.
Diệp Mặc biết đây là một cơ hội, Trần Trụy giờ đang nghe điện thoại, nhất định y sẽ không cảm nhận được chân khí dao động của mình, chỉ cần hắn cẩn thận một chút là được rồi. Còn Pierre là một người dị năng, Diệp Mặc biết dù gã có lợi hại như Trần Trụy cũng không có cách nào cảm nhận được dao động chân khí của hắn.
Quả nhiên Diệp Mặc hữu kinh vô hiểm đi theo Lương Thạch Quốc xuống tầng hầm ngầm. Trong tầng hầm có bốn gã áo đen được vũ trang đầy đủ đang đứng, đều gần là những cao thủ Hoàng cấp, nhưng trước mặt Diệp Mặc đây chỉ là con sâu con kiến thôi. Vốn dĩ Diệp Mặc còn lo lắng trong này còn có mấy cao thủ Địa cấp nữa nhưng thật không ngờ ngay cả một cao thủ Hoàng cấp cũng không có. Nhưng nghĩ lại, bên ngoài có nhiều người tu luyện Cổ võ như vậy, dù sao luyện Cổ võ cũng không dễ gì.
Xem ra lần trước bốn tên Huyền cấp bị mình giết đó có chút địa vị ở Bắc Sa, chẳng trách Lương Thạch Quốc không định sẽ bỏ qua cho mình.
- Chỉ đạo Lương, anh bị thương?
Người nói là một người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn, cô ta nhìn thấy bả vai Lương Thạch Quốc đang băng bó liền cau mày hỏi. Tuy nhiên nét mặt lại chẳng có chút an ủi nào, ngược lại giọng điệu lại có chút chất vấn.
Lương Thạch Quốc khoát tay đáp:
- Chị Linh, bây giờ không phải lúc nói điều này. Đồ vật tôi đã cầm về đây rồi, giao nó chị, thì tôi sẽ xong việc. Nó trên người tôi phút nào là dày vò tôi phút ấy, chị xem trước một chút đi.
Nói xong, Lương Thạch Quốc liền lấy viên tinh thạch trong túi áo ra, đặt trước mặt người phụ nữ.
Người phụ nữ được gọi là chị Linh này sau khi nghe Lương Thạch Quốc nói cũng không hỏi thêm gì nữa mà cầm lấy tinh thạch nhìn một cách kỹ càng, sau mới gật đầu nói:
- Đúng vậy, đây là tinh thạch thật. Chỉ đạo Lương, thật vất vả cho anh rồi. Đợi lát nữa Khúc lão tới, tôi sẽ đem thứ này và Khúc lão cùng đi. Giờ đồ vật thì đã tìm ðýợc rồi, anh hãy ký tên đi.
Lương Thạch Quốc ký tên xong liền thở dài.
- Chỉ đạo Lương, hình như anh có gặp một ít khó khăn? Tinh thạch này đúng là lấy về từ chỗ tên Diệp Mặc ấy phải không?
Lúc này, người phụ nữ được gọi là chị Linh ấy liền hỏi một câu kỳ quái, từ trước tới giờ, hình như cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt này của Lương Thạch Quốc
Lương Thạch Quốc gật gật đầu:
- Đúng vậy, lần này bên ta tổn thất rất thê thảm và nghiêm trọng, tôi đã báo cáo lên trên. Còn việc phải đối phó ra sao với tên Diệp Mặc kia, tôi đang đợi thông báo của cấp trên.
Lời của Lương Thạch Quốc vừa nói xong thì có hai người từ bên ngoài bước vào, một người là ông lão hơn sáu mươi, còn người kia là một gã đàn ông chừng ba mươi.
- Khúc Lão …
Lão già này vừa tới, Lương Thạch Quốc và người phụ nữ kia đều hỏi thăm rối rít.
Người được gọi là Khúc lão ấy gật gật đầu nói:
- Chuyện của tiểu Lương làm quá bình thường, cũng may cuối cùng đã đem được tinh thạch về, còn về mười tỷ đô la Mỹ kia tuy đối với chúng ta rất quan trọng, nhưng so với tinh thạch thì chẳng là gì. Nhưng tiểu Lương biết trong chớp mắt Diệp Mặc có thể giết chết hai mươi bảy cao thủ đồng thời nổ súng, thậm chí bao gồm cả bốn gã Huyền cấp nữa, sơ sót như thế, sai lầm nối tiếp sai lầm, việc này tôi không làm chủ được, nhất định phải báo lên trên.
Người phụ nữ kia có chút kinh ngạc nhìn lão già hỏi:
- Chỉ đạo Lương còn phạm phải sai lầm khác ư?
Lão già liền gật đầu đáp:
- Tiểu Lương sau sai lầm biết cách chủ động đàm phán với Diệp Mặc lấy lại tinh thạch là rất tốt. Nhưng Diệp Mặc đã phá hủy ba cái camera trong mật thất thì họ lại không biết, đây là việc thứ nhất. Sau khi tiểu Lương biết việc này nhưng lại không coi trọng, ngược lại muốn qua tấm thẻ bom ra tay với Diệp Mặc, đây là sai lầm thứ hai.
Khúc Lão nói tới đây liền lạnh lùng nhìn Lương Thạch Quốc thản nhiên nói:
- Tiểu Lương, cậu cho rằng người trong thời gian ngắn ngủi ấy có thể phát hiện ra mấy cái camera kia sẽ không phát hiện ra vấn đề trên tấm thẻ ấy ư? Anh ngày càng ngày càng trở lại giống anh của hai năm thuận buồm xuôi gió trước. Nếu không phải anh đã đem được tinh thạch về hoặc nói tên Diệp Mặc kia không biết được tác dụng của tinh thạch, anh đã chết trăm lần rồi. Bắc Sa chúng ta, cộng cả năm tên cao thủ Địa cấp hậu kỳ, lần này không những phái cho anh một gã mà còn phái cả Pierre theo anh, nhưng anh đã làm mất bốn gã Huyền cấp và hai mươi ba thành viên tinh anh rồi.
Lương Thạch Quốc cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán chảy ra, không dám nói lại chữ nào.
Khúc Lão dường như thấy được mình có phần hơi quá, liền hạ giọng nói tiếp:
- Tuy nhiên cậu lại đem được tinh thạch Cực năng về, vậy có thể giữ được mạng. Còn về việc đối phó với Diệp Mặc thì giờ tổ chức của ta chưa có ai là đối thủ của hắn.
- Diệp Mặc lợi hại như vậy sao? Tổ chức của ta không có ai là đối thủ của hắn ư?
Người phụ nữ tên chị Linh thốt lên, giọng điệu vô cùng kinh ngạc và khiếp sợ.
Lão già kia gật đầu thận trọng:
- Tuy không dám khẳng định, nhưng hẳn không sai. Chỉ có Mộc Trấn không biết có phải là đối thủ của hắn không nữa, nếu Mộc Trấn cũng không đánh được hắn thì đối phó với Diệp Mặc chỉ có thể chọn bao vây tấn công.
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 517: Đánh tráo ngay trước mắt
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Bao vây tấn công.? Chúng ta bây giờ sẽ động thủ với hắn sao? Hoặc là chúng ta trước tiên có thể đả kích thế lực sau lưng hắn.
Người thiếu phụ tên chị Linh lại hỏi lần nữa
Khúc Lão lắc đầu nói:
- Bây giờ không phải là lúc động thủ với hắn, hơn nữa hắn có thể lấy ra tinh thạch cực năng là vì hắn không biết giá trị của tinh thạch, còn cả một điều đến hiện tại hắn cũng không muốn động thủ với chúng ta. Về phần đả kích thế lực sau lưng hắn, bây giờ cũng không phải lúc.
- Diệp Mặc con người này, chúng ta điều tra rất kỹ càng, hắn chính là một con chó điên. Theo như tin tức mới nhất mà chúng ta điều tra được, Hợp Lưu phái và Điểm Thương thiếu chút nữa là diệt môn, chính là do hắn gây nên. Còn đệ nhất ẩn môn Hồ Lô Cốc, Hoa Hạ, gần đây hầu như không có tin tức gì. Chúng ta cũng hoài nghi có quan hệ với hắn, tuy rằng hắn bây giờ cũng không diệt nổi Hồ Lô Cốc, nhưng cái loại điên cuồng trả thù như hắn, ta đoán chừng Hồ Lô Cốc cũng sợ hắn, vì vậy, hiện tại vẫn chưa phải là lúc chúng ta lật mặt với hắn. Chúng ta không có thời gian và tinh lực để lãng phí cho hắn, khi thời cơ tới sẽ có người tự động tiêu diệt hắn.
Diệp Mặc trốn ở một bên, muốn ngay lập tức ném một quả cầu lửa tiêu diệt Khúc lão, nhưng hắn biết hiện tại hắn không thể manh động. Bắc Sa, bây giờ đang rất kiêng kị, hắn không thể không kiêng kị Bắc Sa, hắn không không chỉ một mình, một khi chọc giận Bắc Sa thì…, điều hắn muốn chính là làm sao bảo vệ cho người ở bên cạnh hắn.
- Lương Thạch Quốc, Trần Trụy và Pierre hiện tại đều ở lại, đến lúc đó cùng ta trở về tổng bộ, anh lập tức quay trở lại. Đồng thời chú ý hành tung của Diệp Mặc, hồi báo kịp thời, trước khi nhận được thông báo từ trên, tuyệt đối không được phép bắt cóc người nhà hắn.
Lão già nhìn chăm chăm vào Lương Thạch Quốc, giọng điệu có chút nghiêm nghị.
- Vâng, Khúc lão.
Lương Thạch Quốc không dám có bất kỳ phản bác nào, vội vàng đáp lại.
Sau khi Khúc lão nói xong, sắc mặt dịu đi, lão nhìn người thiếu phụ kia nói:
- Tôi cần kiểm tra tinh thạch cực năng một chút, nếu xác nhận, ngay lập tức gói lại và đưa đi ngay cùng với một viên khác.
- Vâng, Khúc lão.
Người thiếu phụ này đem thạch đá cực năng mà Lương Thạch Quốc mang tới mang ra phía trước bàn hội nghị cho Khúc lão, đồng thời đưa ra một rương màu vàng.
Diệp Mặc chú ý tới rương màu vàng này cùng với cái hắn lấy được giống y hệt nhau, hắn lập tức biết ngay ở phía trong còn có một viên tinh thạch khác. Hắn còn lo mình lần này đến không có thu hoạch gì, nơi này quả vẫn còn một viên tinh thạch, nói như vậy thì hôm nay có hai viên tinh thạch nhập trướng rồi.
Khúc Lão kiểm tra một chút viên tinh thạch chị Linh mang tới, gật gật đầu, mở rương ra đặt viên tinh thạch đang cầm trong tay song song với một viên tinh thạch khác, dùng vải bố màu vàng che lên. Vừa lúc đó, Diệp Mặc lấy tốc độ cực nhanh, đổi 2 viên tinh thạch bằng hai viên đá bình thường ngay trước mặt Khúc lão. Bởi tốc độ của hắn quá nhanh, lại có thuật ẩn thân hỗ trợ nên không ai có thế nhìn ra được, đến lúc Khúc lão đóng rương lại.
Diệp Mặc mừng thầm trong lòng may là Trần Trụy không vào trong, một khi Trần Trụy ở bên trong này, rất có thể cử động của hắn sẽ bị phát hiện. Sau khi lấy được đồ hắn lập tức rời đi, hắn vừa đi ra ngoài cửa ra vào, liền nghe thấy trong tầng hầm ngầm hô to một tiếng.
Bị phát hiện nhanh như vậy sao? Diệp Mặc trong lòng hết sức kì lạ. Thần thức của hắn lập tức hướng vào trong, quả nhiên phát hiện rương màu vàng lại bị mở ra, hơn nữa tất cả người ở bên trong thần sắc tái nhợt, Khúc lão mặt cắt không còn giọt máu.
Nghe được bên trong có tiếng kêu to, Trần Trụy với tốc độ nhanh nhất xẹt qua bên người của hắn, vọt vào tầng hầm ngầm.
Cơ hội tốt, hắn không một chút nghĩ ngợi, lập tức nhảy khỏi tầng hầm rất nhanh ra trạm xăng liền bước lên phi kiếm hướng thẳng về phía Lạc Thương. Vì không để cho Lương Thạch Quốc hoài nghi, hắn nhất định phải đi Lạc Thương chuyến nữa.
- Có chuyện gì vậy, Khúc lão?
Trần Trụy tuy rằng cấp bậc tương đối thấp nhưng bởi anh ta là người tu cổ võ, hơn nữa còn là người tu cổ võ tương đối cao, cho nên địa vị khá siêu nhiên. Anh ta ở trước mặt Khúc lão cũng không để ý đến Lương Quốc Thạch.
- Tinh thạch vừa có kẻ đánh tráo rồi.
Chị Linh sắc mặt tái nhợt, ở bên trong đèn đuốc sáng trưng hơn nữa rương màu vàng vẫn đặt trên mặt bàn, có thể nói con mắt của tất cả mọi người ở đây đều nhìn vào rương màu vàng này, vậy mà trong nháy mắt đã bị kẻ nào đó đánh tráo, biến thành hai hòn đá vô dụng, điều này thật là khó chấp nhận được.
Mà tinh thạch này từ lúc đặt vào trong cho đến lúc đóng lại, rồi đến lúc mở ra, chỉ có mình Khúc lão, hoặc là nói chắc chắn là sau khi trong rương có hai viên tinh thạch, chỉ một mình lão sờ qua rương màu vàng này.
Nhưng nếu nói là Khúc lão đánh tráo thì khả năng cũng không lớn, thứ này vốn dĩ là do lão mang đi, hơn nữa cứ cho là lão đánh tráo, cũng không thể đánh tráo ở đây. Nói lùi một bước, thì cứ coi như lão đánh tráo cũng không thể mở rường vàng lần thứ hai để xác nhận được.
Nhưng sự thật chính là quỷ dị như vậy, hai viên tinh thạch cực năng đang ở dưới mắt của mọi người thì bị đánh cắp, trách nhiệm này không ai có thể gánh vác nổi, chính Khúc lão cũng không thể gánh nổi trách nhiệm này.
- Lập tức phong tỏa tầng hầm cửa ra vào, không cho phép bất cứ kẻ nào ra vào.
Khúc lão mặt vẫn tái nhợt nhưng vẫn phản ứng nhanh nhạy. Kẻ đánh tráo tinh thạch khẳng định vẫn ở trong tầng hầm ngầm này, chỉ cần đóng cửa, không cho ai ra vào, khẳng định sẽ điều tra ra được.
Trần Trụy tuy không hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn nghe từ miệng chị Linh nói nên biết được tinh thạch đã bị đánh tráo. Hoặc là không cần chị Linh nói, chỉ cần nhìn vào sắc mặt vài người trong tầng hầm ngầm này là biết chắc đã xảy ra vấn đề rồi.
- Pierre vẫn đứng ở cửa, không cho ai ra, cũng chẳng cho ai vào…
Trần Trụy còn chưa nói hết câu, liền đã ngừng lại, lúc anh ta bước vào đây, giống như ở bên cạnh có một nội khí mơ hồ dao động, chỉ là vừa mới đây, tốc độ của kẻ đó rất nhanh, điều này làm cho anh ta không dám xác định.
- Tôi chặn ở cửa của tầng hầm ngầm này, Khúc lão ông kiếm tra ở bên trong trước.
Trần Trụy nghĩ đến cảm giác lúc nãy liền biết ngay là chuyện rất không tốt, rất có thể tên đạo tặc kia và anh ta đã từng gặp nhau.
Nhưng chuyện này anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra, một khi nói ra, thì người phải chịu trách nhiệm chính là anh ta - Trần Trụy. Anh ta không thể ngu ngốc như vậy được. Cho nên anh ta đến cửa tầng hầm ngầm cũng không bước vào mà là đứng chặn ở cửa.
Khúc lão không cần Trần Trụy nói, đã thông báo cho nhân viên vào điều tra, và canh giữ cửa ra vào đến con kiến cũng không lọt qua được, nhưng đồ đã bị Diệp Mặc lấy đi mất rồi, việc Khúc lão làm bây giờ khẳng định là tốn công vô ích.
Điều tra đến nửa giờ mà không có kết quả gì, Khúc lão nghĩ ra chuyện gì đã xảy ra, lão ngẩng đầu nhìn Lương Thạch Quốc nói:
- Lương Thạch Quốc, lúc các người từ Lạc Thương đến Hongkong có bị theo dõi không?
Lương Thạch Quốc trong lòng kinh ngạc, lúc bọn họ lên máy bay, làm sao có thể bị theo dõi được? Y biết Khúc lão đây là muốn tìm kẻ chết thay rồi, nào dám thừa nhận chuyện này, vội vàng nói:
- Tuyệt đối không có chuyện đó, có Trần chấp sự và Pierr chấp sự đi theo chắc chắn không có người theo dõi, hơn nữa tôi đến Hongkong cũng là lúc vừa nảy ra ý tưởng, vốn là muốn đi bệnh viện, vì lo xảy ra chuyện, trên đường tôi đổi ý đấy.
Lương Thạch Quốc nói dăm ba câu liền lôi cả Trần Trụy cùng Pierr vào, dù biết ý của Lương Thạch Quốc nhưng Trần Trụy cũng không thể không nói giúp Lương Thạch Quốc:
- Vâng, đúng đấy, Khúc lão, tôi khẳng định lúc chúng ta tới không có kẻ khác theo dõi, chiếc máy bay đó đã kín chỗ rồi, chỗ của ba người chúng tôi là nhờ cách khác mới có. Không thể có ai biết lúc chúng tôi đến Hongkong, coi như là không ai biết, cũng không có cách nào cùng chúng tôi ngồi cùng một chiếc máy bay đấy được.
Nói là nói như thế, nhưng trong lòng Trần Trụy lại nghi ngờ bọn họ rất có thể đã bị theo dõi. Chỉ có điều đối phương dùng thủ đoạn gì để theo dõi hắn thì thật sự là khó hiểu. Vừa nghĩ tới lúc mới bước vào, bên cạnh dường như có một luồng nội khí dao động, Trần Trụy trong lòng rất là kinh sợ, lại không dám thừa nhận chuyện có người theo dõi.
Khúc lão hừ một tiếng, sắc mặt đã dần hồi phục ít huyết sắc, lão biết nếu không tìm thấy được tinh thạch mà tinh thạch cực năng bị mất ngay trước mắt lão thì trách nhiệm lớn nhất thuộc về bản thân lão.
Nếu có một cơ hội, lão chắc chắn phải đổ tiếng xấu lên người Lương Thạch Quốc, điều đáng hận chính là viên tinh thạch đã bị mất tích. Không cần nói lão không nghĩ ra, người ở đây đều không thể nghĩ ra được tại sao viên tinh thạch lại đột nhiên biến thành hai viên đá tảng.
- Lương Thạch Quốc, nếu người ta theo dõi anh mà bị anh phát hiện sao? Anh bây giờ đi điều tra Lạc thương, xem xem Diệp Mặc có ở Lạc Thương không, nếu hắn bây giờ không ở Lạc Thương thì chắc chắn hắn đã theo dõi, ta nói rồi, xem thường hắn chính là tìm đến con đường chết, anh vẫn còn xem thường hắn ư?
Khúc lão nói với giọng điệu lạnh băng.
Lương Thạch Quốc trong lòng ớn lạnh, y biết lão già này chắc chắn phải lấy y ra coi như kẻ chịu tội thay khiến y mang đầy tiếng xấu rồi. Diệp Mặc là do y gọi tới Lạc Thương, giao dịch giữa Diệp Mặc và y đều đã kết thúc rồi, thời gian đã qua lâu rồi, hắn làm sao có thể ở lại Lạc Thương?
Lui một bước mà nói, cho dù Diệp Mặc vẫn còn ở Lạc Thương, người của y sao dám khẳng định có thể tìm được hắn? Coi như là cảnh sát phong tỏa Lạc Thương để tìm một người cũng không thể trong một lúc được. Lão già này nói như vậy chính là muốn Lương Thạch Quốc y làm kẻ chết thay.
Bản thân ngồi máy bay từ Lạc Thương đến Hongkong mới được bao nhiêu thời gian, ba, bốn tiếng đồng hồ mà thôi, thời gian ngắn như vậy, cho dù là Diệp Mặc theo dõi đến đây cũng không thế nhanh như vậy, liền đi tới tầng hầm ngầm đem tinh thạch đi.
Lương Thạch Quốc khẳng định, chỉ cần y gọi điện thoại đến Lạc Thương, người của y trong mười mấy phút không tìm thấy tung tích của Diệp Mặc, như vậy y lại mang tiếng xấu chắc rồi, nhưng y không gọi điện thoại đi Lạc Thương điều tra Diệp Mặc, bây giờ phải chịu tai tiếng thay cho người khác. Gọi điện thoại nói không chừng còn có một phần ngàn vạn cơ hội thoát thân.
Lúc Lương Thạch Quốc gọi điện thoại đi Lạc Thương, nhưng lại không biết lão già kia trong lòng cũng là thầm hận, lão thậm chí hận đến mức có thể đem Lương Thạch Quốc giết ngay được. Nếu không phải là do Lương Thạch Quốc lấy tinh thạch trở về, chính mình căn bản sẽ không qua đây, chuyện này cũng chả còn quan hệ gì với lão nữa
Chị Linh tuy sắc mặt tái nhợt, nhưng lúc này một chữ cũng không dám nói, cô không phải đồ ngốc, cô đã hiểu được Khúc lão toan đổ tội cho Lương Thạch Quốc. Đối với cô mà nói, chỉ cần không dính đến bản thân cô ta thì cũng A Di Đà Phật rồi, còn ở đó mà lo lắng cho người khác.
Trần Trụy nhìn Lương Thạch Quốc với vẻ mặt thông cảm, anh ta biết lúc này không nên nói gì.
Lương Thạch Quốc mặt trắng bệch, điện thoại của y gọi tới Vực ngoại hưu nhàn - Lạc Thương, chẳng bao lâu sau, điện thoại di động của y vàng lên.
Lập tức tất cả mọi người trong phòng nhìn chằm chằm vào chiếc di động trong tay Lương Thạch Quốc, trong lòng mọi người đều rất hồi hộp. Đối với mọi người trong phòng mà nói, có một người chịu tội thay cho người khác so với việc tất cả mọi người cùng phải chết thì tốt hơn nhiều.
Khúc lão tuy ra vẻ bình tĩnh nhưng vẻ mặt căng thẳng của lão đã làm lộ ra suy nghĩ nội tâm của lão. Đúng vậy, chỉ cần Lương Thạch Quốc nói không thấy Diệp Mặc ở Lạc Thương, lão sẽ lập tức đổ hết mọi tội lỗi. Nói thẳng Diệp Mặc không thể theo lẽ thường, ai biết viên tinh thạch có phải là do hắn tới cầm đi hay không, rồi sau đó lại đi mất, lúc này giữ mạng vẫn quan trọng hơn, về việc có mất mặt hay không, tất cả vứt sang một bên hết!!!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 518: Món hời ngu gì không lấy
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Có tìm được Diệp Mặc hay không?
Lương Thạch Quốc cảm giác thanh âm của mình có chút run rẩy, y sợ đầu dây bên kia nói ra một câu không tìm được
Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm có chút do dự của nhân viên phục vụ
- Giám đốc Lương, Diệp Mặc thì chúng tôi không tìm được, nhưng hắn vừa rồi gọi điện thoại tới, hắn nói…
- Nói cái gì, nói nhanh một chút coi…
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm Lương Thạch Quốc, bản thân Lương Thạch Quốc cũng là khẩn trương không ngừng. Thế nhưng trong lòng y lại đập thình thịch, Diệp Mặc không ngờ gọi điện thoại đến, đây là một điềm tốt, nói rõ hắn rất có thể vẫn còn tại Lạc Thương
- Diệp Mặc nói hắn vừa mới nhìn thấy ba tầng phía trên của Vực ngoại hưu nhàn ta bị sụp đổ, hỏi thăm ông có đó không, đã xảy ra chuyện gì…
Thanh âm đầu dây bên kia điện thoại truyền đến:
- Sau đó thì sao? Anh nói nhanh lên, một lần nói cho xong đi…
Lương Thạch Quốc quả thật là sốt ruột rồi
Nhân viên phục vụ kia trong lòng khinh bỉ Lương Thạch Quốc, trong lòng tự nhủ: tôi vốn chính là muốn một lần nói cho xong mà, nhưng liên tiếp bị ông cắt ngang đấy thôi
Thế nhưng anh ta cũng không dám cùng Lương Thạch Quốc phân cao thấp, vội vàng nói tiếp:
- Diệp Mặc nói Giám đốc Lương ông đúng là không biết kinh doanh, hắn còn thở dài nói cái gì là, một chỗ tốt như vậy không ngờ kinh doanh thành ra thế này. Còn chuyện đưa tấm thẻ kim cương cho hắn, còn không bằng đem sản nghiệp Vực ngoại hưu nhàn cho hắn, hắn nhất định sẽ kinh doanh tốt hơn nhiều
- Hắn còn nói đùa nói Giám đốc Lương ông không có lòng thành, nhưng hắn cũng để lại điện thoại, nói là có hứng thú đối với nơi này, nếu Giám đốc Lương nguyện ý đem nơi này giao cho hắn kinh doanh, hắn lập tức sẽ cùng Giám đốc Lương trao đổi. Hắn còn nói, buổi tối hắn phải rời khỏi Lạc Thương, trong thời gian một tuần không thể trở lại, nếu ngài muốn liên lạc với hắn, nhất định phải trước tối nay
- Lập tức gọi điện thoại cho Diệp Mặc, nói với hắn chỉ cần hắn bây giờ tới được Vực ngoại hưu nhàn, thì nơi này sẽ thuộc về hắn. Nhanh lên, bây giờ gọi điện thoại cho hắn ngay, bảo hắn đến, hắn vừa đến lập tức liền bật điện thoại video…
Gần như không có bất kỳ ý tưởng nào, Lương Thạch Quốc đã nhượng lại Vực ngoại hưu nhàn
Lúc này đây y đã sớm quên lời Diệp Mặc nói rồi, nào là cái gì quang minh lỗi lạc, chỉ lấy những thứ thuộc về mình vv…
Đối với y bây giờ mà nói, chỉ cần Diệp Mặc có thể kịp thời qua đây chứng minh hắn còn tại Lạc Thương, cho dù là cho thêm hắn một Vực ngoại hưu nhàn, y cũng vui vẻ đồng ý.
Cuộc điện thoại của Lương Thạch Quốc tuy rằng người ở đây đều nghe thấy rất rõ, nhưng y vẫn nói một câu
- Diệp Mặc còn tại Lạc Thương, mấy phút nữa thôi, hắn sẽ tới Vực ngoại hưu nhàn
Tuy rằng Lương Thạch Quốc đem Vực ngoại hưu nhàn tặng không cho Diệp Mặc, nhưng không một ai cười y, Khúc Lão nét mặt già nua âm trầm đến đáng sợ, lão thật không ngờ Lương Thạch Quốc lại có thể trong vài phút tìm được Diệp Mặc, đây cũng quá trùng hợp
Toàn bộ mật thất đều trở nên im lặng một cách đáng sợ, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh cây kim giây của đồng hồ kêu tí tách
Mấy phút đồng hồ sau, điện thoại Lương Thạch Quốc quả nhiên vang lên, y chuyển cuộc gọi tới máy chiếu, quả nhiên là bối cảnh của Vực ngoại hưu nhàn bên Lạc Thương
Diệp Mặc trên mặt cười rất ư là vui vẻ:
- Ông chủ Lương, tôi nghe người làm bên ông nói, tôi không lấy thẻ kim cương của ông, nên ông muốn tặng Vực ngoại hưu nhàn cho tôi. Chuyện này thật ngại quá, tuy nhiên, ông ba lần bốn lượt khách khí như vậy, tôi nếu không nhận lấy thì có vẻ làm kiêu quá rồi. Vực ngoại hưu nhàn, tôi xin nhận vậy, về phần chuyển giao sản nghiệp nơi này, bên cạnh có người phụ trách, ông chỉ cần đánh tiếng với người đó là xong. Nói đi phải nói lại, Ông chủ Lương thật đúng là rất có thành ý, đợi lần sau ông về Lạc Thương tôi mời ông ăn cơm
Diệp Mặc vừa dứt lời, quản lí bên Vực ngoại hưu nhàn liền nghiêm túc nói:
- Giám đốc Lương, vậy bây giờ chuyển giao sản nghiệp bên này phải không?
- Ừ, hiện tại chuyển giao liền…
Lương Thạch Quốc tuy rằng thoát được nạn này, nhưng trong lòng rất khó chịu, một lời còn chưa dứt, liền trực tiếp cúp điện thoại.
Vực ngoại hưu nhàn nơi này hoàn toàn là sản nghiệp tư nhân của y, y vốn dự tính phát triển cho thật tốt, nhưng hiện tại một câu nói là đem cho người ta rồi, thậm chí ngay cả một câu cảm tạ cũng không chân thành.
May là có thể xem nơi này giúp y giữ được một mạng, hiện nay lão già kia cũng không thể hoài nghi đến y nữa
Quả nhiên bên này Diệp Mặc vừa mới xuất hiện, trên mặt Khúc Lão càng thêm âm trầm, gần như sắp nhỏ nước tới nơi
Lúc này trong phòng tất cả mọi người đều bị lục soát, bao gồm chị Linh cũng có người đặc biệt dùng vải bố chắn lại lục soát toàn thân. Người còn lại thì càng là lục soát toàn thân
Mật thất dưới đất này tuy rằng xa hoa, nhưng chỉ lớn có thế, hơn nữa tinh thạch cực năng còn có máy thăm dò, dụng cụ ở bên trong này không hề phát hiện bất cứ tinh thạch nào.
Lão già kia biết nhất định phải tìm một người chịu tội thay, bằng không lão chắc chắn chết không thể nghi ngờ. Chẳng sợ địa vị lão cao tới đâu, liên tiếp từ trong tay lão mất đi hai tinh thạch cực năng, cũng là tội chết.
Khúc Lão đem ánh mắt nhìn về phía chị Linh, vốn sắc mặt chị Linh đã tái nhợt vô cùng, hiện tại ánh mắt Khúc Lão nhìn qua, trong nội tâm nàng lập tức nguội lạnh. Cô biết mình xong rồi, người chịu tội thay không đổ được lên đầu Lương Thạch Quốc, kết quả đổ lên chính mình
- Lục linh, tuy rằng tôi không biết cô làm thế nào lấy đi tinh thạch cực năng, nhưng đây đã không phải là sự tình tôi có thể làm chủ được. Trần Trụy, anh lập tức mang Lục Linh đi, chúng ta cùng về tổng bộ
Lão già họ Khúc biết, tiếp tục ở lại chỗ này cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào. Nếu tinh thạch còn ở đây, máy thăm dò kia đã sớm dò xét ra rồi, nếu đến bây giờ còn không dò xét ra được, đã nói lên tinh thạch đã bị lấy đi
Thiếu phụ tên chị Linh kia sắc mặt vô cùng tái nhợt, môi của cô có chút run rẩy, nhưng cô một chữ cũng không nói. Cô biết bất kể cô nói cái gì đều là không có ích gì, ngoại trừ Lương Thạch Quốc, chỉ có cô cách tinh thạch gần nhất.
Lúc này cô rốt cục hiểu được vì sao Văn Đông và Phùng Điềm mạo hiểm liều mình trốn khỏi Bắc Sa rồi. Văn Đông lúc trước rời khỏi Bắc Sa, tuyệt đối không phải là bởi vì bản thiết kế Không Quỳ kia, mà là cô đã nhìn thấu Bắc Sa là cái chỗ như thế nào, thật buồn cười mình tới giờ mới hiểu được.
Tuy rằng xem Lục Linh thành gian tế bắt đi, nhưng trên mặt lão già không có chút cao hứng nào, lão biết cho dù là Lục Linh cuối cùng bị xác định là nội gian, lão cũng là trốn không thoát, nhiều nhất chỉ là miễn đi tội chết mà thôi.
Diệp Mặc tâm tình rất đỗi vui mừng, hắn chỉ vì thoát khỏi hiềm nghi nên để lại số điện thoại ở Vực ngoại hưu nhàn, mục đích cũng không phải là muốn lấy Vực ngoại hưu nhàn, đây là không có khả năng mà
Hắn để lại số điện thoại ở Vực ngoại hưu nhàn, mục đích chủ yếu tránh hiềm nghi về bản thân mà thôi, không để bọn người Bắc Sa hoài nghi đến Diệp Mặc hắn. Chỉ có điều nằm ngoài dự đoán của Diệp Mặc chính là, hắn thuận miệng nhắc tới Vực ngoại hưu nhàn, mà Lương Thạch Quốc thật sự đem cho hắn luôn, không ngờ không có hai lời.
Tuy rằng không biết Lương Thạch Quốc vì sao sảng khoái như vậy, nhưng hắn ngu gì mà không lấy, trước khi Lương Thạch Quốc trở về, hắn đã thúc giục quản lý một lần làm cho xong thủ tục chuyển giao bất động sản nơi này
Xong xuôi chuyện này, Diệp Mặc lại cho Vực ngoại hưu nhàn trực tiếp ngừng kinh doanh, bản thân hắn lại về Lưu Xà. Món hời này miễn phí mà chiếm được, một khi để Bắc Sa biết được tinh thạch và đô la đều bị Diệp Mặc cầm đi, Bắc Sa khẳng định sẽ điên cuồng lên. Cho nên hắn trở lại Lưu Xà, một là bảo Hư Nguyệt Hoa gia tăng kiến thiết Lưu Xà, hai là muốn gặp Tăng Chấn Hiệp.
Hư Nguyệt Hoa tự dưng có được mười tỷ đô la Mỹ, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, có khoản tiền này, kiến thiết Lưu Xà nhất định sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Tuy rằng biết rõ Diệp Mặc không có chuyện gì, nhưng Tăng Chấn Hiệp nhìn thấy Diệp Mặc vẫn là rất giật mình
- Anh Tăng, xem ra anh rất lo lắng cho tôi
Diệp Mặc nói đùa một câu, hắn quả thật cảm thấy Tăng Chấn Hiệp rất lo lắng cho mình.
Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu,
- Đúng đấy, ngày đó sau khi đi, tôi cứ cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên không ngoài suy đoán của tôi, Phong Vũ cố ý tới chậm, thậm chí đến ngày hôm sau mới tới Hồ Lô cốc…
Diệp Mặc lập tức hiểu ra, Phong Vũ quả nhiên biết chuyện Hạng Danh Vương muốn đối phó hắn, hoặc là nói Hạng Danh Vương và Phong Vũ trước đó đã đạt được mục đích nhất trí. Vì đối phó Diệp Mặc, để Phong Vũ ngăn chặn Tăng Chấn Hiệp.
Diệp Mặc gật đầu, Tăng Chấn Hiệp lập tức hỏi:
- Diệp huynh đệ, sau khi tôi suy nghĩ ra chuyện này, nhưng Hồ Lô cốc đã phong núi. Đây là có chuyện gì? Hạng danh Vương không tới linh đàm làm sao lại phong núi? Chẳng lẽ ông ta không đối phó anh?
Diệp Mặc không giấu diếm Tăng Chấn Hiệp, trực tiếp trả lời:
- Hạng Danh Vương đúng là muốn giết tôi, cho nên tôi cũng không khách khí. Hồ Lô cốc hiện tại đã bị tôi tiêu diệt, về sau không còn Hồ Lô cốc nữa
- Cái gì?
Tăng Chấn Hiệp còn cho là mình nghe lầm, anh ta đứng bật dậy, khiếp sợ nhìn chằm chằm Diệp Mặc
- Hồ Lô cốc bị anh tiêu diệt? Diệp huynh đệ, anh nói một mình anh tiêu diệt toàn bộ Hồ Lô cốc?
Hồ Lô cốc là đệ nhất ngoại ẩn môn, Diệp Mặc có lợi hại cỡ nào cũng sẽ không lợi hại đến mức này chứ, một mình có thể tiêu diệt cả Hồ Lô cốc? Đây quả thực đã vượt ra ngoài phạm vi suy nghĩ của anh ta
Không đợi Diệp Mặc trả lời, anh ta tiếp tục nói:
- Hồ Lô cốc còn có một cốc chủ, nghe nói đã là nửa bước Tiên Thiên, chẳng lẽ lão ta không ra tìm anh gây chuyện?
Diệp Mặc nhớ tới trận chiến ở Hồ Lô cốc, thẳng đến hiện tại vẫn cňn có chút sợ hăi, thấy Tăng Chấn Hiệp khẩn trương hỏi, gật gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi thiếu chút nữa đã chết trong tay Nhâm Bình Xuyên, cái lão già kia thật lợi hại. Nếu không phải trùng hợp, tôi đã không thoát ra được, lão là tên lợi hại nhất mà tới hiện này tôi gặp được, tôi đoán Ngộ Đạo không phải là đối thủ của lão
Diệp Mặc cũng không nói sự tình Nhâm Bình Xuyên đã thăng cấp Tiên Thiên, sự lợi hại của lão bất kể có phải là Tiên Thiên không, cũng không phải đối thủ của Diệp Mặc hắn.
Tăng Chấn Hiệp thở phào một cái,
- Diệp huynh đệ, anh quá mạo hiểm rồi. Thế nhưng sự tình khi đó tôi cũng thật không ngờ, Hạng Danh Vương kia thật không ngờ âm độc thế. Sự tình Hồ Lô cốc bị diệt, ngàn vạn lần không nên truyền ra ngoài, tôi sợ Phong Vũ lão già kia sẽ mượn cơ hội tác quái. Thư viện Cửu Minh còn có một viện trưởng, nghe nói tu vi cũng tương đương với cốc chủ Nhâm Bình Xuyên của Hồ Lô cốc. Anh phải cẩn thận với thư viện Cửu Minh. Hơn nữa thực lực của thư viện Cửu Minh thậm chí còn thâm hậu hơn Hồ Lô cốc, chỉ là bọn họ không có cái tên Hạng Danh Vương khoe khoang mà thôi.
Diệp Mặc rất là đồng ý với lời Tăng Chấn Hiệp nói, sau khi biết được sự lợi hại của Hồ Lô cốc, nếu Phong Vũ không chọc tới hắn, hắn tuyệt đối sẽ không dây vào Phong Vũ
- Đúng rồi, anh Tăng, các anh đi qua Mai Nội Tuyết Sơn, tìm được linh đàm chưa?
Đối với Diệp Mặc mà nói, linh đàm mới là sự tình trọng yếu nhất.
Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu nói:
- Linh đàm thì tôi và Phong Vũ đã đi qua, nhưng lại có chút vấn đề
Nghe được linh đàm xảy ra vấn đề, Diệp Mặc lập tức liền khẩn trương, hắn còn trông cậy vào linh đàm này để thăng cấp đến luyện khí tầng năm đấy. Cái gì cũng có thể xảy ra vấn đề, nhưng linh đàm thì không thể xảy ra vấn đề, Tăng Chấn Hiệp còn chưa dứt lời, hắn liền khẩn trương hỏi:
- Linh đàm có vấn đề gì?
Đã có 36 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương