Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 633: Quyết đoán. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
- Haha, cái gì là âm mưu quỷ kế! Thi nhân nghĩa dĩ kết nhân tâm, thụ đại chí dĩ thành vĩ nghiệp(Thi nhân nghĩa để kết nhân tâm, chí lớn dùng để đạt thành đại sự), đây chính là vương đạo. Nếu ngươimuốn đạt thành đại sự, thì dưới tay có một đám nhân thủ chắc chắn không thể thiếu được, cho dù ngươi bằng vào thông thiên thủ đoạn thu phục Địa phủ, thì một cá nhân liệu có thể quản lý được hết mọi chuyện ở Địa phủ sao? Tình huống ngày hôm nay, lúc ở trên điện mặc dù ngươi không thể cứu được hắn, nhưng là cũng không hề nợ nần hắn cái gì cả, hôm nay ngươi lại cứu hồn phách của hắn, lại còn tặng hắn đạo pháp, ân tình đó đã là quá đủ, cho dù có là người bình thường, nhận được ân tình to lớn như thế, cũng sẽ nhất quyết báo đáp đến cùng, nên khi ngươi dùng ân đức yêu cầu hắn ra sức, làm sao lại phải cảm thấy tội lỗi.
- Nhưng ta vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.
Phan Ngọc thở dài, nâng…lên Hứa Tiên đôi má nói:
- Tu đạo chẳng qua là chỉ lo cho bản thân mình, Địa phủ nhưng là muốn kiêm lo toàn thiên hạ, liên lụy tới vô số người và sự việc, những khó khăn khi quản lý nó không chỉ là phiền toái thông thường, thậm chí là đối với ngươi mà nói, có chút lựa chọn thực sự thống khổ. Ví dụ như việc điều binh tác chiến, thường xuyên muốn sử dụng binh sĩ làm mồi nhử, hi sinh mấy ngàn người để đổi lấy một lần thắng lợi, ngươi có thể hạ lệnh làm như vậy sao?
Hứa Tiên do dự một chút, miễn cưỡng nói:
- Nếu là binh sĩ, ăn bổng lộc của quốc gia, hẳn nên có tâm lý sẵn sàng hi sinh vì quốc gia, nếu như hi sinh một số người để đổi lấy nhiều người hơn nữa sống sót ... nếu như vậy..., thì ta sẽ hạ lệnh đấy.
Phan Ngọc lại nói:
- Nếu như những người phải hi sinh không phải là binh lính, mà là dân chúng vô tội thì sao? Hoàng Hà lũ lụt thời điểm, có một phương pháp trị thủy chính là tại địa phương nhân khẩu ít phá đê, khai sông, để tránh lũ lụt ảnh hưởng đến càng nhiều ruộng tốt, càng nhiều người dân vô tội, nhưng khi phá đê, khai sông thì dân chúng vô tội ở những vùng đó sẽ là những người phải chịu khổ, dân chúng tử thương có thể lên tới ngàn vạn, liệu ngươi có thể quyết đoán hạ một đạo mệnh lệnh như vậy sao?"
Hứa Tiên ngay lập tức không phản bác được, cảm giác...như ngàn vạn ai oán gương mặt của sinh linh vô tội đang hiển hiện trước mặt hắn. Hắn tuy nhiên muốn nói, hắn nhất định sẽ không phải gặp phải tình trạng như vậy, nhưng hắn cũng minh bạch, khiquyền lực của một người càng lớn, gặp phải hoàn cảnh như vậy lại càng nhiều. Dù là chỉ xảy ra có một lần, nếu như mình không đủ quyết đoán, điều đó rất có thể sẽ khiến cho đạo tâm của mình thất thủ, không thể tiếp tục phát triển. Một kẻ tu hành mà đắm chìm trong cảm giác hối hận, thì không thể nào tiếp tục tiến tới trên con đường tu hành được.
Nếu như muốn hoàn thành một phen sự nghiệp to lớn, cũng không phải dễ dàng như trong tiểu thuyết, đứng ở trên núi cao hô lên một tiếng, ngàn vạn tiểu đệ thi nhau triều bái, sau đó hợp sức lại đánh bại một đám kẻ hèn hạ, tà ác địch nhân, nhất thống thiên hạ. Tần diệt sáu nước, Hán quét Tây Vực, để thành đại sự như vậy, trong đó không biết đã có bao nhiêu oan hồn kêu rên?
- Còn ngươi thì sao? Minh Ngọc, ngươi sẽ như thế nào?
Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Ta đương nhiên có thểquyết đoán hạ mệnh lệnh như vậy, hơn nữa nói không chừng sẽ còn lãnh khốc hơn những kẻ khác, giống như Tào Mạnh Đức trong quyển Tam Quốc Diễn của ngươi vậy —— Ta thà phụ mọi người trong thiên hạ, cũng không để cho người trong thiên hạ phụ ta, cái này chính là bá đạo!
Thần sắc trên mặt nàng thoáng hiện một chút sầu bi, thở dài nói:
- Ài, có lẽ ta không thể như vị Bạch cô nương kia tâm đầu ý hợp với ngươi a! Ta nghe Vân Yên nói nàng là rất người thiện lương.
Trên mặt nàng mặc dù giả bộ không thèm để ý đến điều đó, nhưng ánh mắt nàng lại nhìn về Hứa Tiên.
Hứa Tiên bỗng nhiên minh bạch, nàng là đang mượn cơ hội cho mình thấy tâm ý của nàng, và nàng cũng đang thử dò xét ý nghĩ của mình, hẳn là nàng đang lo lắng bởi vì bản thân nàng không đủ thiện lương, mà bị chính mình chán ghét sao?
Hứa Tiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, thương tiếc mà nói:
- Minh Ngọc chính là Minh Ngọc a...! Ta nói ta đã sớm đã lựa chọn yêu mến hết thảy con người ngươi, ngươi trong lòng còn có nghi kị sao? Bất luận như thế nào, ta đều sẽ không phụ lòng ngươi đấy.
Một cái nữ tử có thể vì ngươi mà không màng đến tánh mạng của mình, ngươi còn có thể yêu cầu nàng cái gì nữa đâêu cầu nàng nghe lời ngươi, yêu cầu nàng làm mọi chuyện theo tâm ý của ngươi sao?
Phan Ngọc ôm lấy cổ của hắn, dùng mặt mình áp sát gương mặt của hắn, thỏ thẻ:
- Ừ, là lỗi của ta, là do ta quá đa tâm, chỉ là của ta cũng hi vọng ngươi muốn rõ ràng, ta không bao giờ muốn ngươi phải đưa ra một lựa chọn như vậy.
Hứa Tiên vỗ vỗ lưng của nàng, nói:
- Cảm ơn ngươi, Minh Ngọc, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ đấy, trước khi ta chưa có loại này giác ngộ, ta sẽ không tùy tiện đi làm.
Khó thể có được một hồi xuyên việt, so với những thứ đại sự nghiệp hư vô mờ mịt kia, thì mỹ nhân đang ở trong lồng ngực lại càng rõ ràng hơn hẳn.
- Hiện tại, chúng ta không phải là nên làm chút gì đó sao?
Phan Ngọc cũng cảm thấy bộ phận nào đó của Hứa Tiên biến hóa, có chút bất an, vặn vẹo một chút thân thể, đỏ mặt nói:
- Ngươi đi tìm Vân Yên đi a!
Nàng hiện tại còn không có Trúc Cơ thành công, không thể tùy ý mặc cho hắn làm ẩu.
Hứa Tiên nghiêm mặt nói:
- Cho dù Minh Ngọc ngươi đã có công danh, thì cũng phải làm tròn nghĩa vụ của thê tử mới đúng, không thể hơi tí là đưa cái chức danh trạng nguyên ra làm giá đỡ được!
Phan Ngọc biết rõ hắn lại đang trêu đùa hí lộng chính mình, mắt trắng không còn chút máu, cắn môi dưới chậm rãi từ trên người của hắn lui xuống.
Mặt trang đã sớm chìm xuống phía Tây, trong phòng một mảnh lờ mờ. Hứa Tiên đột nhiên cảm giác được có chút miệng đắng lưỡi khô, đem cái sự nghiệp vương đồ phách nghiệp, thống trị hết thảy vứt ra khỏi đầu, cam tâm đắm chìm trong ôn nhu, không bao giờ ... nữa nguyện xuất hiện.
Mặt trời đỏ lên cao, trời sáng choang, chiếu sáng hai cái cơ thể đang ôm nhau mà ngủ, Hứa Tiên và Phan Ngọc lúc nãy cũng từ trong mộng đẹp tỉnh lại.
Phan Ngọc sắc mặt phiếm hồng, đêm qua một phen hồ đồ, chẳng những không thể hàng long phục hổ, ngược lại bị Hứa Tiên dùng tay, dùng miệng đánh cho tơi bời, quân lính tan rã.
Hứa Tiên cũng không hề trêu đùa hí lộng nàng, mặc cho nàng giúp mình mặc quần áo.
Hôm nay tất cả tiến sĩ đều muốn tiến vào Hoàng Thành gặp mặt Thánh Thượng, dựa theo bất đồng thứ tự mà được phong quan thụ tước, rồi sau đó chính là được ban thưởng dự Quỳnh Lâm Yến, nhưng là không thể qua loa, Hứa Tiên đã đáp ứng sự tình của Thái Âm chân nhân, hắn cũng không vội mà tiến vào Hoàng Thành, trước làm đi dạo một thời gian ngắn trong Hàn Lâm Viện rồi nói tiếp.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 634: Hàn Lâm viện. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Hứa Tiên đeo đai lưng bằng ngọc mà Phan Ngọc đưa cho, vừa đeo vừa hỏi:
- Minh Ngọc, ngươi nói hôm nay trên Quỳnh Lâm Yến, liệu Hoàng Đế có tứ hôn không?
Phan Ngọc đôi lông mày nhíu lại:
- Sao ngươi lại hỏi thế, nóng lòng đợi không được nữa à?"
Hứa Tiên cười cười, cố ý nói:
- Đúng vậy a, ta đã lâu không có gặp Nhu Gia muội tử, không biết nàng bây giờ như thế nào, ài, thực sự là mong ngóng cực kỳ a...!
Phan Ngọc bị hắn trêu chọc, tức giận nói:
- Cho dù Hoàng Đế có ban chỉ tứ hôn, thì nàng cũng là thê tử của ta, ngươi đừng hòng mơ tưởng có thể chạm được vào một cọng lông của nàng, bằng không thì hai ngươi chính là một cặp gian phu dâm phụ.
Hứa Tiên nghe vậy nhịn không được đưa tay vỗ vỗ nhè nhẹ lên đôi má mềm mại của nàng,
- Này này, ta bất quá là chỉ trêu đùa ngươi một chút, sao chưa gì đã đem gian phu dâm phụ ra dọa ta rồi!
Phan Ngọc mân mê bàn tay Hứa Tiên
- Ai bảo ngươi chủ tâm trêu chọc ta khiến ta tức giận.
Bộ dạng phụng phịu xinh đẹp của nàng khiến Hứa Tiên không cầm lòng cúi xuống hôn nàng một nụ hôn dài, rồi liếm liếm bờ môi cười hỏi:
- Thế tình trạng của chúng ta bây giờ thì ngươi gọi là gì?
Phan Ngọc không chút nghĩ ngợi mà nói:
- Long phượng trình tường!
Hứa Tiên hơi chút sững sờ, cười to nói:
- Ha ha ha ha, có đạo lý, có đạo lý!
Long thì không cần phải giải thích. Phượng thì thường thường sử dụng như một từ đệm đi kèm với tên của nữ tử, như Phượng Quan, Thải Phượng. Nhưng suy xét đến bản chất của từ này, trong từ Phượng Hoàng, Phượng đại diện cho nam, Hoàng đại diện cho nữ. Với thân phận hiện tại của Phan Ngọc chẳng phải có thể dùng câu "An năng biện ngã thị hùng thư" (ý nói không phân biệt được là nam hay là nữ)để mô tả hay sao.
※※※※※※※※※※※※※※※※ �※※※※※※
Phan Ngọc mặc một thân "Trạng nguyên hồng" , tại dưới ánh mặt trời rực rỡ có vẻ hết sức chói mắt, đi sau nàng chính là một hàng dài mấy trăm tiến sĩ, tiến nhập Hoàng cung nội viện. Phía sau nàng một trái một phải chính là hai ngườiTrình Tàng Kiếm và Hứa Tiên, xa hơn chính là NhịGiáp tiến sĩ, Tam Giáp tiến sĩ, rõ ràng chia ra ba phe cánh, hình thành đội hình giống như Kim Tự Tháp.
Đoàn người dừng lạibên ngoài Triêu Dương Điện, đứng nghiêm trang trên khoảng sân cẩm thạch, hơi phủi hai vạt áo rồi đột nhiên hành lễ, cất cao giọng nói:
- Tân khoa Trạng Nguyên Phan Ngọc suất lĩnh hai trăm tám mươi năm vị đồng khoa tiến sĩ, bái kiến Ngô Hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Ngay sau khi nàng hành lễ, đám tiến sĩ sau lưng nàng cũng ồ ạt theo nhau quỳ xuống, đợi nàng tuyên báo hoàn tất, mọi người đồng thanh nói:
- Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!
Cùng lúc này, Hứa Tiên đứng ở bên cạnh Trình Tàng Kiếm cũng hiệnlên một nụ cười tươi sáng, Trình Tàng Kiếmthấy vậy cũng lộ ra vẻ cười cười đáp lại.
Hứa Tiênđêm qua saumột phen nói chuyện với Phan Ngọc, lại để cho hắn suy nghĩ minh bạch rất nhiều chuyện tình, càng là buông bỏ một một ít gánh nặng trong lòng. Việc thu phục Địa Phủ hiện giờ không cần quá gấp gáp, với thực lực hôm nay của hắn để làm được điều đó căn bản còn kém quá xe, không bằng cứ thuận theo tự nhiên, từ từ nâng cao tu vi của mình, chờ đợi đến khi thời cơ chín muồi, lúc đó việc thu phục địa phủ hay không cũng chỉ là một cái ý niệm của hắn. Việc tối trọng yếu trước mắt. Đương nhiên vẫn là dỗ dành làm cho giai nhân bên cạnh hắn vui vẻ, còn hơn để đến sau này lại có cảm giác được không bằng mất.
Điều cuối cùng chính là, do hôm qua Phan Ngọc dốc lòng phục thị hắn, nên hiển nhiên hôm nay tâm tình của hắn rất là vui sướng, nhìn trời xanh, nhìn mây trắng cái gì cũng thấy đẹp, đến ngay cả nhìn cái tên "Tình địch" này cũng cảm thấy thuận mắt rất nhiều.
Trình Tàng Kiếmthấy Hứa Tiên như thế cũng không khỏi nảy sinh cảm giác hâm mộ vẻ tự do tự tại của Hứa Tiên, hắn ở trong kinh thành cũng là một phong lưu công tử quan trọng, thế nhưng nhìn thấy nụ cười của Hứa Tiên, tràn ngập vẻ tự nhiên tiêu sái, tràn ngập vẻ chân thành tha thiết như phát ra từ trong nội tâm, hắn tự nhận không thể nào sánh bằng, chỉ có thể ở trong nội tâm thở dài:
- Kẻ ngốc đúng là có phúc của kẻ ngốc!
Hứa Tiên lúc này cũng đang ngẩng mặt nhìn lên hai đạo cầu thang cẩm thạch, chính giữa có điêu khắc hình Bàn Long. Màu vàng ngói lưu ly trên đỉnh tòa cung điện nguy nga đang phải chiếu ánh mặt trời cuối xuân, chiếu sáng rạng rỡ, tòa cung điện như đang đeo một chiếc vương miện bằng vàng, càng thể hiện ra vẻ uy nghiêm của hoàng gia. Nhưng mà hắn cũng không cảm thấy Kim Long chi khí quanh đây, điều này chứng tỏ Hoàng Đế hiện tại chưa xuất hiện ở nơi này.
Quả nhiên, lúc này liền thấy một thái giám hai tay nâng thánh chỉ đi ra từ cung điện, mở ra thánh chỉ tuyên đọc.
Đây đã là chức quan cao nhất mà khoa cử có thể đạt được. Trạng nguyên tuy nhiên khó có thể đạt được, nhưng là không hề giống như những tin đồn trong dân gian, hễ đỗ Trạng Nguyên là được phong chức quan to, được tuyển làm phò mã. Trạng nguyên cũng giống như bao quan chức khác, cũng phải đi từ chức quan thấp đi lên, bất quá nếu như có thể được một chức quan trong Hàn Lâm Viện thì điều đó có nghĩa là tiền đồ của hắn sau này sẽ rất tươi sáng, chỉ cần không phạm phải sai lầm lớn nào, thì quan chức sẽ tăng tiến rất nhanh.
Mà Trình Tàng Kiếm và Hứa Tiên tức thì đều được phong chức "Hàn Lâm Viện sử quan" , quan giai chính là thất phẩm.
Hứa Tiên trong nội tâm mỉm cười, cái chức vụ này xem như là tép riu trongthất phẩm rồi, nếu như được cử xuống làm quan ở địa phương, đảm đương một cái chức vị Tri Huyện, thì đó mới là cực phẩm trong tiểu quan.
Nhưng thoạt nhìn chức vụ này tuy nhỏ, nhưng kỳ thật không hề nhỏ, tri huyện chính là có thể quản lý tất cả sự vụ của cả một huyện. Nắm giữ lấy tất cả hình phán, có quyền đuổi và nhận thêm nhân sự, nếu ở đời sau chức vụ này tương đương với đem quyền lựccủa viện kiểm soát, cục công an, cục thuế vụ ... Rất nhiều nghành, rất chức năng toàn bộ đều tập trung lại trên tay một người, quyền lợi không thể bảo là không lớn, thế mới có câu nói"Xét nhà Huyện lệnh, diệt môn Tri Phủ", so với chức Huyện Trưởng ở đời sau càng thêm phong quang hơn hẳn. Có thể để cho một kẻ chỉ biết đọc sách, sau khi thông qua mấy cuộc thi là đã có thể có được quyền hành chưởng khống một huyện, đó mới chính là điểm hấp dẫn của khoa cử.
Mà nhị giáp, tam giáp tiến sĩ, thực sự không có nhiều người được điều ra ngoài làm quan đấy, mặc dù chức vị sử quankhông trông cậy được lợi lộc gì, nhưng vẫn hơn là phải làm chức quan chính trong Hàn Lâm Viện. Cái chức "Quan chính" này ngay cả phẩm cấp, quan hàm cũng không có, chỉ có thể coi như là một chân tiểu đệ bưng trà rót nước. Nhưng cho dù là vậy, cũng không phải ai cũng có thể dễ dàng được tuyển vào, bởi vì chẳng những muốn tài hoa xuất chúng. Còn muốn phải trẻ tuổi, có giá trịbồi dưỡng. Tiếp theo nữa, chính là Thông Phán các loại, tương đương hàng bát phẩm, cửu phẩm tiều quan rồi.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 635: Hàn Lâm viện. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Hứa Tiên vốn có ý định chính là mượn nhờ lực lượngcủa Phan Ngọc hoặc Duẫn Hồng Tụ, xin điều ra ngoài đến khu vực Tô Hàng làm tri huyện, hắn cũng không cầu thăng quan phát tài, đến lúc đó hắn sẽ đem công sự ném cho Vân Yên, còn hắn chạy đitrợ giúp Ngao Ly một tay. Nhưng hôm nay Thái Âm chân nhân đã có việc cần nhờ hắn, hắn cùng không vội vàng thực hiện điều đó, trước tạm làm cái chứcvụ sử quan này, đợi độ qua Thiên kiếp, sau đó sẽ du lịch hai miền Nam Bắc cũng không muộn.
Hứa Tiên suy nghĩ xong xuôi, cũng là lúc tên thái giám kia đem tất cả nội dung thánh chỉđọc xong, rồi sau đó nói:
- Chư vị tiến sĩ nghe phong sắc xong, nhanh chóng đi đến Lại bộ chuẩn bịbáo cáo, tối nay giờ Tuất canh ba, Hoàng Thượng ban thưởng Quỳnh Lâm Yến tạiThành Trường An, Đông Giao,Đại Minh Cung, không được vắng mặt, khâm thử!
Thái giám thanh âm kết thúc, hồi âm vẫn còn trong nội cung quanh quẩn không ngớt.
Tiến sĩ đám bọn họ rời khỏi cung đình, tới trước Lại bộ ghi tên, lúc này mới xem như chính thức tiến nhập hệ thốnghành chínhcủa quốc gia này, gia nhập hàng ngũnhân viên công vụ. Nhất giáp bao gồm Hứa Tiên ba người và Nhị, Tam giáp là hơn mười người trúng tuyển Hàn Lâm viện quan chính hiện đãcó mặttạitrong Hàn Lâm Viện chuẩn bịbáo cáo. Cũng may khoảng cách không xa, Lại bộ, Binh bộ thậm chí Hồng Lư Tự, Khâm Thiên Giám ... Đều bên trongQuang Lộc phường, bất quá được chia cắt bởi tường vây.
Đi vào Hàn Lâm viện, trong nội viện chuyên môn phái một vị Ngũ kinh tiến sĩ dẫn mọi người đi quanh Hàn Lâm Viện thăm quan một phen, cố ý hỏi thoáng một chút xem ai là Hứa Tiên Hứa Hán Văn. Hứa Tiên vội vàng lên tiếng, vị Ngũ kinh tiến sĩ kia lộ ra một cái dáng tươi cười tràn ngập vẻý vị thâm trường , thản nhiên nói:
- Nghe đại danh của ngài đã lâu.
Mọi người một đường du lãm, Phan Ngọc thấy vịNgũ kinh tiến sĩkia khóe miệng thỉnh thoảng lộ ra một nụ cười quỷ dị, trong nội tâm nàng có chút kỳ quái. Lúc mọi người đi tới Văn Uyên Đường nằm trongnội việncủa Hàn Lâm Viện, đã thấy một đám lớn nhỏ quan viên, đều là chút ít người hầu, thị giảng học sĩ. Ngũ kinh tiến sĩ, điển tịch, thị thư, đãi chiếu, bãi khai xa mã, chia thành hai hàng ngồi hai bên. Một vị Đại học sĩ ngồi ở chính giữa, trên đầu là bảng hiệu"Văn Uyên Đường" ba chữ to được viết liền.
Các tiến sĩ đều bị cổ khí thế này lại làm cho hoảng sợ, không biết ở đây sẽ xảy ra sự kiện gì.
Lại nghe vị Đại học sĩ kia mở miệng nói:
- Hàn Lâm giả, ai ai cũng đều đầy bụng văn chương. Các ngươi đều là tiến sĩđược khâm điểm,mới được phong chức tiến vào Hàn Lâm Viện, nhưng nếu các ngươi muốn thực sự gia nhập cái này Hàn Lâm Viện, bổn quan còn muốn khảo hạchtài học của các ngươi một chút, để xem liệu các ngươi có thực sự xứng với hai chữ "Hàn Lâm" hay không!"
Mọi người nghe vậy giờ mới hiểu được, nguyên lai đây là một cuộc khảo hạch. Phan Ngọc thấp giọng ghé vào Trình Tàng Kiếmđang đứng bên cạnh nói:
- Thực sự có cái quy củ này sao?
Nàng quanh năm không tại trong kinh thành, nên điểm này cũng không hiểu rõ.
Trình Tàng Kiếm cảm giác hơi thở của nàng thơm và nhẹ nhàng như hương lan, tâm thần khẽ rung động, vội vàng ổn định tâm trạng chấn động trả lời:
- Hình như là có, nhưng chỉ là tùy ý hỏi mấy câu thôi, không biết tại sao năm nay lại xuất hiện tràng cảnh lớn như vậy.
Phan Ngọc còn muốn hỏi tiếp, vị Ngũ kinh tiến sĩ kia đã chỉ vào nàng vừa cười vừa khoát tay chặn nàng lại nói:
- Trạng nguyên lang,mời ngươi lên trước a!
Phan Ngọc không chút sợ hãi, tiến lên phía trước, bất kể những vị Hàn Lâm này hỏi nàng cái gì, nàng đều có thể đối đáp trôi chảy, phong thái kia của nàngkhiến cho tất cả mọi người nhìn vào đều âm thầm gật đầu, cảm giác nàng thực sự không phụ trạng nguyên danh tiếng. Đến phiên Trình Tàng Kiếm cũng giống như vậy, ứng đốithêm một chút, rồi cũng tiến vào trongVăn Uyên Đường.
Hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, bọn hắn nguyên lai tưởng rằng đề mục sẽ thập phần khó khăn, lại không ngờ rằng dễ dàng như thế là đã có thể vượt qua kiểm tra.
- Mời Hứa thám hoa tiến lên.
Vị Ngũ kinh tiến sĩ kia lại tiếp tục cất tiếng nói.
Phan Ngọc chợt cảm thấy bầu không khí nơi đây đột ngột thay đổi, nhóm người Hàn Lâm này giống như là đột nhiên trở nên chăm chú hơn hẳn, quả thực là giống như Quan công trợn mắt. Phan Ngọc và Trình Tàng Kiếm nhìn nhau, giờ mới hiểu ra được, nguyên lai cuộc khảo hạch này là chuyên môn tập trung nhắm Hứa Tiên. Nàng cái danh Trạng Nguyên này tuy khó có thể đạt được, nhưng đó cũng là ba năm sẽ xuất hiện một cái. Thế như Hứa Tiên lại là bất thế đại tài tử, ở bên ngoài cũng được truyền lưu cái mỹ danh "Đệ nhất thiên hạ tài tử".
Từ xưa đến nay, văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị. Đám người Hàn Lâm này vốn cao ngạo. Lẽ nào có thể chấp thuận được điều đó, thế nên dĩ nhiên bọn họ muốn ra oai phủ đầu ngay khi Hứa Tiên mới tiến vào Hàn Lâm Viện, tiêu diệt ngạo khí của hắn, tối thiểu là không để cho một tên tiểu tử mới vào đã cưỡi lên đầu lên cổ bọn họ.
Tuy nhiên Phan Ngọc biết rõ, Hứa Tiên luôn là kẻ không có gì ngạo khí đấy. Phan Ngọc cũng có chút bất đắc dĩ, hai cái địa phương Ngự Sử Đài và Hàn Lâm Viện này, luôn luôn là điểmtập trung lớn nhất của Thanh Lưu, cái gọi là Thanh Lưu, chính là một đám người coi khí tiết, mặt mũi so với tánh mạng của bọn họcòn trọng yếu hơn.
Nhưng là trong đám người lại không người lên tiếng, Ngũ kinh tiến sĩ còn gọi là vài tiếng, con mắt trong đám người tìm tòi, lại ở đâu tìm đạt được Hứa Tiên.
Phan Ngọc mở miệng nói:
- Đại nhân, vừa rồi trong lúc du lãm Hàn Lâm Viện, hắn đi ở phía sau cùng, hẳn là đã rời ra a!
Nàng nói xong lời này liền cảm thấy bầu không khí chung quanh chợt buông lỏng rất nhiều.
Đám người Hàn Lâm Viện cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tất cả đều tập trung nhìn về phía vị Ngũ kinh tiến sĩ dẫn đường kia.
Đây cũng là vìthanh danh củaHứa Tiên thật sự quá vang dội, soạn sách thuốc, ghi tiểu thuyết thì không cần nhắc đến, nhưng thi từ xuất ra từ trong miệng hắn, chất lượng sản lượng đều cao đến đáng sợ, chính là nguyên bản Lý Đỗ trong lịch sử chỉ sợ cũng tự than thở không bằng, ở đây ai cũng không có nắm chắc, một đấu một có thể đem Hứa Tiên đánh bại, nhưng tuổibọn hắn cộng lại đạt tới hơn một ngàn, cũng không dễ dàng thua hết một loạt.
Cho nên vì đối phó với Hứa Tiên, đám Hàn Lâm bọn họ đã chuyên môn họp lại và thảo luận, cuối cùng từ một vị Hàn Lâm am hiểu binh pháp xuất ra một cái kế sách, trước dùng tham quan đểHứa Tiênbuông lỏngcảnh giác, tiếp đó đưa hắn dẫn vào trong nội viện, rồi bỗng nhiên đưa ra cuộc thi, sau đó danh chính ngôn thuận kết hợp tấn công hắn, đánh cho hắn trở tay không kịp, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái đem hắn đánh bại.
Sau đó, không đợi cho hắn phục hồi tinh thần lại, vị Hàn Lâm viện cao nhất trưởng quan —— Đại học sĩ sẽ mở miệng giáo huấn hắn vài câu, động viên hắn vài câu, lại để cho hắn từ bỏ cái danh "Đệ nhất thiên hạ tài tử", liền đại công cáo thành. Như vậy mới có thể thể hiện ra sự thâm hậu của Hàn Lâm viện, khắp nơi đều là tàng long ngọa hổ. Nói không chừng còn có thể lưu truyền thành một cái giai thoại"Hứa thám hoa di hận Hàn Lâm Viện",từ đó lưu danhthiên cổ.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 636: Sử quan. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Kế này sách đã bao hàm lừa dối, dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), thụ thượng khai hoa, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm..nhiều loại diệu kế, mà kẻ đưa ra cái mưu kế này đúng là cái vịNgũ kinh tiến sĩdẫn đườngkia, lúc này hắn cái trán đã lấm tấm mồ hôi, lúc đó một hồi nóng vội, không ngờ Hứa Tiên lại dùng kếrút củi dưới đáy nồi, làm cho hắn hiện tại cực kỳ khó xử, mắt thấy Đại học sĩ nhìn hắn sắc mặt càng ngày càng bất thiện, hắn liền tranh thủ thời gian nói với Phan Ngọc:
- Trạng nguyên lang, ngươi nhanh nhanh đi tìm hắn đưa đến đây, chúng ta trước tiên khảo thí những người khác."
Phan Ngọc sắc mặt như thường lên tiếng đồng ý, trong nội tâm nhưng lạichỉ muốn cười to, thật sự là một đám con mọt sách.
Tronglúc tham quan, Hứa Tiên chỉ cảm thấy Hàn Lâm viện so với Hoàng Thành hoa lệ cùng uy nghiêm lại có một không khí hoàn toàn khác, nên hắn cũng không chú ý tới mọi người đã rời đi, vẫn một mình đi lại ở trong quán cáccũ kỹ , bia điêu khắc đá, khắp nơi tràn đầy khí tức mực văn, cổ bách Thanh Tùng thấp thoáng ở giữa, chạc cây ở giữa lộ ra một chút ánh mặt trời, ở chỗ này, ánh sáng mặt trời phảng phất dịu đi rất nhiều. Có đôi lúc, Hứa Tiên sẽ cảm giác mình đang đi theo một đoàn lữ hành nào đó đi du lãm một chỗ danh thắng di tích cổ, mà không phải là đã vượt qua cự ly ngàn năm ngăn cách tiến vào nơi đây.
Gió xuân ấm áp bỗng nhiên đưa tới một mùi hương thơm ngát, hắn không khỏi theo hướng mùi thơm bay tới tìm đến địa phương tỏa ra, đi qua một hòn non bộ, hắn liền gặp một gốc cây hòe cổ thụ nghiêng nghiêng đứng ở bên cạnhhồ sen, trên cây nở ra rất nhiều hoa, tô điểm trên đầu cành, đón lấy ánh mặt trời, đang nở ra sáng lạng. Cái bóng trắng của những bông hoaphản chiếu dưới hồ nước, mùi thơm lại càng thêm nồng nàn hơn. Hắnnhắm mắt lại, cảm giác mùi hương của hoa hòe so với mùi hương trong ký ức kiếp trước xem có gì khác nhau!
- Ngươi là ai từ đâu tới? Sao lạiđi dạoở chỗ này?
Một tiếng quát vang lên đã cắt đứt suy nghĩHứa Tiên, hắn quay đầu lạiliền thấy một lão giả gầy gò thân mặc quan bào màu xanh đậm, trước ngực thêu hình cò trắng, mây xanh, cùng là quan hàm lục phẩm giống Phan Ngọc, chỉ là không biết đây là biên soạn hay là người hầu, chẳng qua là cái bộ quan bào rộng thùng thình kia như là được treo lên trêu người lão giả, nghe nói Hàn Lâm Viện là nơi thanh liêm đệ nhất trong nha môn, theo như bộ dáng của lão giả này thì có vẻ câu nói kia cũng không phải là nói ngoa.
Hứa Tiên nho nhã chắp taylễ độnói:
- Đại nhân, đệ tử là Hứa Tiên, sắp sửa tại trong Hàn Lâm Viện đảm nhiệm chứcsử quan.
- Hứa Tiên, Hứa Tiên, dường như ta đã nghe qua tên này ở đâu rồi thì phải.
Lão giả vuốt ve chòm râu dê làm ra bộ dáng suy tư.
Hứa Tiên tại trong lòng lại cảm thán: danh khí của ta to lớn như thế mà ngươi đều chưa nghe nói qua, xem ra ngươi cách độ tuổi lão niên si ngốc không còn xa đau.
- Lão phu nghĩ ra rồi, kia bản " Tam Quốc Diễn Nghĩa " là do ngươi viết có phải không?
Hứa Tiên nói:
- Có lẽ... Cứ coi như thế đi!
- Oanh, hảo tặc tử, tìm ngươi khắp nơi không được, hôm nay ngươi lại tự đưa tới cửa.
Lão đầu đột nhiên hét lớn một tiếng, tiến lên kéo lấy ống tay áo củaHứa Tiên.
- Ngươi cũng là người đọc sách, như thế nào lại dám loạn sửa tư liệu lịch sử, lẫn lộnnội dung! Ta hỏi ngươi, nơi nào có đào viên để tam anh kết nghĩa, nơi nào có Tam Anh chiến Lữ Bố, Hổ Lao Quan và Tị Thủy Quan vốn là cùng một chỗ, sao ngươi lại nói là hai chỗ khác nhau, ai, thật sự là sai lầm không thể sửa chữa, sai lầm không thể sửa chữa.
Rồi không nói không rằng lôi kéo Hứa Tiên bước tới bên trong một gian phòng.
Hứa Tiên trên người tuy có lực lượng ngàn cân, nhưng không dám sử dụng, hắn sợ nếu như mình hơi chút dùng sức, thì cái thân già khọm, hom hem của lão giả này sẽ không chịu nổi mất. Thực sự hắn cũng đã mình bạch, vị lão giả này hẳn phải là một vị sử quan a!
Hắn đi vào trong phòng, thấy trong phòng bày đầy giá sách, chất đầy sách sở, chỉ sợ có đến hơn vạn cuốn, trong phòng tràn ngập mùi vị củavật liệu gỗ mụcnát, ngoài ra còn một số loại mùi vị khác xen lẫn trong đó, quanh quẩn trong phòng. Ừ? Hình như còn có một cổ dưa muối mùi vị.
Trên một bàn dài trước cửa sổ, mặt bàn bày đầy sách, giấy và bút mực đặt cùng một chỗ, một ly trà xanh còn khói bay lượn lờ.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua giấy giường, ánh sáng đen kịt một mảnh thư khố. Một lão Hàn Lâm đẩy cửa sổ ra, cho ánh sáng chiếu vào, đối diện là một hồ sen và cây hòe.
Hứa Tiên khen một tiếng, nói:
- Nơi đây thật thanh nhã.
Những chức quan ở Hàn Lâm Viện này đa số là nhàn tản, giống như câu nói "Đại ẩn trong thành thị", khác với những tân tiến sĩ một lòng hướng về phía trước, sinh hoạt của bọn họ là một ly trà xanh, vạn quyển sách, cũng không thấy rượu thịt cửa son lộng lẫy, cũng không có đấu đá quan trường nguy hiểm, một chút ít giấy lộn trong nơi này chính là cả cuộc đời của bọn họ. Hứa Tiên có chút cảm thán, nếu như không có công việc cần phải làm, thì sinh hoạt như vậy cũng xem như rất tốt.
- Ngươi nhìn xem trên quyển sách này có ghi cái gì, Ân, còn có bản này nữa, cái bản này...
Lão đầu từ trong đống sách lấy vài quyển sách đưa cho Hứa Tiên, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị.
Hứa Tiên nhìn qua, nhưng đây là một bản Tam Quốc Chí, Tấn Thư, Hậu Hán Thư, không đợi Hứa Tiên kịp phản ứng. Lão đầu kia lại đưa tới Ngụy Tấn Thế Ngữ, Tục Hán Thư, Ngô Thư... Đặt một đống sách lớn lên tay của Hứa Tiên, có hơn mười cuốn, tới khi hai tay của Hứa Tiên không nâng hết mới yên lồng không đưa thêm.
Hứa Tiên bất đắc dĩ nói:
- Đại nhân, ngươi cho ta xem những cái này làm gì?
Lão Hàn Lâm gấp lên, nói:
- Làm cái gì? Muốn ngươi xem Tam Quốc Diễn Nghĩa mà ngươi viết là sai lầm như thế nào!
Hứa Tiên đặt đống sách lên bàn, nói không sao cả:
- Nếu là diễn nghĩa, đương nhiên là giả.
- Giả!
Lão Hàn Lâm sững sờ, không nghĩ tới Hứa Tiên thừa nhận thống khoái như vậy, giống như đem sức mạnh ngàn cân đánh vào hư không, hắn buồn ưực một hồi, điều chỉnh tâm thần, thét hỏi nói:
- Nếu là giả ngươi viết làm cái gì?
Hứa Tiên thẳng thắn nói:
- Đương nhiên là vì bán lấy tiền!
Lão Hàn Lâm lui ra sau ba bước, trừng to mắt chỉ vào Hứa Tiên nói:
- Ngươi, ngươi...
Thời này quân tử không bàn tiền tài, chú ý "Quân tử cố cùng", hắn vạn lần không nghĩ tới tài tử của đời này lại nói như thế, sắc mặt trong khoảng thời gian ngắn đỏ bừng trướng lên.
Hứa Tiên không nghĩ tới lời của mình lại làm cho người ta kích động như thế, đừng có náo ra tai nạn chết người là được, liền bước lên phía trước, vỗ lên cái lưng gầy trơ xương của hắn, thuận tiện độ nhập một tia thủy linh chi lực, rốt cuộc lão Hàn Lâm cũng ho khan mạnh một hồi, mang theo cơn tức này, ngồi xuống vỗ bàn thật mạnh, giận dữ nói:
- Trẻ con không dễ dạy, trẻ con không dễ dạy!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 637: Sử quan. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Đương nhiên Hứa Tiên cũng không có tranh luận làm gì. Nửa hống nửa khuyên nhủ:
- Lúc ấy ta muốn biên soạn sách thuốc, không có đủ tiền, cho nên viết tiểu thuyết để bán! Theo ta thấy, sách thuốc quan hệ tới nhân mạng, cần phải làm cho thật tốt, không thể có nửa điểm sai sót. Con tiểu thuyết, chỉ là giải trí mà thôi, không nên xem là thật.
Biên soạn sách thuốc? Lão Hàn Lâm bình tâm nhớ lại, khi đó Hứa Tiên có làm ra một quyển sách thuốc, nhưng hắn không quá quan tâm những tạp học này, hơn nữa Bản Thảo Cương Mục không có làm hắn phát cáu như Tam Quốc Diễn Nghĩa. Không nghĩ tới Hứa Tiên kiếm tiền vì làm chuyện như thế này, nóng giận trong nội tâm cũng tiêu đi vài phần, có chút thở ra, nói:
- Ngươi biên sách thuốc cũng là chuyện tốt! Nhưng quân tử làm việc, xả thân lấy nghĩa, không nên mang chữ lợi ở trên miệng, nhiễm một thân mùi tiền, thẹn với thánh nhân dạy bảo, sở học trong bụng.
Hứa Tiên cười nói:
- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo, có gì xấu hổ chứ?
Lão Hàn Lâm lập tức bị chấn trụ. Sau đó lộ ra thần sắc suy tư.
- Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo!
Đây là thành ngữ của đời sau, hôm nay bị Hứa Tiên thuận miệng nói ra, nhưng cũng có chút tuyên truyền giác ngộ.
- Ngươi, lời này của ngươi ngược lại có lý!
Hứa Tiên thấy lão hán này cũng không phải là thế hệ không thông tình lý, cậy già lên mặt, ngoan cố đến chết.
- Lão đại người cảm thấy bản Tam Quốc Diễn Nghĩa của ta ghi không tốt sao? Trước mắt ta không có viết bao nhiêu tiểu thuyết, cũng không hiểu thời tam quốc bao nhiêu, ngài có gì dạy bảo không?
Sau khi sức nóng của Tam Quốc Diễn Nghĩa qua đi, đương nhiên có không ít phong ba.
Lão Hàn Lâm đẩy tay của Hứa Tiên ra, lấy một quyển sách đang mở trên bàn lên, đây chính là Tam Quốc Diễn Nghĩa, Hứa Tiên vừa rồi không có chú ý, thì ra lão Hàn Lâm đang xem quyển sách này, lại nghe hắn thở dài nói:
- Ai, không phải không tốt, mà là quá tốt. Những diễn nghĩa mà ngươi nói, ta đều thông lãm một lần, đều thối không ngửi được, xa xa không kịp quyển sách của ngươi, nhưng đây lại là chuyện không tốt.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Chuyện không tốt?
Nhưng cũng có chút hiểu được ý của lão Hàn Lâm.
Lão Hàn Lâm vịn góc bàn, xúc động thở dài nói:
- Diễn nghĩa của bọn họ chỉ mê hoặc được nhất thời, thậm chí còn làm trò cười cho người trong nghề. Mà diễn nghĩa của ngươi lại lưu danh thiên cổ, sau này hậu nhân chỉ biết Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi, nhưng không biết tới Tam Quốc Chí, lầm rồi, lầm quá rồi!
Hứa Tiên có chút bội phục ánh mắt của lão Hàn Lâm, không hổ là ghi sử. Trong lịch sử Trung Quốc không thiếu hụt diễn nghĩa, không biết có bao nhiêu người muốn noi theo sự tích của tiền nhân. Nhưng truyền lưu hậu thế chỉ có vài bản, còn tác phẩm nổi tiếng chân chính chỉ có một quyển sách này mà thôi.
Chính quyển sách Tam Quốc Diễn Nghĩa này khiến cho người trong nước có tình cảm đặc biệt với thời tam quốc, nếu không có cuốn sách này, thì đoạn lịch sử này không khắc sâu như vậy, giống như nếu không có Thế Đạo Tân Ngữ của Diệu Bút Sinh Hoa, hậu nhân cũng khó có thể cảm nhận được phong thái kẻ sĩ thời Ngụy Tấn. Nhưng lịch sử chân thật sẽ ị vặn vẹo, bị sửa. Người bình thường không hiểu ý nghĩa chân chính của lịch sử là gì, nhớ tới tam quốc, cũng chỉ nhớ rõ "Kết nghĩa đào viên ", "Cưỡi ngựa đi ngàn dặm" .
Những chuyện như thế khiến cho lão Hàn Lâm cũng phải cảm khái, thậm chí là bất bình đấy!
Hứa Tiên khuyên nhủ:
- Ngài cũng không cần lo lắng quá mức, có cái gì đâu chứ? Cho dù là Tam Quốc Chí cũng chưa chắc là thật, chẳng phải mọi người chúng ta đều nói, lịch sử có một nửa là giả, lịch sử là người thắng ghi lên!
Lão Hàn Lâm thoáng cái nhảy dựng từ trên ghế lên.
- Ai nói?
Đương nhiên Hứa Tiên không thể nói rõ, đây là Mao thái tổ nói, nguyên lời nói là: "Một bộ nhị thập tứ sử hơn phân nửa là giả, cái gọi là thực lục các loại cũng hơn phân nữa là giả!" Chỉ có thể nói:
- Ngài bất kể ai nói, nếu là chuyện của thời điểm Tam Hoàng Ngũ Đế, cách thời điểm này cả mấy ngàn năm, thời điểm đó không có văn tự, Tư Mã Thiên làm sao biết được, hơn phân nửa là đoán mò. Hơn nữa từ một ít đồn đại mà ghi lại, sau đó các người viết sử của triều đại sau ghi theo.
Lão Hàn Lâm cũng không còn phát hỏa với Hứa Tiên nữa, mà chậm rãi ngồi xuống, trong mắt bắn tinh quang, nhìn thẳng Hứa Tiên nói:
- Chuyện lão phu tận mắt nhìn thấy, cũng không phải là giả a!
Hứa Tiên bị hắn nhìn toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
- Tận mắt nhìn thấy? Thấy cái gì?
Lão Hàn Lâm mỉm cười, nói:
- Hôm nay lão phu cho ngươi nhìn thấy, cái gì gọi là sử bút như sắt!
Nói xong đẩy tất cả sách trên bàn ra, lưu lại một đống hỗn độn, nhưng đều là giấy trắng. Phất ống tay áo, lấy bút lông dính mực, sau đó viết lên giấy:
- Hứa Tiên, chữ Hán Văn, người Tiền Đường. Bởi vì mẫu thân nằm mộng gặp tiên nhân, cho nên đặt tên như thế.
Màu mực đen hiện rõ trên giấy trắng.
- Này uy uy, ngươi làm cái gì vậy?
Lão Hàn Lâm rung đùi đắc ý nói:
- Đương nhiên là ghi sử rồi.
- Cho ta? Ta tuổi còn trẻ, viết sử làm cái gì! Hơn nữa mẫu thân của ta làm gì có chuyện nằm mồng thấy tiên nhân.
Lão Hàn Lâm kinh ngạc nói:
- Không có sao?
- Ta làm sao biết!
Lão Hàn Lâm không quan tâm nói:
- Gia công thêm một chút là được rồi.
- Ngươi thật sự là sử quan sao?
Lão Hàn Lâm không nói, tiếp tục viết:
- Hắn thiên phú dị bẩm, thân cao tám thước có thừa, là dị chủng trong người đường thời. Khi đọc thi thư, đã đọc qua là không quên được.
- Còn ‘ là dị chủng trong người đường thời ’, ta làm sao cao như vậy chứ, ai, thật sự là sợ ngươi, ngài nên chơi đi, ta đi trước!
Hứa Tiên vừa sải bước ra ngoài cửa, nghe vậy quay đầu lại nói:
- Cái gì đường chết? Còn nữa, đừng lấy trộm lời kịch của ta.
Lão Hàn Lâm cũng không thèm nhìn hắn, lúc này chỉ lo mút bút thành văn, chăm chú xen lẫn vài phần cuồng nhiệt. Hứa Tiên nghĩ tới cảnh hắn ghi mình, hơn nữa chuẩn bị đem những thứ ghi được lưu truyền cho đời sau, cảm thấy nổi gai ốc hết toàn thân.
- Ngươi thanh danh thái thịnh, tên tuổi ‘ đệ nhất thiên hạ ’ chính là tối kỵ của văn đàn! Đám Hàn Lâm khác đang tụ tập bố trận, chỉ chờ ngã chén làm hiệu, năm mươi tên đao phủ từ phía sau bình phong đi ra, lấy đầu trên cổ của ngươi.
Cho dù tố chất của Hứa Tiên vượt qua thử thách, nghe lời này cũng há hốc mồm.
- Ngươi, ngươi nói bọn họ muốn giết ta?
Không nói đến tên tuổi "Đệ nhất thiên hạ" không phải tự phong, cho dù thật sự là tự phong, cũng phạm vào tối kỵ của văn đàn, nếu không diệt trừ đi thì chẳng ai ngoi lên được, xem ra Hàn Lâm Viện giống như cái ổ xã hội đen a!
Lão Hàn Lâm dừng bút lại trong chốc lát, nói:
- Ồ, nói sai rồi, ta xem Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi quá nhiều nên bị nhiễm!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.