- Ta ở trên người ngươi cảm nhận được oán khi mạnh mẽ.
Trong khi U Nguyệt Ảnh khóc lóc thì bỗng một giọng nói vang sau lưng nàng. Lý Uyển Như ngẩng đầu nhìn trong gương, chỉ thấy có một cô gái mặc áo khoác lệ bì, toàn thân toát ra khí lạnh đứng sau lưng nàng.
- Ngươi...ngươi là ai?
Lý Uyển Như đứng bật dậy, xoay người, vẻ mặt kinh sợ chỉ vào cô gái, nàng không hề phát hiện cô ta làm sao tiến vào.
Cô gái cất tiếng nói lạnh như băng:
- Ta là ai không quan trọng, mỗi cách một vạn năm ta sẽ đi các nơi tìm một ít cô gái thích hợp tu luyện Âm Băng quyết, thể cửu âm của ngươi thích hợp điều kiện, nếu ngươi muốn thì ta sẽ mang ngươi rời đi.
Mặc dù bây giờ là ngày hè nhưng nghe cô gái nói chuyện khiến Lý Uyển Như có cảm giác rơi vào hầm băng.
- Đương nhiên ngươi có thể lựa chọn từ bỏ, nhưng thể cửu âm của ngươi chỉ có thể tu luyện Âm Băng quyết của ta, hơn nữa ta có thể mang ngươi đi đến thế giới mà thế giới này của các ngươi nằm mơ đều muốn đi. Có thể xem như ngươi một bước lên trời!
Cô gái cong lên khóe môi nhưng dù nàng cố cười vẫn chỉ khiến Lý Uyển Như thấy lạnh lẽo.
- Ngươi có thể cho ta biến thành cường giả?
Lý Uyển Như không hiểu cô gái nói gì, trong đầu nàng nghĩ tới chỉ là có thể trở thành cường giả hay không, có thể đi theo bên Âu Dương giúp dỡ hắn hay không.
Cô gái nói:
- Cường giả trong miệng ngươi chỉ là cường giả Chân Linh Giới, ta có thể cho ngươi vượt qua tất cả.
Bông tuyết rơi, Lý Uyển Như và cô gái cùng biến mất trên đỉnh Ức Dương lâu.
Khi Lý Bảo Sơn phát hiện Lý Uyển Như biến mất đã là ngày hôm sau, lão tìm khắp Trung Châu cũng không phát hiện bất cứ tin tức gì của nàng. Lý Uyển Như tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, giống như Đạm Thai gia biến mất vậy.
…
Vạn Tiên sơn, một thanh niên vẻ mặt kiêu ngạo từ trên trời cao nhìn xuống Vạn Tiên sơn bên dưới, biểu tình có quyến luyến.
- Ủa? Đó là pho tượng của ai? Ngàn năm trước chưa có pho tượng này, tại sao ngàn năm sau....tam...ý chí tam phương! Linh Hồn Liệt Diễm! Đây...đây rốt cuộc là ai!
Thanh niên nhìn pho tượng, y chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu trên pho tượng có ý chí tam phương và Linh Hồn Liệt Diễm ẩn giấu bên trong pho tượng.
- Chân Linh Giới sao có thể sinh ra ý chí tam phương? Không lẽ có người tìm được Tứ Phương chiến kỳ đi trên con đường viễn cổ? Chắc chắn là vậy, chắc chắn là vậy, thật đác tiếc.
Người đàn ông lắc đầu, lầm bầm:
- Phong Đế dù ở bên trên cũng là đỉnh cường giả, trừ phi Phong đế nguyện ý giải phong ấn, nếu không thì thế giới phương này vĩnh viễn không có người vũ hóa phi tiên!
Người đàn ông nói xong bay tới Thông Thiên phong Vạn Tiên sơn, lúc này trên Thông Thiên phong có rất nhiều đệ tử Vạn Tiên sơn, nhưng dù là ai thấy người đàn ông xuất hiện mà như không thấy, hình như họ không hề phát hiện sự tồn tại của người đàn ông này.
- Ưm, không tệ, có một người sắp đột phá ý chí nhất phương, có một đã được ý chí nhất phương!
Người đàn ông nói, bước nhanh đi hướng đại điện tông chủ. Người đàn ông tựa như u hồn, tất cả người tới gần y đều bị ảnh hưởng, tự động tránh đường cho y. Người đàn ông rất nhanh bước vào đại điện tông chủ vẫn không gặp bất cứ ngăn cản nào.
- Sư huynh, đã qua năm năm rồi, ngươi nói xem có phải Âu Dương đến tiến sâu vào Tu La Huyết Hải không?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh ngồi xếp bằng ở đó, lúc này trên người lão ý chí vĩnh sinh và trung hậu tiến hành dung hợp cuối cùng, khi ý chí nhị phương dung hợp thì chính là lúc Bạch Hủ Minh cùng có ý chí nhị phương.
- Chắc là còn chưa, từ lúc Xuyên Vân thuyền biến mất đến khi xuất hiện cần năm mươi năm, chính là nói Xuyên Vân thuyền muốn đi ra ít nhất là năm mươi năm. Có lẽ tới lúc đó Âu Dương mới xuất hiện.
Bạch Hủ Minh đã suy nghĩ chuyện này từ lâu.
Tiến vào Tu La Huyết Hải, đó là lĩnh vực hoàn toàn cấm không, muốn bay bên trong trừ phi tiên ra không ai làm được. Âu Dương muốn đi vào và đi ra chỉ có thể dựa vào Xuyên Vân thuyền, cho nên dưới tình huống bình thường, hắn muốn từ bên trong đi ra cần ít nhất năm mươi năm sau.
- Năm mươi năm, hy vọng Âu Dương có thể thành công, nếu không thì...
Lỗ Tu không nói tiếp. Năm mươi năm đối với bọn họ đương nhiên không đáng là gì, nhưng với Âu Dương thì năm mươi năm gần như là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
*Ong!*
Trong khi Lỗ Tu và Bạch Hủ Minh nói chuyện thì cửa đại điện tông chủ bỗng đóng lại. Lỗ Tu, Bạch Hủ Minh cùng nhíu mày, hai người bật dạy nhìn hướng cánh cửa.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc áo màu xanh, thoạt trông khoảng hai mươi lăm, sáu tuổi đang từ ngoài cửa đi hướng hai người. Từ lúc này hai người không hề cảm ứng được hơi thở của người này xuất hiện.
Hai người liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy sự kinh khủng. Một thanh niên có thể lừa được Bạch Hủ Minh cường giả ý chí? Sợ là trong Chân Linh Giới có thể làm được điều này chỉ một mình Âu Dương!
Nhưng thanh niên này tuyệt đối không phải là Âu Dương, bởi vì dù hắn che giấu cỡ nào thì Bạch Hủ Minh vẫn có thể cảm ứng từ người hắn một chút lực lượng dao động. Thanh niên này không có bất cứ lực lượng dao động nào, cho người cảm giác giống như người bình thường.
- Là ai!?
Lỗ Tu nhìn người thanh niên. Lỗ Tu không biết người này có tu vi gì, nhưng gã chắc chắn tu vi của y không dưới Âu Dương.
- Ta là ai không quan trọng, nhưng thật lâu trước kia ta cũng là từ nơi này đi ra thế giới này.
Người đàn ông chắp tay sau lưng, bộ dạng sâu không lường được.
Lời của y cũng sâu không đoán được, thật lâu trước kia cũng là từ nơi này đi ra thế giới này? Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu liếc nhau, hai người thông minh nghĩ ra vài chuyện.
Bạch Hủ Minh chỉ lên trên, nói:
- Ngươi đến từ...
- Đúng vậy, chúng ta cùng một mạch, chẳng qua các ngươi xem như là đệ tử hậu bối của ta. Lần này rốt cuộc đến lượt ta tới chỗ này, các ngươi có muốn cùng ta rời đi không?
Người đàn ông nói đến đây vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.
Thế giới y ở không đơn giản giống như thế giới này. Tại đây chỉ có cái gì bát tông thập nhị thánh địa cùng với tứ đại gia tộc. Vạn Tiên sơn tại đây đủ độc bá một phương, thậm chí treo danh thiên hạ đệ nhất tông, nhưng ở bên trên, Vạn Tiên sơn chẳng qua là chi nhánh nho nhỏ, một chi khiến người không đáng lọt vào mắt.
Cho dù là một chi nhánh nho nhỏ như vậy vẫn vẫn khiến vô số người cố gắng liên tiếp đnế, lần này tới lượt Bách Minh Thanh đến chọn đệ tử. Có thể gặp Bách Minh Thanh xem như là an ủi cho Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu, ít nhất hai người rất có tương lai, nếu bồi dưỡng cho tốt thì có lẽ có thể khiến địa vị Vạn Tiên sơn hơi tăng lên chút, từ không ra gì lên tam lưu.
- Không được!
Bạch Hủ Minh nghe hiểu ý của Bách Minh Thanh nhưng lão nói hai chữ không được! Âu Dương đến nay còn chưa vết, không ai biết hắn có trở về không. Nếu năm mươi năm sau dù Âu Dương sống hay chết, lão chắc chắn sẽ rời đi, nhưng bây giờ kêu lão đi thì lão không yên lòng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Người đàn ông nghe Bạch Hủ Minh nói thì nhíu mày, y không ngờ lão từ chối. Vũ hóa phi tiên sớm biến mất khỏi Chân Linh Giới, bây giờ muốn từ Chân Linh Giới tiến vào tiên giới cách duy nhất là có người đến tiếp dẫn, mà tiếp dẫn không phải chuyện dễ dàng. Xem như là tiên giới thì chỉ vạn năm mới mở ra một lần đường thông đến đây, chính là nói Bạch Hủ Minh bỏ qua cơ hội lần này thì có lẽ lão vĩnh viễn sẽ không có nữa!
Bách Minh Thanh có chút nghẹn lời, nói:
- Ngươi có biết đây là một bước lên trời lộ, vô số người mong mỏi vũ hóa phi tiên, vô số người muốn bước vào tiên giới, nhưng bọn họ không có cơ hội đó. Lần này đúng lúc ta đến tiếp dẫn hạ giới tiến vào tiên giới, là cơ hội duy nhất của các ngươi!
Không lại dám từ chối tiến vào tiên giới!
- Hơn nữa ngươi có biết cho dù Vạn Tiên sơn ở Chân Linh Giới rất cường đại nhưng tại tiên giới chỉ là một chi nhánh nho nhỏ dưới Chúng Thần Điện của chúng ta? Chúng ta không có địa vị gì, nhưng chúng ta không muốn vĩnh viễn cúi đầu trước người, chúng ta muốn tăng cao địa vị lại chỉ có thể chờ đợi, chờ mỗi qua mấy vạn năm, thậm chí là mấy chục vạn năm mới có một lần cơ hội tiến vào hạ giới tiếp dẫn người! Đây là ta lần đầu tiên trở về tiếp dẫn người vào tiên giới! Bây giờ Vạn Tiên sơn cần có máu mới rót vào, cần lực lượng của các ngươi!
Bách Minh Thanh không nói dối, Vạn Tiên sơn ở tiên giới chẳng qua là một chi nhánh nho nhỏ trong hàng loạt chúng thần điện, mặc dù Vạn Tiên sơn có số người không ít nhưng chân chính có thiên phú thì quá hiếm hoi. Muốn thay đổi cách cục này nhất định phải có máu mới.
Ở tiên giới chiêu đệ tử có thiên phú tốt nhất đều bị Chúng Thần Điện hấp thu, Vạn Tiên sơn muốn trỗi dậy cách duy nhất là xuống hạ giới xem vận may.
Lần này Bách Minh Thanh đụng phải Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu có thiên phú cực tốt, khiến y cực kỳ hưng phấn. Lỗ Tu có thiên phú rất tốt, không kém gì y, Bạch Hủ Minh thì thiên phú càng nghịch thiên.
Trong thế giới bị phong ấn này, không dựa vào ngoại lực, chỉ bằng năng lực của mình gần như tu luyện ra loại ý chí thứ hai, nếu dẫn nhập Bạch Hủ Minh vào tiên giới, dẫn vào Vạn Tiên sơn thì có lẽ nhiều năm sau lão sẽ trở thành một Tiên Đế, thậm chí có tư cách trùng kích Tiên Tôn.
Nếu là Vạn Tiên sơn ở tiên giới ra được một Tiên Tôn thì sẽ thay đổi toàn bộ cách cục, có tiền cược đám phán cùng Chúng Thần Điện, vậy nên Bách Minh Thanh quyết định mặc kệ Bạch Hủ Minh có đồng ý hay không thì lão phải đi theo y.
- Có thể chờ năm mươi năm được không? Đệ tử xuất sắc nhất từ khi Vạn Tiên sơn sáng lập đến nay đã bước lên con đường viễn cổ, ta tin tưởng hắn chắc chắn có năng lực chung kết viễn cổ, hắn sẽ mở ra phong ấn thế giới này, khiến thế giới quay trở về lúc viễn cổ, quay về thời đại vũ hóa phi tiên!
Bạch Hủ Minh nhìn ra được Bách Minh Thanh đã quyết tâm mang lão đi, bây giờ lão chỉ muốn kéo dài thời gian lâu hơn chút.
Bách Minh Thanh lắc đầu cười khổ nói:
- Ngươi quá ngây thơ rồi, ngươi nói Âu Dương đó chắc chính là bản tôn pho tượng Vạn Tiên sơn đi? Không thể phủ nhận hắn có được Tứ Phương chiến kỳ, gần như tụ tập ý chí tứ phương, nhưng các ngươi không biết Phong Đế Hoắc Khải Phong đáng sợ, đó là cường giả đẳng cấp Tiên Đế, đó là cường giả đủ càn quét tám hướng. Đừng nói là ý chí tam phương, dù là Kim Tiên như ta cũng không phải đối thủ!
Lỗ Tu bỗng nhiên lên tiếng:
- Ngươi không biết sự thần kỳ của Âu Dương!
Âu Dương là sự kiêu ngạo của Vạn Tiên sơn, trong mắt Lỗ Tu thì hắn đã là không gì làm không được, tuy rằng Bách Minh Thanh luôn cường điệu không thể nhưng gã vẫn cho rằng Âu Dương chắc chắn sẽ trở về.
Bách Minh Thanh có chút khó chịu nói:
- A? Dựa vào Tứ Phương chiến kỳ lấy được ý chí tam phương là thần kỳ sao? Ta nói cho ngươi, dù là một con heo được đến Tứ Phương chiến kỳ qua mấy vạn năm đều có được ý chí tam phương! Một người chỉ cần năm ngàn năm là đủ ý chí tam phương!
Bạch Hủ Minh cũng mở miệng:
- Nhưng Âu Dương thì khác! Âu Dương từ tiểu thế giới đi đến Chân Linh Giới, thiên phú của hắn rất tệ!
- Thiên phú rất tệ?
Bách Minh Thanh nghe vậy nỏi lên hứng thú, thiên phú rất tệ có được Tứ Phương chiến kỳ, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh người này chắc là rất may mắn, nếu không thì hắn chắc chắn không sống đến năm ngàn năm.
- Âu Dương từ tiểu thế giới đến Chân Linh Giới, từ một Yêu Cung Thủ không danh tiếng một đường trưởng thành đến bây giờ Thần Tiễn Âu Dương! Hắn chỉ dùng hơn sáu mươi năm.
Bạch Hủ Minh nhìn Bách Minh Thanh, lão biết hơn sáu mươi năm này tuyệt đối là nghịch thiên!
Quả nhiên, nghe Bạch Hủ Minh nói xong Bách Minh Thanh ngẩn ra. Hơn sáu mươi năm? Hơn sáu mươi năm từ một tu luyện giả tiểu thế giới đạt được ý chí tam phương, có được Linh Hồn Liệt Diễm? Điều này có thể không?
Bạch Hủ Minh bắt đầu kể về cuộc đời truyền kỳ của Âu Dương:
- Âu Dương trời sinh là bán yêu giả, khi mọi người châm chọc hắnv thì hắn lựa chọn kiếm tẩu thiên phong, dùng kiếm làm yên binh, biến thành Yêu Cung Thủ thứ nhất hoàn toàn lấy cung và tên chiến đấu. Hắn trong tiếng cười nhạo của mọi người lần đầu tiên đánh phá vận mệnh, từ bán yêu giả biến thành một Yêu Chiến Sĩ, sau đó hắn giống như là thần dùng tiễn thuật đơn độc xông mai cốt chi địa, được đến Tứ Phương chiến kỳ, lại đánh phá quy tắc của thế giới.
Bạch Hủ Minh nói tiếp:
- Năm mươi năm trước Âu Dương càng là nghịch thiên cải mệnh thành tựu vô thượng lực Thần Sư, bốn mươi lăm năm trước Âu Dương tụ đủ ý chí tam phương, năm năm trước Âu Dương một mình cưỡi Xuyên Vân thuyền tiến vào Tu La Huyết Hải bắt đầu con đường viễn cổ. Ta tin tưởng lần này hắn cũng có thể đánh phá quy tắc thế giới, đem thế giới này lại đẩy vào thời đại vũ hóa phi tiên!
- Khoan đã!
Bách Minh Thanh lên tiếng đánh gãy lời Bạch Hủ Minh.
Bách Minh Thanh nhìn Bạch Hủ Minh, hỏi:
- Mới nãy ngươi nói Thần Sư là sao?
- Tu Phục Thần Sư, Âu Dương là người thứ nhất đạt được Tu Phục Thần Sư, là Tu Phục Thần Sư chân chính, có thể đem lực viễn cổ chuyển hóa thành ý chí viễn cổ, nghịch thiên cải mệnh cho người, Tu Phục Thần Sư!
Bạch Hủ Minh nói đến đây mắt đầy kiêu ngạo, người huy hoàng như vậy chính là đệ tử của Bạch Hủ Minh lão, có được đệ tử này trên đời còn mong gì hơn!
- Tu Phục Thần Sư!
Bách Minh Thanh vốn nghe nói hơn sáu mươi năm hù giật mình bây giờ càng biến sắc mặt. Thiên phú rất tệ, hơn sáu mươi năm từ một người bình thường trưởng thành cường giả ý chí tam phương? Đây căn bản là thần thoại! Thần thoại không thể xảy ra. Bây giờ Bạch Hủ Minh nói cho y biết, thần thoại này không tính là gì, người sáng tạo thần thoại nhưng lại đánh phá quy tắc viễn cổ, thành tựu Tu Phục Thần Sư cùng đẳng cấp với phi tiên? Điều này khiến Bách Minh Thanh có cảm giác phải chăng y đang nằm mơ.
Nếu Bạch Hủ Minh nói cho y biết Âu Dương có được Tứ Phương chiến kỳ dùng một, hai ngàn năm thời gian đạt được thành tựu hiện giờ thì y sẽ không cho rằng hắn là một tuyệt thế thiên tài.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhưng mà, hơn sáu mươi năm là sao? Không lẽ hắn là một Tiên Tôn chuyển thế? Một đỉnh Tiên Tôn chuyển thế đến một phương tiểu thế giới?
Nhưng cho dù là một đỉnh Tiên Tôn chuyển thế đến một phương tiểu thế giới thì có thể ở trong thế giới bị phong ấn dùng hơn sáu mươi năm đạt đến độ cao này không?
Bách Minh Thanh không biết có thể không, bởi vì đây gần như là truyền kỳ, một truyền kỳ trước kia không ai làm, sau này cũng không người làm được.
- Hắn đã tiến vào Tu La Huyết Hải?
Bách Minh Thanh lần đầu tiên nổi lên hứng thú với Âu Dương, nếu thật sự có một nhân vật nghịch thiên như vậy tồn tại, thế thì nếu hắn đi vào tiên giới có thay đổi vận mệnh Vạn Tiên sơn không?
- Từ ngày Vạn Tiên sơn sáng lập chưa từng có huy hoàng như hôm nay, thiên hạ đệ nhất tông! Bốn chữ thiên hạ đệ nhất chính là Âu Dương lấy đến!
Lỗ Tu nói đến bốn chữ thiên hạ đệ nhất thì trong mắt tràn ngập kiêu ngạo.
- Thiên hạ đệ nhất...
Nghe bốn chữ thiên hạ đệ nhất Bách Minh Thanh lòng cũng nhảy nhót. Một người từ tiểu thế giới đi đến Chân Linh Giới lại dựa vào lực lượng của mình đẩy Vạn Tiên sơn lên thiên hạ đệ nhất, nếu như hắn đến tiên giới thì phải chăng cũng có một ngày khiến Vạn Tiên sơn ở tiên giới không đáng là gì ngồi trên vị trí thiên hạ đệ nhất, khiến mọi người ngước nhìn?
Nghĩ đến đây, Bách Minh Thanh thở dài một hơi. Âu Dương đã tiến vào Tu La Huyết Hải, tất cả đã không còn kịp. Nếu là nơi khác thì y chắc chắn sẽ đi vào, đón đệ tử tương lai có lẽ sáng tạo ra Vạn Tiên sơn vùng lên trong tiên giới, nhưng ở đó...
Tu La Huyết Hải, toàn bộ biển là màu đỏ máu, cho người cảm giác chóng mặt. Âu Dương và Vệ Thi ở đây đã năm năm, sớm nhìn quen loại màu hoa mắt này.
- U u u....
Từng tiếng quỷ khóc vang lên sau đuôi Xuyên Vân thuyền, thật nhiều thứ giống oan hồn quấn quanh mặt sau thuyền kêu gào, muốn xông phá viễn cổ thần quang, tiến vào Xuyên Vân thuyền giết chết Âu Dương và Vệ Thi.
Nhưng viễn cổ thần quang là dễ dáng đột phá sao? Năm năm nay mỗi ngày đều có một số oan hồn chạy tới đuôi Xuyên Vân thuyền, đến nay viễn cổ thần quang vẫn không sứt mẻ gì, giống như Vệ Thi đã nói, đây là điểm dựa cuối cùng của họ.
Vệ Thi tính thời gian, nói:
- Những thứ này đều là tôm tép, lại đi thêm vài ngày có lẽ sẽ có anh linh có thể đột phá viễn cổ thần quang tiến vào vào Xuyên Vân thuyền.
Vệ Thi vừa dứt lời thì mày nhíu lại, ngoái đầu nhìn đuôi Xuyên Vân thuyền, chỉ thấy oan hồn mới rồi còn quấn quýt đã biến mất, đuôi thuyền không có gì cả.
Nhưng bên ngoài đuôi thuyền trống rỗng, trên đuôi thuyền đứng một ông lão chừng sáu mươi mấy tuổi. Ông lão cao cỡ một thước năm, mặt mũi hiền lành, tay cầm cây gậy nho nhỏ, thoạt trông rất giống với Thổ Địa Công Công trong phim.
- Đây chắc là anh linh mà nàng đã nói? Tại sao bọn chúng có thể tiến vào?
Âu Dương không bị bộ dạng Thổ Địa Công Công mặt mũi hiền lành lừa gạt, trên Tu La Huyết Hải căn bản không có khả năng tồn tại người sống, sẽ xuất hiện tại đây đều là viễn cổ lão quái vật linh hồn.
- Không cần sợ, sau khi tiến vào đây lực lượng của chúng rất yếu, chỉ có thể dùng chút ít huyễn thuật lừa gạt chúng ta. Bản thân ta là thể linh hồn mạnh nhất, muốn dùng huyễn thuật mê hoặc ta là không thể, ngươi có Thần Sư Chi Nhãn càng là nhìn thấu ảo ảnh, xem coi nó có thể làm ra trò gì.
Vệ Thi rất tự tin, nếu là người khác có lẽ sẽ bị anh linh mê hoặc, nhưng hai người họ thì không cần lo lắng.
- Tiểu cô nương nói rất đúng, nhưng mà, cô nương còn nói thiếu một điều.
Thổ Địa Công Công chống gậy từng bước một đi tới, lão vừa đi vừa nói:
- Thật ra cho dù không có viễn cổ thần quang thì chúng ta không có khả năng tổn thương chàng trai này, trong ký ức của ta chưa từng có ai được đến Linh Hồn Liệt Diễm mà trưởng thành đến độ cao như vậy. Linh Hồn Liệt Diễm của chàng trai này cường dại vượt qua sức tưởng tượng của ngươi, cho dù cường giả mạnh nhất trong chúng ta không thể sánh bằng hắn.
Thổ Địa Công Công vẫn là mặt mũi hiền lành, thanh âm rất từ bi.
Nhưng đây là Tu La Huyết Hải, dù khi nào thì Âu Dương cũng sẽ không bị bề ngoài lừa gạt, tại đây hắn chỉ tin tưởng vào mình! Linh hồn của Vệ Thi ở trên người hắn, nàng không có khả năng phản bội, bởi vì trong lòng nàng nghĩ gì đều bị hắn cảm ứng được.
Thổ Địa Công Công bày ra vẻ tò mò hỏi:
- Chàng trai, ngươi có thể nói cho ta biết Linh Hồn Liệt Diễm của ngươi là làm cách khiến nó tăng lên được không?
Nhưng hiển nhiên lão nói nhảm, bởi vì Âu Dương không định đáp lời.
- Hãy nói ý đồ đến của ngươi, ta không có thời gian nói nhảm với ngươi!
Người Âu Dương run run, xung quanh đốt lên ngọn lửa hừng hực bao vây Thổ Địa Công Công bên trong.
- Đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta, bởi vì ngươi không xứng!
Con mắt của Âu Dương bỗng biến thành màu vàng, Thần Sư Chi Nhãn như là có thể trông thấy sâu tận linh hồn. Thổ Địa Công Công cảm giác thứ sâu trong linh hồn lão bị thanh niên này nhìn thấu.
- Thần...Thần Sư Chi Nhãn. Ngươi là chuẩn Thần Sư!
Thổ Địa Công Công nhìn đôi mắt vàng, lão không cho rằng sau viễn cổ còn sinh ra Thần Sư, vậy nên suy nghĩ của lão là Âu Dương chính là một chuẩn Thần Sư.
Nhưng rất nhanh Thổ Địa Công Công cảm thấy không đúng, chuẩn Thần Sư bình thường chỉ có tuổi thọ ngàn năm, càng không có khả năng đạt đến ý chí tam phương giống như Âu Dương.
Muốn có được ý chí tam phương lại la Thần Sư thì chỉ có một loại khả năng, đó là chân chính Thần Sư.
Chân chính Thần Sư? Từ sau viễn cổ chung kết thì Thần Sư đi theo phi tiên cùng biến mất, làm sao có thể xuất hiện chân chính Thần Sư? ánh mắt Thổ Địa Công Công nhìn Âu Dương tràn đầy thắc mắc.
- Ngươi...ngươi là Thần Sư! Làm sao có thể, viễn cổ chung kết, Hoắc Khải Phong phong ấn toàn thế giới, sao có thể lại xuất hiện Thần Sư? Truyền thừa? Không có khả năng, truyền thừa cũng không có khả năng sẽ xuất hiện Thần Sư. Truyền thừa không có thể viễn cổ thì tuyệt đối không chịu được lực lượng truyền thừa, không lẽ ngươi từ tiên giới giáng xuống?
Thổ Địa Công Công mới thốt ra lời này thì cảm thấy mình hơi ngu.
Từ tiên giới giáng xuống? Từ tiên giới giáng xuống mà chỉ có ý chí tam phương? Tại tiên giới yếu nhất cũng là người ý chí, bình thường tiên giới đạt đến cấp ý chí đều là hậu nhân của các tiên nhân, thường thì họ không lâu sau sẽ lên đẳng cấp phi tiên.
Có thể từ tiên giới giáng xuống thường thì ít nhất phải là cấp Kim Tiên, bởi vì người bình thường xem như là có Tiên Tôn mở đường hạ giới cho thì sẽ không thể chịu nổi lực lượng xuyên qua giới ảnh hưởng.
- Ta có phải là Thần Sư hay không chuyện này không quan trọng, bởi vì nếu ngươi còn không nói mình có ý định gì thì ngay sau đó ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn biến mất.
Âu Dương từng bước một tới gần Thổ Địa Công Công. Âu Dương bước ra một bước là ngọn lửa xung quanh sẽ bập bùng theo.
Ngọn lửa vây quanh khiến Thổ Địa Công Công rất khó chịu, mặc dù lão là anh linh, so với Hồn Giả càng chịu được lửa tổn thương.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhưng Linh Hồn Liệt Diễm vẫn là khắc tinh của lão, Âu Dương muốn dựa vào lửa giết chết lão là chuyện dễ như ăn cháo.
Thổ Địa Công Công nhìn ra được Âu Dương tuyệt đối không nói chơi với lão, tên này toàn thân toát ra sát khí đáng, hắn tuyệt đối không phải người nhân từ nương tay, nếu lão còn kéo dài thời gian thì có lẽ ngay sau đó sẽ bị hắn đốt chết.
- Có người muốn gặp ta? Trong Tu La Huyết Hải này ngoài ta ra còn có người sống sao?
Âu Dương nói rồi liếc Vệ Thi, rõ ràng nói nàng không tính là người sống, trừ phi nàng có thể lĩnh ngộ ý chí linh hồn thứ bốn, hoàn toàn thực thể hóa biến thành thân thể cùng linh hồn dung hợp, nếu không thì Vệ Thi không tính là người sống.
- Có!
Thổ Địa Công Công trịnh trọng nhìn Âu Dương, gằn từng chữ một nói:
- Tên hắn là Hoàng Thiên Đại Đế! Hắn và ngươi đến từ một thế giới, ta tin tưởng chắc ngươi muốn thấy hắn.
Hoàng Thiên Đại Đế! Cái tên này đương nhiên Vệ Thi không biết, dù sao vạn năm trước nàng còn chưa đi tới Chân Linh Giới, đối với người đã từng huy hoàng một thời sau này bỗng nhiên biến mất nàng không thể biết.
Nhưng Âu Dương thì khác, có thể nói từ ngày hắn xuyên qua đến tiểu thế giới thì không ngừng nghe truyền thuyết về Hoàng Thiên Đại Đế. Trước kia mục tiêu của Âu Dương là muốn trở thành cường giả giống như Hoàng Thiên Đại Đế, hiện tại hắn đã vượt qua y, thậm chí dần quên đi Hoàng Thiên Đại Đế. Nhưng ai ngờ Âu Dương mới bước vào Tu La Huyết Hải, đi con đường viễn cổ thì lại nghe đến cái tên Hoàng Thiên Đại Đế.
- Ta không biết hắn, cũng không định đi gặp hắn!
Âu Dương ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng từ chối. Âu Dương từ chối không phải vì không muốn thấy Hoàng Thiên Đại Đế mà bởi hắn không tin Thổ Địa Công Công.
Chỗ này là đâu? Đây là Tu La Huyết Hải, nơi này tồn tại đều là anh linh từ viễn cổ không tán đi, những anh linh còn tồn tại bởi vì oán khí không tiêu trừ, có quỷ mới biết nhiều năm như vậy chúng đã xảy ra biến đổi gì. Nỗi hận của chúng có phải từ Hoắc Khải Phong chuyển dời đến toàn bộ người sống không.
- Ngươi sợ sao? Có Linh Hồn Liệt Diễm, ý chí tam phương trong người, cho dù đặt ngươi ở viễn cổ thì cũng là cường giả một phương, hiện tại đối diện đám anh linh đáng thương không tán chúng ta mà ngươi lại chọn lùi bước. Nếu đã vậy thì ngươi làm sao đi hết con đường viễn cổ, làm sao khiêu chiến đến cuối cùng...
Thổ Địa Công Công chưa nói hết câu đã bị Âu Dương đánh gãy.
- Không cần dùng phép khích tướng, vô dụng, ta không phải thiếu niên nhiệt huyết nóng đầu xông tới trước.
Âu Dương không bị lời của Thổ Địa Công Công kích thích.
Những anh linh này giúp gì được cho Âu Dương khiêu chiến Hoắc Khải Phong? Bọn chúng đều bị giết chết bỏ ở Tu La Huyết Hải nhiều năm như vậy mà vẫn không thể báo thù, bản thân còn không bảo đảm thì có tư cách gì nói thế với hắn?
Âu Dương lại đốt lửa cháy, một tay chỉ vào Thổ Địa Công Công, vẻ mặt bá khí nói.
- Cho ngươi một cơ hội rời đi, hoặc là chết!
Thổ Địa Công Công có chút khó tin nhìn Âu Dương, thật ra mới bắt đầu lão nói những lời đó là vì cho rằng hắn là cường giả trẻ tuổi nhiệt huyết đến đây. Tuổi linh hồn của Âu Dương rất nhỏ, nhưng lão không ngờ hắn lại là cáo già không nghe lọt tai thứ gì.
- Cáo từ.
Thổ Địa Công Công không ở đây tiếp, lão nhìn ra được Âu Dương tuyệt đối không phải người mềm lòng, nếu lão cứ lừng chừng tại chỗ này thì có lẽ sẽ bị hắn giết chết.
Thổ Địa Công Công biến thành một áng mây đen nho nhỏ khó khăn xuyên qua viễn cổ thần quang rồi biến mất trong huyết sang mê vụ Tu La Huyết Hải.
Chờ Thổ Địa Công Công rời đi Vệ Thi mới nói:
- Tại đây đừng tin ai, người tới đây là vì mở ra viễn cổ họa quyển chứ không phải vì những anh linh này.
Âu Dương nhìn Vệ Thi, cười cười nói:
- Đám người này chết sống không liên quan đến ta, bản thân ta còn lo không xong, có thể đi hết con đường này hay không chính ta cũng không biết, làm gì có tâm trí hỏi đến người khác.
Thật ra Vệ Thi mới là xui xẻo, coi như nàng bị lừa đến chỗ này, nếu không phải Âu Dương xuất hiện thì có lẽ nàng còn ở Hồn Giới yên tâm làm nữ vương, có lẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi Hồn Giới.
- Có hối hạn theo ta đến đây không?
Âu Dương ngồi xuống cạnh Vệ Thi, giọng điệu của hắn chất chứa xin lỗi.
Vệ Thi liếc xéo Âu Dương, nói:
- Hối hận? Ta có cơ hội đó không?
Vốn hiệp nghị của hai người là để Âu Dương thả những Hồn Giả, Vệ Thi đi theo hắn tiến vào đây. Nhưng hiệp nghị bởi vì linh hồn hiến tế mà mất đi hiệu lực.
Âu Dương tiêu diệt hết Hồn Giả tiến vào Chân Linh Giới xong vẫn mang Vệ Thi đến đây, có thể nói nàng mới là xui xẻo nhất.
Âu Dương ánh mắt tràn đầy tự tin nhìn Vệ Thi, nói:
- Ta có trực giác lần này chúng ta sẽ thành công, chúng ta nhất định vũ hóa phi tiên tiến vào thế giới kia!
Có lúc Âu Dương rất tin tưởng vào trực giác.
Giống như ban đầu mình xuyên qua, hôm đó mình bỗng có cảm giác sẽ rời khỏi thế giới này, lúc ra khỏi trường mình đem rất nhiều thứ tặng cho bằng hữu.
Sau khi mình ra khỏi trường, đi đến thế giới này từ nay không còn trở lại nữa.
Đây là giác quan thứ sáu, từ nay Âu Dương rất tin tưởng loại giác quan thứ sáu này, lần này trực giác lại lần nữa xuất hiện.
Lúc trước Âu Dương cũng không tin trực giác này, dù sao cảm giác quá mơ hồ, sức chiến đấu của Hoắc Khải Phong căn bản không thuộc về thế giới này, tại sao hắn cảm thấy mình chắn chắc có thể thành công?
- Hy vọng như thế đi, ta sống nhiều năm như vậy thật tình cũng hơi mệt. Từ ngày ta sinh ra thì không ngừng tu luyện rồi lại tu luyện, không ngừng suy nghĩ làm ra cống hiến gì cho Hồn tộc, làm sao mang Hồn tộc lao ra khỏi thế giới kia. Giống như ngươi đã nói, ta không biết mình tại sao phải sống.
Từ lần trước Âu Dương nói những lời kia, Vệ Thi cảm thấy mình rất bi ai, cũng là vì sao Vệ Thi từng xem lợi ích Hồn tộc là cao nhất lại trơ mắt nhìn Âu Dương giết chết nhiều Hồn Giả.
- Nàng có từng thấy Hoắc Khải Phong không?
Âu Dương chỉ biết Vệ Thi sống thời gian rất là lâu, cụ thể lâu bao nhiêu thì hắn không biết, dù sao Vệ Thi chắc chắn lớn tuổi hơn hắn nhiều.
- Không, ta không cùng thời đại với hắn, nhưng lão sư của ta có nói chút chuyện liên quan đến Hoắc Khải Phong. Tuy nhiên, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tìm hiểu, bởi vì bất cứ ai thấy Hoắc Khải Phong sẽ phát hiện lúc đối diện với hắn thì mất đi cả can đảm chiến đấu. Cái loại lực lượng giơ tay nhấc chân đủ tiêu diệt tất cả cản bản không nên thuộc về thế giới này.
Vệ Thi hiểu rất nhiều sự cường đại của Hoắc Khải Phong, đó là cường giả có thể phong ấn cả thế giới.
*Tuuu!*
Một tiếng vang lên, Âu Dương liếc phương xa, hắn không biết tại sao Xuyên Vân thuyền bỗng phát ra tiếng. Tuy nhiên, Âu Dương lập tức biến sắc mặt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Tiếng vang kia không phải đến từ Xuyên Vân thuyền mà là phía xa có một thuyền to do xương trắng đúc thành, chiêc thuyền to hình dạng giống với Thần Cốt chiến thuyền xưa kia bị Âu Dương ba mũi tên hủy diệt, nhưng chiến thuyền này to lớn Thần Cốt chiến thuyền nhiều.
Trước cự vô bá này thì Xuyên Vân thuyền có vẻ vô cùng bé nhỏ. Con ngươi vàng xuyên qua vô tận sương đỏ nhìn hướng Xuyên Vân thuyền, liếc mắt một cái Âu Dương suýt hét lên.
- Có chuyện gì vậy?
Thấy Âu Dương bộ dạng kinh sợ, Vệ Thi hơi cẳng thẳng. Nàng cảm giác được phía xa có cái gì lại đây nhưng nàng không có tầm nhìn như Âu Dương, không thấy được rốt cuộc là cái gì.
- Là một chiếc chiến thuyền, nó hướng đến chúng ta, trên thuyền có người.
Âu Dương nhìn chằm chằm phía xa.
- Có người? Là quỷ thuyền sao?
Vệ Thi nghe Âu Dương nói hai chữ có người thì lấy làm lạ, nguyên Tu La Huyết Hải trừ hắn là nhân loại chân chính ra còn có nhân loại nào nữa?
- Là người! Là người sống!
Âu Dương nhìn phía xa cự hình cổ thuyền lướt nhanh đến, hắn rốt cuộc thấy rõ bộ dạng người bên trên con thuyền.
Toàn thân kim sắc long bào, đầu đội quân vương đế quan, hai tay đặt phía trước chống trường kiếm ám kim. Người này thoạt trông khoảng ba mươi lăm, sáu tuổi, trên mặt có sự kiêu ngạo khinh thường thiên hạ. Nhưng Âu Dương cảm thấy kiêu ngạo này không thuần túy, giống như là làm cho ai xem.
- Là Hoàng Thiên Đại Đế sao?
Âu Dương nhìn người đàn ông này, hắn biết người sống xuất hiện tại đây e rằng chỉ có một khả năng, đó là vô số năm trước Hoàng Thiên Đại Đế tiến vào đây, đến từ tiểu thế giới giống như hắn, từng nhiều lần bị hắn xem thành mục tiêu cố gắng, Hoàng Thiên Đại Đế.
Âu Dương xa xa nhìn Hoàng Thiên Đại Đế, hắn không biết tại sao y ở đây nhiều năm như vậy? Hoàng Thiên Đại Đế một mình đi vào đây, có thể sống đến bây giờ chứng minh anh linh chỗ này không tổn thương y, nhưng tại sao y chọn ở lại đây mà không quay về thế giới kia?
Thứ Kiêu cung đỏ rực xuất hiện trong tay Âu Dương, hắn nhảy vọt lên đầu thuyền, tay giương cung nhìn cổ thuyền to lớn không ngừng tới gần.
Mặc dù Hoàng Thiên Đại Đế là người sống nhưng đây là Tu La Huyết Hải, Âu Dương không cho phép xảy ra chuyện gì sơ sót. Mặc kệ Hoàng Thiên Đại Đế ôm mục tiêu gì đến đây đều không thể ảnh hưởng Âu Dương, nếu Hoàng Thiên Đại Đế có điểm gì xung đột với hắn thì hắn sẽ không để ý tiêu diệt người đã từng là mục tiêu của hắn.
- Thật mạnh! Hắn rất mạnh!
Năng lực cảm giác của Vệ Thi vượt xa Âu Dương, nàng bỗng nhíu mày nhìn phía xa, cảnh giác nói với hắn:
- Hắn giống như ngươi, có được ý chí vĩnh sinh, hủy diệt và bất khuất, hắn cũng là cường giả ý chí tam phương!
- Ý chí tam phương!
Âu Dương nghe Vệ Thi nói vậy thì giật mình. Lúc trước Hoàng Thiên Đại Đế rời đi Chân Linh Giới bước lên Xuyên Vân thuyền lần thứ hai thì chỉ có ý chí hủy diệt, vạn năm qua đi, y chẳng những không chết mà còn ngộ đạo hai loại ý chí trở thành cường giả ý chí tam phương.
- Phải không? Vậy phải chào hỏi hắn mới được!
Nghe nói Hoàng Thiên Đại Đế từng là mục tiêu của mình nhưng lại cùng là cường giả ý chí tam phương, Âu Dương bỗng bốc lên chiến ý, giơ lên Thứ Kiêu cung. Âu Dương tay trái giương cung, tay phải nhẹ búng dây cung thẳng tắp.
Cái búng này dù nhẹ nhưng phát ra tiếng ngân vang, tiếng ngân chấn ngàn dặm. Âu Dương thấy được phía xa Hoàng Thiên Đại Đế nghe thấy tiếng này thì lộ nụ cười, hai tay vịn kiếm xoẹt một tiếng rút ra.
Hoàng Thiên Đại Đế tay trái cầm kiếm, mũi kiếm chỉ hướng Âu Dương, làm động tác khiêu khích.
- Hừ! Đệ nhất nhân vạn năm trước, Hoàng Thiên Đại Đế được ca tụng vô cùng kỳ diệu, hy vọng ngươi sẽ không khiến ta thất vọng!
Âu Dương nói rồi kéo căng dây cung.
…
- Tắt Viễn Cổ Thần Quang này đi!
Âu Dương nói với Vệ Thi. Thời gian dài như vậy, đối với Viễn Cổ Thần Quang trên thuyền Âu Dương đã có được một chút lý giải, nếu như Viễn Cổ Thần Quang vẫn còn đang ở trên Xuyên Vân Thuyền, có thể dùng lực lượng tạm thời áp chế nó, thế nhưng vẫn cần phải có một điều kiện tiền đề, đó chính là lực lượng của ngươi phải là lực lượng thuộc về con người.
Bởi vì Viễn Cổ Thần Quang này kỳ thực chính là tồn tại để khắc chế anh linh, bất kể anh linh cường đại như thế nào sau khi đi qua Viễn Cổ Thần Quang cũng đều sẽ bị suy yếu trên diện rộng, hơn nữa dùng lực lượng của họ cũng không có khả năng tắt đi Viễn Cổ Thần Quang.
- Ngươi đã nghĩ kỹ rồi à?
Vệ Thi nghe thấy Âu Dương nói vậy thì hơi sững sờ, nàng không nghĩ tới chiến ý của Âu Dương lại quá mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên lại muốn tắt đi thần quang để đánh một trận cùng với Hoàng Thiên Đại Đế.
- đối thủ như vậy, bất kể thế nào hôm nay cũng phải đánh một trận.
Âu Dương chiến ý ngập trời, đối mặt với Hoàng Thiên Đại Đế này, vô luận ra sao cũng phải đánh với hắn một trận. Kỳ thực Âu Dương hoàn toàn không có ý so bì mạnh yếu với người, có thể nói hắn đã nghe về truyền thuyết Hoàng Thiên Đại Đế mà trưởng thành tới nay, Hoàng Thiên Đại Đế thủy chung luôn ở trong lòng hắn, mà hôm nay rốt cuộc cũng có được một cơ hội để chiến thắng Hoàng Thiên Đại Đế, làm sao Âu Dương có thể bỏ qua.
- Được rồi!
Vệ Thi lắc đầu, sau đó bắt đầu sử dụng hồn lực của bản thân áp chế thần quang, đối với hồn lực này thần quang cũng không có sự bài xích, chẳng qua hồn lực muốn đi áp chế thần quang thì vẫn thua xa không thể dễ dàng được như yêu khí của Âu Dương được, cũng may tu vi của Vệ Thi vô cùng cường đại, không đến một phút đồng hồ, thần quang ở bên ngoài Xuyên Vân Thuyền liền đã bị hồn lực của Vệ Thi áp chế mở ra một phần ở phía trước.
Sau khi một phần này được mở ra, hai mắt Âu Dương trấn định nhìn Hoàng Thiên Đại Đế, tay hắn nhẹ nhàng buông, một mũi tên thăm dò từ trên dây cung của Thứ Kiêu Cung đang không ngừng lóe lên bay vút ra, trực tiếp xuyên qua mê vụ Huyết Hải bay nhanh về phía Hoàng Thiên Đại Đế.
Hoàng Thiên Đại Đế phảng phất như có dự cảm được điều gì, lập tức từ trên cánh buồm của cổ thuyền khổng lồ không gì sánh được kia nhảy xuống, khi thân hình hắn nhảy đến giữa không trung, kiếm trong tay liền chém thẳng về phía trước, mũi tên đang bay đi như một luồng sáng mà Âu Dương bắn ra vậy mà trực tiếp bị một kiếm này của Hoàng Thiên Đại Đế chặt đứt.
Kiếm thuật như vậy, sự phán đoán như vậy, quả thực khiến Âu Dương giật mình không thôi, từ khi bản thân xuất đạo đến giờ hắn chưa bao giờ thấy ai có thể dùng phương thức như vậy để phá tên của mình, một kiếm này của Hoàng Thiên Đại Đế đã chứng tỏ được sự cường đại của hắn cũng không phải là lời đồn đại.
Hoàng Thiên Đại Đế cũng không đáp xuống cổ thuyền, mà cả người hắn lại hạ xuống Tu La Hải màu máu, chẳng qua hắn cũng không rơi vào trong biển, mà đến khi chạm tới mặt biển, hai chân hắn liền đạp lên mặt biển, toàn thân tựa như đi ở trên đất bằng, dùng một phương thức di động vô cùng nhanh điên cuồng lao về phía này.
- Để xem chân ngươi nhanh hay là tên của ta nhanh!
Âu Dương nói xong, tay không ngừng kéo mở Thứ Kiêu Cung, từng đạo quang tiễn từ trên thân Thứ Kiêu Cung bay ra.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc