Một anh người da trắng bỗng nhận ra toàn bộ cơ thể mình rám nắng trừ mỗi cái ấy không rám nắng. Anh ta liền ra bãi biển, vùi mình xuống cát, chỉ thòi mỗi cái kia lên hy vọng nó rám đồng bộ. Ðúng lúc đó hai bà già đi đến, nhìn thấy cái ấy thòi ra khỏi cát, bà lụ khụ hơn mỏm mẻm nói với bà kia:
- Chẳng có tí công bằng nào trên thế gian này cả.
- Bà nói thế là có ý gì?
- Vâng, là thế này,
khi tôi 20 tôi tò mò về nó.
Khi tôi 30 tôi được thưởng thức và thoả mãn nó.
Khi tôi 40 tôi yêu cầu để có được nó.
Khi tôi 50 tôi cầu nguyện vì nó.
Khi tôi 60 tôi trả tiền vì nó.
Khi tôi 70 tôi phải quên nó đi.
Và bây giờ khi tôi 80 cái chết tiệt đó lại mọc hoang và tôi đã quá già để ngồi xổm.
Chuyện xảy ra ở trạm y tế làng ta, giữa ông bác sĩ phụ trách và một cô thôn nữ xinh đẹp. Sau khi lấy ống nghe nghe nhịp tim và đo huyết áp xong , bác sĩ nói :
- Cô sốt cao quá , giở cánh tay lên cho tôi đặt nhiệt kế
Cô gái e ngại hồi lâu :
- Dạ có chổ nào đặt khác ngoài nách không ạ !
Bác sĩ chợt hiểu, thì ra ô gái bị " viêm cánh " nặng, ông nói :
- À ! ngoài chổ đó ra còn một nơi nữa là hậu môn
Cô gái ngại ngùng :
- Bác sĩ làm ơn tắt đèn dùm, sáng quá em...
- Đựơc thôi, cô cứ thoải mái lên nằm trên đó đi, bác sĩ vừa nói vừa chỉ vào chiếc giường bên cạnh .
Đèn tắt ngúm ... ..Có nhiều tiếng sột soạt từ hai phía . Chợt có tiếng cô gái vừa hốt hoảng vừa ngập ngừng :
- Bác sĩ ơi ! ...chổ chổ đó đâu phải .phải ..hậu môn ?
Tiếng bác sĩ cũng ngập ngừng kèm theo hơi thở :
- Thì thì .. cái này ..này cũng đâu phải là nhiệt kế ?
Khi Thượng Đế sắp hoàn thành việc khai sáng ra vũ trụ và loài người thì Ngài chợt nhận ra rằng còn sót lại hai vật trong túi càn khôn. Ngài quyết định phân chia cho Adam và Eva.
Ngài phán :
- Vật thứ nhất giúp cho chủ nhân của nó có thể... tiểu đứng!
Adam thích chí:
- Thật ngộ nghĩnh, xin Ngài hãy ban nó cho con. Đây là một vật rất phù hợp với bản tính ưa hoạt động của đàn ông!
Eva mỉm cười xin nhường cho Adam vật ấy. Adam liền sử dụng “món đồ chơi” mới để phun nước vào thân cây, viết tên mình trên cát, vung vẩy vẽ các loại... rồng, miệng luôn cười hí hửng.
Thượng Đế và Eva cùng nhìn cảnh tượng ấy một hồi lâu, rồi Thượng Đế phán:
- Vật còn lại dĩ nhiên là thuộc về con!
Eva cất tiếng hỏi nhỏ nhẹ:
- Xin Ngài cho con biết vật ấy có tác dụng gì?
Thượng Đế trả lời:
- Adam đã không biết cách sử dụng dụng cụ của mình đúng mục đích, vậy dụng cụ của con sẽ dùng để “khống chế” dụng cụ kia!
Nghe câu nói văn hoa Hán tự đó, chàng chẳng hiểu gì, ở lâu sợ mất thể diện nên ngốc ta luống cuống chào về.
Lần sau trong một đêm trăng, ngốc lại đến thăm người yêu, nhưng lần này không dám đi ngả trước, lại lẻn ngả sau. Bất ngờ gặp lúc ba chị em đang tắm ngoài giếng. Nghe tiếng ba chị em cười khúc khích, chàng lén nhìn thấy cô út chỉ vào mình mà khoe rằng:
- Bạch bạch như phấn trang. (Trắng như thoa phấn)
Cô thứ hai lặp lại động tác của cô út mà nói:
- Úc úc như hình quy. (Hình tựa mu rùa)
Cô chị cười:
- Hắc như côn lôn. (Ðen như quả núi)
Nghe được câu nói trên, ngốc lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cho thuộc, bụng nghĩ rằng đó là những câu ẩn ý cao siêu cần phải ghi nhớ. Rồi chàng hớn hở ra về.
Lần thứ ba, ngốc ta hăm hở đến nhà người yêu. Cô út ra chào mời:
- Tọa sàng yến phu lang.
Ngốc chỉ ngay vào cô út mà rằng:
- Bạch bạch như phấn trang.
Cô út toát mồ hôi, không hiểu sao hôm nay chàng ta lại ăn nói "văn hoa" đến như vậy. Cô ngượng ngùng rút lui để người yêu của ngốc ra tiếp. Thấy chàng, cô thứ hai mở lời âu yếm hỏi:
- Phu quân như hà ti?
Ngốc làm bộ sành sỏi trả lời:
- Hà ti chi mà hà ti. Úc úc như hình quy.
Nghe vậy, cô ta thẹn đỏ mặt, nguây nguẩy bước vào. Cô chị thấy tình thế có vẻ căng thẳng, muốn giảng hoà, chạy ra cản ngăn ngốc:
Một nhà báo đến thăm nhà máy sản xuất bao cao su nọ. Sau một hồi đi thăm nhà xưởng, thiết bị, tìm hiểu quy trình sản xuất...
Khi đi qua một phòng có cánh cửa khép hờ, bên trong có tiếng động lạ... Nhà báo tò mò đẩy cửa bước vào thì thấy có một đôi nam nữ “trần văn nhộng”. Giám đốc nhà máy nhanh nhẩu giới thiệu:
- Đây là phòng... kiểm tra chất lượng sản phẩm!