Điểm chết người nhất là, hiện tại Hỏa Hồng Tình của hắn chỉ có thể nhiếp ra một lần, bởi vì công việc này hao phí rất nhiều tinh lực và thể lực, cho dù là tu vi Thất phẩm hiện tại của hắn, thân thể dịch cân giới, cũng chỉ có thể duy trì tráng thái này trong một nén hương, mà thần hồn càng cường đại, muốn nhiếp ra càng hao phí nhiều thời gian, sau khi vận dụng một lần, muốn tiếp tục dùng lần thứ hai, ít nhất phải đợi ba ngày sau, mà đối với sinh vật như vậy, không nói hồn phách bị nhiếp đi hơn phân nửa, chỉ cần mất đi một nửa hồn phách, sống được tối đa không quá một giờ.
Cho nên, đối với sinh vật có hồn phách cường đại, Tiểu Báo Tử không thể dùng cách này.
Chỉ có thể đợi đến lúc tu vi của mình cường đại, uy lực của Hỏa Hồng Tình tăng lên một bậc, mới có ý niệm này.
Cách Hắc Vĩ Nguyên, tốc độ của cả đội ngũ tăng lên rất nhiều, rốt cục nửa tháng sau, cũng tới lãnh địa.
Đất phong của Thiết Không Dực và đất phong của Tiểu Báo Tử liền kề nhau, nhưng đất phong lại xa xôi hơn Tiểu Báo Tử một chút, cần phải đi qua đất phong của Tiểu Báo Tử, đi thêm sáu trăm dặm, cho nên, hai đội nhân mã tới lãnh địa của Tiểu Báo Tử thì tách ra, Thiết Không Dực cần phải đi vòng qua Hắc Thạch Dục. Chỉ có như vậy, mới có thể dùng tốc độ nhanh nhất đi tới đất phong của mình, mà Tiểu Báo Tử, thì mang theo một đám thủ hạ dưới tay đi dò xét lãnh địa của mình.
Hắc Thạch Dục!
Đây chính là tên của đất phong, nhưng trên thực tế, Hắc Thạch Dục chỉ là một cái tên đại khái.
Ở đây là phía bắc của thảo nguyên, Hắc Thạch Dục chính là tên của một cái hạp cốc do hai tòa núi thấp tạo thành. Bởi vì đá trong hạp cốc đều là màu đen, cho nên mới có tên gọi là Hắc Thạch Dục.
Hạp cốc không dài, chỉ có lộ trình ba bốn dặm, trong cốc đá vụn khắp nơi, hai bên của vách núi đều là bụi cỏ và dây leo, cũng có đá tảng lộ ra, đều là màu đen, hoặc lớn hoặc nhỏ, ở xa xa nhìn lại, cái hạp cốc này giống như một thông đạo màu đen. Đi vào Hắc Thạch Dục, Tiểu Báo Tử cũng đã xuống ngựa, hắn dẫn theo thủ hạ đi vào Hắc Thạch Dục, vừa đi vào Hắc Thạch Dục, đã nhìn thấy một bộ hài cốt dựa vào một tảng đá lớn, hài cốt cũng không được trọn vẹn đầy đủ, chỉ còn lại nửa thân trên, vải trên thi cốt cũng đã bị phong hóa, bay phất phơ trong gió, nhìn cảnh này vô cùng thê lương.
Lại đi về phía trước, bước vào trong hạp cốc, lúc này mới phát hiện trong cốc phủ kín bởi thi cốt, tất cả đều không được trọn vẹn đầy đủ, phần lớn là bị dã thú trên thảo nguyên gặm thành nhiều mảnh nhỏ, trên thực tế, có thể lưu lại chút xương cốt đã là không tệ rồi.
- Đại nhân, Hắc Thạch Dục này thuộc về một bộ tộc trung bình ở thảo nguyên, có biên giới là Hắc Thạch Dục này, Mã tổng đốc quét ngang thảo nguyên, bộ tộc này đã chống cự ở đây rất kịch liệt, nhưng cuối cùng cũng bị công phá, diệt sạch toàn bộ, cho nên có rất nhiều thi thể.
Tiểu Báo Tử khoát khoát tay, ngăn lời hắn nói, đương nhiên hắn biết chuyện gì xảy ra, Đại Tấn hướng diệt Bắc Nguyên, tạo ra một cơ nghiệp muôn đời bất hủ, nhưng đối với người Bắc Nguyên mà nói, đó là tai hoạ ngập đầu, cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, đó chính là nói Mã Thiên Trường, thành tựu cho Đại Tấn, thành tựu cho Yến Vân Thiên, nhưng cũng từ số lượng hài cốt trên đất, có trời mới biết đã chết bao nhiêu người.
Tiểu Báo Tử hoàn toàn không có ý kiến gì với việc Bắc Nguyên bị diệt, hắn không để trong lòng chuyện Bắc Nguyên bị diệt.
Nhưng không ai vì hành vi diệt chủng mà sinh ra một cảm giác khoái cảm âm tàn cả, nhìn thấy nhiều hài cốt như vậy, hắn vẫn sinh ra khó chịu, dù sao nơi đây là lãnh địa của hắn, không ai muốn trong nhà mình chồng chất nhiều thi cốt như vậy, đúng không?
Xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm trạng mọi người lộ ra một chút nặng nề, dù là ai khi đối mặt với nhiều thi cốt như vậy, tâm tình cũng không tốt, nhưng mà, sau khi mọi người xuyên qua Hắc Thạch Dục, tâm tình phiền muộn cũng thoải mái hơn một chút.
- Đúng là một nơi xinh đẹp a!
Sau khi đi qua Hắc Thạch Dục, chính là một gò núi, chỉ thấy núi thấp phập phồng, dòng sông chảy ngang, địa thế hơi nghiêng về hướng đông nam, xen kẽ giữa núi thấp và đồi chính là một con sông chảy qua, có nhiều dòng sông phân nhánh, giao nhau, hình thành một hệ thống kênh rạch chằng chịt, dòng sông nuôi dưỡng cỏ cây của thảo nguyên.
Phong cảnh đẹp thì đẹp, nhưng tính cảnh trên thảo nguyên, làm cho người ta cảm thán.
- Đúng là con mẹ nó sát cảnh!
Chu sẹo mở miệng chửi một câu.
Trên thảo nguyên có người, có dê, có trâu, nhưng không nhiều lắm, hơn mười người, hơn mười đầu trâu và hơn mười dê đầu, mà chung quanh bọn họ, là một bầy sói.
Đàn sói trên thảo nguyên, lúc xảy ra chiến tranh, người được lợi nhất chính là đàn sói, sau khi trải qua trận bão tuyết trăm năm khó gặp, nguyên khí thảo nguyên đại thương, đàn sói phát hiện, đột nhiên có nhiều đồ ăn hơn, nhiều đến mức không cần phải đi săn, khắp nơi đều là thi thể, khắp nơi đều là bữa ăn ngon, người trên thảo nguyên dùng sói làm đồ đằng, dùng đàn sói làm tấm gương, sau một hồi đại chiến diệt tộc, thi thể của bọn họ nuôi mập đàn sói, cũng có thể nói là chết có ý nghĩa!
- Xem ra đám người kia là những người sống sót còn lại, đều là một ít người già yếu.
- Mạng của bọn họ thật tốt, không ngờ tránh được một kiếp, còn sống tới bây giờ.
Giang Hiểu nói ra.
- Trên thảo nguyên còn không ít người già yếu, Mã Thiên Trường chỉ giết chết người cường tráng, lưu lại những người già yếu để bọn họ tự sanh tự diệt, đại đa số người đã không còn sức lao động tay chân, nhưng vẫn có một ít người ương ngạnh sống sót!
Tiểu Báo Tử vỗ vỗ thân thể tiểu Độc một cái, bảo nó xông tới.
- NGAO...OOO...
Một âm thanh vang vọng từ trong miệng của tiểu Độc tru lên, âm thanh tản ra khắp nơi.
Bầy sói đang vây công đám người già yếu, đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn về phương hướng của tiểu Độc, trong ánh mắt, toát ra ý tứ hoảng sợ và thần phục.
Bọn sói này rất hung tàn, nhưng chỉ là hung tàn, cũng chỉ là đàn sói bình thường, tiểu Độc đã là yêu thú, trên người chảy huyết thống của Hoang Thú thời Thượng Cổ, đối với đồng loại, trời sinh đã có lực chấn nhiếp đàn sói, hơn nữa mấy năm gần đây, thực lực tiểu Độc tăng nhiều, hấp thu quyền ý của cường giả Bát phẩm, sớm đã không phải là đàn sói trước mắt có thể so sánh, chỉ tru lên một tiếng, đã đủ làm cho đàm sói trước mặt thần phục, đương nhiên, hình như lang vương trong đàn sói không cam lòng, nhưng mà, chỉ một kích, một đạo tia chớp màu bạc xuất hiện, móng vuốt của tiểu Độc đã xé nát đầu của lang vương ra làm hai, ngay cả thi thể của lang vương cũng bị xé thành hai nửa.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhìn xem tiểu Độc dẫn đàn sói đi xa, đám người già có cảm giác sống sót vượt qua tai nạn, Tiểu Báo Tử than nhẹ một tiếng.
- Giang Hiểu, ngươi mang những người này tìm một nơi an trí cho bọn họ, Ôn Đô, ngươi đi theo đi, ngươi cũng là người trong thảo nguyên, câu thông tương đối dễ dàng, nói cho bọn họ biết, từ giờ trở đi, ta chính là chủ nhân của bọn họ.
- Vâng, chủ nhân!
Ôn Đô khom người bái tạ Tiểu Báo Tử thật sâu, đi theo đằng sau Giang Hiểu, đi về phía đám người già kia.
- Vương Thành!
- Có thuộc hạ, dẫn theo các huynh đệ tìm hiểu tình hình xung quanh, tìm một nơi để hạ trại, những ngày này, tất cả mọi người đều mệt mỏi, nghỉ ngơi sớm đi!
- Vâng!
Vương Thành lĩnh mệnh rời đi.
Vương Thành với tư cách là phó thống lĩnh của thủy quân Gianh Thành, Vương Thành dẫn binh đi rất có nghề, dù chưa đánh qua trận đại chiến nào, nhưng dùng để chỉ huy trăm người, vẫn dư xài.
Sau khi an bài tốt tất cả, Tiểu Báo Tử tung người nhảy lên, sử dụng Thừa Long Ngự Phong Quyết, bắt đầu dò xét địa bàn của mình.
Đất phong sáu trăm dặm, cũng không chỉ có diện tích, mà là phương viên, tính toán như vậy, lấy Hắc Thạch Dục làm cửa vào, phương viên sáu trăm dặm, đã tương đương với một đại châu của Đại Tấn, bằng diện tích hai tiểu châu, diện tích lớn như vậy, cho dù bay trên không trung, Tiểu Báo Tử cũng chỉ mơ hồ nhìn thấy toàn cảnh, đất phong của hắn, chủ yếu là đồi nói, nhưng ở biên giới phía tây có một rặng núi lớn, thế đất ở phía tây cao hơn phía đông, mà con sống lớn rõ ràng là chảy ra từ rặng núi lớn đó.
- Địa phương này, đúng là rất tốt, nhưng đáng tiếc, người quá ít.
Người quá ít!
Đối với Tiểu Báo Tử thì đây chính là đại phiền toái, cũng là đại phiền toái của tất cả các thế lực, gia tộc khi đến đất phong của mình.
Một khối đất phong, muốn kiến thiết, nhất định phải có người, không có người, ngươi có đất phong cũng vô dụng, chẳng khác gì một khối đất hoang.
Bắc Nguyên đã bị diệt, thậm chí có thể nói, đã vong tộc diệt chủng, một thảo nguyên rộng lớn, hiện giờ ở trong tình trạng thiếu vắng dân cư, mà ở phía tây ở đây, là một rặng núi lớn, không ai biết đầu sơn mạch này trải dài bao nhiêu, cũng không người nào biết, bên trong tòa núi này có gì, rộng lớn mênh mông, rặng núi này rất cổ xưa, đồng thời cũng rất lạnh, quanh năm bị băng tuyết bao trùm, trừ một ít cường giả ưa thích dò xét ra, không có người nào dám đi vào bên trong rặng núi này, chớ đừng nói chi là có người ở.
Sơn mạch, cường giả có thể vượt qua, nhưng người bình thường không được, tất cả mọi người biết rõ đằng sau sơn mạch còn có quốc gia, còn có rất nhiều người, nhưng muốn vượt qua rặng núi này, chỉ có thể bay.
Mà rặng núi này trải dài mấy vạn dặm, cho nên, từ xưa tới nay, bên trong núi này không xuất hiện người ở, chớ đừng nói chi là chiến tranh.
Mặt tây nam, chính là tây bắc của Đại Tấn, chỗ đó, có một phiến thổ địa khổng lồ, được gọi là Tây Vực, diện tích của Tây Vực cũng tương đương với Đại Tấn, nhưng khác với Đại Tấn, nó không thống nhất. có mấy trăm quốc gia lớn nhỏ, mỗi năm đều có chiến tranh, đánh nhau diễn ra không ngừng, nhưng mà, những năm gần đây, nghe nói thế cục đã có chút hòa hoãn, mấy đại quốc cũng thập phần giàu có và đông đúc, cũng có thông thương sinh ý với Đại Tấn, các nước Tây Vực, đặc sản là các loại hương liệu, bảo thạch cùng nhiều đặc sản khác, những thứ này, nếu bán cho Đại Tấn, giá trị tăng lên gấp mười lần, đồng thời, thương phẩm của Đại Tấn cũng bán sang Tây Vực, giá trị cũng tăng lên gấp mười lần, nhưng mà, Tây Vực và Đại Tấn ngăn cách với địa phương của Tiểu Báo Tử bằng một sa mạc vạn dặm, còn cách nhau một cái hồ Hàn Hải bao la bát ngát, chỉ có một thương lộ đi thông qua, giống như con đường tơ lụa ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử, trên con đường này đạo phỉ rất nhiều, chỉ có một số ít thương nhân giàu có mới có thể đả thông thương lộ giữa hai bên.
Đối với Tiểu Báo Tử mà nói, có lẽ sau này các nước Tây Vực sẽ hữu dụng với hắn, nhưng hiện tại, không có giá trị gì, hắn cần không phải là thương phẩm, là nhân khẩu, đại lượng nhân khẩu.
Lại nhìn về hướng chính đông và chính nam, chính là đất phong của hai ngàn nhân sĩ, cũng gặp phải vấn đề giống như hắn, đều thiếu khiết nhân khẩu, thảo nguyên trống trải, căn bản là không có người, cho dù muốn nghĩ cách cũng không có khả năng.
Hướng chính bắc thì sao?
Đó là băng nguyên, băng nguyên bao la bát ngát, đừng nói là người, ngay cả thỏ cũng không có.
- Mẹ kiếp, xem ra vẫn nên nghĩ cách từ Đại Tấn a!
Trong lòng Tiểu Báo Tử âm thầm định giá, đây là lãnh địa của hắn, hắn cũng cần nhân khẩu, nhưng mà, hắn cũng không muốn nhìn thấy trong lãnh địa của mình toàn người mắt xanh, mắt mũi sâu và cao a, cho nên cuối cùng, hắn quyết định đánh chủ ý về phía Đại Tấn.
- Hắc hắc, Yến Vân Thiên đánh chủ ý hay thật, phong đất cho rất nhiều người ở phương bắc, vừa không có nhân khẩu, nếu muốn khởi nghiệp ở Bắc Nguyên này, không có mấy trăm năm là không thể nào, mà đợi tới mấy trăm năm sau, khẳng định sẽ xuất hiện cảnh chư hầu tranh bá, muốn uy hiếp được Đại Tấn, khó càng thêm khó, chẳng những Đại Tấn có thêm ba châu, mà còn hóa giải uy hiếp từ phương bắc, đúng là cao a, bởi như vậy, nhân khẩu rất thưa thớt, chính là muốn làm cho đám chư hầu như chúng ta bắt người cướp của để tăng nhân khẩu a, hắn đem thổ địa ở đông bắc, đều phân cho tất cả các đại gia tộc, cao môn đại phiệt, còn những môn phái như Thiên Long Đạo, bởi vì thiếu nhân khẩu, những môn phái này sẽ trắng trợn tiến hành bắt người ở các bộ tộc xung quanh đông bắc, để tăng thêm nhân khẩu cho mình. Bởi làm vậy, chẳng những dập tan hi vọng giương lên của tất cả các bộ tộc Bắc Nguyên, mà còn giải quyết rất nhiều tai họa ngầm ở Đại Tấn, chỉ cần triều đình Đại Tấn không loạn, trong thiên hạ này, sẽ không còn lực lượng gì có thể uy hiếp được nó, kế tiếp thì sao? Yến Vân Thiên sẽ làm cái gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên Tiểu Báo Tử nghĩ tới hoàng đế Đại Tấn, hắn có hứng thú thành lập một công lao sự nghiệp bất hủ muôn đời a.
- Yến Vân Thiên, Mã Thiên Trường, đúng là một đôi quân thần lợi hại a, Mã Thiên Trường vô thanh vô tức, âm thầm giấu tài ở Vân Châu mười năm, một khi động thủ, dùng thế lôi đình vạn quân diệt Bắc Nguyên. Yến Vân Thiên mượn chuyện Bắc Nguyên bị diệt, không chỉ thành công tiêu diệt uy hiếp từ Bắc Nguyên, còn cắt đất phong hầu khắp bốn phía, đem ánh mắt tất cả đại thế gia trong nước dời đến thảo nguyên, mỗi một nhà đều có đất phong, sẽ tập trung vào đó, làm cho những thế gia này kiêng kị lẫn nhau, cho dù tất cả mọi người đều biết đất phong này là một cục thịt mỡ có độc.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng híp mắt lại, nhớ tới bản đồ phong hầu của Bắc Nguyên rồi lại tiếp:
- Nhưng không ai muốn ném đi khối thịt này, đều sẽ phái người đến tăng cường thực lực cho đất phong của mình, đồng thời cũng lưu lại một đường lui cho gia tộc, những thế gia này, những đại phiệt này, không một nhà nào lương thiện cả, tất cả đều tồn tại mấy trăm năm, thậm chí mấy vạn năm, thời điểm ở Trung Nguyên, đều vì lợi ích của mình, cho nên mâu thuẫn đều được ẩn giấu rất sâu, nhưng đến Bắc Nguyên, đất phong nằm trần trụi ở đó, cho dù hiện giờ không có mâu thuẫn, tương lai cũng xảy ra mâu thuẫn, đến lúc đó phải xem ai hung ác hơn, phân tán lực chú ý của tất cả đại thế gia, cũng đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đại Tấn lên Bắc Nguyên, làm cho lực ảnh hương trong nước từ từ yếu bớt.
- Ha ha, may mắn là đất phong của lão tử nằm cách bọn chúng rất xa, cũng có thể học Mã Thiên Trường giấu tài, nhân khẩu, nhân khẩu a, đây là một nan đề, nhưng cũng không phải không thể giải quyết, nhưng căn cơ của ta quá nhỏ bé, chỉ sợ tranh giành không lại những người kia, đành phải nghĩ biện pháp.
Đứng giữa không trung, nhìn mảnh đất phong rộng lớn phía dưới, Tiểu Báo Tử nhíu mày suy nghĩ.
Chiêu mộ dân chúng từ Đại Tấn không thực tế, không nói tới Đại Tấn không cho phép làm ra cử động này, cho dù có cho phép, cũng không có người nào nguyện ý đi tới phương bắc khắc nghiệt này sinh sống cả, chỉ có ngu ngốc mới làm thế, Đại Tấn phồn hoa không ở, chạy tới nơi chim không thèm ỉa này sinh sống làm cái gì?
Như vậy, có dạng người nào nguyện ý rời Đại Tấn đi tới đây sinh sống?
Bỗng nhiên hàn quang trong mắt Tiểu Báo Tử lóe lên, một suy nghĩ đáng sợ xuất hiện trong óc của hắn.
Không đúng!
Một chiêu này của Tấn đế nhìn thì rất hay, nhưng trên thực tế vẫn còn một khả năng lật bàn a, chỉ cần lật bàn là Đại Tấn sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục a!
- Nếu như ta là gia chủ của các cao môn đại phiệt kia, dưới tình huống như vậy, ta sẽ phát động chiến tranh, ủng hộ Bái Hỏa Giáo ở phía nam khởi sự, hiện tại Đại Tấn nhìn thì ổn định, nhưng nếu những cao môn đại phiệt này tận lực phát động chiến tranh. Như vậy, vô cùng có khả năng đem trọn Đại Tấn biến thành một nơi hỗn loạn, chỉ cần những cao môn đại phiệt này giữ vững một điểm thăng bằng, làm cho trận chiến tranh này kéo dài mười năm hai mươi năm, khi đó, nhất định sẽ có lưu dân xuất hiện ở bốn phía, trôi giạt khắp nơi, muốn có bao nhiêu người sẽ có bấy nhiêu người, chỉ cần dùng chút thủ đoạn, là có thể dời đám lưu dân này tới lãnh địa của mình. Bởi như vậy, sẽ có nhân khẩu a, bây giờ nhìn thì thấy căn cơ của Đại Tấn rất vững chắc, nhưng nếu những đại thế gia này đồng lòng phát động, nhất định sẽ thành công, huống chi, nếu như tâm tư của bọn họ sâu một chút, căn bản là không cần cưỡng ép thôi động, chỉ cần đánh tâm tư lên mấy tên hoàng tử là được. Bởi như vậy, chỉ cần đánh chủ ý lên hoàng tộc Đại Tấn, đem trọn Trung Nguyên đảo loạn, cũng có được rất nhiều nhân khẩu, về phần sau khi Trung Nguyên đại loạn thành thế nào, ở trong mắt các thế gia, cao môn đại phiệt có đất phong, hoàn toàn không liên quan tới bọn họ, nhiều nhất là thay triểu đổi đại, đến lúc đó, Trung Nguyên vẫn là căn cơ của bọn họ, còn đất phong ở phương bắc, sẽ tăng thực lực và tạo con đường lui cho mình, ta xxx con mẹ nó, tại sao ta lại nghĩ ra cái chủ ý thiếu đạo đức như vậy!
- Hoàng thượng a, ngài nhất định phải làm a, thiên hạ sắp loạn rồi!
Đại Tấn Kiền Châu, kinh thành, áo đạo màu trắng, ba sợi râu dài theo gió phiêu động, vẻ mặt Minh Nguyệt Thắng lúc này sầu khổ, nhìn thiên hạ chí tôn trước mặt, hướng về Yến Vân Thiên nói ra.
- Những cái thế gia đại tộc kia, vì lợi ích của mình, chuyện gì cũng có thể làm ra a.
- Ta biết rõ, đương nhiên ta biết rõ, ta làm như vậy, chính là đưa thiên hạ vào hiểm địa, nhưng mà, đây chẳng phải là cơ hội khó có được cho chúng ta sao?
Yến Vân Thiên cười nói.
- Như thế nào, Nguyệt Thắng huynh, ngươi sợ?
- Sợ thì không phải, ta chỉ lo lắng đến lúc đó không khống chế được cục diện thôi!
Minh Nguyệt Thắng nói ra.
- Hoàng Thượng, ngài ngẫm lại, những thế gia đại phiệt kia cũng không dễ dàng đối phó a, hiện tại ngài đã diệt Bắc Nguyên, có thể nói là lập nên cơ nghiệp trước nay chưa từng có, những thánh hoàng thời cổ đại cũng không bằng, ta thấy, không bằng ngài nên giao cho hậu thế làm thì hơn, cũng nên cho bọn họ hi vọng, bằng không, một mình ngài làm xong việc này, hậu thế mất đi mục tiêu phấn đấu, chuyện này không nên làm quá tuyệt, đúng không?
- Ha ha ha ha...
Một phen lí do thoái thác làm cho Tấn đế cười ha hả, chỉ vào mũi Minh Nguyệt Thắng mắng.
- Ngươi đang khích ta? Hay là đang mắng ta? Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, ta và ngươi nói chuyện, không nên vòng vo làm gì a.
- Bệ hạ, không phải ta vòng vo với ngài, ta đang nói chuyện thực tế với ngài a, hành vi của ngài, tính nguy hiểm quá lớn, ta không đồng ý!
- Tính nguy hiểm quá lớn, tiền lãi cũng rất lớn a!
Tấn đế lên tiếng.
- Nhưng một khi thất bại Đại Tấn sẽ diệt vong a!
Minh Nguyệt Thắng nói ra không chút lưu tình.
- Vong thì thế nào? Việc đã đến nước này, cũng đã làm đến mức này, nếu như không tiếp tục, như vậy chẳng phải là quá tiếc nuối, ta có nhiều nhi tử như vậy, chỉ cần bọn chúng không phải là đồ phế vật, cho dù Đại Tấn có diệt vong, huyết mạch Yến gia chúng ta cũng không có tuyệt, nếu như bọn chúng không có bản lĩnh, cho dù triều định Đại Tấn tồn tại một ngàn năm, một vạn năm, cuối cùng huyết mạch Yến gia cũng đoạn tuyệt, năm đó, những hoàng tử tranh giành với ta, bọn họ cũng muốn đạt được vị trí này, cũng cần phải tranh giành, cũng cần đoạt, mà không phải ngồi chờ ta đem vị trí tôn quý nhất thiên hạ này tặng cho bọn chúng.
- Ta không đồng ý với cách nghĩ của bệ hạ, nhưng mà, nếu tâm ý bệ hạ đã quyết, vậy thì chỉ có thể làm tiếp mà thôi!
Minh Nguyệt Thắng thở dài thật sâu, tâm ý Tấn đế đã quyết. Như vậy, Minh Nguyệt Thắng hoàn toàn hiểu rõ tính cách của hắn, chuyện này không thể vãn hồi nữa rồi.
- Được rồi, đừng có dùng khuôn mặt sầu thảm như thế, cho dù ngày mai Đại Tấn có diệt vong, ngươi cũng phải đánh với ta một ván cờ, nhìn xem kỳ nghệ của ta gần đây có tiến bộ hay không!
- Ha ha, mười tám tuổi trở thành quân chủ một quốc gia, chuyên tâm lo chính sự, bệ hạ a, ngài hai mươi tám tuổi mới học đánh cờ, làm sao có thể tiến bộ chứ?
Nhắc tới đánh cờ, Minh Nguyệt Thắng cười, không chút che dấu ý trào phúng trên mặt.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Yến Vân Thiên cười nói, lôi kéo Minh Nguyệt Thắng đi vào trong ngự thư phòng.
...
- Đại nhân, ta đã đem phương viên hai trăm dặm nhìn qua một lần, tất cả mọi người đã bị ta kéo tới.
Bắc Nguyên, Hắc Thạch Dục.
Trên một cánh đồng cỏ trống trải, hơn mười lều vải chằng chịt xếp thành hàng.
Mười ngày trước Tiểu Báo Tử dẫn đoàn người đi tới lãnh địa Hắc Thạch Dục, sau khi thu thập được một đám người già, liền giao cho Chu sẹo một nhiệm vụ, bảo hắn dẫn theo binh lính và tiểu Độc đi xung quanh, tuần tra một vòng quanh lãnh địa, phàm là nhìn thấy người, liền bảo hắn kéo qua, trong mười ngày, đã kéo được hơn một trăm người, những người này, đều là dân chăn nuôi ở các bộ tộc kế bên, vào lúc diễn ra chiến tranh, bộ lạc bị diệt, thanh cường tráng tử vong, một đám già yếu trốn thoát được, vốn trong phương viên mấy trăm dặm này có mấy ngàn người còn sống, nhưng một năm trôi qua, lại không có ăn, không có uống, thi cốt trên thảo nguyên nuôi dưỡng đàn sói béo ú, lại muốn nếm thử hương vị người sống, trải qua giày vò, cũng chỉ còn lại hơn trăm người.
Hơn một trăm người này, quần áo tả tơi, hình dáng tiều tụy, có nhiều người có bộ dáng hấp hối.
- Lương thực đủ không?
- Không kém bao nhiêu đâu, dù sao đã nuôi đàn sói trên thảo nguyên mập như vậy, nhưng lại không thể giết sói, chỉ cần sống qua khoảng thời gian này, bầy dê bò của chúng ta lớn mạnh, vấn đề gì đều được giải quyết!
Chu sẹo lộ ra chút hưng phấn nói ra.
- Ân, như vậy cũng tốt, ta đã nhìn trúng nơi này, chuẩn bị thành lập một thị trấn, đem toàn bộ nhân khẩu trong lãnh địa tụ tập lại đây, cũng quản lý cho tốt!
- Vâng, đã biết!
- Ngươi không cần phải đi, chuyện này giao cho Giang Hiểu là được, Chu sẹo, ngươi mang theo mấy thủ hạ đắc lực trở vể Trung Nguyên một chuyến, nói cho bọn lão Uông, nghĩ biện pháp mở rộng thông lộ An Viễn Đường, tìm một thương lộ đi thông tới thảo nguyên này.
Lão Uông chính là Uông Đại Đồng, vốn là thủy quân Giang Thành chuyên môn phụ trách hậu cần lương thảo, hiện tại đã là phó đường chủ An Viễn Đường, là chủ lực kiếm tiền của Tiểu Báo Tử, mà hiển nhiên, với hắn mà nói, hắn có thiên phú thương nghiệp hơn làm quan quân nhiều, mấy năm qua, cũng bởi vì hắn cố gắng, thực lực cả An Viễn Đường mới có thể bành chướng, tuy không tính là đại thương đoàn, nhưng có chút danh tiếng.
- Quá tốt, đúng lúc ta phải trở về a!
Chu sẹo nghe Tiểu Báo Tử nói, cao hứng nói.
- Ta biết rõ ngươi muốn trở về, ở cái nơi chim không thèm ỉa này làm sao mà tốt bằng nơi phồn hoa như Trung Nguyên chứ!
- Hắc hắc, đại nhân, không phải ta có ý tứ này, chỉ là vài tháng không gặp vợ, có chút nhớ nhung a!
- Đi thôi đi thôi, đừng nói nhảm, đúng rồi, mi đi ra, đi cùng với lão Vương là được, lưu lại đây mười người là được rồi!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Vâng!
Chu sẹo hưng phấn chạy trở về.
- Đại nhân, mặc dù ở đây chúng ta có hơn trăm người, nhưng những người có thể lao động chân chính cũng không quá hai ba mươi người thôi, muốn thành lập một thị trấn, quá mức miễn cưỡng a!
- Trước tiên xây dựng sơ sơ là được rồi, nơi này là phương bắc, sắp qua mùa Hạ rồi, chỉ cần hết mùa Hạ, khí trời sẽ lạnh, nếu trước khi tuyết rơi mà không làm nhà cho tốt, đám người này sẽ không qua được màu đông này đâu.
Tiểu Báo Tử nói với Giang Hiểu, ánh mắt nhìn lên trời, một mảnh trống trải, làm cho hắn có cảm giác như mình vừa trở lại xã hội nguyên thuỷ, một lần nữa kiến tạo văn minh.
- Vâng, ta sẽ bảo bọn họ đẩy nhanh tốc độ, ân, trong chốc lát ta sẽ đi vào trong núi lấy đá đem về, người ở đây không nhiều lắm, chỉ cần xây mấy gian phòng lớn là được, sau đó làm khung, chỉ cần che gió cản tuyết là xong.
Tiểu Báo Tử nói ra, nhưng trong lòng hơi phiền muộn, làm lãnh chúa tới mức của hắn, đúng là thiên hạ ít có, tự mình chạy đến giúp dân trong lãnh địa đập đá, còn vận chuyển xuống núi, lại giúp dân xây dựng phòng ốc, trình tự nào cũng có hắn tham gia, nhưng mà, cũng chính vì như vậy, đám người lưu dân thảo nguyên bị Chu sẹo dùng vũ lực ép buộc tới đây mới yên tâm ở lại, nhiều thế hệ dân cư thảo nguyên chuyên lo việc chăn nuôi, trải qua trận đại chiến thảm thiết đã giết sạch trai tráng khỏe mạnh, bọn họ cũng đánh mất đi trụ cột sinh tồn, hiện tại Tiểu Báo Tử đã đến, đã cho bọn họ hi vọng được sống, trọng yếu nhất là, tuy Tiểu Báo Tử lợi hại, nhưng cũng không làm gì bọn họ, không giống như bọn quý tộc trong bộ lạc trước kia, ỉa đái trên đầu của bọn họ, cho nên, trải qua một đoạn thời gian, bọn họ có cảm giác Tiểu Báo Tử còn tốt hơn cả thủ lĩnh trước kia của bọn họ.
- Đại nhân đại nhân!
Có âm thanh dồn dập truyền tới, sau đó là âm thanh thở dốc từ phía sau truyền tới.
- Ơ, không phải Ôn Đô lão gia của chúng ta sao? Tìm ta có chuyện gì?
- Hắc hắc, đại nhân, ngài nhìn ngài kìa, không ngờ lại hay nói giỡn như thế!
Ôn Đô nghe Tiểu Báo Tử nói thế, khóe miệng co quắp.
- Ai nói giỡn với ngươi, ngươi xem, bây giờ ngươi rất ngăn nắp a.
Nhìn thấy quần áo mới tinh của Ôn Đô, Tiểu Báo Tử cười ha hả nói ra.
- Đều là phúc của đại nhân, nếu không phải đại nhân trọng dụng, Ôn Đô đã không có hôm nay!
Ôn Đô cười nói.
Từ khi đến nơi này, Tiểu Báo Tử liền để cho Ôn Đô phụ trách quản lý đám dân chăn nuôi do Chu sẹo mang về. Cái khác không nói, hắn xuất thân từ một tiểu quý tộc trong bộ tộc nên hắn có quản lý rất ngay ngắn, hắn quản lý trăm người này rất ngăn nắp, nhưng hắn cũng không vì một chút quyền lực Tiểu Báo Tử cho hắn mà lên mặt tiểu nhân đắc chí, hắn tậm tâm tận lực quản lý tất cả, làm thật tốt công tác câu thông đám dân chăn nuôi với Tiểu Báo Tử, bình thường đám dân chăn nuôi này có yêu cầu gì cũng được đáp ứng, bây giờ hắn bên trong đám dân này, cũng có được một ít danh khí, được bọn họ gọi là Ôn Đô lão gia.
- Nói đi, tìm ta có chuyện gì?
- Đại nhân, lão nhân Cách Tang cầu kiến!
- Lão nhân Cách Tang!
Tiểu Báo Tử nhướng mày, lão nhân Cách Tang này hắn biết rõ, hắn là trưởng lão trong đám dân chăn nuôi, lớn tuổi nhất, kiến thức cũng rất uyên bác, trên người hắn có huyết thống của quý tộc, trọng yếu nhất là, cái mạng của hắn rất dài, hơn bảy mươi tuổi, trải qua một phen dài vò như vậy, hắn vẫn sống đến bây giờ, sinh mệnh lực rất ương ngạnh, cho dù là Tiểu Báo Tử cũng phải bội phục.
- Tội dân Cách Tang, bái kiến chủ nhân!
Ôn Đô dẫn Cách Tang đến trước mặt Tiểu Báo Tử, vừa thấy Tiểu Báo Tử, Cách Tang đã quỳ xuống, dập đầu hành đại lễ với Tiểu Báo Tử.
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Đừng, ngươi lớn tuổi như vậy, ta không thụ nổi lễ này của ngươi, sẽ giảm thọ!
Tiểu Báo Tử vội vàng tránh qua một bên, Cách Tang tự xưng là tội đân là vì sau khi Đại Tấn diệt Bắc Nguyên, Đại Tấn vương triều của Yến Vân Thiên đem tất cả dân chúng của Bắc Nguyên là tội phạm, là nô tài.
- Ngươi đứng lên đi, có chuyện cứ việc nói thẳng, ta không thích những lễ tiết thế này!
Tiểu Báo Tử nói.
- Là như thế này thưa đại nhân, hiện giờ chúng ta đều là người bị diệt quốc, nếu như không phải đại nhân hảo tâm thu lưu chúng ta, chúng ta không thể sống qua màu đông này, cho dù không bị chết cóng, cũng sẽ bị đàn sói trên thảo nguyên này ăn tươi!
- Nói điểm chính!
Tiểu Báo Tử chen ngang lời hắn nói. Cách Tang nói tiếng Đại Tấn không tốt, ngữ điệu cũng bị biến đổi, nhưng Tiểu Báo Tử vẫn hiểu được ý tứ của hắn.
- Đại nhân, chúng ta đều là dân chăn nươi đời đời sinh hoạt ở chỗ này, cho nên rất quen thuộc với thổ địa nơi đây, ta biết rõ đại nhân muốn thành lập thị trấn ở đây, để cho dân chăn nuôi chúng ta không phải trôi dạt khắp nơi, có được sinh hoạt như người Trung Nguyên. Ta biết rõ một nơi, phi thường thích hợp thành lập thị trấn, cho nên cả gan cầu kiến đại nhân!
- Ah, vậy sao?
Lông mày Tiểu Báo Tử nhíu mày, mấy ngày nay, hắn dựa vào Thừa Long Ngự Phong Quyết của mình để xem xét phương viên mấy trăm dặm nơi đây, trong đầu cũng tìm được một nơi tốt để thành lập thị trấn, nhưng hắn chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, có vài nơi, nhưng chưa quyết định nơi nào.
Bây giờ nghe thấy Cách Tang nói thế, hắn rất hứng thú.
- A! Ngươi nói xem, địa phương nào phù hợp!
- Dưới Tích Lôi Sơn!
Cách Tang nói ra.
- Dưới Tích Lôi Sơn, địa thế bằng phẳng, Thánh Sơn có hai nhánh sông chảy qua, ở giữa hai nhánh sông, là một khoảng đất trống, chỗ đó, không chỉ thích hợp thành lập thị trấn, còn có thể xây dựng công sự, chỗ hai sông giao nhau, chỉ cần cải tạo một chút, sẽ hình thành một sông đào bảo vệ thành tự nhiên!
- Chỗ kia ta cũng đã từng gặp!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra.
- Chỉ là không biết ngọn núi đó là Tích Lôi Sơn, đúng rồi, cái ngọn núi kia rất cao a.
- Đúng thế thưa đại nhân, ở gần đó có một ngọn núi rất cao.
- Cách nghĩ của ngươi không tệ, xem ra, không chỉ là ta, các ngươi cũng định xây công sự?
- Xây công sự là nguyện vọng mấy trăm năm qua của bộ tộc chúng ta, nhưng ở đây quá vắng vẻ, chung quanh đều có hàng xóm cường đại, nếu như xây công sự, rất dễ dàng bị người bên ngoài rình mò, nhưng hiện tại, vấn đề này không còn tồn tại!
Khi đang nói chuyện, hắn lấy trong lòng bàn tay một tấm da dê.
- Đại nhân, xây công sự, chính là nguyện vọng mấy trăm năm qua của bộ tộc chúng ta, phía trên này có ghi lại tư tưởng và cách xếp đặt công sự của lịch đại tổ tiên chúng ta, kính xin đại nhân vui lòng nhận cho!
- Rất không tệ!
Tiếp nhận tấm da dê này, mở ra xem xét, nó rất lớn, phác họa trên đó rất rõ ràng, còn mang theo một ít phong tình cùa dị vực, Tiểu Báo Tử nhìn thấy rất vui vẻ, xem vài lần, Tiểu Báo Tử thu hồi tấm da dê vào trong ngực.
- Tốt lắm, lão Cách Tang, ngươi đã có tình giao cách thiết kế và xếp đặt công sự cho ta, nhưng nó còn quá mức khổng lồ, ý của ta là, phải phân ra từng bước một, trước tiên phải thành lập một cái trấn nhỏ cho mọi người ở.
Tiểu Báo Tử đi đến trước mặt Cách Tang, đưa tay vịn vai hắn.
- Về phần các ngươi, cũng không cần lo lắng, ta sẽ không làm gì các ngươi, tại Đại Tấn, các ngươi là tội dân, nhưng mà, hiện tại, đây là lãnh địa của ta, các ngươi là nhóm dân cư đầu tiên trên lãnh địa của ta, chỉ cần không rời khỏi lãnh địa, các ngươi và những người khác, không có gì khác nhau, hiểu chưa?
Đối với việc dân bản địa lấy lòng, Tiểu Báo Tử vui vẻ tiếp nhận, đối với lo lắng của tội dân, hắn cũng hiểu, nhưng mà, hắn cũng không làm gì những người cũ này, những người này ở trong lãnh địa của hắn, hiện tại hắn có nhu cầu cách bách về nhân khẩu, thậm chí hắn còn muốn những lưu dân khác trên thảo nguyên tìm đến nơi này nương tựa.
Hiện giờ, trong thời gian ngắn không có khả năng tìm thêm nhân khẩu từ Trung Nguyên và nơi khác được. Cho nên, chỉ có thể đánh chủ ý lên lưu dân trên thảo nguyên, lão Cách Tang sinh hoạt ở thảo nguyên nhiều năm như vậy, cho nên rất quen thuộc nơi này, cũng có thể xem là địa đầu xà, nếu có hắn trợ giúp, nghĩ đến chuyện này có thể làm chơi ăn thật.
Trong lúc đang suy nghĩ, đã thấy một tên binh sĩ hấp tấp chạy tới.
- Không tốt, đại nhân, không tốt, đánh, đánh!
- Vội cái gì?
Tiểu Báo Tử nhìn thấy người chạy tới, chính là một tên thân tín của Chu sẹo.
- Cái gì đánh, ai đánh ai, nói rõ ràng!
- Chu đại nhân đang đánh nhau với người khác!
Người nọ thở hổn hển nói ra.
- Có người đến lãnh địa của chúng ta nháo sự.
- Cái gì? Có người đến nháo sự!
Tiểu Báo Tử cười cười, hắn không ngờ có người dám ăn gan báo mới dám đến lãnh địa của hắn nháo sự.
- Đi thôi, nhìn xem là người nào!
Tiểu Báo Tử khoát tay, bảo tên binh sĩ kia dẫn đường.
Đi ra xa một chút, đã nghe được âm thanh quát lớn và tiếng binh khí giao nhau.
- Các ngươi là ai mà lớn mật như vậy, dám động thủ với ta, các ngươi có biết ta là ai không?
Một tiếng rống giận truyền tới, truyền vào trong tai Tiểu Báo Tử rất rõ ràng.
- Ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi là ai chứ!
Tiểu Báo Tử cười cười đi vào sân, chỉ thấy Chu sẹo và người tới đang động thủ, chung quanh có một đám người vây quanh, trừ thủ hạ Chu sẹo ra, còn có một đám người không rõ lai lịch. Những người này đều mặc thanh sam, ngay cả kiểu dáng cũng giống như đúc, vừa nhìn là biết nô bộc của phú hào. Một tay cầm đao thương, lộ ra biểu lộ hung thần ác sát, hung hăng nhìn thủ hạ Chu sẹo, chỉ cần có va chạm, liền vung đao chém giết.
Người hiện giờ đang đấu với Chu sẹo có tuổi khoảng ba mươi tuổi, mặt trắng, khuôn mặt tuấn tú, mặt một trường bào màu đỏ, cầm trong tay một thanh trường thương, cũng giống như Chu sẹo, cũng có tu vi Tứ phẩm, đang chiến đấu bất phân thắng bại.
Thấy Tiểu Báo Tử đi tới, Chu sẹo tấn công một chiêu, bức bách đối phương xoay thương về phòng thủ, sau đó nhảy ra ngoài, đứng ở bên cạnh Tiểu Báo Tử.
Nam tử thấy Chu sẹo thối lui, mở trường thương ra, còn muốn truy đuổi, lại bị một lão già ngăn cản.
- Cao thủ Thất phẩm, đúng là khó được a!
Nhìn thấy lão già tiến lên một bước tới bên cạnh tên nam tử, bắt lấy trường thương trong tay của tên nam tử, mục quang nhìn chằm chằm vào Tiểu Báo Tử.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế