Nhắc đến yêu sớm, Hàn Tuyết Nhi đúng là khinh thường.
Nói thật, mấy tên đầy tớ trong trường, cô nhìn mà thấy chướng mắt nữa, không phải là cô cảm thấy bọn họ tầm thường, chỉ là thấy bọn họ không xứng.
Nói túm lại một câu, nhìn thế nào cũng thấy không vừa mắt.
Mỗi khi trời tối, lúc nằm trên giường, trong đầu của cô đều hiện lên một bóng người, cao lớn đẹp trai, anh tuấn hào hoa, hơn nữa lại còn có bản lĩnh...
Chỉ tiếc, đó lại là một tên vô lại, cho đến bây giờ vẫn chưa hề quan tâm đến cảm giác của mình.
"Hừ!"
Khi nghỉ trưa, Hàn Tuyết Nhi đứng ở cửa sổ, nhìn mây trắng trên bầu trời, tức giận nói : "Chờ anh bận xong, nếu còn chưa chủ động đến tìm em, em sẽ không nhận anh làm anh trai nữa..."
"Ách xì...!
Phương Hạo Vân đang xử lý chuyện trong tập đoàn Đằng Phi bỗng nhiên bị ách xì, ngẩng đầu lên, xoa xoa huyệt Thái Dương, cười khổ : "Chắc chắn là ai đang mắng mình..."
Sau đó, Phương Hạo Vân lại cúi đầu xem tiếp về kế hoạch tài chính của Bạch An Viễn. Số tiền mười triệu đô kia được chuyển vào sổ, công ty đầu tư Đằng Phi dưới sự giúp đỡ của Bạch An Viễn đã chính thức thành lập, trong đó, Phương Hạo Vân đảm nhận chức tổng giám đốc, còn Bạch An Viễn thì làm phó giám đốc, còn nhân viên bên dưới đều do một tay Bạch An Viễn tuyển dụng, tất cả đều là nhân viên tài chính có kinh nghiệm, trong đó còn có mấy người là bạn học cũ.
Phương Hạo Vân ngầm phái người điều tra những người này, sau khi xác định thân phận của bọn họ xong, lúc này mới gật đầu đồng ý. Công ty đầu tư Đằng Phi sau khi thành lập, Bạch An Viễn liền bắt đầu vòng kế hoạch đầu tiên của mình.
Đối với đầu tư tai chính, Phương Hạo Vân chỉ là người thường, nhưng mà dưới những bản kế hoạch của Bạch An Viễn, cho dù Phương Hạo Vân là người thường, thì vẫn có thể nhìn thấy rõ những điểm hay trong đó.
Lúc sáu giờ chiều, Phương Hạo Vân rốt cục đã xem xong bản kế hoạch dày cộm đó. Sau khi xong việc liền tự tay ký tên, cuối cùng gọi điện cho Bạch An Viễn đến lấy.
Nhìn thấy bản kế hoạch đã được ký, Bạch An Viễn cười vui mừng, giống như nói giỡn : "Phương thiếu gia, đối với đầu tư tài chính, cậu chỉ là người bình thường, cậu không tính là nhờ người nhà xem giúp mà đã kí tên nhanh như vậy sao? Cậu không sợ tôi làm thua lỗ mười triệu của cậu à?"
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, không cho là đúng : "Tôi tin tưởng ông... ông đừng quên, ngay cả Warren Buffett, George Soros cũng phải thừa nhận ông là thiên tài tài chính Trung Quốc..."
"Cậu thật sự tin tưởng tôi như vậy sao?" Trong đôi mắt của Bạch An Viễn lộ ra một tia sáng, dường như rất hài lòng với câu trả lời của Phương Hạo Vân.
"Haha..."
Phương Hạo Vân nói : "Dùng người thì không nghi người, nghi người thì không dùng người, nếu tôi đã mời ông đến làm việc, tôi đương nhiên là tin tưởng ông... Hơn nữa, mười triệu đô cũng không tính là gì, cho dù ông thật sự làm thua lỗ, tôi cũng không trách tội ông. Bạch phó tổng thân yêu, ông cứ yên tâm mà làm đi, tôi ủng hộ ông..."
"Phương thiếu gia..." Nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, Bạch An Viễn dường như hơi cảm động : "Có những lời này của cậu, Bạch An Viễn đã cảm thấy đủ rồi... cậu yên tâm, nếu lần đầu tư này của tôi, tiền lợi không đạt được như trong mục tiêu của tôi, tôi sẽ dùng cái chết để tạ tội..." Nói xong, Bạch An Viễn xoay người bước ra.
Nhìn bóng dáng của Bạch An Viễn, khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Nửa giờ sau, Phương Hạo Vân xuất hiện tại quán cafe của khách sạn Shangri La, đối mặt với hắn là bà mẹ tiện nghi Trác Nhã.
Sở dĩ hai mẹ còn cùng ngồi ở đây, hoàn toàn là do tâm linh.
Bởi vì trước đó khi gọi điện hẹn nhau, hai người bọn họ hầu như là cùng nhấn số điện thoại của đối phương, và làm cho điện thoại cả hai đều bận.
Phương Hạo Vân định hẹn Trác Nhã ra là để nói về bệnh tình của Phương Tử Lân, cùng với chuyện hôn nhân của Phương Tuyết Di. Không ngờ rằng Trác Nhã liên hệ với Phương Hạo Vân cũng vì chuyện này.
Cho nên nói, hai người ngày hôm nay ngồi tại đây, là do tâm linh tương thông.
Chỉ là cách xử lý vấn đề này thì hai người lại khác nhau.
Ví dụ, lấy hôn nhân của Phương Tuyết Di ra mà nói, ý của Trác Nhã là hy vọng Phương Hạo Vân có thể chủ động khuyên Phương Tuyết Di, hơn nữa còn làm mai cho chị với Hoàng Kỳ Anh.
Mà Phương Hạo Vân lại muốn khuyên Trác Nhã, hy vọng bà có thể không can thiệp vào hôn nhân của chị, để cho chị tự làm chủ. Dù sao thì giày có vừa chân hay không cũng chỉ có người mang giày mới hiểu được.
Hai người gọi cà phê Lam Sơn ra, chậm rãi thưởng thức mùi vị của nó, nhất thời không ai lên tiếng.
Thật lâu sau, Trác Nhã mới phá vỡ thế im lặng này : "Hạo Vân, bệnh của ba con... con có thể tìm dì Bạch, nhờ dì ấy bớt chút thời gian đến xem không... gần đây thân thể của ông càng ngày càng yếu, có lẽ không đợi con sinh con được rồi"
Phương Hạo Vân thở dài nói : "Mẹ... bệnh của ba con hiểu rõ hơn mẹ... dì Bạch cũng đã cố hết sức rồi... con thậm chí là từng nghĩ sẽ thay nội tạng, nhưng mà sau khi kiểm tra lại, tình hu6o1ng của ba, hoàn toàn không thể phẫu thuật được nữa, bởi vì ca phẫu thuật rất lớn, có thể là 90% ba sẽ chết trên bàn mổ..." Phương Hạo Vân đang nói sự thật. Trước đó hắn từng thương lượng với dì Bạch về chuyện này, nhưng trải qua kiểm tra và nghiệm chứng, phát hiện ra mạo hiểm quá lớn, liền gạt bỏ.
"Thay nội tạng?"
Trác Nhã nghe thấy thế, vội vàng hỏi : "Việc này, con chưa nói với ổng mà... 90% thất bại, như vậy vẫn còn 10% thành công, vì sao lại không thử?"
"Không được?"
Phương Hạo Vân lắc đầu, giải thích : "Nếu không phẫu thuật, với tình huống của ba bây giờ, có lẽ còn có thể kéo dài một thời gian, nếu phẫu thuật, thì mạng của ba có thể sẽ kết thúc ngay..." Trên thế giới cũng đã có nhiều ca phẫu thuật như vậy, cũng đã từng thành công. Chỉ là Phương Tử Lân không giống người ta, vấn đề của ông nghiêm trọng hơn rất nhiều. Những người được thay nội tạng thật ra chỉ nhằm vào một chổ, còn những cơ quan trong cơ thể của Phương Tử Lân đều có vấn đề cả. Tình huống như ông, tỷ lệ chết trên bàn mổ thật sự quá lớn, hơn nữa, trên thế giới cũng chưa từng có ca phẫu thuật nào như vậy cả.
Vì thế, Phương Hạo Vân không dám mạo hiểm.
"Ơ... là như thế à!"
Trác Nhã nghe thấy thế, hơi thất vọng ; "Nếu như vậy thì thôi... Hạo Vân, với mẹ, khi ba con còn sống, thì nhất định phải làm ổng mãn nguyện"
"Đây cũng là suy nghĩ của con" Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Dừng lại một chút, Trác Nhã gọi phục vụ đến, đổi lấy ly cà phê nóng, nhấp nhẹ một ngụm, thản nhiên nói : "Hạo Vân... có một số việc vốn mẹ không muốn nói, nhưng mà chuyện đã đến nước này, mẹ không thể không nói rõ với con. Chị Tuyết Di của con,c ó thể là có tình cảm không bình thường với con... có lẽ vì nguyên nhân này, cho nên nó mới không chấp nhận quen người khác".
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng chấn động mạnh.
Cho đến nay, hắn đều luôn cố ý lảng tránh vấn đề này, tuy rằng hắn đã nhìn ra vài vấn đề, nhưng mà hắn không dám cẩn thận nghĩ đến.
Hắn không muốn đi tìm hiểu.
Chỉ là hôm nay, Trác Nhã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề này.
Sắc mặt của Phương Hạo Vân không chút nào vui vẻ, hắn nhìn Trác Nhã thật lâu mà không nói gì, trong lòng cực kỳ khó chịu, không biết nên nói thế nào cho tốt.
Trên thực tế, tâm tình của Trác Nhã cũng không được tốt. Lúc đầu bà không tính đem chuyện này ra nói, chỉ là bà không còn biện pháp, bà không thể trơ mắt nhìn con gái lầm đường lạc lối, gây ra chuyện khiến cho thiên hạ chê cười.
Nếu Phương gia xuất hiện một chuyện bại hoại đạo đức như vậy, thì chính là nguyên nhân thúc đẩy Phương Tử Lân chết nhanh hơn.
Trác Nhã cũng đang lo lắng về điều đó, hôm nay lấy hết dũng khí ra trực tiếp nói thẳng với Phương Hạo Vân.
Có điều, theo tin tức mà Trác Nhã nắm giữ, Phương Hạo Vân hẳn vẫn còn bình thường, ít nhất là hắn không có biểu hiện gì insect cả.
"Hạo Vân, mẹ nói như vậy, con giận à" Cảm thấy tâm tình của Phương Hạo Vân không bình thường, Trác Nhã thản nhiên hỏi một câu.
"Mẹ... con không có giận..." Phương Hạo Vân uống một ngụm cà ophe6, ánh mắt chuyển hướng nhìn Trác Nhã, thản nhei6n hỏi : "Mẹ tính nên làm thế nào?"
"Cái này mẹ cũng tính hỏi con..." Trác Nhã cười tự giễu : "Trước đây mẹ luôn cảm thấy mình là một người mẹ thành công, bởi vì Tuyết Di có thành tựu lớn trong sự nghiệp, vượt qua những người bạn cùng lứa tuổi rất nhiều. Chỉ là mẹ đã bỏ qua suy nghĩ của nó, bỏ qua tình cảm của nó... cho nên mới để chị của con lầm đường..."
Phương Hạo Vân thở dài một tiếng, thật ra chuyện này cũng không thể trách Trác Nhã được, nếu cẩn thận suy nghĩ, thì chuyện này là lỗi của Phương Tử Lân.
Nếu không phải là do Phương Tử Lân có tư tưởng trọng nam khinh nữ, lúc trước Phương Tuyết Di cũng sẽ không chọn sự nghiệp mà từ bỏ tình yêu, cuối cùng mới làm cho tâm lý trở nên khác thường.
Chỉ là, bây giờ nói cái gì cũng đã muộn rồi, vấn đề mấu chốt bây giờ chính là giải quyết chuyện này thế nào.
Đứng ở góc độ của Phương Hạo Vân mà xem, chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện xấu. Theo lý mà nói, Phương Hạo Vân hắn không có quan hệ huyết thống với Phương gia, hắn hoàn toàn chấp nhận chuyện này.
Nhưng mà, người của Phương gia thì không biết.
Hơn nữa, bọn họ không có khả năng biết được sự thật. Mặc kệ là xuất phát từ mục đích nào, Phương Hạo Vân cũng không có khả năng tự mình thừa nhận thân phận của mình. làm như vậy, đối với hắn, hay là Phương gia, đều không phải là chuyện tốt.
Lui một bước mà nói, cho dù không có quan hệ huyết thống, thì sống chung lâu như vậy, Phương Hạo Vân cũng đã quen với gia đình này, quen với những người gọi là người thân này.
Hắn chưa từng nghĩ đến việc phát triển cái gì khác ngoài tình cảm người thân với Phương Tuyết Di.
Đương nhiên, không tính cái lần do bị ảnh hưởng tiêu cực nên xém tí đã làm ra chuyện xấu.
Bình thường mà nói, trong tình huống bình thường, hắn thật sự không nghĩ bậy. Còn trong thời điểm đặc biệt, có lẽ hắn sẽ có ý bậy, nhưng cái này chỉ là phản ứng bình thường của đàn ông đối với một mỹ nữ siêu cấp thôi. Bởi vì hắn biết, người con gái xinh đẹp mà hắn gọi là chị kia, căn bản không phải là chị của hắn.
Dù vậy, hắn vẫn cố gắng kìm chế.
"Mẹ, theo ý của con là, chuyện này đừng để nhiều người biết..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Không nói gạt mẹ, tâm tư của chị Tuyết con cũng biết một ít, nhưng mẹ yên tâm,con sẽ không để cho chị làm sai nữa đâu. Nếu mẹ tin tưởng con, thì giao chuyện này cho con giải quyết, con sẽ nghĩ biện pháp..."
Trác Nhã nghe thấy thế, cũng không cho Phương Hạo Vân câu trả lời nào cả, chỉ cầm lấy cái muỗi, khoáy nhẹ ly cà phê. cúi đầu suy nghĩ cái gì đó.
Phương Hạo Vân cũng không nói gì, hắn cũng đang suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ, nghĩ xem nên xử lý chuyện này thế nào.
Theo hắn thấy, Phương Tuyết Di không phải là không có thuốc cứu, chỉ là trong tâm lý của chị xuất hiện một số vấn đề. Chỉ cần dẫn đường chính xác, thì sẽ có thể đi thẳng lại được.
Bây giờ nghĩ lại, làm mai cho chị với Hoàng Kỳ Anh thật ra lại là một lựa chọn không tồi. Ít nhất là Hoàng Kỳ Anh có thể thay đổi lực chú ý của chị.
Chỉ là chị kiên quyết không chịu nhận Hoàng Kỳ Anh, Phương Hạo Vân nhất thời cũng không có kế hoạch gì.
What is L.O.V.E ?
Đây là câu hỏi mà nhiều người đã từng đi kiếm câu trả lời, chỉ là trải qua mấy ngàn năm, vẫn chưa ai có được câu trả lời chính xác.
Bởi vậy, có thể thấy được, tình yêu không thể phân tích được.
Cũng vì vậy mà khiến cho chuyện thuyết phục Phương Tuyết Di trở nên khó khăn.
"Hạo Vân, con là đứa con hiểu chuyện, mẹ tin tưởng con..." Suy nghĩ thật lâu sau, Trác Nhã mới ngẩng đầu lên, nhìn Phương Hạo Vân : "Mẹ sẽ tích cực phối hợp với con... đúng rồi, có vài chuyện mẹ nghĩ là cần phải nói cho con biết.. trong máy tính của Tuyết Di mẹ phát hiện ra mấy bộ phim và tiểu tuyết, nội dung đều nói về tình yêu chị em... mẹ nghĩ, tư tưởng của Tuyết Di, có phải là bị mấy thứ kia làm ảnh hưởng không..."
"Khẳng định là vậy!" Trên thực tế, Phương Hạo Vân cũng từng phát hiện ra một lần, nhất là cuốn tiểu thuyết trên giường kia, cũng chứa nội dung như vậy.
"Quỷ lùn thật là hại người!"
Phương Hạo Vân dừng lại một chút rồi hỏi : "Làm sao mà mẹ biết được... Theo con được biết, máy tính của chị được bảo vệ rất tốt, hơn nữa còn được cài mật mã..."
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Phương Hạo Vân hơi kinh hãi : "Đột nhập? Mẹ mời cao thủ máy tính đến? Chẳng phải là bị người ta biết..."
"Là mẹ tự mình làm..." Nói đến đây, Trác Nhã đắc ý cười : "Hạo Vân, con có thể là không biết.. thật ra trình độ máy tính của mình, trong tập đoàn Thịnh Hâm đứng thứ hai không ai dám giành số một... có điều chuyện này con đừng nói cho Tuyết Di biết, nếu không, nó sẽ nghi ngờ mẹ..."
Không phải là mình không hiểu, mà là thế giới này thay đổi quá nhanh. Phương Hạo Vân tuyệt đối không nghĩ rằng, bà mẹ tiện nghi của mình lại là một hacker. Thật sự đúng là làm cho người ta kinh ngạc.
"Được rồi, con đồng ý giữ bí mật giùm mẹ" Phương Hạo Vân gật đầu.
Theo lý thuyết mà nói, thủ đoạn đột nhập vào điều tra có vẻ hơi đê tiện, nhất là dùng với con gái của mình. Nhưng thời kỳ phi thường, thủ đoạn cũng phi thường*, vì để theo dõi sự thay đổi tâm lý của Phương Tuyết Di, cũng đành phải như vậy.
* = Thời kỳ khác thường nên thủ đoạn cũng khác thường. Nhưng để nguyên văn nó hay hơn.
Trác Nhã cầm ly cà phê lên, nhưng mà không có uống, im lặng cả buổi, cuối cùng mới mở miệng nói :: "Hạo Vân, con có nghĩ đến không, tương lai khi ba con mất, tập đoàn Thịnh Hâm con tính như thế nào? Trước đó con đã nói với ba, con sẽ sát nhập Đằng Phi vào Thịnh Hâm... mẹ cảm thấy khả năng này không lớn, mẹ có dự cảm rằng, trong tương lai, Đằng Phi sẽ vượt xa Thịnh Hâm..."
"Vì sao lại nói vậy?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Giác quan thứ sáu của phụ nữ!" Trác Nhã thản nhiên trả lời.
Không thể không nói, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất linh nghiệm. Theo kế hoạch của Phương Hạo Vân, thì tập đoàn Đằng Phi tương lai dưới sự chỉ điểm của tập đoàn Hùng Long sẽ phát triển lớn mna5h, Hắn phải có tổ chức của mình, thế lực của mình.
Tập đoàn Đằng Phi do hắn tạo ra phải thành một đế quốc tài chính.
Mà tập đoàn Thịnh Hâm và tập đoàn Đằng Phi không cùng một con đường, mặc kệ là ai sát nhập vào ai, thì cũng không thể được. Lúc trước khi Phương Hạo Vân nói ra điều này, cũng là vì bất đắc dĩ, xem như là một lời nói dối thiện ý.
"Mẹ, việc này về sau chúng ta hãy nói..." Phương Hạo Vân không muốn nói về chuyện này quá sớm, dù sao khi Trung Thu đến, hắn vẫn còn một khảo nghiệm lớn của cuộc đời.
Sau khi vượt qua, tất cả đều thuận lợi, cuộc sống của Phương Hạo Vân hắn mới chính thức bắt đầu. Thất bại, đương nhiên không cần phải nói.
Đươngnhiên, Phương Hạo Vân không cho rằng chuyện thất bại sẽ xảy ra. Cho dù không vì hắn, thì cũng vì những người xung quanh hắn, hắn PHẢI thành công.
Nhìn thấy trong ánh mắt của con trai hiện lên một vẻ thương cảm không đúng với độ tuổi, trong đôi mắt của Trác Nhã lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ là nhanh chóng khôi phục lại, không cho Phương Hạo Vân phát hiện.
"Hạo Vân... từ sau tai nạn xe, con quả thật đã thay đổi rất nhiều, có đôi khi mẹ thậm chí còn nghĩ rằng, con không phải là Hạo Vân của trước kia..." Đang yên bình, Trác Nhã đột nhiên nói ra một câu làm cho Phương Hạo Vân kinh hãi. Quả nhiên, sắc mặt của Phương Hạo Vân hơi thay đổi, không biết nên trả lời thế nào.
Cùng một câu hỏi như vậy, Trác Nhã không chỉ nói với hắn một lần. Phương Hạo Vân còn nhớ rõ câu trả lời của hắn. Đi dạo một vòng ở quỷ môn quan về, cái đầu đương nhiên được thông suốt hơn.
Trên thực tế, đây là câu trả lời tốt nhấ.
Không ai hoai nghi những gì mà người từng chết đi sống lại hiểu được.
Mà Phương Tử Lân vẫn kiên trì cho rằng, đây là giống của mình, cho nên mới có được như vậy.
Trác Nhã cảm thấy ánh mắt của Phương Hạo Vân không vui, liền cười thản nhiên : "Mẹ chỉ nói giỡn thôi... có điều mẹ vẫn cảm thấy rằng, trong mắt của con cất dấu rất nhiều chuyện xưa..."
Lòng tò mò của phụ nữ luôn rất mạnh, nhất là của một người mẹ, khi bà phát hiện ra mình không thể nhìn thấu con trai của mình, trong lòng cũng bắt đầu tò mò.
Sự tò mò này, có đôi khi ngay cả bản thân bà cũng không thể khống chế.
Trên mặt của Phương Hạo Vân lộ ra rõ sự bất đắc dĩ, thở dài nói : "Mẹ... sự cảm ngộ trong nháy mắt, giống như là trải dài qua một thế kỷ vậy.... Thật ra mẹ có thể hiểu như vậy, con bây giờ, theo một ý nghĩa nào đó, đã không còn là con lúc trước... từ sau tai nạn xe đến giờ, con đã có một cuộc sống mới..." Phương Hạo Vân nói ra những lời nửa thật nửa giả. Nói như vậy, hẳn không phải là nói dối, thề có trời đất chứng giám cho hắn. Chỉ là cách nói này, trừ hắn ra, thì người ngoài không thể nào biết được sự thật.
"Hì!"
Trác Nhã cười vui mừng : "Hạo Vân, con quả thật là còn hiểu chuyện hơn mẹ tưởng tượng..."
"Mẹ... tương lai nếu ba mất, mẹ có tái giá không?" Phương Hạo Vân nhắc lại chuyện cũ, lời này của hắn là thật lòng, là thật tâm suy nghĩ cho Trác Nhã. Ở tuổi của bà, nếu không có đàn ông, đúng là một tai họa. Trên thực tế, hai năm gần đây, bà đã sống thủ thân một mình rồi, bà cần phải có một người đàn ông bên cạnh.
Tương lai, nếu Phương Tử Lân mất, mặc kệ là trên tinh thần hay là thể xác, Trác Nhã đều lâm vào sự cô độc tĩnh mịch.
Trác Nhã nghe thấy thế, trong lòng căng thẳng, dường như đã hiểu sai ý của Phương Hạo Vân. Tuy rằng trước đó Phương Hạo Vân cũng đã nói về vấn đề này, nhưng mà không biết rằng con trai đang suy nghĩ cho mình.
'có lẽ nó sợ mình sẽ chia cắt tài sản?' Hiển nhiên là Trác Nhã đã hiểu sai, chỉ là làm mẹ kế, bà không nghĩ vậy, thì còn có thể nghĩ cái gì.
"Mẹ... mẹ đừng nghĩ nhiều, tập đoàn Thịnh Hâm trong tương lai vẫn là của chị, con không lấy đi một đồng nào của tập đoàn Thịnh Hâm đâu..." Phương Hạo Vân cũng không hiểu tâm tư của Trác Nhã, mà hắn cảm thấy rằng mình cần phải giải thích một chút. Hắn đã có rất nhiều thứ từ Phương gia, về phần sản nghiệp do Phương Tử Lân cả đời phấn đấu, hắn cuối cùng vẫn cảm thấy rằng, nên để lại cho cốt nhục của Phương Tử Lân.
Tuy rằng Phương Tuyết Di là nữ, nhưng trong cơ thể vẫn chảy dòng máu của Phương Tử Lân.
Trác Nhã nghe thấy thế, dường như hơi bất ngờ, đồng thời cũng có chút vui mừng, đứa nhỏ Hạo Vân này, đích thật là không thương lầm, nghĩ đến những cảnh tủi thân khi tiến vào cửa, bà cảm thấy thật đáng giá.
Có điều, Trác Nhã vẫn còn lo lắng của riêng mình : "Hạo Vân, cái này tuyệt đối không đuuợc, ba cùa con sẽ không đồng ý con làm như vậy... con cũng biết, ba luôn hy vọng con có thể thừa kế sản nghiệp của ba"
"Con biết... vì không để ba tức giận, con sẽ chờ sau khi ba đi mới đem tất cả giao cho chị Tuyết Di" Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Có điều, con có điều kiện..."
Trác Nhã nghe Phương Hạo Vân nói như thế, hơi động tâm.
Đương nhiên, Trác Nhã động tâm không thể nói là do bà là người thấy tiền liền sáng mắt. Theo suy nghĩ của bà, cả đời của Phương Tử Lân đã cố gắng, cũng nên để lại một chút gì đó. Hơn nữa, Phương Tuyết Di vô cùng nhiệt tình trong sự nghiệp, thân làm mẹ, bà đương nhiên hy vọng con gái có thể trở thành lãnh đạo của tập đoàn Thịnh Hâm.
Sự thật đã chứng minh, con gái có năng lực đó.
"Điều kiện gì?" Trác Nhã hỏi theo bản năng.
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Thật ra cũng không phải là chuyện lớn gì... con hy vọng chị Tuyết Di sau khi kết hôn, đứa nhỏ đầu tiên có thể đổi lại họ Phương, tương lai trở thành người kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm..." Suy nghĩ của Phương Hạo Vân rất đơn giản, chính là hy vọng sản nghiệp của Phương gia, hoàn toàn có thể giao lại cho con cháu của Phương gia.
"Vì sao?" Trác Nhã hơi khó hiểu, nếu nói Phương gia không có người nối nghiệp, đây là điều không thể. Bây giờ Phương Hạo Vân đang rất khỏe mạnh, hơn nữa còn sắp sinh con rồi, vì sao lại nói như vậy? Chod ù nó không muốn kế thừa tập đoàn Thịnh Hâm, thì cũng có thể để cho con nó vậy?
"Không vì cái gì..." Phương Hạo Vân đương nhiên là không thể giải thích, chỉ thản nhiên nói : "Đồng ý điều kiện này của con, tập đoàn Thịnh Hâm sẽ là của mẹ và chị..."
Sợ Trác Nhã hoài nghi, nghĩ đến chuyện khác, cho nên Phương Hạo Vân vội vàng giải thích thêm một câu : "Con làm như vậy, cũng là hy vọng hoàn thành tâm nguyện của ba..."
"Vậy còn con?"
Trong lòng Trác Nhã căng thẳng, vội hỏi : "Chẳng lẽ con không phải là con cháu nhà họ Phương?"
Phương Hạo Vân làm ra vẻ muốn nói lại thôi : "Mẹ... có một số việc con vốn không muốn nói, có điều bây giờ con nói ra, mẹ có thể sẽ không đồng ý điều kiện của con..."
"Con trai, rốt cục là chuyện gì?" Trác Nhã dường như ý thức được không phải là chuyện tốt, sắc mặt trở nên tái lại.
Phương Hạo Vân tuy rằng không phải là do bà sinh ra, nhưng từ sau khi gặp mặt, bà đã đối xử với Hạo Vân như con trai của mình, có đôi khi, bà thậm chí còn quên mất mình là mẹ kế.
"Mẹ, con có một chuyện rất quan trọng cần phải đi làm... con sợ con không về được..." Phương Hạo Vân nói nửa thật nửa giả. Chuyện quan trọng không giả, trình độ nguy hiểm của nó cũng không giả, nhưng mà không về được thì có vẻ hù người. Đương nhiên, chỉ có nói như vậy mới phù hợp với lời nói dối trước đó.
"Con trai, nói cho mẹ biết, con rốt cục là muốn làm gì.. Nếu đã nguy hiểm, vậy đừng đi, ba con đã thành như vậy, tương lai con có thể trở thành người đàn ông duy nhất của Phương gia, con không thể để xảy ra chuyện được" Trác Nhã lập tức khẩn trương.
Phương Hạo Vân lắc đầu : "Con phải đi... mẹ, con đã trưởng thành, chuyện của con con có thể tự mình giải quyết... mẹ yên tâm, con sẽ chăm sóc cho mình, bây giờ con làm vậy, cũng để vì đề phòng lỡ như"
"Không được!"
Trác Nhã nghe Phương Hạo Vân nói như vậy, liền trực tiếp từ chối yêu cầu của hắn : "Mẹ không thể đồng ý điều kiện của con, tập đoàn Thịnh Hâm là của con, vĩnh viễn là của con..."
"Mẹ..." Phương Hạo Vân lớn tiếng nói : "Vấn đề kế thừa của tập đoàn Thịnh Hâm, con cũng đã quyết định rồi, chuyện con đã quyết không dễ dàng thay đổi... hãy nghe con nói, nếu mẹ muốn tốt cho con, thì hãy đồng ý điều kiện của con, nếu không con không yên tâm, vậy thì sẽ gia tăng nguy hiểm cho con..."
Trác Nhã thoáng do dự, rồi nói : "Hạo Vân, mẹ đồng ý, nhưng mà con cũng phải hứa với mẹ, mặc kệ là con làm gì, thì con cũng phải trở về bình an cho mẹ..."
"Dạ..."
Phương Hạo Vân gật đầu nghiêm túc : "Mẹ yên tâm đi, con trai trưởng thành rồi, bây giờ con có đủ năng lực tự lo cho mình rồi..."
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân lại nhắc đến chuyện đi thêm bước nữa : "Mẹ, đề nghị của con trước đó, mẹ cũng nên xem xét đi..."
"Hạo Vân, mẹ biết con là một đứa nhỏ hiếu thảo... ý tốt của con mẹ xin nhận, nhưng mà mẹ sẽ không tái hôn..." Trác Nhã thản nhiên nói : "Nếu mẹ muốn tái hôn, thì năm đó khi ba con vứt bỏ hai mẹ con mẹ, mẹ đã tái hôn rồi, cần gì phải chờ đợi... Hạo Vân, con trưởng thành rồi, con có suy nghĩ riêng của mình, mẹ tin tưởng con, con có thể xử lý tốt chuyện của mình, cho nên chuyện của con mẹ không can thiệp... mẹ hy vọng con cũng không can thiệp vào chuyện của mẹ, được không?"
Trác Nhã thật ra là một người phụ nữ cố chấp, Phương Hạo Vân biết, có một số việc khi bà quyết định, cũng rất khó thay đổi. Điều hắn có thể làm, chính là cố gắng hết sức để làm cho người thân của mình có được một cuộc sống hạnh phúc.
Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, Trác Nhã ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Hạo Vân, chuyện của Tuyết Di, mẹ xin nhờ con, nhất định phải nắm chặt, có gì thì thông báo cho mẹ biết..."
"Dạ, con biết!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nói : "Bây giờ đã không còn sớm nữa, con đưa mẹ về trước!"
.............................
Trước ngày đánh cược sinh tử, Phương Hạo Vân nhận được điện thoại của dì Bạch.
Trong điện thoại, dì Bạch nói cho hắn biết kết quả điều tra lần này. Năng lực của Long gia quả thật không nhỏ, nhất là tại Hoa Bắc, đã có quan hệ đến mấy đời, trong đó còn có mấy người quan làm đến chức bộ trưởng nữa.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, trong lòng hơi kinh ngạc, nếu Long gia có mạng lưới quan hệ như vậy thì đúng là khó đối phó rồi. Hèn chi ngay cả Hà Thanh cũng phải dặn dò mình, xuống tay đến điểm thì dừng. Quan mà cấp bộ trưởng, đúng là có năng lực, Lã Thiên Hành đương nhiên là phải nể mặt rồi.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dừng lại một chút, dì Bạch nói tiếp : " Hạo Vân, chuyện này con không cần lo lắng... nên làm thế nào thì cứ làm thế đó, dì nghe được tin, cấp trên đã sớm bất mãn với Long gia rồi, nếu bọn họ làm quá, cấp trên cũng sẽ không tha thứ, còn có thể gặp tai ương ngập đầu... Hãy nghe dì nói, dì sẽ lợi dụng quan hệ của bộ tộc thủ hộ để gây áp lực cho Long gia, hơn nữa với thế lực của lão cáo già Lã Thiên Hành kia, mạng lưới quan hệ của Long gia chưa chắc là không phá nổi, cho nên, trong lòng con không cần phải có gánh nặng gì cả... Mặt khác, dì điều tra tất cả những cao thủ ở Long gia, cuối cùng xác định, Long gia vẫn chưa có người nào đả thông được Nhâm Đốc hai mạch cả, không cần lo lắng. Dì cảm thấy để cho Bạch Quý ra mặt là có thể giải quyết vấn đề. Đương nhiên, vì để bảo đảm, dì sẽ thông báo cho Bạch Quý dùng loại thuốc tăng cường công lực trước khi ra trận..."
Nghe dì Bạch nói vậy, Phương Hạo Vân lập tức yên tâm.
"Dì, bên Thanh Thanh có tin tức chưa?" Phương Hạo Vân không nhịn được hỏi lại một câu.
"Tạm thời vẫn chưa có, nhưng mà sẽ có nhanh thôi..." Dì Bạch chọc : "không phải là nhớ người ta chứ... Ha ha, Hạo Vân, sau khi con đổi mặt xong đã thay đổi nhiều rồi, dì thấy con bây giờ sắp thành một tình thánh rồi..."
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười một tiếng, nói : "Dì, dì đừng chọc ghẹo con, dì cũng biết, con là người thành thật, có một số việc con không thể khống chế..."
"Hạo Vân, chuyện của Thanh Thanh, con có thể hỏi từ Hà Thanh, xem có phát hiện gì không?" Dì Bạch đề nghị.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hai mắt sáng lên, cười nói : "Đúng rồi, sao con quên mất chuyện này nhĩ... Dì, lát nữa con đi hỏi thăm một chút... nhìn xem có phát hiện gì không?"
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân nói tiếp : "Dì Bạch, bệnh tình của Phương Tử Lân, thật sự không còn biện pháp sao?"
"Ra là thế!"
Dì Bạch nói nghiêm túc : "Hạo Vân, bây giờ dì chỉ có thể cam đoan là giúp cho Phương Tử Lân sống cho đến khi con trai của con sinh ra... cái này đã là may mắn trong bất hạnh rồi, còn lại thì dì bó tay. Đúng rồi, bệnh của Vương Thế Phi dì cũng đã coi qua, dì sẽ kê đơn thuốc cho hắn, dặn dò hắn dùng mỗi ngày, ba tháng sau là có thể sinh hoạt tình dục lại được..."
"Haha..."
Đây là một chuyện đáng vui vẻ, dù sao thì bây giờ Phương Hạo Vân đã là anh em của Vương Thế Phi.
"Dì, dì không nói với hắn chuyện đó chứ?" Phương Hạo Vân đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nhỏ giọng hỏi.
"Đương nhiên là không!"
"Ồ, vậy thì tốt rồi!"
Cúp điện thoại xong, tâm tình của Phương Hạo Vân rất là vui vẻ, đầu tiên là chuyện Vương Thế Phi không thể sinh con, đã có thể giải quyết được rồi. Tiếp theo là chuyện Long gia,theo lời dì Bạch nói, cũng không cần phải kiêng nể như trước.
Nhớ lại lời của dì Bạch, Phương Hạo Vân tính rằng sẽ gặp mặt Hà Thanh, sau đó hỏi thăm chuyện của Trần Thanh Thanh. Tuy rằng Hà Thanh chưa chăc đã tiết lộ, nhưng mà Phương Hạo Vân cũng có thủ đoạn riêng của hắn.
Bây giờ điều hắn lo nhất là Hà Thanh không biết gì cả.
Thoáng do dự một chút, hắn bấm số điện thoại của Hà Thanh, nói là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, hy vọng cô có thể lại đây.
Hà Thanh từ chối qua điện thoại, nói là kêu Phương Hạo Vân đến chổ cô, hơn nữa còn cho địa chỉ. Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói là một giờ sau sẽ đến.
Chuẩn bị đơn giản một chút, Phương Hạo Vân đang đi ra ngoài thì nhận được điện thoại của Bạch Lăng Kỳ : "Hạo Vân, anh có bận gì không? Em đang ở trường, anh đến đón em đi... em nhớ anh..."
Phương Hạo Vân đang có chuyện gấp, nhưng lại không muốn để Bạch Lăng Kỳ thất vọng, nên cười nói : "Anh không có bận, như vậy đi, em chờ anh một lát, anh lái xe đến chổ em..." Trong khoảng thời gian này hai người đều bận, cho nên thời gian gặp mặt cũng ít đi, đừng nói là Bạch Lăng Kỳ nhớ hắn, ngay cả hắn cũng rất nhớ Bạch Lăng Kỳ.
Khoảng thời gian trước, khi tập đoàn Đằng Phi tuyên bố thành lập, dì Bạch đã từng tặng cho Phương Hạo Vân một món quà, là một chiếc Lamborghini hàng hiệu.
Có điều chiếc xe này rất là chói mắt, Phương Hạo Vân không muốn sử dụng. Thế nhưng hôm nay thì khác, hắn đi đón người con gái hắn yêu, đương nhiên là cần phải có phong cách một chút.
Nửa tiếng sau, Phương Hạo Vân lái chiếc Lamborghini đến cổng trường đại học Hoa Hải, khi xe dừng lại, người đi đường, sinh viên, giáo viên... hầu hết đều đưa mắt nhìn về hướng chiếc Lamborghini của hắn.
Chiếc Lamborghini của Phương Hạo Vân là đời Revenn, từng là một trong các loại xe thể thao tốc độ nhất.
Revenn dùng kỹ thuật sợ than hoàn toàn mới của máy bay, thân xe được bảo trì chắc chắn đồng thời còn giảm bớt sức nặng nữa. Phía trước được thiết kế lướt gió rất có lợi, hai sườn được làm theo kiểu hình elip, giảm bớt sự ma sát của không khí. Hệ thống LED giúp mang lại độ ổn định cho xe, xe được sơn bởi chất liệu GreBarra, cùng với trục bánh xe màu đen phối hợp lại tạo ra vẻ hoành tráng cho xe.
Làm một chiếc xe thể thao tốc độ, tính năng của động cơ không thể nào cooi thường. Động co V12 6.5 làm cho xe lặng lẽ đạt tốc độ 100km/h chỉ trong ba đến bốn giây, nếu tiếp tục kéo dài, thì có thể đạt đến tốc độ cao nhất của xe.
Vào thời điểm ban đầu khi Revenn được tung ra, giá tiêu thụ của nó lên đến một triệu Euro, hơn nữa trên thế giới này chỉ có hai mươi chiếc thôi. Có thể thấy được chiếc xe này đắt giá cỡ nào. Những kẻ có tiền, cho dù là có nhiều tiền, cũng chưa chắc đã mua được loại xe này.
Đương nhiên, làm người đứng đầu trong giới thương trường châu Âu, tập đoàn Hùng Long muốn một chiếc đương nhiên là đủ quyền rồi.
Phương Hạo Vân cũng không biết gì về lai lịch của chiếc xe này cả, khoảng thời gian trước tập đoàn Hùng Long vừa đưa nó đến.
Trên thực tế, những người ở đây đều không biết về lịch sử oai hùng của chiếc xe này, bọn họ chỉ cảm thấy rằng chiếc xe này tương đối đẹp, khá bắt mắt. Nhất là cái màu trên thân xe, càng làm lôi cuốn ánh mắt của bọn họ...
Có điều, trong các sinh viên ở đây cũng có người đam mê ô tô, và nhanh chóng có người nhận ra đây là chiếc Revenn, trên thế giới chỉ có hai mươi chiếc, trị giá một triệu Euro.
Người bạn học này hiển nhiên là sợ ngây người rồi. Chiếc xe thể thao này, hắn từng xem trong một tạp chí ô tô, chỉ là không ngờ hôm nay có thể tận mắt chứng kiến.
Trước đó hắn cho rằng, loại xe cao quý như vậy không có khả năng xuất hiện tại Trung Quốc.
"Xin chào bạn..." Anh bạn này sợ rằng mình đang nằm mơ, vội vàng kéo tay cô gái đứng bên cạnh, hy vọng cô ta có thể nhéo mình một cái.
Cô gái kia quay mặt lại, khuôn mặt đầy tàn nhan, hình thể thì "hơi béo một tí", từ trước đến giờ luôn bị nam sinh tránh xa. Hôm nay tự nhiên có một nam sinh bộ dạng trông có vẻ hào hoa chủ động nói chuyện, cô lập tức mừng như điên, ông trời rốt cục đã không phụ kẻ hiền.
"Xin hỏi, anh muốn hẹn tôi đi ăn cơm sao?" Cô nữ sinh cười, trên mặt lộ vẻ thẹn thùng, nhỏ giọng nói : "Yên tâm đi, tôi sẽ đồng ý... tôi thích ăn món ốc của nước Pháp..."
Anh chàng sinh viên đeo kính cận nhà ta thiếu chút nữa ngất xỉu, món ốc nước pháp? Ngay cả nước luộc ốc tôi còn chưa từng được uống nữa là, nhìn cô như vậy, dẫn đi ăn, phỏng chừng là không còn ai được ăn quá.
Đương nhiên, anh ta không thể nói ra những điều này, anh chỉ cần cô ta hỗ trợ thôi : "Bạn học, bạn có thể nhéo tôi một cái hay không?"
"Chỉ việc này?" Sắc mặt của cô nữ sinh kia lập tức xìu xuống.
"Đúng vậy, chỉ việc này..." Anh kính cận nghiêm túc gật đầu.
"Thích bị ngược đãi!"
Cô nữ sinh tức giận hừ một tiếng, vươn tay ra, hung hăng nhéo một phát vào hông của hắn.
Một tiếng kêu thảm thiết ngay lập tức được phát ra từ miệng của anh kính cận, chỉ là trên mặt anh ấy không hề có cái gọi là đau đớn,ngược lại, anh ấy trông có vẻ hưng phấn : "Là thật, tôi không nằm mơ, thật sự là Lamborghini Revenn... trên thế giới chỉ có hai mươi chiếc, một triệu Euro một chiếc..."
"Bệnh thần kinh, thích bị ngược đãi!" Cô nữ sinh này cảm thấy người này không bình thường, vội vàng tránh xa.
"Lamborghini Revenn..."
"Xe thể thao cao cấp nhất thế giới..."
"Giá một triệu Euro, khoảng mười triệu nhân dân tệ đấy..."
Dưới sự nhắc nhở của anh kính cận, những người xung quanh lập tức phát ra tiếng kêu sợ hãi. Một số ít nữ sinh tự cho là xinh đẹp, đều bắt đầu chú ý đến chủ nhân trẻ tuổi đẹp trai của chiếc Lamborghini này, hy vọng anh ấy có thể nhìn trúng mình. đừng nói là hai người sẽ quen biết, chỉ cần được ngồi vào chiếc Lamborghini này một lần cũng mãn nguyện rồi.
Một cô gái lầu xanh tự xưng là nữ sinh có lá gan lớn một chút thậm chí còn lắc cái eo như rắn nước của mình, chớp mắt đưa tình đi về hướng của Phương Hạo Vân, cười quyến rũ : "Xin chào tiên sinh, em muốn đi trung tâm mua sắm, anh có thể chở em đi được không?"
Những cô nữ sinh xung quanh thấy có người nhanh chân đến trước, lập tức nổi giận không thôi, âm thầm trách mình tại sao vừa rồi không to gan lên một chút.
Chỉ là không ai ngờ, câu trả lời của Phương Hạo Vân lập tức làm cho tâm tình của các cô trở nên thoải mái.
"Vị tiểu thư này, tôi nghĩ cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là lái xe thuê..." Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn cô gái, quả thật là không tồi, chỉ là cái cách ăn mặc kia, nhìn là biết không phải hàng tốt rồi. Loại con gái như vậy, đừng tưởng là sinh viên, thực tế thì còn kém xa mấy cô phục vụ trong Kim Bích Huy Hoàng nữa.
"Anh..." Bản tính của cô gái này luôn là thế, chỉ cần thấy có xe xịn chạy đến trước trường, đều chủ động tiến lại làm quen, và theo tình hình chung, bởi vì sắc đẹp của cô, trên cơ bản đều thành công 10%%, chỉ là hôm nay...
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người, Mercedes tôi còn ngồi qua, ai thèm chiếc xe dỏm của anh..." Cô gái để lại một câu, rồi phẫn nộ rời đi.
Những người chung quanh lập tức cười chế nhạo, hết chuyện đi so sánh Mercedes Benz và Lamborghini, đúng là vú to mà óc như trái nho.
Cô gái này nghe thấy mọi người chế nhạo như vậy, lập tức xấu hổ, bước đi nhanh hơn.
Có bài học như vậy, rốt cục không còn ai dám hy vọng gì cả.
Thật ra ngay trong giây phút cô gái ấy ra tay, thì xung quanh đã có hơn mười cô gái khác sẵn sàng lao vào vòng chiến.
Bình thường thì chỉ cần ngoài cổng có một chiếc xe cỡ Audi thôi, thì đã có mấy cô xinh đẹp bu lại rồi.
Bây giờ mọi người đều im lặng, chỉ là chưa có tản đi thôi, bởi vì Lamborghini Revenn không phải muốn nhìn là nhìn thấy như BMW hay là Mercedes đâu.
Không ai muốn bỏ qua cơ hội này.
Phương Hạo Vân đứng dựa vào cửa xe, vẻ mặt lạnh nhạt, trên môi lộ ra một nụ cười nhạt. Đối với những người bu quanh này, hắn không có cảm giác nhiều. Bình tĩnh mà suy nghĩ, bọn họ bu quanh hắn, cũng là một chuyện rất bình thường. Hắn thậm chí nghĩ rằng, nếu hắn chỉ là một sinh viên bình thường thì nói không chừng cũng sẽ đứng trong đám đông này.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, là Bạch Lăng Kỳ gọi đến.
Sau khi được chuyển, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Bạch Lăng Kỳ : "Hạo Vân, em thấy anh rồi... sao anh lại lái một chiếc xe như vậy đến, em không dám đi ra ngoài..."
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Kỳ, mau ra đây đi, anh chờ em nửa ngày rồi... mặc kệ là xe gì, trong mắt anh cũng chỉ là một công cụ đi lại thôi... người khác nghĩ thế nào thì mặc kệ, mà em cũng..."
"Đi chết đi..." Bạch Lăng Kỳ khẽ cáu một tiếng : "Cúp!"
Cúp điện thoại xong, ánh mắt của Phương Hạo Vân chuyển về hướng cổng trường, hắn nhận ra ngay Bạch Lăng Kỳ ngay trong đám đông, váy dài toàn thân màu trắng, có vẻ duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cái khí chất thanh xuân trên người giống như là một cô tiên xinh đẹp vậy.
Những người bu xung quanh thấy Phương Hạo Vân chuyển mắt, cũng biết rằng người hắn chờ đã xuất hiện.
Quả nhiên, bọn họ cũng nhìn thấy được Bạch Lăng Kỳ đi ra.
Bởi vì Bạch Lăng Kỳ đang tạm thời giữ chức tại tập đoàn Thịnh Hâm, hơn nữa còn có cả hạng mục Tây Hoàn, cho nên rất nổi tiếng trong đại học Hoa Hải, hầu như mọi người đều biết đến cô.
Khi bọn họ ý thức được chủ nhân đẹp trai của chiếc xe đang chờ Bạch Lăng Kỳ, lập tức bình thường lại. Hèn chi người ta từ chối cả cô gái An Ny kia.
Đừng tưởng rằng An Ny xinh đẹp vô hạn, trong mắt của mọi người, cô ta và Bạch Lăng Kỳ không thể nào so sánh được, như mặt đất so với bầu trời vậy.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Lúc đầu những nữ sinh còn có hy vọng nho nhỏ, bây giờ đều lặng lẽ rời đi, nhanh chóng quên đi cái suy nghĩ không thực tế ấy.
Nếu so sánh với An Ny thì ở đây cũng có mấy người xinh đẹp, so về sự lẳng lơ thì cũng không phải là không thể. Chỉ là so với Bạch Lăng Kỳ thì rất khó. Không nói về dung nhan xinh đẹp đáng yêu đó, chỉ với thành tựu cùng với khí chất của nữ cường nhân trên người thôi, cũng là điều mà mọi người không thể so sánh được.
Khóe miệng của Phương Hạo Vân khẽ nhếch lên, nhìn Bạch Lăng Kỳ, đi đến đón : "Kỳ, có phải là em đã ra sớm rồi không?"
"ừ..."
Bạch Lăng Kỳ cười nói với Phương Hạo Vân ; "Lúc An Ny đến gần anh, em cũng thấy... lúc đó em rất hồi hộp..."
"Vì sao?"
Phương Hạo Vân hỏi : "Cái tên An Ny này rất hay, chỉ là cô ta quá lẳng lơ, thật sự đúng là làm hư cả cái tên..."
"Còn nói nữa... cô ta là gái lầu xanh nổi tiếng trong trường đấy, thường thì những chiếc xe hơn trăm ngàn đậu ở cổng trường, cô ta khẳng định đều đi đến, hơn nữa còn thành công 100%, cho đến bây giờ còn chưa từng bị từ chối" Bạch Lăng Kỳ thản nhiên giải thích.
Phương Hạo Vân lập tức cười nói : "Em lo anh sẽ cho cô ta tiếp cận?"
"Dạ..."
Bạch Lăng Kỳ xấu hổ đáp một tiếng.
"Kỳ, đúng là ngốc, lo lắng cái gì, loại con gái như vậy, cho dù xách giầy cho anh cũng chưa xứng. Sao anh có thể để cô ta tiếp cận? Được rồi, lên xe đi... mọi người đang nhìn kìa..." Phương Hạo Vân cười nói.
"Đều tại anh..." Lúc này Bạch Lăng Kỳ mới phản ứng, vội nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng chui vào xe.
Trở về tiểu khu Lam Tâm Hoa Viên, Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, phát hiện ra đã đến gần giờ hẹn với Hà Thanh rồi, có điều hắn không nói được cho Bạch Lăng Kỳ biết.
Nhìn thấy Bạch Lăng Kỳ đang vui, hắn không muốn phá hư tâm tình của cô chút nào.
Về phần Hà Thanh, cứ để cô ta chờ đi, cùng lắm thì nói là kẹt xe, tùy tiện tìm một lý do cũng được, dù sao thì cũng không quan trọng.
Vào trong phòng ngủ, Phương Hạo Vân đóng cửa lại, đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng noãn của Bạch Lăng Kỳ, cười nói : "Kỳ, có nhớ anh không?" Đây là lần thứ hai Phương Hạo Vân hỏi câu này.
"Hông thèm!"
Bạch Lăng Kỳ hiển nhiên là đang dối lòng rồi, bởi vì khi cô nói câu đó, thân hình đã nhào vào lòng của hắn, ôm ấp lấy. Đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm vào hắn : "Hạo Vân, tối nay em không có làm việc tại công ty, em tự mình xuống bếp nấu cho anh vài món nha..."
"Ừ!"
Phương Hạo Vân mỉm cười, gật đầu nghiêm túc, trong khoảng thời gian này đúng là hắn rất ít đến ăn những món do Bạch Lăng Kỳ nấu.
"Có điều... buổi chiều anh phải ra ngoài một chút... buổi tối anh sẽ cố gắng trở về..." Phương Hạo Vân xin lỗi.
"À, em biết rồi!"
Bạch Lăng Kỳ thản nhiên đáp một câu, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ mất mác.
Phương Hạo Vân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, hôn nhẹ lên trán cô một cái, nhẹ nhàng hỏi : "Kỳ, em không trách anh chứ, trong khoảng thời gian này, anh rất ít gặp em..."
Bạch Lăng Kỳ hơi ngẩng đầu, đôi môi trề ra, xem ra cô cũng giận, có điều thân mình càng lúc càng dựa sát vào Phương Hạo Vân.
Phương Hạo Vân hôn nhẹ lên đôi môi của cô một chút, nhìn thấy trong mắt cô lộ ra vẻ mê ly, trong lòng chợt động, liền kéo cô vào ngực, mạnh miệng hôn xuống, đưa đầu lưỡi vào trong cái miệng nhỏ của cô, bắt đầu mút.
Thân thể của Bạch Lăng Kỳ lập tức trở nên nóng rực, chủ động đưa tay ôm lấy cổ của hắn, sắc mặt trở nên ửng hồng, nhìn như là mới đi tắm nước nóng vậy.
Sau khi hôn xong, Bạch Lăng Kỳ nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân trong chốc lát, rồi mới nhỏ giọng nói : "Buổi tối... buổi tối chuẩn bị cho tốt, được không?"
"Ừ!"
Phương Hạo Vân gật đầu, nhưng bàn tay của hắn lại mò lên ngực của cô khẽ bóp một cái, tiếng thở dốc của con gái vang lên dồn dập ngay.
Bạch Lăng Kỳ đưa tay chụp lấy tay của Phương Hạo Vân, không cho hắn làm chuyện xấu, cũng không đẩy tay hắn ra, mà chỉ để yên đó.
Tay của Phương Hạo Vân có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim đang đập loạn của Bạch Lăng Kỳ.
Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, nhìn dãy số là do Hà Thanh gọi đến, Phương Hạo Vân biết cô ta nhất định là chờ sốt ruột rồi.
Buông Bạch Lăng Kỳ ra, Phương Hạo Vân nghe điện thoại, trong điện thoại truyền ra giọng nói của Hà Thanh : "Phương thiếu gia, cậu đâu? Không phải nói là một tiếng nữa đến sao? Tại sao bây giờ còn chưa thấy người đâu?"
Bạch Lăng Kỳ đang ở rất gần Phương Hạo Vân, cho nên nghe rõ ràng được giọng nữ trong điện thoại, có điều giọng nữ ấy có vẻ tràn ngập tức giận.
"Thượng tá Hà Thanh... xin lỗi, bị kẹt xe, cô đợi tôi một lát..." Phương Hạo Vân cố ý kêu ra chức vụ của Hà Thanh, thật ra là muốn cho Bạch Lăng Kỳ nghe, bọn họ chỉ là quan hệ hợp tác bình thường.
Quả nhiên, nghe thấy đối phương là thượng tá, trong đầu của Bạch Lăng Kỳ liền không nghĩ nhiều.
"Vậy cậu nhanh lên, tôi chờ..."
Hà Thanh nói xong liền cúp điện thoại.
Bạch Lăng Kỳ là người hiểu chuyện, vội hỏi : "Hạo Vân, có phải là anh có hẹn rồi không?"
"Thật ra cũng không có gì, anh đi trễ một chút cũng không sao..." Phương Hạo Vân cũng không giải thích nhiều, hắn biết Bạch Lăng Kỳ sẽ hiểu.
Bạch Lăng Kỳ nghe thấy thế, trong lòng cảm động, nói : "Hạo Vân, về sau không được như vậy nữa... anh đã có hẹn trước, thì anh không được trễ hẹn. Việc làm ăn, coi trọng nhất là chữ tín, anh là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Hâm, lại là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, cần phải lấy chữ tín làm đầu..."
"Ha ha!"
Phương Hạo Vân nhìn bộ dáng nghiêm trang của Bạch Lăng Kỳ, lập tức cười rộ lên, nâng má của cô lên, hôn lên trán một cái : "Bà xã đại nhân dạy rất đúng, về sau anh sẽ chú ý..."
"Đừng có ba hoa, còn không đi đi, đừng để người ta chờ sốt ruột..." Bạch Lăng Kỳ cầm lấy áo khoác, mặc cho Phương Hạo Vân, thúc giục hắn đi.
Lúc ra cửa, Bạch Lăng Kỳ còn dặn dò : "Buổi tối nếu về sớm được thì cứ về, tối nay chị Mỹ Kỳ cũng trờ, bọn em sẽ làm cho anh một bữa ăn phong phú..."
.............................
Nhà của Hà Thanh bây giờ là do cục quốc an Hoa Hải cung cấp, ở gần Trung Hoàn, nằm ở đoạn đường đông đúc nhất Hoa Hải, đất chổ này có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Cho nên, nhà của Hà Thanh cũng không lớn lắm, chỉ có hai phòng, khoảng chừng bảy mươi mét vuông thôi.
Sau khi báo tên xong, bảo vệ tự mình chỉ dẫn Phương Hạo Vân lái xe đến chổ Hà Thanh. Nơi này đều là nhà cao tầng, nhà của Hà Thanh nằm ở tầng mười tám.
Người bảo vệ kia dường như đã được Hà Thanh dặn dò, cho nên tự mình đưa Phương Hạo Vân đến chổ của Hà Thanh luôn, căn nhà số 1806.
Bảo vệ nhấn chuông cửa giúp hắn xong, liền xoya người rời đi :"Phương thiếu gia, thượng tá Hà Thanh đang ở trỏng...."
Không biết Hà Thanh đang làm gì, mà khoảng hai phút sau cô mới ra mở cửa phòng, xem ra dường như cô chờ hết kiên nhẫn rồi, bĩu môi tức giận nói : "Cuối cùng cậu cũng đến... tôi còn tưởng rằng cậu bị đụng xe chết trên đường rồi chứ..."
Phương Hạo Vân buồn bực, miệng của cô gái này thật là độc, cho dù mình đến muộn, cũng không cần phải dùng lời lẽ ác độc này để nguyền rủa chứ.
Đi vào trong nhà, Phương Hạo Vân thay đôi dép khác.
"Cậu vào phòng khách đợi chút, tôi đi thay đồ..." Hà Thanh nói một câu, liền xoay người rời đi. Lúc này Phương Hạo Vân mới ý thức được là nãy giờ Hà Thanh chỉ mặc một cái áo sơ mi ngắn tay, bên dưới không có mặc quần. Đương nhiên, cái áo sơ mi này rất là lớn, nó dài đến đầu gối của Hà Thanh, hơn nữa vải cũng rất dày, cho dù là ánh mắt của Phương Hạo Vân cũng không thể nhìn thấy được áo lót và quần lót.
Ngồi trên ghế sofa, Phương Hạo Vân đánh giá vài lần, phát hiện ra cuộc sống của Hà Thanh cũng không khác người thường, cách bố trí trong nhà tuy rằng không có đẹp đẽ quý giá gì, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác ấm cúng gần gũi.
Căn nhà rất phù hợp với khí chất quân nhân của cô.
Phương Hạo Vân mở TV lên, dựa vào ghế sofa ngồi coi, chờ Hà Thanh thay đồ ra.
Đại khái là qua mười phút sau, Hà Thanh mới đi ra khỏi phòng ngủ, lúc này cô ta đã thay một bộ đồ bình thường, ở trên là một cái áo phông bó sát người màu trắng, phía dưới là cái quần cũng màu trắng, mái tóc phía sau đã được cột lên, trong có vẻ tươi trẻ.
"Đẹp quá!"
Phương Hạo Vân nhìn chằm chằm Hà Thanh, khen ngợi một câu.
Mặt của Hà Thanh hơi ửng đỏ, trong miệng phát ra một tiếng hừ nhẹ, thản nhiên nói : "Miệng của Phương thiếu gia quả nhiên rất ngọt, hèn chi lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy..." Đến Hoa Hải nhiều ngày như thế, Hà Thanh đương nhiên là rõ được tình huống cơ bản của Phương Hạo Vân.
Nói thật, thân là con gái, Hà Thanh tương đối ghét cuộc sống phong lưu của Phương Hạo Vân.
"Haha...."
Phương Hạo Vân giật mình, cười khổ một tiếng : "Xem ra tôi vuốt mông ngựa bị ngựa đá lại rồi..."
"Cậu... chửi người mà không hề thô tục..."
Hà Thanh tức giận nói : "Được rồi, chúng ta đừng có gặp mặt là lại chửi xéo nhau nữa được chưa, không phải cậu có chuyện quan trọng muốn thương lượng với tôi à?"
Phương Hạo Vân gật đầu : "Không sai,tôi tìm cô, đúng là có chuyện quan trọng cần nói với cô, về chuyện của Long gia... tôi nhận được tin, biết Long gia tại Hoa Bắc có mạng lưới quan hệ rất lớn, trong đó còn có liên quan đến mấy ông quan lớn nữa... tôi hy vọng cô có thể liên hệ với ông Lã, để cho ông ta nhanh chóng thu xếp mấy người kia, nếu không thì Long gia sớm muộn gì cũng trở thành tai họa ngầm, chỉ cần quan hệ của bọn họ không bị phá, thì Long gia vẫn sẽ tồn tại. Và thống nhất hắc đạo Hoa Hải sẽ không thể thành công..."
Hà Thanh ồ một tiếng, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc, không ngờ rằng tin tức của Phương Hạo Vân cũng nhanh như vậy, hơn nữa còn tìm hiểu cẩn thận. Trước đó Hà Thanh đã đề cập đến mạng lưới quan hệ của Long gia, nhưng mà không có giải thích rõ ràng, chỉ nhắc đến thôi, không ngờ rằng hắn lại điều tra rõ ràng như vậy.
Có điều, Hà Thanh cảm thấy rằng, Phương Hạo Vân tìm mình, hẳn không chỉ nói về chuyện này, bởi vì chuyện này không phải là lần đầu tiên được đề cập, và hoàn toàn có thể nói qua điện thoại.
Đương nhiên, Phương Hạo Vân không nói, cô cũng không gấp, dù sao cô biết, chuyện này là hắn gấp, nếu không thì hắn cũng không chủ động chạy đến đây.
" Phương Hạo Vân, việc này cậu không cần nói, bên Lã lão cũng sẽ xử lý thỏa đáng. Có điều, nguyên tắc của chúng ta vẫn là không để chết người..." Hà Thanh nhấn mạnh : "Chỉ cần không chết người, tất cả đều dễ giải quyết...'
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, gật đầu nói : "Cái này tôi sẽ cố gắng... thật ra hôm nay tôi đến đây, còn có một chuyện muốn nhờ cô hỗ trợ... cô có nghe nói đến Trần Thanh Thanh chưa?"
"Đương nhiên là có!"
Hà Thanh thản nhiên nói : "Cô ta là cháu của Lã lão, hơn nữa còn đạt hạng nhất trong trò chơi tử vong, tôi nghĩ toàn bộ quân đội đặc chủng đều biết cô ta..."
"Vậy cô có biết, cô ta đang ở đâu không?" Phương Hạo Vân vội vàng hỏi.
"Cái này..."
Trong đôi mắt của Hà Thanh nhanh chóng hiện ra một tia gian xảo, không hề nghi ngờ nữa, đây mới chính là mục đích thật sự của Phương Hạo Vân.
"Phương thiếu gia, tôi có thể đem tin tức tôi biết nói cho cậu, nhưng cậu cũng không thể để tôi làm không công giúp cậu, đúng không?" Hà Thanh làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
"Điều kiện gì cô nói đi?" Phương Hạo Vân cũng không cần phải nói gián tiếp làm gì, chỉ cần hỏi được kết quả mà thôi.
"Vậy cậu muốn báo đáp tôi thế nào?" Hà Thanh bắt chéo chân lên, đôi mắt linh động nhìn chằm chằm Phương Hạo Vân, cao giọng hỏi.
"Để xem thượng tá Hà muốn cái gì?" Phương Hạo Vân khiêu khích : "Cho dù cô muốn tôi lấy thân báo đáp, tôi cũng sẽ không từ chối..."
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Hà Thanh cười lạnh một tiếng : "Cậu nghĩ thật đẹp.. lấy thân báo đáp, người chịu thiệt không phải là tôi sao... Phương thiếu gia, chỉ cần cậu đồng ý với tôi, về sau đối với tôi khách khí một chút, tôn trọng một chút, tôi sẽ đem những gì tôi biết nói cho cậu, thế nào?"
"Chỉ đơn giản như vậy?" Phương Hạo Vân vốn tưởng rằng Hà Thanh sẽ nhân cơ hội này mà đè lên đầu mình.
"Đúng, chỉ đơn giản như vậy!" Hà Thanh thản nhiên nói.
"Tốt, tôi đồng ý..." Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết rồi..."
Trong đôi mắt của Hà Thanh lộ ra một vẻ gian xảo, ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nhỏ giọng nói : "Phương thiếu gia, tôi nói thật cho cậu biết, thật ra chuyện này tôi cũng không rõ ràng, chuyện của Trần Thanh Thanh được giữ bí mật, tôi phỏng chừng là lãnh đạo cấp cao biết việc này tuyệt đối không vượt quá ba người... tôi thấy cậu đừng tốn sức nữa, cậu không tìm hiểu được đâu..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế liền buồn bực, hèn chi mà ngay cả dì Bạch cũng không thể điều tra được, bởi vì người biết quá ít, cho nên nghe được mới là lạ.
"Cô đùa với tôi à?" Sắc mặt của Phương Hạo Vân trở nên âm trầm xuống, lạnh lùng nhìn Hà Thanh, hiển nhiên là tức giận với câu trả lời của cô ta.
Hà Thanh cười cười, ngồi thẳng dậy, nói : "Phương thiếu gia, cũng không thể nói như vậy, trước đó chúng ta đã giao kèo, tôi cam đoan là đem những gì tôi biết nói cho cậu... bây giờ tôi đã thực hiện lời hứa của mình, đem những gì tôi biết nói ra rồi. Điều này phù hợp với giao kèo của tôi, sao cậu lại cho rằng tôi đùa với cậu... cậu đừng quên, tôi cũng đã nói, nếu tôi biết hành tung của Trần Thanh Thanh thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết. Nhưng trên thực tế, tôi thật sự không biết gì cả.... chuyện này trừ phi cậu đi hỏi La lão, còn không thì không có đáp án đâu..."
Cáo già!!!
Phương Hạo Vân hừ lạnh một tiếng, đột nhiên cười nói : "Một khi đã như vậy, thượng tá Hà Thanh, tôi cũng nhắc nhở cô một câu, tôi chỉ đồng ý là khách khí với cô, tôn trọng cô... còn cái này là khái niệm gì, thì tôi khó mà nói..."
"Đê tiện!" Hà Thanh đương nhiên là hiểu ý của Phương Hạo Vân rồi.
"Như nhau, như nhau thôi!"
Phương Hạo Vân cười lạnh nói : "Hôm nay tôi và cô xem như là huề nhau, không ai nói gì được ai... thượng tá Hà Thanh, có câu tôi muốn nói cho cô biết, trừ cô ra, ông La còn phái một người đến Hoa Hải, cô có biết hắn là ai không? Đúng rồi, tôi còn nghe nói, các người có danh hiệu, gọi là SeeD..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Hà Thanh liền trở nên trắng bệch.
Phải biết rằng, xưng hô SeeD là tuyệt mật trong quân đội, người biết chuyện này không nhiều lắm, chỉ là Phương Hạo Vân cũng đã biết.
Rốt cục là sao?
Hiển nhiên là La lão không nói cho hắn biết rồi.
"Chẳng lẽ là hắn điều tra ra?"
Nghĩ đến đây, Hà Thanh không khỏi nhìn Phương Hạo Vân bằng cặp mắt khác, cô cảm thấy rằng mình cần phải đem tin tức này nói cho ông chủ lớn biết. Để cho ông ta đề phòng, tránh bị Phương Hạo Vân chơi xỏ.
"Thượng tá Hà Thanh, có phải cô cảm thấy rất bất ngờ không?" Phương Hạo Vân cười thản nhiên nói : "Tôi biết, cô nhất định là muốn đem chuyện này báo cáo cho ông La. Tôi hy vọng cô có thể chuyển lời của tôi, đừng có giở trò với tôi, tôi thành tâm hợp tác với mấy người... cũng là vì muốn làm chút chuyện cho quốc gia. Nhưng tôi không hy vọng mấy người có ý đồ khống chế tôi... SeeD giấu bên cạnh tôi sớm muộn gì tôi cũng điều tra ra. Nếu tôi phát hiện ra hắn làm tổn thương tôi, hay gây hại đến người nhà của tôi, bạn bè tôi, thì tôi nhất định không bỏ qua cho hắn. Cho dù hắn là người của các người, tôi cũng sẽ làm cho hắn sống không bằng chết..." Nói xong câu cuối cùng, trong mắt của Phương Hạo Vân hiện rõ sự tàn nhẫn.
Trong lòng Hà Thanh căng thẳng, không khỏi lo lắng cho người đàn ông mình ngưỡng mộ, sau vài ngày tiếp xúc, cô phát hiện ra con người của Phương Hạo Vân rất giỏi, hơn nữa tâm địa cũng rất tàn nhẫn.
Cô cảm thấy rằng mình cần phải tìm cơ hội, nhắc nhở người đàn ông mình ngưỡng mộ, nhất định phải cẩn thận, cẩn thận, cẩn thận!
"Sao nào?"
Khóe miệng của Phương Hạo Vân lộ ra một nụ cười khinh thường, đứng dậy, đi đến chổ Hà Thanh, ngồi xuống, cố ý dựa vào thân thể của cô, cố ý hít sâu một hơi, nói : "Có phải là đang lo cho SeeD kia không? Không bằng cô nói cho tôi biết, hắn là ai? Tôi xử lý hắn sớm một chút, để tránh sau này cô đau khổ nhiều hơn..."
Hà Thanh nghe thấy thế, lập tức hồi phục tinh thần, đầu tiên là cô đẩy Phương Hạo Vân ra, lập tức lạnh mặt nói : "Cậu nói bậy gì đó... tôi không biết SeeD gì cả, cũng không biết La lão thu xếp ai ở bên cạnh cậu... tôi chỉ phụ trách theo dõi anh em nhà họ Vương, nhân tiện làm người liên hệ trung gian... chuyện còn lại tôi không biết... có điều, Phương Hạo Vân, nói phải nhắc nhở cậu, cậu đang đối mặt với quốc gia, chúng tôi đại biểu cho lợi ích cao nhất của quốc gia, cho nên, tôi hy vọng rằng cậu không nên cuồng vọng như vậy... nếu không sẽ không có lợi cho cậu..."
Phương Hạo Vân cười lớn một tiếng, đưa tay ôm eo của Hà Thanh, nói : "Cuồng vọng đến từ thực lực.... thượng tá Hà Thanh, tôi có cái để cuồng vọng mà..."
"Buông tay!"
Trong đôi mắt của Hà Thanh hiện lên một tia ngượng ngùng, giãy khỏi cái ôm của Phương Hạo Vân, tức giận nói : "Tôi hy vọng cậu tôn trọng tôi một chút, không động tay động chân với tôi, nếu không tôi sẽ khởi tố cậu, kiện cậu quấy rối tình dục tôi..." Hà Thanh lớn như vậy rồi mà còn chưa từng tiếp xúc thân mật với người đàn ông nào cả, Nghĩ đến cảnh trước đây, trên mặt cô liền lộ vẻ hoảng hốt. Trong lòng cũng vô cùng tức giận, Phương Hạo Vân đúng là không biết xấu hổ, nhưng mà hắn mạnh như vậy, có đôi khi Hà Thanh cũng không có biện pháp xử lý.
"Haha..."
Phương Hạo Vân cười đắc ý : "Không ngờ rằng thượng tá của chúng ta lại biết ngượng ngùng... nếu tôi đoán không sai, cô hẳn vẫn còn trinh?" Theo kinh nghiệm của Phương Hạo Vân, Hà Thanh hẳn vẫn còn là gái trinh, trong đôi mắt hiện ra sự ngượng ngùng, cũng đã đủ để chứng minh điều này.
"Đúng vậy, thì thế nào?" Khuôn mặt của Hà Thanh đỏ ửng lên, xụ mặt nói : "Phương thiếu gia, nếu không còn chuyện gì, cậu có thể về..."
"Haha... thượng tá Hà Thanh, cô ở đây một mình, đêm dài cô đơn, chẳng lẽ không muốn một người đàn ông làm bạn..." Phương Hạo Vân cười xấu xa nói.
"Cút!'
Đối mặt với sự khiêu khích rõ ràng của Phương Hạo Vân, Hà Thanh rốt cục đã không nhịn được, chụp lấy cái gối trên ghế, ném về hướng Phương Hạo Vân, có vẻ như đang tức đến sùi bọt mép.
Phương Hạo Vân chụp lấy cái gối, tiện tay để xuống ghế, cười nói : "Nói đùa với cô mà cô tưởng là thật, yên tâm đi, những người phụ nữ bên cạnh tôi, ai cũng mạnh hơn cô rất nhiều. Nói thật cho cô biết, cỡ như cô, tôi không có hứng thú... Được rồi, không nói giỡn với cô nữa. Nếu tôi đoán không sai, bây giờ cô muốn vội vã báo cáo tình huống cho ông La, tôi không quấy rầy cô..."
Nói xong, không đợi Hà Thanh nói cái gì nữa, Phương Hạo Vân đã xoay người đi.
"Đồ vô sỉ!"
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, Hà Thanh tức giận mắng một câu.
Đợi khi tâm tình hơi bình tĩnh lại, Hà Thanh cẩn thận kiểm tra khắp nơi, xác định là không có gì khác thường, cô mới mở điện thoại đặc biệt lên, gọi cho Lã Thiên Hành. Giống như Phương Hạo Vân đã dự đoán, cô đem chuyện Phương Hạo Vân biết về SeeD nói cho Lã Thiên Hành nghe, hơn nữa còn nói lại những lời uy hiếp của hắn, chuyển lời không sót một chữ nào.
Nghe Hà Thanh báo cáo xong, Lã Thiên Hành dường như hơi im lặng một chút.
Thật lâu sau, giọng nói già nua của Lã Thiên Hành mới truyền ra trong điện thoại : "Hà Thanh, tình huống hôm nay cô báo cáo rất quan trọng... trước kia tôi quả thật đã xem thường đứa nhỏ Hạo Vân này rồi... xem ra trong tay hắn cũng có một lực lượng tình báo lợi hại, và còn có thể trà trộn vào quân đội..."
Hà Thanh nghe thấy thế, kinh hãi nói : "Ông chủ lớn, chuyện này không có khả năng... người của Phương Hạo Vân làm sao mà trà trộn vào trong quân đội được... hơn nữa, người biết chuyện SeeD, nhất định phải là lực lượng trung tâm của quân đội..."
"Suy nghĩ của cô rất có đạo lý... nhưng mà trừ cái này ra, những giải thích khác đều không hợp lý cả..." Lã Thiên Hành thản nhiên nói : "Đứa nhỏ Hạo Vân này đang thị uy với tôi... nó cố ý để lộ lực lượng của mình, thế lực của mình, để cho tôi âm thầm rút SeeD về..."
Trong lòng Hà Thanh căng thẳng, vội hỏi : "Ông chủ lớn, vậy ý của ông là?"
"Đương nhiên là không rút..."
Lã Thiên Hành cười lạnh nói : "Sao tôi có thể nhượng bộ trước sự uy hiếp của nó... đứa nhỏ Phương Hạo Vân này rất nguy hiểm, là một con dao hai lưỡi, dùng tốt thì sẽ rất có ích cho quốc gia, ngược lại thì sẽ thành tai họa cho quốc gia... Cho nên tôi không tiếc mọi giá để thu phục nó... cho dù không thể thu phục, thì ít nhất cũng phải khống chế nó..."
Nói đến đây, Lã Thiên Hành dặn dò : "Hà Thanh, theo tình huống bây giờ, Phương Hạo Vân đang dùng mọi cách để tìm kiếm SeeD của chúng ta... cho nên, bây giờ tôi ra lệnh, trừ phi là bất đắc dĩ, hoặc là vô tình gặp gỡ, sau này cho dù là công khai, cô và SeeD kia cũng không được chủ động gặp mặt, nếu không sẽ xử lý theo quân pháp..."
"Hiểu rồi!"
Hà Thanh ngồi thẳng dậy, trả lời mạnh mẽ.
"Đúng rồi, Phương Hạo Vân hẳn là có hỏi chuyện của Trần Thanh Thanh thông qua cô phải không?" Lã Thiên Hành hỏi.
"Vâng!"
Hà Thanh suy nghĩ một chút rồi nói : "Ông chủ lớn, có câu tôi không biết có nên nói không..."
"Không cần nói, tôi hiểu tâm tư của cô..." Lã Thiên Hành nói : "Ý của cô muốn nói là Hạo Vân có tình với Thanh Thanh, đúng không?"
"Vâng!"
Hà Thanh đáp, lập tức đề nghị : "Thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này đúng là có thể lợi dụng, nhưng dù sao Trần Thanh Thanh cũng là cháu ngoại của ông..."
"Được rồi, việc này không cần nói nữa..." Lã Thiên Hành dường như không vui : "Chuyện này không cần cô nhắc nhở, tôi có chừng mực của tôi.. Hà Thanh, tôi và cô đều là người của quốc gia, cái gì đúng, cái gì sai, tôi đương nhiên có thể phân biệt rõ ràng. Nếu thật sự đến bước đó, tôi cũng chỉ có thể lợi dụng Thanh Thanh để khống chế Phương Hạo Vân..."
Dừng lại một chút, Lã Thiên Hành trầm giọng nói : "Hà Thanh, cô nói với Phương Hạo Vân, chuyện của Long gia, cứ để cho hắn thoải mái mà làm, không cần phải kiêng kỵ..."
Hà Thanh vội vàng hỏi :"Không phải nói Long gia..."
Lã Thiên Hành chặn lời của cô : "Hừ, mấy thế hệ gần đây của Long gia tuy rằng có mạng lưới quan hệ rất lớn, nhưng những năm gần đây bọn họ đã là ra nhiều chuyện xấu... những ngành có liên quan đều đã sớm bất mãn với họ. Tôi đã liên lại với một số người, trừng trị hành vi của Long gia, cấp trên lần này cũng quyết tâm diệt trừ tận gốc..."
Lời này vừa nói ra, Hà Thanh lập tức rùng mình một cái. Thế lực của Long gia cô cũng biết một ít, Long gia ở Hoa Bắc, có thể nói là cây đại thụ rồi, rễ cắm rất sâu xuống đất, không biết lần này vì chuyện của Long gia mà bao nhiêu quan chức phải chịu tội.
Lần đánh cược hôm nay, chẳng qua chỉ mới là một mở đầu, tám giờ tối ngày mai, khoảng cách còn rất xa.
Ánh mắt trời vừa lên, mọi người vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ.
Phương Hạo Vân cũng không ngoại lệ, bây giờ hắn trần trụi, trái phải đều là vưu vật của nhân gian. Tối qua khi trở về, sau khi ăn tối xong, hắn và chị Mỹ Kỳ, Kỳ cùng nhau đi ngủ, chơi cái trò một rồng đấu hai phượng.
Ba người làm việc đến nửa đêm, lúc đó mới chịu yên lặng, sau khi trải qua sự an ủi bằng tình cảm mãnh liệt, ba người cùng ôm nhau mà ngủ.
Hai cô gái, một trái một phải, ôm chặt lấy Phương Hạo Vân, dường như là sợ hắn biến mất vậy. Trên giường, trên đùi của hai người dường như vẫn còn dấu vết của cuộc vui tối qua.
"Ơ..."
Bạch Lăng Kỳ trở mình một cái, trong miệng phát ra một tiếng rên nhỏ, đùi đặt lên trên bụng của Phương Hạo Vân, cái tư thế này đúng là mờ ám.
Có điều, hành động này đã làm cho Phương Hạo Vân thức giấc.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44