Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 521: Công tác trọng điểm
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Trở lại Lâm Khánh, bên ngoài có vẻ mọi thứ yên tĩnh nhưng trên thực tế, ẩn sâu bên trong đang có một cơn sóng ngầm diễn ra.
Giới truyền thông công khai lên án, những bài viết lớn nhỏ trên các tạp chí, báo, ước chừng trăm bài bác bỏ hoàn toàn lại Lưu Vĩ Hồng.
Nhật báo Nhân dân ba lần bày tỏ thái độ. Sau khi ủng hộ cải cách mở cửa, việc bàn luận bắt đầu nghiêng về một phía. Tiếng nói của phái bảo thủ thì gần như mất đi.
“Nhóm đấu sĩ” là những người có ý chí chiến đấu sục sôi. Mặc dù Coi “Kẻ thù” như con rùa rụt đầu nhưng tinh thần hăng hái của “nhóm chiến sĩ” lại không phát tiết ra ngoài một cách hữu hiệu, đến mức đặc biệt khó chịu. Lúc này, Lưu Vĩ Hồng đột nhiên xông ra, nói ẩu nói tả khiến cho sự cao hứng của “nhóm đấu sĩ” như quả bóng xí hơi. Rồi cả một đám lại tinh thần hăng hái tăng vọt, xoa tay tiếp tục nhảy ra, hô to đánh nhau kịch liệt, tuyên bố nếu không triệt hạ được Lưu Vĩ Hồng thì thề không bỏ qua.
Lưu Vĩ Hồng đúng là gặp thời à.
Khi các chiến binh đánh đến hả hê, thì trong lòng lại có sự thay đổi, cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đúng là “Người tốt”, nhìn thấy mọi người không có việc gì làm, thì nhanh chóng trở thành mục tiêu cho người khác có việc để làm.
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để ý.
Những văn nhân này, không dễ dàng nói đến. Họ có cảnh ngộ đáng thương như nhau. Người thì dựa vào lắc cái cán bút để kiếm cơm, cũng như vậy những quan chức thì dùng cái đuôi ve vẩy. Nếu chủ không vui thì mất cơm ăn rồi.
Điều này thật không tốt.
Việc mà không tốt, bình thường đừng làm.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng có thể không để ý tới ngòi bút sắc bén của người khác. Nhưng lại không thể không để ý tới những biến đổi của Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.
Lưu Vĩ Hồng đến huyện một lúc thì cảm thấy không khí bên trong ủy ban thay đổi rất “quái lạ”, nhân viên nhìn thấy hắn đều có sự đố kị. Mắt liếc qua liếc lại, nói gì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Trưởng ban Lưu.
Chỉ có Hướng Vân là giữ vững lập trường.
Lưu Vĩ Hồng vừa đến văn phòng, Hướng Vân nhanh chóng đến pha trà, sắc mặt khó chịu như đang nén cơn tức.
- Tiểu Hướng, ngồi một lát đi, có gì cứ nói thẳng, đừng lo.
Lưu Vĩ Hồng cười khẽ, hỏi han Hướng Vân.
Hướng Vân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng. Lưu Vĩ Hồng lôi ra bao thuốc lá đặc biệt, đưa cho Hướng Vân một điếu, hắn cũng ngậm một điếu. Hướng Vân vội vàng châm thuốc cho hắn.
- Tiểu Hướng, đừng vội, đừng lo lắng, nói đi, có chuyện gì?
Lưu Vĩ Hồng rít hai hơi thuốc, không vội vàng không hấp tấp lên tiếng hỏi.
Hướng Vân vẻ mặt nghiêm trọng nói:
- Trưởng ban Lý, mười ngày ngài đi công tác, Bí thư Mộ nói xấu ngài khắp mọi nơi. Nói rằng ngài phạm sai lầm nghiêm trọng, cấp trên nhất định sẽ điều chỉnh công việc của ngài. Ngoài ra còn nói, ngài ở Lâm Khánh mãi là cái đuôi thỏ, không thể dài ra được.
Mặc dù Hướng Vân phẫn nộ khi nói đến Mộ Tân Dân dùng những lời đả kích Lưu Vĩ Hồng, nhưng những lời đó đã giảm bớt đi nguyên văn rồi. Nguyên văn lời của Mộ Tần Dân còn khó nghe hơn nhiều.
Lưu Vĩ Hồng lặng lẽ nói:
- Ông ta còn làm gì nữa?
Hướng Vân liền nói với Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tân Dân còn lần lượt tìm và nói chuyện riêng với những tên cẩu cán bộ của tất cả các cơ quan. Không những nói với ba Phó chủ tịch, mà ngay cả Trưởng các phòng ban cũng nói, khiến cho bọn họ có khoảng cách rõ ràng với Lưu Vĩ Hồng, không theo hắn để phạm sai lầm lớn.
Vậy nên hiện tại những người trong ban Tổ chức cán bộ cảm thấy hoang mang, lo sợ. Không ai có tâm trạng làm việc.
Không đáng tin nữa phải đổi người khác. Chính miệng hắn “nhắc nhở”, bảo những cán bộ cấp dưới đừng lo lắng, điều này là không thể.
Về cơ bản là trùng với thông tin mà Lưu Vĩ Hồng có được. Thời gian mà hắn ở Bắc Kinh, thường liên lạc với cấp dưới thân tín của hắn là Hùng Quang Vinh, Mã Cát Xương, Tiết Chí Dân. Hùng Quang Vinh là người báo cáo và cung cấp thông tin như vậy. Nhưng, những gì mà Hùng Quang Vinh báo cáo chủ yếu là phương hướng động thái của các nhà lãnh đạo khác. Được biết Mộ Tân Dân vừa tìm ủy viên huyện ủy, và Phó chủ tịch huyện nói chuyện, nói bọn họ giữ vững lập trường, không thể phạm vào con đường sai lầm.
Phải thế nào mới gọi là vững lập trường, không phạm đường sai? Mộ Tân Dân cũng nói một cách rõ ràng, nhất định phải xử phạt Lưu Vĩ Hồng.
Có như vậy mới có thể chứng minh rõ lập trường của mọi người là kiên định.
Hơn nữa, thông tin bên Chu Thần chuyển đến cũng không lấy làm lạc quan. Anh ta nói với Lưu Vĩ Hồng, Mộ Tần Dân hành động rất đáng sợ. Mấy ngày này, hình như ông ta đến nhà hỏi thăm tất cả các lãnh đạo của địa ủy, nói cũng chỉ một chuyện là quan điểm của cán bộ Lưu Vĩ Hồng là sai lầm, không thể giữ lại làm một chức vụ quan trọng như vậy ở huyện Lâm Khánh. Phải tẩy ra bên ngoài để đảm bảo sự trong sạch của đội ngũ cán bộ và ban lãnh đạo huyện Lâm Khánh.
Thậm chí lãnh đạo ở đây thể hiện thái độ như thế nào, thậm chí là không có thái độ gì, Chu Thần cũng không rõ.
Nhưng Mộ Tần Dân nhào nặn sự việc như vậy, với thân phận là Bí thư huyện ủy, vẫn có thể gây ảnh hưởng không nhỏ. Trong khoảng thời gian này, huyện Lâm Khanh có thể nói thần hồn nát thần tính, không biết sự việc này sẽ dẫn đến kết cục như thế nào. Nhưng hầu hết các cán bộ đều lo lắng cho Lưu Vĩ Hồng. Các cán bộ ở huyện Lâm Khánh cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thực sự quá to gan, phải chăng đã phạm phải sai lầm khó nói. Ít nhất bất kính với nước Nga vĩ đại, là rất nguy hiểm. Mặc cho ai cũng biết như vậy có thể làm bất ổn về ngoại giao.
Những nhà lãnh đạo quốc tế chúng ta có thể đánh giá như vậy sao?
Huống hồ đây đều là những người đi đầu trong trận địa chủ nghĩa khoa học xã hội.
Trưởng ban Lưu còn quá non trẻ rồi. đúng là nghé con không sợ hổ dữ.
Hướng Vân còn trẻ, nên chưa có đủ khôn ngoan.
Cậu ta kính phục Lưu Vĩ Hồng dám nói dám làm, hết lòng giúp dân. Đặc biệt không dùng biện pháp đâm dao sau lưng như Mộ Tân Dân, làm vậy không có phong thái của Bí thư huyện ủy.
Nghe xong những lời trần thuật phẫn nộ của Hướng Vân, Lưu Vĩ Hồng trầm ngâm lại, nói:
- Tiểu Hướng, cậu gửi thông báo, đưa ra một mệnh lệnh ...
Lưu Vĩ Hồng dơ tay lên, nói:
- 9h tất cả nhân viên đều đến tham dự cuộc họp.
- Vâng!
Hướng Vân vội vàng đứng dậy, đáp lại, rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lưu Vĩ Hồng hơi dựa lưng ra sau, mắt nhìn vào tấm lịch trên bàn, đã là ngày 19 tháng 8!
Thực sự, tâm tư của Lưu Vĩ Hồng đã không còn nghĩ đến sự việc này. Bài viết đã được gửi đi, tiếp tục diễn ra như thế nào không do hắn quyết định. Mấy vị người Liên Xô đó nếu “nể tình”, Chủ tịch Lưu tự nhiên có tiếng tăm. Nếu không “nể tình”, vậy thì theo kế hoạch đã định. Ông cụ đã tỏ rõ thái độ, Lưu Vĩ Hồng tất phải biết làm chuyện gì.
Giờ hắn chuyển sang công việc khác.
Công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm các cán bộ.
Đây mới là việc hắn quan tâm nhất.
Lần này trở lại Bắc Kinh, về công hay về tư đều không tránh khỏi giáp mặt với Mã Quốc Bình. Hiện tại hắn và nhà cô út thường xuyên qua lại, đặc biệt là với Mã Quốc Bình. Mã Quốc Bình càng ngày càng xem trọng Lưu Vĩ Hồng. Ông ta đối với chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ ở huyện Lâm Khánh rất tán thành, cho rằng nó rất có ý nghĩa quan trọng. Ông ta dặn dò hắn nhất định phải nắm chắc sự việc này, mau chóng chứng thực để rút ra được nhiều kinh nghiệm.
Kinh nghiệm này có lẽ so với “kinh nghiệm Lâm Khánh” càng có uy lực hơn. “Kinh nghiệm Lâm Khánh” không phải là sự sáng tạo độc đáo. Chỉ là đối với việc thực hành các văn kiện trước đây, trong quá trình thực hiện, có một vài ý tưởng mới, nhưng nguồn gốc không phải từ huyện Lâm Khanh đưa ra. Việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ lần này của Lưu Vĩ Hồng mới chân chính là “sáng tạo” .
Nếu làm tốt thì đây là sự cống hiến vô cùng to lớ.
Mã Quốc Bình là ủy viên trong ban Tổ chức Trung ương, cấp Thứ trưởng. Về phương diện ánh mắt thì Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không nghi ngờ.
Rất nhanh, Hướng Vân lại quay trở lại, báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, toàn thể cán bộ công nhân viên chức đều đã tập trung đến phòng họp, đợi Trưởng ban Lưu đến chủ trì hội nghị.
- Ừ, đi thôi!
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu đứng dậy.
Hướng Vân cầm lấy túi văn kiện và ly nước đi theo sau, trong lòng cảm giác “bi ai”. Lần này, nếu thật sự như lời Mộ Tân Dân nói, thì Trưởng ban Lưu cái đuôi thỏ dài ra không được. Loại thư ký như y sẽ bị xui xẻo lây. Bí thư Mộ khẳng định không có thiện cảm với y. Đến lúc giải quyết triệt để Lưu Vĩ Hồng, nhân tiện kéo quân cờ Hướng Vân vào vị trí không ra gì cũng là việc đơn giản.
Nhưng Hướng Vân cảm thấy, càng ở thời điểm này thì anh ta càng biểu hiện giống như một nam tử hán..
Mạnh Tử đã có câu: Đã đấu tranh thì đấu tranh đến cùng, quyết không chùn bước.
Trong phòng họp của huyện ủy, hơn hai mươi người đã đến trông rất chỉnh tề, không thiếu một ai. Dù cho bọn họ có nghĩ gì, Lưu Vĩ Hồng vẫn là Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Vậy nên vẫn phải nể mặt một chút.
Hơn nữa, mặc dù Bí Thư Mộ đã thề là đem Trưởng ban Lưu ra khỏi huyện Lâm Khánh, nhưng rốt cuộc có làm được hay không cũng thật khó nói. Trong lịch sử của huyện Lâm Khánh, chưa từng thấy một Bí thư huyện ủy cương quyết, cũng như người Trưởng ban tổ chức cán bộ cứng rắn như vậy.
Bí Thư Mộ nhằm vào Trưởng ban Lưu không chỉ một vài lần, dường như đến bây giờ vẫn chưa thấy được sự thành công của ông ta.
Bởi vậy đối với lời nói của Bí Thư Mộ, mọi người đều có thái độ nửa tin nửa ngờ, cũng không nên một lần không cẩn thận, bị ông ta lừa, cuối cùng phát hiện sai lầm nghiêm trọng. Trong quan trường có thể phạm phải một vài sai lầm, nhưng cũng có những sai lầm không thể phạm phải, nếu không thì không có cơ hội thay đổi.
Thời gian mà Lưu Vĩ Hồng làm Trưởng ban tổ chức cán bộ không lâu. Mọi người có thể đều quen với thủ đoạn của hắn đối với kẻ thù, cái đó gọi là “ độc”. Tô Chí Kiên đắc tội với hắn, bị Lưu Vĩ Hồng nhớ từng từng li từng tí, nắm hết quyền lực trong tay Tô Chí Kiên, nhất định khiến cho ông ta phải nghỉ việc.
Trong quan trường, bạn phải đắc tội với những người không nên đắc tội thì sẽ phải chuẩn bị tư tưởng về hưu.
Cho nên, khi Lưu Vĩ Hồng đi vào cuộc họp, Lý Cương đầu tiên đứng dậy, vỗ tay hoan nghênh, mọi người bỗng nhiên làm theo, trong cuộc họp rộ lên tiếng vỗ tay, thậm chí còn hơn tiếng vỗ tay ngày đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nhậm chức.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 522: Trưởng ban Lưu, phải nhẫn nhịn
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười hướng về hàng ghế đại biểu bắt tay với ba vị phó ban mà không hề có vẻ mặt khác thường. Sau đó quay người giơ hai tay lên vẫy, tiếng vỗ tay dần dần mất đi.
Tất cả mọi người chăm chú vào nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trên vị trí Chủ tịch.
Vốn dĩ nghĩ rằng Lưu Vĩ Hồng mở cuộc họp này là chắc chắn nói đến sự việc trên tờ báo đó, để biện hộ, đồng thời nói một vài lời để giữ thể diện.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại không hề đề cập đến bài viết, mà mở miệng là nói đến vấn đề chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Vấn đề này vốn dĩ là sáng kiến của hắn, hắn đưa ra như để tự đề cao hắn vậy. Đương nhiên, Trưởng ban Lưu mở cuộc họp này không phải vì khoe khoang năng lực của mình. Trong hội nghị, hắn nói tỉ mỉ về các mặt của chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, chủ yếu là nói lý thuyết kết hợp thực tế. Dù sao việc này chỉ mới thử nghiệm ở huyện Lâm Khánh, vẫn chưa có kinh nghiệm.
Nhưng khả năng làm báo cáo của Lưu Vĩ Hồng rất giỏi. Mỗi lần hắn bắt đầu cuộc họp, mọi người đều nghiêm túc chú ý lắng nghe. Bởi vì báo cáo hắn viết rất có ý nghĩa, nói đúng trọng điểm, nếu ai không chăm chú nghe thì sẽ dễ hiểu sai ý của hắn. vậy thì có chuyện lớn rồi.
Cùng với sự lý giải sâu sắc và dễ hiểu của Lưu Vĩ Hồng, tâm tư mọi người từ lúc nào đã chuyển sang việc công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ. Lưu Vĩ Hồng khiến cho mọi người thay đổi suy nghĩ theo hắn.
Sau khi nói lý lẽ xong, hắn trực tiếp phân công nhiệm vụ, yêu cầu ba Phó trưởng ban mang theo người tự thâm nhập vào cơ sở, để tìm hiểu suy nghĩ chân thực của quần chúng về chế độ công khai bổ nhiệm và miễn nhiệm cán bộ, phải tận hết khả năng để thu thập tư liệu sống.
Các cán bộ trong tổ chức rất mẫn cảm với vấn đề này, vừa nghe sự bố trí của Trưởng ban Lưu thì biết ngay hắn lại muốn làm “Kinh nghiệm Lâm khánh” rồi. Làm lãnh đạo, không chỉ làm nên một vài thành tích phải không? Về vấn đề xây dựng kinh tế, Lưu Vĩ Hồng vừa làm cái gì thì cái đó đều nhanh chóng trở thành kiểu mẫu “Thoát khỏi nghèo khó làm giàu” trong toàn bộ địa khu, cho nên bây giờ về vấn đề xây dựng Đảng cũng nên tạo chút thành tích. Đối với một cán bộ lãnh đạo cơ sở mà nói, đã có thành tích xây dựng kinh tế, lại có thành tích xây dựng công tác Đảng. điều này là nguồn vốn chính trị rất tốt.
Tất cả mội người đều cảm thấy, suy nghĩ của Trưởng ban Lưu rất hay nhưng đáng tiếc là không đúng thời cơ.
Hiện tại vấn đề nóng hổi mà cả huyện chú ý là bài viết trên tạp chí “Tiếng Kèn”. Nếu Trưởng ban Lưu làm không tốt thì sau hai ngày tới hắn đã không còn là Trưởng Ban tổ chức cán bộ rồi, lúc này ra sức làm chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm công khai còn có ý nghĩa gì chứ?
Tuy nhiên không ai dám mở miệng.
Mặc dù Lưu Vĩ Hồng còn ít tuổi, thời gian làm Trưởng ban tổ chức cán bộ cũng không lâu, nhưng rất có uy. Hắn lấy hành động thực tế nói rõ ràng với mọi người, chỉ cần là việc hắn muốn làm, nhất định hắn sẽ làm được
Nhìn cái dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, dường như hắn đã dự liệu trước.
Dù sao hiện tại hắn vẫn là Trưởng ban, cứ làm theo sự dặn dò của hắn.
Nếu thật muốn làm trái ý hắn, đến lúc đó sửa chữa sai lầm cũng không muộn.
Từ Lý Cương trở xuống, tất cả mọi người đều có suy nghĩ như vậy, kiên quyết ủng hộ. Trưởng ban Lưu anh minh nhất định làm tốt công tác bổ nhiệm và miễn nhiệm công khai, phải làm thật triệt để. Ngày mai vừa đi làm sẽ làm ngay chỉ thị của Trưởng ban Lưu.
Cái này gọi là kế hoạch cản không nổi biến hóa, biến hóa cản không nổi lãnh đạo.
Hội nghị Ban tổ chức cán bộ vừa mới kết thúc thì liền nhận được thông báo khẩn cấp của Văn phòng huyện ủy, thông báo chiều 2h30 mời họp tất cả các cán bộ lãnh đạo chủ chốt cấp trưởng phòng trở lên, nhất định phải có mặt, không ai được vắng.
Nhận được thông báo này, Lý Cương và Lâm Cách liếc nhìn nhau, trong lòng dâng lên một nỗi bất an.
Lý Cương và Lâm Cách đều là cán bộ cấp Trưởng phòng.
Lúc này trong huyện khẩn cấp mở Hội nghị, mời các cán bộ cấp trưởng phòng trở lên, dù không nói ra nhưng chắc chắn là liên quan đến bài viết của Lưu Vĩ Hồng, chỉ không biết Mộ Tân Dân định giở trò gì.
Xem ra cuộc chiến giữa Bí thư Mộ và Trưởng ban Lưu cũng đến hồi phân thắng bại.
Sau quyết chiến, sẽ luôn có kẻ thắng người thua.
Lưu Vĩ Hồng ở văn phòng liền nhận được điện thoại của Đăng Trọng Hòa.
- Trưởng ban Lưu, về rồi à?
Giọng nói của Đặng Trọng Hòa vẫn điềm đạm như trước, nhưng Lưu Vĩ Hồng có thể nhận ra sự lo lắng ẩn sau lời nói đó. Mười ngày qua, Đặng Trọng Hòa chắc chắn không thể ngủ ngon được.
- Xin chào chủ tịch Huyện!
Lưu Vĩ Hồng nói với giọng điệu nhẹ nhàng.
- Trưởng ban Lưu nhận được thông báo họp rồi phải không?
Đặng Trọng Hòa cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng ngay vào vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng đáp:
- Đúng, vừa mới nghe tiểu Chu gọi điện thông báo.
Đặng Trọng Hòa im lặng một lát, hạ giọng nói:
- Trưởng ban Lưu, Bí thư Mộ có thể sẽ phát biểu trong cuộc họp. Tôi có một đề xuất...
Nói tới đây, Đặng Trọng Hòa do dự dường như đang suy xét nên nói thế nào. Lưu Vĩ Hồng cũng không vội giục, lặng lặng cầm lấy ống nghe, đợi đề nghị của Đặng Trọng Hòa.
- Tôi thấy, nếu ông ta muốn nói gì thì để ông ta nói xong cho hết, chỉ cần không phải là quyết định chính thức của tổ chức thì không cần phải để ý.
Đặng Trọng Hòa nói ra ý kiến của mình.
Câu nói này không được rõ ràng. Có thể thấy, Mộ Tân Dân lúc mở cuộc họp này, nhất định là muốn nhằm vào bài viết trên tạp chí “Tiếng Kèn”. Mộ Tân Dân mở cuộc họp hội nghị thường vụ khẩn cấp là muốn nghiêm khắc xử phạt Lưu Vĩ Hồng, tạm thời cách chức, bắt làm văn bản kiểm điểm, nếu không thỏa mãn ý nguyện, Mộ Tân Dân sẽ không từ bỏ ý đồ này. Không đi theo trình tự của cơ quan thì đi theo đường lối của quần chúng, phát động cán bộ quần chúng của toàn huyện phê bình những suy nghĩ và quan điểm sai lầm của Lưu Vĩ Hồng. Chỉ cần tạo tiếng vang lớn thì có ảnh hưởng nhất định. Đến lúc này Mộ Tân Dân có thể trao đổi cò kè được với các lãnh đạo Địa ủy.
Có lẽ các cán bộ lãnh đạo Địa ủy cũng đang đợi thời cơ!
Về phía Đặng Trọng Hòa, trong lúc này vẫn nên thủ thế. Gã lo lắng Lưu Vĩ Hồng còn trẻ nóng vội, trong hội nghị nếu đứng lên tranh luận với Mộ Tân Dân thì sẽ càng vạch áo cho người xem lưng.
Nhìn xem, Lưu Vĩ Hồng này thực sự rất ương ngạnh, hoàn toàn không thể phê bình hắn ta, dù cho hắn có phạm sai lầm hắn cũng ngang nhiên chống đối, cán bộ như vậy đâu còn có ích gì chứ?
Tình hình căng thẳng như bây giờ, quá mức cứng rắn, mạnh mẽ không phải là chuyện tốt.
Cứng quá thì dễ gãy thôi!
Đặng Trọng Hòa không yên tâm vì tính khí nóng nảy của Lưu Vĩ Hồng nên cố ý gọi điện thoại nhắc nhở hắn. Thực ra trong lòng Đặng Trọng Hòa không phải là không do dự. Gã có chút không rõ về ý đồ thực sự trong bài viết của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc như thế nào. Lúc này mà hết lòng ủng hộ hắn thì không phải không có rủi ro. Mười ngày qua, các phương tiện truyền thông trên toàn quốc đều chỉ trích việc Lưu Vĩ Hồng dùng ngòi bút làm vũ khí, nói điều xằng bậy, dường như hắn đã phạm phải một “tội ác tày trời”. Nhưng Đặng Trọng Hòa sau nhiều lần suy nghĩ, vẫn quyết định tiếp tục hợp tác với Lưu Vĩ Hồng. Bởi vì gã phát hiện ra một điểm quan trọng, đó là “Nhật báo Nhân dân” không hề có bài bác bỏ bài viết của Lưu Vĩ Hồng.
Điều này mới là điểm quan trọng nhất.
Trước đó, “Nhật Báo Nhân Dân” ba lần viết bài ủng hộ phái cải cách, thái độ rất rõ ràng. Nguyên nhân chính là do “Nhật báo Nhân dân’ thái độ rõ ràng, mới khiến cho cuối cùng dư luận cả nước cũng nghiêng về một bên.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng viết bài đưa lên “Tiếng Kèn” đã hơn mười ngày rồi, “Nhật báo nhân dân” cũng không có phản hồi. Thậm chí mấy ngày trước xuất bản “Tiếng Kèn” số mới nhất, đều có đăng các bài viết bác bỏ Lưu Vĩ Hồng. Đây cũng là hiện tượng bình thường. “Tiếng Kèn” là tạp chí của Đảng, vốn dĩ là những ý kiến phát biểu của các cán bộ Đảng viên, tập san đầu tiên đăng bài viết của Lưu Vĩ Hồng, không có nghĩa là “Tiếng Kèn’ ủng hộ quan điểm của hắn, kỳ sau đăng bài viết bác bỏ, cũng không có nghĩa là “Tiếng Kèn’ đã thay đổi thái độ. Cái này với “Nhật báo Nhân dân” khác nhau về bản chất. Xã luận trên ‘Nhật báo Nhân dân’ chính là đại diện cho quan điểm của chính mình.
Chính vì thế, khi Nhật báo Nhân dân vẫn án binh bất động như trước. Điều này nói lên điều gì?
Nói rằng Trung ương vẫn không có ý kiến thống nhất, quan điểm của Lưu Vĩ Hồng chưa chắc đã sai.
Từ Tỉnh đến Địa khu, cho tới nay vẫn không có bất kì vị lãnh đạo quan trọng nào có thái độ rõ ràng với việc này, cũng có thể gián tiếp chứng minh suy đoán của Đặng Trọng Hòa là có lý. Một số người cũng đang quan sát, chưa có tín hiệu rõ ràng, ai cũng không dễ bày tỏ thái độ, càng những người ở chức vụ cao càng cẩn thận từng đường đi nước bước. Một khi phạm phải sai lầm, chức vụ có cao đến đâu cũng không đỡ nổi.
Lão Mộ này không biết uống nhầm thuốc gì mà bám riết không tha Lưu Vĩ Hồng. Cũng năm mươi mấy tuổi rồi, tính khí bộc trực, không có một chút trí tuệ chính trị.
Đặng Trọng Hòa suy nghĩ mãi không ra.
Tuy nhiên, Đặng Trọng Hòa cũng không định đi tìm hiểu xem Mộ Tân Dân nghĩ gì, gã chỉ quan tâm đến việc của gã.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tôi biết chuyện này, Chủ tịch Huyện yên tâm.
Đặng Trọng Hòa cười khổ trong điện thoại. Gã vẫn chưa thật sự yên tâm, tính cách của Lưu Vĩ Hồng nhất định không dễ dàng chịu khuất phục. Hơn nữa Lưu Vĩ Hồng giọng điệu quá mức thoải mái, khiến Đặng Trọng Hòa trong lòng càng thêm thiếu tự tin.
- Trưởng ban Lưu, mấu chốt của việc này còn phụ thuộc vào cấp trên. Tất cả mọi người trong Huyện đều không có quyền quyết định.
Đặng Trọng Hòa tiến thêm một bước khẽ nhắc nhở Lưu Vĩ Hồng một câu.
- Cậu đừng cãi nhau với lão Mộ trong cuộc họp, điều đó là vô ích. Sẽ chỉ khiến cho mọi người tóm lấy nhược điểm không tôn kính lãnh đạo của cậu.
- Đúng là như vậy, cảm ơn chủ tịch Huyện, lần này tôi đem từ Bắc Kinh về một ít đồ, tối nay đưa qua cho Chủ tịch Huyện nếm thử.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói rất thoải mái.
Đặng Trọng Hòa sửng sốt, lập tức nói mấy câu khách sáo rồi ngắt điện thoại. Nhìn vào máy điện thoại, Đặng Trọng Hòa không kìm nổi lắc đầu liên tục.
Người này là loại người nào?
Thật sự nhìn không ra!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 523: Hội nghị đấu tranh phê bình
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hơn hai giờ chiều, các cán bộ lãnh đạo chủ chốt huyện Lâm Khánh lục tục đến phòng họp lớn của Huyện ủy. Mộ Tân Dân đã hạ lệnh, toàn bộ cán bộ đương chức cấp trưởng phòng trở lên trong toàn Hjuyện, bao gồm Hội đồng nhân dân, Mặt trận Tổ quốc, phó Chủ tịch, chỉ cần không đi công tác, không phải bệnh nằm viện đều phải tham dự cuộc họp này.
Mộ Tân Dân tuy chưa từng thật sự xây dựng uy quyền của y ở Lâm Khánh, nhưng những chuyện thế này không ai dám nghịch ý y. Huống chi tình hình hiện tại rất nhạy cảm, huyện Lâm Khánh đang nổi lên nhân vật thứ hai, nếu vô ý có thể bị Mộ Tân Dân mài cho bằng.
Chỉ cần “giải quyết” xong, uy vọng của Mộ Tân Dân sẽ cao vút.
Đây là điều mà mọi người cùng công nhận.
Hơn nữa, thật ra mọi người đều trông đợi cuộc họp lần này để nhìn xem cảnh tượng hai vị cứng đầu này đấu đá nhau. Mọi người thường ngày cũng không có môn giải trí nào có tính kích thích.
Không như cuộc họp lần trước, Mộ Tân Dân, phó Bí thư Chu Vân Đan, Chánh văn phòng Huyện ủy Mễ Hiền Hoa không khoan thai đến chậm mà đã an vị rất sớm trên đài chủ tịch, đợi các vị cán bộ tới.
Mộ Tân Dân cũng là bộ dạng cũ, bộ mặt đăm chiêu như toàn bộ người trên thế giới đều thiếu tiền của y.
Các cán bộ vốn tụm năm tụm ba kết thành nhóm mà đến, trên đường đi vừa nói vừa cười, vào đến phòng họp thấy bộ mặt sưng xỉa của Mộ Tân Dân, lập tức không còn một tiếng động, trở nên nghiêm túc vô cùng, tự ngồi xuống đúng chỗ, ngồi thằng người rất nghiêm trang.
Mộ Tân Dân muốn có hiệu quả như thế.
Hôm nay y muốn mở cuộc họp này là để lên án công khai Lưu Vĩ Hồng, nếu tất cả mọi người cười hi hi ha ha thì còn uy nghiêm gì nữa. Hiệu quả của việc đấu tranh này lại càng suy giảm.
Cuộc họp nghiêm túc, không khác biệt quy tắc trước kia, lúc Mộ Tân Dân ở Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy. Chỉ cần y trương bộ mặt chết người ấy ra thì mới dựng sào đã thấy bóng.
Các lãnh đạo khác trong Huyện cũng lục tục kéo đến.
Tiểu Chu, thư ký của Mộ Tân Dân dẫn theo vài nhân viên làm việc trong văn phòng Huyện ủy, bận rộn tiếp khách. Trên mỗi vị trí đều để mấy tờ báo và tạp chí có đăng bài viết của Lưu Vĩ Hồng, hơn nữa lời nói còn rất quyết liệt, nhìn qua đã thấy Mộ Tân Dân chuẩn bị kỹ lưỡng cho cuộc họp này.
Lần này, dủ không thể lật đổ được Lưu Vĩ Hồng, cũng phải khiến hắn bị ghét bỏ.
Được Mộ Tân Dân tiếp đón như thế hẳn là không còn đường sống.
Dường như có người đã có ý bất mãn với y, nhậm chức Bí thư Huyện ủy gần một năm, nếu không thể áp chế được Lưu Vĩ Hồng thì danh vọng của Lưu Vĩ Hồng sẽ ngày càng cao.
Cơ hội trời ban như thế sao lại có thể bỏ qua?
Lưu Vĩ Hồng tới một mình không đi cùng các lãnh đạo Huyện ủy khác, thậm chí cũng không đi cùng Lý Cương và Lâm Cách. Có lẽ hiện giờ Lý Cương và Lâm Cách đang bất an, Lưu Vĩ Hồng rất thông cảm cho sự khó xử của họ, không làm khó họ thêm.
Nhìn thấy thân hình cao lớn của Lưu Vĩ Hồng xuất hiện trong phòng họp, trong phòng vốn có chút tiếng động còn sót lại, bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Một số cán bộ đang chuẩn bị bưng chén lên uống nước, không kìm nổi phải đặt chén xuống, nín thở nén hơi nhìn vị Trưởng ban Tổ chức cán bộ trẻ tuổi, trong mắt toát ra ý kính sợ.
Cuộc họp này của Mộ Tân Dân riêng để đối phó Lưu Vĩ Hồng, làm mất thể diện của người kia, lột da Lưu Vĩ Hồng.
Không phải bất cứ ai cũng có thể được Bí thư Huyện ủy mời dự cuộc họp phê bình. Mộ Tân Dân chắc chắn là đã thử qua các biện pháp khác không hiệu quả nên lúc này mới quyết định làm “phong trào quần chúng”. Đây cũng là thủ đoạn cuối cùng của Mộ Tân Dân. Nếu cuộc họp lần này không thể làm ngã dáng vẻ “kiêu ngạo bệ vệ” của Lưu Vĩ Hồng thì Mộ Tân Dân không thể nghĩ ra được cách nào tốt hơn.
Còn uy vọng của Lưu Vĩ Hồng thì chắc chắn sẽ lên đến một tầng cao mới.
Đã có ý “quyết chiến đến hơi thở cuối cùng”.
Lưu Vĩ Hồng tươi cười bước qua đài chủ tịch ngồi xuống, thoạt nhìn thấy tư thế ngồi khá tùy tiện. Ngược lại với toàn bộ hội trường, hắn mang vẻ mặt thoải mái nhất.
Hai giờ hai mươi mấy phút, trên hội trường cơ bản đã ngồi đầy đủ, chỉ còn Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc huyện chưa tới.
Trong phòng họp vang lên liếng giở báo sột soạt. Không khí trong hội trường áp lực như thế, mọi người không ai nói chuyện với nhau, càng không thể giống như một tên ngốc thất thần ngồi đó trước đống báo và tạp chí.
Đây cũng là một trong những mục đích của Mộ Tân Dân.
Mọi người nhìn đống báo chí trước mặt có vẻ hiểu biết, đối với những lời phê phán nhằm vào Lưu Vĩ Hồng rất có lợi. Không phải Mộ Tân Dân tôi nhằm vào Lưu Vĩ Hồng mà thật sự là hắn phạm sai lầm nghiêm trọng, không phê bình không được.
Bài viết đó, vốn các cán bộ tham dự cuộc họp đều đã xem qua, nhưng giờ nhìn lại, cảm giác tự nhiên không giống, dường như cảm thấy Lưu Vĩ Hồng đã chọc đúng tổ ong vò vẽ, tình hình không thể chịu nổi rồi.
Một Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy nho nhỏ như anh lại dám phê bình nhà nước, lại còn công nhiên phê bình người lãnh đạo tối cao của Đảng Cộng Sản Liên Xô, không khỏi tự hại chính mình sao?
Gần đến giờ họp, Đặng Trọng Hòa cùng với một đồng chí lão thành năm mươi mấy tuổi cùng đi đến, vị đó chính là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc.
Như vậy, Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch Huyện an vị ở giữa đài Chủ tịch, Chủ tịch Hội đồng nhân dân và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc chia ra hai bên. Lần này Đặng Trọng Hòa khách khí, nhường Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc ngồi bên cạnh Mộ Tân Dân, còn mình chuyển chỗ ngồi.
Kính lão đắc thọ là truyền thống của nước ta mà.
Mộ Tân Dân đứng dậy bắt tay Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, nét mặt nghiêm nghị gượng cười, xem như đủ lễ.
- Các đồng chí, giờ chúng ta họp.
Sau khi chào hỏi Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Mộ Tân Dân lại ngồi xuống, lại trưng ra vẻ mặt chết người, không có chút thoải mái nào, hắng giọng, nói với giọng cực kỳ nghiêm túc.
Phòng họp yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn về phía Bí thư Huyện Ủy.
- Hôm nay triệu tâp mọi người đến cuộc họp này, nguyên nhân chắc hẳn mọi người cũng đã biết. Hiện nay, ở huyện chúng ta xuất hiện một tư tưởng cực kỳ sai lầm, một quan điểm cực kỳ nguy hiểm. Có người hoài nghi với sự nghiệp tiến hành cải cách mở cửa của chúng ta. Đầu tháng này, có người đăng một bài văn trên báo “Tiếng Kèn”, tiêu đề là “Bàn về sai lầm trong cải cách ở Liên Xô”, phụ đề là “Đề cao gấp trăm lần đối với phần tử dã tâm”. Tôi tin rằng, mọi người đều đã đọc qua bài viết này. Tác giả này là ai? Cũng không gạt mọi người, chính là một đồng chí ngồi cùng chúng ta hôm nay, đồng chí Trưởng Ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lưu Vĩ Hồng!
Mộ Tân Dân sa sầm mặt, cao giọng nói với cái microphone trước mặt, vì hơi nghiêm túc quá, hơn nữa microphone hơi lệch, khiến giọng nói của y trở nên rất lạ lùng.
Tuy mọi người đã sớm đoán được nội dung cuộc họp, nhưng Mộ Tân Dân nêu đích danh Lưu Vĩ Hồng khiến không khí trong phòng họp như bị nén chặt lại, mỗi người đều không có nổi nửa điểm tươi cười, một đám ngồi nghiêm chỉnh nhìn không chớp mắt, chỉ có điều khóe mắt lại dừng trên mặt Lưu Vĩ Hồng.
Vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng vẫn bình tĩnh như cũ, không chút gợn sóng, thậm chí hắn còn nâng chén trà lên uống, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, dường như không nghe thấy Mộ Tân Dân đang lên án khan cả giọng, giống như Bí thư Mộ đang nói về người khác, không liên quan đến đồng chí Lưu Vĩ Hồng.
Mà hắn cũng rất khác với một đám lãnh đạo đang sa sầm mặt, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy họ cũng rất khác nhau. Hai hàng lông mày của Đặng Trọng Hòa nhíu lại, ánh mắt lo âu. Lý Học Trí cũng thế, thậm chí chân mày còn nhíu sâu hơn Đặng Trọng Hòa. Nếu xét về quan hới Lưu Vĩ Hồng, Lý Học Trí cũng không thân bằng Đặng Trọng Hòa, nhưng xét quan hệ thì Đặng Trọng Hòa xa hơn Lý Học Trí vì Lục Đại Dũng rất coi trọng Lưu Vĩ Hồng. Lý Học Trí rất rõ, hiện giờ Mộ Tân Dân công khai nã pháo vào Lưu Vĩ Hồng, tình thế như vậy Lý Học Trí không tiện lên tiếng ủng hộ Lưu Vĩ Hồng, trong lòng rất lo âu. Chu Vân Đan và Mễ Hiền Hoa đều có vẻ mặt nghiêm túc, nhưng mọi người vẫn thấy trong mắt họ một tia phấn khởi.
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, tôi hỏi cậu, cậu công kích việc cải cách của Liên Xô một cách ác ý như vậy, công kích ác ý người lãnh đạo tối cao của nước xã hội chủ nghĩa láng giềng là có dụng ý gì?
Toàn bộ câu hỏi của Mộ Tân Dân rất khốc liệt.
Hai hàng chân mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhướng lên, hỏi với vẻ lạ lùng:
- Bí thư Mộ, đây là biện luận sao? Tôi có thể lên tiếng không?
Mộ Tân Dân ngẩn ra, y vốn định dùng cuộc họp phê bình này với phương thức nhấn mạnh giọng điệu để nâng cao hiệu quả phê bình. Các cuộc họp phê bình trước, đối tượng bị phê bình đều thúc thủ, bị kiềm chế chặt chẽ, nào dám cãi lại? Mộ Tân Dân chỉ chú ý đến lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị mà quên đi điều này.
Lưu Vĩ Hồng ngồi ngay ngắn trên đài chủ tịch, không thúc thủ, không bị kiềm chế, bỗng buông một câu tùy tiện khiến bí thư Mộ không kịp trở tay.
- Không, đây không phải cuộc tranh luận, cậu không được ngắt lời tôi.
Sau lúc sững sờ, Mộ Tân Dân nổi giận đùng đùng nói.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Không thành vấn đề. Tôi chỉ muốn hỏi cho rõ, bằng không tôi không dám không trả lời câu hỏi của Bí thư đâu.
Trong phòng họp vang lên một trận cười, thậm chí có người còn khẽ nhịp chân, có người còn thì thầm một chữ “khá” nữa.
Cốt khỉ vẫn là cốt khỉ, chỉ thuận miệng nói một câu đã làm Bí thư Mộ sượng mặt rồi.
- Nghiêm túc chút đi!
Mộ Tân Dân nói mà sắc mặt đen như đáy nồi.
Trong lòng bốc hỏa rồi!
Trận cười này chẳng khác nào vô số bàn tay tát vào mặt Mộ Tân Dân, quả thật là y bị tức chết. Nhưng Lưu Vĩ Hồng không sai, là Bí thư Mộ tự mình nói bằng giọng điệu không thích hợp, có thể nào trách Trưởng ban Lưu náo loạn hội trường?
Một nét cười thoáng qua mặt Đặng Trọng Hòa.
Lưu Vĩ Hồng thật là vẫn còn có thể “làm”. Không cần lên gân, chỉ có một câu đã làm không khí nghiêm trang mà lão Mộ hao tâm tổn sức tạo ra đã tan biến không còn một mảnh, không ngờ rằng cuộc họp phê bình này có thể biến thành hài kịch.
Tuổi còn trẻ, khó cầm cương!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 524: Thua trắng
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
- Nghiêm túc một chút!
Hiển nhiên tiếng cười vẫn còn quanh quất trong phòng họp, Mộ Tân Dân suýt nữa phun một ngụm máu, không kìm nổi đã gầm lên giận dữ, còn vỗ vào bàn họp “rầm” một tiếng.
Tiếng nổ này khiến mọi người giật mình, vội vàng ngậm miệng lại, một lần nữa nhìn vào mặt Mộ Tân Dân. Nhưng vẻ nghiêm nghị lúc nãy còn mang theo vài phần sợ hãi, hiện giờ đã khác hẳn, loại thần sắc châm biếm này không thể nào giấu nổi. Nhiều ánh mắt châm biếm như nhiều mũi châm vô hình, đâm thẳng vào não Mộ Tân Dân.
Thật mất mặt!
Mộ Tân Dân bị kích động mãnh liệt, muốn đập bàn, mắng to mỗi người ở đây thêm chút nữa, mắng từ đầu đến chân mới có thể làm giảm bớt nỗi tức giận vô cùng trong lòng y.
Nhưng có thể trách được ai?
Không ngờ tên này lại quỷ quái như thế!
Nói đến thủ đạn đấu tranh, hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên buông một câu đã khiến y nghiêng ngả rồi.
Mộ Tân Dân đè nén cơn giận trong lòng một cách vất vả, hít sâu một hơi để bình tĩnh trở lại, không dám tùy tiện dùng những câu chất vấn khô cằn máy móc nữa, đỡ để Lưu Vĩ Hồng tìm ra sơ hở.
Thằng quỷ này thật khó đối phó!
Thời gian trôi đi, trật tự trong phòng họp mới dần ổn định lại. Suy nghĩ của mọi người cũng trở nên nghiêm chỉnh, chú ý đến sự việc. Cho dù thủ đoạn đấu tranh của Lưu Vĩ Hồng lợi hại thế nào, lần này e là không qua khỏi. dù sao bài văn kia đăng trên báo, khắp nơi đều thấy. Có thể nói, Lưu Vĩ Hồng có sơ suất bốc đồng nhất thiên hạ, đối nghịch hoàn toàn với giới lý luận chính trị.
Ngựa non háu đá!
Mộ Tân Dân đọc một bản thảo khô khan, lửa giận trong lòng cũng nguội bớt, dần dần mọi việc trôi chảy hơn, trong lúc nói chuyện lại bắt đầu nhấn nhá, có khi còn hoa tay múa chân, phụ họa cho giọng nói của mình.
Mộ Tân Dân lớn tiếng bác bỏ quan điểm trong bài văn của Lưu Vĩ Hồng. Có nhiều điểm Mộ Tân Dân còn trích dẫn các bài báo bác bỏ một cách rất hợp lý, cho rằng Lưu Vĩ Hồng nói hươu nói vượn.
Mộ Tân Dân lên án công khai càng nghiêm khắc, câu chữ cũng ngày càng nặng nề, bắt đầu không còn kiềm chế được. Mày của đám người Đặng Trọng Hòa càng nhíu lại, cảm thấy những lời lẽ phê phán của Mộ Tân Dân thật không tốt cho việc tranh luận.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn tuân thủ lời nói của mình, cho dù Bí thư Mộ có sử dụng câu chất vấn hay không, Lưu Vĩ Hồng cũng không hề lên tiếng, bưng chén trà, lẳng lặng uống nước, trên mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, dường như đang thưởng thức buổi ngâm thơ, dường như hơi dương dương tự đắc.
Chuyện kỳ quái lạ đời này khiến các cán bộ tham dự cuộc họp cảm thấy rất thú vị.
Giả vờ, anh cứ tiếp tục giả vờ đi!
Tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh vờ vịt cũng không nhỏ!
- Các đồng chí, nói tới đây, tôi không kìm được phải hỏi một câu, đồng chí Lưu, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Cậu có mục đích gì?
Mộ Tân Dân nói đến chỗ cao trào, không nén nổi, vỗ bàn một cái, hỏi rất khí thế.
Đám người bị hù dọa đến sửng sốt, không kìm được nhìn Lưu Vĩ Hồng, nhìn xem Lưu Vĩ Hồng có muốn trả lời câu hỏi này không.
Trưởng ban Lưu lại nâng chén trà lên uống, không hề định lên tiếng.
- Các đồng chí phải cảnh giác, người có ý đồ mờ ám như vậy, càng phải cảnh giác gấp trăm lần…
Thấy Lưu Vĩ Hồng quả thật không dám hé răng, Mộ Tân Dân lại càng dùng sức múa may thêm, nước bọt bắn vèo vèo, bước tiếp theo sẽ kêu gọi các cán bộ ở đây “tranh đấu” với Lưu Vĩ Hồng.
Đúng lúc này bỗng nghe “rầm” một tiếng, cửa phòng họp bị người đẩy mạnh vào, một người vội vàng chạy vội vào.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên, đều quay đầu nhìn ra cửa.
Thấy người vội vã xông vào chính là Hướng Vân, thông tín viên của Lưu Vĩ Hồng. Vẻ mặt của Hướng Vân vừa mừng vừa sợ, không kịp nuốt nước bọt, càng không kịp thở, trong nhất thời không nói ra lời.
Mộ Tân Dân giận tím mặt, đập mạnh xuống bàn, giận dữ hét:
- Sao thế này? không nói gì đến quy tắc hả?
Tiểu Chu đang ngồi một bên làm thư ký cuộc họp vội vã đứng lên, đi đến chỗ Hướng Vân.
- Mau xem TV…
Hướng Vân rốt cuộc đã lên tiếng quát to.
- Xem TV gì chứ? Thật là khốn khiếp mà!
Mộ Tân Dân vẫn đang rống lên giận dữ.
- Tin tức, tin tức vô cùng đặc biệt… Chính biến Liên Xô, chính biến Liên Xô…
Hướng Vân dường như rất kịch động, hét to về phía Mộ Tân Dân.
Trong phút chốc phòng họp trở nên vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều há hốc nhìn Hướng Vân, dường như không thể tin được.
Chính biến ở Liên Xô?
Quả thật là tin sét đánh!
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi buông chén trà. Chén sứ va vào bàn họp, phát ra một âm thanh trong trẻo. Âm thanh này vốn rất nhỏ, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy nhưng giờ lại vang động như sấm rền.
- Hướng Vân, mở TV!
Lưu Vĩ Hồng bình thản nói.
Trong phòng họp cũng có TV.
- Dạ.
Hướng Vân gật đầu thật mạnh, dưới cái nhìn vô cùng kinh ngạc của mọi người, vênh mặt đi tới, mở TV, nhanh chóng chuyển đến kênh tin tức.
Trên màn hình TV xuất hiện mái vòm cao lớn nguy nga của điện Kremlin, dưới góc màn hình, có một nữ MC đang nói với âm thanh kích động, đưa tin về cuộc đảo chính mới xảy ra ở Liên Xô.
Ngược dòng lịch sử, theo cải cách của Gorbachev, một ít nhân vật bảo thủ trong Đảng cầm quyền Liên Xô bất mãn với cuộc cải cách này, cho rằng ông ta đã thương thảo ký kết điều ước liên minh mới đã quá mức phân tán quyền lực cho các nước gia nhập Liên minh cộng hòa, sẽ khiến cho Liên Xô sụp đổ toàn diện. Để phòng ngừa nguy hiểm này phát sinh, ngày 19 tháng 8 năm 1991, tám nhân vật chủ chốt của Đảng Cộng sản Liên Xô là phó Tổng thống Liên Xô Gennady Yanayev, Thủ tướng chính phủ Pavlov, phó Chủ tịch thứ nhất của quốc hội Baklanov, Bộ trưởng Quốc phòng Yazov, Bộ trưởng bộ Nội vụ Pugo, Chủ tịch Ủy ban An ninh quốc gia Kryuchk, Chủ tịch Liên minh Nông dân Liên Xô Starodubsev, Chủ tịch hiệp hội các xí nghiệp nhà nước và các công trình công nghiệp, xây dựng, giao thông và liên lạc Tiziakov phát động đảo chính, thành lập Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp, tuyên bố “Thư của nhân dân Liên Xô”, nói chính sách cải cách do Gorbachev khởi xướng đã đi vào ngõ cụt, là thời khắc quốc gia cực kỳ nguy hiểm, tuyên bố Tổng Bí thư Đảng cầm quyền Gorbachev vì nguyên nhân sức khỏe không thể tiếp tục thực hiện chức vụ này, quyền lực này sẽ do Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp tiếp quản. Ủy ban nhà nước về tình trạng khẩn cấp lệnh cho cả hai bên, yêu cầu các cơ quan quản lý và chính quyền các cấp thực thi tình trạng khẩn cấp vô điều kiện, tạm thời chỉ cho phép phát hành Báo Sự Thật và chín tờ báo nữa thôi.
Trong trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, trong kiếp trước, chuyện này được gọi lả biến cố 819, còn gọi là chính biến Liên Xô tinh mơ, vì lệch múi giờ, nên khi tin tức truyền đến nước ta đã là lúc xế chiều.
Trước khi Lưu Vĩ Hồng đi họp đã dặn Hướng Vân xem kênh tin tức, tuyệt đối không được đổi đài.
Ngay từ đầu, Hướng Vân không hiểu mệnh lệnh này của trưởng ban Lưu ra sao cả, nhưng vẫn chấp hành chỉ thị của lãnh đạo. không ngờ chưa bao lâu đã thấy một cảnh tượng khiến anh ta cực kỳ khiếp sợ.
Liên Xô thật sự có chính biến rồi.
Khoảnh khắc xem được tin tức ấy, đầu Hướng Vân như trống rỗng. Trưởng ban Lưu nói phải cảnh giác phần tử có dã tâm, Liên Xô liền thật sự xảy ra đảo chính.
Đây là yêu quái hay sao?
Sau đó Hướng Vân hồi phục tinh thần chạy vội về phía phòng họp lớn của Huyện ủy, không chút do dự dùng bả vai cật lực phá cửa phòng họp, chạy vọt vào.
Tin tức này thật sự kinh người, Hướng Vân thầm nghĩ trước tiên nên thông báo cho mọi người, chuyện gì khác cũng đành chịu.
Nhìn cảnh hỗn loạn không chịu nổi trên TV, nghe MC giải thích rõ ràng, mặt Mộ Tân Dân xám như tro tàn.
Thua rồi!
Lần này là thua trắng tay rồi!
Vừa rồi, trước mặt cán cán bộ chủ chốt trong toàn huyện, y khản giọng gào thét trong nhiều giờ, làm Lưu Vĩ Hồng thương tích đầy mình mà Lưu Vĩ Hồng không rên một tiếng, trong đầu đau khổ vô cùng. Hiện giờ mới hiểu ra, mỗi câu nói của chính mình, rất ngây thơ, chính là mỗi cái tát vào mặt mình.
Chấn động không ngừng!
Sau khi đờ đẫn vài giây, Mộ Tân Dân đứng dậy, không nói lời nào rời khỏi hội trường.
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía cửa cho đến khi không thấy bóng dáng của Mộ Tân Dân nữa.
Lưu Vĩ Hồng cũng đứng dậy, hỏi rất bình tĩnh:
- Chủ tịch Huyện, rốt cuộc có thể tan họp không?
- Hả? Tan họp, giải tán…
Đặng Trọng Hòa cũng phục hồi tinh thần sau lúc sững sờ, phất tay nói.
Các cán bộ tham dự hội nghị đại đa số đều ngồi bất động, chuyện quái dị cùng cực như vậy họ mới được mở mắt. Họp chưa đến một nửa thời gian, không nói tiếng nào, cũng rời đi cả.
Lưu Vĩ Hồng bình thản cầm lấy cuốn sổ, chào các cán bộ dưới đài, cất bước ra khỏi hội trường.
Các cán bộ lại hoang mang nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Cũng không biết ai bắt đầu, trong phòng họp bỗng vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt, vang dội mà chỉnh tề.
Lưu Vĩ Hồng không thể không ngừng bước, đáp lễ mọi người, tràng vỗ tay càng thêm nhiệt liệt. Lưu Vĩ Hồng chắp tay, nhẹ vái một cái, tiếng vỗ tay đột nhiên ngừng bặt, rất đều nhịp như đã có kinh nghiệm tập luyện rồi.
Tất cả mọi người nhìn Lưu Vĩ Hồng, dường như đang chờ Trưởng ban Lưu nói với mọi người vài câu.
Lưu Vĩ Hồng chỉ khẽ mỉm cười, bước ra khỏi phòng họp.
Đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Lưu Vĩ Hồng thì trong phòng họp mới “bùng” một hơi, như tiếng mở nồi nước sôi vậy, sôi động hẳn lên. Mọi người mạnh ai nấy bình luận, tinh thần cao vô cùng, giống như vừa mới xem qua một bộ phim kích động lòng người, ngay cả mình cũng khó tin.
Không ngờ sẽ có chuyện thế này!
Thật sự rất kích động. Cuộc họp này thật không uổng công!
Chơi đẹp thật!
Đặng Trọng Hòa và Từ Văn Hạo liếc nhau, vẻ mặt vô cùng quái lạ, đột nhiên cùng cười ha ha, cầm lấy cặp táp của mình, rời khỏi phòng họp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quan Gia Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 525: Lợi ích trong tầm tay
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Về đến Ban Tổ chức cán bộ, tất cả các nhân viên mà hắn gặp phải ngoài hàng hiên đều tự giác nhường đường, lấy thần thái ngưỡng mộ nhìn Lưu Vĩ Hồng.
Tài giỏi như thần!
Bên này ngừng phê phán, phương Bắc liền gây sức ép mở cửa, thật như là được đạo diễn. Tám người chủ chốt ở Liên Xô giống như đang phối hợp với Lưu Vĩ Hồng để diễn kịch. Rõ ràng Trưởng ban Lưu đang bất lợi, đạo diễn lệnh một tiếng, đột nhiên có chính biến!
Trưởng ban Lưu vẫn như cũ, miệng cười tủm tỉm, gật đầu bước qua, thong thả bước vào văn phòng mình. Vốn mọi người trong Ban Tổ chức cán bộ muốn vây lại, mời Trưởng ban Lưu bàn luận một chút về tình hình chính trị thế giới, thấy bộ dáng này đều ngậm miệng lại. Trưởng ban Lưu có công phu đến thế nào? Chắc đang cân nhắc xem buớc tiếp theo của đồng chí Gorbachev như thế nào, hẳn Trưởng ban Lưu còn suy nghĩ chiêu tiếp theo, hiện giờ nhất định không có thời gian giải đáp thắc mắc của mấy cán bộ này đâu.
Vì thế mọi người đành phải gác lại mong mỏi của mình, chỉ vây quanh Lý Cương và Lâm Cách, mồm năm miệng mười hỏi thăm tình hình cuộc họp vừa rồi, chắc chắn rất phấn khích.
Lý Cương và Lâm Cách cũng không trầm ổn như ngày thường, vừa ngồi xuống văn phòng đã cười nói ha ha.
Cảnh tượng mới vừa rồi quả là kích thích, người trầm tĩnh như Lý Cương, Lâm Cách cũng không nén nổi, nếu không phát tiết ra, nếu nghẹn trong đầu hẳn sẽ rất khó chịu? Có lẽ các cán bộ tham dự đều như bọn họ, vội vã trở về để “kể chuyện”.
Thật ra Lưu Vĩ Hồng không phải hay hơn gì mấy đồng sự. Hiện tại hắn không có thời gian, không biết sẽ có bao nhiêu người điện thoại cho hắn đâu. Vừa mới ngồi xuống, mới vừa đốt điếu thuốc, điện thoại đã reo lên, vang trời vang đất.
- Này, sao anh biết họ sẽ đảo chính?
Lưu Vĩ Hồng vừa cầm lấy điện thoại, mới “ừ” một tiếng, trong điện thoại đã vang lên giọng nói ồn ào của Vân Vũ Thường. Thật sự chuyện này rất kinh người, người đoan trang thanh lịch trước giờ như Vân Vũ Thường cũng bất chấp phong độ mà ồn ào cả lên. Hơn nữa, người ta gọi điện thoại cho bạn trai cũng không ai quy định phải có phong độ. Chủ tịch Vân ngẫu nhiên nhõng nhẽo một lúc cũng không được sao?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mọi người mù cả rồi, người ta không chính biến mới là lạ.
Nói thật lòng, khoảnh khắc Hướng Vân lao vào phòng họp, Lưu Vĩ Hồng mới thật sự yên tâm. Hiện giờ xem ra chỉ cần không có tác động bên ngoài thì chuyện nên xảy ra nhất định sẽ phát sinh. Hắn đã chuẩn bị dự phòng một ít nhưng có lẽ không cần dùng tới. Nhưng phải hành động ngay lập tức để tối đa hóa lợi ích.
Nhưng hiện giờ cứ thư giãn một chút. Dù là ai đi nữa, thần kinh căng thẳng lâu quá cũng không chịu nổi.
- Còn hơn cả thần nữa, anh nói ông ta sai, ông ta quả thật sai. Anh nói phải cảnh giác, người ta liền đảo chính. Anh là đạo diễn hả?
Vân Vũ Thường hưng phấn khác thường hét lên trong điện thoại. Mấy ngày nay, Lưu Vĩ Hồng chịu áp lực lớn, áp lực của Vân Vũ Thường càng lớn hơn nữa. Cô thật sự quan tâm đến Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng liền cười:
- Anh không phải đạo diễn, anh là biên kịch. Được rồi, được rồi vợ yêu. Nói cho đúng thì tiền của quỷ cũng đưa đến chỗ mình, chúng ta đang chờ thiết bị đến, em mau lẹ chút đi.
- Anh không cần lo, thiết bị đã vận chuyển rồi. Hơn nữa, lãnh đạo cao cấp của họ bận đảo chính, nhà máy cũng lộn xộn, còn không lợi dụng cơ hội này kiếm cơm? Em thấy, lộn xộn không được vài ngày thì bọn họ đã phải cần chúng ta trợ giúp.
Vân Vũ Thường bị tâm trạng hưng phấn bao vây như vậy, nhưng nói đến chuyện kinh doanh vẫn rất thông minh, nắm bắt điểm quan trọng.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả:
- Nói đúng, quá đúng! Cô vợ này ngày càng giống mấy nhà tư bản khôn khéo.
- Khen hay là chê đây?
Tâm trạng Vân Vũ Thường rất tốt, cười hì hì nói.
- Khen mà, khen mà, tuyệt đối là khen em, anh nào dám chê em, em là lãnh đạo mà… Ôi trời, vợ yêu, vừa rồi em nói rất đúng, chính là nên giúp đỡ họ. Công nghiệp nặng của người Nga rất lợi hại, công nghiệp nhẹ thì không ổn. Cộng tới trừ lui thì có nên mang sản phẩm công nghiệp nhẹ qua đó, mang thiết bị loại lớn và các kim loại quý trở về không? Bạn tốt mà, ngọt bùi cùng chia sẻ.
Lưu Vĩ Hồng cười nói, tiếng cười rất “gian xảo”.
Vân Vũ Thường lập tức bất mãn nói:
- Ôi trời, Trưởng ban Lưu, em nói anh sẽ chết không có hậu đâu. Người ta trong lúc nước sôi lửa bỏng, quần chúng nhân dân rất bất mãn, anh còn nhân lúc cháy nhà mà hôi của, không phải quá đáng sao?
- Ha ha… người Nga không phải rất nhiều lần nhân cháy nhà mà đi hôi của sao? Chúng ta chỉ học được một phần nhỏ thôi. Quốc gia này, dân tộc này, truyền thống mấy trăm ngàn năm qua chính là cháy nhà đi hôi của đã trở thành quốc túy của họ, chúng ta nên học tập, tìm hiểu các kỹ năng đặc biệt của bọn man di này. Phân tích tình hình hiện nay, bọn họ phải thất điên bát đảo một trận. Cho dù thay đổi thành chế độ nào, đều dẫn đến việc xã hội náo loạn một thời gian. Kinh tế Liên Xô trời sinh không đủ, thời đại trước có kế hoạch kinh tế, phân công rất rõ ràng. Lúc các nước cộng hòa tham gia liên minh cùng một hàng, hợp cùng một chỗ thì còn có thể phối hợp được, giờ tan rã, từng nước sẽ xuất hiện tình trạng thiếu cân đối. Quốc gia lớn như vậy không phải nói điều chỉnh là điều chỉnh. Trong mắt người làm ăn, đây chính là thời cơ tốt nhất, nhất định phải nắm chắc.
Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng nói, nhân tiện phân tích tình hình Liên Xô một chút.
- Ôi, chờ một chút, anh mới nói gì? Tan rã hả?
Vân Vũ Thường rất nhạy bén, lập tức bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của Lưu Vĩ Hồng.
- Anh nói là Liên Xô sẽ tan rã?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đúng vậy. Đã có cuộc đảo chính này, Gorbachev nếu có trở lại vị trí cũ cũng ngồi không yên. Mấy người Gennady Yanayev, Yazov, Pugo, Kryuchkov là nguyên lão trong Đảng Cộng sản Liên Xô, cũng là những nhân vật có quyền lực. Gorbachev thanh trừ bọn họ, Đảng Cộng sản cũng có nguy cơ bị hủy diệt. Nhân vật mới là Yeltsin sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm này. Nền móng của Liên Xô đã có nguy cơ, bước tiếp theo chính là giải thể.
Vân Vũ Thường hít sâu một hơi.
Lưu Vĩ Hồng giọng điệu cứ thoải mái tự nhiên như cũ, dùng lời lẽ tự nhiên bàn luận những việc trọng đại, khiến Vân Vũ Thường nảy ra cảm giác vô cùng kỳ lạ.
- Vợ yêu, không có gì phải hoảng. Có nhân phải có quả, đây là tình huống tất yếu thôi.
Lưu Vĩ Hồng nói rất chắc chắn.
- Vậy…
Nhất thời Vân Vũ Thường trở nên lắp bắp.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Hoạt động chính trị anh phụ trách, còn kinh tế toàn bộ để cho em. Anh có đề nghị, em có thể chuẩn bị trước một chút, chờ họ thật sự sụp đổ, nhanh chóng tấn tới. Không nhất định phải chăm chăm vào nước Nga. Nga đất rộng của nhiều, nhưng không phải hạng nhất. Vài nước cộng hòa gia nhập liên minh khác, nhất là các quốc gia có cùng biên giới với ta, cũng là đối tượng đáng để suy xét. Lúc này chưa phải là thời cơ tốt nhất. Các nước phương tây cũng đang xem xét thời điểm để nhúng tay vào để chiếm trước cơ hội. Ha ha, anh cho rằng Bộ ngoại giao cũng sẽ ủng hộ mạnh mẽ. Đương nhiên, em đừng làm một mình, như thế là quá phiêu lưu. Em có thể liên lạc với vài người có thực lực để cùng làm. Có lẽ chưa đến vài năm thì nước này toàn là dấu vết của chúng ta.
Vân Vũ Thường giật mình nói:
- Anh muốn làm kinh tế thực dân sao?
- Ừ, có gì là không thể chứ? Không thể giữ cho người khác không tham gia xâm lược kinh tế, chúng ta nên chủ động xuất kích, chủ động bước ra. Chưa đến mười hay hai mươi năm, khu vực Trung Á này là do chúng ta định đoạt. Mỹ cũng tốt, Nga cũng tốt, ở đâu thoải mái thì đến đó.
Lưu Vĩ Hồng quả quyết nói rất hào sảng.
- Chuyện này em phải suy nghĩ đã…
Vân Vũ Thường gọi điện thoại đến không gì khác là chia sẻ chút vui sướng với Lưu Vĩ Hồng, không ngờ điện thoại vừa thông thì nói tới nói lui lại nói đến xâm lược kinh tế, nghe ra rất có lý. Thật không biết hắn nghĩ gì, nếu là người khác, nhất định dồn hết vui buồn vào việc dự đoán trở thành sự thật, tạm thời không để ý đến chuyện khác, không muốn làm nữa để chạy đi uống rượu chúc mừng.
Lưu Vĩ Hồng lại bình tĩnh như thế.
Trong đầu lại nghĩ đến việc lớn quốc gia.
- Vợ yêu, suy nghĩ cũng được, nhưng phải nhanh lên. Mấy công ty lớn ở phương Tây có mũi rất thính. Bọn họ và chính phủ của họ cùng tiến cùng lui, muốn dốc hết sức xâm lược kinh tế. Hiện nay, nói về thực lực, chúng ta hoàn toàn không thể so sánh với họ, chỉ có thể ra tay trước. Cơ hội ngàn năm một thuở này nếu bỏ lỡ thì thật sự đáng tiếc.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, vô tình giọng nói đã trở nên nghiêm túc.
Vân Vũ Thường không nén nổi, bên kia điện thoại gật đầu, lập tức cảm thấy buồn cười. Cách trăm núi ngàn sông, bên dây điện thoại sao Lưu Vĩ Hồng có thể nhìn thấy động tác này của cô?
- Được, em biết rồi.
Vân Vũ Thường chắc chắn cho Lưu Vĩ Hồng câu trả lời thuyết phục.
- À, vợ yêu, khi nào em đến Lâm Khánh thăm anh? Anh nhớ em quá!
Ai ngờ Trưởng ban Lưu vừa đứng đắn được một chút đã lộ chân tướng, khuôn mặt tươi cười nói.
- Hừ, anh mồm mép quá. Anh đó, nói như vậy nhưng trong lòng thầm mong em mãi mãi đừng qua chứ gì? Đỡ mất công anh bối rối!
Vân Vũ Thường nửa như giận nửa như không nói.
Trưởng ban Lưu đang đắc ý dạt dào bỗng bị nghẹn lại, cổ họng cứng ngắt không biết nói thế nào, nghẹn một lúc mới vênh lên nói:
- Vợ ơi, không thì chúng ta kết hôn đi.
- Được.
Vân Vũ Thường trả lời rất thoải mái, nhưng câu tiếp theo của Lưu Vĩ Hồng lại làm lộ chân tướng.
- Vậy nhé, chúng ta kết hôn, sinh hai em bé, mẹ anh và cô Dương chắc vui mừng lắm…
Vân Vũ Thường liền giận dữ phê bình Trưởng ban Lưu vài câu, khóe miệng tràn ý cười, vô cùng xinh đẹp.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina