Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 523: Mất sạch nhân tính
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Thủ đoạn thật đáng sợ, không ngờ lại đem cừu hận đổ lên đầu đám hài tử, còn làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy, cho dù là lão tử cũng không nhịn được nữa rồi!
Lương Tiểu Khả nhất thời chửi ầm lên, hăn là cương thi, cương thi giết người đó chính là việc thiên kinh địa nghĩa, dù sao thì thức ăn của bọn hắn cũng chính là máu người, nhưng đám người cao tầng của Nguyên Linh giáo thì sao? Bọn chúng cũng là người a, bọn chúng giết người còn chưa tính, lại còn đem người hành hạ thành cái bộ dạng như vậy, như vậy đã hoàn toàn đánh mất nhân tính rồi.
- Xem ra Nguyên Linh giáo quả thật có mặt ở khắp nơi, chúng ta tùy tiện ra cửa đã có thể gặp được tung tích của Nguyên Linh giáo, đại ca, chúng ta phải nhanh chóng đến Miểu thành, ta thật muốn nhìn xem, sau lưng Nguyên Linh giáo này rốt cuộc cất dấu cái gì….
Diệp Tịnh Vũ gật đầu cũng không phủ nhận hay đồng ý, trực tiếp nói.
- Được.
Lương Tiểu Khả cũng gật đầu, hắn quả thực muốn biết sau lưng Nguyên Linh giáo rốt cuộc che dấu điều gì.
- Chỉ có điều trước khi đi. Chúng ta còn phải đến một nơi….
Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng nói.
- Nơi nào?
Lương Tiểu Khả cũng hứng thú hỏi
- Theo ta.
Diệp Tịnh Vũ nói xong thì thân ảnh đã biến mất trong hư không, Lương Tiểu Khả tự nhiên cũng sẽ không để rơi lại phía sau, cũng ngay lập tức đuổi theo.
Mà trong nội viện, ngoại trừ những thi thể kia ra thì không có chút động tĩnh nào khác….
o0o
Hải Châu, chính là một Châu bị nước vây quanh, mặt đông là gần biển, phía nam là sông, ngoài ra, cả Hải Châu có hơn mấy trăm hồ lớn nhỏ, nếu có người từ trên trời nhìn xuống sẽ phát hiện Hải Châu giống như một tấm gương vỡ, khắp nơi đều là mảnh kính.
Mà ở một trăm dặm phía tây bắc ở Miểu thành có một cái hồ không biết tên gì, ở trung tâm của hồ có một hòn đảo, bởi vì hồ này rất lớn, hơn nữa nước ở bên trong cực sâu, ở trong có thủy quái thường xuyên lui tới, đừng nói là dân chúng, cho dù là Võ giả cao cấp cũng không biết đã có bao nhiêu người bỏ mạng, lâu dần, người tới này càng lúc càng ít, càng không có ai đi qua hồ này, trung tâm của hồ có một tòa tiểu đảo.
Trên tiểu đảo này cây cối um tùm, còn có một gò đất cao hơn trăm mét, nếu như xây dựng một cái đình ở trên đó thì sẽ trở thành một nơi nghỉ ngơi rất tốt, chỉ có điều trên ngọn đồi này khắp nơi đều là cây cối, không hề có chút nhân công nào, vừa nhìn đã biết là một nơi nhiều năm không có người đến.
Chỉ có điều, người bình thường không nhìn thấy bên dưới chân đồi, nơi chân đồi có cây cối tươi tốt vây quanh lại có một cái sơn động khổng lồ, nếu có người đặt chân lên mảnh đất này tất nhiên sẽ phát hiện ra cái sơn động này, thế nhưng kỳ quái chính là đã nhiều năm như vậy rồi vẫn không có người đặt chân đến nơi này, cho dù có thì tuyệt đối cũng không còn tính mạng rời đi….
Đơn giản bởi vì ở sơn động này có hai con Bạch Viên cao hơn ba trượng, toàn thân lông trắng xám, mắt đỏ rực canh giữ.
Trên chân hai con Bạch Viên này có xích sắt dài khóa chặt, một đầu của xích sắt gắn ở trong núi lớn, hai con Hoang Thú thực lực đạt đến cấp năm không ngờ lại bị buộc chặt như chó giữ nhà, nếu nói trong sơn động không có bí mật gì thì đó tuyệt đối là chuyện mà không ai tin.
Nếu đi vào trong sơn động sẽ phát hiện bên trong là một mảnh trời đất, trên tường gắn đầy những tảng đá phát sáng, khiến cho sơn động này chẳng có chút nào tăm tối, bên trong có mấy trăm căn phòng, mỗi căn phòng đều chất đầy những cái bình lớn trong suốt, chỉ có điều phần lớn trong bình đều là rắn, bò cạp, cóc, và các loại độc vật khác….
Lúc này, một đội hán tử mặc áo đen có khuôn mặt lạnh lùng đi đến, trong tay tên nam tử đầu lĩnh còn ôm một đứa con nít, không biết có phải cảm nhận được nguy hiểm to lớn hay không mà trong miệng đứa trẻ phát ra tiếng khóc đinh tai nhức óc, thế nhưng mấy tên hán tử này chẳng hề quan tâm, căn bản không rảnh mà quan tâm, trực tiếp ôm đứa trẻ đi vào trong một gian phòng tương đối lớn.
Trong gian phòng này có đặt một cái dược đỉnh khổng lồ, bên trong dược đỉnh đang sôi sùng sục, vừa đưa mắt nhìn liền thấy một màu đỏ sẫm.
Một lão già mặc áo choàng xám tro cầm một cái muôi thuốc khổng lồ đang khuấy bên trong dược đỉnh, mà trên người hắn cũng lộ ra một mùi vị máu tanh âm trầm, phía sau hắn còn chất một đống thi thể, đống thi thể này đều là những hài tử không quá một tuổi.
Trên mỗi thi thể đều có một cái lỗ thủng lớn, mùi máu tươi tràn ngập trong không khí, thế nhưng lão nhân kia dường như lại rất hưởng thụ loại không khí này.
- Đại nhân, đây chính là đứa trẻ cuối cùng rồi!
Sau khi đội hán tử này đi vào gian phòng, trên mặt lộ vẻ cực kỳ cung kính, tên hán tử dẫn đầu lại càng cung kính dị thường nói với lão nhân, trong vẻ cung kính còn kèm theo một tia sợ hãi.
Lão nhân không hề nói gì, trực tiếp đưa bàn tay phải khô gầy ra, đại hán không dám nói gì thêm, nhanh chóng đưa đứa hài tử trong tay tới.
Lão nhân chụp lấy đầu đứa trẻ, kéo nó đến trước mặt mình, nhìn đứa trẻ đang không ngừng khóc, ánh mắt của lão trở nên vô cùng lạnh lùng.
- Đây là lần thứ chín rồi, hẳn sẽ không thất bại nữa đâu!
Lạnh nhạt nói một câu, lão nhân không chút lưu tình chộp về phía ngực đứa trẻ.
Một đạo quang mang màu xanh từ lòng bàn tay hắn sáng lên, đứa trẻ gầy yếu làm sao có thể chống lại một kích của lão nhân này được, ngực của nó phảng phất như đậu hũ bị bóp nát, mà tiếng khóc trong miệng nó cũng trở thành tiết hét bi thảm, thế nhưng lão nhân vẫn không có chút cảm giác gì, cứ tiếp tục móc trái tim của đứa trẻ ra.
Tiện tay ném đứa trẻ ra đằng sau, đầu của nó đập mạnh lên vách tường, bắn ra một màn huyết vụ, óc trắng vẩy vào trên vách tường giống như một đóa hoa trắng, mà thanh âm rên rỉ của đứa trẻ cũng im bặt ngay lập túc.
Thấy lão nhân thuần thục đem trái tim nhỏ ném vào trong dược đỉnh, cho dù là mấy hán tử kia cũng âm thầm lè lưỡi, đây là lần thứ chín rồi, mỗi một lần đều là một trăm đứa trẻ, lần này đã đủ chín trắm đứa trẻ rồi, hắn rốt cuộc muốn tinh luyện linh dược gì đây?
Trong mấy người đều xuất hiện vẻ nghi hoặc, thế nhưng đối mặt với lão đầu âm lãnh, bọn họ nào dám nói gì thêm.
Nhìn trái tim rơi xuống dược dịch đang sôi trào chầm chậm chìm xuống, qua mộ khắc sau thì hoàn toàn khôi phục yên tĩnh, trên mặt lão đầu dần dần lộ ra nụ cười.
- Cửu Âm Tráng Dương dịch này cuối cùng cũng đã đại công cáo thành rồi, ha ha ha, sau này ta lại có thể hưởng thụ thân thể nữ nhân rồi, ha ha ha ha….
Ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, nụ cười trên mặt lão nhân càng lúc càng đắc ý.
Mà mấy tên nam tử nghe thấy lão nhân không tiếc giết chết chín trăm đứa trẻ để luyện chế loại thuốc tráng dương này thì không khỏi biến sắc…. Dù với tâm địa của bọn hắn cũng bị sự tàn nhẫn của lão nhân làm cho rung động sâu sắc.
- Thế nào? Chẳng lẽ các ngươi không cao hứng vì ta sao?
Dường như cảm nhận được tâm tư của những người này, giọng nói của lão giả trở nên rét lạnh.
Mấy người nhất thời bị dọa sợ đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, định quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng lại chợt nghe phía bên ngoài động truyền đến một tiếng nổ khổng lồ, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh dị.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 524: Huyền Huyết
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Chuyện gì xảy ra? Là tên Diệp Vô Vân ngu ngốc kia trở về sao?
Nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, lão nhân dường như cảm nhận được gì đó. Thanh âm lạnh như băng từ trong miệng vang lên.
- Đại nhân, Diệp đại nhân mỗi lần trở về đều im ắng, không thể nào gây ra động tĩnh lớn như vậy được, xin hãy để thuộc hạ đi xem một chút!
Tên thủ lĩnh dẫn đầu vội vàng mở miệng nói, mỗi lần đối mặt với đại nhân này hắn đều sợ đến vỡ mật.
Lão đầu không nói gì, chỉ phất phất tay….
Mấy người nhất thời giống như được đại xá, quay đầu bỏ chạy, về phân lão già thì trong mắt cũng lóe lên sự nghi hoặc.
Có can đảm phát điên ở đây cũng chỉ có mình và Diệp Vô Vân, nhưng tên kia tính tình luôn trầm ổn, sao có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ? Chẳng lẽ có người ngoài tiến vào?
Không thể nào, người bình thường căn bản không biết nơi này, chẳng lẽ đánh bừa đánh bậy xông vào đây? Thế nhưng không thể a? Xunh quanh đảo này nuôi mấy chục con thủy quái cấp sáu, cho dù là Đại Tông Sư đến nơi này cũng chỉ có thể nuốt hận xuống suối vàng, hơn nữa nếu có người tiến lên đảo thì mình không thể nào không biết được.
Trong mắt lão giả không ngừng biến đổi các loại vẻ mặt, hắn mặc dù tàn nhẫn, thậm chí có thể nói là cuồng bạo, tuy nhiên cũng không phải là kẻ ngu, ngược lại, thân là chấp sự dưới quyền Tam trưởng lão của Nguyên Linh giáo Nguyên Huyền, có thể đem một nơi bí mật như nơi này xử lý ổn thỏa cũng đủ để chứng minh năng lực của hắn.
Cho dù tiếng động này đột nhiên xuất hiện cũng đủ để khiến hắn cảnh giác, chỉ có điều bất kể thế nào thì mình cũng đã xử lý chỗ này nhiều năm, cho dù thật sự có người xông vào thì đối với thực lực trong tay mình, hắn cũng tràn đầy tự tin.
- Huyền Long, Huyền Hổ, Huyền Báo, các ngươi theo ta ra ngoài một chút xem!
Bởi vì là chấp sự dưới quyền tam trưởng lão Nguyên Huyền, cho nên bất kể là lão giả này hay người bên cạnh hắn đều chỉ có một họ Huyền, tất nhiên, nếu như có thể đạt đến cảnh giới Võ Thánh thì có thể khôi phục lại tên của mình, cũng giống như tên Diệp Vô Vân đã bị đám người Diệp Tịnh Vũ đánh chết.
Chỉ có điều lão đầu này mặc dù đã đạt đến cảnh giới Võ Thánh, thế nhưng hắn vẫn tiếp tục sử dụng cái tên Huyền Huyết, ngoại trừ biểu đạt sự trung thành của mình với Nguyên Huyền ra thì hắn cũng rất thích cái tên này.
Lúc thanh âm Huyền Huyết vang lên, trong hư không đồng thời xuất hiện ba đạo bóng đen, mỗi một người đều có hơi thở gấp gáp, cho dù không phải là Võ Thánh thì tuyệt đối cũng có thực lực Đại Tông Sư đỉnh phong, người như vậy ở bất kỳ địa phương nào cũng đủ để khiến cho bất kỳ thế lực nào coi trọng, nhưng đến nơi này thì bọn họ chỉ là những tay sai bình thường nhất.
Thấy ba người hơi thở gấp gáp, Huyền Huyết hài lòng gật đầu, có ba tên Đại Tông Sư đỉnh phong cộng thêm Võ Thánh như mình thì còn gì phải e ngại nữa?
- Không cần ra ngoài đâu….
Thế nhưng Huyền Huyết còn chưa kịp bước ra ngoài thì đã nghe thấy một âm thanh lạnh như băng vang lên, ngay sau đó là một gã nam tử anh tuấn, da thịt trắng mịn xuất hiện tại cửa phòng.
Bên cạnh hắn còn có một gã sắc mặt tái nhợt như cương thi, hoặc có thể nói hắn chính là cương thi.
Thấy hai người đột nhiên xuất hiện, Huyền Huyết ngay lập tức biến sắc, ở bên ngoài mặc dù không có quá nhiều cao thủ, nhưng mấy người vừa ra ngoài không ai là không đạt đến cảnh giới Tông Sư, những Tiên Thiên Vũ Sư với Tông Sư cũng có đến mười mấy người, làm sao ngay cả ngăn cản hai người này cũng không làm được?
- Các ngươi…. là ai? Các ngươi vào đây bằng cách nào?
Huyền Huyết chấn kinh không tự chủ được hỏi.
- Đương nhiên là một đường chém giết đi vào!
Lương Tiểu Khả cười lạnh một tiếng, về phần Diệp Tịnh Vũ đứng ở phía trước thì hai mắt nhìn thẳng về đống thi thể hài tử phía sau lưng Huyền Huyết.
Ở nơi đó, có mấy chục đứa trẻ, trên ngực mỗi người đều có một cái lỗ to, trái tim bị móc ra, thân thể thì vỡ nát, nhìn cánh tay của Huyền Huyết vẫn còn dính máu nóng chưa kịp lạnh.
Thấy nhiều tiểu sinh mạng đang sống sờ sờ bị người này móc mất tim, Diệp Tịnh Vũ cảm thấy cơn lửa giận trong lòng mình như muốn nổ tung.
Trước kia, hắn cũng đã từng có danh hiệu bạo quân, thủ đoạn của hắn cũng vô cùng máu tanh, thế nhưng so với lão nhân này thì mình đâu có là cái gì? Ngay cả những đứa trẻ không hiểu chuyện hắn cũng không bỏ qua cho, trong lòng hắn còn có chút lương tri nào sao?
Tức giận, một cổ tức giận bị đè nén trong lòng Diệp Tịnh Vũ bộc phát ra, căn bản không đợi mấy người nói chuyện thì Diệp Tịnh Vũ đã xông đến….
Diệp Tịnh Vũ vừa động thì Huyền Long, Huyền Hổ, Huyền Báo bên cạnh Huyền Huyết cũng động, ba người mặc dù chỉ đạt đến cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong, nhưng bởi vì nhiều năm hợp tác với nhau nên ăn ý mười phần, đồng thời vung ra một kiếm, ba thanh kiếm chia ra tấn công cổ, ngực, hạ khố Diệp Tịnh Vũ, đây đều là những vị trí chí mạng trên thân thể con người.
Gơn nữa ba thanh kiếm này đều hoàn toàn bao phủ lấy Diệp Tịnh Vũ, tình huống như vậy cho dù là một Võ Thánh cũng sẽ vô cùng đau đầu, chỉ có thể toàn lực né tránh, thế nhưng Diệp Tịnh Vũ đang trong cơn phẫn nộ làm gì có ý định né tránh, bên ngoài cơ thể bỗng nhiên lóe lên từng đạo kim quang chói mắt, tay phải vung lên, trực tiếp vỗ về phía ba người này.
Thiên Phạt Chi Chưởng….
Một cổ lực lượng vô hình từ trong hư không hình thành, ba người cảm thấy thân thể của mình dường như bị cầm cố vậy, còn chưa kịp phản ứng có chuyện gì xảy ra thì liền thấy đầu đồng bạn của mình vỡ vụn ra.
Mà ý thức của bản thân cũng trở nên mơ hồ….
Chẳng lẽ mình sẽ chết như vậy sao? Trong lòng ba người đều hiện lên vẻ nghi hoặc, nhưng không có người nào có thể giải đáp nghi vấn của bọn hắn được.
Sau khi Huyền Huyết thấy Diệp Tịnh Vũ một kích đánh chết ba người thì nụ cười tự tin trong nháy mắt biến mất không còn chút dấu vết, căn bản không dám liều mạng với Diệp Tịnh Vũ, vội vàng xoay người bỏ chạy, một tấm cửa đá sau lưng hắn liền trực tiếp mở ra….
Không thể không nói, trong lúc lẩn trốn, tốc độ của Huyền Huyết đã phát huy đến mức tận cùng, lúc thân ảnh của hắn chạy đến cánh cửa đá thì cánh cửa đá cũng đã đóng lại….
Thế nhưng Diệp Tịnh Vũ dường như chẳng thèm để ý, trong nháy mắt liền đến trước cửa đá, Phách Nguyên lực tỏng cơ thể toàn lực vận chuyển, hung hăng giáng một quyền lên cánh cửa đá.
- Ầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, cánh cửa đá dày hơn một thước đã bị một quyền của Diệp Tịnh Vũ đánh nát, vô số đá vụn bay tán loạn, Huyền Huyết bị dọa sợ run rẩy, kẻ này rốt cuộc là ai? Tại sao lại có thực lực cường đại như vậy? Chẳng lẽ hắn chính là người mà Tam trưởng lão đã kể sao?
Nghĩ đến đây, Huyền Huyết đang bỏ trốn càng chạy trối chết hơn, gần như hóa thành một đạo tàn ảnh hướng về phía hành lang mờ mịt mà chạy.
Mà Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả cũng không nhanh không chậm đuổi theo phía sau hắn, giống như Huyền Huyết trước mắt chỉ là một con chuột nhắt vậy.
Dưới sự dẫn dắt của con chuột này, Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả đã chạy tới một huyệt động dưới hồ, mà bọn họ vẫn đuổi sát không tha Huyền Huyết, giờ phút này dừng lại trên mặt hồ, vẻ mặt Huyền Huyết vốn đang kinh hoảng bỗng nhiên trấn định lại….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 525: Tứ Bất Tượng
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Boom 50 quả chào mừng sinh nhật 4vn : 26 -2
Thấy Huyền Huyết cứ như vậy đứng giữa hồ, Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả chân mày đồng thời nhíu lại, bọn họ cũng cảm nhận được một cổ nguy cơ khó tả đang hình thành tại giữa hồ.
- Ta bất kể các ngươi là ai, nếu đã đến nơi này thì cũng đừng nghĩ đến chuyện rời đi nữa!
Giờ phút này, vẻ bối rối trên mặt Huyền Huyết đã biến mất vô ảnh vô tung, ngược lại trên mặt lúc này tràn ngập sự đắc ý.
Lúc thanh âm của hắn vừa dứt, mặt hồ vốn tĩnh lặng bỗng nhiên tạo thành từng trận rung động, ngay sau đó phảng phất như nước sôi, đột nhiên sôi trào, không ngừng cuồn cuộn, mà thân ảnh của Huyền Huyết cũng nhanh chóng bay lên.
Một đạo bóng đen khổng lồ từ đáy hồ vọt lên, bọt sóng khổng lồ bắn tới, nhưng Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả vẫn không nhúc nhích, trước người bọn họ hình thành một lớp năng lượng vô hình, đem những bọt sóng kia hoàn toàn ngăn cản.
Lúc này, đạo bóng đen khổng lồ cũng từ từ lộ ra, hai người vừa nhìn thì không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.
Đây là một con quái vật, một con quái vật mà hai người chưa bao giờ gặp, thân thể nó to như cái thùng nước, tròn trịa, dài khoảng hơn mười trượng, toàn thân trên người đầy lân phiến, phía trên mọc ba cái đầu, cái đầu bên trái như đầu sói, đôi mắt không ngừng phát ra quang mang đỏ như máu.
Cái đầu bên phải lại là một cái đầu rắn, trên đầu chỉ có một cái sừng, về phần cái đầu ở giữa thì giống một cái đầu người khổng lồ, chỉ có điều đỉnh đầu có chút nhọn mà thôi.
Ngoài ra, con quái vật này còn có bảy tám cánh tay, mỗi cái đều có móng vuốt sắc nhọn, so với tay người cũng không khác biệt lắm.
Phía dưới thân thể giống như một cái đuôi rắn khổng lồ, toàn thân từ trên xuống dưới chỗ nào cũng xấu, ít nhất là Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả cũng chưa từng nhìn thấy động vật nào xấu đến như vậy.
Thậm chí ngay cả Thao Thiết cùng xông vào đây với Diệp Tịnh Vũ cũng bất mãn lắc đầu. Con này làm sao vậy, không ngờ lại xấu đến mức đấy?
- Ha ha ha, tiểu bảo bối của ta, nhìn xem ta vì ngươi mà đem đến thức ăn thịnh soạn đến cỡ nào a, hãy tận tình hưởng thụ bữa tối của ngươi đi!
Lúc này, thân thể Huyền Huyết vừa hạ xuống đứng trên vai con quái vật, kích thước của hắn cũng không xê xích đầu con quái vật bao nhiêu….
Con quái vật kia cũng không để ý đến những lời của Huyền Huyết, ánh mắt của ba cái đầu đồng thời rơi lên người Diệp Tịnh Vũ, không ngừn đánh giá hắn.
Cái đầu hình người kia dần lộ ra một tia thần sắc….
Qua một lúc lâu, quái vật bỗng nhiên nói một câu, thanh âm khàn khàn, phảng phất như một lão nhân tám mươi tuổi, nhưng giọng điệu cũng cực kỳ non nớt, nghe như là của một đứa trẻ ba tuổi phát ra vậy.
Nghe thấy con quái vật nói như vậy, Huyền Huyết bỗng nhiên trở nên sửng sốt.
Trên trán Diệp Tịnh Vũ cũng xuất hiện một lằn đen…. Bọn này nói cái quái gì thế? Mình mặc dù rất tuấn tú, nhưng không đến mức cần một con quái vật phải đánh giá chứ….
Về phần Lương Tiểu Khả sớm đã cười nghiêng ngã trên mặt đất, tứ chi không ngừng khua loạn.
- Ha ha ha… A Vũ, đại ca thật sự không nghĩ rằng mị lực của ngươi lại lớn như vậy a, thậm chí ngay cả quái vật cũng bị ngươi làm cho thần hồn điên đảo, ta tự thấy không bằng ngươi…. ngươi tự mình xử lý nó đi…. Ha ha ha….
Lương Tiểu Khả cười đến mức chảy cả nước mắt nước mũi, hắn thật sự không nghĩ rằng con quái vật xấu xí này lại coi trọng huynh đệ của mình như vậy….
- Huyết gia gia, người kia sao lại xấu như vậy? Sắc mặt đã tái nhợt còn không nói, đã thế còn gầy như con khỉ, trên thế gian này sao lại có người xấu như vậy chứ?
Diệp Tịnh Vũ đang muốn mắng to Lương Tiểu Khả thì con quái vật trong hồ nước lại mở miệng nói….
Tiếng cười của Lương Tiểu Khả ngay lập tức ngưng bặt, tia lửa phẫn nộ từ trong mắt bắn ra. Ngươi con mẹ nó nói cái gì? Lão tử anh tuấn tiêu sái, phong lưu đa tình, không biết bao nhiêu thiếu nữ vì ta mà điên đảo, ngươi dám nói ta xấu sao?
- Ha ha ha ha….
Tiếng cười của Lương Tiểu Khả vừa dứt thì tiếng cười của Diệp Tịnh Vũ cũng vang lên….
- Ta nói đại ca này, ngươi không phải thường nói mình anh tuấn tiêu sái sao? Bây giờ lại bị một con quái vật vô cùng xấu xí khinh bỉ, ha ha ha ha…. Xem ngươi sau này làm sao dám ở trước mặt ta nói mình đẹp trai… ha ha ha….
Diệp Tịnh Vũ càng nói thì càng cười, càng cười thì càng đắc ý.
- Cút, lão tử hôm nay không xé xác tên gia hỏa này thì không được!
Lương Tiểu Khả giận giữ, thân thể ngay lập tức phóng lên trời, trực tiếp lao đến con quái vật, lúc này hắn đâu còn chút vẻ gì đùa giỡn nữa.
- Bảo Nhi, nhanh một chút, giết tên quái dị này đi, chỉ có giết hắn rồi ngươi mới có thể có được tên xinh đẹp kia!
Nhìn thấy Lương Tiểu Khả lao đến giữa hồ, Huyền Huyết nhất thời hét lớn.
- Con mẹ nó đồ trứng thối nhà ngươi….
Lương Tiểu Khả đang lao đến nghe thấy lời của Huyền Huyết, nhất thời liền chửi lớn, con quái vật thiểu năng nói như vậy thì cũng không tính làm gì, ngươi con mẹ nó còn tham gia náo nhiệt, hôm nay không nghiền nát ngươi thì ta sẽ không gọi là Lương Tiểu Khả.
Thân ảnh của hắn càng nhanh hơn, từng đạo kình phong hình thành bên thân hắn, mà con quái vật sau khi nghe được những lời này của Huyền Huyết thì hai mắt liền sáng ngời, liếc nhìn Diệp Tịnh Vũ một cái, ánh mắt tựa như một tên sắc lang mấy chục năm chưa từng nhìn thấy nữ nhân vậy, dường như nghĩ rằng chỉ cần giết tên người quái vật đang đánh tới phía mình thì có thể cùng với người mình thích, ánh mắt con quái vật càng sáng hơn.
Bỗng nhiên, cái đầu sói hắn đột nhiên mở ra, một ngọn lửa màu đỏ bắn ra, nhất thời chiếu sáng cả thạch động, ánh lửa khổng lồ ngay lập tức bay về phía Lương Tiểu Khả.
- Mẹ nó, Địa Tâm Viêm Hỏa….
Lương Tiểu Khả đang ở trong không trung kinh hô một tiếng, thực lực của hắn mặc dù không tệ, nhưng hắn lại là cương thi, cương thi sợ nhất là cái gì? Chính là năng lượng thuộc tính Thuần Dương, đối mặt với Địa Tâm Viêm Hỏa cường đại như vậy, Lương Tiểu Khả cũng bị dọa hốt hoảng, thân thể vốn đang xông đến ngay lập tức lùi về sau, hắn cũng không muốn trở thành con cương thi đầu tiên bị nướng chín.
Lúc con quái vật phun ra hỏa diễm thì Diệp Tịnh Vũ cũng phóng lên trời, hữu quyền xiết chặt, một đạo bạch sắc quang mang hình thành trên nắm quyền hắn.
- Tinh Thần Bạo….
Diệp Tịnh Vũ quát to một tiếng, cách không xuất ra một quyền, quang mang màu trắng bắn thẳng đến, bắn thẳng về phía cái đầu ở giữa của con quái vật.
Thấy đạo bạch quang bắn về phía mình, cái đầu người khổng lồ lộ ra nụ cười khoan khoái, trực tiếp mở cái miệng rộng ra, bạch quang do Tinh Thần Bạo tạo thành cứ như vậy bị con quái vật nuốt chửng vào bụng….
- Ha ha ha ha, bảo bối này do ta tốn mấy chục năm mới bồi dưỡng thành siêu cấp chiến sĩ, có thể thôn phệ được bất kỳ năng lượng tấn công nào, một chiêu này của ngươi chỉ giúp nó bồi bổ mà thôi!
Thấy bảo bối của mình trực tiếp nuốt lấy quang quyền của Diệp Tịnh Vũ, Huyền Huyết cười ha hả, nhưng chỉ mới cười được một nửa thì nụ cười đã ngưng bặt….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 526: Bí mật động trời
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Rầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, từ trong cơ thể quái vật truyền ra một lực lượng khổng lồ trực tiếp đem cổ của con quái vật nổ đứt lìa, máu tươi đỏ thẫm như thác nước phun ra ngoài, trực tiếp xối lên người Huyền Huyết đứng ở bên cạnh.
Mất đi sự khống chế của cái đầu ở giữa, con quái vật bỗng nhiên nổi thú tính, cái đầu rắn thay đổi phương hướng, trực tiếp nuốt lấy Huyền Huyết, tốc độ của nó cực nhanh, trong nháy mắt đã đến bên cạnh Huyền Huyết, Huyền Huyết trong lòng chấn động, biết rằng cái đầu hình người kia chính là vật chủ khống chế quái vật, bây giờ cái đầu người đã bị nổ tung, cái đầu rắn này tất nhiên sẽ mất đi sự khống chế.
Thân thể vừa động, muốn tránh một kích trí mạng kia, nhưng đầu cái đầu rắn tốc độ thực sự quá nhanh, lại thêm ở gần nữa nên Huyền Huyết chỉ vừa mới bay lên đã bị cái đầu rắn ngoạm lấy nửa thân dưới, nhất thời từ trong miệng Huyền Huyết liền phát ra tiếng kêu thảm thiết.
- Tự gây nghiệt, không thể sống!
Diệp Tịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, toàn thân không ngừng bạo xạ ra từng đạo quang mang màu vang, một cổ khí tức cuồng phách từ trên người hắn không ngừng truyền ra ngoài, kể từ sau khi luyện thành Tinh Thần Chi Huyệt, hắn vẫn chưa từng xuất ra toàn lực, hôm nay không chút bao lưu thực lực cường đại của mình nữa.
- Phá cho ta, Thiên Toái Quyền….
Mắt thấy Huyền Huyết sắp bị đại xà một ngụm nuốt chửng, Diệp Tịnh Vũ lại lần nữa cách không vung ra một quyền, hắn vẫn muốn từ chỗ Huyền Huyết biết được tin tức của Nguyên Linh giáo, bởi vậy làm sao có thể để hắn dễ dàng chết như vậy được chứ….
Nắm quyền của hắn chỉ vừa mới oanh đến thì cái đầu rắn nhất thời đã bạo liệt, không chỉ vậy, ngay cả cái đầu sói bên cạnh dường như cũng chịu phải một đòn nghiệm trọng, ngay lập tức bạo liệt theo, ngay sau đó thân thể của con quái vật khổng lồ phảng phất như một pho tượng, vỡ vụn thành từng khúc.
Máu tươi đỏ thẫm không ngừng phun ra, thân thể khổng lồ chầm chậm ngã xuống, máu tươi nhuộm hồng cả hồ nước, Huyền Huyết tránh được một kiếp cũng không thể tin nhìn tất cả mọi chuyện, kiệt tác đắc ý nhất của mình, siêu cấp quái thú không biết đã giết chết bao nhiêu Thánh Thú, không ngờ cứ như vậy vỡ vụn, điều này có thể sao?
Thấy kiệt tác đắc ý của mình cứ như vậy bị một quyền của đối phương đánh nát, đả kích như vậy thậm chí còn muốn khổng lồ hơn là suýt chút nữa bị con rắn nuốt trọn.
Thân thể Huyền Huyết rơi thẳng xuống, đối mặt Diệp Tịnh Vũ cường hãn như thiên thần, hắn đã không còn bất cứ ý niệm chống cự nào trong đầu nữa….
Mà thân ảnh Lương Tiểu Khả cũng ngay lập tức chộp lại Huyền Huyết đang rơi xuống, trong lòng vẫn còn tức giận nên trực tiếp giáng cho hắn một cái bạt tai, lực đạo khổng lồ nhất thời khiến Huyền Huyết bị đánh bay ra ngoài, nặng nề nện lên một vách đá ở sau lưng Diệp Tịnh Vũ.
Diệp Tịnh Vũ cũng lười nói nhảm, thân thể chợt thoáng đã đến trước mặt Huyền Huyết, một tay chộp lên Thiên Linh Cái của Huyền Huyết, trực tiếp xuất ra Câu Hồn Đoạt Phách….
Một cái bóng từ trong cơ thể Huyền Huyết thoát ra, ngay lập tức bị Diệp Tịnh Vũ hấp thu, trong mắt Diệp Tịnh Vũ hiện lên một tia thần sắc thống khổ, hiển nhiên liên tục sử dụng Câu Hồn Đoạt Phách đã khiến thân thể bị tổn thương.
Tiếp nhận toàn bộ kí ức của Huyền Huyết, Diệp Tịnh Vũ cuối cùng cũng hiểu một chút kết cấu cơ bản của Nguyên Linh giáo, thế nhưng hắn không lập tức nói cho Lương Tiểu Khả, mà thân thể chợt lóe, chạy về một hướng khác….
Lương Tiểu Khả cũng không hỏi gì, trực tiếp đuổi theo sau Diệp Tịnh Vũ, xuyên qua hành lang dài, cuối cùng đến một đại sảnh trống trải.
Trong đại sảnh có mấy trăm nữ tử xinh đẹp, không hề có lấy một nữ nhân xấu xí nào, nhưng trên mặt các nàng lúc này đều tái nhợt, trong mắt tất cả đều là vẻ sợ hãi tuyệt vọng, ở vị trí góc tường còn chất đống mấy cổ thi thể, nhìn bộ dáng của các bộ thi thể này thì dường như đều là phụ nữ có thai, bụng các thi thể này đều bị thủng một lỗ lớn, từ kí ức của Huyền Huyết, Diệp Tịnh Vũ hiểu rằng, đây đều là những phụ nữ có thai chờ sinh, tất cả đều bị móc lấy đứa trẻ ở trong bụng lúc còn sống sờ sờ.
- Đây…. Đây là chuyện gì xảy ra? Nơi này không phải là thanh lâu, làm sao lại có nhiều nữ nhân như vậy chứ?
Lương Tiểu Khả sau khi chạy đến đây thấy nhiều nữ nhân như vậy không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
- Các nàng đều là bị bắt đến đây để sinh con cho bọn họ, mà những đứa trẻ mà các nàng sinh ra là dùng để làm thí nghiệm bằng cơ thể con người….
Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng nói, lửa giận trong lòng khó có thể áp chế, cho dù là mình có hủy diệt hết nơi này thì từ trong kí ức của Huyền Huyết, hắn biết rằng những trụ sở bí mật như vậy của Nguyên Linh giáo nhiều không đếm xuể.
Đám nữ nhân này bị bọn chúng nuôi như heo mẹ, tùy ý lăng nhục còn không nói, đã thế còn không để ý đến sống chết của các nàng.
Nghe thấy lời này của Diệp Tịnh Vũ, Lương Tiểu Khả cũng nghẹn họng nhìn trân trối, dùng thân thể con người để thí nghiệm? Không ngờ lại có người dùng thân thể con người để thí nghiệm? Trên thế giới này sao lại có người còn tàn nhẫn hơn mình nữa chứ?
- Hắn…. bọn chúng tại sao phải làm như vậy?
Trong miệng Lương Tiểu Khả hơi có chút khô khốc hỏi.
- Vì để sớm tìm ra người máy hoàn mỹ nhất….
- Người máy….
Lương Tiểu Khả trong lòng chấn động, người máy nhân thể cho dù là thế kỷ 21 cũng khó có thể tạo ra, thế nhưng thế giới này lại vẫn có người nghiên cứu khóa học cao cấp như vậy, điều đó sao có thể không khiến cho người khác giật mình?
Có lẽ, sau lưng cái gọi là Nguyên Linh giáo này thực sự có rất nhiều bí mật khiến người khác kinh ngạc không ngớt….
Lúc đám người Diệp Tịnh Vũ dẫn đám nữ nhân này đi ra khỏi sơn động, tất cả các sinh vật trong sơn động đều bị Công Tôn Lộ giết sạch sẽ, đây chính là mệnh lệnh mà Lương Tiểu Khả lưu lại….
Trong sơn động này, thực lực mạnh nhất chính là con quái vật kia, sau đó chính là Huyền Huyết và Diệp Vô Vân, còn những người khác cùng lắm chỉ là cảnh giới Đại Tông Sư mà thôi, làm sao có thể là đối thủ của Công Tôn Lộ được, gần như là một tràng chém giết không hơn không kém.
Trong rừng cây của tiểu đảo tìm được mấy chiếc thuyền gỗ, đem những cô gái này rời khỏi nơi này thì Diệp Tịnh Vũ và Lương Tiểu Khả cũng trở về khách sạn, chuyện của Nguyên Linh giáo bọn họ cũng không nói gì thêm, nhưng lại đem chuyện của những cô gái bị hại công bố cho thế nhân, lúc đó cũng chính là lúc thanh danh của Nguyên Linh giáo hoàn toàn sụp đổ.
Đang lúc đám người Diệp Tịnh Vũ muốn vì dân trừ hại thì có một thương thuyền đến từ Vân thành, cũng là đi ở Thiên giang, lúc thương thuyền cập bờ thì có một gã nam tử mặc cẩm bào dưới sự hoan nghênh của vài người đi xuống khỏi thương thuyền, đi thẳng đến một biệt viện trong Miểu thành.
Nam tử vừa mới vào ngồi chỗ của mình ở trong biệt viện thì liền có một cô gái mặc quần lụa mỏng màu đỏ, thân hình nổi bật đi đến, nhìn nam tử đang ngồi ở trong gian phòng chính, trên mặt cô ta liền lộ ra một tia vui mừng…
- Chàng cuối cùng cũng tới, ta còn tưởng rằng chàng sẽ không tới nữa!
- Nhược Hàm, nàng nói gì vậy, ta vừa mới xuất quan, vừa nghe thấy tin tức nàng ở Miểu thành thì liền lập tức chạy tới đây….
Thấy cô gái đến, nam tử từ chỗ ngồi đứng lên, ánh mắt nhìn về phía cô gái tràn đầy yêu thích.
- Ha ha, không chỉ có ta ở Miểu thành, còn có một vị chàng khẳng định muốn gặp cũng đang ở Miểu thành….
Thấy thanh âm ân cần của nam tử kia, trên mặt cô gái liền lộ ra vẻ hạnh phúc….
- Người nào?
Nam tử sửng sốt hỏi.
- Diệp Tịnh Vũ….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 527: Họa vô đơn chí
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Miểu thành, khách sạn Miểu Vân, cũng chính là khách sạn nơi mà đám người Diệp Tịnh Vũ hiện đang ở, giờ phút này, trong một gian phòng nhất đẳng chữ Thiên, chỉ có Lâm Hiểu Nghị mặc một cái áo trong đang ngồi xếp bằng trên giường, vân công phục hồi thương thế, hôm nay đánh một trận đã khiến cho hắn hiểu rõ mình vô năng đến mức nào, rõ ràng công lực của hắn hơn xa đối thủ mà vẫn không phải là đối thủ của đối phương, thực lực như vậy làm sao có thể đi theo thiếu gia được đây?
Lâm Hiểu Nghị không muốn trở thành gánh nặng làm liên lụy Diệp Tịnh Vũ, cho nên trong những lúc vốn phải nghỉ ngơi thì hắn vẫn tiếp tục liều mạng tu luyện.
- Cốc cốc….
Lúc này, ở phía bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa….
- Người nào….
Lâm Hiểu Nghị ngay lập tức mở mắt ra, đã trễ như vậy rồi còn có ai đến đây?
- Là ta, Tiểu Lâm tử….
Ở bên ngoài truyền đến thanh âm có chút lười nhác của Diệp Tịnh Vũ.
- A, thiếu gia….
Vừa nghe thấy thanh âm của Diệp Tịnh Vũ, Lâm Hiểu Nghị lập tức đứng dậy, chạy ra mở cửa, cửa phòng vừa mở ra thì thấy Diệp Tịnh Vũ một thân hắc y tiến vào.
- Thương thế của ngươi thế nào rồi?
Thấy Lâm Hiểu Nghị vừa rồi dường như cũng không phải nằm ở trên giường ngủ, trong lòng Diệp Tịnh Vũ rất tán thưởng, xem ra tiểu tử này cũng biết nỗ lực để mạnh hơn rồi.
- Hồi bẩm thiếu gia, đã không còn gì đáng ngại nữa, chỉ có điều….
Lâm Hiểu Nghị muốn nói mình quá vô dụng, ngay cả một đám Tiên Thiên Vũ Sư cũng đánh không lại, thế nhưng ngay lập tức bị Diệp Tịnh Vũ ngắt lời.
- Đây không phải là lỗi của ngươi, những người đó đều là những nhân vật giết người như ngóe, ngươi không phải là đối thủ của bọn chúng cũng bình thường, chỉ có điều ngươi đã ý thức được điểm yếu kém của ngươi đã là rất tốt rồi, ta bây giờ tới đây là để giúp ngươi tăng cường công lực đây!
Diệp Tịnh Vũ mỉm cười nói, nói xong đi đến trước mặt Lâm Hiểu Nghị, từ trong ngực lấy ra một viên chân đan.
- A….
Cảm nhận được lực lượng cường đại ẩn chứa trong viên chân đan này, Lâm Hiểu Nghị sắc mặt vui mừng, nhưng hắn biết rõ mình có được công lực hiện giờ cũng là nhờ phục dụng loại chân đan của Võ Thánh này, chỉ có điều bởi vì lần trước do cảnh giới của mình quá kém nên thiếu chút nữa khiến cho kinh mạch của mình đứt đoạn, chỉ có thể thăng đến cảnh giới Đại Tông Sư, bây giờ thiếu gia lại lấy ra một viên chân đan, chẳng lẽ muốn cho mình ăn sao?
- Kinh mạch của ngươi bây giờ khó có thể thừa nhận năng lượng của viên chân đan này, chỉ có điều có ta ở bên cạnh hộ pháp cho ngươi, ngươi đã có thể hoàn toàn hấp thu năng lượng của viên chân đan này rồi, chỉ có điều đây là một chuyện cực kỳ đau đớn, người bình thường khó có thể chịu được….
Diệp Tịnh Vũ sớm đã xem Lâm Hiểu Nghị như là đệ đệ của mình, tất nhiên không hy vọng thực lực của hắn cứ như vậy mà đi xuống.
Thế nhưng tu vi võ đạo, dùng ngoại vật phụ trợ chung quy vẫn là loại bàng môn tà đạo, hết thảy đều phải dựa vào chính hắn, nếu hắn nguyện ý chấp nhận cơn đau đớn do kinh mạch bạo trướng thì Diệp Tịnh Vũ sẽ không ngần ngại một lần hao phí khí lực, giúp thực lực của hắn đạt đến Đại Tông Sư đỉnh phong, sau đó thông qua thực chiến khiến cho hắn không ngừng thành thục, ít nhất cũng hy vọng rằng hắn có năng lực để tự bảo vệ mình.
Cho đến nay, Lâm Hiểu Nghị vẫn cảm thấy mình không thể giúp gì được cho Diệp Tịnh Vũ mà cảm thấy đau khổ, lúc này có phương pháp có thể khiến hắn tăng cường thực lực, hắn như thế nào có thể cự tuyệt chứ? Đừng nói là đau đớn, cho dù có thể mất đi tính mạng thì hắn cũng sẽ nhất định phải thử.
Hắn không thể tiếp tục đi trên con đường bẳng phẳng được nữa.
- Thiếu gia yên tâm, bất kể đau đớn đến mức nào ta đều có thể thừa nhận!
Lâm Hiểu Nghị kiên định gật đầu.
- Tốt lắm, một lát nữa bất kể đau đớn như thế nào người cũng phải nhịn xuống cho ta, nếu không muốn tất cả mọi thứ đều giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ….
Diệp Tịnh Vũ gật đầu, lời nói vừa dứt thì một cánh tay đặt lên vai Lâm Hiểu Nghị, một cổ Phách Nguyên lực tinh khiết trực tiếp tiến vào trong cơ thể Lâm Hiểu Nghị, nội phủ bị chấn thương dưới tác dụng của Phách Nguyên quyết nhanh chóng hồi phục lại như cũ, chỉ trong chốc lát đã trở lại bình thường, dù sao thì thương thế của hắn cũng không nghiêm trọng lắm, mà bản thân hắn cũng đã điều tức hồi lâu.
Sau khi trị liệu tốt thương thế của Lâm Hiểu Nghị, Diệp Tịnh Vũ lại khống chế Phách Nguyên lực của mình bảo vệ tâm mạch của Lâm Hiểu Nghị, nhìn vẻ mặt kiên định của Lâm Hiểu Nghị, hắn bỗng nhiên quát to một tiếng:
- Nhịn xuống….
Tiếng nói vừa dứt thì cánh tay cầm viên chân đan của Diệp Tịnh Vũ nhanh chóng tiến vào trong thân thể của Lâm Hiểu Nghị….
- A….
Ngay lập tức, một tiếng kêu thảm thiết điếc tai từ trong miệng Lâm Hiểu Nghị truyền ra, gương mặt của hắn bị vặn vẹo không còn nhìn rõ.
Năng lượng của viên chân đan này là tinh khiết nhất, chính là do Diệp Vô Vân không biết tu luyện mất bao lâu mới có thể ngưng tụ được một viên chân đan, gần như hàm chứa toàn bộ công lực từ khi hắn sinh ra, đừng nói là Lâm Hiểu Nghị, cho dù là Đại Tông Sư bình thường cũng khó có thể thừa nhận được lực lượng cường đại này.
Nếu như không có Phách Nguyên lực khổng lồ của Diệp Tịnh Vũ bảo vệ kinh mạch cho Lâm Hiểu Nghị thì một cổ năng lượng cũng đã có thể khiến cho Lâm Hiểu Nghị biến mất khỏi thế gian này rồi.
Giờ phút này, năng lượng của chân đan không ngừng tràn vào kinh mạch của Lâm Hiểu Nghị, kinh mạch của hắn lúc này lớn như một cái ống nước nhỏ bằng ngón tay cái, giờ phút này, những dòng năng lượng cũng giống như nước sông không ngừng tràn vào thủy quản, mà Phách Nguyên lực của Diệp Tịnh Vũ phảng phất như một lớp sắt cứng, bảo vệ thủy quản, không để cho nó bạo phát do không chỗ đỡ nổi dung lượng nước.
Cũng bởi vì vậy mà kinh mạch trong cơ thể của Lâm Hiểu Nghị mới không ngừng thừa nhận lực lượng này, sự đau đớn này căn bản không phải người bình thường có thể chịu được, mà quan trọng hơn đó là hắn vẫn không thể ngất đi, phải khiến cho ý thức thanh tĩnh, khống chế cổ năng lượng này trùng kích vào kinh mạch trong thể nội của mình.
Kỳ kinh bát mạch, Nhâm Đốc nhị mạch, thậm chí ngay cả một ít kinh mạch nhỏ cũng bị xung kích toàn bộ, năng lượng cuồng bạo như vậy đủ để đả thông toàn bộ kinh mạch của Lâm Hiểu Nghị.
Vô số giọt mồ hôi từ trên trán Lâm Hiểu Nghị rơi xuống, hàm răng của cắn chặt đôi môi đến rách tóe máu, da thịt trên mặt không ngừng co quắp, hiển nhiên là phải thừa nhận cơn đau dữ dội, thế nhưng hắn vẫn không dám bất tỉnh….
Trải qua đủ nửa canh giờ thì vẻ thống khổ trên mặt Lâm Hiểu Nghị mới dần rút đi, giờ phút này chiếc áo của hắn đã ướt nhẹp mồ hôi, vốn là chiếc áo trong màu trắng đã biến thành một màu đen, hiển nhiên toàn bộ tạp chất trong cơ thể đã bị cổ năng lượng này ép ra ngoài toàn bộ.
Không nói công lực hiện nay của hắn rốt cuộc thế nào, chỉ riêng thể chất thì đã tốt hơn so với trước kia không biết bao nhiêu lần rồi….
- Tốt lắm, bây giờ chân nguyên lực trong cơ thể ngươi đã tương đối sung mãn, so với cao thủ Đại Tông Sư đỉnh giới còn hơn nhiều, phần còn sót lại là để bảo vệ kinh mạch của ngươi thật vững chắc, về phần sau này có tiến vào được cảnh giới Võ Thánh hay không thì còn phải xem tạo hóa của ngươi nữa!
Diệp Tịnh Vũ nặng nề thở ra một hơi, mới vừa rồi hắn không chỉ bảo vệ kinh mạch của Lâm Hiểu Nghị mà còn giúp hắn chữa trị kinh mạch bị hao tổn, thể lực cũng tiêu hao rất lớn.
- Đa tạ thiếu gia….
Lâm Hiểu Nghị cảm thấy trong cơ thể mình phát sinh biến hóa, vô cùng vui mừng, nhưng cũng hiểu rõ đây phần lớn đều là công lao của Diệp Tịnh Vũ.
- Ha ha…. Ai?
Diệp Tịnh Vũ đang cười, muốn nói gì đó thì bỗng nhiên vẻ mặt liền biến đổi….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào