Dư Tắc Thành vào thành, tìm tới một khách điếm xa hoa nhất, bao riêng một viện, sau đó lặng lẽ niệm Mộc La Khô Tâm Chú. Bất kể Mộc Tư Y ở nơi nào cũng sẽ cảm nhận được chú này, biết rằng mình đang kêu gọi nàng, không lâu sau sẽ tới nơi đây.
Dư Tắc Thành lặng lẽ chờ đợi, quả nhiên chưa tới hai canh giờ sau. Mộc Tư Y đã xuất hiện trong cảm ứng Kiếm Ngã thuật của hắn. Hiện tại tuy rằng dung mạo của Mộc Tư Y không có thay đổi gì nhiều, nhưng về mặt khí chất đã có sự biến hóa khó tả.
Nàng chậm rãi tới đây, thân hình cao lớn thon thả được pháp bào làm nổi bật, thắt đáy lưng ong, làn da trắng mịn, đôi mắt trong suốt như nước suối, Nhìn vào mắt nàng khiến cho người ta cảm thấy tâm trạng mình thoải mái mà yên tĩnh.
Gương mặt nàng lạnh lùng như băng giá, có khí chất cao ngạo khó tả, làm cho người ta có cảm giác như nàng chính là tiên nữ trên trời bị đày xuống nhân gian, không thể khinh thường.
Mộc Tư Y bước từng bước về phía trước, mỗi lần tới gần cửa, cửa đều tự động mở ra. Rốt cục nàng cũng đã đi tới chỗ của Dư Tắc Thành, Dư Tắc Thành đang mỉm cười nhìn nàng.
Lúc gương mặt lạnh, nhu băng giá của Mộc Tư Y nhìn thấy Dư Tắc Thành, lập tức nớ nụ cười rang rỡ chẳng khác hoa đào nở rộ. Hàng mi cong vút, môi anh đào đỏ mọng, khuynh quốc khuynh thành, khiến người say đắm. Nàng lên tiếng nói: - Chủ nhân, ngài đến rồi ư, người ta không nhịn được cho nên vội vàng tới đây...
Lần đầu tiên được Mộc Tư Y, chính là lúc Dư Tắc Thành đánh mất bản thân, vọng tưởng thành lập hậu cung, thu hết mỹ nữ trong thiên hạ vào thế giới Bàn cổ.
Cho nên lúc ấy hắn không giết chết Mộc Tư Y mà bắt sống nàng, cuối cùng chiếm đoạt được thân tâm nàng.Sau đó trải qua sự kích thích của thi kỹ, Dư Tắc Thành tỉnh táo lại, họa mê muội đã tan đi, nhưng lúc này ván đã đóng thuyền, chỉ có thể tiếp tục theo lao. Lúc hắn để cho Mộc Tư Y trở về, tặng cho nàng nhiều bảo vật như vậy, thật ra trong lòng có ý nghĩ muốn bù đắp lại cho nàng những gì mình đã gây ra.
Nhiều năm không gặp, nhờ có muội muội cho hay, Dư Tắc Thành mới biết Mộc Tư Y đã cắt đứt quan hệ cùng Lôi Vạn Quân, hơn nữa sống ở Phân Phương Giải Ngữ môn cũng không tốt lắm, không khỏi cảm thấy trong lòng tưởng nhớ, cho nên lần này cố ý tới đây thăm nàng.
Lần này hội ngộ, vốn trong lòng Dư Tắc Thành nghĩ rằng hẳn Mộc Tư Y sẽ làm ra vẻ chống cự lại mình. Không ngờ vừa mới gặp, câu đầu tiên của Mộc Tư Y lại là như vậy. Không ngờ cả thân tâm của Mộc Tư Y đã hoàn toàn quy phục Dư Tắc Thành, lập tức khiến Dư Tắc Thành có cảm giác hết sức ngạc nhiên.
Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, Mộc Tư Y đã đồn hết tình cảm vào hắn, hết lòng hết dạ coi mình là người của hắn đây không phải là Mộc Tư Y như trong tưởng tượng của Dư Tắc Thành.
Mộc Tư Y thay đổi như vậy cũng là có nguyên nhân, thật ra từ trong xương tủy, nàng vẫn là một nữ nhân theo truyền thống bình thường. Sau khi gặp Dư Tắc Thành, biết mình không thể thoát khỏi tay hắn lại biết rằng mình có thể nương tựa vào hắn, nàng bèn chấp nhận số mệnh.
Huyết thù không trả được mấy năm qua đè nặng trong lòng, làm cho nàng gần như ngạt thờ. Nay có một cường giả có thể nương tựa vào, có thể che mưa chắn gió cho mình, nàng bằng lòng giao tất cả những gì mình có cho Dư Tắc Thành, bao gồm cả mối huyết thù kia.
Đây là đặc điểm truyền thống của nữ nhân, các nàng coi trọng trinh tiết, kiên trì với quyết định của mình. Một khi đã quyết định rồi sẽ tuyệt đối không hối hận cho dù là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhẫn nhục chịu đựng, các nàng cũng sẽ kiên trì tới cùng. Chỉ cần có trụ cột tinh thần, các nàng có thể làm ra những chuyện khiến người khiếpsợ.
Dư Tắc Thành mỉm cười, như vậy rất tốt. Hắn vẫy tay, Mộc Tư Y lập tức đi tới, ngoan ngoãn ngồi vào lòng Dư Tắc Thành. Hắn cùng nàng nhỏ nhẹ trò chuyện kể lại những chuyện trải qua trong mấy năm xa cách. Hỏi thăm nàng làm thế nào đối phó với những lời đồn đãi trong mấy năm qua, làm thế nào tiếp tục kiên trì làm thế nào giữ vững niềm tin.
Giọng Dư Tắc Thành không lớn, nhưng câu nào cũng chỉ thẳng vấn đề, dường như có ma lực dần dần xóa đi những uất ức của Mộc Tư Y vì bị người khác coi thường, kỳ thị. Hắn làm cho nàng có cảm giác như tất cả những gì mình đã phải chịu đều đáng giá, có một người ở phương xa luôn nghĩ tới nàng, vĩnh viễn hiểu được cảm giác của nàng.
Lần này nói khoảng nửa canh giờ, sau đó Dư Tắc Thành bắt đầu kể lại những chuyện mình đã trải qua, hơi có chút khoa trương, khéo léo nhào nặn thêm thắt. Hắn kể hết những chuyện về cái chết của Mộ Yên Tiên Tử Chưởng môn Cửu Huyễn Tiên môn, nguyên nhân gây ra đại chiến Vô Lượng tông vì tranh đoạt tiên điển Hoàn Chân Đạo. Có một số việc không thể nói có một số việc Dư Tắc Thành thổi phồng hình ảnh của mình lên tận mây xanh.
Như vậy tạo cho Mộc Tư Y một ảo giác rằng đại thù của nàng không phải không có cơ hội báo. Tuy rằng Dư Tắc Thành chưa hề nói rằng hắn sẽ làm gì cho Mộc Tư Y nhưng cũng đã để lại ấn tượng không ít.
Đồng thời Dư Tắc Thành không ngừng nói những lời tâm tình chỉ dành riêng cho hai người khi ở bên nhau, những lời này có ma lực rất lớn. Dần dần Mộc Tư Y mê đắm trong những lời này, dù biết là giả, nàng vẫn rất thích lắng nghe.
Tình đã động, mọi chuyện còn lại không cần phải nói. Tất cả cửa lớn cửa nhỏ trong phòng tự động đóng lại, sau đó không lâu, trong phòng vang lên tiếng rên ư ử. Thanh âm này càng ngày càng cao, dần dần biến thành tiếng kêu khe khẽ, sau đó biến thành tiếng nỉ non vô ý thức, cuối cùng tất cả đều trở nên yên lặng.
Xuân sắc đầy phòng, sau một trường đại chiến. Mộc Tư Y hao hết sức lực, bắt đầu ngủ say nhưng tay nàng vẫn còn nắm chặt tay Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành lặng thinh không nói, đối với Mộc Tư Y, hắn có cảm giác khó tả bằng lời.
Thì ra trong suy nghĩ của nàng. Dư Tắc Thành chỉ mê đắm thân thể của nàng, chỉ muốn tìm khoái hoạt trên thân thể nàng mà thôi... Dần dần, Dư Tắc Thành cảm thấy mình hơi thích nữ nhân này.
Thông qua bàn tay Mộc Tư Y đang siết chặt tay mình. Dư Tắc Thành cảm giác được lúc hưởng thụ khoái hoạt, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai. Dư Tắc Thành nằm sải ra giường, không khỏi buông tiếng thở dài...
Ngày hôm sau, hai người rời giường, Mộc Tư Y giống như thê tử mới cưới, lăng xăng lo đủ chuyện cho Dư Tắc Thành. Hai người nhìn nhau cười ngọt ngào, tình ý miên man không cần phải nói.
Mộc Tư Y nói: - Chủ nhân, chúng ta ra ngoài dạo chơi đi, lão bản nơi đây là bằng hữu của ta, chúng ta đi thăm nàng xem sao.
Dư Tắc Thành tỏ ra sửng sốt, bèn hỏi: - Bằng hữu của nàng ư?
Mộc Tư Y nói: - Đúng vậy, khách điếm này là Phi Yến lâu, một trong bảy mươi hai lâu ở Hoa Đô lâu chủ là một mỹ nữ.
Dư Tắc Thành lại hỏi: - Mỹ nữ ư, có xinh đẹp như nàng không, chẳng lẽ cũng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa gì đó...
Mộc Tư Y cười nói: - Quả nhiên chủ nhân đoán đúng, nàng ấy chính là một trong Lư châu Thập đại danh hoa chúng ta, Không Cốc u Lan Tô Uyển Ngôn.
Mộc TưY nói tiếp: - Vị bằng hữu này của ta thật sự rất thần kỳ, vốn nàng là người tàn tật, hai chân đã bị liệt từ nhỏ. Nàng lại chưa từng tu tiên, chỉ là một phàm nhân, nhưng lại được Tu Tiên Giới bầu là một trong Lư châu Thập đại danh hoa.
Lập tức lòng hiếu kỳ của Dư Tắc Thành bị kích thích, vội hỏi: - Như vậy là vì sao, nàng nói ta nghe thử.
Mộc Tư Y nói: - Từ nhỏ nàng đã tàn tật, ngồi trên xe lăn hết sức buồn chán, cho nên rất thích cắm hoa. Vào năm nàng mười tuổi, Thất Trọng Chân Nhân của Thánh Giáp tông vân du đến đây trong lúc vô tình xem nàng cắm hoa, xem như vậy khoảng một canh giờ, sau đó thốt lên bốn chữ: “Hoa đạo Thành thần.” ông quay về sơn môn, không lâu sau đó Kim Đan hóa Anh.
- Còn có Lộc Mã tiên tử của Âm Dương tông cũng xem nàng cắm hoa, sau đó có chút sở ngộ, rốt cục cũng kết thành Nguyên Anh.
- Rất nhiều tiền bối nhờ xem nàng cắm hoa mà ngộ đạo, đột phá bình cảnh. Vì nguyên nhân này cho nên mọi người mới bầu nàng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa, mệnhdanh Không Cốc u Lan.
Dư Tắc Thành hỏi: - Thật sự có chuyện thần kỳ như vậy sao,danh hiệu Không Cốc u Lan này rất đẹp. Đúng rồi, danh hiệu của nàng là gì vậy?
Mộc Tư Y đáp: - Hàn Sương Ngạo Mai.
Dư Tắc Thành nói: - Đóa hoa mai này cũng vô cùng xinh đẹp, rốt cục cũng bị ta hái... Đi thôi, chúng ta đi xem đóa hoa lan kia đi, để xem rốt cục nàng thần kỳ tới mức nào.
Mộc Tư Y nói: - Ha hạ nàng cũng không phải dễ dàng gặp được như vậy, muốn xem nàng cắm hoa phải trông vào cơ duyên. Có khi ba tháng nàng cắm hoa một lần, có khi cắm ba lượt trong vòng mười ngày, cho nên mọi người đều ở gần đây chờ đợi.
- Dần dần thường xuyên như vậy. Tổ gia muốn tạo phương tiện cho các đạo hữu chờ đợi, bèn mua con phố này, sửa thành một vài khách điếm để cung cấp nơi nghỉ lại cho các đạo hữu chờ đợi.
Dư Tắc Thành nói: - Nàng Tô Uyển Ngôn này cũng kiêu ngạo thật.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mộc Tư Y nói: - Không phải là kiêu ngạo, mỗi lần Tô Uyển Ngôn cắm hoa đều là linh cảm đến mới có thể cắm được một cách hoàn mỹ. Mà linh cảm này chỉ có thể thuận theo tự nhiên không thể miễn cưỡng, cho nên mọi người cũng chỉ có thể chờ đợi.
- Ngoài ra ngay cả Nguyên Anh Chân Quân tới đây cũng phải lặng lẽ chờ đợi, còn ai dám tỏ ra sốt ruột? Bọn họ có người giậm chân ở bình cảnh vài chục năm không vượt qua được, hiện tại có một cơ hội tốt như vậy, chờ thêm vài tháng, một năm có ngại gì.
Dư Tắc Thành gật đầu không ngớt, hắn đã bị Mộc Tư Y thuyết phục hoàn toàn, nhất định phải đi gặp qua vị kỳ nữ tử này. Hai người rời khỏi khách phòng. Mộc Tư Y dẫn Dư Tắc Thành tới một ngôi lầu ở xa xa.
Mộc Tư Y giới thiệu: - Ngôi lầu này có tên là Tĩnh Hương lâu, là Tô gia đặc biệt dựng lên cho Tô Uyển Ngôn. Tô Uyển Ngôn chính là cây hái ra tiền của Tô gia, nhờ nàng mà bọn họ có thể kết giao hào kiệt rộng khắp thiên hạ, lại còn kiếm được rất nhiều linh thạch.
- Đúng rồi, Tô gia này cũng là một trong những gia tộc tu tiên, sư thừa của bọn họ là Thần Uy tông, lập tộc ở đây đã ba ngàn năm.
Tĩnh Hương lâu cao chừng mười trượng, nóc lầu cao vút xinh đẹp, mái ngói uốn cong. Cả ngôi lầu khiến người ta có cảm giác nhẹ nhàng, có thể nói kiến trúc vô cùng tinh xảo.
Tới gần Tĩnh Hương lâu là một thông lộ đá trắng, sau đó lại băng qua một chiếc cầu nhỏ, cầu này chỉ dùng làm cảnh, dưới cầu không có nước chảy.
Qua cầu rồi, Tĩnh Hương lâu hiện ra trước mắt Dư Tắc Thành. Xung quanh Tĩnh Hương lâu cây cối um tùm, trên đại môn có ba chữ Tĩnh Hương lâu rất lớn.
Hai người Dư Tắc Thành tiến vào, ở cửa có bốn người hầu đứng gác. Những người này có bề ngoài anh tuấn thông minh, miệng lưỡi khéo léo làm hài lòng khách nhân.
Trong đó có một người vừa thấy Mộc Tư Y bèn nói: - Thì ra là Mộc tiên tử giá lâm, tiểu nhân xin có lễ.
Mộc Tư Y nói: - Tiểu Lục tử, vì sao hôm nay bốn người các ngươi lại canh ở đây, lẽ nào hômnay Tô đại gia muốn cắm hoa?
Tiểu Lục tử nói: - Mộc tiên tử tới đây vô cùng đúng lúc, sáng hôm nay Tô đại gia đột nhiên có linh cảm, hẳn là giữa trưa hôm nay có thể cắm hoa. Từ tết Đoan Ngọ năm trước tới bây giờ đã là chín tháng, Tô đại gia mới lại cắm hoa.
Mộc Tư Y liếc xéo Dư Tắc Thành, tròng mắt đảo vài vòng: - Dư huynh quả thật vô cùng may mắn, hôm nay tới đây vừa khéo gặp thịnh sự này.
Trước mặt mọi người. Mộc Tư Y gọi Dư Tắc Thành là huynh
Dư Tắc Thành cười ha hả: - Tới sớm không bằng tới đúng lúc.
Tiểu Lục tử kia nhìn thấy Mộc Tư Y liếc mắt đưa tình, hai mắt long lanh, nói chuyện tình tứ với Dư Tắc Thành, Hàn Sương Ngạo Mai trước kia không ngờ hôm nay lại mỉm cười, lậptức há hốc mồm, không tin vào chuyện mà mình vừa thấy.
Hai người Dư Tắc Thành chuẩn bị tiến vào, lúc này Tiểu Lục tử mới hồi phục lại tinh thần nói: - Mộc tiên tử, vừa rồi Hoàng tiên tử mới vào...
Nghe thấy tin này, Mộc Tư Y khẽ cau mày, Dư Tắc Thành thấy vậy bèn hỏi: - Làm sao vậy, có chuyện gì ư? Vị Hoàng tiên tử kia là ai vậy?
Mộc Tư Y chưa kịp trả lời, chợt nghe ngoài xa có tiếng người gọi ngập ngừng: - Tắc Thành... Dư Tắc Thành... Có phải là ngươi không?
Dư Tắc Thành nhìn theo hướng tiếng gọi, chỉ thấy có một đám người vừa mới qua cầu ở xa xa, có một người đang ngập ngừng gọi Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành định thần nhìn kỹ, rõ ràng người vừa gọi hắn là Thạch Đại phu, vị Thạch Đại phu ở huyện thành Sơn Trúc, đã từng đưa mình tới Thủy Vân tông gia nhập thế giới tu tiên.
Là lão, quả thật là lão, thật không ngờ ở địa giới cổn châu, quê nhà của mình, mình đặc biệt chạy tới Thạch gia thăm lão nhưng vẫn không gặp được. Không ngờ hôm nay gặp được ở nơi này, lập tức Dư Tắc Thành vui mừng hớn hở gọi to: - Thạch Đại thúc, Thạch Đại thúc, ta ở đây.
Bên cạnh Thạch Đại phu chính là đồ đệ của lão Liễu Toàn Cơ phía sau còn có hai tên đệ tử Thủy Vân tông. Sau cùng còn có một người. Dư Tắc Thành vừa thoáng thấy đã giật mình kinh hãi, toàn thân lạnh toát, bất giác lùi về phía sau một bước, lưng áo ướt đẫm.
Người sau cùng chính là Tông chủ Thủy Vân tông Mộ Thủy Chân Nhân Thủy Nhược Hoành, phụ thân của Thủy Tiệm Sinh.
Hai mươi năm không gặp, hiện tại Thủy Nhược Hoành đã già đến kinh người, tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua như một lão nhân già tám, chín mươi tuổi. Dáng vẻ lão ngơ ngơ ngác ngác, dị tượng Kim Đan suy tàn biến mất, không còn chút khí thế kiêu hùng thuở trước.
Nhìn thấy lão, Dư Tắc Thành có cảm giác khó tả vô cùng. Dư Tắc Thành không muốn gặp lão không phải vì sợ lão, không phải vì e ngại tu vi Kim Đan của Thủy Nhược Hoành, cũng không phải e ngại quyền thế địa vị của lão, lại càng không phải là áy náy vì giết con lão. Mà không hiểu vì sao gặp Thủy Nhược Hoành, đột nhiên Dư Tắc Thành nhớ tới cảnh tượng lúc lão biết con mình đã chết, cất tiếng khóc rống vô cùng thê thảm.
Mỗi lần nhớ tới cành này. Dư Tắc Thành lại liên tưởng tới phụ thân mình. Vào năm hắn bảy tuổi lâm trọng bệnh, phụ thân cõng hắn trên lưng chạy đôn chạy đáo đi tìm đại phu. Đêm hôm đó, Dư Tắc Thành suốt đời khó quên. Phụ thân chết đi lúc hắn vừa mười tuổi, thời gian trôi qua đã quá lâu, dần dần Dư Tắc Thành không còn nhớ rõ gương mặt phụ thân, nhưng tình cảm thương yêu ấy, hắn vẫn luôn ghi khắc trong lòng.
Mỗi lần nhớ tới tấm lòng thương con của Thủy Nhược Hoành. Dư Tắc Thành lại nghĩ tới tình cảm thương yêu của phụ thân đối với mình. Nếu như mình gặp bất hạnh, phụ thân mình cũng sẽ đau khổ như vậy. Lòng tưởng nhớ phụ thân bất tri bất giác chuyển dời sang Thủy Nhược Hoành, cho nên Dư Tắc Thành lui lại là vì bản năng.
Cũng vì như vậy, lần trước Dư Tắc Thành về thăm nhà, hắn đã tránh đi Thủy Vân tông, cũng không đi thăm Bạch Đại ca Bạch Hà Tích, cũng không tới Thủy Vân tông bái kiến Thạch Đại phu. Còn chuyến về nhà lần này, ngay cả thủ hạ của hắn ở thành Lâm Hải còn không kinh động, đừng nói là đi thăm người khác.
Thân thể Dư Tắc Thành khẽ run lên, còn đang suy nghĩ lan man. Thạch Đại phu đã chạytới trước mặt Dư Tắc Thành: - Đúng là Tắc Thành rồi, đã hai mươi năm không gặp, ngươi đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch rồi sao? Quả thật là anh hùng xuất thiếu niên.
Dư Tắc Thành đáp: - Bái kiến Thạch Đại thúc, ngài quả thật là càng già lại càng khỏe.
Sau đó hắn nhìn thoáng qua Liễu Toàn Cơ bên cạnh: - Tham kiến Toàn Cơ sư tỷ, tỷ vẫn xinh đẹp như ngày nào,Dư Tắc Thành âm thầm dùng Vọng Khí kính, quan sát tu vi mọi người xung quanh. Thạch Đại phu đã đạt tới cảnh giới Linh Tịch cao cấp. Liễu Toàn Cơ hiện tại chỉ mới cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Liễu Toàn Cơ nhìn thấy Dư Tắc Thành bèn nói: - ôi, ai cũng tu luyện hai mươi năm, không ngờ Tắc Thành ngươi đã Trúc Cơ Linh Tịch, quả thật danh môn đại phái tốt vô cùng.
Dư Tắc Thành cười nói: - May mắn mà thôi.
Dư Tắc Thành lại liếc nhìn Thủy Nhược Hoành phía sau: - Tham kiến Thủy Tông chủ.
Thủy Nhược Hoành vẫn đứng yên không nhúc nhích, dường như không hề nghe thấy. Thạch Đại phu buông tiếng thở dài: - Năm ấy đại kiếp nạn ở Tây Lĩnh. Thủy sư thúc mất đi ái tử cho nên thần trí có chút...
Còn chưa dứt lời, Thủy Nhược Hoành đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Dư Tắc Thành: - Ngươi là Dư Tắc Thành ư. Tiệm Sinh con ta đi tìm ngươi, vì sao ngươi không chết mà nó chết, là ngươi giết nó sao? Có phải vậy không?
Vốn gương mặt Thủy Nhược Hoành không có chút tình cảm đột ngột trở nên dữ tợn vô cùng, xông về phía Dư Tắc Thành la lớn. Câu cuối cùng lão gầm to lạc giọng, giống như hổ đói sắp sửa vồ mồi.
Dư Tắc Thành uốn mình tránh đi, rút tay lại tránh khỏi tay lão đang chộp tới. Lúc này Thủy Nhược Hoành không hề có chút khí thế của Kim Đan Chân Nhân, chẳng khác một phàm nhân bình thường.
Dư Tắc Thành cau mày nhìn về phía Thạch Đại phu. Thủy Nhược Hoành chộp hụt vào khoảng không, thất hồn lạc phách, dường như lại quên mất Dư Tắc Thành, ngơ ngác lẩm bẩm những gì trong miệng mà người khác không thể nào nghe hiểu được.
Dư Tắc Thành lấy làm kỳ liếc nhìn lão, sau đó nhìn sang Thạch Đại phu.
Thạch Đại phu nói: - Ôi, một đời anh hùng, không ngờ hiện tại lại trở thành như vậy. Nếu không nhờ quan hệ giữa ông ấy và gia chủ Tô gia rất tốt, thật sự không còn cách nào khác, chúng ta cũng sẽ không đưa ông ấy tới đây. Một năm qua bệnh tình vô cùng nghiêm trọng, chỉ động một chút đã nổi điên.
Dư Tắc Thành hỏi: - Thạch Đại thúc, các vị tới đây có chuyện gì vậy?
Thạch Đại phu nói: - Một lời khó mà kể hết. Đi, vào trong hãy nói chúng ta đợi ở đây đã một năm ba tháng. Dứt lời, đám người Thạch Đại phu bèn tiến vào trong. Dư Tắc Thành cũng theo sau. Mộc Tư Y vẫy taygọi Tiểu Lục tửchạy tới, sau đó hỏi: - Bọn họ tới đây muốn làm gì vậy?
Tiểu Lục tử đáp: - Chỉ là một đám nhà quê ở cổn châu, ném ra vài viên linh thạch đã muốn mua bình hoa sau khi Đại tiểu thư cắm xong. Bọn họ không nhìn lại xem mình là ai, còn ỷ vào tình cố giao với lão gia chúng ta. Lão gia chúng ta quả thật quá hiền lành, chó đội mũ mà cũng xem là bằng hữu, thiên hạ ai ai cũng có thể xem là hảo hữu được cả.
- Bọn họ đến đây là muốn mua bình hoa, lần trước không mua được nên ở lại mãi tới hôm nay. Lần này cũng không có khả năng mua được, bình hoa đã được Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn dặn từ trước.
Mộc Tư Y gật gật đâu ra vẻ đã hiểu, đưa cho Tiêu Lục tử một viên linh thạch trung phẩm, sau đó bước vội đuổi theo Dư Tắc Thành, bí mật truyền âm chuyện vừa tìm hiểu được cho Dư Tắc Thành.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Thì ra bọn Thạch Đại phu tới đây mục đích là muốn mua bình hoa hoàn mỹ sau khi Tô Uyển Ngôn đã cắm xong. Sau mỗi lần Tô Uyển Ngôn cắm hoa kết thúc, tuy rằng bình hoa ấy không có tác dụng gì nhiều, nhưng sẽ có rất nhiều người tu tiên bỏ tiền ra mua về hoặc chậm rãi quan sát lãnh hội ý cảnh trong đó hoặc làm lễ vật tặng người khác.
Mọi người tiến vào lầu ngang qua một hành lang có một dãy cửa sổ nhìn ra xa, cảnh sắc bên ngoài rực rỡ muôn màu muôn vẻ chẳng khác tranh họa. Chỉ thấy trong lầu vô cùng tráng lệ đường hoàng, sàn lầu được lát bằng ván gồ cây liễu, trên được trải một lớp thảm có hoa văn màu đỏ đậm, vách cũng bằng ván gỗ được điêu khắc vô cùng tinh xảo.
Được người dẫn đường, mọi người tới trước cửa vào của một hội trường, đã có rất nhiều người tu tiên chờ sẵn ở đó, trong đó còn có ba vị Kim Đan Chân Nhân.
Mọi người cũng cùng nhau chờ ở đó. Thạch Đại phu nói: - Tắc Thành này, năm phái Tây Lĩnh chúng ta từ sau họa trời lần đó... ôi... mãi tới bây giờ vẫn không thu được đệ tử có Linh Cản. Có thể nói toàn bộ người tu tiên miền Nam cổn châu đã xuất hiện dấu hiệu đứt quãng truyền thừa trong hai mươi năm qua, trẻ con mới sinh, không hề có Linh Căn. Thời gian gần đây mới dần dần có dấu hiệu khôi phục lại.
- Đây là mối họa tâm phúc của chúng ta mà Thần Long tu tiên liên minh ở phía Nam. Ảo Hải Lục Hòa Hội ở phía Bắc vốn là kẻ địch trước nay của chúng ta, trong mấy năm qua không ngừng công kích chúng ta chẳng khác tằm ăn rỗi. Bọn chúng đánh trường kỳ cùng chúng ta như vậy, chỉ cần ba mươi năm nữa, năm phái Tây Lĩnh chúng ta sẽ vì thiếu hụt nhân tài mà diệt vong môn phái.
- Nếu kéo dài như vậy quả thật không tốt, kẻ ủng hộ sau lưng chúng ta ở cổn châu chính là trung môn Diệu Hóa tông. Cho nên chúng ta muốn khẩn cầu Diệu Hóa tông ra mặt điều đình giùm chúng ta. Chỉ cần một câu nói của bọn họ, cho chúng ta thời gian hai mươi năm, vậy sẽ không có vấn đề gì nữa.
- Nhưng nhờ người ta nói giúp cũng không thể không có gì, làm sao cũng phải có chút ý tứ. Ta đã hỏi thăm nhiều nơi, đối phương thích bình hoa đã cắm của Tô gia cho nên chúng ta tới đây mua.
- Năm xưa Thủy Nhược Hoành có quan hệ rất tốt với lão gia chủ Tô gia, cho nên chúng ta không thể không dẫn lão theo, nhờ vào giao tình của lão tới mua bình hoa. Lần trước không mua được, cho nên Thủy sư thúc bị kích thích, bệnh tình càng trở nên trầm trọng hơn trước.
Dư Tắc Thành nói: - Thì ra là như vậy, đúng rồi Thạch Đại thúc, hiện tại ai là Chưởng tông Thủy Vân tông?
Thạch Đại phu đáp: - Vân Phàm Chân Nhân Vân Tức Lai.
Dư Tắc Thành hỏi tiếp: - Vậy hiện tại Tùng Tuyền Chân Nhân ra sao? Đúng rồi, Bạch Hà Tích Bạch Đại ca thế nào rồi?
Thạch Đại phu đáp: - Tùng Tuyền Chân Nhân mười bảy năm trước tu luyện Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi đạt tới cảnh giới đại thành đã bế quan xung kích cảnh giới Nguyên Anh. Nếu lão có thể tu luyện thành công, lúc ấy không cần sợ nọ sợ kia nhưng hy vọng này quá xa vời.
- Bạch Đại ca ngươi hiện tại trở thành Đại sư huynh trong đám đệ tử sau này, y có thể coi như một nhân tài.
- ôi, nhớ lại đám nhân tài Lục Phái Thất Tuấn năm xưa, đáng tiếc Linh Dịch Thiên chết vì Càn Ma Linh Tôn giáo bị diệt môn, Mục Phương Hạ, Thủy Tiệm Sinh chết trong họa trời Tây Lĩnh, Vân Tử Trang ra đi không thấy trở về, Mã Vân Minh, Hạc Lan San tử trận hiện tại phải nhờ vào Bạch Đại ca ngươi chống đỡ cục diện, không người nối nghiệp...
Dư Tắc Thành buông tiếng than dài: - Hiện tại tu vi Thạch Đại thúc thế nào?
Thạch Đại phu đáp: - Cảnh giới Linh Tịch cao cấp, tu luyện trăm năm cũng khôngtiến thêm, vốn tu vi đã đủ, nhưng thiếu đốn ngộ kích thích, chỉ là một chút, nhưng không thể đột phá được cảnh giới. Đời này của ta chỉ là như thế, không có khả năng tiến thêm.
Dư Tắc Thành lấy một viên đan dược ra đưa cho Thạch Đại phu, truyền âm nói: - Đây là Xích Diệu Tử Hà đan, có tác dụng kích thích ngộ đạo.
Thạch Đại phu nghe vậy hai mắt trợn trừng, quên cả truyền âm, lớn tiếng nói: - Cái gì?!
Dư Tắc Thành gật gật đầu không đáp, Thạch Đại phu run rẩy đưa tay đón lấy, vốn tu vi của lão đã sớm đạt tới trình độ thăng cấp nhưng vẫn còn thiếu một bước vào cửa. Có Xích Diệu Tử Hà đan này, lão có thể đột phá cảnh giới không thành vấn đề.
Dư Tắc Thành lại lấy ra một viên đan dược khác đưa cho Thạch Đại phu: - Đây là Hiên Viên Kết Đan quả, ăn một viên có thể kết Thành Kim Đan nhưng sau này sẽ không có cơ hội kết Nguyên Anh. Ăn hay không, tùy Thạch Đại thúc quyết định.
Dứt lời đưa cho Thạch Đại phu một viên Kết Đan quả. Thạch Đại phu gần như giật lấy Kết Đan quả từ tay Dư Tắc Thành, vội vàng cho vào túi trữ vật, mặt lão đỏ bừng bừng, mắt lộ tơ máu nhìn Dư Tắc Thành chằm chằm.
Dư Tắc Thành lại gật gật đầu, lập tức Thạch Đại phu vui buồn lẫn lộn, không ngờ rơi đôi dòng nước mắt, sau đó không nhịn được khóc lớn lên, gương mặt già nua đẫm lệ.
Mọi người xung quanh thấy vậy vô cùng kinh ngạc nhìn sang, không biết đã xảy ra chuyện gì. Dư Tắc Thành cũng không ngăn Thạch Đại phu đôi khi người ta cần phải phát tiết cảm xúc của mình, như vậy sẽ có lợi cho thân thể.
Thạch Đại phu vừa khóc. Thủy Nhược Hoành phía sau cũng đột ngột khóc theo, vừa khóc vừa kể: - Con của ta ôi, con chết thật là thể thảm... Con à, rốt cục là ai giết con vậy. ta phải báo thù cho con...
Hai lão nhân khóc lớn trong đại sảnh, lập tức khiến cho vô số người khác nhìn sang cười ha hả. Thạch Đại phu khóc một lúc đã tỉnh táo lại, lão vì quá vui mừng mà khóc, giải phóng uất ức chất chứa trong lòng mấy năm qua, lúc này đã bình tâm tĩnh khí lại, bèn nói: - Tắc Thành này viên Xích Diệu Tử Hà đan kia không cần ăn nữa, ta đột phá rồi! Ha ha ha, cảnh giới Linh Tịch này khác với những cảnh giới khác, có khi tu vi đạt tới cũng không thể đột phá mà cần có đốn ngộ kích thích. Vừa rồi bật khóc, không ngờ ta đã đột phá, không được, ta muốn bế quan lập tức, thăng tiến cảnh giới. Chuyện mua bình hoa lần này đành phải phiền ngươi vậy...
Dứt lời. Thạch Đại phu trả Xích Diệu Tử Hà đan lại cho Dư Tắc Thành: - Tắc Thành, phiền ngươi. Toàn Cơ, từ giờ trở đi hết thảy phải nghe theo Tắc Thành, nếu nhưtrái lệnh, bang quy xử trí!
Dứt lời lão nhét Xích Diệu Tử Hà đan vào tay Dư Tắc Thành, sau đó xoay người kéo Thủy Nhược Hoànhbỏ chạy về nơi ở của mình.
Thật sự là khó thể đoán trước, không ngờ kích thích vừa rồi khiến cho Thạch Đại phu ngộ đạo, không cần uống Xích Diệu Tử Hà đan. Dư Tắc Thànhbèn thu hồi vào thế giới Bàn Cổ
Không đúng, lão già này...! Nháy mắt Dư Tắc Thành bừng tỉnh ngộ, đốn ngộ cái rắm, thật sự là lão muốn trút gánh nặng này sang cho mình. Lão thấy mình đi cùng Mộc Tư Y tới đây, cho nên đoán biết mình có thể dễ dàng liên hệ với Tổ Uyên Ngôn mới kiếm cớ rời khỏi, bắt mình lo chuyện mua bình hoa cho lão.
Lão đã tính toán với tích cách của mình, nhất định sẽ hoàn thành việc này thay lão. Một tên đệ tử Trúc Cơ có thể tặng Xích Diệu Tử Hà đan. Kết Đan quả cho người khác, nhân phẩm không cần phải nói, chuyện mà hắn hứa với người khác, chắc chắn có thể hoàn thành, tuyệt đối có thể tin tưởng được.
Vì vậy lão mới giao lại chuyện này cho mình, hơn nữa còn kéo Thủy Nhược Hoành đi. Tuy rằng lão không nói ra nhưng chuyện xảy ra khi trước, có thể lão đã đoán ra hết tám thành.
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, thôi được, lúc trước Thủy Vân tông cũng có chút ân tình với mình, mình hãy hoàn thành chuyện này xem như trả nợ cho bọn họ.
Dư Tắc Thành nhìn sang Mộc Tư Y: - Chuyện này giao cho nàng, có khó lắm chăng?
Mộc Tư Y nói: - Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn đã định mua số linh thạch này không đủ...
Dư Tắc Thành bèn nói: - Thứ khác ta không có, chỉ có linh thạch. Một trăm vạn không đủ thì hai trăm vạn, hai trăm vạn không đủ thì một ngàn vạn, nhất định phải mua cho ta!
Thình Lình bên cạnh có người lên tiếng nói: - Hừ, thật là phách lối, một ngàn vạn linh thạch, ha ha ngươi có từng thấy qua chưa mà dám khoác lác như vậy...
Dư Tắc Thành nói: - Chuyện của người ta, loài chó đừng chõ mõm vào
Lập tức có người quát lớn: - Tiểu tử, ngươi nói cái gì, ngươi nói cái gì?
Dư Tắc Thành xoay người lại, chỉ thấy có bảy người đang đi tới, trong đó có một nữ tử thanh xuân, mặt như tranh vẽ, mặt ngọc mày ngài như đóa phù dung nở rộ, dáng người nảy nở bốc lửa,dáng đi uốn éo,dung mạo không hề kém hơn Mộc Tư Y.
Phía sau nàng nọ là sáu tên tu sĩ Trúc Cơ, những tên này có chung một đặc điểm, chính là không ra nam không ra nữ, nửa âm nửa dương. Dư Tắc Thành quan sát một lúc, cũng không phân biệt được bọn chúng là nam hay nữ. Hẳn là nam vậy... bọn chúng thân khoác trường bào, trên đó thêu đầy hoa cúc, thế nhưng lại cắt cụt hai ống tay áo trông chẳng ra gì.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Dư Tắc Thành, Mộc Tư Y truyền âm nói: - Bọn chúng là đệ tử Đoạn Tụ tông ở nơi này. Y thị là tử địch của ta, cũng là một trong Lư châu Thập đại danh hoa, Văn Diễm Kim Cúc Bảo Di Ninh.
- Đoạn Tụ tông là tông phái phân ra từ Long Dương tông, dời đến Hoa Đô này đã ngàn năm. Mấy năm trước phái ta chạy đi viện trợ Vô Lượng tông, kết quả bị phục kích, cao thủ tử thương nặng nề. Bọn chúng thừa cơ quật khởi, ngày càng lớn mạnh, đã đạt tới trình độ trung môn, hiện tại đã trở thành đại địch của Phân Phương Giải Ngữ môn ta. Y thị đến đây là muốn gây sự, chủ nhân cẩn thận.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Lúc này Bảo Di Ninh đã uốn éo đi tới nhìn Dư Tắc Thànhnói:
- Ta là Đoạn Tụ tông Bảo Di Ninh, xin vấn an tiểu ca, xin hỏi tiểu ca là người phương nào?
Dư Tắc Thành cười đáp:
- Hiên Viên kiếm phái Dư Tắc Thành.
Hắn vừa dứt lời, lập tức Bảo Di Ninh nhưngẫm nghĩ gì đó, sau đó cau mày hỏi lại:
- Dư Tắc Thành từng đại phá Diệu Âm môn, đánh chết trên trăm tu sĩ Trúc Cơ ư?
Dư Tắc Thành đáp:
- Chỉ có ba mươi mốt tên mà thôi.
Vừa dứt lời, đám đệ tử Đoạn Tụ tông lúc nãy vừa kêu la lập tức im bặt. Một tên trong đó im được một lúc lại nói:
- Ngươi chỉ giỏi khoác lác, giết ba mươi mốt tu sĩ Trúc Cơ ư, đánh chết ta cũng khôngtin.
Dư Tắc Thành liếc y một cái:
- Nếu không tin, vậy có thể rút kiếm ra thử. Sinh tử hữu mệnh, ra đây thử xem...
Lập tức tên đệ tử Đoạn Tụ tông kia á khẩu không nói thêm được lời nào, sắc mặt đỏ bừng. Lúc này bên cạnh có một tên Kim Đan Chân Nhân lên tiếng nói:
- Khẩu khí thật là lớn lối...
Người nọ chính là Bạch Vũ cư sĩ của Đan môn, chính y giao cho đám đệ tử Đoạn Tụ tông vốn là địa đầu xà ở đây mua bình hoa cho mình, cho nên hiện tại mới đứng ra vì bọn chúng.
Dư Tắc Thành không chút e ngại, nhìn thẳng mặt Bạch Vũ cư sĩ:
- Tiền bối muốn thử, vãn bối cũng sẽ nghênh tiếp. Hiên Viên kiếm phái ta gặp chiến tất thắng, vĩnh viễn không lùi.
Bạch Vũ cư sĩ kia lúc vừa lên tiếng đã dùng uy áp Kim Đan ép tới Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành vận kiếm khí cuồn cuộn đối mặt cùng y, không chút e ngại. Uy áp giữa hai bên vừa va chạm, lập tức Dư Tắc Thànhbiết y bất quá chỉ là Kết Đan sơ cấp, không đáng lo ngại. Từ sau trận chiến ở động Ma La lòng can đảm của Dư Tắc Thành tăng lên rất nhiều, không hề e ngại Kim Đan Chân Nhân.
Bạch Vũ cư sĩ kia nổi giận đùng đùng, vốn muốn ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng nghĩ tới Hiên Viên kiếm phái sau lưng Dư Tắc Thành, nghĩ tới Kiếm Phong tử trong truyền thuyết, dũng khí lập tức tiêu tan, vung tay áo nói:
- Kiếm Phong tử, không thể nói lý.
Sau đó xoay người rời đi. Dư Tắc Thành quát lui Kim Đan Chân Nhân, sau đó quay lại nhìn tên đệ tử Đoạn Tụ tông kia hỏi:
- Có dám thửvới ta chăng?
Người nọ nhìn chằm chằm Dư Tắc Thành, vẻ mặt đỏ bừng, chợt nói:
- Đại ca à, huynh đẹp trai quá đi hay là hai ta kết giao nhé, ta rất sùng bái huynh...
Vừa nghe câu này, suýt chút nữa Dư Tắc Thành ngã lăn ra đất hôn mê. Hắn quay nhìn lại, vẻ mặt cả bọn đệ tử Đoạn Tụ tông lúc này ửng đỏ như hoa đào, tên nào tên nấy nhìn Dư Tắc Thành bằng ánh mắt đưa tình. Dư Tắc Thành lập tức nổi da gà toàn thân, vội vàng quay người bước đi. Cho dù đối mặt với rừng đao núi kiếm. Dư Tắc Thành cũng không hề sợ hãi, nhưng gặp phải bọn người đáng sợ này. Dư Tắc Thành không thể không lui bước.
Lúc này có người kêu lớn:
- Mở cửa, mời các vị vào ngồi, chuẩn bị bắt đầu.
Dư Tắc Thành vội vàng dẫn người tiến vào, hắn muốn trốn tránh đám đệ tử Đoạn Tụ tông kia càng xa càng tốt.
Dư Tắc Thành vừa định đưa mọi người tiến vào, Mộc Tư Y chợt lấy linh thạch ra nói:
- Muốn vào nơi này xem cắm hoa, mỗi người phải nộp ba viên linh thạch trung phẩm.
Dứt lời bèn nộp linh thạch. Hai tên đệ tử Thủy Vân tông tự giác lui lại, hai người bọn họ không đủ tư cách, vào nơi này chỉ tổ lãng phí linh thạch mà thôi.
Ba người Dư Tắc Thành tiến vào, hội trường này sử dụng kỹ thuật không gian, rộng lớn vô cùng, có khoảng bốn, năm trăm ghế ngồi. Hiện tại đã có chừng trăm người ngồi xuống, ai nấy đều đang mỏi mắt chờ mong.
Mộc Tư Y nói:
- Bọn người Đoạn Tụ tông thật là ghê tởm.
Dư Tắc Thành gật gật đầu:
- Hết sức kinh khủng.
Mộc Tư Y cười lạnh lùng:
- Ghê tởm còn hơn cả cái chết. Có thứ này làm lá chắn không ai hạ sát thủ với chúng. Chỉ cần tỏ ra ghê tởm một chút, có thể hóa giải nguy cơ, thoát được một mạng, quả thật là xuất sắc.
- Phân Phương Giải Ngữ môn ta có thể kết giao với tất cả người trong thiên hạ chỉ có Đoạn Tụ tôngnày là chúng ta không thể kết giao.
Dư Tắc Thành yên lặng suy nghĩ, quả thật đúng là như vậy. Vừa nhìn thấy ánh mắt đưa tình õng ẹo của đối phương, mình đã lập tức rời khỏi, coi như hóa giải sự tình, đây quả thật là một thủ đoạn tự bảo vệ mình hết sức cao siêu.
Lúc này chợt nghe Mộc Tư Y nói:
- Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi Tô muội muội bắt đầu cắm hoa.
Chỉ thấy trên bình đài chợt sáng, một nữ tử ngồi trên xe lăn được người đẩy ra. Làn da nàng trắng toát mịn màng, dung mạo thanh tú, tuy rằng không lộ vẻ gì nhưng ẩn chứa cảm giác bi thương trầm lặng, quả thật giống như một đóa hoa lan lặng lẽ nở ra trong u cốc, không người thưởng thức.
Trước mặt nàng có một bình hoa đây là Hạ Diêu Thanh Từ bình, là loại bình hoa thượng hạng. Nàng nhìn bình hoa, quan sát xung quanh một chút, bất chợt giơ tay lên. Một nữ tử đứng sau lưng nàng lập tức đưa tới một nhánh hoa hồng, nàng đón lấy cắm vào bình.
Sau đó nàng lại vươn tay ra, nữ tử sau lưng lại đưa tới một đóa mẫu đơn, nàng lại cắm đóa mẫu đơn vào bình.
Đóa hoa này vừa cắm xuống, Dư Tắc Thành cảm giác như từ bình hoa kia xuất hiện một lực lượng không thể diễn tả bằng lời, dường như ẩn chứa lực Thiên Đạo vô tận khiến người ta chấn động khôn tả.
Tô Uyển Ngôn bắt đầu cắm hoa, từng đóa từng đóa hoa theo tay nàng được cắm vàobình. Dư Tắc Thành xem đến nỗi xuất thần, rất lâu không nói, hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác hiện tại. Trong mắt hắn, Tô Uyển Ngôn không phải đang cắm hoa, hắn chỉ thấy nơi đó lưu chuyển lực Thiên Đạo, vũ trụ phát khởi, vạn vật sinh ra, ngân hà lưu chuyển, quả là chân nghĩa của thiên địa.
Dư Tắc Thành hoàn toàn thừ người ra tại chỗ không thốt được nên lời, chỉ có say sưa quan sát.Từng đóa hoa cứ như vậy được Tô Uyển Ngôn cắm vào bình. Đến ba đóa hoa sau cùng, mỗi một đóa hoa. Tô Uyển Ngôn cắm trong thời gian một khắc, rốt cục mới cắm xong. Đến khi đóa hoa cuối cùng đã được cắm vào bình, nàng thở ra một hơi dài, gật gật đầu, nữ tử sau lưng lập tức đẩy nàng vào trong.
Lúc này Dư Tắc Thành mới tỉnh lại, thở hổn hển nói:
- Hay, hay, hay quá, ta phải nâng cao cảnh giới, ta cũng phải bế quan, ta sắp đạt tới cảnh giới Linh Tịch trung cấp.
Lần này xem nàng cắm hoa, lập tức khiến Dư Tắc Thành có điều sở ngộ. Trước đây Dư Tắc Thành đại chiến Mã Khuê, giết chết hấp thu lực bản nguyên của y, khiến cho tu vi Dư Tắc Thành đã có thăng tiến. Hiện tại gặp dịp đốn ngộ tại đây, tức thì có thể nâng cao cảnh giới.
Mộc Tư Y nghe vậy mừng rỡ vô cùng, nhưng Dư Tắc Thành chưa thể rời khỏi nơi này, bởi vì chuyện tranh chấp mua bình hoa còn chưa xong, mình phải mua nó cho Thủy Vân tông mới được.
Cắm hoa kết thúc, mọi người lục tục giải tán. Cuối cùng trong đại sảnh chỉ còn lại bốn, năm nhóm người, những người này đều muốn mua được bình hoa đã cắm.
Lúc này nữ tử trợ giúp Tô Uyển Ngôn khi nãy bước ra nói:
- Được rồi, các vị tiên trưởng, đây là bước cuối cùng, tranh mua bình hoa. Dựa theo quy củ, ai trả giá cao. bình hoa này sẽ thuộc về người đó.
Mộc Tư Y nói:
- Người này là bảo mẫu của Tô muội muội, có được thần thông Tha Nhân Thông (tư tưởng liên thông với người khác), cho nên chỉ có nàng ta mới có thể phối hợp cắm hoa với Tô muội muội đạt tới mức độ lưu loát tuyệt đối.
- Bình hoa đã cắm không còn cảm giác ảo điệu tuyệt luân như khi đang cắm, chỉ có ý nghĩa tượng trưng. Trước kia giá của nó chỉ vào khoảng năm vạn linh thạch, vì phòng ngừa người khác nâng giá vô tội vạ, cho nên mọi người đã thỏa thuận từ trước bình hoa này sẽ thuộc về ai, lần thỏa thuận này thuộc về Bạch Vũ cư sĩ.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, hiện tại hắn đang nóng lòng trở về tu luyện không còn lòng dạ nào cò kẻ mặc cả, bèn buột miệng kêu lên:
- Năm mươi vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành vừa dứt lời, cả Mộc Tư Y và Liễu Toàn Cơ đều biến sắc. Đặc biệt là Liễu Toàn Cơ, Thủy Vân tông tích cóp linh thạch không dễ chút nào, tất cả gia sản bất quá chỉ có sáu mươi vạn linh thạch, vốn đã dự tính chỉ tốn mười vạn linh thạch đã là giá cao, không ngờ Dư Tắc Thành lập tức hét lên năm mươi vạn, khiến cho sắc mặt nàng tái nhợt.
Những đối thủ cạnh tranh chủ yếu, bất kể là Bảo Di Ninh hay Bạch Vũ cư sĩ, ai nấy đều biến sắc. Bạch Vũ cư sĩ nghiến răng nghiến lợi nói:
- Năm mươi lăm vạn linh thạch.
Dư Tắc Thành lập tức nói:
- Một trăm vạn linh thạch.
Sau đó hắn truyền âm nói với Bạch Vũ cư sĩ:
- Ngươi trả thêm một linh thạch, ta lập tức chắp tay nhường.
Sắc mặt Bạch Vũ cư sĩ lúc này đã hoàn toàn trắng bệch, hung hăng trừng mắt nhìn Dư Tắc Thành, sau đó vung tay đứng dậy mắng:
- Quả là Kiểm Phong tử, không thể nói lý.
Sau đó xoay người rời khỏi.Đám đệ tử Đoạn Tụ tông cũng theo y rời khỏi BảoDi Ninh đi sau cùng, chợt quay đầulại:
- Tiểu ca mạnh quá, ta rất thích ngươi...
Dư Tắc Thành lắc đầu:
- Ta chỉ thích nữ nhân, không có hứng thú với nam nhân.
Bảo Di Ninh nói:
-Người ta là nữ nhân mười phần, còn là xửnữ, không tin ngươi sờthử xem...
Dứt lời nàng ưỡn ngực bước lại gần Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành đưa tay bóp mạnh, lập tức Bảo Di Ninh phát ra một tiếng thét chói tai ra sức giãy tránh bàn tay Dư Tắc Thành, sau đó liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái đầy oán hận, vội vã rời khỏi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Dư Tắc Thành bật cười hắc hắc: - Loài yêu quái mà cũng có cảm xúc nữa sao...
Mộc TưY nhìn Dư Tắc Thành với ánh mắt kỳ quái: - Bảo Di Ninh là nữ nhân thật sự.
Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, hỏi lại: - Y không phải là đệ tử Đoạn Tụ tông ư?
Mộc Tư Y nói: - Nữ nhân không thể cắt tay áo sao?
Dư Tắc Thành nhớ lại cảm giác khi nãy, lập tức cười ha hả. Lúc này Liễu Toàn Cơ bên cạnh kêu lên: - Còn cười được sao, chúng ta không có linh thạch nhiều như vậy, lát nữa lấy gì trả?
Dư Tắc Thành nói: - Chuyện này không cần tỷ lo, coi như là lễ vật của ta tặng Thủy Vân tông.
Dứt lời, Dư Tắc Thành lấy một trăm viên linh thạch thượng phẩm trong thế giới Bàn Cổra: - Tư Y, nàng lấy bình hoa đi.
Mộc Tư Y ngoan ngoãn nhận lấy linh thạch đi giao, không thèm để ý người khác đánh giá về quan hệ giữa nàng và Dư Tắc Thành. Không lâu sau, nàng cầm một túi càn khôn quay lại giao cho Dư Tắc Thành.
Dư Tắc Thành đưa túi càn khôn cho Liễu Toàn Cơ, lại đưa thêm một viên Trúc Cơ đan: - Toàn Cơ sưtỷ, đây là lễ vật ta tặng tỷ là Trúc Cơ đan của Quân Nhục môn, có thể giúp tỷ Trúc Cơ thành công.
Liễu Toàn Cơ nhận lấy túi càn khôn và Trúc Cơ đan, cảm động vô cùng, lập tức trở lại nơi ở của Thủy Vân tông.
Dư Tắc Thành cũng nôn nóng trở về bế quan, lập tức cùng Mộc Tư Y trở về nơi ở. Dư Tắc Thành dạo quanh nơi ở của mình vài vòng, lắc lắc đầu, nơi này không thể ở lại bế quan được. Bế quan chính là đại sự sinh tử, nơi này không hề có biện pháp bảo vệ, không thể gởi gắm sinh tử của mình vào may rủi.
Dư Tắc Thành quyết định ra ngoài tìm một nơi hoang vắng tiến hành bề quan, thậm chí nơi này cũng phải giấu không cho Mộc Tư Y biết.
Đúng lúc Dư Tắc Thành chuẩn bị rời đi, bất chợt Liễu Toàn Cơ toàn thân đầy máu chạy vào khách điếm của Dư Tắc Thành, lớn tiếng kêu lên: - Sư đệ, sư đệ, cứu mạng, mau tới cứu Chân Nhân...
Dư Tắc Thành thấy vậy kinh hãi, lập tức cùng Liễu Toàn Cơ chạy tới khách điếm của bọn họ, chỉ thấy Vân Phàm Chân Nhân Thủy Nhược Hoành nằm lăn dưới đất, đã chết rồi.
Thì ra Liễu Toàn Cơ mang bình hoa rời khỏi Tĩnh Hương lâu bị người đuổi theo, vừa về tới khách điếm đã bị cướp. Thạch Đại phu bày ra đại trận ở phía sau tiến hành thăng cấp cho nên không nghe được tiếng kêu cứu của nàng.
Vân Phàm Chân Nhân Thủy Nhược Hoành nghe tiếng kêu của Liễu Toàn Cơ bèn xông ra ngoài, dị tượng Kim Đan xuất hiện. Bọn cướp kia thấy Thủy Nhược Hoành là Kim Đan Chân Nhân lập tức sợ hãi, bọn chúng bất quá chỉ là đệ tử Trúc Cơ, bèn liều mạng hạ sát thủ công kích.
Thủy Nhược Hoành phát điên đã lâu, không còn chiến lực, gần như không kịp chống cự đã bị đối phương đánh chết tại chỗ, bình hoa cũng đã bị chúng cướp đi.
Dư Tắc Thành nhìn thi thể lạnh, giá của Thủy Nhược Hoành dưới đất, trong lòng đột nhiên có cảm giác bồi hồi khôn tả. Mỗi khi hắn nhớ tới cảnh tượng Thủy Nhược Hoành điên cuồng tìm kiếm con mình, lại nhớ tới cảnh trước đây mình bệnh nặng, phụ thân cõng mình trên lưng chạy tìm đại phu.
Nếu năm xưa mình chết đi, phụ thân cũng sẽ trở nên điên cuồng như vậy. Phụ thân Dư Tắc Thành chết đi khi hắn mới mười tuổi, dần dần hắn không còn nhớ rõ điện mạo phụ thân. Cũng vì cảm giác nhớ tới tình thương của phụ thân dành cho mình như vậy cho nên Dư Tắc Thành mới không dám đối mặt với Thủy Nhược Hoành.
Thủy Nhược Hoành có thể chết, nhưng chỉ có thể là mình giết, người khác không thể giết, ai giết lão sẽ phải chôn cùng lão.
Dư Tắc Thành khẽ nói: - Con của lão là do ta giết, yên tâm đi, thù này của lão ta sẽ trả thay coi như là kỷ niệm.
Dư Tắc Thành hứa xong, bắt đầu dọn đẹp hiện trường, hạ táng thi thể Thủy Nhược Hoành. Một vị Kim Đan Chân Nhân tu luyện trăm năm, một đời hào hùng, không ngờ lại có kết cục như vậy, thật sự khiến người ta khó có thể chấp nhận.
Vốn Thủy Nhược Hoành một đời kiêu hùng, đúng ra không tới nông nỗi này, nhưng cái chết của Thủy Tiệm Sinh con lão đả kích lão hết sức nặng nề. Ba trăm tuổi mới có được một đứa con trai, thê tử lão vì sinh đứa con này phải tự phế tu vi, sau lại vì khó sinh mà chết. Conlão cũng không hề kém cỏi, rất có hy vọng Kim Đan, đột nhiên chết đi bất minh bất bạch, đương nhiên Thủy Nhược Hoành khó lòng chịu được.
Ý chí sắt thép trước kia của lão lập tức sụp đổ, vừa được bí pháp Bích Thủy Đông Lưu Chí Thử Hồi lại lao vào tu luyện với tâm trang thất thường như vậy, không bị tẩu hỏa nhập ma mới là chuyện lạ. Cho nên lão mới trở nên điên điên khùng khùng, biến thành bộ dạng như hiện tại.
Dư Tắc Thành giúp đỡ Liễu Toàn Cơ xử lý tang sự, chạy tới tiệm quan tài Phúc KÝ mua một cỗ quan tài bằng gỗ đàn hương, khâm liệm thi thể lão. Sau đó còn mời đạo sĩ hòa thượng thực hiện pháp sự, hết sức rình rang.
Đây gọi là thỏ chết cáo buồn, rất nhanh đã có mười mấy Kim Đan Chân Nhân đưa vòng hoa, lẵng hoa tới viếng. Bất ngờ nhất là Tô gia đưa tới một bình hoa đã cắm của Tô Uyển Ngôn làm vật tưởng niệm. Có bình hoa này, nhiệm vụ của đám người Thủy Vân tông coi như đã hoàn thành.
Dư Tắc Thành nói với Mộc Tư Y: - Chủ ý của nàng rất khá, tang lễ vừa tổ chức. Tô gia kia quả thật đã đưa bình hoa tới.
Mộc Tư Y nhoẻn cười, nụ cười diễm lệ ngọt ngào của nàng khiến cho các đạo nhân mã lén lút nhìn trộm bọn họ từ xa thần hồn điên đảo, âm thầm căm phẫn tiểu tử Dư Tắc Thành này hưởng thụ được diễm phúc nhân gian.
Mộc Tư Y lại nói: - Chuyện này có liên quan tới việc phân bố thế lực nơi đây. Hoa Đô này là thành thị thành lập từ thời Tiên Tần, có được vô thượng pháp trận từ thời Tiên Tần để lại. Tại thành này trong vòng năm trăm dặm, chỉ cần nơi nào có hoa cỏ tồn tại, thiên địa nguyên khí sẽ bị phong bế chặt chẽ. Vì vậy tất cả Nguyên Anh Chân Quân không thể khống chế thiên địa nguyên khí nơi này, không thể hình thành họa trời hủy thiên diệt địa.
- chính vì không có họa trời, cho nên Hoa Đô này mới tồn tại cho đến bây giờ. Cho dù Nguyên Anh Chân Quân tới đây cũng chẳng khác gì Kim Đan Chân Nhân, chỉ có thể dựa vào chân nguyên sẵn có trong cơ thể mình mà tác chiến.
- Những Kim Đan Chân Nhân ở nơi khác chỉ cần một ngón tay của Nguyên Anh Chân Quân cũng có thể bóp chết, nhưng ở nơi này có thể dựa vào ưu thế nhân số, tụ tập lại giết chết Nguyên Anh Chân Quân. Đây gọi là quân tử không vào nơi hiểm địa, chén ngọc không chơi với chén sành, cho nên rất ít có Nguyên Anh Chân Quân tới đây diễu võ giương oai.
- Tông chủ Vạn Hoa Chi Chủ của Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta là Nguyên Anh Chân Quân, cho nên sơn môn chúng ta ở cách Hoa Đô chừng ba trăm dặm.
- Vì vậy các thế lực tu tiên khống chế nơi đây không giống như các môn phái ở những nơi khác, so đấu số lượng Phản Hư Chân Nhất. Nguyên Anh Chân Quân với nhau, mà là so đấu số lượng Kim Đan Chân Nhân với nhau. Thế lực nào càng có được nhiều cao thủ Kim Đan kỳ, thế lực đó càng hùng mạnh. Nơi này Kim Đan Chân Nhân là người quyết định.
- Khống chế Hoa Đô là mười hai thế lực liên kết lại, trong đó có cả Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta. Đoạn Tụ tông và Tô gia. Thủy Nhược Hoành này chết thảm, thỏ chết cáo buồn tự nhiên trong lòng những Kim Đan Chân Nhân khác không muốn mình cũng có kết cục thảm như vậy, nhất định sẽ cùng lên tiếng. Hơn nữa Tô gia đã thu của chủ nhân ngài một trăm vạn linh thạch, cho nên đưa tới một bình hoa cùng là chuyện bình thường.
- Thứ này trước kia Tổ muội muội rảnh rỗi luyện tập cắm hoa giữ lại vô số, trong nhà chỗ nào cũng có, là lễ vật Tô gia dành kết giao bằng hữu.
Dư Tắc Thành gật đầu: - Xem ra chuyện này là do Đoạn Tụ tông gây ra.
Mộc Tư Y gật gật đầu, bất chợt khẽ run tay một cái, bày ra ảo trận xung quanh nàng vàDư Tắc Thành, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong. Sau đó nàng đột ngột quỳ xuống trước mặt Dư Tắc Thành: - Chủ nhân, ta cầu xin ngài một chuyện.
Dư Tắc Thành liếc nhìn Mộc Tư Y không đỡ nàng dậy, lại hỏi: - Chuyện gì vậy?
Mộc Tư Y nói: - Ta muốn chủ nhân giúp ta tiêu diệt Đoạn Tụ tông, hoặc làm cho bọn chúng suy yếu. Đoạn Tụ tông là kẻ địch trời sinh, của Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta, đáng tiếc những người trong môn đều bị mê hoặc, cho rằng bọn chúng chỉ là một đám rối nho nhỏ, không thể làm nên đại sự, quả thật là tầm nhìn hạn hẹp.
- Phân Phương Giải Ngữ môn ta có thể mê hoặc cả nam lẫn nữ trong cả thiên hạ, có thể khiến cho nam nhân mê đắm chúng ta, có thể làm cho nữ tử trở thành hảo hữu trao đổi khăn tay (chí thân) với chúng ta. Chỉ có Đoạn Tụ tông này là nam nam tương giao, tuyệt đối không trở thành bằng hữu với chúng ta, bọn chúng là kẻ địch với chúng ta.
- Lần trước chúng ta gặp phục kích, chết hai mươi bảy Kim Đan Chân Nhân, thế lực môn phái tổn hao nhiều. Đoạn Tụ tông lập tức như mãnh hổ lộ ra lợi trảo, độc xà trong bụi bỏ ra, canh phòng Phân Phương Giải Ngữ môn chúng ta như hổ rình mồi. Trước kia còn có Hư Vô Phiêu Miễu tông làm ngoại viện cho chúng ta nhưng vì quan hệ của ta, hai phái đã trở mặt.
- Vì mất đi ngoại viện, cho nên đệ tử trong môn có thành kiến rất lớn với ta, chuyện này ta vẫn có thể chịu được. Nhưng gần đây dường như Lôi Vạn Quân rất gần gũi với Bảo Di Ninh, tương lai rất có thể ngoại viện trở thành thù địch. Chuyện này do ta mà ra, cho nên ta khẩn cầu chủ nhân giúp ta làm suy yếu thế lực của Đoạn Tụ tông.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào