Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 559 : Khai Thiên Tích Địa (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Hảo, vậy thì bồi tiếp bọn chúng một hồi.
Tô Triệt không chút nào khẩn trương, thế nhưng trong lòng lại lo lắng.
Tiểu Hắc bên trong đan điền, mới chính là siêu cấp con bài chưa lật ngày hôm nay, siêu cấp đòn sát thủ, chỉ là tạm thời không cần hiển lộ. Nếu là đòn sát thủ, sẽ ở thời điểm then chốt mới xuất ra, mới có thể xuất kỳ bất ý, nhất cử kiến công.
Vù vù vù...
U Minh luyện ngục liền hướng về phía ba người bọn họ kéo tới, giống như miệng của một con cự thú đang muốn thôn phệ ba người Tô Triệt.
Đông.
Thiên Âm chi chung lại vang lên, lúc này mục tiêu chấn động không phải là U Minh luyện ngục mà là người điều nó, U Minh chưởng môn.
Thần thông âm thanh luôn luôn là không thể chống đối, không thể né tránh, U Minh chưởng môn chỉ có thể cắn rang ngạnh kháng, chấn động kéo tới, nhất thời bị thối lui về phía sau mười trượng, U Minh luyện ngục suýt nữa bị mất đi khống chế. Cuối cùng cũng chống được.
- Tiếng chuông này thực sự là đáng ghét!
U Minh chưởng môn thầm mắng trong lòng, hối hận không ngớt.
Tiếng chuông của Thiên Âm mặc dù không thể làm hắn bị thương, thế nhưng lần lượt bị loại lực đạo vô hình này đẩy lui, tư vị cũng không hề dễ chịu. Quan trọng hơn là, trên phương diện tâm lý sẽ vô cùng uất nghẹn.
Bên kia, Viêm Cốt cầm trong tay Hỗn Nguyên Bàn Long Côn vừa vọt tới, hô một cái, phát ra một cột khí thật lớn đường kính chừng ba trượng, giống như là một cây côn chống lên trời, hướng về phía ba người Tô Triệt đánh tới. Thông qua độ lớn của cột khí này có thể phá đoán ra, mục đích của Viêm Cốt không phải là đánh bại phòng ngự của Cự Phú, mà là dự định đẩy ba người Tô Triệt vào bên trong U Minh luyện ngục.
Xích.
Người xuất thủ cùng với đối kháng, cũng không phải là Tô Triệt, Thiên Âm mà là nô bộ trung thành nhất của Tô Triệt - Thái Võ.
Thái Võ cầm trong tay một thanh trường đao hình răng cưa, đó chính là kiện thượng phẩm linh bảo mà Viêm Lâm luôn tự đắc nhất - Long Nha Thiết Cát.
Vốn pháp bản bảo mạng của Thái Võ chính là một trường đao, cho nên sử dụng trường đao này cũng tiện tay, huống hồ trong vòng nửa năm ở Vu Hoàng Tinh, hắn cũng đã sớm nắm giữ thành thạo linh bảo có thuộc tính công kích này.
Lúc này, Nguyên Anh sơ kỳ Thái Võ dùng thượng phẩm linh bảo, đáp lại Viêm Cốt cùng với hạ phẩm linh bảo, theo đạo lý hẳn là lực lượng của hai người ngang nhau.
Sự thực cũng như vậy, xuy xuy, chung quanh Thái Võ lúc này có đầy đao luân hình răng cưa được Thái Võ xuất ra, đây chính là thần thông "Ma Diệt thiết cát" có khả năng đem một ngọn núi lớn hệ kim cứng rắn nhất cắt thành những mảnh nhỏ.
Đao luân to lớn xoay tròn cực nhanh, hướng về phía chiếc côn khí trên trời của Viêm Cốt, gào thét bay đi.
- Long Nha!
Cùng lúc đó, biểu tình trên mặt Viêm Cốt chuyển thành xấu xí, hắn làm sao không nhận ra, đó chính là Long Nha Thiết Cát của Viêm Lâm sư đệ. Hắn thực sự không nghĩ tới có ngày thứ này sẽ bị địch nhân dùng để công kích mình.
Xuy xuy!
Chiếc côn lớn trên trời kia bị đao luân xé ra, thiết cát chi lực sắc bén không gì sánh được đi đối phó loại khí kình này, đươn nhuên chiếm ưu thế.
Kình khí bị ngoại lực phá vỡ, giống như quả bóng cao su, tức thì khô quắt, uy lực mất hết.
Thình thịch!
Thái Võ tiện tay đánh một chưởng, khiến cho những kình khí tàn dư biến thành hư vô.
Đinh!
Thái Võ lại bấm tay, trên thân đao Long Nha Thiết Cát bắn ra thanh âm thanh thúy, vô cùng dễ nghe, lại nói với Viêm Cốt:
- Chuôi đao này của sư đệ ngươi cũng không tệ lắm.
- Đi chết đi!
Viêm Cốt tức thì tức giận, huy vũ đại côn tiếp tục vọt tới phía trước, sắp sửa tới gần, thì càng lấy công kích mạnh nhất, muốn đẩy ba người vào bên trong U Minh luyện ngục, luyện hóa đối phương thành tro.
Nhìn hắn phóng tới, trong lòng Tô Triệt cười nhạt:
- Đến gần thêm một ít, để giải quyết triệt để phần nhân quả này của chúng ta.
Viêm Cốt tiến tới, muốn tới gần thi triển công kích, đẩy ba người Tô Triệt vào bên trong U Minh luyện ngục.
- Không cần phải ngăn cản hắn, để hắn qua đây.
Tô Triệt truyền âm nói với Thái Võ.
Vì vậy Thái Võ chỉ thi triển công kích mang tính tượng trưng vài cái, thoáng làm chậm lại tốc độ của Viêm Cốt một chút, để hắn vọt tới phạm vi cách đó trăm trượng. Cự ly trăm trượng nhìn như rất xa, nhưng đối với tu vi ngoài Kim Đan kỳ, cự ly này cũng giống như là hai ba bước mà thôi.
- Đến!
Viêm Cốt nổi giận quát lớn một tiếng, Bàn Long Côn trong tay đột nhiên tăng vọt, dài chừng hơn ba mươi trượng, đường kính đạt năm trượng, trên thân côn có hỏa diễm màu đen, ma khí dày đặc, dáng vẻ vô cùng động nhân. Cái loại khí thế này, coi như là trăm vạn đầu hồng hoang man thú vọt tới trước mặt, muốn đem ba người Tô Triệt đánh bay.
Thái Võ không cam lòng tỏ ra yếu kém, trong nháy mắt huy động Long Nha Thiết cát mấy trăm lần, phóng xuất ra Long Nha kình khí sắc bén không gì sánh được, cho dù xuất hiện bao nhiêu đầu hồng hoang man thú cũng có thể cắn nát.
Xích xích xích...
Long Nha kình khí đánh vào trên Bàn Long Côn cũng chỉ có thể lưu lại mấy vết ngấn, cũng không có khả năng đem nó đánh nát. Dù sao, chỉ bằng công kích của kình khí, muốn hủy diệt bản thể của một kiện hạ phẩm linh bảo, trên cơ bản là việc không có khả năng.
- Như vậy cũng muốn ngăn ta?
Trên khuôn mặt Viêm Cốt hiện lên vẻ điên cuồng, nhe răng nói, trong lòng hắn hiện tại đang cho rằng, Thái Võ kia tuy rằng có Long Nha Thiết Cát của Viêm Lâm, thế nhưng không có nắm giữ được uy lực chân chính và cốt lõi của nó.
Hắn nào biết, phương thức Thái Võ đáp lại, đều theo lời Tô Triệt phân phó, cố ý xuất ra thủ đoạn sai lệnh đối phó với Viêm Cốt, chính là hi vọng hắn đắc ý thêm chút nữa. Cự ly năm mươi trượng, Bàn Long Côn trong tay Viêm Cốt sắp động vào mặt mấy người, Tô Triệt thầm hô:
- Chính là hiện tại.
Tâm niệm khẽ động, Tiểu Hắc trong đan điền không ngờ từ bên trong cơ thể bay ra, huyền phù trước người Tô Triệt.
- Nguyên Anh?
Thiên Âm và Thái Võ gần nhất đều sửng sốt, cảm giác thứ nhất chính là Tiểu Hắc này hoàn toàn là một loại năng lượng thể, dường như là Nguyên Anh trong cơ thể người tu tiên, thế nhưng nhìn kỹ lại không giống.
Nguyên Anh tuy rằng có thể chịu tải năng lượng vô cùng, thế nhưng bản thân nó lại phi thường yếu đuối, chỉ cần một chút đả kích từ bên ngoài, sẽ tạo thành hủy diệt với nó.
Tiểu Hắc trước mắt này lại không khiến cho người ta có cảm giác yếu đuối, ngược lại Thiên Âm và Thái Võ rõ ràng có thể nhận thấy, nó ẩn chứa một loại khí tức cực kỳ kinh khủng, cực kỳ nguy hiểm.
Thâm thúy, tuyên cổ, nguyên thủy, mênh mông... Một loại khí tức cường đại.
Không! Cường đại không thể đủ hình dung, đối mặt với Tiểu Hắc cao có mấy thốn này, Thiên Âm và Thái Võ không ngờ lại sinh ra cảm giác nhỏ bé, mà nó, cũng rất là vĩ đại.
Sao lại như vậy?
Tiểu tử hôi sắc kia, rốt cuộc ẩn chứa loại năng lượng nào?
Sự cảm thụ này của Thiên Âm và Thái Võ chỉ trong nháy mắt, trong khi Tô Triệt triệu hồi Tiểu Hắc ra, đồng thời cũng lấy ra một chiếc búa, đó chính là Vu Tộc chiến phủ ở bên trong Tiểu Di Tiên Cảnh.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 560 : Khai Thiên Tích Địa (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Đi thôi, cho hắn cảm thụ một chút, không nên giết chết hắn, tận lực bắt sống.
Tô Triệt gửi đi chỉ lệnh của mình cho Tiểu Hắc, kỳ thực, chẳng khác nào là gửi đi ý niệm cho chính mình. Bởi vì, Tiểu Hắc này không có trí tuệ, tất cả đều cần Tô Triệt điều khiển, hay nói cách khác, hiện tại nó chính là một phân thân của Tô Triệt.
Hô!
Trong sát na, người Tiểu Hắc đột nhiên nhoáng lên, bạo tạc một cái biến thân thành một hắc sắc cự nhân to lớn cao vài chục trượng.
Xoát!
Vu Tộc chiến phủ tự động bay đến trong tay hắn, đồng thời dưới sự thôi động của một loại năng lượng cực kỳ nguyên thủ, Vu Tộc chiến phủ cũng lớn dần lên, biến thành một cây cự phủ lớn chừng tám trượng.
Vu Tộc chiến phủ mặc dù không phải là pháp bảo người tu tiên có thể sử dụng, nhưng thân là vũ khí của Vu Tộc, dùng để phối hợp khi Vu Tộc biến thân sử dụng, đồng dạng cũng có thể biến hóa vô hạn. Chiến phủ của một vị dũng sĩ Vu Tộc ít nhất cũng phải dài trăm trượng, mới có thể xứng đáng với thân thể nghìn trượng, đỉnh thiên lập địa của dũng sĩ Vu Tộc.
- Đây là cái gì?
Viêm Cốt đang vọt tới phụ cận bỗng nhiên kinh hãi, hắn đồng thời cũng có thể cảm nhận luồng năng lượng kinh khủng bên trong cơ thể người to lớn màu đen này. Tâm niệm chợt lóe, hắn liền ý thức được đại sự không ổn, đáng tiếc, thuận theo quán tính đã vọt tới, đã không kịp lui lại nữa.
Sưu!
Hắc sắc cự nhân thân hình cao hơn mười trượng kia, hành động cũng không chút chậm chạm, giống như là thuấn di, đột nhiên thoáng hiện bên cạnh người Viêm Cốt, không hề dừng lại, đột nhiên hạ xuống một búa.
Đương!
Hạ phẩm linh bảo Hỗn Nguyên Bàn Long Côn, dưới một chém của chiến phủ, giống như một chiếc bình sứ, ầm một cái, bị vỡ vụn...
Không chỉ vị trí bị chiến phủ bổ xuống, mà là cả kiện pháp bảo trong nháy mắt nát bấy, triệt để phân liệt thành vô số khối, bay tứ tung.
Bàn Long Côn bị hủy diệt, cũng không có thứ gì còn có thể ngăn cản chiến phủ, chiếc chiến phủ ngăm đen lớn mấy trượng, tiếp tục hướng về phía đầu Viêm Cốt đánh tới.
- Mạng ta xong rồi!
Trong mắt Viêm Cốt hiện tại chỉ còn sự tuyệt vọng.
Thình thịch!
Không nghĩ tới, Vu Tộc chiến phủ rơi xuống phía đầu hắn cũng không có chém, mà là hung hăng dùng sống lưng của chiến phủ, phịch một cái, đánh vào phía đầu Viêm Cốt.
Hắc ám nhất thời kéo tới, một tia ý thức cuối cùng của Viêm Cốt chính là: đã chết.
Một búa này đánh vào giữa đầu, chỉ khiến cho hắn hôn mê không tỉnh mà thôi, một đại tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như vậy, Tô Triệt sao có thể để cho hắn chết dễ dàng như vậy.
Phải khiến cho hắn trở thành nô bộ trung thành nhất của mình, mới chính là số phận thời gian tới của hắn.
Ba!
Hắc sắc cự nhân này tiện tay tát một cái, đánh Viêm Cốt đang ngất đi về phía sau, truyền lại về phía Tô Triệt.
Tô Triệt cười cười, liền thu tên tù binh này vào trong Tiên Ngục.
Tiên Ngục lại có thêm một phạm nhân Nguyên Anh kỳ.
- Viêm Cốt.
Cách đó mấy trăm trượng, U Minh chưởng môn vô cùng kinh khủng khi nhìn thấy một màn như vậy, thế nhưng hắn còn đang điều khiển U Minh luyện ngục, chuyện đột nhiên phát sinh như vậy, căn bản không kịp cứu Viêm Cốt, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn bị người ta bắt sống.
- U Minh chưởng môn, cảm ơn ngươi đã bồi dưỡng dùm ta nhiều nhân tài ưu tú như vậy.
Tô Triệt mỉm cười nói.
Phụt!
U Minh chưởng môn bị chọc giận thiếu chút nữa phun huyết, bao gồm cả hắn, trong U Minh Tông tổng cộng cũng chỉ có năm vị Nguyên Anh lão tổ. Lần này vì nhận nhiệm vụ tuần tra tinh không, chỉ lưu lại hai người trấn thủ tông môn, ba người ra ngoài, kết quả...
Chuyện còn chưa kết thúc, Tô Triệt trong khi nói cũng đồng thời ra lệnh cho Tiểu Hắc : phá vỡ U Minh luyện ngục chó má kia.
Sưu!
Hắc sắc cự nhân kia trong nháy mắt vượt qua cự ly hơn trăm trượng, đi tới trước U Minh luyện ngục, không có dừng lại, một búa chém ra.
Một búa này, so với vừa nãy, uy lực khác hẳn.
Oai của Khai Thiên tích địa, lực của Khai Thiên tích địa.
Vô thượng uy năng!
Trong nháy mắt này, mặc kệ là U Minh chưởng môn hay Thiên Âm và Thái Võ, ngay cả chính Tô Triệt thông qua tâm thần cũng cảm nhận được một bộ hình ảnh như nhau: một người to lớn, đỉnh thiên lập địa chân chính, cầm trong tay đại phủ, một búa hạ xuống, khiến cho hỗn độn thế giới chia làm hai nửa, khiến cho trời đất được sinh ra.
Oai của Khai Thiên tích địa, ai có thể kháng cự.
Xích!
Chiến phủ hạ xuống, một đạo kình khí vô hình nhảy vào bên trong U Minh luyện ngục, lập tức thấy, thế giới hư ảo do U Minh chưởng môn tạo ra, đồng dạng bị cắt thành hai nửa nhưng không có xuất hiện cảnh tưởng vĩ đại như thiên địa chia cắt...
U Minh luyện ngục trong nháy mắt tan rã, nghìn vạn quỷ hồn trong luyện ngục cùng kêu gào thảm thiết, toàn bộ thế giới giống như bị nổ tung, trong khoảnh khắc tiêu tán thành hư vô.
Sắc mặt U Minh chưởng môn tức thì trắng bệch, lĩnh vực thế giới này cùng hắn tâm thần tương liên, lúc này nó bị phá hủy, hắn cũng bị thương theo, đồng thời,đây là một loại thụ thương phi thường khó chịu, so với thân thể bị thụ thương còn nghiêm trọng hơn vô số lần.
Hắc sắc cự nhân kia không có dừng lại, cầm chiến phủ trong tay lại tiếp tục vọt tới trước, muốn phát động công kích đối với U Minh chưởng môn.
Hô!
U Minh chưởng môn huy vũ Ma Long Phiên, đúng lúc xuất ra một loại thần thông công kích khác, trong lúc đó, hư không sụp xuống tạo thành một hắc động thật lớn, nao một tiếng, tiếng long ngâm từ bên trong hắc động truyền ra, lập tức có một đầu hắc long vô cùng to lớn từ trong động bay ra...
Ma long chi hồn, khí linh của trung phẩm đạo khí Ma Long Phiên.
Nửa năm trước, U Minh chưởng môn đã từng thi triển qua chiêu này, phun ra khí trụ thật lớn, lực công kích vô cùng cường hãn. Hôm nay Ma Long tái hiện, hắc sắc cự nhân không có Cự Phú bảo hộ, không biết có thể chịu được công kích của nó hay không.
Không cần chịu đựng, đối với hắc sắc cự nhân mà nói, căn bản không có khái niệm chịu đựng, đối mặt với bất luận sự vật gì nó đều huy vũ chiến phủ, một búa ngạnh kháng.
Hô!
Ma Long phun ra khí trụ, hướng về phía hắc sắc cự nhân đang vọt tới.
Đạo khí trụ to lớn này không chỉ đơn thuần có lực sát thương, đồng thời nó còn có tính ăn mòn, tan rã, độc hại, nhiều tính năng khác. Nguyên Anh tu sĩ nếu như bị Ma Long khí phun vào người, cho dù có thể bảo trụ thân thể không bị hủy, thế nhưng trong khoảnh khắc chân nguyên cũng bị tán loạn, không thể cùng đối thủ ứng chiến.
Bá!
Hắc sắc cự nhân chém một búa ra, oai của Khai Thiên tích địa ầm ầm kéo tới.
Vèoo!
Ma Long khí nhất thời bị nghiền nát, hóa thành hắc sắc khí vụ, nhanh chóng tiêu tán, uy năng của chiến phủ yếu đi một chút, nhưng vẫn ầm ầm chém vào đầu rồng.
Ngao ô...
Ma Long chợt kêu lên một tiếng, co rụt người lại, lùi về trong hắc động.
Bị thương nặng lui về phía sau, đây chỉ là phản ứng theo bản năng của Ma Long chi hồn, thế nhưng, nếu như lùi vào bên trong hắc động, chẳng khác nào nói lần này thần thông "U Minh ma long" tự nhiên kết thúc, tự nhiên tiêu tán.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 561 : Tương lai của tiểu Hắc (thượng)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Đây là quy tắc thiên địa, không cho vi phạm.
Hắc sắc cự nhân tiếp tục vọt về phía trước, bằng vào tốc độ từ trước tới nay chưa từng có, giống như là Vu Tộc dũng sĩ thời thượng cổ dũng mãnh thiện chiến, đối mặt với địch nhân chỉ có thể công kích, không có dừng lại.
Dũng khí của U Minh chưởng môn từ lâu đã tiêu tán, đồng thời trong lòng hiểu rõ, bại cục hôm nay đã định, nếu như tiếp tục chống đỡ chỉ càng thêm xấu xí.
Phần phật, U Minh chưởng môn thu hồi Ma Long Phiên, thôi động thuyền rồng ngũ sắc dưới chân, xoay người liền đào thoát, không dám chính diện đối kháng cùng với hắc sắc cự nhân.
- Đuổi theo.
Tô Triệt ra lệnh một tiếng, Thái Võ thôi động Tinh Đế la bàn, hướng về phía U Minh chưởng môn đuổi theo.
Sưu!
Hắc sắc cự nhân bằng vào tốc độ cực nhanh co rút lại, biến về hình thể cao ba thốn như cũ, trở lại bên trong đan điền của Tô Triệt. Thế nhưng có chút kỳ lạ chính là, Vu Tộc chiến phủ này dường như đã nhận chủ, cũng đã biến thành một chiếc chiến phủ nhỏ bé, vẫn nằm trong tay Tiểu Hắc.
Điều này cũng có nghĩa là, chuôi Vu Tộc chiến phủ này cũng theo nó tiến vào bên trong đan điền của Tô Triệt, nhưng không có tạo thành bất luận một ảnh hưởng gì đối với hắn.
- Ngày hôm nay chúng ta hoán đổi thân phận cho nhau một chút, truy sát hắn nghìn vạn dặm, mới hả mối giận khi trước.
Vậy thì đuổi đi a, vừa lúc cũng tiện đường.
Tốc độ Thái Võ điều khiển Tinh Đế la bàn, so với U Minh chưởng môn phi hành nhanh hơn một ít, đuổi theo hắn không thành vấn đề.
Trong lúc đuổi theo, Tô Triệt lặng lẽ kiểm tra Tiểu Hắc ở trong đan điền, liền lập tức phát hiện ra, năng lượng bên trong nó quả nhiên giảm sút, vừa rồi một hồi chiến đấu, tiêu hao không đến một phần mười.
- Quả nhiên là thế.
Tô Triệt đã sớm đoán ra được, vô luận là năng lượng ra sao, đều không có khả năng vĩnh viễn, cho nên lúc phát ra uy năng, năng lượng bên trong nhất định sẽ có tiêu hao, đây chính là chuyện cực kỳ bình thường.
Thế nhưng then chốt chính là, năng lượng bên trong Tiểu Hắc cực kỳ đặc thù, sau khi tiêu hao, làm sao có thể bổ sung cho nó được đây?
Phải biết rằng năng lượng này là do Vu Thần thực huyết, Hắc Thạch Thanh Lưu và năng lượng bên trong lão hắc dung hợp lại mà thành. Trong đó, Hắc Thạch Thanh Lưu coi như vô cùng vô tận, năng lượng bên trong lão Hắc cũng không ngừng được sinh ra, duy chỉ có Vu Thần thực huyết rất khó kiếm được.
Như vậy, loại năng lượng kỳ lạ hỗn độn thực thực hư hư này, như thế nào có thể tu luyện được đây?
Hiện tại không tìm ra được biện pháp thích hợp, trong người Tiểu Hắc có uy năng cường đại của Khai Thiên Tích Địa, không thể nghi ngờ chính là dùng một lần thiếu một lần. Tạm thời mà nói, chỉ có thể ở thời khắc then chốt mới có thể phát uy.
Lão Hắc đưa ra kiến nghị:
- Nếu như thực sự không được, lúc trở lại Khải Nguyên Tinh, bằng vào Di Tiên lệnh kỳ tìm được Di Tiên Cảnh, lại đi vào lần nữa, tìm người thủ hộ ngu xuẩn kia, lấy thêm vài giọt Vu Thần thực huyết, trong đó một giọt đưa cho ta dung hợp thử một chút. Nếu như ta có thể dung hợp giọt Vu Thần thực huyết này, nói không chừng còn có thể dung hợp năng lượng của nhân, yêu, ma, vu thành một thể, năng lượng trong tự nhiên sẽ chuyển hóa thành hỗn độn lực theo như lời chúng ta nói. Đến lúc đó, ta mỗi ngày đều điên cuồng tu luyện, không ngừng tạo ra hỗn độn lực cuồn cuộn không ngừng cấp cho chủ nhân.
- Biện pháp của ngươi thật ra có thể thử một chút.
Tô Triệt đáp:
- Trong Di Tiên Cảnh, khẳng định còn chứa rất nhiều pháp bảo lưu truyền từ thời thượng cổ tới nay, nếu như có thể đi vào một lần nữa, khẳng định có thể còn có rất nhiều thu hoạch.
Nếu nói, Tô Triệt vốn đối với Di Tiên Cảnh có chút nghi ngờ thì hiện nay khi đã tới Vu Tộc, cũng sẽ không chần chừ nữa. Bằng vào thân phận Trì lệnh tôn chủ, nếu như một lần nữa tiến vào Di Tiên Cảnh cũng không phải là việc đáng sợ.
Lúc này, Thái Võ điều khiển Tinh Đế la bàn đuổi theo U Minh chưởng môn, cự ly còn có nghìn trượng, đã tiến vào phạm vi công kích của Thiên Âm chi chung.
Đông!
Tiếng chuông vang dội vang lên, cũng chính tiếng chuông này lúc trước đẩy lùi đi, bởi vì U Minh chưởng môn ở phía trước nếu như tiếp tục dùng lực để đẩy lùi lại thì sẽ càng khiến cho U Minh chưởng môn ra xa hơn. Bởi vậy một kích hiện tại của Thiên Âm trực tiếp tác dụng lên Nguyên Thần của U Minh chưởng môn.
Cũng là tiếng chuông này, đã từng tạo thành công kích cường liệt đối với Nguyên Thần của Viêm Lâm, lại có thần thông nhiếp hồn của Tô Triệt khiến cho Viêm Lâm mê muội, tiện đà bắt hắn tại chỗ.
U Minh chưởng môn tuy rằng là Nguyên Anh hậu kỳ, thế nhưng bởi vì lĩnh vực thế giới U Minh luyện ngục bị hủy, tâm thần bị thương, Nguyên Thần bất ổn, lại hứng chịu một kích này của Thiên Âm, mặc dù không có làm thương thế nặng thêm, thế nhưng thân hình cũng dừng lại một chút, tốc độ đại giảm.
Sưu sưu!
Tốc độ của Tinh Đế la bàn cũng nhanh hơn, trong nháy mắt rút ngắn cự ly chỉ còn ba trăm trượng, Thiên Âm cho rằng, dưới cự ly này, Tô Triệt hẳn là lại triệu hồi hắc sắc cự nhân kia, hướng về phía U Minh chưởng môn tiếp tục phát ra công kích, thế nhưng nàng lại thấy Tô Triệt huy vũ Phá Diệt quyền, đánh ra hơn mười quyền.
Hiện tại Phá Diệt Quyền của Tô Triệt, có thể khiến cho Nguyên Anh sơ kỳ bị thương cũng đã không sai rồi, thế nhưng muốn đả thương Nguyên Anh hậu kỳ căn bản không có khả năng, lực bạo tạc khiến cho tốc độ của U Minh chưởng môn mới giảm xuống lại tăng lên, mười quyền này rõ ràng mang theo ý nghĩ vũ nhục nhiều hơn.
- Vì sao ngươi không triệu hoán hắc sắc cự nhân vừa rồi?
Thiên Âm vô cùng hiếu kỳ, lập tức truyền âm hỏi.
- Hắc sắc cự nhân vừa rồi chính là lợi dụng Vu Thần thực huyết mà sáng tạo ra.
Tô Triệt giải thích đơn giản:
- Năng lượng có hạn, không thể tùy tiện tiêu hao.
Hắc sắc cự nhân đã bị Tô Triệt và lão Hắc đặt cho một cái tên là Tiểu Hắc, Tô Triệt cho rằng, bắt sống U Minh chưởng môn là việc không có khả năng, nếu chỉ vì đánh chết hắn mà khiến cho năng lượng của Tiểu Hắc tiêu hao hết, rõ ràng đây là một chuyện không hề có lời.
Trước khi khi chưa tìm được phương pháp tu luyện Tiểu Hắc thích hợp, năng lượng hiện có chỉ có lúc then chốt mới đáng giá để xuất ra, nếu thế cục đã chiếm thượng phong như thế này không cần phải lãng phí.
- Hắc sắc cự nhân kia là lợi dụng Vu Thần thực huyết sáng tạo ra sao?
Đối với chuyện này Thiên Âm vô cùng khiếp sợ, bởi vì nàng có thể nhìn ra, hắc sắc cự nhân kia, năng lực của nó, thậm chí so với bản nguyên lực của Vu Tộc còn cao cấp hơn, thế nhưng cho dù có cảm giác như vậy Thiên Âm cũng không có nhiều lời, cũng không có hỏi nhiều, chuyện trọng yếu như vậy, tất nhiên là bí mật riêng tư của Tô Triệt, chính hắn không muốn nói, ngoại nhân không nên truy vấn.
Đông!
Tiếng chuông lại vang lên, tốc độ của U Minh chưởng môn lại chậm lại, Tinh Đế la bàn lại đuổi tới, ba ba ba ba, Tô Triệt lại đánh về phía trước mười quyền...
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 562 : Tương lai của tiểu Hắc (hạ)
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Cùng lúc đó, Tô Triệt và Thiên Âm còn không ngừng nói chuyện phiếm.
Thiên Âm nói:
- Nói như vậy, nếu như muốn triệu hoán nhiều lần hắc sắc cự nhân kia, ngươi phải cần càng nhiều Vu Thần thực huyết sao?
- Đúng vậy.
Tô Triệt nghĩ tới Thiên Âm là Đại Vu chuyển thế, kiếp trước kinh nghiệm từng trải vô cùng phong phú, có thể nghĩ ra biện pháp tốt cho hắn, giải quyết việc tu luyện cho Tiểu Hắc.
- Đã hiểu.
Thiên Âm chậm rãi gật đầu, có chút suy tư, đương nhiên là đang nghĩ biện pháp.
Đông!
Mỗi một lần tiếng chuông vang lên, thân hình U Minh chưởng môn không nhịn được mà dừng lại một chút, sau đó lại bị Tô Triệt từ phía sau đánh ẩu mười quyền. Tuy rằng không có thụ thương, thế nhưng phần khuất nhục này đổ hết lên đầu, khiến cho kẻ khác vô cùng phẫn nộ.
Trong đó có mấy lần, U Minh chưởng môn suýt chút nữa không khống chế được mình, muốn quay đầu lại liều mạng cùng bọn chúng, thế nhưng vừa nghĩ tới Khai Thiên tích địa, hắc sắc cự nhân kia, chính là một chậu nước lạnh dội vào đầu khiến cho hắn lập tức tỉnh táo lại.
Hắc sắc cự nhân kia rõ ràng có năng lực chém chết Nguyên Anh hậu kỳ, khiến cho U Minh chưởng môn rất là sợ hãi. Mặc kệ nói như thế nào, bảo mệnh mới là quan trọng nhất, phần khuất nhục này chỉ có thể nhịn xuống.
Kỳ thực, Tô Triệt cũng không phải là người có thù tất báo, không lăn qua lăn lại hắn là không chịu được, ai bảo hắn hướng về phương vị kia chạy trốn dây. Nếu đã tiện đường, sao không làm cho hắn sợ hãi một chút chứ?
Nếu hắn đổi một phương hướng đào tẩu khác, Tô Triệt cũng lười đuổi theo.
Nhưng U Minh chưởng môn cũng không phải là con giun trong bụng Tô Triệt, cũng không biết ý định của hắn, tưởng rằng đối phương đang kiên nhẫn, không buông tha hắn, không đuổi tới Mạc Lam Tinh không tha cho hắn...
Đông, đông, đông...
Tiếng chuông lại vang lên vài lần, Thiên Âm mới nói:
- Nếu cần càng nhiều Vu Thần thực huyết, xem ra ngươi cần phải đi Di Tiên Cảnh.
Tô Triệt yên lặng gật đầu, lời của lão Hắc quả thật chuẩn xác, trong Di Tiên Cảnh quả nhiên còn có nhiều Vu Thần thực huyết hơn nữa.
- Chỉ là, ngươi luôn mượn thực huyết của người khác cũng không phải là kế lâu dài.
Thiên Âm lại nói:
- Ngươi phải tự nghĩ ra một công pháp, để hắc sắc quái anh kia tự mình tu luyện, tỷ như hấp thu một loại năng lượng ngoại giới, chuyển hóa thành năng lượng kỳ lạ đặc thù của nó.
- Đúng vậy.
Tô Triệt gật đầu thụ giáo.
Kỳ thực, thực nguyên của người tu tiên nhân loại, đó chính là một phương pháp chuyển hóa năng lượng, hấp thu linh khí thiên địa đem vào bên trong cơ thể, y theo công pháp nào đó, chuyển hóa thành chân nguyên thích hợp nhất với mình.
Tiểu Hắc nếu có thể học được hấp thu linh khí thiên địa, thậm chí trực tiếp hấp thu linh dịch bên trong linh mạch, đem nó chuyển hóa thành hỗn độn lực, đây mới chính là căn bản chi đạo.
Đương nhiên, nếu như lão Hắc có thể dung hợp Vu Thần thực huyết, trở thành một người chuyên môn chế tạo năng lượng hỗn độn của Ma Thần cũng là một loại lựa chọn không tồi.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc thấy vậy hét lớn lên:
- Nếu như hỗn độn năng lượng này cao cấp như vậy, vậy thì Tiểu Hắc cùng lão Hắc cùng nhau tu luyện, ha ha, hiệu quả chẳng phải là rất tốt sao?
Nếu có thể như vậy, đó là hay nhất.
Tô Triệt gật đầu.
Bên này dễ dàng nói chuyện, phía trước một nghìn trượng, đường đường là chưởng môn chí tôn của U Minh Tông, một đường bôn tẩu, vô cùng chật vật chạy trốn.
Tới hiện tại, U Minh chưởng môn cũng thông suốt:
- Coi như là một lần ma luyện đi a, lúc tấn chức Nguyên Anh, chưa từng trải nghiệm qua tư vị khuất nhục, hôm nay trải qua lần kinh lịch này, trên phương diện tâm cảnh hẳn sẽ có thu hoạch rất lớn.
Trong nghịch cảnh, hắn cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.
Một đuổi một chạy, một đường phi hành, sau đó Tô Triệt cũng không lãng phí khí huyết với hắn nữa, chỉ để Thái Võ chăm chú đi phía sau U Minh chưởng môn, cứ sau một chung, Thiên Âm lại rung chuông một lần, liên tục gây áp lực cho vị chưởng môn nhân kia.
Cứ như vậy bay đủ bốn ngày, Tô Triệt còn không có dừng lại cảm thấy vị U Minh chưởng môn này dường như còn chưa hết hy vọng, hắn thầm nghĩ, nếu như ngươi tùy tiện chịu nhún nhường một chút, chúng ta cũng sẽ không đuổi theo nữa, vì sao phải khổ như vậy, một đường chạy thẳng a?
Hắn lại không biết, trong lòng U Minh chưởng môn hiện tại đang suy nghĩ là: không bay trở về Mạc Lam Tinh, ba người phía sau vẫn sẽ theo hắn, tuyệt không bỏ qua...
Tính từ lúc rời khỏi Vu Hoàng Tinh hiện tại đã bay được tám ngày, tinh cầu hoang vắng mà Tô Triệt và Thiên Âm dự định tới đã ở ngay trước mặt.
Tô Triệt để Thái Võ giảm bớt tốc độ, không hề đuổi kịp.
U Minh chưởng môn phía trước cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: bọn họ rốt cuộc cũng buông tha, bốn ngày này quả thực giống như bốn trăm năm, hẳn là một đoạn kinh lịch thống khổ nhất trong cuộc đời hắn.
Mà, chuyện này cũng do một nam một nữ, hai Kim Đan kỳ quái thai tạo thành...
Hai khắc sau, ba người Tô Triệt đáp xuống khỏa tinh cầu hoang vắng kia. Bề mặt tinh cầu khắp nơi đều có những khỏa thiên thạch, căn bản không có sự tồn tại của tầng khí quyển, tất cả đều lộ ra trước mặt thái dương và tinh không, căn bản không có sinh vật nào có khả năng sống sót.
Kế tiếp, Thái Võ bị bắt trở lại Tiên ngục, Tô Triệt và Thiên Âm trốn vào một nơi sâu trong nền đất, tiện tay đào ra một địa huyệt vừa đủ, đem truyền tống trận ra.
Năm trăm khỏa linh thạch thượng phẩm xuất hiện khảm vào lỗ hổng trong tế đàn.
Hiện tại, Tô Triệt phát lớn, móc ra năm trăm linh thạch thượng phẩm cũng giống như là móc ra linh thạch hạ phẩm, không chút đau lòng, ngay cả mí mắt cũng không nháy.
Trong Tiên Ngục, mạch khoáng linh thạch hiện tại đang xếp thành vài ngọn núi lớn, còn chưa có khai thác, trong đó tất nhiên còn chứa một lượng lớn thượng phẩm linh thạch, thậm chí còn có không ít cực phẩm linh thạch.
Hô!
Truyền tống trận chính thức khởi động, cuối cùng cũng có thể về nhà.
Tô Triệt và Thiên Âm lại một lần nữa dắt tay nhau đi vào truyền tống trận, vượt qua cự ly mấy vạn ức dặm trở về Khải Nguyên Tinh. Truyền tống trận này sẽ để lại nơi này, nói không chừng ngày sau còn phải dùng tới.
Trải qua tám tháng trong tinh không, Tô Triệt rốt cuộc đem theo tài phú ngập trời trở về Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh.
Hai người Tô Triệt trở về Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh, truyền tống trận bên này được đặt ở sâu trong nền đất tại một ngọn núi hoang, cự ly cách Vô Cực Môn bất quá chỉ mấy nghìn dặm, Thiên Âm trở lại sư môn cũng chỉ cần một khắc mà thôi.
Tô Triệt đưa Thiên Âm tới cửa sơn môn, lúc này cũng nên nói lời từ biệt.
- Lúc ngưng Anh, ta định một lần nữa tiến vào Di Tiên Cảnh, ngươi có muốn đi không?
Tô Triệt lên tiếng hỏi.
- Nếu ngươi nguyện ý đem ta đi cùng vậy thì ta sẽ đi cùng ngươi.
Thiên Âm sở dĩ nói như vậy là cảm giác bí ẩn của hắn rất nhiều, không nhất định nguyện ý cho mình đi theo.
Tô Triệt lại cho rằng, kiếp trước Thiên Âm là một Đại Vu, đối với các loại tình huống trong Di Tiên cảnh, so với các loại truyền thống Vu Tộc thậm chí còn tinh tường hơn, có sự chỉ điểm của nàng, bản thân hắn cũng có thể bớt ít đi một ít chuyện ngu xuẩn, đỡ phải đi đường vòng.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Tiên Ngục Tác giả: Chử Tửu Luận Già Phê -----oo0oo-----
Chương 563 : Trở về Khải Nguyên
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
- Đến lúc đó ta tới tìm ngươi trước, sau đó chúng ta cùng nhau đi tìm nơi hạ lạc của tiên cảnh.
Tô Triệt lập tức đưa ra quyết định.
- Không cần tìm.
Thiên Âm nhẹ giọng nói:
- Ta có thể đoán được vị trí hiện tại của Di Tiên Cảnh, chỉ là, bởi vì thân thể của ta là nhân loại, nếu như không có Di Tiên lệnh kỳ cho dù có tìm được nó cũng không đi vào được. Tư duy của người thủ hộ vô cùng bảo thủ, chỉ nhận thức Di Tiên lệnh kỳ, không bao giờ thương nghị.
Tô Triệt mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng vậy, vị thủ hộ kia quả thực tư duy cứng ngắc, làm việc cổ hủ, việc này ta đã lĩnh giáo qua.
Bàn xong chuyện này, tâm tình Thiên Âm tựa hồ không tồi, chớp mắt nói:
- Đừng xem ta hiện tại là Kim Đan trung kỳ, nếu như ta chăm chỉ, không chừng còn có thể Ngưng Anh trước ngươi a. Ngươi có dám đánh cuộc với ta một chút, xem ai ngưng Anh trước không?
- Có gì mà không dám chứ?
Tô Triệt không chút do dự, vô cùng tự tin nói:
- Ta nhất định sẽ tiến vào trước, vì vậy ta cá là mình sẽ thắng.
- Tốt lắm, ta cũng cá là mình thắng.
Thiên Âm cười nói:
- Người thua phải đáp ứng một yêu cầu của đối phương, được không?
- Một yêu cầu quá ít, ba thì còn tạm được.
Ý chí chiến đấu của Tô Triệt sục sôi.
- Vậy đi.
Thiên Âm xoay người đi, đi được một đoạn nàng quay đầu lại nói:
- Tô Triệt, ngươi thua chắc rồi.
Âm thanh thanh thúy, xen lẫn tiếng cười.
Nhìn nàng biến mất trong sơn môn Vô Cực Môn, lúc này Tô Triệt mới bay lên trời, tới không trung lấy ra Tinh Đế la bàn, lúc này người điều khiển không phải là Thái Võ mà là Viêm Cốt.
Trong Tiên Ngục, lão Hắc đã sớm đem linh hồn gia tỏa của Thái Võ giải trừ, đổi lên trên người Viêm Cốt, nói cách khác, bộ mặt trên pho tượng kia hiện giờ đã biến thành hình dạng của Viêm Cốt.
Linh hồn gia tỏa có công hiệu vô cùng thần kỳ, có thể khiến cho bất luận kẻ nào trở thành nô bộc trung thành nhất, chỉ tiếc mỗi một lần nô dịch chỉ được có một người. Như vậy, người này khẳng định phải là người mạnh nhất Tiên Ngục.
Viêm Cốt có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, ở Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh lại không ai có thể nhận ra hắn, cho nên đem hắn trở thành nô bộc là hợp lý nhất.
Viêm Cốt vốn tính tình táo bạo đã trở nên dễ bảo, mới từ trong Tiên Ngục đi ra, vừa thấy Tô Triệt liền quỳ một gối xuống hành lễ:
- Viêm Cốt ra mắt chủ nhân.
Tô Triệt khoát tay ý bảo hắn đứng dậy, lại chỉ cho hắn rõ phương hướng bay trở về Thiên Huyền Tôn.
Chặng đường mười nghìn dặm, bằng vào tu vi Nguyên Anh trung kỳ điều khiển Tinh Đế la bàn chỉ cần hai khắc là tới.
Tô Triệt không có che giấu thân phận, bởi vậy trên đường đi còn có rất nhiều nhận ra hình dạng của hắn, cùng với Tinh Đế la bàn của hắn. Trong đó có các thám tử của môn phái khác, vội vàng gửi tin về tông môn: Thiên Vũ xuất hiện ở địa vực, dựa vào lộ tuyến hẳn là đang trên đường trở về tông môn.
Chỉ là, hành động này có chút vô vị, tốc độ đưa tin còn không nhanh bằng Tinh Đế la bàn, đợi đến khi các phái thu được tin tức, Tô Triệt đã sớm trở về sư môn, lần đưa tin này của các thám tử đều phí công vô ích.
Huống hồ, Tô Triệt còn có Viêm Cốt hộ vệ, hơn nữa thực lực bản thân xưa đâu bằng nay, cho dù là gặp phải những Nguyên Anh lão tổ của trận doanh hỗn loạn, cũng không chút sợ hãi.
Từ nay về sau, trong Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh, Tô Triệt đi tới bất cứ đâu đều có thể quang minh chính đại, lấy diện mục thực của bản thân mà hành tẩu thiên hạ.
Mặc dù không thể nói vô địch Tu Chân Giới, thế nhưng thực lực tự bảo vệ mình cũng đã đủ.
Nửa canh giờ sau, trên ngọn núi chưởng giáo Thiên Huyền Tông, bảy vị Nguyên Anh lão tổ đã sớm thu được tin tức tề tụ trong chưởng giáo đại điện, nhìn thủ tịch đại đệ tử đã xuất môn tám tháng bước vào trong đại điện.
Nhìn thấy Viêm Cốt đi phía sau Tô Triệt, rõ ràng có thực lực Nguyên Anh trung kỳ, chưởng giáo chí tôn lại không biết hắn, vì vậy liền hỏi:
- Thiên Vũ, vị đạo hữu này là...
Các Nguyên Anh lão tổ của các đại môn phái trong Tu Chân Giới Khải Nguyên Tinh đều nhận thức lẫn nhau, thế nhưng người này có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, cũng không phải là mới tấn chức, Ngưng Anh thành công, trong lòng chưởng giáo chí tôn cùng mấy vị Nguyên Anh lão tổ đang vô cùng hiếu kỳ: Thiên Vũ không biết từ đâu moi ra một nhân vật nhất hào như vậy.
Người tới là khách, đối phương lại có tu vi Nguyên Anh kỳ, Thiên Huyền Tông phải dành cho người ta sự tôn trọng, phải để Tô Triệt giới thiệu, khách và chủ mới có thể chính thức chào nhau.
Thế nhưng điều khiến cho mấy vị lão tổ giật mình chính là, Tô Triệt cũng không có mở miệng nói chuyện, ngược lại tên tu sĩ Nguyên Anh kia lại chắp tay thi lễ nói:
- Bản thân Viêm Cốt đến từ Tu Chân Giới Mạc Lam Tinh, hiện nay chính là hộ vệ tùy thân của chủ nhân Thiên Vũ. Viêm Cốt ra mắt chư vị đạo hữu.
Lúc trước Tô Triệt đã nói qua với Viêm Cốt, lúc bên ngoài tuyệt đối không nói tới thân phận nô bộc, không được đề cập tới linh hồn gia tỏa, càng không thể đề cập tới chuyện tình nội bộ bên trong Tiên Ngục.
Điều quan trọng nữa là, tôi tớ cũng có tôn nghiêm của tôi tới, lúc đối ngoại tự xưng là hộ vệ tùy thân của hắn, lúc ở chung với mấy vị lão tổ Thiên Huyền Tông cũng có thể lấy thân phận đạo hữu bình đẳng đối đãi, không cần khúm núm.
Đối với chuyện này Viêm Cốt tương đối cảm kích, tuy rằng đã bị linh hồn gia tỏa khống chế, sẽ không vi phạm bất cứ một mệnh lệnh nào của chủ nhân, thế nhưng thần trí của hắn vẫn vô cùng thanh trinh, tư duy minh mẫn, đồng dạng cũng có tự tôn với cốt khí của bản thân, ngoại trừ chủ nhân của chính mình, nếu như người khác cũng coi hắn thấp kém, trong lòng sẽ cực kỳ khó chịu.
Nghe thấy Viêm Cốt tự giới thiệu, mấy người chưởng giáo chí tôn khiếp sợ, trong bụng đều kinh ngạc không ngớt: chủ nhân? Hộ vệ tùy thân? Đây là chuyện gì? THiên Vũ sao có thể thu phục một gã thuộc hạ có tu vi cao thâm như vậy?
Bằng vào việc một Nguyên Anh lão tổ xưng hô Thiên Vũ là chủ nhân, thực sự là một việc không thể nào tưởng tượng được.
- Tám tháng này, đệ tử đi tới một tinh cầu khác, quả thực mở mang tầm mắt một phen.
Tô Triệt hàm hồ nói:
- Xuất phát từ ngẫu nhiên cho nên mới nhận một vị tùy tùng. Chỉ là những chuyện trải qua có một số việc không tiện giải thích, chỉ là nếu như là tùy tùng của đệ tử, cũng chẳng khác nào Thiên Huyền Tông chúng lại có thêm một vị Nguyên Anh lão tổ.
Tám đại Nguyên Anh!
Ý tứ của Tô Triệt chính là: từ hôm nay trở đi, Thiên Huyền Tông sở hữu tám vị Nguyên Anh lão tổ.
Về phần chuyện tình Vu Tộc và Di Tiên Cảnh, Tô Triệt không dự định nói ra, hắn không muốn vì chuyện này mà mấy vị lão tổ lo lắng. Lời nói không dễ nghe, chuyện này đã vượt qua phạm vi bọn họ có thể thừa nhận, chỉ là một Thiên Huyền Tông, không có khả năng đối kháng với Linh Giới, cũng không có năng lực can thiệp vào chuyện của Vu Tộc.
Chính vì mắt không thấy, tâm không phiền, nhất nhiều lúc, vô tri cũng là có phúc.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden