Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 450: Thành Bành Cách
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Dù đã hoài nghi Lâm Vân, nhưng hai tên tu sĩ Kết Đan không dám lộ ra ngoài. Bọn họ biết chỉ cần mình để lộ ra nửa điểm không ổn, thì sẽ bị Lâm Vân tiêu diệt. Bọn họ đành phải khúm núm hầu hạ Lâm Vân. Trong lòng thì sốt ruột muốn đem tin tức trở về.
Sau khi trả lời hai tên tu sĩ Tử Vân Điện, Lâm Vân luôn cảm thấy câu trả lời của mình có vấn đề. Nhưng trong nhất thời lại không nghĩ ra. Cũng không dám khẳng định hai tên kia có hoài nghi hay không.
Vì vậy Lâm Vân càng thêm chú ý nhất cử nhất động của hai tên. Nhưng Lâm Vân không biết hắn đang bị hai tên này lừa đi về phương hướng của Ngũ Hổ Đường, cách Tử Vân Điện càng ngày càng xa.
Hai tên tu sĩ Kết Đan cho dù không trao đổi với nhau, nhưng bọn họ biết không thể đưa Lâm Vân tới Tử Vân Điện lúc này được. Bởi vì hiện tại Tử Vân Điện hư không, các cao thủ hầu hết đều đã ly khai tới Úy Tinh.
Bọn họ muốn dẫn Lâm Vân tới Ngũ Hổ Đường. Ngũ Hổ Đường không phải là một môn phái, mà thuộc liên minh của lưỡng tông tam điện. Có nhiệm vũ giữ gìn lợi ích cho năm môn phái lớn. Hơn nữa, các tu sĩ thuộc Ngũ Hổ Đường đều là cao thủ. Cho dù tu vị của Lâm Vân cao tới đâu,, một khi tới đó thì cũng khó mà chạy thoát.
Lâm Vân đi đằng sau hai tên. Thấy có mấy lần hai tên này đổi phương hướng, thì biết bọn chúng đã hoài nghi. Hắn thử đưa ra câu hỏi thăm dò, nhưng hai tên này trả lời rất khôn khéo, trong lúc nhất thời không có biện pháp nào cả.
Suy nghĩ một lúc, Lâm Vân dừng lại, hừ lạnh một tiếng:
- Ta đã từng nghe người khác nói qua về Tử Vân Điện. Hình như hai vị dẫn sai phương hướng rồi thị phải?
Nghe Lâm Vân hỏi vậy, trong lòng hai tên liền trầm xuống. Quả nhiên Lâm Vân đã nghi ngờ bọn họ.
Thấy hai người không trả lời. Lâm Vân vung tay khống chế hai tên:
- Mau khai báo toàn bộ những gì các ngươi biết về Tử Vân Điện, nên không thì nếm thử mùi vị luyện hồn xem thế nào.
Nói xong, Lâm Vân đánh ngất tên Uông sư huynh, rồi chỉ vào tên sư đệ, nói:
- Ngươi khai trước. Đơi lát nữa ta sẽ hỏi tên họ Uông. Nếu hai ngươi khai báo láo, thì ta có rất nhiều thủ đoạn còn lợi hại hơn cả sưu hồn gấp trăm lần.
Lời này của Lâm Vân chỉ là uy hiếp, thực ra hắn đâu có bản lĩnh ép cung như vậy. Phép sưu hồn của hắn còn chưa quen thuộc, nói gì tới các phép thuật khác. Tuy nhiên, Lâm Vân đã thử qua luyện hồn, khiến hồn phách của Tào Quân bị thiêu đốt.
Tên sư đệ này biết các lão quái thường có tính cách hỉ nộ khó đoán. Y căn bản không nghĩ Lâm Vân chỉ có ba mươi tuổi. Với tu vị của Lâm Vân, thì ít nhất phải là một lão quái đã ngoài mấy trăm tuổi. Cho nên y không dám giấu diếm nữa, kể hết những gì mình biết về Tử Vân Điện cho Lâm Vân. Kể cả vị trí của Tử Vân Điện.
Nghe xong lời khai của tên sư đệ. Lâm Vân lại hỏi tới tên Uông sư huynh. Lời khai của hai người không khác nhau là mấy. Lâm Vân âm thầm suy nghĩ, hiện tới Tử Vân Điện báo thù quả thật là phù hợp. Các cao thủ ở đó đã rời đi hết rồi, tiêu diệt bọn chúng sẽ dễ dàng hơn.
Tuy nhiên, hiện tại nếu giết chỉ giết được một phần. Chứ không thể diệt môn được. Nhưng còn một điều mà Lâm Vân không ngờ, những lời của Tân Nhai quả thật là chính xác. Vừa có tin tức của Tinh Hà Trùy ở Úy Tinh và động phủ Thượng Cổ, toàn bộ tu sĩ của Hạt Nguyên Tinh đều đã kéo tới Úy tinh kiếm lời rồi.
Kỳ thực Lâm Vân cũng rất muốn đi xem động phủ Thượng Cổ đó. Bởi vì tài nhiều không áp thân. Tuy nhiên, muốn đi cũng phải tiêu diệt Tử Vân Điện trước. Cùng với đám người Tử Vân Điện tới Úy Tinh, cũng không thể buông tha.
Hiện tại Tử Vân Điện đang tìm hắn khắp nơi. Một khi bọn chúng tìm tới Địa Cầu, thì Địa Cầu liền gặp nạn. Cộng thêm Tân Nhai biết hắn đã từng tới đại lục Thiên Hồng. Mà môn phái của Tân Nhai lại là môn phái huynh đệ của Tử Vân Điện. Chỉ cần mình để cho một tên Tử Vân Điện lọt lưới, thì đại lục Thiên Hồng cũng có thể gặp nạn.
Hành tinh Thiên Hồng không hơn Địa Cầu bao nhiêu. Dù khoa học kỹ thuật ở đó phát triển hơn, nhưng đối đầu với tu sĩ cấp cao chỉ như người si nói mộng.
Lâm Vân cũng không biết sau khi tiêu diệt Tử Vân Điện, thì Ngũ Hổ Đường có nhúng tay vào không. Nếu bọn họ can thiệp thì vấn đề trở nên khó khăn. Dù sao hắn chỉ có một người, mà bọn họ là những môn phái truyền thừa ngàn năm. Lâm Vân còn không cuồng vọng tới mức, cho rằng các môn phái đó chỉ cần một thương là tiêu diệt.
Tuy nhiên, mặc kệ Ngũ Hổ Đường có can thiệp hay không, hắn đã không thể bỏ qua cho Tử Vân Điện được rồi. Em trai của điện chủ bị mình giết, tên điện chủ Lý Dương chắc chắn sẽ không bỏ qua. Kỷ Minh Tinh bị tiêu diệt chính là một ví dụ. Tốt nhất là sau khi tiêu diệt xong Tử Vân Điện thì tới Ngũ Hổ Đường tiêu diệt nốt đám người Tử Vân Điện ở đó.
Lâm Vân cũng không ngờ vị Điệp sư tỷ và sư đệ của cô ta chính là người của Song Tử Tông. Nếu biết thì lúc đó đã hỏi hai người tung tích của Mông Văn và Vũ Đình rồi. Mà chuyện này cũng thật trùng hợp. Vừa mới tới đã thu được thông tin cần thiết. Lâm Vân vung tay, thiêu hủy nốt hai tên tu sĩ Kết Đan của Tử Vân Điện.
Cho dù cao thủ của Tử Vân Điện đã đi ra ngoài hết rồi, nhưng dù sao Tử Vân Điện cũng không phải là một môn phái nhỏ. Kế tiếp chính là một hồi đại chiến. Lâm Vân quyết định nghỉ ngơi một đêm, thả lỏng tinh thần, rồi ngày mai tới đó. Đám cao thủ kia rời đi chắc không phải chỉ một hai ngày, nên không cần phải vội vàng.
Lâm Vân đi tới một thành trì cách đó vài trăm km để tìm chỗ trọ.
Thành Bành Cách được xây dựng ở biên giới sa mạc Khách Lạp. Vô luận là tu sĩ tới sa mạc tập luyện, hay là thương nhân, lữ khách, khi rời khỏi sa mạc, đều tới nơi này tiếp tế và nghỉ ngơi.
Cho nên, cho dù thành Bách Cách ở một nơi vắng vẻ, nhưng lại phi thường náo nhiệt. Thậm chí còn vượt qua một số ít thành trì lớn. Tuy nhiên trị an ở đây thì thật không đáng để nhắc tới.
Giết người, cướp bóc khắp nơi đều có. Hoàn toàn là một nơi mạnh được yếu thua. Cho dù trong thành có đội chấp pháp, nhưng bọn họ chỉ tập trung ở trung tâm thành. Các nơi ở xa thì căn bản mặc kệ.Cho dù ngươi ở cửa thành giết người, cũng không có ai quan tâm.
Cùng lắm thì giết người xong, giao nộp đủ vàng bạc hoặc linh thạch là được. Tóm lại một câu, nơi đây chỉ có những người mạnh và lắm tiền có quyền nói chuyện.
Lâm Vân đương nhiên không biết tình hình ở thành Bành Cách. Nhưng cho dù hắn biết, hắn cũng không quan tâm.
Lúc vào thành phải giao nộp một trăm đồng bạc hoặc năm viên linh thạch Hạ Phẩm.
Năm viên linh thạch Hạ Phẩm không phải là vấn đề gì với Lâm Vân. Hắn chỉ bất ngờ vì ở đây sử dụng cả vàng bạc. Trên người của hắn không có đồng vàng đồng bạc nào. Có rất nhiều chi phiếu, nhưng hoàn toàn vô dụng.
Lâm Vân vừa đi vào thành Bành Cách thì đã bị người hteo dõi. Một tên có vẻ mặt gian giảo đi tới trước mặt Lâm Vân, hỏi:
- Có phải đây là lần đầu tiên tiền bối tới thành Bành Cách hay không? Tiểu nhân tên là Hoàng Hoan. Nếu tiền bối muốn một chỗ nghỉ ngơi, hoặc là muốn tham buổi đấu giá, thì tiểu nhân có thể dẫn đường cho tiền bối. Chỉ cần hai mươi viên linh thạch một ngày là đủ. Tiền bối cứ yên tâm số tiền đó là xứng đáng. Bởi vì người ở đây rất hỗn loạn, nếu không biết đường thì rất dễ bị lừa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 451: Không có đạo lý
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Không thể không nói tên này rất biết nhìn người. Vừa liếc thấy Lâm Vân là đi tới chào hàng. Hơn nữa, y có vẻ là người lanh lợi và kinh nghiệm. Mà mấy chục viên linh thạch không là gì với Lâm Vân. Cho nên Lâm Vân đồng ý nói:
- Vậy cũng tốt. Cậu dẫn tôi tới một lữ quán sạch sẽ là được. Tiền nong không là vấn đề. À, còn lấy cho tôi tờ giới thiệu những thứ sắp bán đầu giá.
Nếu vừa vặn sắp có buổi đấu giá ở đây, Lâm Vân thật muốn đi xem một lát. Bởi vì hắn rất có hảo cảm với ‘Hội đấu giá’. Hắn đã kiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ và Tinh Hà Trùy ở đó. Cho nên hắn cảm thấy hắn có duyên với những hội đấu giá như vậy.
Hoàng Hoan bỗng nhiên ấp úng.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng:
- Có việc gì thì cứ nói ra.
Hoàng Hoan vội vàng trả lời:
- Tờ giới thiệu sản phẩm rất khó lấy. Nhưng vé vào cửa thì tôi có thể được cho tiền bối. Tuy nhiên, một tấm vé vào cửa phải tốn một trăm linh thạch Trung Phẩm. Ghế bình thường thì tốn một trăm linh thạch Thượng Phẩm. Ghế tốt nhất thì có giá trên trời, khó mà kiếm được. Còn về phòng trọ, thì có giá một trăm linh thạch Thượng Phẩm một đêm với phòng tốt nhất. Còn phòng kém thì chỉ cần một viên linh thạch Hạ Phẩm mà thôi.
Cần phải mua vé vào cửa cũng là bình thường. Chỉ không ngờ tìm một chỗ ngồi bình thường cũng cần tới một trăm viên linh thạch Thượng Phẩm. Tuy nhiên, hiện tại Lâm Vân không thiếu nhất chính là linh thạch.
Lâm Vân lấy hai trăm hai mươi viên linh thạch Thượng Phẩm ra, đưa cho Hoàng Hoan:
- Giúp tôi mua một ghế bình thường. Mặt khác thì đặt một phòng tốt nhất. Tuy nhiên, nếu như cậu không để tôi hài lòng, thì cậu cũng biết hậu quả như thế nào rồi đấy.
Hoàng Hoan thấy Lâm Vân tiện tay đã lấy ra hơn hai trăm linh thạch Thượng Phẩm. Mà hai mươi viên trong đó thuộc về mình, thì kinh hỉ suýt nữa kêu lên. Y biết hôm nay mình đã gặp phải thần tài, còn là một người hào phóng nữa.
Hoàng Hoan không dám chậm trễ, rất nhanh đã đặt phòng và mua vé cho Lâm Vân.
Lâm Vân thầm khen tác phong nhanh nhẹn của y. Tuy Hoàng Hoan chỉ là một người bình thường, nhưng y cũng có bản lĩnh riêng của mình. Thật đúng với câu nói, cá có đường cá, tôm có đường tôm.
Cho nên Lâm Vân thường thêm cho Hoàng Hoan mười viên linh thạch Thượng Phẩm. Làm nghề như của Hoàng Hoan, rất không dễ dàng. Mà Lâm Vân thì đã có trên trăm triệu linh thạch Thượng Phẩm, tiếc gì mấy viên đó.
Hoàng Hoan thấy Lâm tiền bối hùng hồn như vậy, càng kích động không thôi. Liền nhỏ giọng cảnh báo Lâm Vân một câu. Khi đi rời khỏi thành phải đi theo thương đội, hoặc đi cùng nhiều người. Vạn lần đừng đi một mình, nếu không sẽ bị người để ý.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng. Hắn đương nhiên không để ý tới việc đó. Tuy nhiên Hoàng Hoan có thể nói điều đó cho hắn, chứng tỏ tính cách của người này không xấu. Phải biết rằng, nếu bị người khác biết, thì y có thể bị mất mạng.
Sau khi Hoàng Hoan rời đi, Lâm Vân ngồi trong phòng tu luyện.
Buổi tối còn phải tham gia buổi đấu giá. Hiện tại nghỉ ngơi luôn thể. Ngày mai còn một trường ác chiến.
Bốn tiếng sau, khi Lâm Vân mở to mắt, cảm giác rất thoải mái. Sự mệt mỏi trên người đã tan biến.
Nhìn sắc trời, đoán chừng buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu. Lần này tham gia đấu giá chỉ là xem mình có may mắn hay không. Nếu không thu hoạch được gì thì cũng không sao cả.
Tuy nhiên, Lâm Vân vừa mới đi trên đường cái, thì gặp phải hai người quen.
- Các anh có giảng đạo lý hay không thế? Sư đệ của tôi chỉ mới liếc nhìn cô nương này, các anh đã muốn móc mắt của sư đệ tôi rồi. Thật là quá đáng.
Là vị Điệp sư tỷ và sư đệ của cô ta.
Không ngờ hai người cũng đi tới thành Bành Cách.
- Chỉ liếc nhìn ta? Sư đệ của cô làm gì, cô hỏi y là biết.
Nói chuyện là một cô gái. Lâm Vân ngẩng đầu nhìn lên, là một cô gái rất xinh đẹ. Nhan sắc của cô ta không hề thua kém Vũ Tích và Thanh Thanh chút nào. Không ngờ ở thành trì gần sa mạc lại có một mỹ nhân như vậy.
- Sư tỷ, đệ không làm gì cả…
Khuôn mặt người thiếu niên đã đỏ bừng. Cậu ta kiên quyết nói.
- Không làm gì? Hừ, ngươi còn dám nói không làm gì. Lúc ngươi vừa nhìn thấy ta, trong lòng ngươi đang nghĩ gì đó? Đúng là không biết xấu hổ.
Cô gái này nói xong, hừ lạnh một tiếng.
Khuôn mặt người thiếu niên càng đỏ hơn. Lúc cậu ta vừa mới nhìn thấy cô gái này, trong lòng đã có một cảm giác kinh diễm. Thậm chí hận không thể đi lên nắm bàn tay nhỏ bé của cô ta. Rồi lại ước gì cô ta làm vợ của mình, sau đó là đêm tân hôn của hai người.
Nhưng đây chỉ là mong ước trong đầu của cậu ta mà thôi. Không ngờ cô ta lại biết. Điều này thật đáng sợ.
Người xung quanh nhìn thấy người thiếu niên ấp a ấp úng, không nói lên lời, thì biết trong lòng cậu ta đúng là nghĩ tới cô gái.
Vị Điệp sư tỷ thì càng lo lắng không thôi. Chuyện như vậy thật không biết nên nói như thế nào. Chẳng lẽ lại nghiêm cấm sư đệ suy nghĩ trong đầu? Đây là đạo lý gì vậy?
Lâm Vân rất chấn động. Cô gái kia rõ ràng tu luyện một loại công pháp đọc tâm. Loại công pháp này chỉ có những người có tư chất bẩm sinh mới có thể tu luyện. Mà những người như vậy rất hiếm. Linh thể trời sinh, trong một tỷ người cũng chưa chắc có một người. Nói gì tới linh thể có khả năng đọc suy nghĩ.
Nhưng thuật này chỉ có thể đọc được suy nghĩ của những tu sĩ cấp thấp hơn mình. Còn nếu cao hơn thì vô dụng. Tuy nhiên, thuật đọc tâm mạnh hơn thuật Sưu Hồn rất nhiều. Căn bản là không thuộc cùng một cấp bậc.
Thiếu niên kia không ngờ tới điều đó, mới bị cô gái phát hiện. Nhưng cô gái này cũng thật vô lý. Người ta chỉ suy nghĩ thôi mà đã muốn móc mắt người ta rồi. Đúng là một nữ nhân tâm ngoạn thủ lạt.
Nếu là người khác, Lâm Vân chẳng muốn xen vào. Nhưng hai người này lại là đệ tử của Song Tử Tông. Cho dù Lâm Vân không có hảo cảm gì với Song Tử Tông, thậm chí là chán ghét. Nhưng hắn còn muốn hỏi thăm tung tích của Mông Văn và Vũ Đình.
- Còn chờ gì nữa, móc mắt y cho ta. Cắt cả hai chân nữa.
Nói chuyện là một tên thanh niên anh tuấn đứng bên cạnh cô gái. Ra lệnh xong, tên này lại làm bộ nịnh nọt. Chứng tỏ y là tùy tùng của cô gái.
Bốn tên hộ vệ to con đứng ở đằng sau, vừa nghe lệnh lập tức đi tới đôi sư tỷ đệ. Bốn tên hộ vệ này, tu vị thấp nhất cũng là Trúc Cơ hậu kỳ. Cao nhất là tu sĩ Kết Đan trung kỳ.
Khuôn mặt của Điệp sư tỷ trở nên trắng bệch. Mặc dù cô ta chư từng tới thành Bách Cách, nhưng thấy người ở đây vô lý như vậy, thì biết nơi này căn bản không có pháp luật. Đối mặt với ba tu sĩ Kết Đan và một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, hai người không có bất kỳ đường sống.
Lâm Vân biết nếu mình không đi lên ngăn cản, thì hai người bọn họ chết chắc.
- Chờ chút…
Lâm Vân tiến lên ngăn cản bốn tên hộ vệ.
- A, là tiền bối…
Điệp sư tỷ và người sư đệ nhận ra Lâm Vân, liền kinh hỉ kêu lên một tiếng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 452: Quận chúa Toa Ly
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Ngươi là ai? Cút ngay. Đừng chõ mõm vào chuyện này.
Tên thanh niên anh tuấn thấy có người dám đi ra ngăn cản, liền phẫn nộ quát.
Lâm Vân đang định lên tiếng, thì có người kéo tay của hắn. Quay đầu nhìn lại, là Hoàng Hoan. Chỉ thấy Hoàng Hoan không ngừng nháy mắt cho mình. Sau đó thì nở nụ cười, đi tới trước mặt người thanh niên anh tuấn và cô gái, cúi người thi lễ:
- Tiểu nhân bái kiến quận chúa Toa Li và Hà thiếu gia. Tiểu nhân là Hoàng Hoan, thủ hạ của Mạc Tiền. Người này là khách mà tôi dẫn tới. Vì đây là lần đầu tiên tới thành Bành Cách, nên không hiểu quy củ nơi đây, mới mạo phạm quý nhân. Mong rằng hai vị tha thứ. Tiểu nhân lập tức dẫn vị khách này rời đi.
Hoàng Hoan đầy vẻ cung kính nói.
Lâm Vân sững sờ. Không ngờ một người sinh hoạt ở dưới tầng thấp nhất, lại có nghĩa khí như vậy. Mà mình chỉ cho hắn ba mươi viên linh thạch Thượng Phẩm không hề có ý nghĩa mà thôi.
“Trượng nghĩa mỗi tại đồ cẩu bối, phụ tâm đa thị độc thư nhân ”, những lời này thật là đúng. Lâm Vân có thể tưởng tượng, trong mắt của quân chúa Toa Ly và Hà thiếu gia, Hoàng Hoan là hạng người gì. Nhưng không ngờ y vẫn dám đi lên giúp mình nói chuyện. Thậm chí còn lôi cả lão đại của y ra.
(* Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)
Phải biết rằng, sau khi nói chuyện này ra, lão đại Mạc Tiền nói không chừng sẽ không bỏ qua cho Hoàng Hoan. Sống trong một hoàn cảnh như vậy mà vẫn giữ được nghĩa khí, người này thật không sai.
- Mạc Tiền tính là cái gì?
Quận chú Toa Ly hừ lạnh một tiếng, rồi nhấc chân đá vào ngực của Hoàng Hoan.
Hoàng Hoan lập tức bị văng ra mấy mét, không ngừng phun máu tươi. Mấy viên linh thạch cũng rơi ra từ trong túi y.
Một tiểu nhân vật, ngay cả túi trữ vật cũng không có. Rõ ràng vì một lời trượng nghĩa mà bị giết chết.
Lâm Vân còn đang suy nghĩ chuyện của Hoàng Hoan, không ngờ cô gái kia nói động thủ là động thủ. Hắn căn bản không nghĩ tới nữ nhân này lại bạo lực như vậy. Chờ hắn đỡ Hoàng Hoan lên, thì Hoàng Hoan đã không thở ra nữa rồi.
- Giết hết cho ta.
Sau khi đá bay Hoàng Hoan, cô gái kia lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Vân. Rồi dứt khoát hạ mệnh lệnh.
Sắc mặt của Lâm Vân trầm xuống. Thật là một con mụ ngoan độc. Động cái giết người, không hề quan tâm tới đạo lý. Nữ nhân như vậy, chẳng có lý do để tồn tại.
- Nếu Tiểu Tinh ở đây, thì ngươi có thể làm tiểu thiếp cho nó.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, Phệ Hồn Thương đã xuất hiện trong tay.
Lâm Vân căn bản không cần phải lấy ra Phệ Hồn Thương. Bởi vì tu vị cao nhất là người thanh niên và cô gái cũng chỉ là Nguyên Anh mà thôi. Nhưng Lâm Vân muốn Phệ Hồn Thương uống máu của đám người độc ác này.
Thấy Lâm Vân dám nói chuyện với quận chúa Toa Ly như vậy, người xung quanh đều ngây dại. Trong lúc nhất thời, không ai kịp phản ứng. Ở thành Toa Ly, Toa Ly chính là vua. Cha của cô ta là thành chủ. Sư môn lại là Hóa Linh Điện. Vậy mà vẫn có người đắc tội Toa Lý. Quả thật là chán sống.
Mỗi lần Toa Ly đi ra ngoài, cô ta muốn thứ gì, đều không có ai dám nói không. Vậy mà hiện tại có người dám coi rẻ cô ta, thậm chí còn lấy vũ khí chống đối nữa chứ.
- À, Tiểu Tinh là chú chó mà ta nuôi.
Lâm Vân giải thích, giống như sợ người xung quanh không biết vậy.
Hoàng Hoan chết đã khiến lửa giận trong lòng Lâm Vân bùng cháy. Đồng thời hắn đã nổi sát cơ. Toàn bộ bọn người này phải chôn cùng Hoàng Hoan.
- Ngươi, ngươi…
Quận chúa Toa Ly tức giận nói không lên lời, một lúc sau mới ra lệnh:
- Bắt hắn lại, rồi đem về rút gân lột da, luyện hồn phách.
Cô ta cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói. Đủ biết là cô ta đã hận Lâm Vân tới thấu xương.
Những tu sĩ xung quanh lúc này mới phản ứng, đều lao tới Lâm Vân. Kể cả tên Hà thiếu gia kia cũng lao tới.
Bảy tên hộ vệ của quận chủa Toa Ly, cộng thêm năm tên hộ vệ của Hà thiếu gia và bản thân y. Tổng cộng là mười ba người tu sĩ. Trong đó có hai tu sĩ Nguyên Anh. Còn lại thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ.
Nhiều người như vậy đều xông tới. Giống như căn bản không quan tâm tới tu vị của Lâm Vân vậy, chỉ muốn bắt hắn về rút gân lột da. Điệp sư tỷ thấy nhiều tu sĩ bao vây Lâm Vân như vậy. Cô ta cũng lấy một thanh phi kiếm cực phẩm, muốn chiến đấu cùng với Lâm Vân.
Không ngừng vang lên tiếng phốc phốc. Đủ loại pháp bảo rực rỡ màu sắc vừa chạm vào tia sáng màu tím liền biến mất vô tung vô ảnh.Kèm theo đó là từng bông hoa máu tuôn ra từ trán những tên tu sĩ.
Hơn mười thân thể rơi từ không trung xuống, đảo mắt đã khí tuyệt. Mười mấy đầu người rơi xuống thân thể của Hoàng Hoan, tạo thành một cái vòng hoa.
- Hoàng Hoan huynh đệ, còn một nữ nhận ác độc nữa. Chờ tôi lấy đầu cô ta cúng tế cho cậu.
Lâm Vân nói xong, cầm Phệ Hồn Thương từng bước đi về phía quận chúa Toa ly.
Xung quanh đã trở nên lặng ngắt. Cả con đường lớn như bị đông cứng. Nhiều tu sĩ vây quanh một mình hắn, vậy mà hắn chỉ cần mấy giây là giải quyết hết. Người này là ai mà có tu vị kinh khủng như vậy?
Hơn nữa người bị chết đều là thủ hạ của quận chúa Toa Ly, người có quyền thế lớn nhất thành Bành Cách. Còn có Hà thiếu gia, đại thiếu gia của đệ nhất thế gia. Tên kia đúng là muốn làm phản rồi.
Mà hắn làm hết thảy đều vì báo thù cho một kẻ có thân phận thấp hèn.
- Ngươi đừng tới đây. Ta là con gái của thành chủ. Sư phụ của ta là trưởng lão của Hóa Linh Điện…
Quận chúa Toa Ly hoảng sợ nói. Cô ta thật không ngờ người này lại lợi hại như vậy, còn to gan lớn mật giết người của mình.
Lâm Vân cười ha hả:
- Dù người nhà của ngươi có là ai đi chăng nữa, ta đều không bỏ qua một nữ nhân độc ác như ngươi. Giết bạn của ta, thì phải đền mạng. Chuẩn bị đi.
Không chỉ nói Hóa Linh Điện bài danh cuối cùng. Cho dù Tử Vân Điện, Lâm Vân cũng định tiêu diệt. Thì hắn sợ gì Hóa Linh Điện. Đã động thủ, thì không cần quan tâm nhiều.
Quận chúa Toa Ly biết mình đã đụng phải thiết bản. Thủ hạ bị giết nhiều như vậy, cô ta cũng sợ hãi. Nhưng cô ta không tin Lâm Vân giết được mình. Bởi vì trên người cô ta có rất nhiều bảo bối. Vừa nãy cô ta đã bóp nát một bùa truyền tin. Đoán chừng sư phụ sắp tới đây rồi.
Một khi sư phụ tới, thì tên kia chết chắc.
Lâm Vân thì chẳng nghĩ nhiều như vậy, Phệ Hồn Thương đã mang theo màu tím lao tới. Trong nháy mắt liền tới trước mặt cô ta.
Răng rắc, là tiếng vỡ vụn. Quận chúa Toa Ly đồng thời vò nát hai tấm linh phù.
Một cái khiên bằng nước xuất hiện ở phía trước cô ta. Đồng thời một con mãng xà mang theo khí tức thời Viễn Cổ lao tới Phệ Hồn Thương của Lâm Vân.
Con mãng xà này không ngừng gào rú, trên thân của nó có những lớp sương mù màu hồng.
Đôi mắt của Lâm Vân hơi co lại. Đó là thú hồn Thiên Mãng cấp chín. Hóa Linh Điện quả nhiên ưu ái cô ả này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 453: Ai tới cũng thế
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Phệ Hồn Thương và Thiên Mãng cấp chín chạm vào nhau vang lên một Oanh khủng khiếp.
Phệ Hồn Thương bị ngăn cản, sương mù màu hồng xung quanh Thiên Mãng cũng nhạt đi một ít. Nhưng con Thiên Mãng lập tức gào rú, há cái miệng đỏ như máu lao về phía Lâm Vân, như muốn nuốt chửng hắn.
Lâm Vân không ngờ con xà Thiên Mãng này lại hung mãnh như vậy. May nó là thú hồn, nếu là bản thể, nói không chừng mình phải chịu thiệt thòi rồi.
Mà cô ả kia lại có pháp bảo như vậy, Lâm Vân không dám khinh thường. Lại phóng Phệ Hồn Thương ra. Nhưng lần này có thêm Tinh Diễm bao bọc.
Lâm Vân không tin con mãng xà kia có thể ngăn cản được một thương này của hắn. Mặc dù thương này kém một thương đánh với Tân Nhai, nhưng Lâm Vân dùng hết sức để phóng, tuyệt đối mạnh hơn một thương tùy ý vừa nãy rất nhiều.
- Ầm, ầm…
Hai tiếng nổ mạnh vang lên, tiếp theo là tiếng gào rú và tiếng vỡ vụn.
Thiên Mãng bị một thương của Lâm Vân biến thành bã vụn. Mà thế tiến của Phệ Hồn Thương vẫn không ngừng. Càng trực tiếp phá nát cái khiên bằng nước của quận chúa Toa Ly. Xu thế không hề dừng lại, đánh về phía quận chúa Toa Ly.
Quận chúa Toa Ly đã ngây dại. Thật là một thanh thương cường hãn. Ngay cả Thiên Mãng cấp chín và Thất Thải Thủy Thuẫn của mình cộng lại cũng không ngăn cản được nó. Cô ta luôn cho rằng Thiên Mãng của mình là vô địch. Nhưng mới chỉ hai chiêu, Thiên Mãng đã tan tành.
Từ khi nào xuất hiện một cường giả lợi hại như vậy? Quận chúa Toa Ly nhìn Phệ Hồn Thương đánh tới, rõ ràng không biết nên đối phó thế nào.
- Đang, đang, đang.
Phệ Hồn Thương bị một cái phất trần ngăn cản, vang lên những tiếng giòn vang.
Một lão già đứng ở phía trước quận chúa Toa Ly.
- Sư phụ.
Quận chúa Toa Ly vừa thấy lão già, liền không nhịn được rơi nước mắt, kêu lên một tiếng. Vừa nãy cô ta chỉ cách cái chết trong gang tấc.
Lâm Vân thu lại Phệ Hồn Thương, lạnh lùng cười. Lão già này đã có tu vị Luyện Hư điên phong. Chỉ cần một bước nữa là tới Hợp Thể Kỳ. Nhưng Lâm Vân căn bản không để ông ta vào mắt. Vừa nãy nếu không phải có Thiên Mãng và cái khiên bằng nước ngăn cản, thì Lâm Vân không tin ông ta có thể tiếp được một thương của hắn.
Theo lý thuyết, thì bốn ngôi sao màu bạc của Lâm Vân chỉ tương đương với Hợp Thể. Nhưng Lâm Vân hoàn toàn có lòng tin giết được tu sĩ Đại Thừa. Chứ nói gì một lão già Luyện Hư.
- Thủ đoạn của các hạ thật độc ác, có thể nhẫn tâm ra tay với một cô gái trẻ như vậy. Vừa nãy nếu ta tới chậm một bước, thì đồ đệ của ta đã bị ngươi giết rồi.
Lão già nhìn Lâm Vân, lạnh lùng nói.
Tuy nói bên ngoài như vậy, nhưng trong lòng ông ta lại chấn động vô cùng. Ông ta vừa được nếm thử sự lợi hại của cây thương kia. Chân nguyên trong người ông ta vẫn còn đang sôi trào. Cho dù ông ta chỉ là vội vàng ra tay, nhưng ông ta cũng biết mình tuyệt đối không phải là đối thủ của tu sĩ trước mặt này. Ông ta không nhìn thấu tu vị của hắn, đủ biết là tu vi của hắn cao hơn mình.
- Sư phụ, người này chẳng những giết mười mấy người hộ vệ của đệ tử, thậm chí còn muốn giết đệ tử nữa. Nếu sư phụ đến muộn một lát, thì con đã chết rồi.
Sắc mặt của quận chúa Toa Ly vẫn trắng bệch. Đủ biết lần sinh tử trong gang tấc kia đã khiến cô ta sợ hãi như thế nào. Từ trước tới nay chỉ có cô ta giết người khác. Hôm nay cuối cùng cũng được nếm tư vị sắp bị giết.
- Các hạ còn lời gì để nói không?
Lão già vẫn lạnh lùng nói. Nếu không phải do tu vị của Lâm Vân cao hơn ông ta, thì ông ta đã ra tay rồi. Đâu cần nói nhảm nhiều như vậy.
Lâm Vân cười ha hả,, nhưng khuôn mặt không có nết vui mừng nào. Hắn thản nhiên nói:
- Ngươi đến thì sao chứ? Người mà ta muốn giết thì vẫn phải chết. Nếu ngươi cảm thấy ngươi có thể ngăn cản được ta, thì cứ thử xem. Giết một người cũng là giết, giết trăm người cũng là giết.
Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của lão già liền thay đổi, rồi trở nên rất khó coi. Không ngờ người này lại không nể mắt mình chút nào.
- Tôi là Cát Phi của Hóa Linh Điện. Các hạ có biết hậu quả của việc đắc tội Hóa Linh Điện hay khong?
Lão già thấy Lâm Vân không có ý dừng tay, liền đành lôi tông môn ra. Ông ta muốn trông cậy tông môn để dọa đối phương. Nhưng hiện tại phần lớn cao thủ của Hóa Linh Điện cũng đã tới Úy Tinh rồi. Cao thủ còn lại ở Hạt Nguyên Tinh kh ngươi có rời đi Hạt Nguyên Tinh cũng không chạy thoát.
- Tiền bối xin bớt giận.
Một tên trung niên lực lưỡng dẫn theo hai nam tử gầy gò đi tới gần Lâm Vân.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn ba người. Ba người này có khả năng là người nhà của Toa Ly. Tuy nhiên, Hoàng Hoan đã bị giết, cho dù mấy người này nói ba hoa chích chòe gì, Lâm Vân cũng tuyệt đối không bỏ qua cô ả. Ba tên mới tới này đều có tu vị Hóa Thần, cũng là tu vị cao nhất trong thành Bành Cách.
Thấy Lâm Vân chỉ lạnh lùng, không để ý tới mình, tên nam tử lực lưỡng không chút xấu hổ nào cả. Mà tiếp tục nói:
- Tiền bối, con gái của tôi vì lỗ mãng mà mạo phạm tiền bối. Tôi, thành chủ Bành Cách Sa Du thay mặt nó xin lỗi tiền bối. Tiền bối đi tới thành Bành Cách, tại hạ không đi ra khỏi thành nghênh đón, là lỗi của tại hạ. Hiện tại, tôi có bày tiệc rượu trong phủ. Mời tiền bối…
Tên Sa thành chủ còn chưa nói hết lời, Lâm Vân đã hừ lạnh, cắt ngang lời y:
- Nếu ăn một bữa cơm mà Hoàng Hoan có thể sống lại, thì ta không ngại gì. Cho nên đừng nhiều lời nữa, cút đi…
Sắc mặt của Sa Du lúc trắng lúc đỏ. Trong lòng đã rất tức giận. Y thầm nghĩ lập tức ra tay tiêu diệt tên tu sĩ không biết tốt xấu này. Nhưng y lại không có lá gan đó.
Cho dù tướng mạo của Sa Du thô cuồng, nhưng y là một tên âm hiểm xảo trá. Y rất hiểu tính cách của sư phụ của con gái mình. Nếu ở tình huống bình thường, thì ông ta đã sớm giết chết tên tu sĩ kia rồi. Nhưng hiện tại tên đó vũ nhục con gái minh như vậy, ông ta vẫn ẩn nhẫn. Chứng tỏ ông ta không phải là đối thủ của người này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 454: Biển vô nhai
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Sư phụ của con gái đã không phải là đối thủ, thì những tu sĩ Hóa Thần như bọn họ càng không có cơ hội. Tu vị của tên tu sĩ từ bên ngoài tới này không những rất cao, mà cứng mềm đều không ăn. Điều này khiến cho y cũng vô kế khả thi.
- Khiến cho tiểu huynh đệ kia sống lại, cũng không phải là không có biện pháp.
Trưởng lão Hóa Linh Điện thấy Lâm Vân không nể tình, Phệ Hồn Thương rục rịch muốn phóng ra. Ông ta biết mình không thể ngăn cản được, đành phải nói như vậy.
- À…
Nghe nói Hoàng Hoan có thể cứu sống, Lâm Vân liền dừng tay nhìn xem tình huống. Hoàng Hoan chết là vì hắn, vô luận như thế nào, Lâm Vân cũng muốn cứu cậu ta một mạng.
Hiện tại có thể cứu sống Hoàng Hoan, đương nhiên là ưu tiên việc cứu người trước.
Thấy Lâm Vân bình tĩnh lại, Trưởng lão của Hóa Linh Điện lấy một viên đan dược màu trắng ra. Rồi đi tới trước Hoàng Hoan, bỏ viên đan dược vào miệng của cậu ta.
Lâm Vân nhìn viên thuốc mà lão già cho Hoàng Hoan uống, liền đoán ra được nó chính là Cửu Cửu Sinh Cơ Đan.
Cửu Cửu Sinh Cơ Đan có thể nói là một loại đan dược cực phẩm quý hiếm. Cho dù là Lâm Vân, cũng chưa thể luyện chế được. Nhưng Cửu Cửu Sinh Cơ Đan mà có tác dụng cứu người chết sống lại, thì Lâm Vân không tin. Cho nên hắn lạnh lùng cười.
Tác dụng chính của Cửu Cửu Sinh Cơ Đan là duy trì sinh cơ của người chết không bị tiêu tán trong ba ngày. Chứ không hề có tác dụng hồi sinh. Nhưng nếu là bị trọng thương, hoặc là trọng thương đến mức có thể tử vong, thì Cửu Cửu Sinh Cơ Đan có tác dụng rất lớn.
Sở dĩ Lâm Vân không nói ra, là bởi vì hắn muốn nghe tên Trưởng lão của Hóa Linh Điện nói huơu nói vượn như thế nào. Đợi lão nói xong, là lúc hắn không do dự nữa.
Trong lòng Lâm Vân cũng tinh tường. Cho dù Hoàng Hoan được cứu sống, cừu hận giữa hắn và Hóa Linh Điện cũng khó mà xóa nhòa. Hóa Linh Điện khẳng định tiến hành truy lùng hắn. Nhưng Lâm Vân căn bản không để điều này trong lòng. Hắn đã quyết tâm tiêu diệt Tử Vân Điện, Hóa Linh Điện coi như là kèm thêm. Còn có tên Sa thành chủ, cho dù Hoàng Hoan được cứu sống, đoán chừng y vẫn tìm cách đối phó với mình.
Chỉ là hiện tại Lâm Vân mạnh hơn bọn họ, nên bọn họ không dám hành động mà thôi. Một khi bọn họ xuất hiện người có tu vị cao hơn Lâm Vân, thì căn bản là không nói nhiều. Trong lòng Lâm Vân rất tinh tường điều này. Nhưng nếu như Hoàng Hoan có thể được cứu sống, hắn có thể tạm thời bỏ qua cho mấy người kia.
Việc chém giết cứ đợi Hoàng Hoan được cứu sống rồi nói sau. Hóa Linh Điện có lợi hại, chỉ cần không chọc giận tới hắn, thì coi như bỏ qua. Còn không thì hắn tuyệt dối không nương tay.
- Đạo hữu, tôi vừa cho vị tiểu hữu này uống Cửu Cửu Sinh Cơ Đan. Cho dù cậu ta chưa lập tức sống lại, nhưng ít nhất có thể bảo vệ sinh cơ của cậu ta ba ngày không tiêu tán. Nói cách khác, ba ngày sau tiểu hữu Hoàng Hoan có thể khôi phục lại sinh cơ và sống lại. Cho dù cậu ta không sống lại, thì ba ngày sau, tôi sẽ trở về Hóa Linh Điện lấy Hoàn Sinh Đan cứu sống cậu ta. Đạo hữu thấy thế nào?
Trưởng lão Hóa Linh Điện không còn xưng hô Lâm Vân là các hạ nữa, mà rất khách khí gọi hắn là đạo hữu.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh. Lão già này vẫn nói dối. Ba ngày sau, nếu không có Hoàn Sinh Đan thì Hoàng Hoan chết chắc.
Nhưng Lâm Vân chưa từng nghe qua Hoàn Sinh Đan. Mặc kệ có loại đan dược này hay không, Lâm Vân cũng không sợ Hóa Linh Điện. Hắn có thể đợi ba ngày. Xem ba ngày sau, lão già này còn có trò hề gì.
- Mới tiền bối tới phủ của tôi nghỉ ngơi. Ba ngày sau bằng hữu của tiền bối nhất định sẽ được chữa trị.
Khóe mắt của Sa Du lộ ra vẻ hung tàn, nhưng đảo mắt đã biến mất. Bề ngoài thì đầy vẻ cung kính và chờ mong nhìn Lâm Vân.
Lâm Vân lạnh lùng cười:
- Không cần. Ta ở lữ quán Biên Thành là được. Hy vọng ba ngày sau, đừng nói với ta rằng không có Hoàn Sinh Đan. Nếu không thì không còn cơ hội thứ hai nữa đâu.
Lâm Vân nói xong, cũng không thèm để ý tới sắc mặt khó coi của mấy người liền rời đi. Người xung quanh xem náo nhiệt đều lộ vẻ khiếp sợ. Không ngờ cũng có người dám uy hiếp thành chủ Bành Cách như vậy.
- Tiền bối…
Vị Điệp sư tỷ và sư đệ thấy mọi chuyện trở nên như vậy đều là vị hai người bọn họ. Cho nên rất bối rối đi theo Lâm Vân.
Lâm Vân nhìn hai người gật đầu nói:
- Hai người tạm thời ở bên canh tôi.
Nói xong, ôm Hoàng Hoan rồi rời đi.
Hiện tại nếu vứt bỏ hai người sư tỷ đệ này ở đây, thì bọn họ chỉ có một con đường chết.
Điệp sư tỷ đương nhiên hiểu rõ lợi hại trong đó. Thấy Lâm Vân nguyện ý dẫn theo mình và sư đệ, thì biết hắn muốn cứu hai người. Đâu dám do dự, trong lòng đầy cảm kích đi theo Lâm Vân.
Mãi đến khi ba người Lâm Vân rời đi thật lâu, Cát Phi mới xanh mặt phóng ra một thanh phi kiếm, rồi dẫn theo Toa Lỳ và mấy người Sa Du trở về phủ.
Lâm Vân đi vào lữ quán Biên Thành. Đây là lữ quán mà Hoàng Hoan tìm giúp hăn. Không ngờ chỉ mới vài tiếng, Hoàng Hoan đã chết rồi.
Lâm Vân thuê thêm một phòng riêng cho Hoàng Hoan nằm ở đó. Cho dù lão bản của lữ quán rất không muốn như vậy. Nhưng đối mặt với uy thế của Lâm Vân, y lại không dám phản bác. Rơi vào đường cùng, đành phải đồng ý yêu cầu của Lâm Vân.
Lâm Vân dẫn theo đôi sư tỷ đệ vào phòng của mình. Căn dặn người của lữ quán, tuyệt đối không được quấy rầy hắn. Rồi mới bộ trí một trận pháp phòng hộ. Đấu giá hội đã không đi được rồi. Nhưng dù sao hắn cũng không cần đồ gì để mua.
Đôi sư tỷ đệ thấy Lâm Vân dẫn bọn họ vào trong phòng, trong lòng rất khẩn trương. Hai người không biết vị tiền bối có tu vị thâm bất khả trắc này muốn gì ở hai người.
Vị sư đệ tuổi thiếu niên thì bình tĩnh hơn vì cậu ta không hiểu chuyện. Nhưng Điệp sư tỷ thì biết Lâm Vân là một người rất lợi hại, còn cao hơn sư phụ của mình rất nhiều lần.
Cô ta không nhìn ra tu vị của Toa Ly, chứng tỏ tu vị của Toa Ly phải từ Nguyên Anh trở lại. Mà sư phụ của Toa Ly thì khẳng định phài cao hơn mấy cấp. Nhưng sư phụ của Toa Ly đối mặt với người này, hầu như không có sức hoàn thủ. Đủ biết thực lực của hắn đã trên Luyện Hư rồi. Thậm chí có thể là Hợp Thể. Mà sư phụ của cô ta mới chỉ là Hóa Thần hậu kỳ mà thôi.
- Tôi tên là Lâm Vân, hai người yên tâm, tôi không có ác ý gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi hai người một vài việc. Mà thân phận của hai người là như thế nào?
Lâm Vân bảo hai người ngồi xuống, rồi hỏi thăm.
Điệp sư tỷ thấy Lâm Vân có vẻ như là người biết lý lẽ. Hơn nữa thân phận của cô ta cũng không có bí mật gì phải giấu diếm. Đoán chứng cả tu sĩ của Hạt Nguyên Tinh đều biết lai lịch của cô ta rồi.
Mà cái tên Lâm Vân nghe quen quen. Sự khẩn trương trong lòng Điệp sư tỷ giảm bớt, cô ta chậm rãi nói:
- Tôi tên là Diệp Tiểu Điệp. Còn đây là sư đệ của tôi, cũng là em họ của tôi, Diệp Thành. Chúng tôi đều là đệ tử của Song Tử Tông. Song Tử Tông là một tông môn của Úy Tinh. Nhưng không lâu trước, bởi vì một cái pháp bảo mà cả tông môn bị tiêu diệt. Sư phụ của tôi dẫn theo vài người đệ tử chạy trốn tới Hạt Nguyên Tinh. Nhưng vừa tới đây đã bị tu sĩ của Tử Vân Điện phát hiện và đuổi giết. Hai tên tu sĩ mà hôm nay tiền bối gặp được ở sa mạc chính là người của Tử Vân Điện. Bởi vì Tử Vân Điện đuổi giết, nên sư phụ của tôi và chúng tôi bị lạc nhau. Tôi và sư đệ đi về một hướng. Còn sư huynh, hai vị sư muội và sư phụ không biết hiện tại đang ở đâu.
Lâm Vân gật đầu. Cô nàng Diệp Tiểu Điệp này quả thật không lừa hắn.
- Trong số các đệ tử chạy tới Hạt Nguyên Tinh, có phải có hai người tên là Vũ Đình và Mông Văn hay không?
Diệp Tiểu Điệp liền sửng sốt. Vị tiền bối này làm sao lại quen hai sư muội của mình? Chẳng lẽ hắn tới từ hành tinh của Mông Văn và Vũ Đình đã từng sinh sống?
Hắn là ai vậy nhỉ? Bỗng nhiên sắc mặt của Diệp Tiểu Điệp thay đổi. Cô ta lô vẻ khó tin nhìn Lâm Vân, rồi đứng lên, run giọng hỏi:
- Anh, có phải là anh rể, anh rể Lâm Vân không?
Diệp Tiểu Điệp vì kích động mà nói năng lộn xộn.
Cô ta đã nghe tên của Lâm Vân từ Vũ Đình rất nhiều lần. Chỉ vì tu vị của người trước mặt này quá mức khủng bố, cho nên cô ta mới vô ý thức không liên lạc người này với vị anh rể luyện cổ võ ở Địa Cầu của Vũ Đình. Cho đến khi Lâm Vân hỏi về Vũ Đình, cô ta mới kêu lên tiếng anh rể. Hoàn toàn là một hành động vô ý thức.
Lâm Vân sững sờ. Trong lòng tự nhủ, khi nào mình có thêm một cô em vợ mà mình không biết vậy?
Thấy Lâm Vân ngạc nhiên nhìn mình, Diệp Tiểu Điệp biết vì mình quấ kích động mà cũng gọi Lâm Vân là anh rể như Vũ Đình. Chẳng qua, nếu như cô ta có một người anh rể lợi hại như vậy, thì thật là một chuyện may mắn.
Khó trách Vũ Đình luôn nói rằng anh rể của nàng sẽ vì nàng báo thú. Anh rể Lâm Vân của nàng thật đúng là tìm tới đây. Thậm chí tu vị tới mức khủng bố như vậy. Một cường giả như hắn, vì sao Mông Văn luôn nói hắn là một võ giả bình thường?
- Xin lỗi tiền bối, là do tôi quá kích động. Xin hỏi tiền bối, ngài có phải là anh rể Lâm Vân của Vũ Đình không?
Dù trong lòng đã nắm chín phần, nhưng Lâm Vân còn chưa chính miệng nói ra, thì Diệp Tiểu Điệp không dám khẳng định.
Lâm Vân gật đầu:
- Không sai. Tôi là anh rể của Vũ Đình. Cô cũng không cần gọi tôi là tiền bối. Tuổi của tôi không hơn cô được bao nhiêu. Cứ gọi tôi là Lâm Vân là được. Mà các cô bị lạc nhau ở chỗ nào?
Diệp Tiểu Điệp nghe vậy càng chấn động. Cho dù là Diệp Thanh cũng khó mà tin. Nếu Lâm Vân đúng là anh rể của Vũ Đình, thì tuổi của hắn chắc không lớn. Mà Lâm Vân còn chính miệng thừa nhận. Một người trẻ tuổi mà có thể tu luyện đến mức kinh khủng như vậy. Người này là thiên tài hay là yêu nghiệt?
Nghe Lâm Vân hỏi chuyện xảy ra, thần sắc của Diệp Tiểu Điệp trở nên buồn bã:
- Là bốn ngày trước. Lúc mấy người chúng tôi tới gần bờ biển Vô Nhai thì bị người của Tử Vân Điện chặn lại. Trong lúc chiến đấu, sư phụ của tôi đã bảo chúng tôi chia nhau mà chạy. Cuối cùng tôi và Thành đệ trốn thoát. Nhưng vẫn bị Tử Vân Điện theo dõi.
- Ý định ban đầu của chúng tôi là tới biển Vô Nhai tu luyện một thời gian rồi mới đi ra. Nhưng không ngờ mới tới bờ biển thôi đã bị phát hiện. Mà sư phụ và mấy người Vũ Đình không biết thế nào rồi.
Lại là Tử Vân Điện. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng:
- Hai người dẫn tôi tới bờ biển Vô Nhai. Chúng ta đi luôn bây giờ.
- Vâng.
Diệp Tiểu Điệp không chút do dự đồng ý. Cô ta chỉ là một tu sĩ Kết Đan còn bị đuổi giết như vậy. Chứng tỏ mấy người sư phụ còn nghiêm trọng hơn.
Lâm Vân lấy ra một pháp bảo hình phi thuyền. Đây là pháp bảo trong tay tên tu sĩ muốn giết hắn ở Úy Tinh.
Trước khi đi, Lâm Vân bố trí thêm mấy cấm chế ở phòng của Hoàng Hoan. Sau đó lập tức ẩn thân rời đi thành Bành cách. Sở dĩ phải ẩn thân, bởi vì Lâm Vân khẳng định hắn đang bị đám người Cát Phi giám thị. Cho dù hắn không sợ, nhưng hắn không muốn bọn chúng biết chuyện mình ra ngoài.
Với tốc độ của Lâm Vân, tăng thêm Diệp Tiểu Điệp chỉ đường. Không cần Tinh Hà Trùy, cũng chỉ mất một ít thời gian là tới bờ biển Vô Nhai.
- Cát tiền bồi, hiện tại chúng ta nên làm gì? Lẽ nào cứ bỏ qua như vậy? Hay là phải lấy Hoàn Sinh Đan đưa cho hắn?
Trong phủ thành chủ, Sa Du đầy vẻ không cam lòng hỏi.
Cát Phi lạnh lùng cười:
- Muốn Hoàn Sinh Đan? Nằm mơ đi. Cho dù ta có Hoàn Sinh Đan ta cũng không cho hắn. Huống chi Hóa Linh Điện không có thứ đan dược đó.
- Sư phụ, không có Hoàn Sinh Đan, một khi tên ác độc đó đánh tới, thì chúng ta làm thế nào?
Quận chúa Toa Ly đã bị một thương của Lâm Vân dọa cho chết khiếp. Thấy sư phụ nói như vậy, cô ta rất khẩn trương. Trong mắt cô ta, những kẻ nào xúc phạm cô ta đều là kẻ ác.
- Hoàn Sinh Đan dễ tìm như vậy sao. Ta chỉ nghe nói có hai viên như vậy. Một viên do Tịch Mịch Cốc sở hữu. Nhưng đã dùng rồi. Đến hiện tại cũng chưa nghe thấy ai có thể luyện chế ra loại đan dược này. Hoàn Sinh Đan đã thuộc về tiên đan rồi. Thế giới Tu Chân sao có thể luyện chế ra được. Huống hồ giá trị của nó là vô giá. Làm sao có thể dùng nó để cứu mạng một tên hạ đẳng. Ta cho y uống một viên Cửu Cửu Sinh Cơ Đan chỉ là kéo dài mạng sống cho y vài ngày mà thôi. Chờ người của Hóa Linh Điện đến, cho dù hắn có mọc cánh cũng không thoát được. Hóa Linh Điện dễ đắc tội vậy sao?
Nói xong, Cát Phi cười đầy đắc ý. Trong lòng ông ta đang tính toán, nên tra tấn tên tu sĩ kiểu gì khiến cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong.
- Nhưng sư phụ, người này rất lợi hại. Con sợ…
Trong mắt Toa Ly vẫn toát ra vẻ lo lắng. Cô ta rất kiêng kỵ cây thương của Lâm Vân.
- Lợi hại thì thế nào. Tu vị của hắn cùng lắm cũng chỉ là Hợp Thể mà thôi. Cho dù phần lớn cao thủ của Hóa Linh Điện đã tới Úy Tinh. Nhưng Thái thượng trưởng lão cấp Hợp Thể vẫn còn hai vị. Ta đã truyền tin xin giúp đỡ rồi. Chẳng mấy chốc hai Thái thượng trưởng lão và hai trưởng lão Luyện Hư điên phong sẽ tới. Cộng thêm ta, là ba tu sĩ Luyện Hư. Ta không tin còn không ngăn cản được hắn.
Cát Phi lạnh lùng cười. Trong lòng còn đang âm thầm may mắn sự anh minh của chưởng môn.
Trước lúc rời đi Úy Tinh, chưởng môn đã có dự kiến trước, nên mới để lại hai vị trưởng lão Hợp Thể và ba trưởng lão Luyện Hư.
- Trời ạ.
Sa Du và hai tên nam tử gầy gò đều hít vào một hơi. Đúng là tông môn lớn mới có nội tình thâm hâu như vậy. Tùy tiện gọi ra đã là hai tu sĩ Hóa Thần. Thậm chí còn có ba tu sĩ Luyện Hư điên phong nữa. Khó trách trưởng lão Cát Phi muốn kéo dài thời gian. Quả nhiên không thể trêu vào các đại môn phái. Đến lúc đó xem tên tu sĩ kia giải quyết kiểu gì.
Trong đầu bọn họ đã xuất hiện hình ảnh tên kia hướng bọn họ cúi đầu, cầu xin tha thứ. Tất cả đều cười ha ha.
- Tạm thời theo dõi hắn đã. Nếu hắn có động tĩnh gì thì lập tức báo cáo cho ta biết.
Cát Phi rất hài lòng với biểu lộ của Sa Du và đồ đệ, lần nữa phân phó.
- Vâng, thưa Cát trưởng lão. Lữ quán Biên Thành vốn là sản nghiệp của tôi. Nếu người kia đi ra ngoài tôi lập tức biết. Tuy nhiên, từ lúc hắn dẫn theo hai người vào phòng liền không thấy động tĩnh gì. Không biết bọn chúng làm gì trong đó. Mà phòng của hắn đã được bố trí cấm chế, chúng ta không thể nhìn hoặc nghe được bên trong đó. Chỉ đành phải cho người giám thị.
Sa Du báo cáo.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R