Sau khi an bài xong chuyện của Mạnh Thanh Thanh, tôi dựa theo địa chỉ trong đầu của Tom, lập tức thuấn di.
Đây là lần đầu tiên tôi mang theo nhiều người như vậy sử dụng thuấn di, không biết có được không. Nhưng mà kết quả là, đảo mắt một cái, chúng tôi xuất hiện ở tổng bộ của một công ty bảo vệ ở Anh quốc.
Nơi này chính là công ty lính đánh thuê của Tom, ben ngoài bọn họ cò thân phận là nhân viên của công ty bảo an.
Nhưng đây chẳng khác gì so với nơi làm việc của tổ chức lính đánh thuê, cho nên những công ty này thường tìm một nơi ở gầm cầu.
Tuy rằng hai người đã sớm biết năng lực thần kì của tôi, thế nhưng biểu hiện lúc này vẫn là khiếp sợ chưa từng có tới nay.
Dù sao cách nhau hơn một vạn km, mà chưa tới 1s đến, loại tốc độ này, ngay cả vận tốc ánh sáng cũng không bằng.
Khi bốn người chúng tôi xuất hiện ở tầng cao nhất của công ty bảo an này, còi báo động lập tức vang lên. Từ bốn phương tám hướng lập tức chạy tới vô số người mặc đòng phục, vây chúng tôi lại kêu to:
“Là ai?”
“Tom? Jerry? Tại sao là các ngươi? Các ngươi không phải đi chấp hành nhiệm vụ sao?”
Một người trong số đó hiển nhiên là quen Tom & Jerry.
Tom và Jerry không biết trả lời như thế nào, hai người đồng thời nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
“Là tôi dẫn bọn họ trở về, được rồi, tôi muốn gặp ông chủ các người, mau tránh ra!”
Tôi thay Tom trả lời đám người này.
“Ngươi là ai? Không nên lộn xộn! giơ tay lên, đặt ở trên đầu, nếu không thì chúng tôi không khách khí!”
Người kia quát lớn.
“Thật không? Không khách khí là cái gì? Muốn nổ súng sao?”
Tôi nói:
“Mày cứ thử xem!”
“Nicolas, ngàn vạn lần đừng nổ súng!”
Tom biết thực lực của tôi, Sa Mạc Chi Ưng bắn vào người còn không có chuyện gì, chẳng nhẽ lại sợ loại súng khác!
“Oh! Vì sao? Tom! Lẽ nào cậu bị hắn uy hiếp?”
Nicolas không cho là đúng nói:
“Đừng sợ, tôi sẽ cứu cậu, nhưng trước tiên tôi sẽ cho gã này đầu nở hoa đã!”
Nói xong, Nicolas giơ súng, nhắm ngay vào trán tôi.
“Đoàng!”
“không!”
Tom và Jerry đồng thời nhắm hai mắt lại!
Nicolas và đồng bọn hắn mở to mắt chờ cái đầu tôi nở hoa. Nhưng mà kết quả lại khiến bọn hắn trợn mắt há mồm, viên đạn chuyển hướng, bay tới tay Nicolas.
“Ba!” một tiếng, súng rơi trên mặt đất, tay Nicolas đầy máu đứng im, nhưng mà hắn coi như cũng là một hán tử, không hừ một tiếng!
Tôi cũng chỉ là muốn dạy dỗ hắn một chút, cho nên cũng không giết hắn.
“Đông phương khách nhân. Tôi là ông chủ ở đây - jack Douglas. Xin tha thứ cho thủ hạ đãi khách không chu toàn. Xin tiếp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi!”
“Trung tá!”
Những người vốn đang vây quanh chúng tôi, lập tức bỏ súng xuống, rẽ ra một lối đi.
Tôi nhìn lão nhân trước mặt này, người thì gầy teo, lại còn thấp, râu quai nón, mặc bộ đồ trắng, nhưng đai lưng lại là màu lam. Làm cho người khác không tưởng tượng được rằng hắn lại là chủ của một công ty lính đánh thuê, trông hắn như một lão nhân đã về hưu. Nếu như không phải tôi biết trước, thì sẽ coi hắn là giả mạo.
Cho nên lúc này tôi nhìn Jack nhàn nhạt nói:
“Xin chào, tôi là Lưu Lỗi!.”
Jack quan sát tôi một chút, đồng thời đánh giá con người tôi, chuyện phát sinh như thế nào, ở trong phòng làm việc, hắn đã thấy tất cả!
Hơn nữa, khi hắn xem lại hình ảnh chúng tôi xuất hiện thì lại không hề có, với lại cũng chẳng có tín hiệu gì báo trước.
Điều này làm Jack khiếp sợ, thế nhưng hắn cũng đoán đây chỉ là thủ thuật che mắt, nên khi tôi xuất hiện hắn cũng không ngăn thủ hạ lại.
Nhưng, khi thấy viện đạn bay ngược lại về phía Nicolas, thì hắn biết, hôm nay mình gặp phải cao nhân rồi.
Đông Phương chính là mảnh đất thần bí trong mắt của người Phương Tây, cho nên khi hắn nhìn thấy tôi là người Phương Dông, thì bắt đầu liên tưởng đến các loại tu chân, tu tiên...!(bó tay! có mình lão t/g bệnh hoạn mới nghĩ đến thì có)
Người như thế, họ không có năng lực đối kháng, để tránh việc thủ hạ tiếp tục nổ súng, hắn vội vã xuất hiện.
…………………….
Tôi và Đỗ Tiểu Uy được mời tới một phòng khách xa hoa.
Khi Jack hỏi mục đích chuyến đi này của tôi, thì tôi nói là muốn gặp người ủy thác tìm chiếc nhẫn. không nghĩ tới là, Jack lại sảng khoái đáp ứng.
Tôi rất kinh dị vì sao hắn lại như vậy, các công ty đánh thuê thường thì chết cũng không tiết lộ thân phận cố chủ.
Họ tôn trọng danh tiếng của mình, lấy uy tín làm bát cơm, làm gì có ai đập bát cơm của mình đi bao giờ!
Thấy tôi nghi hoặc, Jack giải thích nói, đây là người ủy thác đã đồng ý trước, nếu như người có nhẫn không giao ra, thì người ủy thác sẽ xuất hiện gặp mặt tôi.
Mà khi Jack biết thân phận Đỗ Tiểu Uy, thì kinh ngạc nửa ngày, sau đó cười toe toét, cuối cùng thì lại đưa ra một yêu cầu kinh dị hơn, đó là công ty lính đánh thuê của hắn nằm dưới sự điều khiển của công ty Đỗ Tiểu Uy.
Hỏa ra công ty bảo an của Jack rất nổi danh ở Anh quốc, thế nhưng không phủ nhận một điều là, hắn đã già. Đã từ lâu, hắn không còn tự mình tiếp nhận nhiệm vụ, mà trong lúc này Anh quốc lại có rất nhiều công ty bảo an khác mọc lên tranh giành thị phần.
Mà Jack cũng có chút chán ghét cuộc sống như thế này, nếu như không phải lo lắng cho mấy trăm huynh đệ thủ hạ của mình, thì Jack đã sớm về hưu, bây giờ có một cơ duyên trước mặt mình, thì bảo sao hắn không tận dụng cho được!
Khi tôi đợi người ủy thác, thì Đỗ Tiểu Uy và Jack bàn chuyện sát nhập, những chuyện như thế này, tôi để hắn toàn quyền lo liệu.
Đại khái qua khoảng hơn nửa giờ, người ủy thác hấp tấp chạy tới, làm cho tôi tương đối kinh ngạc là, người ủy thác lại là một lão già tóc hoa râm, có dáng thấp như một người có học thức.
Vốn tôi tưởng rằng, người ủy thác cũng là một lão đại, khó mà trách được một hồi tranh chấp, nhưng mà có lẽ tôi đã nhầm!
Người tới nhìn tôi gật đầu, ngồi ở phía đối diện. Đỗ Tiểu Uy và Jack thức thời rời đi, đoán chừng bàn công chuyện làm ăn.
“Xin chào! Tôi là Stephan Lightner, là một người sưu tập”
Lão giả đưa danh thiếp cho tôi.
Tôi nhận lấy danh thiếp, nếu như người ta khách khí thì mình cũng làm ra vẻ có phong độ thân sĩ.
Tôi nhìn thoáng tên trên danh thiếp, người này là hội trưởng của hiệp hội sưu tầm. Hơn nữa còn là một học giả có danh hiệu Giáo sư! Hóa ra ấn tượng đầu tiên của tôi với hắn không sai!
“Xin chào! Tôi là Lưu Lỗi! Do thời gian tới đây vội vàng, nên danh thiếp không chuẩn bị kịp, mong được lượng thứ!”
Tôi ngại ngùng vuốt tay!
“Lưu tiên sinh, xin chào!”
Stephan ân cần chào hỏi nói:
“Chiếc nhẫn hiện giờ đang ở trong tay của ngài?”
“Đúng, có thể nói như vậy!”
Tôi gật đầu.
“không biết Lưu tiên sinh có thể đem…a, đem bán cho tôi hay không, cần bao nhiêu tiền, ngài chỉ cần nói một câu là được.”
Stephan do dự một chút nói.
“Tôi nghĩ, ông chắc cũng biết tôi là ai, Stephan tiên sinh! Ông cho rằng, tiền đối với tôi còn có ý nghĩa hay sao?”
Tôi cười cười.
“Ngài là…A! Đúng rồi, tôi vẫn thấy tại sao nhìn ngài quen mắt, hóa ra là chủ tịch tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông! Là người giàu nhất thế giới!?”
“Thảo nào! thảo nào! có người nói có được chiếc nhẫn, có thể đứng trên đỉnh thế giới. Không biết ngài có hiểu huyền cơ của nó hay không?”
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:05 PM.
Đã có 40 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
“Ông đang nói cái gì?”
Tôi kì quái nhìn lão đầu trước mặt, nếu như không phải trên danh thiếp ghi hắn là một học giả, thì tôi sẽ cho rằng hắn chạy từ bệnh viện tâm thần tới, cái gì mà chiếc nhẫn, rồi đỉnh thế giới? Quả thực không giải thích được!
“Lưu tiên sinh, người sáng mắt chúng ta ko nên nói tiếng lóng, ngài yên tâm, hiện giờ ngài đang có nó, tôi cũng sẽ không tìm cách đoạt lại”
“Stephan tiên sinh, tôi không hiểu ý của ông là gì, lẽ nào ông muốn cướp lại từ trong tay chúng tôi?”
Tôi không nhịn được hỏi.
“Lưu tiên sinh, ngài còn mún giấu diếm hay sao? Ngài không cảm thấy là mình đang giấu đầu hở đuôi? Đừng quên, tôi đã từng là chủ nhân của chiếc nhẫn, ngài không gạt được tôi đâu!”
Stephan nói.
Tôi dấu diếm? khi Stephan nói đến từ giấu diếm, thì trong lòng tôi khẽ run, lẽ nào hắn nói chuyện tôi trọng sinh?
Không có khả năng, chuyện này người biết cũng chỉ có Từ khánh Vĩ, Triệu Nhan Nghiên ngoài ra, tôi đâu có cho ai biết!
Nhưng mà khi nghe hắn nhắc tới chiếc nhẫn, thì tôi biết suy nghĩ của mình là thừa!
“Stephan tiên sinh, đầu tiên tôi nghĩ ông chắc cũng hiểu, không phải tôi gạt ông, mà là tôi không hiểu ông đang nói gì, chẳng nhẽ cái nhẫn có gì đó đặc biệt hay sao?”
Tôi khoát tay áo, vô cùng nghiêm túc nói.
Stephan nhìn tôi, nghĩ chắc là tôi không nói dối, sau đó mới lắc đầu giải thích:
“Cái nhẫn này là một thần khí! Là thần khí mà thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu”
“Thần khí?”
Tôi há to miệng:
“stephan tiên sinh, ông không phải đang nói đùa với tôi đấy chứ? Tại sao lại mọc ra một cái thần khí? Theo tôi được biết đây là chiếc nhẫn của thế kỉ 18 do một kiệt tác điêu khắc sư của Anh quốc làm ra mà!”
“Ha ha, kiệt tác mười tám thế kỉ? Kiệt tác thì không sai, nhưng đây không phải là do người Anh làm, đây chỉ là một câu chuyện mà tôi dựng lên cho nó mà thôi! Chiếc nhẫn owr trong tay tôi, mà tôi thì lại lo lắng bị người khác đoạt mất, nên mới tung ra câu chuyện như thế! Mặt sau của chiếc nhẫn này có chữ LOVE+, ngài có hiểu gì về nó không?”
Stephan cười to nói:
“Căn cứ theo sử sách ghi chép, thì chiếc nhẫn này do một vị thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu”
“Sử sách? Tại sao tôi chưa nghe tới bao giờ?”
Tôi kì quái hỏi.
“Ngài đương nhiên không nghe tới được, cuốn sách sử này năm đó được đặt trong vườn Viên Minh mà cha tôi năm đó là một thiếu tá trong liên minh tám nước, cướp được một lượng lớn tài bảo trong vườn Viên Minh, trong đó có hai thứ này!”
Stephan nói:
“Đương nhiên, đây đều là vấn đề lịch sử, tôi biết tôi nói vậy ngài rất khó chịu. Ha hả, nhưng mà hiện giờ Trung Quốc các người vươn lên dẫn đầu thế giới về khoa học kĩ thuật, thì còn gì phải khó chịu nữa”
Tôi gật đầu, triều đình phong kiến năm đó vô năng, trách ai được!
“Mà trong sử sách ghi chép lại, thì từ trời rơi xuống cho thái hậu chiếc nhẫn này, nó là chìa khóa mở ra con đường lên tới đỉnh của thế giới”
Stephan thấy tôi không nói chuyện, tiếp tục nói:
“Thế nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Từ Hi thái hậu lại chết, cho nên không khám phá được chiếc nhẫn, nên nó chưa từng xuất hiện lại”
“Ông nghĩ điều này có thể tin không?”
Tôi có chút buồn cười nhìn Stephan:
“Thần nhân, ông cho rằng trên đời này có thần tiên hay sao? Cho dù có, lại cho ả Từ Hi thái hậu kia một cái chìa khóa hay sao? Nực cười!”
Stephan lắc đầu nói:
“Tôi cũng không cho người kia là thần tiên!”
“Cái gì?”
Tôi càng thêm kì quái nói:
“Nếu ông không tin, tại sao còn chấp nhất về cái nhẫn này?”
“Bởi vì tôi cho rằng, hắn không phải thần tiên, mà là người ngoài hành tinh! Là khách tới từ ngoài vũ trụ”
Stephan hết sức nghiêm túc nói:
“Trung quốc xưa kia là một quốc gia có chế độ phong kiến tập quyền, có lẽ đã tiếp xúc được với một số điều thần bí nào đó, ví dụ như Tần Thủy Hoàng, cho dù sử sách ghi chép hay suy đoán, thì khẳng định ông ta đã gặp người ngoài hành tinh!” (Điên nặng!)
“Đúng vậy, điều này thì tôi biết, về phương diện sử sách hay nghiên cứu học thuật tôi cũng có xem qua, nhưng như vậy thì sao? Hắn cả đời truy cầu trường sinh, nhưng cuối cùng vẫn là chết!”
Tôi nhún vai nói.
“Việc này cũng chẳng có gì kì quái! Trên lý thuyết mà nói, người ngoài hành tinh có thể đi tới địa cầu, thì chứng minh khoa học kĩ thuật của họ vượt lên trước chúng ta không biết bao nhiêu lần, bảo bối mà họ cung cấp tuyệt đối có thể thống trị thế giới. Nhưng người trong lịch sử đồng loạt thất bại, tôi hoài nghi phuong pháp sử dụng của họ là sai!”
“Tôi ngiên cứu cái nhẫn này ba mươi năm, không phát hiện ra công năng đặc thù gì, nói cách khác tôi không cách nào phát hiện được phương pháp ở nó”
“Hay là nó chỉ là cái nhẫn bình thường, ông bảo Từ Hi thái hậu phải đề cao nó, giống như câu: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế?”
Tôi cười mỉa nói.
“Tôi tin tưởng nó có điểm đặc biệt. Hơn nữa, khi tôi nhìn thấy ngài thì lại càng tin tưởng vào điểm này”
Stephan đột nhiên hỏi:
“Lưu tiên sinh, ngài còn không thừa nhận, mình đã tìm được bí mật của chiếc nhẫn hay sao?”
“Tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? ông đang nói đùa gì vậy?”
Tôi không giải thích được lắc đầu:
“Trước khi tôi gặp ông, tôi còn không biết có chuyện về cái nhẫn như vậy”
“không thể nào, vậy tại sao ngài lại cự tuyệt chuyển nhượng chiếc nhẫn cho tôi?”
Stephan hỏi ngược lại.
“Đầu tiên, tôi nói cho ông biết, tôi không thiếu tiền! Nhưng mà nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, cái nhẫn này tôi làm vật đính hôn cho hôn thê của tôi! Ông cho rằng tôi sẽ bán nó hay sao?”
Thàn sắc của tôi có chút không vui nói.
“Thế nhưng ông cũng không phủ nhận tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông là tập đoàn lớn nhất thế giới?”
Stephan nói.
“Ha ha!”
Tôi rốt cục cũng hiểu điều mà Stephan ám chỉ, hắn cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới sáng lập ra tập đoàn này!
“Tôi đúng là bội phục sức tưởng tượng của ông!”
Tôi cười to nói:
“Đây là chuyện buồn cười và ấu trĩ nhất mà tôi nghe được!”
“Hừ, ngài không nên lảng sang chuyện khác!”
Stephan hừ lạnh nói.
“không phải tôi nói sang chuyện khác mà là ông nghĩ tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới trở thành người giàu nhất thế giới? Được, vậy thì tôi hỏi ông, chiếc nhẫn này rời khỏi tay ông khi nào” Tôi hỏi.
“Tháng hai năm nay bị người ta trộm đi!”
Stephan nói.
“Bởi vậy ông mới cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? không sai, tôi đúng là người thành lập tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng mà tập đoàn Ánh Rạng Đông và Đông Á đã thành lập từ nhiều năm trước, vậy ông bảo tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn vào lúc nào?”
Tôi hỏi ngược lại.
“A”
Stephan bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết mình nghĩ lầm rồi, đó chính là do mình chỉ chú ý tới việc Tập đoàn Ánh Rang Đông mới thành lập, nhưng lại không chú ý tới vấn đề khác!(ngu vãi! Lão tác giả cũng ngu nốt!)
Mà tôi, hiện tại đã hiểu rõ, tại sao Stephan phải trả công nhiều như vậy để tìm lại chiếc nhẫn này.
Nhưng mà làm cho tôi bực bội chính là, công ty châu báu Phi Yến kia, khi bán cho tôi cũng không nói rõ mấy chuyện này.
“Được rồi! Stephan tiên sinh, mặc kệ cái nhẫn này có cái gì…bí mật gì, tôi cũng sẽ không bán. Tuy rằng từ góc độ nào đó, cái nhẫn này là của ông nhưng ông cũng không thể phủ nhận là ông cũng cướp nó từ TQ”
Tôi nhìn Stephan dùng khẩu khí nghiêm túc nói:
“Cho nên ông cũng đừng khuyên tôi chuyển nhượng lại chiếc nhẫn. Hơn nữa tôi cũng không mong ông dùng thủ đoạn nào đó đối phó với tôi, sức chịu đựng của tôi có hạn, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu. Tôi cũng không sợ nói cho ông biết, công ty lính đánh thuê của Jack, sẽ rất nhanh chóng sát nhập vào công ty lính đánh thuê ở Châu Phi của tôi!”
Stephan biến sắc, sau đó hắn đi tìm Jack chứng minh lại điều này, từ đó không còn dám hành động thiếu suy nghĩ
“Ông nói đúng, Lưu tiên sinh, chiếc nhẫn này là của người TQ, đúng là tôi không có lý do gì chiếm làm của riêng!”
Stephan gật đầu, qua nửa ngày mới lên tiếng:
“Hơn nữa, tôi đã nghiên cứu nó ba mươi năm vẫn không có tìm ra cái gì, có lẽ tôi vô duyên với nó. Nếu như có tiếp tục nghiên cứu thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi”
“Ha ha, nhưng mà nói thật, đúng như tôi nghĩ cái nhẫn này cũng chẳng có gì đặc biệt cả”. tôi cười cười.
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:05 PM.
Đã có 53 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tdvcb44
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự by 4vn
“Nếu như vậy, tôi đành đem toàn bộ những điều tôi biết kể lại cho nàng một lần!”
Stephan nói:
“Trong sử sách ghi chép, đi cùng với cái nhẫn này, còn có một tấm da dê, cụ thể trên đó viết cái gì, thì cũng không ai biết, trong sách cũng không có ghi. Nhưng mà tôi nghĩ, khẳng định là hết sức trọng yếu, nên không thể viết lại trong sách! Về phần tấm da dê, tôi nghĩ đó là bản đồ, hoặc là hướng dẫn sử dụng cái nhẫn này! Tôi chỉ suy đoán như vậy, nhưng cụ thể là cái gì, tôi cũng không rõ lắm, đương nhiên, có thể là tôi đã phức tạp hóa vấn đề.”
“Được rồi, tôi vẫn muốn cảm ơn ông về vấn đề này, dù thế nào đi chăng nữa, thì ông cũng đã giải đáp một nghi hoặc cho tôi!”
Tôi gật đầu.
“Tôi cũng biết rõ, ở vị trí của ngài, cái nhẫn này không còn cần thiết nữa! Nhưng mà ở những nước phương Tây, tư bản chủ nghĩa như chúng tôi, thì tiền là tất cả! Quyền lực, thân phận, thậm chí có thể trở thành quý tộc! Thế nhưng tôi còn muốn nói, ngài trong lúc rảnh rỗi thử nghiên cứu cái nhẫn này một chút, tôi cho rằng tài phú, nó còn có một bí mật nào khác không chừng!”
Stephan nói.
“Cảm tạ ý tốt của ông, có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ nghiên cứu nó!”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không có chút hứng thú gì.
Stephan cũng biết tôi chỉ nói cho có lệ, nên cũng không nhắc thêm gì nữa, nói:
“Lưu tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu, nếu như ngài biết được bí mật của nó, ngài có thể cho tôi biết ngọn nguồn của câu chuyện hay không?”
“Ha hả, chờ khi tôi nghiên cứu ra thì hãy nói đi.”
Tôi cười cười.
Stephan cũng hiểu, tôi rất có khả năng sẽ không nghiên cứu nó, nên cũng bất đắc dĩ gật đầu nói:
“Cảm ơn, Lưu tiên sinh, trước khi đi, tôi còng phiền toái vì đã tạo phiền phức cho ngài, tôi còn một buỗi diễn thuyết khác, hiện giờ tôi phải đi rồi!”
“Không sao, đi thong thả, tôi sẽ không tiễn!”
Tôi gật đầu.
…
Thứ bảy, tôi dựa theo ước định cùng Dương Mân trở lại thành phố D một chuyến, cũng để cho Dương mẫu được thỏa nguyện. Tuy rằng bầu không khí rất hòa hợp, Dương mẫu cũng vô cùng hãnh diện với họ hàng của mình. Thế nhưng tôi lại giữ khoảng cách với Dương Mân.
Dương Mân cảm thấy biến hóa của tôi, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi. Không phải tôi nghĩ thế nào, bởi trong lòng tôi cũng có ý nghĩ chiếm nàng làm của riêng.
Thế nhưng lý trí cho tôi biết, không thể làm như vậy, tôi với nàng không có cơ sở về tình cảm, những người con gái khác, phải trải qua đủ thứ, chúng tôi mới tới được với nhau. Tôi và Dương Mân trước đây chỉ là đồng sự mà thôi.
Tôi không biết tình cảm của nàng với tôi là như thế nào. Là ngưỡng mộ, hảo cảm? Hay là hiếu kỳ về một con người.
Cho nên tôi không muốn vì sự ích kỷ của tôi, mà làm nàng phải hối hận trong tương lai, quan hệ của tôi và nàng có đôi chút mập mờ, nhưng lại không có sự đột phá nào.
Sau khi trở về, tôi tìm Sở Cao, bảo hắn tìm cơ hội đề bạt Dương Mân một chút.
Sở cao lập tức hiểu ý, tươi cười vỗ ngực bảo chúng tôi:
“nữ nhân của lão đại đâu cần chúng em phải chiếu cố.”
Tôi không khỏi cười khổ, quan hệ giữa Dương Mân và tôi rất mập mờ, trong tập đoàn Thế Kỷ mới mọi người đều biết, còn cho nàng là nữ nhân của tôi, Ngay cả Sở Cao cũng cho là vậy.
Lúc này, tôi hầu như không liên lạc gì với Dương Mân, mà Dương Mân cũng không chủ động đến tìm tôi
Tôi cho rằng chuyện cứ như vậy sẽ qua đi, nhưng mà kết quả lại không phải như vậy, đương nhiên đó là chuyện sau này.
Tuổi tác của tôi lớn hơn, thì có một vấn đề cần phải suy nghĩ, đó là danh phận của các vị lão bà.
Tuy rằng các nàng đều biểu thị không quan đến việc này, nhưng tôi lại không thể không quan tâm.
Tôi biết các nàng nói như vậy chỉ là không muốn làm khó dễ cho tôi, thậm chí Triệu Nhan Nghiên còn biểu thị, không kết hôn cũng không sao.
Nhưng dù sao thì tôi cũng là đàn ông, với lại tôi cũng đã đảm bảo với các nàng, là để cho các nàng phải đường hoàng bước vào cửa.
Thế nhưng chuyện này lại liên quan đến đạo đức xã hội và chính sách pháp luật. Đạo đức xã hội thì tôi có thể không quan tâm, lão bà của tôi, đâu khiến người khác chỉ trỏ.
Mà pháp luật thì đâu khó giải quyết, tới các vương quốc ả-rập thống nhất, thì tha hồ làm gì thì làm.
Nhưng mà đây không phải là biện pháp tốt, biện pháp tốt nhất chính là Tôn Tứ Khổng có thể tìm được một hành tinh có sự sống, như vậy thì tôi có thể đưa toàn bộ gia đình tới đó, cuộc sống thế ngoại đào nguyên.
Chuyện này dù sao cũng là một cách nghĩ, còn phải xem hoàn cảnh, khí hậu nó có giống như địa cầu không, đây đúng là một vấn đề khó khăn.
Hiện tại, Tôn Tứ Khổng và Từ Khánh Vĩ đã bắt tay vào tìm tòi về phương diện này, nhưng mà ngay cả cái bóng cũng không tìm được.
Tôi cũng biết loại chuyện này cả đời cũng không tìm được, nên biện pháp tốt nhất là ra Thái Bình Dương mua một hòn đảo nhỏ.
Dù sao lấy khoa học kỹ thuật của Tôn Tứ Khổng và hệ thống bảo an của Đỗ Tiểu Uy thì phần tử khủng bố cũng không làm gì được.
Với lại tôi đang suy nghĩ vấn đề trọng yếu là có nên sin hem bé hay không.
Cha mẹ của tôi không chỉ một lần gọi điện tới, nói là bọn họ muốn ôm cháu, bảo tôi mau chóng sanh cho họ một cháu trai và cháu gái, xem ra hoàn cảnh thay đổi cách nghĩ của con người.
Ngoại trừ nguyên nhân cha mẹ thúc giục, thì tôi cũng muốn có con. Dù sao tính tuổi tác, thì tôi cũng đã hơn 30, mà ở tuổi này, ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Vấn đề duy nhất chính là, nữ nhân của tôi còn đang ở độ tuổi đến trước, các nàng thật sự còn quá nhỏ, mới có khoảng 20 tuổi mà làm mẹ, tôi có chút không đành lòng.
Người lớn nhất chính là Trần Vi Nhi, thì cũng chỉ mới có 20 tuổi mà thôi. Xem ra cái ý nghĩ này còn phải đợi thêm mấy năm.
Nhưng mà tôi hiện giờ cũng rất thích em bé, nhất là khi có đứa nhỏ khác đến chơi, cha mẹ tôi lại trừng mắt nhìn tôi.
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên đặt điều này ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Khi chúng tôi thân thiết, Triệu Nhan Nghiên từng ám chỉ, không cần dùng biện pháp an toàn, thế nhưng tôi thấy nàng còn đang ở trong thời kỳ trưởng thành, nên cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Ngày chủ nhật, Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt vẫn đang bận rộn công việc ở công ty.
Tô Dĩnh Tư, Lưu Hương và Shirley thì bị cuốn bởi bộ phim <<Thời Không Sinh Tử Luyến>> nên tham gia các hoạt động giải trí khác, nên tới đài truyền hình trả lời phỏng vấn.
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi, Hứa Nhược Vân, Hạ Nhu, Vu Đình năm người, ở trong phòng khách xem ti vi.
Tôi cũng xem TV cùng các nàng, bản thân tôi không thích điều này, nhưng dù sao thì đây chính là những bộ phim mà Tô Dĩnh Tư đóng, không xem là không xong với nàng.
Lúc này trên TV quảng cáo một đoạn KFC, và một đoạn Hàn Đạo Hương Ma cơm.
“Lão công, em muốn ăn cái này!” Triệu Nhan Nghiên đề nghị.
“KFC?” Tôi sửng sốt.
“Em không phải là không thích ăn thứ này hay sao?”
“Không phải thứ đó, mà là cơm và nấm kia kìa!”
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào món Hương Ma cơm trong TV đang bốc khói nghi ngút, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy ra.
“Đúng vậy, lão công, em cũng muốn ăn!” Trần Vi Nhi con mắt nhìn thẳng vào TV.
Những nữ hài tử khác đều gật gật đầu, ánh mắt hận không thể ngay lập tức nhảy vào trong TV!
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nữ hài tử chính là như vậy, vẫn bị Quảng cáo mê hoặc! Lẽ nào các nàng không phát hiện, dòng chữ nhỏ bên dưới TV: “hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” thôi sao?
Nhưng mà thật vất vả mới có dịp các lão bà muốn ăn cái gì đó, tôi cũng không bỏ qua dịp này, vì vậy gật đầu nói:
-“Được rồi, anh mang các em đi ăn!”
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:05 PM.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự by 4vn
Do hôm nay là chủ nhật, bên trong quán KFC có rất nhiều người, muốn tìm một chỗ ngồi cũng rất khó, vì đa phần các bậc cha mẹ đều dẫn con đến nơi này ăn.
Triệu Nhan Nghiên và các nàng đi mua đồ ăn, còn tôi kiếm chỗ ngồi bên trong Đại Sảnh.
Có rất nhiều bàn đã đặt thức ăn, tôi không muốn ngồi tranh vào đó, nên chọn một bàn không có ai ngồi đợi.
“Con à, ăn chậm một chút, làm bẩn ra quần áo bên người, mẹ lại phải giặt.”
Tôi đang muốn đi về phía trước, thì đột nhiên lại nghe thấy một thanh âm quen thuộc. Tôi vô ý thức quay đầu lại, trong đầu nghĩ, nếu là người quen thì có thể thương lượng lấy chỗ ngồi.
Con à? Làm bẩn lên người? Vậy thì đây nhất định là một đứa nhỏ, nghe giọng nói của nàng thì hình như là một thiếu phụ,tồi đâu có quen ai có con nhỏ như vậy, chẳng lẽ là từ kiếp trước>
Nhưng mà khi tôi quay đầu lại, nhìn thấy dung mạo của người thiếu phụ này, thì nhất thời cả người như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn người có dung nhan trong mộng.
Người con gái trước mặt này đúng là rất đẹp, đúng là mỹ nhân hạng nhất, thế nhưng làm cho tôi sửng sốt không phải là nàng đẹp như thế nào, mà là, người này là một người tôi quen, hơn nữa còn có quan hệ đặc biệt với tôi.
Diệp Tiêu Tiêu! Tôi không thể ngờ, mình lại có thể gặp lại nàng ở đây!.
Trước kia, tôi luôn tìm kiếm nàng, thì nàng một mực trốn tránh! Sau này tôi đã thôi tìm kiếm, nhưng không có nghĩa là tôi quên nàng, mà là đang mong đợi một ngày nào đó, nàng có thể xuất hiện trước mặt tôi!
Thế nhưng trong dịp tết năm nay, Triệu Nhan Nghiên gặp bác Diệp ở nhà ông nội của nàng, bác Diệp vô tình nói câu kia, làm cho tâm hồn tôi nguội lạnh một nữa! Nàng ở Bắc Kinh này còn có người phải lo lắng.
Lúc đó, tôi không có cảm giác gì, nhưng khi về nhà, vô cùng phiền muộn, lúc đó tôi tự anh ủi mình, có lẽ sự kết hợp giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu là một sự kết hợp ngoài ý muốn.
Nàng bây giờ đã có cuộc sống hạnh phúc mới, tôi nên chúc phúc cho mình mới đúng! Nhưng về phương diện khác, tôi lại không cam lòng, sao tôi có thể để nữ nhân của mình đi làm lão bà cho người khác?
Tôi với Diệp Tiêu Tiêu cho dù chưa gặp mặt, nhưng tình cảm của tôi với nàng thì không thể nào phai nhòa.
Lúc tôi mới trọng sinh, là năm 1994, khi đó tâm tình chỉ mới là đứa trẻ mới lớn.
Đương nhiên, nhìn Diệp Tiêu Tiêu thì phải có hứng thú! Sau này khi tiếp xúc với nàng, tôi lại thường xuyên đấu võ mồm. Nhìn nàng tức giận, thì đã thành một tập quán hưởng thụ đối với tôi!
Hơn nữa, tôi cũng chắc chắn, Diệp Tiêu Tiêu cũng có tình cảm với tôi, nếu không thì trước khi đi, Diệp Tiêu Tiêu không thể nào để lại cho tôi một phong thư như vậy!
Thế nhưng bây giờ thì sao? Dường như tất cả đã trở thành quá khứ, nhìn đứa trẻ bên cạnh nàng, trong lòng tôi cảm khái ngàn vạn lần.
Hiện giờ, Diệp Tiêu Tiêu đã là một người mẹ, tuy rằng tôi rất muốn ôm nàng vào trong lòng, thế nhưng lý trí làm cho tôi đứng yên ở đó, không nhúc nhích.
“Chú ơi! Chú đang đợi chỗ hay sao? Cháu còn ăn rất lâu mới xong, chú có thể ngồi xuống đối diện cũng được!”
Đứa trẻ này nhìn tôi, chỉ vào hai chỗ trống trước mặt, lễ phép nói.
“A? Xin lỗi, anh có thể chờ ở vị trí đối diện một chút… con tôi còn nhỏ, ăn tương đối chậm…”
Diệp Tiêu Tiêu được con mình nhắc nhở, mới biết là có người đứng chờ, , vì vậy lễ phép nói. Thế nhưng khi nàng ngẩn đầu lên, tâm trạng lập tức ngẩn ngơ…
“Tiêu Tiêu, là em…”
Tôi muốn phá đi tình cảnh xấu hổ, thế nhưng câu đầu tiên lại làm cho hai người càng xấu hổ hơn.
Diệp Tiêu Tiêu lập tức khôi phục tinh thần từ trong sự kinh ngạc, thân thể run nhè nhẹ một chút, khóe miệng giật giật, có chút miễn cưỡng nói:
“Đúng vậy, đúng là trùng hợp…”
“chú là bạn của mẹ cháu sao, mời chú ngồi!”
Giữa lúc tôi không biết nói gì, thì đứa nhỏ giúp tôi giải vây.
Tôi thuận thế ngồi ở vị trí đối diện, nhìn hai mẹ con trước mặt, trong lòng tôi có ngàn vạn lời bay lên. Diệp Tiêu Tiêu cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, tôi nghĩ là nàng xấu hổ, không muốn gặp lại tôi.
Bỗng nhiên, tôi nghĩ đến một vấn đề trọng yếu, đó là Diệp Tiêu Tiêu sợ lão công của nàng ấy nhìn thấy tôi! Có thể là lão công của nàng đi mua đồ ăn, lúc nào cũng có thể quay lại!
Nghĩ tới đây, trong lòng tôi không khỏi có chút cay đắng. Đúng vậy, làm gì có nữ nhân nào mong muốn chồng mình gặp nam nhân trước kia của mình!
Lúc này tôi đang suy nghĩ, có phải tôi ngồi đây là thừa hay không? Thế nhưng nếu như tôi vừa mới ngồi xuống, mà đã ngay lập tức đứng dậy rời đi, thì lại không ra sao cả. Trong lúc cùng đường, tôi nói:
“em kết hôn rồi?”
Trời ạ! Tôi đang định nói là em có khỏe không? Vậy mà mới mở miệng đã biến thành câu này, câu này cũng là phản ánh nội tâm của tôi, đồng thời cũng biểu hiện sự quan tâm tới nàng.
Diệp Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt có một sắc thái làm tôi không hiểu.
Diệp Tiêu Tiêu nhẹ nhàng gật đầu không nói gì.
“Cha của đứa nhỏ… có tới không?”
Đây là vấn đề mà tôi tương đối quan tâm, nếu như có tới thì tôi sẽ lập tức rời đi.
“Cha? Cha của cháu…”
Tiểu Nam hài vừa mở miệng, đã bị Diệp Tiêu Tiêu cắt ngang.
“Tiểu Diệp Tử, đang ăn thì không được nói chuyện, mẹ và bạn đang nói chuyện, con xen vào là không lễ phép!”
Diệp Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn tiểu nam hài, sau đó nhìn tôi nói xin lỗi:
“Chồng tôi rất bận rộn…”
“A…”
Tiểu Diệp Tử có chút không hiểu, có chút nghi hoặc nhìn mẹ mình, nhưng mà vẫn cúi đầu ăn.
Tiểu Diệp Tử? ! Tôi ngất mất! Đây là cái tên gì vậy? Làm gì có ai gọi là Tiểu Diệp Tử? Rõ ràng là bé trai, tại sao lại đặt cái tên như vậy?
Có lẽ đây là kiệt tác của Diệp Tiêu Tiêu, bởi vì nàng họ Diệp, nhưng như vậy cha đứa bé cũng đồng ý sao?
“Như vậy sao, ha hả..”
Tôi nở nụ cười, bây giờ không biết nên nói cái gì nữa! Ông trời ơi! Sự nhanh miệng của con đâu rồi?
Lúc này, không riêng gì tôi, trong lòng của Diệp Tiêu Tiêu cũng đang rất loạn! Nàng không biết là nên nói như thế nào!
Nếu như nói ra, thì sợ tôi không tin, không nói thì lại không cam tâm, đang do dự thì Tiểu Diệp Tử đã nói:
“Mẹ, nước sốt cà chua hết rồi, con vẫn muốn…”
“Nước sốt cà chua hết rồi, để anh đi lấy cho…”
Tôi đứng dậy nói.
“Thôi, anh không biết chỗ, để tôi đi cho.”
Diệp Tiêu Tiêu đang không biết làm gì, đây cũng là một cơ hội để nàng bình tĩnh lại.
“Tiểu Diệp Tử, nghe lời, mẹ đi lấy nước sốt cà chua cho, con ngồi ở chỗ này chớ lộn xộn, đừng làm phiền chú!” Diệp Tiêu Tiêu dặn dò.
“Em yên tâm đi, ở đây đã có anh rồi!” Tôi vội vàng nói.
“Vậy thì làm phiền anh.”
Diệp Tiêu Tiêu nhìn tôi gật đầu, đi tới chỗ bán hàng.
Không biết vì sao, ngay từ lúc đầu, tôi đã cảm thấy Tiểu Diệp Tử rất thân thiết, có thể là do nguyên nhân tôi thích trẻ con, trong lúc buồn chán, tôi chơi đùa với Tiểu Diệp Tử.
Triệu Nhan Nghiên và 4 nàng vừa mới mua đồ về xong, trong lúc xoay người lại thì bắt gặp Diệp Tiêu Tiêu đi mua nước sốt cà chua.
“Cô Diệp?”
Triệu Nhan Nghiên mặc dù không khiếp sợ như tôi, nhưng cũng ngoài ý muốn, kinh ngạc nói!
“Triệu Nhan Nghiên?”
Diệp Tiêu Tiêu sửng sờ, nhưng cũng hiểu rõ là nàng đi tới đây với tôi! Trong lòng lập tức dâng lên cảm giác chua sót không nói lên lời.
“Cô Diệp, đúng là cô rồi!”
Triệu Nhan Nghiên biết quan hệ giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu, lúc này gặp được nàng, đương nhiên là không thể bỏ qua, vội nói:
“Cô Diệp, đã lâu không gặp, em và lão công… Lưu Lỗi đều rất nhớ cô đấy!”
“Ha hả, đã thành lão công rồi, cô hiện giờ không phải là cô giáo của em, với lại các em đã lên đại học rồi, cô đâu có quyền quản nữa chứ!”
Diệp Tiêu Tiêu có chút miễn cưỡng, vui cười nói.
“Cô Diệp, cô đi một mình tới hay sao?” Triệu Nhan Nghiên hỏi.
“Không, cô đi cùng con cô, nó muốn mua thêm nước sốt cà chua.” Diệp Tiêu Tiêu giải thích.
“Con… cô!”
Triệu Nhan Nghiên sửng sốt, sắc mặt lập tức trở nên không vui, nàng đương nhiên biết, tình cảm của tôi dành cho Diệp Tiêu Tiêu.
Giờ mà nghe thấy chuyện Diệp Tiêu Tiêu có con, không biết sẽ bị đã kích như thế nào!
“A… như vậy sao? Em…”
Triệu Nhan Nghiên không muốn cho Diệp Tiêu Tiêu biết tình cảnh của tôi bây giờ, nên muốn nói mình đi trước, nên cảm thấy không được lễ phép cho lắm, nên đành thôi.
“Được rồi, cô cũng mới gặp Lưu Lỗi, hắn đang ở bên kia, ở gần cửa sổ, ngồi với con của cô, em có thể tới đó, cô đi mua xong thì sẽ lập tức qua.”
Diệp Tiêu Tiêu cho rằng Triệu Nhan Nghiên không nhìn thấy tôi cho nên thiện ý nhắc nhở.
“A?”
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên không nghĩ tới tôi đã gặp mặt Diệp Tiêu Tiêu, hơn nữa lại cùng ở với con của nàng, không khỏi thở dài một hơi.
Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, chuyện lần trước của Lưu Duyệt đã làm cho tôi chán chường, không biết chuyện lần này sẽ làm cho tôi thương tâm trong bao lâu?
Nhưng mà nàng biết làm gì đây, nói cũng chỉ vô ích thôi, đành xem tâm trạng của tôi trước đã. Vì vậy nàng nhìn Diệp Tiêu Tiêu nói:
“Không cần đâu cô Diệp, bọn em đã mua hết cả rồi!”
“vậy thì tốt quá, chúng ta cùng đi.” Diệp Tiêu Tiêu gật đầu.
Nàng nhìn những người xếp hàng dài như vậy cũng có chút chột dạ.
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:05 PM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại
Nguồn: Sưu Tầm
Đả tự by 4vn
“Tiểu Diệp Tử, cháu thật đáng yêu, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi làm ra vẻ vô tình hỏi.
“Ba tuổi… không đúng, mẹ cháu nói, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo(không có chuyện gì mà ân cần, không phải phường gian trá thì cũng là trộm cắp)! Cháu không nói cho chú biết cháu bao nhiêu tuổi!”
(Phạm Nhân: dẹt khị! Ngu mà khoái hành văn, rõ ràng thằng nhóc này nói nó 3 tuổi thé mà câu cuối cùng lại nói “cháu không nói cho chú biết!” vãi hết cả hàng. Đúng là ku lít. =)) ta quả thực là khâm phục bác Ngư Nhân Nhị Đại. không biết khi nào thì ta mới có được cái đẳng cấp viết truyện như bác í đây?)
Sau khi Diệp Tiêu Tiêu đi, nhãn thần của Tiểu Diệp Tử chuyển từ lễ phép sang cảnh giác, nói:
“Được rồi, chú kỳ quái, có phải là chú muốn theo đuổi mẹ cháu, nên mới làm quen với cháu phải không?”
Vô sự hiến ân cần? Chú kỳ quái? Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn Tiểu Diệp Tử ở trước mắt! Đây là đứa trẻ ba tuổi sao? Tại sao lại như người trưởng thành vậy, hay là đứa nhóc này cũng được trọng sinh?
Ba tuổi, vậy thì vừa vặn với khoảng thời gian mà Diệp Tiêu Tiêu rời bỏ tôi đi, nghĩ đến chuyện Diệp Tiêu Tiêu rời xa tôi, đã gã cho người khác, thì trong lòng tôi quặn đau.
“Chú sao có thể xấu như vậy, cháu xem, mẹ của cháu và chú quen thân như vậy!” Tôi xấu hổ cười nói.
“Không biết!” Tiểu Diệp Tử liếc mắt nhìn tôi nói:
“Nhưng mà chú rất đẹp trai, hơn nhiều so với tên mập mạp đang theo đuổi mẹ cháu! Nếu chú muốn theo đuổi mẹ cháu, thì cháu có thể cung cấp một số tin tức!”
“Chú tại sao lại theo đuổi mẹ cháu cơ chứ...”
Tôi mới nói được một nữa thì đột nhiên dừng lại, lẽ nào Diệp Tiêu Tiêu đã li hôn với chồng nàng? Không thì tại sao đứa nhỏ này lại cứ mở miệng là bảo tôi theo đuổi Diệp Tiêu Tiêu?
Nghĩ tới đây, tôi vội vàng hỏi:
“Tiểu Diệp Tử, cha của cháu đâu?”
“Cha của cháu…”
Tiểu Diệp Tử đột nhiên nhíu mày, thần sắc có chút buồn bã nói:
“Cháu không có cha..”
“Không có cha? Sao có thể như vậy? Em bé nào mà chẳng có cha?”
Tôi sửng sốt, trong lòng mơ hồ nghĩ, hình như có chuyện gì đó không đúng.
Tiểu Diệp Tử gật đầu, có chút đau thương nói: “Cháu từ nhỏ còn chưa gặp cha của mình… cháu có hỏi mẹ cháu, thì mẹ cháu nói là, cha cháu là một tên bại hoại, không cần mẹ con cháu nữa… Ô ô… Cháu thấy các bạn cháu đều có cha mẹ, trong khi cháu chỉ có mẹ, cháu rất hâm mộ họ…”
Nói xong Tiểu Diệp Tử khóc lớn, hoàn toàn quên mất cái câu “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo” của mình.
Trẻ con cũng vẫn chỉ là trẻ con, Diệp Tiêu Tiêu chắc sợ con mình bị người khác lừa, nên mới dặn Tiểu Diệp Tử như vậy.
“Tiểu Diệp Tử, tại sao cháu nói cha cháu không cần cháu?”
tôi nghe Tiểu Diệp Tử nói xong, trong lòng vô cùng căng thẳng!
Ba tuổi! Từ nhỏ chưa gặp cha! Hai tin tức này làm trong đầu tôi xuất hiện một ý niệm điên cuồng.
Tiểu Diệp Tử chính là con tôi.
Từ lần kết hợp giữa tôi và Diệp Tiêu Tiêu kia, thì thời gian cũng vừa tròn 3 năm! Nếu như Tiểu Diệp Tử ba tuổi thì vô cùng ăn khớp với sự kiện này.
Bây giờ nghĩ lại, tại sao Diệp Tiêu Tiêu vừa rời khỏi tôi đã đi lấy chồng cơ chứ?
Nhưng chuyện trọng yếu nhất là, Tiểu Diệp Tử nói, nó không có cha! Tại sao Diệp Tiêu Tiêu lại hận tôi như vậy, có phải là đang trách tôi là một nam nhân không có trách nhiệm hay không?
Hơn nữa lúc nãy, Diệp Tiêu Tiêu có nói chồng của nàng hiện giờ rất là bận rộn, bây giờ mới nhận ra, lúc đó thật ra nàng chỉ nói cho có lệ mà thôi.
Với lại khi đó, Tiểu Diệp Tử đang muốn nói chuyện về cha của nó, thì Diệp Tiêu Tiêu lại cắt ngang, tôi càng nghĩ càng khả nghi.
“Tiểu Diệp Tử, cháu tên gì? Lưu Diệp hay là Diệp Diệp?”
Nghĩ tới đây tôi cười ha hả, vô cùng thương yêu nhìn Tiểu Diệp Tử.
“Diệp Diệp? sao khó gọi như vậy! cháu đương nhiên tên là Lưu Diệp”
Tiểu Diệp Tử thấy tôi hỏi như vậy, đâu còn kịp cảnh giác, nhưng mà vừa mới nói xong thì lập tức nghi ngờ:
“tại sao chú biết tên cháu là Lưu Diệp? Cháu đâu có nói với nói với chú?”
Quả nhiên! Tuyệt đối! khẳng định! Trăm phần trăm! Từ khi có chuyện của Lưu Hương, tôi đã tin trên thế giới có chuyện trùng hợp! Huống hồ, các loại chứng cứ đều cho thấy Tiểu Diệp Tử chính là con tôi.
Con! Ha ha, tôi cuối cùng thì cũng đã có con rồi! Tôi được làm cha rồi! Cuối cùng thì cũng đã có thể hoàn thành lời dặn của cha mẹ tôi rồi!
Quả thực là lãi lớn, đi ăn KFC, không chỉ tìm được lão bà, mà còn tìm được cả con trai của mình.
“Chú đương nhiên là biết!”
Tôi cố gắng kìm chế tâm trạng vui mừng nói.
“Thật sao?”
Tiểu Diệp Tử có chút hứng thú nhìn tôi nói:
“Lẽ nào chú chính là thần tiên mà người ta hay nói!”
Thần tiên? Tôi cười ha hả, xem ra nó xem hoạt hình hơi nhiều! Nhưng mà con mình, khen mình là thần tiên thì đây chính là chuyện đắc ý nhất!
Vì vậy tôi nói:
“Thần tiên thì không phải, nhưng chú biết một chút pháp thuật.”
“Pháp thuật?”
Tiểu Diệp Tử mở to hai mắt nhìn, vui vẻ nói.
“Vậy chú có thể biểu diễn cho cháu xem có được không?”
Nếu đổi lại là người khác, tôi sẽ không làm mấy trò xiếc như thế này! Thế nhưng từ khi tôi biết đây là con trai của tôi, trong mắt tôi chỉ còn lại sự sủng ái đối với nó, cho dù nó có yêu cầu gì tôi cũng gật đầu đáp ứng.
“Được chứ! Tiểu Diệp Tử, cháu có muốn cái cốc này hóa băng không. Trời đang nóng như vậy, bây giờ nó hóa băng, thì uống mát vô cùng!”
Tôi nhìn xung quanh, rồi chỉ vào cái cốc mà Tiểu Diệp Tử đang ăn, vui vẻ hỏi:
“Ai nha, có chứ, cháu muốn nó đóng băng, lúc nãy mẹ cháu gọi thêm đá rồi, nhưng mà chú biểu diễn pháp thuật cho cháu xem đi.”
Tiểu Diệp Tử vẫn hứa mãi không quên chuyện tôi hứa làm pháp thuật cho nó xem.
“Chuyện nhỏ như vậy, làm phiền mẹ cháu làm gì! Cháu nhìn kỹ nhé, chú sẽ làm cho nó hóa băng!”
Nói xong, tôi cầm lấy cái cốc.
Tiểu Diệp Tử nhìn chằm chằm vào cái cốc, nước trong cốc nhanh chóng ngưng kết, hình thành những phiến băng nhỏ.
“Thế nào? Tiểu Diệp Tử, cháu uống thử xem, coi có phải băng hay không?” Lúc này tôi mới buông tay đưa cho nó.
“WOa! Là thật!”
Tiểu Diệp Tử kinh ngạc há to miệng:
“Chú thật là lợi hại, chú có thể dạy cho cháu hay không?”
Tôi đang muốn mở miệng đáp ứng, thì một diệu kế đột nhiên xuất hiện, vì vậy tôi vô cùng nghiêm túc nói:
“Tiểu Diệp Tử , lúc bình thường cháu xem TV, nên cũng biết, đây chính là độc môn gia truyền, chỉ truyền nam, không truyền nữ, chỉ truyền cho con cháu, không truyền cho người ngoài. Cháu không phải là con chú, chú dạy cho cháu thì danh không chính, ngôn không thuận, nếu để cho cha chú biết, thì nhất định sẽ trách chú.”
“Như vậy sao…” Tiểu Diệp Tử có chút thất vọng.
“Nhưng mà không sao, chú có một biện pháp tốt!” Tôi tiếp tục dụ dỗ nó.
“Có biện pháp gì tốt?” Tiểu Diệp Tử nhãn tình sáng lên.
“Chú có thể nhận cháu làm con! Con nuôi cũng được, như vậy thì chú có thể dạy cho cháu!” Tôi nghĩ hình như mình giống một tên lừa gạt quá.
“A? Được… không được… nói tới lúc này, thì chú đúng là có chủ ý với mẹ cháu!”
Tiểu Diệp Tử bổng nhiên trở nên thong minh nói:
“Nhưng mà chú đối với cháu rất tốt, cháu có thể giúp chú! Yên tâm đi, cháu rất thích chú. Chú khác hẳn với những người theo đuổi mẹ cháu, bọn họ tuy rằng lấy lòng cháu, thế nhưng cháu cảm giác được, bọ họ không thích cháu. Nhưng chú lại khác, trong mắt chú nhìn cháu, tràn ngập sự yêu thương… Loại cảm giác này rất thích, giống như là một người cha đang nhìn con vậy!.”
Tôi đổ mồ hôi! Đúng là trẻ nhỏ thì mẫn cảm, hiện giờ thì có thể thực hiện được kế hoạch của mình rồi!
“Tiểu Diệp Tử, nói như vậy cháu đồng ý gọi chú là cha?” Tôi vui vẻ hỏi.
“Đúng vậy, nhưng không biết mẹ cháu có đồng ý hay không? Hiện tại nghĩ tới lúc chú nhìn mẹ cháu, trông rất nguy hiểm.” Tiểu Diệp Tử nghẹo đầu suy nghĩ một chút nói.
Thái độ nguy hiểm? Ha hả, trẻ con đúng là không cách nào hiểu được người lớn
Diệp Tiêu Tiêu càng mất tự nhiên với tôi, điều đó chứng tỏ, trong lòng nàng có tôi, nếu như có một người bạn nào nhìn nhau như vậy, thì mới quả thực nguy hiểm!
Last edited by Minh Huệ; 18-05-2011 at 11:05 PM.
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết