Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 5: Tiểu thôn bên bờ biển
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
- Đại thúc râu rậm, người nhanh lên một chút đi! Mặt trời sắp xuống núi rồi.
- Bây giờ là giờ Thân, Tiểu Vũ ngươi hình như có chút nôn nóng.
- Ta... Ta không phải là nôn nóng, là ta sợ Nữu Nữu sốt ruột chờ đợi chúng ta thôi.
- Vậy sao?
- Đương nhiên.
Trên một con đường rừng phía nam Thiên Hà Trấn, một gã thiếu niên nhỏ gầy ôm một đống đồ vật thật lớn bước nhanh ở phía trước. Cách đó không xa ở phía sau, một gã nam nhân râu ria rậm rạp đang kéo theo một xe chất đầy hàng hóa, tiêu sái không nhanh không chậm.
Hai người bọn họ đúng là Tiểu Vũ và gã râu rậm.
Tiểu Vũ tự nhiên là có tính tình của thiếu niên, mua nhiều đồ như thế, liền nhịn không được muốn chóng về nhà khoe khoang một phen. Ngược lại, vị đại thúc râu rậm thì trầm ổn hơn nhiều, trong mắt thỉnh thoảng lộ ra một ý cười ấm áp.
"Kình xế..."
Lúc hai người đang vội vàng trở về, từ hai bên rừng đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ. Bất quá Tiểu Vũ tựa hồ cũng không có để ý, vẫn như cũ vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó ở phía trước. Ngược lại gã râu rậm thì lại nhíu mày, như là có phát giác gì đó, ngay sau đó liền bước mau hai bước.
"Oa..."
Một âm thanh vang lên, có hai mũi tên bắn ra từ trong bụi cỏ, trong đó một mũi nhắm thẳng vào ngực Tiểu Vũ.
Con ngươi của gã râu rậm co rút lại, lắc mình một cái liền vô thanh vô tức xuất hiện ở bên người Tiểu Vũ, vững vàng chụp lấy mũi tiên, lập tức bẻ gãy!
Nguyên lai, gã râu rậm này lại là một vị cao thủ thân tàng bất lộ.
Tiểu Vũ tự nhiên biết được bổn sự của đối phương, cũng không thấy gì kỳ quái, chỉ là nghĩ tới mũi tên hung hiểm kia, trong lòng một trận hoảng sợ.
- Đại... Đại thúc, là cường đạo sao?
- Ân.
Nghe được lời khẳng định của gã râu rậm, Tiểu Vũ lập tức cảnh giác, nắm chặt một thanh dao găm trong tay. Mặc dù thiếu niên có chút khẩn trương, nhưng hắn vẫn cố tự trấn định xuống. Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ gặp phải cường đạo, cũng tuyệt không phải là lần cuối cùng. Vì sinh tồn trong thời loạn, giết người phóng hỏa cũng là chuyện bình thường, cá lớn nuốt cá bé mới là đạo lý phổ biến nhất.
Từ trong rừng ở xung quanh, hàng chục đạo nhân ảnh lao ra.
Những người này, đều đeo khăn che mặt, tay cầm theo đao chờ đợi mệnh lệnh, nhìn điệu bộ này xem ra, tuyệt đối không phải là hạng người giảng đạo lý.
- Đem đồ vật lưu lại một nửa ta sẽ tha cho các ngươi rời đi, nếu không các ngươi cũng tự biết hậu quả.
Đầu lĩnh của nhóm cường đạo đi ra, nhãn thần hung tợn đảo qua gã râu rậm cùng với Tiểu Vũ.
- Đây là hàng tết của thôn chúng ta, ta đưa cho các ngươi, chúng ta lấy gì để ăn?
Tiểu Vũ đã cùng với cường đạo giao tiếp nhiều lần, biết được bọn đều là hạng người có lòng tham không đáy, đương nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp. Huống chi trong lòng hắn cũng có chỗ dựa, lá gan tự nhiên cũng lớn hơn rất nhiều.
- Lão Tử không quản ngươi có gì ăn hay không, nếu không lưu lại hàng hóa, Lão Tử liền lưu đầu các ngươi lại!
Thủ lĩnh cường đạo trừng mắt nhìn tên thiếu niên, rồi lại nhìn gã râu rậm ở kế bên. Chuẩn xác mà nói, hắn đang nhìn về phía mũi tên bị gãy trong tay gã râu rậm. Lấy nhãn lực của hắn, liếc mắt một cái là có thể biết được gã râu rậm này không phải là người bình thường, cho nên hắn cũng không có trực tiếp giết người cướp của, mà chỉ muốn một nửa tài vật. Ai ngờ tên thiếu niên này lại không biết tốt xấu, xem ra muốn không động thủ cũng khó khăn.
- Hừ! Hãy bớt sàm ngôn đi, các ngươi giao ra hay là không giao ra?
Thủ lĩnh cường đạo đe dọa thêm lần cuối, những kẻ xung quanh cũng bắt đầu động quyền động cước, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ không do dự mà xông ra.
Tiểu Vũ còn muốn phản bác, thì một bàn tay lớn đem hắn kéo lại.
Quay đầu nhìn lại, chân mày gã râu rậm có vẻ ngưng trọng, nhưng cũng không có nói gì. Hắn đi về phía bên cạnh một cây gỗ lớn, thuận tay chém một nhát.
"Ca sách..."
Một tiếng gãy vang lên, cây gỗ to lớn và cứng rắn lại bị dễ dàng bẻ thành hai khúc. Gã râu rậm ôm lấy trụ gỗ, đứng thẳng nhìn về phía đám cường đạo.
Nhìn thấy một màn như thế, chúng cường đạo bị dọa tới mức trợn mắt hốc mồm, tên thủ lĩnh cường đạo lại càng kinh hãi không thôi. Hắn cũng là người luyện võ, nhưng tuyệt đối không thể tay không chặt đứt một cây gỗ lớn như thế được.
Trong loạn thế, cường giả vi tôn, nắm tay người nào lớn, người đó có tư cách nói chuyện.
Thủ lĩnh cường đạo vội vàng chắp tay nói:
- Này, vị đại huynh đệ này, chúng ta có mắt không tròng, vô tình đắc tội anh hùng, xin người bao dung tha thứ cho chúng ta. Còn lũ mất dạy các ngươi, không mau nói xin lỗi anh hùng!
Đang nói, hắn lại nhìn lướt qua đám thủ hạ.
- Anh hùng tha mạng... Anh hùng tha mạng...
Nhìn trụ gỗ thật lớn trong tay gã râu rậm, chúng cường đạo sợ run trong lòng, cuống quít cầu xin tha thứ.
Tiểu Vũ và gã râu rậm nhìn thấy một màn này, không khỏi sửng sờ tại đương tràng.
Thủ lĩnh cường đạo liền chớp thời cơ, lớn tiếng nói:
- Đa tạ anh hùng đại nhân không chấp tiểu nhân. Chúng ta xin phép lui trước!
Dứt lời, cũng không quản chúng cường đạo phản ứng như thế nào, thủ lĩnh cường đạo lập tức bỏ chạy.
Thấy lão đại đã bỏ chạy, những tên cường đạo còn lại cũng không dám ở lại, nhanh chóng chạy theo. Trong chốc lát ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
- Hắn... bọn hắn cứ như vậy mà chạy sao?
Tiểu Vũ mở trừng hai mắt, cảm giác giống như vừa trải qua một giấc mộng, bọn hắn đến cũng nhanh, nhưng đi lại càng nhanh hơn. Nếu không phải là gã râu rậm đang ôm trụ gỗ đứng đó, hắn còn cho rằng đây hết thảy chỉ là ảo giác.
Trong dĩ vãng khi gặp phải cường đạo, bọn họ cũng phải đụng tay đụng chân một phen, không nghĩ tới lần này lại dễ dàng như vậy.
Nghĩ như thế, Tiểu Vũ xì một tiếng khinh miệt:
- Những tên chó hoang này, lá gan nhỏ như vậy cũng dám làm ăn cướp.
- Bọn họ cũng coi như là thông minh...
Gã râu rậm bỏ trụ gỗ xuống, thản nhiên nói:
- Nếu như ngay cả mạng sống cũng mất đi, thì làm sao còn có lần sau.
- Ha ha! Cái này gọi là lưu lại núi xanh, ngày sau lo gì thiếu củi đốt. Đúng không đại thúc?
Tiểu Vũ nhìn lại rạng rỡ nói tiếp:
- Đại thúc râu rậm, khí lực của người thật ghê gớm, ta không biết bao giờ mới có thể lợi hại giống như người.
Tuy rằng hắn đã sớm được chứng kiến sự lợi hại của gã râu rậm, nhưng lúc này hắn vẫn không khỏi hưng phấn, không có chút che dấu sự hâm mộ trong nội tâm.
Gã râu rậm khẽ cười nói:
- Ngươi chỉ cần đem những gì ta dạy hảo hảo luyện tập, sau này nhất định cũng sẽ rất lợi hại.
- Ân, ta nhất định sẽ hảo hảo luyện tập.
Tiểu Vũ kích động không thôi, không một chút hoài nghi lời của đối phương.
Hai người tiếp tục lên đường, không lâu lắm liền đã có thể nhìn thấy biển xanh trước mắt.
Thiên Tỉnh Thôn nằm bên bờ biển Nam Hải, chính là một trong những thôn xóm phụ thuộc vào Thiên Hà Trấn.
Trang viên nơi này bất quá cũng chỉ có mười mẫu, người cũng bất quá có mười hộ, người dân thuần phác, sinh hoạt nghèo khó, một năm bốn mùa chỉ có thể dựa vào thủy sản để duy trì sinh kế, có thể nói là ăn cũng biển mà sống cũng biển.
Thôn trang tuy nhỏ nhưng lại lộ ra vẻ yên ổn an bình. Dù sao ở trong loạn thế, có thể sống bình an cũng là một điều đáng quý.
Trên bờ cát, từng cơn sóng xanh dập dờn vọt vào tụt ra.
Dọc theo bờ biển, từng trận gió biển nhẹ nhàng khoan khoái thổi qua.
Mặt trời chiều ngã về tây, áng sáng chiếu lên mặt nước, hình thành một phiến vàng óng lấp lánh.
Bức tranh đẹp như thế, không khỏi khiến cho người ta sinh ra một loại ôm ấp tình cảm bao la:
Trời cao biển rộng, tĩnh mịch mà ấm áp.
Đúng vậy, những ngư dân sinh sống quanh năm bên bờ biển, thường thường đều có tâm tình như vậy. Trong hoàn cảnh to lớn thế này, ngọn núi cho dù cao cũng trở nên thấp, sinh linh do dù lớn cũng trở nên nhỏ bé.
Lúc này trời không còn sớm, từng tốp năm tốp ba ngư dân đang cập thuyền vào bến, thu lại lưới đánh cá.
Cách đó không xa từng dòng khói bếp dâng lên từ trong thôn xóm, mọi người đều đang chuẩn bị bữa ăn tối thịnh soạn cho gia đình.
Bây giờ đang là thời điểm cuối năm, cho dù thế đạo gian nan như thế nào, ngư dân cũng không quên chào đón năm mới... Chí ít, bọn họ cũng kỳ vọng năm sau sinh sống được tốt, đây chính là thái độ sống của dân chúng bình thường.
Mọi người lục tục trở về nhà, chỉ để lại trên bờ cát từng dãy dấu chân của một tiểu nữ hài bảy tám tuổi.
Tiểu nữ hài bộ dạng tròn trịa mập mạp, trên mặt mang theo một nụ cười ngây ngô, khiến cho người ta không khỏi cảm thấy yêu thích. Chẳng qua là cô bé một thân áo bông cũ rách, có vẻ rất đáng thương.
Lúc này, tiểu nữ hài đang chuyên chú coi chừng một cái nồi đá nhỏ, hoàn toàn không có nhận ra có người đang đi tới.
- Hắc, Nữu Nữu nhà ta đang làm gì đó?
Tiểu Vũ không có hảo ý bước tới phía sau tiểu nữ hài, một tay lấy ôm lấy đối phương. Cô bé đầu tiên là cả kinh, sau đó khuôn mặt liền trở nên mừng rỡ.
- Đại thúc râu rậm, ca ca, các ngươi rốt cục đã trở về. Ca ca lại khi dễ Nữu Nữu, Nữu Nữu không để cho người ôm đâu.
Nữu Nữu thở phì phò giãy thoát ra khỏi "ma trảo" của Tiểu Vũ, sau đó liền nhảy vào trong lòng ngực của gã râu rậm, đắc ý quay đầu lại làm cái mặt quỷ.
Gã râu rậm nhẹ nhàng ôm lấy nữ hài tử, cười nói:
- Nữu Nữu hôm nay có lén đi chơi không nào?
- Không có đâu!
Tiểu nữ hài lớn tiếng kháng nghị nói:
- Nữu Nữu hôm nay đã luyện xong những gì đại thúc dạy cho, bây giờ là đang nấu canh hải sản cho hai người đó.
- Ân, Nữu Nữu thật có bản lãnh. Nhìn xem chúng ta mang đồ tốt gì về này.
Gã râu rậm hào phóng khen tiểu nữ hài một câu, sau đó từ trên chiếc xe gỗ lấy xuống một vật...
Đúng làm một con thỏ con toàn thân trắng tuyền.
Hai mắt Nữu Nữu sáng lên, vui mừng hớn hở nhận lấy thỏ con, sau đó liền hôn lên trên má gã râu rậm một cái:
- Tạ ơn đại thúc, đại thúc đối với Nữu Nữu thật tốt!
Tiểu Vũ thấy thế liền ghen tức, hầm hừ nói:
- Nha đầu ngươi đúng là thiên vị a, thỏ con là do ta khó khăn mới mua được, cũng không biết cảm tạ ca một câu.
Gã râu rậm nhịn không được cười một tiếng, Nữu Nữu vốn đang vui vẻ, liền ngọt ngào nói:
- Cảm ơn ca ca, Nữu Nữu biết ca ca là tốt nhất mà!
- Đó là đương nhiên.
Tiểu Vũ dùng sức ưỡn ngực ra, bộ dáng dương dương tự đắc, khiến cho tiểu nữ hài khinh bỉ nguýt một tiếng.
"Ha ha ha!!!"
Gã râu rậm cảm thấy rất thoải mái, vẫy tay nói:
- Đi, chúng ta trước tiên đem những hàng tết này giao cho mọi người.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 6: Huyết châu hóa huyết liên
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Tuyết rơi đầy trời, màn đêm phủ xuống.
Từ trong cửa mỗi nhà đều phát ra ánh lửa sáng rực, hầu đa mọi người đều thức, đúng là đêm giao thừa khó ngủ.
Giờ khắc này, tất cả thôn dân của Thiên Tỉnh Thôn đều tự tập trong sảnh đường. Lão nhân khuôn mặt đầy nếp nhăn, phụ nữ ăn mặc mộc mạc, bọn họ vừa múa vừa hát, lại có tiếng lửa lốp bốp vui tai. Mặc dù bọn họ đa phần là nhép miệng, nhưng cũng không làm giảm đi không khí náo nhiệt chút nào. Xung quanh đám lửa, mọi người nhảy múa thành một đoàn, hỏa diễm hừng hực khiến cho gò má ửng hồng, cũng làm cho trái tim ấm áp.
Gã râu rậm trầm tĩnh ngồi ở một bên, khuông mặt hướng vừa phía đống lửa, nhãn thần trống rỗng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thỉnh thoảng có lại tiếng hoan hô cười đùa truyền vào trong lòng, đem lại một tia ấm áp.
Mọi người tựa hồ đã sớm biết được thói quen ở một mình của gã râu rậm, cũng không có ai tới đây làm phiền, ngay cả Tiểu Vũ và Nữu Nữu cũng lo chơi phần mình.
Thiên Tỉnh Thôn cũng giống như những thôn xóm nghèo nàn khác, tất cả nam tử cường tráng đều bị quan phủ cường hành trưng dụng, thậm chí cả thiếu niên cũng không để lại, mà Tiểu Vũ và Nữu Nữu chính là hai hài tử duy nhất ở trong thôn, đương nhiên cũng là người được thôn dân ký thác hi vọng.
Kỳ thực, hai hài tử này cũng là người khổ mệnh.
Ngay từ mười năm trước, thân nhân của Tiểu Vũ và Nữu Nữu gặp phải gió lốc trên biển, từ đó bọn chúng liền trở thành cô nhi.
Mà xảo hợp chính là, cùng một ngày đó, mọi người lại cứu lên được một vị nam tử hôn mê bất tỉnh giữa biển rộng.
Giữa vô tận biển xanh còn gặp nhau được coi như cũng có duyên phận, vì thế ngư dân thuận tiện đem nam tử này về trong thôn. Mấy ngày sau hắn tỉnh lại thì cái gì cũng không nhớ nổi, bình thường có vẻ hơi ngây ngốc. Bất đắc dĩ, những thôn dân thuần phác này liền đem nam tử lưu lại, mà cũng từ đó hắn danh chính ngôn thuận nuôi dưỡng hai hài tử là Tiểu Vũ và Nữu Nữu... Hắn, đúng là gã râu rậm hiện tại.
Nói đến gã râu rậm, trong thôn không có ai không thích hắn, bởi vì hắn chính là nam nhân mạnh mẽ duy nhất trong thôn. Thậm chí còn nhiều lần xuất lực đuổi chạy những cường đạo ở phụ cận, khiến cho người trong thôn có thể sinh hoạt thái bình.
Mặc dù gã râu rậm có chút khác thường, lai lịch lại thần bí, nhưng mọi người vẫn đối đãi với hắn như người trong nhà.
Mỗi khi tết đến, đều giúp hắn may thêm xiêm y, khâu vá sửa lại những bộ bị rách, quan tâm cẩn thận.
Chỉ chớp mắt đã mười năm trôi qua, những tiểu hài tử lớn lên từng ngày, trong thôn cũng dần dần có chút sinh khí. Song gã râu rậm vẫn như cũ cái gì cũng không nhớ nổi, biến hóa duy nhất cũng chỉ có đầu tóc của hắn.
Lúc trước khi ngư dân cứu hắn lên, thân thể hắn trôi lơ lửng ở trên biển, chẳng những quần áo tàn phá, hơn nữa đầu tóc cũng bạc trắng, so với khuôn mặt đúng là tương phải quá nhiều. Nhưng kỳ quái chính là, theo thời gian trôi qua, đầu tóc bạc trắng giống như kỳ tích chậm rãi biến thành đen, chỉ còn lại hai sợi tóc trắng trên trán, tương ứng với một tia cô độc và một tia tang thương.
Có đôi khi, phần lớn thôn dân đều hi vọng gã râu rậm vẫn cứ "ngốc" như vậy.
Kể từ đó, gã râu rậm vĩnh viễn có thể bảo vệ cho Thiên Tỉnh Thôn. Bọn họ chỉ suy nghĩ đơn thuần như thế, tuy là có chút ích kỉ, nhưng người nào lại nhẫn tâm đi trách cứ bọn họ?
Về phần gã râu rậm?
Hắn không phải là không có nghĩ tới chuyện ly khai, hoặc giả là đi tìm những thứ có liên quan đến mình, nhưng Tiểu Vũ và Nữu Nữu thì làm sao? Các thôn dân sẽ làm thế nào? Tại thời điểm mê mang, hắn không biết phải đi con đường nào, cho nên hắn hiện tại vẫn tiếp tục ở nơi này.
Buổi hội náo nhiệt kết thúc, gã râu rậm một mình trở lại buồng trong.
Hắn theo thói quen ngồi xếp bằng ở trên giường, điều chỉnh hô hấp, nhẹ nhàng thổ nạp, sau đó từ từ chìm vào một cảnh giới huyền ảo, toàn thân nổi lên hắc sắc quang văn cổ quái.
Nói đến thì rất kỳ quái, kỳ thực ngay cả gã râu rậm cũng không rõ ràng đây là như thế nào, chỉ bất quá mười năm qua, hắn vẫn kiên trì như thế, giống như đây là một loại bản năng vậy.
Kiểu dáng như thế này, mơ hồ trong ấn tượng của gã râu rậm chính là một từ ngữ - tu luyện.
Đúng vậy, chính là tu luyện. Hơn nữa tùy theo thời gian tu luyện, khí lực của hắn càng lúc càng lớn, những sự tình nhớ lại càng ngày càng nhiều. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng sự biến hóa của thân thể mình, cái loại lực lượng cuồn cuộn này khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn.
Nhất là trong não hải của hắn có một hắc "Tiễn" quỷ dị, cường đại, tràn đầy lực lượng.
Gã râu rậm không biết mình mạnh mẽ bao nhiêu, nhưng hắn cảm giác mình hẳn là phi thường lợi hại. Hắn có thể dễ dàng nâng được cự thạch vạn cân, so với chim bay còn linh hoạt và nhanh nhẹn hơn nhiều, cho dù là đao thương côn bổng đánh vào trên người cũng không có nửa điểm thương tổn. Hắn cho rằng loại năng lực này là rất tốt, ít nhất là trong loạn thế, loại năng lực này là rất cần thiết, cho nên hắn không chút do dự đem loại năng lực sinh tồn này truyền thụ cho Tiểu Vũ và Nữu Nữu.
Một tiếng kêu đau đớn, gã râu rậm chợt mở to hai mắt ra, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
Hắc sắc quang văn ẩn vào trong cơ thể, thay vào đó là một cổ huyết quang cường hãn, điên cuồng, dữ dội vây quanh hắn.
Động tĩnh dị thường truyền qua vách phòng ốc, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đầu tiên là bị kinh tỉnh, ngay sau đó lập tức trở lại bình thường, cũng không có ý định tìm kiếm lý do làm gì. Bọn họ đều biết, đại thúc râu rậm cách một đoạn thời gian thì cơn đau đầu sẽ phát tác, đợi đến lúc buổi sáng, hết thảy đều sẽ khôi phục lại như thường.
Lúc này, gã râu rậm nghiến răng nghiến lợi, mặc cho thống khổ giày vò, tinh thần không chút lay chuyển. Trong đôi mắt đỏ sòng sọc có một vùng yên tĩnh, cực độ mâu thuẫn đến quỷ dị.
Lại tới nữa rồi...
Những mảnh hồi ức chen chúc trở lại, trùng phá gông xiềng của tâm linh, nhắm thẳng vào linh hồn.
Trong thức hải đúng là một phiến huyết sắc, một khỏa huyết châu đỏ ngầu vờn quanh hắc "Tiễn", không chút cố kỵ xâm nhập vào trong những mảnh nhỏ ký ức.
Ngày xưa thánh hiền từng nói qua, trong lòng của mỗi người đều có tâm ma không ngừng cắn nuốt linh hồn, một khi vô pháp khống chế, chắc chắn sẽ mang đến hủy diệt, hủy diệt người khác cũng như hủy diệt chính mình!
Sự dày vò linh hồn cơ hồ khiến cho gã râu rậm mất đi lý trí, nhưng hắn lại khư khư cố bảo trì một tia thanh tỉnh.
Tại mỗi thời khắc mấu chốt, một viên minh châu cỡ đầu ngón tay lại từ trong lòng ngực của gã râu rậm bay ra, lóe ra những tia sáng màu vàng kim trong đêm tối.
Từ trên đỉnh đầu của hắn, minh châu rũ xuống những tia kim quang, đem gã râu rậm bao phủ trong đó.
Ở bên trong màn hào quang, chỉ thấy thân thể gã râu rậm run lên, huyết quang nồng đậm cũng theo đó giảm xuống.
Huyết châu đỏ ngầu bị áp chế lại càng lộ ra vẻ cuồng bạo, rung động, xoay tròn như muốn trùng phá trọng trọng ngăn trở!
Không biết là vì nguyên nhân gì, lần thống khổ này so với dĩ vãng thì mãnh liệt hơn rất nhiều.
Huyết khí càng ngày càng nặng, huyết châu thậm chí còn lao ra khỏi thức hải, huyền phù trong khoảng không.
"Phanh!"
Một tiếng thanh thúy vang lên, huyết châu cư nhiên lại vỡ vụn ra, để lộ ra một bông hoa sáu cánh, nhìn hình thái tựa như một đóa huyết sắc liên hoa.
Huyết quang bắn thẳng lên minh châu ở trên không, minh châu cũng không chịu nhường nhịn phát ra kim quang vạn trượng chống lại.
Hai vật giằng co, lại càng khiến cho gã râu rậm cảm thấy khó chịu vạn phần!
Những mảnh vỡ ký ức cũng không mang đến cho gã râu rậm bao nhiêu sự vui sướng, ngược lại, lượng tin tức khổng lồ quán nhập vào linh hồn lại thập phần trúc trắc rối rắm! Mỗi khi nhớ lại một chút chuyện, nội tâm của hắn cũng đều trở nên trầm trọng dị thường. Nhất là ở trong ký ức, bóng hình xinh đẹp màu trắng kia là ai? Vì sao chính mình vẫn không buông xuống được? Còn có một hai ảnh tượng kỳ quái thỉnh thoảng lại hiện lên chính là ai? Mình cùng bọn họ có quan hệ gì? Đáng tiếc, hết thảy tất cả hắn đều đã quên mất.
Bất đắc dĩ và hận nộ! Lý trí và điên cuồng!
Ở bên trong thức hải, hắc Tiễn truyền đến một tia liên hệ không tên.
Tâm thần gã râu rậm run lên, vì thế hắn liền dùng hết lực lượng toàn thân, đem hắc Tiễn bắn về phía không trung...
Không có rung động kịch liệt, cũng không có âm thanh thật lớn.
Hắc Tiễn nhẹ nhàng xuyên thấu huyết liên và minh châu, đem hai thứ dính lại với nhau, rồi lại phản hồi trong thức hải của của gã râu rậm.
Vốn là thủy hỏa bất dung, giờ khắc này dính lại một chỗ, tự nhiên là tránh không được một phen tranh đấu.
Trong không gian nhỏ hẹp, huyết quang cùng với kim quang giao thoa ngang dọc, nếu không phải bây giờ là lúc đêm khuya, chỉ sợ đã sớm đưa tới không ít người tò mò.
Một lát qua đi, huyết liên và minh châu tựa hồ tranh đấu đã mệt mỏi, quang mang của song phương dần dần mất đi.
Hai vật chậm rãi hạ xuống, cuối cùng in vào trên ngực của gã râu rậm, đúng là một đóa huyết liên tinh xảo hoàn mỹ.
"Hô!!!"
Gã râu rậm thở thào một hơi, khắp toàn thân đã bị thấm đẫm mồ hôi.
Lặng lẽ quay lại suy tư về tình cảnh vừa mới phát sinh, hắn cũng không có cảm thấy bất kỳ kinh ngạc nào, có lẽ, hắn đã sớm quen thuộc với loại hung hiểm như vậy.
Trong đầu linh quang lóe lên, trong lúc bất chợt hắn vô tình nhớ tới tên gọi của mình - Lý Nhạc Phàm.
Ta tên là Lý Nhạc Phàm?
Gã râu rậm thì thào tự nói, một nỗi cô độc không tên lại xông thẳng lên đầu.
Tinh thần tịch mịch vân nguyệt biết, nắng chiều thanh khiết hựu nhu hòa
Mộng chuyển ngàn thu chợt bừng tỉnh, yêu hận nhất niệm lệ vô thanh.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 7: Khách tới ngoài ý muốn
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
Sáng sớm hôm sau, tuyết vụ tràn ngập, toàn bộ thế giới đều là một phiến trắng xoá, mông lung mà tự nhiên.
Bên trong Thiên Tỉnh Thôn, lão nhân phụ nữ dậy thật sớm để làm việc, sửa chữa thuyền đánh cá, đan lại lưới đánh cá, nhóm lửa nấu cơm, luôn tay luôn chân.
Phóng nhãn nhìn lại, là một cảnh tượng hài hòa an bình.
Gã râu rậm đi ra phòng ngoài, hít một ngụm lớn không khí trong lành dễ chịu của buổi sáng, như muốn đem những thứ tích tụ trong lồng ngực quét sạch sẽ. Rồi sau đó, hắn lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn về phía đường chân trời, nơi mặt trời đang mọc lên.
Sau này nên đi nơi nào?
Là ly khai, đi tìm lại những thứ thuộc về mình?
Hoặc lưu lại, tiếp tục một cuộc sống bình thường an ổn?
Dù sao trong lòng cũng có sự vướng bận, như thế nào có thể dễ dàng buông xuống được?
Trầm mặc hồi lâu, gã râu rậm lấy tay vuốt ve huyết liên trên ngực, nội tâm thông qua đôi mắt cho thấy sự phân vân khó quyết định. Tuy rằng hắn đã nhớ lại tên của mình cùng với một ít tin tức, nhưng phần lớn hồi ức vẫn là mù mịt không manh mối.
- Đại thúc râu rậm.
Một thanh âm thanh thúy thức tỉnh gã râu rậm, đúng là Tiểu Vũ đang kéo theo Nữu Nữu đi tới.
- Đại thúc đại thúc, hôm nay chúng ta học thứ gì vậy? Ta nhất định phải trở nên cường đại giống như đại thúc, đem tất cả cường đạo đánh cho tè ra đủng quần a.
Tiểu Vũ thần tình có vẻ chờ đợi nhìn về phía gã râu rậm, hận không thể lập tức học được một phần bản lãnh của đối phương. Đương nhiên, đánh cường đạo chỉ là một phương diện, mục đích chủ yếu nhất của hắn, vẫn là muốn khoe khoang trước mặt muội muội một phen.
- Ca ca nói khoát a!
Nữu Nữu làm mặt quỷ, nhằm vào khuyết điểm mà nói:
- Cũng không biết là người nào bình thường lười nhát, hiện giờ một chút bản lãnh cũng không có, còn muốn đánh cường đạo nữa chứ a, không bị cường đạo dọa cho khóc nhè là may rồi, lêu lêu!
- Nói bậy nói bậy!
Tiểu Vũ lớn tiếng cải lại, không chút khách khí phản bác:
- Lúc trước là do ta còn bé, ta hiện tại đâu giống như lời ngươi nói? Còn ngươi thì sao, động một chút là khóc nhè. Nếu không phải đại thúc nói sau này ngươi có thể giống như con chim nhỏ bay tới bay lui, chỉ sợ tiểu nha đầu nhà ngươi đã sớm buông tha rồi. Hừ hừ!
- Ca ca khi dễ người ta, Nữu Nữu không có như người mới nói.
- Ngươi chính là như vậy.
- Người mới là như vậy!
- Hừ!
Hai đứa hài tử vui đùa ầm ĩ một trận, cũng hòa tan một chút ưu phiền.
Trong mắt gã râu rậm không khỏi lộ ra một ý cười, biểu tình không khỏi hòa hoãn đi, lại nhìn về phía trước, nới lỏng tâm thần ra.
Đúng vậy:
Sáng nay vui vẻ say chè chén, phiền muộn ngày mai ngày mai tính,
Quản chi những kẻ ngóng lên trời, muốn hỏi hồng trần bao giờ yên.
"Úc oa úc!"
Trong rừng cây, ba thân ảnh xẹt qua thật nhanh, đúng là gã râu rậm mang theo hai tiểu hài tử lao đi.
Ba người đi nhanh như gió, giống như chim nhạn lướt đi, phiêu phiêu hốt hốt, ưu nhã tuyệt đẹp. Không có ai sẽ nghĩ đến, hai hài tử choai choai cư nhiên cũng có thân thủ như vậy.
Tới chỗ đất trống, ba người dừng lại, ngữ khí gã râu rậm nghiêm túc nói:
- Bộ thân pháp này tên là « Thiên Tường Thiểm », có thể giúp cho các ngươi thêm linh hoạt trong việc tránh né công kích của địch nhân. Nửa năm luyện tập, hôm nay thân pháp của các ngươi cũng có chút thành tựu. Hiện tại, ta liền bắt đầu dạy các ngươi một thứ mới.
Dứt lời, gã râu rậm đi tới trước mặt một khối cự thạch, không cần chuẩn bị gì, đưa tay đánh là một kích.
"Khí cơ - bồng - bồng - "
"Oanh -"
Sau ba tiếng vang nhẹ, khối nham thạch thật lớn không có chút dấu hiệu báo trước liền nổ bung ra, đá vụn bị văng ra chưa tới nửa trượng đã hóa thành phấn vụn.
Một kích ba phát, tuy ba mà một, lực nặng vạn quân. (30 cân = 1 quân - DG)
"Lợi hại... Thật lợi hại!"
Tiểu Vũ cùng với Nữu Nữu trợn mắt há hốc mồm, mặt dù bọn họ đã biết gã râu rậm rất lợi hại, bất quá tới mức này thì chưa từng thấy qua.
Nuốt một ngụm nước bọt, Tiểu Vũ cố nén kích động hỏi:
- Đại... Đại thúc, mới vừa rồi là võ công gì?
- Lực lượng vạn quân, chỉ có ở « Phá Kình »!
Gã râu rậm đứng chắp tay, oai nghiêm như một vị nhất phái đại tông sư.
- Ta học ta học, đại thúc mau dạy ta, mau dạy ta đi.
- Nữu Nữu cũng muốn học.
Tiểu Vũ xông xáo, Nữu Nữu cũng không cam lòng yếu thế.
Hai đứa hài tử đều bị khí thế gã râu rậm làm cho rúng động, đều tự nhủ:
- Nếu mình có một nửa sự lợi hại của đại thúc râu rậm, vậy sau này còn ai dám khi dễ chính mình?
Đã có mục tiêu, lại có gã râu rậm dạy dỗ, tự nhiên là đại thúc râu rậm.
Vẻn vẹn một buổi sáng, Tiểu Vũ và Nữu Nữu đã nắm giữ cách khống chế lực đạo cơ bản. Đương nhiên, lấy lực lượng hiện tại của bọn họ, muốn phát kình thì còn cần luyện thêm một đoạn thời gian dài.
Giờ ngọ giữa trưa, ba người vừa trở lại ngõ thôn, một vị lão hán có râu mép đã chờ chực sẵn.
- Đại huynh đệ, các ngươi đã trở về.
Lão hán nhiệt tình chào đón, gã râu rậm không khỏi có chút kỳ quái hỏi:
- Miêu đại gia, có chuyện gì không?
- Có chuyện, có chuyện vui, chuyện rất vui.
Lão hán cười nói:
- Trong thôn hôm nay có quý nhân tới chơi, chính là đang chờ các người.
- Quý nhân?
Gã râu rậm giật mình, ý niệm xoay chuyển:
- Thiên Tỉnh Thôn vô cùng nghèo khó, tại sao có thể có quý nhân đến đây? Chẳng lẽ...
Lão hán tiếp lời:
- Đại huynh đệ không nghĩ tới sao, đúng là Lưu gia lão Nhị đã trở lại. Không nghĩ tới tiểu tử này đi ra ngoài đã nhiều năm như vậy, còn có một ngày trở lại... Đáng tiếc Lưu gia của lão Ngưu chỉ còn có mình hắn mà thôi, ài!
- Nguyên lai là hắn!
Đối với Lưu gia lão Nhị này, gã râu rậm cũng đã nghe người trong thôn nói qua một ít.
Đại khái là mười năm trước, sau ngày thứ năm gã râu rậm được ngư dân cứu lên, trong thôn có chừng hai vị tráng niên bị quan phủ bắt đi, mà một người trong đó đúng là Lưu Thiên Phúc. Sau lần đó, hai vị lão nhân của Lưu gia đau buồn tích tụ dần trong lòng, cuối cùng bệnh nặng không qua khỏi, rời bỏ nhân thế. Lúc ấy, gã râu rậm còn đang hôn mê, bộ dạng như không thể sống nổi cũng không sai biệt lắm. Nếu không mà nói, nói không chừng hắn cũng bị quan binh mang đi.
- Đi thôi, chúng ta đi nhìn xem.
Trong gian phòng nhỏ hẹp, chất đầy lễ vật lớn nhỏ.
Gã râu rậm đẩy cửa vào, chỉ thấy một vị trung niên nam tử chừng ba mươi tuổi đang ngồi bên trong... Một thân trang phục màu xanh, dáng người khôi ngô có vẻ mạnh mẽ, giữa hai đầu lông mày có một vết sẹo dữ tợn, cả người nhìn qua có vẻ hung ác sát khí.
- Ngươi chính là vị huynh đệ lúc trước được mọi người cứu lên sao?
Lưu Thiên Phúc nhiệt tình chào hỏi về phía ba người, giống như là thân nhân nhiều năm không gặp vậy.
Đối phương làm như thế, khiến cho gã râu rậm có chút ngoài ý muốn, chẳng qua là biểu tình cũng không có thay đổi:
- Lưu huynh mạnh khỏe, tất cả mọi người đều gọi ta là gã râu rậm.
- Hảo hảo hỏa, huynh đệ râu rậm.
Lưu Thiên Phúc cười cười, ngay sau đó ánh mắt lại rơi vào trên người hai đứa hài tử nói:
- Đây chính là Tiểu Vũ cùng với Nữu Nữu sao? Nhớ lúc trước, khi hai người chúng ta rời đi, các ngươi một đứa thì còn bận tả, một đứa thì còn chưa cai sữa a, không nghĩ tới bây giờ đã lớn như thế này. Mười năm chỉ như chớp mắt, thời gian trôi qua thật đúng là rất mau.
Trong tiếng nói, Lưu Thiên Phúc không khỏi có chút cảm khái!
- Người, người thật sự là Lưu nhị thúc?
Tiểu Vũ kinh ngạc đánh giá nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt, bất giác gợi lên một chút ký ức còn bé.
"Ha ha ha!"
Lưu Thiên Phúc cười to nói:
- Tiểu oa tử nhà ngươi từng tè trên người của ta, hiện tại cũng còn mùi khai này, tới đây ngửi thử có đúng không nào.
Có mùi hay không thì gã râu rậm không biết, bất quá mùi huyết tinh trên người Lưu Thiên Phúc đúng là rất mạnh, xem ra đối phương cũng không phải là một cao thủ bình thường.
- Lưu nhị thúc, ngài không phải là bị quan binh bắt đi sao? Tại sao có thể trở về? Còn có Dương thúc đâu? Người có trở về đây hay không?
Tiểu Vũ tò mò nhìn chằm chằm Lưu Thiên Phúc, trong lòng vừa rung động, vừa tràn đầy nghi vấn. Theo hắn biết thì những người đã bị quan binh bắt đi thì không ai có thể sống sót trở về... Chí ít, hắn còn chưa gặp qua tình huống này...
- Dương đại ca hắn không trở về được.
Lưu Thiên Phúc thở dài nói:
- Năm đó chúng ta bị quan binh bắt đi, nhưng lại không cam lòng bị người ta nô dịch, cho nên tìm một cơ hội trốn ra khỏi dịch doanh, chỉ tiếc Dương đại ca không thể kiên trì tới lúc cuối cùng. Về sau ta gặp gỡ được một vị đại ca kết bái, hơn nữa còn học được một thân bản lãnh, cuối cùng mới có được miếng ăn như ngày hôm nay.
Lưu Thiên Phúc vừa nói xong, trong mắt có chút ảm đạm, có thể tưởng tượng được lúc đó gian khổ và chua xót bực nào.
Hai người ngồi xuống, Nữu Nữu lại châm trà, không khí có chút hòa hợp.
Sau khi tán gẫu một hồi, Lưu Thiên Phúc liền chuyển chủ đề:
- Huynh đệ râu rậm, ta đây có một chuyện tình muốn cùng người thương lượng.
- Mời nói.
Gã râu rậm đã sớm đoán được, đối phương quay về thôn hẳn là không chỉ đơn giản như vậy, cho nên hắn cũng không thấy điều gì ngoài ý muốn.
Lưu Thiên Phúc nhìn Tiểu Vũ nói:
- Tiểu Vũ hài tử này, hiện tại cũng đã mười hai tuổi rồi, cũng nên vì hắn tính toán chuyện sau này một chút.
"Tư."
Gã râu rậm gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Trong những gia đình nghèo khổ, mười hai tuổi xác thực cũng cần phải gánh một phần trách nhiệm trong gia đình.
Thấy đối phương gật đầu, Lưu Thiên Phúc cao hứng nói:
- Huynh đệ râu rậm, ta là nghĩ như vậy, ta muốn để cho hai đứa hài tử này theo ta đi xông xáo, sau này cho dù là không thể trở nên nổi bật, thì so với người bình thường cũng tốt hơn trăm ngàn lần.
Hai đứa hài tử nghe vậy đầu tiên là sửng sốt, sau đó muốn mở miệng cự tuyệt, nhưng dưới ánh mắt của gã râu rậm cũng phải đem lời nói nuốt vào, lặng lẽ đứng ở một bên.
Gã râu rậm không có đáp ứng, ngược lại hỏi:
- Đây là ý tứ của ngươi? Hay là ý tứ của đại gia nhà ngươi?
- Này...
Mục quang Lưu Thiên Phúc ngưng tụ, nhất thời cảm thấy một loại áp lực không tên. Theo trực giác của hắn, nam nhân trước mắt cũng không đơn giản như trong tưởng tượng.
Lưu Thiên Phúc cười cười xấu hổ:
- Huynh đệ râu rậm quá lo lắng rồi, mang bọn Tiểu Vũ đi tự nhiên là ý tứ của đại gia. Người cũng biết, hai đứa hài tử này chính là mệnh căn của người trong thôn, ta nào dám có chủ ý vào bọn hắn a?
Gã râu rậm lại hỏi:
- Vậy ngươi tính toán an trí bọn họ như thế nào?
- Về việc này xin huynh đệ yên tâm!
Nói đến an trí, Lưu Thiên liền tự tin nói:
- Thiên Hùng Bang chúng ta chính là đệ nhất thế lực ở đông cảnh, trực thuộc của Thiên Địa Minh, cho dù là quan phủ cũng phải kích chúng ta ba phần. Lưu nhị ta ở Nam Hùng Thành có vai vế không tệ, tuyệt đối sẽ không bạc đãi hai đứa hài tử này. Hiện tại thiên hạ đại loạn, chỉ có đầu nhập vào một thế lực cường đại mới có thể sinh tồn được.
Có thể sống sót ở trong loạn thế, Lưu Thiên Phúc quả thật có vài phần bản lãnh. Nhưng gã râu rậm cũng không hi vọng, Tiểu Vũ và Nữu Nữu là hai hài tử đơn thuần lại phải dính vào sự phân tranh giữa các thế lực.
Cho nên, gã râu rậm khoát tay nói:
- Bọn họ đang sống rất tốt, ta cũng không hi vọng bọn họ có nguy hiểm gì.
Lưu Thiên Phúc có thể nhận thức được sự lo lắng của đối phương, bởi vậy kiên nhẫn khuyên:
- Huynh đệ râu rậm, người ta sống ở đời, há có ai có thể sống thuận buồm xuôi gió cả đời? Người có thể bảo hộ bọn họ hôm nay, nhưng người có thể bảo hộ bọn hắn cả đời sao? Chim ưng khi trưởng thành, đều muốn tự mình bay lượn cả.
- Mấy lão thúc thúc cũng đồng ý với ta, bọn họ đều hi vọng hai đứa hài tử này có thể trở nên nổi bật, cho nên mới nhờ vả ta dẫn bọn hắn đi ra ngoài đời, chẳng lẽ người nguyện ý để bọn hắn làm con rùa rút đầu cả đời ở nơi này?
Gã râu rậm vẫn trầm mặc, Lưu Thiên Phúc lập tức đánh sắt khi còn nóng:
- Huynh đệ râu rậm, ta biết người muốn tốt cho hai đứa hài tử này, nhưng người cũng không thể ích kỉ như vậy a! Chí ít, người cũng phải cấp cho bọn họ quyền lựa chọn con đường của mình chứ?
Nhìn một chút hai đứa hài tử đang im lặng một bên, gã râu rậm cũng có chúng động lòng. Đi ra nơi này, cũng là một lựa chọn không tệ.
- Lưu huynh nói có lý, bất quá chuyện liên quan tới tiền đồ của hai đứa hài tử này, ta còn muốn nghĩ kĩ một phen.
"Thiên Diệp Sơn Trang" thành lập ở phía bắc của Phúc Châu Thành, chính là thế lực lớn nhất bên trong Phúc Kiến, cũng là trú địa ngoại vi của Thiên Địa Minh.
Trước cửa sơn trang, những người canh gác lười nhác tựa vào tượng đá ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại đùa bỡn binh khí trong tay, tựa hồ như rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nghĩ đến cũng đúng, Thiên Địa Minh hôm nay chính là hùng chủ một phương, cho dù là trú địa ngoại vi thì thực lực cũng không thể khinh thường. Chỉ cần không phải là người đui mù, thì ai lại dám xông loạn vào nơi đây? Đương nhiên, nếu quả thật có cao thủ tới quấy rối, mấy tiểu lâu la như bọn họ cũng không thể ngăn cản.
So sánh với sự lỏng lẻo bên ngoài, bên trong sơn trang kỷ luật hết sức nghiêm minh, ngay ngắn rõ ràng.
Hàng loạt trạm gác ẩn hiện trải rộng khắp trang viên, không để sót một khe hở! Khí tức mỗi người đều được nội liễm, con ngươi để lộ thần quang, ngay cả gia đinh cũng có thân thủ linh mẫn, cước bộ nhẹ nhàng, tuyệt đối không phải là hạ nhân tầm thường có thể so sánh được.
Tuyết rơi thành lớp dày, ánh nắng tươi sáng, khiến cho ngân trang giống như được xây bằng gạch xanh ngói ngọc.
Lúc này, ở bên trong đình phía sau hậu viện đầy trúc lay động, một già một trẻ ngồi đối diện nhau, trên tay đang cầm những quân cờ đen trắng, vẻ mặt chuyên chú nhìn vào bàn cờ.
Lão giả tuổi gần thất tuần, tóc bạc da nhăn, thân vận áo bào màu đen, không giận mà có uy, đúng là chủ nhân của Thiên Diệp Sơn Trang, cao thủ cảnh giới tiên thiên - Diệp Thiên Tầm.
Ngồi ở đối diện là một nam tử trẻ tuổi tác phong nhanh nhẹn, một thân cẩm y, tay cầm quạt xếp, tướng mạo nhìn không quá hai mươi, nhưng lại có một loại khí chất trầm ổn nho nhã, hắn chính là cháu trai duy nhất của lão giả - Diệp Thiên Hằng.
Diệp Thiên Hằng tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trí tuệ lại hơn người. Hắn tinh thông bày mưu tính kế, thiên hạ vô song... Ở trong thời loạn thế này thì hắn có địa vị không nhỏ ở Thiên Diệp Sơn Trang, trừ bỏ một chút thực lực ra, hắn còn một tay chủ trì đại cục ở phía sau. Chỉ là, có một điều duy nhất mà Diệp Thiên Tầm cảm thấy tiếc nuối, Diệp Thiên Hằng từ nhỏ thể chất đã yếu đuối, gân cốt dễ vỡ, căn bản là không thể nào tập võ được, thậm chí so với người bình thường cũng còn không bằng. Có lẽ, cái này gọi là trời cao đố kỵ anh tài sao!
"Ba!"
Cờ trắng đánh xuống, cờ đen lập tức bị vây, đại cục đã định.
- Hay tuyệt! Hay tuyệt!
Diệp Thiên Tầm khổ não lắc đầu, mở miệng nói:
- Tiểu tử ngươi đi ra ngoài một chuyến, kỳ nghệ tăng trưởng cũng không ít a! Nhưng lão phu có điều không rõ, làm sao ngươi biết được ta sẽ bỏ qua nhưng quân cờ đen ở trung tâm? Cờ trắng của ngươi rõ ràng là phân bố tán loạn, vậy mà còn có thể vây lấy cờ đen của ta, cuối cùng kết thành một phiến vững chắc, đúng là chỉ sai kém một nước thôi a!
Nghe được lão nhân kêu khổ, Diệp Thiên Hằng không nhanh không chậm thưởng thức một ngụm trà, sau đó cười nói:
- Thế cờ của gia gia tuy sắc bén, mỗi nước đi đều vững chắc, chẳng qua là chưa nắm chắc được đại cục. Kỳ thực, Thiên Hằng cũng không biết gia gia muốn bỏ qua gì, chỉ bất quá ta đã sớm bày ra bố cục ngầm, nhìn như tán loạn, kì thực là nhằm che dấu quân tiên phong. Bên đen tất bại, cho dù là có những quân cờ ở trung tâm hay không cũng vậy cả.
Nghe cháu trai lý giải một phen, Diệp Thiên Tầm không khỏi cảm khái:
- Ai! Xem ra ta đã a! già rồi, trước kia thắng thua luôn bình quân, hiện lại xem ra muốn thắng thật là khó
- Kỳ nghệ của Thiên Hằng đều do gia gia truyền thụ cho, cho dù là thua, thì cũng chỉ là thua trên tay mình, gia gia cần gì phải tự giễu mình. Nếu Thiên Hằng nếu sớm biết thế này, hôm nay đã không cùng gia gia đánh cờ rồi.
Diệp Thiên Hằng biết lão nhân không thật sự phát cáu, chẳng qua là thuận theo lão nhân làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Quả nhiên, Diệp Thiên Tầm cũng không dây dưa thêm, vẻ mặt vui tươi hớn hở nói:
- Lão phu biết tiểu tử nhà ngươi thông minh, ngay cả gia gia ngươi cũng dám trêu chọc, thật sự là đáng đánh mà!
- Ha ha ha!
Vừa vui đùa một trận, Diệp Thiên Tầm đã đổi thành một bộ mặt nghiêm túc nói:
- Thiên Hằng, lần này đi tổng đàn, hội chủ có truyền lời gì về hay không?
- Có.
Diệp Thiên Hằng nghiêm mặt nói:
- Hội chủ kỳ thực đã âm thầm an bài, chúng ta không cần lo lắng quá mức, chỉ cần chuẩn bị thỏa đáng cho Thánh Vực tổng tuyển cử là được rồi. Bất quá hội chủ có nhắc nhở, tranh đấu thiên đạo không phải là chuyện chúng ta có thể nhúng tay vào, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, chúng ta nhất định phải xử lý cẩn thận, nếu như vô pháp khống chế cục diện, chúng ta phải lập tức đình chỉ tất cả hoạt động ở Phúc Châu, tránh khỏi những nguy biến lớn.
Diệp Thiên Tầm cười khổ nói:
- Chẳng lẽ hội chủ khẳng định là sẽ có chuyện phát sinh?
Diệp Thiên Hằng trầm ngâm nói:
- Cái này gọi là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Hiện giờ các thế lực ngầm đang rục rịch mãnh liệt, Thánh Vực tổng tuyển cử lần này chắc chắn sẽ không yên bình được, cho dù là chúng ta không muốn ra mặt, nhưng cũng phải nhìn xem người khác có đồng ý hay không.
"Ài!"
Diệp Thiên Tầm nặng nề thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Vị chấp sự nào cũng hi vọng Thánh Vực tổng tuyển cử tổ chức ở chỗ của mình, chỉ có lão phu là liên tục từ chối, không nghĩ tới chuyện này cuối cùng vẫn là rơi vào trên đầu lão phu, thật là thiên ý khó lường a!
Dừng một chút, lão nhân lại hỏi:
- Thiên Hằng, ngươi nói Trung Nguyên lớn như vậy, hội chủ vì sao lại chọn Phúc Châu chúng ta? Những địa phương khác không được sao?
- Xác thực là không được.
Diệp Thiên Hằng lắc đầu nói:
- Hiện tại các đại thế lực minh tranh ám đấu, thời kỳ mẫn cảm như vậy, cho nên chuyện của Thánh Vực nhất định phải lo cho chu tất. Đây là đại công, lại càng là đại phiền. Thứ nhất, những người tham gia tranh đấu không ngừng, cục diện hỗn loạn khó khống chế. Thứ hai, tiếp đãi tu sĩ không thể có nửa điểm sai lầm, nếu không rất có thể dẫn tới họa diệt tộc. Còn có những thế lực khác giương giương mắt hổ nhìn vào chúng ta, thật sự là rất khó xử lý.
Diệp Thiên Tầm tiếp lời:
- Mà Phúc Châu Thành chúng ta có hoàn cảnh tương đối ổn định. Không có tranh đấu hỗn loạn, không có sự kiềm chế của quan phủ, lại là một đầu mối kinh tế then chốt, không có ai lại có ý định phát triển chiến tranh tới đây. Bởi vậy đúng là địa phương thích hợp nhất cho Thánh Vực tổng tuyển cử...
Hơi dừng lại, mục quang lão nhân mang theo ý cười nhìn vào trên người Diệp Thiên Hằng:
- Mà thêm nữa, còn không phải vì hội chủ tín nhiệm đối với Thiên Hằng sao?
Diệp Thiên Hằng cười cười một cách cổ quái, trong lòng có chút cảm khái. Nhớ ngày đó, thế lực ở nơi này là do một tay hắn loại trừ, vốn tưởng rằng có thể đổi được một chút thanh tịnh, không nghĩ tới cuối cùng lại bị kẹt ở chính giữa.
Diệp Thiên Tầm hơi có chút oán trách nói:
- Hội chủ thật đúng là coi trọng chúng ta!
"Khụ khụ - khụ - khụ -"
Một trận ho khan kịch liệt, khuông mặt Diệp Thiên Hằng đột nhiên giống như không còn chút máu, con mắt đỏ lừ.
Diệp Thiên Tầm thấy thế liền cả kinh, vội vàng đi tới phía sau Diệp Thiên Hằng, đem một đạo tiên thiên chân khí truyền vào thể nội của đối phương.
Một lúc lâu sau, Diệp Thiên Hằng từ từ khôi phục khí sắc, thở ra một ngụm trọc khí thật dài:
- Tạ ơn gia gia, Thiên Hằng đã tốt hơn nhiều.
Mặc dù Diệp Thiên Hằng cố gắng ra vẻ hồi phục, bất quá cũng không thể che dấu được bệnh trạng trên khuôn mặt.
Diệp Thiên Tầm thấy vậy, trong lỗ mũi có một trận chua xót:
- Thiên Hằng, cũng là gia gia vô dụng, không có biện pháp chữa khỏi bệnh của ngươi.
Diệp Thiên Hằng bất mãn nói:
- Gia gia, ta nào có bệnh gì, chẳng qua là thân thể có chút hư nhược thôi.
- Nếu ngươi có thể tập võ, bằng vào trí tuệ và ngộ tính của ngươi, tất nhiên sẽ được tu sĩ của Thánh Vực chọn trúng, thành tựu tuyệt đối không thể nhỏ được... Bất quá tranh đấu giữa tu sĩ lại càng hung hiểm, nếu như ngươi có gì bất trắc, lão phu há có thể an lòng được?
Càng nghĩ lại càng thấy đáng tiếc, đồng thời còn có sự áy náy thật sâu.
Diệp Thiên Hằng chẳng hề để ý nói:
- Gia gia hà tất nói như vậy, người ta có câu, người người ai cũng có mệnh của mình, phải tự biết quý lấy, nếu như vận mệnh đã như vậy, ta cũng không cần cưỡng cầu. So sánh với rất nhiều người bất hạnh, ta kỳ thực còn tốt hơn nhiều, gia gia hà tất phải lo lắng như thế?
Diệp Thiên Tầm trừng mắt nói:
- Ngươi nghĩ thoáng thật giỏi, nhưng Diệp gia chúng ta chỉ còn có mình ngươi là người nối dõi, lão gia hỏa ta có thể không quan tâm sao? Ngươi cũng đã trưởng thành rồi, đã tới thời điểm thành gia lập thất, hiện tại sự việc sơn trang cũng đã ổn định, ta cũng nên vì ngươi tính toán một chút. Chờ tổng tuyển cử lần này qua đi, lão phu sẽ tự mình tìm một cô gái tốt cho ngươi...
"Lão nhân lại bất đầu giảng bài!"
Diệp Thiên Hằng thông minh lựa chọn im lặng giống như chỉ là ngoại vật.
Một lát trôi qua, Diệp Thiên Tầm thu hồi lại tâm tư, tự giễu nói:
- Thôi ngươi cứ tự lo cho mình đi, lão gia hỏa ta cũng không không quản thì hơn.
- Ha ha, gia gia sao lại nói như vậy.
- Nghĩ cho kĩ, ta thấy chuyện của mình ngươi thì ngươi tự mình làm chủ vẫn hơn.
- Cảm ơn gia gia.
Ông cháu vui vẻ hòa thuận, lúc này quản gia từ đàng xa đi tới.
- Khải bẩm trang chủ, thiếu trang chủ, ngoại vi quản sự Phùng Hải đang ở ngoài cầu kiến.
Lúc này, Phùng Hải đang ngồi một cách quy củ ở ghế ngồi của khách, không dám tùy ý đi lại. Thỉnh thoảng lại nhìn quanh, mục quang khó che được vẻ hâm mộ.
Đồ sứ tranh chữ cổ, gia cụ điêu khắc tinh xảo, rèm khâu hạt châu, bình phong bằng bạc...
Toàn bộ bố trí bộc lộ vẻ thanh khiết văn nhã, cách thức mới mẻ, lại không mất đi vẻ hoa lệ.
Thiên Diệp Sơn Trang quả thật có khí phái, chỉ là một thiên sảnh nho nhỏ, nhưng lại hào phóng sang trọng như thế. Những nơi khác hẳn lại càng thêm nguy nga lộng lẫy.
Ngoài phòng có tiếng cước bộ truyền đến, Phùng Hải vội vàng vội vàng thu hồi tâm thần, ngay ngắn ngồi, trong mắt không để lộ chút dị thường nào.
Người chưa thấy, lễ đã đi trước. Phùng Hải thình lình đứng dậy, cung kính cúi đầu chào.
Vừa dứt lời, liền thấy Diệp Thiên Tầm và Diệp Thiên Hằng một trước một sau đi vào đại đường...
- Được rồi, nơi này không có người ngoài, Phùng quản sự ngồi xuống nói chuyện đi.
Diệp Thiên Tầm thản nhiên phất phất tay, tùy ý ngồi vào một cái ghế.
Chậm rãi ngồi xuống, nội tâm Phùng Hải có chút thấp thỏm, hắn cũng không dám làm theo lời của đối phương, cung kính nói:
- Hồi bẩm trang chủ, thuộc hạ đã điều tra ra, ba người gây chuyện hôm trước hiện giờ đang ở một khách điếm của thương nhân.
- Nga, xem ra bọn họ tạm thời không muốn đi sao?
Diệp Thiên Tầm thấy nghi hoặc, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.
- Trang chủ cơ trí!
Phùng Hải cười phụ họa:
- Dạ, thuộc hạ đã hỏi thăm qua chưởng quỹ, tên mà ba người bọn họ dùng để đăng ký chính là: Thích Minh Hữu, Thiên Sinh, A Đồ. Mà Thích Minh Hữu chính là vị thiếu niên thần bí mà thuộc hạ đã báo lên, còn hai người khác đều làm việc theo ý của hắn.
- Thích Minh Hữu?
Diệp Thiên Tầm hơi trầm ngâm, sau đó lại nhìn về Diệp Thiên Hằng, đối phương cũng khẽ lắc đầu nói:
- Hiện tại trong giang hồ, ta còn chưa nghe nói qua cao thủ nào họ Thích, bất quá thiên hạ to lớn, cao thủ là ẩn sĩ cũng không ít. Mà cũng có thế bọn họ là những thiếu niên mới ra đời dùng tên giả để che dấu tai mắt người, có mục đích gì khác. Đương nhiên, nếu nhìn vào hành động trực tiếp động thủ của bọn họ trong thành, ta càng tin tưởng rằng bọn họ thuộc loại người thứ hai.
Đối với phán đoán của Diệp Thiên Hằng, Diệp Thiên Tầm luôn luôn tin tưởng, lúc này mới nới lỏng cổ họng nói:
- Không quản tên thật tên giả, thương nhân cao nhân, nếu bọn họ muốn lưu lại, hi vọng đừng ở chỗ này vào thời khắc mấu chốt gây ra thêm nhiễu loạn gì là tốt rồi.
Thánh Vực tổng tuyển cử sắp diễn ra, Phúc Châu Thành hiện tại cũng không an ổn như bình thường. Các đại thế lực giăng trải khắp nơi, quan hệ phức tạp, có thể nói là thời kỳ bấp bênh, một khi xuất hiện hỗn loạn, vậy đối với toàn bộ Phúc Châu Thành chắc chắn sẽ tạo thành đả kích có tính hủy diệt. Mà Diệp Thiên Hằng thân là chủ sự, tự nhiên không muốn thấy chuyện như vậy phát sinh.
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi, chúng ta chuẩn bị chu tất là đươc.
Diệp Thiên Hằng biểu hiện thập phần hờ hững. Diệp Thiên Tầm đối với cháu trai duy nhất của mình cũng là không có cách nào, đành phải chuyển lời:
- Phùng quản sự, các ngươi còn tra được những gì? Nói tiếp đi...
Nghe lão trang chủ hỏi, Phùng Hải vội vàng nói:
- Hồi trang chủ, thuộc hạ đã thăm dò qua tất cả thuyền bè, quả thật có một con thuyền chở hàng từ Lưu Ly tới, chẳng qua là lai lịch của chiếc thuyền này tới bây giờ còn chưa rõ ràng lắm, nhưng sau lưng hẳn là có chút thế lực.
Diệp Thiên Tầm hiếu kỳ nói:
- Lưu Li Đảo luôn luôn khép kín, có rất ít thương nhân buông bán bằng đường thủy, chiếc thuyền hàng này rốt cuộc là chở gì?
- Nghe nói là đại lượng hàng da thì phải!
Phùng Hải trả lời một câu, tiếp theo là ảo não nói:
- Chúng ta phái không ít người tiếp cận, nhưng những thủy thủ trên thuyền kia đều là cao thủ, người của chúng ta căn bản là dò không ra.
- Cao thủ?
Diệp Thiên Tầm cau mày nói:
- Là cao thủ dạng gì?
- Đây...
Phùng Hải tỉ mỉ hồi tưởng nói:
- Người của chúng ta còn không có tới gần đã bị phát hiện, căn bản là ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có. Về sau Phong Tứ gia tự thân xuất mã, chỉ là ngài cũng không nhìn thấu được sâu cạn của những người đó, bảo chúng ta... Tốt nhất không nên vọng động.
- Ngay cả lão Tứ cũng nhìn không thấu?!
Diệp Thiên Tầm nheo mắt, hiển nhiên là bị tin tức này kích thích không nhỏ.
Phải biết rằng, Phong Tứ gia chính là người đúng hàng hai của Thiên Diệp Sơn Trang, đã đạt tới tiên thiên cảnh giới, cao thủ như thế lại nhìn không thấu một đám người, há lại là chuyện bình thường?!
Diệp Thiên Hằng đùa bỡn quạt trong tay một phen, không sợ hãi nói:
- Phúc Châu Thành hiện tại cao thủ như mây, có nhiều hơn một hai người cũng có là gì, dù sao tranh đấu của tu sĩ, cũng không đến lượt chúng ta xuất đầu, chỉ cần chúng ta chuẩn bị sẵn sàng một đường lui là ổn rồi. Còn chuyện những kẻ đục nước béo cò gây tai ương cho tôm cá cũng khó mà quản được.
Tai ương cho tôm cá!
Diệp Thiên Hằng tuy nói không rõ ràng, nhưng Diệp lão gia tử như thế nào lại không rõ ý tứ trong đó, lập tức đứng lên nói:
- Lão phu biết, có không ít ánh mắt nhìn chằm chằm vào khối thịt béo Phúc Châu này, nhưng lão phu cũng không phải là hạng người tùy ý cho kẻ khác định đoạt, nếu như có kẻ dám phóng hỏa ở chỗ lão phu, lão phu cũng không tiếc việc ngọc đá cùng tan...
Lời nói hung hãn vừa ra khỏi miệng, không khí trong đại sảnh nhất thời ngưng trọng không ít.
Phùng Hải cực kỳ cẩn thận nói:
- Trang chủ, ngài thấy chúng ta có cần phái người trông chừng những kẻ ngoại lai này.
Diệp Thiên Tầm khoát tay nói:
- Đối phương nếu là cao thủ, các ngươi há có thể có đất dụng võ? Nếu như khiến cho đối phương nghi kỵ, lúc đó cái được còn không đủ cái mất!
- Nhưng...
Phùng Hải còn muốn nói gì, Diệp Thiên Tầm đã cắt ngang:
- Chuyện này cứ như vậy mà định, các ngươi tuyệt đối không nên đi trêu chọc những người này. Còn có chuyện lão phu không thể không cảnh cáo ngươi, các ngươi ở bên ngoài làm những sự tình kia, chớ để cho chúng ta biết được.
Phùng Hải nghe vậy liền đổ mồ hôi lạnh một trận, cuống quít giải thích:
- Kỳ thực... kỳ thực huynh đệ chỉ là muốn cuộc sống tốt hơn một chút, hiện tại là loạn thế, nói không chừng ngày nào đó chúng ta phải chuyển đi...
- Được rồi!
Diệp Thiên Tầm ngắt lời nói:
- Ta hiểu điều này, các huynh đệ nếu muốn kiếm chút chát ta cũng không quản, bất quá hành động thu liễm một chút, bây giờ là thời điểm Thánh Vực tổng tuyển cử, nếu như các ngươi đắc tội phải người không nên đắc tội, đến lúc đó hãy tự giữ lấy thân đi.
Thấy lão trang chủ không có ý định truy cứu, Phùng Hải thở phào một hơn thật to, trong lòng càng thêm cận thận, ngày sau ít làm chuyện này để cho thỏa đáng.
- Trang chủ, có chuyện xảy ra.
Đúng lúc này, một gã hộ vệ đột nhiên xông vào đại đường, nửa quỳ nói:
- Hồi cáo trang chủ, Thiên La Tự Viện truyền đến tin tức, có không ít người trong võ lâm tụ tập ở bên ngoài, nói muốn cầu kiến đám người Vong Tình công tử.
- Cái gì?
Mọi người nghe vậy đều có vẻ mặt khác nhau.
Phùng Hải thì kinh ngạc, Diệp Thiên Tầm thì sắc mặt đại biến, mà Diệp Thiên Hằng lại như có điều suy nghĩ.
Đám người Vong Tình công tử ở Thiên La Tự Viện tuyệt đối có rất ít người biết, võ lâm nhân sĩ đột nhiên tụ tập ở nơi này, trong đó tất có gì kỳ quái?
Suy nghĩ một chút, Diệp Thiên Hằng trầm giọng nói:
- Hôm qua Bộ gia huynh muội hành sự ở Trương Dương, bị người ta nhìn ra manh mối cũng chẳng có gì lạ. Ta lo lắng chính là người giấu mặt ở sau lưng, rốt cuộc là muốn làm gì.
- Ta cũng lo lắng bọn họ có mục đích khác.
Diệp Thiên Tầm nặng nề gật đầu, ngay sau đó lại nói:
- Bất kể như thế nào, trước tiên đi xem tình huống một chút rồi nói sau. Ngàn vạn lần không thể để cho bọn họ và tu sĩ nổi lên xung đột.