Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 520 : Sự cảnh giác của Trương Dương
Dịch: manhhungc600
Nguồn: Mê truyện
Núi Nga Mi thuộc về mạch núi Thục Sơn, nghiêm túc mà nói thì nơi đây đã đến địa bàn của Lý gia.
Nhưng nơi này cũng không phải là chỗ Lý gia quan tâm, nơi này bị khai phá quá nghiêm trọng, đã sớm không còn là chốn ẩn cư tịnh thổ, dù là đám người tu luyện nội kình nơi khác thì cũng rất ít tới chỗ này.
Sau khi đi dạo một ngày trên núi Nga Mi, cảm thụ một lần văn hóa Phật giáo, ba người đám Trương Dương liền lập tức xuất phát.
Bọn hắn tới núi Nga Mi cũng chỉ là tham quan cho biết, cảm giác mà núi Nga Mi mang lại cho bọn hắn còn không bằng Đại phật ở Nhạc sơn, Đại phật khiến Long Phong có được cảm ngộ, nơi này lại không có.
Nói đến Long Phong thì y quả cũng là có chút lòng tham, tỉnh ngộ ở đâu ra nhiều như vậy, y có thể gặp một lần cũng đã là cơ duyên lớn lao rồi.
Từ núi Nga Mi một mạch thẳng hướng tây bắc, sau một ngày ba người liền đến núi Thanh Thành, Lý Trường Phong chính là đi về hướng này, cũng không biết bây giờ ông ta đã tới nhà chưa, đã vì bọn hắn mà chuẩn bị kỹ càng hầu nhi tửu hay chưa.
Không ngừng lại ở núi Thanh Thành mà trực tiếp tiến về hướng tây bắc, vào đến trong địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Tỉnh Thanh Hồ ở vào khu vực tây bắc, đây đã là vùng dân cư thưa thớt.
Chiếc xe hàng hai thùng kia vẫn theo bọn họ, Long Thành đã trả tiền xe rất cao nên người ta cũng vui vẻ đi theo một tài chủ như vậy.
Cái thùng xe vốn rất rộng rãi kia hiện tại đã chất đầy đồ đạc hết một nửa khoang, đều là quà cáp Long Thành mua, mỗi một món đều có giá trị không nhỏ, những lễ vật này liền tiêu hao mất của anh ta không ít tiền.
- Trương Dương, tiền bối, đến phía trước không xa chúng ta liền tiến vào thảo nguyên rồi, đén đó trên đường sẽ càng vắng vẻ ít người!
Buổi trưa mấy người dừng lại nghỉ ngơi tại một thôn trấn, nơi này chỉ có một quán cơm rất bình dân, bọn họ liền dừng lại ở đây ăn cơm.
Lúc ăn cơm Long Thành chỉ vào bản mà nói với Trương Dương cùng Long Phong, trước đó bọn họ vẫn đều ở những chỗ phồn hoa, cho dù có ít người cũng sẽ không đến nỗi vắng vẻ, lúc ăn cơm nhất định có thể tìm được phố xá mà đặt chân.
Không giống như hiện tại, hai giờ chiều rồi mới tìm được một trấn nhỏ.
Không tiến vào vùng tây bắc thì không trải nghiệm được loại cảm giác đại địa rộng lớn thế này.
Long Phong nhìn bản đồ một chút, ngay sau đó cười nói:
- Không sao cả, cứ tiếp tục tiến lên là được, chúng ta đã chuẩn bị nhiều đồ đạc, không có chỗ đặt chân thì sẽ tự dựng lều vải, không phải có mang theo súng săn sao? Vừa khéo có thể chuẩn bị mấy món dân dã, tay nghề của Trương Dương nhưng là rất khá mà!
- Được, không thành vấn đề, tôi không sánh bằng Ngô Chí Quốc, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho các anh phải thất vọng!
Trương Dương khẽ mỉm cười gật đầu đồng ý.
Muốn nói tay nghề nấu nướng tốt nhất thì chính là Ngô Chí Quốc, đặc biệt là nhân tiện chế biến mấy món ăn dân dã thì so với Trương Dương tay nghề còn tốt hơn rất nhiều.
Đây cũng là bị bức ép, chính mình quá thích thú chuyện ăn uống mà người khác làm lại không thỏa mãn được khẩu vị nên chỉ có thể tự mình đi làm.
- Tốt lắm, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta vẫn cứ tiến về phía trước đi, đêm nay đi tới đâu sẽ dừng ở đó!
Long Thành lập tức gật đầu một cái, sở dĩ anh ta nói như vậy chính là lo lắng cho Trương Dương cùng Long Phong, lần này đi cùng bọn họ ở đều là khách sạn cao cấp, nay bỗng nhiên ở lều vải sợ bọn họ không quen.
- Chít chít chi!
- Ky ky ky!
Thiểm Điện và Vô Ảnh lúc này cũng đều kêu lên, hai ngày qua hai tên tiểu tử này vô cùng hoạt bát, đi tới chỗ nào cũng đều sẽ nhảy ra chạy quanh một phen.
Đối với bọn nó mà nói cơ hội ra ngoài để rèn luyện một cách thuần túy cũng rất ít , nhưng đáng tiếc bọn chúng có thông minh hơn nữa thì cũng chỉ là linh thú, lúc ở Đại phật Nhạc sơn cũng không có bất kỳ cảm ngộ nào, giờ thì chúng nó đều đang nghịch nước.
Bữa trưa lcũng không hấp dẫn gì mấy, ngay cả tài xế xe hàng đều không ăn gì nhiều, sau khi ăn uống đơn giản một chút thì mọi người liền tiếp tục xuất phát.
Tiếp đến trên đường xe cộ ngày càng ít đi, không giống trước đó đi trên đường khắp nơi đều là xe qua lại, mười mấy phút hay nửa giờ không gặp một chiếc xe nào cũng là rất bình thường.
Bốn phía xung quanh đường cái cũng không phải là ruộng nước hay nhà cửa, xa xa nhìn tới có thể thấy đại thảo nguyên mênh mông vô bờ, cỏ ở đây cũng không tính là cao, chỉ là một mảnh xanh mượt, trông như một tấm thảm lớn màu xanh lục.
Xe ít nhưng đường cũng không xấu, xe của bọn hắn chạy với tốc độ cũng không chậm, một mạch phóng nhanh về phía trước, lúc trời chạng vạng tối thì đã đi được mấy trăm km.
Buổi tối quả nhiên tìm không được chỗ dừng chân, Trương Dương cùng Long Phong cầm theo súng săn đi săn thú, Long Thành thì lại cùng tài xế xe hàng dựng lều vải.
Tổng cộng dựng lên ba cái lều vải, tài xế xe hàng có chỗ ngủ trên xe, ngủ trên xe đối với anh ta mà nói an toàn hơn chút.
- Ông chủ, kỳ thực nếu để cho tôi nói thì không nên đi như thế, đi xa hơn một chút đến đường cái Tây Thanh thì hay hơn, bên kia đường nhiều xe, cũng an toàn, bên này là đường mới sửa xong, người ít mà trên đường cũng không an toàn!
Tài xế xe hàng tên là Hoắc Lập, bốn mươi sáu tuổi, bình thường không nói gì cả, lúc dựng lều vải mới nhắc nhở Long Thành vài câu.
- Lão Hoắc, anh nói không an toàn là có ý gì?
Long Thành ngẩng đầu, hơi có chút kinh ngạc, bên này anh ta cũng chưa từng tới, chỉ là nghe nói qua một ít, đối với tình hình ở bên này cũng là không hiểu rõ lắm.
- Bên này có chó sói, bọn săn trộm, còn có đám người thuần túy dựa vào chặn đường người ta mà mưu sinh, vạn nhất gặp phải thì xe hàng này của ông liền không an toàn rồi!
Anh ta chỉ chỉ vào chiếc xe hàng của chính mình, những ngày qua anh ta vẫn theo giúp khuân hàng lên xe, biết Long Thành mua đều là quà cáp quý, đừng thấy trên xe đồ vật không nhiều, có thể so với mấy xe hàng bình thường anh ta sắp xếp gọn còn có giá trị cao hơn.
- Chặn đường à, tôi hiểu rồi, anh yên tâm đi, không có việc gì!
Long Thành trên mặt lại xuất hiện vẻ tươi cười, anh ta còn tưởng rằng không an toàn là cái gì, thì ra là nơi này cũng có cướp đường.
Kỳ thực cướp đường khắp nơi trên toàn quốc đều có, hiện tại đã đỡ hơn, mười năm trước thì lại càng nhiều, đám cướp đường này không hề giống giặc cướp trong truyền thuyết, vào nhà cướp của, giết người phóng hỏa.
Bọn họ thuần túy chỉ là cướp ít đồ, nếu như trên xe nhiều người, bọn họ còn có thể chủ động bỏ chạy.
Cũng có một số cướp đường hung hãn gần giống với cướp, nhưng loại người này đều sẽ bị chính quyền trấn áp, mấy năm gần đây hầu như đã biến mất, cũng chỉ có chỗ này xa xôi mới tồn tại một ít như vậy.
- Tôi biết các anh có súng săn, nhưng bọn chúng cũng có, nếu thật sự dùng đến thứ này cũng sẽ không tốt, cẩn thận mới là hơn!
Thấy Long Thành không nghe mình khuyên, lão Hoắc dù sao cũng hơi thất vọng, sau khi nói xong lại lầu bầu vài câu, giúp Long Thành dựng xong lều vải thì anh ta cũng liền trở về trên xe.
Đồ đạc không phải của anh ta, anh ta chỉ giúp việc vận chuyển, Long Thành không nghe thì anh ta cũng chịu.
Nơi này cướp đường cũng không phải là loại cùng hung cực ác chỉ giựt tiền không tiếc mạng như vậy, coi như thật sự gặp phải thì người ta cũng sẽ không cần cái xe chở hàng nhỏ rách nát này.
Tuy nói như thế nhưng nếu có thể không gặp phải thì vẫn là hơn, cánh lái xe đều rất kiêng kỵ đối với đám người này.
Anh ta cũng là trước đó chạy qua con đường này, mới biết được những chuyện đó.
Long Thành không biết suy nghĩ của anh ta, mà dù có biết cũng sẽ không lo lắng, trên xe có hai đại cao thủ, nếu mấy gã cướp đường muốn làm gì thì chi bằng tìm lọ đậu hũ vục mặt vô mà chết cho rồi.
Đừng nói Trương Dương cùng Long Thành, chỉ riêng Thiểm đã có thể đối phó với cả đám cướp đường, trong lòng anh ta thật không hề có một chút lo lắng.
Đám cướp đường này không xuất hiện thì còn may, nếu xuất hiện thì xui xẻo nhất định là bọn họ.
[/QUOTE]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 521 : Sự cảnh giác của Trương Dương
Dịch: manhhungc600
Nguồn: Mê truyện
Lều vải dựng xong, Long Thành lập tức nhóm lửa làm giá nướng, mới vừa làm xong những thứ này thì Trương Dương cùng Long Phong đã trở lại.
Với tốc độ của hai người , không cần súng săn thì con mồi nơi này cũng chạy không thoát, cầm súng săn chỉ là tạo dáng ra vẻ thuần túy dùng súng săn thú.
Hai người đi ra ngoài thời gian không lâu, nhưng thu hoạch rất phong phú, có tới sáu con thỏ rừng, hai con hoẵng con, ngoài ra bọn họ còn săn được một con hoàng dương, ở chỗ này hoàng dương cũng không thấy nhiều.
Con mồi thịnh soạn như vậy, ngay cả lão Hoắc cũng đều bị kinh động, đoạn bước xuống xe giúp bọn họ cùng thu thập những con mồi này.
Những đồ vật này đầy đủ cho bữa tối của bọn họ, trên xe của họ cũng mang theo chân giò hun khói, thực phẩm đồ hộp các loại, Long Thành lấy ra một ít, lại lấy một chai rượu cùng với Trương Dương nướng mấy món dân dã để bắt đầu bữa tiệc ngon lành.
Trương Dương nướng hai cái đùi dê rồi lại nướng hai con thỏ, đồ ăn nhiều như vậy mà cuối cùng vẫn là bị bọn họ ăn sạch, ngay cả lão Hoắc cũng có uống chút rượu, ăn không ít đồ.
Đây cũng là ngày đầu tiên bọn họ tiến vào thảo nguyên, mặc dù hơi “khô khan” nhưng ít ra ngày đầu cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, lúc này mỗi người vẫn đều có một cảm giác mới mẻ.
Ngày thứ hai sau bữa sáng đơn giản, mọi người liền tiếp tục chạy xe.
Càng đi về phía trước, xe cũng là càng ít nhưng các loại động vật trái lại thì càng ngày càng nhiều, sau hai ngày xuất phát thì bọn họ cũng coi như là đã đến địa bàn tỉnh Thanh Hồ.
Đường sá ở đây không còn dễ đi giống như trước đó, đều phải chạy xe rất cẩn thận, trên đường xe của họ còn bị hỏng một lần, cũng may lão Hoắc biết sửa xe, lại chỉ là hỏng nhẹ nên rất nhanh chóng liền được giải quyết.
Con đường như vậy thì lại có vẻ càng “khô khan” nhàm chán, lúc không có người, Trương Dương cùng Long Phong liền ở trên xe tu luyện, hai người đều nuốt vào một viên tinh huyết đan, hấp thu dược lực bên trong.
Về phần hai tiểu tử kia thì lúc này chỉ có thể thèm thuồng ngồi nhìn, chúng nó mấy ngày hôm trước mới ăn qua một lần, dược hiệu vẫn chưa được tiêu hóa xong, lúc này cho chúng nó thì chỉ là lãng phí.
- Đồng hương, đồng hương. . .
Long Thành đang lái xe, từ bãi cỏ phía trước đột nhiên chạy ra một người, quay về phía anh ta mà vẫy tay lia lịa.
Ở nơi hoang vu vắng vẻ này mà bỗng nhiên chui ra một người khiến Long Thành cũng sợ hết cả hồn, vội vàng đạp phanh dừng lại.
- Các người làm gì vậy?
Long Thành đi xuống xe, rất không vui mà hỏi người đón xe một câu, người đón xe là một anh chàng dáng vẻ chừng ba mươi tuổi, vóc dáng tầm một mét tám, mặt đang cười ngây ngô mà nhìn Long Thành.
- Đồng hương à, thực sự ngại quá, xe của bọn tôi bị hỏng trong này, các anh có thể giúp đỡ một chút, lôi xe ra cho bọn tôi được không?
Anh ta móc từ trong túi ra hộp thuốc, lấy ra mấy điếu đưa cho Long Thành , nhưng đáng tiếc Long Thành không hút thuốc lá mà lại nhét thuốc trở vào bao.
- Bên trong, các người lái xe vào trỏng làm cái gì?
Long Thành lông mày khẽ nhíu lên, nơi này cỏ mọc rất dày, hơn nữa còn có sa mạc, đem xe trực tiếp lái vào trong đó thuần túy là tự tìm phiền phức, coi như xe việt dã loại tốt thì cũng không thể nào chạy trên đồng cỏ quá xa.
- Bọn tôi là lần đầu tiên tới đây, chẳng qua là hiếu kỳ nên liền lái xe vào bên trong, đồng hương giúp một tay, đây là năm trăm đồng, chỉ phải giúp chúng tôi lôi xe ra đây thôi, chỗ tiền này sẽ là của anh rồi!
Người kia lại móc từ trong túi ra một xấp tiền mặt loại mười đồng, trên mặt vẫn cười ngây ngô như cũ.
Long Thành không có cầm tiền mà chỉ là lạnh lùng nhìn anh ta, một lát sau mới lên tiếng:
- Giúp hay không giúp anh tôi không thể làm chủ, bọn anh chờ chút vậy!
Long Thành nói xong liền trở lại trong xe, đem chuyện anh chàng vừa nãy nói cho Trương Dương và Long Phong, có muốn giúp họ hay không Long Thành quả thực không thể làm chủ, còn phải xem ý kiến của Trương Dương cùng Long Phong.
- Theo ý tôi thì nên đi nhanh lên, nơi hoang vu như thế ai lại đi lái xe vào bên trong, khẳng định là có vấn đề, cứ dừng lại lung tung sẽ xảy ra chuyện đó!
Tài xế xe hàng là lão Hoắc cũng đi xuống, tiến đến trước xe khẽ bảo, mắt vẫn cảnh giác nhìn anh chàng cách đó không xa kia, anh ta đã từng đi qua con đường này, đối với những chuyện ở đây cũng đã khá quen thuộc.
- Trương Dương, cậu xem xem…?
Long Phong đi xuống xe, nhìn anh chàng cách đó không xa kia một chút, đoạn mỉm cười hỏi một câu.
Trương Dương cũng xuống xe, hắn vẫn ôm Thiểm Điện, nơi này rất là hoang vu, đường cũng không phải là đường cái rải nhựa, đều là loại đường đá sỏi, ở chỗ này có thể gặp được người qua lại đều không dễ dàng, càng không cần phải nói có ai đó tự đem xe lái vào trong bãi cỏ.
- Giúp được thì cứ giúp đi, họ muốn ra đến đây cũng không dễ dàng gì!
Trương Dương thản nhiên nói, Long Thành lập tức gật đầu một cái, Trương Dương cùng Long Phong đều đồng ý thì anh ta càng không có lý do để phản đối.
- Không chịu nghe lời tôi, các anh cứ đi còn tôi thì không đâu nhé!
Lão Hoắc sau khi thấy bọn họ đồng ý thì có vẻ cực kỳ thất vọng, trong miệng lại còn lầu bầu.
Long Thành lúc này đã trả lời anh chàng kia khiến anh ta có vẻ thật sự cao hứng, không ngừng gật đầu, chạy tới ngồi ở ghế lái phụ của xe đám Trương Dương.
- Ông chủ Long, các anh mà đi thì có thể để lại cho tôi khẩu súng săn được không?
Còn chưa đi thì lão Hoắc đã lại chạy tới, khẽ nói một câu.
Nghe thấy người này muốn súng săn thì anh chàng mới vừa lên xe kia thoáng có chút không tự nhiên, khẽ nhìn Long Thành, Long Thành không có suy nghĩ nhiều, trực tiếp gật đầu nói:
- Sau xe anh cũng có đấy, tự mình cầm một cây là được, biết dùng chứ?
Lão Hoắc lập tức đáp:
- Tôi biết, vậy để tôi tự đi lấy, các anh phải về nhanh đấy!
Lão Hoắc lái xe hơn hai mươi năm, thường qua lại mạn Thanh Hồ bên này, trước đây cũng có mang súng săn phòng thân, nhưng đáng tiếc hai năm trước nghiêm trị quá, tịch thu rất nhiều súng ống tư hữu, anh ta cũng không dám mang những thứ này ra ngoài, trong nhà cũng không còn nữa.
Đối với anh ta mà nói, có súng săn là được, có súng săn thì nơi tay mới có chút cảm giác an toàn.
Long Thành đánh xe, trực tiếp lái vào trong bãi cỏ, sau khi tiến vào bãi cỏ thì xe xóc nảy rõ ràng rất lợi hại, Thiểm Điện ở đó mất hứng mà kêu lên.
Anh chàng kia quay đầu lại liếc nhìn Thiểm Điện, trong mắt lại lộ ra tia kinh ngạc, sâu trong nơi đáy mắt còn có cái nhìn tham lam không xóa đi được.
Chạy về trước mười mấy phút Long Thành mới nhìn thấy phía trước có hai chiếc xe, một chiếc giống như chiếc Jeep lớn của bọn hắn, một chiếc khác thì không nhìn ra bảng hiệu nhưng là xe việt dã kiểu cũ.
Hai chiếc xe dừng lại ở đó, hai bên còn có sáu, bảy người, tất cả đều là đàn ông cao to uy vũ.
Những người này nhìn thấy Long Thành lái xe thì tất cả đều đứng lên.
- Sao lại có hai chiếc xe, không phải anh nói chỉ có một chiếc sao?
Nhìn phía trước xa xa, Long Thành có chút bất mãn hỏi một câu, hai chiếc xe nếu muốn giúp thì bọn hắn sẽ phải kéo hai lần, Long Thành cũng không phải xót xe, chỉ là cảm giác như vậy sẽ lãng phí thời gian.
- Đồng hương, chúng tôi là cùng đi ra, vốn là một chiếc xe hỏng, cũng không ngờ một lúc sau đã biến thành hai chiếc!
Anh chàng ngồi ở ghế lái phụ kia lập tức nở nụ cười đầy hàm ý, Long Thành cũng không có lưu ý, tiếp tục lái xe hướng về trước.
Trương Dương khóe miệng chậm rãi mang theo một tia cười nhàn nhạt, trước đó hắn vẫn chú ý đến anh chàng nhờ bọn hắn giúp đỡ này, hắn cảm giác được khoảng cách với mấy người kia càng gần thì nhịp hô hấp của anh ta lại càng nhanh.
Đây rõ ràng là trong lòng có uẩn khuất, người này rất có khả năng là có vấn đề.
Đã đến nước này thì Trương Dương cũng không lật tẩy nữa, bọn họ nếu thực sự là bị kẹt xe ở bên trong, giúp bọn hắn kéo ra ngoài cũng tốt, còn nếu thật là có ác ý thì kẻ chịu thiệt bảo đảm là chúng.
Long Thành cầm tay lái, cuối cùng đã tới phía trước một chiếc xe rồi ngừng lại.
Long Thành vẫn chưa xuống xe thì mấy người đứng đó liền vây lại, một người còn lấy ra cây súng săn, trực tiếp chĩa vào Long Thành.
- Đây là ý gì vậy?
Long Thành hơi sững sờ, ngay sau đó phẫn nộ kêu lên, nhìn anh chàng ngồi ở ghế lại phụ bên cạnh kia.
- Đồng hương, thật ngại quá, xe của bọn tôi hỏng nặng quá rồi, chỉ có thể mượn xe của các người dùng tạm, mau xuống xe!
Anh chàng này vừa thu lại nụ cười ngây ngô trước đó đã trở nên cực kỳ dữ tợn, trợn trừng nhìn Long Thành, sau khi nói xong lại quay đầu lại nhìn Trương Dương cùng Long Phong đang ngồi ở phía sau.
- Hai người kia cũng xuống hết, không được cầm cái gì hết!
Lúc hắn ra lệnh, lại có hai người đi tới cửa xe phía sau, một người kéo cửa xe, người còn lại cầm một cây súng săn chĩa về phía bọn họ.
Long Phong cũng ngây ngẩn cả người, sắc mặt trở nên tái nhợt, xem ra so với Long Thành còn phẫn nộ hơn.
Lúc này trong lòng y quả thực rất tức giận, đây là lần tốt bụng hiếm thấy của y, cũng không ngờ đến đây lại bị đối đãi như vậy, Long Phong vừa có trải nghiệm đối với cuộc sống của một người bình thường, trong giây lát không thể nào tiếp thu được biến hóa như thế.
- Chúng ta xuống xe!
Trương Dương đưa tay, kéo Long Phong rồi lắc đầu ra hiệu cho y.
Mấy khẩu súng săn này thì bọn họ tự nhiên là không sợ, ngân châm trong tay Trương Dương có thể bắn trúng tay trước khi chúng nổ súng, bảo đảm chúng không bóp cò nổi, còn có Thiểm Điện, Thiểm Điện đủ nhanh để giải quyết cả đám.
Trương Dương không cho Long Phong hành động luôn, chỉ là muốn trước tiên xuống xe đã rồi hẵng nói.
Long Thành cũng xuống xe, Long Thành còn mạnh mẽ trừng mắt nhìn kẻ trước đó đã lừa mình, anh ta lại nghĩ tới những lời của lão Hoắc trước đó, không ngờ những gì lão Hoắc nói lại bỗng nhiên thành sự thật.
Cũng còn may đã để lại súng cho lão Hoắc, anh ta có súng, lại đang trên xe hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Về phần lão Hoắc có biết lái xe tự phóng đi một mình hay không thì anh ta lại không có nghĩ ngợi, lão Hoắc là lái xe do anh ta chính thức mướn tới, địa chỉ gia đình cho đến cái gì cũng biết, trừ phi anh ta muốn trở thành tội phạm truy nã, bằng không thì sẽ không mang theo một xe hàng hóa này mà rời khỏi đây.
Vả lại, đây chỉ là hàng, cũng không phải là tiền bạc, những thứ này phần lớn lại đều là dược liệu, đồ chơi các loại, không có vàng bạc gì cả, giá tiền là cao, nhưng anh ta muốn quy đổi thành tiền cũng không dễ dàng gì.
- Lão Lưu, mày lập đại công rồi, xe này khá đấy, lát nữa rót đầy dầu rồi thì liền có thể trực tiếp lái đi!
Một gã trên mặt có hình xăm, vác súng săn tiến lên vỗ vỗ phía sau xe, hưng phấn ở đó mà kêu.
Kẻ được hắn ta gọi là lão Lưu, chính là gã trước đó xem ra rất chất phác, lừa dối đám Long Thành bọn họ kia, hắn giờ đang lục lọi ở phía sau xe đám Trương Dương bọn họ, không bao lâu đã lôi ra hai cây súng săn, đây là hai khẩu mà mấy ngày hôm trước Trương Dương cùng Long Phong lúc đi săn thú đã sử dụng.
- Không chỉ xe tốt, mày trông một chút phía trong ngực người nọ mà coi?
Khẩu súng đeo trên lưng, hắn ta lại nhếch miệng nở nụ cười, nhưng lúc này nét cười trông thế nào cũng đều có vẻ dữ tợn, không còn chất phác thành thật giống như trước đó nữa.
- Trong ngực?
Gã có hình xăm nghi hoặc quan sát một chút mấy người đám Long Thành, cuối cùng con mắt tập trung vào Thiểm Điện đang rúc trên ngực Trương Dương.
- Chồn cảnh à, bộ lông này được à nha!
Chỉ nhìn thoáng qua, gã có hình xăm liền sửng sốt mất một chút, ngay sau đó hai con mắt liền lồi ra mà lớn tiếng kêu.
Cùng lúc đó, những tên khác cũng đều quay hết về phía này.
- Ha ha, dạo trước không phải có bà già giàu sụ thu mua da lông thú màu trắng với giá cao sao, tao thấy cái này là tốt rồi, tuy rằng hơi nhỏ nhưng có thể làm cổ áo, nhất định có thể làm bà ta thoả mãn!
Lão Lưu ở đó cười lớn, sắc mặt Long Thành thì lại càng ngày càng lạnh lẽo.
Mấy gã này dĩ nhiên là đang nói đến Thiểm Điện, thực sự là không biết sống chết.
Trương Dương khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, Thiểm Điện được hắn ôm giữ lại, bằng không thì đã sớm chạy tới cào cho gã kia một vuốt, lại muốn lột da nó bán cho bà gà giàu sụ nào nữa chứ.
Long Phong cũng đang cười, đây là lần đầu tiên y bị người ta ăn cướp, sau khi phẫn nộ thì chỉ có một cảm giác hết sức mới mẻ.
- Ra cả đây rồi hả, mấy người bọn tao chỉ cướp của. . . ối
Gã có hình xăm cầm súng săn, ngửa đầu mà bảo đám Long Thành bọn họ, dưới cái nhìn của hắn ta thì Long Thành chính là người dẫn đầu, Long Thành lớn tuổi nhất, Trương Dương nhìn như sinh viên, Long Phong cũng có vẻ rất trẻ trung.
Đáng tiếc hắn ta nói còn chưa dứt lời liền kêu thảm thiết một tiếng, Trương Dương rốt cục buông lỏng tay ra, Thiểm Điện liền vọt qua trước tiên.
Trên mặt gã ta không chỉ có thêm hình xăm, còn có thêm một loạt dấu móng vuốt, hắn ta chỉ kịp kêu có một tiếng rồi liền ngã trên mặt đất không ngừng co giật, móng vuốt của Thiểm Điện không có độc, nhưng trước khi lên đường cho thêm chút độc khí, mang theo ít độc tính.
Loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đủ để hạ độc một người thành niên, khiến đối tượng mất đi năng lực hoạt động trong thời gian ngắn.
Cùng lúc Thiểm Điện phóng ra ngoài thì Trương Dương cùng Long Phong cũng bắt đầu động thủ.
Hai bóng người tựa như hai tia chớp thẳng tắp bay ra, người chung quanh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì đều đã ngã lăn trên mặt đất.
Long Thành lúc này cũng động thủ nhưng lại kinh ngạc phát hiện, tên trước đó cầm súng chĩa về phía mình nay súng đã không còn mà cả người cũng đã ngã lăn trên mặt đất.
Toàn bộ chuyện này hầu như chỉ diễn ra trong nháy mắt, sáu, bảy tên đang đứng toàn bộ ngã xuống, trừ bọn hắn ra thì kẻ duy nhất còn đứng chính là kẻ tên lão Lưu trước đó bọn họ dẫn theo kia.
Lão Lưu đang cõng lấy hai cây súng săn của đám Trương Dương bọn họ, nay há hốc mồm, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt một lúc, y có một loại cảm giác như đang mơ.
Đồng bọn của y, một đám rất lợi hại, lại còn cầm súng, vậy mà bỗng nhiên trong nháy mắt toàn bộ đều đã ngã xuống, ngay cả làm sao mà ngã y cũng đều không thấy rõ.
- A!
Y dùng sức cấu vào da thịt mình, sau khi cảm giác được đau đớn mới kêu một tiếng, đây không phải là nằm mơ, đây là sự thực, mấy gã này như quỷ sứ, nháy mắt đã đánh ngã toàn bộ cả đám.
- Đừng tới đây, mày đừng tới đây!
Lão Lưu kinh hoảng nhìn Trương Dương, Trương Dương đang từ từ tiến lại phía y.
Thiểm Điện đã chui trở lại trong ngực Trương Dương, đang híp mắt nằm đó với dáng vẻ xem ra không hề nguy hại chút nào.
- A!
Lão Lưu tự động lùi lại, chưa được vài bước đã ngã ngồi trên mặt đất, lại kinh hoảng kêu lên.
Trương Dương mỉm cười lắc đầu một cái, đoạt lấy súng săn từ trên người y rồi tiện tay đưa cho Long Thành, sau lại quay người trở về.
Súng săn không thương tổn tới hắn và Long Phong, nhưng đối với Long Thành vẫn có uy hiếp rất lớn, tốt nhất vẫn là không để lại trong tay đám người này, huống chi những thứ này cũng là đồ của bọn họ.
Trương Dương cũng không có đi tới bên cạnh Long Phong, mà là đi thẳng tới chỗ chiếc xe hỏng, đứng ở trước đầu xe, lông mày Trương Dương lại bắt đầu khẽ nhíu lên.
Hắn đứng ở trước chiếc xe jeep hỏng kia, chiếc jeep này quả thực đã hỏng rồi, hơn nữa còn hỏng đến mức rất nghiêm trọng, phía trước chiếc xe bị đồ vật gì đó va vào rất nghiêm trọng, lún sâu vào bên trong một mảng lớn.
Nắp động cơ ở đầu xe lúc này cũng đã gãy vỡ toang hoác, phía dưới càng là một dạng ngổn ngang, kiểu này tự nhiên không thể nào lái đi.
Xe này xem ra, giống như có người cầm búa tạ đập quá qua, có điều búa tạ có lợi hại đến mấy mà thuần túy dựa vào sức người cũng đập không ra hiệu quả như vậy, chung quanh đây cũng không có bất kỳ máy móc nào.
Lắc đầu, Trương Dương lại đi đến phía một chiếc xe khác, chiếc xe này cũng giống y chiếc Jeep trước đó, phía trước vỡ nát rối tinh rối mù, kính chắn gió cũng toàn bộ vỡ vụn, muốn làm được điều này cần sức mạnh rất lớn, mới có thể tạo thành hiệu quả như vậy.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh đột nhiên ngỏng đầu lên, vội vã kêu luôn vài tiếng, Trương Dương sắc mặt đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt quay đầu lại quan sát, trên mặt còn mang theo sự cảnh giác nhất định.
[/QUOTE]
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 522 : Linh thú họ ngựa
Dịch: manhhungc600
Nguồn: Mê truyện
Xa xa truyền đến một tràng tiếng hí trầm thấp, ngay sau đó lại có mấy tiếng súng.
Tiếng súng cùng tiếng hí đều rất nhỏ, nhỏ đến ngay cả Long Phong cũng không nghe thấy, cũng là thính lực “biến thái” như Trương Dương mới có thể phát hiện, nhưng cũng chỉ là nghe được một tí tẹo như thế.
Trương Dương quay đầu lại, trực tiếp đi tới bên cạnh lão Lưu.
- Xe của các người rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, các người tới nơi này để làm gì?
Trương Dương không hề phí một lời, trực tiếp sử dụng thôi miên thuật đối gã tên lão Lưu này, hiện tại Trương Dương thi thuật đối với người bình thường căn bản không cần sử dụng độc châm phối hợp.
- Bọn tôi, bọn tôi là tới săn thú, gần đây nghe nói nơi này có một con ngựa hoang qua lại. . .
Lão Lưu khẽ đáp, Long Phong cùng Long Thành cũng đều tới một bên lẳng lặng mà nghe.
Y nói một hồi Trương Dương mới coi như là rõ ràng, chắc mẩm đám người là bọn săn bắn trộm, chuyên săn bắt động vật quý hiếm trên thảo nguyên, sau đó bán ra cho người khác với giá cao.
Lần này bọn họ là nghe nói trên thảo nguyên xuất hiện con ngựa hoang, hơn nữa còn là một con ngựa hoang màu trắng, liền điều động nhân lực tới săn bắt con ngựa hoang này.
Ngựa hoang trước đây rất hay gặp, ở thảo nguyên nào hầu như cũng đều có ngựa hoang sinh sống, nhưng sau đó cũng vì con người điên cuồng bắt giết, ngựa hoang càng ngày càng ít, đến nay cuối cùng cũng gần như tuyệt tích.
Trên thực tế đã có rất nhiều tổ chức tuyên bố ngựa hoang đã tuyệt tích, chỉ là tình cờ xuất hiện một hai con ngựa hoang như vậy lại khiến cho tuyên bố của bọn họ hết hiệu lực.
Những thứ gần như tuyệt chủng thì giá trị tự nhiên là không thấp, nhóm này có bảy, tám người tạo thành một nhóm săn bắn trộm, sau khi nghe tin thì lập tức hành động, lùng sục bên trong trong thảo nguyên tìm kiếm con ngựa hoang này.
Đồng thời còn điều động thêm những người khác, rất nhiều người lùng sục trên thảo nguyên này đã được vài ngày, vẫn đều đang tìm kiếm con ngựa hoang kia.
Bọn họ ngày hôm nay vận may không tệ, tìm được con ngựa hoang này trước hết, con ngựa này đúng là một màu trắng tinh, vô cùng đẹp đẽ.
Một con ngựa hoang như vậy một khi bắt lại được liền có thể bán với giá tiền cực cao, đám người này lái xe hòng truy đuổi con ngựa hoang, cuối cùng đuổi tới nơi này.
Vừa mới bắt đầu thì bọn họ còn có thể đuổi kịp con ngựa hoang, nhưng từ sau khi nổ súng thì nó đột nhiên táo bạo hẳn lên, vừa nhấc chân đã đá hỏng xe của đám người nay, hai chiếc xe bị phá hoại đều là công lao của con ngựa hoang, sau khi phá hỏng xe thì ngựa hoang liền lập tức biến mất không còn thấy bóng.
Nhóm người này cũng coi như mạng lớn, biết ngựa hoang lợi hại rồi thì không còn dám đuổi theo, nhưng xe hỏng rồi bọn họ lại đi không được, chỉ có thể bảo lão Lưu ra tận đường cái vẫy đón xe, xem xem có gặp được một kẻ xui xẻo nào không.
Kẻ xui xẻo là đã tìm đến, còn tưởng rằng có được món hời ngoài ý muốn, cũng không nghĩ đến cuối cùng kẻ gặp vận rủi chính là bọn họ.
- Ngoại trừ những điều này thì còn gì khác hay không?
Chờ y nói xong, Trương Dương lại hỏi một câu, lúc này Trương Dương đã cảm giác có gì đó không đúng.
Ngựa hoang thông thường làm sao có khả năng có khí lực lớn như vậy, nhóm người này gặp phải rất có khả năng là linh thú, cũng chỉ có linh thú mới có thể lợi hại như vậy.
Gặp phải linh thú mà còn có thể sống được, vận khí của bọn này đã xem như là rất tốt.
Vừa rồi tin tức mà Vô Ảnh truyền cho hắn chính là phát hiện sóng chấn động của nguồn năng lượng mạnh mẽ gần đây, liên hệ với những tiếng súng vừa nãy thoáng nghe được, rất có thể con linh thú này ở ngay gần đây, đã gặp phải một đám săn trộm khác.
- Tôi nhớ con ngựa hoang này hơi lạ, cái đầu nhỏ hơn so với giống ngựa thông thường, nhưng trên đầu nó thật giống như có sừng, lúc nó đá vào se bọn tôi thì lái xe cũng vừa thấy được, cũng không biết có phải là hoa mắt rồi hay không!
Lão Lưu nghĩ một hồi, lại bổ sung thêm một câu.
Bây giờ y đã bị Trương Dương dùng thôi miên thuật khống chế, Trương Dương hỏi cái gì thì y đều nói ra tất tật.
Trương Dương sắc mặt khẽ thay đổi, vội vàng lại hỏi:
- Có sừng sao, mấy cái sừng?
Lão Lưu lắc đầu nói:
- Tôi không thấy rõ, tôi cũng không xác định nó có sừng thật hay không, lúc đó sợ quá nên không để ý!
Trương Dương gật đầu một cái, không tra hỏi tiếp, mất đi sự khống chế về tinh thần, lão Lưu dần dần khôi phục lại, trong giây lát cảm giác đau đầu liền kêu thảm một tiếng ngã gục trên mặt đất.
Đây là y bị Trương Dương khống chế lâu quá mà té xỉu, tỉnh lại sẽ không có việc gì.
- Trương Dương, có gì đó không đúng!
Long Phong đi tới, khẽ nói một câu, lúc người này giảng giải y đã cố ý đi xem hai chiếc xe bị ngựa hoang đá hỏng, loại sức mạnh này cũng chỉ có linh thú mới có thể làm được.
Long Phong cùng Trương Dương có suy nghĩ giống nhau, y cũng đang nghĩ đến linh thú.
Trương Dương yên lặng gật đầu một cái, trực tiếp nói:
- Con ngựa hoang này có khả năng lớn là linh thú, linh thú họ ngựa có sừng vốn rất ít, Thiên Mã thì có sừng, nhưng Thiên Mã từ lâu đã tuyệt tích, sao có thể xuất hiện ở đây?
Thiên Mã là một loại hình linh thú tốc độ, trên “Kỳ vật chí” của Trương gia có ghi chép: “Thiên Sơn có loại ngựa, tên là Thiên Mã, còn gọi là Long Mã, hai sừng, chạy nhanh như điện, tốc độ cực mau lẹ, có thể nói là đệ nhất thiên hạ.
Miêu tả trong “Kỳ vật chí” về Thiên Mã là rất ít, chủ yếu là bởi vì loại linh thú này con người nhìn thấy quá ít.
Theo truyền thuyết, tốc độ của Thiên Mã là xếp thứ nhất trong số tất cả các linh thú trên bộ, coi như là cao thủ tứ đẳng cũng không đuổi kịp nó, không thể nào bị người tu luyện bắt giữ được, bắt giữ không được hoặc là đánh giết không được thì ghi chép về linh thú đó tự nhiên giảm đi rất nhiều.
- Thiên Mã mấy trăm năm trước đã không có rồi, cũng có thể là độc giác mã, độc giác mã cũng có sừng, hơn nữa còn có sức mạnh to lớn nhất!
Long Phong khẽ lắc đầu, độc giác mã cũng là một loại linh thú, trên đầu có mọc một cái sừng, khác với Thiên Mã ở chỗ độc giác mã là loại hình linh thú thiên về sức mạnh, tốc độ cũng không nhanh lắm, khả năng vẫn chưa sánh bằng Thiểm Điện, nhưng sức mạnh thì lại rất lớn.
- Tôi nghĩ là không phải, nếu như là độc giác mã, đám người này sẽ không gặp may như vậy, lại còn có thể gặp được chúng ta!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, độc giác mã hắn cũng biết, loại hình linh thú thiên về sức mạnh tính khí đa số không tốt lắm, những người này muốn đi săn nó, khẳng định sẽ bị nó xé ra từng mảnh, đâu có còn mạng mà đi lừa gạt bọn họ.
Thêm một điểm nữa, độc giác mã rất cao lớn, lão Lưu nói con ngựa này so với ngựa thường còn hơi nhỏ hơn, điểm ấy lại không phù hợp với đặc điểm của độc giác mã.
- Không biết là con ngựa này ở đâu, bằng không thì đi xem một chút liền biết ngay rồi!
Long Phong có chút tiếc hận kêu một tiếng, y không thể có cảm ứng tâm linh với Vô Ảnh, cũng không có thính lực biến thái như Trương Dương, tiếng súng từ xa như vậy đều có thể nghe thấy được.
- Nó cách chúng ta không xa, tôi biết nó ở đâu!
Trương Dương ngẩng đầu nhìn xa xa, phía đó đã tĩnh lặng được một hồi, cũng không biết số phận những kẻ nổ súng kia hiện tại như thế nào rồi.
Nhưng có một điểm Trương Dương rất rõ ràng, mấy người này không làm gì được con linh thú họ ngựa, chỉ cần đây là linh thú họ ngựa thành niên thì căn bản không e ngại súng săn.
Long Phong thoáng sửng sốt, bật thốt kêu lên:
- Cậu biết?
Trương Dương gật đầu nói:
- Vô Ảnh có thể cảm giác được, vừa nãy con ngựa kia ở ngay gần đây!
Long Phong trên mặt lập tức lộ ra vẻ thoải mái, vội vã nói rằng:
- Nếu Vô Ảnh có thể cảm giác được, chúng ta lập tức tới đó xem sao, mặc kệ linh thú họ ngựa nào thì cũng xem tuốt!
Long Phong hiểu rất rõ về năng lực của Vô Ảnh, Trương Dương nói như vậy y cũng không có một chút hoài nghi nào, y căn bản không biết rằng Trương Dương cũng nghe được tất cả những thứ này.
Trên thực tế, Trương Dương không chỉ có nghe được, hắn vừa nãy tựa hồ cũng cảm ứng được bên kia có gì lạ, chỉ là không có cảm ứng sâu như Vô Ảnh vậy thôi.
- Được, những người này giao cho Long Thành xử lý, chúng ta qua đó xem một chút!
Trương Dương lập tức gật đầu, con linh thú họ ngựa này cũng khiến hắn sinh lòng hiếu kỳ.
Đây cũng là hiện tại Trương Dương mới dám làm như thế, hắn đã là hậu kỳ tam đẳng, còn có Thiểm Điện cùng Vô Ảnh giúp đỡ, nếu là đặt ở hơn nửa năm trước đó, không có Vô Ảnh, hắn vẫn chỉ là tu vi nhị đẳng thì nhất định không dám đi tới gần nơi có linh thú họ ngựa, biết có linh thú tồn tại tuyệt đối là tránh càng xa càng tốt.
Bất kể là Thiên Mã hay là độc giác mã, sau khi trưởng thành đều không phải nội kình nhị đẳng có khả năng chống lại, đây đều là những linh thú khá có tiếng tăm.
Sau khi trao đổi với Long Thành vài tiếng, Trương Dương cùng Long Phong trực tiếp chạy ra ngoài, hai người không dùng xe.
Trên thảo nguyên cự ly ngắn lái xe còn không nhanh bằng chính bọn hắn chạy tới, xe sẽ để lại cho Long Thành.
Sau khi vứt lại đồ, Trương Dương cùng Long Phong lập tức xuất phát, hai người dường như hai cái bóng nhoáng cái đã rời khỏi, Long Thành lắc đầu, may là lão Hoắc không có ở đây, bằng không thấy bộ dạng của bọn hắn chắc phải nhảy lên thon thót.
Long Thành ở lại, anh ta còn có nhiệm vụ trọng yếu.
Đó chính là phải xử lý đám săn trộm ngã xuống đất ngất đi này.
Đám săn trộm này nghiễm nhiên lại muốn đánh cướp bọn họ, khẳng định không thể tha bổng, nhưng bọn này tội không đáng chết nên cũng không cần thiết phải giải quyết ngay tại chỗ, nếu thật một lần giết nhiều người như vậy, Long Thành cũng hạ thủ không được.
Cuối cùng Long Thành xử lý bằng cách rất đơn giản, trói hết lại, sau đó mang tới trạm cảnh sát gần nhất phía trước, những kẻ này nếu là đám săn trộm, vậy hãy để cho pháp luật xử lý chúng đi, nói gì thì trước đây chúng cũng đã làm không ít chuyện xấu.
Long Thành lái xe trở về bên cạnh xe hàng, lão Hoắc trên xe hàng nhìn thấy trong xe Long Thành nhét vào nhiều người như vậy thì miệng cũng ngoác cả ra.
Sau khi Long Thành giải thích anh ta mới biết được, những người này chính là quân cướp đường, muốn đánh cướp xe của bọn họ, kết quả bị Long Thành bọn họ phản công chế ngự.
Sau khi biết được điểm ấy, lão Hoắc lại lộ ra một bộ dáng vẻ rằng ta đây đã biết trước, đã nhắc nhở Long Thành mấy câu, ý tứ chính là những gì trước đó anh ta nói là đúng, lái xe trên thảo nguyên không thể tùy tiện dừng lại lung tung, nhiều lúc sẽ gặp người xấu.
Đem những người này toàn bộ nhét vào trong xe, Long Thành mới dừng lại chỗ này đợi Trương Dương cùng Long Thành.
Anh ta còn cầm thêm một khẩu súng săn, tuy không sợ những phường săn trộm hay cướp đường, nhưng anh ta vẫn sợ súng, có súng nơi tay vẫn là khá hơn một chút, kinh nghiệm của lão Hoắc là đúng, trên đường dọc thảo nguyên tràn đầy nguy cơ.
Trương Dương cùng Long Phong lao đi rất nhanh, trong thảo nguyên chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người ẩn hiệns.
Chạy không bao lâu thì phía trước lại truyền tới tiếng súng, lần này Long Phong cũng nghe được, hơn nữa tiếng súng càng gấp gáp, rất nhiều súng cùng nhau nổ vang.
- Chít chít chít!
Vô Ảnh lại kêu lên, Trương Dương sắc mặt khẽ thay đổi, cước bộ đột nhiên tăng nhanh.
- Long Phong, anh đuổi theo sau đi, tôi đi trước, phía trước hình như có chuyện ngoài ý muốn!
Trương Dương bỏ lại một câu nói rồi dùng hết toàn lực kéo dài khoảng cách trong lúc đó giữa hắn và Long Phong, Long Phong chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu, ở phía sau toàn lực truy đuổi.
Những gì Vô Ảnh vừa nãy nói cho Trương Dương chính là, sinh vật có năng lượng mạnh mẽ kia đã hơi yếu đi một chút, giống như là đã bị thương.
Người bình thường muốn làm linh thú bị thương không phải là dễ dàng như vậy, coi như có súng cũng không được, Trương Dương lúc này cũng có chút buồn bực, cho dù là linh thú họ ngựa nào thì ốc độ đều không chậm, làm sao có khả năng bị con người thương tổn như vậy, đây cũng là nguyên nhân hắn tăng nhanh tốc độ.
Linh thú, không thể phủ nhận Trương Dương trong lòng cũng có lòng riêng, coi như là có người săn bắt linh thú thì cũng nên là hắn, chứ không phải là những người khác.
[/QUOTE]
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 523 : Vận may thật là khá
Dịch: manhhungc600
Nguồn: Mê truyện
Trương Dương toàn lực chạy băng băng, rất nhanh chóng đã đến chỗ trước đó phát sinh tiếng súng.
Xa xa hắn liền nhìn thấy trên bãi cỏ có từng chiếc từng chiếc xe, có chiếc đã dừng ở đó, còn có chiếc đang truy đuổi một chấm trắng mục tiêu phía trước.
Phát hiện này khiến Trương Dương tinh thần hơi chấn động, hắn rốt cục cũng quyết định đuổi theo.
Tiếp tục chạy nhanh về phía trước, hắn mau chóng đi tới đoạn dừng lại bên cạnh chiếc xe thứ nhất, chiếc này so với hai chiếc xe trước đó lại còn thảm hơn, bị đá lăn lộn ra đó, hỏng hóc toàn bộ.
Bên cạnh xe còn có hai người bị thương, trong đó một người tuổi còn trẻ đang kinh hãi nhìn Trương Dương.
Hai người này thương thế không tính là nặng, chỉ là không cách nào tiếp tục đuổi theo con ngựa hoang kia nên liền lưu lại tại chỗ này, người kia nhìn Trương Dương mà như chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện một người tuổi còn trẻ.
Trương Dương chỉ là nhàn nhạt nhìn bọn này một cái, ngay sau đó lại nhanh chóng chạy về phía trước.
Trương Dương không có đi tra hỏi, cũng không thấy cần thiết đi hỏi, chờ đuổi theo chiếc xe phía trước và con linh thú họ ngựa kia liền có thể rõ ràng chuyện gì xảy ra, không cần lãng phí thêm thời gian ở đây.
- Anh, anh, vừa nãy anh có nhìn thấy gì không?
Nhìn Trương Dương lại như một trận gió cuốn đi không còn bóng, người trẻ tuổi kia run tay vỗ vỗ lên vai người bên cạnh.
Nhưng người bên cạnh đang đốt thuốc lá, cái bật lửa của y hỏng rồi, bật mãi cũng không cháy.
- Thấy cái gì?
Ông anh kia rất thiếu kiên nhẫn, ngẩng đầu lên, trên đầu của y vẫn đang băng gạc, vừa nãy lúc truy kích con ngựa hoang kia y đã bị thương, lúc này lại không được hút thuốc lá, đang rất khó chịu.
- Có người vừa nãy, tốc độ thật nhanh, mới đó mà đã chạy thật xa, so với xe của mình còn nhanh hơn!
Người này ở đó so sánh, hình dung tốc độ của Trương Dương, y không nghĩ ra cái gì dễ hình dung, chỉ có thể đem xe ra tưởng tượng.
- Người à, người nào? Người làm sao có khả năng nhanh hơn so với xe, chớ nói nữa, khẩn trương tìm cho anh, xem trên người có cái quẹt lửa không!
Ông anh rất thiếu kiên nhẫn vỗ người này một cái, lúc lên cơn nghiện thuốc lá là khó chịu vô cùng, có thuốc lá mà không thể hút thì càng khó chịu hơn.
- Thật mà, người kia nhanh thật, so với con ngựa hoang chúng ta đuổi vừa nãy còn nhanh hơn!
Người em hơi cuống lên, lại nói một câu, dùng tốc độ xe hình dung không được, cậu ta lại nghĩ con ngựa hoang trước đó, con ngựa hoang kia tốc độ cũng rất nhanh, bọn họ phóng xe thả ga mà đều không đuổi theo kịp.
- Đừng có mà điên, mau tìm lửa cho tao, quán quân thế giới cũng không thể nào chạy nhanh hơn nó, vả lại, chung quanh đây người ở đâu ra, ở đâu ra hả!
Ông anh phẫn nộ gầm thét lên, những gì người trẻ tuổi kia nói hắn ta căn bản không có tin, thấy người trẻ tuổi không nhúc nhích, hắn ta liền tự mình lục lọi trên người đối phương, xem có thể tìm được cái mồi lửa nào hay không.
Người trẻ tuổi kia ngẩng đầu, vừa định phân trần cái gì, lập tức lại ngơ ngác sững sờ ra đó.
Lại là một trận gió, lại có một người tuổi còn trẻ chạy qua xe họ, lại dừng ở đó.
Long Phong đuổi lại đây, nhìn thấy chiếc xe bị hỏng này thì cũng ngừng lại, lúc này phía trước đã không nhìn thấy bóng con ngựa trắng, y ném cho người trẻ tuổi đang nhìn mình một ánh mắt tra hỏi.
Người trẻ tuổi tựa hồ hiểu rõ Long Phong đang hỏi cái gì, vươn tay chỉ hướng Trương Dương vừa rời khỏi.
Long Phong gật đầu một cái, nhanh chóng đuổi tới, trong nháy mắt thân ảnh của y liền biến mất ở xa xa, người trẻ tuổi ngơ ngác nhìn y rời đi, nửa ngày miệng vẫn há hốc không thôi.
- Thằng tiểu tử thối này, có cái bật lửa tại sao không đưa cho anh, hại anh tìm một trận?
Ông anh cuối cùng cũng coi như thoả mãn, ngẩng đầu, trên tay cầm cái bật lửa, châm thuốc lá vẻ rất thỏa mãn, hút mạnh một hơi, cực kỳ hưởng thụ.
Người trẻ tuổi cứng ngắc quay đầu lại, sau đó duỗi ra hai ngón tay.
- Anh à, siêu nhân, hai siêu nhân lận!
- Cốc!
Ông anh trực tiếp gõ đầu người trẻ tuổi kia một cái, trong miệng lại còn mắng mỏ:
- Hai cái “hàng” của mày ý, siêu nhân? Tao thấy mày là bị con ngựa hoang kia dọa cho sợ choáng váng, khi về nhất định sẽ dẫn mày đi bệnh viện tâm thần khám xem sao!
Không nói đến anh bạn trẻ tuổi bị Trương Dương và Long Phong làm cho kinh sợ mà chịu khổ kia nữa, lúc này Trương Dương đã đuổi theo đoàn xe, cũng đã nhìn thấy con linh thú họ ngựa phía trước.
Lúc này đuổi theo con linh thú họ ngựa có tới mười mấy chiếc xe, rất nhiều người vẫn đều đang nổ súng, mặt khác một đường lại đây, số xe bị linh thú họ ngựa phá hỏng cũng không ít, còn có mấy chục người bị thương.
Những tay săn bắn trộm này đội ngũ thật không nhỏ, Trương Dương tính toán chốc lát, cả đám đang đuổi và đám không đuổi theo, gần như hơn trăm người.
Vẻn vẹn một con ngựa hoang mà bỗng nhiên hấp dẫn nhiều người như vậy, Trương Dương thực sự không cách nào có thể nghĩ đến.
Đây là do Trương Dương không biết giá trị của ngựa hoang, ngựa hoang tuyệt tích từ lâu có thể nói tuyệt đối là bảo bối giá trị lớn, nói nó là gấu trúc cũng không quá đáng, con ngựa hoang này lại đẹp như vậy, sau khi bắt được sẽ có người ra giá cao để mua.
Đây mới là nguyên nhân những người này theo sát không ngừng.
- Ky ky ky!
- Chít chít chi!
Thiểm Điện cùng Vô Ảnh đều kêu lên, hai tiểu tử một trước sau từ trên người Trương Dương nhảy xuống, nhanh chóng chạy về phía trước.
Trương Dương đề ra nội kình, lần thứ hai hướng về phía trước mà đuổi theo, hắn đã đuổi tới phía sau chiếc xe cuối cùng.
- Người nào?
Người trong xe vừa khéo quay đầu lại, nhìn thấy Trương Dương liền lớn tiếng kêu lên, xe của bọn hắn có tốc độ không thấp, chạy trên thảo nguyên cũng có tốc độ bảy mươi, tám mươi mã lực, với tốc độ này mà thậm chí vẫn có người có thể chạy đuổi theo, trực tiếp dọa bọn họ mà nhảy vọt lên một cái.
Đoàn đoành!
Trương Dương không nói gì cả mà trực tiếp phóng ra hai cây ngân châm đánh nổ tung lốp xe họ, tốc độ xe lập tức chậm lại, suýt chút nữa trực quay cuồng trên mặt cỏ.
Trương Dương không quan tâm đám này nữa, tiếp tục chạy như bay về phía trước, nhìn bóng dáng không giống con người của hắn, người trên xe đều quên cả nói chuyện, tất cả đều trợn to hai mắt.
Liên tục ba chiếc xe bị Trương Dương lướt qua, hết thảy săm lốp đều bị Trương Dương đánh nổ, nổ lốp khi đang chạy với tốc độ cao khẳng định sẽ gặp nguy hiểm, nhưng lúc này Trương Dương cũng không cần biết nhiều như vậy.
Gặp nguy hiểm cũng là bọn họ tự tìm lấy, những người này vốn đều là phường săn trộm, giáo huấn cho họ cũng tốt.
Bị Trương Dương đánh nổ tung nhiều lốp xe như vậy, số xe đuổi theo linh thú họ ngựa xe cũng càng ngày càng ít đi, Trương Dương lướt qua sau một chiếc xe ở phía trước nhất, số xe có thể theo tới hỉ còn lại có hai chiếc.
Cầm lái hai chiếc xe này vẫn tính là kẻ thông minh, thấy một người chạy nhanh hơn so với xe thì đều đều giẫm phanh lại, ngơ ngác ở đó nhìn Trương Dương.
Trương Dương liền không hề quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía trước, khoảng cách giữa hắn với linh thú họ ngựa kia đã càng ngày càng gần.
Con linh thú họ ngựa màu trắng lúc chỉ còn cách Trương Dương chưa đến ba trăm mét đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn Trương Dương, ngay sau đó phát ra một tràng tiếng hí như rên rỉ, bốn chân nhanh chóng vung lên, trong nháy mắt đã chạy ra thật xa.
Lúc này tốc độ của nó so với vừa nãy còn nhanh hơn rất nhiều, trong chớp mắt đã không còn thấy bóng.
Ngay cả Thiểm Điện cùng Vô Ảnh đang đuổi theo đều dừng lại, tốc độ này của linh thú họ ngựa vượt xa hơn hẳn với tưởng tượng của chúng.
- Thiên Mã!
Trương Dương sửng sốt mất một chút, trong miệng khẽ thốt ra hai chữ, chỉ xem tốc độ trong nháy mắt này hắn liền rõ ràng rằng con linh thú họ ngựa này khẳng định chính là Thiên Mã mà hắn suy đoán, cũng chỉ có Thiên Mã mới có thể có tốc độ khủng khiếp như thế.
- Đuổi theo!
Khẽ lệnh một tiếng, Trương Dương lại tiếp tục phóng về phía trước, hai tiểu tử kia cũng bắt đầu truy kích, Thiên Mã này không biết tại sao, trước đó tốc độ vẫn rất chậm, lại còn gây tổn thương co nhiều người truy kích nó như vậy , còn có người chết hay không thì Trương Dương cũng không biết.
Coi như có người chết thì đó cũng là lẽ bình thường, một đám săn trộm lại dám truy kích linh thú, quả thực không biết chữ “tử” viết như thế nào.
Lúc này Trương Dương cũng thấy hơi có chút kỳ quái, với thực lực của Thiên Mã này tuyệt đối không thể nào sợ những người bình thường đó, dù cho bọn họ có súng cũng vô dụng, lại bị bọn họ đuổi theo chạy dài như vậy, thực sự có chút quái lạ.
Tốc độ chạy của Thiên Mã thật sự rất nhanh, nếu không phải Trương Dương có thể thoáng cảm ứng được năng lượng của nó bạo phát, lúc này thật là có khả năng để nó chạy mất, Vô Ảnh lại truyền đến một tin tức cho Trương Dương, tốc độ của linh thú họ ngựa phía trước lại chậm đi, đúng là thời cơ cho bọn hắn truy kích.
Linh thú họ ngựa tốc độ chậm lại khiến Trương Dương không khỏi mừng rõ, đây cũng là linh thú Thiên Mã, trong số linh thú trên cạn thì tốc độ của nó là đệ nhất thiên hạ, nó mà chạy thật nhanh thì Trương Dương không thể nào đuổi kịp đươch, chờ khi nó vượt qua phạm vi cảm ứng của hắn và Vô Ảnh thì muốn tìm lại cũng sẽ rất khó khăn.
Sau mười phút, Trương Dương rốt cục lại thấy được cái bóng màu trắng kia, hắn liền đề nội kình, tăng nhanh tốc độ, tiếp tục chạy tới phía trước.
Thiên Mã này cũng phát hiện Trương Dương theo sát không nghỉ, nó lần thứ hai phát ra một tiếng hí rên rỉ, bốn vó cất lên, như một đạo bạch quang lướt nhanh đi, trong chớp mắt lại biến mất tận đường chân trời.
Nó trong nháy mắt bạo phát tốc độ, ngay cả Trương Dương cũng không khỏi chắc lưỡi.
Coi như xe cộ hậu thế tốc độ rất cơ động, chỉ sợ cũng không sánh được với tốc độ rong nháy mắt này của nó, thật sự là quá kinh khủng.
Cố đề cao tinh thần, Trương Dương lại đuổi theo, cũng may là không bao lâu Vô Ảnh lại truyền tới tin tức, Thiên Mã này tốc độ lại có vẻ giảm xuống, không thể thoát khỏi bọn họ.
Trương Dương đuổi rất căng, mặt sau Long Phong thì đã có vẻ hơi bất đắc dĩ.
Sau khi bị Trương Dương bỏ lại sau thì y vẫn một mực đuổi theo, cũng đuổi qua những đoàn xe kia, nhưng sau khi đuổi quá đoàn xe y liền không biết nên đi theo hướng nào nữa.
Thảo nguyên quá rộng lớn, bốn phương tám hướng đều là đường, phương hướng nhầm một chút thì có khả năng lạc đi rất xa, có khả năng sẽ càng đuổi càng xa.
Hắn cũng không giống như Trương Dương, có thể mượn năng lực cảm ứng của Vô Ảnh mà tìm ra vị trí của linh thú họ ngựa, sau khi mò mẫm đuổi một lúc thì Long Phong chỉ có thể bất đắc dĩ trở về.
Y xác định mình là không đuổi kịp, vậy chi bằng trở lại trong xe chờ Trương Dương.
Bên này đám săn trộm nhiều như vậy, y cũng có chút bận tâm cho an toàn của đám Long Thành bên kia, Long Thành là rất lợi hại, nhưng súng ống đối với anh ta cũng có uy hiếp rất lớn, anh ta lại chỉ có một người.
Long Phong lúc trở về tốc độ chậm đi rất nhiều nhưng y không biết, phía khác trên bãi cỏ cũng có cái một bóng người lướt đi rất nhanh.
Đó là bóng một ông lão, ông ta cũng không phải là đang chạy trốn, thật giống như là đang bước đi.
Chỉ là mỗi bước có khoảng cách rất lớn, tốc độ ông ta đi như vậy không kém Trương Dương chút nào, thậm chí so với Trương Dương còn nhanh hơn rất nhiều.
Ông lão này vừa đi, trong miệng lại còn lầu bầu:
- Thiên Mã, sao lại có khả năng Thiên Mã xuất hiện tại nơi này, thực sự quá kỳ quái, con Thiên Mã này thật giống như bị thương, lại còn trúng độc, bằng không tiểu tử này khẳng định đuổi không kịp, vận may của hắn quả là rất khá!
Không nói đến ông lão này nữa, lúc này Trương Dương cũng là đuổi đến thở hồng hộc.
Hắn vẫn toàn lực đuổi theo, nội kình toàn thân đều dốc ra hết mới miễn cưỡng đuổi kịp con Thiên Mã này, không để nó thoát được.
Trương Dương phát hiện, Thiên Mã này vừa nãy tổng cộng đã tăng tốc bốn lần, cũng là trong nháy mắt chạy đi bốn lần, mỗi lần đều là chạy không lâu liền giảm chậm lại tốc độ, thậm chí là dừng lại.
Trương Dương còn phát hiện, nó mỗi lần nhanh chóng chạy ra trong thời gian càng ngày càng ngắn, lần thứ tư chạy ra thì ngay cả hai phút cũng không đến, thật giống như nó không có sức mạnh để tiếp tục chống đỡ nữa.
[/QUOTE]
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll
Thần Y Thánh Thủ
Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ
Chương 524 : Linh thú Thiên Mã
Dịch: manhhungc600
Nguồn: Mê truyện
Sau khi Thiên Mã dừng lại, Trương Dương cũng tạm thời dừng lại nghỉ ngơi giây lát.
Không ngừng mà truy đuổi, Trương Dương gần như đã chạy hơn một giờ, hơn một giờ chạy ra xa hơn trăm km, tốc độ này so với lần chạy trốn trên núi trước kia còn nhanh hơn nhiều.
Tốc độ nhanh như vậy, cái giá phải trả chính là nội kình tiêu hao đi rất nhiều, nơi đỉnh đầu Trương Dương đã bắt đầu bốc lên màn sương trắng, nội kình của hắn cũng sắp chống đỡ không được nữa.
May là trong cơ thể hắn còn có tinh huyết đan chưa tiêu hóa xong, cùng lúc tiêu hao lượng lớn thì cũng đồng thời nhanh chóng bổ sung cho hắn, bằng không thì lúc này e rằng hắn đã không thở nổi.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh lại truyền tin tức tới, Vô Ảnh cùng Thiểm Điện lúc này chạy cũng đã đến hồi mệt mỏi, nhưng bọn nó vốn là linh thú, so với Trương Dương thì trạng thái còn khá hơn một chút.
Trương Dương trên mặt hiện ra tia cười khổ, đề nội kình lên, lần thứ hai toàn lực truy đuổi.
Tin tức mà Vô Ảnh truyền đến là Thiên Mã đã lại bắt đầu chạy, nếu thật để cho nó chạy mất, đoạn đường này Trương Dương xem như là đã đuổi theo vô ích.
Đuổi theo khổ cực như vậy, dù như thế nào cũng không thể từ bỏ.
Phía trước một cái bóng trắng, mặt sau là ba cái bóng một lớn hai nhỏ đuổi theo, trước sau khoảng cách có mấy trăm mét, cứ như vậy mà chạy mãi về phía trước.
Trương Dương lúc này phiền muộn cũng là đến độ muốn thổ huyết, hắn chỉ cần tăng tốc lên, thì Thiên Mã cũng tăng tốc lên, tuy rằng mỗi lần tăng lên trong thời gian không lâu, nhưng Thiên Mã tốc độ quá nhanh, mỗi lần đều có thể tiếp bỏ xa khoảng cách mà hắn khổ cực đuổi theo,
Điều này làm cho Trương Dương có như cảm giác đồ ăn đưa lên mồm, nhưng lại ăn không được, loại cảm giác này khỏi nói có bao nhiêu phần khó chịu.
Đừng nói là hắn, ngay cả Thiểm Điện cùng Vô Ảnh lúc này cũng đều rất khổ sở.
Hai tiểu tử này những muốn trước tiên đuổi theo, với thực lực của cả hai thì ngăn cản Thiên Mã không phải vấn đề lớn , nhưng đáng tiếc hai tiểu tử này sử dụng tất cả sức lực mà vẫn là không đuổi kịp con Thiên Mã này như cũ, tốc độ của thiên mã là đệ nhất thiên hạ, đây cũng không phải là một câu nói suông mà thôi.
****
- Tiền bối, sao anh lại trở lại một?
Bên cạnh ô tô, Long Thành đang miễn cưỡng dựa vào tấm chắn nắng đột nhiên đứng thẳng người, kinh ngạc quay về phía Long Phong hỏi một câu.
Anh ta nhìn Long Phong, lại nhìn một chút phía sau Long Phong, Trương Dương, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng không thấy bóng dáng đâu.
- Lúc chúng tôi đuổi theo con linh thú kia bị phân tán, tôi đuổi không kịp bọn họ nên chỉ có thể về đây trước.
Long Phong nhẹ nhàng lắc đầu, trên mặt y cũng có chút bất đắc dĩ, tốc độ của y đã cao hơn so với trước kia rất nhiều, nhưng vẫn là không sánh bằng Trương Dương cùng hai tiểu tử kia.
- Thật sự có linh thú sao?
Long Thành trợn to hai mắt, trước đó bọn họ liền đoán được con ngựa hoang mà đám săn trộm tìm kiếm là linh thú, nhưng dù sao cũng chỉ là suy đoán, không thể chứng thực.
Long Phong lại gật đầu:
- Tuyệt đối chính xác là linh thú.
Lúc trở lại, y đã cẩn thận xem qua những chiếc xe bị con ngựa hoang phá hư, sức mạnh kia ngay cả là voi lớn cũng không thể làm được, không cần phải nói loài ngựa hoang thông thường.
- Mấy người này gặp phải linh thú còn có thể sống được, vận may thật là khá đó nha.
-
Long Thành nghĩ tới đám săn trộm đang bị nhốt trong xe hàng kia, không nhịn được lại nói một câu.
Đừng nói là người bình thường coi như là người tu luyện nội kình cấp thấp như anh ta mà gặp phải linh thú cũng là một đi không trở lại, mấy tay săn trộm chỉ là bị hỏng xe, tính mạng không có chuyện gì thì tuyệt đối là may mắn lắm rồi.
Long Phong cũng gật đầu một cái, lúc này y cũng có chút tin tưởng vào Trương Dương.
Tốc độ của con linh thú họ ngựa này thực sự quá nhanh, lại không làm tổn thương người ta, rất có thể chính là Thiên Mã mà Trương Dương nói tới chứ không phải là độc giác mã, Thiên Mã tính cách vốn là rất hiền lành, sẽ không hại người lung tung.
- Ky ky ky!
Vô Ảnh đang chạy thì đột nhiên lại kêu vài tiếng, Trương Dương tinh thần chấn động mạnh, xoa xoa mồ hôi nơi trán đã không khống chế được nữa, gắng sức chạy về phía trước.
Tin tức mà Vô Ảnh truyền đến là, linh thú họ ngựa phía trước kia sức mạnh lại suy nhược một chút, so với lúc bọn hắn mới vừa gặp đã giảm đi rất nhiều.
Linh thú họ ngựa sức mạnh có giảm, có nghĩa là thời gian mà nó có thể kiên trì cũng là ngày càng ít, trận so đấu về sức chịu đựng này hắn cũng sắp giành được phần thắng lợi.
Chạy chưa được vài bước, Trương Dương bỗng nhiên có loại cảm giác mơ mơ hồ hồ.
Đây là biểu hiện của việc nội kình tiêu hao quá lớn, tiếp tục dốc hết nội kình toàn lực mà chạy như vậy, không bao lâu nội kình hắn sẽ tiêu hao hết mà té xỉu ngã xuống đất.
Lúc này dược lực của tinh huyết đan tàn dư trong cơ thể hắn đã không đủ để chống đỡ sức tiêu hao lớn như vậy.
Cắn răng, Trương Dương mở túi vải buồm lấy từ bên trong ra một viên tinh huyết đan, đây là tinh huyết đan của Kim Quan Mãng, đoạn trực tiếp nuốt vào trong bụng.
Cả viên tinh huyết đan có thể duy trì cho hắn tiêu hao, vào lúc này dùng linh dược nhất định sẽ có lãng phí, nhưng vì con linh thú họ ngựa trước mắt này, Trương Dương đã không lo được nhiều như vậy.
Linh dược vào bụng, một cỗ năng lượng khổng lồ lập tức bao phủ toàn thân, nội kình vốn dĩ đã sắp tiêu hao hết lại như nước suối theo mưa tầm tã trút xuống, khiến Trương Dương toàn thân lại tràn đầy sức mạnh.
Mồ hôi trên trán dần dần biến mất, Trương Dương tinh thần cũng thuận theo đó mà phấn chấn, nhanh chóng chạy vọt về phía trước.
Hắn cùng linh thú họ ngựa kia vốn là chênh lệch mấy trăm mét, trong nháy mắt liền rút ngắn đến hơn trăm mét.
Trương Dương đã có thể thấy rõ hình dáng con linh thú họ ngựa kia, đây là một con ngựa trắng tinh một màu không pha tạp, cái đầu so với giống ngựa bình thường quả thực nhỏ hơn một chút, nhưng cũng không phải là nhiều lắm.
Bờm trên đầu ngựa lúc này đang đón gió tung bay, lúc Trương Dương nhìn nó, nó cũng vừa khéo quay đầu lại liếc nhìn Trương Dương.
Trong mắt của nó còn mang theo sự bi phẫn cùng tuyệt vọng, lúc trước nó xung đột với đám săn trộm nhiều như vậy nhưng đều chưa từng lộ ra điệu bộ đó.
Linh thú đều rất thông minh, những người bình thường kia dù nhiều, nhưng không làm tổn thương được nó, va chạm với mấy chiếc xe, cùng với súng xạ kích đối với nó có tổn thương nhất định, nhưng tổn thương không phải quá lớn, lúc va chạm nó còn có thể dùng sức mạnh hủy diệt đám xe cộ kia.
Nhưng cái anh chàng vẫn đuổi theo này lại khác, người đuổi theo này rõ ràng là một người tu luyện nội kình, hơn nữa sức mạnh là rất lớn.
Người này bên người còn có hai con linh thú khác nhau, nó mơ hồ có cảm giác hai con linh thú này so với nó có khổ người nhỏ hơn rất nhiều nhưng lại hàm chứa sức mạnh khổng lồ, khiến nó không thể bỏ qua.
Nếu là ở thời điểm nó hoàn toàn khỏe mạnh thì cho dù người này lợi hại bao nhiêu nó cũng đều không để tâm, nó là Thiên Mã, Thiên Mã có tốc độ đệ nhất thiên hạ, chỉ cần nó muốn chạy thì tuyệt đối không ai đuổi kịp nó.
Nhưng bây giờ lại khác, hiện tại có thể nói là thời điểm nó suy yếu nhất, ngay cả việc liên tục chạy trốn mà nó cũng đều không làm được, cần gì phải nói là cắt đuôi người này.
- Hí hí hí hí hí!
Con ngựa màu trắng đột nhiên ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, âm thanh này rất vang, truyền đi rất xa.
Đoạn linh thú họ ngựa bị Trương Dương đuổi theo đột nhiên ngừng lại, xoay người lại, trừng mắt thẳng tắp nhìn Trương Dương.
Nó rất thông minh, nó rõ ràng biết chính mình chạy không thoát, tiếp tục chạy nữa thì rất có thể sẽ đánh mất hết sức mạnh, vậy chi bằng cùng người kia chính diện chạm trán đấu một phen.
Linh thú họ ngựa đột nhiên dừng lại là ngoài dự liệu của Trương Dương, Trương Dương cũng gấp rút ngừng lại, hắn vẫn chưa ngừng lại ổn định, linh thú họ ngựa tốc độ lại đột nhiên tăng nhanh như một đạo bạch quang, trong nháy mắt đã xuất hiện ở trước mặt Trương Dương.
Khoảng cách trăm mét, chính là Thiểm Điện cũng có thể chớp mắt liền đến, không cần phải nói là con linh thú họ ngựa tốc độ cực nhanh này.
Việc này đột nhiên biến hóa hoàn toàn khiến Trương Dương không nghĩ tới, hắn chỉ có thể theo bản năng đưa hai tay ra, ngay sau đó thân thể của hắn nhanh chóng bay về phía sau, lực đạo mà linh thú họ ngựa toàn lực va đập quá mạnh, coi như hắn cũng không chịu được.
Trương Dương thân thể bay ngược ra ngoài hơn hai mươi mét, linh thú họ ngựa kia lại tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng trước nó đã có hai cái cái bóng tiến tới gần, Thiểm Điện trực tiếp phụt ra độc khí, Vô Ảnh bụng cũng nín xuống đứng tấn.
- Phốc!
Một cỗ nội kình từ trong miệng Vô Ảnh xì ra, trước đây mỗi lần tác chiến Vô Ảnh đều trốn xa xa thì rốt cục cũng là lần đầu nó xông lên chiến trường, lại còn đảm đương chủ lực.
Vô Ảnh xuất nội kình, Thiểm Điện phun khói độc khiến linh thú họ ngựa kia cũng không dám coi thường liền vội vàng né sang một bên.
Lúc này Trương Dương thân thể cũng đã ổn định lại, rốt cục thấy rõ dáng vẻ thật sự của linh thú họ ngựa trước mắt này.
Linh thú họ ngựa rất đẹp, đặc biệt là con mắt rất lớn, chỉ là hiện tại thần tình có vẻ rất là uể oải, hơn nữa còn mang theo cái nhìn bất lực và tuyệt vọng.
Phía trên mắt có hai sừng dựng đứng, sừng không lớn, chỉ to bằng ngón cái, nhìn hai cái sừng nhỏ này Trương Dương lập tức biết rõ là suy đoán của hắn không có sai.
Đây thật sự là linh thú Thiên Mã với tốc độ đệ nhất thiên hạ trong số các linh thú trên cạn.
Ổn định lại thân thể, Trương Dương chậm rãi tiến về phía trước, Thiểm Điện cùng Vô Ảnh cũng đều chưa tiếp tục tiến công mà cùng nhau quan sát đề phòng Thiên Mã phía đối diện, chúng và Trương Dương cùng nhau tạo thành vòng vây hình tam giác, đem Thiên Mã vây công dồn vào giữa.
Cảm nhận được thực lực của Trương Dương, Thiên Mã này thần tình hiện ra hết sức bi tráng.
Nó lần thứ hai ngẩng đầu hí lên một tiếng, sau đó nhanh chóng xông qua phía Trương Dương.
Thiên Mã tốc độ quả nhiên rất nhanh, trong nháy mắt tốc độ hoàn toàn ngoài tưởng tượng của Trương Dương, dù cho Trương Dương đã có phòng bị, nhưng vẫn là bị Thiên Mã áp sát cận thân.
Cũng may hắn lần này không phải vội vàng nghênh chiến, Trương Dương toàn thân nội kình đều đề ở lòng bàn tay, hắn lại mới vừa dùng qua tinh huyết đan nên nội kình trên người không ngừng được bổ sung nhanh chóng.
- Ầm!
Con ngựa lại cùng Trương Dương va chạm vào nhau, lần này Trương Dương chỉ là lui lại mấy bước, không giống như mới vừa rồi bị đánh bay hơn hai chục mét.
Thiên Mã cũng không có lùi, thấy không đánh bay được đối thủ thì lại tiếp tục dấn về phía trước một bước, trực tiếp đuổi theo Trương Dương, há rộng miệng lập tức cắn xuống, Thiên Mã tuy rằng không am hiểu quá nhiều về sức mạnh, nhưng kẻ bị nó cắn một cái như thế cũng sẽ không chịu nổi.
Trương Dương thân thể vội vàng cong xuống, hữu quyền thuận thế nhằm phía nó mà đập tới.
- Ầm!
Đang há mồm cắn Trương Dương nên Thiên Mã dĩ nhiên không thể tránh thoát một quyền này của Trương Dương, trực tiếp bị nắm đấm của Trương Dương đập trúng đầu, lếch nhếch nhẹ nhàng lùi lại mấy bước.
Sau khi lui về phía sau vài bước, chân trước của Thiên Mã đột nhiên cong gập, toàn bộ thân thể đều nghiêng hẳn về phía trước, suýt chút nữa là té lăn trên đất.
Cũng còn may là nó gắng gượng trụ lại được thân thể, sau đó lại chậm rãi đứng lên, chỉ là sau khi đứng dậy thân thể của nó vẫn đang phát run, lại còn có vẻ đứng không vững nữa.
Thiên Mã bi tráng hí lên, âm thanh rất to rõ, nhưng cũng đầy rẫy sự tuyệt vọng trong đó.
Trừ thứ này ra, Thiên Mã con mắt lúc này cũng có vẻ hơi mơ hồ, đầu hơi đung đưa, cũng chẳng còn đứng đối mặt với Trương Dương nổi nữa.
Chỉ nhìn dáng vẻ của nó liền biết, Thiên Mã này đã là cung giương hết đà, sắp không kiên trì được nữa.
- Tiểu tử này vận may quả thật không tệ, đây là Thiên Mã đã thành niên, tinh huyết có thể nói là không ít, Thiên Mã nếu không trúng độc trước đó thì cũng sẽ không oán hận hắn như vậy, tác dụng của tinh huyết có thể cũng sẽ lớn hơn một chút.
Xa xa trong bụi cỏ, ông lão kia đang ngồi ở chỗ đó cười nói một mình.
Ông ta giữ khoảng cách rất xa, lại ngồi ở trong bụi cỏ, coi như tới gần thì cũng đều không nhất định có thể phát hiện nơi này có người tồn tại, bất luận người nào cũng sẽ không nghĩ đến, trên thảo nguyên mênh mông, trong bãi cỏ này lại có một ông lão đang ngồi.
- Phù phù!
Kiên trì không được bao lâu, Thiên Mã rốt cục cũng nhịn không được nữa, trực tiếp ngã lăn trên mặt đất, nó lần thứ hai nỗ lực chống đỡ trụ lại thân thể, nhưng lần này dù như thế nào cũng không bò dậy nổi, trên mặt của nó, cũng đã xuất hiện một làn khói đen.
[/QUOTE]
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Delll