- Hừ, chị đương nhiên nhận thức hắn rồi, hắn chính là một đại phôi đản.
Mã Tình Tình mặt ngọc hơi đỏ lên, vẻ mặt phẫn nộ, rất là không cam lòng nói:
- Hắn rõ ràng ở Trung y rất có thiên phú, lại hết lần này tới lần khác chọn khoa Văn Nghệ, còn nói đi tán gái, hừ hừ, thật sự là tức chết ta rồi.
- Tình tỷ tỷ, chị . . . chị không phải là thích Thanh Đế ca ca, mới ghen chứ?
Võ Nghệ rất là đơn thuần không sai, nhưng không có nghĩa là nàng ngốc, trái lại, còn rất thông minh.
- Ghen?
Mã Tình Tình trừng lớn hai mắt, nói ra:
- Làm sao có thể? Chị như thế nào sẽ ghen? Chị chỉ trách tên Trần Thanh Đế kia không có lựa chọn khoa Trung y .
Ghen?
Mã Tình Tình lại càng hoảng sợ, nàng cũng không phải là ghen, là đối với Trần Thanh Đế lãng phí thiên phú Trung y, cảm thấy rất không cam lòng cùng bất mãn.
Đương nhiên, về phần phải chăng ghen hay không, Mã Tình Tình cũng không biết, cũng không có ý thức được.
- Vậy vì cái gì chị còn nói, Thanh Đế ca ca đi khoa Văn Nghệ tán gái?
Nói đến tán gái, khuôn mặt nhỏ nhắn của Võ Nghệ trở nên có chút đỏ bừng.
Tán gái!
Ở trong từ điển, trong tư tưởng của Võ Nghệ, là một từ ngữ lớn cỡ nào a.
- Cái này, . . . cái này còn không đơn giản a.
Mã Tình Tình liền nói:
- Hắn không tuyển chọn khoa Trung y, lại chạy tới khoa Văn Nghệ, chính là vì tán gái. Chẳng lẽ, tán gái còn trọng yếu hơn thiên phú Trung y?
Vốn, Mã Tình Tình muốn nói tiền đồ, bất quá, vừa nghĩ tới bối cảnh của Trần Thanh Đế, thì không nói tiếp.
Dùng bối cảnh của Trần Thanh Đế, còn có thể lo lắng tiền đồ của mình sao.
Cái dạng tiền đồ gì, có thể càng thêm có tiền đồ so với thân phận Trần gia gia chủ?
- Như vậy a . . .
Võ Nghệ đánh giá Mã Tình Tình, mỉm cười nói ra:
- Tình tỷ tỷ, chị biết đại ca em ở lớp nào không?
- Biết rõ, chị mang em đi.
Mã Tình Tình nắm tay Võ Nghệ, đi đến Khoa Văn Nghệ, nhưng trong lòng nhịn không được suy nghĩ:
- Tại sao Võ Thuật có thể có em gái xinh đẹp như vậy? Không khoa học a.
Võ Thuật, cao lớn thô kệch, làn da còn rất đen, rất cường tráng, tuy tướng mạo không xấu, nhưng trong tưởng tượng của Mã Tình Tình, chênh lệch thật sự là quá lớn.
Dùng tướng mạo của Võ Nghệ, ca ca của nàng, phải là suất nam.
Lúc này mới hợp lý a.
- Tiên. . . Tiên Tử. . .
Trịnh Lục đang cùng bọn người Chu Trướng huyên thuyên, trong lúc vô tình nhìn về phía bên ngoài phòng học, ngay sau đó, hắn trừng lớn hai mắt, tim đập rộn lên, nói chuyện cũng lắp bắp:
- Mùa xuân của ta, muốn tới rồi sao?
- Ngươi bị làm sao vậy?
Chu Trướng liếc nhìn Trịnh Lục, theo ánh mắt Trịnh Lục nhìn ra phía ngoài, quyết đoán ngây ngẩn cả người, một câu nói không nên lời.
Một màn này, xem ở trong mắt Thẩm Kỳ, thật có thể nói là ngay cả bình dấm chua cũng quật ngã rồi, bất quá, khi Thẩm Kỳ nhìn ra bên ngoài phòng học, ngay cả tâm ghen ghét cũng không có.
- Võ Nghệ làm sao tới rồi hả?
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Võ Nghệ ở bên ngoài phòng học, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ, Võ lão gia tử cũng tới?
Phải biết rằng, Võ Nghệ là phải chiếu cố gia gia của nàng, cho nên, mới không muốn đi vào thành thị này đọc sách. Hiện tại Võ Nghệ đã đến, như vậy, Võ lão gia tử nói không chừng cũng tới.
Ở Trần Thanh Đế xem ra, loại khả năng này rất lớn.
- Tiểu muội.
Võ Thuật nhìn thấy Võ Nghệ, trên mặt lập tức đại hỉ, rất nhanh chạy ra khỏi phòng học, đi đến chỗ Võ Nghệ, vẻ mặt mừng rỡ.
- Ách, . . . Đây là cái tình huống gì, là tới tìm Võ Thuật sao?
Trịnh Lục chấn động toàn thân, vẻ mặt tiếc nuối, nhịn không được thở dài:
- Thật sự là một đóa hoa tươi, cắm ở trên bãi phân trâu a.
- Tiểu muội, sao em lại tới đây?
Võ Thuật đi tới bên người Võ Nghệ, liền hỏi:
- Gia gia và em cùng tới? Hay là một mình em tới?
Trước khi Võ Thuật về trường học, Võ Nghệ đã từng nói qua, phải hảo hảo chiếu cố gia gia của nàng.
- Em và gia gia cùng đi, hiện tại gia gia đi tìm Trần gia gia uống rượu rồi.
Võ Nghệ cũng rất cao hứng nói:
- Đại ca, em có khả năng sẽ lưu lại.
- Lưu lại?
Võ Thuật mừng rỡ trong lòng, nói ra:
- Lưu lại rất tốt, như vậy anh có thể chiếu cố em cùng gia gia rồi.
- Tiểu muội? Đại ca? Oa kháo. . . một mỹ nữ như vậy, dĩ nhiên là em gái của Võ Thuật? Cái này. . . Điều này sao có thể?
Chu Trướng trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy không thể tin được.
- Có gì quá không được hay sao? Không nghe thấy người ta gọi đại ca à?
Trịnh Lục đạp Chu Trướng một cước, sau đó rất là tiêu sái đi tới, ra vẻ thân sĩ nói:
- Xin chào, anh tên là Trịnh Lục, là huynh đệ của đại ca em, rất vinh hạnh gặp được em.
- Trịnh Lục ca ca tốt.
Võ Nghệ rất là lễ phép kêu lên, sau đó, rất nhanh đi tới bên người Trần Thanh Đế, chủ động ôm cánh tay của Trần Thanh Đế nói ra:
- Thanh Đế ca ca, anh có nhớ Tiểu Nghệ hay không ?
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Trịnh Lục trừng lớn hai mắt, ánh mắt đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế:
- Trần Thanh Đế, ngươi choáng nha. . . , ngươi. . . , ngươi không phải là biết rõ Võ Thuật có một em gái xinh đẹp như vậy, ngươi mới chạy tới xem Võ Thuật, đến gần đoạt trước chứ?
- Phi, còn tưởng rằng mỗi người đều vô sỉ như ngươi sao?
Chu Trướng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Trịnh Lục, sau đó xoáy tay áo lên, hung dữ nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần Thanh Đế, đến cùng có phải thật sự hay không, thành thật khai báo.
- Khục khục. . . các ngươi là thái độ gì vậy, ta một người sống lớn như vậy đứng ở chỗ này, chẳng lẽ các ngươi nhìn không tới sao?
Mã Tình Tình đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt oán niệm nói.
Choáng nha, trực tiếp bỏ qua nàng rồi.
- Mỹ nữ, làm sao chúng ta có thể nhìn không tới cô chứ. Ngươi vừa tới, lập tức để cho hai mắt ta tỏa sáng.
Trịnh Lục cười hắc hắc, nói ra:
- Mỹ nữ, cho tới bây giờ đều là ca ca ta yêu nhất.
Mã Tình Tình, tôn nữ bảo bối của Mã lão hiệu trưởng, bọn người Trịnh Lục đương nhiên đã biết. Bất quá, bọn hắn cũng có tự mình hiểu lấy, mỹ nữ như Mã Tình Tình, bọn hắn chỉ có thể nhìn lên.
Hơn nữa, người nào không biết, Lữ gia thiên tài Lữ Bất Phàm, ưa thích Mã Tình Tình a.
- Tiểu Nghệ, em tới vừa vặn, đêm nay Trung Y Học Viện chúng ta cử hành tiệc tối đón người mới, vừa vặn có chương trình để xem.
- Lúc em mới vào, cũng nghe nói, Bùi Ngữ Yên vì Thanh Đế ca ca viết một ca khúc, vừa vặn, em có thể nghe một chút.
Võ Nghệ mỉm cười nói ra.
Rất nhanh, Võ Nghệ cùng với mọi người thân quen, hơn nữa, Chu Trướng cùng Trịnh Lục phát hiện, Mã Tình Tình tuy là tôn nữ bảo bối của Mã lão hiệu trưởng, nhưng không có bệnh công chúa gì, rất là hiền hoà.
Cái này lại để cho bọn hắn cảm thấy rất thoải mái.
Đương nhiên, nếu như Mã Tình Tình ở trước mặt bọn họ chơi cái gì cao ngạo, xem thường bọn hắn mà nói, bọn hắn sẽ không để ý tới Mã Tình Tình.
- Tiểu Nghệ, đêm nay sau khi xem diễn xuất, chúng ta cùng đi ra ăn cơm, như thế nào?
- Ta còn thiếu một bữa cơm, đến bây giờ còn không có trả xong.
Trước kia ở Hồng Hương Thuận, bởi vì sự tình của Trang Tất Thành, lão bản người ta liền miễn phí, trực tiếp không có lấy tiền.
Uy lực của Hắc Ám tiểu Ma Vương, đó cũng không phải là trưng cho đẹp.
Tọng yếu hơn là, còn làm ra nhân mạng, một lần còn nhiều như vậy, ai còn dám thu tiền Đoạn Phàm a. Có thể đến chỗ bọn hắn ăn cơm, đã là vinh hạnh của bọn hắn.
Đương nhiên, lão bản của Hồng Hương Thuận, cũng không hy vọng loại vinh hạnh này tới hoài.
- Các ngươi trước trò chuyện, ta có chút việc phải làm.
Một lát sau, Trần Thanh Đế nhấn nghe điện thoại, vứt bỏ một câu, quay người đi ra Trung Y Học Viện.
Tầng cao nhất của Thanh Đế dược nghiệp, văn phòng chủ tịch, Trần Thanh Đế thình lình đến nơi này. Lúc này, toàn bộ nhân viên nữ trong công ty, lại một lần nữa bị đánh trở tay không kịp.
Bất quá, Trần đại thiếu vẫn không có liếc nhìn các nàng, trực tiếp lên lầu.
- Trong Thanh Đế dược nghiệp xuất hiện gian tế, để lộ địa phương chúng ta cất thảo dược.
- Ân?
Trong lòng Trần Thanh Đế trầm xuống, hắn biết rõ, địa phương cất thảo dược, đã xảy ra chuyện.
- Ngay tại vừa rồi, người trông coi nhà kho bí mật báo cáo, nhà kho đột nhiên cháy.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi nói ra:
- Bất quá, khá tốt chính là, phát hiện kịp thời, tổn thất cũng không lớn.
Thanh Đế dược nghiệp mua sắm thảo dược, tất cả đều là phơi khô, sợ nhất chỉ có phát hỏa. Một mồi lửa xuống dưới, thảo dược thu mua, tất cả đều bị đốt, cũng không phải là không được.
- Có lẽ có đối tượng hoài nghi a?
Trần Thanh Đế nhíu mày, ngay cả hắn cũng không biết, nhà kho cất thảo dược ở địa phương nào, người biết, quyết không nhiều lắm.
Hôm nay, thời điểm lửa vừa cháy liền phát hiện, hơn nữa nhanh chóng dập tắt, điều này nói rõ, nhân số gian tế cũng không nhiều. Bằng không thì không có khả năng dập được.
- Tạm thời còn không rõ ràng lắm, bất quá, người trông coi nhà kho, hiện tại tất cả đều bị giám sát.
Cổ Thiên Cầm trầm giọng nói ra:
- Quyết không có bất cứ người nào chạy thoát.
Trông coi nhà kho, ngoại trừ công nhân Thanh Đế dược nghiệp tin được ra, còn có người Trần Chấn Hoa phái tới. Bằng không thì không thể nhanh chóng dập lửa như thế, tổn thất rất ít.
- Mẹ, mang con đi nhìn xem.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói ra.
Loại vật gian tế này, nhất định phải ở trong thời gian ngắn nhất bắt ra, không chỉ có như thế, còn phải tăng trông coi gấp bội, thậm chí là đổi địa phương cất thảo dược.
Luôn đề phòng gia tế, không bằng để cho địch nhân tìm không thấy, phát hiện không được.
Phù phù!
Cổ Thiên Cầm cùng Trần Thanh Đế vừa đến nhà kho cất thảo dược, sáu nhân viên quản lý nhà kho bị giám sát, một nam tử hơn năm mươi tuổi, toàn thân tản ra tửu khí quỳ xuống
- Chủ tịch, thực xin lỗi, đều tại ta.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Toàn thân tửu khí chính là lão Lương, một bả nước mũi nước mắt cầu khẩn nói:
- Chủ tịch là ta uống quá nhiều, hút thuốc trong nhà kho, không nghĩ qua đốt trúng thảo dược. Chủ tịch, là lỗi của ta, là ta thất trách, van cầu ngài tha cho ta một lần.
Trần Chấn Hoa phái người tới, nguyên một đám kia đều là thực lực cường hãn, Thiết Huyết vô tình. Ở dưới bọn hắn đe dọa, sáu nhân viên quản lý nhà kho này, đã sớm dọa bể mật.
Lão Lương cũng tinh tường biết rõ, muốn giấu diếm đi, đã không có khả năng rồi, bị dọa đến trực tiếp thừa nhận.
Uống quá nhiều?
Hút thuốc trong nhà kho, không cẩn thận đốt phải hay sao?
Làm ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà là vì vậy, căn bản không phải là người Lữ gia làm, hoàn toàn là người một nhà, không cẩn thận tạo thành.
Tin?
Trần Thanh Đế tin, bởi vì Trần đại thiếu nhìn ra, lão Lương này không có nói dối.
- Ta lệnh rất rõ ràng, cấm đang trong lúc bảo vệ nhà kho, không được uống rượu, càng không được hút thuốc.
Cổ Thiên Cầm nhíu mày, nói ra:
- Lão Lương, ngươi không chỉ có uống rượu, lại còn dám hút thuốc. Ngươi biết, cái này để cho công ty tổn thất bao nhiêu tiền không? Mấy ngàn vạn, cũng là bởi vì ngươi không cẩn thận, đốt sạch rồi.
Mấy ngàn vạn?
Cổ Thiên Cầm một chút cũng không nhiều lời, lão Lương cùng năm tên nhân viên quản lý nhà kho khác cũng biết. Bọn hắn có thể đến trông nhà kho, ngoại trừ đáng giá tín nhiệm ra, đối với bảo tồn thảo dược, đều rất chuyên nghiệp.
Giá trị thảo dược bị thiêu hủy, không nói hơn ức, ít nhất cũng giá trị tám chín ngàn vạn.
Những chuyện này, lão Lương rất rõ ràng.
- Lão Lương, không thể phủ nhận, ngươi ở Thanh Đế dược nghiệp nhiều năm như vậy, chịu rất nhiều khổ, ta đối với ngươi cũng rất tín nhiệm.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nói ra:
- Bất quá, ngươi phạm vào sai lầm không cách nào tha thứ.
- Chủ tịch, ngài. . .
Lão Lương chấn động toàn thân, nhìn Cổ Thiên Cầm, sắc mặt lập tức trở nên càng thêm trắng bệch.
- Những thảo dược bị cháy kia, ta cũng không bắt ngươi bồi thường.
Cổ Thiên Cầm thở dài một tiếng, nói ra:
- Ngươi đi công ty, nhận tiền lương tháng này đi.
- Không... không muốn a, chủ tịch, ngài không nên như vậy.
Lão Lương kêu khóc nói:
- Chủ tịch, một nhà chúng ta, toàn bộ đều nhờ ta một người nuôi sống, ta không thể mất việc a.
- Chủ tịch, những năm này ta đối với Thanh Đế dược nghiệp trung thành tận tâm, không có công lao cũng có khổ lao.
Lão Lương nói:
- Ta hôm nay hồ đồ, phạm vào sai lầm, nhưng mà vì những thảo dược kia liền khai trừ ta sao? Chủ tịch, ngài không thể tuyệt tình như thế.
- Ta tuyệt tình?
Cổ Thiên Cầm cảm thấy vô lực:
- Lão Lương, ngươi cũng đã biết, ngươi phạm sai lầm khiến cho Thanh Đế dược nghiệp tổn thất bao nhiêu? Khoảng chừng mấy ngàn vạn, cũng là bởi vì, những năm này ngươi đối với Thanh Đế dược nghiệp trung thành và tận tâm, ta mới không có cho ngươi bồi thường, ngươi vẫn nói ta vô tình?
- Mấy ngàn vạn là không ít, nhưng đối với ngươi mà nói, căn bản là không coi vào đâu a.
Lão Lương chỉ vào Trần Thanh Đế nói ra:
- Con của ngươi, Trần đại thiếu, năm nào không tốn mấy triệu, đối với ngươi mà nói, tính toán cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải cố ý, chỉ là không cẩn thận a.
Mịa...
Trần đại thiếu là nằm cũng trúng đạn, Trần đại thiếu hàng năm lãng phí bao nhiêu tiền, liên quan gì tới ngươi? Là tiền mẹ ngươi kiếm ra sao.
Ngươi ngược lại tốt, người ta không cho ngươi bồi thường, ngươi còn dám nói ra loại lời này.
Con mẹ nó, ngươi tính toán cái gì a.
Người như vậy, quyết không thể lưu lại, đừng nói phạm vào sai, coi như là không có phạm sai lầm, nếu để cho Trần Thanh Đế biết cũng tuyệt đối khai trừ.
Chính mình phạm sai, đốt đi thảo dược tám chín ngàn vạn của công ty, còn một bộ đương nhiên, căn bản là không cho mình sai.
Cái tâm tính gì?
- Mẹ, nhân viên như hắn một tháng bao nhiêu tiền?
Trần Thanh Đế nhíu mày móc ra mười vạn, giao vào trong tay lão Lương thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, mười vạn có lẽ đã đủ rồi a?
- Mười vạn? Chẳng lẽ các ngươi muốn dùng mười vạn này đuổi ta? Ta ở Thanh Đế dược nghiệp, bán mạng hơn nửa đời người, chẳng lẽ chỉ giá trị mười vạn?
Lão Lương diện mục dữ tợn, nhìn mười vạn trong tay, điên cuồng quát:
- Thanh Đế dược nghiệp các ngươi có tiền như vậy, chẳng lẽ là đuổi ăn mày hay sao?
Lão Lương cầm mười vạn, từ trên mặt đất đứng lên, nhìn xem năm người còn lại nói ra:
- Các ngươi đều thấy được chưa? Ta bán mạng hơn nửa đời người, phạm vào chút ít sai lầm, cuối cùng chỉ cho ta mười vạn. Nếu như ngày nào đó, các ngươi cũng phạm vào sai lầm, một vạn, hay là hai vạn?
- Mười vạn, mười vạn, đủ làm gì? Đủ tiền một chén rượu của con ngươi sao?
Lão Lương nghiến răng nghiến lợi, nắm thật chặc mười vạn trong tay, ở bên trong phẫn nộ đi ra ngoài.
- Các ngươi đều về công ty đưa tin a, ở đây không cần trông coi.
Trần Thanh Đế nhìn năm tên nhân viên quản lý nhà kho khác, nghĩ nghĩ nói ra:
- Đi tìm Bùi Tuyết Linh, bảo nàng an bài cho các ngươi công tác khác.
- Cái này. . .
Năm tên nhân viên quản lý nhà kho kia, có chút do dự, bọn hắn không biết, có phải nên nghe Trần Thanh Đế, hoàn khố đại thiếu hay không.
- Đi thôi.
Cổ Thiên Cầm khoát tay áo, nói ra:
- Về sau Thanh Đế là đại diện toàn quyền của ta.
- Vâng, chủ tịch, Trần đại thiếu
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Năm người chấn động toàn thân, rất nhanh đi ra khỏi văn phòng.
- Mẹ, không nên để ý người như vậy.
Nhìn năm tên nhân viên quản lý nhà kho ly khai, Trần Thanh Đế thò tay ôm bả vai Cổ Thiên Cầm, nói ra:
- Lão Lương này, không cam lòng ly khai như thế, tất nhiên sẽ không bỏ qua.
- Mẹ biết rõ.
Sắc mặt Cổ Thiên Cầm thật không tốt xem, ở nàng xem ra, lão Lương đối với Thanh Đế dược nghiệp rất trung tâm, sau khi phạm sai lầm, lại có thể nói ra lời nói như vậy.
Bởi vì ngươi sai, làm cho Thanh Đế dược nghiệp tổn thất gần 100 triệu, không bắt ngươi bồi thường, tiền lương một tháng cuối cùng, còn trả gấp mười lần, ngươi còn không cam lòng.
Cổ Thiên Cầm hoàn toàn chính xác là rất thương tâm.
- Mẹ, trước không cần lo lắng những chuyện này, bên Lữ gia ở thảo dược, có bắt đầu hành động hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, hỏi.
Ở Trần đại thiếu xem ra, bên Lữ gia có lẽ bắt đầu hành động mới đúng.
Dù sao, sự tình Cổ Thiên Cầm đại lượng thu mua thảo dược, đã vài ngày rồi, dùng thế lực của Lữ gia, không có khả năng không biết mới đúng.
- Đã bắt đầu hành động, giá cả thảo dược, hiện tại đang tăng cao rất nhanh.
Cổ Thiên Cầm trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Rất nhiều thương nhân thảo dược, giống như đều thương lượng tốt vậy.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định là Lữ gia đang làm trò quỷ.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến, nói ra:
- Người Lữ gia, phải chăng cũng bắt đầu thu mua thảo dược?
- Thu mua rồi, bất quá, giá cả cũng không thấp.
Cổ Thiên Cầm nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Thanh Đế, con xem còn tiếp tục thu mua nữa không?
- Mia, vì cái gì không mua?
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Bất quá, chúng ta không mua, sẽ khiến người Lữ gia cho rằng, chúng ta không khát vọng thu mua, ngẫu nhiên phí mấy ngàn vạn thu mua một chút là được.
- Con muốn đào Lữ gia?
Cổ Thiên Cầm giật mình nói.
- Có thể đào, vì cái gì không đào?
Trần Thanh Đế nhíu mày, trong hai tròng mắt, hiện lên một đạo hàn mang:
- Không chỉ có đào, con còn muốn để cho Lữ gia bọn hắn vốn gốc không còn.
Để cho Lữ gia vốn gốc không còn?
Cách làm kỳ thật rất đơn giản, cự kỳ đơn giản, giống như lấy đi Nguyên ngọc ẩn chứa linh khí mà Lữ gia mua sắm, tất cả đều biến mất.
Bắt chước làm theo thoáng một phát, Lữ gia không muốn vốn gốc không còn cũng khó khăn.
Không chỉ như thế, còn có thể giảm bớt không ít tiền của Trần gia.
Hơn nữa, địa phương Lữ gia cất chứa thảo dược mua sắm, quyết sẽ không bí ẩn giống như chỗ cất Nguyên ngọc.
Chỉ cần hơi chút xâm nhập điều tra thoáng một phát, là đơn giản điều tra ra.
- Mẹ, bây giờ người về công ty, tại đây giao cho con.
Trần Thanh Đế nghĩ nghĩ nói ra:
- Từ nay về sau, kho hàng này phong bế, không được để cho bất luận kẻ nào tiến vào. Con sẽ lại gọi một ít người đến, trông coi nơi này.
- Được rồi, nếu có sự tình gì khác, nhân thủ không đủ, tìm cha của con.
Cổ Thiên Cầm hít sâu một hơi, nàng thật sự là quá mệt mỏi.
Đồng thời, cũng bị lão Lương làm cho tổn thương rồi.
Cách làm của Cổ Thiên Cầm, đã là hết lòng, nhưng mà, người ta lại không lĩnh tình, càng là cầm Trần Thanh Đế ra nói chuyện, cái này lại để cho Cổ Thiên Cầm rất phẫn nộ.
Lão Lương mang theo phẫn nộ cùng không cam lòng ly khai, không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định sẽ tiến hành trả thù. Trả thù Thanh Đế dược nghiệp, hắn không có cái năng lực kia, nhưng không có nghĩa là những người khác không có.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế cũng tin tưởng, sự tình lão Lương bị khai trừ, Lữ gia sẽ trước tiên biết rõ, hơn nữa, còn chủ động tìm lão Lương.
Chèn ép như thế nào, đều không bằng thẳng đảo Hoàng Long, đốt đi hoặc là tranh giành chỗ Thanh Đế dược nghiệp mua sắm thảo dược, kia sẽ càng thêm nhẹ nhõm.
Chèn ép có làm được cái gì?
Thanh Đế dược nghiệp rất nhanh thu mua nhiều như vậy, một mồi lửa đốt đi, hoặc là triệt tiêu nguồn mua, mới có thể để cho Thanh Đế dược nghiệp vốn gốc không còn.
Chỉ là, Lữ gia một mực không có tìm được, nhà kho Thanh Đế dược nghiệp cất thảo dược mà thôi.
- Lão Lương bị đã khai trừ, còn mang theo oán khí, người Lữ gia cũng sẽ trước tiên tìm tới hắn.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng:
- Kể từ đó, nhà kho gửi thảo dược này, cũng sẽ không còn là một bí mật.
- Đến lúc đó, người Lữ gia nhất định sẽ có hành động.
Hai mắt Trần Thanh Đế híp lại thành một tuyến:
- Không chỉ là Lữ gia, Thượng Quan gia cùng Hướng gia, cũng quyết sẽ không bỏ qua cơ hội lúc này.
Hướng gia cùng Thượng Quan gia, cừu hận đối với Trần Thanh Đế, sẽ không kém cừu hận với Sơn Khẩu Tổ.
Đương nhiên, bởi vì quan hệ tới 'Lữ Đông', Hướng gia cùng Thượng Quan gia cũng hận lên Lữ gia. Hướng gia cùng Thượng Quan gia, là sẽ không hợp tác với Lữ gia.
Địch nhân của địch nhân, là bằng hữu?
Cái này là có điều kiện tiên quyết, địch nhân của địch nhân, trước không thể là địch nhân của mình mới được.
- Không được bao lâu, thậm chí là buổi tối hôm nay, Lữ gia, Thượng Quan gia cùng với Hướng gia, chỉ sợ sẽ động thủ.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, trong hai tròng mắt hiện lên một đạo hàn mang, thầm nghĩ:
- Xem ra, ta phải đào một cái hố to rồi.
Nghĩ vậy, Trần Thanh Đế đi vào nhà kho, nhìn trong kho hàng, thảo dược bầy đặt rất là chỉnh tề, thần thức tản ra, bao phủ mà đi.
Ngay sau đó, một lớp một lớp thảo dược biến mất không thấy gì nữa, bị Trần Thanh Đế thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh. [/CHARGE]
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Một giờ sau, trong kho hàng to như vậy, đã rỗng tuếch, tất cả thảo dược đều bị Trần Thanh Đế thu vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
- Thật sự là mệt mỏi.
Trần Thanh Đế duỗi tay gạt đi mồ hôi trán, đặt mông ngồi dưới đất, không ngừng hô hấp.
Không ngừng thu vật vào bên trong Càn Khôn Đỉnh, thời gian ngắn còn không có gì, nhưng làm lâu như vậy, cũng sẽ làm người mệt chết a.
Đúng, là làm mệt chết.
Cụ thể mà nói, là tinh lực không còn.
Dù sao, Trần Thanh Đế là lợi dụng thần thức, bao phủ thảo dược lại, sau đó mới thu vào bên trong Đỉnh Càn Khôn. Nhìn như dễ dàng, mau lẹ, nhưng rất cố sức đấy.
Sau khi giải quyết thảo dược, Trần Thanh Đế lại để cho Trần Chấn Hoa phái người tới, đem nhà kho dán giấy niêm phong, hơn nữa khóa kín.
Chỉ là ai cũng không biết, trong kho hàng đã sớm rỗng tuếch rồi.
Về sau, Trần Thanh Đế lại điều những quân nhân canh giữ ở biệt thự kia, tất cả đều qua đây, đem trọn cái nhà kho, nghiêm mật phòng thủ.
Không chỉ có như thế, Trần Thanh Đế còn điều Liễu Nhất Thôn qua.
- Phàm là có người tới gần, trong lòng còn có làm loạn, giết chết bất luận tội, một tên cũng không để lại.
Trần Thanh Đế nhìn Liễu Nhất Thôn, nói ra:
- Còn nữa, nhớ rõ trước tiên cho ta biết.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Vẻ mặt Liễu Nhất Thôn nghiêm túc, rất nghiêm túc nói ra.
Bề bộn xong những chuyện này, khi Trần Thanh Đế về tới Trung Y Học Viện, đã đến lúc ăn cơm tối, ăn cơm tối xong, tiệc tối đón người mới đến cũng sẽ bắt đầu.
Sau khi tiệc tối chấm dứt, sẽ là một đêm rất thoài mái.
Ngày nghỉ thứ nhất của Đại học, đã đến.
- Trần Thanh Đế, ngươi nói bận một chút, lại đi một ngày, ngươi có thể có chút quan niệm thời gian hay không?
Nhìn thấy Trần Thanh Đế trở lại, Mã Tình Tình tức giận nói.
- Ta cũng là bởi vì không có quan niệm thời gian, cho nên mới không đi Khoa Trung y, mà là lựa chọn Khoa Văn Nghệ.
Trần Thanh Đế nhún vai, làm Mã Tình Tình một câu cũng nói không nên lời.
- Trần Thanh Đế...
Đúng lúc này, Lâm Tĩnh Nhu mấy ngày này không gặp, hưng phấn chạy tới, đương nhiên, Trần Hương Hương cũng cùng đi qua.
- Như thế nào, vài ngày không gặp, muốn ca ca ta rồi hả, xem ngươi hưng phấn chưa kìa.
Trần Thanh Đế cười hắc hắc, nói ra:
- Ta nghe nói, ngươi bề ngoài giống như, khả năng, có lẽ thích ca ca ta rồi, có phải thật vậy hay không?
Đối với loại đồ chơi tình yêu này, Trần đại thiếu tuyệt đối là trẻ con a, một chút cũng không hiểu.
- Ta sẽ vừa ý ngươi? Trần Thanh Đế, ngươi cho rằng ngươi là ai, ta sẽ vừa ý ngươi sao?
Lâm Tĩnh Nhu biến sắc, rất là quật cường nói:
- Sự tình lần trước, ta còn chưa tính toán cùng ngươi đây này.
- Ai!
Trần Hương Hương ở sau lưng, âm thầm thở dài một tiếng:
- Chị Tĩnh Nhu, chị làm gì mạnh miệng như vậy? Ta cũng có thể nhìn ra, chị đã thích đại ca của ta. Bất quá, cái đại ca này cũng thiệt là, tình trường sao thấp như vậy, thấp đến đáng sợ.
- Trần Thanh Đế...
Không đợi Lâm Tĩnh Nhu đứng vững chân, Băng Sơn Nữ Thần Lý Nhược Băng chạy tới, vẻ mặt cũng là hưng phấn và cao hứng.
Đồng dạng, cũng là chạy về phía Trần Thanh Đế.
- Lý Nhược Băng!
Con ngươi Lâm Tĩnh Nhu co rụt lại, ánh mắt rất nhanh đã rơi vào trên người Lý Nhược Băng, cái này làm cho nàng lập tức ý thức được nguy cơ.
Phải biết rằng, Lý Nhược Băng là cùng Trần Thanh Đế trộn lẫn một khối, quan hệ rất không minh bạch.
Cũng bởi vì Lý Nhược Băng, Trần Thanh Đế mới làm Lâm Tĩnh Nhu nàng tức khóc.
Nhìn thấy một màn này, Võ Nghệ trừng lớn hai mắt, nàng có thể tinh tường cảm giác được, từ trên người Lâm Tĩnh Nhu, tản ra ghen tuông mãnh liệt.
Thật có thể nói là ghen tuông bay tứ tung.
Tràn đầy mùi thuốc súng.
Một bên, còn có Mã Tình Tình đây này.
Võ Nghệ tuổi tuy nhỏ, cũng rất thanh thuần, nhưng sau khi trải qua sự tình lần trước, nàng thay đổi, đối với một ít gì đó, rất mẫn cảm.
Giống như Chương Đài, sắp đến nguy cơ, có năng lực cảm ứng đặc thù. Võ Nghệ cũng là như thế, nhưng nàng không chỉ là cực hạn ở nguy cơ.
Rất nhiều phương diện, Võ Nghệ cảm ứng đều phi thường nhạy cảm.
- Lộp bộp... lộp bộp...
Một hồi thanh âm giày cao gót tiếp xúc cùng mặt đường vang lên, Bùi Ngữ Yên ăn mặc thời thượng, như là tiên nữ hạ phàm đã đi tới.
- Trần Thanh Đế, ta muốn cùng ngươi đi ăn cơm.
Ánh mắt Bùi Ngữ Yên quét qua, cuối cùng đã rơi vào trên người Võ Nghệ, cái này làm cho trong lòng nàng chấn động.
Tinh khiết!
Quá tinh khiết rồi.
Cái này làm cho Bùi Ngữ Yên nàng, không thừa nhận cũng không được, cam bái hạ phong, chỉ là luận khí chất, cũng phải kém hơn Võ Nghệ có chút.
Không chỉ có như thế, Võ Nghệ còn là một Dị Năng giả sắp mở ra tinh thần.
Cái này lại để cho Bùi Ngữ Yên mừng rỡ trong lòng.
- A, em lớn lên thật xinh đẹp.
Bùi Ngữ Yên nhịn không được đi tới bên người Võ Nghệ, nhìn Võ Nghệ, nói ra.
- Ách... chị là vị hôn thê của Thanh Đế ca ca, Bùi Ngữ Yên a.
Võ Nghệ mặt ngọc ửng đỏ, nói ra:
- Đại tẩu, chị lớn lên thật xinh đẹp, Thanh Đế ca ca thật là có phúc.
Không thể phủ nhận, Võ Nghệ phát hiện đầu của mình không đủ dùng. [
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương