Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 638: Sử quan. (3)
Nguồn: Sưu Tầm
Hứa Tiên vô lực nói:
- Chuyện gì đang xảy ra?
- Những Hàn Lâm khác biết rõ ngươi khảo thí trúng Thám Hoa. Cho nên thảo luận suốt nửa đêm, định ra chương trình, phải ra oai phủ đầu với ngươi.
- Đây là kết quả các ngươi thảo luận suốt nửa đêm sao? Quá hiệu suất a!
- Lại thảo luận nửa đêm, mới nghĩ ra cách đối phó a.
- Đây chẳng phải là một đêm không ngủ?
- Ngươi không hỏi bọn họ đối phó ngươi như thế nào sao?
Hứa Tiên thở ra một hơi, hỏi hắn:
- Bọn họ muốn đối phó ta như thế nào?
Trong thoáng chốc cũng hiểu vì cái gì tại sao ở đây không có mấy người.
Lão Hàn Lâm do dự một chút, nói:
- Lão phu vốn không nên tiết lộ cơ mật của Hàn Lâm Viện, nhưng thấy ngươi hỏi thăm ta hết sức chân thành, cuối cùng không đành lòng nhìn tên tuổi anh hùng của ngươi hóa thành nước, ngươi đưa lỗ tai tới đây.
Hứa Tiên vội vàng tiến lên, nghe lão Hàn Lâm nói:
- Bọn họ muốn lừa dối, dĩ dật đãi lao (*dùng khỏe ứng mệt), trên cây nở hoa, miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, tất cả các diệu kế, hoàn hoàn đan xen, kết thành một bộ liên hoàn kế, để đối phó ngươi.
Hứa Tiên nghe xong đầu đầy mồ hôi lạnh, nói:
- Có thể đơn giản một chút không.
Lão Hàn Lâm dừng một chút, thì thầm:
- Thất tuyệt đối!
Hứa Tiên kinh hãi nói:
- Thất tuyệt đối?
Chưa nghe qua a, chẳng lẽ là binh khí gì?
Lão Hàn Lâm rất khẳng định gật đầu, nói:
- Đúng, chính là thất tuyệt đối.
Hứa Tiên hít sâu một hơi, nói:
- Có thể cụ thể hơn một chút không?
Lão Hàn Lâm uống một ngụm trà, thấm giọng nói:
- Cụ thể mà nói chính là bảy câu đối!
Hứa Tiên một hồi im lặng, nói:
- Thì ra cụ thể đến như vậy, ta còn tưởng rằng lại làm thơ đấy.
- Thi từ của ngươi ai dám khảo thí, lại nghe nói ngươi có kiến thức uyên bác với sách vở, đã gặp là không quên được, cho nên những thứ như kinh, sử, tử, tập sợ không làm khó được ngươi, cho nên ngày hôm qua đám Hàn Lâm kia vắt hết đầu óc, tìm trong thư khố khắp nơi, tốn cả ngày, sửa sang lại thành bảy câu đói kinh thiên địa khiếp quỷ thần, đến lúc đó dùng đối phó ngươi.
Hứa Tiên nói:
- Hàn Lâm Viện rãnh rỗi như vậy sao? Hao phí thời gian cả ngày đối phó ta! Tính toán, lão nhân gia ngài nói cho ta biết, những câu đối kia là gì?
Hắn tự biết mình có bao nhiêu cân lượng, câu đối cần phải nhanh trí, không phải đọc sách nhiều là có thể ứng đối. Đừng nói là một đám Hàn Lâm thật vất vả nghĩ ra tuyệt đối, cho dù một ít câu đối hơi khó một chút, chỉ sợ cũng là vấn đề lớn với hắn.
Lão Hàn Lâm nói:
- Vậy thì ta không thể nói, dù sao lão phu cũng là người trong Hàn Lâm Viện, chỉ có thể chỉ cho ngươi một kế.
- Ân?
- Tẩu vi thượng kế!
Hứa Tiên nói:
- Ngài muốn ta trốn?
Hắn ngược lại muốn tránh, nhưng sau này phải tới đây "Đi làm ", Hàn Lâm Viện là đơn vị công tác của mình, cho nên hợp với câu hòa thượng chạy, miếu không chạy. Vốn muốn ở Hàn Lâm Viện làm chức quan nhàn nhã, lại không ngờ tới trong Hàn Lâm Viện lại có nhiều chuyện như vậy, quả nhiên là người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Lão Hàn Lâm lời nói thấm thía nói:
- Ngươi không nên hành động theo cảm tình, bảy câu đối kia rất khó khăn, tuy nhiên với tài hoa của ngươi chưa chắc không nghĩ ra được, nhưng cho dù đối được, chỉ là sính uy phong nhất thời, làm tổn thương thể diện của đồng liêu, ngày sau còn ở chung sao được. Ngươi mới vừa vào con đường làm quan, lại bị người ta nói cậy tài khinh người, không thể nào có thanh danh tốt với cộng sự, tuyệt đối không phải chuyện có ích! Không bằng trước tránh đi, ngày sau lại đến phủ học sĩ bái phỏng, thủ lễ đệ tử, hắn cũng không cần thiết đối phó ngươi nữa.
Những lời này cũng hiện ra sách vở hắn đọc bao nhiêu năm qua không phải nói không.
- Nói hay lắm! Hán Văn, lời của vị đại nhân này đều là lời vàng ý ngọc cả đấy.
Có một âm thanh từ cửa truyền vào, Phan Ngọc chắp tay sau lưng đi vào trong phòng.
- Minh Ngọc, sao ngươi tới đây?
Phan Ngọc nói:
- Bọn họ đi tới tìm ngươi.
Sau đó chắp tay với lão Hàn Lâm.
- Đệ tử Phan Ngọc bái kiến lão đại nhân.
Lão Hàn Lâm vội vàng đứng dậy hoàn lễ.
- Vị này chính là Trạng Nguyên Lang năm nay a.
Hắn và Phan Ngọc là cùng cấp, đều là biên soạn lục phẩm, đương nhiên không thể cậy giá lên mặt.
- Minh Ngọc, ngươi cảm thấy thế nào?
Phan Ngọc khẽ mĩm cười nói:
- Như thế nào đều tốt, tùy tâm tư của ngươi thôi.
Nàng ngược lại cũng muốn biết cái gì là thất tuyệt đối, cho dù Hứa Tiên không làm được, nàng cũng tự tin có thể chống lại, đến lúc đó truyền âm cho hắn là được. Tuy nhiên lão Hàn Lâm lo lắng không phải là không có đạo lý, nhưng Hứa Tiên hậu trường cứng rắn, cho dù đắc tội với người nào cũng không cần phải sợ.
Hứa Tiên ngẫm lại nói:
- Đi thôi, chúng ta đi qua!
Lão Hàn Lâm khuyên nhủ:
- Ta biết rõ ngươi có chỗ dựa, nhưng không nên dùng thế, càng không thể dựa, cần dựa vào bản thân mới được.
Hắn còn tưởng rằng Hứa Tiên đang dựa vào quan hệ với Phan Ngọc.
Hứa Tiên nhe răng cười nói:
- Đa tạ đại nhân quan tâm, ta sẽ hảo hảo xử lý, chẳng phải có người gây phiền toái cho ta sao? Hiện tại cũng chưa có gì xảy ra mà.
Lão Hàn Lâm nhìn qua Hứa Tiên thật sâu, gật đầu nói:
- Vậy ngươi đi đi!
Hai người cáo biệt lão Hàn Lâm, trên đường Phan Ngọc cười nói:
- Hán Văn, trong lòng của ngươi có kế hoạch rồi à?
Hứa Tiên gật đầu nói:
- Đi thôi, chúng ta nên kiến thức cái gì là thất tuyệt đối!
Lão Hàn Lâm thấy Hứa Tiên đi qua bức bình phong xây ở cổng tường. Đi ra khỏi sân nhỏ. Đem ánh mắt chuyển qua cây hòe trước cửa sổ, nhẹ giọng thở dài:
- Không biết có nên ghi vài sử sách hay không, cũng những thiên cổ tuyệt đối này truyền lưu thiên cổ cho hậu nhân xem, nhưng không biết nên ghi liệt truyện hay thế gia đây?
Truyện khí của thần tử bình thường thì ghi "Liệt truyện ", công hầu truyện ký chính là "Thế gia" .
- Hôm nay phải là người đầu tiên trong thiên hạ viết về ngươi a.
Lão Hàn Lâm thu hồi ánh mắt, sau đó mắt nhìn tờ giấy trắng, đã tràn ngập non nửa. Trong đó hoặc có "Quân tử ái tài, đây là lẽ thường, nếu không có tiền, sẽ không có đạo!", ghi chép những lời nói và việc làm của Hứa Tiên, có câu bình là: "Bình dị gần gũi." Còn ghi thêm mấy thứ gì đó, nhưng lại không ghi tiếp.
Tuy hắn cũng cảm thấy thích Hứa Tiên, nhưng sử quan viết sử không nên thêm cái nhìn của mình vào, cho dù muốn biểu đạt cái nhìn của mình cũng phải mượn miệng của người khác mà nói, ghi thế nhân hoặc là đánh giá của danh nhân về Hứa Tiên. Cũng không nhịn được mà học Tư Mã Thiên ghi Thái Sử Công Viết, chính là lời ít ý nhiều, cực kỳ thận trọng.
Lão đầu khoan thai cười cười, về sau Hứa Tiên cũng là người hầu trong Hàn Lâm Viện, đương nhiên không thoát được lòng bàn tay của hắn, nên quan sát thật tốt, ghi chép kỹ càng, nói không chừng có một ngày tiểu tử này lưu danh thiên cổ. Kết quả mộng đẹp trở thành sự thật. Hắn cũng là người có công lao cực lớn khi ghi chép việc làm, lời nói và thi từ của Hứa Tiên.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 639: Trong núi
Nguồn: Sưu Tầm
Móng ngựa đạp lên đồng cỏ của con đường nhỏ, chạy trong làn cỏ xanh mướt ẩm ướt.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc cưỡi ngựa song song nhau, một đại đội nhân mã hộ vệ cùng một chiếc xe ngựa đang theo phía sau xa xa.
Vân Yên vén màn lên, lộ ra gương mặt ngọc đang được khăn che mặt lại, nhìn hai người đang ở cách xa xa, trong nội tâm có chút thổn thức không thôi.
Hứa Tiên thấp giọng nói chuyện với Phan Ngọc, nàng không ngừng trầm mặc, ánh mắt nhìn theo vó ngựa đang tung bay đằng xa, trong thần sắc thổn thức sầu bi không thôi, cho dù ý chí sắt đã cũng bị ánh mắt của nàng hòa tan, muốn ôm nàng vào trong ngực, nhưng như thế cũng cảm thấy không đủ.
Chợt có một tòa tiểu đình xuất hiện bên cạnh con đường nhỏ, dây leo mọc chằng chịt, dần dần tới gần, hai người cũng dự cảm được cái gì đó, cho nên trầm mặc một lút.
Hứa Tiên ghìm ngựa nói:
- Minh Ngọc, đưa tới đây thôi.
Phan Ngọc cho ngựa tiến lên vài bước, mới quay đầu nói:
- Tốt, Hán Văn.
Thả người xuống ngựa, nàng vung tay lên, có thủ hạ mang bầu rượu tới. Đặt lên bàn đá của tiểu đình.
Phan Ngọc châm hai chén rượu, cùng nhau nâng chén, sau đó uống cạn.
Bỗng nhiên Hứa Tiên cầm chặt bàn tay ngọc của nàng, cười nói:
- Chỉ là tạm biệt mà thôi, không qua bao lâu ta sẽ quay lại mà.
Phan Ngọc sợ bị người ta nhìn ra chỗ khác biệt, thấp giọng nói:
- Mau buông tay!
Hứa Tiên cười nói:
- Chúng ta kết nghĩa kim lan, tình như thủ túc, cầm tay có gì phải sợ chứ?
Nhưng sau đó cũng buông tay ra.
Vân Yên ôm Thường Hi đi tới gần, đôi môi đỏ mọng dưới khăn che mặt nhếch lên, nói:
- Phan đại công tử sắp khóc nhè rồi!
Phan Ngọc liếc nhìn nàng, sau đó bảo thủ hạ mang theo một con ngựa đỏ tới, giao dây cương cho Vân Yên, nói:
- Đây là ngựa ngươi muốn, đã xem xét giúp ngươi rồi.
Không biết Vân Yên đưa ra yêu cầu này chính là lúc tâm huyết dâng trào a.
Vân Yên hoan hô một tiếng, tiếp nhận con ngựa này, ngọt ngào nói cảm tạ với Phan Ngọc, sau đó nghiêng người ngồi lên yên ngựa chạm chỗ hoa văn tinh xảo, cũng may con ngựa rất phục tùng.
Phan Ngọc chắp tay với Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, chúng ta cũng phải từ biệt rồi.
Sau đó khôi phục lại bộ dáng thong dong như thường ngày.
Hứa Tiên liếc nhìn nàng thật sâu, mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, ta sẽ nhanh chóng trở lại.
Sau đó nhảy lên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, một tay nắm con ngực của Vân Yên, dọc theo bụi cỏ leo mọc trên đường mòn, chậm rì rì đi về phía trước.
Phan Ngọc không đợi thân ảnh của hai người bọn họ biến mất, đi trở lại ngựa của mình, sau đó rút roi quất một cái. Con tuấn mã đen nhanh hí dài một tiếng, sau đó phi nước đại quay về kinh thành, những hộ vệ đi theo tùy tùng cũng theo sát.
Phan Ngọc cưỡi tuấn mã mấy chục con ngựa theo phía sau, cho nên xuất hiện bụi mù cuồn cuộn.
Hứa Tiên cùng Vân Yên ngồi trên ngựa nhìn lại, thẳng tới khi bụi mù phủ khắp, mới nhìn nhau cười cười, đi nhanh về hướng Chung Nam Sơn.
...
Trong phủ Phan vương, Phan Ngọc ở trong thư phòng xem xét con đường đưa muối tới Giang Nam, thỉnh thoảng uống một ngụm nước trà. Nàng không có huynh đệ tỷ muội, cho nên ít đi những tranh đấu tranh quyền đoạt lợi, nhưng phải gánh vác tất cả công việc, cho nên cũng rất lao lực.
Trước khoa cử, Phan vương gia muốn nàng toàn tâm toàn ý cho khoa cử, cho nên không phân bao nhiêu công việc. Nhưng sau khoa cử, tất cả sản nghiệp trong nhà đều giao lại cho nàng quản lý, chuyện này còn quan trọng hơn so với ở Hàn Lâm Viện lăn lộn nhiều.
- Công tử, trong nội cung có tin tức truyền tới.
Một lão bộc ở ngoài cửa nói.
- Ngô quản gia, tiến vào nói chuyện!
Ngô quản gia móc một phong thư trong tay áo của mình ra, cung kính đưa cho Phan Ngọc, Phan Ngọc tiếp nhận phong thư, rút thư trong phong bì, mắt to nhìn quét qua. Rốt cục hiểu được vì sao hoàng hậu nương nương lại chân chừ không quyết định như thế, tiện tay đem thư đưa lại cho Ngô quản gia.
Hoàng hậu nương nương vô cùng tin tưởng thần phật, cho nên thường xuyên đi ra Đại Từ Ân Tự bái pâật, mà phương trượng của Đại Từ Ân Tự là Kính Phụng Thích Tử. Trước đó vài ngày, tên phương trượng này nói vài câu bất lợi cho Phan Ngọc, nhưng cụ thể là nói gì thì không biết được.
Ngô quản gia bỏ thư vào trong phong bì, nói:
- Lương công tử của phủ Lương vương vài ngày trước đó đã đi tới Đại Từ Ân Tự, mật đàm với phương trượng rất lâu, lão nô ngay từ đầu không chú ý tới, hôm nay xem ra là cho không ít bạc. Mà hôm nay có không ít tiến sĩ rời kinh đã đi tới Từ Ân Tự Đại Nhạn Tháp đề danh, cũng mời ngài tham dự, công tử không ngại thì đi xem.
Phan Ngọc suy nghĩ một lát, có chút gật đầu nói:
- Ngươi đi an bài! Đúng rồi, cho Chu công công năm ngàn lượng bạc làm lễ tạ ơn!
Tên phương trượng của Đại Từ Ân Tự đại khái đã bị Lương vương thu mua, đây lại là chuyện tốt, chỉ cần có thể bị người khác thu mua, thì cũng có thể bị mình thu mua. Nhưng không nghĩ tới với lòng dạ của hoàng hậu nương nương hiện giờ, cũng bị lời nói của hắn đả động, chỉ sợ tên phương trượng kia không đơn giản như vậy, nói không chừng có môn đạo gì đó, mới có thể khiến hoàng hậu nương nương tin tưởng.
Ngô quản gia nói:
- Vâng.
Sau đó nhìn qua Phan Ngọc phong thần tuấn lãng trước mặt, so với Phan vương gia lúc tuổi trẻ còn thong dong hơn nhiều, lão luyện hơn nhiều, tất nhiên sẽ mang Phan gia đi được xa hơn.
- Trước dẫn ta đi tới đại lao gặp tên thích khách kia đi.
...
Thành Trường An cách Chung Nam Sơn cũng chỉ hơn mười dặm, Hứa Tiên cũng không mang ý niệm đạp mây cưỡi gió đi tới, cho nên mang theo Vân Yên cưỡi ngựa mà đi, cho dù là Vân Yên buồn bực thích ở trong phòng, đi dưới ánh mặt trời như thế này, Vân Yên có cảm giác rất thích thú. Nhưng đây là lần đầu tiên Vân Yên cưỡi ngựa cho nên càng hưng phấn hơn.
Lúc nàng ở trong kinh thành, đã từng nhìn thấy rất nhiều phu nhân cưỡi ngựa như thế này, nhất thời cao hứng nói với Phan Ngọc, Phan Ngọc nghe được yêu cầu bộc phát này của nàng cũng không để ý lắm.
Vân Yên yên ổn trong tâm, cũng dần dần quên đi, nhưng không nghĩ tới Phan Ngọc thật sự mang một con ngựa tới cho nàng thật.
Vân Yên vuốt bờm ngựa, nói:
- Phu quân, con ngựa này thật nhỏ a, chúng ta đến Chung Nam Sơn sẽ vứt bỏ nó sao?
Hứa Tiên nói:
- Nếu ngươi ưa thích, cho nó ở lại nơi đó, khi chúng ta trở về lấy là được rồi. Nhưng ngươi cũng không nên mang theo Thường Hi cô nương theo, có lẽ đem nàng để lại trong vương phủ thì tốt hơn, tự nhiên sẽ có người chăm sóc cho nàng.
Vân Yên áo vàng váy ngắn, tóc xanh co lại, gió xuân thổi tóc dính vào lỗ tai, sợi tóc nhấp nhô, lộ ra ngọc dung tuyệt mỹ.
Lúc này đang cưỡi con ngựa con, dáng người uyển chuyển lắc lư nhẹ nhàng, hiển thị rõ nét phong tình vạn chủng của nàng, bộ dáng thiên kiều bá mị, Hứa Tiên ở chung với nàng ngày đêm, cũng phải động tâm.
Vân Yên tự nhiên cười nói nói:
- Có cái gì không tốt, Thường Hi cũng là muội muội của ta.
Sờ sờ trong mèo con trong ngực, nói:
- Đúng không, Thường Hi!
Thường Hi lười biếng "Meow" một tiếng xem như đáp lời, những ngày này rõ ràng béo hơn rất nhiều.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 640: Xuôi gió. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Hàn Lâm, tiến sĩ, thậm chí còn có Trình Tàng Kiếm, Phan Ngọc đều tập trung tinh thần, khi bọn họ nhìn Hứa Tiên, Hứa Tiên chỉ cảm thấy như đang ở trong hang sói, thật sự là sói đói bốn phía a, trong nội tâm đã giật mình, ngay cả vị đại học sĩ kia cũng lộ ra hứng thú bừng bừng với câu đối a, không có nghĩ ra một ít tên tuổi dính dáng tới bốn chữ "Đệ nhất thiên hạ" lại hấp dẫn như thế này.
Hứa Tiên xiết tay ho nhẹ một tiếng, cất cao giọng nói:
- Có nước không có!
Mọi người cười ngất, mấy tiến sĩ đang tập trung tinh thần cao độ suýt té nhào. Phan Ngọc giận tím mặt, trên mặt Hứa Tiên lại lộ ra vui vẻ.
Hứa Tiên sờ sờ đầu, giống như xấu hổ vì tác phẩm đáng hổ thẹn.
- Chỉ là nói đùa.
Tên tiến sĩ làm khó dễ hắn nãy giờ lên tiếng:
- Ngươi mau nói đi.
Hứa Tiên nói:
- Lần này là thật a! Vừa rồi ta nhìn cảnh sắc tại hồ nước, đột nhiên nghĩ ra một vế trên, gọi là - - yên tỏa trì đường liễu.
Hứa Tiên vừa dứt lời, trong đám người lập tức có tiếng đối lại vang lên.
- Vụ nhiễu sơn nhạc tùng!
- Vân phong khung vũ nguyệt!
Có rất nhiều, không bao lâu thì đã có hơn mười vế đối dưới. Loại tư thế được nhiều người ủng hộ này, làm cho Hứa Tiên cảm thán mị lực của mình đúng là quá lớn a.
Phan Ngọc, Trình Tàng Kiếm, đại học sĩ còn có một chút Hàn Lâm trầm ổn, không khỏi lộ ra thần sắc suy tư.
Tên sĩ ngũ kinh bước ra, không có để vượt cơ hội này, cho nên đối cũng hơi muộn, khinh thường nói:
- Hứa thám hoa, như vậy cũng quá giản...
Đột nhiên tỉnh ngộ lại, trong năm chữ này, phân biệt bao hàm "Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ" . Dùng năm thứ chỉ Thiên (trời) làm câu đối, cho nên những câu đối vừa mới ra không chính xác.
Mà những người vừa đưa ra câu đối nghe hắn nhắc nhở cũng trầm tư, cũng lập tức hiểu được, sắc mặt đỏ lên, gấp rút nhớ tới.
Thời điểm này, chỉ có Hứa Tiên không làm gì cả, quan sát biểu hiện trên mặt của mọi người, hắn biết rõ một câu đối được công nhận là gần với đáp án nhất - - pháo trấn hải thành lâu. Nhưng loại câu đối này, chẳng những để ý cảnh ăn ảnh chênh lệch quá lớn, cho nên bằng trắc vận luật chênh lệch quá nhiều, chỉ có thể coi như miễn cưỡng, chớ nói chi là những câu đối khác.
Trung Quốc có hơn mấy ngàn năm phong kiến, chính thức có thể được xưng là là tuyệt đối chỉ có số lượng ít mà thôi. Nhưng trong đó, hoặc là ý cảnh chưa đủ, hoặc là giỏi về cơ quan, chính thức có thể được văn nhân thừa nhận là đúng là thôi, kỳ thật cũng chỉ câu "Yên tỏa trì đường liễu", ý cảnh ưu mỹ, hồn nhiên thiên thành, muốn xuất ra câu đối chuẩn, gần như là hy vọng xa vời.
Thiên cổ tuyệt đối, chỉ có một câu này.
Hứa Tiên đưa ra câu đối này, quả nhiên là vạn đối với chi vương, thần phật lui tránh. Trong nội tâm cười nói: xem ra ta lại sắp nổi danh nữa rồi.
Ngày mai thăng chức, xuyên thấu qua tùng bách cổ thụ. Một ít hào quang lóng lánh, cùng Thái Dương Tinh trong chủ hồn của Hứa Tiên hô ứng lẫn nhau.
Ngày hè tới gần, thái dương chi lực ở trong thiên địa càng dày đặc hơn, đây cũng là chỗ tốt có khả năng giúp Hứa Tiên vượt qua thiên kiếp.
Trong Hàn Lâm Viện, trước Vân Uyên Đường, tất cả Hàn Lâm và tiến sĩ nhíu mày không nói, trong nháy mắt trong đầu nghĩ ra vô số câu đối, nhưng không câu nào đối chuẩn với năm chữ kia cả.
Phan Ngọc cũng không suy tư nữa, chỉ cười mỉm nhìn qua Hứa Tiên. Nàng nhìn ra được, Hứa Tiên làm ra câu đối này tinh xảo tới cực điểm, không phải dễ dàng phá giải như vậy.
Trình Tàng Kiếm cũng thở dài, lựa chọn buông tha cho, trong lòng của hắn mặc dù đã nghĩ ra một câu đối, miễn cưỡng có thể chống lại được câu đối nỳ, nhưng ý cảnh lại kém quá xa, nói ra thì cũng không có mặt mũi gì, ngược lại có làm trò cười cho người trong nghề. Nhìn qua Hứa Tiên, ánh mắt càng ngày càng phức tạp, thầm thở dài nói:
- Chẳng lẽ ta thực không bằngt hắn?
Đại học sĩ tay vuốt chòm râu suy nghĩ không ngớt, vốn định gõ gõ Hứa Tiên, sau đó ổn định hắn trong Hàn Lâm Viện. Hôm nay chẳng những không gõ được, còn bị người ta gõ ngược lại, nếu như ngay cả câu đối này còn không đối được, thì còn mặt mũi đâu nữa mà đưa ra câu đối khảo nghiệm Hứa Tiên..
Hơn nữa chỉ sợ quá mất mặt, khó mà làm gì được hắn, ngược lại còn tự rước lấy nhục. Trong nội tâm phiền muộn: ngày thường cũng chưa từng nghe hắn am hiểu câu đối, hôm nay lại đưa ra một tuyệt đối tinh xảo tới cực điểm thế này, xem ra tạo nghệ trên câu đối cũng cực sâu. Cho nên, dùng thi từ không đối phó được Hứa Tiên, nếu như cầm câu đối ra ứng phó tuyệt đối là nước đi dở. Cũng may hắn không làm náo động, không tính mất mặt quá lớn, chẳng lẽ hắn đang dùng câu đối này ám chỉ ta sao?
Đột nhiên cảm giác được dưới hàm đau xót, trong bất tri bất giác, nhìn xuống tay, mấy sợi râu trắng đang vân ve đã đứt rồi a.
Một nén nhang qua đi, bỗng nhiên Hứa Tiên chắp tay nói:
- Chư vị đại nhân, thời điểm không còn sớm. Ta thấy trong Hàn Lâm Viện, cảnh quá đẹp, bỗng nhiên phúc lâm tâm đến, ngẫu nhiên có được, cho nên làm ra câu đối tinh xảo như vậy, đệ tử cũng ngoài ý muốn. Chắc là anh linh của tiên hiền còn sót lại, có chủ tâm muốn khảo sát ta, không biết làm sao, tài học của đệ tử không tinh, không thể đáp lại, cho nên rất hổ thẹn với hai chữ Hàn Lâm, về sau cần tĩnh tâm học tập mới là chính đồ.
Nói xong nhìn Phan Ngọc bên cạnh, nhe răng cười cười, Phan Ngọc cũng mỉm cười gật đầu.
Vẻ mặt của ngũ tiến sĩ lúc này vô cùng đau xót. Hắn cũng bị câu đối của Hứa Tiên mê hoặc, cho rằng Hứa Tiên sở trường về đạo này, mình đưa ra chủ ý cúi bắp, đang ảo não không thôi, bỗng nhiên nghe Hứa Tiên nói lời này, chẳng khác gì cho hắn cầu thang đi xuống.
- Hứa thám hoa lời này thật đại thiện, không, là Hứa biên tu, Hứa đại nhân. Hứa đại nhân tài văn chương thông thần, đi tới địa phương văn nhã như Hàn Lâm Viện, thiên nhân giao cảm, mới xuất ra tuyệt đối.
Hắn nói lời này, chính là dùng thánh hiền hư vô mờ mịt biện luận a.
Ngũ kinh tiến sĩ cũng chỉ là bát phẩm, đương nhiên không bằng chính phẩm như Hứa Tiên, gọi một tiếng đại nhân mới đúng. Nhưng Ngũ kinh tiến sĩ có được chức vị này từ thừa kế, chuyên cung cấp cho một ít hậu duệ của đại nho đảm nhiệm, cũng không sợ chức quan của Hứa Tiên cao hơn hắn.
Đại học sĩ mặt già đỏ lên, ho nhẹ hai tiếng. Nếu là ngày thường hắn đã quát lớn:
- Ít nói mấy lời quái lực loạn thần.
Nhưng cái "Bậc thang" này quá thoải mái, cho nên hắn cũng phải xuống.
- Tiên hiền thay ta đưa ra câu đối. Chuyện này... Đây cũng là một đoạn giai thoại!
Hứa Tiên vừa nói ra lời như vậy, cũng không phải là Hứa Tiên ra đề mục, đám Hàn Lâm đáp không được, mà là tiên hiền đại đức đưa ra đề mục cho Hàn Lâm, tất cả mọi người đáp không được, trên mặt mũi không có mất mát, cũng là biến tướng năng mặt mũi của Hàn Lâm Viện. Hoa kiệu hoa tử mỗi cái đều có đài, tất cả mọi người cần mặt mũi.
Thâm chí đại học sĩ có một chút hoài nghi, có phải thật sự là do tiên hiền đưa ra hay không, bằng không thì làm sao có thể trong thời gian ngắn như thế, vừa mới nhìn thấy cảnh sắc như vậy, đã nghĩ ra một câu tuyệt đối, không khỏi quá khéo a, về sau có lẽ nhiều nên đi dạo hồ nước kia nhiều một chút.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 641: Xuôi gió. (2)
Nguồn: Sưu Tầm
Mặc dù hắn đọc nhiều thi thư, nhưng khó tránh khỏi sinh ra ý niệm như vậy, nhưng đời này, hắn hoàn toàn không tin quỷ thần, một cũng không tin.
Nhưng hắn lại không biết, tuyệt đối này Hứa Tiên đã biết rõ từ sớm. Mà hồ nước cây liễu, cảnh trí như vậy trong kinh thành nhiều vô số kể, không chỉ có Hàn Lâm Viện, cho dù Lễ Bộ Lại Bộ bên cạnh cũng có. Đại gia giàu có, trong hậu viện nhà ai không có hồ nước, trồng chút ít cây liễu càng nhiều. Cho nên trùng hợp như thế không tính là thần kỳ.
Phan Ngọc đong đưa quạt xếp, cười cười, những lời vừa rồi là nàng truyền âm dạy Hứa Tiên nói ra. Bởi như vậy, sẽ làm cho đám Hàn Lâm biết khó mà lui, nhưng cũng không đắc tội ai, ngược lại còn làm cho nội tâm của bọn họ sinh ra ý cảm kích. Cũng không làm tổn hại danh dự của mình. Dù sao nói đến chân trời, đây là tuyệt đối do Hứa Tiên nghĩ ra, trong Hàn Lâm Viện không ai chống được cũng là sự thật. Hàn Lâm Viện ngươi khảo sát không thành, bị làm khó, chuyện còn lại càng dễ nói.
Phan Ngọc kéo ống tay áo của Hứa Tiên, nói:
- Hán Văn, chúng ta vào đi thôi!
Hứa Tiên gật gật đầu, sau đó cùng với nàng đi ra khỏi Văn Uyển Đường.
Đám Hàn Lâm còn có công sự, cũng lập tức tán đi, cũng chỉ có ngũ tiến sĩ dẫn đám tiến sĩ mới đi thăm Hàn Lâm Viện một phen, đám Hàn Lâm trước kia có lưu lại bản vẽ đẹp, đương nhiên, đều là Hàn Lâm nổi danh. Cho dù là rời khỏi Hàn Lâm, hay là lưu lại, trong đầu khó tránh khỏi lần lượt nghĩ ra những câu tuyệt đối, đều có chút không yên lòng.
Tuyệt cú như thế, đối với người đọc sách như bọn họ mà nói, thật sự giống như một đề toán số học cần phải giải, cũng là một loại nghiên cứu sức mạnh, nếu như không có loại sức mạnh, bọn họ cũng khó mà bước tới bước này, huống chi còn có cái danh "Đệ nhất thiên hạ" hấp dẫn.
Bộ dạng này tuyệt đối giống như mùi xăng trong không khí, lan truyền nhanh chóng. Truyền khắp thiên hạ. Làm cho những người đọc sách trong thiên hạ nhanh chóng trần chọc không ngủ được, cũng không ít người đại tài nhanh chóng phân tích ra quy tắc của câu đối, nhưng không có một ai không công nhận nó hoàn mỹ, rốt cục biến thành tuyệt cú.
Còn lý do Hứa Tiên nói ra, lại bị khoác lên một tầng hào quang thần bí, phải biết rằng đại học sĩ lớn như vậy cũng tâm tư như thế, chớ nói chi là dân chúng bình thường.
Vì vậy chuyện này truyền đi, biến thành đám Hàn Lâm khảo sát Hứa Tiên, tiên hiền của Hàn Lâm Viện hiển linh, biết Hứa Tiên tài tình thái thịnh, không phải phàm nhân có thể khảo thí. Cho nên tự thân xuất mã dẫn Hứa Tiên tới bên cạnh ao, đưa khảo đề, khó xử đại tài tử nổi tiếng thiên hạ này. Loại câu chuyện mang sắc thái truyền kỳ này càng ngày càng oanh động, sinh ra khẩu chiến trong lúc trà dư tửu hậu không dứt, cho nên càng lưu truyền xuống, trải qua diễn dịch gia công chút ít, biến thành câu chuyện, biến thành tiểu thuyết, thậm chí có một ngày sẽ biến thành điện ảnh trên TV. Cái gọi là thần thoại, nói chung rất nổi tiếng!
Mọi người đang thưởng thức tranh phong thủy của một đại tài tử tiền triều, bỗng nhiên ngũ kinh tiến sĩ quay đầu lại nói:
- Hứa đại nhân không ngại đem câu đối lưu lại trên bức họa này đi, cấp cho hậu nhân tham tường, nói không chừng có người có thể phá được câu đối này đấy.
Sau đó sai người mang bút mực tới.
Hứa Tiên không từ chối được, tiếp nhận bút lông sói và tờ giấy trắng, viết lên năm chữ to "Yên tỏa trì đường liễu". Sau khi viết chữ liền đóng ấn xuống, khắc thành tấm bia đá, đứng bên cạnh hồ nước, trở thành điểm du lịch của hậu nhân, đây đều là nói sau.
Sau khi tham quang hoàn tất, thời điểm đã không còn sớm.
Phan Ngọc có thiết yến hội, mời tất cả tiến sĩ tham dự yến ẩm, bởi vì buổi tối có quỳnh lâm yến, không ai muốn chủ quan, cho nên không có uống rượu, cho nên ngồi cùng nhau, nghị luận thời điểm tham gia quỳnh lâm yến.
Có người nói:
- Quỳnh lâm yến năm nay thiết hja ở Đại Minh Cung, không phải ở quỳnh lâm uyển a!
Cũng có người hỏi:
- Ta ở trong khách sạn nghe chủ quan nói, chẳng phải Đại Minh Cung còn chưa xây xong sao?
Những tiến sĩ này đại đa số không ở kinh thành, nhiều nhất chỉ là tin vỉa hè, cho nên không biết tình huống thực sự.
Trình Tàng Kiếm cũng để đũa xuống, giới thiệu nói:
- Hoàng cung hôm nay, chỗ trũng, vừa đến mùa hạ nên rất ẩm ướt, mà bệ hạ vừa mới xây dựng Đại Minh Cung! Kỳ thật chủ điện đã hoàn thành xong rồi, từ năm trước đã bắt đầu dùng. Khuyết lâu cùng thiên điện cho tới hôm nay xem như xây xong rồi, đám thợ thủ công vẫn còn sửa chữa, không tính chính thức xong việc. Nghe nói chỗ cao nhất trong đó, cao tới trăm xích, xây từ chân núi lên, cho nên cao tới ngàn thước. Tử Vân Lâu của Phù Dong Viên so sánh với nó. Chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thật, có lẽ có cơ hội chúng ta nên đi xem!
Đám tiến sĩ vui mừng và sợ hãi,
- Vậy đúng là quá vinh hạnh rồi.
Cao ốc cao tới trăm xích, đối với người thời đại này, chính là thứ không tưởng tượng nổi.
Phan Ngọc cũng nói:
- Nghe nói về sau triều hội cũng biến thành nơi đó, chư quân cố gắng nhiều hơn, sau quỳnh lâm yến, nói không chừng còn có cơ hội tương kiến a.
Một câu nói làm tất cả sĩ tử hưng phấn, triều hội chỉ có quan viên cấp bậc cao nhất mới có thể tham dự.
- Vậy tạ cát ngôn của Phan huynh.
Hứa Tiên thuận miệng cười nói:
Triêu vi điền xá lang
Mộ đăng thiên tử đường
Tướng tướng ban vô chủng
Nam nhi đương tự cường.
Dịch:
Sáng làm con nhà nông,
Chiều lên chầu thiên tử
Làm tướng không tự có
Nam nhi phải tự cường.
- Thơ hay! Thơ hay! Tốt một ‘ Làm tướng không tự có, nam nhi phải tự cường! ’.
Âm thanh tán dương của mọi người, cũng vô cùng hâm mộ thi tài của Hứa Tiên.
Bài thơ này từ trong Ấu Học Ngũ Ngôn, rất dễ hiểu, cho nên hào khí dâng trào, kích người tiến tới. Khuyên mọi người cố gắng phong hầu bái tướng, giống như phát biểu khoái ý trong nội tâm, cho nên đang lúc yến tiệc, có hơi men trong lòng, vui vẻ cũng trào dâng.
Sau yến hội, Phan Ngọc là trung tâm điều hòa, Hứa Tiên cùng Trình Tàng Kiếm cam nguyện cổ động, mặc dù không rượu vui cười, ngược lại cũng ăn tận hứng, hẹn buổi chiều gặp lại, sau đó đi về chỗ ở của mình.
Vào lúc hoàng hôn, đám tiến sĩ lại gặp nhau lần nữa, xếp thành hàng, được thái giám dẫn đi, Đại Minh Cung nằm ở cửa nam, từ Đan Phượng môn tiến vào Đại Minh Cung, Đan Phượng Môn cao hơn mười trượng, sau cửa thành chính là đình đài lầu các, uy nghiêm mà hoa lệ, có người dẫn vào cửa, giống như đang đứng dưới chân người lớn.
Tiến vào trong cửa, có một quảng trường duyệt binh rộng hơn nửa dặm, điểm cuối của quảng trường, có một kiến trúc to lớn tọa lạc, dưới ánh nắng của hoàng hôn, vô cùng tráng lệ. So với cung điện trong hoàng cung vừa thấy, càng tốt hơn.
Đi qua ngọc kiều, tiến vào quảng trường, đi theo long đạo tiến về một cung điện xa hoa, lại tiến vào sâu trong nội cung, tới địa phương cao nhất của Đại Minh Cung.
Yến hội, đã bắt đầu.
Chúng Tiến sĩ đi bước bao nhiêu là đền đài cùng lầu các. Chỉ lo thưởng thức điêu lan ngọc thế tinh mỹ kia, bỗng nhiên quay đầu, mới phát giác Trường An đã ở dưới chân.
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của prof.
Hứa Tiên Chí
Tác giả : Thuyết Mộng Thần
-----oo0oo-----
Chương 642: Đẩy thuyền. (1)
Nguồn: Sưu Tầm
Kiếp trước, Hứa Tiên đã từng đã đến Bắc Kinh, thăm qua Cố Cung, chỉ cảm thấy hoàng cung kia, trừ diện tích lớn một chút, kiến trúc thật sự không có gì thần kỳ, bất quá chỉ mấy ngàn vạn phòng ốc hơi giống nhau, có cái lớn, cũng có cái nhỏ, có cái xây cao, có chỗ sửa thấp. Vốn là không tinh mỹ bằng được so với Giáo đường, tòa thành ở phương Tây.
Nhưng giờ phút này, hắn cũng đã chân chính kiến thức được sự hoa mỹ cùng đồ sộ của Cung đình cổ đại, quả thực không nơi nào là không tinh xảo, không một nơi không đại khí phái, đây mới là cung khuyết trên trời, chỉ có thể xuất hiện ở trong giấc mộng, cũng là chỉ có ở trong thời kỳ thịnh thế nhất, có khuynh quốc chi lức mới có thể xây dựng lên kiến trúc to lớn như vậy, mang Giáo đường, tòa thành của Tây phương so sánh với, bất quá giống như là món đồ chơi vụng về của hài tử.
Các vị Tiến sĩ đi lên tầng tầng điện vũ cao nhất, trên mặt đất trải đầy thảm lông dê hoa mỹ, chính là vật mà Tây Vực quốc gia cung phụng. Mọi điểm đều tinh xảo, làm cho người ta không đành lòng đạp lên đó. Người nào đạp lên trên đó liền cảm giác được nó mềm mại vô cùng, như đứng trên đám mây.
Cung nữ hai bên đường đứng thành hàng nghênh đón. Phân chia ra thân phận trong tương lai mà hướng dẫn về phía chỗ ngồi của mình. Trong điện, trong lúc nhiều đội cung nữ đang lui tới, trên tay đang cầm món ngon rượu thơm, xếp đặt đến trên bàn dài, làm việc có chức tránh riêng, tuyệt không nửa phần hỗn loạn. Mọi người đều là dung mạo xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang, tựa như Thiên nữ.
May là các vị Tiến sĩ trong không ít người là xuất thân đại gia, kiến thức rộng rãi, giờ phút này cũng không khỏi co tay bó chân, vui sướng lâng lâng, như nông dân mới vào thành.
Làm cho Hứa Tiên không khỏi cảm thán, Hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, bất quá như thế này mà thôi!
Bàn dài được xếp đặt chia làm mấy tầng, phần lớn Nhị giáp, Tam giáp Tiến sĩ, chỉ có thể xa xa nhìn về phía chủ vị trong điện. Một cái ngọc án cực kỳ rộng rãi… Mặc dù chỗ nào cũng trống không. Chỉ có ba người Phan Ngọc mới có thể trực tiếp vào được chỗ đó, Phan Ngọc cùng Trình Tàng Kiếm ở gần nhất, ngồi xuống hai bên địa phương chủ vị, cách một khoảng, chỗ ngồi Hứa Tiên là ở bên người Phan Ngọc, chính là vị trí như vậy, cũng cách Chí tôn vị này cũng có hơn mấy thước.
Sau khi các vị Tiến sĩ ngồi yên, liền vừa đứng dậy đi qua lối đi, chờ đợi vị Chí tôn kia đến.
Không có chờ lâu, nhiều tiếng báo dài vang lên, theo một đám thái giám truyền lại xuống, quanh quẩn trong điện, rung động không ngừng.
Ở nơi này, đang lúc hoàng hôn, làm cho người ta cảm giác có chút tịch liêu, nhưng lại lộ ra vẻ uy nghiêm .
Ba quỳ chín lạy, hô:
- Ngô Hoàng vạn tuế!
Sau khi nghe một tiếng:
- Ái khanh bình thân!
Tất cả liền trở về chỗ của mình.
Đây là lần đầu tiên Hứa Tiên nhìn thấy vị Hoàng Hậu nương nương này, cũng chính là mẹ đẻ của Nhu Gia công chúa.
Hoàng Hậu nương nương đầu mang mũ Phượng, đang mặc trang phục cao quý, dung mạo quả có mấy phần tương tự cùng Nhu Gia, cũng quốc sắc thiên hương như vậy, có lẽ là thiên phú dị bẩm, cũng có lẽ là bảo dưỡng thích đáng, khiến nàng thoạt nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi mà thôi, khóe mắt nhàn nhạt nếp nhăn chẳng những không hư hao dung nhan nàng chút nào, ngược lại tăng thêm một cổ phong vận khác, có thể nắm giữ hậu cung mấy chục năm, tuyệt không phải tình cờ đơn giản như vậy.
Chẳng qua là trên người của nàng không một chút khí tức nhu nhược như Nhu Gia vậy, ngược lại có một loại, thống ngự hậu cung, mẫu nghi thiên hạ cao quý cùng nghiêm nghị, như Phượng vũ cữu thiên, chỉ chờ bách điểu hướng tới. cho dù là đối mặt Kim Long Chí tôn bên cạnh, cũng không thể rơi xuống hạ phong, loại khí chất này thậm chí làm cho người ta quên đi dung mạo tuyệt mỹ kia của nàng, không dám nhìn thẳng.
Hoàng Hậu nương nương lướt mắt quét quanh một vòng. Vẫn không khỏi dừng lại ở trên người Phan Ngọc, vì dung mạo nàng mà cảm thấy kinh dị. Nguyên tưởng rằng cũng là người bên cạnh của mình suy đoán phóng đại, lại không nghĩ rằng trên đời lại thật có nam tử xinh đẹp như vậy!
Mà Trình Tàng Kiếm thì nàng cũng là gặp qua, phụ thân của hắn chính là đương triều Ngự Sử Đại Phu, là một người đứng đầu, cũng là cựu thần thanh liêm trung trực, mà gia gia của hắn cũng đảm đương qua chức vị này, các đời Trình gia cũng là làm quan Ngự sử. Đệ tử xuất thân từ quan lại thế gia như vậy, bộ dáng học vấn cũng không có kém.
Cuối cùng rơi vào trên người Hứa Tiên, nhưng đối với Hứa Tiên khẽ gật đầu, không biết là khâm phục tài danh của hắn, hay là cảm tạ hắn chữa hết bệnh cho Nhu Gia. Hoàng Hậu nương nương cũng không chỉ chủ trì Quỳnh Lâm Yến một lần, Nhất giáp Tiến sĩ lần này, lại làm cho nàng rất là hài lòng, đối với Chí tôn bên cạnh nói:
- Bệ hạ, có thể bắt đầu rồi.
- Tốt.
Gia Ngự Hoàng đế cười nói.
Lúc này, các khung cửa sổ trong điện mở rộng ra, gió đêm phất phơ lay động, khiến lòng người thư sướng.
Hứa Tiên nhìn ngoài cửa sổ một cái, phía chân trời đã là một mảnh xanh đậm, mấy viên hàn tinh đang lóe ra ánh sáng.
Cung nữ đem đèn cung đình nhất nhất đốt lên, nhất thời, trong điện sáng như ban ngày.
Hoàng đế một người nâng chén, mấy trăm Tiến sĩ cũng nâng chén. Gia Ngự Hoàng đế thấy tràng diện anh tài ngồi đầy này, đầy mặt cũng là hồng quang, hiện ra hoàn toàn vui mừng.
Hứa Tiên nhìn trộm một cái, cân nhắc về tiện nghi sư đệ này, âm thầm hoài nghi, có phải hắn nghe nói Thái Âm chân nhân muốn luyện Long Hổ Kim Đan cho hắn ăn hay không, hắn mới cao hứng như vậy.
Gia Ngự Hoàng đế hơi nói một vài lời nói thân thiết, nâng cốc chúc mừng nói:
- Đại Hạ ta. Vạn Thọ Vô Cương.
Rồi sau đó uống một hơi cạn sạch.
Liền có lễ quan khai báo lễ nghi yến hội, cũng chỉ là chú ý dáng vẻ, không cần lớn tiếng ầm ĩ... Về tiểu tiết, cũng không có quy củ phức tạp gì, ngược lại có một loại tự do, lại càng khai báo: - Có thể uống thì uống, không thể uống rượu, thì có các loại trà, không cần mê rượu mà thất thố!
Để cho Hứa Tiên không nghĩ tới ở cổ đại này, trong cung đình cũng là có thể nhìn thấy loại lễ nghi nhân tính hóa này.
Lễ quan cao giọng nói:
- Khai yến!
Quỳnh Lâm Yến từ đó mới coi là chính thức bắt đầu, rồi sau đó ca yến tửu nhạc.
Vô số khay ngọc chứa món ăn quý và lạ, chén vàng rượu ngon, đưa lên bàn tiệc như nước chảy mây trôi. Đùng là quỳnh lâm diệu yến, rượu vào trong lòng, vui ra từ đó, tiếng người dần dần ồn ào, lễ quan muốn ngăn lại, Gia Ngự Hoàng đế cũng chỉ là cười khoát khoát tay, để cho lễ quan không cần để ý, nhưng đem ánh mắt đặt ở trên người Hứa Tiên.
Hứa Tiên thưởng thức một ngụm rượu đỏ sẫm trong chén, chỉ cảm thấy môi miệng lưu hương, mỹ vị vô cùng.
Gia Ngự Hoàng đế mở miệng nói:
- Hứa Tiên, rượu nho do Tây Lương cống này như thế nào?
Hứa Tiên để chén rượu xuống nói:
- Tạ long ân bệ hạ! Rượu này thật là ngọt, để cho thần vô cùng hướng về!
Cùng nhau share truyện tại 4vn đến tất cả mọi người để cùng nhau thưởng thức nhé