Cổ Thần lấy ra một bộ địa đồ, mở ra nhìn một chút, đây chính là hai tòa băng phong theo sát sơn cốc đã được biểu thị bên trong bản đồ cấm địa Bắc Hoang phạm vi nghìn dặm, được gọi là Băng Cấm Hạp Cốc, hai ngọn núi này cũng được gọi là Băng Cấm Phong.
Bất cứ tu sĩ nào tới hạp cốc này, đứng trước hai tòa băng phong, tu vi pháp lực đều bị trói buộc hoàn toàn, cho dù là chư tử đại tiên cũng không ngoại lệ.
Bắc Hải và cấm địa Bắc Hoang giao nhau bởi giải đất chừng mấy trăm vạn dặm, thế nhưng địa phương có thể thông hành lại không nhiều lắm, chỉ có hơn mười chỗ, mà nơi này chính là một trong những vị trí có thể tiến vào cấm địa.
Từ chỗ Ngô Tinh biết được tin tức vạn năm trước một vị trưởng lão Cực Băng Tông chính là từ Băng Cấm Cốc tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, có người nói là đi tìm địa phương có chân khí cửu âm. Chân khí cửu âm chính là chân khí cực âm, là chân khí hàn băng trời sinh, chân khí cực băng là hàn khí hàn băng do tu luyện Cực Băng Đại Pháp mà tạo thành, hai bên so sánh với nhau không khác biệt quá lớn, có thể tương dung, hấp thu chân khí cửu âm có thể khiến tu sĩ tu luyện Cực Băng Đại Pháp tiến triển tu vi cực nhanh.
Vị trưởng lão Cực Băng Tông kia biết đại nạn đã tới, tự biết trên phương diện lĩnh ngộ pháp tắc không có khả năng tiếp tục tiến thêm một bước, vì vậy đã đặt kỳ vọng vào chân khí cửu âm, hi vọng có thể thu được chân khí cửu âm tương dung với chân khí cực băng, khiến tu vi tiến thêm một bước, cầu thọ nguyên tăng thêm.
Đáng tiếc vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang liền không hề trở ra, vị trưởng lão này khi còn sống là đại trưởng lão luyện đan đường Cực Băng Tông, vì vậy Ngô Tinh kết luận, trên người vị trưởng lão này nhất định có thuần dương đan phương.
Ngô Tinh biết cũng chỉ biết được chút tin tức như vậy, biết vị trưởng lão kia tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang theo Băng Cấm Hạp Cấp, thế nhưng tu sĩ tại cấm địa không thể phi hành, hẳn là không vượt được khoảng cách quá xa, Cổ thần từ Băng Cấm Cốc tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, dọc theo con đường vị trưởng lão kia đã đi qua, có thể tìm được hài cốt còn sót lại của vị trưởng lão Cực Băng Tông hay không, hoàn toàn nhìn vào vận khí.
Băng phong cao hơn nghìn trượng kéo theo một hạp cốc rộng không đủ mười trượng, dài chừng vài dặm, Cổ Thần đứng trước Băng Cấm Hạp Cốc, lần đầu tiên cảm giác được sự nhỏ yếu vô cùng của con người trước mặt lực lượng tự nhiên.
Nếu như có thể phi độn lướt qua băng phong cao hơn nghìn trượng này thì cũng giống như đi lại trên đất bằng, thế nhưng hiện tại tu vi hoàn toàn bị trói buộc, bằng vào lực lượng thân thể cũng chỉ có thể nhẩy lên được mười trượng đã là cực hạn, chỉ cần một ngọn băng phong cao quá mười trượng che chắn trước mặt hiển nhiên không thể nào thông qua.
Càng đừng nói là băng phong cao nghìn trượng như thế này, đây hoàn toàn là khe trời, không thể vượt qua.
Cấm địa Bắc Hoang theo như truyền thuyết ngay cả chư tử đại tiên tới đây cũng hoàn toàn bị trói buộc tu vi, biến thành người thường!
Cổ Thần thầm hít sâu một hơi, lại phun ra thật dài, sau đó nhảy khỏi khối băng lớn, tiến vào trong Băng Cấm Hạp Cốc.
Tuy rằng hạp cốc rộng mười trượng, dưới sự đối lập của hai ngọn băng phong cao nghìn trượng có vẻ mười phần chật hẹp, thế nhưng đối với người đi đường mà nói hoàn toàn rộng rãi dị thường.
Cổ Thần đề cao cảnh giới, không dám bước đi quá nhanh, cẩn thận từng li từng tí chú ý bốn phía xung quanh, mặt đất, băng phong hai bên đều nằm trong sự chú ý của Cổ Thần.
Bốn phía một mảnh tĩnh mịch, Cổ Thần chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình, hai bên đều là vách băng phong nghìn trượng, Cổ Thần phải ngửa đầu chín mươi độ mới có thể nhìn thấy được bầu trời.
Nếu là hai bên hạp cốc bị dốc ngược lại, Cổ Thần có một loại cảm giác giống như ở trong giếng.
Sau nửa canh giờ, Cổ Thần vượt qua Băng Cấm Hạp Cốc, đại khái dài chừng tám chín dặm, ước chừng một nghìn năm trăm trượng, Cổ Thần vẫn luôn cẩn thận từng ly từng tý, chung quy luôn có cảm giác có nguy hiểm nào đó đột ngột kéo tới, thế nhưng thẳng cho tới khi đi xong toàn bộ Băng Cấm Hạp Cốc cũng không xuất hiện bất luận ngoài ý muốn nào.
Vượt qua Băng Cấm Hạp Cốc, phạm vi tầm nhìn phía trước trống trải hơn rất nhiều, bên trái có một ngọn băng phong hơi thấp, chỉ cao chừng mấy trăm trượng, từ trong Băng Cấm Hạp Cốc đã mơ hồ nhìn thấy cầu cùng xuất hiện băng phong rất mơ hồ, chính là ngọn băng phong này.
Bên phải là một giải đất bằng phẳng phương viên hơn nghìn trượng, địa thế so với các địa phương khác hơi thấp hơn một chút, trơn nhẵn như gương.
Cổ Thần có chút hoài nghi, nơi này nguyên là một hồ nước, có một ngày đột nhiên bị đóng băng, tất cả nước trong hồ đều biến thành huyền băng, như vậy mới có thể trơn nhãn như gương!
Đầu cùng giải đất bằng phẳng là một dãy băng phong khác cao tới mấy trăm trượng hoặc trên nghìn trượng, rất nhiều khối băng thạch cao hơn mười trượng, trên trăm trượng, trừ những thứ này ra không còn bất cứ vật gì khác.
Nơi này coi như vừa mới tiến vào cấm địa Bắc Hoang, nhưng chưa được coi như cấm địa chân chính, từ chỗ này đi tiếp về phía trước nghìn dặm, từ thượng cổ tới nay không hề thiếu tu sĩ còn sống từ trong cấm địa đi ra.
Thế nhưng, vượt qua khoảng cách nghìn dặm không hề có ngoại lệ, từ đó về sau hoàn toàn thất tung, như chưa bao giờ xuất hiện thế gian.
Đương nhiên, cũng không phải là ở trong phạm vi nghìn dặm tại Băng Cấm Hạp Cốc là có thể an toàn, trên thực tế chỉ cần tu sĩ đi vào trong Băng Cấm Hạp Cốc, chí ít có hơn phân nửa từ đó về sau không còn tin tức, hạ lạc không rõ. Trên mặt đất mơ hồ lưu lại chút ít dấu chân, đây là vết tích từ thượng cổ tới nay, vô số tu sĩ hoặc bước vào hoặc quay trở ra.
Cổ Thần chuyên môn theo những vết chân này tiếp tục đi tới.
Bất luận người nào tới nơi này đều sẽ chọn theo lộ tuyến dấu chân tiền nhân để lại chứ không phải là xông loại tới một số nơi không biết, địa đồ trong vòng phương viên nghìn dặm cấm địa vẽ ra lộ tuyến chính là do vô số tiền nhân dùng sinh mệnh làm cái giá phải trả, chậm rãi đổi lấy.
Tuy nói có địa đồ phương viên nghìn trượng, nhưng trên thực tế chín thành chín địa phương trong địa đồ đều là trống rỗng, tùy tiện bước vào chỗ trống ghi chép trên bản đồ không cần bàn cãi chính là hành vi rất không khôn ngoan.
Cổ Thần phán đoán, trưởng lão Cực Băng Tông kia cũng không có khả năng không đi theo dấu chân của tiền nhân mà chạy tới một số địa phương hung hiểm không biết.
Dọc theo dấu chân tiền nhân lưu lại, Cổ Thần liên tục tiến về phía trước, dần dần đi vào chỗ sâu trong cấm địa, tuy là đi bộ nhưng tốc độ của Cổ Thần cũng không chậm, nếu chuyển đi thành chạy, trong vòng một ngày đủ vượt qua khoảng cách mấy nghìn dặm, thế nhưng trong cấm địa này, Cổ Thần bước đi cực kỳ cẩn thận, đi một ngày chỉ vượt qua hơn hai trăm dặm.
Trong lộ trình hơn hai trăm dặm, Cổ Thần phát hiện có mấy băng thi tu sĩ, trong số các băng thi này không có trưởng lão Cực Băng Tông, tu sĩ Cực Băng Tông tu luyện Cực Băng Đại Pháp, trong thân thể bản thân có thuộc tính hàn băng, Cổ Thần tin trưởng, vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tại cấm địa Bắc Hoang cho dù chết thì cũng chết chậm hơn so với các tu sĩ bình thường khác, hẳn là có thể vượt qua được khoảng cách không nhỏ.
Nhưng những băng thi này đều những tu sĩ đã từng đi qua nơi này sưu tầm qua, Cổ Thần không tìm được bất cứ thứ gì hữu dụng.
Ngày thứ hai, Cổ Thần tiếp tục tiến về phía trước.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 113: Cấm địa Bắc Hoang (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Ba ngày sau, Cổ Thần đã tiến vào trong cấm địa hơn sáu trăm dặm, tới nơi này dấu chân tiền nhân rõ ràng càng lúc càng ít, lộ tuyến trên bản đồ cũng càng lúc càng đơn ginả, chứng minh từ thượng cổ tơi nay, tu sĩ có thể tiến vào nơi này không phải rất nhiều.
Vù…
Không khí vẫn tĩnh mịch lặng yên đột nhiên truyền tiếng một tiếng gió thổi gấp gáp, một cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng từ khe hẹp ngay bên cạnh thổi bùng lên.
Lông tơ toàn thân Cổ Thần đột nhiên dựng đứng, cúi ngươi khom lưng, giống như một con mèo bị người khác dẫm vào đuôi, giống như thiểm điện giật mình nhảy đi.
Rắc rắc…
Một tiếng nổ lớn, chỗ Cổ Thần vừa mới đứng, huyền băng trên mặt đất vỡ vụn, bị sụn lún thành một lỗ thủng chừng thân người.
Một băng thú thân dài bốn mét, toàn thân giống như huyền băng đột nhiên xuất hiện tại vị trí Cổ Thần vừa đứng.
- Hàn băng thú?
Cổ Thần thấp giọng trầm hô.
Thiên hạ to lớn, không gì không có không gì không thể, trong cấm địa Bắc Hoang tràn ngập hàn băng này không hề có bất cứ dấu hiệu sinh mệnh nào, thế nhưng thực tế nơi này có một loại sinh linh sinh sống: Hàn băng thú!
Chúng có thân thể giống như hàn băng, nằm úp sấp dưới mặt đất giống như một khối băng thạch bình thường, nó bất độn chúng tu sĩ rất khó nhìn ra được so với băng thạch chân chính có gì khác nhau.
Thân thể hàn băng thú giống như báo, đầu giống như hổ, chân giống như sư, thân thể hoàn toàn do hàn băng ngưng tụ mà thành, chỉ là so với hàn băng bình thường có nhiều hơn một tia ý thức.
Bởi vì tại cấm địa hoàn toàn cấm chế pháp lực, bởi vậy hàn băng thú cũng chỉ có một thân lực lượng.
Từ xưa tới nay, chúng tu sĩ không biết rõ hàn băng thú sinh ra như thế nào? Chỉ biết là trong cấm địa gặp phải hàn băng thú là một chuyện vô cùng nguy hiểm, mười người có tới chín người đều táng mạng dưới công kích của hàn băng thú.
Hàn băng thú không phải là có lực lượng to lớn bao nhiêu, có công kích kinh khủng cỡ nào, mà chúng trời sinh có thuộc tính hàn băng, nhiệt độ trong cấm đại nguyên bản vô cùng thấp, thế nhưng nhiệt độ của hàn băng thú so với nhiệt độ không khí còn thấp hơn vô số lần, thân thể tu sĩ vừa mới tiếp xúc với hàn băng thú sẽ lập tức bị hóa thành hàn băng, căn bản không thể chống đối.
Trừ phi là tu sĩ đã tu luyện thân thể tới cực hạn mới có thể giết được hàn băng thú.
Nếu không phải Cổ Thần vẫn luôn luon bảo trì trạng thái cảnh giác cực độ, vừa rồi hàn băng thú đột nhiên xuất hiện từ trong khe hẹp ngay bên cạnh lao ra ngoài, lúc này Cổ Thần đã bị hàn băng thú xé đứt cổ, hoặc là thân thể nhanh chóng biến thành một xác băng.
Hàn băng thú công kích thất bại, kêu lên một tiếng thật to, phun ra một hơi thở, khí lưu màu trắng, ma sát với không khí tạo thành tiếng xé gió, mạnh mẽ ập về phía Cổ Thần. Khí lưu chưa đến, một cỗ cảm giác lạnh lẽo vô cùng liền bao phủ toàn thân Cổ Thần.
“Hàn khí thực lợi hại…”
Cổ Thần rùng minh một cái, hai chân đạp mạnh, thân thể giống như thiểm điện tránh né, hạ xuống vị trí cách chỗ cũ mấy trượng, lúc này lại có một tiếng xé gió truyền tiếng, hàn băng thú nhún người, tòa bộ thân thể đều đánh về phía Cổ Thần.
Tốc độ thực nhanh!
Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, tốc độ của hàn băng thú lúc này so với tốc độ phản ứng của hắn hoàn toàn không chậm hơn.
Cổ Thần vừa mới rơi xuống đất, hàn băng thú đã thiểm điện lao tới trước mắt.
Nhưng chỉ được một lần này mà thôi…
Né tránh một lần là vì phản kích tiếp theo, nếu như luôn luôn né tránh, như vậy sẽ rơi vào hạ phong rất lớn, đối với cuộc chiến chỉ có thể chiến thắng mà nói, liên tục né tránh sẽ chỉ làm tình thế nguy hiểm càng lúc càng cao.
Trong tay Cổ Thần chợt lóe bóng đen, đột nhiên xuất hiện một thanh trường thương màu đen dài tới hơn mười trượng, trên trường thương có khắc hai đầu hắc long vô cùng sống động, chính là Bàn Long Sát Thần thương.
Tuy rằng nơi này trói buộc pháp lực, thế nhưng không gian Càn Khôn Trạc vẫn tồn tại, tất cả vật phẩm cất giữ bên trong Cổ Thần đều có thể lấy ra sử dụng, chỉ là nhưng pháp bảo dung nhập vào trong cơ thể hoặc là mi tâm, do pháp lực bị trói buộc, không thể lấy ra nữa rồi.
Cấm địa Bắc Hoang có một loại lực lượng vô cùng đặc biệt, hoàn toàn trói buộc thần hồn của tu sĩ, vì vậy không thể sử dụng được một điểm pháp lực.
Hàn quang chợt lóe, Cổ Thần đề thương ngăn chặn, mũi thương xé nát không gian, vẽ thành một đạo quang mang chói lòa.
Rắc rắc…
Tốc độ của Bàn Long Sát Thần Thương nhanh như thiểm điện, hàn băng thú vẫn còn đang trong không trung, không có chỗ mượn lực né tránh, chỉ có thể hơi chếch sang hai bên, bị mũi thương đâm trúng đầu vai.
Băng vỡ vẩy ra, đầu vai hàn băng bị mũi thương đâm thành một lỗ thủng to chừng hai nắm tay, sâu tới một thước.
Không hơn!
Thân thể hàn băng thú so với hàn băng trong cấm địa rất giống nhau, vô cùng cứng rắn, rất khó phá hủy, tuy rằng Bàn Long Sát Thần thương là tiên bảo, nhưng tại nơi này pháp lực hoàn toàn bị trói buộc, nhiều nhất chỉ là sắc bén hơn so với vũ khí bình thường mà thôi.
Nếu là binh khí bình thường, đâm vào thân thể hàn băng thú, ngay cả một dấu vết nhỏ nhất sợ là cũng không lưu lại, pháp bảo bình thường, bị trói buộc pháp lực cũng không thể thương tổn hàn băng thú mảy may, cho dù là Bàn Long Sát Thần thương cũng chỉ có thể đâm thủng một lỗ sâu chừng một thước, có thể nghĩ được thân thể hàn băng thú cứng rắn tới mức độ nào.
Trách không được, mười tu sĩ gặp phải hàn băng thú có tới chín tu sĩ bị mất mạng, tại cấm địa, bất cứ pháp bảo, tiên bảo nào cũng khó có thể phát huy tác dụng.
Thân thể hàn băng thú chính là một khối băng thạch lạnh lẽo, cho dù có đâm thành trăm nghìn lỗ thủng nó cũng không hề có cảm giác đau đớn gì. Muốn đánh chết hàn băng thú duy nhất chỉ công kích đầu của nó, khiến ý thức của nó bị hủy diệt, như vậy thân thể của nó không còn ý thức, lúc này hàn băng thú so với băng thạch bình thường không có bao nhiêu khác biệt, cũng sẽ biến thành một khối băng thạch.
Nhưng muốn hàn băng thú mất đi ý thức rất không dễ dàng, cần phải oanh kích đầu của nó thành phấn vụn, lấy uy lực một kích kia của Cổ Thần, cho dù là hàn băng thú đứng yên bất động, Cổ Thần liên tiếp đâm ba thương cũng không nhất định có thể giết chết được hàn băng thú.
Một thương đánh xuống, tuy rằng không thể tạo thành thương tổn thực chất đối với hàn băng thú, thế nhưng lực lượng cực kỳ to lớn đã trực tiếp chấn văng hàn băng thú trở lại mặt đất, đồng thời hắn cũng lui lại một bước.
Cổ Thần vừa lui lại một bước, lập tức lao lên đi mấy trượng, giật lại khoảng cách giữa bản thân và hàn băng thú, như vậy mới có thể khiến Bàn Long Sát Thần thương phát huy ra lực lượng cực mạnh.
Bất quá tốc độ khôi phục của hàn băng thú cực nhanh, vừa mới rơi xuống đất, lỗ thủng tại đầu vai liền phun ra một đoàn băng vụ khí, hàn băng khí xung quanh tựa hồ đều tụ tập tràn vào vị trí đầu vai của nó.
Trong sát na, lỗ thủng vừa bị Cổ Thần tạo thành đã khôi phục không ít.
Bốn chân hàn băng thú đạp mạnh dưới đất, thân thể lại bật lên cao, nhảy về phía Cổ Thần, đợi khi nó rơi xuống đất, thân thể nhảy sang phía bên phải, tốc độ thân thể nhanh như thiểm điện, bắt đầu chơi trò vây bắt xung quanh Cổ Thần.
Tuy rằng thân thể hàn băng thú chính là hàn băng, nhưng cũng là sinh linh có ý thức, có trí tuệ nhất định, tốc độ của nó nhanh như thiểm điện, thân thể bật lên liền lập tức phóng đi được hơn mười trượng, liên tục vài lần vây bắt xung quanh Cổ Thần một vòng, thân thể Cổ Thần cũng theo hàn băng thú quay vòng.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 113: Cấm địa Bắc Hoang (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Đột nhiên, thân thể hàn băng thú dừng lại, quay ngược trở về phía bên trái, nhảy một cái vượt khoảng cách hơn mười trượng, trong nháy mắt đã xuất hiện phía sau lưng Cổ Thần, từ bên sườn sau lưng hướng vào Cổ Thần đánh tới.
- Giảo hoat…
Trong lòng Cổ Thần thầm mắng.
Bàn Long Sát Thần thương quay lại đã hoàn toàn không kịp, Cỏ Thần cầm thân thương đâm đuôi thương vào đầu bàn băng thú.
Chung quy là đuôi thương, không thể tạo thành tốc độ nhanh như mũi thương, hàn băng thú vừa mới trúng một thương của Cổ Thần, lúc này càng thêm đề cao cảnh giới, không hề nhảy lên quá cao, nhìn đuôi thương của Cổ Thần đâm tới, thân thể mạnh mẽ hạ xuống đất, bốn chân đạp mạnh, lập tức biển ảo phương hướng, đánh về phía Cổ Thần.
Bàn Long Sát Thần thương quá dài, hàn băng thú lại tiếp cận rất gần, Cổ Thần không thể hoàn toàn thi triển được Bàn Long Sát Thần thương, chỉ có thể dùng thân thương đập vào hàn băng thú.
Phụt…
Miệng hàn băng thú há ra, phun ra một ngụm khí lưu màu trắng, phún trúng thân thương, trong sát na mặt ngoài Bàn Long Sát Thần thương liền xuất một tầng hàn băng dày chừng ngón tay.
Một cỗ lạnh thấu tận xương tủy từ Bàn Long Sát Thần thương nắm trong tay Cổ Thần truyền khắp toàn thân.
Lạnh… Lạnh lẽo tới cực điểm!
Nếu như tu vi pháp lực của Cổ Thần vẫn còn, hàn khí như vậy Cổ Thần có thể khu trừ được trong nháy mắt, thế nhưng lúc này không có bất cứ pháp lực tu vi gì, chỉ bằng vào lực lượng thân thể chống đối hắn cảm thấy lạnh lẽo không gì sánh được, tựa hồ toàn bộ bàn tay phải bị đông cứng thành băng.
Lạnh lẽo vô hạn thấu xương trong nháy mắt từ bàn tay của Cổ thần truyền khắp thân thể, thậm chí ngay cả song chưởng cũng xuất hiện một tầng hàn băng hơi mỏng.
Đinh đinh…
Hai tiếng vang thanh thú, Cổ Thần lập tức buông bàn tay ra, Bàn Long Sát Thần thương bị rơi xuống đất.
Thân thể Cổ Thần lui mạnh, thân thể bàn măng thú nhảy lên, lại vồ vào Cổ Thần.
Thân thể hai người hầu như bình hình xẹt qua không trung, Cổ Thần vừa mới hạ xuống đất hai móng vuốt của bàn băng thú đã tiếp cận ngay trước mặt.
Tốc độ nhanh chóng tới như vậy cho dù là Cổ Thần muốn tiếp tục lấy binh khí từ trong Càn Khôn Trạc cũng không kịp, Kim Cương Thần Quyền tụ thế, cánh tay trái ngăn cản, đẩy hai móng vuốt của hàn băng thú sang bên cạnh.
Sau đó quyền phải càng giống như đạn pháp, mạnh mẽ đánh ra, trong không khí truyền tới một tiếng nổ mạnh, một quyền này đã đánh vỡ không gian, trong sát na đã oanh kích vào đầu hàn băng thú.
Thân thể lớn bốn mét của hàn băng thú bị một quyền của Cổ Thần đánh văng ngược lại hơn mười trượng, hầu như bị chấn tới hôn mệ bất tỉnh, trên đầu đã xuất hiện vết rạn nứt giống như mai rùa.
Lấy quyền lực của Cổ Thần, tối đa ba quyền là có thể đánh tan đầu hàn băng thú trở thành phấn mạt.
Thế nhưng, chỗ lợi hại nhất của hàn băng thú không phải là lực lượng của nó, mà là thân thể ẩn chứa khí hàn băng lạnh lẽo tới cực độ.
Tuy rằng Cổ Thần đã đánh hàn băng thú văng ngược lại hơn mười trượng, thế nhưng hai bàn tay đã trực tiếp tiếp xúc với thân thể hàn băng thú, trong sát na một cỗ khí lưu lạnh lẽo vô hạn từ trên người hàn băng thú tuôn ra, hai tay của Cổ Thần trong nháy mắt biến thành băng.
- Khong xong…
Cổ Thần nhất thời cảm giác hai bàn tay mất đi tri giác.
Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia vẫn không hề dừng lại, theo hai bàn tay dần dần truyền vào cơ thể Cổ Thần, từ hai bờ vai trở đi, thân thể của Cổ Thần cũng đang bắt đầu hóa thành hàn băng.
Mười tu sĩ gặp phải hàn băng thú có tới chín bị hàn khí của hàn băng thú trực tiếp biến thành tượng băng, cuối cùng biến thành băng thi.
Cỗ khí lưu lạnh lẽo vô cùng kia đóng băng hai bờ vai của Cổ Thần, tiếp tục truyền đi đọc theo kinh mạch, chảy vào trái tim của Cổ Thần.
Vừa mới chảy tới ngực, đột nhiên một cỗ nhiệt lưu từ giữa ngực Cổ Thần sinh ra, chính là chỗ Chiến Thần Lệnh, một dòng nhiệt khí từ Chiến Thần Lệnh tuôn ra, tiến vào trong cơ thể Cổ Thần.
Cỗ nhiệt lưu kia giống như dòng sông lớn chạy chồm, càng giống như ánh mặt trời hè chiếu rọi đại địa, hàn khí trong cơ thể trong nháy mắt liền bị nhiệt lưu khu trục sạch sẽ không còn một mảnh, hàn băng khắp cơ thể trong nháy mắt bị hòa tan, thân thể đang hóa băng trong nháy mắt khôi phục lại bình thường.
Nguyên bản pháp lực của Cổ Thần bị trói buộc, không thể sử dụng Chiến Thần Lệnh, nhưng cỗ khí lưu lạnh vô cùng dũng mãnh truyền tới chỗ Chiến Thần Lệnh, cũng đã tự động kích phát lực lượng ẩn chứa của Chiến Thần Lệnh.
Chính bởi vì Cổ Thần có con bài cuối cùng chưa lật này mới dám lớn mật tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang, vừa rồi hàn khí đóng băng cũng thiếu chút nữa kinh ngạc thành sự thực, đối với tình huống vừa rồi, tuy rằng trong lòng hắn đã sơm có dự liệu, nhưng vẫn hưng phấn không thôi.
Chiến Thần Lệnh là chí bảo thuần dương, có thể khu trục được tất cả hàn khí thế gian, Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo hộ, đối với hàn khí của hàn băng thú căn bản là không cần phải quan tâm.
Nhân lúc nhiệt khí trong cơ thể vẫn đang dâng trào không dứt, Cổ Thần nhảy về phía trước, hàn băng thú vừa mới giãy dụa từ dưới mặt đất đứng lên, thiết quyền của Cổ Thần lại mạnh mẽ rơi vào đầu hàn băng thú.
Liên tục hai quyền nện xuống, trực tiếp đánh đầu của hàn băng thú tan nát, bị chết không thể chết lại.
Hàn băng thú là uy hiếp lớn nhất đối với tu sĩ tại rìa ngoài cấm địa Bắc Hoang, nhưng số lượng cực kỳ nhỏ bé, vì vậy tu sĩ tiến vào rìa ngoài cấm địa vẫn có chừng một nửa toàn thân trở ra.
Cổ Thần có Chiến Thần Lệnh bảo vệ tâm mạch, đối với hàn khí hàn băng thú có thể nói hoàn toàn không quan tâm, đối với Cổ Thần mà nói, phạm vi nghìn dặm này đã bị loại trừ đi nguy hiểm lớn nhất.
Hai ngày sau, Cổ Thần lại đi được hơn bốn trăm dặm, trên một khối băng phong thật lớn phía trước có khắc bốn cổ tự --- Cấm Địa Bắc Hoang!
Đã tiến sâu vào trong Băng Cấm Hạp Cốc nghìn dặm, từ chỗ này trở đi mới chân chính tiến vào cấm địa Bắc Hoang. Nghe đồn tại thời đại thượng cổ từng có chư tử đại tiên tiến vào cấm địa, nhưng từ đó hạ lạc không rõ, biến mất trên thế gian.
Từ thượng cổ tới nay, không hề có bất cứ người nào sống sót được trong cấm địa Bắc Hoang.
Dấu chân của tiền nhân tới nơi này đã gần như không có, hầu như không thể tìm được bất cứ dấu chân nào, thế nhưng vị trưởng lão Cực Băng Tông kia tại vạn năm trước tiến vào cấm địa, tuy rằng nơi này là thế giới hàn băng, dấu chân trên mặt đất rất khó biến hóa, nhưng trải qua vạn năm, không gì có thể nói chắc được.
Nhìn bốn chữ lớn Cấm Địa Bắc Hoang phía trước, Cổ Thần không tiếp tục tiến thêm, hắn từ Băng Cấm Hạp Cốc tiến vào, chỉ đặc biệt chọn một con đường đi thẳng về phía trước, mặc dù đi được nghìn dặm, nhưng khoảng cách trái phải gần như là vô hạn, trên bản đồ có vẽ lại vài con đường khác.
Hắn hiện tại mới đi được một con đường, có thể vị trưởng lão Cực Băng Tông kia đã đi trên con đường khác cũng nói không chừng.
Dọc theo đường cũ trở về, bốn ngày sau, Cổ Thần đã vượt qua được khoảng cách tám trăm dặm, nơi đây có một chỗ chia hai nhánh đường đầu tiên cách Băng Cấm Hạp Cốc hai trăm dặm.
- A…
Cổ Thần tiến vào trong con đường rộng rãi này, đột nhiên thét lên kinh hãi:
- Dĩ nhiên có dấu chân mới… Đồng thời, không chỉ là một người, có hai dấu chân mới!
Cấm địa Băc Hoang, nơi nguy hiểm như thế này ngoài Cổ Thần ra cũng có người tiến vào?
“Là ai tiến vào cấm địa Bắc Hoang?”
Ánh mắt của Cổ Thần dọc theo dấu chân trên mặt đất, nhìn về phương xa.
Last edited by Lôi Đế; 15-02-2013 at 02:14 PM.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Phía trước bị băng phong chặn đường nhìn, Cổ Thần không thể nhìn thấy được khoảng cách rất xa.
“Đến tột cùng là ai tiến vào cấm địa Bắc Hoang?”
Cổ Thần thầm nghĩ trong lòng, dọc theo dấu chân vừa mới xuất hiện, Cổ Thần bước trên con đường mới.
- Sư đệ? Phát sinh chuyện gì rồi?
Thần thức Hư Tử Uyên truyền âm hỏi, nàng cảm giác được tinh thần của Cổ Thần có ba động.
- Ngoài chúng ta còn có hai người khác từ Băng Cấm Hạp Cốc tiến vào cấm địa Bắc Hoang, bọn họ đi theo con đường khác.
Cổ Thần truyền âm đúng sự thực nói.
- Cái gì? Còn có ai chạy tới nơi này?
Thanh âm kinh ngạc của Hư Tử Uyên vang lên trong thức hải của Cổ Thần.
- Không biết!
Cổ Thần truyền âm nói:
- Bất quá ta đang muốn đi theo con đường này tìm kiếm, thuận tiện nhìn xem đến tột cùng là người phương nào không để ý tới tình mệnh của mình, dám tới cấm địa Bắc Hoang!
Dọc theo dấu chân trên mặt đất, Cổ Thần tiến về phía trước.
Rất nhanh, chuyển qua một ngọn băng phong, phạm vi tầm nhìn phía trước đã rộng rãi hơn một chút, có thể nhìn được hơn trăm trượng.
Hai ngươi tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang hẳn là được một đoạn thời gian rồi, Cổ Thần dọc theo dấu chân của hai người, tiếp tục đi về phía trước, hơi chút phóng nhanh tốc độ.
Trong cấm địa Bắc Hoang, hoàn toàn trói buộc tu vi pháp lực, thần thức không thể phóng ra bên ngoài cơ thể, Cổ Thần có thể truyền âm nói chuyện với Hư Tử Uyên là vì Hư Tử Uyên ở trong Như Ý Linh Lung bảo tháp, mà Như Ý Linh Lung bảo tháp đang ở trong mi tâm của Cổ Thần, hai người giao lưu thần thức căn bản không cần truyền ra bên ngoài cơ thể.
Bởi vì đẩy nhanh tốc độ, trong vòng một ngày Cổ Thần đã vượt qua được khoảng cách hơn ba trăm dặm, tại lúc chạng vạng rốt cuộc cũng đã đuổi kịp hai người tiến vào cấm địa Bắc Hoang.
Cổ Thần đến vì có mục đích, vì vậy vừa thấy hai người lập tức ẩn nấp sau băng thạch thật lớn, hai người đi lại trong cấm địa Bắc Hoang, tin thần cảnh giác phi thường, nhưng không hề phát hiện ra có Cổ Thần đi theo phía sau.
Nơi này bị trói buộc ba động pháp lực, căn bản không thể đoán ra được hai tu sĩ này có tu vi như thế nào, nhưng có thể khẳng định, chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh. Nếu không trải qua một lần tinh nguyên sinh mệnh tẩy rửa kinh mạch toàn thân, đã thoát thai hoán cốt, thân thể không thể chịu đựng được không khí lạnh léo tại cấm địa Bắc Hoang, thậm chí còn trực tiếp bị đông cứng mà chết.
Tại cấm địa Bắc Hoang, tu sĩ các tộc đều tránh như tránh rắn rết, muốn tránh không được, hiện tại cư nhiên có tu sĩ chạy tới nơi đây, thực sự vô cùng kỳ quái. Trong lòng Cổ Thần hiếu kỳ, len lén theo dõi phía sau hai người hơn mười trượng, lợi dụng chương ngại vật che chắn, giống nhưu một con linh miêu không nói một lời theo dõi phía sau hai người.
Trang phục của hai người này có khác biệt rất lớn, một người mặc hắc bào, trên đầu cũng đội một chiếc mũ màu đen, trên mặt là chiếc mặt nạ bảo hộ cũng màu đen, con mắt bị bao phủ trong mặt nạ, dưới chân đeo một đôi giày đen kịt.
Người này từ đầu tới chân hoàn toàn là màu đen, nhìn không ra tuổi tác, cho dù không có ba động pháp lực, nhưng Cổ Thần vẫn có thể cảm nhận được trên người hai người này ẩn chứa khí tức không kém, lại thu liễm rất tốt, Cổ Thần có thể phán đoán ra, hai người này hẳn là tu sĩ Thần Vu Tông Đại Ly.
Người còn lại là một lão giả nhìn qua tuổi tác ước chừng năm mươi, tóc đen để xõa sau lưng, mặc một bộ trường sam màu trắng bạc, thân hình cao lớn, khí độ bất phàm, thế nhưng lại đi theo phía sau người mặc hắc bào, thần thái tựa hồ vô cùng cung kính.
Có thể thấy được địa vị của người mặc hắc bào so với lão giả năm mươi tuổi kia cao hơn không ít.
Tu sĩ Thần Vu Tông trên cơ bản đều mặc hắc bào, cho dù không mặc hắc bào thì cũng mặc áo bào màu gần đen giống như màu tro, màu xám, chưa bao giờ có người nào đó mặc đồ màu trắng. Theo như vậy mà xét, lão giả mặc bạch sam này hẳn không phải là tu sĩ Thần Vu Tông mới đúng.
Hai người một đường đi thẳng phía trước, Cổ Thần đi theo đủ một canh giờ, sắc trời dần dần u ám, hai người liền dừng lại, tại một khối băng thạch thật lớn kiến tạo chỗ nghỉ ngơi đơn giản, bắt đầu tĩnh tọa.
Tu sĩ tiến vào cấm địa Bắc Hoang, ngoại trừ lực lượng lớn một chút, so với con người bình thường hoàn toàn không có gì khác nhau, tới ban đêm, cấm địa Bắc Hoang tối đen như mực, tu sĩ tiến vào trong cấm địa, bất cứ người nào cũng không dám đi lại trong đêm tối, đây hoàn toàn là người mù dò đường, ai cũng không biết tiến loạn vào địa phương nào.
Thấy hai người dừng lại, Cổ Thần cũng dừng bước, ẩn nấp thân thể phía sau một khối băng thạch chừng trượng rưỡi, thầm nghĩ:
“Hai người này trên đường không nói với nhau một câu, ta cũng không tin đã ngồi xuống nghỉ ngơi còn tiếp tuc ngậm miệng không mở.”
Tại cấm địa Bắc Hoang, bọn họ không thể dùng thần thức để giao lưu, nếu muốn giao lưu với nhau nhất định phải mở miệng nói chuyện.
Chỉ cần hai người nói chuyện với nhau, Cổ Thần có thể từ trong câu đối thoại giữa hai người bọn họ tìm hiểu được một chút tin tức.
Tu sĩ gặp phải trong cấm địa Bắc Hoang, Cổ Thần hoàn toàn không dám coi thường, có thể biết được mục đích rõ ràng của hai người tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang này, tự nhiên không còn gì tốt hơn.
Cổ Thần dự liệu quả nhiên không sai, hai người ngồi xuống một lúc, tuy kéo dài một đoạn thời gian trầm mặc, nhưng cuối cùng tu sĩ mặc hắc bào kia vẫn mở miệng nói:
- Đã tiến vào Băng Cấm Hạp Cốc ba ngày rồi, cũng đã đi được hơn sáu trăm dặm, thế nào còn không tìm được nơi cực âm? Nếu như quá mức đi về phía trước, vượt qua khoảng cách nghìn dặm, cho dù là chư tử đại tiên sống lại cũng không được.
Thanh âm của hắc bào nhân có chút già nua, hẳn là một lão nhân tuổi tác không nhỏ.
Cổ Thần nghe được câu nói đầu tiên, trong sát na hai con mắt sáng ngời, lỗ tai nhất thời dựng lên cao hơn một chút.
Nơi cực âm, hai vị tu sĩ này dĩ nhiên tới tìm nơi cực âm sao?
Trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước tiến vào cấm địa Bắc Hoang không phải là muốn hấp thu chân khí cực âm hay sao? Chân khí cực âm, có tên là chân khí cực âm hiển nhiên là chỉ có nơi cực âm mới xuất hiện.
Con đường trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước đi qua không phải là con đường dưới chân hiện tại hay sao?
Trong lòng Cổ Thần vui vẻ, yên lặng đi theo phía sau hai người, nếu như hai người có thể tìm được nơi cực âm, vậy thì xác suất tìm được thi thể của trưởng lão Cực Băng Tông tăng rất nhiều.
Vốn con đường thứ hai mà Cổ Thần dò xét chính là con đường này, hiện tại biết được con đường này rất có thể chính là nơi trưởng lão Cực Băng Tông vạn năm trước từng đi qua, trong lòng làm sao không vui vẻ.
Lão giả mặc bạch sam kia nghe lời này, thần sắc ngẩn ra, nói:
- Vu tiên sinh yên tâm, nếu tại vạn năm trước Cổ Hoang còn có một tông môn càng am hiểu hàn băng chi đạo hơn Huyền Âm Tông chúng ta mà nói, đó chính là thánh địa ma môn Cực Băng Tông, thế nhưng hiện tại đã là vạn năm sau, Cực Băng Tông bị phân liệt, hàn băng chi đạo trong thiên hạ không có bất cứ tông môn nào có thể so sánh được với Huyền Âm Tông chúng ta, phía đông bắc nơi này nhanh thì hai trăm dặm, chậm thì ba trăm dặm có một nơi cực âm, bằng vào tính toán dò xét của lão hủ, phạm vi của nơi cực âm kia không nhỏ, Vu tiên sinh cần chân khí cực âm, nhất định có thể thu đủ trong một nơi này.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Cổ Thần nhíu mày, vị lão giả bạch sam này dĩ nhiên là người Huyền Âm Tông!
Từ bốn năm trước, trong di chỉ ma cung Tà Băng Tông, tu sĩ Huyền Âm Tông đã xung đột với hắn, Vân Tuyết chết trong tay Bạch Ngọc Tiên, Cổ Thần đã ước hẹn mười năm, muốn tự mình tới Huyền Âm Tông lấy đi tính mệnh Bạch Ngọc Tiên, khi đó đã kết đại cừu với Huyền Âm Tông.
Sau khi Cổ Thần tiến vào Đại Mông, Đế Đình Đại Doanh triển khai truy sát đối với Cổ Thần, Huyền Âm Tông chính là môn phái phối hợp mạnh nhất, phái ra không ít tu sĩ, thậm chí cao thủ Mệnh Tuyền cảnh cũng có hai người, đai tu sĩ Kim Đan kỳ càng không ít, tuy rằng cuối cùng bị Cổ Thần giết chết toàn bộ, nhưng trong lòng Cổ Thần đối với Huyền Âm Tông càng thêm thù hận.
Vu tiên sinh một mặt nghe lão giả bạch sam nói, một mặt mở địa đồ, nói:
- Hai trăm dặm tới ba trăm dặm phía đông bắc? Trên bản đồ là thông đạo an toàn, thế nhưng chỉ có một trăm dặm, địa phương khác đều là chỗ trống…
Trong thanh âm của Vu tiên sinh ẩn chứa ý kinh hãi, bất cứ tu sĩ nào đối với những khu vực chưa biết trong cấm địa Bắc Hoang đều cảm thấy sợ hãi.
Cổ Thần vừa nghe, cũng lấy bản đồ ra nhìn, quả nhiên phía cuối con đường này nối thông với phía đông bắc, nhưng chỉ kéo dài trăm dặm, tiếp tục đi về phía trước mấy trăm dặm đều là trống rống, trực tiếp kết nối một chỗ với vòng chính cấm địa cách nghìn dặm rìa ngoài.
Lão giả bạch sam tiếp nhận bản đồ nhìn qua, trong thanh âm cũng tràn ngập ý kinh hãi:
- Này… Phải làm sao cho phải?
Qua một lát, lão giả bạch sam dùng khẩu khí xin ý kiến nói:
- Nếu không, chúng ta lại đi theo thông đạo khác nhìn một chút? Xem xem có nơi cực âm nào khác hay không?
Vu tiên sinh khoát tay, hai tay hợp thành hình chữ thập, quay đầu nhìn bầu trời, nói:
- Vì Vu Thần địa nhân sao có thể sinh nhát gan thối lui? Cho dù phía trước có là núi đao biển lửa, Vu Cốt cũng muốn vì Vu Thần địa nhân mang về chân khí cực âm, ô lạp ô lạp... Cô lỗ cô ân... Vu thần đại nhân chúng giám!
Đợi khi niệm chú xong, Vu tiên sinh nghiêm mặt nói:
- Bản tông tìm chân khí cực âm đã hơn một năm vẫn không có nửa điểm manh mối nào, lúc này có nơi cực âm ngay trước mắt, sao có thể lui bước? Nơi khác đã có tu sĩ bản tông đi vào, ta cần phải sớm tìm kiếm được chân khí cực âm, hiến cho Vu Thần đại nhân, như vậy mới có thể nhận được ban thưởng lớn nhất của Vu Thần đại nhân, tuy rằng chỗ kia là nơi trống rỗng, thế nhưng còn chưa vượt quá phạm vi nghìn dặm, chỉ cần chúng ta cẩn thận, lại có Vu Thần đại nhân phù hộ, không có việc gì!
Lão giả mạc bạch sam nguyên bản có ý muốn lui lại, nhưng nghe được Vu tiên sinh nói, chỉ đành cắn răng quyết đinh.
- Vu tiên sinh, lão hủ có thể dẫn ngươi tới nơi cực âm, thế nhưng quý tông nhất định phải nhớ kỹ yêu cầu của bản tông!
- Ngươi có thể yên tâm…
Vu tiên sinh cười hắc hắc, nói:
- Chỉ vần Vu Thần đại nhân tìm được chân khí cực âm, có Vu Thần đại nhân hàng lâm, Cổ Sát Thần thần thông quảng đại hơn nữa cũng không thể làm gì được Huyền Âm Tông, hắc hắc… Chờ khi thu đủ chân khí cực âm, cực đương, chân thân của Vu Thần đạia nhân giá lâm, chắc chắn giết chết Cổ Sát Thần, để Huyền Âm Tông bình yên.
Lão giả mặc bạch sam lộ vẻ mặt vui mừng, nói:
- Vậy tất cả nhờ vào Vu tiên sinh rồi, thực lực của Cổ Sát Thần tăng trưởng quá nhanh, Huyền Âm Tông giống như đứng trên nũi kim, không được yên bình, bản tông hận không thể giết chết Cổ Sát Thần ngay lập tức.
Vu tiên sinh cười nói:
- Yên tâm, đợi khi chân thân Vu Thần đại nhân hàng lâm, Cổ Sát Thần hẳn phải chết, ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cám ơn thì hãy cám ơn Vu Thần đại nhân!
- Đúng, đa tạ Vu Thần đại nhân!
Lão giả mặc bạch sam học bộ dáng Vu tiên sinh, hướng bầu trời cúi đầu hô.
Cổ Thần nghe vậy, trong lòng hừ lạnh, nghĩ:
“Huyền Âm Tông, đợi khi rời khỏi cấm địa liền phá Vạn Lý Huyền Băng đại trận, giết tới tổng điện Huyền Âm Tông các ngươi, các ngươi năm lần bảy lượt chọc giận ta, nếu như Cổ mỗ không để các ngươi chịu một chút giáo huấn, các ngươi không có lĩnh ngộ lâu dài.
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam nói tới đây đều dừng lại, hai người nhanh chóng nhắm mắt nghỉ ngơi, Cổ Thần cũng thu lại tinh thần, đựa vào băng thạch đằng sau, tiến vào nhập định điều tức.
Nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, Cổ Thần có thể phán đoán ra được, vị đại trưởng lão luyện đan đường của Cực Băng Tông vạn năm trước khẳng định đã tiến tới nơi cực âm phía đông bắc, hẳn là chết tại nơi đó, không biết địa phương này có nguy hiểm gì, nhưng có hai người xung phong mở đường phía trước, vừa lúc có thể để bọn họ thử một chút.
Một đêm không nói chuyện!
Trời hơi sáng, Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đã đứng dậy khởi hành, Cổ Thần tiếp tục theo dõi phía sau hai người hơn mười trượng.
Theo địa đồ rìa ngoài cấm địa Bắc Hoang, con đường dưới chân bọn họ chỉ nối thông với địa phương hơn trăm dặm phía trước, đi ra khỏi đầu cùng, địa đồ hoàn toàn trống rỗng, cùng với cấm địa chân chính ngoài nghìn dặm nối thông với nhau.
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam dọc theo đường đi vô cùng yên lặng, thế nhưng có thể từ hô hấp hơi có chút gấp gáp của hai người đoán ra được, trong lòng hai người không phải bình tĩnh như bề ngoài.
Muốn tiến vào khu vực không biết tại cấm địa Bắc Hoang, không cần nghi ngờ chính là chuyện cực kỳ nguy hiểm!
Đi được gần ba canh giờ, đi được khoảng cách trăm dặm, phía trước Vu tiên sinh và lão giả bạch sam lại xuất hiện một hạp tốc giống như Băng Cấm Hạp Cốc, hai bên trái phải là băng phong liên miên không thấy đầu cùng, chỉ có hạp cốc kia mới có thể đi thông về phía trước.
Đường ghi chép trong địa đồ cấm địa tới nơi đây hoàn toàn là đầu cung, phía trước trống rỗng không có bất cứ ghi chép nào khác.
Hạp cốc thật dài phía trước kia tuy rằng thoặt nhìn so với Băng Cấm Hạp Cốc giống nhau như đúc, thế nhưng rơi vào trong mắt hai người lại giống như quỷ môn qua, có một loại cảm giác vừa mới tiến vào trong liền không thể quay đầu lại.
Hạp cốc này không giống Băng Cấm Hạp Cốc, từ đầu tới cuối hoàn toàn thẳng tắp, còn có thể mơ hồ nhìn thấy một ít cảnh tượng điểm cuối cùng, nhưng hạp cốc này vừa mới tiến vào trong trăm trượng liền bắt đầu uốn lượn, căn bản không thể nhìn thấy bất cứ cảnh tượng nào phía trước.
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam dừng lại một lát trước hạp cốc, cuối cùng Vu tiên sinh dẫn đầu bước đi, tiến thẳng vào trong hạp cốc, lão giả mặc bạch sam chần chờ một chút, cũng theo bước phía sau.
Cổ Thần đi sát phía sau hai người, rất nhanh tiến vào trong hạp cốc.
Đã tơi nơi này, Cổ Thần không có khả năng lại lùi bước, chỉ cần không tiến vào trong cấm địa chân chính ngoài nghìn dặm, Cổ Thần vẫn tương đối tự tin bảo vệ chính mình, coi như là chạy vào ổ hàn băng thú, có Chiến Thần Lệnh chống đỡ hàn khí, một lần gặp phải hơn mười đầu hàn băng thú Cổ Thần cũng không sợ.
Hạp cốc cũng không phải rất dài, mới vòng qua hai chỗ, vượt qua khoảng cách không tới hai trăm trượng đã nhìn thấy đầu cùng.
Chỗ vòng qua thứ nhất là vừa mới tiến vào chừng trăm trượng, chỗ vòng qua thứ hai là vượt qua chỗ vòng thứ nhất không quá hai mươi trượng, liền nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài hạp cốc!
- Cái gì?
- Ông trời…
Vu tiên sinh và lão giả bạch sam vừa mới chuyển qua chỗ vòng thứ hai nhất thời vang lên hai tiếng kinh hô, trong ánh mắt nhìn phía trước tràn đầy kinh ngạc, kinh ngạc tới cực độ!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế