Nhưng đáng tiếc bất kể tên của Âu Dương nhanh thế nào, Hoàng Thiên Đại Đế đều phảng phất tựa như có thể biết trước được hết thảy, mỗi một kiếm mà hắn chém ra đều nhất định chém rụng được một đạo quang tiễn.
Theo Hoàng Thiên Đại Đế không ngừng xuất thủ, khoảng cách giữa hắn tới Xuyên Vân Thuyền đã không tới trăm dặm.
- Quay về!
Âu Dương kéo mạnh dây cung, huyết sắc hủy diệt tiễn mang theo uy lực đáng sợ khiến người ta nghẹt thở xuất hiện ở trên dây cung, Âu Dương dùng thần thức tập trung khóa chặt Hoàng Thiên Đại Đế, hủy diệt tiễn vút một tiếng liền bay ra.
Phía trên Tu La Hải huyết sắc, trong sát na hủy diệt tiễn của Âu Dương bay ra, Hoàng Thiên Đại Đế liền cảm giác được uy thế đáng sợ kia, toàn thân hắn đột nhiên khựng lại, song chưởng giơ lên hướng về phía trước, tam phương ý chí giờ khắc này vậy mà hình thành nên một cây trường thương, Hoàng Thiên Đại Đế dùng ý chí làm thương, tay nhấc tam phương ý chí trường thương hướng thẳng về phía hủy diệt tiễn ở phía trước quất mạnh ra.
Đáng tiếc, hắn quá xem thường một tiễn này, căn bản hắn không biết tên điên Âu Dương này không phải là mượn dùng ý chí để làm tên, Âu Dương lại trực tiếp sử dụng ý chí hủy diệt của bản thân biến thành tên để bắn ra, sau khi một tên này bắn ra, ý chí hủy diệt sẽ tạm thời biến mất khỏi trên người Âu Dương, cần phải có một thời gian ngắn mới có thể xuất hiện trở lại.
Mượn dùng cùng với trực tiếp dùng tuy rằng chỉ kém nhau một chữ, nhưng khác nhau thì lại vô cùng lớn. Hoàng Thiên Đại Đế dùng tam phương ý chí làm thương ý đồ muốn đánh tan một tên này, thế nhưng lại trực tiếp bị ý chí hủy diệt của mũi tên này làm cho nổ tung đầu thương.
Thấy đầu thương bị phá tan, Hoàng Thiên Đại Đế tuy rằng kinh ngạc thế nhưng hắn lại không quá mức hốt hoảng, trường thương ở trong tay hắn bỗng nhiên biến hình, biến thành một tấm lá chắn chặn ngang trước người.
- Ầm...
Sóng xung kích khổng lồ đánh mạnh lên tấm lá chắn của Hoàng Thiên Đại Đế khiến cho nó trực tiếp bị phá tan thành từng mảnh nhỏ, toàn bộ quần áo trên toàn thân cao thấp của Hoàng Thiên Đại Đế hầu như đều bị xé nát, mà cả người hắn cũng bị luồng sóng xung kích này trực tiếp trùng kích bay ra xa.
- Vẫn chưa xong đâu!
Âu Dương khai cung một lần nữa, vĩnh sinh tiễn xuất hiện ở trong tay hắn, mặc dù là tỷ thí, nhưng bất kể thế nào cũng phải phân ra được thắng bại, hôm nay người mà bản thân khiêu chiến chính là Hoàng Thiên Đại Đế được vô số người truyền tụng, lấy sự kiêu ngạo của Âu Dương đương nhiên không có khả năng dừng tay lúc này được.
- Vút...
Vĩnh sinh tiễn lao vút qua mê vụ Huyết Hải vô tận, xong thẳng về phương xa, luồng ánh sáng xanh của vĩnh sinh tiễn mang theo một tia sinh cơ, một đường mạnh mẽ xé tan toàn bộ mê vụ, nhắm thẳng vào Hoàng Thiên Đại Đế vừa mới bị đánh bay đi ở trên bầu trời.
- Phập!
Một tiễn này Hoàng Thiên Đại Đế căn bản không có cơ hội né tránh, hắn tối đa cũng chỉ có thể di động được thân thể qua bên trái nửa thốn, mà nửa thốn này cũng đã cứu được tính mệnh của hắn, nửa thốn này khiến cho vĩnh sinh tiễn bắn lệch khỏi trái tim hắn, xuyên thấu từ trong ngực hắn ra phía sau.
- Tốc độ phản ứng thật nhanh...
Âu Dương không bắn thêm ra tên thứ ba, bởi vì hắn biết kỳ thực hắn đã thắng. Ngày hôm nay chẳng qua chỉ là một cuộc gặp mặt tỷ thí, bản thân coi như đã có thêm được một chút tiện nghi nho nhỏ đó là nơi này vô pháp phi hành, điểm này đã ảnh hưởng rất lớn tới Hoàng Thiên Đại Đế.
Nếu như là đánh một trận ở tại Chân Linh Giới, bản thân sẽ rất khó kéo tài được ưu thế khoảng cách, đến lúc đó ai thắng ai thua cũng khó nói.
Từ trên bầu trời rơi xuống, hai chân Hoàng Thiên Đại Đế một lần nữa đáp lên trên Tu La Hải huyết sắc, hắn nhìn vào lỗ thủng trên ngực mình bị vĩnh sinh tiễn của Âu Dương xuyên thấu qua, bất đắc dĩ lắc đầu.
Một mũi tên này, nếu như bản thân mình chỉ né tránh chậm đi trong khoảnh khắc, rất có khả năng nó sẽ xuyên thấu qua tim, cái thân thể này của bản thân cũng sẽ sụp đổ.
vĩnh sinh lực màu xanh không ngừng toát ra từ trên người Hoàng Thiên Đại Đế, vô số lục quang bắt đầu tràn ngập toàn thân Hoàng Thiên Đại Đế, rất nhanh, lỗ thủng trên ngực bị mũi tên của Âu Dương bắn thủng liền khôi phục như lúc đầu, thế nhưng trang phục tựa như quân vương lúc đầu của Hoàng Thiên Đại Đế chỉ trong chốc lát đã bị xé nát, bộ dạng chẳng khác nào tên khất cái.
- Mũi tên thật nhanh, ở nơi này hắn quả thực chính là thần!
Hoàng Thiên Đại Đế nhìn lại thân thể của mình, hắn biết, bản thân ngày hôm nay đã thất bại triệt để, nhưng loại thất bại này cũng không phải nói yêu cung thủ kia cường đại hơn so với bản thân mình quá nhiều, mà là bản thân mình lấy yếu thế để đối kháng với Âu Dương cường thế.
Nơi này là lĩnh vực cấm không, ở nơi này không thể phi hành, bản thân mình làm sao có thể vượt qua được khoảng cách dài như vậy ngay lập tức được? Nhưng tiểu tử bắn tên kia lại không giống vậy, ánh mắt của hắn có thể bất cứ thời khắc nào cũng khóa chặt được sự tồn tại của bản thân, mũi tên trong tay hắn thì ngoan độc không gì sánh được, mỗi một tên hầu như đều là tất sát, hắn căn bản không cần quan tâm đến khoảng cách dài ngắn, ở nơi này giao thủ cùng hắn, bản thân căn bản không có khả năng giành chiến thắng được.
- Tiểu tử, không ngờ rằng sau vạn năm, trong rất nhiều tiểu thế giới lại xuất hiện một quái thai như ngươi, mũi tên của người rất mạnh, nhưng nếu như ở tại Chân Linh Giới, ngươi nhất định sẽ bại!
Thanh âm Hoàng Thiên Đại Đế từ phương xa truyền đến Xuyên Vân Thuyền, Âu Dương nghe thấy vô cùng rõ ràng.
- Ngươi đối với tốc độ bản thân rất có lòng tin sao?
Âu Dương mỉm cười, nói đến thứ khác thì bản thân mình còn không được, nhưng nói đến tốc độ, Âu Dương không cho rằng bản thân sẽ kém so với Hoàng Thiên Đại Đế, nếu như bị áp sát gần người, bản thân có khả năng sẽ bị giết chết trong nháy mắt, nhưng hắn muốn tiến sát tới gần mình đâu có dễ dàng như vậy?
- A? Lúc đó ta đã đạt dược Dạ Hành thuật từ trong Đạm Thai gia, tuy rằng không phải là bản đầy đủ, nhưng tốc độ của ta tuyệt đối sẽ không thua kém bất cứ người này tu luyện Dạ Hành thuật, ngươi khẳng định có thể vượt qua được Dạ Hành thuật sao?
Hai chân Hoàng Thiên Đại Đế cũng không di động, nhưng sóng biển của Tu La Hải huyết sắc vẫn không ngừng mang hắn đi về phía Xuyên Vân Thuyền, lúc này Hoàng Thiên Đại Đế chẳng khác gì một bóng ma, hắn đang sử dụng chính là dạ hành thuật mà mình sáng tạo ra không hề thua kém so với Đạm Thai gia.
- Ha ha, có nói cũng chỉ là nói suông, nếu như tương lai ngươi trở lại Chân Linh Giới, chúng ta tất sẽ đánh thêm một trận!
Âu Dương cũng không đấu miệng lưỡi cùng Hoàng Thiên Đại Đế, dù sao lý luận suông cũng không phải là thực tế, chỉ có chân chính chiến đấu qua mới có thể coi là sự thực được.
Trong lúc nói chuyện, Hoàng Thiên Đại Đế đã đi tới bên dưới Xuyên Vân Thuyền, hắn tung người nhảy lên Xuyên Vân Thuyền, hai nam nhân đến cùng từ một tiểu thế giới nhưng hơn kém nhau thời gian vạn năm này lần đầu tiên đối mặt cùng một chỗ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Trảm Linh Sứ, tiến nhập Chân Linh Giới, một đường lĩnh ngộ ý chí hủy diệt, được xưng là cường giả có chiến lực mạnh nhất Chân Linh Giới. Một mình bước lên Xuyên Vân Thuyền lần thứ hai tiến nhập Tu La Huyết Hải này, cuộc đời của Hoàng Thiên Đại Đế nghe qua thì đơn giản, nhưng trên thực tế cuộc đời này của hắn cũng là huy hoàng không gì sánh được.
Cuộc đời của Hoàng Thiên Đại Đế bị vô số người kể truyện biên soạn thành đủ loại cố sự, những cố sự này đều không có ngoại lệ, tất cả đều kể về vị cường giả Hoàng Thiên Đại Đế không gì không làm được.
Mà Âu Dương từ tiểu thế giới tiến tới Chân Linh Giới, con đường mà hắn đi qua so với Hoàng Thiên Đại Đế cũng có vài phần tương tự, đồng dạng đều là Trảm Linh Sứ tiến nhập Chân Linh Giới, đồng dạng đều kiệt ngạo bất tuân, đồng dạng bước lên Xuyên Vân Thuyền lần thứ hai, mà hôm nay hai người đã được gặp nhau tại đây.
Một người đã từng là chiến lực đệ nhất thiên hạ, một người là hiện tại đệ nhất thiên hạ, hai đệ nhất thiên hạ tụ tập tại Xuyên Vân Thuyền, nếu như lúc này có người ở Chân Linh Giới nhìn thấy được một màn này, nhất định nó sẽ được truyền thành một đoạn giai thoại.
Mà vừa rồi Âu Dương một tên bắn nát lá chắn của Hoàng Thiên Đại Đế, tên thứ hai bắn xuyên thân thể Hoàng Thiên Đại Đế, đồng dạng cũng sẽ trở thành một truyền thuyết.
Trận chiến của hai người có thể nói là lấy công kích đối kháng với phòng thủ. Lực công kích mũi tên của Âu Dương tuyệt đối cường đại, một khi mũi tên thứ nhất đã bắn trúng đích, vậy thì trên cơ bản sau đó cũng chỉ có thể chờ chết.
Bởi vì tên của Âu Dương thực sự quá nhanh, tên nọ nối tiếp tên kia, căn bản không cho đối phương bất kỳ một cơ hội thở dốc nào. Mà Hoàng Thiên Đại Đế tư đầu tới cuối thuần túy chỉ có phòng thủ, chẳng qua từ phòng thủ có thể nhìn ra được thành tựu của một người, năng lực phòng thủ mà Hoàng Thiên Đại Đế biểu hiện ra tuyệt đối là cao cấp nhất.
Hai nam tử này đều kiêu ngạo giống nhau, đều có sức chiến đấu điên cuồng giống nhau, ngày hôm nay hai nam nhân này cùng đứng ở nơi đây, sẽ có chuyện tình như thế nào phát sinh?
…
Hoàng Thiên Đại Đế vốn tên là Hoàng Thiên, hắn vốn là nhi tử của một hộ săn bắn trong Đa Văn tiểu thế giới, từ nhỏ đã biểu hiện ra được thiên phú chiến đấu vô cùng kỳ lạ.
Năm xưa khi mười hai tuổi, nhà họ Hoàng tích góp toàn bộ tiền của trong nhà để đưa nhi tử đến Đại Vận, cho hắn học tập công pháp. Nhưng khi tiến vào trong thành đô, phụ thân hắn bởi vì đắc tội với ác bá mà bị đánh chết tại chỗ, Hoàng Thiên Đại Đế chính mắt nhìn thấy phụ thân mình bị người đánh chết.
Lúc đó hắn không đứng ra, cũng không phải vì hắn là một tên nhát gan, mà là bởi vì hắn có đầu óc, hắn biết nếu như mình đứng ra vậy thì mình chắc chắn sẽ trở thành người thứ hai bị đánh chết.
Hắn muốn sống sót, hắn muốn đem cừu hận ngày hôm nay trả về gấp trăm gấp ngàn lần!
Hoàng Thiên một mình chạy về quê nhà, một mình tiến vào thâm sơn rừng rậm, mà năm đó hắn chỉ mới mười hai tuổi! Một nam hài mười hai tuổi, tay cầm một thanh trường kiếm tiến vào trong rừng rậm, trong mắt rất nhiều người đó chính là hành vi tìm chết.
Mà Hoàng Thiên lại tin tưởng rằng, thanh kiếm nhìn qua như phế phẩm kia ở trong tay mình có thể mở ra được một con đường thuộc về chính mình.
Mười năm! Hoàng Thiên biến mất mười năm, mười năm này hắn phảng phất giống như một dã nhân, mỗi ngày đều chiến đấu cùng với vô số dã thú, trong chém giết cùng với nguy hiểm, toàn bộ thiên phú của Hoàng Thiên đều đã được khai mở hoàn toàn, hắn bằng vào thanh kiếm trong tay được hắn gọi là Phá Thiên Chiến Kiếm quả thực đã sáng tạo ra được một con đường yêu chiến sĩ thuộc về hắn!
Nhất kiếm phá thiên!
Phá Thiên Quyết mà Hoàng Thiên sáng lập ra chính là một chữ --- công! Đây là con đường công kích mạnh nhất trong theien hạ, Hoàng Thiên đem Phá Thiên Kiếm Yêu háo thành Yêu Binh của mình, mười năm sau, khi hắn bước ra khỏi phiến thâm sơn rừng rậm kia, hắn đã trở thành cường giả Cửu giai đỉnh phong.
Mười năm! Mười năm, không có bất kỳ kẻ nào trợ giúp, chỉ dựa vào bản thân lĩnh ngộ, một đứa trẻ mười hai tuổi dĩ nhiên chỉ dừng mười năm đã thành tựu được cửu giai đỉnh phong. Thiên phú của Hoàng Thiên quả thực chính là tồn tại nghịch thiên.
Hoàng Thiên hai mươi hai tuổi lại tiến vào thành đô Đại Vận, một kiếm Phá Thiên chém nát thành môn của thành đô Đại Vận, dùng chiến lực vô song quét ngang khắp thành đô, một mình một kiếm trong một đêm đã chém chết chín trăm bảy mươi sáu người! Từ bà già tám mươi hai tuổi cho tới trẻ con mới cất tiếng khóc chào đời hắn cũng không buông tha.
Làm xong tất cả chuyện này, Hoàng Thiên lại từng ở chính giữa thành đô Đại Vận vì phụ thân mà lập nên vĩnh sinh bi văn, lúc đó vương tộc Đại Vận từng tìm vô số cường giả muốn đánh đuổi người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này, nhưng hắn lại một mình một kiếm ở trong thành đô liên tục chém chín tên cường giả cửu giai đỉnh phong, nhất cử vang danh thiên hạ.
Một người liên tục chém chín tên cửu giai đỉnh phong! Đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi như vậy, về sau không còn ai dám khiêu chiến Hoàng Thiên nữa.
Về sau, Hoàng Thiên lại biến mất mười năm nữa, mười năm này, hắn một mình ở trên biển chiến đấu cùng phong bạo, chiến đấu cùng trời, chiến đấu cùng sóng biển vô tận, khiến cho kiếm thuật của mình tiến thêm một bước, từ ban đầu là người ngự kiếm biến thành tâm ngự kiếm!
Sau mười năm này, Hoàng Thiên ba mươi hai tuổi vừa vặn gặp đúng lúc Chân Linh Giới mở ra, cuồng ngạo như Hoàng Thiên tự nhiên không có khả năng cúi đầu trước Linh Sứ.
Cuối cùng Hoàng Thiên một mình liên tục chém ba gã Linh Sứ của Cửu Huyền Tông khiến toàn bộ Chân Linh Giới chấn động! Từ đó về sau, hắn trở thành cường giả đầu tiên của tiểu thế giới có can đảm chém chết Linh Sứ.
Một mình tiến vào Chân Linh Giới, ở tại tiếp dẫn thành, Hoàng Thiên lấy thực lực cửu giai đỉnh phong ứng chiến với cường giả Thánh Thể tứ giai, vậy mà Hoàng Thiên Đại Đế vẻn vẹn chỉ bị thua một chiêu! Kiếm thuật như vậy, ngạo khí như vậy vang động cả Chân Linh Giới! Vô số cường giả Đại Đế đích thân tới tiếp dẫn thành muốn thu HoànG Thiên làm đồ đệ.
Nhưng Hoàng Thiên lại nói cho bọn hắn một câu:
- Các ngươi đều không thể làm sư phụ ta, bởi vì mục tiêu của ta là thiên hạ đệ nhất!
Chính một lời này đã khiến cho toàn bộ Chân Linh Giới đều rung động. Thiên hạ đệ nhất! Trước Hoàng Thiên chưa từng có người nào dám nói tới thiên hạ đệ nhất.
Rất nhiều người đều cho rằng lời này của Hoàng Thiên chẳng qua chỉ là một câu nói đùa. Nhưng Hoàng Thiên lại đem những lời này khắc ghi trong lòng, vĩnh viễn khắc ghi.
Hoàng Thiên một mình xông vào Mai Cốt Chi Địa, ở trong đó liên tục chém giết hơn trăm cường giả, sau khi đi ra khỏi Mai Cốt Chi Địa, Hoàng Thiên nhất cử tiến vào Thánh Thẻ, từ đó về sau Hoàng Thiên giống như ngồi hỏa tiễn một đường tiến thẳng, thời gian chín năm hắn liền bước vào Pháp Thân, trở thành cường giả có thời gian bước vào Pháp Thân ngắn nhất trong lịch sử Chân Linh Giới.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Sau khi Pháp Thân, Hoàng Thiên biến mất một trăm năm, trăm năm này Hoàng Thiên một mình tiến vào trong Vạn Thú Quật để lần thứ hai ngộ kiếm. Trong những cuộc chiến đấu sinh tử, Hoàng Thiên rốt cuộc cũng bước được vào giai đoạn tiếp theo của kiếm thuật - ta chính là kiếm!
Ta chính là kiếm, đây cũng là nhân kiếm hợp nhất chân chính. Khi đạt được nhân kiếm hợp nhất, Hoàng Thiên rốt cuộc cũng đã phá tan được tất cả rào chắn nhất cử bước vào Đại Đế đỉnh phong.
Từ đó về sau, Hoàng Thiên liền bước lên con đường thuộc về sát lục.
Chém sạch ác nhân thiên hạ! Những lời này đã từng là tiêu chí của Hoàng Thiên, mà hắn cũng thực sự đi thực hiện nó, bất kể người là Đại Đế hay chỉ là cửu giai bình thường, chỉ cần làm ác đều có khả năng sẽ bị Hoàng Thiên phát hiện, mà khi Hoàng Thiên phát hiện ra ngươi cũng chính là ngày đầu ngươi rơi xuống đất. Trăm năm! Lại là trăm năm, trăm năm này Hoàng Thiên chém ác nhân trăm vạn, sát khí đã bành trướng tới mức đỉnh phong, dùng sát nhập đạo, ngộ đạo được ý chí hủy diệt!
Ngộ đạo ý chí hủy diệt, Hoàng Thiên ước chiến toàn bộ cường giả sở hữu ý chí trong thiên hạ đánh một trận trên Xích Huyết Phong!
Trận chiến này mới thực sự là một trận đánh rung động thiên hạ!
Đều cùng là nhất phương ý chí, thời điểm huy hoàng nhất Hoàng Thiên lấy một địch năm vẫn giành thắng lợi như cũ! Sau trận chiến này, danh tiếng Hoàng Thiên Đại Đế cũng theo đó mà truyền ra. Mà Hoàng Thiên Đại Đế chiến lực đệ nhất thiên hạ cũng đã không ai không biết không ai không hiểu.
- Các ngươi không ai dạy được ta, bởi vì mục tiêu của ta là thiên hạ đệ nhất!
Những lời này hơn hai trăm năm sau, một lần nữa lại được người khác nhắc đến, vô số người đã từng cười nhạo Hoàng Thiên đều cúi đầu, bởi vì bọn họ đã chứng kiến một kỳ tích, một vương giả không cần bất kỳ kẻ nào chỉ bảo, một vương giả vẻn vẹn chỉ dựa vào sự lĩnh ngộ của bản thân, chỉ dùng thời gian hơn hai trăm năm liền đã có được chiến lực thiên hạ đệ nhất.
Ngay khi tất cả mọi người cho rằng Hoàng Thiên Đại Đế có thể sẽ trở thành nhân vật đầu tiên sau thời viễn cổ vũ hóa phi tiên, hắn dĩ nhiên lại một mình bước lên Xuyên Vân Thuyền lần thứ hai, từ đó về sau biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Nhưng cho dù Hoàng Thiên Đại Đế biến mất vạn năm, truyền thuyết về hắn vẫn tồn tại như cũ. Âu Dương hồi tưởng lại cuộc đời của vị Hoàng Thiên Đại Đế đang ở trước mặt mình này, hắn không khỏi có chút cảm thán, cuộc đời Hoàng Thiên Đại Đế quả thực chính là một cuốn tiểu thuyết của sự quyết tâm, kể về cố sự truyền kỳ của một người hoàn toàn bằng vào ngộ tính, không cần kẻ nào trợ giúp nhưng có thể thành công bước được lên vị trí vương giả.
- Âu Dương! Tuy rằng ta không ra khỏi nơi này, nhưng ta lại biết được cố sự của ngươi!
Hoàng Thiên Đại Đế nhìn Âu Dương, đối với cố sự của Âu Dương hắn cũng biết, Hoàng Thiên mỉm cười nhìn người thanh niên Âu Dương trước mặt mình, so với khi mình xuất đạo, Âu Dương tuyệt đối không kém, thậm chí còn có một chút vượt trội.
Bản thân mặc dù là tự mình lĩnh ngộ, nhưng kiếm đạo của mình lại là "hữu tích khả tầm" (có dấu vết để tìm kiếm) , sau khi mình đến Chân Linh Giới đã tham khảo vô số kinh nghiệm của các vị tiền bối đặt chân trong Vạn Thú Quật, ngộ đạo được nhân kiếm hợp nhất.
Nhưng con đường yêu cung thủ mà Âu Dương đi theo lại là "vô tích khả tầm" (không hề có dấu vết). Âu Dương mới là một vị tổ sư khai sơn chân chính, hắn đã khai sáng ra một thời đại, hắn đã khai sáng ra một thời đại của yêu cung thủ, nói cho mọi người biết, yêu chiến sĩ không nhất định phải xung phong lên phía trước, bọn họ cũng là một loại võ giả có thể giết người từ xa...
- Vì sao phải ở tại nơi này, dùng tu vi của ngươi, cho dù không có Xuyên Vân Thuyền ngươi cũng có thể đi ra khỏi đây.
Âu Dương nhìn Hoàng Thiên Đại Đế, người có rất nhiều điểm tương tự với mình, hắn muốn biết người này rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
- Ta đang chờ đợi, ta đang chờ đợi một vương giả có thể cùng ta đi tới đỉnh phong, có thể cùng ta khiêu chiến với ác ma cuối cùng kia!
Trong mắt Hoàng Thiên Đại Đế tràn ngập khí phách, trong mắt người khác, Hoắc Khải Phong chính là một vị thần bất bại, nhưng Hoàng Thiên Đại Đế lại ở nơi này chờ đợi vạn năm, chỉ vì chờ đến khi một vị vương giả cam đảm cùng hắn liều mạng xông về phía trước phủ xuống.
Hoàng Thiên Đại Đế cứ cách trăm năm lại quay về Lâm Hải Cảnh một lần, hỏi thăm xem Chân Linh Giới có xuất hiện một vị vương giả nào mới hay không, ở năm mươi năm trước, hắn một lần nữa quay trở về Lâm Hải Cảnh thì nghe được truyền thuyết về Âu Dương.
Từ trong khoảnh khắc đó, hắn liền biết, vương giả bất khuất mà mình đang đợi rốt cuộc cũng phủ xuống, hắn không phải là một người cô đơn, rốt cuộc cũng đã có người có thể cùng hắn đi nốt đoạn đường cuối cùng này.
- Làm sao ngươi biết ta sẽ cùng đi với ngươi đây?
Âu Dương phát hiện, từ lúc đầu đến giờ Hoàng Thiên dường như không hề nhìn Vệ Thi, đồng dạng cũng là tam phương ý chí, nếu như Vệ Thi cùng Hoàng Thiên chiến đấu, ai thắng ai thua thực sự rất khó dự liệu.
- Hoắc Khải Phong cường đại khiến vô số người chùn bước, thế nhưng bất kể ra sao hắn đều là địch nhân lớn nhất ngăn trở trước mặt chúng ta. Nếu như không có được tất thắng chi tâm, vậy thì cho dù toàn bộ cường giả Chân Linh Giới tề tụ cũng sẽ bị tàn sát sạch sẽ. Thực lực của ta kém hơn so với hắn, nhưng ta đã có được tất thắng chi tâm, ta tin tưởng ngươi cũng có!
Hoàng Thiên nói xong, một hạt châu kim sắc đã xuất hiện ở trong tay hắn.
- Đây cũng là một bí mật từ viễn cổ, khi ngươi dùng lực lượng của ngươi mở nó ra, chúng ta liền sẽ quay trở về Đa Văn tiểu thế giới, từ khoảnh khắc đó trở đi, chính là thời điểm chúng ta sẽ sóng vai ứng chiến Hoắc Khải Phong!
Hoàng Thiên nắm hạt châu kia trong tay, Âu Dương có thể cảm giác được trên đó tản mát ra một khí tức viễn cổ.
Âu Dương tin rằng, khi bản thân mở ra hạt châu này, bí mật viễn cổ cũng sẽ hiện lên trước mắt mình, mà mình cũng sẽ chân chính bước lên con đường cuối cùng ứng chiến với Hoắc Khải Phong.
- Hồn giả, nếu như không có tất thắng chi tâm thì hãy rời khỏi đây đi! Hoắc Khải Phong cường đại tới mức rung động thiên địa chấn động nhân tâm, nếu như không có tâm như bàn thạch, vậy thì khi ngươi đối mặt với hắn căn bản không cần chiến cũng bại...
Hoàng Thiên Đại Đế khuyên bảo Vệ Thi.
- Ta sẽ không rời đi, bởi vì ta cũng đang chờ đợi vũ hóa phi tiên, thế giới này chỉ có ba người chúng ta có được tư cách này, ta cũng không nguyện ý buông tha tư cách được vũ hóa phi tiên.
Đi tới bước này rồi, Vệ Thi đã không còn đường lui nào nữa. Ánh mắt kiên nghị của nàng đã bộc lộ ra quyết tâm đối mặt với tất cả của nàng.
- Ha ha, tất thắng chi tâm không đơn giản như vậy đâu! Khi ngươi chân chính đối mặt với hắn ngươi mới có thể cảm thụ được sự đáng sợ của hắn. Chẳng qua bất kể người đi hay không đi, ta tin rằng Âu Dương nhất định sẽ đi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Hoàng Thiên đối với Âu Dương đặc biệt có lòng tin, hắn tin rằng nam tử có được kinh lịch không khác gì với mình tuyệt đối sẽ không sống một cuộc sống tạm bợ qua ngày.
- Đi! Có gì mà không dám đi! Ta không thể chết được, ta đã đáp ứng với chiến hữu của ta, có một ngày ta sẽ tiến vào Sinh Tử Cảnh, đem thi cốt của họ ra khỏi Sinh Tử Cảnh, vì bọn họ mà lập xuống vĩnh sinh bi văn, ngày hôm nay rốt cuộc cũng đã đến thời điểm phải quay về rồi!
Âu Dương nói xong liền vươn tay nhận lất hạt châu từ trong tay Hoàng Thiên.
Khi hạt châu tiến vào trong tay Âu Dương là lúc, từng bức họa viễn cổ đã mở ra ở trên đầu bọn họ, bắt đầu giảng giải lại cố sự viễn cổ kia cho bọn họ...
Đây là một mảnh thế giới tràn ngập sinh cơ, vừa ngước nhìn phía trước liền thấy một nam tử có chút mê man trong lòng ôm một nử tử toàn thân mặc y phục màu xanh, bộ dáng nữ tử vẫn hôn mê như cũ, mà hình dáng của nam tử kia lại hiện lên trước mắt Âu Dương rõ ràng không gì sánh được.
Đây tuyệt đối là lần đầu tiên Âu Dương thấy rõ Hoắc Khải Phong, quá khứ tuy rằng hắn cũng từng được thấy qua Hoắc Khải Phong, nhưng đều là cảm giác mông lung mơ hồ tựa như lọt vào trong sương mù, mà lúc này rốt cuộc Âu Dương cũng đã thấy rõ được toàn bộ khuôn mặt của hắn.
Trong khoảnh khắc khi nhìn đến Hoắc Khải Phong, Âu Dương sợ hãi kêu thành tiếng, chẳng qua hắn phát hiện hai người Vệ Thi cùng Hoàng Thiên sớm đã bị đứng hình tại chỗ, ngay cả mình bây giờ một đao chém chết bọn họ, bọn họ cũng đều không có khả năng phản ứng lại.
- Thế nào lại giống như vậy?
Âu Dương trông thấy khuôn mặt Hoắc Khải Phong, khuôn mặt này người khác có khả năng không biết, nhưng nó lại khiến cho Âu Dương dấy lên hồi ức vô hạn.
- Sao có khả năng đây!
Âu Dương cười cười, tiếp tục nhìn vào bức họa viễn cổ.
Giận giữ trùng quan vì hồng nhan, bức họa viễn cổ kia hầu như đều giảng giải lại cố sự này, khi Âu Dương nhìn thấy khuôn mặt nữ tử áo xanh đã chết đi trong lòng Hoắc Khải Phong, Âu Dương liền minh bạch tất cả trong nhát mắt.
- Hóa ra người được chôn cất dưới hồ kia lại chính là thê tử của Hoắc Khải Phong...
Âu Dương nhớ lại bên trong băng hồ ở tiểu thế giới, chẳng trách băng hồ lại đáng sợ đến như vậy, nguyên lai đây là nơi Hoắc Khải Phong phong ấn thê tử của mình, để cho thi thể của thê tử vĩnh viễn bất hủ, bản thân mình lúc trước còn muốn xông vào trong băng hồ, dưới băng hồ kia hẳn chính là hình ảnh mình nhìn thấy được từ trong bức họa viễn cổ.
Hình ảnh không ngừng lưu chuyển, từ lúc ban đầu Hoắc Khải Phong xuất hiện ,cho đến đại chiến trên Phong Bạo thành Mê Hồn hải, đến Hoắc Khải Phong chôn cất thê tử, cuối cùng là đến khi Hoắc Khải Phong dùng lực phong ấn toàn bộ thế giới, Âu Dương đều xem vô cùng rõ ràng, mà lúc này không ai phát hiện ra, theo sự lưu chuyển của bức họa, ba người bọn họ đã xuyên qua tinh không vô tận, tiến vào trong một phiến tinh hải bao la rộng lớn.
Khi bức họa đi tới cuối cùng, Âu Dương cảm giác được Hoàng Thiên cùng Vệ Thi bên cạnh mình đều tỉnh lại. Mà theo hai người tỉnh lại, rốt cuộc bức họa cũng tan vỡ, trong khoảnh khắc đó, ba người cũng phát hiện ra khu vực họ đang đứng không còn là Tu La Huyết Hải đáng sợ không gì sánh được nữa, nơi này đã biến thành hành lang tinh hải nối liền với tiểu thế giới.
- Con đường viễn cổ đã bị chúng ta mở ra, chúng ta không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể từng bước một chiến thắng Hoắc Khải Phong, Tỏa Yêu Tháp, Sinh Tử Cảnh, Tử Nguyệt Môn, đây đều là những con đường mà chúng ta phải đi qua.
Hoàng Thiên nhìn vào tinh hải vô tận, hắn biết sau khi xa cách vạn năm hắn đã sắp trở về nhà, trở lại bên trong gia viên đã từng là ký ức của mình.
- Chúng ta nhất định có thể đánh bại tất cả.
Trong mắt Âu Dương tràn ngập tự tin, chỉ có trong mắt Vệ Thi là hiện lên vài phần mê man, khiêu chiến Hoắc Khải Phong, ba người bọn họ thực sự có thể làm được chứ?
Biển sao lưu chuyển, thời gian phảng phất đều như ngừng lại, đại khái khoảng mười phút sau, một đạo tiểu môn màu tím xuất hiện trước mặt ba người, ba người không có bất kỳ chút do dự nào, đạp bước tiến vào Đa Văn tiểu thế giới.
- Đi ra từ nơi này, kết thúc cũng ở nơi này, hóa ra tất cả mọi bí mật đều nằm ở đây!
Tiến vào Đa Văn tiểu thế giới, ba người xuất hiện ở trên không trung, nhìn vào đại địa có chút quen thuộc lại có phần xa lạ ở bên dưới, trong mắt khó tránh khỏi hiện lên một chút mê man.
- Ta nghĩ hẳn là Âu Dương cũng có một chút sự tình cần giải quyết ở tiểu thế giới, chúng ta vẫn còn thời gian, một năm sau chúng ta sẽ gặp mặt ở trước Tỏa Yêu Tháp, đến lúc đó cũng chính là lúc chúng ta bước vào Sinh Tử Cảnh!
Hoàng Thiên mặc dù rời đi vạn năm, nhưng lúc này trở về hắn vẫn muốn được đi tế bái cha mình, còn muốn trở lại nơi đã từng là quê nhà để hồi tưởng lại một chút khí tức gia hương.
- Ừm!
Âu Dương nhìn nhìn bên dưới, mặc dù mình ở Đa Văn tiểu thế giới này cũng không có thân nhân nào, nhưng nơi này lại có rất nhiều sự tình đáng giá để mình ghi nhớ, cuối cùng muốn xông vào Sinh Tử Cảnh, có ai biết được bản thân mình có thể trở lại từ trong Sinh Tử Cảnh hay không, cho nên lúc này muốn giải quyết tất cả các chuyện cũ trước khi liều mạng cũng là một sự lựa chọn không tệ.
- Ta cùng đi với ngươi!
Vệ Thi không cha không mẹ, hôm nay đối với Hồn Giới, Vệ Thi cũng chưa từng nói tới quyến luyến gì cả, từ khoảnh khắc nàng lựa chọn hiến tế linh hồn mình, nàng cùng đã bị chói chặt cùng một chỗ với Âu Dương.
- Một năm sau ta sẽ quay trở về đây!
Hoàng Thiên nói xong câu đó, thân thể liền biến mất trong thiên địa.
Âu Dương liếc mắt nhìn đại địa bên dưới, vị trí bọn họ vừa xuất hiện chính là biên quan của Đại Vận, hôm nay biên quan đang lúc chiến tranh, vô số kỵ binh cùng bộ binh sống mái với nhau trên chiến trường, mỗi một giây đều có vô số người ngã xuống, vô số người mất đi sinh mệnh.
- Các huynh đệ, Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện một ai hèn nhát, hôm nay cho dù thành bị phá, chúng ta cũng không thể đầu hàng bọn cẩu tặc Tây Kỳ này được.
Một nam tử thân mặc chiến giác màu bạc toàn thân đẫm máu, trong mắt hắn vẫn như cũ là chiến ý nồng đậm, phía sau hắn có vô số người mặc trang phục Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn cùng chiến đấu với hắn.
- Đội trưởng, nếu như ngày hôm nay chúng ta đều chết, ngươi nói sau này có còn Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn hay không?
Một đoàn viên Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn quay sang hỏi vị đội trưởng.
- Có! Đại Vận bất diệt, Đao Nhọn vĩnh tồn, năm xưa tiền bối Lăng Túc cùng cường giả đệ nhất thiên hạ Âu Dương của Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn chúng ta đã từng bằng vào ba mươi tám kỵ sĩ quét ngang Tây Kỳ, hôm nay Tây Kỳ ngóc đầu trở lại, bất kể thế nào chúng ta cũng không thể lui về phía sau!
Đội trưởng Bì Hướng Nam múa trường đao trong tay chém chết hết toàn bộ địch nhân đang tiến lại gần hắn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Cường giả đệ nhất thiên hạ Âu Dương! Đội trưởng, hắn thực sự là người đi ra từ Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn chúng ta sao?
Tuy rằng ngoại giới có lời đồn nói rằng cường giả đệ nhất thiên hạ Thần Tiễn Âu Dương trước khi đi ra từ Đa Văn tiểu thế giới, ban đầu chính là thành viên ở trong Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn, nhưng đám đoàn viên ở phía dưới đối với điều này thủy chung vẫn tràn ngập hoài nghi.
Cường giả đệ nhất thiên hạ, Thần Tiễn Âu Dương, đây chính là cường giả danh chấn toàn bộ Chân Linh Giới, ngạo thị bát phương, cường giả như vậy thực sự là đi ra từ trong một Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn nho nhỏ sao?
- Hỗn trướng! Âu Dương cùng gia gia ta chính là chí giao, năm xưa gia gia Bì Ba của ta là tướng, Âu Dương mới vào chiến trường, khi đó Âu Dương còn là một kỵ binh thủ hạ của gia gia ta, đến nay sáu mươi năm đã qua, nhưng thân phận của Âu Dương thì không cần phải hoài nghi.
Bì Hướng Nam đã từng được nghe vô số lần gia gia Bì Ba của mình nhắc tới vị Thần Tiễn Âu Dương quét ngang Chân Linh Giới, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi kia.
- Khi đó hắn vẫn chỉ là một Thần Tiễn thủ, nhưng từ đó cái tính cách không chịu thua kia của hắn cũng đã xuất hiện. Về sau khi chiến tranh kết thúc, Âu Dương đã từng đáp ứng với gia gia, nếu như có một ngày kia hắn có thể quay trở về tiểu thế giới này, hắn nhất định sẽ giúp gia gia một lần.
Bì Ba bình thường vẫn hay cùng Bì Hướng Nam đàm luận về chuyện này.
Khi còn nhỏ, Bì Hướng Nam cũng không thể nào tin được, dù sao danh tiếng Âu Dương thực sự quá lớn, một cường giả có thể dùng sức một người thay đổi được sự biến hóa của cả một thế giới lại sẽ hứa hẹn với gia gia hắn như vậy sao?
Nhưng dần dần Bì Hướng Nam chậm rãi lớn lên, hắn đã từ trong miệng rất nhiều người hiểu được, Thần Tiễn Âu Dương quả thực đi ra từ nơi này, quả thực đã từng đáp ứng lời hứa với gia gia như vậy...
- Người ta muốn được làm anh hùng, nhưng khi anh hùng mất đi thực lực xứng đáng với nó, như vậy sẽ có một anh hùng mới bước ra thay thế ngươi!
Ngay khi Bì Hướng Nam nghĩ lại những chuyện này, trên bầu trời, một thanh âm nhàn nhạt truyền đến, thanh âm này tựa như cửu thiên tiên âm, khiến cho toàn bộ chiến trường vậy mà lại tạm ngừng chiến đấu, tất cả đều ngước nhìn lên bầu trời.
Bì Hướng Nam mở mắt trừng trừng nhìn lên bầu trời, kỳ thực khoảnh khắc trước đó, trong đầu hắn cũng đang nghĩ lại những lời này, đây là lời mà năm đó gia gia Bì ba đã nói với Âu Dương, mà những lời này Bì Ba không chỉ một lần nói lại cho mình, hôm nay bản thân dĩ nhiên lại được nghe thấy một lần nữa, lẽ nào thực sự giống như lời gia gia đã nói, người kia trở về?
Trên bầu trời, kim quang giống như một mặt trời rực rỡ đến chói mắt, vô số thiên cơ phù triện chớp động hiện ra từ trong hư không, một nam tử một thân áo xanh tay cầm trường cung màu đỏ sậm đứng thẳng giữa bầu trời, hắn nhìn bao quát mặt dất, giống như là một thần linh khiến cho người ta sảnh sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ bái.
- Gia gia của người là Bì Ba sao?
Âu Dương nhìn chiến trường hỗn loạn bên dưới, tuy rằng hắn một mực ở trên bầu trời, nhưng vừa rồi lời Bì Hướng Nam nói hắn vẫn nghe được rõ ràng.
Từ trên bầu trời bước từng bước xuống phía dưới, Âu Dương bước đi tuy rằng rất chậm, nhưng mỗi một bước đều là khoảng cách gần trăm mét, toàn thân Âu Dương tựa như thuấn di, chỉ vài giây đồng hồ đã từ trên cao đi tới chiến trường hỗn loạn bên dưới.
- Tây Kỳ, rời khỏi đây đi! Rời khỏi nơi đã từng là quê nhà ta đi!
Âu Dương liếc mắt nhìn đại quân binh sĩ Tây Kỳ phô thiên cái địa hầu như không thể nhìn thấy được tận cùng, bàn tay hướng về phía những binh sĩ này khẽ phất, vô số người liền phát hiện ra bản tahan mình bỗng nhiên bay bổng lên không trung, sau đó bị một cơn cuồng phong cuốn lấy bay ngược về hướng Tây Kỳ.
Vẻn vẹn chỉ trong chốc lát, mấy chục vạn đại quân bị lực lượng một cú phất tay này của Âu Dương tống bay ra khỏi biên quan Đại Vận quay ngược về quốc thổ Tây Kỳ.
Thủ đoạn như vậy khiến cho vô số binh sĩ Đại Vận giương mắt mà nhìn, loại lực lượng này trong mắt bọn học đã có thể coi là thần tích! Mấy chục vạn đại quân, cho dù là cường giả cửu giai đỉnh phong chạy tới đây giết người, chỉ sợ cũng phải giết đến nửa tháng, nhưng nam nhân này lại chỉ cần phất tay là đã đánh tan tất cả, thế này cần phải có loại tu vi gì đây?
- Nhớ kỹ, Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn từ khi sáng lập tới nay, chưa bao giờ từng thất bại, bởi vì Đao Nhọn đã từng có Lăng Túc xuất sắc nhất, còn có cường giả thiên hạ đệ nhất Âu Dương...
Âu Dương đảo mắt qua chiến trường, sau khi nói xong câu này, toàn thân hắn cũng độn xuống dưới lòng đất biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng sau khi Âu Dương rời khỏi, binh sĩ Đại Vận thật lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được Bì Hướng Nam nhìn vào vị trí Âu Dương biến mất, trong mắt vẫn lộ ra thần sắc không thể nào tin nổi.
- Đội trưởng, hắn... hắn là...
Một đột trưởng Đao Nhọn đứng ở phía sau Bì Hướng Nam lên tiếng hỏi, nếu như không phải đại quân Tây Kỳ thực sự biến mất toàn bộ, hắn còn có thể tưởng rằng mình đang nằm mơ.
- Hắn... hắn có lẽ chính là Âu Dương...
Thanh âm Bì Hướng Nam có chút run rẩy, Thứ Kiêu Cung màu đỏ sậm, đây là tiêu chí của Âu Dương, tuy rằng Thứ Kiêu Cung đã mấy thập niên không xuất hiện trên mảnh đất này, nhưng đô thành Đại Vận vẫn còn có bức tượng Âu Dương cầm trong tay Thứ Kiêu Cung giương cung phá thiên.
…
Ở tại Đại Vận, Lăng gia chính là gia tộc thủ hộ, người của gia tộc này từ khi Đại Vận kiến quốc tới nay chính là trụ cột vững chắc, mỗi khi Đại Vận nguy cấp nhất cũng là lúc Lăng gia sẽ sinh ra một vị cứu tinh cứu lấy Đại Vận trong lúc nguy nan.
Cho nên ở tại Đại Vận, ngoại trừ hoàng tộc ra, Lăng gia chính là một gia tốc được mọi người kính ngưỡng nhất.
Nhưng trong đô thành Đại Vận còn có một gia tộc, tuy rằng bọn họ không có lịch sử lâu đời như Lăng gia, nhưng cũng là một gia tộc mà không ai không biết đến. Gia tộc này ba đời trung liệt, lão gia chủ Bì Ba đã từng là nhân vật cùng thế hệ với Thần Tiễn Âu Dương, lãnh binh chiến đấu hầu như đều bách chiến bách thắng. Con trai Bì Ba, Bì Hưu, thiếu niên đã được phong tướng, hai mươi hai tuổi liền lãnh binh chinh chiến tứ phương, lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng trời đố kỵ anh tài, Bì Hưu chỉ sống đến bốn mươi hai tuổi liền chết trận sa trường, thế nhưng cuộc đời Bì Hưu cũng vẫn huy hòang không kém gì so với cha hắn là Bì Ba.
Mà hôm nay, thế hệ mới của Bì gia Bì Hướng Nam càng bằng vào thực lực bản thân trở thành đội trưởng của Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn tinh nhuệ nhất Đại Vận, tuy rằng Bì Hướng Nam không huy hoàng được như phụ thân phong tướng khi còn là thiếu niên, nhưng qua nhiều năm như vậy, Bì Hướng Nam dẫn dắt Kỵ sĩ đoàn Đao Nhọn ở tại chiến trường cũng có thể nói là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc