Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 10: Tranh chấp
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
"Liên Hoa Phong" nằm ở phía bắc của Phúc Châu, dãy núi quần quanh, ngọn núi chính thì cao ngất, phảng phất như một đóa hoa sen xanh tuyệt thế, phẫn nộ ngửa mặt lên trời, khí thế hùng vĩ, cao vút tới tầng mây. Mà Thiên La Tự Viện chính là được xây trên đóa hoa sen này, cổ xưa mà trang nghiêm, mộc mạc mà thần bí, quả thật là mảnh đất mà linh khí bốn phương tụ tập tới.
Thiên La Tự Viện chiếm diện tích không tới trăm mẫu, tăng nhân bất quá mười mấy người, chỉ có một tòa chính điện cùng với mấy gian biệt viện, so với những chùa miếu khác thì không bằng được. Chỉ một ngôi chùa như vậy mà trường tồn qua mưa gió của trăm ngàn năm qua, không ít du khách viếng thăm, lại càng có không ít văn hào anh kiệt lưu danh nơi này.
Nhìn kiến trúc cổ xưa, điêu khắc kỳ dị, bích hoạ tang thương, bồ đề tươi tốt, luôn làm cho người ta cảm giác được một loại sinh khí hết sức cô đọng, tựa hồ như đã rời xa khỏi cõi hồng trần.
Đương nhiên, nói như thế cũng không có sai, Thiên La Tự Viện dù sao ở trước mắt mọi người cũng là một nơi không quản chuyện thị phi của hồng trần.
Trước cửa tự viện là một phiến đất rộng rãi, mặt đất đều được lát đá xanh, chính giữa được đặt một đỉnh đồng thật lớn, cao gần năm trượng, ba chân vững chãi, phía trên điêu khắc đủ loại hình họa phù hiệu kỳ dị.
Lúc này, trên quảng trường có tới mấy ngàn người đứng chi chít, đại bộ phận đều mang theo binh khí, vẻ mặt lãnh đạm, không khí hiển nhiên là không có chút hài hòa.
Dọc theo đường núi gập ghềnh cũng còn có không ít người, mới nhìn thì giống như một con rồng đang uốn mình dọc theo sườn núi.
Biết được tin tức của tu sĩ, những võ giả này tự nhiên là theo gió mà đến, không vì cái gì khác, chỉ cầu một chút cơ duyên mà thôi. Phải biết rằng Thánh Vực tổng tuyển cử sắp tới, người nào có thể được tu sĩ coi trọng, sau này đường thẳng tăm tắp, vinh hoa phú quý, thậm chí áp đảo giang hồ, một người trên vạn người.
Người có thất tình lục dục, trong niên đại vô cùng hỗn loạn thế này, tự nhiên nó cũng được phóng đại vô số lần. Chỉ cần có một phần trăm cơ hội liền có người dám thử, nếu như có mười phần trăm cơ hội, liền có người không tiếc hết thảy để đạt được.
Đây chính là thực tế của giang hồ!
Thời gian càng trôi qua, dòng người lại càng thêm dày đặc, tâm tình lại càng nóng nảy, không an phận.
Ngay khi mọi người đang hết sức oán giận, đại môn tự viện chậm rãi mở ra.
"Lạc, lạc - chi -"
Khí tức thanh tịnh của tự viện tỏa ra khiến cho tâm linh lắng đọng, tiếng nghị luận trong quảng trường cũng bình ổn xuống.
Mục quang của mọi người đều đồng thời hướng về phía người mở cửa, một lão hòa thượng mặt tròn trịa vận tăng phục phổ thông, vóc người rất béo, lông mi trắng thật dài tùy ý phiêu động, bộ dạng rõ ràng là đã ở tuổi xế chiều, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra tinh quang dị thường, xem ra là người già nhưng tâm chưa già.
- A di đà Phật!
Phật hiệu truyền đến, lão hòa thượng đi ra cửa chùa, vẻ mặt tươi cười nói:
- Chư vị thí chủ, Thiên La Tự Viện là nơi thanh tịnh, bần tăng khuyên các vị hãy ly khai đi, tránh cho nghiệp chướng hồng trần vấy nhiễm nơi này.
- Hòa thượng ngươi không có để ý sao, chúng ta vừa mới lên núi, chẳng lẻ bây giờ liền trở về.
- Đúng vậy a, chúng ta chạy lên đây mất một ngày đường, dựa vào cái gì mà nói đi là đi?
- Chúng ta cũng không phải là tới để gặp ngươi...
- Chúng ta ngắm phong cảnh không được sao?
Một người đi đầu, thanh âm xung quanh cũng liên tiếp phụ họa.
"Hành hành hành!"
Nụ cười của lão hòa thượng vẫn như cũ, chắp tay nói:
- Ở trên Liên Hoa Phong cũng chưa từng náo nhiệt như thế này, nếu chư vị thí chủ không muốn rời đi, thế thì hãy lưu lại bổn tự đón lễ mừng năm mới đi, nghe một chút kinh Phạm Thiên, gột rửa một thân tục khí. Chỉ bất quá Thiên La Tự cũng không lớn, nếu như có nhiều người như vậy, cũng xin các vị chịu ủy khuất ở chỗ này đặt chân.
Dứt lời, lão hòa thượng liền quay đầu.
Mọi người vất vả đợi có người ra ngoài, há có thể tùy tiện buông tha? Cho nên đều ào ào lên tiếng:
- Lão hòa thượng đừng có giả bộ, chúng ta biết Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử đang ở nơi này.
- Không sai, chúng ta tới chính là muốn bái kiến hai vị tu sĩ, ngươi thức thời thì hãy cho chúng ta đi vào, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí.
- Đúng! Mau cho chúng ta vào...
- Mọi người cùng nhau tiến lên đi!
- A di đà Phật!
Lão hòa thượng nói một câu Phật hiệu, hai sợi lông mi trắng không gió mà bay, khí thế hùng hậu hướng xung quanh khuếch tán ra, hình thành một bức tường vô hình.
Đoàn người nối tiếp nhau lao tới thành một đoàn, những cũng không có ai có thể bước vào đại môn nửa bước.
- Thấy núi thì dễ, nhưng leo núi há phải dễ, tu sĩ đâu phải là chư vị muốn gặp là có thể gặp? Nếu như chư vị muốn vào, không ngại thử phá cửa mà vào thử xem, hoặc giả leo tường cũng được, nhưng hậu quả như thế nào, bần tăng cũng không biết được. Ha ha, chư vị thí chủ hãy tự mình tìm hiểu, bần tăng xin cáo lui.
Lão hòa thượng cười híp mắt để lại một câu, sau đó không thèm quản trách nhiệm lui về trong chùa, cũng không quên đem đại môn nặng nề đóng lại.
Người nầy xác định là hòa thượng sao? Như thế nào lại cảm giác giống như một lão hồ ly?
Mọi người bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn không khí khó xử dâng lên tới cực điểm. Cũng không có ai dám lộn xộn đi đầu, để gặp phải chuyện xúi quẩy!
Phá cửa hay leo tường?
Chỗ ở của tu sĩ cũng dám xông loạn, đây không phải là mình tự tìm chết thì là cái gì?
Mọi người không dám làm loạn, cũng không cam lòng buông tha, tâm tình phức tạp chậm rãi nảy sinh trong lòng mọi người.
- Thiếu chủ, hòa thượng không phải là vô dục vô cầu sao? Sao lại có một tên hòa thượng có thể tổn hại đến người khác như hắn?
Trong đám người, Thiên Sinh kinh ngạc nhìn Thích Minh Hữu, A Đồ ở bên cạnh đồng dạng cũng có vẻ tò mò.
Thích Minh Hữu thản nhiên lắc đầu nói:
- Hòa thượng chính là hòa thượng, giống hay là không giống, tùy tâm mà sinh, tùy tâm mà diệt, tất cả đều từ tâm mà ra, lão hòa thượng này cũng thật thú vị, chỉ đường để mọi người đi, nhưng không phải là chỉ đường để mọi người đi.
A Đồ lặng lẽ gật gật đầu, mà Thiên Sinh thì cười xấu xa nói:
- Thiếu chủ nói không sai, lão hòa thượng này thật quái quỷ, chắc là ỷ vào chỗ dựa là tu sĩ, xem ra sắp có trò hay để nhìn rồi!
Thời gian trôi qua từng chút từng chút một.
Một lúc lâu, rốt cục cũng có người kìm nén không được nói:
- Đừng chờ nữa, chúng ta cùng nhau la lớn, nói không chừng Thống Ba tiên tử nghe thấy sẽ ra gặp chúng ta...
Lời vừa nói, lập tức chiếm được sự tán thành của đại đa số mọi người , không ít người bắt đầu cổ động ra xung quanh, người có gan lớn hơn một chút, dứt khoát trực tiếp hô lên.
- Đúng! Chúng ta có nhiều người, mọi người hãy cùng nhau hô lên nào!
- Đúng đấy, đúng đấy, chúng ta cùng nhau hô lớn, tu sĩ cũng sẽ không tùy tiện giết người được.
- Chúng ta muốn gặp Thống Ba tiên tử...
- Chúng ta muốn gặp Vong Tình công tử...
- Thống Ba tiên tử! Vong Tình công tử!
Không khí càng lúc càng mãnh liệt, bên ngoài Thiên La Tự phảng phất như đại dương dậy sóng!
"Hừ!"
Một tiếng hừ lạnh, như sấm bên tai, quảng trường dày đặc người nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
Sự chênh lệch quá lớn làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, mọi người cố nén sự rung động trong lòng, ngẩng đầu nhìn lại, một đôi nam nữ tuấn dật từ trên trời giáng xuống, chậm rãi hạ xuống phía trên cự đỉnh.
- Bọn họ, bọn họ là tu sĩ.
- Chẳng lẽ bọn họ chính là Thống Ba tiên tử cùng với Vong Tình công tử?
- Ừ, hẳn là như vậy!
- Bái kiến Thống Ba tiên tử, bái kiến Vong Tình công tử.
- Bái kiến Thống Ba tiên tử! Bái kiến Vong Tình công tử!
Ba người ở một chỗ liền thành chợ, có vài người nói trước, những người sau lập chứ cho là như vậy.
Mọi người nhao nhao hành lễ, nhưng nam nữ đứng ở trên cự đỉnh lại có biểu tình tức giận.
- Câm mồm! Bổn tiểu thư chính là Thanh Vân Thành Bộ Vũ Tình. Không phải là Thống Ba gì cả.
Nữ tử tức giận quát lớn, vẻ mặt đỏ tới mang tai. Nam tử cũng lạnh lùng mở miệng nói:
- Ta là Bộ Vân Thiên, cũng không phải là Vong Tình công tử trong miệng các ngươi. Hừ!
- A? Nguyên lai là không phải sao? Đây, đây...
Một tràng xấu hổ như thế, mọi người đều sửng sờ cả ra, không biết nên kết thúc thế nào cho tốt.
Đùa bỡn người khác thì thôi, nhưng đối phương đúng là Bộ gia huynh muội... Danh tiếng của bọn hắn mặc dù không bằng Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử, nhưng hai người dù sao cũng là tu sĩ, là tồn tại mà người ta phải ngước nhìn, bọn họ há có thể tùy tiện mạo phạm.
Bộ Vân Thiên thản nhiên quét mắt về phía đám người, nói:
- Các ngươi tới đây làm cái gì?
Thanh âm rơi xuống, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, cũng không có ai tình nguyện xuất đầu.
Thấy không có người trả lời, Bộ Vân Thiên tùy ý chỉ xuống một người, đối phương quanh co hồi lâu mới nói:
- Chúng ta nghe nói Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử ở trong Thiên La Tự, cho nên muốn đến đây bái kiến hai vị tu sĩ, không, không, là bốn vị.
"Hừ!"
Trong mắt Bộ Vân Thiên hiện lên vẻ oán hận, không nhịn được nói:
- Hiện giờ còn chưa tới thời điểm của Thánh Vực tổng tuyển cử, đều lăn về cho ta.
"..."
Mọi người nghe vậy, sắc mặt đều trở nên khó coi! Người trong giang hồ ai mà không có huyết tính? Cho dù đối phương là tu sĩ, cũng không có thể vũ nhục trắng trợn mọi người như thế!
- Một đám võ giả nho nhỏ, cư nhiên cũng dám làm càn trước mặt chúng ta.
Khí thế Bộ Vũ Tình vừa phóng ra, mọi người ở đây giống như là hãm nhập trong hầm băng, hàn ý quán nhập sống lưng.
Không có ai lên tiếng, càng không có ai phản kháng, lực lượng là thứ quyết định quyền nói chuyện, đây chính là thế giới cường giả vi tôn.
Mà ở bên ngoài của đám người, tại một góc khuất, một nữ tử mặc áo choàng đang lặng lẽ nhìn chăm chú vào sự tình phát sinh.
Nàng không có sợ hãi, hai nắm tay được nắm chặt, khuông mặt bình tĩnh không che dấu được ánh mắt cừu hận.
Nàng là ai? Nàng vì sao lại cừu hận đối phương?
Trong bầu không khí như vậy, cũng không ai chú ý tới, một nữ tử đang lặng lẽ di chuyển tới chính giữa.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 11: Thiên đạo cửu trọng
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
- Thiếu chủ, đây chính là tu sĩ sao? Quả nhiên là danh bất hư truyền!
Uy thế ép xuống, Thiên Sinh cùng với A Đồ không khỏi cau mày.
Thân là một thợ săn ưu tú, bọn họ đối với những thứ có sự uy hiếp luôn thập phần nhạy cảm.
Thích Minh Hữu thì trái lại, tinh thần bình chướng mở ra, không bị áp lực ảnh hưởng chút nào, vẻ mặt cực kỳ hờ hững. Phía dưới chân, Tiểu Hỏa thì lại cảm thấy hưng phấn.
- Thiên đạo cửu trọng, hai người bọn họ bất quá chỉ mới bước vào cảnh giới thiên đạo mà thôi, so với thiên đạo thượng cảnh, con đường mà bọn họ phải đi còn rất dài...
Thích Minh Hữu không hề áp chế giọng nói, nhưng ở trong tinh thần bình chướng, ngoại nhân căn bản cũng nghe không được hắn nói gì.
"Thiên đạo cửu trọng? Thiên đạo thượng cảnh?"
Thiên Sinh và A Đồ hàng năm sinh hoạt ở trên Tần Hoàng Đảo, tuy rằng đã tới Trung thổ mấy lần, nhưng bọn hắn dù sao cũng không phải là người trong chốn giang hồ, nên cũng chưa từng nghe qua chuyện thiên đạo. Song, Thích Minh Hữu lại nhận được kiến thức truyền thừa từ xưa, mặc dù tuổi không lớn lắm, nhưng lại biết được rất nhiều...
Thiên Sinh vừa nghi hoặc, vừa hiếu kỳ nói:
- Thiếu chủ, cao thủ thiên đạo chân chính đến tột cùng là lợi hại thế nào?
Thích Minh Hữu suy nghĩ một chút, đáp:
- Theo thượng cổ truyền thừa ký ức, thiên đạo có cửu trọng, sơ cảnh tam trọng làm lực, trung cảnh tam trọng làm tâm, thượng cảnh tam trọng làm ý. Cao thủ thiên đạo phổ thông, chỉ có thể mượn thế thiên địa để tăng phúc cho một bộ phận năng lực của bản thân. Còn cao thủ thiên đạo chân chính đã tu luyện tới cực hạn, thể xác và tinh thần đều cùng với thiên địa khế hợp, dung nhập vào trong thiên địa, lực lượng có thể nói là vô cùng vô tận, thậm chí còn có thể giống như trong truyền thuyết, di sơn đảo hải, đạp phá hư không, bất tử bất diệt.
- Thiếu chủ, thực lực của chúng ta bây giờ như thế nào?
"Ách!"
Thích Minh Hữu nhìn Bộ gia huynh muội nói:
- Thiên Sinh đại ca cùng với A Đồ đại ca tu luyện chính là võ lực, lấy bản lĩnh hiện tại của hai người, nếu muốn chống lại hai người kia hẳn là dư dả.
"Hắc hắc!"
Thiên Sinh hưng phấn nói:
- Còn A Lạp, A Tang thì sao?
Thích Minh Hữu khẽ cười nói:
- Bọn họ đều là dị võ song tu, lực chiến đấu có thể sánh bằng thiên đạo trung cảnh. Mà mười hai trưởng lão thông qua thượng cổ bí thuật, đã đột phá thiên đạo thượng cảnh. Nếu như mười hai người liên thủ... Uy lực lại càng lớn không thể tưởng.
Sự phân chia cảnh giới rõ ràng là có giới hạn, càng tu luyện lên cao, thực lực lại càng tăng lên gấp bội.
Thiên Sinh cùng với A Đồ nghe xong, nhãn thần ảm đạm hẳn đi, bọn họ cùng với bọn A Lạp tuổi tác không sai biệt lắm, nhưng thực lực lại kém nhiều như vậy!
Thích Minh Hữu thấy hai người ủ rũ, lên tiếng khích lệ:
- Thiên Sinh, A Đồ, thực lực hiện tại của các ngươi so với rất nhiều người đã là lợi hại, còn có cái gì không hài lòng, huống chi các ngươi tuổi còn chưa lớn, về sau còn có cơ hội đề thăng cảnh giới, hà tất phải làm ra bộ dáng như vậy?
Thiên Sinh cười khổ nói:
- Thiếu chủ nói không sai, đối với chúng ta mà nói, bọn người A Lạp đều là dị võ song tu, về sau chênh lệch sợ rằng càng lúc càng lớn.
- Thiên Sinh nói rất đúng.
A Đồ cũng thẳng thắn gật đầu, hiển nhiên có chút uể oải.
- Ai nói với các ngươi là không được?
Thích Minh Hữu nghiêm mặt nói:
- Tu luyện gì đi nữa thì cũng cần bỏ ra công sức tương ứng, bọn A Lạp đại ca tuy là dị võ song tu, nhưng tâm lực tiêu phí cũng không phải nhỏ, về sau tiến bộ lại càng chậm. Nếu như các ngươi đủ chuyên chú, ngày sau nhất định có thể tiến xa. Nhớ Nhạc Phàm đại ca lúc trước chỉ là một thợ săn với tư chất bình thường, nhưng thành tựu của người thì như thế nào? Không phải là ta khoa trương, nhưng nếu so đấu vũ lực, chúng ta nhất định không phải là đối thủ của Nhạc Phàm đại ca.
Vừa nghĩ tới Nhạc Phàm, Thích Minh Hữu lại cảm thấy sầu não, mà Thiên Sinh và A Đồ lại có dáng vẻ vô cùng sùng kính.
Ba người đều trầm mặc, áp lực phía trên cự đỉnh dần dần giảm đi, xem ra mọi chuyện sắp kết thúc.
"Ân!"
Ngay khi mọi người nới lỏng, mí mắt Thích Minh Hữu giật giật, cảm nhận được một cổ hàn ý không tên.
Đồng thời, Tiểu Hỏa đang có bộ dáng lười nhác, tinh thần lập tức đại chấn nhảy lên vai A Đồ.
- Thiếu chủ sao vậy?
Thiên Sinh phát hiện ra dị dạng, vội vàng mở miệng hỏi, A Đồ cũng khẩn trương không kém.
- Lần tụ hội này rất có vấn đề...
Thích Minh Hữu nhíu mày nói:
- Cẩn thận một chút, ta cảm giác được ở phụ cận có sát khí.
- Sát khí?!
A Đồ và Thiên Sinh chưa bao giờ hoài nghi phán đoán của Minh Hữu, tinh thần hoàn toàn bước vào trạng thái cảnh giác, đảo mắt nhìn quanh. Nhưng trong một hoàn cảnh phức tạp như thế này, hai người cảm thấy thật chật chội... Nhìn một hồi vẫn không ra chút manh mối nào.
Thích Minh Hữu tâm niệm vừa động, đem tinh thần lực tản ra bao trùm khắp quảng trường, mục quang rốt cục dừng lại địa phương bên dưới cự đỉnh... Nữ tử mặc áo choàng kia tuy không nhìn rõ tướng mạo, nhưng bộ dáng rất đáng nghi ngờ.
"Nàng muốn làm gì?"
Ngay khi Thích Minh Hữu còn đang nghi hoặc, nữ tử kia đột nhiên xuất thủ, mấy đạo ám ảnh từ trong tay bắn về phía hai người trên cự đỉnh!
Bộ gia huynh muội cao cao tại thượng, làm sao cũng không nghĩ tới phía dưới lại có người dám đối với mình động thủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng, chỉ có thể vận chuyển chân nguyên bảo vệ bộ phận yếu hại.
"Phanh!"
"Oanh oanh oanh oanh!"
Tiếng bạo tạc đinh tai nhức óc vang dội trên đỉnh núi!
Chuyện phát sinh chẳng qua là trong nháy mắt, mọi người phía dưới đều trợn mắt há mồm, không biết làm sao. Đợi đến khi vụ nổ kết thúc, Bộ gia huynh muội đã bị dìm bên trong náo loạn.
- Mới vừa rồi xảy ra chuyện gì?
- Có người muốn giết tu sĩ?
- Ai? Là ai?
- Không, chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta...
- Cũng chuyện không liên quan đến ta!
- Lùi lại! Nhanh chóng lui lại...
- A!
Mọi người xunh quang cự đỉnh đều nói một câu để phát tiết nội tâm sợ hãi của mình! Có người thậm chí lui lại ba thước, sợ chính mình bị liên lụy tới, tràng diện náo loạn dị thường.
Người trong giang hồ, ân oán cừu hận vốn là chuyện bình thường, nói như vậy cũng không đáng ngạc nhiên. Chỉ bất quá bây giờ lại liên lụy đến thể diện của tu sĩ, ai cũng không dám đụng vào chuyện xúi quẩy này.
Chỉ một lát sau, đám người xung quanh cự đỉnh giống như thủy triều thối lui mấy trượng, chỉ có nữ tử mặc áo choàng là còn đứng yên.
- Nguyên lai nàng là hung thủ!
- Di, còn là một nữ tử!
- Lá gan của nữ nhân này thật lớn, dám mưu sát tu sĩ!
- Hoàn hảo chuyện này không liên quan tới chúng ta.
Chuyện được đem ra sáng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, oan có đầu nợ có chủ, bọn họ xác thực đều là kẻ vô tội.
Đối với sự nghị luận của mọi người, nữ tử phảng phất như không nghe thấy, mục quang quật cường nhìn chăm chú lên phía trên cự đỉnh.
Gió núi lạnh thấu xương, khói thuốc nổ dần dần tản ra, hai cái thân ảnh lại lần nữa hiện ra. Bộ gia huynh muội đều bình yên vô sự, chẳng qua là so với sự hăng hái vừa rồi, bọn họ lúc này đúng là chật vật không chịu nổi, áo quần rách nát, búi tóc toán loạn, cát bụi đầy mặt, nhìn không ra nửa điểm giống với tu sĩ.
Thấy cừu nhân không việc gì, trong mắt nữ tử hiện lên chút mất mác, nhưng nói chung cũng có mấy phần đắc ý. Đối phương dù sao cũng là tu sĩ, nàng chưa từng nghĩ tới mình có thể một kích đắc thủ, nhưng thấy hai người chật vật như vậy thì cũng đủ hả lòng hả dạ.
- Ta... Ta muốn giết con tiện tỳ nhà ngươi!
Bộ Vũ Tình vẻ mặt dữ tợn, giống như một hóa thân của ma quỷ, thề phải đem đối phương giết chết.
Đang lúc nàng muốn động thủ, từ trong nội viện của Thiên La Tự bay ra hai đạo lưu quang, trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của Bộ gia huynh muội.
Lại là tu sĩ!
Lần này mọi người cũng không phát ra nửa điểm âm thanh, dù là bọn họ biết người tới là ai cũng là như vậy. Sự tình đã vượt khỏi tầm kiểm soát, bọn họ cũng không có gan can dự vào tranh đấu của tu sĩ.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 12: Thiên địa chí tình sách
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
- Vũ Tình sư muội, đây là có chuyện gì?
Thống Ba tiên tử vận một bộ khinh sa, áo trắng hơn tuyết, tóc dài bay phất phơ, hiển thị rõ sự phiêu dật thoát tục, lưng đeo trường kiếm càng tăng thêm vài phần hào khí. Ở bên cạnh nàng là Vong Tình công tử, một thân hắc y, đồng dạng cũng đeo một thanh kiếm, vẻ mặt có chút lạnh nhạt.
Hai người vốn đang đánh cờ ở trong nội viện, cũng không nghĩ tới nơi này lại truyền đến động tĩnh lớn như vậy, nên cũng đi ra xem sao.
- Tỷ tỷ, ta...
Bộ Vũ Tình tức giận đến phát run, tức giận chỉ vào nữ tử phía dưới nói:
- Là nàng ta! Tiện nhân đáng chết này lại dám xuất thủ đánh lén, muốn giết ta và đại ca. Ta nhất định phải đem nàng rút xương róc thịt, băm thây vạn đoạn!
Bộ Vân Thiên vốn định nói them vào, nhưng nghĩ đến sự chật vật của mình, làm sao còn không biết xấu hổ mở miệng nói ra.
Thống Ba tiên tử thấy Bộ Vũ Tình ăn nói hung tàn như thế, trong lòng thấy không vui, chỉ là đối phương có bộ dạng thế kia, trách cứ thì cũng không tiện.
Mà Vong Tình công tử thấy thế thì chân mày trầm xuống, toàn thân tản ra áp bách nhàn nhạt:
- Bộ sư muội, xin chú ý lời nói của mình, ngươi bây giờ là đại biểu cho Thánh Vực mà đến, như thế nào có thể thất thố như thế?
- Ta, ta thất thố? Ngươi, ngươi...
Lửa giận của Bộ Vũ Tình bùng cháy trong lòng, mỗi lần nàng nhìn thấy khuông mặt tuấn mỹ của đối phương đều cảm thấy một trận hàn ý lạnh lùng. Mặc dù nàng cố gắng che dấu, nhưng loại sự hãi này đã sớm ăn sâu vào tận đáy lòng, muốn dấu đi cũng không được.
Bộ Vân Thiên thấy muội muội mình có vẻ thất thố, cho nên giải thích:
- Dịch sư huynh, Cổ sư muội, huynh muội chúng ta thiếu chút nữa chết oan uổng, trong lòng tiểu muội phẫn nộ cũng là chuyện đương nhiên, mong rằng nhị vị chớ trách.
Hay cho một kẻ Bộ Vân Thiên, dưới tình huống như vậy còn có thể nén giận, trấn định tự nhiên, quả thật có vài phần khôn ngoan.
Vong Tình công tử khẽ hừ lạnh lùng, cũng không cần phải nhiều lời nữa.
Lúc này, Bộ Vũ Tình cũng đã ý thức được mình vừa tâm trí không được tỉnh táo, vội vàng hít sâu một cái, nỗ lực bình phục tâm tình kích động.
Thống Ba tiên tử không muốn làm xấu tình đồng môn, cho nên an ủi một hai câu rồi đưa mắt chuyển sang nữ tử phía dưới:
- Ngươi là ai? Sao lại dám đánh lén tu sĩ?
Nữ tử mặc áo choàng cười lạnh nói:
- Đánh lén thì thế nào? Họ Bộ, tư vị của "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" cũng không tệ chứ?
- Cái gì!
Bộ Vũ Tình nheo mắt, ngoài ý muốn nói:
- Dĩ nhiên là "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi", khó trách có thể phá được lồng tráo tiên thiên của chúng ta!
Nhắc tới "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi", nó ở trên giang hồ cũng có hung danh lừng lẫy, chẳng những là uy lực cực mạnh, hơn nữa lai lịch cũng không phải tầm thường.
Bộ Vân Thiên đột nhiên nhớ tới điều gì, khuông mặt để lộ sát khí:
- Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng với người ở biên quan kia có quan hệ gì?
"Biên quan?"
Mọi người đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó chợt hiểu ra.
Mà trong đám người, ba người Thích Minh Hữu âm thầm nghi hoặc, "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" chẳng lẽ cùng với biên quan có liên hệ gì?
Thấy tò mò, Thiên Sinh hướng một gã nhân sĩ giang hồ ở bên cạnh hỏi:
- Vị đại huynh đệ này, xin hỏi "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" rốt cuộc là vật gì? Cùng với biên quan có quan hệ ra sao?
Người nọ khinh thường liếc Thiên Sinh một cái nói:
- Xem ra, ngươi là một kẻ mới ra đời sao? Thậm chí ngay cả "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" của "Phàm Môn" Cũng chưa từng nghe qua? Vật này chỉ có quân đội ở biên quan mới dùng đến, nếu đem nó ném ra, ngay cả tiên thiên cao thủ cũng đỡ không nổi...
Thiên Sinh ngạc nhiên:
- Phàm Môn? Phàm Môn nào?
Người nọ tức giận nói:
- Còn là Phàm Môn nào, không phải là Phàm Môn do hai huynh đệ Long Tuấn, Đinh Nghị sáng lập ra sao?!
- Là bọn hắn?!
Thiên Sinh biểu tình quái dị nhìn nhìn Thích Minh Hữu, đối phương không biết từ lúc nào đã lấy ra cốt trượng, lặng lẽ nhìn về phía nữ tử mặc áo choàng, dĩ nhiên là chuẩn bị xong cho việc tùy thời xuất thủ. Chuyện này có quan hệ với Nhạc Phàm, xem ra hôm nay không can dự là không được.
Hiểu được tâm ý của Thích Minh Hữu, Thiên Sinh cùng với A Đồ nhịn không được mà nhiệt huyết dâng trào, Tiểu Hỏa thì hai mắt cũng phóng ra tinh quang!
Bọn họ đều là hạng người ngồi không yên, lần đầu tiếp xúc với tranh đấu giang hồ, như thế nào mà không thấy hưng phấn!
- Họ Bộ, ngươi còn nhận ra ta không?
Nữ tử bỏ mũ trùm xuống, để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da dẻ trắng trẻo mịn màng! Chỉ tiếc là quanh hai đầu lông mày có sát khí lượn lờ, khiến cho khuông mặt nàng ảm đạm đi không ít.
- Là nàng ta!
Sắc mặt Bộ Vân Thiên khẽ biến, âm thầm kinh hãi:
"Tạ Tiểu Thanh sao còn chưa chết?!"
Bộ Vũ Tình thấy sắc mặt huynh trưởng không đúng, tò mò mở miệng hỏi:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Ta là người như thế nào? Ta là người tới đòi nợ!
Mục quang của nữ tử ẩn hiện sự cừu hận, tức giận nói:
- Họ Bộ, gần ngàn sinh mạng của tứ đại tiêu cục, Tạ Tiểu Thanh ta cho dù tan xương nát thịt cũng muốn để cho ngươi nợ máu trả bằng máu!
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người xung quanh đều ồ lên, mục quang kinh ngạc hướng về phía đối phương.
"Nợ máu trả bằng máu? Chỉ bằng vào mình ngươi?"
Bộ Vân Thiên âm thầm khinh thường, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Ta xem cô nương đã nhận lầm người, Bộ mỗ đi theo gia sư tu hành, chưa từng đặt chân lên giang hồ, sao có thể cùng ngươi có thù hận được? Còn nữa, ân oán giang hồ vốn là chuyện bình thường, nói không chừng là các ngươi đắc tội với kẻ thù, cho nên mới gặp phải sự trả thù của người khác cũng nên? Hà cớ gì tìm đến Bộ mỗ.
- Ca, không cần nói nhảm cùng nàng, ta xem nàng đúng là gian tế của Ma Môn, trực tiếp giết chết là được.
Sự bá đạo của Bộ Vũ Tình khiến cho Bộ Vân Thiên cũng phải âm thầm kêu khổ, lúc này ra tay giết người, há chẳng phải là giết người diệt khẩu ư?
Quả nhiên, Thống Ba tiên tử cùng với Vong Tình công tử đều nhíu mày, hiển nhiên là bất mãn trong lòng.
Theo như lời của Bộ Vân Thiên, chuyện ân oán báo thù trong giang hồ vốn là chuyện bình thường, thân là tu sĩ, nhưng lại trước mặt nhiều người như vậy xem mạng người như cỏ rác, quả thật làm cho lòng người ta lạnh ngắt!
Hơn nữa, chuyện này liên quan tới gần ngàn nhân mạng, nếu như hiểu lầm còn dễ nói, nhưng nếu đó là sự thật là hết sức phiền toái. Nếu xử lý không thỏa đáng, thì có thể trực tiếp ảnh hưởng đến sự vinh hiển và mặt mũi của Thánh Vực.
Đương nhiên, mọi người dù sao cũng là đồng môn, Thống Ba tiên tử và Vong Tình công tử cũng không muốn Bộ gia huynh muội có chuyện gì, tự nhiên cũng có ý che chở.
- Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Tạ Tiểu Thanh cười lạnh nói:
- Họ Bộ, đúng hay sai trong lòng ta và ngươi đều rõ, hôm nay Tạ Tiểu Thanh ta đã đến nơi này, cũng không định còn sống quay về, nói cho ngươi biết, đồ ngươi muốn đang ở trong tay ta, bản thân ta muốn nhìn xem, Bộ Vân Thiên nhà ngươi có dám cướp hay không?
Bộ Vân Thiên trong lòng giật mình, ở trong mắt tinh quang chợt lóe rồi biến mất.
- Cô nương nói là vật gì? Có thể khiến cho tu sĩ động tâm ư?
Tạ Tiểu Thanh nhìn nhìn đối phương, cũng không có hồi đáp, ngược lại chậm rãi nói:
- Dịch Phong Tình, hơn mười năm rồi, bộ dáng của ngươi đúng là một điểm cũng không có đổi.
Bị người ta gọi đúng danh tính, Vong Tình công tử có cảm giác như gặp người quen biết:
- Cô nương nhận ra Dịch mỗ?
- Tự nhiên là nhận ra.
Tạ Tiểu Thanh híp mắt, giễu cợt nói:
- Nhớ Vũ tàng đại hội năm đó, ngươi cùng với Tứ đại công tử gì đó muốn hướng đại ca ta khiêu chiến, kết quả là còn chưa bắt đầu đã bị đánh bại...
Vong Tình công tử hơi giật mình:
- Xin hỏi đại ca của cô nương là?
- Lý Nhạc Phàm...
Mắt Tạ Tiểu Thanh ứa lệ, không khỏi nhớ lại cảnh tượng năm đó:
- Đại ca ca, người nếu còn ở đây thì thật tốt.
Lý Nhạc Phàm là ai?
Trong những người ở chỗ này, có không ít người đã nghe nói qua, nhưng chân chính gặp mặt thì cũng không có mấy người. Mười năm cũng đủ khiến cho người ta quên đi rất nhiều sự tình, giống như Trường Giang sóng sau đè sóng trước, một thế hệ qua đi lại được thay bằng một thế hệ khác.
Ngày hôm qua ngươi có lẽ là thiên hạ, nhưng ngày mai ngươi sẽ là gì còn chưa biết được, đây là thực tế tàn khốc của giang hồ. Chỉ bất quá, người nào đã từng gặp qua Lý Nhạc Phàm, sợ rằng cả đời này cũng sẽ không quên được tên của hắn, truyền kỳ về hắn.
- Là hắn!?
Vẻ mặt Vong Tình công tử giống như đã nhớ lại:
- Nguyên lai, ngươi chính là tiểu cô nương mà Lý Nhạc Phàm ôm theo năm đó?
Ở bên cạnh, Bộ Vân Thiên chấn động mãnh liệt trong lòng:
"Sao lại có thể? Lý Nhạc Phàm dĩ nhiên là huynh trưởng của nha đầu này? Một tiêu cục nho nhỏ, làm sao lại có quan hệ với Lý Nhạc Phàm."
"Không quản tới hắn, chỉ cần ta không thừa nhận, ai có thể chứng minh chuyện này là do ta làm. Hơn nữa ta là tu sĩ, hà tất phải sợ tên kia? Huống chi, Lý Nhạc Phàm đã mất tích mười năm, sợ rằng đã chết đến mức độ không thể chết thêm được nữa."
Đối với một kẻ được xem như đã chết, tâm tình của Bộ Vân Thiên dần dần bình phục lại, trên mặt không thể nhìn ra bất kỳ biến hóa nào.
Thống Ba tiên tử liếc nhìn Bộ Vân Thiên, âm thầm lắc đầu, theo như bộ dạng vừa rồi của đối phương, lời nói của Tạ Tiểu Thanh hẳn là thật. Hơn nữa Tạ Tiểu Thanh cùng với Lý Nhạc Phàm có quan hệ không ít. Thế lực của Phàm Môn cũng không thể khinh thường được.
Bộ Vũ Tình không nhịn được nói:
- Ta không quản đại ca ngươi là ai, đồ vật mà ngươi vừa nói rốt cuộc là thứ gì?
- Ngươi thực muốn biết sao?
Tạ Tiểu Thanh cười lạnh nói:
- Tốt! Ta cho ngươi biết, đồ trong tay ta chính là thượng cổ bí điển, Thiên... Địa... Chí... Tình... Sách...
Dứt lời, Tạ Tiểu Thanh từ trong lòng ngực lấy ra một vật, giơ lên quá đầu.
Dưới sự chiết xạ của ánh mặt trời, một cuốn sách cổ hiện ra trong mắt mọi người.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 13: Thiếu niên cường thế (1)
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
- "Thiên Địa Chí Tình Sách" là cái gì?
Không phải là người trong cuộc, vĩnh viễn sẽ không biết giá trị chân chính của nó.
Vào thời kỳ thượng cổ, tu sĩ vì mưu cầu lợi ích mà không ngừng tranh đấu, vì lực lượng của bọn họ quá mức cường đại, khiến cho muôn dân thiên hạ không sao thừa thụ nổi, cuối cùng dẫn đến một tràng đại kiếp.
Một tràng kiếp nạn lớn chưa từng có này đã dẫn đến sự tiêu hủy của vô số văn hiến kinh điển, chỉ còn lại một ít pháp quyết tàn khuyết lưu truyền lại đời sau, mà « Thiên Địa Chí Tình Sách » chính là một trong những bộ điển tịch được bảo tồn hoàn chỉnh nhất, nó cùng với « Cửu Huyền Diệt Thần Đồ », « Quy Nguyên Tiên Khí », « Thiên Ma Dẫn », « Tử Loan Chân Long Giám » đều được gọi là "Thượng cổ ngũ đại kỳ thư".
Theo truyền thuyết, ngũ đại kỳ thư chính là sự tập trung tinh hoa trí tuệ từ thượng cổ, phía trên được ghi lại tường tận về pháp môn tu hành thiên đạo, luyện đến trình độ phá toái hư không, trở thành tồn tại vĩnh hằng.
Mặc dù đây chỉ là truyền thuyết, nhưng cũng không có ít người tin tưởng, dã tâm độc chiếm không sao áp chế được. Mõi lần ngũ đại kỳ thư xuất thế đều kéo theo một hồi tinh phong huyết vũ, đừng nói là người trong giang hồ, cho dù là tu sĩ cao cao tại thượng cũng vì nó mà ra tay, dẫn đến sinh linh đồ thán.
Mà giờ khắc này, Thiên Địa Chí Tình Sách trong truyền thuyết lại xuất hiện ở trước mắt, phảng phất như có thể chạm tay vào.
Nhiều ánh mắt chiếu vào trên người Tạ Tiểu Thanh, nội tâm bị phóng đại tới vô hạn. Giờ khắc này, trước mặt mọi người không chỉ là một bản bí tịch, mà còn là một con đường thông thiên.
- Thiên Địa Chí Tình Sách?!
- Đó... Đó chính là một trong ngũ đại kỳ thư!?
- Ta nếu tu luyện nó, ai còn có thể khi dễ ta?
- Ngũ đại kỳ thư có thật có lợi hại như vậy?
- Vô địch thiên hạ, ta muốn vô địch thiên hạ?
- Nhất định phải cướp được nó, nhất định phải cướp được nó!
- Nó là của ta, nó là của ta...
Từ trong đám người truyền đến trận trận hơi thở gấp rút, lý trí cùng với sợ hãi đều bị tham lam thay thế, nếu như không có gì ngăn cản, bọn họ chắc chắn sẽ làm ra cử động điên cuồng!
Mắt thấy cục diện sắp mất đi khống chế, Vong Tình công tử cùng với Thống Ba tiên tử cuối cùng cũng phục hồi tinh thần trở lại. Hai người đưa mắt nhìn nhau, lập tức làm ra quyết định.
- Các ngươi còn không dừng lại!
Một tiếng quát lớn như dòng suối băng lạnh, dập tắt tâm hoả của mọi người.
Thống Ba tiên tử lập tức hướng về Tạ Tiểu Thanh nói:
- Cô nương thật là thông minh, thật là thủ đoạn! Chỉ bất quá tâm địa của cô nương quá ác độc. Ngươi cho rằng chỉ dựa vào một quyển sách cổ kỳ quái, là có thể khơi mào lên sự đại loạn trong giang hồ ư? Hừ! Ngươi không khỏi có phần quá ngây thơ rồi.
Tiên tử vừa nói, nhất thời có không ít người được thức tỉnh.
Hiện tại tính thật giả còn chưa được xác định, nếu mình ra tay thì khác nào tự tìm đường chết, huống chi còn có tu sĩ đang nhìn chằm chằm bên cạnh. Bọn họ đừng nói là nghĩ tới chuyện ăn thịt, cho dù là nước súp cũng còn không có mà húp nữa là.
- Cuốn « Thiên Địa Chí Tình Sách » này có phải là thật hay không, ta nghĩ rằng tên họ Bộ kia hẳn là rõ ràng hơn ta.
- Ngươi...
Bộ Vân Thiên tức giận định phản bác, nhưng Tạ Tiểu Thanh đã cắt ngang:
- Hơn nữa nói đến sự ác độc thì ta cũng không bằng với tu sĩ được, họ Bộ kia vì chiếm đoạt một vật mà diệt cả nhà người ta, có thể nói là súc sinh còn không bằng, mà các ngươi chẳng những bao che đồng môn, còn muốn dồn ta vào chỗ chết.
- Câm mồm!
Bộ Vũ Tình nhịn không được, đâm một kiếm về phía mi tâm của Tạ Tiểu Thanh, hiển nhiên là muốn đem đối phương giết chết trong một kiếm.
Nguy hiểm trước mặt, Tạ Tiểu Thanh cũng không kịp né tránh, sách cổ trong tay tùy ý vung ra.
"Phác!"
Sách cổ tiếp xúc cùng với kiếm quang, Tạ Tiểu Thanh bình yên vô sự, kiếm ảnh tiêu tán vô tung.
Nhìn thấy một màn quỷ dị như thế, mọi người trong quảng trường đều cảm thấy mờ mịt, mà Bộ Vũ Tình thì lại vừa sợ vừa giận.
Phải biết rằng tu sĩ hơn xa so với người bình thường, một kiếm một lòng muốn dồn người ta vào chỗ chết, căn bản là không thể yếu được, Tạ Tiểu Thanh há có thể tùy tiện đón đỡ? Chẳng lẽ là do tác dụng của bản sách cổ?
Ý niệm khẽ động, Bộ Vũ Tình lộ ra ánh mắt tham lam, thầm nghĩ: Nếu như ta đem cuốn sách này giao cho sư phụ, chẳng lẽ không phải là một cái công lớn? Nói không chừng còn có thể đề thăng địa vị trong Thánh Vực.
Trong mắt Bộ Vũ Tình lúc này chỉ còn có cuốn sách cổ kia, lúc nàng đang muốn ra tay lần nữa, Vong Tình công tử đột nhiên cản ở trước mặt nàng:
- Ai khiến ngươi động thủ!
- Ta, ta...
Cảm nhận được sự tức giận của đối phương, Bộ Vũ Tình có chút sợ hãi, nhưng lợi ích trước mắt, nàng cũng không cam tâm buông bỏ:
- Dịch Phong Tình ngươi tránh ra, đừng tưởng rằng mình nhập môn sớm hơn mấy năm liền là ngươi đặt biệt hơn người, chuyện ta muốn làm, không cần ngươi phải quản.
Vong Tình công tử lạnh lùng nói:
- Chuyện của ngươi, ta vốn không muốn quản, nhưng Tạ Tiểu Thanh chính là muội muội của Lý Nhạc Phàm, mà Lý Nhạc Phàm lại là bằng hữu của mấy vị sư huynh Ngũ Tử, Thạch Càn. Dịch mỗ há có thể để cho ngươi tùy ý sát hại.
- Hừ! Lý Nhạc Phàm cũng không phải bằng hữu của ta, ta tại sao phải cố kỵ? Chỉ là một con tiện tỳ, ta đã muốn giết, Ngũ Tử sư huynh cũng không có quyền quản ta, cho dù là sự phụ biết được cũng sẽ không có ý kiến gì.
Bởi vị thù đã thương cha, Bộ Vũ Tình đối với Lý Nhạc Phàm vẫn luôn có hận ý, cộng thêm chuyện hôm nay liên quan đến tiền đồ của huynh trưởng, như thế nào có thể để cho Tạ Tiểu Thanh còn sống. Đương nhiên, lý do chủ yếu chính là « Thiên Địa Chí Tình Sách » trong tay Tạ Tiểu Thanh.
Sát tâm nổi lên, Bộ Vũ Tình âm thầm truyền âm cho Bộ Vân Thiên:
- Đại ca, người giúp ta bám trụ họ Dịch, ta ra tay giết chết tiện tỳ kia, đem kỳ thư hiến tặng cho sư phụ, đây chính là một cái đại công...
Bộ Vân Thiên kẽ nhích tai, trừng trừng mắt tỏ ý minh bạch.
Khi hai người đang truyền âm, một đạo thanh quang từ xa vọt tới, rơi thẳng xuống trước mặt Tạ Tiểu Thanh.
Mọi người hướng mắt nhìn lại, thì thấy một gã nam tử trẻ tuổi, dáng người cũng không tính là khôi ngô, nhưng lực bộc phát lại khiến cho người ta không dám không coi trọng.
Chưa rõ người ta là ai, Bộ gia huynh muội cũng tạm thời chưa dám vọng động, yên lặng theo dõi kỳ biến.
- Thanh nhi, muội không sao chứ?
Người vừa tới ân cần nhìn Tạ Tiểu Thanh, hơi trách cứ:
- Nha đầu nhà ngươi, sao không nói tiếng nào đã bỏ đi báo thù? Ta cùng bọn người Long huynh đệ đều rất lo lắng cho muội a. Muội cũng không phải không biết sự lợi hại của tu sĩ. Nếu như muội có mệnh hệ nào, chẳng phải là ta đã phụ sự phó thác của Tạ bá bá sao? Chuyện báo thù cần bàn bạc kỹ lưỡng, sao lại có thể lỗ mãng như vậy được.
Tạ Tiểu Thanh giờ khắc này đang bị cừu hận che mắt, cũng không để ý tới lời khuyên của người khác.
- Thù diệt gia bất cộng đái thiên, kẻ thù ở trước mắt mà huynh lại làm như không thấy, huynh không sợ làm cho Tạ bá bá thất vọng sao, không sợ những huynh đệ vì tiêu cục chết đi thất vọng sao?
Tạ Tiểu Thanh giống như phát cuồng nói:
- Tốt tốt tốt! Huynh đã muốn làm con rùa rúc đầu thì cứ tiếp tục làm, Tạ Tiểu Than ta cho dù tan xương nát thịt cũng không tiếc.
Dứt lời, Tạ Tiểu Thanh liền muốn lao lên liều mạng, Tông Lạc Thần một tay giữ chặt lấy nàng:
- Thanh nhi, huynh hiểu rõ tâm tình của muội. Huynh sao có thể không hận không khổ? Trên đời này có mấy người có thể buông bỏ cừu hận được? Tông Lạc Thần ta vĩnh viễn sẽ không quên một chiều kia của sáu tháng trước... Một kẻ ma quỷ phá hủy cuộc sống của chúng ta, khiến cho máu nhuộm khắp thiên địa! Thân nhân, bằng hữu đều chết đi, trong khi chính mình lại bất lực...
Lúc này, trong lòng Tông Lạc Thần thật hận thật hận, nhưng hắn phải nỗ lực quên đi, thậm chí còn xem như không thấy cừu nhân trước mắt, hắn sợ rằng nếu mình nhịn không được thì có thể vọng động, vĩnh viễn đánh mất đi cơ hội báo thù.
Tạ Tiểu Thanh dần dần ổn định lại tâm tình, nước mắt ngăn không được rơi xuống.
- Thanh nhi, biên quan hiện tại đang chiến loạn, bọn Long huynh đệ không sao rút ra được, lấy lực lượng đâu để báo thù?
Tông Lạc Thần vỗ vỗ bả vai của nàng, trấn an nói:
- Bất quá muội yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu, ta sẽ không để cho cha và Tạ bá bá chết vô ích.
Tạ Tiểu Thanh bướng bỉnh lắc đầu, không nói một lời đứng nguyên tại chỗ.
Tông Lạc Thần thần sắc phức tạp, bất đắc dĩ nói:
- Thanh nhi, nếu muội hiện tại muốn báo thù, vậy thì để cho ta giúp muội, ta không hi vọng muội bị tổn thương. Về sau đừng nghĩ tới cừu hận nữa, cố gắng sống cho tốt...
- Lạc Thần đại ca...
Tâm thần Tạ Tiểu Thanh chấn động, có một loại dự cảm không tên, tựa hồ như đối phương sắp rời xa mình.
- Vạn Tương Chiến quyết!
Rống to một tiếng, toàn thân Tông Lạc Thần được bao phủ bởi thanh quang, phảng phất như một đóa hỏa diễm hừng hực.
Dữ dội! Điên cuồng! Phẫn nộ!
Sát khí nồng đậm tỏa ra khiến cho mọi người trong quảng trường đều phải kinh hãi thất sắc, người này là dã thú đến là địa ngục sao?
Đây là võ công gì?
Bốn vị tu sĩ hơi trầm xuống, âm thầm cảnh giác.
Ngay sau đó, Tông Lạc Thần phảng phất như lệ quỷ lao thẳng tới Bộ Vân Thiên.
Bộ Vân Thiên đầu tiên là ngẩn ra, rồi lại cười lạnh không thôi:
"Đang lo không có cơ hội hạ thủ, đây chính là ngươi tự tìm chết!"
Tốc độ cực nhanh, mọi người còn chưa kịp nháy mắt thì song phương đã so đấu được mấy chiêu.
Quyển 13: Thiên đạo chi tranh Chương 14: Thiến niên cường thế (2)
Biên dịch: mindinusa
Nguồn: 4vn.eu
"Phanh! Phanh!"
Kình khí chấn động, tiếng vang như lôi đình phía trên cự đỉnh, hai đại cao thủ quyền qua cước lại, mọi người phía dưới nhìn như say như mê.
Tông Lạc Thần tấn công dũng mãnh bưu hãn, thủ đoạn của Bộ Vân Thiên lại càng tinh diệu tuyệt luân, vô chiêu vô thức, tùy tâm động thủ.
Nhìn khách quan mà nói, tất nhiên là Bộ Vân Thiên đang chiếm thượng phong.
"A! Mặc dù đã tôi luyện trên chiến trường, nhưng mình so với tu sĩ vẫn chênh lệch rất lớn a! Long huynh đệ nói đúng, nửa năm quả nhiên là không đủ."
Tông Lạc Thần âm thầm kêu khổ, thực lực chênh lệch làm hắn cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cừu hận lại khiến cho hắn không cam lòng.
Nghĩ tới cũng đúng, Bộ Vân Thiên dù sao cũng là tu sĩ, hơi xa tiên thiên cao thủ, nếu như không phải vì công kích của Tông Lạc Thần cường hãn cùng với sát ý lăng lệ thì chỉ sợ hắn ngay cả mười chiêu cũng đỡ không nổi.
Tông Lạc Thần cảm thấy mình sắp chống đỡ hết nổi. Kỳ thực, Bộ Vân Thiên giờ khắc này thì tâm tình phức tạp hơn Tông Lạc Thần rất nhiều. Sáu tháng trước, đối phương chỉ là một cao thủ phổ thông trong giang hồ, nhưng hiện lại lại có thể cùng mình giằng co bất bại...
“Sáu tháng ngắn ngủn, hắn đến tột cùng là đã làm gì? Chẳng lẽ hắn đã lĩnh ngộ được « Thiên Địa Chí Tình Sách »! Không đúng, nếu hắn làm được điều này sao chẳng thấy nửa điểm khí tức của chân nguyên? Nó chính là tu hành chí bảo mà!”
Tâm niệm nhanh chóng xoay chuyển, lực đạo của Bộ Vân Thiên càng ngày càng lớn, hắn hoàn toàn vứt bỏ chiêu thức huyền diệu, lấy khí thế cường đại áp chế đối phương.
- Tiểu tử thúi, để ta cho ngươi biết sự lợi hại của tu sĩ!
Hét to một tiếng, khí tức quanh thân Bộ Vân Thiên đột biến, mượn thiên địa lực lượng vững vàng vây khốn Tông Lạc Thần, khiến cho lực lượng trong cơ thể của đối phương không thể điều động.
"Oành!"
Một quyền của Bộ Vân Thiên nặng nề giáng vào bả vai của Tông Lạc Thần, phát ra một tiếng va chạm rung động lòng người!
Đây chính là lực lượng của tu sĩ!
Thiên địa lực lượng, đại uy đại thế; cảm thụ được rõ ràng, nhân sĩ giang đồ đều có vẻ mặt hoảng sợ.
- Lạc Thần đại ca!
Tạ Tiểu Thanh thấy Tông Lạc Thần thụ trọng thương, vẻ mặt nhất thời tái nhợt. Nàng vội vàng tiến lên đỡ lấy hắn, trong lòng hối hận không thôi. Nếu không phải mình cố chấp thì chuyện hôm nay sao có thể phát sinh?
"Khụ khụ khụ!"
Tông Lạc Thần ho ra một ngụm máu bầm, cố nói:
- Thanh nhi, chỗ này của ta còn có một viên "Tử Mẫu Độc Hỏa Lôi", ta sẽ dùng nó bám trụ bọn họ, ngươi hãy nhân cơ hội này chạy xuống núi, sẽ có người tiếp ứng ở đó.
- Không! Ta không đi, là ta đã hại người! Chúng ta nếu chết thì sẽ chết chung một chỗ!
Tạ Tiểu Thanh như thế nào không rõ Phương Sinh muốn liền chết? "Tử Mẫu Độc Hỏa Lôi" so với "Tử Mẫu Dựng Hỏa Lôi" chỉ khác nhau một chữ, nhưng uy lực của nó lại cường đại hơn gấp mấy lần. Lấy trạng thái của Tông Lạc Thần lúc này mà dùng tới nó, cũng chẳng khác đồng quy vu tận là bao.
- Muội đi mau, muội nhất định phải vì những người đã chết mà sống sót.
Tông Lạc Thần cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng đối phương càng như vậy, hắn càng cảm thấy nguy hiểm cận kề.
- Công tử hạ thủ lưu tình.
Bộ Vân Thiên đang muốn tiếp tục ra tay, thì ở xa xa Diệp Thiên Tầm và Diệp Thiên Hằng đang chậm rãi đi tới.
- Bộ công tử, biên quan cùng với Thiên Địa Minh chúng ta vẫn luôn giao hảo, kính xin công tử nể mặt Thiết Huyết minh chủ buông tha cho hai người bọn họ đi!
Thân là gia chủ, hắn tự nhiên cũng không thể đứng yên không quản.
Lão nhân càng nói nhỏ nhẹ, Bộ Vân Thiên lại càng khinh thường:
- Ta cùng với Thiết Huyết không có qua lại, tại sao ta phải cấp mặt mũi cho hắn? Hừ!
"..."
Diệp Thiên Tầm tức giận mà không dám nói, biểu tình lúng túng dị thường.
Diệp Thiên Hằng thấy gia gia chịu nhục, trong lòng cũng vô cùng tức giận, nhưng chuyện này can hệ quá lớn, nếu như xử lý không tốt thì có thể phá vỡ sự cân bằng giữa các đại thế lực.
Diệp Thiên Hằng cố nén giận nói:
- Bộ công tử, Thánh Vực tổng tuyển cử đã tới gần, không nên phát sinh thêm sự cố, kính xin Bộ công tử nghĩ lại.
Bộ Vân Thiên liếc mắt nhìn đối phương, ngạo nghễ nói:
- Ngươi là người nào? Dám quản chuyện của bọn ta?
- Tại hạ Diệp Thiên Hằng, chính là ngoại sứ của Thiên Địa Minh, phụ trách những việc có liên quan đến Thánh Vực tổng tuyển cử lần này.
Diệp Thiên Hằng không hèn không ngạo mà nói, toát ra khí chất hờ hững, không thể không khiến người ta có vài phần kính trọng.
Bộ Vân Thiên trầm mặc không nói. Hắn cũng không phải là một kẻ không biết suy nghĩ, Thánh Vực tổng tuyển cử có tính trọng đại, nếu như có gì sai sót thì mình cũng phải mang tội. Nhưng nếu hiện tại lưu lại tính mệnh của hai người Tông Lạc Thần thì khác nào lưu lại hậu hoạn? Điểm này khiến hắn khó xử vô cùng.
Vong Tình công tử thờ ơ lạnh nhạt, Thống Ba tiên tử cũng không không ra mặt.
Đang lúc này, Bộ Vũ Tình đột nhiên truyện âm tới: Đại ca, hai người này hôm nay nhất định phải chết, bằng không tai họa ngập đầu. Một lát ta sẽ ra tay, đại ca hãy ngăn cản họ Dịch kia, Cổ tỷ tỷ cùng ta có quan hệ rất tốt, chắc hẳn sẽ không làm khó ta.
Bộ Vân Thiên nghe vậy, liền làm ra vẻ không cam lòng thối lui đến bên cạnh Vong Tình công tử.
Mọi người đều cho rằng Bộ Vân Thiên có ý định thu tay, ai ngờ, lúc này Bộ Vũ Tình lại nhảy ra, chỉ vào Tạ Tiểu Thanh giận dữ nói:
- Tiện tỳ này chẳng những đánh lén chúng ta, lại còn dám nói xấu đại ca của ta, hôm nay nếu như ta không giết nàng thì khó lòng ngui giận được.
Lời còn chưa dứt, Bộ Vũ Tình đã vận chuyển chân nguyên, lấy kiếm làm vật dẫn hình thành kiếm quang dài ba trượng, hướng hai người Tạ Tiểu Thanh chém xuống!
- Dừng tay!
Vong Tình công tử muốn ra tay ngăn cản, nhưng Bộ Vân Thiên đã sớm có chuẩn bị, đem một chiêu của hắn ngăn cản. Về phần Thống Ba tiên tử lại càng không nghĩ tới Bộ Vũ Tình sẽ ra tay nên cũng không có chuẩn bị. Hết thảy đều đúng như dự đoán của Bộ Vũ Tình.
Kiếm thế đã phủ xuống, mọi người ai cũng cho rằng hai người Tạ Tiểu Thanh phải chết là không thể nghi ngờ.
Song, kỳ tích cuối cùng cũng phát sinh.
Không có bất kỳ va chạm dữ dội nào, kiếm quang khổng lồ cứ như vậy mà treo lơ lững giữa hư không, thật lâu cũng không chịu hạ xuống.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ là Bộ Vũ Tình đổi ý? Hay là, có một nhân tố bên ngoài mà nàng không thể kháng cự?
"Phác!"
Khẽ run lên, kiếm thế tiêu tán đi, Bộ Vũ Tình cả kinh nhìn quanh:
- Ai? Là ai phá rối, lăn ra đây cho ta!
Biểu tình của Bộ Vũ Tình cho thấy, xem ra còn có cao thủ ở chỗ này!
Về phần Tạ Tiểu Thanh cùng với Tông Lạc Thần thì lại vừa kinh hỉ, lại vừa mờ mịt. Bọn họ cũng không nghĩ tới lại có người giúp đỡ mình.