Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 528: Bộ Nguyệt nhất chiến
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Ha ha, không nghĩ rằng mấy năm không gặp mà tu vi của Diệp huynh đã tiến đến trình độ này rồi, dưới trường hợp đó mà vẫn có thể không tốn chút công sức nào tăng cường thực lực cho thuộc hạ của mình, Bộ Nguyệt bội phục, bội phục….
Lúc này, một thanh âm thanh thúy truyền vào trong tai Diệp Tịnh Vũ.
Diệp Tịnh Vũ trong mắt thần quang chợt lóe, thân thể cũng nhanh chóng xông ra ngoài, liền nhìn thấy ba người Lương Tiểu Khả, Công Tôn Lộ, Lạc Linh Nhi hình thành thế hình tam giác vây lấy một bạch y nam tử vào giữa.
Không phải là Hoàng Phủ Bộ Nguyệt thì còn là ai….
Thấy Diệp Tịnh Vũ đi ra ngoài, trên mặt Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lộ vẻ tươi cười nói:
- Mấy năm không gặp, Diệp huynh không chỉ tu vi bản thân cao thâm mà ngay cả bên cạnh cũng là ngọa hổ tàng long a!
- Bộ Nguyệt huynh, không biết đêm khuya tìm đến đây là có chuyện gì?
Diệp Tịnh Vũ nhìn thấy Hoàng Phủ Bộ Nguyệt bị vây ở chính giữa vẫn có thể thong dong thì trong mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, hiện nay hậu đài của đế quốc Tây Sở chính là Cầm Long phái, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại chính là Long Nguyệt Hầu của đế quốc Tây Sở, thân phận đặc thù, bởi vậy Diệp Tịnh Vũ không thể không đề phòng.
Phải biết rằng, mặc dù đế quốc Tây Sở và đế quốc Nam Vân vẫn đang ở trong trạng thái liên minh, nhưng khi Hiên Viên Tiêu Chiến bị Diệp Tịnh Vũ đánh bại ở Vân Kinh thì danh vọng của đế quốc Nam Vân đã từ từ lấn át đế quốc Thiên Nguyên, muốn tiếp tục giữ chặt mối quan hệ giữa đế quốc Thiên Nguyên và đế quốc Nam Vân là tuyệt đối không thể.
Mà nhóm người mình từ Vân Kinh đến đây, mặc dù cũng không phải cố tình giữ kín hành tung, nhưng người bình thường căn bản cũng khó biết được đám người mình đang ở trong Miểu thành, thế nhưng Hoàng Phủ Bộ Nguyệt không chỉ biết, hơn nữa còn có gan xuất hiện ở nơi này, hắn rốt cuộc là muốn làm gì?
Mấy năm trước, Diệp Tịnh Vũ vẫn chỉ là một gã Vũ Sư, mà Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đã là cảnh giới Tông Sư, đã nhiều năm như vậy rồi, mình đã trưởng thành đến mức đấy, như vậy thì một gã thiên tài sẽ trưởng thành đến mức nào đây?
- Năm đó đánh một trận chính là trận chiến kinh hiểm nhất của Bộ Nguyệt, những năm gần đây cũng xem Diệp huynh là đối thủ lớn nhất, hiện nay nghe nói Diệp huynh đến Miểu thành nên đặc biệt đến đây gặp gỡ Diệp huynh, mong rằng có thể cùng Diệp tỉ thí lần thứ hai…
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt nhàn nhạt cười đáp, vẻ mặt tự nhiên, không hề có nửa điểm dối trá.
- Ta nói tên tiểu tử ngươi đầu có bệnh phải không? Huynh đệ của ta và đệ muội khó khăn lắm mới có thể ra ngoài hưởng tuần trăng mật, bây giờ trời trong xanh nắng ấm, chính là thời khắc tốt nhất để nối dõi truyền hậu, ngươi sớm không đến muộn không đến, hết lần này đến lần khác lại đến vào lúc này, có phải muốn làm nhân loại diệt tuyệt hay không?
Lương Tiểu Khả ở bên cạnh nghe thấy Hoàng Phủ Bộ Nguyệt nói vậy liền trực tiếp mắng to.
Lạc Linh Nhi nghe thấy câu này thì gương mặt đỏ bừng, đại ca này cũng thiệt là, không ngờ ở trước mặt nhiều người như vậy lại nói ra những lời xấu hổ muốn chết được.
Diệp Tịnh Vũ trợn trắng mắt, bây giờ là đêm khuya, lấy đâu ra trời trong xanh nắng ấm, hơn nữa trời trong xanh nắng ấm có liên quan gì nối dõi truyền hậu? Quả nhiên là miệng cương thi không thể mọc ra được ngà voi….
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng bị một câu nói của Lương Tiểu Khả làm cho sửng sốt, mình sau khi nhận được tin tức Nhược Hàm ở Miểu thành thì liền chạy đến đây, vốn chỉ là để gặp mặt Nhược Hàm một lần, thế nhưng không ngờ lại từ trong miệng của Nhược Hàm biết được Diệp Tịnh Vũ cũng đang ở Miểu thành….
Kể từ lần đó tại Vân Kinh bị Diệp Tịnh Vũ dùng một chỉ đánh bại, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vẫn luôn tự xưng là thiên phú cực cao đã xem Diệp Tịnh Vũ trở thành đối thủ lớn nhất, đặc biệt là những năm gần đây biết Diệp Tịnh Vũ chính là đệ tử của Độc Cô Phách thần, lại còn chiến thắng nhất đại chiến thần Hiên Viên Tiêu Chiến, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại càng muốn cùng Diệp Tịnh Vũ đánh một trận, bâu giờ vừa nghe tin tức này nên hắn tự nhiên liền chạy đến đây.
Vốn chỉ muốn tìm Diệp Tịnh Vũ tỉ thí một lần nữa, ai ngờ từ trong miệng người này phun ra thì lại trở thành khiến nhân loại diệt tuyệt đây?
- Thôi thôi, ngươi nếu như đã có nhã ý như vậy thì để lão tử chơi với ngươi vài chiêu đi!
Lương Tiểu Khả nghĩa khí lẫm liệt nói, cũng nháy mắt với Diệp Tịnh Vũ một cái.
Ý tứ chính là ngươi đã luân phiên trải qua hai cuộc đại chiến, vừa rồi còn giúp Lâm Hiểu Nghị tăng cường công lực, nên nghỉ ngơi một chút đi, chuyện này cứ giao cho ta.
- Đại ca, hãy để ta tới đi!
Ai ngờ Diệp Tịnh Vũ lại cự tuyệt hảo ý của Lương Tiểu Khả.
Hắn hiểu được thân phận của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, chính là đệ tử kiệt xuất nhất hiện nay của Cầm Long Phái, cũng chính là truyền nhân của Hoàng Phủ Vân, mà mình lại là đại biểu cho Độc Cô Phách Thần, mình làm sao có thể làm mất đi uy phong của Độc Cô Phách Thần được?
Hơn nữa, Diệp Tịnh Vũ cũng muốn xem xem, đã nhiều năm như vậy rồi, đệ tử kiệt xuất của những môn phái khác rốt cuộc đã trưởng thành đến trình độ nào rồi.
Thấy vẻ mặt kiên định của Diệp Tịnh Vũ, Lương Tiểu Khả ngậm miệng lại, cũng không tiếp tục nói gì thêm.
- Bộ Nguyệt huynh, ngươi đã có nhã hứng như vậy, không bằng chúng ta tìm một địa phương nào đó, từ từ luận bàn một chút!
Diệp Tịnh Vũ vừa quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Bộ Nguyệt một cái, khẽ cười nói, cho dù bây giờ hắn rất mệt, nhưng hắn vẫn có lòng tin có thể đánh một trận với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt.
- Đây là Miểu thành, phía nam chính là Thiên giang, ta và ngươi không bằng đến Thiên giang đánh một trận thỏa sức đi!
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng mở miệng nói.
- Tốt….
Diệp Tịnh Vũ không chút do dự liền đáp ứng….
- Bộ Nguyệt đi trước một bước, tại Thiên giang đợi đại giá của Diệp huynh!
Thấy Diệp Tịnh Vũ đáp ứng, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt ôm quyền hành lễ, ánh mắt đảo qua Lương Tiểu Khả, xoay người bay về hướng nam, biến mất vô tung vô ảnh….
- Tiểu Diệp tử…..
Nghe thấy Diệp Tịnh Vũ muốn cùng đánh với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt một trận, trên mặt Lạc Linh Nhi hiện ra vẻ lo lắng….
- Ha ha, yên tâm đi, ta tin tưởng hắn là một người lỗi lạc, chẳng qua chỉ là tỉ thí, không có chuyện gì đâu, các ngươi ở đây chờ ta…..
Diệp Tịnh Vũ quẳng về phía Lạc Linh Nhi một ánh mắt yên tâm, sau đó thân ảnh nhoáng một cái đã biến mất trong bầu trời đêm….
- Hắc, đệ muội à, cái này không trách đại ca ta được, là tiểu tử kia không hiểu phong tình, cũng đừng nói là ta không đứng về phía ngươi nha!
Thấy thân ảnh Diệp Tịnh Vũ rời đi xa, Lương Tiểu Khả nhếch miệng cười, cũng không đợi Lạc Linh Nhi nói chuyện thì thân hình hắn đã chui xuống đất.
Đối với thực lực của Diệp Tịnh Vũ hắn tương đối tự tin, đặc biệt là sau khi biết Diệp Tịnh Vũ đã luyện thành Hư Ảnh Tinh Bộ, trên thế gian này người có thể so tốc độ với hắn đã không tồn tại nữa rồi….
Về phần Lạc Linh Nhi, nàng cũng muốn đi theo, nhưng tốc độ của Diệp Tịnh Vũ thực sự quá nhanh, đã sớm không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ quay người đi về phòng chờ Diệp Tịnh Vũ trở về.
Mà lúc này, Nhược Hàm đang ngồi trong biệt viện của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vẻ mặt hành phúc chờ đợi, nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, đợi người yêu trở về, nàng biết rằng, đối với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt mà nói, đánh bại Diệp Tịnh Vũ chính là tâm nguyện lớn nhất kể từ khi hắn sinh ra, thân là tri kỷ của hắn, mình làm sao có thể níu chân hắn được?
- Nhược Hàm, làm tốt lắm!
Nhưng đúng lúc này, một thanh âm lạnh lẽo bỗng nhiên vang lên sau lưng Nhược Hàm….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 529: Hiên Viên Nhược Tinh
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Nhược Hàm một thân quần lụa mỏng màu đỏ trong lòng chấn động, trên mặt lộ ra thần sắc kinh hãi, vừa quay đầu nhìn lại thì thấy một gã nam tử mặc cẩm bào ngân bạch sắc, phía trên in hình Kim Long tam trảo, phía sau hắn còn có bốn gã toàn thân bao phủ trong bóng tối, vừa nhìn đã biết là siêu cấp cao thủ….
- Hoàng huynh, ngươi…. ngươi sao lại tới đây?
Thấy nam tử này xuất hiện, Nhược Hàm liền trực tiếp kinh hô….
- Ha ha,ngươi là muội muội duy nhất của ta, một thân một mình rời khỏi hoàng cung, đi đến nơi biên thùy này, ta sao có thể không đến?
Nam tử này tên là Hiên Viên Nhược Tinh, chính là con của tiên đế, chính là hoàng thúc của tiểu hoàng đế năm xưa.
Mà Nhược Hàm, tự nhiên cũng là trưởng công chúa của đế quốc Thiên Nguyên, Hiên Viên Nhược Hàm, ba năm trước đây, lúc nàng gần tuổi mười sáu ra ngoài du ngoạn thì gặp Hoàng Phủ Bộ Nguyệt năm đó còn nhỏ, từ đó hai người đã thương mến nhau, chỉ có điều thân phận của hai người đặc thù, rất khó ở cùng một chỗ, cũng may hai người không phải là người thường, cho đến nay vẫn duy trì mối quan hệ, thậm chí lúc đế quốc Tây Sở không ngừng quật khởi thì liên lạc của hai người vẫn chưa từng bị gián đoạn.
Điểm này cũng không thể không nói Hiên Viên Nhược Tinh là một nữ tử hiếm thấy, trong thế giới chủ nghĩa nam quyền này, nàng dám có can đảm không để ý đến lập trường của gia tộc, dũng cảm tìm đến nam nhân mà mình yêu mến….
Chỉ có điều khi Hiên Viên Nhược Hàm nghe thấy Hiên Viên Nhược Tinh nói câu đó thì sắc mặt liền biến đổi.
- Ngươi…. ngươi theo dõi ta?
Hiên Viên Nhược Hàm ánh mắt lộ ra một tia khinh bỉ.
- Ha ha, tại sao lại có thể nói là theo dõi chứ? Làm ca ca, chẳng qua ta chỉ muốn âm thầm bảo vệ ngươi mà thôi, đề phòng ngươi ơ ngoài bị kẻ khác lừa gạt, bây giờ thì tốt rồi, sau này sẽ không bao giờ có người lừa gạt ngươi nữa, hảo muội muội của ta, theo ta về nhà đi!
Hiên Viên Nhược Tinh nhàn nhạt cười nói, cười rất ôn hòa, rất tự nhiên, nhưng ánh mắt hắn nhìn về phía Hiên Viên Nhược Hàm thì lại vô cùng âm lãnh.
- Ngươi…. ngươi muốn đối phó với Bộ Nguyệt?
Hiên Viên Nhược Hàm sắc mặt lại lần nữa thay đổi.
- Không, ban đầu ta thực sự muốn đối phó với hắn, chỉ có điều muội muội tốt của ta đã tiết lộ tin tức của Diệp Tịnh Vũ ra ngoài, vi huynh cũng không ngần ngại thuận tay diệt trừ luôn hai địch nhân lớn nhất của đế quốc Thiên Nguyên, muội muội, ngươi nói nếu ta giết Diệp Tịnh Vũ, kẻ đã đánh bại hoàng gia gia thì uy vọng của ta có vượt qua tiểu chất nhi mười tuổi của ta không?
Hiên Viên Nhược Tinh cười rất vui vẻ, cười vô cùng đắc ý.
Hắn sớm đã biết muội muội của mình và Hoàng Phủ Bộ Nguyệt của đế quốc Tây Sở có lui tới, chỉ có điều hắn vẫn chưa làm rõ, thậm chí lần này Hiên Viên Nhược Hàm trốn đi được là còn nhờ một phần do hắn chiếu cố, đương nhiên tất cả đều chỉ vì có thể giết chết Hoàng Phủ Bộ Nguyệt.
Thế nhưng bây giờ, ngay cả Diệp Tịnh Vũ cũng đã đến Miểu thành, vậy đối với hắn mà nói tự nhiên là niềm vui ngoài ý muốn rồi, đặc biệt nghĩ đến chuyện Hoàng Phủ Bộ Nguyệt và Diệp Tịnh Vũ sau khi đánh một trận xong thì thực lực nhất định đại tổn, đến lúc đó mình sẽ mai phục người một đòn kích sát.
Cuối cùng, mình sẽ trở thành anh hùng của đế quốc Thiên Nguyên, công lao của mình sẽ áp chế nhất đại chiến thần Hiên Viên Tiêu Chiến, khi đó, mình muốn giành lấy chức vị hoàng đế đế quốc Thiên Nguyên của tiểu chất nhi kia còn không phải là quá dễ dàng hay sao?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên mặt Hiên Viên Nhược Tinh càng thêm đắc ý….
- Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi!
Vừa nghe thấy Hiên Viên Nhược Tinh không chỉ muốn phục kích Hoàng Phủ Bộ Nguyệt và Diệp Tịnh Vũ mà còn muốn lên ngôi vị hoàng đế, Hiên Viên Nhược Hàm trong lòng vô cùng tức giận.
Tin tức của Diệp Tịnh Vũ chính là do nàng tiết lộ cho Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, nàng chỉ muốn giúp hắn hoàn thành tâm nguyện, thế nhưng bây giờ lại bị hoàng huynh của mình lợi dụng, như vậy thì Bộ Nguyệt nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.
Hơn nữa trong lòng Bộ Nguyệt, hắn sẽ nghĩ như thế nào? Có nghĩ rằng mình và hoàng huynh liên hợp đối phó hắn hay không?
- Ha ha ha, điên rồi? ta đây còn không phải là vì đế quốc Thiên Nguyên sao? Không phải là vì Hiên Viên gia mà suy nghĩ sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bản lĩnh thống trị thiên hạ của ta còn không bằng một đứa con nít chưa mọc lông sao? Thật ra, muội muội à, chúng ta dù sao cũng là thân huynh muội, chẳng lẽ ngươi lại vì một nam nhân mà đối nghịch với ta, phản bội lại Hiên Viên gia sao? Hãy nhớ, ngươi là Hiên Viên Nhược Hàm, ngươi là người của dòng tộc vĩ đại nhất Cửu Châu, nhất cử nhất động của ngươi không chỉ có đại biểu một mình ngươi, mà còn đại biểu cho cả gia tộc Hiên Viên, đại biểu cho cả đế quốc Thiên Nguyên, tất cả mọi chuyện vi huynh làm đều là vì đế quốc Thiên Nguyên, cũng là vì ngươi a!
Hiên Viên Nhược Tinh nặng nề nói.
Hiên Viên Nhược Hàm dường như căn bản không nghe thấy gì, ánh mắt cảm thấy mờ mịt, nàng là công chúa của đế quốc Thiên Nguyên, nàng là người của gia tộc Hiên Viên, chính là bởi vì nàng sinh ra ở Hiên Viên gia, chứng kiến những mảng hắc ám của Hiên Viên gia, chứng kiến người trong gia tộc lục đục với nhau cho nên nàng sớm đã thất vọng đối với gia tộc.
Lúc nàng còn rất nhỏ thì mẫu thân của nàng cũng đã qua đời, phụ thân của nàng cũng có để ý gì đến cảm nhận của nàng, mà những vị ca ca của nàng thì lại tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, càng không có khả năng quan tâm đến cảm nhận của nàng, chỉ có hắn, chỉ có thiếu niên mặc bạch y mới là người mang đến cho nàng hạnh phúc và vui vẻ lớn nhất.
Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, nàng không muốn trở thành công chúa một nước, nàng chỉ muốn tìm kiếm hạnh phúc thuộc về mình, chẳng lẽ, điều này cũng là sai sao?
- Ài, ngươi bây giờ khổ sỡ cũng là điều tất nhiên, chỉ có điều ta tin rằng, sau này ngươi nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của ta, chúng ta là huynh muội cùng cha cùng mẹ, trên thế gian này, ta là người thân nhất của ngươi, ta như thế nào có thể hại ngươi chứ? Ngươi cứ ở lại đây đi, Xuân Hạ Thu Đông, các ngươi lưu lại đây bảo vệ công chúa….
Nhìn sắc mặt mờ mịt của Hiên Viên Nhược Hàm, Hiên Viên Nhược Tinh trên mặt lộ vẻ đau lòng, nghiêm mặt phân phó với bốn người ở đằng sau.
- Rõ, vương gia!
Bốn tên hắc y nhân đồng thanh đáp, vừa nghe thanh âm rõ ràng là nữ nhân, các nàng đều hiểu, nói là bảo vệ công chúa, nhưng thật ra chính là để giám thị công chúa.
Hiên Viên Nhược Tinh không nói gì thêm nữa, xoay người đi ra khỏi đình viện, một gã nam tử mặc trường bào, đầu tóc ngắn đứng ở nơi đó, vẻ mặt tham lam nhìn Hiên Viên Nhược Hàm trong đình viện.
- Thế nào? Phương huynh, muội muội của ta đây còn chưa lọt vào pháp nhãn của huynh sao? Vừa nhìn thấy tên nam tử mặc trường bào này, Hiên Viên Nhược Tinh lập tức cười nịnh nghênh đón, thân phận đường đường là Vương gia, thế mà lại lộ ra nụ cười xiểm nịnh như vậy quả thực là đáng châm chọc vô cùng.
- Không tệ, không tệ, huynh đệ quả nhiên là tốt, đi thôi, theo ta đánh chết tên kia rồi hãy nói….
Nam tử được gọi là Phương huynh gật đầu lia lịa, một tay khoác lên bả vai Hiên Viên Nhược Tinh, sau đó phóng người đi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 530: Nhất chiến kinh thiên
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Thiên giang, dãy núi Thiên Cương, Lan Châu, Viêm Châu, sau khi vượt qua nơi tiếp giáp giữa Vân Châu và Hải Châu chính là một con sông lớn nhất Cửu Châu, dài trên vạn dặm, phảng phất như một con Cự Long xuyên qua cả Cửu Châu.
Mà tại hạ du của Thiên giang, một nơi cách Miểu thành năm mươi cây số, có hai tòa núi, phảng phất như một quan khẩu, vì thế được một số người gọi là giang khẩu.
Mà lúc này, có hai đạo nhân ảnh đang đứng trên hai tòa đỉnh núi nhìn nhau….
Phía nam Thiên giang là một nam tử tuấn lãng mặc một bộ trường bào màu trắng, hai tay chắp sau lưng, trường bào màu trắng không gió mà bay, một cổ khí tức phiêu dật từ trên người hắn tản ra khiến người ta có một loại cảm giác khinh dật xuất trần.
Mà ở phía đối diện với hắn cũng có một người, chỉ có điều người này một thân hắc y, đầu tóc trắng dài, trong bóng đêm vô cùng bắt mắt, chỉ có điều khiến người khác chú ý chính là ánh mắt của hắn, ở trong đêm tối lại lóe lên quang mang chói mắt, từ xa nhìn lại giống như hai ngôi sao, vô cùng rực rỡ.
Đây chính là Hoàng Phủ Bộ Nguyệt và Diệp Tịnh Vũ sắp sửa chiến đấu.
- Diệp huynh, rút đao đi!
Nhìn đôi mắt giống như hai bó đuốc của Diệp Tịnh Vũ, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt nhàn nhạt nói, thế nhưng trong mắt hắn lại lóe lên thần sắc hưng phấn, hôm nay đánh một trận chính là trận chiến hắn mong đợi đã lâu, kể từ hôm đó sau khi bại dưới tay Diệp Tịnh Vũ, những năm gần đây hắn vẫn khắc khổ tu luyện, hắn vẫn cho rằng tư chất của mình không kém hơn người khác, sở dĩ thất bại đó là bởi vì mình chăm chỉ còn chưa đủ, mình đã phấn đấu rất nhiều, bây giờ hắn tự nhiên hy vọng có thể cùng Diệp Tịnh Vũ đánh một trận, bất kể thắng bại như thế nào đều muốn giải quyết xong tiếc nuối kiếp này của hắn.
- Bộ Nguyệt huynh, mặc dù ta biết Cầm Long phái các ngươi am hiểu nhất chính là quyền pháp và chưởng pháp, nhưng ta khuyên ngươi một câu, một khi ta rút đao thì có thể ngươi ngay cả cơ hội để phản kích cũng không có….
Diệp Tịnh Vũ đứng trên ngọn núi nhìn Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cách mình hơn mấy trăm trượng, nhàn nhạt đáp, trong lời nói tràn đầy tự tin, đó là một loại tự tin cường đại đến cực điểm.
Võ Thánh chết trong tay hắn không phải chỉ một hai người, mà Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, hiện nay chẳng qua chỉ mới nửa chập đạp đến cánh cửa Vũ Thần, còn chưa trở thành Vũ Thần chân chính, làm sao có thể là đối thủ của hắn được, cho dù hắn vừa rồi có trải qua luân phiên chiến đấu và trị lành vết thương của Lâm Hiểu Nghị đi chăng nữa….
- Ha ha, Diệp huynh cứ rút đao đi!
Nghe thấy những lời tự tin thậm chí có chút cuồng vọng của Diệp Tịnh Vũ, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng không có vì thế mà tức giận, từ trong đôi mắt sáng như đuốc của Diệp Tịnh Vũ, hắn thấy được rất nhiều thứ, thấy được nam tử này bây giờ đã rất cường đại, chỉ có điều trong mắt hắn không hề có chút sợ hãi nào, cho dù Diệp Tịnh Vũ đã trở thành Vũ Thần thì hắn cũng có thực lực đánh một trận.
Vũ Thần, cũng không đáng sợ, mình cách cảnh giới Vũ Thần cũng chỉ là một đường ngăn cách mà thôi, vừa đúng lúc mượn cơ hội này tiến vào cảnh giới Vũ Thần.
- Đã như vậy, ta nếu nói gì thêm ngược lại có vẻ tự kiêu, sư tôn truyền cho ta ba chiêu Kinh Lôi Đao quyết, hôm nay ta sẽ dùng ba chiêu này chiếu cố Bộ Nguyệt huynh, Kinh Lôi Liệt Trảm!
Diệp Tịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức rút Thiên Tôn Đao sau lưng ra….
Trong chớp mắt, một ánh đao màu tím phá vỡ bầu trời, bay thẳng đến chân trời, ngay sau đó một thanh đao mang khổng lồ xuất hiện, đó là một thanh đao mang màu tím lớn hơn ngàn trượng, tử sắc quang mang hoa lệ chiếu sáng cả bầu trời.
Thiên giang cuồn cuộn vào lúc này biến thành một màu tím mộng ảo, vốn là ngọn núi màu xanh dưới một đao này cũng trở thành màu tím, tất cả hết thảy đều trở thành màu tím, dường như trong trời đất này chỉ còn lại ánh sáng màu tím này mà thôi.
Ánh sáng màu tím, đao màu tím, lưỡi đao màu tím….
Con ngươi của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đột nhiên co rút lại, nhìn thấy đao mang dài hơn ngàn trượng còn cao hơn cả ngọn núi khiến trái tim của hắn tràn đầy rung động.
Đây chính là uy lực của Kinh Lôi Đao quyết sao? Đây chính là Kinh Lôi Đao quyết có thể chiến được với Hiên Viên kiếm pháp sao?
Kinh Lôi Liệt Trảm….
Lần đầu tiên, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cảm thấy vô lực, dường như dưới một đao này, bất kỳ chiêu thức nào, bất kỳ lực lượng nào cũng đều ảm đạm thất sắc.
Đây chính là đao mang do một người phát ra sao? Một người có thể phát ra được đao mang như vậy sao? Chẳng lẽ hắn thật sự đã tiến vào cảnh giới Vũ Thần?
Chẳng lẽ mình thật sự không bằng hắn sao?
Không, sẽ không đâu, mình sao có thể không bằng hắn được, mình gánh vác trách nhiệm phục hưng Cầm Long phái, mình gánh vác trách nhiệm nặng nề của sư tổ, mình tuyệt đối không thể phụ sự kỳ vọng của sư tổ được….
Đây chỉ là chiêu thứ nhất của hắn mà thôi, chẳng lẽ mình ngay cả chiêu thứ nhất cũng không thể cản được sao?
Trong lòng Hoàng Phủ Bộ Nguyệt dấy lên dục vọng cường liệt, dục vọng chiến đấu, dục vọng chiến đấu không ngừng nghỉ.
- Xích Long Hống….
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt quát lớn một tiếng, chân khí toàn thân ngưng tụ trên nắm quyền, một đạo quyền kình hồng sắc ngay lập tức nổi lên….
Trong mơ hồ, sau lưng hắn còn xuất hiện hư ảnh của một Cự Long, ngay sau đó chỉ thấy hắn xuất ra một quyền thì hư ảnh Cự Long cũng theo quyền của hắn xông đến.
Tiếng long hống khổng lồ vang lên, long ảnh khổng lồ liều mạng lạo về phía đao mang khổng lồ, dường như muốn dùng thân thể của mình để ngạnh kháng đao mang màu tím khổng lồ này vậy….
- Ầm ầm ầm….
Một trận nổ truyền đến, Long ảnh do chân khí toàn thân Hoàng Phủ Bộ Nguyệt tạo thành bị đao mang khổng lồ chém thành hai nửa, mà đao mang khổng lồ cũng theo đó mà tan vỡ.
Năng lượng kinh khủng xé rách hết thảy mọi thứ xung quanh, ngọn núi mà Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đứng bắt đầu lay động, dường như sắp bị cổ năng lượng này phá hủy.
Một ít cây cối trên ngọn núi đã bị lực bạo tạc của hai cổ lực lượng này phá tan thành từng mảnh, vô số đá tảng từ trên núi lăn xuống, rơi cả vào nước sông tạo thành những bọt sóng khổng lồ…
Về phần những con cá trong dòng sông cũng không chịu nổi lực lượng này trùng kích vào, có không biết bao nhiêu con cá lớn nhỏ cứ như vậy ngửa bụng nổi lên….
Rất nhiều Hoang Thú cao cấp sống ở dưới sông cảm nhận được năng lượng khổng lồ trung kích sâu vào đều nhanh chóng tránh xa, sợ gặp phải tai họa ngập đầu….
Cũng may đây là vùng sơn dã, dường như không có cường giả nào đến đây tu luyện, bằng không va chạm mảnh liệt như vậy không biết sẽ khiến bao nhiêu cường giả chú ý, về phần Võ giả, nếu cảm nhận được khí tức cường đại như vậy, e rằng trốn còn không kịp, làm sao còn có thể đến đây xem náo nhiệt được?
Đây bất quá chỉ là đợt giao thủ đầu tiên của hai người, ý tứ bên trong chủ yếu chỉ là thử lẫn nhau mà thôi….
Năng lượng cuồng bạo thổi bay phần phật trường bào của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, mà thân thể của hắn cũng đã bay lên trời cao, sau khi nhìn thấy lực lượng của Diệp Tịnh Vũ hắn cũng thể tiếp tục đứng chờ chết được nữa.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 531: Thiên Long Nộ Khiếu
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Thiên Long…. Nộ Khiếu….
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt quát lớn một tiếng, thân thể đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó xuất ra một chưởng kỳ diệu, chân khí toàn thân bộc phát toàn diện, một đạo Long ảnh màu vàng từ trong cơ thể hắn thoát ra, so với Long ảnh vừa rồi càng to và rõ ràng hơn, một Long ảnh khổng lồ không ngừng điên cuồng gào thét, phảng phất như thực sự sống lại vậy.
Long ảnh này bay đến giữa không trung thì chuyển người lại, sau đó lao thẳng xuống, cái miệng rồng khổng lồ phát ra tiếng rống kinh khủng, kình khí mãnh liệt khiến cho nước sông bị chấn bắn tung tóe, Diệp Tịnh Vũ đứng trên một cái cây trên ngọn núi, hoa cỏ và đá tảng dưới tiếng rống này mà không ngừng vỡ nát, khổng chỉ thế, ngay cả những tảng đá ở chỗ Diệp Tịnh Vũ cũng nhanh chóng nứt ra, phảng phất như gặp phải động đất vậy.
Long ảnh này còn chưa hoàn toàn rơi xuống Diệp Tịnh Vũ thì kình khí cường đại của nó đã tàn phá hết tất cả mọi thứ xung quanh, ngay cả vạt áo của Diệp Tịnh Vũ cũng bị thổi bay phần phật, bất luận kẻ nào, cho dù là Võ Thánh thì khi đối mặt với tình huống như thế thì sắc mặt nhất định cũng sẽ kịch biến, căn bản không dám ngạnh kháng, chỉ có thể trốn cho thật xa mà thôi.
Thế nhưng Diệp Tịnh Vũ lại không có chút ý định nẽ tránh nào, thậm chí cũng không có một chút ý định ngạnh kháng nào, cứ tùy ý để Long ảnh vọt về phía mình….
- Rầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, Long ảnh khổng lồ giáng lên người Diệp Tịnh Vũ, nhất thời khiến cho mọi thứ nổ tung, một đám mây hình nấm nổi lên, quang mang màu vàng chiếu rọi cả trời đất, chỗ mà Diệp Tịnh Vũ vừa đứng đã bị nổ thành từng mảnh nhỏ, cát đá bay loạn, nhánh cây bay lả tả, khói bụi tràn ngập khắp nơi.
Một kích vừa rồi gần như hủy diệt hơn nửa đỉnh núi.
Vô số hòn đá từ trên núi lăn xuống nước, khiến cho nước sông không ngừng dâng lên.
Nhìn hơn nửa đỉnh núi đã bị mình hủy diệt, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt có chút choáng váng, tại sao hắn không tránh ra? Cho dù hắn không trốn cũng có thể đỡ a, tại sao hắn không làm gì cả? Chẳng lẽ một đao vừa rồi đã tiêu hao hết toàn bộ tất cả lực lượng của hắn sao? Nhưng điều đó là không thể a….
- Bụi nhiều thật….
Một thanh âm nhạt nhẽo từ trong đám khói bụi vang lên, ngay sau đó liền thấy một thân ảnh phóng lên cao.
Tóc trắng, áo đen, đôi mắt sáng rực như sao, không phải là Diệp Tịnh Vũ thì còn là ai?
Thấy Diệp Tịnh Vũ vẫn hoàn hảo không chút hao tổn, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt gần như xúc động muốn phát điên, đây chính là một trong những chiêu mạnh nhất của hắn, vậy mà hắn lại hứng chịu toàn bộ đòn tấn công của mình, nhưng ngay cả một chút thương thế cũng không có, hắn còn là người sao?
Đặc biệt là câu nói bụi thật nhiều lại càng đả kích Hoàng Phủ Bộ Nguyệt sâu sắc hơn, mình vất vả lắm mới sáng chế ra chiêu Thiên Long Nộ Khiếu này, còn chưa từng sử dụng qua, bây giờ lần đầu tiên xuất ra lại bị đánh giá như vậy, như thế mình làm sao mà tiếp tục sống được nữa đây?
Cho dù ngươi là thiên tài, nhưng không phải vẫn bị đem ra đùa giỡn đấy sao?
- Bộ Nguyệt huynh, còn đánh tiếp nữa không?
Thấy Hoàng Phủ Bộ Nguyệt ở trên không trung mặt đầy kinh ngạc và sững sờ, Diệp Tịnh Vũ nhàn nhạt nhắc nhở một câu.
- Đánh, tại sao lại không đánh chứ, ta chỉ mới chứng kiến đệ nhất thức trong Kinh Lôi Đao quyết của ngươi, còn hai chiêu chưa được chiêm ngưỡng, sao có thể không đánh được chứ!
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lập tức từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, vực dậy tinh thần nói, hắn tuyệt đối không thể cứ như vậy nhận thua, cho dù giờ phút này Diệp Tịnh Vũ có mạnh quá mức đi chăng nữa…..
Hắn vẫn còn một chiêu mạnh nhất chưa xuất ra, thắng bại còn chưa phân, mình làm sao có thể nhận thua được?
- Đã như vậy, Bộ Nguyệt huynh hãy thử một chiêu này xem sao, Ngự Lôi Phá Thiên….
Diệp Tịnh Vũ vẻ mặt bình thản, sau đó quát nhẹ một tiếng, ngay sau đó chỉ thấy thân ảnh của hắn bay lên trời, hai tay nắm chặt Thiên Tôn Đao, Phách Nguyên lực tỏng cơ thể điên cuồng hội tụ về phía Thiên Tôn Đao….
Trong chớp mắt, một đạo tia chớp màu tím xé rách bầu trời, giáng thẳng xuống tạo thành một cự đao có điện mang màu tím bao quanh, trực tiếp chém về phía Hoàng Phủ Bộ Nguyệt….
Một đao này so với đao mang vừa rồi thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng không biết tại sao Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại cảm thấy đạo đao mang này so với đạo đao mang vừa rồi cường đại hơn không biết bao nhiêu lần, đặc biệt là âm thanh xẹt xẹt từ tia thiểm điện quả thực là đủ để hủy diệt tất cả mọi thứ trên thế gian này rồi…
Tại thời khắc khẩn yếu, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt không dám ngạnh kháng, chân nguyên lực trong cơ thể vừa động thì thân thể đã biến thành một đạo tàn ảnh lướt đi hơn mấy trăm trượng, đó chính là tuyệt đỉnh thân pháp Phù Quang Lược Ảnh của Cầm Long phái, cho dù là một đao này của Diệp Tịnh Vũ thì cũng khó mà đánh trúng được.
Thật vất vả mới tránh được một chiêu này của Diệp Tịnh Vũ, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng không đợi Diệp Tịnh Vũ thu đao, thân ảnh nhanh chóng lướt đến, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Diệp Tịnh Vũ.
- Diệp huynh, hãy thử chiêu mạnh nhất này của ta đi, Long Khiếu Cửu Thiên Toái Phong Vân!
Thanh âm của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vừa dứt thì thân ảnh hắn đột nhiên vặn vẹo, ngay sau đó liền xuất ra một quyền, tiếp đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba, quyền thứ tư, mà thân thể của hắn lại càng không ngừng xoay tròn, một cố bạo phong cực mạnh xuất hiện xung quanh người hắn, quyền kình của hắn lại càng không ngừng hợp lại cùng một chỗ, trong lúc mơ hồ, phảng phất như có vài con thần long xuất hiện, xoay tròn cùng một chỗ, dùng hết tốc lực lao về phía Diệp Tịnh Vũ.
Lúc một quyền này xuất ra, từng cơn gió trong không khí bắt đầu vang lên tiếng nứt vỡ, sức mạnh vô hình thì làm sao vỡ vụn được? Đây căn bản là chuyện không thể nào, thế nhưng Diệp Tịnh Vũ rõ ràng cảm nhận được gió đang vỡ nát.
Phong huyệt ở bên chân trái của hắn lúc này thậm chí khó có thể hấp thu được lực lượng của gió.
Không chỉ như vậy, từng đám mây trong không trung cũng từ từ vỡ vụn, biến thành lực lượng trực tiếp nhất, tràn vào trong thần long, ngay cả hư không cũng bắt đầu xuất hiện từng trận vỡ nát, năng lượng cường đại trong hư không lập tức bị hút vào vòng xoáy, toàn bộ đều dung nhập vào vô số long ảnh kia.
Lực lượng của một quyền này không chỉ làm tan nát gió mà ngay cả mây….
Thậm chí cả trời đất đều bị nó làm cho vỡ nát….
Từng âm thanh xé gió cứ như vậy xuất hiện trong không trung, nước sông ở bên dưới bị tiếng rít này tác dụng cũng không ngừng quay cuồng, phảng phất như nước bị đun sôi vậy….
Quả thật nhìn giống như một thần long sống lại vậy….
Ma hai ngọn núi cũng bắt đầu không ngừng lay động, dường như không chỉ nổi lực lượng, có vẻ sắp sụp đổ hoàn toàn.
Dưới lực lượng cường đại như vậy, trong mắt Diệp Tịnh Vũ lần đầu tiên lộ ra một tia ngưng trọng, một đao vốn chém ra cũng đột nhiên thu lại, Phách Nguyên lực trong cơ thể toàn diện bộc phát ra, tử quang trên thân đao của Thiên Tôn Đao bắn ra tứ phía, từng đạo tử sắc quang mang không ngừng phóng lên cao….
Mà trong miệng của hắn cũng phát ra một thanh âm nặng nề:
- Cuồng Lôi Luyện Ngục….
Chỉ trong chớp mắt, Lôi quang chớp động khắp bầu trời….
- Ầm….
Một đạo thiểm điện màu tím to như cánh tay nện thẳng xuống….
- Ầm ầm…
Lại là hai đạo điện mang màu tím đánh xuống….
Ngay sau đó là đạo thứ tư, thứ năm, hơn nữa mỗi tia thiểm điện cũng càng lúc càng thô và to hơn, trong chớp mắt đã có hơn ngàn đạo tia chớp màu tím từ trên bầu trời đánh xuống, dường như muốn phá hủy cả thế gian này vậy….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 532: Toái Phong Vân
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Vô số tia chớp từ trong hư không giáng xuống, hóa thành từng đạo đao mang kèm theo điện quang, mỗi một thanh đao đều dài đến mấy trăm trượng, nhiều chi chít, dường như muốn phá hủy toàn bộ mọi thứ trong thiên địa vậy.
Đối mặt với đao mang dày đặc và cuồng bạo như thế, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vẫn không hề có chút sợ hãi, thân thể của hắn vẫn lao về phía Diệp Tịnh Vũ, vô số đạo Long ảnh từ trên người hắn không ngừng phát ra, hội tụ lại cùng một chỗ, từng đạo long ảnh điên cuồng tấn công Diệp Tịnh Vũ….
- Ầm….
Một đạo quyền Long ảnh trực tiếp nện lên ngực Diệp Tịnh Vũ, thân thể của Diệp Tịnh Vũ bị nện trúng thối lùi một bước, ngay sau đó là quyền thứ hai, quyền thứ ba….
Quyền kình cường đại chấn Diệp Tịnh Vũ liên tục thối lui, máu tươi trong miệng điên cuồng phun ra, thế nhưng hắn vẫn không hề có chút ý định tránh né.
- Ầm ầm ầm….
Lúc này, vô số đao mang cũng không chút lưu tình bổ lên người Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, những Long ảnh xung quanh người hắn nhanh chóng vỡ vụn…
Thế nhưng hắn vẫn không hề có ý định né tránh, vẫn liều chết không buông lao về phía Diệp Tịnh Vũ.
- Phong Vân toái, Thiên Địa Diệt, Phá!
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt hét lớn một tiếng, chân khí trong cơ thể toàn diện bộc phát, một cổ khí tức tuyệt cường nhất thời tràn ngập cả bầu trời đêm…
Mà thân thể của hắn cũng giống như một con Thần Long, nhanh như tia chớp đánh về phía Diệp Tịnh Vũ, trực tiếp xuất ra một quyền.
Quyền ảnh này còn cường đại hơn vừa rồi gấp mấy lần, Thiên Tôn Đao trong tay Diệp Tịnh Vũ vung lên, đao mang kèm theo vô số đạo tia chớp bỗng nhiên toàn lực bổ về phía Hoàng Phủ Bộ Nguyệt.
- Ầm ầm ầm ầm….
Liên tục mấy tiếng nổ khổng lồ phát ra, quyền ảnh mà Hoàng Phủ Bộ Nguyệt ngưng tụ thành bị vô số đao mang chém nát bấy, mà thân thể của hắn cũng bị đao mang tàn phá, từng đạo máu tươi điên cuống bắn ra, khi cả người hắn vọt đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ thì lực lượng cường đại đã biến mất không còn chút dấu vết, thậm chí ngay cả khí lực để đứng cũng không còn.
Loại chiến đấu hoàn toàn không để ý sinh tử này gần như đã tiêu hao hết toàn bộ lực lượng của hắn.
Mà giờ khắc này, uy lực của Cuồng Lôi Luyện Ngục mới hoàn toàn phát huy ra, từng đạo đao mang kèm theo điện quang bao phủ khắp mấy dặm xung quanh, từng đạo ánh sáng rực rỡ của điện quang tỏa khắp bầu trời, rơi xuống đỉnh núi, rơi xuống mặt sông, rơi trên mặt đất….
Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên, hai ngọn núi đã bị đám đao mang này tàn phá thành từng mảnh nhỏ, hoàn toàn vỡ vụn, rồi cứ thế đổ xuống sông….
Tia chớp không ngừng bị xuất hiện, những nơi bị tia chớp này bao phủ thì không có gì có thể ngăn cản, cây cối, hoa có, đá tảng, động vật, thậm chí cả nước sống cũng bị những tia chớp này chém phát ra từng trận âm hưởng….
Khí tức hủy diệt tràn ngập khắp cả bầu trời đêm, cho dù là dân chúng ở xa tận Miểu thành cũng có thấy cảnh tượng tráng lệ vô số lôi đao từ trên bầu trời giáng xuống.
Khắp nơi đều là đao, đao hoa lệ, đao mỹ lệ, đao sát nhân….
Nhìn những đao mang sáng rực này, lại nhìn một đao cường đại, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt hiểu rằng mình đã bại, mình bại một cách rõ ràng….
Nếu như không phải Diệp Tịnh Vũ hạ thủ lưu tình thì mình đã sớm bị những đao khí cuồng bạo này chém nát, là hắn cố ý để mình lao đến, bởi vì cũng chỉ có nơi bên cạnh hắn mới là nơi an toàn nhất.
Đao pháp thật đáng sợ, lực lượng thật đáng sợ, Kinh Lôi Đao quyết quả không hổ là võ học cao cấp nhất thế gian.
Tiếng nổ vẫn còn tiếp tục, hai tòa núi lớn dưới một chiêu vừa rồi đã hoàn toàn vỡ tan, cuối cùng sụp đổ, rất nhiều tảng đá cứ như vậy lăn vào nước, khiến nước sông không ngừng bắn tung tóe….
Không biết là sau bao lâu, đao mang kia mới dần dần tản đi, mà vừa đưa mắt nhìn thì đã thấy trong phạm vi mấy dặm quanh đây đều đã bị san thành bình địa, mà trên mặt đất lại càng có nhiều chỗ lồi lõm, đó là những nơi bị tia chớp bổ trúng.
Ngoài ra, chính là một mảnh hôn ám, không có một chút sinh mệnh nào đập vào mắt, toàn bộ thế giới đều trở nên im ắng, yên tĩnh giống như chết….
Thân thể hai người chầm chậm đáp xuống mặt đất, trên mặt Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lộ ra một nụ cười khổ, mình nỗ lực lâu như vậy vốn cho rằng có thể chiến thắng hắn, nhưng không ngờ khoảng cách chênh lệch càng lúc lại càng lớn hơn.
Nhìn Diệp Tịnh Vũ trên người không có chút vết thương, trên khóe miệng chỉ có một vài tia máu thì Hoàng Phủ Bộ Nguyệt không thể không nói:
- Ngươi thắng!
- Ta không thắng, ta và ngươi đều thua rồi!
Diệp Tịnh Vũ lắc lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, dường như muốn nhìn rõ thế giới nội tâm của hắn vậy.
- Ồ?
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vẻ mặt khó hiểu, mình rõ ràng đã thua, hắn nói hắn cũng thua là sao?
Thấy ánh mắt chân thành của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, Diệp Tịnh Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, hướng về một phía khác nói:
- Nếu như đã tới, tại sao không ra gặp mặt?
- Ha ha ha, không nghĩ rằng thân pháp ẩn dật của ta có một không hai trong thiên hạ vậy mà lại bị ngươi phát hiện, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên a!
Lúc này, một đạo nhân ảnh cũng từ từ thoáng hiện trong hư không, chính là một nam tử tóc ngắn mặc trường bào, lúc hắn xuất hiện còn có Hiên Viên Nhược Tinh mặc một thân cẩm bào nữa.
- Anh hùng xuất thiếu niên? Chẳng lẽ các hạ không phải cũng là thiếu niên sao?
Nhìn nam tử mặc trang phục cổ quái trước mặt, Diệp Tịnh Vũ chân mày nhíu chặt lại, mà Hoàng Phủ Bộ Nguyệt bên cạnh cũng lộ ra một tia khiếp sợ, hắn căn bản không thể cảm nhận được một chút khí tức nào trên người nam tử này.
- Ha ha ha, nói rất đúng, chỉ có điều thân phận của ta không phải là thứ mà các ngươi có thể so sánh, hai người các ngươi cũng không tệ, bổn đại thiếu gia cho các ngươi một cơ hội, làm thủ hạ của ta, thế nào?
Tên nam tử kia cười ha ha một tiếng, cuồng vọng nói.
Vừa nghe thấy những lời của tên nam tử này, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt nhất thời giận dữ, hắn chính là một trong những người nổi bật nhất của thế hệ trẻ, mặc dù hôm nay bị Diệp Tịnh Vũ đánh bịa, thế nhưng Diệp Tịnh Vũ cũng không thể nói những lời như vậy với hắn chứ đừng nói là người khác, mỗi cường giả đều có tôn nghiêm, có thể bị giết, có thể bị đánh bại, nhưng tuyệt đối không thể bị vũ nhục.
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ lại kéo cánh tay Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại, đôi mắt của hắn lại quét qua nam tử và nam tử mặc cẩm bào bên cạnh gã, chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi là người của Nguyên Linh giáo?
- Ồ?
Nam tử liền sửng sốt, hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Tịnh Vũ lại có thể đoán được thân phận của mình.
- Có thể khiến cho Vương gia của Hiên Viên gia tộc làm người hầu, trên thế giới này ngoại trừ Nguyên Linh giáo thần bí ra còn có người khác sao?
Diệp Tịnh Vũ dường như đang suy đoán, thế nhưng những lời của hắn đều tràn đầy khẳng định, tình báo của Hoa Mãn lâu trải rộng khắp thiên hạ, thâm nhập đối với Hiên Viên gia tộc lại càng lợi hại, nhân vật giống như Hiên Viên Nhược Tinh lại càng là trọng điểm để quan sát ở Hoa Mãn lâu, làm sao có thể không biết chuyện này được.
Hôm nay vừa gặp thế mà lại cam tâm tình nguyện đứng sau lưng nam tử thần bí này, sao Diệp Tịnh Vũ có thể không đoán ra thân phận của bọn họ được.
- Ha ha ha ha, không sai, không sai, ngươi quả thật rất thông minh, sắp được một nửa của bổn thiếu gia rồi, chỉ có điều vẫn là câu nói kia, hoặc là trở thành thuộc hạ của ta, hoặc là chết….
Lúc chữ chết vừa phát ra, một cổ sát khí lạnh như băng từ trên người nam tử bộc phát ra.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào