Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 522: Chuẩn bị ngồi mát ăn bát vàng
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Chuyến bay từ Sân bay Sri Lanka đến sân bay Lạc Nguyệt lại được mở ra, tuy nhiên điều kiện tiên quyết lại thay đổi. Hoá ra khi Thiên Long Đầu còn sống, máy bay đều là đi thuê, nhưng hiện tại máy bay là của chính Lạc Nguyệt Thành. Hơn nữa mỗi ngày chỉ một chuyến, máy bay này hoàn toàn là chuẩn bị cho người đi Lạc Nguyệt Thành cần trị bệnh.
Dược phẩm Lạc Nguyệt liên tục ném ra mấy quả bom tấn, lập tức hấp dẫn ánh mắt toàn cầu. So sánh sự chấn động lúc mới phát hành Mỹ nhan hoàn và tình huống hiện tại, quả thực là kiến gặp voi.
Diệp Mặc cũng tạm thời ở đây, hắn lo lắng người Mỹ nhảy ra làm thiêu thân, còn có hai nước Esebiya và Xinikenya. Nhưng một tháng trôi qua, người Mỹ động cũng chưa động, không cần nói Diệp Mặc thấy kỳ quái, chính các quốc gia khác cũng kì quái, lẽ ra người Mỹ đã sớm có động tác rồi chứ.
Nhưng sự thật là người Mỹ chỉ ở thời gian đầu trình lên liên hiệp quốc một phần văn bản tư liệu, kháng nghị Lạc Nguyệt Thành chiếm lĩnh Senna, đồng thời còn đưa ra ý kiến giữ lại võ trang giải phóng Senna, rồi không có động tác khác nữa.
Diệp Mặc vẫn nghênh đón bệnh nhân đầu tiên đến Lạc Nguyệt Thành chữa bệnh.
Nhà Trắng, Nước Mĩ.
Tổng Thống nước Mĩ triệu tập đại hội nghị viên Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đều họp mặt ở đây, trên thực tế tất cả cán bộ Nhà Trắng bao gồm cả Tổng Thống Mĩ đều đã đến đây. Chính xác mà nói từ đội khảo sát nước Mĩ phái đến Senna gặp chuyện không may, đến dược phẩm Lạc Nguyệt chiếm lĩnh Senna, những việc này phát sinh quá nhanh, gần như là cái này tiếp theo cái kia. Cho nên nước Mĩ nhất định phải đưa ra một biện pháp giải quyết thích đáng.
Người Mỹ còn chưa kịp phản ứng, dược phẩm Lạc Nguyệt đã chiếm lĩnh Senna, thậm chí còn đổi tên là Lạc Nguyệt, tuyên bố độc lập rồi.
Nếu cục tức này có thể nhịn xuống, người Mỹ cũng không phải người Mỹ rồi. Senna ở mặt ngoài không thuộc sở hữu, nhưng quốc gia nào cũng đều biết rằng, đây là nước Mĩ nhúng tay tạo thành. Nếu như không có nước Mĩ, mười năm trước, Senna nói không chừng cũng đã được giải quyết, làm sao còn có thể để đến hiện tại cho dược phẩm Lạc Nguyệt chiếm tiện nghi?
Không người nào dám từ trong miệng nước Mỹ đoạt thức ăn, nhưng dược phẩm Lạc Nguyệt lại dám làm nước Mĩ mất mặt.
-Chúng ta nên buông chuyện đội thành viên khảo sát khoa học chết một cách kì lạ trước, đem Senna về rồi nói sau.
Tuy rằng Bộ trưởng bộ an ninh Mĩ Nuo Boen trong hội nghị xếp hạng gần cuối, nhưng y nghe nói một tiểu xí nghiệp cũng dám không để ý quy tắc ngầm quốc tế, động đến Senna, trong lòng liền tương đối không thoải mái. Nếu y là Tổng tư lệnh hải quân, nói không chừng y đã khai hỏa phát súng đầu tiên rồi.
Không ai trả lời Nuo Boen, mặc dù mọi người hầu như đều đồng ý với ý kiến của Nuo Boen, nhưng Senna là nơi vô chủ, quốc gia khác là biết quy tắc ngầm cho nên không chiếm lĩnh. Ai biết dược phẩm Lạc Nguyệt ra bài không theo lẽ thường? Hiện tại xuất binh khẳng định danh bất chính ngôn bất thuận.
Dược phẩm Lạc Nguyệt không như Nam Thanh lúc trước, Nam Thanh trong mắt người Mĩ giống vài người dân bản xứ, đợi lúc nước Mĩ cần khai thác, phát triển Senna, phái một chi đoàn bộ đội đi lên liền đuổi đi được. Mà dược phẩm Lạc Nguyệt, lại trực tiếp tuyên bố độc lập rồi, điều này đã kịp thiết lập và giải quyết tranh chấp lãnh thổ rồi.
Cho dù tất cả mọi người biết dược phẩm Lạc Nguyệt, dưới áp lực nước Mỹ tạo ra, cuối cùng cũng sẽ rời khỏi Senna, nhưng là làm thế nào tạo áp lực cũng là một vấn đề có học vấn, cũng không phải đơn giản phái quân lên là có thể được. Lời Nuo Boen nói chỉ tục tĩu một chút mà thôi, phong cách làm việc của người Mỹ là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ mà.
Tổng Thống Mĩ đem ánh mắt nhìn về phía Eston, Eston cũng không có địa vị hiển hách, kém khá xa hạ nghị viện đang ngồi, tham nghị viện, hoặc là quốc vụ viện, thậm chí Bộ trưởng Quốc phòng và vân vân. Bất quá y cũng là người nhiều mưu trí nhất của Tổng Thống Mĩ, thân phận công khai chỉ là một nghị viên mà thôi, đương nhiên đây chỉ là một vỏ bọc. Nhà Trắng có rất nhiều quyết sách không phải Tổng Thống và đại hội nghị viên Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc đưa ra, đều là Eston đề xuất sau đó mọi người sửa chữa.
Estonthấy ánh mắt Tổng Thống nhìn về phía mình, y gật gật đầu đi đến bên một bản đồ lớn phía trước một đại địa đồ, đưa tay chuyển qua vị trí Lạc Nguyệt Thành nói:
- Tôi nghĩ những người đang ngồi ở đây đều biết rằng nơi này là nơi nào, lúc trước chúng ta muốn nơi này, chỉ là bởi vì phát hiện mỏ quặng ở đó. Có thể nói là không có loại khoáng thạch này, nơi này cũng là một nơi du lịch và thắng cảnh nghỉ mát vô cùng tốt. Hoặc là chúng ta có thể đem nơi này trở thành hậu hoa viên của nước Mĩ.
Estonngừng một chút rồi tiếp tục nói:
- Nhưng nơi này lại một chỗ bến tàu và cửa khẩu vô cùng tốt. Chỉ có điều bất kể chúng ta ở đó xây nhà xưởng gì hay thành lập nơi du lịch, vì nơi này cách nước Mĩ quá xa, đều không phải một chủ ý tốt. Nhưng dược phẩm Lạc Nguyệt thì không như vậy, bọn họ một khi đã thành lập nên nhà xưởng ở trong này, thông qua nơi này đem sản phẩm vận chuyển đi ra ngoài đơn giản như in tiền.
-Nghị viên Estoncó ý là dược phẩm Lạc Nguyệt thích hợp hơn ở bờ cát Senna xem mặt trời mọc, ngủ ở đó hơn chúng ta hả?
Nuo Boen hừ một tiếng, không kìm nổi ngắt lời phản bác một câu.
Eston không để ý Nuo Boen, tiếp tục nói:
- Vài ngày trước, đội khảo sát của chúng ta ở Senna gặp sự kiện quỷ dị. Vô duyên vô cớ đã chết mười mấy người, chuyện này ta nghĩ đại mọi người sẽ không xa lạ. Tôi nghĩ Thượng Đế rất công bằng, nếu dược phẩm Lạc Nguyệt chiếm lĩnh Senna, sao không cho bọn họ xem xem chuyện này rút cục là như thế nào?
-Nghị viên Eston, nếu ngài nói nhiều như vậy mà chỉ có cái ý kiến này, tôi nghĩ còn không bằng chúng ta đi trên đường cái tùy tiện hỏi một người quét rác, có lẽ y có thể đề xuất ý kiến còn có tính kiến thiết hơn.
Nuo Boentiếp tục khó chịu.
Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, Chủ tịch quốc hội hạ nghị viện đứng lên nói:
- Tôi đồng ý với ý kiến của nghị viên Eston, tạm thời cho bọn họ thành lập nhà xưởng chế dược ở Senna. Thậm chí chờ sau khi bọn họ chuẩn bị xong tất cả, hoặc là nói lúc dược phẩm của bọn họ có thể xuất cảng khẩu, là chúng ta có thể đi tới Senna nghỉ phép rồi. Nhưng, trước đó, chúng ta nhất định phải trình lên liên hiệp quốc kế hoạch giữ lại hành động vũ trang trước, vì ngày sau làm một ít chuẩn bị.
Lời chủ tịch lập tức khiến tất cả mọi người tỉnh ngộ lại, hoá ra nghị viên Eston có ý cho dược phẩm Lạc Nguyệt xây dựng nhà xưởng Mỹ nhan hoàn và Kiện thể hoàn xong, sau đó đi nhận thành quả.
Thử nghĩ, thế giới này còn có sản nghiệp nào kiếm tiền giỏi hơn dược phẩm Lạc Nguyệt? Bọn họ quả thực chính là đang in tiền. Hơn nữa Kiện thể hoàn dùng cho quân đội, so với huấn luyện nhiều hơn nữa cũng tốt hơn rất nhiều lần.
Nhưng thuốc này tuy rằng kiếm tiền, nhưng không có ai có thể phá giải, cho dù là tất cả sở khoa học nghiên cứu nước Mĩ cộng lại, nghiên cứu một năm, cũng không nghiên cứu ra cách chế ra Mỹ nhan hoàn. . .
Ý của nghị viên Eston chính là, đợi dược phẩm Lạc Nguyệt ở Senna xây dựng nhà xưởng Mỹ nhan hoàn và Kiện thể hoàn xong thì lại chiếm lĩnh Senna, như vậy bọn họ bỗng chiếm được hai nhà xưởng in tiền. Tuy rằng y không có rõ ràng nói ra, nhưng ý tứ của y đã rất rõ ràng rồi.
Nếu dược phẩm Lạc Nguyệt còn ở Lưu Xà, thì nước Mĩ càng lợi hại, cũng không có đạo lý đi chiếm đoạt. Hiện tại bọn hắn chủ động đến Senna, quả thực là giúp bọn họ tìm được cớ cướp dược phẩm Lạc Nguyệt rồi.
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 523: Chữa bệnh
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Diệp Mặc đương nhiên không biết trong lòng người Mỹ ở nghĩ cái gì, lúc này hắn đang tiếp đãi một bệnh nhân đầu tiên. Đây là một trùm dầu mỏ đến từ Kuwait, tên Aimoer. Bệnh tình của y rất nghiêm trọng, thậm chí đã đến nông nỗi hấp hối. Nếu không phải chắc chắn sẽ chết, hoặc là không nơi nào có thể trị liệu, y sẽ không đến Lạc Nguyệt Thành trị liệu đâu.
Bệnh của Aimoerlà một loại bệnh thích ngủ, gần như xem bệnh khắp toàn cầu, tất cả chuyên gia hạng nhất đều xem qua cho y, nhưng không có biện pháp chữa khỏi bệnh của y.
Bệnh thích ngủ nghe thì rất đơn giản, nhưng tình huống của Aimoer lại vô cùng nghiêm trọng. Thời gian y tỉnh táo nhiều nhất không hơn mười phút, lập tức sẽ lại tiếp tục ngủ. Nói thẳng ra, khi y ngủ, không cưỡng chế khiến y tỉnh lại, y chính là một người sống đời sống thực vật. Hơn nữa người sống đời sống thực vật này và người sống đời sống thực vật khác không giống nhau, y đang ngủ say thì trạng thái lão hóa của cơ quan vô cùng nhanh.
Một trưởng khoa y học Canada nghiên cứu cho y một loại dịch tiêm vào, nhưng loại dịch này có một tác dụng phụ, chính là dùng sẽ đẩy nhanh tốc độ lão hóa. Vốn là lúc Aimoerngủ cơ quan nội tạng sẽ biến chất, hơn nữa tiêm loại dịch này vào, cơ quan y càng lão hóa nhanh hơn.
Mà Aimoervì gia tộc quá lớn, rất nhiều chuyện còn chưa xử lý xong, lại không thể không thường xuyên tiêm loại dịch này, kết quả là đã kề cận cái chết.
Nếu không phải dược phẩm Lạc Nguyệt sản xuất ra Mỹ nhan hoàn quá mức nghịch thiên, hoặc là nói nếu không phải Aimoersắp chết, bọn họ sẽ không tới Lạc Nguyệt Thành này chữa bệnh, bởi vì Aimoer đã không còn cách nào khác.
Cùng đi chữa bệnh với Aimoertrừ con trai cả của y - Jesse và phu nhân Naswa, còn có vài tên vệ sĩ và phiên dịch. Ngoài ra, đài truyền hình nổi tiếng Thế giới, công ty radio Colombia (CBS) cũng cùng đi tới Lạc Nguyệt.
Đài truyền hình CBS là Jesse mời tới, dược phẩm Lạc Nguyệt làm ra động tĩnh lớn như vậy, không ai không biết. Bệnh viện của bọn hắn đưa ra giá trị liệu khủng bố trên trời, mục đích gì rất nhiều người vừa xem là hiểu ngay, chính là vì vơ vét của cải. Jesse chữa bệnh cho Aimoer nhưng lại sợ dược phẩm Lạc Nguyệt quá đen tối. Cho nên liền mời đài truyền hình CBS tới.
Đối với lời mời của Aimoer, công ty radio Colombia đương nhiên vô cùng vui sướng, vốn bọn họ đã muốn đi Lạc Nguyệt Thành lấy tư liệu phỏng vấn. Chỉ có điều Lạc Nguyệt Thành hiện tại không chào đón người khác lại đây, hơn nữa còn có hơn mười thuyền quân hạm ở phía ngoài
Diệp Mặc đã xem qua bệnh của Aimoer, với hắn mà nói bệnh này thật sự chưa tính là việc khó gì. Trước kia không có tu chân, Diệp Mặc cũng gặp qua loại bệnh này, nhưng lại không có cách nào giải quyết. Sau khi Tu chân, hắn biết đây là một chứng bệnh kinh mạch suy thoái, ngoại trừ chân khí khai thông kinh mạch suy thoái, khiến huyết mạch khôi phục sức sống ra. Không có biện pháp khác. Diệp Mặc cũng biết các loại chứng bệnh dính đến kinh mạch ngoại trừ trung y còn có một chút điều trị hữu hiệu, Tây y thì không có bất kỳ biện pháp nào.
Có thể nói loại bệnh này khi hắn luyện khí tầng hai là có thể trị liệu. Chỉ là luyện khí tầng hai tiêu phí thời gian nhiều hơn một chút mà thôi. Hiện tại đã luyện khí tầng bốn rồi, loại bệnh này đối với hắn mà nói là tay đến bệnh trừ.
Nhưng trước khi chữa bệnh Diệp Mặc phải hỏi trước Aimoernày có bao nhiêu tiền, hắn biết cũng không phải tất cả kẻ có tiền đều có thể tùy tiện là có thể lấy ra 100 triệu đô la Mỹ. Có thể nói người có thể tùy tiện xuất ra 100 triệu đô la Mỹ trên toàn bộ thế giới cũng không nhiều lắm. Đương nhiên, rất nhiều kẻ có tiền cũng không phải kẻ trèo lên các loại topten gì trên báo chí.
Tại triều đại nào, ở bất kỳ địa phương nào, người chân chính có tiền là tránh ở trong bóng tối. Chẳng qua hiện nay xí nghiệp vào thị trường, cổ phiếu tung hoành, mọi người quen dùng cổ phiếu để cân nhắc tài sản của một người. Không thể nói biện pháp này không đúng, nhưng Diệp Mặc nhận thức vì biện pháp này mà không thể đem tất cả người có tiền một lưới bắt hết.
Aimoerchính là một người như vậy, lúc trước Diệp Mặc thông qua Hư Nguyệt Hoa tìm hiểu qua, tài sản của Aimoerở bảng xếp hạng thế giới không tính là cao lắm, toàn bộ tài sản là 10 tỷ đô la Mỹ. Nhưng Diệp Mặc biết rằng rất nhiều loại số liệu này đều làm không được chuẩn, xác thực mà nói bình thường tài sản bọn họ đều cao hơn con số văn bản này rất nhiều.
Thấy Diệp Mặc lâu không nói, Jesse nhíu nhíu mày, nếu không phải bây giờ tài sản phân phối không đều, xí nghiệp gia tộc nội chiến với nhau, y sẽ không mang cha tới đây chữa bệnh. Đương nhiên, nếu quả thật có thể trị khỏi bệnh cho cha y, với y mà nói không có chỗ nào xấu.
-Bác sĩ, bệnh của cha tôi, xin hỏi có thể chữa khỏi hay không?
Jesse thông qua phiên dịch truyền đạt ý của mình.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
-Bệnh của cha cậu tôi có thể chữa được, tuy nhiên thuốc hơi đắt, cần một tỷ đô la Mỹ.
Nói ra một tỷ đô la Mỹ, Diệp Mặc cũng suy xét qua rồi, hắn không có khả năng cứ ở tại chỗ này chữa bệnh. Hơn nữa theo tháng gần nhất xem ra, bệnh nhân có hơn trăm triệu đô la Mỹ đến chữa quả thật không có mấy người. Còn không bằng làm vụ làm ăn này, liền rời khỏi Lạc Nguyệt, chuyên tâm thăng cấp.
-Một tỷ đô la Mỹ?
Jesse trầm mặc xuống, một tỷ đô la Mỹ đối với gia tộc Aimoer mà nói cũng không phải một chữ số nhỏ, đương nhiên khoản tiền này đối với bọn họ mà nói cũng không tính là thương gân động cốt.
Diệp Mặc nhìn Jesse cúi đầu trầm tư, thản nhiên nói:
- Nếu anh lo lắng tôi lừa anh, cũng không sao. Tôi nghĩ công ty radio Colombia (CBS) anh mang đến này hẳn là một đài truyền hình không nhỏ? Bọn họ đã đang quay camera, Lạc Nguyệt Thành của tôi không muốn công chúng phẫn nộ, cũng sẽ không lừa anh. Đương nhiên anh cũng có thể đợi sau khi tôi giúp cha anh chữa khỏi bệnh mới trả tiền.
Jesse nhìn phía sau camera của đài truyền hình, gật đầu đồng ý lời Diệp Mặc nói, một tỷ đô la Mỹ mặc dù có hơi nhiều, nhưng nếu có thể cứu cha, khoản tiền này vẫn là có lợi.
Diệp Mặc rất rõ ràng, nếu Jesseđồng ý, hắn lập tức bắt đầu chữa bệnh, đương nhiên trước khi chữa bệnh hắn sẽ không cho những người này nhìn. Mời tất cả mọi người ra khỏi phòng bệnh, Diệp Mặc mới bắt đầu dùng châm truyền chân khí trực tiếp giúp Aimoer chữa trị khơi thông kinh mạch.
Tuy rằng Diệp Mặc đã là luyện khí tầng bốn trung kỳ, nhưng khơi thông kinh mạch của Aimoer cũng mất hai giờ. Kinh mạch của Aimoersau khi hoàn toàn khơi thông, lập tức ngủ thật say. Sau khi đợi Aimoer ngủ, Diệp Mặc lại lấy ra một ít mảnh đài sen của tuyết liên tử ngàn năm, luyện chế ra một ít nước thuốc trực tiếp rót vào miệng Aimoer.
Làm xong cái này, Diệp Mặc mới liên tục châm mấy cái làm cho Aimoer tỉnh lại, lúc này mới mở cửa phòng bệnh ra.
Liên tục hơn ba giờ, nếu không phải những đội viên kia của Quách Khởi như một đám hung thần ác sát, Jesse cũng đã vọt vào phòng bệnh rồi.
Aimoer vừa mới tỉnh lại, y có chút mờ mịt nhìn vợ và đứa con vừa xông vào, còn không biết chuyện gì xảy ra. Jessevà Naswa có chút khó tin nhìn Aimoer, rất hiển nhiên thấy khuôn mặt y như trẻ hơn 10 tuổi thì biết bệnh của Aimoerđã tốt rồi, thậm chí tốt không thể tốt hơn nữa.
Người một nhà nói bô lô, cuối cùng là hiểu là chuyện gì xảy ra. Sau khi Aimoerbiết được tình huống, lập tức bò lên muốn cảm tạ Diệp Mặc. Tuy rằng một tỷ đô la Mỹ đối với đứa con mà nói có hơi nhiều, nhưng đối với Aimoery mà nói, không cần nói là một tỷ, cho dù là mười tỷ có thể cứu y, y cũng trả.
Gần như không hề do dự, Aimoer bảo Jesse đem tiền cho Lạc Nguyệt. Bệnh của mình y đương nhiên biết, hiện tại toàn thân tràn đầy sức sống, lại có một loại cảm giác đói bụng, nếu điều này không tốt mới là lạ.
Đài truyền hình CBS gần như là ghi chép hết cảnh người một nhà tất cả nói chuyện, và cảm tạ Diệp Mặc. Tuy rằng đài truyền hình CBS lần nữa yêu cầu Diệp Mặc lấy khẩu trang xuống, nhưng Diệp Mặc vẫn cự tuyệt. Không cần nói là khẩu trang, cho dù là khuôn mặt, hắn cũng sẽ không cho những người này chụp rõ ràng. Kẻ thù của hắn rất nhiều, hiện tại ngoại trừ Bắc Sa lại thêm nước Mĩ, nhưng thực lực của hắn cách Trúc Cơ còn rất xa.
...
Hư Nguyệt Hoa không giữ một nhà Aimoerlại, trên thực tế, người một nhà Aimoerhiện tại cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi này, bệnh đã tốt rồi, việc Aimoer cần làm còn rất nhiều. Nếu y không tỉnh lại, gia tộc của y và sự nghiệp của y sắp bị người còn lại cắn nuốt không còn.
-Kiếm tiền kiểu này cũng quá dễ dàng...
Hư Nguyệt Hoa thu được một tỷ đô la Mỹ tiền mặt, trong lòng cũng là thầm than, bản lĩnh của Diệp Mặc cô đã từng chứng kiến, nhưng bản lĩnh kiếm tiền của Diệp Mặc dường như so với thân thủ của hắn còn lợi hại hơn một chút. Hơn một tháng trước mới cầm về mười tỷ đô la Mỹ, hôm nay mới mấy giờ lại kiếm được một tỷ.
Diệp Mặc lại lắc lắc đầu nói,
- Loại cơ hội kiếm tiền này không có nhiều, dù sao người có thể xuất ra hơn trăm triệu đô la Mỹ lác đác có thể đếm được. Chị Nguyệt Hoa, hiện tại chị phải gia tốc kiến thiết Lạc Nguyệt, đồng thời đẩy một phần tiền giao cho anh Hứa Bình, kiến thiết quân đội Lạc Nguyệt. Tất cả người tòng quân ở Lạc Nguyệt đều phải tuyên thệ trung thành với Lạc Nguyệt Thành. Chúng ta không nắm chắc, không có cơ sở, khi người khác tới xâm phạm, chúng ta ít nhất phải có năng lực tự bảo vệ mình.
-Điều này chị biết, chị đã thương lượng qua với anh Hứa, tiến độ kiến thiết quân đội vẫn rất nhanh. Rất nhiều người đều nguyện ý đến nơi này của chúng ta định cư, hơn nữa chiến tranh hiện đại hoá không cần phải nhiều người, mà là nhiều tiền và nhiều nhân tài. Lạc Nguyệt Thành chúng ta đã thu hút các loại nhân tài trên thế giới, tin tưởng chỉ trong thời gian vài năm, nơi này sẽ có một đại biến. Chị chỉ sợ người Mỹ đột nhiên xâm phạm.
Hư Nguyệt Hoa mặc dù đối với kiến thiết Lạc Nguyệt tin tưởng mười phần, nhưng vẫn rất lo lắng người Mỹ xâm phạm.
Diệp Mặc cũng nhíu nhíu mày, hắn không hiểu vì sao từ sau lần hắn đã giết mười mấy đại binh nước Mĩ, người Mỹ lại chưa từng đến qua. Căn cứ tính cách người Mỹ, điều này có chút rất không thích hợp.
-Người Mỹ vì sao vẫn chưa tới?
Diệp Mặc nghĩ đến đây theo bản năng bắt đầu hỏi, mục đích hắn ở chỗ này đúng là định đợi người Mỹ tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi. Nhưng đến hiện tại nước Mỹ đến một phóng viên cũng không đến, thậm chí chỉ hướng liên hiệp quốc thanh minh việc giữ lại vũ lực giải quyết Lạc Nguyệt mà thôi, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì?
-Bọn họ có thể đợi chúng ta kiến thiết xong Lạc Nguyệt Thành, lại đến tìm phiền toái hay không?
Hư Nguyệt Hoa tuy rằng thấy ý nghĩ của mình không đúng, nhưng vẫn nói ra.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười,
- Chị cho là những quốc gia này giống như là trẻ con đánh nhau à, đợi chúng ta chuẩn bị xong rồi, hắn đến phá hư xả giận? Chuyện không có lợi ích bọn họ sẽ không làm. Bọn họ muốn chiếm lĩnh nơi này, cũng sẽ không đợi chúng ta tới kiến thiết, chính bọn nó cũng sẽ kiến thiết, người Mỹ một chút tiền này vẫn có...
Nói tới đây, Diệp Mặc đột nhiên dừng lại, hắn rốt cục hiểu được nước Mỹ vì sao đến bây giờ vẫn không công kích Lạc Nguyệt rồi, hắn đúng người trong cuộc luôn mê muội.
-Hóa ra là như vậy.
Diệp Mặc trái lại thở phào một cái...
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 524: Thạch trì biến mất
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Hư Nguyệt Hoa vội vàng hỏi. Cô giống Diệp Mặc, không làm rõ chuyện này, dường như trong lòng không yên.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, sau đó mới lên tiếng:
- Nước Mỹ muốn chúng ta di chuyển toàn bộ xưởng chế dược ở Lưu Xà qua đây. Sau đó, bọn họ sẽ chiếm lấy chỗ này. Dù sao đi nữa, trước đây người Mỹ không nói gì, quốc gia khác cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Thậm chí trước khi chúng ta chưa xây dựng xong xưởng chế biến thuốc, nước Mỹ còn có thể âm thầm trợ giúp chúng ta.
Hư Nguyệt Hoa rất nhanh đã hiểu rõ ý của Diệp Mặc.
- Ở Lưu Xà, dù người Mỹ muốn chiếm Dược phẩm Lạc Nguyệt cũng không dám chiếm. Nhưng ở Lạc Nguyệt Thành thì khác. Bất cứ lúc nào bọn họ cũng có thể tìm lấy cớ xông lên.
Đạo lý này rất đơn giản. Chỉ có điều bọn họ là chủ nhân của Dược phẩm Lạc Nguyệt, cho nên mới nhất thời không nghĩ ra sớm hay muộn người Mỹ sẽ muốn chiếm lấy nơi này. Hư Nguyệt Hoa lại có chút thiếu tự tin.
Diệp Mặc lại không thèm để ý nói:
- Nếu bọn họ cho chúng ta thời gian, chúng ta càng dễ xử lý. Hiện tại chị kéo dài thời gian xây dựng Lạc Nguyệt Thành. Xưởng dược ở Lưu Xà tạm thời không cần đưa đến đây. Nhưng thời điểm Lạc Nguyệt gần xây xong, lại phải xây dựng xưởng chế dược. Phải kéo dài thời gian xây dựng xưởng chế dược, cố gắng xây dựng lớn hơn, sang trọng hơn. Hơn nữa còn phải xây dựng nhiều hơn. Dù sao đi nữa chỉ cần không để người Mỹ nghi ngờ chúng ta đã nhìn ra ý đồ của bọn họ là được. Nhưng trước hết, phải dặn dò đám người Dương Cửu và Phương Nam, nhất định phải tăng cường phòng vệ cho xưởng chế dược ở Lưu Xà.
Sau khi biết được ý đồ của người Mỹ, ngược lại Diệp Mặc đã bình tĩnh trở lại. Điều này đối với hắn mà nói không phải là chuyện gì xấu. Hắn muốn nhân lúc này cố gắng tu luyện, tranh thủ lại tấn cấp thêm một bậc. Nếu người Mỹ xâm lấn Lưu Xà, như vậy người có lực chiến đấu thực sự chỉ có một mình hắn. Trông cậy vào đội quân Lạc Nguyệt Thành hiện đang xây dựng để ngăn cản người Mỹ, chỉ là một trò cười.
- Chị Nguyệt Hoa, bên này giao cho chị. Tôi phải ra ngoài một chuyến. Hiện tại tôi vẫn mang điện thoại di động theo người. Có chuyện gì chị trực tiếp gọi vào điện thoại của tôi.
Diệp Mặc muốn đi tìm bốn viên tinh thạch kia, nhưng hiện tại không còn giống với trước kia. Một khi Lạc Nguyệt Thành đang xây dựng của hắn gặp chuyện không may, ngoại trừ hắn có năng lực tiêu diệt lực lượng chiến đấu của kẻ địch bất cứ lúc nào ra, căn bản không thể trông cậy vào người của Lý Tam Đao. Đội quân của Hứa Bình còn đang xây dựng. Mặc dù có một ít tàu chiến, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có hải quân chuyên nghiệp.
Trước khi đi, Diệp Mặc còn dặn dò Hư Nguyệt Hoa nếu có các nhân tài đến tham gia, nhất định phải giữ lại. Lúc này cuối cùng Diệp Mặc đã hiểu được vì sao tổ chức đế quốc mặt trời đen của nước Nhật kia muốn bắt toàn bộ các nhà khoa học của các quốc gia.
Trong khi Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt đi tới Mai Nội Tuyết Sơn, toàn cầu lại xảy ra một trận tranh cãi và thảo luận kịch liệt. Đương nhiên nội dung của tranh luận chủ yếu vẫn là Lạc Nguyệt Thành.
Aimoerlà phú hào thế giới. Đương nhiên có rất nhiều người biết về bệnh của ông ta. Phần đông các chuyên gia y học và bệnh viện hạng nhất trên thế giới đều tuyên bố về cái chết của ông ta. Nhưng Aimoertốn chục tỷ đôla đã được chữa hết bệnh ở Lạc Nguyệt Thành độc lập đang được xây dựng. Nghe nói Lạc Nguyệt Thành có viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt, có một y sư chủ trị, chỉ cần thời gian ba giờ đã chữa hết bệnh cho Aimoer. Hơn nữa còn khiến ông ta trẻ lại ít nhất mười tuổi. Đây không phải là kỳ tích này mà chính là thần tích.
Nếu còn có người nghi ngờ lời đồn này thì Đài truyền hình Colombia CBS đã trực tiếp có mặt tại hiện trường là nhân chứng tốt nhất. Phóng viên của Đài truyền hình CBS phỏng vấn trực tiếp tại hiện trường đã nói thẳng chục tỷ đôla này đối với bản thân Aimoermà nói, là mười tỷ đô la đáng giá nhất.
Đài truyền hình CBS thậm chí còn phái nhân viên đặc biệt tới Dược phẩm Lạc Nguyệt ở Lưu Xà gặp tổng giám đốc Dược phẩm Lạc Nguyệt, Úc Diệu Đồng để lấy tin.
Úc Diệu Đồng nói rất đơn giản.
“Dược phẩm Lạc Nguyệt của tôi có thực lực này. Chỉ cần anh chịu tin tưởng, Dược phẩm Lạc Nguyệt chúng tôi có thể cho anh kỳ tích.”
Trong lúc nhất thời, Dược phẩm Lạc Nguyệt lại một lần nữa gây chấn động toàn cầu. Rất nhiều phú ông bị bệnh nặng không chữa trị được liền nhao nhao tìm tới viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt, tìm cơ hội chữa bệnh. Nhưng tiền chữa bệnh ở viện Lạc Nguyệt Tiên Liệu thật sự là rất đắt. Cho dù là giá thấp nhất, phú ông bình thường cũng không chịu nổi.
Tuy rằng số người có thể chịu nổi phí khám chữa bệnh rất ít, nhưng không có nghĩa là không ai khám. Lạc Nguyệt Thành càng lúc càng truyền ra những tin tức thần kỳ mơ hồ. Rất nhiều người đặc biệt đăng nhập vào trang web chính của Lạc Nguyệt Thành xem quy tắc tỉ mỉ về việc gia nhập Lạc Nguyệt Thành.
Làm thế nào để trở thành cư dân vĩnh viễn của Lạc Nguyệt Thành, làm thế nào thần phục Lạc Nguyệt Thành? Điều kiện để gia nhập Lạc Nguyệt Thành rất thấp. Lạc Nguyệt Thành hoan nghênh tất cả các nhân tài... Nhưng có một điều, Lạc Nguyệt Thành không phải là thiên đường của tội phạm. Một khi có người đã phạm tội muốn tới Lạc Nguyệt Thành đục nước béo cò, chỉ cần xác định thân phận, không cần thẩm tra xử lí, trực tiếp giết chết.
Mặc dù điều kiện gia nhập Lạc Nguyệt Thành rất nghiêm khắc, nhưng người sáng suốt đều biết điều kiện này sẽ càng ngày càng nghiêm khắc. Muốn gia nhập Lạc Nguyệt Thành, lúc này khẳng định là dễ dàng hơn nhiều so với tương lai.
Gần đây tin tức lớn nhất toàn cầu là gì? Đương nhiên là Lạc Nguyệt xây dựng thành.
Gần đây tên tuổi lớn nhất toàn cầu là gì? Đương nhiên là viện Tiên Liệu Lạc Nguyệt.
Gần đây, phổ biến nhất trong toàn cầu là gì? Đương nhiên là gia nhập Lạc Nguyệt Thành.
Gần đây trong toàn cầu, ngoại trừ sản xuất Mỹ Nhan Hoàn ra, thì có thể kiếm nhiều tiền nhất ở đâu? Vẫn là tới Lạc Nguyệt để xây dựng.
Đủ các loại tin đồn từ Lạc Nguyệt Thành truyền ra ngoài. Cuối cùng ngược lại cái tên Lạc Nguyệt Thành bị lãng quên. Rất nhiều người trực tiếp gọi Lạc Nguyệt Thành là Lạc Tiên Thành....
Diệp Mặc rời khỏi Lạc Nguyệt Thành không lập tức đi tới Mai Nội Tuyết Sơn. Hắn đi tới sa mạc Takla Makan. Trong tay hắn có một bức ảnh. Người trong bức ảnh rất giống với Lạc Ảnh. Tuy rằng Diệp Mặc không dám khẳng định có phải Lạc Ảnh hay không, nhưng hắn không đến xem thì ngủ cũng không ngủ được.
Bởi vì chuyện Lạc Nguyệt Thành, hắn đã hoãn lại hơn một tháng.
Sa mạc Takla Makan vẫn giống trước kia, nhưng tâm tình của Diệp Mặc đã có sự thay đổi rất lớn. Lần trước khi hắn đến, hắn mới luyện khí tầng hai. Khi ở trong sa mạc còn bị người Thiên Long Đầu bao vây tấn công, thiếu chút nữa thì bị sa mạc nuốt chửng. Thậm chí thiếu chút nữa thì chết khát. Nếu hắn chết khát trong sa mạc, có lẽ hắn sẽ trở thành Tu Chân giả đầu tiên chết vì không có nước uống từ trước tới nay.
Diệp Mặc dừng ở trước một động được tạo thành do sự bào mòn của gió. Hắn vẫn nhớ rất rõ về nơi này.
Lần trước khi hắn và Lạc Ảnh trong tình trạng ranh giới giữa cái sống và cái chết, đã ở nơi này. Khi ở trong này hắn đã đột phá luyện khí tầng thứ ba. Ở trong này, Lạc Tố Tố đã hoàn toàn đi vào trong lòng hắn. Lúc đó hắn còn không biết Tố Tố chính là sư phụ của hắn, Lạc Ảnh.
Hôm nay Diệp Mặc lại đi tới đây. Động vẫn còn đó, nhưng lại không thấy cô gái áo vàng kia. Diệp Mặc đứng im lặng thật lâu phía trước động, trong lòng có chút buồn bã.
Diệp Mặc hít một hơi, xoay người đi vào trong động. Trong này vốn có một tảng đá rất lớn. Chính ở trong này, hắn đã đưa quà sinh nhật cho Lạc Ảnh.
Lúc trước chính là tại đây, trên tảng đá này hắn đã đào một thạch trì. Hắn dùng tu vi của mình cứng rắn hóa ra một hồ thanh tuyền. Hồ thanh tuyền này chính là quà sinh nhật hắn tặng cho Lạc Ảnh.
Tuy rằng lúc đó hắn còn không biết Tố Tố chính là Lạc Ảnh, nhưng Diệp Mặc biết lúc đó mình cũng đã yêu cô ấy.
Nhưng hôm nay khi Diệp Mặc lại đến đây, hắn liền thừ người ra. Tảng đá nham thạch lớn kia vẫn ở đấy, nhưng thạch trì hắn đào lại biến mất không thấy nữa.
Thạch trì lớn như vậy bị người ta tách ra khỏi tảng đá, sau đó mang đi. Là ai? Là ai không ngờ lại lấy một thạch trì giữa sa mạc mang đi?
Thạch trì này hắn đưa nước vào dành cho Lạc Ảnh, nhưng không ngờ bị người ta lấy đi. Đây là bằng chứng hắn tặng món quà đầu tiên cho sư phụ, nhưng lại biến mất.
Diệp Mặc đứng sững sờ tại chỗ. Hắn cảm giác trái tim mình chợt trống vắng. Dường như có rất nhiều thứ đã biến mất, lại dường như hắn đã mất đi món quà trân quý nhất.
Bỗng nhiên Diệp Mặc nhớ ra. Ai sẽ lấy đi một thạch trì lớn như vậy ở giữa sa mạc? Ngoại trừ Lạc Ảnh ra, còn có người nào biết nơi này có một thạch trì. Ngoại trừ Lạc Ảnh ra, còn có ai sẽ tới đây mang thạch trì đi?
- Tố Tố...
Theo bản năng Diệp Mặc kêu một tiếng. Sư phụ đã tới đây. Cô ấy đã mang đi món quà mình tặng cho cô ấy. Nhất định là Lạc Ảnh. Cô ấy nhớ tới mình sao? Vì sao cô ấy không đi tìm mình?
Tuy rằng Lạc Ảnh đã là Hoàng Cấp trung kỳ, nhưng Diệp Mặc biết cô ấy ở trong sa mạc mang đi một thạch trì lớn như vậy thật sự không dễ dàng. Với tính cách của cô ấy chắc chắn sẽ không nhờ người khác giúp. Thật không biết cô ấy đã làm thế nào để mang đi được. Diệp Mặc bỗng nhiên cảm giác có chút đau lòng. Hắn dường như trông thấy trong sa mạc mênh mông, dưới ánh mặt trời chói chang, sư phụ Lạc Ảnh mặc bộ quần áo màu vàng nhạt, lại gian nan kéo một thạch trì đi trong sa mạc.
Hoá ra lần trước Lạc Ảnh tới nơi này vì muốn lấy thạch trì đi. Diệp Mặc lại cảm giác trái tim mình như bị cái gì hung hăng đánh một cái. Lạc Ảnh đã rất nhớ hắn, nhưng cô ấy lại tưởng mình là anh trai của cô ấy, cho nên mới không dám gặp hắn.
Nghĩ tới tất cả những điều này là do bà lão Tĩnh Tức gây ra, trong lòng Diệp Mặc lại tức giận. Tuy rằng đã giết bà ta, nhưng tức giận của hắn đối với Tĩnh Tức lại không hề giảm bớt.
Đứng mãi ở nơi này tròn một ngày, Diệp Mặc mới chán nản xoay người rời đi. Bất kể là chân trời góc biển, cả đời này hắn nhất định phải tìm được Lạc Ảnh. Nhất định phải tìm được. Không có bất kỳ một giây phút nào, Diệp Mặc lại nhớ tới Lạc Ảnh như vậy.
Diệp Mặc không đạp kiếm bay đi. Hắn chỉ chậm rãi đi trên sa mạc. Sa mạc vào mùa thu đã không còn nóng bức như lúc trước, chỉ có điều lại càng hoang vu hơn. Ở giữa sa mạc Takla Makan mênh mông, trừ một vài Hồ Dương chết già ra, chỉ có cát vàng gió nóng.
Nghĩ đến việc Lạc Ảnh một mình kéo theo thạch trì nặng mấy trăm cân đi trong sa mạc mênh mông, trong lòng Diệp Mặc liền có cảm giác đau đớn vô cớ. Không biết Lạc Ảnh có biết Dược phẩm Lạc Nguyệt chính là của hắn hay không? Không biết Lạc Ảnh có biết Lạc Nguyệt Thành ở trên biển hay không? Không biết Lạc Ảnh có biết mình cũng giống cô ấy, đều nhớ tới đối phương...
Trời chiều chậm rãi chiếu xuống sa mạc, kéo dài cái bóng của Diệp Mặc. Sa mặc bị gió thổi qua có vẻ bằng phẳng khác thường. Hiện tại chỉ có dấu chân của một mình Diệp Mặc kéo dài trong sa mạc, trông có chút cô đơn, lại có vẻ rõ ràng khác thường.
Diệp Mặc ngừng lại, quay đầu thoáng nhìn dấu chân có chút cô đơn của mình. Bỗng nhiên hắn cảm giác thế giới này có một con đường, chỉ có một mình hắn dám đi.
Diệp Mặc hét dài một tiếng, đang chuẩn bị đạp kiếm bay lên, chợt một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt hắn!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 525: Nhà khoa học thiên tài
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Bóng dáng này Diệp Mặc đã quá quen thuộc, hắn đã từng xem rất nhiều ảnh, bóng dáng này chính là nhà thiết kế Không Quỳ đang bị Bắc Sa truy bắt. Mặc dù Diệp Mặc không quen biết người này, nhưng vì có ảnh chụp của Lạc Ảnh nên Diệp Mặc có ấn tượng rất đậm về người này.
Nhưng chỉ trong nháy mắt người này đã lại biến mất không một dấu tích, giống như loài động vật lần trước Diệp Mặc nhìn thấy trên sa mạc, vừa không chú ý là con vật đó liền biến mất.
Diệp Mặc lập tức xuất hiện ở chỗ mà cái bóng đó vừa biến mất, lúc này hắn mới thở phào. Trên sa mạc đã có quá nhiều chuyện kỳ quái và những sự việc nguy hiểm, cho dù Diệp Mặc hiện giờ không dám khinh thường nhưng địa điểm trước mắt hắn thì hắn cũng biết.
Phía dưới sa mạc là một vùng sa mạc, lúc trước ở nơi này hắn đã tìm thấy một dải đất Tử Tâm Đằng, chỉ có điều những cây Tử Tâm Đằng đó đã bị mục nát. Hơn nữa hắn còn mượn một linh tuyền đã sắp cạn khô nước ở đây để thăng cấp tu vi lên đỉnh cao của luyện khí cấp hai.
Cái bóng đó biến mất ở chỗ này chắc hẳn là đi vào vùng nằm cách biệt trong lòng đất rồi, tên này thực sự biết lẩn trốn, lại trốn đúng chỗ này, chẳng trách Bắc Sa vẫn chưa tìm thấy y.
Diệp Mặc đá văng cát mịn phía trên để lộ ra một khối đá xanh. Diệp Mặc mở khối đá xanh ra làm lộ ra một thềm đá xanh, hắn vừa bước xuống thì một tiếng súng vang lên.
Diệp Mặc giơ tay chụp một viên đạn, nhìn người đàn ông đối diện vừa mới nổ súng.
Người này xem ra còn khá trẻ, thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi, dáng người gầy còm, hơn nữa sắc mặt lại nhợt nhạt, mái tóc bù xù, nhưng ánh mắt người này lại vô cùng bình tĩnh, dường như không hề vì Diệp Mặc dùng tay kẹp viên đạn mà có chút ngạc nhiên nào.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc nhất là bên cạnh người đàn ông này còn có một con vật gì trông giống con khỉ, nhưng nếu nhìn kĩ thì con vật này khác hẳn con khỉ. Rất nhanh, Diệp Mặc nhận ra đây là thứ gì, lúc trước sở dĩ hắn có thể phát hiện được bãi ngầm này là vì thứ này đây.
Lần đầu tiên Diệp Mặc tới đây, con vật này đã đánh lén hắn, hắn đuổi nó đến tận xuống dưới lòng đất, trên thân một cây Hồ Dương hắn phát hiện ra đinh sắt của mình, nhưng kẻ đánh lén hắn thì không thấy đâu nữa rồi. Không ngờ con vật đã được người đàn ông này thuần phục. Chỉ có điều lúc này cả con khỉ và gã đàn ông đều chăm chăm nhìn Diệp Mặc, dường như Diệp Mặc mới chính là một vị khách không mời mà đến.
- Nếu tôi đoán không nhầm, anh bây giờ là tội phạm truy nã của Bắc Sa?
Diệp Mặc nhìn người đàn ông từ đầu đến giờ chưa nói một câu nào.
- Cậu là ai? Cậu lại là người của bên Bắc Sa ư? Cậu đến để bắt tôi?
Người đàn ông không hề hoang mang, cũng hỏi tương tự.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Tôi tên Diệp Mặc, nhưng tôi không phải Bắc Sa, nói chính xác ra thì tôi hiện giờ đang có mối ân oán với Bắc Sa, bởi vì tôi đã cướp đồ của họ, nhưng bây giờ bọn họ lại không có chứng cứ. Nhưng tôi nghĩ sớm muộn thì bọn họ cũng sẽ kịp phản ứng lại, bởi vậy mối thù giữa tôi và Bắc Sa không thể thỏa hiệp.
- Ồ, nếu đã như vậy thì, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vậy cậu đến địa bàn của tôi để làm gì?
Nét mặt nhợt nhạt của người đàn ông lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại được bình tĩnh. Theo anh ta, có thể cướp được đồ từ trong tay của Bắc Sa thì tuyệt đối phải là người cực kỳ giỏi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Anh nói sai rồi, thứ nhất, chúng ta không phải là nước giếng không phạm nước sông, thứ hai, nơi này không phải là của anh, tôi đến đây trước anh. Lần trước khi tôi đến đây nơi này còn có rất nhiều Tử Tâm Đằng, mà phía sau anh còn có một linh tuyền, tôi còn từng dùng nước của linh tuyền rồi.
- Cậu đã từng tới nơi này một lần rồi?
Người đàn ông biểu lộ vẻ kinh ngạc, anh ta không ngờ một nơi bí mật như này mà còn có người đến, nếu không phải anh ta được Tiểu Cầu dẫn đường thì nhất định chẳng thể vào được.
Diệp Mặc xua tay nói:
- Anh không cần phải căng thẳng với tôi như vậy, tôi không phải tới đây để giết anh đâu, nếu tôi muốn giết anh thì lúc nào tôi cũng có thể ra tay. Nếu chúng ta đã có duyên hội ngộ, lại còn có chung kẻ địch, tôi nghĩ chúng ta có phải là có thể bắt tay hợp tác được chứ?
Người đàn ông lắc đầu nói:
- Không cần đâu, cậu không phải là đối thủ của Bắc Sa, tôi cũng sẽ không hợp tác với cậu, cậu với Bắc Sa nếu thực sự đối đầu thì cậu hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào.
- Vì sao?
Diệp Mặc hỏi, không chút biến sắc, người này nhất đinh là biết không ít thông tin từ Bắc Sa.
Người đàn ông dường như hiểu rằng cầm súng không thể uy hiếp được Diệp Mặc nên dứt khoát thu súng lại rồi mới nói:
- Bắc Sa tổ chức rất nghiêm ngặt, có vũ khí tiên tiến nhất thế giới, có kỹ sư ưu tú bậc nhất, còn có địa bàn của chính mình, bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt một đất nước, cậu nói cậu có thể là đối thủ của bọn họ hay không? Cậu bảo tôi hợp tác cùng cậu, chỉ khiến tôi chết nhanh hơn một chút thôi.
Diệp Mặc giật mình, hỏi bằng giọng có chút nghi ngờ:
- Bắc Sa có vũ khí tiên tiến nhất thế giới? Điều này không thể nào, một tổ chức vũ trang cá nhân làm sao có thể có vũ khí tiên tiến nhất thế giới được? Lẽ nào còn lợi hại hơn cả bọn Mỹ?
Người đàn ông cười lạnh lùng:
- Bọn Mỹ thì là cái quái gì, vũ khí và thiết bị chiến đấu của Bắc Sa đa phần đều là do tôi thiết kế, tôi còn không nắm rõ ư? Bây giờ cả thế giới đang tranh cướp Thiên Quỳ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ. Tác dụng chiến đấu của Thiên Quỳ còn mạnh hơn rất nhiều so với tàu sân bay đời mới nhất. Nhưng đó vẫn chưa phải là cái lợi hại nhất mà tôi có thể thiết kế. Nước Mỹ, Mỹ thì là cái quái gì chứ!
Diệp Mặc nhíu mày, hắn nhìn người đàn ông chậm rãi nói:
- Anh rốt cuộc là ai? Tại sao còn nắm rõ những công nghệ khoa học kỹ thuật tân tiến hơn cả ở nơi này?
Sắc mặt người đàn ông càng tái nhợt, anh ta lắc đầu nói:
- Tôi không nhớ được tôi là ai, hình như tôi đến từ một nước nào đó, nhưng tôi không nhớ ra được, đến ngay cả những khoa học công nghệ đó tôi cũng đã quên rất nhiều, những gì bây giờ tôi có thể nhớ được chẳng qua cũng chỉ bằng một, hai phần mười mà thôi.
- Tại sao anh lại gia nhập Bắc Sa?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
- Hình như tôi bị hôn mê ở một thung lũng, là một người trong Bắc Sa đã cứu tôi, sau đó tôi trở thành kỹ sư thiết kế đầu tiên của Bắc Sa, nhưng tôi cảm thấy quá vất vả, hơn nữa tôi cảm thấy quan niệm của tôi và Bắc Sa không giống nhau, bọn họ muốn làm bá chủ thế giới, biến toàn thế giới trở thành nô dịch cho bọn họ. Nên tôi đã ký với họ một bản hiệp ước, sau khi thiết kế xong Không Quỳ tôi sẽ rời khỏi Bắc Sa, không ngờ khi tôi còn chưa thiết kế xong Không Quỳ thì bọn họ đã đổi ý, tôi liền lén thiết kế một tàu du hành cỡ nhỏ để trốn thoát ra ngoài.
Người đàn ông nói xong thì ngồi xuống, dường như không muốn nói tiếp vể chuyện này nữa.
Diệp Mặc lại ngạc nhiên, lẽ nào người này giống mình cũng từ một nơi khác đến? Chỉ có điều anh ta không nhớ được mình đến từ đâu. Trên quả đất này ngoại trừ một thiên tài xuất chúng là Anh-xtanh thì không thể có một ai có thể vượt qua phạm vi tri thức của thế giới. Nếu đưa người này đến đúng địa bàn của mình, nếu có thêm một khoảng thời gian để phát triển thì có lẽ cho dù là Diệp Mặc không tu luyện lên cấp cao hơn nữa thì người Mỹ cũng không là gì cả.
Nhưng chỉ số cảm xúc của người này thì thật chẳng ra sao. Bắc Sa có thể để một thiên tài khoa học như thế này ra đi thì Bắc Sa đâu còn là Bắc Sa nữa. Không cần nói Bắc Sa, bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không để một thiên tài như thế này ra khỏi tầm quan sát của họ để làm lợi cho kẻ khác. Có thể nói nếu không phải vì tài năng khoa học của anh ta thì cả đời này anh ta đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Bắc Sa.
- Nhưng nếu anh cứ tiếp tục ở lại đây thì cũng không giải quyết được chuyện gì. Lẽ nào anh có thể sống cả đời ở đây?
Diệp Mặc hỏi không mang theo hàm ý tích cực.
Người đàn ông nhìn lướt Diệp Mặc:
- Ở đây tuy khổ sở một chút nhưng có Tiểu Cầu thì vẫn có thể giữ được cái mạng này của tôi.
- Tôi khẳng định chỉ cần tôi vừa xuất hiện trên sa mạc là bị người của Bắc Sa bắt lại.
Nói xong người đàn ông vuốt vuốt con khỉ lông lá.
Hóa ra con vật này được đặt tên là Tiểu Cầu, Diệp Mặc đoán những điều người đàn ông này nói là sự thật, bên ngoài sa mạc kia hẳn là có rất nhiều người đang đợi anh ta xuất hiện.
- Tôi dẫn anh tới địa bàn của tôi, anh giúp tôi làm việc, đồng thời anh cũng có tự do của mình, anh thấy thế nào?
Diệp Mặc quyết định nói ra phương án của mình. Người này nhất định là một thiên tài khoa học, không thể bỏ lỡ người tài giỏi như thế.
- Địa bàn của cậu? Cậu đảm bảo tự do cho tôi, lẽ nào cậu đảm bảo được mạng sống cho tôi? Tôi tin cậu sẽ không giết tôi, nhưng cậu có thể ngăn chặn được Bắc Sa không? Hơn nữa, cậu có biết chỉ cần tôi bước chân lên sa mạc này thì người của Bắc Sa sẽ biết ngay không?
Người đàn ông nghi ngờ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:
- Nếu tôi đã nói như thế thì tôi cũng nắm chắc. Tôi có một công ty tên là Dược phẩm Lạc Nguyệt, gần đây công ty tôi mới chuyển đến một địa điểm khác, đó là một nơi hoàn toàn độc lập, nên tôi tự lập nên một thành phố nhỏ. Nhưng hiện nay có một số kẻ muốn chiếm địa bàn của tôi, hơn nữa chúng đang rục rịch, tôi cần người hiểu biết về khoa học công nghệ mới có thể giúp được.
Nghe tới bốn chữ Dược phẩm Lạc Nguyệt, người đàn ông đột nhiên đứng bật dậy:
- Tôi đã từng nghe tên công ty này, là một công ty rất khá. Phương thức phối hợp sử dụng Mỹ Nhan Hoàn, đến tôi cũng chưa nghiên cứu được, có thể nói người nghĩ ra nó vô cùng lợi hại, là cậu sáng chế ra thuốc đó ư?
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục dụ dỗ:
- Chỗ của tôi không giống với Bắc Sa, bọn họ chỉ muốn chiếm cứ toàn bộ thế giới, nhưng tôi thì chỉ muốn những người bên cạnh mình được yên tĩnh, không bị ai ức hiếp là được rồi. Tôi hi vọng tất cả những người ở chỗ của tôi đều sống yên bình hạnh phúc, không tham quan ô lại, không lũng đoạn thị trường, chỉ thế mà thôi. Bởi vậy, tôi không có tham vọng tranh bá, anh có thể an tâm về điều này.
- Công ty của cậu chuyển đến nơi nào rồi?
Người đàn ông dường như có phần dao động, anh ta không dao động vì lý tưởng của Diệp Mặc, anh ta đương nhiên cũng muốn có cuộc sống như vậy, nhưng anh ta dao động là vì Dược phẩm Lạc Nguyệt, là vì Mỹ Nhan Hoàn, đúng là rất đặc biệt!
- Một nơi ba mặt giáp biển, một mặt là rừng rậm nguyên sinh, tổng diện tích gần hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông. Bây giờ nhân tài của tôi đang chuyển về đó, còn đang thiết kế và xây dựng thành trì mới. Vậy nên nơi của chúng tôi vẫn đang trong thế yếu, bị vây hãm. Nếu anh có thể gia nhập Lạc Nguyệt thành giúp chúng tôi thiết kế vũ khí tân tiến hơn thì tôi nghĩ tôi có thể giúp anh rời khỏi sa mạc này, và có thể đảm bảo an toàn cho anh.
Diệp Mặc không giấu diếm người đàn ông, nói thẳng tình hình ở Lạc Nguyệt thành.
Người đàn ông cười ngạo nghễ:
- Nếu nơi đó đúng như cậu nói, vậy hãy giao tôi thiết kế thành trì này, tôi khẳng định cho dù quân Mỹ có đem toàn bộ quân đội đến thì cũng chỉ hi sinh mà thôi!!!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 525: Nhà khoa học thiên tài
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
Bóng dáng này Diệp Mặc đã quá quen thuộc, hắn đã từng xem rất nhiều ảnh, bóng dáng này chính là nhà thiết kế Không Quỳ đang bị Bắc Sa truy bắt. Mặc dù Diệp Mặc không quen biết người này, nhưng vì có ảnh chụp của Lạc Ảnh nên Diệp Mặc có ấn tượng rất đậm về người này.
Nhưng chỉ trong nháy mắt người này đã lại biến mất không một dấu tích, giống như loài động vật lần trước Diệp Mặc nhìn thấy trên sa mạc, vừa không chú ý là con vật đó liền biến mất.
Diệp Mặc lập tức xuất hiện ở chỗ mà cái bóng đó vừa biến mất, lúc này hắn mới thở phào. Trên sa mạc đã có quá nhiều chuyện kỳ quái và những sự việc nguy hiểm, cho dù Diệp Mặc hiện giờ không dám khinh thường nhưng địa điểm trước mắt hắn thì hắn cũng biết.
Phía dưới sa mạc là một vùng sa mạc, lúc trước ở nơi này hắn đã tìm thấy một dải đất Tử Tâm Đằng, chỉ có điều những cây Tử Tâm Đằng đó đã bị mục nát. Hơn nữa hắn còn mượn một linh tuyền đã sắp cạn khô nước ở đây để thăng cấp tu vi lên đỉnh cao của luyện khí cấp hai.
Cái bóng đó biến mất ở chỗ này chắc hẳn là đi vào vùng nằm cách biệt trong lòng đất rồi, tên này thực sự biết lẩn trốn, lại trốn đúng chỗ này, chẳng trách Bắc Sa vẫn chưa tìm thấy y.
Diệp Mặc đá văng cát mịn phía trên để lộ ra một khối đá xanh. Diệp Mặc mở khối đá xanh ra làm lộ ra một thềm đá xanh, hắn vừa bước xuống thì một tiếng súng vang lên.
Diệp Mặc giơ tay chụp một viên đạn, nhìn người đàn ông đối diện vừa mới nổ súng.
Người này xem ra còn khá trẻ, thậm chí còn chưa tới ba mươi tuổi, dáng người gầy còm, hơn nữa sắc mặt lại nhợt nhạt, mái tóc bù xù, nhưng ánh mắt người này lại vô cùng bình tĩnh, dường như không hề vì Diệp Mặc dùng tay kẹp viên đạn mà có chút ngạc nhiên nào.
Điều khiến Diệp Mặc kinh ngạc nhất là bên cạnh người đàn ông này còn có một con vật gì trông giống con khỉ, nhưng nếu nhìn kĩ thì con vật này khác hẳn con khỉ. Rất nhanh, Diệp Mặc nhận ra đây là thứ gì, lúc trước sở dĩ hắn có thể phát hiện được bãi ngầm này là vì thứ này đây.
Lần đầu tiên Diệp Mặc tới đây, con vật này đã đánh lén hắn, hắn đuổi nó đến tận xuống dưới lòng đất, trên thân một cây Hồ Dương hắn phát hiện ra đinh sắt của mình, nhưng kẻ đánh lén hắn thì không thấy đâu nữa rồi. Không ngờ con vật đã được người đàn ông này thuần phục. Chỉ có điều lúc này cả con khỉ và gã đàn ông đều chăm chăm nhìn Diệp Mặc, dường như Diệp Mặc mới chính là một vị khách không mời mà đến.
- Nếu tôi đoán không nhầm, anh bây giờ là tội phạm truy nã của Bắc Sa?
Diệp Mặc nhìn người đàn ông từ đầu đến giờ chưa nói một câu nào.
- Cậu là ai? Cậu lại là người của bên Bắc Sa ư? Cậu đến để bắt tôi?
Người đàn ông không hề hoang mang, cũng hỏi tương tự.
Diệp Mặc lắc đầu:
- Tôi tên Diệp Mặc, nhưng tôi không phải Bắc Sa, nói chính xác ra thì tôi hiện giờ đang có mối ân oán với Bắc Sa, bởi vì tôi đã cướp đồ của họ, nhưng bây giờ bọn họ lại không có chứng cứ. Nhưng tôi nghĩ sớm muộn thì bọn họ cũng sẽ kịp phản ứng lại, bởi vậy mối thù giữa tôi và Bắc Sa không thể thỏa hiệp.
- Ồ, nếu đã như vậy thì, chúng ta nước giếng không phạm nước sông, vậy cậu đến địa bàn của tôi để làm gì?
Nét mặt nhợt nhạt của người đàn ông lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh ta đã lấy lại được bình tĩnh. Theo anh ta, có thể cướp được đồ từ trong tay của Bắc Sa thì tuyệt đối phải là người cực kỳ giỏi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Anh nói sai rồi, thứ nhất, chúng ta không phải là nước giếng không phạm nước sông, thứ hai, nơi này không phải là của anh, tôi đến đây trước anh. Lần trước khi tôi đến đây nơi này còn có rất nhiều Tử Tâm Đằng, mà phía sau anh còn có một linh tuyền, tôi còn từng dùng nước của linh tuyền rồi.
- Cậu đã từng tới nơi này một lần rồi?
Người đàn ông biểu lộ vẻ kinh ngạc, anh ta không ngờ một nơi bí mật như này mà còn có người đến, nếu không phải anh ta được Tiểu Cầu dẫn đường thì nhất định chẳng thể vào được.
Diệp Mặc xua tay nói:
- Anh không cần phải căng thẳng với tôi như vậy, tôi không phải tới đây để giết anh đâu, nếu tôi muốn giết anh thì lúc nào tôi cũng có thể ra tay. Nếu chúng ta đã có duyên hội ngộ, lại còn có chung kẻ địch, tôi nghĩ chúng ta có phải là có thể bắt tay hợp tác được chứ?
Người đàn ông lắc đầu nói:
- Không cần đâu, cậu không phải là đối thủ của Bắc Sa, tôi cũng sẽ không hợp tác với cậu, cậu với Bắc Sa nếu thực sự đối đầu thì cậu hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào.
- Vì sao?
Diệp Mặc hỏi, không chút biến sắc, người này nhất đinh là biết không ít thông tin từ Bắc Sa.
Người đàn ông dường như hiểu rằng cầm súng không thể uy hiếp được Diệp Mặc nên dứt khoát thu súng lại rồi mới nói:
- Bắc Sa tổ chức rất nghiêm ngặt, có vũ khí tiên tiến nhất thế giới, có kỹ sư ưu tú bậc nhất, còn có địa bàn của chính mình, bọn họ có thể dễ dàng tiêu diệt một đất nước, cậu nói cậu có thể là đối thủ của bọn họ hay không? Cậu bảo tôi hợp tác cùng cậu, chỉ khiến tôi chết nhanh hơn một chút thôi.
Diệp Mặc giật mình, hỏi bằng giọng có chút nghi ngờ:
- Bắc Sa có vũ khí tiên tiến nhất thế giới? Điều này không thể nào, một tổ chức vũ trang cá nhân làm sao có thể có vũ khí tiên tiến nhất thế giới được? Lẽ nào còn lợi hại hơn cả bọn Mỹ?
Người đàn ông cười lạnh lùng:
- Bọn Mỹ thì là cái quái gì, vũ khí và thiết bị chiến đấu của Bắc Sa đa phần đều là do tôi thiết kế, tôi còn không nắm rõ ư? Bây giờ cả thế giới đang tranh cướp Thiên Quỳ, chắc hẳn cậu cũng biết chứ. Tác dụng chiến đấu của Thiên Quỳ còn mạnh hơn rất nhiều so với tàu sân bay đời mới nhất. Nhưng đó vẫn chưa phải là cái lợi hại nhất mà tôi có thể thiết kế. Nước Mỹ, Mỹ thì là cái quái gì chứ!
Diệp Mặc nhíu mày, hắn nhìn người đàn ông chậm rãi nói:
- Anh rốt cuộc là ai? Tại sao còn nắm rõ những công nghệ khoa học kỹ thuật tân tiến hơn cả ở nơi này?
Sắc mặt người đàn ông càng tái nhợt, anh ta lắc đầu nói:
- Tôi không nhớ được tôi là ai, hình như tôi đến từ một nước nào đó, nhưng tôi không nhớ ra được, đến ngay cả những khoa học công nghệ đó tôi cũng đã quên rất nhiều, những gì bây giờ tôi có thể nhớ được chẳng qua cũng chỉ bằng một, hai phần mười mà thôi.
- Tại sao anh lại gia nhập Bắc Sa?
Diệp Mặc tiếp tục hỏi.
- Hình như tôi bị hôn mê ở một thung lũng, là một người trong Bắc Sa đã cứu tôi, sau đó tôi trở thành kỹ sư thiết kế đầu tiên của Bắc Sa, nhưng tôi cảm thấy quá vất vả, hơn nữa tôi cảm thấy quan niệm của tôi và Bắc Sa không giống nhau, bọn họ muốn làm bá chủ thế giới, biến toàn thế giới trở thành nô dịch cho bọn họ. Nên tôi đã ký với họ một bản hiệp ước, sau khi thiết kế xong Không Quỳ tôi sẽ rời khỏi Bắc Sa, không ngờ khi tôi còn chưa thiết kế xong Không Quỳ thì bọn họ đã đổi ý, tôi liền lén thiết kế một tàu du hành cỡ nhỏ để trốn thoát ra ngoài.
Người đàn ông nói xong thì ngồi xuống, dường như không muốn nói tiếp vể chuyện này nữa.
Diệp Mặc lại ngạc nhiên, lẽ nào người này giống mình cũng từ một nơi khác đến? Chỉ có điều anh ta không nhớ được mình đến từ đâu. Trên quả đất này ngoại trừ một thiên tài xuất chúng là Anh-xtanh thì không thể có một ai có thể vượt qua phạm vi tri thức của thế giới. Nếu đưa người này đến đúng địa bàn của mình, nếu có thêm một khoảng thời gian để phát triển thì có lẽ cho dù là Diệp Mặc không tu luyện lên cấp cao hơn nữa thì người Mỹ cũng không là gì cả.
Nhưng chỉ số cảm xúc của người này thì thật chẳng ra sao. Bắc Sa có thể để một thiên tài khoa học như thế này ra đi thì Bắc Sa đâu còn là Bắc Sa nữa. Không cần nói Bắc Sa, bất kỳ một quốc gia nào cũng sẽ không để một thiên tài như thế này ra khỏi tầm quan sát của họ để làm lợi cho kẻ khác. Có thể nói nếu không phải vì tài năng khoa học của anh ta thì cả đời này anh ta đừng nghĩ tới chuyện rời khỏi Bắc Sa.
- Nhưng nếu anh cứ tiếp tục ở lại đây thì cũng không giải quyết được chuyện gì. Lẽ nào anh có thể sống cả đời ở đây?
Diệp Mặc hỏi không mang theo hàm ý tích cực.
Người đàn ông nhìn lướt Diệp Mặc:
- Ở đây tuy khổ sở một chút nhưng có Tiểu Cầu thì vẫn có thể giữ được cái mạng này của tôi.
- Tôi khẳng định chỉ cần tôi vừa xuất hiện trên sa mạc là bị người của Bắc Sa bắt lại.
Nói xong người đàn ông vuốt vuốt con khỉ lông lá.
Hóa ra con vật này được đặt tên là Tiểu Cầu, Diệp Mặc đoán những điều người đàn ông này nói là sự thật, bên ngoài sa mạc kia hẳn là có rất nhiều người đang đợi anh ta xuất hiện.
- Tôi dẫn anh tới địa bàn của tôi, anh giúp tôi làm việc, đồng thời anh cũng có tự do của mình, anh thấy thế nào?
Diệp Mặc quyết định nói ra phương án của mình. Người này nhất định là một thiên tài khoa học, không thể bỏ lỡ người tài giỏi như thế.
- Địa bàn của cậu? Cậu đảm bảo tự do cho tôi, lẽ nào cậu đảm bảo được mạng sống cho tôi? Tôi tin cậu sẽ không giết tôi, nhưng cậu có thể ngăn chặn được Bắc Sa không? Hơn nữa, cậu có biết chỉ cần tôi bước chân lên sa mạc này thì người của Bắc Sa sẽ biết ngay không?
Người đàn ông nghi ngờ nhìn Diệp Mặc.
Diệp Mặc cười nhạt một tiếng:
- Nếu tôi đã nói như thế thì tôi cũng nắm chắc. Tôi có một công ty tên là Dược phẩm Lạc Nguyệt, gần đây công ty tôi mới chuyển đến một địa điểm khác, đó là một nơi hoàn toàn độc lập, nên tôi tự lập nên một thành phố nhỏ. Nhưng hiện nay có một số kẻ muốn chiếm địa bàn của tôi, hơn nữa chúng đang rục rịch, tôi cần người hiểu biết về khoa học công nghệ mới có thể giúp được.
Nghe tới bốn chữ Dược phẩm Lạc Nguyệt, người đàn ông đột nhiên đứng bật dậy:
- Tôi đã từng nghe tên công ty này, là một công ty rất khá. Phương thức phối hợp sử dụng Mỹ Nhan Hoàn, đến tôi cũng chưa nghiên cứu được, có thể nói người nghĩ ra nó vô cùng lợi hại, là cậu sáng chế ra thuốc đó ư?
Diệp Mặc không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh ta mà tiếp tục dụ dỗ:
- Chỗ của tôi không giống với Bắc Sa, bọn họ chỉ muốn chiếm cứ toàn bộ thế giới, nhưng tôi thì chỉ muốn những người bên cạnh mình được yên tĩnh, không bị ai ức hiếp là được rồi. Tôi hi vọng tất cả những người ở chỗ của tôi đều sống yên bình hạnh phúc, không tham quan ô lại, không lũng đoạn thị trường, chỉ thế mà thôi. Bởi vậy, tôi không có tham vọng tranh bá, anh có thể an tâm về điều này.
- Công ty của cậu chuyển đến nơi nào rồi?
Người đàn ông dường như có phần dao động, anh ta không dao động vì lý tưởng của Diệp Mặc, anh ta đương nhiên cũng muốn có cuộc sống như vậy, nhưng anh ta dao động là vì Dược phẩm Lạc Nguyệt, là vì Mỹ Nhan Hoàn, đúng là rất đặc biệt!
- Một nơi ba mặt giáp biển, một mặt là rừng rậm nguyên sinh, tổng diện tích gần hai mươi nghìn ki-lô-mét vuông. Bây giờ nhân tài của tôi đang chuyển về đó, còn đang thiết kế và xây dựng thành trì mới. Vậy nên nơi của chúng tôi vẫn đang trong thế yếu, bị vây hãm. Nếu anh có thể gia nhập Lạc Nguyệt thành giúp chúng tôi thiết kế vũ khí tân tiến hơn thì tôi nghĩ tôi có thể giúp anh rời khỏi sa mạc này, và có thể đảm bảo an toàn cho anh.
Diệp Mặc không giấu diếm người đàn ông, nói thẳng tình hình ở Lạc Nguyệt thành.
Người đàn ông cười ngạo nghễ:
- Nếu nơi đó đúng như cậu nói, vậy hãy giao tôi thiết kế thành trì này, tôi khẳng định cho dù quân Mỹ có đem toàn bộ quân đội đến thì cũng chỉ hi sinh mà thôi!!!
Đã có 29 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương