Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 115: Đại đại hỏa diễm.
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Cổ Thần cách hai người phía trước hơn hai mươi trượng, căn bản không thể nhìn thấy được cảnh tượng hai người đang nhìn, thế nhưng giờ khắc này, đột nhiên nghe thấy tiếng kinh hô của bọn họ, trong lòng Cổ Thần cũng không tránh khỏi cả kinh.
Hai người chí ít cũng là cao thủ Mệnh Tuyền cảnh, nhất là vị Vu tiên sinh kia, Cổ Thần có thể cảm giác được, thực lực của hắn không hề kém hơn chính mình, rốt cuộc là cảnh tượng như thế nào mới khiến hai người khiếp sợ như vậy?
Lão giả mặc bạch sam giơ hai tay lên, chỉ về phía trước, thanh âm run rẩy:
- Này… Sao có khả năng? Thế nào có khả năng?
Vu tiên sinh dụi dụi con mắt, khiếp sợ nói:
- Điều này thực không thể, nơi đây là cấm địa Bắc Hoang, là thế giới của hàn băng, làm sao có thể xuất hiện cảnh tượng như thế này, ảo thuật, nhất định là ảo thuật! Ngươi dám khẳng định, phía trước xác thực có nơi cực âm?
Lão giả mặc bạch sam thu hồi lại hai tay run run, nói:
- Huyền Âm Bí Pháp dò xét không thể sai lầm, tuy rằng hiện tại ta không thể thi pháp, thế nhưng vì tu luyện Huyền Âm bí pháp, thân thể theo bản năng cảm ứng được nơi cực âm, ngay phía trước hơn trăm dặm, không thể sai được!
Vu tiên sinh lại hướng về phía bầu trời tham bái một cái, đồng thời niệm chú ngữ trong miệng, nói:
- Vu Thần phù hộ, nếu phía trước thực sự là nơi cực âm, vậy chúng ta tiếp tục tiến lên! Đi…
Nói xong, lại thuận thế nhấc chân lên, bước về phía trước, lão giả mặc bạch sam cắn răng, trong mắt hiện lên chút biểu tình chết cũng không sờn, bám sát phía sau.
Đôi lông mày Cổ Thần nhíu chặt lại, không biết hai người nhìn thấy cái gì, dĩ nhiên không khiếp sợ như vậy.
Cảm thấy hai người đã đi về phía trước được hai ba mươi trượng, lúc này Cổ Thần mới rời khỏi băng thạch, bước đuổi theo, đi tới chỗ hai người vừa đứng.
Dán sát vào vách băng chuyển ngoặt theo phía bắc, Cổ Thần chậm rãi vươn đầu ra, nhìn về phía trước.
Ánh mắt lướt qua vách tường băng hạp cốc cách hơn mười trượng, ánh mắt Cổ Thần trong nháy mắt rơi vào phương xa.
Một phiến đại địa màu đỏ hồng đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Cổ Thần, một đoàn lại một đoàn hỏa diễm màu đỏ, liên tục thiêu đốt không ngừng nghỉ trên mặt đất, một ngọn lại một ngọn núi trọc cao chừng trăm trượng dựng đứng lên, trên đỉnh núi đều là hỏa diễm màu đỏ thiêu đốt kịch liệt, phiến đại địa này chí ít có hơn phân nửa địa phương bị hỏa diễm đốt cháy.
Con ngươi của Cổ Thần mạnh mẽ ro rút lại, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, trong lòng mạnh mẽ chấn động, đi qua hạp cốc này, phía trước dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại đại hỏa diễm?
- Sao có khả năng?
Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, lúc này mới hiểu được vì sao vị Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam kia lại khiếp sợ như vậy!
Điều này rõ ràng không hợp với lẽ thường, quá không hợp với lẽ thường, cấm địa Bắc Hoang vốn hoàn toàn là thế giới hàn băng, vậy mà nơi này dĩ nhiên không hề có một chút hàn băng nào, trong thế giới hàn băng dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại địa bao trùm dưới hỏa diễm?
Đồng thời, lão giả mặc bạch sam kia còn nói vô cùng khẳng định, nơi cực âm ở ngay phía trước hơn trăm dặm, ở đây nào có cái gì là nơi cực âm? Quả thực là một nơi cực dương mới đúng!
“Vật cực tất phản, âm cực hóa hư…”
Trong lòng Cổ Thần lặng yên thì thầm:
“Lẽ nào, phía trước thực sự là nơi cực âm? Bởi vì không thể hóa thành thuần âm, ngược lại cực âm hóa dương, khiến nơi này biến thành một mảnh địa đại hỏa diễm?”
Cảm giác được trong lòng Cổ Thần vô cùng khiếp sợ, Hư Tử Uyên truyền âm nói:
- Sư đệ, phát sinh chuyện gì rồi?
Cổ Thần truyền âm:
- Sư tỷ, nói đến sợ là nàng không tin, tại cấm địa Bắc Hoang vốn là thế giới hàn băng, thế nhưng nơi này dĩ nhiên xuất hiện một phiến đại địa hỏa diễm, hàn băng hoàn toàn không thấy, thực sự kỳ quái!
Hư Tử Uyên cả kinh nói:
- Ta từng nghe Vô Cực sư bá nói qua, vật cực tất phản, là nơi chí hung thiên hạ, sư đệ, ngươi không nên bước tiếp nữa!
Cổ Thần truyền âm trở lại:
- Sư tỷ yên tâm, thiên hạ có thứ gì đó ta không sợ nhất chính là hỏa diễm, nơi cực âm ở ngay phía trước, trưởng lão Cực Băng Tông nhất định đã tới nơi này, thuần dương đan phương ngay trước mắt, ta sẽ không bỏ qua!
Đồng thời trong lòng Cổ Thần lặng lẽ nói:
“Không biết hỏa diễm nơi này có đủ lợi hại hay không? Chiến Thần Lệnh có thể hấp thu được hay không? Nếu Chiến Thần Lệnh có thể hấp thu , vậy chẳng phải ta có thể thu được càng nhiều chân khí thuần dương!”
Trải qua một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, trong lòng Cổ Thần không lo lắng, ngược lại còn mừng rỡ, nhìn đại đai hỏa diễm phía trước giống như nhìn một bảo tàng cực lớn.
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam đã tiến vào trong đại địa hỏa diễm rồi, tựa hồ bọn họ không xuất hiện vấn đề gì, bọn họ cố gắng tránh khỏi khu vực hỏa diễm thiêu đốt, đi về hướng đông bắc.
Trong đại đia hỏa diễm, phạm vi tầm nhìn tương đối rộng rãi, Cổ Thần không vội vã đuổi theo, đợi khi hai người đi được hơn năm mươi trượng Cổ Thần mới từ trong hạp bốc đi ra, bước vào trong đại địa hỏa diễm.
Vù…
Một bước tiến vào đại địa hỏa diễm, một cỗ nhiệt khí lập tức ập vào mặt, Cổ Thần nhíu mày nhìn, hạp cốc, ngọn núi phía sau đều là huyền băng lạnh lẽo, thế nhưng bước tới nơi này lại là thế giới hỏa diễm đỏ đậm.
Theo lý thuyết, hạp cốc, ngọn núi cách đại địa hỏa diễm gần như vậy, nhiệt khí thổi tới cũng có thể hòa tan băng tuyết mới đúng, thế nhưng Cổ Thần vừa mới tiến vào trong hạp cốc, chưa hề cảm thấy nửa điểm nóng bức nào, ngược lai vô cùng lạnh lẽo.
- Trận pháp…
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, đưa tay về phía sau, phát hiện hạp cốc chỉ cách một thước tựa hồ trở nên xa xôi giống như cuối chân trời, bàn tay Cổ Thần duỗi dài như thế nào cũng không thể tiến vào khu vực hạp cốc hàn băng.
Cổ Thần đi sâu vào trong hạp cốc hàn băng, mắt thấy hạp cốc hàn băng chỉ cách hắn không tới một thước, thế nhưng bước đi tới đâu, đại địa bên dưới tựa hồ chuyển động rút lui tới đấy, Cổ Thần đi liền mười bước, hạp cốc hàn băng chỉ cách một bước vẫn nguyên một bước, không thể quay về.
Loại trận pháp này không phải lần đầu tiên Cổ Thần gặp phải, tạo nghệ trận pháp của Cổ Thần hiện tại có thể nói đã tiến vào cảnh giới tông sư, nếu như là trước đây đối với trận pháp không gian cảm thấy kinh ngạc vạn phần, nhưng hiện tại không còn kinh ngạc nữa rồi, chỉ cần dò xét trận pháp này trong một đoạn thời gian nhất định Cổ Thần có thể thôi diễn ra nguyên lý trận pháp, thông qua phương pháp chính xác rời khỏi nơi này.
Thấy Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đã đi được hơn bảy mươi trượng, Cổ Thần không tiếp tục dừng lại, nhanh chóng bám theo hai người.
Biết được nơi này có trận pháp không gian, Cổ Thần cũng không sợ hai người bọn họ phát hiện ra, cách xa nhau hơn mười trượng sợ rằng hai người phát hiện được Cổ Thần cũng không có cách nào chạy tới trước mặt hắn.
Cổ Thần đi theo phía sau Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam, đi được hơn nghìn trượng đột nhiên một đoàn hỏa diễm phía bên phải hai người mạnh mẽ bùng lên, một đầu cự thú hỏa diễm thật lớn từ trong hỏa diễm vọt ra ngoài.
Đầu cự thú này cao năm sáu trượng, dài hơn mười trượng, toàn thân có lân giáp hỏa hồng bao phủ, nơi nơi đều là hỏa diễm đỏ sậm thiêu đốt.
Nếu như đặt cho cự thú này một cái tên, hỏa diễm thú là thích hợp nhất, vừa vặn tương ứng với hàn băng thú.
Hỏa diễm thú từ trong hỏa diễm lao ra, nhắm thẳng về phía Vu tiên sinh và lão giả bạch sam đánh tới, hai người còn không lớn bằng một một cự trảo của hỏa diễm thú, móng vuốt của hỏa diễm thú chộp tới giống như cả một ngọn núi hỏa diệm đè xuống.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 116: Máu tổ long (thượng).
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam thất kinh, theo phản ứng bản năng, hai tay hợp lại, một vòng quang tráo pháp lực sản sinh, hỏa diễm thú nhào vào cương tráo pháp lực, nhưng không thể khiến quang tráo pháp lực dao động dù chỉ một chút.
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam vui vẻ, cười lớn một tiếng:
“Nơi này dĩ nhiên không bị trói buộc pháp lực? Ha ha…”
Tại cấm địa Bắc Hoang, tu vi pháp lực vẫn luôn bị một cỗ lực lượng kỳ dị trói buộc, đã liên tục vài ngày hai người đã thành thói quen rồi, thế nên khi bước vào trong đại địa hỏa diễm, cỗ lực lượng trói buộc kia hoàn toàn biến mất, nhưng hai người vẫn không phát hiện ra.
Khong nói Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam, ngay cả Cổ Thần cũng không hề phát hiện cỗ lực lượng kỳ dị trói buộc tu vi pháp lực kia đã biến mất.
Đã có pháp lực, vậy hiển nhiên giết hỏa diễm thú dễ dàng nhiều, Vu tiên sinh đánh mạnh một chưởng, một chưởng cương đen kịt lớn trăm trượng chụp xuống, trong nháy mắt đã đánh hỏa diễm thú thành một đống cặn bã, trực tiếp miểu sát.
Một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên người Vu tiên sinh bùng lên.
Đồng thời lão giả mặc bạch sam cũng ngoại phóng tu vi, tản mát ra khí tức siêu cường.
“Vu tiên sinh dĩ nhiên là cao thủ Minh Khiếu trung kỳ đứng đầu, lão giả mặc bạch sam kia cũng là đại cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ, thực lực của hai người này quả nhiên lợi hại!”
Nhìn hai người, trong lòng Cổ Thần thầm nói.
Một cỗ thần thức cường đại trong nháy mắt từ thức hải của Vu tiên sinh tuôn ra.
Cổ Thần vừa mới nhìn thấy Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam khôi phục pháp lực liền lập tức thu liễm khí tức, trốn sau một đống đất đá nhô cao, hắn cảm giác được có một cỗ thần thức cường đại đảo qua trên người hắn, nhưng Cổ Thần không hề lộ ra nửa điểm ba động pháp lực, Vu tiên sinh không thể nào phát hiện được hắn tồn tại.
Thực lực của Cổ Thần hiện tại so với cao thủ tuyệt đỉnh Nguyên Thần hậu kỳ còn lợi hại hơn một chút, khi hắn toàn lực ẩn nấp khí tức, cho dù là cao thủ Minh Khiếu kỳ cũng khó có thể phát hiện ra.
Chốc lát sau, liền nghe được tiếng cười vui sướng của Vu tiên sinh:
- Ha ha… Nơi này dĩ nhiên có thể khôi phục tu vi pháp lực, quả nhiên là Vu Thần phù hộ, chỉ cần một thân tu vi của lão phu vẫn còn, có chỗ nào không thể đi? Ha ha ha ha…
Lão giả mặc bạch sam kia cũng vui vẻ hơn không ít, vô luận như thế nào, hiện tại bọn họ có lực lượng cường đại trong tay, mức độ nguy hiểm so với thời điểm trói buộc pháp lực lúc trước nhỏ hơn rất nhiều.
Cổ Thần cẩn thận nhìn bốn phía, tuy rằng thoạt nhìn có vẻ rất bình yên, nhưng hắn cũng không dám phớt lờ, vật cực tất phản là nơi chí hung thiên hạ, khẳng định nguy hiểm dị thường, nguy hiểm chân chính cho dù là có pháp lực trong người đi nữa cũng không chắc có thể chống đối.
Lão giả mặc bạch sam nhắm mắt ngưng thần, qua một lát mở hai mắt ra, nói:
- Vu tiên sinh, nơi cực âm cách nơi này hơn trăm dặm, ta đã vận chuyển Huyền Âm bí pháp xác định một lần nữa rồi.
- Tốt…
Vu tiên sinh gật đầu, nói:
- Chúng ta đi!
Hai người tiếp tục đi về phía đông bắc, nơi này chưa vượt qua khoảng cách nghìn dặm ngoài cấm địa chân chính, lại khôi phục tu vi pháp lực như ban đầu, lòng tin của hai người đã tăng lên rất nhiều, một đường vui cường, vẻ khẩn trương lúc trước biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cổ Thần tỉ mỉ quan sát bốn phía, chậm rãi đi theo sau hai người hơn trăm trượng, hai người đã khôi phục tu vi pháp lực, Cổ Thần cũng không dám theo dõi quá gần như lúc đầu.
Phiến đại địa hỏa diễm này, ngọn núi cao nhất cũng chỉ chừng trăm trượng, cũng không cao lắm, mà thấp một ít thì chỉ cao chừng hai ba mươi trượng, đặc điểm chung nhất giữa chúng chính là trên đỉnh núi đều có hỏa diễm màu đỏ hồng liên tục thiêu đốt ngày đêm.
Vù…
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam đến gần một đoàn hỏa diễm, từ bên trong đột nhiên truyền tới tiếng rít gào, lại có một đầu hỏa diễm thú từ bên trong hỏa diễm vọt ra.
Thực lực của Vu tiên sinh đã khôi phục, hỏa diễm thú này đối với hắn mà nói giống như con kiến hôi, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng liền lập tức phách tan hỏa diễm thú thành hư vô, miểu sát trong nháy mắt.
Mỗi khi tới gần một đoàn hỏa diễm tương đối lớn một chút, bên trong liền có một đầu hỏa diễm thú lao ra, phạm vi hỏa diễm vang lớn hỏa diễm thú bên trong nhảy ra có thân thể càng lớn, thực lực cũng càng mạnh.
Bất quá, mặc kệ là hỏa diễm thú có thực lực ra sao, đối với Vu tiên sinh mà nói, chỉ cần một chưởng là có thể nhẹ nhàng giải quyết.
Đi được hơn trăm trượng, hai người không muốn bị hỏa diễm thú trong hỏa diễm xung quanh làm phiền, vì vậy liền tung pháp bảo ra, trực tiếp điều khiển pháp bảo phi độn về phía trước.
Rất nhanh liền bay qua ngọn núi hỏa diễm cao trăm trượng phía trước, biến mất khỏi tầm nhìn của Cổ Thần.
Nguyên bản Cổ Thần đi theo phía sau hai người, khi đi ngang qua những nơi có hỏa diễm thú đều bị hai người giết chết, hiện tại hai người bọn họ phi độn trên cao, Cổ Thần lại không thể ngự không phi hành, nếu làm vậy chỉ cần Vu tiên sinh đảo thần thức qua sẽ phát hiện ra sự tồn tại của hắn.
Ở nơi này tuy rằng Cổ Thần không hề sợ hãi hai người, thế nhưng cũng không muốn hai người bọn họ biết được, vì vậy gia tăng tốc độ, từ đi bộ chuyển thành chạy rất nhanh.
Hắn có Chiến Thần Lệnh trong người, thứ không sợ nhất chính là hỏa diễm, hỏa diễm trong thiên hạ càng mạnh Cổ Thần lại càng thích, bởi vì Chiến Thần Lệnh chỉ hấp thu những loại hỏa diễm lợi hại, còn hỏa diễm bình thường căn bản khinh thường không thèm thôn phệ chuyển hóa thành chân khí thuần dương.
Tiến vào trong đại địa hỏa diễm, mặc dù Chiến Thần Lệnh có chút phản ứng ấm áp, thế nhưng còn xa mới tới mức độ lay độn như hai lần hấp thu hỏa diễm lúc trước, hiển nhiên những hỏa diễm thiêu đốt trước mắt này đối với Chiến Thần Lệnh mà nói đều quá mức bình thường, ngay cả hứng thú để thôn phệ cũng không có.
Công kích của hỏa diễm thú đối với Cổ Thần hoàn toàn không tạo thành bất cứ nguy hiểm nào, Bàn Long Sát Thần thương nhẹ nhàng đâm một cái, tại thời điểm công kích, Cổ Thần đột nhiên sử dụng một chút pháp lực, trong nháy mắt liền có thể miểu sát hỏa diễm thú.
Cổ Thần một đường chạy trốn, hỏa diễm thú căn bản không thể ngăn cản được trong thời gian chốc lát.
Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam tuy rằng ngự khí phi hành trên cao, nhưng cũng không dám phi hành quá nhanh, tuy rằng bọn họ đã khôi phục pháp lực, nhưng nơi này dù sao cũng là cấm địa Bắc Hoang, hai người vẫn duy trì tâm lý cẩn thận.
Cổ Thần toàn lực chạy bộ, tốc độ không hề thua kém bao nhiêu so với hai người phi độn.
Rất nhanh Cổ Thần đã vượt qua ngọn núi hỏa diễm chắn đường phía trước.
Cổ Thần một đường chạy nhanh, đột nhiên có hỏa diễm thú nhảy ra, bị Cổ Thần một thương đâm chết, cách hai người Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam mấy trăm trượng, sau nửa giờ đã đi được khoảng cách bốn mươi dặm.
Cổ Thần đột nhiên dừng chạy tới, Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam lại xuất hiện trong tầm nhìn của Cổ thần, bọn họ đã hạ xuống mặt đất, phía trước xuất hiện một hồ nước phương viên ước chừng trăm trượng chặn lối đi của hai người.
Nước trong hồ đều là dung nham nóng chảy đỏ rực như máu, liên tục nổi lên bọt khí, một cỗ khí tức cực kỳ nóng bỏng từ trong hồ tỏa khắp bốn phía.
Hai bên cạnh hồ nước đều là hỏa diễm đỏ đậm thiêu đốt cháy cao tới mấy trăm trượng, giống như là biển lửa lan tràn tới phương xa, so với ngọn núi hỏa diễm còn cao hơn.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 4: Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 116: Máu tổ long (hạ).
Nhóm dịch: Dungnhi
Share by MTQ - 4vn.eu
Bên kia hồ nước, đại khái khoảng cách chừng trăm trượng có một ngọn núi, liên miên kéo dài ngút tầm mắt.
Nếu như muốn tiếp tục đi về phía trước hiển nhiên phải vượt qua hồ nước này mới được, nhưng Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam nhìn ra được hồ nước này không giống bình thường, cũng không vội vã trực tiếp bay qua trên bầu trời, mà lặng yên đứng trước hồ dò xét.
Cổ thần trốn sau một khối đá lớn cách chừng trăm thượng, thân ảnh của hai người thu hết vào trong mắt.
- Ta cảm giác được khí tức cực dương, hồ nước phía trước không đơn giản!
Thanh âm của Vu tiên sinh chậm rãi vang lên.
- Chúng ta làm sao bây giờ? Trái phải đều là biển lửa khắp bầu trời, chỉ có bầu trời hồ nước này mới có thể thông qua!
Lão giả mặc bạch sam hỏi.
Qua một lát, Vu tiên sinh không nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào, nói:
- Lấy cương khí pháp lực hộ thể, chúng ta rất nhanh có thể qua được bầu trời hồ nước này.
Lão giả mặc bạch sam gật đầu, hai người lập tức phóng ra pháp bảo, đứng trên pháp bảo, bên ngoài xuất hiện một cương tráo pháp lực, sau đó hai người giống như mũi tên rời khỏi dây cung, mạnh mẽ phi độn thẳng về phía trước.
Vừa mới vào bầu trời hồ nước, đột nhiên một đoàn hỏa diễm đỏ tươi giống như tiên huyết từ trong hồ nước tràn ngập dung nham nóng chảy phun mạnh lên cao.
Trong sát na, cỗ hỏa diễm màu máu đỏ này bao phủ toàn bộ bầu trời hồ nước, đồng thời bao phủ cả Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam bên trong.
Chính vào lúc này, Chiến Thần Lệnh trước ngực Cổ Thần đột nhiên run lên, tựa hồ phát ra tiếng hô reo vui vẻ.
Cổ Thần vui vẻ, Chiến Thần Lệnh có thể hấp thu được đoàn hỏa diễm đỏ tươi như máu này.
- A…
Cùng lúc đó, một tiếng kêu thê lương thảm thiết từ trên bầu trời hồ nước dung nham đỏ như máu truyền đi.
Hỏa diễm đỏ tươi như máu trong nháy mắt biến mất, một bóng người màu trắng từ trên không trung rơi thẳng xuống, lọt vào trong hồ nước tràn đầy dung nham nóng chảy, một cỗ khói xanh bốc lên, trong nháy mắt thân thể lão giả mặc bạch sam bị đốt cháy thành hư vô.
Thân ảnh Vu tiên sinh cực nhanh vọt qua bầu trời hồ nước, cuối cùng cũng hạ xuống đầu bên kia, thân ảnh lung lay sắp đổ, phụt một tiếng vang lên, phun ra một ngụm máu tươi lớn, hiển nhiên bị thụ thương không nhẹ.
Hỏa diễm đỏ tươi như máu dĩ nhiên lợi hại tới mức này, trong thời gian nháy mắt liền khiến một vị cao thủ Đoạt Xá hậu kỳ mất mạng, cũng khiến một vị cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu phải trọng thương.
Cổ Thần còn đang cách hồ nước chừng trăm trượng, trong lúc điện quang đá lửa đối với tình huống tại hồ nước không biết bao nhiêu, chỉ nhìn thấy cảnh tượng xuất hiện trong không trung, trong nháy mắt lão giả mặc bạch sam bị mất mạng, tuy rằng chuyện xảy ra cực kỳ bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu của Cổ Thần.
Vượt qua được hồ nước dung nham đỏ tươi như máu, Vu tiên sinh quay lên bầu trời cúi đầu, trong miệng lại “kỷ lý cô lỗ” niệm chú, kéo theo thân thể lung lay sắp đổ, tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã vượt qua một gò đất khá cao, biến mất khỏi tầm nhìn của Cổ Thần.
Cổ Thần từ sau khối đá lớn bước ra, đi tới bên cạnh hồ nước.
Nhìn thấy dòng dung nham đỏ tươi như máu, trong mắt Cổ Thần hoảng hốt, kinh hãi lớn tiếng nói:
- Máu tổ long, dĩ nhiên là máu tổ long?
Dung nham đỏ tươi như máu trong hồ nước này dĩ nhiên chính là máu tổ long?
Cổ Thần tu luyện Nghịch Mệnh Hóa Long quyết, đối với long tộc tương đối hiểu rõ, lúc Ngô Tinh dạy hắn đã giảng giải sơ qua về tổ long thái cổ, máu tươi của tổ long thái cổ giống như dung nham, so với dòng dung nham trong hồ nước trước mắt cực kỳ giống nhau.
Huống hồ Cổ Thần đã từ Cự Linh Môn lấy được một môn thần thông Thiên Nhãn Kham Linh thuật, hai năm trở lại đây tuy rằng Cổ Thần không chuyên tu luyện Thiên Nhãn Kham Linh thuật, nhưng cũng coi như có chút xem qua, trong Thiên Nhãn Kham Linh thuật có ghi chép lại một ít địa thế liên quan tới máu tổ long, tự nhiên có tin tức khá rõ ràng về máu tổ long, dạy người tu luyện làm sao nhận rõ.
Vì vậy Cổ Thần liếc mắt liền nhìn ra được, dòng dung nham trong hồ nước này chính là máu tổ long.
Máu tươi của tổ long thái cổ a! Đây là máu của tổ long thái cổ chân chính, mà không phải là tổ long chi hồn ẩn chứa trong tiên bảo vô thương Tổ Long Ấn trên tay Ngô Tinh trước kia a!
- Chân Long khái huyết, chân long khái huyết (chân long phun ra máu)…
Trong mắt Cổ Thần tràn đầy khiếp sợ, thì thào trong miệng:
- Thiên hạ thực sự có nơi đại hung này? Lẽ nào thực sự có tổ long thái cổ chết ở đây?
Ánh mắt của Cổ Thần chuyển hướng phương xa, dãy núi liên miên cao hơn trăm trượng phía trước hồ nước, lại thoáng suy nghĩ tới cái gì đó, một lần nữa quan sát cẩn thận, Cổ Thần tỉ mỉ đảo qua từng vết tích nhỏ nhất của dãy núi liên miên kia, càng lúc càng cảm thấy kia là một đầu rồng bị chặt xuống.
Cổ Thần tung pháp bảo, phi độn lên không trung, mười trượng… Hai mươi trượng… Năm mươi trượng…
Theo Cổ Thần càng bay lên cao hơn, có thể nhìn thấy càng xa phía sau dãy núi liên miên kia, từ góc độ rất lớn quan sát, hình dạng của dãy núi phía trước cũng càng lúc càng rõ ràng.
Đợi khi Cổ Thần bay được hơn trăm trượng đã có thể hoàn toàn nhìn thấy hình dạng của dãy núi, đây chính là một đầu rồng thật lớn, nằm thẳng dưới đất, nhắm chặt hai con mắt, tử khí trầm lặng.
Một tổ long thái cổ vẫn lạc ở nơi này, phun ra một ngụm máu tươi liền biến thành một hồ nước dung nham rộng trăm trượng.
Trách không được hỏa diễm trong hồ nước lại lợi hại tới như vậy, tổ long thái cổ trời sinh có thần thông vô thượng, là tồn tại siêu việt Độ Hư cảnh, tại thời đại thái cổ, là một trong những đối tượng tu sĩ nhân tộc mô phỏng tu luyện theo, so với thần linh không khác biệt nhiều!
Nghịch Mệnh Hóa Long quyết cũng chính là mô phỏng theo tổ long thái cổ mà sáng tạo thành bí pháp vô thượng, mà một đầu tổ long thái cổ vẫn lạc nơi đây, trong lòng Cổ Thần làm sao không khiếp sợ?
Tổ long thái cổ, đây là sinh linh chỉ xuất hiện tại thời đại thái cổ, cách thời đại ngày nay chí ít cũng hơn mười vạn năm, có thể thấy được xa xưa như thế nào.
Trải qua vô số năm tháng, thân thể tổ long thái cổ bất diệt, hóa thành một ngọn núi, vĩnh viễn tồn tại trên đại địa, phun ra một ngụm máu tươi hình thành hồ nước, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu, thực lực của tổ long thái cổ trước khi chết thực sự kinh khủng tới mức không dám tưởng tượng.
Cổ Thần muốn bay càng cao hơn một chút để có thể thấy được khoảng cách càng xa hơn, thế nhưng Cổ Thần bay lên một lúc mới phát hiện, vô luận hắn phi độn lên cao như thế nào đi nữa, độ cao cách mặt đất hắn có thể bay được tối đa chỉ đạt tới một trăm hai chín trượng, cũng giống như chỉ cách hạp cốc hàn băng lúc trước một bước, nhưng vĩnh viễn không thể nào vượt qua được.
Không chỉ là mặt đất, ngay cả không trung cũng bị lực lượng trận pháp này bao phủ.
Nếu như có thể bay lên cao mấy nghìn trượng có thể hoàn toàn thu vào trong mắt toàn bộ địa hình phương viên nghìn dặm xung quanh, như vậy nguy hiểm trong cấm địa sẽ lại một lần nữa giảm xuống không chỉ một nửa.
Đáng tiếc, tiến vào trong cấm địa bị trói buộc tu vi pháp lực, tới nơi này tuy rằng có thể khôi phục được pháp lực như bình thường, thế nhưng lại bị lực lượng trận pháp bảo phủ, muốn bay lên cao quan sát địa hình xung quanh cũng không có khả năng.
Cổ Thần hạ xuống dưới mặt đất, nhìn máu tổ long thái cổ phía trước biến thành hồ nước, bàn tay đưa vào ngực, lấy Chiến Thần Lệnh ra ngoài.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Chiến Thần Lệnh tựa hồ vang lên một tiếng reo vui, đối với hoàn cảnh nơi đây tựa hồ vô cùng thỏa mãn, phát ra một cỗ cảm giác ấm áp.
Cổ Thần biết, đây là thời phản ứng của Chiến Thần Lệnh tại thời điểm có hỏa diễm có thể hấp thu ngay phụ cận.
Cổ Thần nhìn hồ nước phía trước, phóng ra một kiện pháp bảo, ngự khí hướng về phía bầu trời hồ nước bay đi.
Ào…
Vừa mới bay vào phạm vi bầu trời hồ nước, máu tổ long trong hồ nước chấn động kịch liệt, lập tức một đoàn hỏa diễm đỏ tươi giống như máu từ dưới hồ nước phun trào, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ bầu trời hồ nước.
Cổ Thần có thể cảm giác rất rõ ràng, Chiến Thần Lệnh trong tay chấn động, như phát ra tiếng reo hò vui sướng, hỏa diễm đỏ tươi bao phủ bên ngoài cơ thể Cổ Thần một thước liền không thể tiến thêm, hóa thành một tia lửa bị Chiến Thần Lệnh hút vào trong.
Cổ Thần vui vẻ, quả nhiên hỏa diễm đỏ tươi này không phải chuyện đùa, Chiến Thần Lệnh có thể thôn phệ.
Bất quá đoàn hỏa diễm đỏ tươi này tựa hồ giống như có ý thức tự chủ, bị Chiến Thần Lệnh thôn phệ, trong sát na toàn bộ hỏa diễm đều ào ào rút lui trở lại hồ nước, biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Thế nhưng không hề thiếu hỏa diễm bị Chiến Thần Lệnh giữ lại, toàn bộ đều bị hấp thu vào trong lệnh bài, đồng thời một cỗ chân khí thuần dương từ trong Chiến Thần Lệnh dũng mãnh truyền vào trong cơ thể Cổ Thần.
Nguyên bản chân khí thuần dương bị Cổ Thần sử dụng nhiều lần đã tiêu hao không ít, lần này lại có chân khí thuần dương mới bổ xung, chân khí thuần dương trong cơ thể Cổ Thần lập tức tăng mạnh, thực lực theo đó dâng lên.
Cổ Thần cầm Chiến Thần Lệnh đứng giữa bầu trời hồ nước một hồi, máu tổ long không còn phóng ra hỏa diễm màu máu tươi giống như trước.
Cổ Thần thầm than thở đáng tiếc, nếu như có thể hấp thu toàn bộ đoàn hỏa diễm kia, khẳng định có thể giúp tu vi pháp lực của hắn đề cao không ít. Bất đắc dĩ, Cổ Thần chỉ đành phi độn về phía trước, hạ xuống đầu bên kia.
Thu được khá nhiều chân khí thuần dương, tâm tình của Cổ Thần cũng tốt hơn không ít, tiến vào trong cấm địa Bắc Hoang đã hơn mười ngày rồi vẫn không có kết quả gì, hiện tại không chỉ tìm được đầu mối hướng đi của vị trưởng lão Cực Băng Tông kia, đồng thời còn hấp thu được không ít chân khí thuần dương, trong lòng Cổ Thần làm sao không vui sướng.
Hỏa diễm lợi hại đối với tu sĩ khác mà nói là sát chiêu trí mạng, thế nhưng đối với Cổ Thần cầm Chiến Thần Lệnh trong tay mà nói, hỏa diễm lợi hại chính là nguyên liệu tốt nhất để sản sinh chân khí thuần dương.
Hỏa diễm càng nhiều càng tốt, càng lợi hại càng tốt! Trong lòng Cổ Thần cầu xin như vậy/
Nếu là Vu tiên sinh và lão giả mặc bạch sam biết được Cổ Thần đứng trong phạm vi đại địa hỏa diễm này dĩ nhiên xuất hiện suy nghĩ như vậy khẳng định sẽ xấu hổ trực tiếp tìm một cái động bên cạnh chui vào trong không dám ra ngoài.
Sát chiêu lớn nhất nơi này chính là hỏa diễm, nhưng đối với Cổ Thần mà nói quả thực chính là cá vào biển rộng, nào còn có nguy hiểm gì đáng nói.
Tuy nói như vây, nhưng Cổ Thần cũng không hề coi thường, hỏa diễm không sợ, nhưng trận pháp nơi này rất kỳ quái, từ hạp cốc hàn băng vừa rồi tới hồ nước này đại khái phạm vi khoảng bốn mươi dặm, dĩ nhiên toàn bộ đều bị trận pháp này bao phủ bên trong, có thể thấy được trận pháp này không phải chuyện đùa.
Phạm vi trận pháp càng lớn, trận pháp càng lợi hại, đại đa số các tình huống đều có quan hệ trực tiếp với nhau, tuy rằng cũng có không ít trận pháp phạm vi nhỏ uy lực lợi hại dị thường, thế nhưng trận pháp phạm vi lớn, uy lực tuyệt đối không có khả năng thấp.
Hiện tại Cổ Thần đã vượt qua hơn bốn mươi dặm, phía trước vẫn không thấy đầu cùng, phạm vi trận pháp này vô cùng không nhỏ, cho dù là tạo nghệ trận pháp của Cổ Thần đã đạt tới trình độ tông sư cũng không dám coi thường.
Phía trước là một ngọn lại một ngọn núi cao chừng trăm trượng, trên đỉnh phun hỏa diễm nóng cháy, mỗi một ngọn núi đều tồn tại độc lập với nhau, chỉ duy nhất hơn một trăm trượng phía trước, thi thể của tổ long thái cổ hóa thành một dãy núi liên miên không ngớt đi thẳng về phương xa.
Cổ Thần từng nhìn thấy qua thân thể của tổ long thái cổ trên Tổ Long Ấn, một tổ long thái cổ sợ rằng chí ít dài tới vạn trượng, nói cách khác, dãy núi do thi thể tổ long thái cổ biến thành này chí ít cũng dài tới sáu mươi dặm, quả thực vô cùng dọa người.
Bay lên không trung, tối đa chỉ bay được một trăm hai mươi chín trượng, các phương hướng đều có ngọn núi thiêu đốt hỏa diễm ngăn cản tầm nhìn, Cổ Thần hoàn toàn không thể nhìn được khoảng cách quá xa.
Biển lửa hai bên hồ nước liên miên không dứt cao chừng trăm trượng, dài tới mấy trăm trượng, tiếp tục kéo dài tận chân trời, nhìn không thấy đầu cùng.
Cổ Thần cất Chiến Thần Lệnh vào trong lồng ngực, tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã tới trước mặt đầu thái cổ tổ long, cái đầu này thực sự vô cùng to lớn, hiện tại dán sát dưới đất cũng cao tới trăm trượng, chiều rộng trái phải cũng là trăm trượng, Cổ Thần đứng gần hoàn toàn nhìn không thấy bóng dáng đầu rồng, chỉ thấy phía trước là một ngọn núi thiêu đốt hỏa diễm nóng bỏng.
Căn cứ vào lời nói của lão giả mặc bạch sam, tiếp tục đi về phía trước chừng sáu bảy mươi dặm là có thể tới nơi cực âm, như vậy chính là chỗ đuôi của tổ long thái cổ này rồi.
Cổ Thần đi sát biên giới dãy núi, tiếp tục hướng về phía trước, mới đi được trên dưới mười bước, đột nhiên không khí cấp bách chấn động, một cỗ lực hấp dẫn vô cùng cường đại từ phương xa đột nhiên truyền tới.
Cổ Thần cảm giác tựa hồ có một bàn tay khổng lồ đột nhiên bắt lấy hắn, để hắn không thể nhúc nhích, không thể phản kháng, ngay sau đó tiếng gió thổi vù vù bên tai, vô số núi non trùng điệp chạy về phía sau, Cổ Thần đã bị cỗ lực hút kia mạnh mẽ kéo đi.
Cổ Thần chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên, trong thời gian nháy mắt thân thể đã một lần nữa dừng lại, thế nhưng cảnh tượng bốn phía đã hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt vừa rồi không biết bị cỗ lực hút cường đại kia kéo đi khoảng cách bao xa?
Trong lòng Cổ Thần cả kinh, không phải là trực tiếp kéo qua nghìn dặm bên ngoài cấm địa chân chính đấy chứ?
Bất quá rất nhanh Cổ Thần liền ổn đinh tâm thần, hắn vừa mới đứng vững liền lập tức có một đoàn hỏa diễm màu đỏ phô thiên cái địa ập về phía hắn, trong nháy mắt liền bao phủ xung quanh.
Trước ngực Cổ Thần nóng lên, Chiến Thần Lệnh trong nháy mắt rung động, cỗ hỏa diễm kia bị Chiến Thần Lệnh thôn phệ, hóa thành chân khí thuần dương, chậm rãi truyền vào trong cơ thể Cổ Thần.
Rất nhanh đoàn hỏa diễm này tan đi, Cổ Thần không chút thương tổn, thực lực càng tăng lên, một người toàn thân bao phủ dưới lớp hắc bào, nhìn không thấy khuôn mặt xuất hiện ngay trước mắt Cổ Thần, chính là Vu tiên sinh.
Chỉ là lúc này Vu tiên sinh đã nửa chết nửa sống, hắc bào trên người đã bị thiêu đốt tạo thành mấy lỗ thủng lớn, xụi lơ trên mặt đất, tựa hồ như toàn thân không chút khí lực.
Vu tiên sinh cũng bị lực hút cường đại kia kéo tới tận nơi này, tại lúc bay qua hồ nước tràn đầy máu tổ long vừa rồi bản thân hắn đã bị thương không nhẹ, tiếp tục bị hút tới đây, một đoàn hỏa diễm cực kỳ lợi hại ập tới thiêu đốt, cho dù hắn có là cao thủ Minh Khiếu kỳ đứng đầu cũng bị thiêu đốt thành nửa sống nửa chết, một cái mệnh đã mấy đi chín thành, nếu không có tiên đan diệu dược cứu chữa nhất định không sống qua được vài ngày.
Cổ Thần xuất hiện khiến Vu tiên sinh nguyên bản lười mở con mắt, ngồi một chỗ chờ đợi cái chết tới, đột nhiên mở hai mắt ra, nhìn thấy Cổ Thần, thân thể trọng thương không chịu nổi mạnh mẽ run lên, trong mắt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi, kinh hô:
- Sao có khả năng? Ngươi sao có khả năng tới nơi này?
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Vì sao ta lại không có khả năng tới nơi này?
Cổ Thần mỉm cười, nhưng ánh mắt không nhìn về phía Vu tiên sinh mà quan sát bốn phía.
Tầm nhìn nơi này vô cùng rộng rãi, hiện tại Cổ Thần mới phát hiện ra địa thế nơi này cực cao, xa xa hai bên trái phải có mấy ngọn núi thiêu đốt hỏa diễm, nhưng đều ở dưới chân Cổ Thần.
Mặt đất dưới chân vô cùng rộng rãi, không giống như là đỉnh một ngọn núi, Cổ Thần xoay người nhìn lại, phía sau có một dãy núi, từ dưới chân đại đại vươn dài, kéo ngút tầm mắt, dãy núi này có chút uốn lượn, nhưng thủy chung hướng về một phương hướng, mơ hồ giống như thân rồng.
Trong lòng Cổ Thần khẽ động, chẳng lẽ nơi này chính là đuôi tổ long thái cổ?
Nghĩ như vậy, cảnh tượng trong đầu Cổ Thần trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn, hắn nguyên bản đang đứng tại vị trí đầu rồng, đột nhiên bị một cỗ lực hút cường đại kéo tới tận đuôi rồng, mà vừa rồi từ phương hướng đầu rồng tới đây.
Cổ Thần nói:
- Nơi này… Đây là nơi cực âm sao?
Vu tiên sinh khiếp sợ trừng lớn hai con mắt, trong mắt không thể tưởng tượng, run rẩy giơ lên một cánh tay, chỉ vào Cổ Thần nói:
- Không có khả năng… Cổ Sát Thần, cho dù là ta tới đây cũng cửu tử nhất sinh, ngươi thế nào không hề thụ thương, ngươi sao có khả năng tới được nơi này?
Không bị trực tiếp hút qua nghìn dặm ngoài cấm địa chân chính, ngược lại tới nơi cực âm, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, xoay người nhìn Vu tiên sinh nói:
- Ta cũng tới tìm nơi cực âm, đi theo phía sau các ngươi, đã một ngày một đêm rồi, đáng tiếc các ngươi không hề phát hiện ra, ta phải đa tạ các ngươi, không có các ngươi dẫn đường phía trước, ta cũng không có khả năng tìm được nơi cực âm, vô cùng đa tạ!
- Ngươi không có khả năng sống được, không có khả năng…
Vu tiên sinh trừng lớn con mắt nhìn Cổ Thần, thế nào cũng không thể tin, hắn là một cao thủ Minh Khiếu trung kỳ đứng đầu, tới nơi này hầu như chín phần chết một phần sống, Cổ Thần bất quá chỉ có tu vi Đoạt Xá sơ kỳ, hẳn là sớm vẫn lạc mới đúng.
- Đối với Cổ Thần ta mà nói, tất cả đều có thể…
Cổ Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn về bốn phía, trong ánh mắt lộ một tia kinh hãi.
Chỉ thấy cách hai bên không xa khối đất dưới chân cũng có hai dãy núi, thân hướng về phương xa, một dãy núi chính là thi thể tổ long thái cổ, như vậy…
- Cửu long khái huyết? Nơi chí hung thiên hạ? Người tiến vào phải chết?
Cổ Thần đột nhiên nhớ tới cái gì, thất kinh.
Cửu long khát huyết? Nơi chí hung thiên hạ? Người tiến vào phải chết!!!
Những lời này chi chép tại trang cuối cùng trong Thiên Nhãn Kham Linh thuật.
Chân long khái huyết, chỗ tổ long thái cổ vẫn lạc đã là nơi đại hung, mà cửu long khái huyết chính là chín đầu tổ long thái cổ đồng thời vẫn lạc một chỗ, là hung trong hung, nơi chí hung trong thiên hạ.
Thiên Nhãn Kham Linh thuật không biết là người phương nào sáng tạo ra, tuy nói niên đại rất cổ, nhưng cuối cùng của bản Thiên Nhãn Kham Linh thuật này vẫn lưu lại một ít ghi chép “cửu long khái huyết, người tiến vào hẳn phải chết”, có thể thấy được nơi cửu long khái huyết đích xác nguy hiểm tới cực điểm.
Tổ long thái cổ tại thời đại thái cổ có thể nói là oai phong một cõi, trời sinh có thần thông vô thượng, có thể tranh phong với thần linh, sẽ không vô duyên vô cớ vẫn lạc, mà không phải là một đầu vẫn lạc, rất có thể là bị người khác đánh chết.
Tổ long thái cổ, tu vi thông thiên, vẫn lạc một đầu đã là việc cực kỳ khó khăn, muốn để chín đầu tổ long thái cổ đồng thời vẫn lạc một chỗ, độ khó quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Cửu long khái huyết là nơi chí hung thiên hạ, người vào hẳn phải chết, không thể phá giải!
Cửu long củng châu là nơi chí phúc thiên hạ, chín dãy núi hình đầu rồng tụ tập một chỗ, bảo vệ xung quanh “châu” chính giữa, dãy núi Cửu Long nơi Cự Linh Môn tọa lạc chính là địa hình cửu long củng châu, mộ trùng của Hiên Viên đại đế kiến tạo bên dưới địa hình cửu long củng châu này.
Cửu long khái huyết, vừa vặn tương phản với cửu long củng châu, tuy rằng bộ dáng không khác biệt nhiều so với cửu long củng châu, nhưng không phải “củng” hoặc “hợp”, mà là “lạp” hoặc “phân”! Bên ngoài đầu rồng, đuôi rồng ở bên trong, khiến phúc khí, vận khí, lộc khí… Đều tán hết ra ngoài, chỉ còn lại tà khí, ác khí, hối khí…, là nơi chí hung thiên hạ.
Chỗ cửu long củng châu, đại đa số đều bị các vị đại năng, đại đế dùng để xây dựng mộ trủng, sau khi tử long có phúc lộc làm bạn, có thể khiến mệnh số kiếp sau tốt hơn.
Chỗ cửu long khái huyết lại là nơi chí hung, trấn áp đại ác, đại tà, hoàn toàn phong ấn phúc, vận, lộc, chỉ có tà, ác, hối làm bạn, kiếp này kiếp sau, vĩnh viễn không thể xoay người.
- Nếu nơi này thực sự là cửu long củng châu, vậy…
Trong lòng Cổ Thần chấn động, thì thầm nói:
- Vậy lần này đúng là phải tới quỷ môn quan rồi!
- Cửu long củng châu? Địa phương phải chết? Ngươi nói cái gì? Cái gì là cửu long khái huyết?
Thấy sắc mặt Cổ Thần đại biến, Vu tiên sinh khẩn trương hỏi.
Tuy rằng hắn đã hấp hối, thế nhưng chung quy vẫn ôm lòng may mắn, nhìn bộ đáng của Cổ Thần, tựa hồ thực sự lâm vào nguy hiểm, trong lòng lại bối rối.
Cổ Thần không để ý tới Vu tiên sinh, Thiểm Thiên Phong Dực mở ra, bay lên không trung.
Năm mươi trượng… Một trăm trượng… Hai trăm trượng…
Nơi này thuộc về nơi cực âm, Cổ Thần bay lên trên không trung dĩ nhiên không hề bị hạn chế, đủ bay lên cao hơn ba trăm trượng mới xuất hiện ảnh hưởng của trận pháp.
Thế nhưng, ngọn núi hỏa diễm xung quanh, cao nhất cũng chỉ hơn trăm trượng, Cổ Thân bay lên cao hơn ba trăm trượng có thể nhìn thấy mấy trăm trượng xa xa, lúc này, tất cả địa hình bốn phía đều bị Cổ Thần thu thập vào trong mắt, thần tình càng thêm trịnh trọng.
Dưới chân hắn là nơi cực âm, đại khái phương viên chừng trăm dặm, chia làm hai bộ phận, bên ngoài phạm vi ba mươi dặm là đại địa thiêu đốt hỏa diễm, bên trong chừng hai mươi dặm lại là một mảnh hàn băng, có một thâm uyên hàn băng cực lớn, chừng phương viên mười dặm, sâu không thấy đáy.
Ánh mắt Cổ Thần không hề bị nơi cực âm phương viên trăm dặm hấp dẫn, mà là chín sơn mạch xung quanh nơi cực âm.
Đúng vậy, không nhiều không ít, vừa vặn chín dãy núi, vây quanh bên ngoài nơi cực âm, mỗi cách hơn ba mươi dặm lại có một dãy núi, thông về phương xa, dài tới vạn trượng.
Mỗi một dãy núi đều giống như tổ long nằm ngang, không phải chín thi thể tổ long thái cổ thì còn là cái gì?
Mỗi một đầu cùng dãy núi đều có một hồ nước rộng chừng trăm trượng, trong hồ nước chính là máu tươi giống như dung nham nóng chảy, cũng là máu tổ long.
Tuy rằng trong lòng sớm có dự liệu, nhưng lúc này thu toàn bộ cảnh tượng vào trong mắt, sắc mặt Cổ Thần vẫn không tránh khỏi biến đổi.
Cửu long khái huyết, thực sự là nơi cửu long khái huyết!
Nơi này còn chưa chân chính tiến vào cấm địa, dĩ nhiên xuất hiện nơi chí hung cấp độ cửu long khái huyết? Cấm địa Bắc Hoang này quả nhiên nguy hiểm dị thường, cho dù là rìa ngoài cũng không thể coi thường.
Theo như ghi chép trong Thiên Nhãn Kham Linh thuật, tổ long thái cổ có thần thông vô thượng, tiên vương bình thường cũng không phải là đối thủ, đánh chết một đầu tổ long thái cổ cực kỳ khó khăn, đồng thời đánh chết chín đầu tổ long thái cổ càng là trước nay chưa từng có.
Vì vậy địa hình cửu long khái huyết, cho dù thế gian có cũng vô cùng hiếm thấy, cửu long khái huyết chỉ tồn tại trong truyền thuyết, thế gian có loại địa phương chí hung như thế này hay không đều là điều không ai biết!
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế