Ở bên trong ánh mắt mọi người, Bùi Ngữ Yên cùng Trần Thanh Đế giống như là đang nói với nhau, nhưng bọn hắn cái gì cũng không nghe thấy.
- Nếu như nhớ lại, ta sợ ta sẽ giết ngươi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Sự tình tiểu muội của ta, nếu như ngươi không thể cho ta một đáp án thoả mãn, để cho ta biết rõ, ngươi cùng người Hướng gia là cùng một guộc, ta cũng sẽ giết ngươi.
- Sự tình tiểu muội, đã chạm vào Nghịch Lân của ta.
Trong con ngươi của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Người chạm đến, chết, vô luận là ai.
- Ngươi nhẫn tâm như vậy, đối với ta như vậy sao?
Nước mắt trong hai tròng mắt của Bùi Ngữ Yên, yên lặng chảy ra.
- Nhẫn tâm?
Trần Thanh Đế tiến lên một bước, hai tay nắm lấy bả vai của Bùi Ngữ Yên, ngưng mắt nhìn Bùi Ngữ Yên, thấp giọng nói ra:
- Ta rất cảm động, nhưng mà, ta lại bởi vì ngươi mới cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ.
- Ngươi bây giờ, với ta mà nói, quá nguy hiểm.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, ở thời điểm tất cả mọi người cho rằng sẽ hôn Bùi Ngữ Yên, hắn lại quay đầu đi ra ngoài.
Những nơi Trần Thanh Đế đi qua, có một loại lực lượng vô hình đẩy bầy người ra, sau đó, chậm rãi rời khỏi đại lễ đường.
Bùi Ngữ Yên ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ, nước mắt trong hai tròng mắt như suối tuôn ra, ngăn không được chảy xuống.
- Ngươi là vì ta, cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, hiện tại ta đây, đối với ngươi mà nói, quá nguy hiểm?
Sắc mặt Bùi Ngữ Yên, lập tức trở nên trắng bệch:
- Đúng vậy a, là vì ta.
Đã đi ra đại lễ đường, Trần Thanh Đế hít sâu một hơi, nói không cảm động, đây tuyệt đối là gạt người. Bất quá, hắn cũng không dám đi cảm động.
Trần đại thiếu trước kia cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, hơn nữa Trần Thanh Đế từ trong miệng Viên Cầu, được đến vài sự tình có quan hệ tới Bùi Ngữ Yên, hắn biết rõ, Bùi Ngữ Yên tổn thương Trần đại thiếu rất sâu, rất sâu.
Về phần tại sao phải mạnh mẽ xóa bỏ trí nhớ, Trần Thanh Đế không biết, nhưng hắn vẫn biết rõ, hiện tại Bùi Ngữ Yên, đối với hắn mà nói, thật sự là quá nguy hiểm.
Quyết không thể dựa vào quá thân cận.
- Lý Vưu, nói cho bọn người Chu Trướng, ta có việc ly khai một hồi, về phần chúc mừng, bảo bọn hắn đi trước.
Trần Thanh Đế nhìn hư không nói ra.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Từ trong đêm tối, truyền đến thanh âm của Lý Vưu.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, giống như U Linh lặng yên rời khỏi Trung Y Học Viện, rất nhanh chạy vội về Giang Sơn Ngự Cảnh.
- Trần đại thiếu!
Trong sân biệt thự, Thiết Nam nằm trên mặt đất không ngừng thở hổn hển, đột nhiên đứng lên, tuy hiện tại nàng rất mệt, nhưng lại kiên định đứng đấy như cũ.
Mặc dù nói, hai chân của nàng, đều đang run rẩy, quần áo cũng bị mồ hôi thẩm thấu.
- Trong vòng 3 ngày, điều tra ra người Thượng Quan gia cùng Hướng gia ở địa phương nào cho ta.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lạnh giọng nói ra:
- Mỗi ngày huấn luyện, cũng phải hoàn thành.
Thượng Quan gia cùng Hướng gia, ở HongKong chính là hai siêu cấp đại gia tộc, bọn hắn đi vào nội địa, đương nhiên sẽ không trốn trốn tránh tránh.
Muốn điều tra tung tích của bọn hắn, chỉ cần hơi chút chú ý, rất dễ dàng là có thể tìm ra.
Cũng chính bởi vì như thế, Trần Thanh Đế mới bảo Thiết Nam. Ở trên cơ sở hoàn thành huấn luyện, trong vòng 3 ngày, điều tra ra Thượng Quan gia cùng Hướng gia ở địa phương nào.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Thiết Nam nghiêm sắc mặt, kiên định nói.
- Đi theo ta.
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, đi vào trong biệt thự, cuối cùng, đi tới trong phòng của hắn, Thiết Nam theo sát phía sau, cũng đi theo vào trong.
- Những thảo dược này, cô cầm lấy thả vào trong bồn tắm, ở bên trong ngâm nửa giờ.
Trần Thanh Đế mở ra một cái ngăn kéo, lấy ra một bao thảo dược, giao vào trong tay Thiết Nam, nói ra:
- Trong quá trình ngâm, sẽ phi thường thống khổ, sau khi nhịn qua, hấp thu dược lực, cô cũng tìm được thu hoạch không tưởng được.
Thiết Nam không có linh căn, không cách nào tu chân, Trần Thanh Đế chỉ có thể thông qua dược vật, rèn luyện thân thể Thiết Nam, làm cho nàng trở nên càng cường đại hơn.
Không chỉ có như thế, Trần Thanh Đế cho nàng thảo dược, còn có thể tiêu trừ mệt nhọc.
- Cảm ơn, Trần đại thiếu.
Trong nội tâm Thiết Nam vui vẻ, đột nhiên cảm giác không có mệt mỏi nữa, tinh thần đại chấn, kích động vạn phần.
Trần Thanh Đế nói, vô luận là nói cái gì, Thiết Nam nàng đều sẽ tin tưởng.
Nhìn Thiết Nam ly khai, trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế, hiện lên một đạo hàn mang:
- Hướng gia, Thượng Quan gia đi vào nội địa. Tất cả đều lưu lại a.
- Ân?
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Thanh Đế vang lên, lấy ra xem xét, là Liễu Nhất Thôn gọi tới.
- Người Lữ gia hành động rồi sao?
- Đúng vậy.
Thanh âm của Liễu Nhất Thôn, từ đầu điện thoại bên kia truyền ra, nói:
- Hiện tại bọn hắn đang trông xem thế nào, hơn nữa, thực lực đều rất mạnh. Chúng ta chỉ sợ không phải đối thủ.
- Ân, ta lập tức đến ngay.
Trần Thanh Đế cúp điện thoại, thân thể khẽ động, từ trong biệt thự biến mất.
bên người Hơn 10 phút sau, Trần Thanh Đế vô thanh vô tức đi tới Liễu Nhất Thôn, hạ giọng nói ra:
- Tình huống bây giờ như thế nào?
- Bọn hắn không có động thủ, như là đang đợi người.
Liễu Nhất Thôn trầm giọng nói ra:
- Xem bộ dáng, hẳn là muốn đem chúng ta một lần hành động tiêu diệt.
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- 24 người, trong đó có bốn người thực lực với ngươi không sai biệt lắm, bốn người thực lực còn mạnh hơn ngươi.
Trần Thanh Đế tản thần thức ra, nghĩ nghĩ nói ra:
- Ra mệnh lệnh đi, không cần lo cho nhà kho, cam đoan an toàn của mình là đệ nhất.
Trong kho hàng, cũng không có một cây thảo dược, tất cả đều bị Trần Thanh Đế cho vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Nhà kho trống không, Trần Thanh Đế còn điều đến nhiều người trông coi như vậy, mục đích rất đơn giản, là để cho người Lữ gia biết rõ, Thanh Đế dược nghiệp đối với nhà kho rất coi trọng.
Kỳ thật, trong kho hàng cái gì cũng không có.
- Vâng, Trần đại thiếu.
Liễu Nhất Thôn cũng không hỏi nhiều, rất nhanh truyền đạt mệnh lệnh.
Rất nhanh, Liễu Nhất Thôn trở lại, mà lúc này, lại có hơn mười cao thủ Lữ gia lặng yên chạy tới, tụ hợp cùng 24 người lúc trước.
Nhìn thấy một màn này, Trần Thanh Đế rút ra một miếng vải đen mang trên mặt.
- Ta hiện tại bắt đầu động thủ, nhớ kỹ, đừng cho bất luận kẻ nào đào tẩu.
Trần Thanh Đế nhíu mày, lành lạnh nói ra:
- Các ngươi phụ trách không phải giết địch, mà là ngăn chặn những người khác đào tẩu.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, rất nhanh biến mất.
Phốc!
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế cầm trường đao trong tay, một đao đâm xuyên qua lồng ngực một gã cao thủ Lữ gia. Lập tức, ánh đao lập loè, lại là ba người bị chém giết.
Nhanh.
Nhanh đến cực hạn.
Cho đến lúc này, những cao thủ Lữ gia kia mới kịp phản ứng, rất nhanh phát động công kích tới Trần Thanh Đế. Đồng thời, Liễu Nhất Thôn mang theo mọi người, bao vây Trần Thanh Đế cùng cao thủ Lữ gia lại.
Tất cả mọi người cầm súng máy, mấy chục cái họng súng nhắm ngay bọn hắn.
- Chết!
Trần Thanh Đế phát ra một tiếng gầm nhẹ, trường đao trong tay vung vẩy, mỗi lần hiện lên một đạo hàn mang, liền có một gã cao thủ Lữ gia bị chém giết.
Gần kề một phút đồng hồ, hơn bốn mươi tên cao thủ Lữ gia, đã bị Trần Thanh Đế chém giết hơn mười người, chỉ còn lại chưa đủ ba mươi người.
Đồ sát, đây quả thực là đồ sát.
Nhìn thấy một màn này, những quân đội tinh anh tiềm phục ở chỗ tối, từ biệt thự điều đến kia, tất cả đều trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ.
Cái này... loại cường hãn này, đã triệt để làm bọn chúng làm chấn kinh rồi.
Quân Thần, có thể mạnh như vậy sao?
Không có!
Đáp án dĩ nhiên là không.
Coi như là có, nhưng luận tốc độ giết người, cũng quyết so ra kém người che mặt kia.
Ngoại trừ Liễu Nhất Thôn ra, không có ai biết, người bịt mặt kia là Trần Thanh Đế, nhưng mà, bọn họ đều biết, kia không phải địch nhân.
Là tới giúp bọn hắn đấy.
Liễu Nhất Thôn biết là Trần Thanh Đế, cũng biết Trần đại thiếu rất mạnh, nhưng hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, Trần Thanh Đế vậy mà sẽ cường hãn như thế. Cường hãn đã đến loại tình trạng này.
Quá mạnh mẽ!
So với Quân Thần Trần Chấn Hoa, còn muốn mạnh hơn a.
Nhất là tốc độ giết người kia, gọn gàng, một đao giết một người, cũng không dây dưa dài dòng. Mỗi một đao, đều là vết thương trí mệnh, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Ở bên trong Trần Thanh Đế đồ sát, cao thủ Lữ gia còn lại, tất cả đều chấn kinh rồi, bị dọa bể mật.
Đối với chút ít này, Trần Thanh Đế không để ý đến.
Giết!
Tất cả đều chém giết.
Hôm nay, Trần Thanh Đế nổi giận, bởi vì Hướng Diễm ra tay với Trần Hương Hương, chạm vào Nghịch Lân của Trần đại thiếu. Cái này làm cho Trần đại thiếu, trong nội tâm một mực nghẹn lấy lửa giận.
Người Thượng Quan gia cùng Hướng gia, Trần Thanh Đế tạm thời không biết ở địa phương nào. Mà bây giờ, người Lữ gia lại muốn đánh chủ ý thảo dược của hắn, đúng lúc trở thành nơi phát tiết.
Tốc độ giết người của Trần Thanh Đế càng lúc càng nhanh, lại qua một phút đồng hồ. Cao thủ Lữ gia còn lại, đều không ngoại lệ, tất cả đều bị chém giết.
Không ai có thể chạy thoát.
Về phần bọn người Liễu Nhất Thôn, chỉ là tiềm phục ở chỗ tối, mang súng, căn bản không có đất dụng võ.
Phụ trách chặn đánh người đào tẩu?
Người ta căn bản cũng không có cơ hội đào tẩu, còn chặn đánh cái rắm a.
Trần Thanh Đế lo lắng thủ đoạn đào tẩu của cao thủ Lữ gia. Làm thật sự là quá hoàn mỹ, lại phối hợp thêm tốc độ công kích của Trần Thanh Đế, ai còn có thể chạy thoát?
- Đem hết thảy thanh lý tốt.
Khi một gã cao thủ Lữ gia cuối cùng bị chém giết, Trần Thanh Đế hóa thành một đạo tàn ảnh, rất nhanh biến mất trong đêm tối.
Trần Thanh Đế là ly khai như thế nào, vậy mà không có ai biết.
Chỉ là, Liễu Nhất Thôn đã nghe được Trần Thanh Đế bảo hắn thanh lý tốt nơi này.
Như là nói ở bên tai của hắn vậy.
Mạnh!
Thật sự là quá mạnh mẽ.
Mạnh đến tình trạng làm cho người tức lộn ruột.
- Liễu đội trường, hắn... hắn là người nào?
Một gã quân nhân tinh anh cách Liễu Nhất Thôn không xa, dùng đến thanh âm run rẩy hỏi.
- Người một nhà.
Liễu Nhất Thôn trầm ngâm một tiếng, từ chỗ tối đi ra, thấp giọng nói:
- Dùng tốc độ nhanh nhất, xử lý sạch sẽ nơi này, coi như chuyện gì cũng không có phát sinh qua.
Liễu Nhất Thôn, đây chính là thành viên Huyết Nhận, là thần tượng của bọn hắn a, đồng thời, cũng là mục tiêu phấn đấu của bọn hắn. Mệnh lệnh của Liễu Nhất Thôn, bọn họ là tâm can tình nguyện chấp hành.
Cùng lúc đó, tại Trung Y Học Viện, bởi vì áp trục Bùi Ngữ Yên chấm dứt, Trần Thanh Đế ly khai, tất cả mọi người cũng đều nhao nhao rời khỏi đại lễ đường.
Bùi Ngữ Yên, một mình đi tới sân thượng cao nhất của Trung Y Học Viện.
- Ta đây rốt cuộc là làm sao vậy?
Bùi Ngữ Yên đứng ở trên sân thượng, y nguyên không ngừng rơi nước mắt, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, giãy dụa:
- Ta vậy mà vì hắn rơi lệ, trước kia tuyệt đối là chuyện không thể nào, chẳng lẽ là bởi vì, hắn triệt để cải biến? Bởi vì hắn bỏ qua ta? Bởi vì hắn, vì ta mà cưỡng ép xóa bỏ hết thảy trí nhớ có quan hệ tới mình?
- Bởi vì hắn đối với ta lạnh lùng, làm tổn thương lòng tự trọng nhìn như cao ngạo, lại phi thường yếu ớt kia của mình sao?
Nước mắt của Bùi Ngữ Yên không ngừng chảy xuống, lặng yên im ắng:
- Có lẽ, là vì hắn thay đổi, lạnh lùng với ta, khiến cho ta không biết làm sao.
- Còn là vì, hiện tại ta với hắn mà nói, quá nguy hiểm?
Bùi Ngữ Yên lắc đầu, mái tóc bay múa trên không trung:
- Vì cái gì ta sẽ vì hắn sáng tác bài hát? Là vì ta đã yêu hắn sao?
- Là thế này phải không? Tại sao lại như vậy, ta như thế nào sẽ yêu hắn? Ta trước kia rất chán ghét hắn, hận không thể giết hắn, làm sao ta có thể yêu hắn?
- Trần đại thiếu trước kia đã chết, Trần Thanh Đế hiện tại, sẽ không có ngốc như trước nữa?
Trong óc của Bùi Ngữ Yên, vang lên lời nói lúc trước của Trần Thanh Đế.
- Trần Thanh Đế, ngươi đến cùng là người nào? Như thế nào trở nên cải biến triệt để như vậy. Tại sao ngươi lại cải biến, khiến cho ta kìm lòng không được yêu ngươi, vì cái gì?
Bùi Ngữ Yên biết rõ, nàng đã yêu Trần Thanh Đế.
- Ngươi đã đến rồi.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt, quay đầu, nhìn xem Trần Thanh Đế yên tĩnh đứng cách đó không xa.
- Ngươi nên biết, ta sẽ đến.
Trần Thanh Đế dùng ngữ khí bình thản nói ra, mà hắn bình thản lại làm cho Bùi Ngữ Yên cảm thấy tim đập nhanh.
Trong giọng nói bình thản, là ẩn chứa sát khí nồng hậu dày đặc.
- Trần Thanh Đế, ta phát hiện, ta hẳn là yêu ngươi rồi.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Bằng không thì, ta sẽ không vì ngươi rơi lệ.
- Ngươi nên biết, những thứ này không phải ta muốn nghe.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Còn nữa, ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng lời của ngươi sao?
- Vô luận ngươi có tin hay không, ta thật sự đã yêu ngươi.
Bùi Ngữ Yên thống khổ nói:
- Không phải ngươi lúc trước, là ngươi bây giờ.
- Ta lại nghĩ, trước khi đoạn trí nhớ bị xóa bỏ kia trở lại, ta sẽ không yêu ngươi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Dù ta đây, đối với ngươi rất si tình.
- Ngươi vì cái gì không muốn biết sự tình dĩ vãng? Hiện tại chẳng lẻ không muốn nhớ tới sao?
Bùi Ngữ Yên nhìn Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta là vị hôn thê của ngươi, cũng đã yêu ngươi, kết quả này không tốt sao?
- Nếu như ngươi thật sự muốn biết, ta có thể nói cho ngươi biết. Tuy nhiên, sau khi ngươi biết, sẽ rất hận ta.
Bùi Ngữ Yên cắn răng, như là rơi xuống quyết tâm cực lớn gì đó.
- Ngươi nói cho ta biết?
Hai mắt của Trần Thanh Đế híp lại thành một đầu thẳng tắp, nhìn xem Bùi Ngữ Yên mặt mũi tràn đầy vệt nước mắt, nói ra:
- Ngươi là đang tìm chết?
- Ta biết rõ, sau khi ngươi biết, ngươi có lẽ sẽ thật sự giết ta. Bất quá...
Bùi Ngữ Yên tiếng nói xoay chuyển, nói ra:
- Nhưng mà, ngươi có quyền lợi biết rõ, ngươi không nên quên đi.
- Ta xác thực muốn biết, bất quá, ta càng muốn biết chính là, tại sao ta phải cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ.
- Điểm này, ngươi không có cách nào trả lời ta.
Trần Thanh Đế thở một hơi, thản nhiên nói:
- Bởi vì ta không biết là vì cái gì, cho nên, ngươi mới có thể sống đến bây giờ.
- Bởi vì ta muốn biết, cho nên, ta mới không có giết ngươi.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, tự giễu nói:
- Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ, đó cũng không phải một chuyện dễ dàng, người có thể làm được, quá ít, quá ít.
Về phần là chuyện gì, tuy Trần Thanh Đế rất muốn biết, nhưng hắn càng thêm quan tâm chính là, đến cùng là bởi vì sao, Trần đại thiếu kia lại không tiếc cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình.
Cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ?
Nói, dễ nói.
Làm, khó làm.
Thực tế đến cuối cùng, Bùi Ngữ Yên vì cái gì có thể ly khai? Trần gia to như vậy, tại sao phải lựa chọn ngầm đồng ý? Những chuyện này, Trần Thanh Đế không tin, Bùi Ngữ Yên sẽ nói cho hắn biết.
Nói một chút chuyện mà hắn biết rõ, đối với Trần Thanh Đế hắn mà nói, cũng không phải đồ vật trọng yếu, còn không bằng cái gì cũng không biết, lại để cho hắn thời gian dần qua bỏ niêm phong, hồi tưởng.
- Xem ra, ngươi là không muốn để ta nói cho ngươi biết rồi.
Bùi Ngữ Yên thở dài một tiếng, nói ra.
- Ngươi sẽ nói cho ta biết toàn bộ sao? Nếu như vậy, ta đây rất muốn ngươi nói cho ta biết.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
- Đáng tiếc... Ngươi không biết.
- Hơn nữa, từ góc độ tự thuật của ngươi, mặc dù là đã biết cả sự tình, nhưng ta lại không biết.
Trần Thanh Đế nhún vai:
- Đã như vầy, ta biết rõ, cũng không phải đồ vật hoàn chỉnh?
- Tốt rồi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên vừa muốn nói cái gì, Trần Thanh Đế khoát tay áo, sắc mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, chăm chú:
- Nói cho ta biết, sự tình ta muốn biết.
Dây thép treo của Trần Hương Hương, là Hướng Diễm động tay, nàng là như thế nào làm được, điểm này, Bùi Ngữ Yên phải cho Trần Thanh Đế hắn một cái công đạo.
- Ta nói, ta không biết ngươi tin sao?
Bùi Ngữ Yên cười khổ nói.
- Đáp án này, ta cũng không hài lòng, ta cho ngươi thêm một cơ hội, nếu không, ta không ngại hiện tại giết ngươi.
Trong hai tròng mắt của Trần Thanh Đế lóe ra sát khí:
- Có lẽ, thời điểm khi ta nhớ lại hết thảy, sẽ cảm thấy hối hận cùng tiếc nuối.
Hối hận?
Tiếc nuối?
Đích thật là như thế.
Bằng không thì Trần đại thiếu kia, quyết không chọn cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ.
Những thứ khác Trần Thanh Đế không biết, nhưng có một điểm, Trần Thanh Đế có thể khẳng định, Trần đại thiếu kia, tình nguyện cưỡng ép xóa bỏ trí nhớ của mình, cũng không muốn xúc phạm tới Bùi Ngữ Yên.
Si tình?
Hay là ngu ngốc?
Trần Thanh Đế không biết.
- Ngươi sẽ bởi vì ta chết, mà hối hận, tiếc nuối?
Trong con ngươi của Bùi Ngữ Yên, hiện lên một đạo hưng phấn, tâm tình như là thoáng cái trở nên tốt hơn rất nhiều.
- Không phải.
Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Không phải ta hối hận, tiếc nuối, mà là Trần đại thiếu trước kia, ta không muốn làm cho hắn, hối hận, tiếc nuối.
- Có khác nhau sao?
Bùi Ngữ Yên như là nghĩ tới điều gì, trong lòng tối sầm lại, thở dài một tiếng:
- Đúng vậy a, ngươi đã triệt để thay đổi, không còn là Trần đại thiếu trước kia rồi.
- Hiện tại có thể nói a?
Trần Thanh Đế cũng không tin, Bùi Ngữ Yên lại không biết Hướng Diễm là trà trộn vào như thế nào, gian lận đối với dây thép như thế nào.
- Ta lần này mang đoàn đội đến, ở bên trong, có một nhạc sĩ Piano, là đến từ Thượng Quan gia.
Bùi Ngữ Yên hít sâu một hơi, nói ra:
- Nàng, đã bị ta giam.
- Không nên để cho ta biết rõ, có quan hệ với ngươi.
Trần Thanh Đế vứt bỏ một câu, quay người muốn ly khai.
- Trần Thanh Đế...
Thân thể Bùi Ngữ Yên khẽ động, rất nhanh chạy tới, từ phía sau, ôm lấy Trần Thanh Đế:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ ngươi thật sự không thích ta sao?
- Không biết.
Cảm thụ được nhiệt độ cơ thể của Bùi Ngữ Yên, cùng đôi ngực ngạo nhân kia áp sát sau lưng hắn, Trần Thanh Đế lắc đầu, nói ra:
- Ít nhất, trước khi nhớ lại hết thảy, ta sẽ không thích ngươi.
Nói xong, Trần Thanh Đế lấy hai tay của Bùi Ngữ Yên đang ôm ở trước ngực hắn ra, cũng không quay đầu, nhìn xem hư không, thì thào tự nói:
- Thân tình, ta cảm thấy. Tình yêu? Ta còn không hiểu.
Ở kiếp trước, Trần Thanh Đế là cô nhi, căn bản không biết cái gì gọi là thân tình.
Tình yêu?
Mặc dù có không ít nữ tu sĩ quấn lại, Trần Thanh Đế cũng phong lưu không bị trói buộc đẩy ngã, nhưng mà, hắn cũng không biết, không hiểu được cái gì là tình yêu.
Trần Thanh Đế, chỉ là một yêu nghiệt đem tất cả tinh lực đổ vào luyện đan, luyện khí, luyện phù, trận pháp...
Tên điên!
- Tình yêu, ngươi không hiểu?
Bùi Ngữ Yên ngây ngẩn cả người, giống như là bị thiên kiếp diệt thế bổ trúng, vẻ mặt không thể tin được, vô cùng chấn động:
- Chẳng lẽ... chẳng lẽ đây cũng là bởi vì ta? Ngươi không có yêu ai nữa?
- Có lẽ a!
Trần Thanh Đế lắc đầu.
Ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp thu, Trần đại thiếu kia chơi đùa nữ nhân cũng có thể tạo thành một trung đoàn, nhưng mà, chỉ là chơi đùa.
Chơi đùa mà thôi.
Chỉ là vì chơi nữ nhân mà chơi, không có bất kỳ cảm tình ở trong đó.
Về phần có phải bởi vì Bùi Ngữ Yên hay không, Trần Thanh Đế hắn cũng không biết.
- Tiểu Nghệ, em ở nơi nào, em ở nơi nào, không nên hù dọa đại ca a...
- Tiểu Nghệ, có nghe hay không, đã nghe được thì trả lời...
Đúng lúc này, thanh âm nhỏ bé yếu ớt, lo lắng vang lên, dùng thính lực của Trần Thanh Đế và Bùi Ngữ Yên, một chữ không lọt, nghe rất rõ ràng.
- Tiểu Nghệ gặp chuyện không may?
Trần Thanh Đế biến sắc, rất nhanh chạy đến biên giới sân thượng, ánh mắt rất nhanh nhìn quét phía dưới, muốn từ trong đám người, tìm ra Võ Nghệ.
- Tiểu Nghệ?
Sắc mặt của Bùi Ngữ Yên cũng biến đổi, nàng đối với Võ Nghệ là phi thường coi trọng.
- Ân?
Sau một lát, Trần Thanh Đế thình lình phát hiện, ở trong một ngõ ngách, một gã nam tử đang khiêng một cái bao tải lên xe.
Ngay sau đó, chiếc xe kia rất nhanh khởi động, nhanh chóng xông ra ngoài.
- Là Tiểu Nghệ!
Sắc mặt Trần Thanh Đế vô cùng âm trầm, trong con ngươi, tràn đầy sát khí đầm đặc, thân thể nhảy lên, trực tiếp từ phía trên nhảy xuống.
- Trần Thanh Đế...
Nhìn thấy cử động của Trần Thanh Đế, Bùi Ngữ Yên nhịn không được kinh hô, cái này... đây chính là lầu chín a, cứ như vậy nhảy xuống dưới.
Oanh!
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Một tiếng trầm đục, Trần Thanh Đế bình yên chạm đất, bất quá, mặt đường dưới lòng bàn chân hắn, rất nhanh vỡ ra bốn phía, khoảng chừng 10m, còn đang không ngừng kéo dài.
Nhìn thấy Trần Thanh Đế không có việc gì, Bùi Ngữ Yên nhẹ nhàng thở ra, đồng thời, đối với thực lực của Trần Thanh Đế, càng thêm không dám khẳng định, đoán không ra.
- Trần Thanh Đế, ngươi như thế nào có thể mạnh như vậy?
Thân thể Bùi Ngữ Yên khẽ động, cũng từ trên sân thượng nhảy dựng lên. Tinh thần dị năng của nàng, lập tức bộc phát.
Cuối cùng, nhẹ nhõm rơi xuống đất, mặt đất, thực sự bình yên vô sự, không có bất kỳ tổn hại.
Chỉ là từ điểm này, là có thể nhìn ra, ai mạnh ai yếu rồi.
Bùi Ngữ Yên, so với Trần Thanh Đế mạnh hơn.
Nhưng mà, làm cho Bùi Ngữ Yên cảm thấy hoảng sợ chính là, qua một thời gian ngắn, Trần Thanh Đế sẽ trở nên mạnh mẽ một ít, mà một ít này, lại mạnh thêm rất nhiều.
Bùi Ngữ Yên tin tưởng, chỉ cần cho Trần Thanh Đế một ít thời gian, Trần Thanh Đế tất nhiên sẽ siêu việt nàng.
- Tiểu mỹ nữ, chúng ta lại gặp mặt.
Trong xe, Phó Tân Hãn mở bao tải ra, nhìn Võ Nghệ trừng lớn hai mắt, miệng bị băng dán phong kín, liếm liếm bờ môi, nói ra:
- Buổi tối hôm nay, ta sẽ khiến ngươi nhận thức thoáng một phát, tư vị dục tiên dục tử.
- Phó ca, chờ ngươi chơi xong, đừng quên chúng ta a.
Trong hai tròng mắt của Ngụy Tỏa, tràn đầy tà quang, xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt chờ mong nhìn Võ Nghệ.
- Ta lúc nào bạc đãi qua các ngươi?
Phó Tân Hãn nhíu mày, đối với lái xe nói ra:
- Đi khách sạn gần đây, lão tử đã đợi không kịp.
- Vâng, Phó thiếu.
Lái xe nhấn ga, tốc độ xe rất nhanh tăng lên.
Nhìn xem đã đi ra Trung Y Học Viện, Phó Tân Hãn cười hắc hắc, nhìn Ngụy Tỏa nói ra:
- Gọi điện thoại cho Dương Uy, bảo hắn đến khách sạn.
- Đợi sau khi ca ca ta phá trinh, sau đó chúng ta Tam Long Nhất Phượng, hảo hảo chơi.
Trên mặt Phó Tân Hãn, tràn đầy tàn nhẫn chi sắc:
- Ở trước mặt lão tử giả vờ giả vịt, con mẹ ngươi.
- Tam Long Nhất Phượng? Khặc khặc, Phó ca, ta thích.
Ngụy Tỏa cười càng thêm vui vẻ, móc điện thoại ra, bấm điện thoại của Dương Uy.
Tam Long Nhất Phượng?
Loại chuyện này, Phó Tân Hãn, Ngụy Tỏa cùng với Dương Uy cũng làm không ít lần.
Đương nhiên, nữ hài bị bọn hắn cưỡng gian, luân phiên cưỡng gian qua, đều là Phó Tân Hãn làm rách nát. Ngụy Tỏa cùng Dương Uy, thì là ở phía sau ăn canh.
Dù vậy, Ngụy Tỏa cùng Dương Uy cũng rất cao hứng.
Nữ nhân Phó Tân Hãn chơi đùa, những người khác muốn chơi, là có thể chơi sao? Trừ bọn họ ra, còn ai có tư cách cùng vinh hạnh như vậy?
- Phó ca, Dương Uy nói lập tức tới ngay.
Ngụy Tỏa cúp điện thoại, nhìn lái xe nói ra:
- Ngươi không thể chạy nhanh hơn sao? Không thấy được Phó ca đã đợi không kịp sao?
Quả nhiên, Ngụy Tỏa vừa dứt lời, tốc độ lái xe nhanh hơn rồi.
- Tiểu Nghệ ở trong xe, vì cái gì ngươi không động thủ?
Bùi Ngữ Yên cùng đi theo, trong hai tròng mắt lóe ra hàn mang, nhìn Trần Thanh Đế khó hiểu hỏi.
- Còn có một người chưa tới.
Sắc mặt Trần Thanh Đế vô cùng âm trầm, thân thể khẽ động, rất nhanh đi theo. Vốn hắn là muốn động thủ, bất quá, còn có một Dương Uy không có tới.
Cho nên, không vội!
Có hắn ở đây, nếu như Võ Nghệ còn gặp chuyện không may, Trần Thanh Đế có thể cắt cổ tự sát.
Bọn người Phó Tân Hãn, Trần Thanh Đế một cái cũng sẽ không lưu lại.
Tất cả đều phải chém giết.
- Đợi Dương Uy đến, bảo hắn chờ ở bên cạnh.
Trong phòng VIP khách sạn, Phó Tân Hãn đem Võ Nghệ vẫn còn trong bao bố, đặt ở trên giường, nhìn Ngụy Tỏa nói ra.
- Phó ca, ta đã đến...
Phó Tân Hãn vừa dứt lời, Dương Uy vô cùng hưng phấn, hai con ngươi sáng lên chạy tới:
- Phó ca, Tiểu mỹ nữ đã tới tay?
- Nữ nhân ta muốn, có cái nào có thể đào thoát hay sao?
Vẻ mặt Phó Tân Hãn kiêu ngạo nói.
- Chỉ tiếc...
Đúng lúc này, Trần Thanh Đế chậm rãi đi tới, toàn thân tràn ngập sát khí khổng lồ, nói ra:
- Các ngươi sắp chết rồi.
- Ai to gan như vậy?
Phó Tân Hãn chửi ầm lên, rất nhanh nhìn về phía ngoài cửa, nhịn không được phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Trần Thanh Đế, là... là ngươi...
Phó Tân Hãn là biết rõ, Võ Nghệ là em gái của Võ Thuật, mà Võ Thuật lại là huynh đệ của Trần Thanh Đế.
Trọng yếu hơn là, Trần Thanh Đế bề ngoài giống như rất có thể đánh nhau.
- Là ta, giết người của các ngươi, cũng là ta.
Nói xong, thân thể Trần Thanh Đế khẽ động, lấy chưởng hóa đao, rất nhanh chém tới cổ Ngụy Tỏa cùng Dương Uy.
Răng rắc...
Hai tiếng giòn vang, cổ của Ngụy Tỏa cùng Dương Uy trực tiếp bị chém đứt, trừng lớn hai mắt, ngã xuống đất, chết rồi.
- Ngươi... ngươi giết bọn chúng?
Phó Tân Hãn trừng lớn hai con ngươi, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ. Giết người, hắn cũng giết qua, lại chưa từng có dứt khoát như Trần Thanh Đế.
Nói giết liền giết.
- Kế tiếp giết chính là ngươi.
Trần Thanh Đế thời gian dần qua đi đến bên người Phó Tân Hãn.
- Ngươi... ngươi không thể giết ta...
Phó Tân Hãn đặt mông đập trên mặt đất, toàn thân run rẩy, hoảng sợ quát:
- Ba ta là Phó Dịch của Đoạn Thiên Môn, ngươi giết ta, ba của ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi.
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương