Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 533: Hư Ảnh Tinh Bộ
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
- Ha ha…
Nghe thấy lời của nam tử, Diệp Tịnh Vũ chỉ cười nhạt, tên này nói chuyện không ngờ cũng tự luyến giống mình.
Còn sát khí của hắn, ách, đúng là không có ý tứ, một người cho tới bây giờ vẫn chưa giết người lại có sát khí sao? Đây chẳng qua là xem tiểu thuyết nhiều quá, vì tức giận nên mới tạo ra mà thôi….
Nhìn thiếu niên da trắng noãn, thần thái cuồng vọng này, Diệp Tịnh Vũ phảng phất như thấy lại mình mấy năm trước, dường như cũng cuồng vọng như vậy, cũng không biết trời cao đất dày như vậy, chỉ có điều khác biệt duy nhất đó là lúc đó mình dường như không có tiền vốn để cuồng vọng, còn bây giờ, mình chẳng lẽ lại còn không bằng hắn sao?
Nghĩ đến đây, nụ cười trên miệng của Diệp Tịnh Vũ có chút khổ sở….
Nhưng nụ cười khổ kia trong mắt Phương đại thiếu gia lại giống như một nụ cười châm chọc, không khỏi khiến hắn nổi trận lôi đình.
- Ta phải đích thân giết ngươi….
Phương Cửu U hàm răng nghiến kèn kẹt, hắn là ai? Hắn chính là đại thiếu gia của Phương gia, Phương gia là cái gì? Phương gia chính là một trong những gia tộc lớn nhất Á Minh, càng trực tiếp nắm Nguyên Linh giáo trong tay, mà Nguyên Linh giáo là cái gì? Nguyên Linh giáo chính là thế lực đứng sau lưng giật giây Cửu Châu này….
Mà một số người, có lẽ là vương công quý tộc tại Cửu Châu, có lẽ thân phận địa vị cao, thế nhưng trong mắt mình còn không phải là một đám chuột bạch hay sao?
Chỉ cần mình muốn, đừng nói là hủy diệt hắn, cho dù là hủy diệt Cửu Châu thì đã sao? Bây giờ, tên gia hỏa này không ngờ lại dám châm chọc mình như vậy, điều này sao có thể không khiến cho hắn tức giận được?
Thanh âm vừa dứt, trong chớp mắt, trên người Phương Cửu U đã nổi lên từng trận bạch sắc quang mang, khí tức cường đại chính là khí tức của Vũ Thần tầng thứ nhất cảnh giới, chỉ có điều so với Vũ Thần tầng thứ nhất, trên người Phương Cửu U còn có thêm một đạo hàn khí lạnh như băng nữa.
- Đi chết đi, Thiên Huyền Hàn Chưởng…..
Phương Cửu U hét lớn một tiếng, trực tiếp xuất ra một chưởng đánh về phía Diệp Tịnh Vũ, người của hắn còn chưa đến thì một cơn lốc hàn khí kinh khủng đã khiến không khí xung quanh ngưng đọng lại ngay lập tức, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm xuống vài phần vậy.
Mà chưởng phong của hắn lại càng mang theo hàn khí lạnh như băng, rét thấu xương, ngay cả Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng nhịn không được run lên, tốc độ không tự chủ được cũng bị chậm lại.
Chỉ có điều Diệp Tịnh Vũ vẫn cười nhạt như cũ, một tay chộp lấy bả vai của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt sau đó thối lui về phía sau.
Hắn đã liên tục trải qua mấy trận đại chiến, cũng không tiếp tục dây dưa với Phương Cửu U nữa, Luân Hồi nhãn vừa quét thì hắn đã nhìn thấy ở phụ cần có mấy tên Võ Thánh đang ở đó, với trạng thái hiện tại của hắn nếu như bị triền đấu thì căn bản không có phần thắng.
Cũng nhờ Luân Hồi nhãn nên hắn mới có thể phát hiện ra Phương Cửu U và Hiên Viên Nhược Tinh đến….
- Muốn đi? Làm sao có thể dễ dàng như vậy được….
Thấy Diệp Tịnh Vũ không chiến mà lui, trên mặt Phương Cửu U lộ vẻ châm chọc, hạng người nhát gan như vậy thì có tư cách gì cười nhạo mình chứ? Hắn cũng đã quên mất, kẻ này vừa mới trải qua một cuộc đại chiến.
Thanh âm vừa dứt thì Phương Cửu U bỗng nhiên móc ra một cái khóa sắt màu lam, trực tiếp ném vào không trung, xích sắt nhanh chóng dài ra, trong nháy mắt đã dài đến mấy ngàn trượng, dùng tốc độ cực nhanh quấn lấy Diệp Tịnh Vũ.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ và Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, Diệp Tịnh Vũ vừa liếc mắt đã nhìn ra thứ này chính là Hồn khí vượt qua Huyền cấp, đã trở thành cực phẩm Hồn khí Địa cấp rồi, bản thân làm sao có thể để nói trói lại được, với trạng thái hiện nay của mình và Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, nếu như bị quấn lấy thì sẽ không còn cơ hội bỏ trốn nữa.
Trong lòng thầm kinh ngạc thực lực của Phương Cửu U, dưới chân Diệp Tịnh Vũ nổi lên từng đạo quang mang màu bạc….
- Phương đại thiếu gia đúng không, Diệp Tịnh Vũ ta sẽ nhớ kỹ tên ngươi, lần sau ta sẽ tự mình đến cửa bái phỏng, hẹn gặp lại…
Khinh miệt nói một câu, Diệp Tịnh Vũ liền trực tiếp xuất ra Hư Ảnh Tinh Bộ, chỉ một bước thì người đã ở ngoài ngàn mét, lại bước thêm một bước nữa đã ở ngoài mấy vạn mét, lần thứ ba bước ra thì đã biến mất không còn chút dấu vết.
Chỉ còn lại thanh âm của hắn truyền vào trong tai Phương Cửu U, khiến cho Phương Cửu U vốn đã tức giận lại càng tràn ngập phẫn nộ.
Mình vốn đã khoác lác với Hiên Viên Nhược Tinh sẽ không tốn chút công sức giết chết Diệp Tịnh Vũ và Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, thế nhưng bây giờ lại để bọn chúng chạy mất, điều này sao có thể không khiến cho hắn tức giận?
- Phương huynh, người cũng không cần tức giận, nhất đại chiến thần chiến vô bất thắng gia gia của ta cũng không phải là đối thủ của tên Diệp Tịnh Vũ này, nhưng dưới thần uy của người có thể không đánh mà chạy, như vậy không phải nói rõ người chính là cái thế thần uy hay sao? Hơn nữa nhân thủ của chúng ta hiện đang đến chỗ của hắn, đem đám đồng đảng của hắn một lười bắt hết, đến lúc đó hắn còn dám không chạy đến bồi tội với ngài sao?
Dường như nhìn thấu sự lúng túng của Phương Cửu U, Hiên Viên Nhược Tinh liền bước lên nhẹ nhàng nói, hắn biết rõ Nguyên Linh giáo chính là dạng tổ chức gì, lại càng biết thiếu niên trước mặt có thể đem đến cho mình lợi ích gì.
- Ha ha, nói cũng đúng, chỉ cần bắt được đám đồng đảng của hắn, ta cũng không tin là hắn sẽ không đến tìm ta, đến lúc đó ta sẽ cho hắn biết cái gì gọi là đau khổ, một Vũ Thần ư? Còn chưa đáng đặt vào mắt bổn thiếu gia….
Nghe thấy những lời vuốt mông ngựa của Hiên Viên Nhược Tinh, Phương Cửu U lập tức cười đắc ý, nhất thời quên sạch buồn bực vì đã để Diệp Tịnh Vũ trốn thoát.
Thấy vẻ mặt đắc ý của Phương Cửu U, trong lòng Hiên Viên Nhược Tinh nặng nề thở dài một tiếng, vị thiếu gia này sao lại kém thông minh thế chứ? Hắn có đúng là đại thiếu gia của Phương gia không? Người như vậy con mẹ nó có tư cách gì khống chế Cửu Châu chứ? Có lẽ, đúng như lời tổ tông nói, Cửu Châu thật sự cần phải thay đổi rồi….
- Đúng rồi, muội muội của ngươi quả thực không tệ, lúc nào sẽ giao cho bổn thiếu gia ta đây?
Phương Cửu U dường như không chú ý đến vẻ mặt của Hiên Viên nhược Tinh, ngược lại trên mặt hắn lại nở một nụ cười dâm đãng.
- Hắc hắc, với tài cán của Phương huynh, muội muội của ta sớm đã yêu mến Phương huynh, đến lúc đó chỉ cần người có tình còn Phương huynh thì nguyện ý còn không phải là ổn thỏa sao?
Hiên Viên Nhược Tinh cũng lộ ra một nụ cười gian nói.
- Hắc hắc, nói rất đúng, nói rất đúng, ta đường đường là đại thiếu gia của Phương gia, làm sao có thể làm chuyện cưỡng ép được, loại chuyện này người có tình còn mình thì nguyện ý vẫn là tốt nhất…. ha ha ha…
Phương Cửu U cười ha hả, Hiên Viên Nhược Tinh ở bên cạnh thầm khinh bỉ một hồi, con mẹ nó ngươi dám nói không làm chuyện cưỡng ép, mười tám vị thiên kim tiểu thư của quý tộc đại thần bị cường bạo tại Thiên Nguyên thành là do ai gây nên? Cho dù là mình cũng không dám làm ra chuyện to gan lớn mật như vậy nữa là….
Về phần những cô nương bình dân bách tính kia, ta còn thật sự không biết phải nói gì thêm nữa…..
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 534: Thời buổi rối ren
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Diệp Tịnh Vũ sử dụng Hư Ảnh Tinh Bộ, vài chục dặm cũng chỉ trong thời gian chốc lát, lúc hai người trở lại Miểu thành thì cũng đã vào lúc canh ba.
Cảm nhận được tốc độ kinh khủng của Diệp Tịnh Vũ, trong lòng Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại lần nữa rung động mạnh, người này rốt cuộc là tu luyện loại công pháp gì, sao có thể có được lực lượng cường đại như vậy chứ?
- Ngươi…. một chút cũng không nghi ngờ ta sao?
Thấy Diệp Tịnh Vũ một đường đi vào thành, dọc trên đường cũng không hỏi mình về chuyện bị phục kích, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt nhịn không được mở miệng nói.
- Ha ha, ta tất nhiên tin rằng ngươi sẽ đánh một trận công bằng, tất nhiên cũng sẽ tin rằng ngươi không tham gia vào loại chuyện như vậy, càng sẽ không hợp tác với người của đế quốc Thiên Nguyên….
Diệp Tịnh Vũ cũng không quay đầu lại nói, hắn muốn trở về xem tình huống của lln một chút.
Mặc dù có cao thủ như ltk ở đó, mọi người hẳn sẽ không có vấn đề gì, nhưng ai biết được đối phương có xuất động siêu cấp cao thủ gì không? Nguyên Linh giáo quả thực quá mức thần bí, khiến cho hắn không thể không cẩn thận được.
Thấy bóng lưng Diệp Tịnh Vũ đã đi xa, lại nghe thấy những lời kiên định phát ra từ thân ảnh ấy, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt trong lòng khỏi khỏi cảm động.
- Nhược Hàm, là nàng sao? Là nàng tiết lộ tin tức của ta sao?
Trong mắt Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lộ ra vẻ bi thống, chuyện này chỉ có Hiên Viên Nhược Hàm biết, hơn nữa nàng cũng là người của hoàng gia, làm ra chuyện như vậy cũng không có gì là kỳ quái, nghĩ đến hai người xa cách nhiều năm thế mà lại không ngờ hôm nay quay lưng phản bội, trong lòng Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đau đớn như dao cắt.
- Không…. Sẽ không đâu, nàng sẽ không phản bội ta….
Trong lúc hoảng hốt, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt dường như nghĩ đến điều gì đó….
Hắn có thể tin tưởng ta như vậy tại sao ta lại không thể tin tưởng nàng chứ? Nàng nhất định sẽ không đâu, tuyệt đối sẽ không, nghĩ đến ánh mắt kiên định của Diệp Tịnh Vũ, lại nghĩ đến tình cảm của Hiên Viên Nhược Hàm, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đem toàn bộ hoài nghi trong lòng ném đi, nếu mình ngay cả nàng còn không tin, vậy thì giữa hai người còn có kết quả gì nữa?
Cũng bất kể chấp niệm trong lòng là thật hay giả, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt khẽ điều tức trong chốc lát, sau đó hướng về phía biệt viện mình đang ở chạy đi, nếu như không phải là Hiên Viên Nhược Hàm làm, như vậy nàng hiện tại rất có thể đang bị Hiên Viên Nhược Tinh giam cầm, mình tuyệt đối không thể để nàng mất đi sự tự do được….
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt trong lòng chợt nghĩ, dĩ nhiên cũng có một phần muốn đi chứng thực chấp niệm trong lòng mình.
Lúc Diệp Tịnh Vũ trở lại khách sạn thì phát hiện cả khách sạn đã bị đập tan thành từng mảnh nhỏ, khắp nơi đều là vết máu loang lổ, còn có rất nhiều quan sai đi tới đi lui, bây giờ đang điều tra hiện trường.
Rốt cuộc bọn họ đã trải qua chiến đấu kịch liệt như thế nào? Sao có thể đem cả khách sạn phá hủy chứ? Chẳng lẽ đối phương có người có thể khiến cho ltk phải toàn lực xuất thủ sao?
Trong bóng tối có một bóng người, ở chỗ mi tâm có một hình trăng tròn lóe lên, dần dần trong đầu hắn xuất hiện phương hướng mà đám người ltk rời đi….
Bóng người không dừng lại nữa, trong nháy mắt liền mất trong hư không….
Men theo khí tức nhàn nhạt kia, Diệp Tịnh Vũ rất nhanh liền đến một tòa biệt viện, cảm nhận được khí tức nhàn nhạt mà Diệp Tịnh Vũ phát ra, một đạo nhân ảnh tỏng nháy mắt xuất hiện trong hư không, sắc mặt tái nhợt, thân thể gầy yếu, không phải là ltk thì còn là ai?
- Đại ca, Linh Nhi các nàng….
Vừa nhìn thấy ltk, Diệp Tịnh Vũ mở miệng hỏi.
- Yên tâm, chẳng qua chỉ là mấy tên Võ Thánh mà thôi, có ta ở đây bọn chúng là sao có thể đả thương đệ muội được, bên ngươi thế nào rồi?
Không đợi Diệp Tịnh Vũ nói xong, ltk đã mở miệng đáp.
Diệp Tịnh Vũ vội vàng đem chuyện mình bị Phương Cửu U và Hiên Viên Nhược Tinh phục kích nói ra, hai người đồng thời liếc mắt nhìn nhau, đều biết Phương Cửu U này nhất định là cao tầng của Nguyên Linh giáo, nếu không bên cạnh hắn làm sao có thể xuất hiện nhiều cao thủ như vậy được chứ?
Trải qua một phen bàn bạc, Diệp Tịnh Vũ và ltk quyết định sẽ đến Thiên Nguyên thành, tìm bắt Phương Cửu U, mục đích của bọn họ chính là tìm ra bí mật của Nguyên Linh giáo, hiện nay vất vả lắm mới có thể gặp được người có khả năng là cao tầng của Nguyên Linh giáo, sao có thể bỏ qua được.
Chỉ có điều thực lực của Phương Cửu U thật sự rất cường địa, mà bên cạnh hắn còn có một lượng lớn Võ Thánh, Diệp Tịnh Vũ và ltk đều hiểu, muốn đánh chết một người như vậy, căn bản không phải là chuyện dễ dàng.
Hết thảy mọi chuyện tốt nhất vẫn nên yên lặng theo dõi kỳ biến thì hơn.
Chiến đấu liên tục sớm đã khiến Diệp Tịnh Vũ mệt mỏi không chịu nổi, Phách Nguyên lực trong cơ thể cũng đã hao tổn hết, thừa dịp trời còn chưa sáng thì hắn liền trở về phòng bắt đầu điều tức.
Phía bên kia, lúc Hoàng Phủ Bộ Nguyệt vội vàng chạy về biệt viện thì phát hiện Hiên Viên Nhược Hàm đã biến mất không còn thấy đâu nữa, trong lòng không khỏi cảm thấy vô cùng mất mác, trong sự mất mác còn có một cảm giác lo lắng không giải thích được, rốt cuộc nàng bây giờ thế nào?
Chỉ có điều hắn dù sao cũng là thiên tài trong thiên tài, tự nhiên sẽ không vì vậy mà rối loạn trận cước, cũng không rời khỏi Miểu thành, chỉ tìm một địa phương yên tĩnh bắt đầu điều tức, điều đầu tiên là phải nhanh chóng khôi phục lại thực lực của mình đã, chỉ có lực lượng mới có thể làm được chuyện mình muốn.
Mà lúc Phương Cửu U và Hiên Viên Nhược Tinh trở lại Miểu thành thì phát hiện thuộc hạ của mình vẫn không đắc thủ, còn hao tổn một người nữa thì giận tím mặt, bọn họ thật sự không nghĩ rằng bên cạnh Diệp Tịnh Vũ vẫn còn cao thủ cường đại như vậy, liên tục xuất động bốn tên Võ Thánh, vậy mà vẫn kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Cũng bởi vì vậy, Phương Cửu U lại càng quyết tâm phải giết chết Diệp Tịnh Vũ, hắn tuyệt đối không không cho phép những con kiến hôi này khiêu chiến với quyền uy của mình.
Trong Miểu thành phát sinh một trận hỗn chiến cùng lắm cũng chỉ gây ra một chút náo động mà thôi, mà trận chiến giữa Diệp Tịnh Vũ và Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng không biết đã tác động đến bao nhiêu cường giả, đặc biệt là một chiêu cuối cùng của Diệp Tịnh Vũ, gần như oanh động cả Hải Châu và Vân Châu, ngay cả ngoài cửa sông của Thiên giang ở Bạch Đế thành cũng cảm nhận được năng lượng ba động như vậy.
Bạch Đế thành, trong thành chủ phủ, Bạch Vân Lan lẳng lặng đứng ở trên lầu ngắm sao, đôi mắt nhìn về phía Miểu thành, chân mày hắn nhíu chặt, ba động cường đại như vậy là ai chứ? Miểu thành, Miểu thành chẳng lẽ bắt đầu xảy ra biến hóa sao?
Nhìn một chút ba nhi tử là Võ Thánh đứng sau lưng mình, trên mặt Bạch Vân Lan lộ ra thần sắc kiên định, Bạch gia mình thân là võ học thế gia lớn nhất Cửu Châu, xuất hiện chiến đấu như vậy cũng không đi thăm dò một phen thì sau này còn có mặt mũi nào mà đứng tại Cửu Châu này? Đặc biệt khi nhận được bồ câu đưa tin của Tinh hoàng tử, Diệp Tịnh Vũ của đế quốc Nam Vân đang ở Miểu thành, bây giờ những lão quái vật cũng không có tại Cửu Châu, đây chính là cơ hội tốt nhất để mình giết chết kẻ này, Bạch Vân Lan làm sao chịu bỏ qua cơ hội này chứ?
- Thiên Vũ, Thiên Hổ, Thiên Khôn, các ngươi cùng đi Miểu thành, nhớ kỹ, nhất định không tiếc bất cứ giá nào giết chết kẻ này!
Bạch Vân Lan lạnh lùng nói một câu, hiển nhiên hận Diệp Tịnh Vũ thấu xương, thử nghĩ xem, năm đó cũng bởi vì có liên quan đến Diệp Tịnh Vũ nên Bạch gia gần như đã bị chôn cùng.
- Vâng!
Ba người đứng sau lưng Bạch Vân Lan cung kính thi lễ một cái, ngay sau đó thân thể liền phóng lên trời, dùng hết tốc lực chạy về phía Miểu thành.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 535: Dẫn sói vào nhà
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Thời gian cứ như vậy nháy mắt đã trôi qua nửa tháng, nửa tháng có thể phát sinh rất nhiều chuyện, nhưng cũng có thể không phát sinh chuyện gì, ngoại trừ cuộc náo động ở bên ngoài cách đây nửa tháng trước ra thì Miểu thành trong tháng nay rất yên tĩnh, ít nhất cũng không có chuyện gì xảy ra khiến người khác chú ý, tất nhiên, nếu như có chuyện gì khiến người ta phải nghị luận thì phải nói đến phủ Thành chủ bỗng nhiên lòi ra một vị Phương thiếu gia, người này mặc một bộ cẩm bào hoa lệ, cưỡi bạch mã tuấn mỹ, hành tẩu trong các thanh lâu tại Miểu thành, các thanh lâu như Hoa Mãn lâu, Trà Yên lâu, Túy Tiên phường, Mỹ Nhân cư đều là nơi thường xuyên lui tới của hắn.
Nam nhân đi dạo thanh lâu cũng không phải là chuyện đại sự gì, thế những một người nam nhân ngoại trừ đi dạo thanh lâu ra mà không làm chuyện gì khác thì không thể không khiến người khác chú ý được, bất quá đám bách tính cũng biết vị thiếu gia này là do Thành chủ mời đến nên cũng không dám nói gì thêm.
Hiện nay, Thành chủ của Miểu thành chính là Hiên Viên Hải của Hiên Viên gia tộc, mà ngày hôm nay hoàng thúc Hiên Viên Nhược Tinh lại ở trong phủ Thành chủ, vị thiếu gia kia cũng chính là hảo hữu của Hiên Viên Nhược Tinh.
Bây giờ trời còn chưa tối, Phương Cửu U mặc một bộ trường bào màu trắng đang cưỡi bạch mã, đi theo sau hắn còn có một đám hán tử mặc trang phục võ sĩ đang đi đến Hoa Mãn lâu, đi cùng hắn còn có Tinh Thiên vương gia Hiên Viên Nhược Tinh.
Chỉ có điều giờ phút này, Hoa Mãn lâu sớm đã đông nghịt người, bất kể là thương nhân hay con cháu quan to chức lớn hoặc là con cháy của những quý tộc đều phủ kín cả Hoa Mãn lâu, mọi người giống như thủy triều chen lấn nhau, bộ dạng đấy chẳng khác gì đám dân chạy tị nạn đến xin cơm cả.
; Chuyện gì vậy? Hôm nay tại sao lại nhiều người như vậy chứ?
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Phương Cửu U liền tràn đầy sự nghi hoặc, hắn đến Hoa Mãn lâu cũng đã mấy lần, tuy nhiên lại chưa từng nhìn thấy có nhiều người như vậy, quả thực so với họp chợ còn muốn đông người hơn.
; Ngươi, đi qua hỏi một chút xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hiên Viên Nhược Tinh ở bên cạnh nhìn một gã thuộc hạ của mình ra lệnh.
Tên thuộc hạ kia không dám nói gì thêm, ngay lập tức tiến vào dò hỏi một phen, sau đó trở lại báo cáo:
; Hồi bẩm vương gia, hôm nay đệ nhất hoa khôi Yêu Nhiêu của Hoa Mãn lâu đại giá quang lâm đến Miểu thành, những người này đến đây đều là để nhìn ngắm phong mạo của Yêu Nhiêu….
Tên hán tử vô cùng cung kính nói.
; Đệ nhất hoa khôi? Yêu Nhiêu? Hiên Viên huynh, ngươi đã từng nhìn thấy Yêu Nhiêu cô nương chưa?
Vừa nghe thấy đệ nhất hoa khôi, ánh mắt của Phương Cửu U liền sáng lên.
; Chưa từng, chỉ có điều mấy năm trước ta từng nghe nói có một vị cô nương tên là Yêu Nhiêu, cô ta chính là thế gian nhất tuyệt, cũng từng muốn gặp mặt một lần, chỉ có điều nàng vẫn luôn ở đế quốc Nam Vân, không ngờ lần này bỗng nhiên lại đến Miểu thành, hắc hắc, chắc có lẽ là nghe được đại danh của Phương huynh, cho nên mới gấp gáp chạy đến đây để tự đề cử mình, ha ha ha ha….
Hiên Viên Nhược Tinh trả lời nhưng cũng không quên vuốt đuôi ngựa Phương Cửu U.
; Ha ha ha, Hiên Viên huynh nói đùa rồi, chỉ có điều bất kể là như thế nào, nếu như nàng đã tới thì ta thật sự muốn xem xem nàng là bực tuyệt sắc như thế nào mà dám xưng là đệ nhất hoa khôi của Hoa Mãn lâu?
Đối với câu vuốt mông ngựa không đầu không đuôi này của Hiên Viên Nhược Tinh, Phương Cửu U vô cùng thưởng thức, ngay lập tức nhảy xuống khỏi ngựa, sớm đã có hạ nhân tiến đến dắt ngựa.
Hiên Viên Nhược Tinh cũng nhảy xuống ngựa, hai người vừa đáp xuống đất thì liền đi về phía Hoa Mãn lâu, cũng không cần có người hỗ trợ thì trước khí tức cường đại của Phương Cửu U, những người xung quanh đã không tự giác mà tản ra hai bên.
Lão bản của Hoa Mãn lâu vừa thấy vị đại tài thần Phương Cửu U này đến thì liền vội vàng từ trong đám người chen chúc đi ra ngoài, khuôn mặt nở một nụ cười quyến rũ nghênh đón.
; Ai nha nha, Phương thiếu gia, Tĩnh thiếu gia, các ngài cuối cùng cũng đã đến, các cô nương nhớ các ngài muốn chết đi được.
; Ha ha ha, bà má mì, nghe nói hoa khôi Yêu Nhiêu cô nương của các ngươi đến Miểu thành, như thế nào lại không ra nghênh đón chúng ta chứ? Phải biết rằng, Phương thiếu gia hôm nay là cố ý đến đây vì Yêu Nhiêu cô nương….
Hiên Viên Nhược Tinh ha hả cười, tiện tay cầm một xấp ngân phiếu nhét vào trong ngực lão bản, thuận tiện hung hăng bóp mạnh bộ ngực phong mãn của nàng một cái.
Lão bản mặc dù có chút lớn tuổi, nhưng vẫn còn rất phong vận, bị Hiên Viên Nhược Tinh đùa giỡn như vậy liền liếc mắt với Hiên Viên Nhược Tinh một cái, sau đó mở miệng nói:
; Hai vị thiếu gia tin tức thật đúng là linh thông, Yêu Nhiêu cô nương hiện giờ đang ở trên lầu trang điểm và thay y phục. Có hai vị thiếu gia đến thăm, nàng sao có thể ăn mặc hơ hang đón tiếp hai vị thiếu gia được chứ? Kinh xin hai vị thiếu gia ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, Yêu Nhiêu cô nương sẽ đến ngay!
Lão bản kéo cánh tay hai người đi lên lầu, vừa đi vừa nói.
Thấy hai người được có đãi ngộ nồng hậu như vậy, những người khác vẻ mặt đều rất hâm mộ, chỉ có điều đại số bọn họ đều hiết hai người này là người mà phủ Thành chủ mời đến, nên nào dám có nửa câu oán trách.
Giờ phút này, trong đám người chợt xuất hiện một gã nam tử vẻ mặt tái nhợt, nhìn Phương Cửu U và Hiên Viên Nhược Tinh đi lên lầu, khóe miệng của hắn nhếch lên một nụ cười lạnh nhàn nhạt.
Lúc này, người đến Hoa Mãn lâu càng lúc càng nhiều, gần như muốn chen nứt cái cửa lớn, bất kể là tài hoa hay người nghèo kiết xác, là đại phú đại quý, là thương nhây hay quý tộc, chỉ cần là một nam nhân thì đều chen đến con đường này, cái tên Yêu Nhiêu mấy năm trước đã truyền khắp Cửu Châu, hiện nay đến Miểu thành, làm sao có thể không đến xem được, cho dù không thể được ở cùng một chỗ, nhưng nếu có thể được nhìn thấy thì cũng đã tốt rồi, tất nhiên, cũng có một số người vì tò mò nên mới đến đây.
Rất nhanh, lúc tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất thì bên ngoài Hoa Mãn lâu liền treo lên đèn lồng hồng phấn, mà những khách nhân có địa vị đặc biệt cũng được mời đến gian phòng trong, Phương Cửu U và Hiên Viên Nhược Tinh đang ở trong một gian phòng chữ Thiên, bên cạnh hai người sớm đã có vài mỹ nữ tuyệt sắc hầu hạ.
Ngoài ra, những gian phòng khác cũng không còn chỗ để ngồi nữa, về phần đại sảnh thì đầy kín người, chỉ có điều bọn họ lại không có đãi ngộ như những quý tộc này, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng mùi mồ hôi của người bên cạnh mình, còn phải ngẩng đầu nhìn lên đầu để không bỏ lỡ cơ hội nhìn thấy hồng nhan.
Cửa thang lầu lúc này cũng truyền đến một trận tiếng bước chân rất nhỏ, nhưng chính bước chân rất nhỏ này lại khiến cho cả hiện trường an tĩnh lại, mọi người, bất kể là nam nhân hay nữ nhân đều đem anh mắt nhìn về phía cửa thang lầu, không cần người giới thiệu, không cần người gào thét thì bọn họ cũng hiểu rằng, nhân vật chính sắp xuất hiện rồi.
Thân ảnh của Yêu Nhiêu cứ như vậy đi qua hành lang, lúc đạo thân ảnh này xuất hiện thì con ngươi của mọi người dường như muốn lồi cả ra ngoài….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 536: Tranh giành tình nhân
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Yêu Nhiêu hôm nay không mặc bộ trang phục màu phấn hồng như thường ngày, ngược lại mặc một chiếc quần dài bó sát người màu xanh da trời, đem vóc người hoàn mỹ hoàn toàn triển lộ ra, bộ ngực phong mãn, eo thon mảnh khảnh, kiều đồn săn chắc, khiến cho tất cả mọi nam nhân trên thiên hạ đều biết thế nào gọi là kinh diễm, khiến cho tất cả mọi nữ nhân biết cái gì gọi là đường cong.
Mái tóc dài của nàng không buộc trên đầu, ngược lại để rũ xuống tự nhiên, phủ lên hai vai, khiến nàng bớt đi một phần vũ mỵ những lại nhiều hơn một phần thanh nhã, cũng bởi vì sự thanh nhã này cho nên lại càng kích thích ngọn lửa nguyên thủy nhất trong cơ thể đám nam nhân này.
Bất kỳ nam nhân nào, bất kể là lão nam nhân, thiếu nam nhân hay tiểu nam nhân vào giờ phút này, trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm, đó chính là bất luận tốn kém bao nhiêu cũng muốn có được nữ nhân này, có thể cùng nữ nhân như vậy không sướng không thôi thì cho dù sống ít đi vài chục năm thì đã sao?
Phương Cửu U ở trong gian phòng ngay khi nhìn thấy Yêu Nhiêu thì đối mắt đã dán chặt lên người Yêu Nhiêu, không thể rời đi được.
Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, lại nhìn đồi núi ngạo nhân của nàng, lài nhĩn thấy kiều đồn phong mãn, nước bọt trên khóe miệng dần nhỏ xuống, hai mắt không ngừng lóe sáng, khí huyết trong cơ thể một trận quay cuồng, bộ vị trọng yếu thì ngay lập tức trở nên cứng rắn.
Đến cả Hiên Viên Nhược Tinh ở bên cạnh hắn vốn đã muốn đem Yêu Nhiêu tặng cho Phương Cửu U, hắn biết tầm quan trọng của người này đối với mình rất sâu sắc, vì để lấy lòng hắn mà gã thậm chí còn không tiếc dâng muội muội mình ra.
Nhưng trong giây lát sau khi nhìn thấy Yêu Nhiêu xuất hiện, một chất kích thích tố đặc biệt của giống đực không ngừng mách bảo hắn, nữ nhân này là của mình, nàng là của mình, không có bất kỳ kẻ nào có thể cướp đi, chỉ có mình mới có thể có được nữ nhân như vậy….
Đúng, chỉ có mình…. Trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại suy nghĩ này, hai mắt của hắn cũng trở nên đỏ rực.
- Nữ nhân này Phương đại thiếu gia đã muốn rồi, nàng là của ta, nàng phải là của ta!
Ngọn lửa trong cơ thể của Phương Cửu U càng lúc càng cháy mạnh, dường như không chịu nổi nữa, một tay kéo nữ tử bên cạnh đến trước mặt, cởi đi xiêm y của nàng, cứ như vậy dùng sức mà đâm.
Thấy Phương Cửu U ở bên cạnh giống như dã thú, Hiên Viên Nhược Tinh mới phục hồi lại tinh thần, đây là hàng người gì chứ, mình làm sao có thể cùng hắn tranh đoạt nữ nhân được?
- Hắc hắc, Phương huynh nói rất đúng, bậc tuyệt sắc như vậy, ngoại trừ Phương huynh có thể hưởng dụng ra thì làm gì còn kẻ nào đủ tư cách chứ?
Rất không cam lòng nhìn Yêu Nhiêu từ từ đi ra, Hiên Viên Nhược Tinh cũng bất chấp hình tượng, kéo đầu một cô gái về phía giữa háng mình.
Không chỉ có hai người kia mất đi lý trí, mà không biết bao nhiêu nam tử trong gian phòng cũng bị Yêu Nhiêu kích thích, khiến cho ngọn lửa dục vọng nguyên thủy nhất bắt đầu vọng động, bắt đầu một trận đại chiến da thịt bên trong gian phòng.
Trong chốc lát, cả Hoa Mãn lâu đền tản ra hơi thở mị hoặc, mà Yêu Nhiêu chẳng qua chỉ vừa mới đi ra mà thôi.
Thậm chí, nàng đến bây giờ còn chưa nói một câu nào, về phần những người trong đại sảnh, không có vốn liếng như những quý tộc kia cũng không kìm nén được, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể lập tức chạy đến đè Yêu Nhiêu xuống đất vậy….
Thấy không khí hiện trường bởi vì sự xuất hiện của Yêu Nhiêu mà gây ra sự náo động như vậy, trên mặt lão bản nở nụ cười tươi như hoa, quả nhiên không hổ danh là đệ nhất hoa khôi Hoa Mãn lâu, Yêu Nhiêu biệt danh là Hoa Hoàng a, mị lực bậc này, thế gian có cô gái nào có thể so sánh chứ?
- Hi hi, các vị tráng sĩ, các vị quan nhân, nói vậy không cần ta giới thiệu thì hẳn mọi người đã biết Yêu Nhiêu cô nương của Hoa Mãn lâu chúng ta rồi a, Yêu Nhiêu cô nương không chỉ mỹ lệ, hơn nữa đến nay vẫn còn một thân thanh khiết a….
Tin tức này của lão bản vừa mới tung ra lập tức khiến cho toàn trường oanh động, mỹ nữ nổi tiếng Cửu Châu bao nhiêu năm qua thế mà đến bây giờ vẫn là một hoàng hoa đại khuê nữ, đây tuyệt đối là một chuyện chấn động khắp Cửu Châu.
- Bà má mì, người không phải là nói đùa sao?
Lúc này, một gã nam tử liền hét to, một diễm nữ tại thanh lâu bao nhiêu năm qua làm sao có thể là hoàng hoa khuê nữ được, hơn nữa bậc tuyệt sắc giống như Yêu Nhiêu, có nam nhân nào có thể cầm lòng được chứ? Người bình thường cũng không tính làm gì, nhưng đối với người quyền thế mà nói, làm sao có thể không động tâm vì nàng được?
- Ha ha, Hoa Mãn lâu của chúng ta tại Cửu Châu này mở không biết bao nhiêu phân hiệu, như thế nào có thể lừa gạt khách nhân được chứ?
Bà má mì khẽ mỉm cười nói.
- Yêu Nhiêu cô nương làm gì thế? Chẳng lẽ không tiếp khách sao?
Lại có một gã nam tử hét lên.
Nói đùa, một kỹ nữ, nếu không tiếp khách thì còn là một kỹ nữ sao?
- Ha ha, vị khách quan này hỏi rất hay, không phải Yêu Nhiêu cô nương của chúng ta không tiếp khách, mà là thế gian này có bao nhiêu nam nhân đáng để Yêu Nhiêu cô nương tiếp đây?
Lúc này, lão má mì lại càng cười đắc ý hơn nói.
Đây vốn là một câu đắc tội không ít người, có thể nói hoàn toàn đắc tội tất cả nam nhân tại nơi này, nhưng không hiểu tại sao, sau khi nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc của Yêu Nhiêu, không có người nào tiếp tục phản bác nữa.
Đúng vậy, bậc tuyệt sắc như vậy trên thế gian này có bao nhiêu nam nhân xứng đáng chứ? Có nam nhân nào có thể chếm được chứ?
- Không sai, không sai, những lời này của bà má mì nói rất đúng, bậc tuyệt sắc giống như Yêu Nhiêu cô nương, trên thế gian này có bao nhiêu nam nhân có thể chiếm được chứ, tại hạ bất tài, không biết có thể có vinh hạnh mời Yêu Nhiêu cô nương uống một chén được không….
Lúc này, trong đám người bỗng nhiên vang lên một ân thanh trong trẻo, ngay sau đó liền nhìn thấy một bạch y nam tử chậm rãi bước ra, mọi người vừa nhìn liền trông thấy kẻ này diện mục tuấn lãng, ăn mặc cũng rất hoa lệ, nói chuyện hào phòng, vừa nhìn đã biết là con cháu của danh môn.
- Biến đi, con mọt sách như người làm sao có tư cách uống một chén với Yêu Nhiêu cô nương chứ?
Lập tức có một gã thân hình cao lớn, cũng đứng dậy giống như nam tử tuấn lãng kia, so với tên bạch y nam tử kìa thì gã hán tử này lại nhiều hơn một phần tục khí.
Lúc hai người đứng ra, càng có nhiều người đứng dậy xung phong nhận việc, ban đầu, mỗi người đều còn có chút dáng vẻ, về sau, ngay cả loại thương nhân mập như heo cũng liều mạng đứng dậy, còn tuyên bố mình là nam nhân xứng với Yêu Nhiêu cô nương nhất trên đời này.
Thấy loại cảnh tượng như vậy, bất kể là Yêu Nhiêu, hay là bà má mì đều trợn mắt há hốc mồm, những… những người này da mặt cũng dày quá đi, người nhìn như một đống thịt vậy cũng dám so sánh mình đẹp trai như Phan An, Phan An là ai chứ?
Còn một tên gầy khô như con khỉ thế cũng dám nói mình là Lưu Đức Hoa chuyển thế? Lưu Đức Hoa là kẻ nào a?
- Một đám giá áo túi cơm có tư cách gì mà uống một chén với Yêu Nhiêu cô nương chứ, thức thời thì biến nhanh đi, nếu không đừng trách đại thiếu gia ta không khách khí….
Lúc mọi người đang náo loạn thì bỗng nhiên có một tiếng quát to vang lên, ngay lập tức vang dội khắp Hoa Mãn lâu.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 537: Tự cho là đúng
Nhóm dịch: black
Share by Hina --- 4vn.eu
Bất kể là ai nghe thấy thanh âm vang dội này thì trong lòng đều vô cùng tức giận, hắn con mẹ nó là người nào mà dám to gan như vậy, dám trước mặt mọi người quát lớn như thế chứ?
Người có thể chen vào trong Hoa Mãn lâu này, có người nào không phải là người có thân phận địa vị, cho dù là những người đứng ở trong đại sảnh này thì kém nhất cũng là tú tài, hôm nay bị mắng như vậy, làm sao có thể không tức giận được.
Gần như ánh mắt của mọi người đều đồng thời nhìn lại, ngay lập tức nhìn thấy một gã nam tử đầu tóc ngắn mặc trường bào màu trắng trong một gian phòng chữ Thiên đi ra, trên mặt tràn ngập vẻ cuồng vọng, còn ánh mắt của hắn thì không hề xem người ở đây ra cái gì, chỉ tập trung lên người Yêu Nhiêu, giống như ngoài Yêu Nhiêu ra thì những người khác chẳng khác gì đám kiến hôi cả.
Đúng, ánh mắt của hắn chính là một loại ánh mắt coi thường chúng sinh.
Chỉ có điều Phương Cửu U mấy ngày nay đã sớm dạo khắp những thanh lâu ở đây, sớm có không ít người biết hắn, cũng biết hắn chính là người do phủ Thành chủ mời đến, thân phận hắn cũng dọa sợ không ít người.
Trong chốc lát thanh âm trong đại sảnh nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có điều cũng không hoàn toàn biến mất, có một nhóm ít người không chút sợ hãi uy nghiêm của phủ Thành chủ, còn có người căn bản không biết thân phận của hắn, tất nhiên, càng nhiều người bị Yêu Nhiêu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, làm sao có thể quan tâm hắn là ai được a, đừng nói là không nhận ra Phương Cửu U, cho dù Thiên Hoàng Lão Tử đến thì những kẻ này cũng mặc kệ.
- Con mẹ nhà ngươi, người chỉ là một đứa trẻ chùi đít chưa sạch, hay là chạy về nhà bú sữa mẹ thêm đi!
Một tên hán tử mạnh mẽ trực tiếp hét lớn, dường như để biểu hiện khí phách nam nhi của mình trước mặt Yêu Nhiêu, hắn còn cố gắng ưỡn ngực ra.
Phương Cửu U chính là đại thiếu gia của Phương gia, có bao giờ bị người khác mắng như vậy chứ, hơn nữa người mắng hắn chỉ là con kiến hôi trong mắt hắn mà thôi, trong giây lát, cơn giận bành trướng khiến đôi mắt hắn đỏ rực như máu.
- Đúng đúng, ngươi lớn boa nhiêu chứ, ở đây cũng là chỗ để ngươi đến sao? Hay là quay về nhà đợi lớn hơn chút nữa đi!
Một gã hán tử miệng đầy ria mép khác cũng lớn tiếng gầm lên, trong mắt bọn hắn, Phương Cửu U nhìn mi thanh mục tú như vậy, quả thật không khác một đứa trẻ là bao.
Theo tiếng rống giận của hai người, lại càng có nhiều người mắng chửi, ngay cả những người ban đầu có chút sợ hãi thân phận của Phương Cửu U cũng bắt đầu mắng theo, cho dù ngươi là người của phủ Thành chủ thì đã sao chứ? Chẳng lẽ ngươi có thể đem toàn bộ người ở nơi này giết sạch hay sao?
Nhìn dưới lầu vang lên tiếng mắng chửi, thậm chí ở trong các gian phòng cũng truyền đến tiếng quát mắng, sắc mặt Yêu Nhiêu khẽ đổi, ánh mắt của nàng lơ đãng liếc về một gian phòng ở hướng tây, từ góc độ của nàng có thể nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ trắng trẻo đang gật đầu nhè nhẹ với nàng, tựa hồ ý bảo nàng cứ việc yên tâm vậy.
Thấy ánh mắt của nam tử, tâm tử của Yêu Nhiêu nhất thời lắng xuống, đôi mắt đẹp cũng nhìn về phía Phương Cửu U đã bị chọc giận đến mức sắp nổ tung, trong ánh mắt mơ hồ bao àm một loại ý tứ mà chỉ có Phương Cửu U mới hiểu, đó chính là sự khinh thường….
- Các ngươi đều chết hết đi!
Vốn Phương Cửu U đã tức đến phát điên, khi nhìn thấy ánh mắt kia của Yêu Nhiêu thì giống như một hòm thuốc nổ đột nhiên gặp một tia lửa, hoàn toàn nổ tung.
Cũng không thấy hắn có động tác gì nhiều, đôi mắt tức giận trực tiếp quét qua nên nam tử hét lên đầu tiên, nhất thời thân thể tên nam tử kia liền tan nát thành từng mảnh nhỏ, ngay sau đó là tên hán tử mặt râu ria, cũng không kịp rên lấy một tiếng thì thân thể cũng nổ tung theo.
Huyết nhục văng đầy trời, xối cả lên người những kẻ đứng xung quanh.
Tất cả mọi người bị cảnh tượng đột biến này trấn trụ, mọi người đều không biết nên phải làm gì….
Qua một lúc sau, bởi vì những kỹ nữ đứng tương đối gần đó bị dính máu và thịt vụn lên người liền hét vang cả lên.
Cũng nhờ tiếng thét chói tai của các nàng, ngay lập tức kéo đám người xung quanh quay trở về với thực tế, trong ánh mắt mọi người đều lộ ra vẻ sợ hãi, hắn rốt cuộc là kẻ nào? Không ngờ ngang nhiên giết người giữa ban ngày ban mặt, hơn nữa cũng không thấy hắn có động tác gì thì hai người kia cứ như vậy nổ thành thịt vụn, người này rốt cuộc là kẻ nào chứ?
- Các ngươi chỉ giống như lũ kiến hôi, thế mà cũng dám vũ nhục ta, hôm nay ta muốn các ngươi đều phải chết, chết chết chết chết….
Phương Cửu U hiển nhiên đã bị chọc giận đến không thể nhịn được nữa, liên tục giết hai người vẫn không thể giải hận, miệng không ngừng rống lớn, từng đạo năng lượng mạnh mẽ từ trong cơ thể hắn phát ra, nhất thời khiến cho những nam tử trong đại sảnh bị nổ thành thịt vụn, ngay cả một vài cô gái thanh lâu bên cạnh bọn họ cũng không ngoại lệ, toàn bộ đều bị kình khí vô hình này phá tan thành từng mảnh.
Một vài nam tử có chút lực lượng muốn chống cự, nhưng bọn họ cao nhất chỉ là Tiên Thiên Vũ Sư, làm sao có thể là đối thủ của Phương Cửu U được, gần như chỉ trong nháy mắt, mấy trăm người tại hiện trường đã bị tàn sát toàn bộ, hơn nữa không còn thi thể nào còn lành lặn, nội tạng, thịt vụn, máu tươi đều vương đầy mặt đất, vốn là nơi xuân ý ngập tràn như Hoa Mãn lâu trong phút chốc liền trở thành Tu La Luyện Ngục….
Đây chỉ bất quá là chuyện phát sinh trong nháy mắt, nhìn hiện trường biến thành Tu La địa ngục, miệng của bà má mì không ngừng nuốt nước bọt, sắc mặt trở nên tái nhợt, hiển nhiên bị dọa kinh hoảng không ít.
Bà mặc dù cũng là người của Bách Hoa Môn, nhưng chẳng qua chỉ là đệ tử ngoại vi, vẫn luôn ở thanh lâu, có bao giờ nhìn thấy loại cảnh tượng như vậy chứ, nếu không phải có một tia chân khí trong cơ thể chống đỡ thì chỉ sợ đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
Cho dù là Yêu Nhiêu thì giờ phút này sắc mặt cũng đã trắng bệch, miệng lưỡi khô khốc, lúc này nàng cũng đã bị thủ đoạn máu tanh của Phương Cửu U trấn trụ rồi.
Về phần những gian phòng khác thì giờ phút này đều tĩnh lặng, đối với một ác ma giết người không chớp mắt này, không người nào dám chọc giận hắn, ai biết hắn có thể nào mất hứng mà nhằm vào mình chứ.
Đến lúc đó không phải nhóm người mình cũng giống như đám thịt vụn nát bấy ở dưới kia sao.
Đến lúc này, những người ở đây mới biết được gã thiếu niên này kinh khủng đến mức nào, không trách được ngay cả Vương gia cũng nghĩ hết mọi biện pháp để lấy lòng hắn, thực lực như vậy, người bình thường sao có thể trêu chọc được chứ….
Chỉ có điều, Đấu Hồn đại lục có khi nào xuất hiện cao thủ trẻ tuổi như vậy chứ?
Thấy thủ đoạn của mình trấn trụ mọi người, vẻ tức giận trên mặt Phương Cửu U mới biến mất, khuôn mặt tràn đầy vẻ đắc ý, chỉ là một đám kiến hôi, có tư cách gì cùng ta tranh đoạt nữ nhân chứ?
- Yêu Nhiêu cô nương, không biết tại hạ có đủ may mắn mời nàng uống một chén không?
Phương Cửu U vẻ mặt mỉm cười nhìn Yêu Nhiêu, hắn tin rằng, sau khi nhìn thấy thực lực của mình, Yêu Nhiêu tuyệt đối không dám cự tuyệt….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào