- Hoàng Thiên!
Sau khi giao xong chiếc chuông, Âu Dương cũng không nán lại quá lâu, việc trần duyên cần làm hắn đều đã làm, hôm nay hắn còn có một việc cuối cùng, đó chính là quay trở về Kháo Sơn thôn, nhìn xem sơn thôn nho nhỏ mà hắn xuyen việt qua đã từng ở đó, nhìn xem Dã Trư lâm có còn như trước hay không. Nghe thấy tiếng gọi của Âu Dương, Hoàng Thiên từ trên mặt đất đứng lên, nước mắt lúc này đã biến mất, Hoàng Thiên không phải là người nhu nhược, tuy rằng vừa rồi suy nghĩ lại chuyện quá khứ khiến hắn nhịn không được rơi lệ, nhưng sau khi tất cả qua đi, hắn vẫn là vị vương giả Hoàng Thiên Đại Đế kia!
- Theo ta về nhà một chuyến đi!
Âu Dương nhìn Hoàng Thiên Đại Đế, mà Vệ Thi cũng đã vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau rồi tiến lên đứng bên cạnh Âu Dương.
- Về nhà! Ngươi còn nhớ rõ nhà ngươi ở nơi nào, mà ta thì đã quên mất rồi...
Trong mắt Hoàng Thiên có mấy phần tịch mịch, thời gian vạn năm đã khiến cho Hoàng Thiên chỉ có thể nhớ được duy nhất nơi phụ thân chết đi, mà sơn thôn hắn từng ở khi còn nhỏ đã trở thành quá khứ, Hoàng Thiên đã quên mất nơi từng là nhà mình ở phương nào.
Hơn nửa thời gian hơn vạn năm qua đi, sơn thôn kia sợ rằng đã không còn ở đó nữa.
- Ừm! Thời gian một năm này chúng ta căn bản cũng không có việc gì làm. Theo ta về nhà một chuyến, thả lỏng nội tâm mà cảm thụ một chút khí tức quê cha đất tổ, cũng không uổng chúng ta cùng sinh ra ở trong một tiểu thế giới!
Âu Dương vẫy vẫy tay về phía Hoàng Thiên.
Hai cường giả tuyệt thế cùng sinh ra ở một thế giới, có đôi khi sẽ là một loại bi kịch, may mà Âu Dương cùng Hoàng Thiên chính là người của hai thời đại, người của hai thời đại này đều có tín niệm bất khuất giống nhau, một thì bằng vào ý chí của mình từng bước sáng tạo ra kiếm đạo của riêng mình thành tựu uy danh vô thượng.
Còn một thì lại bằng vào bản tính không chịu thua, sáng chế ra con đường yêu cung thủ. Cả hai người đều tuyệt đối được coi là nhân vật khai sơn, hai người như vậy sau vạn năm đã tụ hợp lại cùng một chỗ, đi lên con đường khiêu chiến với số phận, đây cũng tuyệt đối là một mỹ sự.
- Tốt!
Hoàng Thiên vốn muốn dùng thời gian một năm này để du lãm khắp nơi trong tiểu thế giới này, nhưng khi chân chính thực hiện, hắn lại mất đi cái hứng thú này, hôm nay Âu Dương đề nghị cùng hắn về nhà, Hoàng Thiên liền gật đầu đáp ứng.
Hai mắt Âu Dương đảo qua quảng trường, hắn phát hiện vô số người vẫn còn đang chìm đắm trong danh tiếng của Hoàng Thiên Đại Đế còn chưa tỉnh táo lại, Âu Dương cũng không dự định nói thêm điều gì, quay sang gật đầu cùng với Vệ Thi khi ẩn khi hiện bên cạnh, sau đó dựa theo ký ức trong lòng, bay về hướng Kháo Sơn thôn.
Thần Tiễn Âu Dương, Hoàng Thiên Đại Đế! Hai nhân vật đi ra từ tiểu thế giơi snafy khiến cho bọn họ kiêu ngạo không gì sánh nổi hôm nay lại tụ tập nơi đây, vô số người cảm giác mình giống như đang nằm mơ. Nếu như không phải vị trí bức tượng trên quảng trường đã lệch đi trăm thước cùng với vô số thi thể vệ binh vẫn còn đó mà nói, có lẽ sẽ có người cho rằng đây chính là mộng ảo.
Âu Dương mang theo hồi ức vô hạn phi hành hướng về phía sơn thôn nhỏ, kỳ thực lần này đến tiểu thế giới, Âu Dương vốn muốn chuẩn bị bỏ ra thời gian một năm để gặp những người bạn cũ, đi xem trung đội thứ bảy, nhưng khi chân chính đi tới Âu Dương mới hiểu được, bản thân hôm nay đã không còn là Âu Dương của quá khứ, lúc này bọn họ nhìn mình căn bản không phải là nhìn một con người, mà là nhìn một bức tượng thần, vậy thì bản thân làm sao có thể đi gặp mặt đám bạn bè cũ đây?
Vì vậy Âu Dương liền bỏ qua dự định dừng lại ở đây. Mình đã đi ra khỏi thế giới này, đã siêu phàm nhập thánh, chứ không còn là Âu Dương luôn gặp rắc rối khắp nơi như xưa. Cho nên dù mình có muốn quay trở về thời kỳ đó thì cũng không có khả năng.
Dựa theo phương hướng trong ký ức, ba người mọt đường phi hành về hướng đông. Tuy rằng xa cách vô số năm, nhưng Âu Dương vẫn tìm ra được Dã Trư lâm, chẳng qua khi bọn họ phủ xuống Dã Trư Lâm thì mới phát hiện ra, Dã Trư lâm ngày xưa đã biến mất.
- Khi ta còn bé, nơi này có rất nhiều lợn rừng, khi đó ta cùng Lý Vĩ thường xuyên chạy tơi đây săn thú, nhưng xa cách nhiều năm như vậy, lợn rừng nơi này đã sớm biến mất hết rồi!
Trên mặt Âu Dương hiện lên vẻ cười khổ, bỗn chữ vật còn người mất lúc này hắn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ.
Thời gian mấy thập niên, tiểu thế giới biến hóa quả thực rất lớn, nơi này tuy rằng rừng cây vẫn còn, nhưng đã không còn là Dã Trư lâm năm đó mà rất nhiều thợ săn cũng không dám tiến vào sợ bị lợn rừng giết chết.
- Nhìn bên kia đi!
Vệ thi chỉ vào một tòa thành trấn phía xa nói:
- Nơi đó có phải là nhà ngươi không?
- Hả?
Âu Dương nhìn theo hướng chỉ của Vệ Thi, một tòa thành trấn rõ ràng mới chỉ xây dựng nội trong vài thập niên hiện ra trước mắt hắn.
- Ha ha, vật còn người mất, nơi này hẳn không phải là sơn thôn nhỏ như lời ngươi nói rồi!
Hoàng Thiên Đại Đế cũng mở miệng, kỳ thực hắn cũng đã nhìn thấy thành trấn, khi hắn phủ xuống tiểu thế giới này, hắn cũng muốn trở lại nhà mình giống như Âu Dương, nhưng nhà đã sớm thay đổi, sơn thôn nhỏ bé giản dị khi xưa đã biến mất, thay vào đó là một tòa thành trấn.
- Thực sự là không ngờ tới...
Âu Dương lắc đầu thở dài, mấy thập niên mà đã biến hóa lớn như vậy sao?
Tuy rằng nhìn qua so với sơn thôn năm đó thì thành trấn này tỏ ra rộng lớn hơn rất nhiều, nhưng nơi này vĩnh viễn không thể mang lại cảm giác giống như khói bếp bốc qua mái nhà tranh cho Âu Dương.
- Thế nào, còn muốn đi không?
Hoàng Thiên nhìn Âu Dương lên tiếng hỏi.
Âu Dương rất muốn lắc đầu nói không đi, nhưng đã đến tận đây, cứ vậy rời đi thì thật phí công, nếu đã đến, bất kể thế nào cũng phải nhìn qua một chút, xem thôn dân đã từng ở Kháo Sơn thôn sau khi tiến vào thành trấn có còn thuần phác như trước đây hay không?
Tường thàng thuần một màu trắng, cửa thành không tính là lớn nhưng lại tỏ ra rất uy vũ. Mà bắt mắt nhất chính là ba chữ rất lớn viết ở phía trên cử thành: Yêu Cung thành!
Thành trấn này được xây dựng đại khái khoảng ba mươi năm, nơi này chính là do Đại Vận vì kỷ niệm vị cường giả siêu cấp thứ hai Âu Dương đi ra khỏi tiểu thế giới mà đặc biệt xây dựng nên, hơn nữa tên của nó cũng cố ý dùng chức nghiệp của Âu Dương mà đặt.
- Yêu Cung thành, ta còn nhớ kỹ nhà ta năm đó hình như cũng được gọi là Đại Đế thành, nhưng đã nhiều năm như vậy, còn có ai sẽ nhớ tới tòa thành trấn kia đây?
Hoàng Thiên Đại Đế lên tiếng đầy cảm thán.
Một người đại biểu cho một thời đại, nhưng khi thời đại này qua đi, bất kể thứ gì có quan hệ tới nó cũng đều biến mất.
Hoàng Thiên Đại Đế chính là như vậy, hắn đã từng huy hoàng, nhưng sau vạn năm, mọi người ngoại trừ còn nhớ rõ cái tên này ra, còn có ai nhớ được đã từng có một tòa Đại Đế thành được xây dựng vì Hoàng Thiên Đại Đế hay không?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Bốn gã thành vệ binh đang ngủ gà ngủ gật ở cổng thành, tuy rằng nơi này được gọi là thành, nhưng trên thực tế người ở lại nơi này thì rất ít.
Không có giao thông thuận tiện khiến cho thương nhân không muốn đến, không có tài nguyên khoáng sản gì cũng không thể nào thu hút được người thường, chân chính đến nơi này có lẽ cúng chỉ có một ít người muốn chiêm ngưỡng nơi ở cũ của Thần Tiễn Âu Dương.
Nhưng Kháo Sơn thôn đã không còn, hôm nay sau khi xây dựng biến thành một tòa thành trấn, cho dù ngươi có tới dây cũng đâu có thể thấy được nơi ở cũ của Âu Dương?
Ba người Âu Dương tiến vào trong thành trì, Âu Dương dựa theo ký ức đi lại trong thành đại khái mười phút đồng hồ, dĩ nhiên kinh ngạc phát hiện ra ngôi nhà mình từng ở cùng với cây đại thụ mà mình từng luyện công vẫn còn đó.
Nhà tranh không có bất kỳ biến hóa gì, mà lúc này phía trước nhà tranh cũng không có bất kỳ người nào ở đó. Trông thấy một màn này, Âu Dương phảng phất nhớ tới sau khi xuyen việt không lâu, mỗi này còn chưa thể thích ứng được với cuộc sống mới, không ngừng hô lên ta muốn đặc quyền xuyên việt.
- Nhìn ngươi kích động như vậy, đây từng là nhà ngươi sao?
Vệ Thi chính là xuất thân nữ vương, nàng rất khó hiểu rốt cuộc phải thảm hại tới trình độ nào mới có thể ở bên trong một nhà tranh rách nát như vậy.
- Ừm!
Âu Dương đáp lời rồi một mình đi tới phía trước nhà tranh, vươn tay đẩy cửa ra, bên trong nhà tranh cơ bản không có bất kỳ biến hóa gì, ngoại trừ cỏ tranh được lợp lại một lần ra, hầu như tất cả đều được giữ gìn nguyên trạng.
Âu Dương đi tới trước giường gỗ, đưa tay lục lọi bên dưới gầm chiếc giường đã rất cũ kỹ, dưới ánh mắt quan sát không giải thích nổi của Vệ Thi cùng Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương lôi ra một tấm huy hiệu thủy tinh.
Trên huy hiệu này có điêu khắc hai chữ lớn - Âu Dương!
Huy hiệu này chính là thứ duy nhất mà hắn mang theo được khi xuyên việt đến thế giới này, vẫn luôn được Âu Dương coi là bảo bối cất kỹ dưới gầm giường, không ngờ nhiều năm như vậy, huy hiệu vẫn còn nằm ở đó như cũ.
Âu Dương tay cầm tấm huy hiệu có chút mừng rỡ, kỳ thực sở dĩ lựa chọn đi tới nơi này một chuyến, trên cơ bản chính là vì tấm huy hiệu này.
- Kẻ nào! Kẻ nào dám xông vào nơi ở cũ của Thần Tiễn đại nhân! Quả thực là to gan lớn mật!
Ngay khi Âu Dương còn đang cười cười, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn!
Nghe được thanh âm này, ba người Âu Dương đồng thời nhíu mày, ba người này bất kể là đi tới địa phương nào cũng đều đủ để đập nát hết thảy cuồng nhân, mà lúc này Âu Dương về nhà cầm đồ của mình lại bị người ta quát tháo, đương nhiên rất khó chịu.
- Bỏ thứ trong tay ngươi ra! Đồ của Thần Tiễn đại nhân mà ngươi dám động vào sao?
Một đội vệ binh từ đằng xa chạy tới bên này, bọn họ liếc mắt liền thấy chiếc huy hiệu trong tay Âu Dương dưới ánh nắng mặt trời đang không ngừng tỏa sáng lấp lánh.
Mấy thập niên trước khi kiến tạo tòa thành thị này, chiếc huy hiệu đã bị người khác phát hiện ra, chất liệu của huy hiệu này không phải vàng không phải đá, người ở thế giới này chưa từng nhìn thấy qua.
Rất nhiều cường giả coi huy hiệu này là một kiện bảo vật, thậm chí còn có người đoán rằng, Âu Dương sở dĩ có thể có được như ngày hôm nay đều là do huy hiệu tạo thành, sở học cả đời Âu Dương đều ở trong huy hiệu này.
Cách nói huyền bí này xuất hiện liền truyền đi khắp nơi, phong ba cũng vì thế mà liên tục nổi lên, khi đó vô số cường giả tụ tập lại đây, nghiên cứu bao nhiêu năm nhưng không phát hiện ra thứ gì hữu dụng trên chiếc huy hiệu này, về sau mọi người mới dần dần bỏ cuộc, cuối cùng chiếc huy hiệu cũng trở về được nơi này.
Hôm nay vệ binh thấy thậm chí có người dám cầm lấy di vật của Tiễn Thần Âu Dương, bọn họ tự nhiên vô cùng phẫn nộ, một đội vệ binh không nói hai lời lập tức xông về phía ba người Âu Dương.
- Muốn chết!
Hoàng Thiên Đại Đế dùng ngón cái búng vào chuôi kiếm trong tay, Phá Thiên Kiếm liền muốn lao ra khỏi vỏ uống máu. Chẳng qua còn không chờ hắn ra tay, đám vệ binh kia liền khựng lại tại chỗ không thể động đậy được.
Đây là do Âu Dương xuất thủ, tuy rằng những người này muốn lao tới bắt người, nhưng bất kể thế nào thì bọn họ cũng coi như đã tận trung với cương vị, hơn nữa còn là vì thủ hộ di vật của mình, mình không thể tận mắt nhìn những người này bị Hoàng Thiên Đại Đế chém chết được.
Đám vệ binh đột nhiên bị Âu Dương ra tay khống chế mở trừng đôi mắt, bọn họ thực sự không rõ vì sao bản thân lại bị khựng lại tại chỗ không tài nào nhúc nhích được.
Âu Dương lúc này lên tiếng:
- Thần Tiễn đã rời đi từ lâu, Kháo Sơn thôn cũng không còn nữa, hà tất phải lưu lại ngôi nhà tranh này mà làm nhiễu loạn tâm thần mọi người! Hôm nay ta sẽ thu hồi tất cả nơi này!
Âu Dương nói xong liền vung tay lên, một đoàn hỏa diễm từ trong tay hắn bắn ra, chỉ nháy mắt đã thiêu hủy hoàn toàn ngôi nhà tranh cùng với mọi thứ bên trong.
Đám vệ binh trông thấy nơi ở cũ của Thần Tiễn bị người khác phá hủy, trong lòng quýnh lên, nếu như nơi này gặp phải chuyện gì, vậy thì bọn họ cũng không cần phải sống nữa.
- Đây là thứ duy nhất đi cùng với ta tới thế giới này, nó tuy chỉ là một đồ vật bình thường đến cực điểm, nhưng với ta mà nói nó lại có ý nghĩa vô tận, hôm nay ta sẽ thu hồi tất cả...
Âu Dương nhìn tấm huy hiệu trong tay, hiện tại bản thân sắp bước vào đem, Âu Dương cũng không muốn bỏ nó lại nơi này.
Nghe Âu Dương nói vậy, cả đám vệ binh đều tỏ vẻ ngờ vực, bởi vì lời nới của Âu Dương khiến cho bọn họ nghe có chút khó hiểu, vì sao người trẻ tuổi này lại nói là quay trở về lấy đồ của mình? Trong khi đám vệ binh còn đang mê man, vị đội trưởng đội vệ binh bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó. Hắn đã từng may mắn được đi một chuyến tới đô thành, từng được chiêm ngưỡng bức trượng Thần Tiễn, mà lúc này hắn nhìn Âu Dương trước mắt so với bức tượng hắn từng thấy kia lại rất giống nhau.
- Chúng ta nên đi thôi, dù sao cuối cùng vẫn phải bước vào trong đó!
Âu Dương liếc mắt nhìn Hoàng Thiên cùng Vệ Thi, hắn biết, bọn họ phải khởi hành, phải bước lên con đường mà chưa từng có người nào dám bước lên.
- Đi thôi! Ta còn nhớ Tỏa Yêu Tháp ở ngay bên kia!
Hoàng Thiên Đại Đế đưa tay chỉ về hướng Tây Kỳ, sau đó toàn thân hóa thành một đạo kiếm quang trực tiếp biến mất ở phía chân trời.
- Tỏa Yêu Tháp, bức họa viễn cổ mở ra, chắc hắn Hoắc Khải Phong trong Tỏa Yêu Tháp có lẽ cũng đã sống lại...
Vệ Thi lẩm bẩm, sau đó thân thể nhảy vút lên cao, hóa thành lưu quang bay về phương xa.
Âu Dương cấp chiếc huy hiệu vào trong ngực, cuối cùng mở miệng nói với những vệ binh kia:
- Thần Tiễn đã đi rồi, hà tất còn phải giữ gìn những thứ hư vô này!
Nói xong, Âu Dương hóa thân thành một luồng thiểm điện màu đen, chợt lóe lên rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Khi Âu Dương biến mất trong khoảnh khắc, toàn bộ vệ binh đều khôi phục lại được tự do, bọn họ mở lớn đôi mắt nhìn lên bầu trời.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
- Đó... đó là Thần Tiễn!
Đội trưởng vệ binh run run lên tiếng.
- Đội trưởng! Đó... đó là Thần Tiễn sao? Ngươi không say đấy chứ?
Một vệ binh hiển nhiên không thể tin được.
- Các ngươi hãy nhin bức họa Thần Tiễn đại nhân đi!
Đội trưởng nghe thấy có lời nghi vấn liền tức giận quát lên.
Thần Tiễn Âu Dương cùng Hoàng Thiên Đại Đế phủ xuống Đại Vận thành, Thần Tiễn chỉ phất tay đã phá tan bảy mươi vạn đại quân của Tây Kỳ, Hoàng Thiên Đại Đế sau vạn năm lại xuất hiện ở đô thành Đại Vận một lần nữa để tế bái cha mình, tin tức này chẳng bao lâu đã truyền khắp toàn bộ tiểu thế giới, vố số người đều nghi hoặc, hai vị đại thần này rốt cuộc vì sao lại phủ xuống thế giới này, hoặc giả thế giới này có thứ gì lại thu hút được bọn họ?
Có người nói lần này bọn họ xuất hiện là để đi thăm quê nhà mình, ngay từ đầu cách nói này đã được không ít người ủng hộ, thế nhưng không lâu sau lại có một tin tức truyền đến.
Âu Dương quay về quê cũ, một mồi lửa thiêu rụi ngôi nhà năm xưa, lấy đi di vật của mình, đồng thời cũng nói rằng Thần Tiễn đã rời đi, mấy thứ này cũng không cần phải tồn tại nữa.
Những lời này có cảm giác như người ta rơi vào mạt lộ. Nhưng người chân chính nghe được những lời này lại không hề lý giải như vậy.
THần Tiễn Âu Dương là ai? Đó là người duy nhất được tất cả mọi người công nhận là thiên hạ đệ nhất từ sau thời kỳ viễn cổ. Tuy rằng Hoàng Thiên Đại Đế vạn năm trước cũng được xưng là thiên hạ đệ nhất, nhưng thiên hạ đệ nhất của hắn vẻn vẹn chỉ bằng vào ý chỉ hủy diệt xây dựng nên, căn bản so sánh với Âu Dương thì không hề có tính áp đảo.
Tây Kỳ, Trấn Yêu thành tuy rằng đã trải qua vài vạn năm mưa gió, nhưng Tỏa Yêu Tháp đứng ở trung tâm thành thị lại thủy chung vẫn không hề có sự biến hóa nào.
Đó là bởi vì, Tỏa Yêu Tháp này tồn tại, khiến cho Trấn Yêu thành bất cứ lúc nào cũng đều phồn vinh không gì sánh được. Hàng năm đều có vô số người không có hy vọng đột phá, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới ba tầng đầu của tòa tháp tìm kiếm linh cảm đột phá, nhất cử đột phá bình cảnh của bản thân.
Cho nên bất cứ lúc nào trong Trấn Yêu thành cũng luôn có rất nhiều người tới Tỏa Yêu Tháp để tìm vận may. Đương nhiên cũng không phải ai cũng có vận khí tốt, người tiến vào trong Tỏa Yêu Tháp, chẳng may đi lầm vào truyền tống môn sau đó bị truyền tống vào bên trong Sinh Tử Cảnh kinh khủng kia.
Rất nhiều năm trước đây, Sinh Tử Cảnh được xưng là nơi kinh khủng vĩnh viễn không thể nào đi ra, nhưng ở vào năm mươi năm trước, có một người lần đầu tiên phá vỡ quan niệm đó, từ trong Sinh Tử Cảnh đi ra, hắn chính là Âu Dương! Mà chuyện tình sau khi Âu Dương đi ra liền trở thành tu phục tông sư cũng được lưu truyền rộng rãi.
Cho nên rất nhiều người đều đoán rằng Sinh Tử Cảnh nhất định có biện pháp để ra ngoài, nhất định có kỳ trân dị bảo cùng với kỳ ngộ nào đó, nếu vì sao Âu Dương lại có thể trở thành tu phục tông sư mà ra được?
Mà truyền thuyết này cũng đã dẫn đến bi kịch của rất nhiều người, từ đó về sau vô số người tiến vào trong Sinh Tử Cảnh đều một đi không trở lại, thời gian mấy chục năm, không có bất kỳ một người nào có thể đi ra từ trong đó.
- Tính thời gian thì ta tới chậm mất rồi...
Âu Dương đứng trước Tỏa Yêu Tháp nhìn tòa tháp cao chạm tận mây, hắn biết mình đã tới chậm, nếu như mình có thể tới sớm mười năm, có lẽ đã có thể cứu được Trịnh Khôn từ trong Tỏa Yêu Tháp ra, nhưng hôm nay tất cả đều đã trễ.
- Mau nhìn, nữ tử kia thật đẹp!
Trong ba người Âu Dương, Âu Dương là người không được chú ý nhất, Âu Dương một là không có được dung mạo khiến cho kẻ khác đố kỵ, hai cũng không có được bộ hoàng bào khí phách không gì sánh nổi trên người như Hoàng Thiên, cho nên hầu như không có ai chú ý tới Âu Dương.
Ngược lại, Hoàng Thiên Đại Đế một thân long bào cùng với Vệ Thi dung mạo khuynh quốc khuynh thành thì lại hấp dẫn vô số ánh mắt. Vệ Thi đối với lực sát thương từ dung mạo của mình đương nhiên biết rất rõ, từ khi mình lớn lên cho tới nay, ngoại trừ một quái thai như Âu Dương chưa bao giờ chú ý tới mình ra, còn lại bất kỳ một nam tử nào đối với sắc đẹp của mình đều có một loại dục vọng trời sinh, Vệ Thi biết ngay cả người cường đại như Hoàng Thiên Đại Đế cũng không ngoại lệ, chẳng qua Hoàng Thiên Đại Đế thân phận không bình thường, ngay cả có dục vọng tồn tại, hắn cũng có thể áp chế xuống được.
Duy nhất chỉ có gia hỏa Âu Dương này, ở dưới lòng đất ôm mình tới bốn năm, tuy rằng cũng có chút động tâm, nhưng bộ dáng đối với mình thủy chung luôn là hờ hững, có đôi khi Vệ Thi hoài nghi Âu Dương có phải là nữ giả thành nam nữa hay không.
Còn Hoàng Thiên Đại Đế, từ khi hắn đạt được xưng hào Đại Đế, lúc nào cũng mặc một thân long bào vương miện, trang phục khí phách lại kiêu ngạo như vậy ở tại Chân Linh Giới tự nhiên không coi là gì, dù sao Chân Linh Giới không tồn tại đế vương, bất kể ngươi mặc trang phục thế nào cũng không có ai đi quản ngươi.
Nhưng tại tiểu thế giới vương quyền là chí thương này, trang phục của Hoàng Thiên Đại Đế tuyệt đối là vô cùng nổi bật. Nếu như biết được thân phận của hắn, tự nhiên không có kẻ nào dám hé răng, thế nhưng nếu như không biết thân phận hắn, vậy mọi người sẽ cảm thấy người này thật to gan lớn mật.
Tổ hợp ba người này tỏ ra quái dị không gì sánh được, Âu Dương bình thường, Hoàng Thiên Đại Đế kiêu ngạo cùng với Vệ Thi dung mạo khuynh thành. Ba người cũng không hề để ý tới tiếng nghị luận xung quanh, hai người Hoàng Thiên cùng Vệ Thi nhìn Tỏa Yêu Tháp, trong lòng bọn họ đều thầm nghĩ, sau khi đi vào bọn họ còn có thể đi ra được không?
Còn Âu Dương thì lại không tự hỏi như bọn họ, lúc này Âu Dương đăm chiêu chính là nhớ lại lời thề đã hạ năm đó sau khi diệt Trịnh gia.
"Có một ngày ta sẽ quay lại Sinh Tử Cảnh, vì các ngươi mà lập xuống vĩnh sinh bi văn."
Hôm nay một lần nữa đi tới trước Tỏa Yêu Tháp, trong lòng Âu Dương yên lặng thầm nhủ, lần này chỉ có thể thành công không thể thất bại, bất kể thế nào mình cũng nhất định phải tìm được thi cốt cả các đồng đội bên trong Sinh Tử Cảnh, đưa thi cốt họ rời khỏi Sinh Tử Cảnh, an táng tại quê nhà.
Trước Tỏa Yêu Tháp, vô số người đều đang tìm kiếm đồng đội thích hợp cho mình để tiến vào trong đó. Còn có một số người không sợ chết thì lại khắp nơi tìm kiếm đồng đội tiến vào Sinh Tử Cảnh.
- Sợ gì chứ, đời người chính là một canh bạc, nếu như Âu Dương không tiến vào Sinh Tử Cảnh thì làm sao có được Thần Tiễn uy phong bát diện như ngày hôm nay!
Một người hô hoán muốn đi vào Sinh Tử Cảnh, đưa ra lời ngụy biện của mình.
Rất nhiều người chỉ biết Âu Dương sau khi đi ra từ Sinh Tử Cảnh thì mới vang danh thiên hạ, nhưng bọn họ lại vĩnh viễn không thể biết được, Âu Dương có thể đi tới ngày hôm nay, chính là bằng vào bản tính vĩnh viễn không bao giờ chịu thua của mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Quả thực đúng là vì bản tính này hắn mới có thể đi tới ngày hôm nay, cái gì tị sư cái gì thần sư kỳ thực chẳng qua chỉ là ngoại lực, dù cho không có Tứ Phương Chiến Kỳ, Âu Dương từng bước một vững vàng đi tới, có lẽ sẽ cần thêm thời gian, nhưng một ngày nào đó hắn vẫn có thể đi tới đỉnh cao như ngày hôm nay.
- Ba vị, vừa nhìn đã thấy ba vị vô cùng bất phàm, thế nào? Có gan cùng tiến vào Sinh Tử Cảnh hay không?
Người vừa hô to gọi nhỏ kia cũng có vài phần năng lực, tu vi Huyễn Thuật sư bát giai khiến cho hắn đã ít có địch thủ trong tiểu thế giới này.
Mà hắn sở dĩ lại cấp bách tiến vào Sinh Tử Cảnh như vậy cũng có nguyên nhân trong đó.
Năm nay hắn đã tám mươi tuổi, mà Chân Linh Giới mở ra lần tiếp theo thì còn rất lâu rất lâu, nếu như không có kỳ ngộ nào để kéo dài tính mệnh, vậy thì cho dù tu vi hắn cao tới đâu chăng nữa, chung quy vẫn sẽ nuốt hận ở trong tiểu thế giới này.
- Chúng ta?
Hoàng Thiên liếc mắt nhìn người này, bọn họ thực sự muốn đi vào Sinh Tử Cảnh, nhưng bọn họ lại không phải vì tầm bảo. Tỏa Yêu Tháp tổng cộng chia làm sáu tầng, Sinh Tử Cảnh chẳng qua chỉ là tầng thứ tư, mà mục tiêu của bọn họ lại là một đường vượt qua Sinh Tử Cảnh đi lên tầng thứ sáu.
- Được rồi, ta vừa nhìn liền biết ba vị tu vi rất cao, nếu như chúng ta liên thủ, ngược lại có thể tìm kiếm bên trong Sinh Tử Cảnh!
Ứng Trường Không kỳ thực đã tới đây được nửa năm, nhưng thời gian nửa năm này hắn thủy chung vẫn không tìm được ai có can đảm cùng hắn tiến vào Sinh Tử Cảnh.
- Tỏa Yêu Tháp tổng cộng chia làm sáu tầng, mục tiêu của chúng ta cũng không phải là Sinh Tử Cảnh tầng thứ tư!
Hoàng Thiên Đại Đế liếc mắt nhìn Ứng Trường Không, Sinh Tử Cảnh tầng thứ tư đối với bọn họ mà nói căn bản không có bất cứ uy hiếp gì. Lấy tu vi của ba người, tầng thứ tư kia nói khó nghe một chút thì chẳng khác gì hậu hoa viên nhà mình cả.
Mà trong tầng thứ năm Hư Vô Thế Giới mai táng vô số cường giả thời kỳ viễn cổ, tầng thứ sáu Tỏa Yêu Cảnh mới là nguy hiểm nhất. Bên trong Tỏa Yêu Cảnh chỉ có một người, đó chính là Hoắc Khải Phong.
- Cái gì?
Hoàng Thiên Đại Đế vừa nói xong, nhất thời khiến cho Ứng Trường Không sửng sốt, Tỏa Yêu Tháp tổng cộng chia làm sáu tầng, chuyện này mọi người đều biết, nhưng trong hiểu biết của mọi người, Sinh Tử Cảnh đã là con đường cuối cùng, còn tầng thứ năm và tầng thứ sáu phía trên rốt cuộc có thực sự tồn tại hay chỉ là truyền thuyết thì không ai biết được.
Mà hôm nay nam tử mặc long bào đội vương miện này dĩ nhiên lại nói khoác mà không biết ngượng mồm, cái gì mà Sinh Tử Cảnh cũng không phải mục tiêu của hắn, khiến cho rất nhiều người cho rằng hắn nhất định là một tên điên.
- Không tốt!
Bỗng nhiên, bên trong Tỏa Yêu Tháp lao ra một nhóm người, dáng dấp của nhóm người này đều vô cùngkinh hãi, sắc mặt bọn họ đen kịt, trên người tán ra tầng tầng lớp lớp tử khí, tuy rằng bây giờ bọn họ còn có thể nói chuyện, nhưng ba người Âu Dương lại nhìn ra được, tử khí đã sắp tràn ngập toàn thân bọn họ, rất nhanh sẽ biến thành những cỗ thi thể cứng đờ.
- Không tốt! Yêu quái! Rất nhiều yêu quái!
Một nam tử vẻ mặt vô cùng sợ hãi gào thét, ngay khi tất cả mọi người đang có chút ngây ra vì câu nói của hắn, đầu của nam tử này đột nhiên ầm một tiếng trực tiếp nổ tung.
Tiếp theo sau đó, bên trong đại môn đen kịt của Tỏa Yêu Tháp truyền ra hàng loạt tiếng cười khằng khặc, tiếng cười kia dường như là âm thanh của ác ma đến từ địa ngục, khiến người khác nghe vào không khỏi lông tóc dựng ngược.
- Thứ gì vậy?
Người xung quanh Tỏa Yêu Tháp đều kinh hãi thất sắc, vô số người muốn tiến lên phía trước thăm dò xem rốt cuộc phát sinh chuyện gì, nhưng không chờ bọn họ nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong liền đã có vô số thi trùng từ trong đó bay ra, một mảng lục quang quét qua phía trước tòa tháp, vô số người vây xem liền bị những thi trùng tán ra ánh sáng xanh này cắn nát thành từng mảnh nhỏ.
- A, quái vật!
Có người hô lớn một tiếng rồi lập tức bỏ chạy về phương xa, thanh âm dần dần hạ thấp, mọi người rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ tình cảnh trước mắt, vô số quái vật hình người bò lên từ trong đại môn đen kịt. Sở dĩ gọi bọn chúng là quái vật hình người bởi vì bọn chúng ngoại trừ bề ngoài nhìn giống như người ra, quanh thân hầu như đều nát nhừ, từng dòng nước xanh từ trên thân thể chúng chảy ra, trình độ chán ghét quả thực đã vượt xa phạm vi tiếp thụ của mọi người.
Nếu như chỉ là chán ghét không thôi, vậy thì mọi người còn có thể chịu được, nhưng khiến cho bọn họ không tài nào chịu được chính là những quái vật này còn có được lực lượng cường đại khiến người ta khó có thể tin tưởng.
Quái vật đi ở trên cùng múa may cánh tay, khắp bầu trời lôi quang điên cuồng càn quét khắp Trấn Yêu thành, lôi quang vô tận phảng phất như ngày diệt vong ầm ầm cuốn về phía Tỏa Yêu Tháp, từng đạo lôi quang khổng lồ bổ mạnh lên trên Tỏa Yêu Tháp nhưng tòa tháp này vẫn bất động như cũ.
- Ô...
Trên mặt đất ngày càng nhiều thi thể bò lên, bọn chúng không ngừng múa may cánh tay nát bét đã dẫn dắt lôi quang vô tận trên trời đánh lên Tỏa Yêu Tháp, thế nhưng Tỏa Yêu Tháp vẫn vững vàng đứng ở đó, bất kể có bao nhiêu lôi quang cũng không thể lay động nó mảy may.
- Tiên đan vô tận cũng không thể nào chữa lành được linh hồn người, ta hận, ta hận...
Một thanh âm truyền ra từ trên Tỏa Yêu Tháp, ba người Âu Dương mở trừng mắt nhìn về phía đỉnh Tỏa Yêu Tháp cao chót vót trong mây, khi bọn họ nhìn bốn phía không thấy bóng dáng Hoắc Khải Phong thì mới coi như yên lòng.
- Hoắc Khải Phong kêu gọi cũng có thể thức tỉnh được những người chết đến từ viễn cổ này, tuy rằng bọn họ đã chết đi vô số năm, tuy rằng anh linh của bọn họ đã tan biến, nhưng vẻn vẹn chỉ bằng vào chút thi khí cuối cùng này lại biến họ thành những quái vật như vậy, chúng ta dọn dẹp một chút đi!
Hoàng Thiên Đại Đế nói dứt lời liền ra tay.
Kiếm quang màu vàng tựa như một con thần long cửu thiên điên cuồng chớp động, kiếm quang vô tận cứ vậy hình thành nên một kiếm hải khổng lồ, kiếm hải theo đó xoay tròn tạo thành phong bạo, luồng phong bạo này so sánh với phong bạo do lục tiên sử dụng kiếm linh ngưng tụ thành cũng không hề thua kém, đây cũng là cảnh giới cao nhất của Hoàng Thiên Đại Đế, vô ngã vô kiếm!
Kiếm quang chớp động bốn phía, toàn bộ thi trùng bị cắt thành từng mảnh nhỏ, những thi thủy quái vật bò trên mặt đất cũng bị kiếm quang cắt nát.
Ứng Trường Không vẫn đứng ở bên cạnh Hoàng Thiên Đại Đế đã kinh hãi tới mức không ngậm mồm lại được.
Đám quái vật vừa rồi mạnh mẽ ra sao, hắn so với người khác đều hiểu rõ hơn nhiều, đám quái vật này chỉ phất tay liền có thể dẫn động cửu thiên thần lôi giáng xuống thế gian, mà đám quái vật này chẳng qua chỉ là một ít thi thể mất đi linh hồn bằng vào thi khí mà hình thành nên, nhưng lực lượng tràn ngập trong đám thi thể cũng đã vượt quá xa phạm trù của thế giới này.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Dương Thiên Mạc
Nhưng nhiều thi thể như vậy dưới kiếm quang của người này dĩ nhiên lại không hề có bất kỳ sức phản kháng nào lập tức bị chém nát, nam tử mặc long bào đội vương miện bên cạnh mình rốt cuộc mạnh tới cỡ nào?
- Đi thôi! Hắn đã tỉnh lại, hắn sẽ không tùy tiện đi ra khỏi tầng thứ sáu Tỏa Yêu Cảnh, chúng ta cũng nên bước lên con đường cuối cùng rồi!
Hoàng Thiên Đại Đế chỉ chốc lát đã thanh lý sạch sẽ đám thi thể bò ra từ Tỏa Yêu Tháp, lúc này hắn cũng đi trước một bước trực tiếp tiến thẳng vào Tỏa Yêu Tháp.
Âu Dương cùng Vệ Thi liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu. Việc cho tới bây giờ đã đến một bước cuối cùng, lật đổ Hoắc Khải Phong, như vậy ba người bọn họ liền vũ hóa phi tiên, tiến vào một thế giới mà từ viễn cổ đến giờ chưa có người tiến vào được, nếu như thất bại, vậy thì bọn họ sẽ chôn xương bên trong Tỏa Yêu Tháp...
Theo sau Hoàng Thiên Đại Đế, Âu Dương cùng Vệ Thi cũng bước vào trong Tỏa Yêu Tháp.
Vệ Thi chỉ cảm thấy trước mắt mình quang mang chợt lóe, tiếp theo sau đó là khắp trời hồng quang cùng kiếm quang liền hiện ra trước mắt nàng.
Tỏa Yêu Tháp, bất kể là ai tiến vào cũng đều tùy tiện được đưa đến một địa phương bất kỳ, mà vận khí của Vệ Thi tương đối tốt, cùng với Hoàng Thiên Đại Đế được đưa đến tầng thứ hai Liệt Diễm Thế Giới.
Trong Liệt Diễm Thế Giới cũng có một ít quái vật, chẳng qua số lượng rất ít, cho nên chỉ trong chốc lát liền đã bị Hoàng Thiên Đại Đế dọn dẹp không còn một mống.
- Âu Dương đâu?
Vệ Thi liếc mắt nhìn xung quanh, nơi này ngoại trừ một biển lửa ra không còn thứ gì khác, căn bản không tìm ra được bóng dáng của Âu Dương.
Hoàng Thiên Đại Đế cũng không vội vàng tìm Âu Dương, bởi vì hắn hiểu rõ, tiến vào Tỏa Yêu Tháp cũng không biết sẽ bị phân đến tầng nào, cho dù lấy thực lực của Âu Dương có bị phân đến tầng thứ nhất cũng không có quan hệ, những thi thể này tuy rằng đều có lực lượng tiếp cận ý chí, chẳng qua đối với Âu Dương thì những quái vật kia cho dù đến ngàn vạn cũng chỉ cần phất tay một cái là đủ để nghiền nát toàn bộ.
- Không cần lo lắng, Tỏa Yêu Tháp vốn là như vậy, người tiến vào sẽ bị tùy tiện đưa đến một trong ba tầng đầu, cho nên hiện tại hắn không ở trong tầng thứ nhất Lục Dã Tiên Tung thì cũng là ở trong tầng thứ ba Băng Tuyết Thế Giới. Chúng ta không cần phải đi tìm hắn, cứ trực tiếp tìm kiếm cái khe nối liền với Sinh Tử Cảnh là được, rất nhanh chúng ta có thể gặp được hắn ở trong Sinh Tử Cảnh!
Vệ Thi nghe Hoàng Thiên Đại Đế nói vậy thì gật đầu, đối với Tỏa Yêu Tháp nàng không hiểu biết cho lắm, dù sao tiểu thế giới này cũng là lần đầu tiên nàng tới, mà nơi này đối với hai người Âu Dương cùng Hoàng Thiên Đại Đế thì lại khác.
Nơi này chính là cố hương của hai người Âu Dương cùng Hoàng Thiên Đại Đế, đối với Tỏa Yêu Tháp, bọn họ hiểu biết so với mình thì hơn rất nhiều. cho nên Vệ Thi cũng không có gì phải lo lắng.
- Bốn tầng đầu không có nguy hiểm gì, vốn những thi thể cổ này sẽ xuất hiện ở trong tầng năm Hư Vô Thế Giới, nhưng không biết vì sao đám thi thể này lại chạy đến mấy tầng đầu, vậy nói cách khác tầng thứ năm trên cơ bản cũng không có gì nguy hiểm, chúng ta một đường xông thẳng đến tầng năm rồi chờ Âu Dương xuất hiện!
Hoàng Thiên Đại Đế phân tích một hồi, tầng thứ sáu tạm thời hắn sẽ không đi tới, bởi vì bên trong Tỏa Yêu Cảnh chỉ có một tồn tại, đó chính là Hoắc Khải Phong.
Cuồng nhân vì yêu mà giết toàn thiên hạ, phong tỏa toàn bộ thế giới. Lúc này càng tiếp cận với Hoắc Khải Phong, bọn họ lại càng khẩn trương, một đại thần như vậy chắn ở trước mặt, bọn họ có thể thành công tiến lên được hay không?
…
Bên trong Phong Tuyết Thế Giới vô tận, hỏa diễm của Âu Dương đã thiêu đốt vô số thi thể thành hư vô, nhưng trên mặt Âu Dương lại không hề có bất kỳ chút thần sắc hài lòng nào.
Lúc này trước mắt Âu Dương đang có mấy cỗ thi thể, tuy rằng xa cách nhiều năm như vậy, nhưng Âu Dương vẫn nhớ như in tình cảnh lúc trước bọn họ tiến vào nơi này rồi bị vây khốn, sau đó bị hành hạ cho đến chết.
- Các huynh đê, ta trở về rồi, Âu Dương đã hứa đưa các ngươi quay về quê nhà, vậy thì Âu Dương nhất định sẽ làm được.
Âu Dương nói xong, một đoàn hỏa diễm nho nhỏ bay đến bên những thi cốt này, vô số thi cốt bị thiêu thành tro, Âu Dương vung tay lên, một chiếc bình sứ xuất hiện trước mặt hắn.
Vô số tro cốt hội tụ cùng một chỗ rồi bay vào bên trong bình sứ. Âu Dương cũng không phân chia những thi cốt này cho rõ ràng, bởi vì Âu Dương biết không cần phải làm vậy.
Bọn họ chính là chiến hữu cùng chung chiến hào, dù là tro cốt sau khi chết đi trộn lẫn cùng một chỗ cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
- Bao nhiêu năm trước, các huynh đệ cùng chiến đấu với Âu Dương, hiện tại có các ngươi ở đây, chúng ta lại sóng vai chiến đấu như xưa. Chỉ cần có các ngươi, ta đây chính là Âu Dương bách chiến bách thắng!
Âu Dương nắm chắc chiếc bình đựng tro cốt trong tay, giờ khắc này hắn phảng phất như có thể cảm nhận được bình tro cốt này đã mang đến cho hắn lực lượng vô tận.
Âu Dương phảng phất như nhớ lại thời khắc các huynh đệ còn sóng vai chiến đấu, giờ khắc này Âu Dương tự nhủ với mình rằng vẫn còn rất nhiều các huynh đệ đang cùng chiến đấu cùng mình, mình còn phải sợ hãi gì nữa.
Con ngươi màu vàng chớp động, Âu Dương tìm được ở xung quanh cái khe mà năm đó bọn họ tiến vào Sinh Tử Cảnh, Âu Dương mỉm cười, hai lần tiến vào Tỏa Yêu Tháp, hai lần bước lên con đường nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, mà lần đầu tiên mình có thể sống sót đi ra, vậy thì lần thứ hai mình vẫn có thể làm được.
- Sư phụ! Người còn sống không?
Âu Dương giơ chân lên bước vào trong đó, biến mất khỏi thế giới Băng Tuyết.
Sau khi Âu Dương biến mất không lâu, ở khu vực cách bên này đại khái khoảng mấy nghìn thước, có một đám người bò lên từ trong lớp băng tuyết, bọn họ vốn là người tiến vào Thế Giới Băng Tuyết để rèn luyện, đột nhiên xuất hiện nhiều quái vật như vậy khiến cho bọn họ phải chui vào trong băng tuyết để lẩn trốn, đến khi bò lên trên, bọn họ liền phát hiện toàn bộ thi thể bên trong Băng Tuyết Thế Giới đã biến mất không thấy đâu nữa.
- Mau nhìn! Có người tiến vào trong cái khe kìa!
Người có ánh mắt tương đối khá chỉ về phương xa, vẻ mặt không tài nào tin nổi.
Sinh Tử Cảnh, vừa vào Sinh Tử Cảnh, lập tức rõ sinh tử. Những lời này cũng không phải là nói chơi, tuy rằng Âu Dương từng đi ra khỏi Sinh Tử Cảnh, nhưng từ sau Âu Dương, vô số người tìm kiếm Sinh Tử Cảnh vậy mà cho tới hiện nay vẫn không có kẻ nào có thể bước ra khỏi Sinh Tử Cảnh.
Lúc này bọn họ một lần nữa thấy có người tiến vào Sinh Tử Cảnh, cảm nhận đầu tiên chính là tiểu tử này thật ngu đần.
- Cây cung trong tay hắn rất quen mắt...
Một yêu cung thủ tay cầm trường cung cau mày, tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng thân là một yêu cung thủ, bất kể thế nào ánh mắt của hắn so với người khác cũng tốt hơn nhiều, tuy rằng hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng của Âu Dương, thế nhưng Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương hắn vẫn có thể nhìn thấy được rõ ràng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart