Một người đàn ông béo ục ịch, khoảng ngoài năm mươi tuổi, đứng sau lưng Dương Duệ, hai tay chắp lại, xoa xoa, dáng vẻ lo âu.
"Thiếu đông gia, ngài không thể buông lơi chuyện này thế được. Tiểu nhân nói thật là ngài không nên cứ để người ở nhà tiểu nhân, chỉ e sau này sẽ có người biết'.
"Gấp cái gì? Ta không nóng vội, ngươi gấp cái gì hả?"
"Ngài đương nhiên là không nóng vội. Người đang ở chỗ tiểu nhân, ngài hãy làm mau đi" Nam nhân thì thầm.
Dương Duệ bực bội quay đầu nhìn nam nhân đó: "Ngươi nói gì vậy hả? Hàng ngày ta đều cho ngươi hai mươi lạng bạc. Nếu không phải ta thấy công việc làm ăn năm nay của ngươi không tốt, ta cũng không giao món hời này cho ngươi. Ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ xem lợi nhuận một ngày của cửa hàng tơ lụa của ngươi có được ngần ấy không? đừng có thấy lợi còn vòi thêm'.
Nam nhân vội vàng cười nịnh nọt, khom người nói cám ơn, dáng vẻ vô cùng hèn kém trước mặt Dương Duệ.
"Đó là, đó là, tiểu nhân đương nhiên hiểu thiếu đông gia đối rất tốt với nhà tiểu nhân nhưng ngài biết Dương lão gia ở ngoại thành. Tại sao ngài không đi tìm Đỗ Vân Phàm kia?"
Dương Duệ cười nhạt một tiếng, hắn bỏ quyển sách trong tay xuống, đi tới trước cửa sổ, nhìn vườn hoa trong hậu viện, trầm tĩnh nói: "Ta không tới tìm chúng, chúng nhất định sẽ tới tìm ta".
Nam nhân đó nghi ngờ hỏi: "Thật vậy sao?"
Dương Duệ hừ một tiếng nói: "Xem ra Đỗ Vân Phàm đó cũng là người thông minh. Hắn bắt ông ngoại của ta mục đích chính là muốn ép ta giao khách sạn Vân Phàm cho hắn nhưng ta biết là nếu ta không tới, nhất định hắn sẽ không kiềm chế được nữa".
Nam nhân đó nói: "Thế nhưng mọi người đều nói Đỗ Vân Phàm này, hắn mua một toà trang viện rất lớn ở ngoại thành. Hơn nữa mọi người còn bàn tán sau lưng về ngài".
Dương Duệ cắt ngang lời của nam nhân đó: "Nói gì về ta? Vì một khách sạn mà giết chết Đỗ tam, hại chết ông ngoại ta sao? Nếu chúng nghĩ Dương Duệ ta chỉ vì một khách sạn mà làm vậy thì quả thực chúng đã quá coi thường Dương Duệ ta rồi".
Nhưng vấn đề là ông ngoại của ngài quả thực cùng mất tích liên tiếp với Đỗ tam"
"Ha ha. Tất cả đều là một lũ người nông cạn. Tại sao bọn chúng không nghĩ là gia sản của ông ngoại ta sớm muộn gì cũng vào tay Dương Duệ ta, ta giết ông ngoại mình làm gì? Khách sạn Vân Phàm của Đỗ tam chỉ là hạt bụi trong gia sản của Dương gia chúng ta. Ta cần gì vì một hạt bụi mà đi giết người, chẳng những không được lợi lộc gì mà còn giết người thì phải đền mạng. Bọn chúng nghĩ ta là người óc bã đậu vậy sao?"
Nam nhân thấy Dương Dụê tức giận thì không dám nói tiếp, đứng yên, chân tay có vẻ luống cuống.
Thấy thế Dương Duệ mỉm cười, hắn mỉm cười vỗ vỗ vai nam nhân nói: "Ngươi cứ yên tâm. Ngươi sẽ nhanh chóng bình chân như vại. Hãy về đi, hãy tới phòng thu chi lĩnh năm lượng bạc. Coi như là ta mời ngươi cơm tối, ta không giữ ngươi lại nữa, ta còn có việc".
"Vậy tiểu nhân xin cáo từ".
Nam nhân nọ đang định ra về thì bên ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo: "Thiếu đông gia, có người cầu kiến".
Dương Duệ mở cửa ra hỏi: "Là ai vậy?"
"Đỗ Vân Phàm cùng đệ đệ của hắn".
Dương Duệ cười đắc ý nhìn nam nhân nói: "Vương chưởng quỹ, thế nào? Ta nói không sai. Ngươi hãy quay về chờ tin tốt của ta".
Nam nhân đó cũng rất cao hứng khi nghe Dương Duệ nói vậy nhưng ông ta sợ bị mấy người Đỗ Văn Hạo nhìn thấy bên vội vàng chắp tay cáo từ rồi ra ngoài theo lối cửa hông.
Vương chưởng quỹ của cửa hàng tơ lụa vừa rời khỏi, lập tức Dương Duệ đi ra đại sảnh.
Khi Dương Duệ từ trong đi ra đại sảnh đã thấy Đỗ Văn Hạo cùng với thiếu nữ giả dạng nam trang lần trước đang ngồi uống trà. Vương chưởng quỹ tiệm bán thuốc đang trò chuyện thân mật với Đỗ Văn Hạo.
Vương chưởng quỹ vội vàng đứng dậy khi thấy Dương Duệ đi ra. Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu vẫn không có động tĩnh gì.
Dương Duệ đi tới ngồi xuống đối diện với Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu. Tiểu nhị vội vàng bưng trà lên cho hắn.
"Không biết Đỗ công tử cùng vị…công tử này tìm tại hạ có chuyện gì không?" Dương Duệ liếc mắt nhìn Kha Nghiêu, thầm nghĩ: không hiểu cô nương này chuyển sang mặc y phục nữ nhân thì sẽ kiều mỵ dường nào nhưng chỉ là không dám nói ra.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, hắn đặt chén trà trong tay xuống bàn nói: "Bọn tại hạ nhận lời uỷ thác của người ta nên tới chuyển lời cho Dương công tử".
Dương Duệ vốn tưởng Đỗ Văn Hạo sẽ nói với hắn về chuyện của Đỗ tam và khách sạn Vân Phàm nhưng không ngờ Đỗ Văn Hạo chỉ là chịu sự uỷ thác của người khác mà tới nên hắn khá thất vọng. Dương Duệ ngượng ngùng nói: "Ồ? là ai vậy hả?"
Kha Nghiêu nói: "Cổng tử hẳn biết người này. Dương công tử thần thông quảng đại, tại sao lại không biết ai là người muốn gặp mình vậy?"
Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu cười nhạt nói: "Tại hạ còn tưởng rằng là công tử muốn gặp ta" Giọng nói của hắn mang theo sự bỡn cợt.
Kha Nghiêu muốn nổi giận nhưng khi nghĩ lại thấy không ổn vì vậy nàng cười lộ núm đồng tiền làm Dương Duệ choáng váng khi nhìn thấy. Hắn thầm nghĩ: Quả thực rất xinh đẹp!
"Dương công tử chê cười, trước đó chúng ta đã gặp nhau. Người muốn gặp công tử là một người khác'.
Lập tức Đỗ Văn Hạo hiểu rõ. Xem ra Dương Duệ này không ngu ngốc, nhất định hắn đã nhận ra Kha Nghiêu là thiếu nữ nên mới nói một câu ám chỉ với Kha Nghiêu.
Vì vậy Đỗ Văn Hạo không muốn tiếp tục trò chơi, hắn nói thẳng: "Đó là Dương Thiên hộ, ông ngoại của công tử muốn gặp công tử".
Nghe vậy Dương Duệ giật mình. Quả thực hắn không ngờ ông ngoại hắn lại muốn gặp hắn nên không kịp phản ứng, ngồi yên không nói câu nào.
Kha Nghiêu nói: "Thế nào? Hình như Dương công tử rất bất ngờ".
Lập tức Dương Duệ trấn tính tinh thần khi nghe Kha Nghiêu nói vậy, hắn cười nói với Kha Nghiêu: "Cô nương, cảm thấy tại hạ có nên đi hay không?"
Kha Nghiêu phản ứng rất nhanh, nàng lập tức cười nói: "Công tử đã biết ta cải dạng nam trang, ta cũng không giấu diếm nữa. Thế nhưng công tử vẫn chưa cho ta biết công tử có đi hay không".
Dương Duệ vốn muốn hạ uy Kha Nghiêu nhưng hắn không ngờ Kha Nghiêu mượn đó tiếp chiêu. Trong lòng Dương Duệ càng bội phục cô nương này.
"Đi, có thể đi thế nhưng tại hạ có hai điều kiện" Trong lòng Dương Duệ có sẵn một mưu kế.
Đỗ Văn Hạo nói: "Xin Dương công tử cứ nói".
"Nếu như hai người muốn Đỗ tam, nhất định Đỗ công tử phải đứng ra làm chủ gả cô nương này cho tại hạ'.
Lần này thực sự Đỗ Văn Hạo không lo lắng vì điều đó. Hắn suy nghĩ rất nhanh rồi nói: "Thế công tử biết Đỗ tam ở đâu sao?"
Dương Duệ cười nói: "Không phải khi Đỗ công tử mang ông ngoại của tại hạ đi đã nói muốn tại hạ dùng Đỗ tam đổi lấy ông ngoại mình sao? Hôm nay tại hạ đã tìm thấy thế nhưng tại hạ muốn đổi lại người. Tại hạ không đổi ông ngoại mà muốn vị cô nương này".
Đỗ Văn Hạo nói: "Dương công tử nói giỡn rồi. Lệnh muội chỉ gặp mặt công tử hai lần mà khiến Dương công tử bỏ qua ngay cả ông ngoại của mình muốn một cô nương không quen biết. Điều này có phải quá hoang đường không?"
Kha Nghiêu phủi bụi đứng bật dậy, cắt ngang lời nói của Dương Duệ: "Không cần nói tiếp nữa. Ngươi dựa vào cái gì mà muốn ta gả cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi còn chưa lấy vợ sao? Ta nói cho ngươi biết Kha Nghiêu ta tuyệt đối sẽ không bao giờ lấy người như ngươi. Còn về phần Dương Thiên hộ kia, ngươi thích thì đổi với Đỗ tam còn không tuỳ ngươi. Đừng có ý định mơ tưởng tới bản tiểu thư" Nói xong nàng đi ra ngoài.
Trước nay Dương Duệ đã quen nhìn những nữ nhân luôn chiều chuộng, nghe lời hắn, nay thấy Kha Nghiêu cứng cỏi như vậy thì lại càng hiếu kỳ. Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu bỏ đi cũng đứng dậy đi theo, không nói câu nào.
Dương Duệ ngăn Đỗ Văn Hạo lại nói: "Muội muội này của công tử rất hay. Thế này đi tại hạ đồng ý đi gặp ông ngoại của mình, còn những chuyện khác tạm thời chúng ta chưa nói tới. Đỗ công tử, xin hãy đi trước, tại hạ sẽ ra sau".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười gật đầu, hắn chắp tay nói: "Cáo từ" sau đó rời khỏi phòng đuổi theo Kha Nghiêu.
Trên xe ngựa.
"Có phải ca rất muốn gả muội ra ngoài không hả? Lúc trước Vương Nhuận Tuyết cũng nói như vậy. Bây giờ hắn lại nói như vậy. Ca không nói gì. Muội biết ca cảm thấy muội rất phiền phức. Các người ai cũng thấy ta rất phiền phức" Kha Nghiêu gào lên.
"Muội nói chuyện dễ nghe một chút có được không hả? Ta nói muốn gả muội ra ngoài lúc nào hả? Lúc nãy mới tới chỗ người ta nói chuyện, muội đã vội vàng trách móc chuyện trước đây. Ta biết muội nói muội không thích người ta nên ta không đồng ý" Đỗ Văn Hạo giải thích.
Kha Nghiêu nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy cơn bực tức mới giảm đi một ít, nàng nói tiếp: "Vậy chuyện của Dương lão gia thì sao bây giờ?'
Đỗ Văn Hạo nói: "Dương Duệ đã đồng ý đi gặp ông ngoại của mình".
Nghe vậy Kha Nghiêu vội vàng nói: "Ca còn không đồng ý với hắn, vậy sao hắn đã đồng ý đi gặp Dương Thiên hộ?"
Đỗ Văn Hạo bị Kha Nghiêu làm cho dở khóc dở cười: "Ta không có đồng ý với hắn. Hắn chỉ nói chuyện của hắn và muội tạm thời không nói tới. Hắn muốn gặp Dương Thiên hộ trước".
Kha Nghiêu tức giận lục tìm vật gì đó, miệng lẩm bẩm: "Chuyện gì của muội và hắn hử? Sau này ca mà nói muội tìm vật gì đó đập chết ca".
Đỗ Văn Hạo cười to, chỉ vào Kha Nghiêu nói: "Xem muội hung ác như vậy, không ai dám lấy muội".
Đỗ Văn Hạo chỉ muốn nói một câu trêu cợt Kha Nghiêu nhưng không ngờ Kha Nghiêu nghe vậy thì đau lòng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Đỗ Văn Hạo kinh hãi, hắn vội vàng tiến tới an ủi Kha Nghiêu, Kha Nghiêu vung tay đẩy hắn ra, rưng rưng nước mắt nói: "Muội biết đây chính là suy nghĩ thật sự của ca. Không phải là người khác không muốn muội mà chính là ca không muốn".
"Kha Nghiêu, vừa rồi ta thực sự chỉ nói đùa. Muội tuyệt đối đừng tin là thật. Ta, ôi. Là tự muội trước, ta" Đỗ Văn Hạo nóng lòng, hắn luốn cuống không biết giải thích thế nào.
Kha Nghiêu hờ hững liếc nhìn Đỗ Văn Hạo nói: "Thôi được. Nếu ca thấy muội đáng thương, tiếp tục muốn giữ muội lại, muội sẽ mặt dày ở lại. Nếu như ca thực sự chán ghét muội, muội sẽ đi ngay nhưng dù muội có chết cũng không bao giờ gả cho Dương Duệ kia".
Đỗ Văn Hạo thấy dáng vẻ đau lòng đó của Kha Nghiêu, hắn ngôid xuống cạnh nàng nói: "Xem muội kìa. Ta đã nói rồi. Tất cả mọi chuyện ta đều theo ý muội. Muội thích gì ta cũng thích, muội muốn làm gì cũng được. Ta có nói chán ghét muội khi nào không? Là chính muội không chịu, cái gì cũng nói không muốn làm. Kỳ thật ta, tốt lắm, tốt lắm. Không nói điều này nữa. Ta đồng ý với muội. Muội muốn gì ta đều nghe muội".
Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo nôn nóng toát mồ hôi thì cười ra nước mắt: "Thôi được rồi, có những lời này của ca, muội an tâm rồi. Ca nói cái gì cũng nghe muội nhưng đừng chơi xấu muội là được".
"Được rồi, không cần phải nói lại nữa" Đỗ Văn Hạo cười gượng nói.
Vân Phàm sơn trang
Bởi vì sơn trang này dựa vào sông núi. Hơn nữa sơn trang vốn nguyên của một vị quan lại Đại Lý chủân bị để cáo lão hồi hương, an hưởng tuổi già nhưng ai ngờ chưa kịp hưởng phúc này thì triều đình đã phái người bắt vị quan đó tra án. Nghe nói vị quan tứ phẩm này có một công việc béo bở, vơ vét được rất nhiều của cải mồ hôi nước mắt của nhân dân. Sơn trang này còn lớn gấp mấy lần trang viện của những gia đình giàu có nhất quận Tú Sơn. Nhưng không hiểu vì sao triều định lại không niêm phong sơn trang này. Nghe nói khi đó viên quan này đã dùng danh nghĩa mẫu thân của mình để mua sơn trang này. Triều đình thấy ông ta có hiếu như vậy, hơn nữa hơn nữa trưởng bối của ông ta có mấy người là trung thần của triều đình nên mới để sơn trang này cho mẫu thân hơn tám mươi tuổi của ông ta.
Ai ngờ vị mẫu thân của viên quan này trên đường quay về quận Tú Sơn vì tuổi già sức yếu, kinh sợ vì biến cố của gia đình nên chưa về tới quận Tú Sơn đã chết.
Toà sơn trang này để lại cho ai thì người đó chính là người bán. Thế nhưng người đó chỉ là một nô tài của viên quan đó. bởi vì người đó về quận Tú Sơn trước sắp đặt công viêc nên không ngờ thu được lợi ích lớn tới như vậy. Người đó không muốn ở lại một mình, sợ rước hoạ vào thân. Thứ hai người đó cũng chỉ là một người nghèo, ở trong một sơn trang rộng lớn thì quá lãng phí. Tốt hơn hết là bán đi, mang cả nhà đi nơi khác. Thế nhưng người này cũng không dám nói sự thật với triều đình, hắn chỉ nói trước khi chết lão mẫu đã giao sơn trang này cho một người bà con xa trông nom, hàng năm dâng hương cho lão mẫu vào dịp thanh minh nên triều đình bỏ qua.
Bởi vì người đó làm quan nên rất chú ý tới phong thuỷ. Trước có sông, sau có núi, hơn nữa trang viện lại nằm lưng chừng núi, phỏng cảnh rất đẹp.
Hơn nữa những người đi theo Đỗ Văn Hạo đều cùng tìm mua một cửa hàng làm ăn trong thành. Dù sao Dương Duệ chỉ khống chế lĩnh cực dược liệu, những ngành khác hắn không quản vì vậy ngoại trừ Đỗ Văn Hạo còn tạm hoãn nhưng người khác đều vội vàng khai trương buôn bán.
Khi Đỗ Văn Hạo và Kha Nghiêu về tới nhà thì thấy Tiền Bất Thu và vợ là Triệu thị ngồi ở đại sảnh, con của hai người đứng bên cạnh.
Kha Nghiêu cẩn thận nói: "Muội cứ thấy Triệu thị là biết không có chuyện gì hay'.
Đỗ Văn Hạo cười thầm, gõ trán Kha Nghiêu nói: "Vậy tốt nhất là muội không nên ra ngoài để tránh muội lại tranh cãi với người ta. Muội hãy đi gặp Tuyết nhi nói Dương Duệ kia đã đồng ý tới gặp. Muội cứ ở lại đó. Ở đây đã có nhiều người, ta chỉ lo Dương lão gia có chuyện. Muội hãy mau đi sắp đặt đi, Dương Duệ sắp tới rồi".
Nghe vậy Kha Nghiêu vội vàng đi tìm Lâm Thanh Đại và Vương Nhuận Tuyết.
Đỗ Văn Hạo đi vào đại sảnh. Tiền Bất Thu vội vàng đứng dậy đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, sắc mặt đau khổ. Ông ta vốn định cười với Đỗ Văn Hạo nhưng cuối cùng còn xấu hơn cả khóc.
"Sư phụ, ta, ta" Tiền Bất Thu lắp bắp không biết nói gì.
"Ta cái gì mà ta. Ông không nói được thì để thiếp nói với lão gia" Triệu thị đứng dậy, lắc lư kiều đồn đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo.
Khi đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo, Triệu thị khom người thi lễ, cung kính gọi: Lão gia rồi mới nói: "Lão gia, là thế này. Hôm nay ta và cha lũ nhỏ đã thương lượng với nhau. Không phải tiệm bán thuốc và ya quán vẫn chưa mở sao? Một nhà ta không thể cứ ngồi không ăn mãi vì vậy ta nghĩ muốn cho cha lũ nhỏ vào tiệm bán thuốc trong thành tìm việc, lão gia người xem?"
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Thế nào, tiền cho hai người đã dùng hết sao?"
Tiền Bất Thu vội vàng nói: "Không có, không có. Nhiều tiền như vậy sao có thể dùng hết ngay được".
Triệu thị gạt tay Tiền Bất Thu, cwoif tủm tỉm nói: "Lão gia, tiền không thể sinh ra tiền, đúng không? Vì vậy".
Đỗ Văn Hạo đi vào trong đại sảnh ngồi xuống, con của Tiền Bất Thu vội vàng khom người thi lễ rồi rót trà cho Đỗ Văn Hạo.
"Nương, con và phụ thân không đồng ý. Nương đừng làm khó cho chúng con nữa".
"Phì, mày biết cái gì, cả ngày chỉ biết ăn, không biết buôn bán kiếm tiền" Triệu thị nhìn con mình nhổ một cái.
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, lát sau hắn nói: "Thôi được rồi, các người cứ bình tĩnh" Nói xong hắn uống một ngụm trà do con Tiền Bất Thu rót rồi đứng dậy vỗ vỗ vai Tiền Bất Thu cười, đi ra cửa.
Triệu thị đắc ý nhìn Tiền Bất Thu, đang định cười thì bất chợt Tiền Bất Thu vung tay tát thị một cái. Triệu thị kinh ngạc, đang định nổi cơn tam bành với Tiền Bất Thu thì người gác cổng bên ngoài kêu to: "Dương công tử cầu kiến".
Tiền Bất Thu chỉ tay vào mặt Triệu thị, trầm giọng nói: "Cút ngay cho ta. Nếu không phải ngươi lôi kéo con mình tới đây thì ta đã bỏ ngươi trước mặt sư phụ. Cút ngay!".
Triệu thị nghe người gác cổng nói nhà có khách nên không dám gây chuyện với Tiền Bất Thu vì sợ Đỗ Văn Hạo tức giận, chỉ đành đùng đùng nổi giận kéo con mình rời khỏi đại sảnh.
Tiền Bất Thu thấy Đỗ Văn Hạo đi về hướng đông đón khách, ông ta liền đi về hướng tây. Nơi đó là nơi ở của tôi tớ. Hôm nay mấy vị phu nhân vẫn đang bận rộn sắp đặt công việc, ông ta muốn tới đó xem có giúp gì được không.
Đỗ Văn Hạo dẫn Dương Duệ đi tới khu nhà phía đông. Trước đây Dương Dụê có nghe nói bên ngoài thành có một sơn trang rất rộng lớn nhưng giá tiền thực sự khá đắt nên những nhà giàu trong thành hoặc không muốn mua hay không đủ tiền. Bản thân Dương Duệ hắn thuộc nhóm người đầu. Hôm nay hắn thầm vô cùng hối hận khi tận mắt nhìn thấy toàn cảnh sơn trang này.
"Đỗ công tử quả thực là người hào phóng của quận Tú Sơn chúng ta" Dương Duệ cảm khái nói, giọng nói thầm hâm mộ cùng ghen ghét.
Đỗ Văn Hạo nói: "Mấy ngày nữa tiện nội sẽ lâm bồn, không thể cứ ở mãi khách sạn vì vậy mới phải mua nhà mới. Thật sự cũng bất đắc dĩ phải mua. Ha ha ha".
Khi đi qua một cổng vòm, Đỗ Văn Hạo chỉ ngôi nhà sau bụi trúc nói: "Dương công tử, ông ngoại công tử ở phía trước. Tại hạ đã bảo lệnh muội chờ ở cửa. Tại hạ không đi tiếp nữa".
Dương Duệ cứ tưởng nơi này là hậu viện của Đỗ Văn Hạo vì nơi này chính là chỗ đẹp nhất sơn trang nên trong lòng hắn không khỏi thấy ấm áp, hắn khom người nói: "Đa tạ Đỗ công tử" Nói xong Dương Duệ đi về phía trước.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ khi nhìn theo bóng Dương Duệ. Dương Duệ này rốt cuộc là hạng người nào. Nếu hắn là một người lương thiện, nhất định sẽ không nhìn thấy ông ngoại mình sắp chết mà không cứu. Nếu vạn nhất Dương Thiên hộ không gặp được Đỗ Văn Hạo hắn mà gặp người khác thì sao? Nếu hắn là một người ti tiện nhưng nhìn phong cách của hắn lại khác hẳn với Dương Quang. Có lẽ một đại ác nhân khác với một tiểu ác nhân. Một người thì thâm trầm ẩn lộ, một người thì lộ hết ra ngoài. Thôi không nghĩ nữa. Để xem hai người nói với nhau những gì.
Dương Duệ đi về phía trước, qua một cây cầu mái vòm thì nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài màu hồng nhạt đang đứng tựa vào một cây cột ở đình hóng mát. Trên ống tay áo thêu bông hoa mẫu đơn màu vàng nhạt, những đường kim tuyến màu vàng, dáng vẻ thướt tha mềm mại như dương liễu trước gió. Khi đi tới gần Dương Duệ chỉ thấy tóc nàng búi cao, mày ngài, đôi mắt sinh động, làn da mịn màng, dìu dịu như ngọc, miệng anh đào không son mà đỏ. kiều diễm, gò má mịn màng. Làn gió thổi nhẹ làm vương những lọn tóc trên gương mặt càng làm nôỉ bật sự quyến rũ mê người của nàng. Đôi mắt thông minh không ngừng chuyển động, có chút nghịch ngợm, có chút bướng bỉnh, vòng eo thon nhỏ, dáng vẻ không chút tỳ vết. Hai mắt nàng nhìn thẳng vào Dương Duệ. Dương Duệ thầm nghĩ: chẳng lẽ đây chính là thiếu niên anh tuấn mình đã từng gặp sao? Quả thực là mỹ nhân trên thế gian này. Kha Nghiêu thấy hai mắt Dương Duệ nhìn mình giống như một Đăng Đồ Tử* thì cảm thấy như bị hắn nhìn thấu tất cả nên hung hăng trừng mắt nhìn Dương Duệ, bực bội nói: "Dương Duệ, đã nhìn đủ chưa?"
Lúc này Dương Duệ mới hồi phục tinh thần, hắn giả vờ cúi đầu nhưng trên thực tế là để che giấu sự xấu hổ của mình.
"Xin mời công tử"
"Xin Đỗ cô nương đi trước dẫn đường" Dương Duệ khiêm nhường nói.
"Ta không phải Đỗ cô nương. Ta họ Kha. Còn không biết gọi một tiếng Kha cô nương sao? Đúng là không thể chịu được loại công tử bột này" Nói xong Kha Nghiêu phất tay áo đi tới trước một căn phòng.
Dương Duệ không tức giận, hình như hắn đã quên mất mục đích tới đây củ mình. Hắn cười hì hì đi theo sau Kha Nghiêu, suy nghĩ miên man nhìn vào lưng nàng.
"Dương lão gia, cháu ngoại Dương Duệ của ngài tới'.
Một lúc rất lâu sau trong phòng mới vang lên một giọng nói run rẩy: "Vào đi!".
Kha Nghiêu mở cửa ra thì thấy Dương Thiên hộ đang ngồi ở bàn, trang phục màu trắng. Bên cạnh ông ta là một chậu than, trên bàn gần cửa sổ có một lư hương, khói từ lư hương nhẹ bay lên, quyện lấy một nhành hoa sứ cắm trong một cái bình.
Dương Duệ đi vàp trong phòng, Dương Thiên hộ vẫn không ngẩng đầu nhìn hắn, ông ta chỉ uể oải nói: "Các người ngồi đi. Ta đã bảo người pha trà rồi".
Kha Nghiêu ngồi ở ghế cạnh cửa, không nói gì, nàng tiện tay cầm một quyển sách Dương Thiên hộ để trên bàn, mở ra đọc.
Dương Duệ thu lại vẻ mặt tươi cười lúc trước, hắn nghiêm mặt lại đi tới trước bàn nhìn quyển sách Dương Thiên hộ cầm trong tay nói: "Ta vẫn còn tưởng ông bất tỉnh nhân sự, không ngờ vẫn còn ở đây viết chữ, đọc sách. Quả thật không ngờ".
Dương Thiên hộ đặt quyển sách trong tay xuống, ông ta vuốt chòm râu bạc, mỉm cười nhìn Dương Duệ: "Chân thành thì thu lợi vô tận. Vô tận là thời gian dài. Dài là đường xa. Đường xa chính là xa xưa. Xa xưa là uyên bác. Uyên bác là cao minh. Uyên bác cũng là năm đấu. Cao minh cũng là. Cao minh cũng là vật phúc. Vật phúc cũng là lâu đời. Uyên bác, cao minh tương xứng với đất trời, vô cùng vô tận. Người như vậy không động mà biến, không hành động mà thành'.
Dương Duệ cười nhạt, hắn đi tới ngồi xuống bên cạnh: "Ông bảo ta tới đây để dạy những điều này sao?"
Dương Thiên hộ đứng dậy, đột nhiên ông ta cảm thấy choáng váng vì vậy đành phải ngồi xuống, thở dài nói: "Không phải Đỗ công tử cho thê thiếp tới đây sao? Tại sao lại là cô nương này?"
Kha Nghiêu chưa kịp nói, Dương Duệ đã nói trước: "Ông còn không biết vị cô nương này sao? Ta long trọng giới thiệu cho ông biết. Đây là Kha Nghiêu, ta chuẩn bị cưới Kha Nghiêu cô nương".
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
“Ngươi…” Kha Nghiêu phát chán lên, thấy Dương Thiên Hộ kinh ngạc nhìn mình, cảm thấy lúc này tranh cái với Dương Duệ thì không thích hợp lắm, đành thôi không nói nữa, thầm nghĩ ta sẽ xử ngươi sau.
“Ngươi giỏi thì nói chuyện với ông ngoại ngươi ấy, không được khơi chuyện ra ở đây” Kha Nghiêu nhìn Dương Duệ nói.
Dương Duệ thấy tức cười, vốn trước khi đi tâm trạng không tốt lắm, thấy cô nhóc này không còn thấy hậm hực nữa
“Được rồi” Dương Duệ nghiêm mặt nói.
Dương Thiên Hộ thấy Dương Duệ nghe lời con nhóc này. Vẫn tưởng lúc nãy Dương Duệ nói đùa, mỉm cười nói: “Vậy cũng tốt, nói chuyện không cần kiêng ngại gì cả, dù gì cũng là người một nhà cả”
Dương Duệ hừ một tiếng: “Ai là người nhà với ông?”
Dương Thiên Hộ có phần bối rối, ho khục khặc, thấy Dương Duệ không giống như đùa bèn hạ giọng xuống: “Duệ Nhi, con…!”
Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu, thấy cô đang đọc sách, dáng vẻ rất chăm chú, đột nhiên có phần hối hận vì đã gọi cô ấy đến, nhưng lúc này để người ta ra thì càng không thích hợp, nghĩ trước nghĩ sau, Dương Duệ đành chịu.
“Nói đi, tìm tôi đến có chuyện gì?”
“Có hai chuyện, xin con hãy nghe một câu chuyện, sau đó xin con tha cho Đỗ Tam, con muốn ta chết cũng được, tuyệt đối không hai lời”
Dương Duệ thấy lạ, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ: “Được thôi, tôi đã từng này tuổi nhưng chưa có vinh hạnh được nghe chuyện ông kể, có điều không được quá lâu, tôi và Đỗ công tử còn có chuyện phải thương lượng” Nói rồi hắn nhìn Kha Nghiêu.
“Được, không làm mất nhiều thời gian của con” Dương Thiên Hộ nói, ngồi thẳng người, nét mặt đanh lại.
“35 năm trước, ta đến Đại Lý làm ăn cùng 5 người anh em, năm đó mẹ con mới có 16 tuổi, cũng trạc tuổi cô nương đây”
“Ông kể thì kể, động chạm đến mẹ tôi làm gì?”
“Không thể không kể đến”
“Được rồi, được rồi, ông nói tiếp đi.” Dương Duệ phất phất tay áo nói.
“Năm đó ta và bà ngoại con đính hôn cho mẹ con, nhưng một ngày đầu đông, khi đã định sẵn ngày cưới hỏi thì mẹ con và người kia đột nhiên mất tích”
“Khoan đã, không thể nói là mất tích được! Là cha tôi lúc đến quận Tú Chỉ đã nhắm được mẹ tôi, không ngại phế nguyên phối trong nhà mà cho mẹ tôi một danh phận, không phải sao? Nhưng tất cả đâu phải mẹ tôi muốn vậy, cái này tôi rõ hơn ông”
“Ta biết con không tin, nhưng chuyện cha con nhắm được mẹ con không phải ý của ta”
“Ha ha, không phải ông mời cha tôi đến làm khách, đuổi hết chị em của mẹ tôi ra ngoài, chỉ để lại mẹ tôi ở nhà, 3 ngày sau người đính hôn với mẹ tôi mất tích, 10 ngày sau mẹ theo cha lên kinh thành, sau đó gả cho cha tôi còn gì”
“Dương Thiên Hộ nhìn Dương Duệ: “Chẳng nhẽ mẹ con không hạnh phúc sao?”
“Hạnh phúc! Đương nhiên hạnh phúc, cái gì ông cho chả tốt? Có điều thủ đoạn quá đê tiện, vì muốn có người giúp đỡ chuyện làm ăn, đến con gái mình ông cũng bán rẻ, lại còn ám hại con trai của Vương trưởng cự nữa.
“Không phải ta! Ta không liên quan gì đến chuyện con trai Vương trưởng cự mất tích cả!”
“Không liên quan! Hừ! Hay ý ông là cha tôi vì muốn có được mẹ tôi mà ám hại con trai Vương trưởng cự sao?”
Dương Thiên Hộ không nói, Dương Duệ đứng dậy đi đến trước mặt Dương Thiên Hộ nói: “Mẹ ta là người lương thiện, ông biết không? Ông vì chuyện làm ăn của mình mà gả 3 cô con gái của mình cho những người hợp tác làm ăn với ông, bây giờ bên ông không ai chăm sóc, đến Dương Quang cũng không đối tốt gì với ông, ông nói xem, ông có nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Dương Thiên Hộ vẫn cúi đầu không nói.
“Lúc lâm chung, mẹ muốn ta về bên ông, chăm sóc ông, sợ ông không có ai bên cạnh những năm cuối đời, lo ông sẽ chết trong cô đơn”
Dương Thiên Hộ ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn Dương Duệ: “Cái gì, con nói gì, mẹ con …”
Dương Duệ mắt ngấn lệ nói: “Đúng vậy, chết rồi, chưa đến 40 tuổi chết vì bệnh trầm uất, ông phá vỡ mối tình thanh mai trúc mã của bà ấy, hủy hoại hạnh phúc một đời của bà ấy, gả bà ấy cho một người đàn ông lớn hơn bà gần hai chục tuổi, đó chính là hạnh phúc mà ông cho bà ấy đấy!” Nói rồi Dương Duệ quay đầu đi ra phía cửa.
Thực ra Kha Nghiêu đâu có xem sách vở gì đâu, cô vẫn đang nghe trộm chuyện của 2 ông cháu đó chứ, cô bất giác thấy Dương Duệ đáng thương, thấy hắn bỏ đi cũng vứt sách đó đuổi theo.
“Dương Duệ, đứng lại!”
Dương Duệ nghe lời đứng lại, nhưng không quay đầu lại.
Kha Nghiêu chạy phía trước, thấy Dương Duệ nước mắt đã lưng tròng, nhất thời không biết nên nói gì thì tốt.
“Dương … Dương Duệ, ông ấy biết sai rồi, thế nên mới đến tìm ngươi hối lỗi, ngươi không thể…”
“Có những sai lầm không thể tha thứ được”
“Nhưng ngươi không thể vì một ông gia bị ngươi hạ độc 3 năm biết rõ cháu ngoại mình hạ độc mà vẫn bưng lên uống, vì sao ư, không phải vì ông ấy hối hận vì năm đó mình đã làm chuyện hồ đồ sao?”
Dương Duệ nhìn Kha Nghiêu, chỉ muốn ôm chặt người con gái đẹp như tiên này vào lòng, nhưng hắn không dám, hắn cảm thấy cô ấy khác các cô giá xung quanh mình, cô ấy có gì đó thuần khiết mà thẳng thắn, thậm chí không có chút gì là đang làm điệu cả.
“Kha Nghiêu, cô đang trách ta vô tình và độc ác sao?”
“Đúng, ngươi hận ông ấy vì không tốt với mẹ ngươi, nhưng ngươi quên là mẹ ngươi muốn ngươi quay lại làm gì ư, có phải báo thù không? Hạ độc chính ông ngoại của mình sao? Coi như ông ấy không tồn tại, hi vọng ông ấy chết dần chết mòn trong tay mình sao? Ngươi làm vậy sao mẹ ngươi ngậm cười nơi chin suối được đây?”
“Cô đừng nói nữa!”
“Dương Duệ, đừng để sai lầm nối tiếp sai lầm, ông ấy vẫn chưa kể hết chuyện, ngươi không thể bỏ đi như vậy, kết thúc câu chuyện có thể không như ngươi tưởng tượng đâu, đã đang kể rồi, tại sao ngươi không để ông ngươi nói hết?”
Dương Duệ đăm đăm nhìn Kha Nghiêu, dùng hai nắm đấm đấm vào trán mình, nhìn cửa phòng đang rộng mở: “ĐƯợc, ta nghe cô, quay lại!”
Hai người quay trở lại phòng, nhưng Dương Thiên Hộ đã ngã ra trên đất, miệng sùi bọt trắng, sắc mặt tái nhợt.
“Người đâu, nhanh lên, Dương lão gia ngất rồi!”
Ngày hôm sau…
Dương Thiên Hộ mở hai mắt, phát hiện ra mình đang nằm trên giường ở nàh mình, bên cạnh có một người đang chống tay ngủ gật.
“Tiểu Thúy” Dương Thiên Hộ thì thào gọi.
Người con gái đó mở to hai mắt, hân hoan nhìn Dương Thiên Hộ, nắm chặt hai tay ông: “Lão gia. Lão gia tỉnh rồi!”
Dương Thiên Hộ gật đầu mỉm cười: “Con gái ngoan, lần nào cũng là con ở bên cạnh lão phu, vất vả cho con rồi”
Tiểu Thúy chỉ cười, dột nhiên nhớ ra gì đó, quay người ra cửa nói lớn: “Mau gọi Thiếu đông gia, lão gia tỉnh rồi”
Dương Thiên Hộ kinh ngạc: “Sao? Duệ Nhi ở đây?”
“Vâng ạ, chính thiếu đông gia đưa lão gia về”
Lúc này Dương Duệ đi vào, theo sau còn có Dương Quang.
“Lão gia, cuối cùng người cũng tỉnh, dạo bọn con sợ muốn chết” Dương Quang toét miệng ra cười đi đến bên giường.
Bọn con, chẳng nhẽ Duệ Nhi cũng lo lắng cho ta?”
“Các ngươi ra ngoài trước đi, để Đỗ công tử bắt mạch xem…ông ngoại đã tỉnh rồi” Dương Duệ nói.
“Thiếu đông gia, để kẻ dưới này đi cho” Dương Quang nói.
Dương Duệ gật đầu, không nói không rằng, đến bên giương Dương Thiên Hộ ngồi.
Đóng cửa lại, ánh sáng trong phòng nhẹ nhàng soi sáng đủ cả căn phòng, Dương Duệ nhìn sắc mặt tái mét của Dương Thiên Hộ, lòng hắn quặn lại, nói: “Đỗ công tử nói, vì ông kích động quá, mà chất độc trong người vẫn chưa hết, vì vậy mới…”
“Duệ Nhi, lúc nãy…lúc nãy con gọi ta là gì?” Dương Thiên Hộ run run hỏi.
Dương Duệ tựa vào ghế, thở dài: “Đừng tưởng làm vậy là ta tha thứ cho ông, ta chỉ đồng ý với Đỗ công tử và Kha Nghiêu cô nương thôi. Chừng nào còn chưa điều tra rõ chuyện con trai Vương trưởng cự thì tôi sẽ không gọi gì ông cả.”
“Duệ Nhi, chuyện con trai Vương trưởng cự thì tốt nhất con nên đi hỏi chính Vương trưởng cự ấy”
“Hỏi ông ta?”
“Đúng, bao nhiêu năm nay, con không chịu nghe ta nói về chuyện này, vì con không tin, con thà tin rằng người nhà mình làm chứ nhất quyết không chịu tin là người ta bày mưu ra”
“Nhưng con trai Vương trưởng cự không phải…không đúng, ông đang lừa ta”
Dương Thiên Hộ chỉ cười trừ: “Thông minh như con chắc không cần ta phải bảo điều tra thế nào”
“Được! Ông đã nói vậy thì ta lại tin ông lần này, nể mặt mẹ ta, nếu như ông còn lừa ta thì ta sẽ làm cho ông phải hối hận đó”
Dương Duệ đứng dậy, đi được hai bước thì quay lại nói: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, Đỗ công tử vốn định ở lại Vân Phàm sơn trang thêm mấy ngày, nhưng nghĩ đến việc người ta vì ông mà dọn ra khỏi nhà của chủ nhân để cho ông ở, mà ta lại coi như không thấy, vì vậy ta đón ông về. Mấy ngày này ta để Tiểu Thúy chăm sóc ông, có gì ông bảo Dương Quang đến tìm tôi”
“Vậy Đỗ Tam…”
“Ông yên tâm, ta chỉ muốn xem quan hệ chú cháu giữa Đỗ Tam và Đỗ Vân Phàm thế nào thôi, chỉ muốn thử thách hắn một chút thôi, cho đến nay thì con người này cũng không đến nỗi nào. Không biết thế nào, mọi người đều tìm cách rồi, tuy nói là bắt ông đi, nhưng trị được bệnh cho ông, Đỗ Tam chưa chết, đang ở nhà Vương trưởng cự rồi”
“Cái gì? Ở chỗ Vương trưởng cự! Không được. Cháu nhanh nhanh đón Đỗ Tam về, tuyệt đối không để đấy được!”
Dương Duệ định hỏi kĩ căn nguyên, nhưng lại thôi: “Được rồi, ta sẽ đi làm, mấy ngày tới Đỗ Công tử và đồ đệ của ông ấy sẽ đến thăm bệnh cho ông, đừng có ra khỏi giường, tĩnh dưỡng cho tốt vào”
Dương Thiên Hộ gật đầu như đứa trẻ vậy, thấy Dương Duệ rời khỏi mình, ông già này không biết lệ đã rơi trên cánh tay từ lúc nào.
Mị Nhi Kiều, cái tên này dễ khiến cho phụ nữ ghét, khiến đàn ông muốn theo đuổi, không đến 10 ngày, chiếc thuyền như hoa này đã quận Tú Sơn xuất danh.
Lão Bảo tên là Mị Nhi, những ai đã từng gặp nàng đều thấy nàng là môt phụ nữ có vẻ đẹp thoát tục, người phụ nữ ấy không có vẻ gì là đã qua tuổi 18, hơn nữa tên ra soa người chiêm bao là vậy. Chữ Mị là người con gái đẹp, không có gì phải bàn, mà cái gì cũng đẹp, không là hội họa thì cũng là vũ đạo, những mối làm ăn tốt nàng đều giành được.
Hôm nay, hương sắc có vẻ trầm xuống, chiếc thuyền hoa dựa vào bờ song, không có vị khách nào ghé qua. Trước đó mọi người đã đặt phòng rồi, 2 3 cô gái dựa vào thuyền nói chuyện phiếm, thi thoảng còn đưa mắt với mấy chàng trai đi qua, cười nói vài câu.
Lúc này có một chiếc kiệu dừng lại.
Một cô gái lên tiếng: “Xem kìa, hình như là kiệu của Dương thiếu gia”
Mọi người nghe tiếng lập tức xuống hẳn bờ.
“Dương gia, cuối cùng ngài cũng chịu đến thăm các cô nương rồi!”
Dương Duệ bước ra khỏi kiệu, mỉm cười với cô gái trước mặt, vẫy tay với Dương Quang ở đằng sau, Dương Quang vội vàng đưa lên cho mỗi co gái một xâu bạc.
“Dương Gia thật hào phòng”
Đúng vậy, đúng vậy, Dương gia, hãy để Mị Điệp đêm nay hầu hạ ngài”
“Còn có em nữa Dương gia, Mị Sương cũng nguyện hầu hạ ngìa”
Dương Quang thấy Dương Duệ bị mấy cô nương đó chèo kéo sắp đứng không vững rồi vội lạ gần kéo tay bọn họ ra.
“Nào, lui hết ra, gọi Lão Bảo các người ra đây gặp Dương gia!”
Mấy cô nương đó không bằng lòng nguýt Dương Quang một cái, sau đó ngoan ngoãn quay về thuyền gọi Mị Nhi.
Không phải đợi lâu Dương Duệ đã nghe thấy tiếng cười của phụ nữ từ trong thuyền vọng ra, một người phụ nữ bước ra, chiếc áo mỏng tang lại còn cúc áo chiếc cài chiếc không, để lộ bộ ngực đầy đặn, gương mặt phù dung, nét mày như liễu, ánh mắt hút người như trong những truyền thuyết vậy, da trắng như tuyết, mái tóc đen nhánh được gắn nhiều loại hạt, môi đỏ như máu, thật là người con gái đẹp.
“Trời! Ai đây thế này, ai lại có thể khiến tất cả các cô gái của ta phải xuống thuyền nghênh đón vậy. Nô gia thật đáng chết, nếu sớm biết là thiếu đông gia thì đã khác rồi” Mị Nhi nói với người đàn ông mới gặp lần đầu này cứ như đã quen biết từ lâu rồi.
Dương Duệ cười, hắn đã từng gặp nhiều Lão Bảo, nhưng chưa từng gặp Lão Bảo nào xinh đẹp lả lơi đến vậy, hắn véo cái mặt trắng nõn của Mị Nhi nói: “Ta đến tìm nàng mà, nàng đã nói vậy, ta không ôm nàng thì thật không phải phép” nói rồi hắn bế phốc người Mị Nhi lên, nhẹ nhàng ôm chặt người đẹp vào lòng.
“Xem kìa, có nhiều người đang nhìn chúng ta đó!”
Dương Duệ cười lớn: “Nàng ăn mặc thế này không phải để người ta nhìn sao? Hơn nữa, ta muốn ôm nàng ai làm được gì nào…”
Dương Duệ nói câu gì đó vào tai Mị Nhi, Mị Nhi đám vào ngực Dương Duệ nói: “Đồ quỷ, đáng ghét!”
Mị Nhi Kiều không hổ là thuyền hoa nổi danh nhất quận Tú Sơn, Dương Duệ cảm thấy cả người hắn bây giờ đã bị Mị Nhi đưa đến trạng thái hưng phấn, chiếc giương màu hồng nhạt, màn màu trắng, những chiếc tua màu tím, hương hoa hồng nồng nàn, chiếc gối mềm thơm mùi gỗ đàn hương, hắn hoàn toàn bị Mị Nhi kích thích.
Mị Nhi là danh kĩ, tài năng làm việc của nàng là điều làm mê mẩn bao đàn ông quận này, đến Dương Duệ cũng mê đến hết thuốc chữa, nhưng trong lòng Mị Nhị vốn không có đàn ông loại này, tuy nàng là người hồng trần, , nhưng trong lòng vẫn có những khoảng lặng, người đó không phải khách trên giường mà người trong lòng nàng.
Sau một cuộc mây mưa, mọi thứ lại yên lặng.
Dương Duệ ôm Mị Nhi vào lòng: “Nghe đâu nàng và Đỗ Vân Phàm cũng nhau đến đây?”
“Đúng vậy” Mị Nhi thấy chột dạ, nhưng vẫn cô tươi cười đáp.
“Đỗ Vân Phàm rút cuộc là người thế nào. Ta thấy mặt hàng kinh doanh nào cũng có tên người này”
Mị Nhi cười quay người lại, nằm dài trên ngực Dương Duệ, lấy ngón tay vẽ vẽ lên ngực hắn: “Ngươi thật xấu tính, vui vẻ xong với người ta rồi lại nói đến người đàn ông khác”
Dương Duệ cười lớn, vỗ nhè nhẹ bờ vai trắng ngần của Mị Nhi: “Xem nàng nói kìa, ta chỉ muốn hỏi thôi mà, tốt hơn là nhắc đến người con gái khác mà”
“Nói đến người con gái khác lại không cảm thấy có gì, quận Tú Sơn này làm gì có ai có thể khiến đàn ông ngây ngất như Mị Nhi này nữa chứ?”
Dương Duệ chợt nhớ ra một người, hắn cười: “Đương nhiên là không có, ai có thể tranh với Mị Nhi của ta cơ chứ?”
Mị Nhi đắc ý cười lớn, đứng dậy đến trước bàn rót cho Dương Duệ một cốc nước pha hoa hồng và mật ong, rồi cho cả sơn trà vào trong, sau đó về giường đưa cho hắn.
Dương Duệ đón lấy uống một hơi, hắn lấy trong áo ra một chiếc hộp đưa cho Mị Nhi: “Mở ra xem đi”
Mị Nhi mở ra xem, là chiếc vòng tay bằng vàng, nhìn kiểu dáng và chất vàng đã biết là hàng đắt tiền rooig.
“Thế nào? Thích không?”
“Kiểu dáng rất được” Nói rồi đưa lại cho Dương Duệ
Hắn đẩy ra, Mị Nhi tròn mắt ra nhìn.
“Tặng nàng đó”
“Tặng thiếp sao?” giọng Mị Nhi cứ như lên đến quãng tám vậy
Dương Duệ xùy một tiếng, Mị Nhi biết mình vừa hơi thất thố, vội quay ra phía cửa, nhè lưỡi true Dương Duệ, sau đó lấy chiếc vòng từ trong hộp ra, đeo vào tay mình.
“Đúng là vật báu nên tặng cho người đẹp, nàng xem nàng đeo vào thật đẹp!”
Mị Nhi dựa vào lòng Dương Duệ nhẹ nhàng nói: “Dương gia lần đầu gặp mặt, ngài đã tặng ta món quà quý thế này, thế này là quá sủng ái Mị Nhi rồi”
Dương Duệ cười lớn đáp: “Trước lạ sau quen mà, lần sau, chúng ta không phải người quen sao?”
Mị Nhi cảm kích hôn lên mặt Dương Duệ, sau đó lấy son đỏ quẹt lên mặt hắn: “Dương gia quả là người đại lượng, sau này có chuyện cần đến Mị Nhi thì ngài cứ nói, Mị Nhi tuy là nữ nhi, nhưng cũng là người trượng nghĩa”
Dương Duệ cười, nhổm dậy nói: “Xem nàng nói gì kìa, chỉ là một chiếc vòng, ở quận Tú Sơn này chỉ cần Mị Nhi nàng thích, Dương Duệ ta sẽ tìm đủ cách để lấy cho nàng để làm vui lòng người đẹp!”
Mị Nhi nghe thấy câu này liền rạng rỡ mặt mày, Dươg Duệ tiếp: “Được rồi, thật lòng ta chưa muốn rời nơi đây chút nào, nhưng phiền cái hôm nay có chuyện phải làm, không thể chiều em được, rảnh ta sẽ đến tìm em sau”
Mị Nhi chỉ nghe, cất chiếc vòng xuống dưới gối, rồi mặc quần áo cho Dương Duệ, Dương Duệ nhìn thấy cử chỉ đó của Mị Nhi thì hắn nhếch mép lên cười như chế giễu gì vậy.
Thu dọn mọi thứ xong, Mị Nhi tiễn Dương Duệ xuống thuyền, thấy Dương Quang và đoàn tùy tùng đã đợi sẵn.
“Dương gia, đừng quên đến thăm Mị Nhi, Mị Nhi sẽ nhớ ngài lắm đó” Mị Nhi đứng trước kiệu, nhìn Dương Duệ đi vào trong, nói với vẻ nghẹn ngào đáng thương.
Dương Duệ thò đầu ra nói: “Nhất định rồi, có khi mai đến nữa ấy chứ?” Nói rồi vừa xoa tay Mị Nhi, vừa đưa mắt ra hiệu cho Dương Quang.
“Khởi kiệu” Dương Quang nói.
Kiệu được đưa đi, Mị Nhi vẫn nhìn cho đến khi chiếc kiệu khuất bóng.
“Tiểu thư, tay Dương Duệ này thật hào phóng!” Cô a hoàn Linh Nhi đứng sát sau Mị Nhi nói.
Mị Nhi cười nhạt: “Đều là loại làng chơi vô tình, ngươi tưởng rằng ta dễ dãi đến thế sao?”
“Tiểu thư không tin một người đàn ông nào, ngộ nhỡ hắn thật lòng thì sao”
“Thật lòng? Thế giới này bây giờ có cái gì là thật? Đến ngân lượng còn có lúc thiếu lượng nữa là!”
“Nhưng…”
“Được rồi, không nhưng nhị gì nữa, để xem, không đầy 3 ngày hắn sẽ nói hắn muốn ta làm cho hắn chuyện gì”
Linh Nhi: “Tiểu thư thông minh thật, có điều, Dương Duệ đến tìm tiểu thư là có chuyện thật sao?”
Mị Nhi chỉ thở dài, phát hiện ra mình ăn mặc không ổn lắm bèn quay lại thuyền, nói vọng lại: “Ai biết được, hắn là người giàu nhất quận này, hắn cho thì ta nhận, còn về chuyện gì đó, làm được ta sẽ làm, không làm được ta trả lại cho hắn là xong”
Vừa đi vừa nói, hai người đã lên đến thuyền, trở về phòng mình.
“Dương Quang, cô ta còn đứng đó không?” Dương Duệ nói từ trong kiệu ra.
Dương Quang đáp: “Dạ, tôi vẫn đang nhìn trộm ạ, ả vẫn đứng đó nhìn chúng ta, có phải có ý với ngài rồi không”
Dương Duệ hừ một tiếng: “Thích ta? Ta thấy thích bạc của ta thì đúng hơn, cô ta vẫn đứng đấy chứng tỏ có lòng, làm ăn tốt biết đối xử với khách, những người vừa đi đã quay đi thì làm sao làm ăn lâu dài được? Ngươi có biết tại sao thuyền hoa của cô ta làm ăn tốt vậy không?”
“Không phải chứ, cứ cho là đắt hơn các thuyền hoa khác, không phải hơn một chút mà hơn rất nhiều, nhưng ngài xem Lão Bảo xinh như vậy, mười mấy cô nương bên cạnh cũng rất nhiệt tình, đến pha trà làm điểm tâm cũng ngon. Tiêu tiền ở đây cũng thấy đáng”
“Đúng vậy, đến một quản gia cũng nghĩ như vậy, thì những ông chủ có tiền của quận này là càng không tiếc tiền cho mấy cô nương đấy! Ta nói cho ngươi biết, không thể coi thường mấy cô nương này, họ không đơn giản đâu”
“Cũng phải! đúng rồi thiếu gia, chuyện ngài định nhờ cô ấy thế nào rồi?”
“Tuy nói rằng không có kĩ nữ nào không ham tiền, nhưng cô ả này khác, ta định dùng tiền mua chuộc, nhưng phát hiện ra không có tác dụng gì, vì vậy, nghĩ lại thì thấy vẫn còn thời gian, tốt nhất nên từ từ”
“Vậy ngài tặng chiếc còng tay chưa?”
“Tặng rồi, lần đầu tiên ta gặp một người phụ nữ mà khi ta tặng quà lại giả vờ vui vẻ”
“Giả vờ vui vẻ? Món quà đắt như vậy, hay cô ày không biết nhìn hàng?”
“Không phải, mà có khi đoán ra được mục đích của ta, ta nhìn ra sự do dự trong mắt cô ta”
Dương Quang vẫn không hiểu, hắn gãi gãi đầu: “Thiếu gia, ngìa càng nói tôi càng không hiểu. Thôi, tặng đã tặng rồi, cô ta cũng không từ chối, vậy là có hi vọng rồi”
“Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Dạ, theo dặn dò của thiếu gia, chúng ta đi đón Đỗ Tam, Đỗ trưởng cự phải không ạ?”
Dương Duệ nghĩ một lúc rồi nói: “Thế này đi, ngươi đưa ta đến Sơn Trang Vân Phàm trước, còn Đỗ Tam ngươi đi đón là được rồi, đón rồi đưa đến chỗ hẹn là được, tuyệt đối không được có sai xót, biết chưa?”
Dương Quang dạ rồi nói với phu kiệu: “Quay lại, về sơn trang Vân Phàm”
Sơn trang Vân Phàm
Dương Duệ ngồi trong phòng của Đỗ Văn Hạo, lư hương đang tỏa hương ngào ngạt.
“Dương công tử hôm nay hạ cố đến đây không biết vì chuyện gì?”
“Thật ngại quá, muộn thế này còn đến quấy rầy Đỗ công tử, nhưng Dương mỗ có tâm sự, không nói ra không được!” Dương Duệ nói với vẻ đau khổ.
Đỗ Văn Hạo đưa tay ra hiệu mời Dương Duệ uống trà, còn mình ngồi đợi hắn nói tiếp.
“Vẫn là chuyện lần trước ta nói có liên quan đến Kha Nghiêu” Dương Duệ vào thẳng đề luôn.
Đỗ Văn Hạo dĩ nhiên biết hắn không đến vì ông ngoại mình, dù gì mấy ngày nay Tiền Bất Thu và Diệm Diệu Thủ đều chăm sóc Dương Thiên Hộ, điều không ngờ là tên Dương Duệ này dai dẳng đến vậy.
“Chuyện này có liên quan đến hạnh phúc của lệnh muội, từ nhỏ song thân sớm qua đời, lệnh muội đã bị kẻ làm bề trên như ta như ta chiều cho hư thân. Tuy nói ta là huynh trưởng, nhưng chuyện của nó vẫn phải do nó quyết định, ta không làm chủ được”
“Tại hạ có phần không rõ, tại sao là hai anh hem ruột, công tử họ Đỗ, nhưng Kha Nghiêu lại…”
“Tiểu muội theo họ của mẫu thân, con gái nhà chúng tôi đều theo họ của mẫu thân, cha mẹ chúng tôi chỉ có hai người con, vì vậy mới…”
“Vậy không biết ý lệnh muội thế nào?”
“Trước đây ở tiệm thuốc nhà công tử, thái độ của nó công tử cũng thấy rồi đó, cái này…nó lớn rồi, ta cũng không thể ép nó thích một người được”
“Đỗ công tử, hay thế này, ta cũng không cần Kha Nghiêu cô nương phải nhận lời ta ngay, nhưng nếu cô ấy đồng ý lấy ta thì công tử phải đồng ý đấy”
“Được, ta sẽ chuyển lời của công tử cho nó, nhưng công tử không nên hi vọng quá nhiều, trong nhà công tử đã có mấy vị phu nhân và thiếp thất rồi. Ta lo với tính cách của tiểu muội ta mà gả vào Dương gia thì sẽ không hòa thuận được với mọi người, ta chỉ có mộ tiểu muội, xin hãy hiểu cho ta ích kỉ”
“Cũng giống như người ta, ai cũng có tam thê tứ thiếp, ta không thể vì…”
“Ý công tử là sao ta không hiểu? Nhưng chuyện này ta là huynh trưởng nói không tính, lúc trước ở nhà cũng thế này, vì không thích một mối ta nhắm cho mà nó đã bỏ nàh đi, công tử xem, haix!”
“Được, chuyện này không nóng vội được, dù gì thời gian vẫn còn dài”
“Vâng, dù gì chúng tôi cũng ta ổn định ở đây, từ từ hãy tính”
“Đúng vậy, Dương mỗ cũng không phải người không biết giữ lời, ta đã giao ông ngoại cho công tử, ta cũng cho người đi đón Đỗ trưởng cự rồi, công tử xem nên trực tiếp đưa về chỗ công tử hay đưa về phòng trọ khách Vân Phàm?”
Nghe vậy là Đỗ Văn Hạo biết Đỗ Tam vẫn an toàn, liền vui vẻ nói: “Nếu đúng vậy thì hãy đưa về phòng trọ trước, rồi ta sẽ đi thăm sau”
Hai người đang nói thì có người gõ cửa.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy mở cửa, thấy Kha Nhiêu liền ra hiệu cho nàng tránh đi, ai ngờ Dương Duệ mắt cú vọ đã kịp chạy ra chào hỏi “Kha cô nương”
Kha Nghiêu nhìn thây Dương Duệ mới biết tại sao Đỗ Văn Hạo ra hiệu với mình, cô bèn cười nói: “Ta đang bảo nửa đêm canh ba ai còn ở trong thư phòng của huynh ta chưa chịu đi, thì ra là Dương công tử, không biết là có chuyện gì đây?”
“Dương công tử đến là vì chuyện đưa thúc thúc về”
“Chủ yếu là nhung nhớ cô nương nên muốn đến thăm”
“Không cần công tử thăm hỏi gì cả, hia người nói chuyện đi, muội về phòng trước” Nói rồi nàng hằm hằm quay đi
Dương Duệ nhanh chân chặn Kha Nghiêu lại: “Cô nương mai có rảnh không?”
“Không!” Kha Nghiêu đáp dứt khoát.
“Là thế này, để cảm ơn Đỗ công tử và Kha Nghiêu cô nương đã tận tình với ông ngoại tại hạ, tại hạ muốn nhân danh chủ nhà, ngày mai có bữa tiệc nhỏ khoản đãi hai vị” Dương Duệ thật trọng phát ngôn, chỉ sợ nhỡ lời Kha Nghiêu lại bỏ đi.
Kha Nghiêu nhìn Đỗ Văn Hạo, nghĩ ngợi gì đó rồi đáp: “Được thôi, nhưng chăm sóc ông ngoại không chỉ là công của hai huynh muội ta, mấy vị tẩu tẩu và đồ đệ của huynh ta đều nên được mời đúng không?”
Dương Diệu vội đáp: “Không vấn đề gì, đương nhiên là được, vậy nhé. Ngày mai Dương mỗ đợi các vị, vậy ta không làm phiền hai người nghỉ ngơi nữa, cáo từ!” nói rồi sợ Kha Nghiêu đổi ý nên hắn về vội.
“Muội…”
“Đừng hỏi muội tại sao, mai đi khắc biết, muội buồn ngủ rồi!” Nói rồi Kha Nghiêu vươn vai rồi quay đầu đi về phòng.
“Con nha đầu này, không biết định giở trò quỷ gì nữa!” Đỗ Văn Hạo nhìn theo bóng dáng Kha Nghiêu lẩm bẩm.
Dương gia phủ.
“Lão gia, ngài về rồi, tôi còn tưởng ngài về bên lão thái gia, đêm nay không về nữa chứ” Dương Tuyền, quản gia nhà Dương Duệ thấy Dương Duệ bước vào cửa lớn liền chạy từ trong ra đon đả đón, còn khoác thêm 1 chiếc áo khoác da dê dày, cúi người vui vẻ chào hỏi.
Dươg Duệ ậm ừ, thấy vài phòng hậu viện vẫn sáng đèn, hắn bèn chau mày hỏi: “Bọn họ chưa ngủ sao?”
Dương Tuyền “dạ” với giọng thấp nhất có thể, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt Dương Duệ.
“Cho người chuẩn bị cái gì để ăn và nước ấm đi”
“Lão gia, ngài muốn đặt ở phòng phu nhân nào?”
“Không cần, mang thẳng đến thư phòng cho ta”
“Vâng, lão gia”
Dương Duệ đi thẳng về thư phòng, trong nội viện vẫn có 1 a hoàn đã âm thầm chạy đi báo tin.
“Phu nhân, bà hai, bà ba, bà sáu, đừng chơi nữa, lão gia về rồi!”
“Ông ấy không phải lại đến phòng bà bảy đấy chứ?” một phụ nữ trạc tuổi Dương Duệ lạnh nhạt nói, mắt không rời khỏi con bài
“Không ạ, lão gia về thẳng thư phòng, lại còn bảo Dương Tuyền chuẩn bị đồ ăn và nước ấm mang đến thư phòng nữa”
“Đại tỉ, hay chúng ta không chơi nữa, để lão gia nhìn thấy không hay đâu” một cô gái tầm 18 tuổi sợ sệt nhìn người phụ nữ vừa hỏi nói.
“Em à, không phải hôm nay đến lượt em hầu hạ lão gia sao?” người con gái trang điểm đẹp ngồi bên trái nói.
“Không, không phải em, hôm qua mới là em nhưng lão gia không về” Cô gái đó bĩu môi đáp.
“Hừ, ta nghe tiểu Tam nói, tối nay lão gia đến một thuyền hoa mới mở tên là Mị Nhi kiều gì đó, vào đó khoảng 2 canh giờ gì đó, sau đó ra khỏi thành” Đại phu nhân nói.
“Nghe đâu lão Bảo ở đó khéo lắm!”
“Khéo thì có tác dụng gì chứ, chỉ là giá bán hoa mà thôi”
“Được rôi, được rồi, không nói nữa, có chơi tiếp không?
“Thôi, không muốn chơi nữa, lát nữa Dương Tuyền cũng vào nói”
“Ừ, đi ngủ đi, ta cũng buồn ngủ rồi, hôm qua chơi cả đêm cũng chỉ thắng được các em vài ván, lãng phí thời gian, đi ngủ!” Đại phu nhân đứng dậy, ba vị thiếp thất cũng đành thôi, lần lượt ra về.
Hôm sau.
Khi cả nhà đang ăn sáng thì Đỗ Văn Hạo nói chuyện Dương Duệ mời với mọi người.
“Tướng công, thiếp không đi đâu, dạo này đi lại khó khăn, ở nhà an sưỡng cho lành” Bàng Vũ Cầm nói.
“Lão gia, chân thiếp cũng không được ổn lắm, thiếp cũng không đi, được không?” Liên Nhi nhẹ nhàng hỏi.
“Thiếp…” Vương Nhuận Tuyết chưa nói dứt lời thì Kha Nghiêu đã ngắt lời: “Tẩu cũng không đi sao? Như vậy thì chán lắm!”
Vương Nhuận Tuyết cắn môi: “Không phải, nhà khách cha tẩu dạo này rất nậm, vì vậy…”
Kha Nghiêu không vui rồi, nàng năn nỉ: “Chỉ mất có một ngày thôi, đi đi, mọi người đều không đi, thì còn vui gì nữa?”
Bàng Vũ Cầm trêu: “Nàng đi xem nhà chồng, chúng ta đi làm gì cho vướng chân chứ?”
Mọi người rộ lên cười, Kha Nghiêu liền đỏ mặt, giật giật tay áo Đỗ Văn Hạo: “Huynh xem mọi người nói gì kìa!”
“Được rồi, người ta có ý mời mình, không nên phụ lòng người ta, thế này vậy, ngoài Bàng Vũ Cầm và Liên Nhi, ai cũng phải đi”
“Lão gia, thiếp không đi được không?” Mộ Dung Ngọc Lan nãy giờ im lặng lên tiếng.
“Nàng cũng đi đi, không nên ở lì mãi trong nhà, Bàng Vũ Cầm và Liên Nhi không tiện đi lại, nàng ở nhà làm gì chứ?”
Mộ Dung Ngọc Lan cắn môi nói: “Thiếp…Thiếp chỉ cảm thấy Thanh Đại tỉ và Nhuận Tuyết tỉ đều là người của chàng, nhưng ta…”
Kha Nghiêu hiểu ra bèn nói: “Không sao, muội nói tỉ cũng là…”
Nhưng Vương Nhuận Tuyết đã ngắt lời: “Thế này vậy, nói là em dì thiếp đi”
Đỗ Văn Hạo cảm kích nhìn Vương Nhuận Tuyết, ai mà biết Kha Nghiêu lại nói câu gì khiến cả nhà ngượng.
Dùng xong bữa sáng, không ngờ Dương Duệ cho ngựa xe đến đón.
Vương Nhuận Tuyết cười nói: “Dương công tử này thật chu đáo, chỉ sợ Kha Nghiêu không đi thôi, chàng xem hai người làm sao ngồi được trên ahi chiếc kiệu đây?”
Kha Nghiêu biết Vương Nhuận Tuyết true mình, cũng chẳng để ý làm gì nói là 3 người ngồi 1 kiệu cũng được, rồi kéo Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo lên một trong hia chiếc kiệu.
Vương Nhuận Tuyết thấy vậy mới true: “Liên Nhi, Ngọc Lan, hai người nói xem, nếu Dương Duệ lấy Kha Nghiêu của chúng ta thì có như vậy với Dương Quang không?”
Mộ Dung Ngọc Lan chỉ cười không nói, nhưng Liên Nhi lại nói: “Nhị phu nhân yên tâm, Kha Nghiêu chúng ta cũng dễ lấy chồng mà”
“Kha Nghiêu muốn lấy chồng?”
Dương gia.
Dương Duệ dậy từ rất sớm, dặn dò Dương Tuyền chuẩn bị xe đi đón bọn Đỗ Văn Hạo, còn gọi cả Nhị phu nhân chuẩn bị tiệc rượu.
“Lão gia, ngài nói khách quý là ai cơ, thiếp có biết không?”
“Đến rồi nàng khắc biết, mau đi làm việc của nàng đi, nhất định phải đón tiếp với quy cách cao nhất ở nhà ta”
“Vâng, thiếp hiểu rồi”
Nhị phu nhân của Dương Duệ đang định đi thì hắn gọi nàng lại.
“Nhị Nhi, ta biết nhà này chỉ có nàng ngoan hiền hiểu chuyện nhất, vì vậy ta không giao cái nhà này cho Nguyệt Linh mà giao cho nàng, chỉ vất vả cho nàng thôi”
Long Nhị cười đáp: “Lão gia, hãy yên tâm, thiếp sẽ không làm chàng thất vọng đâu”
Dương Duệ ôm nàng vào lòng, người nàng như run lên.
“Sao thế, lạnh ư?”
“Không, không lạnh, vậy thiếp đi lo mọi việc đã” Long Nhị vội thoát ra khỏi vòng tay của hắn ròi hớt hải đi ra khỏi thư phòng.
Hắn chỉ biết nhìn theo bóng dáng nàng thở dài.
“Tiểu thư, nghe quản gia nói hôm nay lão gia mời Đỗ công tử và gia quyến đến làm khách”
“Linh Nhi, ta đã bảo em bao lần rồi, vào đến cửa Dương phủ thì phải gọi ta là Nhị phu nhân, sao em vẫn gào tiểu thư tiểu thư mãi vậy, đại phu nhân mà nghe thấy là to chuyện đấy”
“Vâng, nhị phu nhân”
“Đi thôi, Dương Tuyền đã đón người về rồi, chúng ta cần nhanh tay lên” Nói rồi hay người đi vào bếp.
Trái viện Dương gia thật ra là ở phía trước tiệm thuốc Dương thị, nằm ở trung tâm phồn hoa của quận Tú Sơn, khác với sơn trang Vân Phàm ở chỗ nơi đây ra khỏi cửa là đèn đuốc ngựa xe tấp nập, mà nơi Đỗ Văn Hạo ở lại giống như một nơi lí tưởng để ẩn cư.
Dương phủ tuy chỉ rộng bằng một nửa sơn trang nhưng bố trí rất xa hoa nho nhã, khác với nhà của những nhà giàu khác, tiền viện là nơi ở của nô tài kẻ dưới, hậu viện mới là nơi ở của chủ nhà.
Đỗ Văn Hạo đến trước cửa nhà là đã thấy Dương Duệ và 7 8 người phụ nữ tinh tươm ra đón chào.
Kha Nghiêu vén tấm rèm ở xe lên ngắm nhìn mọi thứ xung quanh: “Tên này nhiều thê thiếp như vậy mà vẫn muốn lấy thêm, không sợ sẽ chết sớm sao?”
Đỗ Văn Hạo đang định nói thì Lâm Thanh Đại đập một cái vào lưng Kha Nghiêu, nàng đang định xuống xe thì ai dô một tiếng quay đầu lại trách cứ nhìn Lâm Thanh Đại.
“Muội nói gì vậy? không phải ca ca muội cũng có 5 người đó thôi? Muội đang ám chỉ gì vậy?”
Kha Nghiêu lúc này mới ngớ người ra, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: “Huynh, lời đã nói ra như bát nước hắt đi, huynh tốt nhất đừng có quá con số của Dương Duệ, nếu không người mà muội nói đến lại là huynh thất đấy”
Đỗ Văn Hạo cười ha ha nhảy xuống xe.
“Lão gia mời loại người gì về vậy, một chút phép tắc cung không hiểu, một cô gái lại không để người dưới đỡ xuống xe, nhảy xuống xe thế kia còn ra thể thống gì nữa”
Dương Duệ quay lại xem ai vừa nói, thấy là bà tư thì trợn mắt thị uy: “Người ta là con nhà quan lớn, bà bì sao được”
Bà tư tên Hoa Kì nghe vậy liền im luôn, bà sáu thấy vậy đắc ý nhìn Hoa Kì như muốn nói loại xướng ca kia sao có thể bì được với con gái nhà lánh chứ?
Dương Duệ tiến lên đến bên mấy chiếc xe.
“Đỗ công tử, không thể đón tiếp từ xa”
“Dương công tử nói gì vậy, công tử đã chu đáo đến mức cho kiệu đến đón từ sáng sớm, khiến chúng tôi cảm thấy áy náy vô cùng” Đỗ Văn Hạo đáp.
Dương Duệ quay sang nhìn Kha Nghiêu, thấy nàng ngõ nghiêng xung quanh mà không thèm để ý đến mình thì giận dỗi, quay sang trút giận lên 7 bà vợ đang đứng sau: “Còn không mau lại tiếp kiến Đỗ công tử và các vị phu nhân?”
“Chào Đỗ công tử” 7 bà vợ đồng thanh cúi người chào hỏi.
“Chúng ta vào trong đi, ngoài này lạnh lắm, để tại hạ giới thiệu từng người trong gia đình sau”
“Cũng được”
“Kha Nghiêu cô nương đi đường vất vả rồi” Dương Duệ nhấn mạnh.
Kha Nghiêu cười hiền lành với Dương Duệ, điều này làm cho Dương Duệ vui mừng vì hắn có cảm giác được để ý đến, Kha Nghiêu nói: “Dương công tử đúng là người chu đáo”
Dương Duệ vui vẻ đáp: “Thật không dễ để nghe được lời khen của Kha Nghiêu cô nương!”
Kha Nghiêu lờ hắn đi chạy lại bên Lâm Thanh Đại và Đỗ Văn Hạo khoác tay hai người đi vào.
“Muội lại bày trò quỷ gì vậy?” Lâm Thanh Đại thì thầm hỏi.
“Đâu có mà tỉ” Kha Nghiêu làm bộ mặt như vô can đáp.
Dương Duệ và mấy vị phu nhân đợkhách vào đến cửa lớn rồi mới đi theo sau.
“Hoa Kì nói hôm nay làm sao ấy! hình như là phải lòng cô nương vô phép này rồi?”
“Tỉ đúng là, hồn vía để đâu không biết, cái này mà tỉ cũng không nhìn ra, cô nương đó chắc chắn là em gái của Đỗ công tử. Trước kia Nhị phu nhân cũng nói là Đỗ công tử có một cô em gái rất xinh đẹp sao? Trong những vị khách đó chỉ có hai người phụ nữ chưa chồng, nhưng người kia không xinh đẹp lắm, chỉ được cái đoan trang thôi”
“Ta thấy cái người tên Đỗ Vân Phàm này đúng là có phúc, mấy vị phu nhân theo hắn ai ai cũng xinh đẹp”
“Ai mà biêt được! Có khi vì thể diện nên xấu để hết ở nhà rồi chăng!”
“Cũng có thể”
“Không phải là có thể mà là chắc chắn, mĩ nữ quanh đàn ông ư? Ví như nhà chúng ta có em chẳng hạn?”
“Tỉ…”
Vào đến đại viện chợt Kha Nghiêu đứng trước mặt Dương Duệ hỏi: “Công tử bao nhiêu tuổi?”
Hắn ngớ ra rồi cười đáp: “Ta hơn Đỗ công tử khoảng 7, 8 tuổi gì đó”
“Có con chưa?”
Dương Duệ nghe câu này thì mừng lắm, một cô gái hỏi đến vấn đề này chắc chắn là có lòng với mình, vì muốn là Dương gia mở mày mở mặt nên hắn đáp: “Có 3 rồi, hai nam 1 nữ, lần lượt là của Đại phu nhân…”
“Được rồi,biết rồi” Kha Nghiêu ngắt lời hắn.
Mọi người vào phòng lớn, người dưới vội mang trà và điểm tâm lên.
Dương Duệ giới thiệu từng bà vợ của mình, nói đến thất phu nhân thì Kha Nghiêu hỏi: “Không biết tỉ tỉ năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thất phu nhân nhìn Dương Duệ để dò xét sắc mặt rồi mới đáp: “Mười bảy”
“Ồ, vậy là lớn hơn muội rồi, có điều thật đáng tiếc”
“Cô nương có ý gì vậy?”
Đỗ Văn Hạo sợ Kha Nghiêu nói bừa nên vội nói đỡ: “Kha Nghiêu, không phải muội thích bánh đồng tiền lắm sao, ta thấy ngon lắm, muội cũng thử một cái xem” Nói rồi hắn nhét vào miêng Kha Nghiêu một cái bánh.
“Long Nhi đứng dậy nói: “Kha Nghiêu cô nương thích ăn gì cứ nói, để ta bảo nhà bếp chuẩn bị”
Kha Nghiêu hiểu ý của Đỗ Văn Hạo, nàng cắn hai miếng đã hết cái bánh, đã thế ăn xong còn lấy tay áo quẹt mảnh vụn bánh còn dính trên mặt đi. Mấy bà của Dương Duệ thấy thế khúc khích cười.
Đa tạ nhị phu nhân, vẫn là phu nhân đối tốt với ta, con người ta cũng hơi khó chiều, có nhiều thứ làm không ngon ta đêu không ăn. Nhà bếp của các vị thế nào? Nếu được thì làm mấy món ngon ta thử xem, nếu không được thì thôi”
Đỗ Văn Hạo coi như không thấy gì, cuối cùng hắn cũng hiểu con nha đầu này hôm nay muốn làm gì. Nó chỉ muốn Dương gia trên dưới đều cười nhạo nó, để Dương Duệ thấy rằng hắn đã lầm, từ bỏ ý định muốn lấy nó làm thiếp.
Đỗ Văn Hạo nghĩ đến đây cảm thấy bản thân có phần quá đáng, người ta đã cho mình hôn rồi, đụng chạm rồi, nay lại nghĩ cách đẩy cho người khác, tại sao mình không thể lấy người ta cơ chứ? Nhưng yêu cầu của Kha Nghiêu quá vô lí, nó không muốn làm thiếp thì biết làm sao?
“Văn Hạo, thiếp biết nó định làm gì rồi” Lâm Thanh Đại nói nhỏ.
Đỗ Văn Hạo nhìn Thanh Đại không nói gì, ánh mắt hai người đều tỏ ra bất lực.
“Cô nương là tiểu thư khuê các, sao vẫn tự mình nấu cơm?” đại phu nhân cảu Dương Duệ Nguyệt Linh hỏi.
Kha Nghiêu cười ha ha đáp: “Nhà bếp nhà tôi xưa nay nấu không hợp ý tôi nên tôi cho tiền nhà bếp quan ăn để họ dạy tôi nấu ăn”
“Cô nương thật tài giỏi, ta trước khi xuất giá cha mẹ không cho ta ra khỏi cửa đó”
“Như vậy phu nhân khách gì ếch ngồi đáy giếng, cái gì cũng không biết sao?” Kha Nghiêu châm chọc.
“Cô nương…” Nguyệt Linh không ngờ Kha Nghiêu lại giở giọng như vậy nên nhất thời không nói được gì.
Dương Duệ hứng thú nhìn bọn họ nói chuyện. hắn không biết đấy là Kha Nghiêu diễn cho hắn xem, ngược lại, hắn cảm thấy cô nương này ngày càng đáng yêu, khác hắn những người đàn bà dung tục trong nhà mình.
Long Nhị thấy vậy sợ rằng chưa vòa bàn mà mọi người đã chưa vui, như vậy sẽ khó ăn nói với lão gia khó tính, nàng thừa hiểu tính cách của đại phu nhân Nguyệt Linh, quá bá đạo, quá mạnh mẽ, tự cho là mình đúng, nếu không phải lão gia giao cho mình chuẩn bị mọi thứ hôm nay thì ngày hôm nay cũng chẳng dễ chịu tẹo nào.
“Hay chúng ta ra ngoài đi, để Đỗ công tử và các vị phu nhân được ngắm nhìn hậu hoa viên của chúng ta. Tuy đã là đầu đông, nhưng hồng mai và lạp mai cũng nở rồi, một số loại hoa mùa thu vẫn còn nở, chúng ta đi dạo một chút thì dùng bữa trưa” Long Nhị nói xong rồi đưa mắt ra hiệu cho Dương Duệ.
“Ý Long Nhị là các vị có muốn ra ngoài đi dạo chút không?” Dương Duệ đứng dậy nói.
Nguyệt Linh đang định nói là không đi nhưng ánh mắt Dương Duệ như ra lệnh vậy, khoog đi chết chắc, thế là đành cười trừ đi cùng.
Kha Nghiêu đến gần Dương Duệ tươi cười nói: “Hay công tử đưa ta xuống bếp xem?”
Đỗ Văn Hạo nói: “Kha Nghiêu, không được vô lễ!”
Dương Duệ muốn nói chuyện riêng với Kha Nghiêu, trong phòng nhiều người không tiện hói suy nghĩ của người ta, nay nàng chủ động mời, hắn quá mừng ấy chứ.
“Đỗ công tử, tại hạ lớn tuổi hơn, nói thất lễ phải là huynh trưởng Đỗ lão đệ, Kha Nghiêu cô nương muốn xme cung không sao, ta đưa đi, để đại phu nhân của ta và nhị phu nhân dẫn các vị ra hậu hoa viên chơi”
Long Nhị đã nhận ra, gì mà mời cả nhà Đỗ gia đến ăn cơm chứ, chỉ là vì sự có mặt của một người mà thôi, nàng nhận ra điều gì đó từ ánh mắt của Dương Duệ, đó là ánh mắt chưa từng có với mấy vị phu nhân trong nhà. Nàng biết đó là yêu, mà người đó lại là Kha Nghiêu, người không biết trời cao đất dày là gì!
“Đỗ lão gia hay để tôi và đại phu nhân đưa các vị ra thăm hậu hoa viên, được không ạ?” Long Nhị cung kính nói.
Đỗ Văn Hạo biết là Kha Nghiêu dư sức đối phó với Dươg Duệ, nhưng hắn vẫn hơi lo lắng: “Kha Nghiêu, phải bết chừng mực đấy, hiểu không?”
Kha Nghiêu cười đáp: “Huynh yên tâm, đi với Dương công tử thì có gì mà lo chứ, Dương công tử nói xem có đúng không?”
Dương Duệ luôn miệng nói đúng, lúc này tất cả mới vỡ lẽ ra Kha Nghiêu mới là nhân vật chính hôm nay.
Đi đến cửa, Kha Nghiêu cố ý đến trước mặt Nguyệt Linh lúc này đang ủ rũ cười nói: “Đại phu nhân dường như không vui?”
Nguyệt Linh cố kìm lại ngọn lửa trong lòng, gắng nặn ra một nụ cười đáp: “Kha Nghiêu cô nương sao vậy? cô nương và mọi người đều là khách quý của Dương gia, chúng tôi thật có phúc ấy chứ”
“Thật sao, đã vậy hay ta ở lại đây mấy ngày nhỉ?”
Hả! Dường như tất cả mọi người, trừ Đỗ Văn Hạo và Dương Duệ đều phát ra âm thanh đó.
Bà năm nói: “Kha Nghiêu cô nương thật biết đùa, cô nương đừng quên mình là gái chưa cồng, sao có thể tùy tiện ở lại nhà người khác chứ?”
Thật ra Đỗ Văn Hạo cũng phát hoảng, con bé này đùa quá rồi, những lời như vậy cũng nói được ra sao?
Dương Duệ thì mừng như mở cờ trong bụng, nếu như nàng ấy nói thật thì mấy ngày tới đêì có thể nhìn thấy người đẹp rồi!
Kha Nghiêu phụng phịu: “Nói cũng phải, dù gì cũng là nh người khác, có phải là nơi nói ở lại là ở lại được đâu?”
Dương Duệ thấy vậy vội nói: “Muốn ở lại thì cứ ở lại, cái gì mà nhà người lạ chứ, chỉ cần cô nương muốn thì đây lúc nào cũng có thể trở thành nhà của cô nương!”
Mọi chuyện đã đi quá xa rồi!
“Lão gia nói gì vậy?” Nguyệt Linh hậm hực lên tiếng.
Kha Nghiêu nắm tay Dương Duệ nói: “Công tử nói vậy ta yên tâm rồi, đi thôi, chúng ta xuống bếp xem có gì ta thích không” nói rồi nàng kéo tay Dương Duệ đi.
Đỗ Văn Hạo thấy mấy bà vợ tức giận nhìn theo bóng Kha Nghiêu mà vừa tức vừa buồn cười, con nhỏ này toàn nghĩ ra những trò làm người ta tức muốn chết!
Đi qua một góc khuất, khi chắc chắn không có ai nhìn thấy nữa Kha Nghiêu mới bỏ tay Dương Duệ ra, cười ha hả đắc ý đi lên trước.
Kha Nghiêu, nàng sao vậy? nàng hôm nay khác hắn hai hôm trước đấy?”
Kha Nghiêu quay mặt lại nhìn Dương Duệ đang đi sau mà tức cười nói: “Không phải có câu lòng dạ con gái như kim đáy biển sao? Ta không thể thay đổi sao?”
Dương Duệ tiến lên đi song song với Kha Nghiêu.
“Kha Nghiêu, vậy ý nàng là có đồng ý hay không?” DƯơng Duệ không ngờ Kha Nghiêu lại thay đổi nhanh như vậy.
“Không!”
“Vậy nàng trước đó không phải…”
“Ta chỉ muốn chọc tức mấy vị phu nhân của ngươi thôi, bọn họ rất thú vị, nghe ta bảo ở lại mà ai nấy mặt đều đỏ gay cả lên”
Dương Duệ cười. thật là một mĩ nữ đáng yêu, hắn trước giờ sao không phát hiện ra quanh mình có môt cô gái như vậy lại vui đến thế? Chỉ cần nhìn thấy nàng là mọi nỗi lo buồn đều tan biến. Đây không phải là chuyện tốt lắm sao?
“Vậy nàng đến ở đi, không cần để ý bọn họ nghĩ gì đâu”
Kha Nghiêu lắc đầu: “Ta chỉ muốn đùa thôi, nếu làm thật thì họ ăn ta mất”
Dương Duệ bật cười: “Bọn họ không phải yêu ma quỷ quái thì ăn nàng sao được?”
Kha Nghiêu ghé vào tai Dương Duệ nói: “Ngươi không tin sao? Nếu ta không may chết trong nhà ngươi thì ngươi lấy gì đền cho anh trai ta đây?”
Dương Duệ thấy có hương thơm nhè nhẹ pháng phất quá mũi, hắn thậm chí có cảm giác muốn ôm nàng vào lòng, nhưng hắn kìm lại được. hắn biết đối phó với những loại phụ nữa khác nhau thì phải dùng những cách khách nhau, thích tiền cho tiền, thích nữ trng cho nữ trang, thích nghe nói ngọt thì nịnh mấy câu là xong. Nhưng hắn biết mấy chiêu này không dùng được cho Kha Nghiêu, hơn nữa không cẩn thận có thể làm người ta chạy mất.
“Vậy để ta cho nàng làm đại phu nhân, như vậy thì không ai dám nói gì nàng nữa được không?”
Kha Nghiêu nghĩ mấy chiêu này này dùng cho mình có phải ấu trí quá không, ta nêu gả cho ngươi thì chỉ là đồ mới lạ, ai thè làm đại phu nhân của ngươi chứ!
“Thật hay giả vậy? vậy đại phu nhân bây giờ phải làm thế nào?” Kha Nghiêu là bộ tin là thật tòn mắt ra hỏi Dương Duệ.
Dương Duệ nghĩ, nàng đừng có lại gần nữa, kẻo ta không kìm chế được nữa, thế là hắn đứng thẳng người thở sâu đáp: “Để bà ấy làm nhị phu nhân, Long Nhị là tam phu nhân là được”
Kha Nghiêu chợt thấy khinh rẻ người đàn ông này, chưa nói gì Nguyệt Linh, chỉ riêng Long Nhị thôi, một người phụ nữ hết lòng vì ngươi đến vậy, đoan trang như vậy, thế mà ngươi nói hạ là hạ, cho dù ngươi nói gì trước mặt Kha Nghiêu ta đi nữa ta đều coi thường ngươi!
“Nhưng…thôi, không nói nữa, đi thôi, chúng ta đi xem hôm nay có gì ngon để ăn không”
Hắn thấy nàng như muốn nói gì đấy nên ngăn lại: “Có gì cứ nói đi, đừng nói nửa câu rồi thôi thế?”
“Không có gì, đi thôi”
“Đúng rồi, lúc ở cửa lớn sao nàng hỏi ta có mấy con, ta nghĩ mãi không ra ý nàng là gì”
“Chỉ là tiện thì hỏi thôi, ta nghĩ, ngươi trăng hoa như vậy thì con trai ngươi sau này có giống cha nó bây giờ không, có phu nhân rồi mà vẫn không chịu an phận sao?”
Dương Duệ cười, con bé này đúng là cái gì cũng dám nói.
“Không phải huynh nàng cũng vậy sao?”
Kha Nghiêu bật lại ngay: “Ngươi làm sao mà so được với huynh ta, tuy đã có 5 vợ nhưng… thôi, có nói ngươi cũng không hiểu, tóm lại là không giống, huynh ta không phải là người thấy lạ thì thay đổi đâu”
“Ta cũng không phải!” Dương Duệ cười nói, hắn không hiểu sao mình không giận nổi cô gái này.
“Ta thấy đâu có giống!”
“Tại sao? Đó là vì nàng không hiểu ta!”
“Ta không hiểu ngươi! Chỉ là không nói chuyện nổi với ngươi thôi, mệt quá!”
“Không muốn nói với ta thậ sao?”
“Không!”
Hắn thấy Kha Nghiêu cố chấp không nói nên không hỏi gặng nữa.
Kha Nghiêu nghĩ, trước kia ở những nơi ngày nào cũng nhìn thấy đàn ông, nàng đã gặp rất nhiều loại đàn ông, có những người hào hoa nho nhã, có người là thư sinh mọt sách, có người còn đi tìm sự thanh thản, nói những gì mà cô độc, gì mà đơn lẻ. Nói hết rồi lại tìm cớ để buông ra. Đó là nơi nàng gặp Đỗ Văn Hạo, đó là người không giống với những người đàn ông nàng đã gặp. Nhưng người đó xưa nay luôn biết chừng mực, thậm chí chưa từng có ánh mắt ám muội nhìn mình. Hắn đối tốt với tất cả những người phụ nữ quanh hắn, cho dù Cầm Nhi, Liên Nhi, Tuyết Nhi không phải vì yêu mà đến với hắn, nhưng hắn vẫn hết sức quan tâm chăm sóc họ. Mọi người đều biết trong lòng hắn chỉ có Thanh Đại tỉ tỉ, nhưng đó lại là người thân thiết gần gũi với mình nhất, có phải là hắn vì yêu người mà yêu tất cả những gì thuộc về người đó không?
“Cẩn thận!”
Kha Nghiêu đang nghĩ trời nghĩ biển, đột nhiên bị ôm chặt, theo phản xạ nàng đẩy ra, thế là bị ngã ra đất.
“Ngươi muốn làm gì?” Kha Nghiêu giận dữ chỉ thẳng vào mặt Dương Duệ lúc này chưa hoàn hồn mà nói.
Dương Duệ oan uổng chỉ xuống chân Kha Nghiêu, lắp bắp nói: “Nàng…nàng suýt nữa thì…”
Kha Nghiêu cúi đầu nhìn, thấy dưới chân mình có một cái hố lớn, một nửa bàn chân đang chân miệng hố, cái hố đó chắc phải sâu đến 3m.
“Dương Duệ, ngươi cố ý phải không?” Kha Nghiêu sầm mặt nói.
Dương Duệ đứng dậy, dở khóc dở cười đáp: “Ta cố ý sao? Nếu cố ý ta chỉ cần đào một cái hố chưa đầy 1m là xong, ta đâu có biết trong nàng yếu ớt thế kia nhưng lại có võ công, phất tay là có thể đẩy ta đi xa như vậy, nếu ta thực sự làm thì ta sẽ bị ngã chết!”
Kha Nghiêu nghĩ thấy cũng đúng, hơn nữa cũng do bản thân mình lơ đễnh, bèn nói: “Vậy sao nhà ngươi vô duyên vô cớ đào cái hố to giữa đường thế này làm gì?”
Dương Duệ không nhịn nổi cười: “Cái gì mà giữa đường cơ chứ, nàng tự nhìn xem, nàng đi vào đâu đấy”
Kha Nghiêu đưa mắt nhìn tứ phía, rồi bật cười, thì ra mình đã đi ra sân sau bếp, xem ra cái hố này là để chôn những thứ không cần thiết, đổ đến 1 nửa thì dùng đất lấp lại, năm sau có thể trồng hoa lên, rất nhiều nhà có cách làm như vậy.
Kha Nghiêu thấy ngại quá, cho dù có là người mình không thích cũng không ra tay độc ác thế này, bèn cười đáp: “Cũng do ta lơ đễnh, người nên gọi ta lại mới phải”
Dương Duệ đi lên phía trước nói: “Ha ha, thực rat a cũng không để ý, đến lúc phát hiện ra thì không kịp gọi nữa, may là chiêu đó của nàng rất đúng lúc, nếu không ta đã rơi xuốn trước rồi”
Kha Nghiêu cười nói: “Ý ngươi là ta đánh là đúng?”
Dương Duệ gật đầu đang định nói gì đó thì người hầu chạy lại.
“Lão gia, lúc nãy người của Đỗ phủ tới báo, Đỗ phu nhân sắp lâm bồn rồi, mong mọi người nhanh chóng quay về, Đỗ công tử bảo tiểu nhân đi gọ Đỗ tiểu thư”
Kha Nghiêu nghe tin liền chạy thục mạng, Dương Duệ đuổi theo đến cửa, chỉ sợ Kha Nghiêu sợ quá mà quên đường.
Dương Duệ nhìn theo bóng Kha Nghiêu, tay trái hắn có một quả chuông bạc nhỏ, chắc là rơi từ dây lưng nàng, Dương Duệ cẩn thận đặt vào túi, miệng khẽ mỉm cười.
Kha Nghiêu vừa đi thì Long Nhị và Nguyệt Linh mới tới.
“Lão gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi. Bọn họ nói đi là đi” Long Nhị thấy Dương Duệ nhìn mãi theo bóng Kha Nghiêu, trong lòng cảm thấy bị tổn thương.
“Nàng phái người đến hỏi thăm xem, dù gì thì họ cũng lần đầu trải qua chuyện này, có rất nhiều thứ sẽ không được chu toàn, ngoài ra đến tiệm thuốc xem có thuốc gì bổ máu bổ khí thì đem qua luôn, còn nên chuẩn bị gì thì nàng tự quyết nhé”
Nói rồi Dương Duệ sai người chuẩn bị xe, hắn muốn đến Mị Nhi một chuyến, trong người thấy nóng như lửa đốt, hắn muốn hạ hỏa. Đi được vài bước thì hắn quay người lại , thấy Long Nhị đứng đó, trong lòng hắn thấy áy náy dù gì người ta đã tối mắt từ sáng đến giờ, thế là hắn quay lại ôm Long Nhị vào lòng, ôn tồn nói: “Vất vả cho nàng quá!”
Long Nhị thấy mũi mình cay cay, nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ nói: “Lao gì nói gì vậy, đây là chuyện cảu các chị em trong nhà, lão gia đi giải quyết chuyện của mình đi”
“Hay thế này đi, nàng xuống bếp xem có gì làm xong chưa rồi đem sang nhà họ Đỗ luôn, nhà họ bận thế chắc không có thời gian làm cơm đâu”
“Lão gia, vậy thiếp đích thân đi một chuyến vậy, lão gia lo chuyện của lão gia đi, chuyện lão gia giao cho thiếp nhất định sẽ làm thật tốt.
Long Nhị làm việc thì Dương Duệ không phải lo lắng gì cả, hắn buông tay Lonh Nhị ra, hôn lên trán nàng, thấy Long Nhị cúi mặt xấu hổ, hắn cười, rồi quay gót đi.
Linh Nhi nãy giờ quay mặt đi, cho đến khi Long Nhị nhắc mới quay mặt lại.
Linh Nhi đi đến bên chủ nhân, thấy mặt nàng vẫn đỏ như gấc, khóe mắt lạ có nước mắt nữa, tuy nhỏ hơn chủ nhân vài tuổi nhưng luôn đi theo chủ nhân, nên cũng hiểu tâm sự cả nàng.
“Nhị phu nhân, lão gia thực ra rất thương chị đó”
“Thật không?” Long Nhị thoáng cười, ánh mắt pháng phất một nỗi buồn vô hạn.
Sơn trang Vân Phàm.
“Thằng ngốc, phu nhân sao rồi, đã gọi bà đỡ chưa?” Vương Nhuận Tuyết hỏi.
Người đến Dương gia báo tin chính là thằng ngốc, bọn Đỗ Văn Hạo đi chưa đến 1 canh giờ thì Bàng Vũ Cầm trở dạ, Liên Nhi sao Anh tử đi gọi bà đỡ trước đó đã hẹn trước, còn mình và mẹ của thằng ngốc thì ở bênh cạnh Bàng Vũ Cầm.
Thằng ngốc kể lại mọi chuyện cho Vương Nhuận Tuyết, lúc này bọn Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đang đi vào phòng của Bàng Vũ Cầm rồi.
Liên Nhi nghe thấy có tiếng động thì quay người ra ngoài cửa xem.
“Lão gia, mọi người về rồi!”
Đỗ Văn Hạo thấy Liên Nhi lo lắng đến nỗi phát khóc lên nên an ủi: “Nàng làm tốt lắm, đừng lo, không phải còn có vợ ngốc đó sao? Cô ấy đã từng sinh, có kinh nghiệm hơn”
Lúc này vợ thằng ngốc Đàm thị đi ra: “Lão gia, ngài về nhanh vậy? Đúng rồi, bà đỡ vẫn chưa đến sao?”
Trong phòng có tiếng kêu thảm thiết, Đỗ Văn Hạo nghe thấy muốn chạy vào xem nhưng Đàm Thị và Lâm Thanh Đại ngăn lại: “Lão gia, phụ nữ sinh đẻ đàn ông không được vào, nếu không đen đủi lắm!”
“Văn Hạo, chàng ở ngoài đợi, thiếp và Kha Nghiêu chạy vào xem thế nào”
Đang nói thì Anh Tử quay về cùng với một người phụ nữ trung niên.
“Tham kiến Đỗ lão gia”
Đỗ Văn Hạo xua tay: “Mấy người cẩn thận nhé, đại phu nhân rất sợ đau, đừng hét, đừng mạnh tay quá, đừng …”
Hai bà đỡ cười, Vương Nhuận Tuyết quay ra lườm hai bà mới thồi, nhưng vẫn bịt miệng cười.
“Thôi đi, còn đứng đó làm gì, còn không mau vào xem đại phu nhân sao rồi!” Vương Nhuận Tuyết lên tiếng.
Hai bà đỡ chào hỏi dh rồi theo Lâm Thanh Đại và Kha Nghiêu vào phòng.
Vương Nhuận Tuyết thấy Đỗ Văn Hạo lo lắng bèn nói: “Tướng công, hay đến phòng bên cạnh ngồi đi, dù gì thà chàng cũng không thể vào, đứng ở đây lại làm bọn người dưới a hoàn sợ chết khiếp”
Lúc này Kha Nghiêu chạy ra.
“Huynh, đừng lo, bà đỡ nói cái thai nằm đúng vị trí, nước ối vỡ rồi, nhưng không cho muội và tẩu ở trong đó nói là… tóm lại là không cho ở trong đó, nhưng tẩu vẫn ở lại vì sợ không có ai thân thuộc thì tẩu Vũ Cầm sợ, chỉ có muội đi ra thôi”
Đỗ Văn Hạo gật đầu: “Vẫn là Thanh Đại nghĩ chu toàn, những bà đỡ đo ta thừa biết, để đứa trẻ ra được thì chuyện gì cũng làm, Thanh Đại có chút kiến thức y học, ở lại ta cũng yên tâm”
Trong phòng lại vọng ra tiếng thét, Đỗ Văn Hạo định xông vào là bị Kha Nghiêu giữ lại: “Huynh à, chúng ta sang phòng bên ngồi đợi đi, huynh thế ày thì mấy bà đỡ sẽ chỉ cười huynh mà thôi, làm gì có tâm trạng đỡ đẻ nữa chứ?”
Đỗ Văn Hạo không chịu: “Có gì mà cười chứ, đó là vợ ta cơ mà chứ có phải ai đâu”
Đến lúc này thì cả Nhược Vũ cũng cười.
“Lão gia, đàn ông nhà người ta khi vợ sinh thì ở ngoài đợi hay ra hậu viện chờ chứ không ở ngoài lải nhải như ngài đâu”
“Vô phép, sao dám nói với lão gia thế hả!” Vương Nhuận Tuyết nói.
Đỗ Văn Hạo cười trừ: “Nhược Vũ nói cũng phải, chúng ta căng thẳng quá, ngày thường vẫn nói vậy mà? Đừng trách nó”
Nhược Vũ biết Đỗ Văn Hạo xưa nay nền tính, không bao giờ xét nét kẻ dưới, nhưng mấy vị phu nhân thì ai cũng ghê gớm, nhưng nghe Vương Nhuận Tuyết nói vậy thì cũng lui xuống.
Mọi người đợi ở phòng bên được một lúc rồi nhưng vẫn chưa nghe dộng tính gì, thế là lại ra cửa đợi.
“Ai vào xem có chuyện gì đi. Sao lâu quá vậy?” Đỗ Văn Hạo thúc giục, chỉ sợ Bàng Vũ Cầm đau quá mà chết ngất đi mà mình lại không được vào.
Kha Nghiêu định chạy vào thi một a hoàn bưng một chậu nước nhuốm đỏ máu đi ra.
Kha Nghiêu vội hỏi: “Sao rồi? Sao ra nhiều máu thế ày?”
“Tiểu thư yên tâm, bà đỡ nói không sao, đại phu nhân vẫn bình thường”
Đỗ Văn Hạo sốt ruột: “Cái gì mà vẫn bình thường, sao không có động tĩnh gì vậy, lúc nào mới sinh đây? Các người sao thế hả?”
A hoàn chưa thấy Đỗ Văn Hạo to tiếng quát mắng như thế bao giờ, sợ quá đứng chết trân không nói được gì.
Kha Nghiêu đỡ lời: “Được rồi, đi làm việc của ngươi đi, ta vào trong xem thế nào”
A hoàn định cản nhưng nhìn nét mặt Đỗ Văn Hạo và tiểu thư lại thôi, bưng chậu nước đi vội.
“Trời ở, tiểu thư, đã bảo là không được vào rồi mà?”
“Ta chỉ vào xem tẩu tẩu có sao không rồi sẽ ra ngay”
“Sao nhanh thế được, mới hết nửa tuần hương, mọi người nóng vội quá!”
“Ta không vội sao được? Tẩu tẩu rất sợ đau, các ngươi toàn người mạnh tay”
“Tiểu thư à, đứa con đầu lòng sinh rất lâu, cái này…thôi…nói tiểu thư cũng không hiểu, mau đi ra đi”
Đỗ Văn Hạo áp tai vào cửa nghe, chỉ thấy Kha Nghiêu bị bà đỡ đẩy ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Kha Nghiêu biũ môi: “Gì chứ, phụ nữ chưa sinh nở đi vào đứa trẻ sẽ xấu hổ không chịu ra, hàm hồ, lừa đảo!”
Vương Nhuận Tuyết nói: “Nào, nghe lời đi, bà đỡ đã nói vậy thì chúng ta cứ ở ngoài đợi đi”
“Lão gia, Nhị phu nhân của Dương gia cầu kiến”
“Cái gì mà cầu kiến, lúc này còn cầu kiến gì chứ, không thấy bọn ta đang bận sao?”
Vương Nhuận Tuyết cười: “Xem chàng kìa, chưa thấy chàng nóng như vậy bao giờ, để thiếp đi xem thế nào” Nói rồi Vương Nhuận Tuyết cùng Nhược Vũ đi ra tiền viện.