Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 531: Phệ Hồn Diễm
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Tuy thời gian phối hợp còn thiếu, thế nhưng mọi người đều là Thánh giả, lần này ra tay không sai lệch quá nhiều, hầu hết quả cầu đồng đều đánh trúng mục tiêu hình tam giác.
Đùng đùng đùng!
Tiếng nổ như mưa rơi lá chuối, quả cầu đồng ầm ầm nổ tung.
Nhưng vụ nổ như trong dự liệu ko xuất hiện, ngay chút điểm sáng cũng ko sinh ra, điều này khiến mọi người đều ngây ngẩn.
Giác quan thứ sáu của Thánh giả cực kỳ nhạy cảm, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng sóng năng lượng cực kỳ nguy hiểm bên trong quả cầu đồng, ko ai ngờ ngay chút thanh thế bùng nổ cũng ko có. Chẳng lẽ trước đó chỉ là ảo giác?
Mông Tháp mắt sắc, ko nhịn được hô lớn: "Mau nhìn kìa, có đốm lửa nhỏ!"
Mọi người bỗng thấy phấn chấn hẳn lên, quan sát kỹ lại, quả nhiên mỗi quả cầu đồng rơi xuống đều bốc lên một ngọn lửa, thế nhưng ai nấy nhanh chóng lộ vẻ thất vọng. Những ngọn lửa này nửa trong suốt, cực kỳ ảm đạm, mỗi ngọn lửa chỉ lớn cỡ ánh nến, quả nhiên chỉ là đốm lửa nhỏ, chẳng trách mọi người không chú ý tới.
Chút lửa nhỏ đó mà muốn thiêu hủy cả căn cứ khổng lồ, vậy phải đốt tới năm nào tháng nào?
Xem ra luyện chế quả cầu đồng này có sai sót rồi, mọi người không hẹn mà cùng nghĩ vậy, cũng không ai ngạc nhiên, thời gian đại nhân bước vào cấp Thánh rất ngắn, có sơ xuất cũng là bình thường.
Đột nhiên có người chú ý thấy sắc mặt Trịnh Vũ rất kỳ quái, vừa hưng phấn lại vừa sợ hãi, toàn thân run rẩy, không khỏi ngạc nhiên: "Lão Trịnh, ngươi sao vậy?"
|"Ngọn... ngọn lửa kia rất đáng sợ!"
Giọng nói của Trịnh Vũ run run, hắn tu luyện hồn thuật luyện mắt, lúc đầu khi thấy những ngọn lửa kia cũng hơi ngạc nhiên, theo thói quen sử dụng hồn thuật luyện mắt nhìn lướt qua, lập tức ngây người.
Trong tầm mắt hắn, những đốm lửa nhỏ kia như những con sâu quỷ dị đói khát vô cùng đang điên cuồng gặm nhấm cứ điểm.
Rất lợi hại?
Tất cả mọi người sửng sốt, theo bản năng nhìn lại cứ điểm.
Viu!
Một ngọn lửa đột nhiên bốc lên, lúc này ngọn lửa đã nhuộm thêm màu sắc sặc sỡ, trông tựa cầu vồng. Mà mục tiêu tấn công của bọn họ, khu vực hình tam giác kia đã biến mất không chút tiếng động.
Trâu Ninh bung dù bỗng lộ vẻ vui mừng như điên, y đột nhiên nghĩ tới một đoạn ký ức của Quỷ Ngô.
Trên cứ điểm bí bảo bỗng có thêm một lỗ thủng bất quy tắc, cực kỳ bắt mắt giữa hình bán cầu hoàn chỉnh bóng loáng, cũng xấu xí tới kinh người.
Các Thánh giả trên bầu trời biến sắc.
Độ dày của lồng năng lượng cứ điểm vượt xa tưởng tượng của họ. Bọn họ đã chuẩn bị tinh thần để đánh lâu dài, trong suy nghĩ của họ, chỉ có bộc phát năng lượng mãnh liệt mới có thể khiến lồng năng lượng cực kỳ rắn chắc này nổ ra một khe hở.
Bọn họ thậm chí không cảm thấy chút sóng năng lượng nào.
Ngọn lửa kia... rốt cuộc là gì?
Một số người đầu óc thông minh hơn như Mông Tháp lại nghĩ tới càng nhiều. Nếu những ngọn lửa này chạm vào hồn bảo...
Suy nghĩ này khiến họ không rét mà run.
Trong cứ điểm đã hỗn loạn.
Diệp Thủ Tâm nhìn lỗ hổng không ngừng mở rộng, hồn bay phách lạc, gương mặt không chút sắc máu. Phó quan của hắn gào lên điên cuồng: "Mau dập lửa! Mau dập tắt ngọn lửa chết tiệt kia đi!"
Công kích đủ loại thuộc tính điên cuồng đánh lên ngọn lửa sặc sỡ kia.
Tất cả mọi người trong lòng sợ hãi, cứ điểm cứng rắn không thể phá vỡ giờ lại nhanh chóng tan rã như băng tuyết. Ngọn lửa sặc sỡ không biết tên kia đang không ngừng thiêu đốt, như một con quái vật không ngừng gặm nhấm tòa cứ điểm này.
Công kích bất cứ thuộc tính gì đánh lên ngọn lửa sặc sỡ kia đều như đá chìm vào đáy biển, biến mất không còn tăm hơi.
Thế nhưng cảm giác sợ hãi vô cùng khiến bọn họ hoàn toàn mất đi khống chế, chỉ biết liều mạng công kích, tới tận khi chân lực trong cơ thể tiêu hao hết, đặt mông ngồi dưới đất.
Một võ giả Quang Minh tâm thần tan vỡ, hắn rít gào bay ra ngoài, hắn muốn bỏ trốn khỏi địa ngục này!
Mắt thấy sắp bay khỏi lỗ hổng, một ngọn lửa yêu dị đột nhiên bắn ra, nuốt trọn võ giả Quang Minh này. Chỉ chớp mắt gã võ giả Quang Minh không kịp kêu thảm một tiếng đã biến mất không còn tăm hơi, không để lại bất cứ đấu vết gì.
Trong cứ điểm, tất cả võ giả Quang Minh đều choáng váng.
Sắc mặt đám người không ai còn vẻ hồng hào, bọn họ ngơ ngác nhìn ngọn lửa sặc sỡ trên đỉnh đầu, chẳng khác nào một con quái vật trắng trợn không chút kiêng dè, ăn mãi không no!
Các Thánh giả trên bầu trời cũng bị cảnh tượng kinh người trước mắt làm cho sợ hãi tới tái mặt.\
Bọn họ không phải chưa từng giết người, cũng không phải chưa từng thấy máu, thế nhưng cảnh tượng đáng sợ đó lại khiến ai nấy chân tay lạnh buốt.
Võ giả binh đoàn Quang Kiếm như những con thú bị nhốt trong lồng sắt, hốt hoảng trốn khỏi các vị trí phòng thủ.
"Làm sao đây?" Sĩ quan phụ tá hỏi Diệp Thủ Tâm, hàm răng run rẩy.
Cứ điểm bị thôn phệ với tốc độ kinh người, toàn bộ binh đoàn Quang Kiếm chen thành một đống như bầy cừu non đợi bị làm thịt. Gương mặt ai nấy lộ vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, bọn họ biết khi cứ điểm bị cắn nuốt sạch, tiếp theo sẽ tới phiên bọn họ. Ngọn lửa sặc sỡ kia sẽ nuốt trọn bọn họ.
"Đầu hàng!" Sắc mặt Diệp Thủ Tâm tuy trắng bệch nhưng vẫn là người trấn định nhất.
"Đầu hàng!" Sĩ quan phụ tá sửng sốt, chợt tức giận nói: "Chúng ta sao có thể đầu hàng? Chúng ta là Võ Hội Quang Minh..."
Diệp Thủ Tâm bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì.
Sĩ quan phụ tá gào thét vài tiếng, nổi giận lôi đình, thế nhưng ngữ khí của hắn càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thành im lặng không nói một tiếng, sắc mặt xám xịt. Binh sĩ xung quanh ai nấy tuyệt vọng không chút đấu chí, ngay bản thân hắn cũng không.
Hơn nữa, hắn không có bất cứ biện pháp nào.
"Quyết định do ta, Thẩm Phán Chi Quang cũng do ta chịu." Diệp Thủ Tâm thản nhiên nói.
Nòng cốt cao cấp như bọn họ đều từng tuyên thệ với Võ Hội Quang Minh, đây tương đương với một loại khế ước võ hồn, nếu vi phạm sẽ bị Thẩm Phán Chi Quang trừng phạt.
"Không, không lý gì lại để một mình ngươi nhận trừng phạt cả." Sĩ quan phụ tá gắng gượng đứng dậy, gương mặt khôi phục chút sinh khí: "Trận này chúng ta thất bại, không hề có năng lực phản kháng tuy ta không phải võ tướng nhưng cũng biết đây là sỉ nhục. Nếu ngay cả dũng khí tranh thủ cơ hội đầu hàng cho binh sĩ cũng không có, ta sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình."
Diệp Thủ Tâm nhìn phó quan của mình, phân hội hoàng kim thứ ba nổi tiếng cứng rắn. Thật ra hắn rất không thích sĩ quan phụ tá của mình, vì hắn biết sĩ quan phụ tá mới thật sự là người nắm giữ binh đoàn này, còn hắn chỉ là binh đoàn trưởng trên danh nghĩa, là người được mời quản lý với lương cao. Chỉ có điều lúc thường hắn làm người khiêm tốn, không thích tranh đấu, đối phương cũng khá tôn trọng hắn.
Thế nhưng lúc này hắn cũng có phần khen ngợi trợ thủ này của mình.
Vì sinh mệnh thuộc hạ mà nguyện gánh vác sỉ nhục cùng trừng phạt, không phải ai cũng có dũng khí và huyết tính như vậy.
Diệp Thủ Tâm gật đầu với hắn, lớn tiếng nói với bên ngoài.
"Ta, Diệp Thủ Tâm, đoàn trưởng binh đoàn Quang Kiếm đại diện binh đoàn Quang Kiếm xin đầu hàng!"
Trợ thủ của hắn cũng trầm giọng nói: "Ta, Mạc Lôi, phó đoàn trưởng binh đoàn Quang Kiếm, đại diện binh đoàn Quang Kiếm xin đầu hàng!"
Ầm!
Hào quang màu trắng đồng thời sáng lên từ thân thể hai người, bao trọn lấy cả hai. Đây là Thẩm Phán Chi Quang của Võ Hội Quang Minh, khi võ giả Quang Minh vi phạm lời thề, Thẩm Phán Chi Quang sẽ xuất hiện. Gương mặt hai người lộ vẻ đau đớn, vặn vẹo, võ hồn hai người nhanh chóng bị thiêu đốt giữa luồng sáng này.
"Đoàn trưởng!"
"Phó đoàn trưởng!"
Các binh sĩ rối rít kêu lên, toàn bộ rối loạn.
Các Thánh giả trên bầu trơi như bừng tỉnh giấc mộng, ánh mắt đồng loạt tìm tới Đường Thiên.
"Đầu hàng?"
Đường Thiên cũng sửng sốt một chút, gã có thế nào cũng không ngờ tới binh đoàn của Võ Hội Quang Minh lại đầu hàng. Trong quan niệm của gã, Võ Hội Quang Minh thường cực kỳ khó chơi, thường phải tử chiến đến cùng.
Không ngờ đối phương lại đầu hàng...
Mà tới khi Thẩm Phán Chi Quang sáng lên trên cơ thể hai người, Đường Thiên lập tức hiểu đối phương thật sự đầu hàng. Hào quang màu trắng kia khiến Đường Thiên cảm giác được khí tức của khế ước võ hồn.
"Tiểu Nhị!"
Đường Thiên hô.
Trong lòng Tiểu Nhị rất không muốn, lúc trước y không ngờ hồn hỏa này lại có uy lực kinh người như vậy. Mãi tới khi hồn hỏa hóa thành sặc sỡ y mới nhớ ra một loại hồn bảo khác mà Quỷ Ngô ghi chép.
Thôn phệ toàn bộ cứ điểm bí bảo, hơn hai ngàn món bí bảo, nó đã tiến hóa.
Giờ ngọn lửa sặc sỡ này có tên là Phệ Hồn Diễm.
Đây là một loại hồn bảo cực kỳ thiên lệch, chỉ những Huyết Thánh mới nghiên cứu ra thứ hồn bảo yêu dị như vậy. Âm dương sinh hồn hỏa, hồn hỏa không ngừng trưởng thành tiến hóa, có thể luyện chế thành Phệ Hồn Diễm. Luyện chế Phệ Hồn Diễm quan trọng nhất chính là cần dùng bí bảo không ngừng chăn nuôi khiến nó không ngừng tiến hóa.
Hút hơn hai ngàn món bí bảo, hồn trị của Phệ Hồn Diễm đang không ngừng gia tăng, hiện tại đã lên tới hơn 180 điểm hồn trị, chỉ cách hai trăm điểm hồn trị một bước.
Nếu đột phá hai trăm điểm hồn trị, Phệ Hồn Diễm có thể tiến hóa lần thứ hai.
Phệ Hồn Diễm thôn phệ võ hồn võ giả cũng có thể trưởng thành nếu nó nuốt trọn cả binh đoàn này, chắc chắn sẽ tiến hóa. Chỉ tiếc đám người này lại đầu hàng...
Tiểu Nhị thầm than đáng tiếc, Đoạt Xác Châu bay ra từ thân thể y, chậm rãi chuyển động. Vừa rồi y mượn Đoạt Xác Châu khống chế Phệ Hồn Diễm, nuốt trọn gã binh lính định bỏ trốn kia.
Phệ Hồn Diễm bỗng hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng thu nhỏ, màu sắc càng lúc càng rực rỡ.
Những binh lính binh đoàn Quang Kiếm đang hoảng hốt kia xuất hiện trước mặt mọi người, bao gồm cả Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi bao phủ trong ánh sáng trắng. Thẩm Phán Chi Quang không khiến người ta tử vong, điểm đáng sợ nhất của nó là khiến người ta sống không bằng chết.
Tiểu Nhị không cam lòng, đang khó chịu, thấy Thẩm Phán Chi Quang diễu võ dương oai, trong lòng lại càng bực bội. Tiểu Nhị căn bản không định thu nhận đám đầu hàng này, song y lại không thể cãi lệnh Đường Thiên.
Chết tiệt!
Hai luồng Thẩm Phán Chi Quang càng rực rỡ, Tiểu Nhị càng khó chịu, y hừ lạnh một tiếng, Đoạt Xác Châu nhẹ nhàng chuyển động.
Phệ Hồn Diễm bỗng lao về phía hai người, nuốt trọn cả hai, ngay trong tiếng hô kinh ngạc của đám người, nó lại thoát ly khỏi thân thể hai người, để lại cả hai hôn mê bất tỉnh.
Phệ Hồn Diễm hoá thành một luồng lửa, bay thẳng vào trong Đoạt Xác Châu, Thẩm Phán Chi Quang trong cơ thể họ đều bị Phệ Hồn Diễm nuốt sạch.
Thế nhưng sắc mặt Tiểu Nhị lúc này cực kỳ âm trầm, suy nghĩ một lát rồi dẫn theo Đoạt Xác Châu biến mất không còn tăm hơi.
Võ Hội Quang Minh chết tiệt, Thẩm Phán Chi Quang Có gì đó quái lạ!
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 532: Bên trong Đoạt Xác Châu
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Binh đoàn Thự Quang bị hủy diệt hoàn toàn!
Binh đoàn Quang Kiếm làm phản!
Tin tức này truyền tới Võ Hội Quang Minh, lập túc gây nên sóng to gió lớn. Thêm vào binh đoàn HỒng Diệp, đây đã là binh đoàn thứ hai bị hủy dệt. Trên chiến trường, chuyện toàn quân bị diệt cực ít khi xảy ra, nó nói nên rằng thực lực hai bên chênh lệch không thể vượt qua. Đánh với chòm Sư Tử lâu như vậy rồi nhưng số lần toàn quân bị diệt còn không bằng đánh với chòm Đại Hùng!
Thế nhưng chuyện khiến Võ Hội Quang Minh khiếp sự không phải là toàn quân bị diệt mà là binh đoàn Quang Kiếm làm phản.
Để khống chế được binh đoàn, duy trì sự trung thành tuyệt đối với Võ Hội Quang Minh, tiên hiền các đời của Võ Hội Quang Minh đã nghiên cứu ra Thẩm Phán Chi Quang.
Mỗi vị Thánh giả, mỗi trưởng lão, mỗi nhân vật cốt cán trong binh đoàn, nòng cốt các phân hội đều phải tuyên thệ trung thành tuyệt đối với Võ Hội, mà nghi thức tuyên thệ này sẽ gieo Thẩm Phán Chi Quang vào võ hồn của bọn họ.
Một khi có kẻ phản bội Võ Hội, Thẩm Phán Chi Quang sẽ bị phát động, thiêu đốt võ hồn kẻ phản bội, khiến hắn chịu nỗi đau luyện ngục. Để gia tăng hiệu quả trừng phạt, Thẩm Phán Chi Quang không khiến kẻ phản bội trực tiếp tử vong mà không ngừng thiêu đốt, sống dở chết dở, quá trình này dài nhất lên tới bảy mươi hai năm. Trong bảy mươi hai năm này, kẻ phản bội thậm chí không thể tự sát, chỉ có thể kêu rên cả ngày lẫn đêm, sau bảy mươi hai năm đó, hình thân đều diệt.
Từ khi sáng tạo tới nay, Thẩm Phán Chi Quang trở thành vũ khí củng cố sự thống trị cho Võ Hội Quang Minh. Sau khi nó ra đời, chuyện phản bội rất ít khi xảy ra tại Võ Hội Quang Minh, rất nhiều võ giả Quang Minh tình nguyện tự sát hoặc cùng kẻ địch đồng quy vu tận cũng tuyệt đối không muốn đầu hang. Điều này dẫn tới võ giả Quang Minh chiến đấu cực kỳ anh dũng điên cuồng, ngay cả các chòm sao lớn cũng không muốn giao chiến.
Võ Hội Quang Minh đã gần ba trăm năm chưa từng xuất hiện kẻ phản bội, đặc biệt là hai nhân vật trọng yếu nhất binh đoàn cùng tuyên bố phản bội!
Võ Hội Quang Minh tức giận ra sao, có thể tưởng tượng được.
Phân hội hoàng kim thứ ba đứng mũi chịu sào, Vưu Lý bị cách chức, phó hội trưởng bị cách chức, tất cả võ giả hoàng kim đều bị giam cầm và thẩm tra. Rất nhanh chóng, những tài liệu có liên quan tới Diệp Thủ Tâm và Mạc Lôi được đưa tới tay các trưởng lão Quang Minh. Từ những tài liệu này, Diệp Thủ Tâm tạm không nói, hắn không phải xuất thân chính thống từ Võ Hội Quang Minh. Nhưng Mặc Lôi lại là một võ giả Quang Minh đúng nghĩa, trên người hắn là dòng máu Quang Minh chính thống nhất, cha hắn là lão nhân của phân hội hoàng kim thứ ba, hy sinh trong một lần chiến đấu.
Mặc Lôi thừa kế nguyện vọng của phụ thân, tiến vào phân hội hoàng kim thứ ba, đồng thời biểu hiện ra thiên phú kinh người cùng anh dũng vô song, luôn thể hiện ra chiến tích xuất sắc trong chiến đấu. Hắn là võ giả hoàng kim có chiến công cao nhất trong cả phân hội hoàng kim thứ ba, cũng nhờ biểu hiện xuất sắc này nên khi binh đoàn Quang Kiếm được xây dựng, hắn được đưa lên làm trợ thủ của Diệp Thủ Tâm.
Trong mắt các trưởng lão Quang Minh, Mặc Lôi có thể nói là võ giả chính tông của Võ Hội Quang Minh, là võ giả Quang Minh đáng tin cậy nhất, cực kỳ trung thành. Nếu ngay cả võ giả huyết thống Quang Minh chính thống như Mặc Lôi cũng phản bội, vậy còn ai không phản bội?
Phân hội hoàng kim thú ba bị giam cầm cách ly khiến các phân hội hoàng kim khác chú ý. Tin tức Mặc Lôi phản bội nhanh chóng lan truyền, khiến cả Võ Hội Quang Minh chấn động. Tất cả các võ giả từng tiếp xúc với Mặc Lôi không ai dám tin tin tức này, trong mắt tất cả mọi người, nếu có ai tử chiến tới cùng vì Võ Hội Quang Minh, chưa chắc đã là Mặc Lôi, thế nhưng nếu là một ngàn người tử chiến tới cùng vì Võ Hội Quang Minh, vậy chắc chắn có Mặc Lôi!
Người như vậy sao lại phản bội?
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ba binh đoàn biến mất, điều này cũng mang ý nghĩa ba phân hội hoàng kim trọng thương. Binh đoàn Hồng Diệp lệ thuộc vào phân hội hoàng kim thứ mười, binh đoàn Thự Quang lệ thuộc vào phân hội hoàng kim thứ mười một, binh đoàn Quang Kiếm lệ thuộc vào phân hội hoàng kim thứ ba. Lại thêm phân hội hoàng kim thứ chín vừa bị chòm Sư Tử tiêu diệt cùng phân hội hoàng kim thứ bảy bị trọng thương.
Mười hai phân hội hoàng kim của Võ Hội Quang Minh đã có năm bị thương nặng.
Năm xưa Võ Hội Quang Minh thành lập mười hai phân hội hoàng kim với dã tâm bừng bừng. Từ con số mười hai đã thấy được phân hội hoàng kim đã từng được Võ Hội Quang Minh coi là sức mạnh nòng cốt đối kháng với Mười Hai Cung Hoàng Đạo. Cho dù sau khi thành lập Thánh Điện, mười hai phân hội hoàng kim vẫn được các trưởng lão Quang Minh kỳ vọng rất cao. Các phân hội hoàng kim luôn cạnh tranh cực kỳ tàn khốc, võ giả hoàng kim do họ bồi dưỡng có sức chiến đấu cường đại, cũng khiến cho các trưởng lão Quang Minh cực kỳ yên tâm.
Nhưng mười hai phân hội hoàng kim, chỉ chớp mắt đã còn lại có bảy vẫn hoàn chỉnh.
Đây là phân hội hoàng kim luôn được kỳ vọng ư?
Bảy phân hội hoàng kim còn lại sốt sắng nhất là binh đoàn Liệt Hỏa thuộc phân hội hoàng kim thứ năm. Bốn binh đoàn giao chiến cùng chòm Đại Hùng giờ chỉ còn lại binh đoàn Liệt Hỏa.
Mà binh đoàn Liệt Hỏa đã bị yêu cầu ngừng hành quân, chờ hội họp cùng Thánh giả hậu phương.
Nguyên nhân quan trọng nhất mà binh đoàn Thự Quang bị diệt sạch được cho là do họ xâm nhập một mình, hành quân đường trường không có Thánh giả bảo vệ nên mới bị binh đoàn giáp máy của đối phương nhân cơ hội nuốt chửng. Kết luận này được rất nhiều người tán thành.
Theo chiến tranh không ngừng diễn ra, quan hệ giữa binh đoàn và Thánh giả không chỉ không đối lập và xa cách, ngược lại càng thêm thâm sâu.
Chiến tranh thường có thể thay đổi nhận thức của con người.
Võ Hội Quang Minh không tiếp tục hành động, bọn họ đang đợi, đợi binh đoàn Liệt Hỏa hội họp cùng mười Thánh giả, chờ chiến đấu giữa mười lăm Thánh giả do Thánh Điện điều động cùng các Thánh giả tự do do Đường Thiên suất lĩnh.
Binh đoàn hoàng kim được thành lập tuy chưa thể nói là thất bại, thế nhưng rõ ràng chúng đã không đủ khiến giới cao tầng của Võ Hội Quang Minh yên tâm.
Trận chiến giữa các Thánh giả mới là màn kịch quan trọng.
Võ Hồn Điện, bên trong Đoạt Xác Châu lại là một trận chiến giằng co kịch liệt khác.
Phệ Hồn Diễm bao phủ Thẩm Phán Chi Quang, thế nhưng Phệ Hồn Diễm không chỉ không chèn ép được Thẩm Phán Chi Quang mà đang không ngừng bị Thẩm Phán Chi Quang ăn mòn.
Tiểu Nhị tuy không biết Thẩm Phán Chi Quang rốt cuộc là gì, thế nhưng y cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt.
Ánh sáng của Phệ Hồn Diễm càng lúc càng yếu, Thẩm Phán Chi Quang lại càng lúc càng thuần khiết nhu hòa. Cảm giác nguy hiểm càng thêm mãnh liệt bao phủ lấy Tiểu Nhị, y biết không thể đợi tiếp được rồi!
Y không hề do dự, quăng người tiến vào Đoạt Xác Châu.
Đây là lần đầu tiên y tiên vào Đoạt Xác Châu, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, như tiến vào hư không vô tận, chỉ có điều. . .
Y ngơ ngác nhìn từng quầng sáng lơ lửng xung quanh, ánh sáng như những ngôi sao lơ lửng trong vùng hư không này. Bên trong chùm sáng mơ hồ thấy được mảnh vỡ điển tịch, mảnh vỡ ống nghiệm, đủ loại mảnh vỡ sặc sỡ, mảnh vụn thân thể của tinh hồn thú không biết tên. . .
Bảo tàng!
Bên trong Đoạt Xác Châu lại ẩn chứa một bảo tàng kinh người như vậy!
Tiểu Nhị ngơ ngác nhìn, sắc mặt chấn động.
Y không biết, Quỷ Ngô biết sẽ phải đợi rất lâu, nằm trong Đoạt Xác Châu không biết tới năm nào tháng nào, thánh hồn của hắn sẽ phải nằm trong Đoạt Xác Châu biết bao năm tháng dài dẵng. Trong thời gian đó, bản thân sự cô quạnh đã là kẻ địch lớn nhất. Nếu không có việc gì để làm có thể sẽ phát điên, điều này không liên quan tói ý chí.
Quỷ Ngô chuẩn bị cực kỳ đầy đủ.
Không gian bên trong Đoạt Xác Châu cực lớn, Quỷ Ngô mở từng không gian riêng biệt trong vùng hư không này. Trong những không gian độc lập này, có những tích trữ của Quỷ Ngô khi còn sống, có điển tịch, có bảo vật, nhiều vô số kể. Hơn nữa, để giết thời gian, Quỷ Ngô còn chuyển cả phòng thí nghiệm huyết mạch của mình vào trong, để bản thân có thể tiếp tục thí nghiệm giữa dòng thời gian tẻ nhạt.
Chính vì chuẩn bị chặt chẽ như vậy nên hắn không phát điên, ngược lại giữa dòng thời gian dài dẵng đó, hắn thí nghiệm đủ loại ý tưởng mới mẻ, lưu lại lượng lớn tác phẩm.
Thế nhưng vẫn chẳng thể chống lại sức mạnh của thời gian. Tuy Đoạt Xác Châu mà hắn luyện chế có thể không ngừng tẩm bổ Thánh hồn, thế nhưng Thánh hồn của hắn vẫn không ngừng suy yếu. Mà những tác phẩm cùng tích trữ của hắn cũng dần tan thành tro bụi, đây chính là sức mạnh của thời gian, lặng lẽ không chút tiến động, chậm rãi chảy qua, nhưng không cách nào xoay chuyển, lạnh lùng vô tình.
Hắn là Huyết Thánh giả đến gần việc đoạt xác thành công nhất, chỉ tiếc gặp phải thể chất không năng lượng là Đường Thiên, chịu thiệt thòi nặng.
Tiểu Nhị khôi phục tinh thần từ cơn chấn động, cố nén kích động trong lòng, y biết nếu không thể chiến thắng Thẩm Phán Chi Quang, vậy sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Con mắt Tiểu Nhị đột nhiên sáng lên yêu dị.
Từ trong ký ức của Quỷ Ngô, y đã biết làm sao thôi thúc Đoạt Xác Châu, cũng biết Đoạt Xác Châu tuyệt đối không phải lọ chứa Thánh hồn, thế nhưng y thật sự không ngờ nó lại đồ sộ như vậy. Mỗi quả cầu ánh sáng chính là một không gian độc lập, tuy đại đa số vật dụng tích trữ bên trong đã tan thành tro bụi, thế nhưng những thứ còn sót lại vẫn là một bảo tàng cục kỳ khổng lồ, vượt xa tưởng tượng!
Thế nhưng, tiền đề là có thể chiến thắng Thẩm Phán Chi Quang!
Nếu chỉ có một mình Tiểu Nhị, y chắc chắn sẽ không chạm vào Thẩm Phán Chi Quang, dù là từ bỏ Phệ Hồn Diễm y cũng không thấy tiếc. Hơn hai ngàn bí bảo, ty giá trị kinh người, nhưng y đã biết cách luyện chế, với tài lực hiện tại của Đường Thiên, có thể luyện lại Phệ Hồn Diễm mới.
Thế nhưng biết tình cảnh trong này xong, Tiểu Nhị lập tức ném suy nghĩ này ra sau đầu.
Xung quanh Tiểu Nhị sáng lên ánh sáng mờ mịt, như đang triệu hoán từ sâu trong hư không. Một quả cầu màu xám trong suốt đột nhiên xuất hiện từ hư không, lướt tới trước mặt Tiểu Nhị. Tiểu Nhị không chút do dự bước vào quả cầu ánh sáng.
Cảnh tượng trước mắt y lại biến hóa!
Trong hư không trôi nổi vô số phù văn màu vàng, vô cùng vô tận, chúng đan xen tạo thành từng sợi xích vàng hoặc tụ tập thành quả cầu ánh sáng, đủ loại hình dạng bất đồng, hay như cát biển, như tảo biển, lặng lẽ lơ lửng trong hư không, nhìn không thấy cuối.
Tiểu Nhị lại bị cảnh tượng đồ sộ làm cho chấn động, đây là một trong Tam Huyết Thánh của Hắc Hồn ư. . .
Rốt cuộc hắn lĩnh ngộ bao nhiêu pháp tắc. . .
Thế nhưng lúc này y cũng không có thòi gian tìm hiểu, quả cầu ánh sáng xám này chính là nơi ẩn thân cuối cùng của Đoạt Xác Châu, là then chốt khống chế Đoạt Xác Châu.
Tiểu Nhị bỗng tràn ngập tự tin.
Vậy dùng thắng lợi của trận chiến này tế lễ cho Quỷ Ngô tiền bối!
Y suy nghĩ một chút, quả cầu ánh sáng xám bỗng bừng lên. Xoạt xoạt xoạt, xiềng xích phù văn màu vàng bõng di chuyển, xẹt xẹt, cát vàng chậm rãi lưu động, quả cầu ánh sáng phù văn chuyển động, pháp tắc chi hải mênh mông như cũng chậm rãi thức tỉnh khỏi giấc ngủ say.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 533: Biến hóa của Phệ Hồn Diễm
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Hàng ngàn tỷ phù văn pháp tắc như hải dương mênh mông chậm rãi đong đưa.
Tâm thần Tiểu Nhị chấn động, y lúc nà như một chiếc thuyền độc mộc giữa dòng đại dương, lạc giữa đại dương mênh mông này, bản thân như hạt bụi nhỏ bé.
Mỗi gợn sóng của biển pháp tắc đều lặng lẽ không chút tiếng động, nhưng trong lòng Tiểu Nhị như có sấm dậy, nổ vang không ngừng.
Từng điểm sáng như đom đóm chậm rãi bay khỏi biển pháp tắc, hàng ngàn tỷ điểm sáng bốc lên khỏi đại dương pháp tắc vàng óng, tụ tập thành một biển ánh sáng.
Ánh sáng từ biển đom đóm chiếu lên gương mặt Tiểu Nhị, soi rõ vẻ khiếp sợ và ngơ ngác của y.
Thẩm Phán Chi Quang như ý thức được nguy hiểm, đột nhiên sáng rực lên, điên cuồng ăn mòn Phệ Hồn Diễm.
Thế nhưng trước mặt biển đom đóm này, Thẩm Phán Chi Quang lại trở nên nhỏ bé ảm đạm, không hề đáng kể. Những luồng sáng như đom đóm kia từ bốn phương tám hướng bay về phía Phệ Hồn Diễm.
Tốc độ của nó cực kỳ chậm rãi, từ tốn đến cực điểm, Thẩm Phán Chi Quang càng thêm sợ hãi, đột nhiên ánh sáng của nó hơi thu lại, tụ tập thành một phù văn màu trắng, thoát khỏi Phệ Hồn Diễm.
Phù văn màu trắng này tốc độ cực nhanh, nó điên cuồng xông trái lao phải, muốn tìm cách bỏ trốn.
Thế nhưng bất luận nó lao theo hướng nào, khoảng hư không vô tận này vẫn như không có giới hạn.
Điểm sáng xung quanh nó càng lúc càng nhiều, nó cũng càng lúc càng sợ hãi, càng điên cuồng, thế nhưng bất luận nó bay theo theo hướng nào, đâu đâu cũng có điểm sáng, nó hoàn toàn bị bao vây.
Điểm sáng vô cùng vô tận như thủy triều chậm rãi áp sát nó từ bốn phương tám hướng.
Phù văn màu trắng không có chỗ nào trốn, những điểm sáng gần nó nhất không ngừng lụi tắt. Thế nưng số lượng điểm sáng thật sự quá kinh người, chúng nó chậm rãi ép tới, phạm vi của ánh sáng trắng không ngừng thu nhỏ.
Phù văn bị điểm sáng như thủy triều nhấn chìm, ánh trắng càng lúc càng ảm đạm, tới lúc biến mất không còn tăm hơi.
Chỉ chốc lát sau, hàng ngàn tỷ điểm sáng từ từ chìm xuống, rơi xuống biển pháp tắc mênh mông, biển pháp tắc lại trở lại yên tĩnh như trước.
Trong hư không chỉ còn sót lại một ngọn lửa màu trắng lớn cỡ ngón tay, ngọn lửa không có bất cứ thuộc tính nào nhưng tỏa ra uy thế lẫm liệt. Phệ Hỗn Diễm vốn đại thương nguyên khí phảng phất như ngửi thấy mỹ vị, đột nhiên hóa thành một vệt lửa, nhanh chóng nuốt trọn ngọn lửa màu trắng này.
Ầm!
Ánh sáng từ Phệ Hồn Diễm bừng lên, vầng sáng sặc sỡ lấp lóe không yên, lệ khí sát ý của bản thân Phệ Hồn Diễm từ tư biến mất, thay vào đó là một cảm giác lẫm liệt ép thẳng tới lòng người.
Ánh mắt Tiểu Nhị lóe lên sắc lạ, y nhắm mắt lại cảm thụ tỷ mỷ Phệ Hồn Diễm, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo không khỏi hiện lên vẻ vui mừng.
Màu sắc sặc sỡ của Phệ Hồn Diễm dần nhạt đi, quay về nửa trong suốt, nó lặng lẽ lơ lửng trong hư không, không chút khí tức nguy hiểm.
Tiểu Nhị vẫy tay, Phệ Hồn Diễm bay tới tay y, khóe miệng y cong lên thành một nụ cười, càng lúc càng lớn, cho tới lúc cất tiếng cười to.
"Ha ha ha ha "
Trong giọng cười đầy trẻ nít lộ ra tà ý và điên cuồng.
Hồn trị của Phệ Hồn Diễm giờ lên tới 260 điểm!
Đột phá giới hạn 200 điểm mang ý nghĩa Phệ Hồn Diễm là hồn bảo cấp bạc! Hơn nữa nhờ thôn phệ Thẩm Phán Chi Quang, Phệ Hồn Diễm có thêm lực phá hoại kinh người với hồn thuật của Võ Hội Quang Minh. Thẩm Phán Chi Quang không phải ai cũng nhận được, nó dùng để khống chế giới cao tầng cùng Thánh giả của Võ Hội Quang Minh. Võ giả hoàng kim bình thường căn bản không có tu cách gieo mầm Thẩm Phán Chi Quang, còn Tỉnh Hào khi bỏ trốn thậm chí còn không phải võ giả hoàng kim.
Cũng bởi nhắm vào Thánh giả cùng giới cao tầng, Thẩm Phán Chi Quang mang theo năng lực phá hoại kinh người đối với hồn thuật hệ quang cùng chân lực hệ quang.
Chẳng trách Tiểu Nhị vui mừng như vậy!
Phệ Hồn Diễm tuy lợi hại, thế nhưng theo ghi chép của Quỷ Ngô, khi hồn trị của nó lên tới 190 điểm, chỉ thôn phệ bí bảo rất khó tăng trưởng, chỉ có thôn phệ một số võ hồn đặc thù này Thánh hồn mới có thể bước vào cấp bạc.
Không thể không thừa nhận, Thẩm Phán Chi Quang thật sự rất lợi hại. Nếu không nhờ Đoạt Xác Châu mà Quỷ Ngô lưu lại, Tiểu Nhị căn bản không thể chiến thắng Thẩm Phán Chi Quang. Thẩm Phán Chi Quang bị Đoạt Xác Châu tróc ra, chỉ còn lại nội hạch pháp tắc bản nguyên nhất, trở thành vật đại bổ cho Phệ Hồn Diễm.
Đối với Phệ Hồn Diễm, pháp tắc nội hạch của Thẩm Phán Chi Quang cao cấp hơn nhiều, nhờ đó nó mới tăng vọt về chất.
Uy lực của Phệ Hồn Diễm hiện tại đã sánh được với một đòn toàn lực của Phục Anh, nếu kẻ địch là Võ Hội Quang Minh, uy lực càng tăng gấp bội. Nói cách khác, từ nay trở đi, Tiểu Nhị nắm giữ Phệ Hồn Diễm sẽ trở thành thiên địch của Thánh giả Quang Minh!
Đường Thiên không có thời gian quan tâm tới Tiểu Nhị, gã đang luống cuống chân tay, binh đoàn Quang Kiếm đầu hàng cũng thành một chuyện phiền phức.
Binh đoàn Quang Kiếm tinh thần thấp thỏm, hai vị đại nhân còn đang hôn mê, bọn họ chẳng khác nào quần long vô thủ. Vấn đề lớn nhất là bọn họ nhất thời vẫn không tiếp nhận được sự thật đầu hàng. Sự kiêu ngạo mà Võ Hội Quang Minh xây dựng đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy của họ, đám người Đường Thiên chỉ là một lũ nhà quê mà thôi.
Bọn họ lại bị một đám nhà quê đánh bại, lại còn đầu hàng.
Kết quả như vậy cực kỳ đả kích. Song không ai oán hận hai vị đại nhân, vì Thẩm Phán Chi Quang đã bùng lên trên người hai vị đại nhân ngay trước mắt họ, hai vị đại nhân nguyện hứng chịu Thẩm Phán Chi Quang chỉ vì bọn họ.
Đường Thiên căn bản không ngờ binh đoàn Quang Kiếm lại đầu hàng, không hề chuẩn bị, ứng phó không kịp. Nếu đối phương đầu hàng, vậy không thể giết tù binh được. Nhưng làm sao thu xếp cho binh đoàn Quang Kiếm cũng thành một vấn đề lớn.
Thực lục cá nhân binh đoàn Quang Kiếm không yếu, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ thành đại họa!
Nếu chú già Binh ở đây thì tốt biết mấy!
Đường Thiên nghĩ vậy, thế nhưng giờ chú già Binh không ở đây, đám người Mông Tháp cũng không am hiểu chuyện này, Đường Thiên không thể nhờ cậy ai được.
Ngay khi Đường Thiên đang phiền não, Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi hôn mê bỗng tỉnh lại. Binh đoàn Quang Kiếm phấn chấn hơn không ít, rất nhiều võ giả trước còn mịt mờ nay bỗng an tâm lại. Nguyện hứng chịu Thẩm Phán Chi Quang để bảo vệ tính mạng thuộc hạ, Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi đã dùng hành động của mình để nhận lấy sự tán thành từ tận sâu trong nội tâm của binh đoàn Quang Kiếm.
Đường Thiên vui mừng khôn xiết, nói thật ra gã cũng bội phục hai người.
Hai người này là nam tử hán chân chính!
Gã vỗ vỗ vai hai người, nói chân thành: "Sau này mọi người là huynh đệ rồi!"
Sắc mặt Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi đều rất phức tạp, hai người đã chuẩn bị tinh thần để bỏ mạng, không ngờ vẫn có thể sống sót. Diệp Thủ Tâm nhanh chóng im lặng, hắn không phải xuất thân từ dòng chính của Võ Hội, không tán đồng Võ Hội Quang Minh mãnh liệt. Ngược lại, biểu hiện của Mặc Lôi ảm đạm hơn nhiều.
Diệp Thủ Tâm lặng lẽ nhắc nhở Đường Thiên: "Mười lăm Thánh giả của Thánh Điện sẽ nhanh chóng giết tới, xin mau chóng chuẩn bị!"
Thánh Điện! Mười lăm Thánh giả!
Mọi người cùng biến sắc, Mông Tháp không nhịn được hỏi: "Còn bao lâu nữa?"
"Nhiều nhất nửa ngày!" Vừa nói là Mặc Lôi, tuy trong lòng cực kỳ đau đớn, thế nhưng lúc này hắn cũng biết nếu bọn Đường Thiên chiến bại, vận mệnh binh đoàn Quang Kiếm chỉ có thể là bị tàn sát.
Giết gà dọa khỉ!
Giới cao tầng chắc chắn sẽ trừng phạt binh đoàn Quang Kiếm cực kỳ nghiêm khắc, Mặc Lôi thậm hí nghi ngờ cả binh đoàn tử vong cũng không chuộc được tội lỗi trong mắt giới cao tầng. Hắn cũng không biết vì sao lại đồng ý với quyết định của Diệp Thủ Tâm, là sợ chết ư? Hắn biết không phải, Thẩm Phán Chi Quang còn đáng sợ hơn cái chết nhiều.
Uy danh Thánh Điện, Đường Thiên không biết nhưng những người khác đều rất rõ ràng, người nghe được không khỏi biến sắc.
"Lợi hại lắm phải không?" Đường Thiên sắc mặt bất mãn: "Này này, chúng ta đông người như vậy, bốn mươi ba đấu mười lắm, sợ cái gì?"
Diệp Thủ Tâm và Mặc Lôi ngây ngẩn, vẻ mặt quái dị nhìn Đường Thiên.
Cái gã trông ngu ngốc này là Thiếu Niên Như Thần ngang trời xuất thế ư?
Ngụy trang? Có thể lắm.
Có thể gây dựng cơ nghiệp như vậy há có thể là kẻ ngu ngốc? Há có thể là kẻ không chút tâm cơ?
Mông Tháp thấy Đường Thiên lạc quan mù quáng như vậy đành nói: "Đại nhân, chúng ta đều là Thánh giả tự do, bất kể trang bị hay thực lực đều kém những Thánh giả Thánh Điện kia nhiều."
Đường Thiên sửng sốt, ồ lên một tiếng: "Thế à?"
Mông Tháp có thể coi là một trong những người lợi hại nhất trong số những người ở đây, ngay hắn cũng nói không thể, vậy những người khác lại càng không. Thánh giả cũng có thể diện, nếu không phải thực lực chênh lệch quá lớn, chắc chắn sẽ không thừa nhận.
Đường Thiên vuốt cằm, bắt đầu suy nghĩ.
Đột nhiên Diệp Thủ Tâm mở miệng: "Quả cầu đồng đại nhân vừa dùng là lợi khí vô song!"
Mọi người không khỏi gật đầu, Mông Tháp cũng nói: "Đúng vậy, ngọn lửa kia cũng thương tổn rất lớn tới Thánh giả."
Đường Thiên vỗ đùi, không sai, Phệ Hồn Diễm là một loại bán hồn bảo, vì thế có thể làm thương tôn Thánh giả. Đường Thiên lập tức gọi Tiểu Nhị ra: "Tiểu Nhị, giờ ngươi lập tức luyện chế bom, nửa ngày sẽ được bao nhiêu?"
"Hơn 100 viên." Tiểu Nhị trả lời, lúc trước y luyện chế hơn 100 viên đã khá thông thạo, giờ lý giải về Phệ Hồn Diễm càng sâu sắc, luyện chế cũng dễ dàng hơn.
"Vậy tốt rồi, mỗi người hai viên." Đường Thiên cảm thấy ý tưởng này không sai.
"Mỗi người một viên là được." Tiểu Nhị vốn không cam lòng, thế nhưng nghĩ lại, nếu đưa Phệ Hồn Diễm cho đám người này rồi thì không cần luyện chế hồn bảo cho họ nữa.
Tiểu Nhị nhắc nhở: "Nó tên là Phệ Hồn Diễm, thế nhưng tốt nhất các ngươi nên cho nhiều bí bảo vào, cho càng nhiều uy lực của nó càng lớn. Nếu vừa luyện chế ra hồn trị quá thấp, khó tạo thành thương tổn cho Thánh giả."
"Phệ Hồn Diễm!"
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, người vừa hét là một Thánh giả tên là Điển Cốc, hắn là Thánh giả huyết mạch duy nhất trong những người ở đây, ánh mắt hắn đầy vẻ kích động.
"Lợi hạ lắm phải không?" Mông Tháp tò mò hỏi.
Điển Cốc tuy kích động nhưng mắt vẫn nhìn Tiểu Nhị, không trả lời.
"Ngươi nói xem." Giọng nói trẻ nít của Tiểu Nhị vang lên, gương mặt trẻ con tinh xảo, dáng dấp như ông cụ non khiến người ta không thể không mỉm cười.
Điển Cốc đáp: "Phệ Hồn Diễm do một Thánh giả huyết mạch sáng chế ra, xét ra Thánh giả huyết mạch này không phải xuất thân từ Hắc Hồn mà là một Thánh giả tự do. Hắn đắc tội với Võ Hội Quang Minh nên bị truy sát, người này tì một số Thánh giả tự do, dạy Phệ Hồn Diễm cho bọn họ, cũng yêu cầu bọn họ lập Thánh thệ, không được truyền ra ngoài. Đám người đó là Phệ Hồn Huyết Đoàn!"
"Phệ Hồn Huyết Đoàn?" Mặc Lôi biến sắc.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 534: Phệ Hồn Huyết Đoàn
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Không riêng gì Mặc Lôi, đám người Mông Tháp cũng biến sắc. Nói tới Phệ Hồn Diễm bọn họ còn không biết, thế nhưng nhắc tới Phệ Hồn Huyết Đoàn hung danh hiển hách, sao bọn họ có thể không hay.
Phệ Hồn Huyết Đoàn khởi nguyên không ai rõ, đây là một tổ chức hết sức thần bí, những gì liên quan tới nó thường là giết chóc, phệ hồn. Trong ấn tượng của mọi người đây là một tổ chức cực kỳ nguy hiểm, hung tàn khát máu.
Mặc Lôi trầm mặt: "Cái tổ chức tà ác tới cực điểm ấy. . ."
Điển Cốc lạnh lùng ngắt lời: "Tà ác thế nào?"
Mặc Lôi không hề thối lui, hắn trừng mắt với Điển Cốc: "Phệ Hồn Huyết Đoàn chuyên thôn phệ Thánh hồn Thánh giả. Thánh giả chết trên tay bọn họ nhiều vô số kể, bọn họ lấy giết người làm vui, đây còn không phải tà ác?"
"Chuyện ta biết khác với ngươi." Điển Cốc cười nhạo: "Ta được biết là Võ Hội Quang Minh muốn lấy Phệ Hồn Diễm nhưng bị Từ Chi Tốn từ chối, bởi vậy chụp mũ quy tội cho Từ Chi Tốn, truy sát không thôi. Toàn bội gia đình của Từ Chi Tốn chết trên tay Võ Hội Quang Minh. Từ Chi Tốn cực kỳ bi thương, bởi vậy bắt đầu tìm kiếm những Thánh giả tự do bị Võ Hội Quang Minh truy sát, thành lập Phệ Hồn Huyết Đoàn. Mục đích của bọn họ chỉ có một, là báo thù Võ Hội Quang Minh."
"Nói bậy!" Mặc Lôi trợn mắt nhìn lại.
Điển Cốc sắc mặt vô cảm: "Ta là hậu nhân của thành viên Phệ Hồn Huyết Đoàn năm xưa, ta có nhật ký do bọn họ lưu lại, bên trên có ghi toàn bộ những người bọn họ giết, ngươi có muốn xem không?"
Mặc Lôi sửng sốt.
Điển Cốc lấy ra một tập ghi chú, đưa cho Mặc Lôi.
Mặc Lôi theo bản năng nhận lấy, mở ra, lật từng trang đọc, sắc mặt hắn tái nhợt.
". . . A Hạnh, hôm nay chúng ta lại giết chết một Thánh giả Võ Hội Quang Minh. Lúc ăn cơm mọi người nghe được lời đồn đại về chúng ta, đều biết bọn Võ Hội Quang Minh giở trò. Người ngoài nghĩ về chúng ta ra sao? Ai thèm để ý? Có điều có thể khiến Võ Hội Quang Minh sốt sắng như vậy, thật khiến người ta hài lòng. Ta đã tra ra một số manh mối về người làm thương tổn nàng, ta chắc chắn sẽ báo thù cho nàng. Tối qua ta lại mơ thấy nàng, nàng vẫn xinh đẹp như xưa! Ta sẽ nhanh chóng tới gặp nàng, nàng thích hoa gì? Hoa diên vĩ nhé? À à, còn cả dương thông quyển nữa, đó là thứ nàng thích nhất. . ."
". . . A Hạnh, trận chiến hôm nay thật khốc liệt, thành Mễ Đạt Nhĩ thiếu chút nữa bị chúng ta phá hủy. Võ Hội Quang Minh dùng bình dân làm mồi nhử, chúng ta đều biết bọn chúng có thể sẽ làm vậy, chỉ không ngờ chúng nhanh chóng phát hiện chúng ta không ra tay với bình dân. A Tường bị thương, hắn bị dẫn tới bệnh viện nhi đồng, bị phục kích, hắn không động thủ, hắn nhớ tới nhi tử đã tạ thế. Thương thế của hắn rất nặng, Hiểu Bạc đang cứu hắn, cầu trời phù hộ cho hắn sống sót. A Hạnh, ta nhớ nàng. Ta uống rất nhiều rượu, vì sao vẫn không say. . ."
". . . A Tường chết rồi, hắn muốn chúng ta thon phệ Hánh hồn của hắn trước khi chết, hắn còn nói muốn kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng ta. Hắn nói hắn sẽ tới gặp con trai hắn, hắn rất vui, bảo chúng ta đừng khóc, nhưng vì sao nước mắt của ta vẫn không ngừng chảy? Vì sao ta lại nhát gan như vậy? A Hạnh, nếu ta chết đi ta cũng sẽ rất vui, vì ta có thể tới bên nàng rồi. Lão Từ nói chúng ta sẽ liều mạng tới lúc không còn một ai. A Hạnh, có lẽ chẳng mấy chốc nữa ta sẽ được hội hợp với nàng, thế nhưng nàng nhớ phù hộ ta nhé, phù hộ ta giết thêm vài Thánh giả Võ Hội Quang Minh. Nếu không vì bọn chúng, chúng ta chắc chắn sẽ rất hạnh phúc. . ."
Đoạn ghi chép cuối cùng bút tích xiêu xiêu vẹo vẹo, đứt quãng.
". . . A Hạnh, ta sắp được gặp nàng rồi, ta rất vui. A Hạnh, ta giết 26 tên Thánh giả Võ Hội Quang Minh, không giết người ngoài, một người cũng không. A Hạnh, nàng biết ta rất nhát gan mà, ta chỉ muốn báo thù cho nàng. Mọi người đều không còn nữa rồi, lần này lão Từ rất thảm, không biết hắn có thể chống đỡ tiếp được không, chết cũng tốt. . ."
Mặc Lôi sắc mặt trắng bệch, đứng ngây ngốc tại chỗ, hồn bay phách lạc.
Nhật ký này không thể là ngụy trang, trang giấy đã ố vàng, đã qua rất nhiều năm tháng.
Nhật ký truyền tay từng người đọc, mọi người đều trầm mặc.
Sắc mặt Điển Cốc không đổi, hắn đã đọc nhật ký này rất nhiều lần, tâm thái vẫn rất tốt, vẫy vẫy tay: "Các ngươi đừng nhìn ta như vậy, cách bao đời rồi, Phệ Hồn Huyết Đoàn đã biến mất nhiều năm những thù hận kia đã sớm tan thành mây khói. Ta chỉ muốn nói cho các ngươi, Phệ Hồn Diễm không tà ác như vậy."
Hắn liếc mắt nhìn Mặc Lôi, trong lòng có phần đồng tình, không gì khiến người ta đau đớn hơn tín ngưỡng sụp đổ. Ngược lại vơi hắn, những thù hận kia lại rất xa xôi.
Hiệu quả của quyển nhật ký kia rất tốt, mọi người không chỉ không bài xích Phệ Hồn Diễm, ngược lại đầy mong chờ. Phệ Hồn Huyết Đoàn hung danh hiển hách, mọi người đều nghe tới thuộc làu, uy lực Phệ Hồn Diễm có thể tưởng tượng được. Trên nhạt ký cũng có thể thấy, một mình giết 26 Thánh giả, chiến tích đó có thể nói là cực kỳ huy hoàng.
Ánh mắt mọi người nhìn Tiểu Nhị nóng rực hẳn lên.
Tiểu Nhị cũng không ngờ Phệ Hồn Diễm lại nổi danh như vậy, có điều nghĩ lại cũng đúng, nếu là thứ thông thường sao lọt mắt cường giả siêu cấp như Quỷ Ngô tiền bối.
Tâm tư của Tiểu Nhị đều đặt trong bảo tàng ẩn chứa bên trong Đoạt Xác Châu, không có lòng dạ đâu dây dưa cùng đám người này. Y nhanh chóng lưu loát luyện chế cho mỗi người một quả cầu đồng, sau đó nói cách dùng cho đám người rồi chui về Đoạt Xác Châu.
Đám người ai nấy nắm một bí bảo, quay về đốm lửa trước mặt, cẩn thận từng chút một,dáng vẻ như nuôi nấng ths cưng.
"Ngọn lửa này nhỏ quá, không tắt chứ?"
"Người ta là Phệ Hồn Diễm đấy!"
"Nếu tắt có thể làm lại không?"
"Tiểu Nhị đại nhân sẽ làm lại cho ngươi một cái!"
. . .
Mọi người vừa nuôi dưỡng vừa đùa bỡn, dẫu sao đại nhân cũng không có mặt.
Đường Thiên cùng Tiểu Nhị cùng chạy tới trong Đoạt Xác Châu.
"Không khéo có thể tìm được vài thứ tốt!" Đường Thiên vẻ mặt thèm muốn nhìn những quả cầu ánh sáng, miệng chảy nước miếng. Tam Huyết Thánh gì gì đó đó, gã chưa từng nghe nói, mãi tới tận khi tận mắt chứng kiến những gì Quỷ Ngô lưu lại, Đường Thiên mới thật sự hiểu, Quỷ Ngô năm xưa cũng là một . . . đại gia thâm sâu khôn lường!"
"Thế nào gọi là đại gia, đây mới thật là đại gia!" Đường Thiên sắc mắt ước ao, cực kỳ đỏ mắt. Có câu nói không thành Thánh giả không biết cái gì gọi là nghèo. Trước đây không lâu, gã vất vả lắm mới có chút thành tích, trèo lên độ cao nhất định, tài sản rốt cuộc phong phú lên, nhưng sau khi bước vào cấp Thánh mới biết suy nghĩ năm xưa của mình buồn cười cỡ nào.
Mình đúng là nghèo tới rớt mùng tới!
"Đúng vậy!" Tiểu Nhị không nhịn được, cũng cảm khái.
Một lớn một nhỏ, một người một hồn, binh chia hai đường, mỗi người tự kiếm thứ mình mình hứng thú.
Tiểu Nhị càng hứng thú với những điển tịch, còn đường thiên lại hứng thú với những bảo bối lưu lại.
Đặc biệt là Đường Thiên nghĩ sắp phải chiến đấu, tìm một hồn bảo tiện tay là quan trọng nhất. Đường Thiên bước vào phòng binh khí đầu tiên, Quỷ Ngô sưu tập không ít, tuy có rất nhiều đã hóa thành tro bụi nhưng vẫn có không ít thứ được lưu lại.
Hồn bảo ngang dọng lung tung, rơi vãi trên mặt đất, phần lớn đã sớm mục nát, chỉ còn số ít vẫn hoàn hảo, bắt mắt nhất là một tấm thuẫn màu bạc.
Đường Thiên nhìn ngay về phía tấm thuẫn này.
Tấm thuẫn bạc ực lớn, co hơn một trượng, hình dạng như chiếc lá cây khổng lồ, bên trên tấm thuẫn phủ kiến phù điêu cỏ cây, lấp lánh ánh bạc. Chỉ có điều thân thuẫn cực kỳ mỏng manh, như một chiếc lá sắt mỏng, nhìn thế nào cũng giống một vật trang sức công nghệ chứ không phải hồn bảo.
Đường Thiên lại lập tức chọn tấm thuẫn này. Trực giác cả gã cực kỳ nhạy bén, tấm thuẫn bạc này tuy trông cực kỳ đẹp mắt, thế nhưng gã có thê cảm nhận được một chút khí tức như có như không.
Gã nắm lấy tấm thuẫn, không khỏi ồ lên, tấm thuẫn trông cực kỳ mỏng manh nhưng cầm lên lại nặng nề kinh người. Nếu không phải Đường Thiên thân thể không năng lượng, sức mạnh cường đại, sợ rằng không thể nhấc tấm thuẫn này lên.
Với học thức đáng thương của Đường Thiên, căn bản không nhận ra chất liệu của tấm thuẫn này.
Gã thử đánh một quyền về phía tấm thuẫn, ầm, một tiếng vang lớn, tấm thuẫn rung rung, một luồng sóng gợn lóe lên, Đường Thiên chỉ cảm thấy một quyền như đánh vào chỗ không, sức mạnh biến mất.
Thú vị!
Hai mắt Đường Thiên sáng lên, đặt tấm thuẫn xuống kiểm tra cẩn thận, tấm thuẫn vẫn hoàn hảo không chút tổn hại! Thứ tốt! Đường Thiên vui mừng, cú đấm vừa rồi mình dùng không ít sức, múa vài lần, cảm thấy rất hợp tay, Đường Thiên bèn thu nó lại.
Chọn được binh khí hợp tay, Đường Thiên không lưu luyến nữa, dẫu sao những bảo bối này cũng không biết chạy.
Diệp Thủ Tâm cùng Mặc Lôi ngồi dưới đất.
Diệp Thủ Tâm liếc mắt nhìn Mặc Lôi hồn bay phách lạc: "Sao rồi? Bị đả kích? Thật ra không sao, dẫu sao chúng ta cũng đã trở thành kẻ phản bội của Võ Hội Quang Minh."
Tuy hắn không muốn bóc trần vết sẹo của Mặc Lôi như vậy, thế nhưng nghĩ tới sắp chiến đấu, hắn vẫn quyết định nói cho rõ.
"Ta biết." Mặc Lôi cúi đầu trầm giọng nói.
"Dáng vẻ này của ngươi sẽ khiến các binh sĩ kinh hoảng đấy." Diệp Thủ Tâm nhắc nhở.
Mặc Lôi ngẩng đầu lên: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chúng ta còn cơ hội sống sót? Thánh giả của Thánh Điện đấy!"
Diệp Thủ Tâm im lặng.
"Kể cho ta về Thánh Điện đi!"
Một âm thanh vang lên phía sau, Đường Thiên vác theo một tấm thuẫn bạc lớn, đi tới trước mặt hai người. Đường Thiên tiện tay cắm thuẫn bạc xuống đất, ầm, bùn đất bắn lên tung tóe, mặt đất rung chuyển.
"Tấm thuẫn thật nặng!" Mặc Lôi giật mình, đứng dậy đi tới trước mặt tấm thuẫn bạc, thử nhấc nó lên, không ngờ không nhấc nổi, sắc mặt càng kinh ngạc.
Diệp Thủ Tâm cũng kinh ngạc.
Mặc Lôi là người tài hoa trong võ giả hoàng kim, cách phong Thánh cũng không xa, nhưng lại không nhấc nổi tấm thuẫn này!
Tuy Mặc Lôi không phải Thánh giả huyết mạch, thế nhưng sức mạnh cũng không nhỏ.
Mặc Lôi không tin, hai tay nắm thuẫn, lưu chuyển chân lực toàn thân, hít thở mạnh, quát lớn, tấm thuẫn lớn chậm rãi rời mặt đất, nhưng chỉ lên cao được ba tấc rồi ngưng lại. Mặc Lôi mặt đỏ tới mang tai, nổi cả gân xanh, hiển nhiên đã dùng hết sức lực.
Ầm!
Tấm thuẫn cắm lại mặt đất, làm vang lên một tiếng trầm trầm, như cắm vào đậu hũ, thân hình Mặc Lôi lảo đảo.
Chiến Thần Bất Bại Tác giả: Phương Tưởng
-----oo0oo-----
Chương 535: Trang bị đến tận răng
Dịch: Darth Athox
Biên tập: monsoon
Nguồn: TTV
Tấm thuẫn nặng nề khiến tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.
Diệp Thủ Tâm suy nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, không khỏi bật thốt lên: "Ngân Văn Trọng Thuẫn, đây là "Ngân Văn Trọng Thuẫn!"
"Ngân Văn Trọng Thuẫn?" Lần đầu tiên Đường Thiên nghe tới cái tên này.
Mặc Lôi bừng tỉnh, gật đầu lia lịa: "Nếu là "Ngân Văn Trọng Thuẫn, vậy cũng đúng!"
Diệp Thủ Tâm thấy vẻ mặt Đường Thiên vẫn không hiểu bèn giải thích: "Ngân Văn Trọng Thuẫn là một hồn bảo khá nổi tiếng, khoảng sáu ngàn năm trước,có một Thánh giả đoàn, tên là Thánh Thuẫn, bọn họ am hiểu nhất là luyện chế và sử dụng hồn bảo loại thuẫn. Ngân Văn Trọng Thuẫn là hồn bảo nổi tiếng nhất của bọn họ, cũng là trang bị chế cho bọn họ. Hình dáng như lá, cực kỳ tinh xảo, mặt thuẫn to mà không dày, cực kỳ nặng nề. Ngân Văn Trọng Thuẫn nổi tiếng thiên hạ, là thứ mà Thuẫn Thánh giả ao ước. Tuy ta từng nghe nói nhưng chưa từng thấy vật thật, không ngờ hôm nay lại được chứng kiến, qua sáu ngàn năm vẫn hoàn hảo như mới, quả thật lợi hại."
"Hóa ra là thế." Đường Thiên cực kỳ vui mừng, hiển nhiên nghe Diệp Thủ Tâm nói vậy, Ngân Văn Trọng Thuẫn có lai lịch rất lớn, cực kỳ bất phàm.
Có điều Đường Thiên không quên chuyện quan trọng hơn, gã hỏi tiếp: "Kể về Thánh giả đi, đám Thánh giả này thực lực ra sao?"
"Thánh Điện là cơ cấu mạnh mẽ nhất của Võ Hội Quang Minh, là tổ chức do Thánh giả tạo thành, địa vị cao siêu, không ai có quyền ra lệnh cho bọn họ, kể cả trưởng lão Quang Minh, khi các trưởng lão cần Thánh Điện trợ giúp chỉ có thể phát lời thỉnh cầu."
Mặc Lôi thở dài một hơi, tới Thánh Điện từng là lý tưởng của hắn, không ngờ lại có ngày mình trở thành đối tượng tiêu diệt của Thánh Điện.
"Thánh giả Thánh Điện lợi hại đến mức nào?" Đường Thiên tò mò hỏi.
Mặc Lôi nhìn Đường Thiên như nhìn gã ngốc, sao tên này lại hỏi một câu ấu trĩ như vậy, nhưng hắn vẫn tận chức trả lời: "Thánh giả Thánh Điện cũng lấy ba cấp đồng bạc hoàng kim để phân chia, lần này mười lăm Thánh giả tới đây đều là cấp đồng!"
Đường Thiên trợn mắt, lông mày cau lại, sắc mặt khó chịu: "Thánh giả đồng thau? Hừ, dám coi thường chúng ta!"
Mặc Lôi cùng Diệp Thủ Tâm sắc mặt ngây ngốc nhìn đường thiên.
Đầu óc gã này không phải có vấn đề đấy chứ?
"Thánh giả đồng thau của Thánh Điện cũng lợi hại hơn Thánh giả bình thường nhiều." Mặc Lôi nhìn đám người Mông Tháp.
Tiếng nói chuyện của họ tuy nhỏ nhưng nhĩ lực của Thánh giả bất phàm, đám người Mông Tháp đều nghe rõ, rất nhiều người ngừng lại.
Mông Tháp bước tới: "Lợi hại ra sao?"
Mặc Lôi nghe được vẻ bất mãn trong giọng nói của Mông Tháp, thế nhưng hắn không hề bị lay động, trầm giọng nói: "Thánh giả đồng thau của Thánh Điện, tiêu chuẩn thấp nhất là hồn trị 300 điểm, hồn thuật công kích không được thấp hơn 120 điểm. Thánh giả không đạt tới tiêu chuẩn này chỉ là Thánh giả thực tập tại Thánh Điện. Mà một khi trở thành Thánh giả đồng thau, ít nhất cũng được phân cho một hồn bảo hồn trị 100 điểm. Trên thực tế trừ người mới vừa tiến vào Thánh Điện, hồn bảo của họ đều có hồn trị 150 điểm trở lên."
Mông Tháp không nói một lời.
Tiêu chuẩn như vậy quả thật thuần sát tất cả đám người bọn họ. Trong số những thánh giả tại đây không ai có hồn trị trên 300 điểm. Hồn bảo hồn trị 150 điểm trở lên, a ha, hôm nay thời tiết tốt quá!
"Thật lợi hại!" Đường Thiên nâng cằm suy nghĩ.
Đúng là rất lợi hại, hồn trị của Tiểu Nhị vừa vượt ngưỡng 100 điểm, có điều thêm vào Dịch Kiếm cùng Phệ Hồn Diễm cũng có sức liều mạng.
Nhưng những người khác thì không qua nổi.
Ánh mắt Đường Thiên đảo qua Phệ Hồn Diễm trên tay mọi người, gã ngẩng đầu lên hỏi Mông Tháp: "Phệ Hồn Diễm có hồn trị bao nhiêu?"
Mông Tháp tức giận nói: "80 điểm hồn trị, dùng hết bí bảo rồi!"
Đường Thiên nhìn những Thánh giả khác: "Các ngươi cũng dùng hết rồi?"
"Đúng vậy!" "Dùng hết rồi!" "Không còn lại chút nào!"
Đám người cùng đáp, bọn họ đều là Thánh giả tự do, sống khổ cực, trên người cũng không có được mấy món bí bảo.
Đường Thiên không nói hai lời lôi hết bí bảo của mình ra ném cho bọn họ: "Dùng hết đi!"
Một ngọn núi nhỏ xuất hiện trước mắt mọi người.
Xoạt, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, ngọn núi bí bảo này cao hơn năm trượng, lấp loáng đủ thứ ánh sáng khiến mọi người đỏ bừng hai mắt.
Chuyện này. . . Đây rốt cuộc có bao nhiêu món. . .
Ánh mắt đám người Mông Tháp đỏ bừng, ngay cả Diệp Thủ Tâm luôn hờ hững lúc này cũng há hốc mồm, sắc mặt khó tin nhìn ngọn núi bí bảo trước mắt.
"Không biết có đủ không, biết thế mang nhiều hơn." Đường Thiên ảo não nói. Những bí bảo này đều là chiến lợi phẩm của Đường Thiên, còn không ít đã ném cho Khăn Mặt với Tỳ Ba xử lý, thế nhưng vẫn giữ lại không ít.
Đám người Mông Tháp bị những lời đầy vẻ nhà giàu mới nổi này làm cho kinh sợ, bọn họ đột hiên ý thức được hình như mình đã bám trên một bắp đù rất to.
Diệp Thủ Tâm cùng Mông Tháp hai mặt nhìn nhau.
Ngọn núi bí bảo này ít nhất cũng hơn mười ngàn món, loại người gì mà mang bên người hơn mười ngàn món bí bảo…
Toàn bộ binh đoàn Quang Kiếm chắp vá lung tung mới lấy ra được hai ngàn món bí bảo làm một cứ điểm bí bảo, giờ thấy mình Đường Thiên tiện tay lôi ra cả ngọn núi bí bảo. Cảm giác chấn động mãnh liệt khiến cả binh đoàn Quang Kiếm cùng mất tiếng.
Chòm Đại Hùng đã giàu có tới mức này rồi ư?
Rốt cuộc ai mới là nhà giàu?
Binh đoàn Võ Hội Quang Minh lại ít tiền hơn người ta,. . . Gã này không phải người chòm sao Thủy Bình giả mạo đấy chứ?
Hơn nữa, "biết thế mang nhiều hơn" câu nói vốn rất bình thường, nhưng sau khi lôi cả núi bí bảo ra, quả thật thô bạo vô song.
"Mau lên, tranh thủ thời gian!" Đường Thiên thúc giục.
Đám người Mông Tháp hoan hô, nhào về phía núi bí bảo.
Ngọn núi bí bảo này mỗi người ít nhất cũng được năm trăm món, tuy cao nhất chỉ là cấp bạc nhưng cũng đủ tẩm bổ cho Phệ Hồn Diễm.
Phệ Hồn Diễm của mỗi người nhanh chóng bành trướng.
Diệp Thủ Tâm nhìn mà kinh hồn bạt vía, hắn đột nhiên cảm giác những Thánh giả đồng thau của Thánh Điện gặp phải đám ô hợp này chỉ sợ hơi bất cẩn chút cũng sẽ phiền toái lớn.
Không ai chú ý tới Đường Thiên lại xoay người biến mất.
Phệ Hồn Diễm tuy cực kỳ mạnh mẽ, thế nhưng tiêu hóa năm trăm món bí bảo cũng phải một canh giờ. Sắc mặt đám người Mông Tháp đều cực kỳ vui mừng, Phệ Hồn Diễm của bọn họ giờ cao thì lên tới 160 điểm, thấp cũng 110 điểm.
Mông Tháp thu Phệ Hồn Diễm của bản thân lại, đầy cảm khái nói: "Sống được một lần sảng khoái như vậy, chết cũng không hối tiếc!"
Hắn dùng tới một ngàn món bí bảo.
"Phệ Hồn Diễm này thật kỳ lạ, lạ không bị hồn trị của hồn vực hạn chế!" Trịnh Vũ sắc mặt vui mừng.
Điển Cốc mở mắt giải thích: "Vì phệ hồn diễm không có hình thể, âm dương sinh hồn hỏa, hồn hỏa đã có một số đặc điểm của sinh mệnh. Mà sau khi thôn phệ bí bảo, hồn hỏa không ngừng tiến hóa, xét theo mức độ nào đó, đặc điểm của sinh mệnh càng thêm rõ ràng, nó có linh trí, Phệ Hồn Diễm của mỗi người đều bất đồng."
Mọi người lúc này mới hiểu ra.
Mông Tháp cười ha hả: "Từ nay trở đi đổi vũ khí rồi!"
Binh đoàn Quang Kiếm không ít người lộ vẻ hâm mộ nhìn bọn Mông Tháp. Hồn bảo hồn trị trên 100 điểm giá cả cực đắt, càng không nói tới Phệ Hồn Diễm lại là hồn bảo thực dụng nổi tiếng, không bị hạn chế bởi hồn trị, nếu bán đi chắc chắn có cái giá trên trời.
Mà Diệp Thủ Tâm lại nghĩ càng nhiều, hắn nhạy bén ý thức được, chỉ cần có đủ bí bảo là có thể cường hóa cho Phệ Hồn Diễm. Hiện tại sức chiến đấu của đám người Mông Tháp tăng nhanh như gió, tăng vọt về chất.
Nhưng đúng lúc này Đường Thiên lại xuất hiện trước mặt mọi người, khiêng một túi vải to.
"Tới xem xem có gì dùng được!"
Soạt, trong túi vải đổ ra một đống đồ.
Bốn phía lập tức yên tĩnh lại, một cây châm rơi cũng nghe rõ.
Sắc mặt ai nấy cứng nhắc, phản chiếu ánh sáng hoa lệ óng ánh sặc sỡ đủ sác màu, các loại ba động bất đồng khiến người ta như muốn nghẹt thở.
Trời đất ơi!
Không ít người hai tay ôm đầu, xiết chặt mái tóc, vẻ mặt đầy kinh hãi như thấy quái vật.
Không có tiếng thở hổn hển, chỉ có tiếng hít hơi lạnh như lúc nào cũng có thể tắt thở.
Một Thánh giả đột nhiên sắc mặt đỏ rực như hồng chín, hắn hoảng sợ lẩm bẩm: "Ta trúng độc ư? Sao lại xuất hiện ảo giác như vậy, nhiều hồn bảo như vậy, đây là tâm ma ư. . . Thật đáng sợ. . ."
Bên cạnh hắn, một Thánh giả khác toàn thân run rẩy, tay che ngực: "Vì vì sao tim ta lại đập đập nhanh nhanh như vậy. . . Ta ta ta ta không chịu nổi nữa, ai ai ai tới tát tát tát cho ta một cái. . ."
Mông Tháp cũng run rẩy, hắn lẩm bẩm run run: "Bình tĩnh bình tĩnh, người giàu kinh nghiệm như chúng ta sao có thể mất bình tĩnh được, chẳng phải một đống hồn bảo ư, chưa từng thấy hồn bảo hay sao, mẹ nó, có phải ta chết rồi lên thiên đường rồi không…"
Mặc Lôi cũng như muốn phát điên.
Hắn ngơ ngác nhìn chồng hồn bảo óng ánh ánh sáng, sắc mặt co quắp: "Thu Diệp Thương. . . Thiên Không Luân. . . Cái này thật giống Thiên Nga Hắc Kính. . . Tam Giác Viễn Tinh Tiêu… Hậu Phát Chi Thanh. . . Cái này trông thật kỳ quái, hình như có đọc đâu rồi. . ."
Mỗi cái tên hắn đọc ra, Diệp Thủ Tâm lại run lên một lần.
Diệp Thủ Tâm ngây ngốc nhìn chồng hồn bảo đầy đất, đầu óc trống rỗng, trong đầu chỉ có một câu nói, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật. . .
Miệng Mặc Lôi không ngừng đọc ra những cái tên Diệp Thủ Tâm quen thuộc hay xa lạ, dần dần Diệp Thủ Tâm cũng tê dại. Cảm giác thật giống như vào viện bảo tàng cao cấp, nghe hướng dẫn viên thâm niêm giảng giải về những bảo vật giá trị liên thành. . .
Ô, thật lợi hại!
A, dẫu sao cũng không phải ta. . .
Chờ đã!
Diệp Thủ Tâm giật mình, đột nhiên khôi phục khỏi cơn chấn động.
Từng món bảo vật ở đây đều hoa lệ, tỏa ra chấn động bất đồng. Nếu sức chiến đấu có thể dùng con số để biểu hiện, vậy con số của đám Thánh giả Mông Tháp đang điên cuồng nhảy lên.
Trước mắt Diệp Thủ Tâm bỗng hiện lên hình ảnh những Thánh giả này thân mặc đầy bảo vật, mênh mông cuồn cuộn.
Đầu óc hắn chỉ có một suy nghĩ, hóa ra những từ trong truyền thuyết kia thật sự có thể thành thật.
. . . Trang bị đến tận răng!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của acquyden