Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 502: Giai nhân Hồng Kông lạnh như băng
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Cám ơn anh Diệp, để em lau người cho anh.
Đinh Hương Muội đứng lên, lấy nước lau người cho Diệp Phàm, cô ta rất dịu dàng, rất chu đáo, giống như một thị nữ chăm sóc, khiến người khác run rẩy.
-Ài! Mình không phải có tư tâm quá nặng chứ, làm vậy có chút tà ác.
Trong lòng Diệp Phàm thở dài, thật ra hắn muốn điều chồng Đinh Hương Muội Cố Lăng đến làm ở bộ phận hành chính là chuyện rất dễ dàng. Diệp Phàm hoàn toàn có thể trực tiếp điều y vào làm nhân viên của Cục Chiêu thương.
Hiện tại Cục Chiêu thương huyện vừa mới thành lập, Cục trưởng còn chưa được bổ nhiệm, chỉ có Trịnh Lực Văn là phó Cục trưởng, nhân viên chưa có một ai. Phó Chủ tịch huyện Diệp phụ trách phân quản xây dựng Cục Chiêu thương, hắn muốn đưa người vào dễ như trở bàn tay, tại sao Diệp Phàm không chịu điều Cố Lăng vào cục Chiêu thương chứ?
Đây là bởi vì Diệp Phàm có tư tâm tà ác.
Nếu như hắn điều Cố Lăng chồng Đinh Hương Muội lên huyện, bản thân có muốn cùng Đinh Hương Muội tự do tự tại điên cuồng giống như hôm nay, cũng có chút chướng mắt.
Cố Lăng ở dưới thị xã, nhiều nhất chủ nhật mới trở lại, nghe Đinh Hương Muội nói Cố Lăng một tháng mới về nhà hai lần, chuyện này cực kỳ thuận tiện cho anh Trư nào đó làm chuyện hư hỏng. Cho nên trong tư tâm của Diệp Phàm vẫn còn một luồng ý niệm tà ác đang tác quái trong đầu.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không nói muốn trường kỳ chiếm lấy Đinh Hương Muội, chỉ là thỉnh thoảng đổi gió một chút cho cuộc sống thêm thú vị. Hơn nữa Đinh Hương Muội hình như cũng không thích chồng mình, trước kia kết hôn là bị ép buộc.
Xế chiều.
Diệp Phàm đến nhà máy thảm sợi huyện, tìm hiểu cặn kẽ chuyện hùn vốn với Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông. Chuyện này trước mắt do Trịnh Lực Văn phó Cục trưởng Cục Chiêu thương chủ trì, chủ nhiệm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại huyện phối hợp giúp đỡ giám sát.
-Chủ tịch huyện Diệp, vấn đề lớn trước mắt nhất chính là chuyện mở rộng nhà máy. Anh cũng nhìn thấy rồi đấy, nhà máy chúng ta ở đường Hà Mĩ, trước kia xung quanh nơi này đều là ruộng đồng, cũng không có nhà cửa.
Tuy nhiên ở đây phát triển mười mấy năm, hiện tại toàn bộ xung quanh đã dựng lên nhà lầu, nếu muốn mở rộng nhà máy thì phải phá bỏ và dời các hộ gia đình chung quanh đi nơi khác, mấy hôm trước phó Cục trưởng Trịnh cũng tìm hiểu qua, có hơn hai trăm hộ gia đình chung quanh nhà máy, chi phí phá bỏ và dời đi nơi khác là một con số khổng lồ.
Nếu không có hai trăm ngàn thì làm không xong, hơn nữa còn phải bố trí đến nơi khác, đất đai lại là một chuyện rất phiền toái
Nhà máy chúng ta vốn nghèo, đi tới chỗ nào mà kiếm được khoản tiền lớn hai trăm ngàn? Chuyện này Tổng giám đốc Tiếu Ngạo Sương của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đề xuất điều kiện duy nhất chính là mở rộng nhà máy.
Nếu như chúng ta không mở rộng nhà máy thì khoản tiền 300 vạn sau này sẽ không cấp xuống nữa.
Trưởng xưởng Tạ Thế Hưng khó xử nói.
-Đúng là như vậy sao Trịnh Lực Văn?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Trịnh Lực Văn.
- Đúng! Tổng giám đốc Tiếu đích xác có yêu cầu như vậy.
Trịnh Lực Văn gật đầu. Sắc mặt cũng có chút khó coi.
-Tổng giám đốc Tiếu có ở đây không? Tôi muốn gặp cô ta.
Diệp Phàm nói.
-Cô ấy mới vừa đi kiểm tra khu nhà máy rồi, để tôi gọi cô ấy quay trở lại.
Tạ Thế Hưng đi gọi điện.
Tiếu Ngạo Sương người cũng như tên, lạnh lùng kiêu ngạo như sương, có lẽ mới khoảng 30 tuổi, gương mặt dịu dàng, mặc một chiếc áo choàng thanh lịch, tóc búi cao, một chiếc quần trắng ôm sát người, lộ ra bắp chân trắng trẻo, ở dưới là đôi giày cao gót màu hồng phấn, làm nổi bật dáng người cao gầy.
Trên khuôn mặt trái táo hoàn mỹ có điểm một lớp phấn mỏng, khuôn mặt mềm mại như có một tầng sương trong suốt phủ lên.
Dưới cặp lông mày rậm nhỏ dài là đôi mắt phượng sâu thẳm, trong suốt, khiến người khác nhìn vào như nai tơ đi lạc, sống mũi cao vút, cùng với đôi môi xinh xắn phớt hồng nhìn qua như mỹ nữ.
-Tổng giám đốc Tiếu, xin chào, tôi là Diệp Phàm.
Diệp Phàm thấy cô ta đi đến liền nhiệt tình tiến về trước đưa tay ra.
-Anh là…
Tiếu Ngạo Sương hơi nhíu mày, cũng không đưa tay ra, liếc nhìn Diệp Phàm, có lẽ nghĩ Diệp Phàm là ông chủ nhỏ đến từ đâu đấy.
“Cô gái này thật là kiêu ngạo! Cô đến từ Hồng Kông thì có gì phải ngạo mạn? Nam Cung Hồng Sách là tỉ phú nhìn thấy tôi còn phải giành bước lên trước bắt tay? Con quỷ nhỏ trái lại ngạo khí ngất trời”
Trong lòng Diệp Phàm âm thầm chế giễu Tiếu Ngạo Sương, tuy nhiên trên mặt vẫn mỉm cười thản nhiên.
-Tổng giám đốc Tiếu, anh ấy là Phó Chủ tịch huyện Diệp phân quản chuyện này. Chuyện hùn vốn chính là do Phó Chủ tịch huyện Diệp và chủ tịch Tiếu Phi Thành bàn bạc với nhau.
Trịnh Lực Văn ở phía sau vội vàng tiến lên giới thiệu.
-Không ngờ! Thật không nghĩ tới?
Tiếu Ngạo Sương bất ngờ nhoẻn miệng cười, như hoa mai, đưa bàn tay trắng nõn nhẹ chạm vào tay Diệp Phàm, giống như tay Diệp Phàm có mang theo tà khí.
-Không nghĩ tới cái gì, ha ha, có phải Tổng giám đốc Tiếu lần đầu tiên nghe chủ tịch Tiếu khen tôi là người trẻ tuổi anh tuấn gì đó không, mới nhìn thấy đã thất vọng…. Diệp Phàm mỉm cười, đương nhiên là muốn xoa dịu không khí.
Hắn thầm nghĩ cô gái này thật đúng là lạnh lùng như sương lạnh. Ài! Ngư Dương nghèo quá, tất cả nhà đầu tư đến đây đều là đại gia, cái mông sắp vểnh lên trên trời rồi, bọn lão tử thì phải ra vẻ đáng thương.
-Phó Chủ tịch huyện Diệp cũng không bình thường, tôi giật mình vì thấy anh còn quá trẻ.
Tiếu Ngạo Sương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng nõn.
-Tổng giám đốc Tiếu, tôi muốn hỏi chúng ta thực sự phải mở rộng nhà máy sao?
Diệp Phàm thu lại nụ cười, nghiêm trang hỏi.
- Chuyện này là chắc chắn, không có bất kỳ thương lượng nào khác.
Tiếu Ngạo Sương khẽ cười, khôi phục lại dáng vẻ kiêu ngạo ban đầu, nghiêm túc nói: -Tôi nghĩ Phó Chủ tịch huyện Diệp cũng nhìn thấy, nhà máy như thế rất bất lợi cho phát triển lâu dài sau này, Chủ tịch Tiếu có ý tứ là muốn đem nhà máy Ngư Dương chế tạo thành một căn cứ tơ dệt. Nếu như hiện tại không mở rộng nhà máy, xây dựng thêm phòng xưởng mới, chờ sau này cảm giác chật chội lại muốn xây rộng ra không phải lại phải quy hoạch một lần nữa, quá lãng phí, hơn nữa quy định của nhà máy là phải nhanh chóng phát triển, cho nên chuyện này không có thương lượng.
-Đúng! Tôi biết mở rộng nhà máy là chiều hướng phát triển, tuy nhiên tình huống xung quanh tôi tin Tổng giám đốc Tiếu cũng hiểu rõ, muốn mở rộng nhà máy thì phải phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác, chi phí giải quyết không hề thấp, phải đầu tư khoản tiền khổng lồ gần hai ngàn vạn. Tổng tài sản của nhà máy thảm sợi không quá mấy trăm vạn, làm sao có thể gánh nặng được hai trăm ngàn chi phí trợ cấp bồi thường này?
Diệp Phàm nói.
-Chuyện này Tập đoàn Phi Vân chúng tôi không quản, đây là chuyện của nhà máy và Ủy ban Nhân dân các anh. Các anh muốn Tập đoàn Phi Vân chúng tôi bơm tiền, điều kiện tiên quyết chính là như vậy, ít nhất các anh phải sửa sang lại nền tảng nhà máy, hơn nữa còn phải phù hợp với yêu cầu của chúng tôi. Chuyện này cũng là khảo nghiệm của Tập đoàn Phi Vân chúng tôi xem chính quyền huyện Ngư Dương có thái độ như thế nào. Các anh có thể lấy ra bao nhiêu thành ý thì Tập đoàn Phi Vân chúng tôi cũng chịu đầu tư bấy nhiêu.
Xem ra miệng lưỡi của Tiếu Ngạo Sương cũng không tệ, từng chữ như cầm dao ép về hướng Diệp Phàm.
-Nếu như chúng tôi giải quyết xong chuyện phá bỏ và dời các hộ dân đi nơi khác thì Tập đoàn Phong Vân các cô chịu bỏ ra thêm bao nhiêu đầu tư?
Diệp Phàm hỏi ngược lại.
-Một ngàn vạn.
Tiếu Ngạo Sương phun ra ba chữ.
-Cộng thêm 300 vạn trước đó tổng cộng là 1300 vạn có phải không?
Diệp Phàm cười nhạt.
-Không sai! Tổng đầu tư ban đầu vốn là 600 vạn, tuy nhiên Chủ tịch Tiếu Phi Thành sau khi suy nghĩ cho rằng là Ngư Dương là quê hương mình, cũng nên vì tổ tiên mà cống hiến chút lực.
Cho nên ông ấy trực tiếp thêm vào 700 vạn tiếp sau, tuy nhiên điều kiện duy nhất chính là phải xây rộng nhà máy, một lần nữa quy hoạch lại khu vực nhà máy, biến nhà máy dệt Ngư Dương thành căn cứ tơ dệt của tỉnh Nam Phúc.
Sau này chủ công chính là sản xuất tơ dệt, chính quyền các anh cũng phải ra sức tuyên truyền, khích lệ mọi người trồng dâu nuôi tằm, công ty chúng tôi chịu trách nhiệm thu mua
Tiếu Ngạo Sương cũng lộ ra nụ cười.
- Cổ phần hai bên chia theo tỷ lệ bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi Trịnh Lực Văn đứng bên cạnh.
- Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông chiếm năm mươi lăm phần trăm, nguyên Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chiếm bốn mươi lăm phần trăm. Sau khi hùn vốn thành lập “Công ty Thiên Tơ Ngư Dương”. Trưởng xưởng do Tập đoàn Phi Vân thu xếp, phía bên chúng ta sắp xếp phó trưởng xưởng, cũng giống như quản lý công ty
Trịnh Lực Văn trả lời.
-Yêu cầu gia tăng diện tích khu nhà máy lên bao nhiêu?
Diệp Phàm lại hỏi.
-Gia tăng gấp đôi, thật ra diện tích ban đầu của khu vực nhà máy là khoảng 15000 mét vuông, tăng gấp đôi có lẽ gần đạt đến 30000 mét vuông.
Nếu cứ chuyển đổi như vậy thì Ngư Dương chúng ta chịu thiệt quá nhiều, nếu một mét vuông giá đất là 500 đồng, 30000 mét vuông có lẽ phải tới 1500 vạn.
cộng thêm máy móc, thiết bị, phương tiện, nhà xưởng của nhà máy cũ khoảng 500 vạn thì chúng ta tương đương đầu tư vào 2000 vạn.
Tập đoàn Phi Vân mới đầu tư 1500 vạn trái lại đòi chiếm năm mươi lăm phần trăm cổ phần, chuyện này rất không hợp lý.
Trịnh Lực Văn phân tích kỹ càng.
- Tổng giám đốc Tiếu, chuyện này tôi hi vọng cô có thể cho một lời giải thích, chúng tôi cũng không thể bỏ ra phần nhiều mà lại chiếm cổ phần nhỏ, như vậy hình như không hợp lý!
Diệp Phàm nói.
-Đó là tính toán của các anh, chúng tôi đã tính toán rồi, tổng giá trị địa bàn không quá 900 vạn, toàn bộ máy móc cũng sắp thành máy cũ bỏ đi, cộng thêm nhà xưởng cũ kỹ có lẽ cũng khoảng 300 vạn, cho nên tổng tài sản của các anh sẽ không vượt qua 1200 vạn, chúng tôi bỏ ra 1300 vạn, đương nhiên phải chiếm cổ phần lớn rồi.
Tiếu Ngạo Sương ngôn từ sắc bén, tuyệt đối không chịu nhượng bộ.
“Hừ! Các người muốn ăn thịt Ngư Dương chúng tôi có phải không? Tất cả những người tới đầu tư đều là đại gia, chúng tôi thật sự chọc vào không nổi sao?”
Trong lòng Diệp Phàm có chút căm tức. Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương tọa lạc ở đường Hà Mĩ, nơi này là trung tâm ngã tư đường hiện tại, sau khi đạp đổ tường rào, hơi cải tạo có thể trở thành cửa hàng, tính theo giá đất hiện tại, 1 mét vuông 500 đồng đã là giá thấp nhất rồi.
Vậy mà cuối cùng Tiếu Ngạo Sương cũng hét ra được 200 đồng, giá đất còn rẻ hơn giá mặt đường của thị trấn Lâm Tuyền. Nếu máy móc cũ kỹ thì chiết khấu 20% là được rồi, Tiếu Ngạo Sương hoàn toàn biến đống máy móc này thành sắt vụn. Tập đoàn Phi Vân rõ ràng là lấy tiền áp người, muốn nuốt chửng tài sản thuộc sở hữu nhà nước.
Diệp Phàm biết đây chính là hiện trạng của Ngư Dương, dù biết rõ quốc gia chịu thiệt cũng không có cách nào, chỉ sợ chọc giận bên đầu tư, người ta vỗ mông rời đi thì làm thế nào?
Cho nên thu hút đầu tư của Ngư Dương hoàn toàn là đang làm ra vẻ đáng thương, đem tiền nhét vào bên đầu tư trước, sau đó hai ba năm đều làm không công, mặt ngoài nhìn qua thu nhập từ thuế, kinh tế, tổng lượng trong huyện đều gia tăng, cũng tăng cường số lao động có công ăn việc làm, trên thực tế toàn bộ đều chui vào túi tiền của bên đầu tư.
- Tổng giám đốc Tiếu, tính toán của các cô khiến người khác có vẻ khó tiếp nhận. Tôi nghĩ Tổng giám đốc Tiếu cũng đã nhìn thấy đường Hà Mĩ rất rõ ràng, giá đất ở đây cho dù là đồ bỏ đi cũng không dừng ở 300 đồng một mét vuông. Máy móc trong xưởng cũng không phải là sắt vụn, có một nửa máy móc còn mới mua sắm hai năm gần đây. Cục Chiêu thương hạch toán, định giá chỉ bằng ba phần giá mới, đã coi như rất rẻ rồi.
Tôi nghĩ tổ tiên của Tổng giám đốc Tiếu cũng là người Ngư Dương, cống hiến chút ít cho quê hương cũng xem như là tích chút ít công đức vì lão tổ tông có phải không, ha ha ha…
Diệp Phàm cười nói.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 503: Uy hiếp thần tài gia
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Xin lỗi phó Chủ tịch huyện Diệp, đứng từ lập trường thương gia mà nói. Thương nhân chính là vì doanh lợi mới mở công ty kiếm tiền, không kiếm tiền thì còn gọi là kinh doanh gì nữa? Còn nói về tích công đức, cống hiến gì đó, Tập đoàn Phi Vân chúng tôi trước sau cũng vì Ngư Dương mà quyên tặng mấy trăm vạn, công đức tích đủ nhiều rồi.
Tiếu Ngạo Sương ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, khí thế cao ngạo, tỏ vẻ nhìn thấu mánh lới của Diệp Phàm.
-Bên cô không thương lượng chút nào sao? Diệp Phàm khẽ tức giận, khẩu khí cũng cường ngạnh không ít.
-Không có! Chủ tịch Phí Thành có giao đãi, nếu như Ngư Dương không thể thỏa mãn điều kiện của Tập đoàn Phi Vân, chuyện này không cần nói nữa.
Hơn nữa thành phố Phúc Xuân thậm chí còn sửa sang cả địa bàn cho chúng tôi, bọn họ nói chỉ cần tập đoàn chúng tôi chịu bơm tiền vào nhà máy bên đó, bọn họ còn đáp ứng miễn thuế hai năm.
Cổ phần cũng chỉ chiếm 40%, điều kiện của Ngư Dương bên này còn không bằng thành phố Phúc Xuân bọn họ, giao thông lại càng kém, ngay cả con đường rải nhựa hoàn chỉnh cũng không có, còn nói về phương diện hoạt động tài chính, trong lòng các anh cũng biết rõ, tôi không nói nhiều
Tiếu Ngạo Sương bắt đầu ném ra thành phố Phúc Xuân, rõ ràng muốn uy hiếp người, bày ra tư thế nếu không đáp ứng điều kiện của bọn họ sẽ lập tức phủi tay rời đi.
-Mẹ kiếp! Con đàn bà này đúng là tảng đá thối trong hầm cầu, thối không ngửi được, có lẽ cô ta không sinh ra ở Ngư Dương, hoàn toàn không có tình cảm nào với Ngư Dương. Dáng vẻ của cô ta giống như giải quyết việc chung, thật là khiến người khác khó chịu, xem ra phải nghĩ cách khác hàng phục Tập đoàn Phi Vân rồi.
Diệp Phàm thầm nghĩ, cũng không muốn giao thiệp nữa, dò xét nhà xưởng một vòng rồi quay về.
-Đây không phải là khinh dễ người ta sao? Đúng là tức chết.
Chủ nhiệm Tần Chí Minh của Ủy ban kinh tế thương mại sắp tái mặt, Trịnh Lực Văn cũng không khác gì.
-Ài! Ngư Dương nghèo quá, chọc không nổi những thần tài gia này. Chủ nhiệm Tần, Chủ tịch huyện Vệ có ý tứ gì với chuyện này?
Diệp Phàm thở dài.
-Đánh rớt răng cửa tự mình nuốt!
Tần Chí Minh văng ra một câu, lắc đầu cười khổ.
-Đây chính là ý tứ của Chủ tịch huyện Vệ?
Diệp Phàm có vẻ kinh ngạc.
-Đúng vậy, khẩu khí của cô ấy rất nghiêm túc, nhất định phải giữ Tập đoàn Phi Vân lại, bất luận trả cái giá như thế nào, huyện đã đói lòng đến mức sung chát cũng ăn.
Ài, mẹ kiếp, tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban kinh tế thương mại mà cũng phải ấm ức, mười mấy nhà máy ở dưới, tình hình hùn vốn cá nhân ở mấy chỗ trong huyện chúng ta đều như thế, những ông chủ bên ngoài đều có bộ mặt này. Bọn họ là đại gia, đến đập tiền moi tiền, chúng ta là tôn tử, đi đưa tiền cười làm lành.
Tần Chí Minh nghiêm mặt bất đắc dĩ chửi thẳng.
Bởi vì Diệp Phàm trước kia chính là cấp dưới của y, quan hệ giữa hai người cũng không tồi, cho nên nói chuyện tương đối thoải mái như anh em.
Đối với tốc độ thăng quan của Diệp Phàm, Tần Chí Minh cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài, không quá thời gian nửa năm, người ta từ chỗ là một thôn quan cấp dưới của mình lại trèo lên đầu mình làm Phó Chủ tịch huyện.
Nếu nói trong đầu Tần Chí Minh không có đố kỵ gì, tuyệt đối không có khả năng. Tuy nhiên Tần Chí Minh mặc dù nói có chút suy nghĩ, cũng không đi giở trò ngầm hại Diệp Phàm, nói ra nhìn thấy sự trưởng thành của Diệp Phàm, trong lòng Tần Chí Minh cảm thấy rất vui mừng tự hào.
Nếu như tìm Tiếu Tuấn Thần ra mặt đoán chừng cũng không chống đỡ được chuyện gì, Tiếu Ngạo Sương quá kiêu ngạo, căn bản không đặt huyện nghèo Ngư Dương ở trong mắt, có lẽ trong mắt cô ta, Ngư Dương chỉ là miếng giẻ lau.
Ba ngày thoáng cái trôi qua, Diệp Phàm vẫn chưa tìm được cách phá giải đường đi của Tập đoàn Phi Vân.
-Bí thư Cổ, tôi hi vọng anh có thể ra mặt nói giúp với Diệp Phàm mấy tiếng, thật sự không thể thả Tiểu Ba ra được sao? Chúng tôi có thể bồi thường tổn thất, đưa 10 vạn thì thế nào? Hạng mục cấp tiền dự tính năm nay của tài chính thành phố có khuynh hướng nghiêng về các huyện nghèo khó, tuy nhiên huyện nghèo khó của thành phố Mặc Hương chúng ta cũng không chỉ có một mình Ngư Dương các anh, tất cả mọi người đều khó khăn, ha ha!
Cục trưởng Cục tài chính thành phố Vương Thiên Lượng đè ép Cổ Bảo Toàn. Ông ta cũng không còn thể diện, cháu trai Vương Tiểu Ba sau khi bị Lô Vỹ tra rõ vụ án, kết án trình diện Viện Kiểm sát, yêu cầu Viện Kiểm sát đưa ra công tố, tòa án phán quyết.
Viện Kiểm sát và Tòa án huyện vốn vẫn đang quan sát, hy vọng có thể moi được ít tiền trong tay Vương Thiên Lượng, tuy nhiên Cục trưởng Cục công an Lô Vỹ thúc dục sát sao, ép tới, vụ án đã kéo dài mấy tháng, nếu tiếp tục kéo dài Lô Vỹ uy hiếp sẽ trực tiếp thông qua cục thành phố báo lên Viện Kiểm sát thành phố Mặc Hương.
“Hừ! Lão hồ ly, lại lấy chuyện cấp tiền ra nói chuyện. Mẹ kiếp, huyện chúng tôi nghèo thì phải bị khinh bỉ hay sao?
Ông kêu tôi nói với Diệp Phàm, chuyện này dễ nói vậy sao? Vương Tiểu Ba rõ ràng dùng hình phạt riêng, còn kêu Phó Chủ tịch huyện Diệp đánh rớt răng cửa nuốt vào trong bụng, chuyện này cũng quá lắm.
Nếu vì chuyện này mà Diệp Phàm không vui vẻ, sau này làm chuyện gì cũng đối đấu với mình, hoặc là xuất công không xuất lực thì tổn thất cũng không nhỏ.
Tiểu tử này là một người có năng lượng, cũng không biết hắn và Phó Chủ tịch tỉnh Tề Chấn Đào có quan hệ gì hay không, còn có một Trưởng ban Tống, tất cả đều là quan lớn.
Nếu như bọn họ có quan hệ, cho dù chỉ là chút quan hệ dây mơ rễ má, mình làm như vậy là rước họa vào người.
Mình rốt cuộc là nên khuyên hay không khuyên, nếu không khuyên giải Vương Thiên Lượng nhất định sẽ gây khó dễ ở phương diện tài chính, ngày tháng sau này cũng khó sống.
Mọi chuyện không có tiền sẽ rất khó khăn! Đầu năm nay cái gì mà không cần tiền, mọi chuyện đều bị tiền làm rối loạn”
Cổ Bảo Toàn cấp tốc suy nghĩ, vô cùng khó xử, tựa hồ cảm giác không thở nổi.
-Cục trưởng Vương, anh là người của Ngư Dương, đối với chuyện cấp tiền xuống Ngư Dương, tôi vô cùng cảm kích. Tuy nhiên chuyện lần này quá lớn, phó Chủ tịch huyện Diệp thật ra chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là phóng viên báo tỉnh và phóng viên Đài truyền hình rất khó để các cô ấy hài lòng. Nếu trong huyện không xử lý chuyện này, chọc đến báo tỉnh thì Ngư Dương chúng tôi gặp khó khăn rồi! Chuyện quan trọng nhất là Trưởng ban Tống của tỉnh ủy đích thân hỏi đến chuyện này, ông ấy vẫn đang đợi xem kết quả, cho nên chuyện này Ngư Dương rất khó xử.
Cổ Bảo Toàn cũng thông minh, dứt khoát trực tiếp lấy Lan Điền Trúc và Tống Sơ Kiệt ra đè ép Vương Thiên Lượng. Diệp Phàm trái lại bỏ bớt sang một bên.
-Tôi nghĩ Trưởng ban Tống là một quan lớn, trông coi mười mấy vạn quan viên tỉnh Nam Phúc, làm gì có thời gian để ý tới chuyện nhỏ nhặt này.
Chuyện này xin Bí thư Cổ yên tâm, hẳn là không có chuyện gì, còn về phần phóng viên báo tỉnh không phải nghe nói đêm hôm đó đã giải quyết xong rồi, tôi nghĩ các cô ấy cũng rất khó đến Ngư Dương nữa. Ha ha ha, nếu chuyện này có thể thành, năm nay tôi sẽ cấp thêm cho huyện Ngư Dương 500 vạn tài chính để trợ cấp phát triển kinh tế.
Bí thư Cổ, anh hãy suy nghĩ cho kỹ, ha ha ha…tôi gác máy đây.
Vương Thiên Lượng lại đem tiền ra đè ép Cổ Bảo Toàn.
-Hơn 500 vạn! Vì 500 vạn…Cổ Bảo Toàn này phải làm kẻ ngốc một phen rồi! Ài, chuyện này là thế nào chứ?
Cổ Bảo Toàn thở dài vẻ mặt khổ sở, kêu lên với thư ký:
-Báo Cục trưởng Lô đến phòng làm việc của tôi.
“Kỳ quái! Hôm nay tâm tình ông chủ hình như đặc biệt không tốt, khẩu khí gay gắt, trước kia kêu mình báo cho người nào đến cũng kêu một tiếng ‘Tiểu Ngô’ trước, lần này lại không gọi cả tên mình, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Cục trưởng Lô chọc giận ông ấy?”
Thư ký Ngô Kì Thắng trong lòng buồn bực gọi điện thoại cho Lô Vỹ.
Không lâu sau!
Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh cũng nhận được điện thoại của lãnh đạo thành phố, ý tứ cũng chính là kêu cô ta khuyên nhủ đồng chí Diệp Phàm, xuất phát từ đại cục toàn huyện, nhẫn nhịn tạm thời, lui một bước trời cao biển rộng có là gì, khẳng định cũng là Vương Thiên Lượng tìm đến nhờ vả.
Thái độ của Vệ Sơ Tinh rất kiên quyết, trả lời là sẽ khuyên Diệp Phàm bỏ qua cho Vương Tiểu Ba. Bởi vì phát triển kinh tế chính là nhiệm vụ của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tinh, nếu GDP không tăng lên thì Chủ tịch huyện cô ta sẽ gặp khó khăn, cho nên vừa nghe nói đến chuyện này đã trực tiếp gật đầu. Cô ta không băn khoăn nhiều như Cổ Bảo Toàn. Đôi mắt chỉ nhìn vào khoản tiền 500 vạn được cấp thêm, đó là số tiền lớn, giải quyết được không ít chuyện.
Một chiếc võng quan thế nhân tình cực lớn từ trên trời chụp xuống người Diệp Phàm, xem ra năng lượng của Vương Thiên Lượng cũng không nhỏ, uy lực của Cục trưởng Cục tài chính thành phố không thua kém đạn pháo.
Lô Vỹ sầm mặt bước ra khỏi phòng làm việc của Cổ Bảo Toàn, một quyền nện lên lan can phát ra tiếng kêu loảng xoảng.
- Đại ca, Vương Thiên Lượng ở sau lưng giở trò rồi.
Lô Vỹ hừ nói.
-Y giở trò, cứ để y làm. Tôi vừa nhận được điện thoại của Chủ tịch huyện Vệ và Bí thư Cổ, bọn họ muốn gặp mặt nói chuyện gì đó, có lẽ chính là Vương Thiên Lượng ở sau lưng gây chuyện.
Hừ! Lần này quyết không nương tay, tôi phải để cho Vương Tiểu Ba ngồi nhà lao hát bài “Nước mắt sau song sắt”, chuyện này tưởng là năm trước sẽ xử lý, lúc ấy Cổ Bảo Toàn cũng gật đầu.
Vậy mà chưa qua 20 ngày đã thay đổi rồi. Phong vân trên đời này biến đổi thật là nhanh, không ngờ chuyện này lại bị Cổ Bảo Toàn mạnh mẽ đè ép xuống, đây là điển hình của can thiệp công chính tư pháp.
Diệp Phàm cứng rắn nói.
-Ừ! Em cũng sẽ không buông tay. Nếu thật sự không được em sẽ chuyển người đi, mẹ kiếp.
Lô Vỹ mắng.
-Đừng nóng vội, lão đệ cậu cứ nghe theo Bí thư Cổ là được rồi. Chiếc ghế Cục trưởng của cậu vẫn chưa xác định, Hội đồng đại biểu nhân dân huyện vẫn còn treo đấy, không thể làm loạn với Cổ Bảo Toàn được
Chuyện của Vương Tiểu Ba , tôi tự có cách, mặt ngoài chúng ta cứ ra vẻ đồng ý, chuyện này chỉ cần chọc tới phía bên tứ mỹ Thủy Châu là được
Tôi tin bọn họ tùy tiện ra ngoài hét to một lát cũng đủ làm Vương Thiên Lượng khiếp vía rồi…ha ha ha.
Diệp Phàm cười khan nói.
-Tuyệt!
Lô Vỹ gượng cười hét ra một tiếng, cúp điện thoại, thầm nghĩ đại ca hiện tại cũng bắt đầu chơi đòn rồi, lợi hại, tứ mỹ Thủy Châu người nào cũng có gia thế. Trong số bọn họ tùy tiện rút ra một người chí ít cũng là quan lớn cấp phó tỉnh.
Nhà Đại mỹ Triệu tứ tiểu thư ở quân đội có trình độ không thể xem thường, chỉ cần bá phụ Triệu Quát của Lam Nguyệt Vịnh hừ một tiếng, có lẽ Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành cũng khiếp sợ.
Người ta mặc dù nói là một Thường vụ không quản chuyện, nhưng tốt xấu gì cũng là một Thường vụ Tỉnh ủy, chiếm một ghế trong mười mấy quan tỉnh cấp cao ở tỉnh Nam Phúc. Thường vụ Tỉnh ủy tức giận cho dù là Vương Thiên Lượng cũng không đỡ được.
Nhị mỹ nữ Lan Điền Trúc nghe nói phụ thân Lan Cơ Văn là Hiệu phó Hải Đại, học trò rải khắp thiên hạ, chỉ cần ông ta hừ một tiếng, đương nhiên quan viên học sinh phải vì thiên kim tiểu thư của thầy giáo mà xuất lực, nghe nói Bí thư Ủy ban kỷ luật thành phố Mặc Hương Tào Anh Bồi chính là đệ tử chân truyền của Lan Cơ Văn, nếu như Viện Kiểm sát và Tòa án Ngư Dương không làm gì cả, Ủy ban Kỷ luật thành phố người ta trái lại có thể hạ thủ tới điều tra, tội danh không làm tròn trách nhiệm còn nhỏ, tội tham ô cũng không cần phải nói.
Tam mỹ Tống Trinh Ngọc phụ thân là Tống Sơ Kiệt, Trưởng ban Tổ chức quản mũ quan một tỉnh, trực tiếp mà nói người này đáng sợ nhất, quyền thế nặng nhất, hắt xì hơi có lẽ tất cả mũ quan viên của Ngư Dương đều lắc lư.
Tứ mỹ Diệp Khả Khả cũng không phải nói, một trong tứ đại thế gia Quốc thuật Thủy Châu, cùng cấp bậc với nhà lão tử.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 504: Quyền lực không nhỏ
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Đại ca lợi hại a! Nếu như đại ca có thể đem tứ mỹ toàn bộ tới tay vậy thì đại phát rồi, có gia thế hùng hậu của bốn mỹ tương trợ, quân đội, chính giới, hắc bạch hai nhà đều có người, mũ quan của đại ca chẳng phải cứ thế tiến lên ầm ầm.
Chẳng qua bốn con mẫu đại trùng vây bắt một người nào thì chắc người đó cũng rất thảm, Triệu Tứ tiểu thư giống như chị cả, đại ca chắc là khó có thể hàng phục cô ấy rồi. Lan Điền Trúc cũng đầy gai. Diệp Khả Khả là con búp bê, từ phương diện quốc thuật thì nhà cô ấy sẽ tuyệt đối thích đại ca, đáng tiếc đại ca lại không thể nào ngược lại, dạng cưng chiều như vậy còn phải tấn công rất vất vả.
Diệp Phàm đang ngồi ở phòng làm việc Cổ Bảo Toàn tâm sự, Lô Vỹ cũng nói loạn một hồi. Dù sao y là nhân tài từ Phòng Điều tra Bộ Công an điều ra, hiểu rõ nội tình của Thủy Châu tứ mỹ, so với đại ca là cố vấn thượng tá tổ đặc cần còn lợi hại hơn nhiều.
- Đồng chí Diệp Phàm, sau khi hội nghị thường vụ thảo luận thông qua, vì tăng nhanh xúc tiến kinh tế huyện ta toàn diện hồi phục và phát triển mạnh, từ đó triển khai công tác.
Quyết định thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền. Thật ra thì cũng là một khu kinh tế thuộc huyện bao gồm sáu trấn hai xã ở phía nam Ngư Dương, theo thứ tự là thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn Quy Hồ, thị trấn Vũ Khê, thị trấn Giác Lâm, thị trấn Tà Nham. Cộng thêm xã Khê Khanh và xã Sài Mộc.
Trong khu thiết lập một hội quản ủy, anh chính là chủ nhiệm kiêm bí thư đầu tiên của Quản Ủy Hội, đảng ủy viên chia đều do sáu người đứng đầu từ sáu trấn hai xã.
Bọn họ theo thứ tự là Mâu Dũng, Liễu Chính, Phí Tiểu Nguyệt, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, Thái Đại Giang, Phí Quốc Tư, Triệu Đĩnh tám người, cộng thêm hai Phó Chủ nhiệm và anh sẽ là toàn bộ đảng ủy hội, cũng gần bằng thường vụ huyện.
Đảng ủy hội là cơ cấu trọng yếu của Quản Ủy Hội, hi vọng anh có thể sử dụng tốt đảng ủy khiến nó chân chính phát huy ra tác dụng trong yếu, tăng nhanh phát triển Khu kinh tế Lâm Tuyền, kéo các thị trấn, xã quanh Ngư Dương quật khởi.
Cổ Bảo Toàn nói một hồi làm Diệp Phàm lúc đầu thì vui mừng còn sau đó thì cười lạnh.
Hắn thầm nghĩ:
- Xem ra đầu tiên cho mình một củ cà rốt sau đó mới đánh một gậy. Bí thư của sáu trấn hai xã giống như là do mình quản lý, quyền lực không thể bảo là không lớn, chiếm nửa giang san Ngư Dương .
Tổng sản lượng kinh tế chắc chiếm tới sáu thành huyện Ngư Dương, quyền lực có lẽ cũng vượt qua đám Thường vụ Huyện ủy rồi.
Vì thần tài Vương Thiên Lượng, tiền vốn mà Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh bỏ ra không thể bảo là không lớn.
Chẳng qua sau đó chắc sẽ bảo mình phải lấy đại cục làm trọng, từ toàn bộ nghiệp lớn của huyện mà tha cho Vương Tiểu Ba một đường, cái gì mà hoãn thi hành hình phạt, đơn giản là bảo mình đừng làm loạn .
- Đồng chí Diệp Phàm, vị trí của sáu trấn hai xã ở Ngư Dương chúng ta là rất lớn, chiếm tới sáu thành sản lượng kinh tế huyện.
Kinh tế toàn huyện có thể tăng tốc hay không phải xem vào Chủ nhiệm Ban quản lý là anh, trọng trách trên vai rất lớn.
Lúc ấy Bí thư Cổ đã chỉ thị tôi đặc biệt làm ra kế hoạch này, trong thường vụ huyện cũng tranh cãi, rất nhiều thường vụ lo lắng anh còn trẻ có cầm nổi lá cờ lớn này hay khôg, đây cũng là chuyện liên quan đến kinh tế toàn bộ huyện phát triển mạnh, nếu không thành công sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ huyện.
Lúc ấy tôi và Bí thư chắc sẽ bị thành phố phê phán, mấy thường vụ Ngư Dương lo lắng cũng có lý do.
Chẳng qua Bí thư Cổ và tôi đều tin tưởng anh có được dũng khí để cầm lấy lá cờ phát triển kinh tế, phát huy đầy đủ tác dụng của sáu trấn hai xã, đẩy mạnh phát triển kinh tế của huyện lên một thời kỳ mới.
Ngư Dương không thể đợi thêm nữa, không thể lại đứng chót thành phố, vấn đề này đã tồn tại mấy năm không được giải quyết, huyện Hồng Tinh bên cạnh cũng đã mở ra con đường . Năm ngoái tại sao nguyên Bí thư Lý và Chủ tịch huyện Trương vừa đến thành phố thì không ngóc đầu lên được cũng bởi vì kinh tế trong huyện tăng trưởng ở con số lẻ, còn huyện Hồng Tinh tăng trưởng bốn phần trăm, so với con số tám phần trăm của thành phố thì chưa thể gọi là nhiều.
, nhưng so với chúng ta thì đã có khoảng cách lớn. Hiện giờ huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Hồng Tinh lại càng ca khúc khải hoàn, vừa đầu năm đã lôi về khoản đầu tư bốn ngàn vạn.
Tôi nghe nói Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông gần đây đã bí mật bàn bạc với thành phố Phúc Xuân, Tiếu Phi Thành chắc là tính toán xây dựng căn cứ dệt tơ ở đó.
Vì thế chuyện nhà máy dệt tơ thảm sợi lần này bọn họ ra điều kiện hà khắc như vậy, thậm chí có thể nói là khó tiếp nhận.
Thường vụ cũng thảo luận chuyện khuếch trương nhà máy, ra sức ủng hộ quyết định của Cục Chiêu thương. Chuyện nhà máy dệt trước mắt cứ giao cho Cục Chiêu thương và Ủy ban kinh tế thương mại huyện.
Bất kể thế nào cũng phải lưu được Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông, thâm hụt tiền cũng có thể tiến hành, từ đại cục mà nói thì vẫn là thành công.
Vệ Sơ Tinh nói một tràng dài uyên thâm khiến đầu Diệp Phàm muốn nổ tung.
- Chủ tịch huyện Vệ, cho dù là đáp ứng điều kiện Tập đoàn Phi Vân thì chúng tôi cũng không có gì trong tay a. Đây chính là khoản tiền lớn ngàn vạn a! Đừng bảo là hai ngàn vạn mà hai trăm vạn cũng cầm không ra. Hiện giờ tôi quản lý chuyện xây dựng Khu kinh tế Lâm Tuyền, lại muốn xử lý chuyện nhà máy dệt tơ thảm sợi, không có cách phân thân a!
Diệp Phàm mượn cơ hội kêu khổ, đơn giản là muốn thêm quyền bổ nhiệm nhân sự.
Tuy nhiên khiến Diệp Phàm kỳ quái chính là Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh không hề nhắc tới chuyện Vương Tiểu Ba, chẳng lẽ là mình đoán sai, hai vị Huyện thái gia căn bản là không để ý thần tài Vương Thiên Lượng , chẳng qua Lô Vỹ bị phê bình mà nói tới
Lúc ấy Cổ Bảo Toàn nói Lô Vỹ xen vào chuyện người khác, ý là vụ án của Vương Tiểu Ba đã trình lên Viện Kiểm sát, cục công an đã hết chức trách.
Về phần huyện Viện Kiểm sát và pháp viện xử lý thế nào là chuyện của người ta. Anh lại cứ muốn thông qua cục công an thành phố bức cung hai viện, dường như là hơi có chút mượn chuyện làm loạn.
- Điều này thì không sao, anh là chỉ huy, mọi việc phải nhờ cấp dưới, nếu không chuyện gì cũng tự mình đi làm thì không ổn.
Anh phải thay đổi cách nghĩ, trước kia ở cơ sở thì mọi chuyện đều phải tự mình đi làm, hiện giờ không phải vậy. Anh là Phó Chủ tịch huyện rồi, còn phân quản sáu trấn hai xã, ngoài ra còn có Cục Chiêu thương, mảng khoa học kỹ thuật, Cục Tuyên giáo cho tới kho khu.
Chuyện chính của anh là chỉ huy tốt sáu trấn hai xã, xúc tiến bí thư Chủ tịch thị trấn khai triển tốt công tác, làm tốt chiêu thương và thu hút đầu tư.
Bởi vì Cục Chiêu thương vừa thành lập nên phải phối hợp làm tốt công tác xúc tiến đầu tư nhà máy, quản lý tốt sáu trấn hai xã, xúc tiến kinh tế phát triển mạnh.
Chuyện cụ thể do bọn họ làm, chỉ cần anh chỉ huy là được, mấu chốt là ý tưởng và chỉ dẫn phương pháp làm việc.
Làm một lãnh đạo, phải nhìn chung toàn cục, bố cục hợp lý, thu xếp điều chế thuộc hạ làm tốt công tác.
Không hiểu được vấn đề này thì cho dù anh mệt chết cũng không làm tròn chức trách, còn trách sao người ta không thông.
Lấy ví dụ như tôi và Chủ tịch huyện Vệ mà nói ba, phải nhìn toàn cục huyện lẫn chiếu cố những huyện xung quanh có ảnh hưởng.
Nếu như anh ngay cả sáu trấn hai xã cũng không thu xếp được thì làm sao sau này tiến lên nhìn toàn huyện, thậm chí cả thành phố.
Cổ Bảo Toàn lúc này giống như môt thầy giáo hướng dẫn cho con chim non Diệp Phàm
- Tôi cũng hiểu như vậy, nhưng trong tay không có người thì làm thế nào? Lấy ngay như Cục Chiêu thương mà nói, trước mắt chỉ có một Trịnh Lực Văn làm phó cục trưởng.
Tôi vốn định điều Phó Chánh văn phòng Cục Tuyên giáo Đinh Hương Muội đến Cục Chiêu thương nhậm chức Chánh văn phòng, chẳng qua vừa đưa đề nghị lên còn nói chủ nhiệm của Cục Chiêu là cấp Phó phòng, còn phải cần ban Tổ chức Huyện ủy lập hồ sơ khảo hạch phê chuẩn mới được.
Mấy người của Ban Tổ chức chắc hai vị Huyện thái gia đều rõ ràng, một chức vụ chưa qua nửa năm thì chắc chưa xong.
Đợi đến khi đó thì cơm canh đã nguội hết cả. Trong khi đó chức vụ Chánh văn phòng của Cục Chiêu thương tương đối trọng yếu, việc chiêu đãi khách trong cục rất nhiều, chuyện này mà làm chưa xong còn nói gì tới chiêu thương, nói gì thu hút đầu tư?
Diệp Phàm cũng nói thẳng.
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đem trách nhiệm nặng như vậy áp cho mình, nếu như kinh tế sáu trấn hai xã không thể đi lên, Cục Chiêu thương hoạt động không hiệu quả thì Phó Chủ tịch huyện là hắn chắc là cũng đi đời, đến lúc đó chẳng phải lại về mấy cục hẻo lánh dưỡng già.
Vốn là vị trí này Diệp Phàm để lại cho Phó Chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền Phương Nghê Muội, tuy nhiên bây giờ Phương Nghê Muội đã đính hôn với Tạ Đoan, sao còn sợ không có chức vụ tốt.
Hơn nữa, nếu như chuyện mình can thiệp tới tai Tạ Cường thì sẽ không hay. Mấy ngày trước chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền Vương Nguyên Thành vì chọc vào mình mà mất chức, Tạ Đoan cũng vừa lấy được vị trí Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
Phương Nghê Muội hiện giờ chắc đang ngắm nghía vị trí Chủ nhiệm Ban Đảng Chính chức. Chẳng qua Tạ Đoan nếu vì tị hiềm sẽ không bổ nhiệm Phương Nghê Muội .
Bởi vì Chủ nhiệm Ban Đảng Chính chính là Đại quản gia thị trấn, Chủ tịch thị trấn và chủ nhiệm ban Đảng – Chính là vợ chồng nhất định là có người nói ra nói vào .
Tuy nhiên Triệu Đoan hoàn toàn có thể thu xếp cho Phương Nghê Muội đến Liên hiệp Phụ nữ nhậm chức chủ nhiệm, một công đôi việc.
- Như vậy đi! Tôi cho anh quyền lực đặc thù, Cục Chiêu thương ngoại trừ chức Cục trưởng còn những chức phó và chủ nhiệm các ban bệ đều do anh toàn quyền chịu trách nhiệm xây dựng, cần điều người nào cứ nói.
Sau khi làm công văn đưa cho tôi ký rồi tới trực tiếp đưa Ban Tổ chức khảo hạch thông qua là được. Về phần Khu kinh tế Lâm Tuyền cũng có điều chỉnh nhân sự sơ qua, còn phải bổ sung thêm vài Phó Chủ nhiệm mới được.
Phó Chủ nhiệm Thường vụ do đồng chí Trương Quốc Hoa từ thành phố xuống đảm nhiệm, một Phó Chủ nhiệm khác là Trợ lý Chủ tịch huyện Ngọc Xuân Thiền, còn một phó chủ nhiệm khác tôi để anh đề cử.
Tuy nhiên trong hội nghị thường vụ cũng đưa ra chỉ tiêu cho anh trong hai năm phải cho Khu kinh tế Lâm Tuyền tăng trưởng kinh tế năm phần trăm.
Tôi cũng biết áp lực của anh rất lớn, cũng không còn cách nào, áp lực của cán bộ toàn huyện đều lớn, chúng ta đều phải quyết tâm.
Đến lúc đó kinh tế không thể đi lên thì mất mũ quan chắc cũng không chỉ có tôi và Chủ tịch huyện Vệ mà có lẽ là toàn bộ thành viên Ngư Dương
Cổ Bảo Toàn lần này lại vất ra mấy gậy cho đồng chí Diệp Phàm hưởng thụ.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 505: Giành tiền
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Năm phần trăm, chuyện này rất khó. Năm ngoái chỉ có 0 phần trăm, trong hai năm phải đạt tới năm phần trăm, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, chỉ tiêu này định ra cũng quá cao.
Tôi nghĩ chuyện này có lẽ khó có thể thực hiện được, vẫn xin hai vị lãnh đạo mời cao minh khác.
Diệp Phàm lấy lui làm tiến, tiến thêm một bước về mục tiêu đã định của mình.
Diệp Phàm biết mình có kêu gào cũng vô dụng, Cổ Bảo Toàn tuyệt đối sẽ không hạ tiêu chuẩn xuống, bởi vì chỉ tiêu thành phố giao cho ông ta, trong vòng hai năm phải làm GDP của Ngư Dương tăng trưởng hơn bốn phần trăm.
Cổ Bảo Toàn định cho mình là hơn năm phần trăm, đó là bởi vì tổng lượng kinh tế của sáu thị trấn, hai xã chiếm sáu phần toàn bộ huyện, nếu như không thể đi lên đoán chừng Ngư Dương cũng xong đời rồi.
Chuyện này nói ra cũng không có gì đáng trách, chẳng qua mặc dù kêu khổ vô dụng, nhưng vẫn phải kêu gào, có thể mò thêm chút lợi ích đương nhiên vẫn phải mò.
Mục tiêu trước hết của Diệp Phàm vẫn là thực hiện “Bản đồ đại quy hoạch Lâm Tuyền” do chính mình khởi xướng trong vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền.
Chuyện này mới là huyết mạch để kinh tế bay lên, huyết mạch không thông suốt thì nói gì đến kinh tế. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng biết hiện tại đề xuất chuyện này có hơi vội một chút, có thể đợi sau khi mình ngồi vững lên chiếc ghế chủ nhiệm thì tiến hành ngầm.
-Đồng chí Diệp Phàm, làm công tác không thể chọn nhẹ sợ nặng, chọn ba nhặt bốn. Trách nhiệm này tuy nói rất nặng, nhưng cũng là kỳ ngộ khó có được. Anh còn trẻ, sau này đường phải đi còn rất dài, người trẻ tuổi thì phải có khí phách mạnh mẽ của người trẻ tuổi!
Vệ Sơ Tinh cùng Cổ Bảo Toàn phối hợp thật ăn ý.
-Được! Tôi không nói nữa, nếu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đã tín nhiệm tôi như vậy, tôi không tiếp nhận cũng không được!
Yên tâm, tôi sẽ không để cho các vị thất vọng. Tuy nhiên Chủ tịch huyện Vệ, khoản tiền 130 vạn cầm về của nhà máy giấy các-tông Long Hưng Thủy Châu lần trước, thuộc về Nhà máy giấy Lâm Tuyền hiện tại, không biết có thể chuyển vào sổ sách của Ban quản lý Khu kinh tế Lâm Tuyền được không, đương nhiên, tôi sẽ dùng vào tiền nào việc ấy, đem số tiền này dùng cho xây dựng nhà máy giấy hoặc là phát tiền lương bổ sung cho cán bộ công chức.
Nếu không, khoản tiền trợ cấp của huyện thoáng cái sẽ không có cách nào đến tay, nhà máy giấy có hơn ngàn người, nếu như Chủ tịch Hồ của tập đoàn giấy Thái Hưng Thủy Châu hủy bỏ đầu tư sẽ chọc ra chuyện kinh thiên đại loạn.
Diệp Phàm lại thò tay đòi tiền.
- 130 vạn đó đã không còn nữa rồi. Mấy hôm trước công nhân viên chức của nhà máy thép Kim Ngưu đã ba tháng không có tiền lương, cho nên phải cấp cứu, cũng phải để người ta có cơm ăn phải không? Chúng ta là cán bộ của Đảng, không thể thờ ơ như vậy được.
Huống chi nhà máy thép Kim Ngưu tuy nói là xí nghiệp trực thuộc Ủy ban kinh tế thương mại huyện, nhưng địa bàn tốt xấu gì cũng ở thị trấn Lâm Tuyền, nếu như lòng người của hơn một ngàn công nhân trong xưởng không yên, cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đến vòng kinh tế Lâm Tuyền có phải không? Ha ha ...
Vệ Sơ Tinh nhướng lông mày, cười rất ngọt ngào.
Tuy nhiên Diệp Phàm luôn cảm giác nụ cười của cô ta nham hiểm như quỷ dạ xoa, 130 vạn bị cô ta nuốt trọn, cuối cùng lại quẳng ra một câu nói như vậy.
Trong lòng Diệp Phàm rất căm tức nói:
- Chủ tịch huyện Vệ, cũng không thể nói như vậy, mới vừa rồi cô cũng nói nhà máy thép Kim Ngưu tuy nói địa bàn ở Lâm Tuyền, nhưng nó là xí nghiệp thuộc sở hữu nhà nước trực thuộc Ủy ban kinh tế thương mại huyện.
Tài chính, thu nhập từ thuế cũng không tính vào Lâm Tuyền, hình như Khu kinh tế Lâm Tuyền chúng tôi cũng không chiếm được tiện nghi gì cả.
Nghe nói nhà máy này phải giao cho thị trấn Lâm Tuyền quản lý, nhưng đã ba bốn năm rồi cũng không chuyển. 130 vạn đó là của Nhà máy giấy Lâm Tuyền, cũng không thể tham ô chùi đít cho nhà máy thép Kim Ngưu được.
Diệp Phàm cố gắng nói lý, trong lòng cũng biết 130 vạn đó đã bị Vệ Sơ Tinh nuốt vào bụng cũng không thể lấy ra được, tuy nhiên cũng phải kêu gào một lúc.
Hắn thầm nghĩ:
“Lão tử giống như đang gọi xuân. Cô ả Vệ Sơ Tinh này cũng không phản ứng, thật tàn ác”
-Được rồi! Như vậy đi, đồng chí Diệp Phàm, Sở Tài chính Tỉnh không phải vừa cấp cho huyện chúng ta 300 vạn trợ cấp nông nghiệp. Anh đi lấy về, 300 vạn đó cho Khu kinh tế Lâm Tuyền, coi như là quà mừng của Cổ Bảo Toàn tôi tặng cho anh, thử nghĩ xem, anh vừa lên nhậm chức chủ nhiệm đã có 300 vạn hoạt động tài chính, còn phong cách hơn cả Bí thư tôi, ha ha ha…
Cổ Bảo Toàn liếc nhìn Diệp Phàm cười quỷ dị, đầu Diệp Phàm càng lớn.
Hắn thầm nghĩ:
“ Chúc mừng cái rắm! Ngọc Sử Giới của sở Tài chính Tỉnh hiện tại hận không lột da được da tôi, tôi đi đòi tiền, đây không phải là tự tìm đánh à, có lẽ chuyện Ngọc Kiều Long đến nhà mình giả làm bà xã, cô ta cũng không nói cho người nhà Ngọc gia, mình cũng không cần thiết giũ chuyện xấu ra. Đồng chí lão Cổ căn bản cấp cho Khu kinh tế Lâm Tuyền một miếng bánh vẽ, bản thân ông ta không có cách nào đi lấy 300 vạn đó về, cho nên kêu mình đi chịu tội thay, căn bản không cắn được chiếc bánh đó, đây thuần túy là chơi bẩn người khác.”
- Đồng chí Diệp Phàm, có một số chuyện lui một bước trời cao biển rộng, tôi nghĩ chuyện của Vương Tiểu Ba anh cũng biết rõ. Ở một phương diện khác anh cũng rõ hiện trạng của Ngư Dương chúng ta, anh là một phần tử của Ngư Dương, khẳng định cũng hy vọng có thể xây dựng Ngư Dương tốt hơn
Anh tranh giành với y có phải có chút hạ giá mình hay không? Cho nên chuyện này anh xem xem xem có thể nhún nhường hay không?
Vệ Sơ Tinh cuối cùng cũng ném ra chủ đề quan trọng hôm nay, trước đó cho Diệp Phàm nhiều lợi ích như vậy đơn giản chỉ là chăn đệm, chuyện này mới là chủ đề chính.
-Nhún nhường? Tôi muốn hỏi Chủ tịch huyện Vệ cách làm sao nhún nhường? Diệp Phàm lạnh lùng cười một tiếng, biết hôm nay Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh hảo tâm như vậy, khẳng định là muốn mình nhượng bộ, bỏ qua cho Vương Tiểu Ba.
Nếu như cứng rắn Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh cũng không có cách nào, nhưng cứ như vậy chẳng khác nào mình đối đầu với hai người Chủ tịch và Bí thư huyện, bất lợi cho con đường phát triển sau này của mình, trừ phi không ở Ngư Dương mà ở chỗ khác
Diệp Phàm đã hạ quyết tâm chơi trò thủ đoạn, bên này chẳng qua cũng phải giả bộ một chút, diễn trò cho hai vị Huyện thái gia nhìn xem, đương nhiên cũng phải cường ngạnh mấy phút đồng hồ, không giả trang ngược lại dễ dàng khiến người khác sinh nghi.
-Ài, tôi biết cậu rất ủy khuất, đổi lại là tôi cũng giống như vậy. Vương Tiểu Ba thật sự không ra gì, với tính tình của tôi đánh y vào đại lao là hợp lý hợp pháp .
Tuy nhiên khoản tiền thành phố trợ cấp năm nay cho huyện chúng ta có thể gặp chút phiền phức, chúng ta là huyện nghèo, đương nhiên cũng muốn mò thêm một số trợ cấp để phát triển các hạng mục trong huyện.
Cho nên, ý tứ của tôi cũng hi vọng cậu có thể xuất phát từ đại cục toàn huyện, chuyện này nên nhún nhường xử lý, đương nhiên, Vương Tiểu Ba vẫn phải bị trừng phạt. chỉ cần cậu không phân cao thấp, đoán chừng sẽ phán hoãn thi hành án.
Cổ Bảo Toàn lời nói thành khẩn, còn ném điếu thuốc qua.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không thể nhường bước chỉ với mấy câu như vậy, cứ như vậy, ba người giằng co nói chuyện hơn nửa canh giờ, cuối cùng Diệp Phàm giả bộ rất là ủy khuất, dáng vẻ vì đại nghĩa của toàn huyện, nói:
-Được rồi! Nếu Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đều nói như vậy tôi còn lời gì để nói, tôi phục tùng thu xếp của tổ chức, vậy thì lui một bước, hi vọng Vương Tiểu Ba đừng gây chuyện nữa, nếu không tôi quyết không tha cho y.
-Tốt! Tốt! Tốt! Đây mới là lòng dạ nên có của Phó Chủ tịch huyện phân quản sáu thị trấn, hai xã, đồng chí Diệp Phàm, hôm nay cậu chịu ủy khuất sau này sẽ đổi lấy hồi báo, chỉ cần làm tốt công tác, đưa kinh tế của vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền đi lên, tôi và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ ghi công cho cậu. Sau này có cơ hội gì chúng tôi cũng sẽ không keo kiệt.
Cổ Bảo Toàn vô cùng vui mừng, thầm nghĩ hơn 500 vạn cấp thêm mà thần tài Vương của thành phố đã đáp ứng giờ đã là ván đã đóng thuyền.
Vệ Sơ Tinh cũng lộ ra nụ cười hiếm có, thở phào nhẹ nhõm, chuyện này nếu như Diệp Phàm cắn chặt không tha, cô ta thật sự cũng không còn cách nào.
Người ta muốn truy cứu trách nhiệm, đây là chuyện vô cùng chính đáng, nói ra chuyện ngày hôm nay mình và Cổ Bảo Toàn làm có chút không phải, tuy nhiên chẳng qua vì đại cục, cô ta cũng đành phải làm trái lương tâm .
-Bí thư Cổ, tôi có một cái ý nghĩ, có thể xin hai vị thái gia uỷ quyền, toàn quyền giao cho tôi chịu trách nhiệm các công việc di dời và mở rộng nhà máy dệt Ngư Dương, hi vọng huyện ít vung tay múa chân, đương nhiên, lời này có chút khó nghe, chẳng qua giám sát cần thiết thì vẫn có.
Diệp Phàm nói.
“Tiểu tử này, không biết lại đang chơi trò gì đây, khi phá bỏ, dời đi nơi khác và xây rộng cũng tiêu tốn không ít tài chính, nếu làm nhẹ có lẽ cũng liên quan đến tài chính hơn ngàn vạn, lẽ nào tiểu tử này muốn thừa cơ làm chuyện gì đó?”
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh liếc mắt nhìn nhau.
-Được! Chuyện này toàn quyền giao cho cậu chịu trách nhiệm.
Cổ Bảo Toàn cũng không biết có chú ý gì, dứt khoát đáp ứng.
Tan sở, Diệp Phàm vừa đi ra Cục Tôn giáo, lúc này điện thoại vang lên, là bí thư Đảng ủy Liễu Chính của thị trấn Quy Hồ gọi tới, nói là mời khách ăn cơm.
Nếu đã có người mời cơm, Diệp Phàm đương nhiên cũng không từ chối, hơn nữa về chuyện vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm cũng muốn trao đổi một số suy nghĩ với Liễu Chính.
Nói ra sau này mình chính là cấp trên trực thuộc của Liễu Chính, thiết lập quan hệ tốt với cấp dưới cũng là chuyện nên làm, nếu không làm sao triển khai công tác?
Liễu Chính gần đây vẫn luôn báo cáo công tác với Diệp Phàm, cũng rất chịu khó, Diệp Phàm cảm giác y có khuynh hướng muốn dựa vào mình. Tuy nhiên trước mắt phân lượng của mình còn chưa đủ, ít nhất cũng phải là Thường vụ Huyện ủy mới được.
Địa điểm chọn ở sơn trang Vũ Nguyệt của Tạ gia. Diệp Phàm xem như cũng đến đây lần thứ hai, lần trước là đi cùng Tổng giám đốc Hứa Thần của Truyền thông giải trí Phong Tử.
Hắn vừa mới vào đến đại sảnh đã sợ điếng hồn, phát hiện một đống người.
Mâu Dũng, Liễu Chính, Phí Tiểu Nguyệt, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, Thái Đại Giang, Phí Quốc Tư, Triệu Đĩnh, lãnh đạo của sáu thị trấn, hai xã mà mình phân quản đã đến đầy đủ.
Lúc này trái lại có chút giống như cuộc họp Đảng ủy vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền trước thời hạn, ngoài Phó Chủ nhiệm Thường vụ Trương Quốc Hoa và Phó Chủ nhiệm cũng là Đảng Ủy viên Ngọc Xuân Thiền không có mặt, tất cả đều đã đến đầy đủ.
Trương Quốc Hoa nghe nói là từ thị ủy điều tới, nghe nói trước kia từng công tác ở huyện Cổ Xuyên, khẳng định có quan hệ rất thân thiết với Cổ Bảo Toàn.
Bí thư Cổ gọi y tới đơn giản chính là tới giúp mình. Y cũng kiêm danh hiệu Trợ lý Chủ tịch huyện, cán bộ cấp Phó phòng, vì từng trải hơn Ngọc Xuân Thiền một chút, cho nên vẫn xếp hạng phía trước Ngọc Xuân Thiền. Ở phía trước Phó Chủ nhiệm còn tăng thêm hai chữ thường vụ, tuy nhiên cộng thêm hai chữ này quyền lực có thể lớn hơn một chút rồi.
Cho nên cấp bậc của Khu kinh tế Lâm Tuyền vẫn rất cao, trong bốn chủ nhiệm có ba người là cấp Phó phòng, một người khác vẫn đang chờ Diệp Phàm tiến cử, Cổ Bảo Toàn có ý tứ thu xếp một Phó Chủ nhiệm cấp Trưởng phòng phối hợp giúp đỡ công tác, cho nên mới trao quyền lực cho Diệp Phàm.
Nếu là chức vụ cấp Phó phòng lại phải thông qua hội nghị thường ủy huyện thảo luận thông qua, còn phải báo thành phố thông qua mới được.
Đối với 10 vị Đảng ủy viên khác của vòng tròn kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm cũng rất đau đầu, bởi vì tất cả đều có tư cách già dặn hơn mình.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 506: Chúc mừng hay ra oai phủ đầu
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Phó thường vụ Trương Quốc Hoa cũng không cần nói, người ta là từ thị ủy xuống tới, bình thường tiếp xúc đều là quan viên cấp Phó phòng trở lên. Từ kinh nghiệm quan trường mà nói, tuyệt đối phong phú hơn so với mình, cũng có thể coi là nhân vật cấp cáo già.
Phó Chủ nhiệm Ngọc Xuân Thiền cũng là do Đoàn Thanh niên thành phố xuống tới, sau lưng có Ngọc gia chống lưng nên cũng không dễ đối phó. Có lẽ Cổ Bảo Toàn uỷ quyền cho Diệp Phàm tự mình đề cử một nhân tuyển Phó Chủ nhiệm cũng là vì thăng bằng quyền lực ba Phó Chủ nhiệm để cho chủ nhiệm Diệp Phàm nói còn có người nghe, bằng không cả ba đều có người chống lưng thì Khu kinh tế Lâm Tuyền còn thế nào triển khai công tác.
Trong đảng ủy viên của 8 thị trấn đều không có ai dễ đối phó, tất cả đều là người đứng đầu một phương, trong tay có thực quyền lẫn quyền tài chính.
Diệp Phàm nghĩ đến chuyện sai khiến bọn họ là tương đối khó khăn . trừ khhi cho Diệp Phàm đeo thêm cái danh hiệu thường vụ huyện ủy, nếu không chỉ một Phó Chủ tịch huyện thì người ta có chống lưng phía sau chưa chắc đã sợ.
Diệp Phàm suy đi nghĩ lại, cảm thấy kinh tế vòng quyền lực của chủ nhiệm rất lớn, nhưng lại có chút trống rỗng, chắc còn có chuyện phiền toái lớn hơn nữa.
Sau này mỗi thị xã trong lúc phân chia lợi ích sẽ xảy ra chuyện tranh đấu, cái gì cũng có thể xảy ra.
Trong số các ủy viên thì Ngọc gia chiếm hai, là Ngọc Xuân Thiền và Mâu Dũng, bởi vì Mâu Dũng gọi Ngọc Hoài Nhân là dượng , nhất định nghiêng về Ngọc Xuân Thiền .
Nhân số Phí gia cũng có hai, là bí thư thị trấn Vũ Khê Phí Bặc Nguyệt và bí thư xã Khê Khanh Phí Quốc Tư.
bí thư Thái Đại Giang của thị trấn Tà Nham trước kia đi theo nguyên Chủ tịch huyện Trương Tào Trung, khi Trương Tào Trung cùng liên thủ với Phí Mặc thì chắc y đã sớm đầu nhập vào hướng Phí Mặc rồi.
Ba người này một khi liên thủ thì chính là một lực lượng hùng mạnh, đến lúc đó ở hội nghị đảng ủy sẽ đấu với mình vì hiện giờ mình và Phí gia đã xé rách da mặt, Hoàng Hải Bình bị bắt giữ thì khẳng định người ta đã điểm danh mình rồi.
Có tin đồn nói bí thư thị trấn Nam Khê Chung Minh Đào cũng dựa vào hướng Phí Mặc, nếu quả thật là tình huống như thế thì mối uy hiếp từ bốn người này càng không thể lường.
Chẳng qua kể từ khi Hoàng Hải Bình bị bắt giữ thì những quan viên đồng nghiệp nhìn thấy mình cũng có chút sợ hãi, không dám khinh thường như trước kia.
Chỉ còn lại Liễu Chính là có thể tranh thủ làm thủ hạ mình, Triệu Đĩnh là em trai Triệu Bính Kiện, thông qua Triệu Bính Kiện có thể giải quyết gã.
Tống Ninh Giang trước kia có quan hệ với mình nên cũng có thể kết minh, chỉ là không biết qua mấy tháng đã đầu nhập vào ai rồi không, tuy nhiên khả năng tranh thủ là rất lớn.
Diệp Phàm tính toán một hồi thì hội nghị đảng ủy sắp tới của Khu kinh tế Lâm Tuyền đảng ủy bản thân mình chỉ có tổng cộng được bốn phiếu, với từng đó muốn nắm được hội nghị thì rất khó khăn
- Lòng người khó dò, người ta muốn nghĩ như thế nào cũng khó nói. Việc cấp bách là còn phải đem mấy người kia gia nhập trận doanh, hâm nóng lại quan hệ trước kia cho tốt!
Diệp Phàm quét một vòng sáu trấn hai xã, thở dài một hơi.
Hắn cuối cùng cũng cảm nhận được chỗ khó xử của Cổ Bảo Toàn khi làm một Bí thư huyện ủy. Thủ hạ của mình mới chỉ là mấy thị trấn đã khó đối phó như vậy, Cổ Bảo Toàn làm bí thư huyện ủy, đối mặt chính là quan hệ toàn bộ huyện lại càng phức tạp
- Làm quan không dễ!
Trong lòng Diệp Phàm phun ra bốn chữ.
- Chủ tịch Diệp đến, ha ha ha, chúng ta sau này đều là binh lính trực thuộc ngài rồi, ngài là lãnh đạo, hôm nay đến đây rất là tốt.
Liễu Chính giành trước một bước tiến lên đón, những người khác cũng cười híp mắt hơi có vẻ cung kính.
- Tất cả mọi người là nhất phương chư hầu, tôi đâu phải là lãnh đạo gì chứ, chúng ta đều là đồng nghiệp mà! Sau này vì Khu kinh tế Lâm Tuyền cùng chung phát triển, mọi người cùng nhau nỗ lực là được, nói tôi là hậu cần của các anh còn có thể, ha ha ha. Diệp Phàm khiêm nhường.
- Chủ tịch huyện Diệp, anh mạnh khỏe! Tôi là Tổng quản lý Vũ Nguyệt sơn trang Tạ Phách Cường, hoan nghênh Chủ tịch huyện Diệp đầu lần quang lâm sơn trang, thật là vinh hạnh a! Các vị bí thư, hôm nay phí tổn toàn bộ tính cho sơn trang, coi như là chúc mừng Khu kinh tế Lâm Tuyền thành lập .
Lúc này có một người trung niên trông rất hồng hào từ phía sau đi ra, người này tiến đến đưa cho Diệp Phàm một tấm thẻ màu vàng trên đó có hình một cô gái múa kiếm, tấm thẻ này có tên gọi là “Vũ kiếm kim tạp”, cũng chia làm hai loại vàng và bạc.
Có thể này thì có thể ưu đãi 20 đến 30%, đương nhiên cho các người khác là thẻ bạc, cấp bậc kém hơn một chút.
Không hổ là người của Tạ gia, khuôn mặt của người này luôn tươi cười, khiến người khác rất khó sinh ra địch ý cho nên chuyện làm ăn Vũ Nguyệt sơn trang của Tạ gia đoán chừng là đứng đầu trong Ngư Dương tứ đại sơn trang.
- Tạ lão bản, lần này cũng không thể cho sơn trang các anh chịu hết, mấy người chúng tôi đã nói rồi đấy, lần này thì do bí thư Mâu trong sáu trấn hai xã chúng tôi mời khách rồi. Ha ha ha, mọi người nói có đúng hay không?
Liễu Chính cười nói.
- Đúng đúng đúng! Bí thư Mâu của thị trấn Lâm Tuyền sau này lại là trung tâm khu kinh tế, giống như Yên Kinh . Gần chùa được ăn oản a! Tiền bạc chẳng phải là qua đó như nước .
Mấy người chúng tôi chỉ biết đứng xem, ai! Không hâm mộ cũng không được.
Bí thư thị trấn Vũ Khê Phí Tiểu Nguyệt nhỏ giọng cười nói.
- Cô ả này, lại còn dám đóng giả gái quê, rõ ràng mặc hàng hiệu còn ra vẻ. Câu vừa rồi có vẻ khơi lên cuộc chiến. Khu kinh tế Lâm Tuyền còn chưa chính thức treo biển thành lập, không ngờ đã có người ngồi không yên, muốn hạ uy của mìh.
Diệp Phàm cười nhạt liếc mắt nhìn Phí Tiểu Nguyệt.
- Đúng đúng! Chủ tịch Diệp lại là từ Lâm Tuyền đi ra. Vị trí Lâm Tuyền không phải là những người chúng ta có thể so sánh
Chủ tịch Diệp huyện, nghe nói ngài đang chuẩn bị khởi động công trình xây đường đập Thiên Thủy, hiện tại thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, xã Khê Khanh chúng tôi là nghèo nhất trong khu kinh tế, chỉ cách một con đường nhưng khác biệt quá xa với đập Thiên Thủy rồi.
Ngài là đại lãnh đạo phải giữ cân bằng mới được, có thể phân ra chút tiền để sửa đường hỏng của xã Khê Khanh hay không, ha ha ha.
Phí Quốc Tư cũng có tâm tư như Phí Chiếu Nguyệt.
Bên ngoài kêu là đại lãnh đạo nghe rất sướng tai nhưng ẩn ý trong lời nói thì muốn mò một chút tiền trong khoản 200 vạn sửa đường thôn đập Thiên Thủy.
Qua một vòng như vậy, mấy bí thư thị trấn, xã đều tiến hành tố khổ, trong sảnh nhất thời biến thành hội nghị chính sách.
- Lão phí, không thể nói như vậy. Thị trấn Quy Hồ phải thông đường đầu tiên mới được, nếu không đường cũng không thông thì còn nói gì lấy Lâm Tuyền làm trung tâm. Cũng không thể cho chúng tôi vòng qua huyện rồi mới đến trung tâm Lâm Tuyền chứ.
Liễu Chính cười ha hả.
Y liếc Diệp Phàm một cái, lại nói:
- Khoản tiền 200 vạn để sửa đường đập Thiên Thủy chắc cũng không đủ, nếu anh còn phân ra thì chắc công trình sẽ nằm đó, tôi nghĩ các vị ngồi đây cũng không muốn nhìn thấy cục diện hỏng bét như vậy.
- Ừ! Đúng vậy, đã sửa thì sửa cho tốt, nếu không lại dở dang ra đó. Tôi nghĩ khoản tiền này chủ tịch Diệp đã có chủ trương, chúng ta không nên nói tới, tôi ủng hộ quyết định của chủ tịch Diệp.
Tống Ninh Giang cảm thấy Diệp Phàm đã thượng vị, cho dù thế nào cũng không để cho thị trấn Giác Lâm của mình chịu thiệt nên ủng hộ Diệp Phàm
Thật ra thì hội nghị thường vụ buổi sáng hôm nay chẳng những giao cho Diệp Phàm trọng trách mà còn đưa ra chỉ tiêu trong hai năm thì Khu kinh tế Lâm Tuyền phải tăng trưởng năm phần trăm.
Ngoài ra còn có một nhiệm vụ khác là chọn ra một Phó Chủ nhiệm, Cổ Bảo Toàn lúc đó đã xác định nhân tuyển là do chủ nhiệm Diệp Phàm quyết định.
Tuy nói chỉ là một vị trí Phó Chủ nhiệm cấp Trưởng phòng nhưng từ các thị trấn, xã hay một vài Cục trưởng trên huyện như Cục Thủy sản, Cục dân chính đều nhìn chằm chằm vào đó.
Bởi vì hai Phó Chủ nhiệm là do hai vị Trợ lý Chủ tịch huyện cấp Phó ban kiêm chức, vị thứ Phó Chủ nhiệm thứ ba tuy nói chỉ là Trưởng phòng, nếu như hai vị Trợ lý Chủ tịch huyện có người thăng chức hoặc là có nhiệm vụ khác thu xếp điều đi thì người thứ ba rất có thể lập tức thăng làm Phó Chủ nhiệm cấp Phó ban cho nên nó mới là miếng mồi hấp dẫn.
Có thể nói, hiện tại Ngư Dương có ít nhất mười mấy cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào vị trí Phó Chủ nhiệm này, mà nó lại là do Diệp Phàm chỉ địnhh nên đương nhiên hắn trở thành tiêu điểm. Mấy người ngồi ở đây cũng muốn kiếm được, những thứ không nói, đạo lý gần quan được ăn lộc, ít nhất có thể lợi dụng vị trí Phó Chủ nhiệm kiếm chút màu mỡ cho bên mình. .
Chẳng qua kể từ khi Diệp Phàm mượn tay Cổ Bảo Toàn đem Chủ tịch thị trấn Hoàng Hải Bình bắt giữ thì đã coi như khai chiến với Phí gia nên Phí Tiểu Nguyệt và Phí Quốc Tư đã không ôm hy vọng gì.
Diệp Phàm chắc chắn sẽ không dùng ai trong hai người nên hai người cũng bắt đầu tiến hành quấy rối, càng loạn càng tốt.
- Được rồi, hôm nay không nói việc công, chúng ta an tâm hưởng thụ Kiếm Vũ mà Tạ lão bản thu xếp cho chúng ta đi đi, ha ha ha.
Diệp Phàm vung tay lên, trong sảnh nhất thời yên tĩnh lại.
Nơi này có mấy người đều có có khả năng được Diệp Phàm lựa chọn nên rất tôn kính hắn .
Liễu Chính cho là mình quan hệ với Diệp Phàm rất thân thiết, chẳng qua tư cách quá cạn một chút, cho nên hy vọng là có nhưng không lớn.
Tống Ninh Giang cho là mình từng cùng chiến tuyến với Diệp Phàm, giờ Diệp Phàm có tư cách quyết định, y dĩ nhiên cho là là Diệp Phàm sẽ đem vị trí Phó Chủ nhiệm này cho mình.
Thái Đại Giang tuy nói cho là mình với Diệp Phàm trước kia có chút ngăn cách, nhưng không ảnh hưởng toàn cục, dù sao mình cùng Diệp Phàm coi như là đồng nghiệp, cũng rất có hi vọng tranh thủ.
Chung Minh Đào tâm tư phức tạp nhất, trước mắt chưa có biểu hiện gì.
Đương nhiên, người muốn cướp được vị trí này là Mâu Dũng, tiểu tử này vừa nghe tin tức kia thì lập tức tức hành động, chỉ là còn chưa chính diện tiếp xúc với Diệp Phàm.