Tại thời điểm bộ binh quân Tây Bắc gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, Đỗ Duy từ sớm đã quyết định không tham gia trận chiến, chỉ phái ra mấy ngàn kỵ binh đến các khu vực xung quanh dò xét để phòng ngừa một ít binh lính bỏ chạy khỏi chiến trường.
Mà Mose vốn “được” Đỗ Duy sắp xếp theo một tiểu đội kỵ binh như thế, để tống cổ hắn ra xa một chút, miễn gây phiền toái.
Hơn nữa, Mose thân phận đặc biêt, mặc dù Đỗ Duy dẫn hắn tới chiến trường nhưng thế nào có thể thực sự cho hắn ra trận tiền? Giao cho hắn nhiệm vụ như vậy đồng thời cũng là để bảo đảm an toàn. Mấy ngàn tên kỵ binh phân tán khắp xung quanh để tuần tra, tùy ý cho Mose đảm nhiệm một cái thập kỵ trưởng chỉ huy mười tên kỵ binh tuần tra một khu vực nhất định, đương nhiên khu vực này đã được Đỗ Duy cố ý sắp xếp ở xa chiến trường một chút.
Mose được an bài một cái nhiệm vụ nhàm chán xui xẻo như vậy trong lòng dĩ nhiên không phục. Chỉ là đỗ Duy chính là thống soái, quân lệnh ép xuống hắn không thể không ngheo theo, hơn nữa hắn đã sớm bị Đỗ Duy sửa trị mà sợ, nào dám đi tìm Đỗ Duy kháng nghị?
Hắn tâm tình buồn bực cuối cùng cũng đành phải mang theo mười tên kỵ binh đi theo hướng đông bắc chiến trường mà dò xét, suốt hai ngày vẫn không phát hiện được gì. Khi trận chiến tới hồi kết thúc, hắn đã ở cách chiến trường hơn ba mươi dặm.
Buối tối ngày hôm trước, Mose tâm tro ý lạnh cùng với binh lính dưới quyền nghỉ ngơi tại một mảnh rừng phía đông bắc chiến trường. Hắn nhàm chán đem ngựa cột ở dưới gốc cây, chính mình dựa vào thân cây ngồi nghỉ, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó. Mose trong lòng mắng chửi Đỗ Duy trù dập, mà thương cảm bản thân chỉ có thể cam chịu. Khó khăn lắm mới có được một trận chiến lớn như vậy, chỉ hy vọng có thể thể hiện tài hoa một lần, kết cục lại bị “phân phối” đi tới một nơi như thế này…
Chỉ sợ đây là ý trời, không thể chống lại được.
Mose mặc dù trong lòng tức giận, bất quá đối với mười tên kỵ binh dưới quyền vẫn làm ra bộ dáng đội trưởng, hạ lệnh nghỉ ngơi dưỡng sức ngựa, chia người ra tiến vào rừng rậm tìm tòi một hồi…
Thề có quang minh nữ thần, lúc ra lệnh Mose cũng không có hy vọng viễn vông thu hoạch được cái gì trong rừng. Chiến tranh từ hai ngày trước đã kết thúc, mà chính mình dọc đường chạy tới địa phương này ngay cả bóng người cũng không thấy, nói gì tới quân Tây Bắc bỏ trốn.
Nhưng khi tiến vào rừng, có hai tên kỵ binh kinh nghiệm phong phú đột nhiên báo cáo phía trước phát hiện dấu vết móng ngựa!
Tin tức lập tức làm cho Mose hưng phấn nhảy dựng lên. Chẳng lẽ là quân Tây Bắc? Nói gì thì nói, mặc dù mình vốn không thích cái nhiệm vụ chết tiệt này, nhưng mà tốt xấu gì cũng phải có điểm thu hoạch mang về mới có mặt mũi. Nếu không, lần này lãnh binh ra chiến trường mà tay trắng trở về chỉ sợ gã công tước Tulip ghê tởm kia lại đem mình ra đùa cợt!
Hắn lập tức phấn khởi tinh thần, mang người nhanh chóng đuổi theo.
Đi tới cuối mảnh rừng thì phát hiện một dòng suối nhỏ. Ở nơi như vùng Tây Bắc này, khu vực nào có nước cũng đều rất đáng giá. Một tên kỵ binh dày dặn kinh nghiệm sau khi cẩn thận xem xét thì xác định đã có người băng qua bên kia suối. Hơn nữa từ dấu vết móng ngựa mà nói, ngựa của đối phương đã kiệt sức, không thể đi xa!
Lúc này Mose dường như có them một cái tâm nhãn, lập tức hạ lệnh phân ra năm người nhanh chóng đi qua hướng khác tiến về phía trước tìm kiếm. Còn chính mình dẫn năm người còn lại cận thận dò theo dấu vết.
Rốt cục trời không phụ lòng người, đến tối Mose đã đuổi theo kịp mục tiêu.
Kỵ binh dưới quyền hắn đã trải qua huấn luyện do thám, cẩn thận âm thầm tới gần mục tiêu, xác định vị trí chính xác của đối phương.
Xem ra bọn họ đã hết sức mệt mỏi uể oải. Mose cùng binh lính ẩn núp tại một vị trí cao quan sát xuống nhóm người đang ngồi nghỉ cạnh dòng suối nhỏ. Mà ngựa của bọn họ sớm đã không dùng được nữa.
Cạnh dòng suối có hai người, trong đó một người nằm trên mặt đất bộ dạng như bị thương. Một người còn lại cởi bỏ đầu khôi, dung nó múc nước tại suối sau đó quay về quỳ gối bên cạnh người đang nằm để cho hắn uống nước.
Mà áo giáp hai người này mặc chính là của quân Tây Bắc. Xác định được thân phận của đối phương, Mose tâm tình đột ngột nóng lên.
Hắn đang muốn rút kiếm nhảy ra thì lại được một tên kỵ binh lặng lẽ cản lại. Đã từng kinh nghiệm qua nhiệm vụ trinh sát do thám, tên kỵ binh này nhìn vào khải giáp hai người nọ mang trên người mà xác định được bọn họ cấp bậc chỉ sợ là rất cao
Người đang quỳ trên mặt đất, tay cầm đầu khôi kia mang khải giáp dành cho đội trưởng thân vệ hoặc cao đẳng thân vệ của một vài cao tầng tướng lãnh. Mà người bộ dáng bị thương nằm trên mặt đất, khải giáp chắc chắn là của quan quân cao cấp.
-Thấp nhất cũng phải là một tên thống lĩnh. Nếu sai ta nguyện ý tự chặt đầu.
Tên kỵ binh trinh sát tin tưởng mười phần nói với Mose.
Mose lập tức trầm mặc.
Hắn mặc dù nôn nóng lập công nhưng cũng không phải là loại người lỗ mãng. Tính toán một chút lực lượng hai bên, hắn lập tức tìm ra đáp án : địch mạnh ta yếu !
Có thể đảm nhiệm vị trí cao đẳng thị vệ hoặc đội trưởng thân vệ, bình thường mà nói cũng phải có thực lực khoảng ba, bốn cấp võ sĩ. Mà tên cao cấp quan quân kia nếu cấp bậc là thống lĩnh hoặc càng cao hơn, chỉ sợ thực lực lại càng mạnh. Mose có thể miễn cưỡng nhìn thấy kỵ sĩ huy chương trên ngực người nằm dưới đất kia, mặc dù không rõ cấp bậc nhưng khẳng định không thấp !
Một kỵ sĩ ba, bốn cấp, cộng thêm một kỵ sĩ ít nhất trung cấp, cho dù đã bị thương. Mà Mose trong lòng biết rõ thực lực của hắn miễn cưỡng cũng chỉ là ba cấp, còn mấy tên kỵ binh dưới quyền thực lực cũng hết sức bình thường. Nếu thực sự chiến đấu, mình cùng năm tên lính lao lên chỉ sợ bắt người không thành mà còn bị đối phương giết chết !
Quay lại tìm viện binh ? Hiện tại đã không kịp.
Đang lúc suy nghĩ, Mose chợt nhìn qua thấy dòng suối, trong lòng lập tức có kế hoạch.
Trời dần dần tối đi, Mose móc trong người ra hai cái bình nhỏ, phân phó hai tên kỵ binh đi ngược lên trên dòng nước một đoạn đem hai cái bình trút hết xuống suối.
Moses lúc này khẩn trương lo lắng nhìn mục tiêu dưới hạ du, trong lòng cầu khẩn.
Có lẽ hắn cầu nguyện thật sự rất hiệu quả. Tên quan quân tây Bắc đang nằm trên mặt đất dường như mở miệng nói gì đó, tựa hồ hắn còn muốn uống nước. Tên thân vệ lập tức quay lại dòng suối dùng đầu khôi múc thêm nước.
Không thể phủ nhận là Mose vận khí rất tốt. Thứ mà hắn đổ vào trong nước chính là một loại ma pháp dược tề có tác dụng trị thương – vốn là Listeria phu nhân cho hắn cầm theo. Loại dược tề này nếu dùng số lượng ít sẽ có tác dụng giảm đau, nhưng dùng quá nhiều sẽ làm ngươi mất cảm giác thân thể, thậm chí ngất đi.
Mà hai bình dược tề này đổ xuống nước thời gian cũng vừa khớp. Nếu tên kia muốn uống nước sớm một chút thì thuốc chưa kịp chảy theo dòng nước xuống tời, mà chậm một chút thì dược vật đã bị trôi đi hết.
Xem ra, chỉ có thể nói là do Quattro Bajeena số mệnh không tốt.
Hắn lúc trước vốn đã bị Đỗ Duy chọc tức đến hộc máu, ra chiến trường lại bị thêm vài vết thương. Sau khi bị mấy tên thân vệ trung thành đánh hôn mê mang lên ngựa bỏ chạy, hắn lại càng tuyệt vọng. Chạy trốn tới đây, thương thế trên người đã phát tác ra. Quattro Bajeena đáng thương sau khi uống hết một đầu khôi đầy nước, đột nhiên cảm giác được thân thể càng lúc càng chết lặng đi. Hắn vừa muốn nói cái gì nhưng đầu lưỡi cũng đã tê rần rồi té ngửa ra sau.
Tên thân vệ hỏang sợ đang muốn đỡ lấy Quattro Bajeena thì nghe thấy từ trong rừng truyền đến tiếng hét :
-Bắt lấy bọn chúng.
Sau đó nhanh chóng đã có vài bóng người xuất hiện, trang phục chính là kỵ binh của gia tộc Tulip. Tên thân vệ trong lòng trầm xuống, cầm lấy kiếm chuẩn bị tử chiến.
Hắn trong lòng quyết tâm liều chết bảo vệ Quattro Bajeena, từng chiêu từng chiêu đều là liều mạng. Kết quả là Mose cùng với năm người nhất thời không thể hạ được đối phương, mà còn bị hắn chém gục hai người, may mắn là chỉ bị thương chứ không chết.
Mose thiếu chút nữa cũng bị trúng một kiếm, đột nhiên hắn nhìn thấy Quattro Bajeena đang nằm dưới đất, liền lui ra sau hai bước quát lớn :
-Mặc kệ tên này! Trước hết đem tên kia đang nằm dưới đất chém chết !
Nói xong lập tức xuống tay, một kiếm đâm tới Quattro Bajeena trên mặt đất. Tên thân vệ làm sao có thể để cho chủ nhân bị giết, dĩ nhiên là phải liều mạng ngăn cản Mose.
Chỉ là hắn đang phải đánh với vài tên kỵ binh, vừa muốn bảo vệ chính mình vừa muốn bảo vệ chủ nhân, dĩ nhiên là không thể hoàn hảo. Còn Mose đi theo Đỗ Duy một thời gian ở Tây Bắc cũng đã học được tính giảo hoạt, thừa lúc tên thân vệ phải phân tâm bảo vệ Quattro Bajeena mà chờ cơ hội đâm trúng hắn vài kiếm. Rốt cục, tên thân vệ không cam lòng rống to một tiếng mà ngã xuống.
Mose trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra lệnh đem dây tới trói hai tên tù binh này lại. Mà lúc hắn nhìn kĩ hai người này, trong lòng không khỏi giật mình.
Mặc dù Quattro Bajeena toàn thân tê dại, miệng cũng không thể nói chuyện, nhưng trang phục trên người hắn chính là của tướng lãnh cao cấp quân Tây Bắc ! Mose lại trực tiếp lục soát trên người, tìm ra một vật trên mặt có ghi tên hắn : Quattro Bajeena.
Mose chống nạnh cười to :
-Ha ha ha ha, Đỗ Duy ơi Đỗ Duy, ngươi trước giờ vẫn xem thường ta ! Lần này ta lập được đại công cho ngươi xem !
Mà Quattro Bajeena ngay lúc bị bắt trói đã sớm giận tới mức bất tỉnh. Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn hầm, chung quanh đều là vách tường rất dày, hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hai tay hắn mở rộng ra, cổ tay bị cột lại treo trên tường, dưới chân cũng có xích sắt, đầu óc thì vẫn còn một chút mê man. Cũng may là căn hầm đó ở chính giữa còn có một lò sưởi nên không quá mức lạnh lẽo.
Quattro Bajeena thử cử động đầu lưỡi một chút thì thấy trong miệng tê dại. Hắn biết đối phương sợ mình cắn lưỡi tự sát nên đã động tay chân trên miệng mình. Hắn lại hít thật sâu một hơi, phát hiện đấu khí toàn thân một chút cũng không thể sử dụng, mà cả người một chút sức lực cũng không có, trong lòng thở dài, dứt khoát không cố gắng thử làm chuyện gì nữa. Dù sao với hắn chết cũng không phải chuyện gì ghê gớm, bản thân đã chiến bại, có chết thì chết thôi.
Bỗng phía ngoài truyền đến tiếng mở khóa cửa, Quattro Bajeena mở to mắt nhìn ra, rồi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào. Một người chậm rãi bước tới, sau đó cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại.
-Truyền lệnh của ta, bất kì kẻ nào tiến lại gần căn phòng này trong vòng mười thước, giết !
Đỗ Duy chậm rãi đi tới phía trước Quattro Bajeena, khe khẽ thở dài, sau đó mỉm cười nói :
- Tướng quân Quattro Bajeena tôn kính, lâu ngày không gặp.
Quattro Bajeena hừ một tiếng, không thèm nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy lại vươn tay lấy vật chặn trong miệng Quattro Bajeena ra, sau đó vỗ nhẹ lên vai hắn rồi lấy ra một cái chìa khóa, đem toàn bộ gông cùm trên người hắn mở ra.
Quattro Bajeena từ trên vách tường đứng xuống mặt đất, lảo đảo hoạt động tay chân một chút, lập tức cảnh giác nhìn Đỗ Duy :
- Ngươi có ý đồ gì! Ngươi dám mở khóa cho ta, chẳng lẽ không sợ ta liều mạng với ngươi?
Đỗ Duy bình thản trả lời :
- Ngươi không cần lãng phí sức lực. Ta đã cho ngươi uống một cái ma pháp dược tề đặc biệt do chính ta điều chế. Ngươi một chút đấu khí cũng đừng hòng sử dụng. Mặc dù ngươi là võ sĩ, nhưng nếu không có vũ khí cùng đấu khí, cho dù ta chấp ngươi một tay một chân ngươi cũng không thể đánh thắng được ta.
Sau đó Đỗ Duy lại chỉ tay vào một cái bàn bên cạnh :
- Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống, chậm rãi trò chuyện được không , tướng quân Quattro Bajeena?
Quattro Bajeena trong lòng trầm xuống :
-Ngươi, rốt cục là muốn gì ? Hừ, nghĩ muốn chiêu hàng ta sao? Muốn cho ta phục vụ ngươi? Tuyệt đối không bao giờ!
Đỗ Duy giang hai tay, thản nhiên nói :
-Ta cũng không có ý định đó ! Thành thật mà nói, trước khi ta vào trong này đã đem «ngươi» ra xử tử trước đám đông. Ta âm thầm tìm một cái xác chết ngoài chiến trường, đem khải giáp của ngươi mặc vào sau đó lấy máu bôi lên mặt để giả trang, rồi trước mắt rất nhiều người tuyên phán ngươi tử hình, quăng thẳng vào giàn hỏa thiêu. Nói cách khác, tướng quân Quattro Bajeena thân mến, bây giờ ngươi chính là một người đã chết. Tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã chết.
Thân thể Quattro Bajeena run lên, khó hiểu nhìn chằm chằm Đỗ Duy, hỏi :
-Ngươi… vì sao ngươi làm như vậy?
-Đương nhiên là để cứu ngươi một mạng.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ta cũng không nghĩ tới việc giao nộp ngươi ra. Mạng của ngươi có giá trị hơn ngươi tưởng nhiều lắm.
Nhìn vẻ mặt Quattro Bajeena vẫn còn nghi hoặc, Đỗ Duy bộ dáng vẫn tươi cười :
-Tốt lắm, ngồi xuống đây nói chuyện. Tướng quân, bây giờ chiến tranh cũng đã kết thúc, chúng ta cũng không phải là quân địch nữa. Ta sẽ không giết ngươi mà ngược lại sẽ cố gắng hết thảy để bảo vệ ngươi. Thậm chí sẽ không có ai biết được ngươi vẫn còn sống.
Quattro Bajeena tâm lý trầm trọng, ngồi xuống gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Duy :
- Bất kể ngươi có ý đồ gì với ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không đầu hàng ngươi.
Đỗ duy vuốt vuốt cằm, cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên hỏi một câu :
- Tướng quân Quattro Bajeena, sau lưng ngươi, phía dưới eo có một dấu hiệu màu tím hình tròn đúng không ? Còn nữa, chân của ngươi, ngón cái chân phải cũng không còn, đúng không ? Lúc ngươi còn trẻ gặp phải phiền toái, kết quả là ngón cái chân phải bị chém đứt, đúng hay không ?
Quattro Bajeena nghe đến đó, giật mình nhìn Đỗ Duy rồi cúi đầu nhìn quần áo trên mình.
- Đừng hiểu nhầm, ta cũng không có nhân lúc ngươi hôn mê cởi quần áo ngươi xem…
Đỗ Duy haha cười :
- Ngươi cũng không phải đàn bà, ta không có hứng thú nhìn thân thể ngươi. Những chuyện ta nói, ta vốn không cần kiểm tra, ta chỉ biết như vậy.
Quattro Bajeena thanh âm trở nên run rẩy :
-Ngươi… làm sao ngươi lại biết được!”
-Ta tự nhiên có biện pháp.
Đỗ Duy chỉ nhẹ nhàng đáp lời, rồi lại nhìn chằm chằm vào hai mắt của Quattro Bajeena:
-Mắt ngươi so với người bình thường thì có chút khác biệt. Còn mũi ngươi cũng thấp hơn một chút. Mặc dù có một vết sẹo trên mũi làm người khác không chú ý tới điểm này, bất quá nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể thấy mũi của ngươi so với người Roland vẫn thấp hơn. Đây là đặc điểm của hỗn huyết nhân! Ngươi có huyết thống của người thảo nguyên!
Quattro Bajeena trong đầu có chút bối rối, nhưng vẫn nói cứng:
-Hừ! Cho dù thế thì đã sao! Dù sao ta cũng đã bại trận, không còn gì để mất. Ngươi biết ta có huyết thống người thảo nguyên thì có thể uy hiếp được gì ta sao!
Đỗ Duy không đế ý gì tới hắn, mà chậm rãi nói tiếp:
-Quattro Bajeena, ngươi năm nay bốn mươi mốt tuổi, sinh vào mùa đông năm chín tram hai mươi hai theo lịch đế quốc tại phương bắc. Năm ngươi năm tuổi thì theo mẹ đi tới Tây Bắc.. À, chỉ sợ những chuyện ở phương bắc lúc đó ngươi còn bé cũng không nhớ được gì. Không sao, ta đã giúp ngươi điều tra rõ ràng. Mẹ ngươi là một người thảo nguyên, vốn là nữ nô của một gia đình quý tộc, sau lại được ban cho một người hầu của gia đình quý tôc nọ. Người hầu kia chính là cha của ngươi… chính xác mà nói, là cha nuôi của ngươi. Bởi vì ngươi không phải là con ruột của hắn. Lúc ngươi được năm tuổi, bởi vì cha nuôi ngươi lập được công lao cho gia đình quý tộc kia, đã giúp mẫu thân ngươi thoát được thân phận nô lệ, đồng thời thoát ly đi Tây Bắc định cư. Tai đó cha nuôi ngươi hợp tác cùng người khác buôn bán vận chuyển ngựa, cuộc sống cũng coi như là tốt đẹp. Nhưng năm ngươi mười một tuổi, gia đình ngươi lại gặp một hồi tai nạn thê thảm.
Cha nuôi ngươi bởi vì xung đột cùng người khác, nghe nói là do cạnh tranh trong khi làm ăn, bị người khác hạ độc chết. Mà tối hôm sau khi cha ngươi chết, nhà ngươi lại bị người khác bao vây ý đồ muốn giết sạch để trừ hậu hoạn. Ngươi chính là tại lúc đó bị kiếm chém đứt ngón chân cái bên phải, mà mẹ ngươi cũng là bị những người đó giết chết. Ngươi vốn là đã phải chết, nhưng may mắn có một đội quân Tây Bắc đi tuần tra cứu ngươi một mạng.
Ngươi thoát được tai nạn lần đó, lại vừa gặp lúc quân Tây Bắc đang chiêu mộ người, bất quá ngươi tuổi còn quá nhỏ, không thể tòng quân. May mắn có một tên thống lĩnh quân Tây Bắc xem trúng ngươi, nhận làm thủ hạ bên người hắn, lại dạy ngươi võ kĩ. Ngươi thiên phú cũng không tệ, đến năm mười lăm tuổi đã thuận lợi chính thức gia nhập quân Tây Bắc.
Sau đó, năm ngươi mười bảy tuổi lại tham gia một hồi chiến tranh giữa đế quốc cùng người thảo nguyên, lập được công lao được phá cách đề bạt. Năm ngươi mười chín tuổi đã là thống lĩnh! Ngươi cầm quân có tài, được Ruga tán thưởng, từng bước từng bước thăng tiến trong quân,rốt cục trở thành tâm phúc của Ruga.
Năm ngươi ba mươi mốt tuổi đã được thăng chức thành tướng quân. Mà ngay trong năm đó, ngươi đã dẫn theo binh lính tới gia đình kẻ thù khi xưa độc chết dưỡng phụ ngươi, đem toàn bộ ba mươi ba người giết sạch. Lần đó vốn gây ra huyên náo khá lớn, cho dù ngươi là tướng quân cũng không thể đứng trên pháp luật. Bất quá, Ruga vốn xem trọng ngươi đã ra tay che chở, nên cuối cùng không ai dám truy cứu chuyện này. Cũng bởi vì chuyện này mà ngươi cảm kích Ruga, đồi với hắn trung thành hết mực cho đến hôm nay.
Đỗ Duy nói xong một hồi, cười cười nhìn Quattro Bajeena:
-Ta nói có điểm gì sai hay không?
Quattro Bajeena chỉ trừng mắt, gắt gao nhìn Đỗ Duy, một chữ cũng không thể nói được.
-Ta còn biết một ít tình tiết đặc biệt, ví dụ như là… lúc ngươi đi báo thù, sau khi giết sạch cả nhà kẻ thù, đã bắt hắn lại tra khảo. Nhưng tên kia đến chết vẫn không chịu nói ra buổi tối hôm đó kẻ truy sát ngươi cùng mẹ ngươi là ai. Hơn nữa hắn cũng phủ nhận là hắn ra lệnh giết người bịt miệng. Ngươi đối với chuyện này vẫn cảm thấy đau lòng, đúng không?
Quattro Bajeena hai nắm tay lúc này đã xiết chặt lại, các ngón tay vì dụng sức đã chuyển thành trắng bệch:
-Ngươi… chẳng lẽ ngươi biết? Ngươi làm sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Ta biết
Hắn vỗ vai Quattro Bajeena:
-Ngươi thực sự cũng là một kẻ đáng thương. Nói thật, vốn trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một tên tướng quân bại trận, một kẻ không đáng quan tâm, giống như một con kiến, tùy tiện ta có thể bóp chết ngươi. Chẳng qua, sau khi biết được những chuyện trước kia của ngươi, ta mới hiểu thân phận của ngươi thực sự không đơn giản!
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Quattro Bajeena:
-Chúng ta nói vào chính sự! Ta đã âm thầm cứu ngươi một mạng, dĩ nhiên là phải có chỗ lợi dụng ngươi, điểm này ngươi chắc chắn đã rõ ràng. Ta cũng biết không thể thu phục ngươi, ngươi đối với Ruga là trung thành đến chết… Nhưng, nếu ta có thể nói cho ngươi biết năm đó phái người đuổi giết gia đình ngươi, giết chết mẹ ngươi là kẻ nào… Ngươi thấy điều kiện này thế nào?
Mắt thấy Quattro Bajeena thân thể không thể kiềm chế được run lên, Đỗ Duy lại chậm rãi nói ra một cái điều kiện khác.
-Chết không phải là chuyện lớn. Tuy nhiên là người đàn ông nếu đã biết kẻ thù sát hại cha mẹ là ai mà không thể báo, chỉ sợ ngươi chết cũng không cam tâm. Ta cũng không muốn ngươi làm chuyện gì, chỉ cần ngươi yên ổn ở lại đây, không tự sát, ăn uống nghỉ ngơi sống qua ngày. Đợi đến thời cơ ta sẽ cho ngươi xuất hiện. Ta cam đoan, cho dù không thể để cho ngươi ra tay giết chết kẻ thù nhưng ít nhất ta có thể cho ngươi chứng kiến hắn chết. Hiểu không?
-Ngươi… rốt cục là biết bí mật gì!
Quattro Bajeena thanh âm run rẩy hỏi:
-Kẻ thù của ta, rốt cuộc là ai?
-Cha ruột của ngươi
Những lời này giống như một thanh búa tạ nện thẳng vào tim Quattro Bajeena.
Cha ruột?
Mẹ của hắn vốn là một nữ nô trong một gia đình quý tộc, bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp nên không thể thoát được vận mệnh trở thành vật chơi đùa của người khác.
Về phần Quattro Bajeena, cha ruột hắn là ai chính hắn cũng không biết. Khi còn nhỏ hắn đã hỏi qua mẹ hắn, nhưng mà bà ta cũng không trả lời. Hắn cũng hiểu được những chuyện này đối với mẹ là một loại kí ức bi thả nên cũng không nhắc lại, tránh cho mẹ hắn đau lòng.
Nhưng hôm nay Đỗ Duy nói ra lại làm cho Quattro Bajeena nổi điên!
- Cha ruột của ngươi là một người có thân phận địa vị. Đáng tiếc, bởi vì thân phận của hắn nên tuyệt đối không thể để lộ chuyện có con tư sinh bên ngoài, nếu không tiền đồ hắn sẽ bị hủy diệt. Cho nên… năm ngươi mười một tuổi, cha ngươi lúc đó gặp được một hội cơ hội phát triển lớn lao, vì để giữ bí mật đã phái người đi Tây Bắc giết ngươi! Kết quả là tạo thành vận mệnh bi thảm của ngươi.
-Hắn… hắn rốt cuộc là kẻ nảo… kẻ nào??? Kẻ nào???
Quattro Bajeena rống lớn, một gã tướng quân hơn bốn mươi tuổi, nhưng đã chảy nước mắt.
-Ngươi nhất định đã nghe qua cái tên này. Hắn bây giờ tại đại lục vô cùng nổi danh. Chỉ là bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết. Quattro Bajeena, chỉ cần ngươi hợp tác cùng ta, yên ổn ở lại đây, chắc chắn có một ngày ta cam đoan ngươi sẽ có cơ hội báo thù, hay ít nhất ngươi có thể chứng kiến hắn chết. Thế nào? Ta cũng không cần ngươi thuần phục, cũng không yêu cầu ngươi cầm binh đánh trận cho ta, chỉ cần ngươi ở lại đây sinh sống là được.
-Được, sống sót…
Quattro Bajeena xiết chặt nắm tay, làm móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa…
Đế quốc năm chín trăm sáu mươi bốn, quân phiệt Tây Bắc cát cứ nhiều năm từng làm đế quốc đau đầu, rốt cục tại một trường chiến tranh này đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
Để giành được thằng lợi trong lần chiến tranh này, đế quốc tổng cộng đã phải chi ra một ngàn bốn trăm vạn tiền vàng cho quân phí. Vấn đề sau đó làm cho quân bộ nhức óc suy nghĩ chính là hiện tại quân đoàn Tây Bắc đã triệt để không còn, nên đã nổ ra một hồi tranh luận xem có nên một lần nữa trọng tổ Tây Bắc quân đoàn, để thủ vệ biên giới Tây Bắc.
Vì vấn đề này, tại đế đô đã xảy ra đại quy mô tranh chấp. có người cho rằng, bên ngoài biên giới Tây Bắc còn có người thảo nguyên, mặc dù bây giờ bọn họ đang có nội loạn nhưng người thảo nguyên vốn dã man hiếu chiến, lại tham lam như sói, phải có đại quy mô quân đội trú đóng mới có thể an tâm.
Mặt khác, một phe lại cho rằng, khu vực Tây Bắc bây giờ đã có công tước Hoa Tulip, hơn nữa lãnh địa của công tước Hoa Tulip, tỉnh Desa, chính là khu vực sát biên giới. Gia tộc Hoa Tulip có mấy vạn tư quân cũng đủ để bảo vệ biên giới đế quốc.
Hai phe cãi nhau không ngớt. Dù sao tái thiết lập quân đoàn Tây Bắc là chuyện lớn, kéo theo nhiều phương diện quyền lợi ích lợi khác nhau. Trọng kiến một cái quân đoàn tự nhiên là phải đề bạt một sốn lớn tướng lĩnh quan quân các cấp, tay nắm thực quyền. Đế quốc bao nhiêu quý tộc thế gia, trong đó không ít thế gia có quân phương bối cảnh, dĩ nhiên là muốn thông qua quyết định này, hy vọng đưa người trong gia tộc mình vào vị trí cao.
Mà phe phản đối là một nhóm quan viên còn lại của đế quốc, lầy tài chính đại thần dẫn đầu. Bọn họ cho rằng khu vực Tây Bắc không cần thiết phải bố trí một cái chủ chiến quân đoàn. Còn về vấn đề ngươi thảo nguyên đã có công tước Hoa Tulip đề phòng là đủ rồi. Tài chính đại thần đưa ra một loạt số liệu, cho thấy nếu trọng tổ Tây Bắc quân đoàn thì tình hình tài chính của đế quốc sẽ gặp vấn đề lớn. Hơn nữa năm nay đã thành lập một cái chủ chiến quân đoàn, lại thêm một cái phòng tuyến Kaspersky hao tiền tốn của. Nếu lại tiếp tục trọng tổ một cái quân đoàn nữa thì cho dù công tước Tulip có khẳng khái quyên tặng tiền bạc đi nữa, đế quốc tới vài năm nữa vẫn sẽ gặp nguy cơ về mặt tài chính.
- Quân đoàn Bạo Phong muốn bổ sung biên chế, quân đoàn « chiếc roi của thần sét » vừa mới kiến tạo, phòng tuyến Kaspersky vẫn còn đang xây dựng… Quốc khố bây giờ đã trống rỗng ! Còn muốn tái thiết lập quân đoàn Tây Bắc? Điên rồi!
Tài chính đại thần giữa triều đình, mặt đỏ bừng quay về phía nhóm qúy tộc đưa ra ý kiến trọng tổ Tây Bắc quân đoàn.
Làm cho người ta khó hiểu chính là, thân là chúa tể của đế quốc, Nhiếp Chính Vương vẫn không nói lời nào, cũng không có thể hiện thái độ gì. Loại biểu hiện trầm mặc này làm cho mọi người cảm giác cao thâm. Không ít người của cả hai phe đều đã cố gắng tìm hiểu ý định chính thức của Nhiếp Chính Vướng. Đáng tiếc, bất kể là bọn họ mua chuộc cung đình thị vệ hay Ngự lâm quân chỉ huy, tin tức thu được cũng chỉ là : mặc cho triều đình cãi nhau nháo nhào, Nhiếp Chính Vương tại trong hoàng cung không hề đề cập tới vấn đề này. Đầu mối duy nhất là gần đây tâm tình của Nhiếp Chính Vương cực kì tốt, thậm chí có tin đồn nói rằng có người nghe được ngài ở trong thư phòng một mình cười to.
Hoảng tử Thần đích thực tâm trạng đang cực kì vui vẻ. Tất cả bắt nguồn từ một phần chiến báo bí mật.
« Một ngàn chiếc khinh khí cầu oanh tạc từ trên cao, không tới một canh giờ làm cho bảy vạn thiết kỵ tan rã! Công kích trên mặt đất tốn thất mấy ngàn người, gần như đã đem toàn bộ bảy vạn thiết kỵ của Ruga… »
Một cái chiến báo làm cho Hoảng tử Thần mừng rỡ cười như điên!
Càng làm cho hắm quyết tâm phát triển không quân quy mô lớn!
Không quân chiến đấu lại có uy lực mạnh mẽ như vậy sao? Tây Bắc quân kỵ binh từng làm cho cả đại lục e dè, lại giống như trẻ con ba bốn tuổi mặc cho người ta đánh. Loại hình chiến tranh mới này có thể nói đã phá vỡ quy tắc quân sự truyền thống!
Có vũ khí cường đại như vậy, hai năm nữa… có gì phải lo sợ?!
Còn về phần hai phe phái cãi nhau trong triều, Hoảng tử Thần đương nhiên là biết bọn có muốn gì. Hừ… một lũ ngu xuẩn tranh quyền đoạt lợi!
Hoảng tử Thần trong lòng đối với kế hoạch tương lai cho vùng Tây Bắc đã sớm có quyết định, hiện tại chỉ yên lặng quan sát mà thôi. Hắn bây giờ càng quan tâm đến hai vấn đề khác.
Chuyện đầu tiên là việc hợp tác giữa quân phương và Đỗ Duy để sản xuất khinh khí cầu. Nửa năm trước đế quốc đã thành lập một khu vực cấm cách đế độ ba mươi dặm về phía nam. Đây là một cơ sở chế tạo khí cầu, do Đỗ Duy đặt cho một cái tên cổ quái là « Hãng hàng không Boeing », đồng thời hắn cũng khẳng khái giao ra một số kĩ thuật chế tạo khinh khí cầu. Căn cứ bí mật này chỉ có một ít nhân vật quan trọng của đế quốc biết. Trước mắt theo báo cáo tiến độ thì đã chế tạo được một ngàn bốn trăm cái khí cầu. Hơn nữa Đỗ Duy cũng viết thư nói rằng thuốc nổ đã hoàn thành, nhóm đầu tiên trong vòng một tháng sẽ tới đế đô.
Ngoài ra Đỗ Duy cũng đặc biệt gửi một phần kế hoạch, chính là phương pháp huấn luyện đặc biệt chuyên môn để bồi dưỡng binh lính tác chiến trên không.
Hoảng tử Thần lập tức nhìn ra giá trị của bản kế hoạch này.
Mà chuyện thứ hai cần quan tâm, chính là Alpay, người mà hắn đang âm thầm nâng lên trong quân đội.
Mười lăm ngày sau khi trận chiến Tây Bắc chấm dứt, tranh luận ở đế đô về việc trọng tổ quân đoàn Tây Bắc đã chấm dứt.
Trong suốt quá trình hai phe phái cãi nhau, không chỉ Hoảng tử Thần không lên tiếng mà cả lão Tể tướng Rabosil, tạm quyền quân vụ đại thần, cũng giữ thái độ im lặng.
Theo lý thuyết, quân bộ là phe cực lực chủ trương trọng tổ Tây Bắc quân đoàn. Nhưng bản thân là quân vụ đại thần, lão Tể tướng lại chỉ im lặng, làm cho quân bộ một phe mất đi một sự trợ giúp lớn. Thậm chí còn có không ít người tỏ thái độ bất mãn. Cho dù chỉ là tạm thời thay mặt quân vụ đại thần, thì như vậy cũng quá sức không hợp cách. Thân là quân vụ đại thần lại không nghĩ cách đem lại lợi ích cho quân phương.
Không ai biết là lão Tể tướng đã âm thầm cùng trợ lý của mình, cũng chính là thân tín của Hoảng tử Thần, đức ngài Camilla Ciro lập thành hiệp nghị.
Trong ngày này tại đế đô truyền ra tin tức : lão Tể tướng Rabosil cùng nhân vật mới nổi lên ở đế đô Camilla tổ chức đám hỏi. Lão tể tướng đem một vị cháu gái gả cho đức ngài Camilla năm nay ba mươi tuổi. Hôn ước này cũng đã được Nhiếp Chính Vương chúc phúc.
Đây rõ ràng là một cái đám hỏi mang đầy màu sắc chính trị. Camilla vốn đã được không ít người nhận định sẽ là một nhân vật quyền quý của quân đội trong tương lai. Mà hiện tại hắn kết thông gia với gia tộc giàu có cùng lịch sử lâu đời của lão Tể tướng, Camilla đã chiếm được một bối cảnh trợ giúp vững chắc sau lưng. Tương lai của hắn chắc chắn sẽ huy hoàng !
Nhất thời mọi người đều bận rộn thăm hỏi chúc mừng, thành tâm có, suy nghĩ khác cũng có. Phủ đệ của Camilla hiện tại tràn ngập khách khứa. Mà cung đình cũng bất ngờ truyền ra một tin vui !
Đế quốc chúa tể, Nhiếp Chính Vương, Hoảng tử Thần điện hạ tuyên bố tái hôn !
Mặc dù không có gia miện làm hoàng đế, nhưng trên pháp luật thì Hoảng tử Thần địa vị đã gần như là hoàng đế. Cũng theo luật, hắn mặc dù đã có một chính thê, nhưng vẫn có thể cưới thêm hai Vương phi.
Mà lần này Hoảng tử Thần quyết định lấy một người thuộc một cái gia tộc lâu đời ở phương nam. Gia tộc này tại lúc vương triều còn huy hoàng cũng từng nổi bật, sau đó mặc dù có chúy suy thoái nhưng vẫn mạnh mẽ như xưa.
Vị vương phi tương lai này năm nay mới mười tám tuổi, cũng là một mĩ nhân nổi tiếng ở phương nam. Nghe nói năm nàng mới mười sáu tuổi đã làm cho bao nhiêu thanh niên quý tộc mê đắm. Nàng am hiểu nghệ thuật cùng với hội họa, hơn nữa đối với vũ đạo lại đặc biệt có năng khiếu. Không chỉ vậy, nghe đồn nàng cũng hết sức tốt bụng lương thiện. Năm ngoái trong tràng thiên tai bão tuyết, nàng đã đem toàn bộ tư trang quyên góp, được rất nhiều người tán thưởng.
Trong giới quý tộc của đế quốc, vị Vương phi tương lai này, vốn tên Daisy, cùng với chị em của hầu tước Listeria, Angela, được xưng tụng là hai đại mĩ nhân trong lớp trẻ.
Đồng thời, có một chi tiết khác càng làm cho Đỗ Duy chú ý : vương phi Daisy có một người anh trai, nửa năm trước vừa được thăng chức làm sư đoàn trưởng sư đoàn số bốn của quân cận vệ vương thành – Tướng quân Alpay!
Tin tức truyền ra khiến đế đô lại một lần nữa ồn ào lên.
Đế quốc quân chủ tuổi trẻ, cưới một mĩ nhân quý tộc. Nhưng người mẫn cảm với chính trị lập tức hiểu được chuyện gì. Nhất là Alpay vừa lập được công lớn trong chiến tranh Tây Bắc. Mọi người đều cho rằng : lại sắp có một nhân vật quyền quý mới được đề bạt lên!
Mặc dù Tướng quân Alpay vừa mới dẫn quân quay lại đế đô, đã có hơn mười người tới nhà hắn. ai cũng đếu có gắng tạo giao tình với nhân vật mới nổi này.
Nhất thời, Alpay cùng với Camilla trở thành hai cái tên được bàn tán nhiều nhất. Mọi chuyện cũng giống y như lúc Đỗ Duy đột nhiên quật khởi, trở thành công tước Tulip.
Hai sự kiện này làm cho vấn đề trọng tổ quân đoàn Tây Bắc bị quên lãng. Sau đó, Nhiếp Chính Vương đột nhiên một hơi ban ra mấy mệnh lệnh, không cần thông qua thương nghị với các đại thần.
« Thứ nhất, Đỗ Duy Rudolf, công tước hoa Tulip, lập công lớn trong chiến tranh, đối với đế quốc có nhiều cống hiến, ban thưởng huy chương hoa bụi gai thượng đẳng, huy chương cống hiến kiệt xuất, ngoài ra phong cho vị hôn thê Vivian tước vị cung đình bá tước phu nhân (tước vị cả đời, không thế tập). »
« … Đồng thời, nhận thấy công tước hoa Tulip tại trận chiến Tây Bắc lập được chiến tích hiển hách, quyết định giao cho công tước Hoa Tulip làm Tây Bắc quân vụ tổng trưởng, gia phong đế quốc thượng tướng quân hàm!»
Thượng tướng quân hàm?!
Còn có cái gì « Tây Bắc quân vụ tổng trưởng». Chức vụ này hình như trước giờ chưa hề có?
Không biết bao nhiêu tướng quân mái đầu đã bạc trắng cũng không được quân hàm thượng tướng, nhưng cậu chàng Đỗ Duy này mới mười bảy tuổi đã được trao tặng quân hàm thượng tướng… Mặc dù cũng không đảm nhiệm lãnh binh thống soái, cũng không trực tiếp lãnh đạo quân đội của đế quốc, nhưng quân hàm này thật sự là thượng tướng đế quốc đó! Mười bảy tuổi làm tướng quân cũng đã là không tưởng.
Thượng tướng mười bảy tuổi càng là thiên cổ kỳ văn! Chưa từng có bao giờ.
Nếu nói cái quân hàm này làm người ta kích ngạc trố mắt, vậy lệnh thứ hai cơ hồ làm người khác nghi ngờ: liệu nhiếp chính vương có điên rồi không.
Lệnh thứ hai:
“Xét tình thế khu vực Tây Bắc, hủy bỏ phiên hiệu quân đoàn quân Tây Bắc, thiết lập đại sư đoàn quân Tây Bắc mới. Sư đoàn độc lập Tây Bắc có biên chế bốn vạn người, sư đoàn trưởng hưởng thụ tất cả đãi ngộ đồng cấp như các quân đoàn trưởng của Đế quốc. Đồng thời, chiến khu Tây Bắc cũng có điều chỉnh, tỉnh Desa tách ra Tây Bắc chiến khu. Tây Bắc chiến khu cũ được hủy bỏ. Sư đoàn độc lập Tây Bắc sẽ chiếm giữ các cứ điểm của quân đoàn Tây Bắc trước đây, phụ trách việc phòng ngự khu Tây Bắc…”
Mệnh lệnh tới đây, vẫn coi như bình thường, loại bỏ quân đoàn Tây Bắc, không cần một quân đoàn hai mươi vạn quân đóng ở khu Tây Bắc, chỉ dùng một biên chế sư đoàn hơn bốn vạn quân, cũng miễn cưỡng coi là hợp lý. Kể cả việc hủy bỏ “chiến khu pháp lệnh” mười năm trước, cũng là chuyện trong dự liệu, dù sao pháp lệnh kia từng biến Tây Bắc khu thành nơi cát cứ của quân đoàn Tây Bắc, vì phòng ngừa quân phiên mới xuất hiện. Chiến khu Tây Bắc vốn gồm 2 tỉnh Desa cùng Norin, bây giờ norin tách ra, coi Desa là một chiến khu. Cũng là trong thời kỳ tình thế khu Tây Bắc ổn định, chiến khu không có lo lắng gì lớn.
Nhưng…chẳng lẽ nhiếp chính vương quên, lãnh địa của công tước hoa Tulip tại tỉnh Desa! Đế quốc nào có tiền lệ một quý tộc tự chiếm cứ một khu?
Mà vài câu cuối cùng của lệnh, liền đủ để mọi người hít thở không thông.
“Sư đoàn độc lập Tây Bắc phụ trách phòng ngự Tây Bắc, không chịu sự phụ trách từ thống soái bộ đế quốc, tất cả quân lương quân giới vật tư tiếp viện đều tại chỗ cung cấp từ chiến khu Tây Bắc. Tướng quân Andre nhậm chức sư đoàn trưởng sư đoàn độc lập. Quân hàm từ thiếu tướng tăng lên trung tướng, hưởng thụ đãi ngộ quân đoàn trưởng. Đồng thời đặc lệnh, quân vụ của sư đoàn độc lập Tây Bắc do tổng trưởng quân vụ Tây Bắc đỗ Duy Rudolf điều khiển.”
Cái gì thế này?
Chẳng lẽ nhiếp chính vương thật sự quyết định giao khu Tây Bắc cho Đỗ Duy sao?
Vậy ngươi phong hắn là “Tây Bắc Vương” luôn đi!
Phân chia chiến khu Tây Bắc cái gì chứ? Sư đoàn độc lập Tây Bắc… có ý nghĩa gì sao?
Sư đoàn độc lập Tây Bắc dù vẫn mang phiên hiệu quân đội đế quốc, nhưng quân lương quân giới vật tư tiếp tế, toàn bộ do “chiến khu Tây Bắc” cung cấp? Quái đản! chiến khu Tây Bắc là lãnh địa của Đỗ Duy.
Dùng tiền của Đỗ Duy nuôi sống đội quân này! Thời gian dài, đội quân này chẳng phải sẽ biến thành tư quân của Đỗ Duy? Chuyện cười gì vậy! Quân lương của tướng sĩ là Đỗ Duy cấp, đến lúc đọ bọn họ sẽ trung thành với Đỗ Duy! Coi Đỗ Duy là cha mẹ phát cơm áo.
Lại còn “tổng trưởng quân vụ điều khiển quân vụ chiến khu Tây Bắc”. Một câu này làm người ta không thế nói một lời nào.
Độc lập sư đoàn, dùng quân lương của Đỗ Duy, lại là Đỗ Duy thống soái… không phải tư quân thì là cái gì?
Dù nhiếp chính vương có tin Đỗ Duy đi nữa, nhưng đây không phải là tin quá mức rồi sao? Chẳng lẽ thực sự muốn cắt đất phong vương? Nếu vậy, tướng quân Andre còn làm sư đoàn trưởng làm quái gì? Quân hàm hắn là trung tướng, nhưng Đỗ Duy là thượng tướng! Không phải nói rõ cho mọi người, phải nghe lệnh Đỗ Duy sao?
Bởi vậy, những kẻ vốn luôn luồn cúi, cố gắng tới Tây Bắc quân kiếm một chân không thể không thất vọng.
Đối với những kẻ này, nhiếp chính vương rất thờ ơ. Hắn không nghe ý kiến bất luận kẻ nào, ngay cả việc làm bộ trưng cầu ý kiến cũng miễn, trực tiếp hạ lệnh. Càng quá đáng hơn là, đối với những đại thần từng tranh cãi, vị nhiếp chính vương trẻ tuổi lạnh lùng nói:
- Ai muốn phản đối thì câm miệng lại đi. Ta không hỏi ý kiến các ngươi, chỉ báo các ngươi là có chuyện này mà thôi.
Hai mệnh lệnh trước đã làm người khác ngạc nhiên, cho nên khi lệnh thứ ba ban xuống, mọi người ngay cả trợn mắt cũng không kịp…
Last edited by hoangcongthanh; 14-02-2010 at 02:04 AM.
Lệnh thứ ba: “bổ nhiệm sư đoàn trưởng ư đoàn số bốn của vương thành, tướng quân Alpay điều tới làm quân đoàn trưởng quân đoàn “roi của thần sét”, thăng hàm trung tướng. Xét thấy tướng quân Alpay có biểu hiện kiệt xuất trong cuộc chiến tiêu diệt phản nghịch Tây Bắc, trao tặng danh hiệu bá tước tước vị thừa tập. Thiếu tướng Camilla Ciro của thống soái bộ có công điều hành hậu cần trong chiến tranh Tây Bắc, tấn chức trung tướng, bổ nhiệm là đế quốc thống soái bộ phó đại thần.”
Lệnh này dù làm người ta kinh ngạc, bất quá cũng không như hai cái trước.
Em gái của Alpay gả cho nhiếp chính vương, tăng từ sư đoàn trưởng lên quân đoàn trưởng “chiếc roi của thần sét”, còn không tính là cái gì, dù sao mỗi người đều biết, người kia khẳng định là vận đỏ. Mà Camilla Ciro, là bộ hạ thân tín của nhiếp chính vương, lại có bối cảnh xuất thân quân đội, hơn nữa cùng tể tướng tiến vào thống sóai bộ, là một quân cờ của nhiếp chính vương nhằm tăng cường khống chế thống soái bộ. Sau đám ăn hỏi với nhà tể tướng, giá trị của hắn tự nhiên là nước lên bèo lên, nhậm chức vụ quân vụ phó đại thần, cũng là trong dự liệu, chỉ sớm hơn dự đoán mà thôi.
Nhưng,… tất cả, cuối cùng mang lại cho nhiếp chính vương một ngoại hiệu mới.
Đế quốc từ trước tới nay, quân chủ phong thưởng công thần, nào có hào phóng như nhiếp chính vương này? Nhất là tước vị được thừa tập, càng là thứ mà quân chủ vô cùng không muốn bỏ ra! Bởi vì một tước vị thừa tập có được lãnh địa được thừa kế qua nhiều thế hệ! Mấy thứ này, phong thì dễ, thu hồi thì khó khăn.
Ví như, gia tộc Rowling lấy quân công lừng lẫy, năm xưa tổ tiên gia tộc Rowling giúp vua Augustine chiếm hầu hết đất đai mới bất quá được phong một tước bị bá tước thừa tập.
Hãy nhìn vị nhiếp chính vương này xem? Mới lên đài, đã phong một đại công tước hoa Tulip.
Bây giờ, quân hàm thượng tướng trung tướng, lại như là bán sỉ tống tháo, tước vị bá tước tùy tiện ném ra…
Chẳng lẽ không tính là “hào phóng”, “rộng rãi” sao.
Có người âm thầm thở dài.. Đây là thời đại của người trẻ tuổi.
Không phải sao? Nhiếp chính vương mới hai mươi tuổi.
Công tước Tulip, thượng tướng Đỗ Duy Rudolf tính ra mới mười bảy tuổi.
Alpay mới chỉ hơn ba mươi, đã là quân đoàn trưởng.
Mà Camilla Ciro là quân vụ phó đại thần cũng mới ba mươi. Nghĩ tới bá tước Raymon của gia tộc Rowling nhậm chức đại lão số hai của quân đội cũng đã hơn bốn mươi.
Còn có tướng quân Andre kia, bất quá cũng hơn 30, chưa tới bốn mươi, cũng thăng hàm trung tướng! Quân nhân cái tuổi hắn, nhiều nhất là một thiếu tướng sư đoàn trưởng mà thôi. Hắn cũng đã đảm nhiệm sư đoàn trưởng sư đoàn độc lập, hưởng thụ đãi ngộ cấp bặc quân đoàn trưởng.
Trong lúc nhất thời, trong giới quý tộc đế đô truyền lưu một câu chê châm biếm, thường khi mọi người châm chọc ai đó sẽ nói:
-Ồ, xx nam tước hả! Đáng tiếc, đáng tiếc ngươi sinh sớm quá! Nếu ngươi sinh chậm chút, chỉ sợ đã sớm là bá tước thậm chí hầu tước! Ồ? ngươi bây giờ mới là một thống lĩnh à? Ôi, nếu như ngươi đi lính muộn một chút, bây giờ chỉ sợ đã là thượng tướng trung tướng!
Bốn “ông trùm mới lên” của đế quốc, dù là Đỗ Duy, Alpay, Camilla Ciro, thậm chí Andre cũng được…bốn người bọn họ được coi là tứ trụ của vương triều “Augustine thất thế” (dù Thần hoàng tử không lên ngôi, nhưng đại đa số mọi người đều thầm gọi Augustine là vị vua thất thế) . Nhất là Đỗ Duy, rất nhiều người đánh cuộc, khi hắn hai mươi lăm tuổi sẽ được phong thân vương. Mặc dù chỉ có trực hệ của hoàng thất mới được phong thân vương, nhưng Đỗ Duy mười bảy tuổi đã là công tước cùng thượng tướng, còn có gì không có thể? Mà vừa lúc đó, một phong thư liên danh tố cáo được gửi tới thống soái bộ của đế quốc!
Công tước Tulip, thượng tướng đế quốc, quân vụ tổng trưởng chiến khu Tây Bắc Đỗ Duy Rudolf cùng sư đoàn trưởng Tây Bắc độc lập sư đoàn liên danh tố cáo trung tước đế quốc, đế quốc bá tước, quân đoàn trưởng lôi thần quân đoàn Alpay, chỉ trích Alpay khi mới kết thúc chiến tranh tại Tây Bắc, không theo quân pháp, giết hại tù tình, hơn nữa mạo nhận quân công, làm trễ thời cơ … xin xử tội.
Lời tố cáo này lập tức gây nên sóng to gió lớn tại đế đô.
Liền sau đó tướng quân Alpay lập tức không chút yếu thế, công nhiên gửi một công văn tới thống soái bộ biện bạch, hơn nữa phản tố hai người Đỗ duy cùng Andre là vu cáo!
Tứ đại trụ tương lai của đế quốc thủy hỏa bất dung, bất hòa nghiêm trọng sao?
Lão tể tưởng tư trên danh nghĩa là quân vụ đại thần, cầm trong tay hai bản tố cáo, từ ngữ nghiêm khắc mà dở khóc dở cười…
Ôi, ta nghĩ muốn giữ một cái cân bằng cũng thật khó.
Thật sự muốn đòi mạng đó, từ đại chiến Tây Bắc đầu năm, càng về sau chuyện ồn ào càng to.. Nên hay không xây dựng lại Tây Bắc quân, bây giờ lại loạn lên. Còn không để người ta yên tĩnh chút sao? Ta là lão già đã hơn bảy mươi tuổi, gây sức ép lên ta, ta chịu không nổi.
Rabosil dù sao cũng là lão hồ lý, hắn lập tức mới quân vụ phó đại thần Camilla Ciro – cũng là con rể tương lai tới gặp:
- Chuyện này tính sao?
Rabosil gõ đầu thở dài.
Camilla Ciro cười thầm, mặt làm bộ kinh hoảng:
- Giải quyết việc chung, mặc dù ta cùng Đỗ Duy có giao tình, bất quá chuyện này cũng phải tra cẩn thận! Phái chuyên viên quân vụ kiểm trả, phái hai đội, một đội đi Tây Bắc hỏi công tước tu líp, một đội đi tới quân đòan “Chiếc roi của thần sấm” hỏi Alpay tướng quân! Nhất định phải tra rõ chuyện này mới được.
Rabosil cười thầm.
Điều tra ư? Phán chuyên viên quân vụ đi Tây Bắc? Với tính tình tên Đỗ Duy kia, sẽ nể mấy tên chuyên viên quân vụ sao! Còn Alpay.. hừ, Chiếc roi của thần sét đã bắt đầu tiến vào đồn trú phòng tuyến Kaspersky! Bây giờ đang bận tối mắt tối mũi, phái chuyên viên của quân vụ tới, căn bản là không thể chen vào.
Một chữ… kéo ! Kéo chuyện này thành vô kỳ hạn! Chuyện to hóa bé, chuyện bé hóa thành không có
Quả nhiên, Camilla Ciro mặt lộ vẻ hiên ngang lẫm liệt, chính nghĩa nói:
-Ba quý ngài đều là trọng thần của đế quốc! Chúng ta tuyệt không thể buông tha một kẻ xấu, nhưng tuyệt không oan uổng người tốt! Từ từ tra, cẩn thận tra! Nhất định tra rõ chi tiết! Một tháng tra không xong, thì tra một năm! Một năm tra không ra thì tra ba năm.
Hừ, ba năm tra không xong, tra mười năm, trăm năm! Tra cho tới khi chúng ta chui quan tài là tốt nhất! – Rabosil thầm bổ sung 1 câu.
Hai vị lão đại của quân đội đạt thành nhất trí, chuyện liền quyết định như vậy. Tiếp đó, quân đội phái ra hai mươi tên chuyên viên quân vụ, trao quyền cho cấp dưới đi bắc phương cùng Tây Bắc. không thể không nói, hai mươi chuyên viên quân vụ nhất định là vận mệnh đáng thương. Những người này đều là kẻ thất bại trong thống soái bộ, thậm chí là kẻ đáng thương bị đồng nghiệp xa lánh. Bởi vì mọi người đều biết, đây là chuyện vô ích, trốn còn không thóat, chỉ có những kẻ đáng thương không có chống lưng, không thể không làm thân khổ sai, đi hoàn thành “công tác điều tra” có đi mà không có về này. Mười người hợp thành một tiểu đội chuyên viên điều tra, đi tới phủ công tước tại thủ phủ tỉnh Desa, cầu kiến công tước Tulip, những tên đáng thương được cho biết: Đức ngài không có mặt tại thành Lâu Lan.
Đi đâu rồi?
Bí mật quân sự!
Lúc nào trở về!
Bí mật quân sự!
Cuối cùng, tổng quản chính vụ tỉnh Desa, Phillip nói cho những tên đáng thướng này:
- Các ngươi có thế tới quân đội gia tộc Tulip điều tra, ta có thể viết một phong thư lệnh cho các ngươi. Bất quá ta nhắc nhở các vị, quân đội tham gia chiến tranh Tây Bắc, được biên chế lại, tướng sĩ tham gia chiến tranh đã phân tán đóng quân tại các khu khác nhau của Tây Bắc, nếu muốn điều tra tất cả, có thể chạy đi xem.
Các chuyên viên khóc than: chúng ta sinh thời còn có cơ hội làm xong chuyện này quay về đế đô sao?
Đỗ Duy cũng không có chút thương xót nào với những chuyên viên quân vụ quân đội đáng thương này.
Vốn Đỗ Duy không trông mong công văn tố cáo Alpay sẽ đạt kết quả gì, chẳng qua là giả vờ đấu võ mồm thôi – Alpay cũng tố cáo mình, đây cũng là ý tứ này.
Đỗ Duy hiểu rõ một điều, thân là một quân chủ, bất cứ đế vương nào đều tuyệt đối không hy vọng các trọng thần của mình quá mức hòa thuận, nếu như các đại thần đoàn kết thành một khối, quân chủ sẽ lo sợ mình bị mất quyền lực. mình cùng Alpay cãi nhau ầm ĩ, nhiếp chính vương chắc đang ở trong hoàng cung cười vui sướng.
Hiện tại Đỗ Duy ở tại thành Gilear buồn bực, Phillip phái người báo cho Đỗ Duy… các chuyên viên quân vụ tới, Đỗ Duy chỉ bĩu môi:
- Cứ tha hồ cò quay mấy tên này đi, những tên khổ sai này, cũng đều là kẻ đáng thương. Cho bọn họ ăn no uống say là được. Tiện thể phái người điều tra bối cảnh, đừng làm chuyện gì khiến mấy tên đó nghi ngờ - mặt khác, nếu như có thể thu phục để dùng thì thu phục. dù sao người từ Thống soái bộ đi ra đều đã trải qua huấn luyện chính quy, những người này không có chống lưng, không bằng thu vào túi mình.
Sau khi phân phó xong, Đỗ Duy liền đuổi người mang tin đi, một mình chui vào phòng thí nghiệm trong phủ tổng đốc tại thành Gilear.
Những lời ngợi khen cùng lệnh ủy nhiệm, Đỗ Duy sớm đã nhận được. mặc dù quân hàm thượng tướng của đế quốc khiến Đỗ Duy có chút giật mình –hoàng tử Thần, ngươi thật sự dám chơi đấy.
Mà sư đoàn độc lập Tây Bắc … Đỗ Duy chỉ cười khổ. Trên danh nghĩa là mình chỉ huy, kỳ thật Đỗ Duy và hoàng tử Thần ngầm ước định, sư đoàn độc lập Tây Bắc với biên chế bốn bạn người, trong đó hai vạn là kỵ binh bộ binh chính quy pha trộn, mà hai vạn biên chế còn lại, kỳ thật là….
Không quân!
Đế quốc bí mật thành lập một nhánh quân mới, trong tay hoàng tử Thần không có người để dùng, chỉ có Đỗ Duy là người khởi xướng cùng nghĩ ra kế hoạch, không giao cho hắn thì giao cho ai?
Nói là sư đòan quân Tây Bắc, kỳ thật là không quân tương lai của đế quốc.
Dùng Đỗ Duy để ấp trứng của hoàng tử Thần mà thôi.
Bất quá cũng không quan trọng.
Đỗ Duy bây giờ đang nghiên cứu thành quả mới nhất đạt được.
Sau khi người đưa tin rời đi, hắn trở lại phía sau phủ tổng đốc, xung quanh nơi này, Đỗ Duy thân thủ bố trí một ma pháp trận, ngoại trừ những người mang huy chương có ma pháp ấn ký của Đỗ Duy, những người khác không thể tiến vào.
Phòng thí nghiệm của Đỗ Duy chính là mê cung dưới đất được phát hiện lần trước.
Bí thất mà vu vương tiền nhiệm Cổ Tu Lan lưu lại sớm được Đỗ Duy quét dọn sạch sẽ. Giờ phút này, hắn một mình đi trong bí đạo, đi tới cuối, chợt thấy nghe bên trong có tiếng lách cách truyền ra. Đỗ Duy đi tới thấy lão chuột cống Gageu hóa thành người, mặc một chiếc áo bào dài màu trắng, đang bận đun nóng một bình thủy tinh. Lửa để đun không phải là loại thường, đây là lửa từ một loại ma pháp dược vật thiên nhiên “hỏa lân thảo”, độ nóng của lửa cao hơn lửa thường rất nhiều.
Một cái ống tinh tế đặt bên bình thủy tinh, trong bình thủy tinh, nửa bình chất lỏng màu đỏ đang sôi sùng sục, hơi bốc lên, dưới sức nóng mãnh liệt… chất lỏng sôi sục bay ra khí nóng.
Trong bình cũng không phải là ma pháp dược mà là … máu!
Nói chính xác, là máu tươi rút ra từ Cybaster
Ai cũng biết, máu của người thường rất dễ đông kết! Chỉ cần lấy máu tươi ra sẽ rất nhanh ngưng kết.
Trải qua nghiên cứu tỉ mĩ máu tươi Cybaster, Đỗ Duy phát hiện máu có tính chất cực kỳ đặc biệt, máu của hắn không dễ đông lại, thậm chí ngay cả khi bị đốt ở nhiệt độ rất cao! Tiếc rằng kiếp trước Đỗ Duy không phải nhà hóa học, hắn không thể phân biệt cùng nghiên cứu thành phần máu này.
Sau một loạt thực nghiệm, Đỗ Duy có một phát hiện trọng đại.
Máu tươi sau khi được lấy ra từ cơ thể Cybaster, qua thiêu đốt, cuối cùng tinh luyện ra một tinh thể màu đỏ rất nhỏ. Độ cứng có thể sánh với thạch anh ma lực.
Sau khi máu trong bình thí nghiệm được đốt nóng bốc hơi, dần dần máu sẽ ngưng kết trên một sợi bông rát nhỏ, trên sợi bông này có một hạt châu màu máu chỉ to bằng hạt gạo, trong suốt, ánh lên màu đỏ ghê người.
Gageu cần thận khống chế nhiệt độ, thấy Đỗ Duy đi vào, con chuột này lập tức kêu lên:
-Ngươi sao lại tới đây! Quái đản, ta chỉ có một mình nên rất bận bịu. Mau mau, ta có phát hiện mới.
Nói xong, nó lấy hạt châu đỏ từ sợi bông ra, nắm tại đầu ngón tay:
- Ngươi đã từng nói, tựa hồ Cybaster sau khi cắn nuốt máu của người đặc biệt, có thể tiến hóa. Hắn giết chết một hắc ma pháp sư liền có ám hắc hệ ma lực, sau đó hắn nuốt tâm tạng của một pháp sư quang minh hệ, hắn lại có quang minh thuộc tính, phải không? Ngươi tới nhìn xem!
Nó giơ cao tay lên, híp mắt…
Một lát sau, hạt châu đỏ trên tay hắn tỏa ra vòng sang nhũ bạch yếu ớt, vòng sáng dù yếu trước sự lấn át của màu máu, nhưng là màu nhxu mạch chính cống.
Đỗ Duy lập tức phát hiện ra:
- Đây là ma lực quang minh hệ chấn động sao?
- Không sai!
Gageu hưng phấn kêu lên:
- Bây giờ nhìn lại, cũng không phải bản thân Cybaster có thuộc tính quang minh, chỉ là máu của hắn đã dung hợp thuộc tính này, cho nên khi hắn sử dụng đấu khí, máu tự động phát ra.. kỳ thật hắn không hiểu một chút ma pháp quang minh hệ, thuần túy là do máu.
Gageu nói tới đây, trầm giọng nói:
- Hơn nữa, ngươi đoán xem, ta lại phát hiện ra chuyện thú vị gì? Ngươi nhìn này.
Nói xong, Gageu đột nhiên mở bình thủy tinh đang được đun. Sau đó lấy một con dao găm, lướt qua tay đỗ duy, Đỗ Duy cũng không phản kháng, mặc cho Gageu cắt ngón tay mình, từng giọt máu tươi rơi vào bình.
Rất nhanh, máu tươi của Đỗ Duy dung hợp với máu của Cybaster ở trong bình.
Gageu mỉm cười:
-Ta biết, ngươi tu luyện ma pháp rất tạp nham, ngươi tu luyện vong linh ma pháp, thủy hệ, nhưng ngươi am hiểu nhất là hỏa hệ đúng không? Nhìn kỹ đi! hệ hỏa! Ta không biết tí ma pháp hệ hỏa gì cả.
Nói tới đây, Gageu chờ bình máu được đun một lúc, hai người đều kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc lâu, Gageu một lần nữa gỡ sợi bông ra, lại có một hạt châu màu đỏ được ngưng kết qua. Nắm trong tay, thoáng rót vào chút ma lực…
Rất nhanh, tinh châu màu đỏ phát ra ba loại ánh sáng.
Màu đen là hệ vong linh, màu trắng là hệ quang minh, màu đỏ là hệ hỏa.
Đỗ Duy thấy vậy, hai mắt sáng lên, Gageu hưng phấn hết lên:
- Thấy không! Thấy không! Đây quả thực là phát hiện lớn nhất! Máu của Cybaster là bảo bối! có thể hấp thu chuyển hóa bất cứ lực lượng nào! Ta thậm chí hoài nghi, đấu khí được rót vào cũng có kết quả tương tự!
Đỗ Duy cười ha ha, sờ vào lòng, lấy ra một cái bình.
- Nhìn này, Gageu, ta sớm đã chuẩn bị tốt rồi. Chúng ta trước kia đã nghĩ tới khả năng này. Cho nên khi ta trở về đã chuẩn bị sẵn luôn.
-Đây… là cái gì vậy?
Gageu nghi hoặc nhìn mấy cái bình được Đỗ Duy đặt trên bàn, ngửi ngửi:
- Oái? Tất cả đều là máu sao?
- Đúng, tất cả đều là máu.
Đỗ Duy cười ha ha:
- Đây có máu cảu ta, của Vivian, của lão già mũ xanh… ngươi nói đúng, ta cũng hoài nghi đấu khí có thể dung hợp, cho nên ta tìm hussein cùng mấy kị sĩ. Thuộc tính đấu khí của Hussein là tinh không đấu khí cùng thần thánh đấu khí của thần điện. Rodriguez bỏ qua vì thuộc tính đấu khí của hắn giống Cybaster. Kể cả bọn Barton, ta cũng rút mỗi người một bình máu nhỏ. Ha ha, bây giờ chúng ta thử xem đem tất cả trộn lẫn, sẽ phát sinh hiệu quả gì?
Gageu ngây dại, nhìn chằm chằm Đỗ Duy:
- Ngươi.. ngươi còn điên cuồng hơn ta tưởng.
Một ma pháp sư có thể thức liền hai ngày, làm việc liên tục, Đỗ Duy đã thất bại vài lần nhưng không hề nản lòng, dù sao Cybaster trong tay hắn, máu dùng hết lại lấy từ hắn ra.
Rốt cục, ngày thứ ba, hai người căng thẳng nhìn dụng cụ đun máu, nhìn sợi bông, rốt cục ngưng tụ một giọt tinh châu.
Đỗ Duy nắm trong tay, thoáng rót vào một chút ma lực, kết quả khiến hắn mừng như điên.
Tía cam lục thanh lam… bảy màu hòa lẫn, Đỗ Duy vui mừng, Gageu nhìn Đỗ Duy, hai người liếc nhau, rồi đột nhiên cùng hô lên:
- Thành công rồi.
Vừa nói, hai người liền ôm chầm lấy nhau, sau khi nhảy một hồi lâu, Gageu đột nhiên đẩy Đỗ Duy ra, sự vui mừng trong mắt đã tiêu tán:
- Nhìn này, quái đản… chúng ta đã quên một việc…một việc quan trọng nhất! Chúng ta đã thí nghiệm qua, tinh châu dù lợi hại. Có thể dung hợp các hệ thuộc tính, nhưng sử dung thế nào? Chớ quên thất bại trước đây.
Con mắt Đỗ Duy đảo qua đảo lại.
Trước đây hai người đích xác làm không ít thí nghiệm, lúc mới bắt đầu, Đỗ Duy tìm vài con chó là thí nghiệm phẩm—Vì đức ngài công tước nói muốn bắt một ít chó hoang, kết quả là binh linh gia tộc Tulip lập tức chạy tứ tán ra ngoài. Kết quả là là: trong khuôn viên 10km xung quanh thành Gilear không có một con chó! Chỉ sợ trong vòng mười năm, nơi này cũng không còn xuất hiện chó nữa.
Từ chó gầy nhỏ tới cường tráng, Đỗ Duy thử hơn mười lần. Lúc mới bắt đầu, để chó ăn tinh châu, đáng tiếc chỉ chốc lát, chó nổ tan xác .
Sau đó, Đỗ Duy pha loãng, hắn cẩn thận nghiền nát tinh thể, lấy phân lượng cực nhỏ, tìm một con chó cường tráng nhất.
Kết quả lần này là con chó chỉ chịu nổi nửa giờ. Con chó sau khi ăn xong, khỏe mạnh vô cùng, dễ dàng thoát giam, thậm chí mười mấy tên lính đều chém không chết, còn bị nó cắn. Hơn nữa khiến Đỗ Duy vui mừng là, trong lúc chó phẫn nộ sủa lên, lại có chút đấu khí.
Một con chó, sau khi ăn tinh chấu lại có thể tiến hóa thành một ma thú sao?
Bất quá, rất nhanh Đỗ Duy liền nhụt chí. Bởi vì con chó cường tráng nhất dù chỉ dùng một chút tinh châu, cũng không kiên trì nổi nửa canh giờ liền nổ tan xác, hơn nữa chết cực kỳ thê thảm, toàn thân nổ nát, ngay cả xương cũng gẫy thành mấy đoạn…
Hiển nhiên, lực lượng ẩn trong máu Cybaster quá cường đại, sinh vật bình thường không thể chịu tải nổi lực lượng như thế.
Nói thật thì… không phải Đỗ Duy không nghĩ tới việc dùng người sống để thí nghiệm. Hắn dù có thể cho binh lính đi lôi mấy tên tử vù trong khu vực lãnh địa của mình làm thí nghiệm, đây cũng không phải chuyện to tát.
Nhưng Đỗ Duy là người hiện đại, đối với thí nghiệm người sống, đáy lòng có mâu thuẫn. Hơn nữa, hắn không cho rằng người thường có thể chịu nổi quá trình tăng lên lực lượng mạnh mẽ như vậy.
Bất quá… sau khi suy nghĩ nhiều ngày, Đỗ Duy rốt cục tìm ra một biện pháp giải quyết. Lúc này, Gageu khổ não đưa ra vấn đề này, Đỗ Duy lại vui vẻ.
-Đúng, ngươi nói đúng, thân thể bình thường không thể chịu nổi lực lượng tiến hóa mạnh như vậy. Nhưng ngươi quên mất, sinh vật cường đại nhất thế giới này là con gì?”
Đỗ Duy nhìn Gageu, bản thân lại nói đáp án trước:
- Là rồng! Hơn nữa rất xảo hợp, ta có trong tay hai quả trứng rồng.
Gageu đầu tiên là hưng phấn, sau đó thở dài: - Rồng? Ngươi có một ý kiến hay, nhưng một quả trứng rồng, chỉ sợ cần đợi thêm vài chục năm! Chúng ta có nhiều thời gian như vậy để đợi một con rồng ra đời sao.
Đỗ Duy cười, cười rất đắc ý.
- Ngài Gageu của ta, ngài quên sao? Chúng ta có nước suối thời gian, không cần chờ vài chục năm!
Đỗ duy cười rất tà ác:
- Ta rất tò mò, khi một con rồng ăn vào một thứ có thể khiến nó có tất cả các thuộc tính.. Nó sẽ biến thành bộ dáng gì? Chẳng lẽ tiến hóa luôn thành vương giả trong long tộc – hoàng kim long sao?
Gageu trầm mặc, con chuột này đột nhiên nhảy dựng kêu lên, trực tiếp nhảy lên bàn, sau đó xiết chặt móng vuốt, lớn tiếng kêu:
- Ta biết rồi! Ta biết rồi”
-Gì?
- Không phải hoàng kim long! Chắc chắn không phải hoàng kim long!
Gageu hưng phấn kêu lên liên tiếp, sau đó nó nói một câu làm Đỗ Duy hãi hung--
- Trong truyền thuyết, con rồng cường đại nhất, không phải hoàng kim long! Hoàng kim long dù xưng là vương tộc trong long tộc, nhưng còn một loại rồng trong truyền thuyết, thật sự cường đại hơn hoàng kim long rất nhiều! Hơn nữa, rất trùng hợp, con rồng trong truyền thuyết đó nắm giữ lực lượng mọi thuộc tính.
Nói tới đây, Gageu hít một hơi thật sau nhìn Đỗ Duy nói ra một cái tên:
- Thần! Thánh! Cự! Long!
o0o
Tén tà ren tén tén, một người khỏe là hai người vui.