Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 855: Trò chơi mới của DK
Dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Tai họa từ đám sên màu đỏ cuối cùng cũng rừng lại, nhìn đại dương màu đỏ như vô cùng vô tận trước mắt, Hoàng Hậu và Lãnh Dạ không khỏi há mốc mồm nhìn nhau, đến tận giờ nghĩ lại họ vẫn thấy sợ. Hơn bốn mươi chiến sỹ tinh nhuệ của đại đội Hoàng Phong Ma Quỷ bị tiêu diệt một cách vô thanh vô thực, ngay cả Hoàng Hậu cũng cảm thấy chuyện này như một giấc mơi.
Hoàng Hậu khẽ khẽ đầu, cố gắng bình tĩnh tâm tình, khẽ nói: "Đi thôi."
Lãnh Dạ nuốt nước bọt, gật đầu một cái, vỗ vỗ lưng Walker, lớn tiếng nói: "Đi thồi, kẻ hèn nhát."
Walker ôm Tiểu Bạch, thận trọng đứng lên, hắn liếc một cái về phía biển sên sau đó liền vội vàng thu ánh mắt lại, hít lạnh mội hơi, cúi thấp đầu đi sau Lãnh Dạ và Hoàng Hậu, không dám nhìn về bên kia nữa.
Lúc này Hoàng Hậu và Lãnh Dạ không biết những người ở đây không phải là tất cả thành viên của đại đội Hoàng Phong, vẫn có một tiểu đội chưa đến mười người đang được Dạ U dẫn về phía này, ngoài ra còn có một tiểu đội hơn mười người do Hồng Bối chỉ huy đuổi giết Thiên Táng. Cả Nhật Sơ của Nhật Bản và Vinh Diệu của Indonesia cũng đang tiến về phía này.
Trận chiến mới chỉ bắt đầu.
Một nơi khác trong rừng.
"Mẹ kiếp" Thiên Táng đang phải chật vật chạy khắp để thoát khỏi sự đuổi giết của đám hồng bối, may mà nơi này chỗ nào cũng có cây cối rậm rạp, đá lớn ngổn ngang, địa hình này có lợi cho hắn, thế nên đến tận lúc này hắn vẫn chưa bị đuổi kịp.
Lúc này, trong tai nghe bỗng nhiên vang lên giọng nói của Lãnh Dạ: "Quỷ lông trắng, vẫn chưa chết chứ hả? Kiên trì một lúc nữa, chúng ta sẽ tới ngay."
"Chết cái đầu nhà ngươi." Thiên Táng vừa chạy vừa tức giận cãi lại "Ngươi cứ lo thân mình trước đi."
"Há, chỗ chúng ta đã kết thúc rồi."
"Kết thúc?" Nhất thời Thiên Táng giật nảy mình, bước chân cũng chậm lại không ít. Lúc này, xa xa phía sau đột nhiên vang lên tiếng súng, mấy loạt đạn bay sát người hắn. Thiên Táng rú lên một tiếng sau đó lẻn vào sau một thân cây, lợi dụng cây cối che chắn tiếp tục chạy về phía trước , vừa chạy vừa nói: "Các ngươi đánh thắng như thế nào? Dùng bom nguyên tử à?"
"Việc này, thực tế ra việc này không liên quan đến chúng ta... Quên đi, nói rất dài dòng, chờ xong chuyện nói sau. Hiện giờ ngươi ở vị trí nào?"
Thiên Táng thở phì phì nói: "Hướng mười hai giờ."
"Vậy chúng ta hội hợp ở vị trí bảy giờ."
"Được." Thiên Táng không nói nhảm, đáp một tiếng sau đó liền lập tức chuyển hướng chạy đến điểm hẹn.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, DK vẫn đang không biết mệt chơi trò trốn tìm với Mười Một. Đối với hắn, đây chỉ là một trò chơi để làm nóng người mà thôi.
"Ầm" Tiếng súng MG16 vang lên trong rừng, khi ánh lửa vừa mới lóe lên Mười Một đã lộn người để né tránh, sau đó lập tức bật lên bắn trả hai phát rồi tiếp tục chạy. Lần này vị trí ánh lửa lóe lên cách hắn chưa đến ba trăm mét, khoảng cách giữa hai bên càng ngày càng gần.
Sau một cây đại thụ cách đó xa xa, DK nhếch miệng cười khẽ sau đó lại xoay người chạy đi. Việc Mười Một có thể tránh được phát súng này đã nằm trong dự liệu của hắn, đối phó với cao thủ như Mười Một, nếu như lần đầu tiên đánh lén không thành công thì những lần sau rất khó thành công vì đã mất đi yếu tố bất ngờ. Có điều DK cũng không định kết thúc nhanh như vậy, đây là một trò chơi thú vị, Mười Một kiên trì được càng lâu thì lại càng hay.
Mười Một lại đuổi đến nơi mà DK nổ súng, thoáng ngừng nhìn dấu vết trên mặt đất sau đó liền tiếp tục đuổi theo. Nhưng sau khi đuổi được khoảng hai trăm mét hắn bỗng nhiên ngừng lại, bởi dấu vết của DK đột nhiên biến mất, phảng phất hắn người này đột nhiên liền ở đây bốc hơi rồi như thế càng không có để lại nửa điểm đầu mối.
Mười Một không đeo kính hồng ngoại, thứ đó còn chẳng tiện bằng mắt trái của hắn, vì thế ngay từ đầu hắn đã khởi động công năng nhìn đêm của mắt trái. May mà nơi này rừng rậm tăm tối, nếu không có người nhìn thấy mắt trái của hắn lúc này thì sẽ phải sợ mất mật. Hoàn cảnh chung quanh hiện ra rõ ràngtrong mắt hắn, cây cối, đất đá, nhưng không có dấu chân hay đầu mối nào khác. Lúc này, con ngươi màu đen bên mắt trái của Mười Một vốn đã giãn ra toàn bộ nhãn cầu bỗng nhiên co lại, màu trắng nhanh chóng lan ra còn màu đen ngày càng ít đi, nhanh chóng nhỏ lại chỉ cỡ lỗ kim. Hiện giờ mắt trái Mười Một nhìn lại càng quỷ dị, cả nhãn cầu đều đã biến thành màu trắng, chỉ có một điểm màu đen nhỏ xíu ở giữa. Thế nhưng chỉ trong chớp mắt, con ngươi màu đen lại nhanh chóng giãn ra, trong nháy mắt đã phủ kín nhãn cầu. Hắn đang khởi động một công năng khác, tầm nhiệt.
Mắt trái khởi động công năng tầm nhiệt, những gì trong tầm mắt đều trở thành ba màu đơn điệu là xanh lục, lốm đốm đỏ và màu đen, những thứ có nhiệt độ sẽ có màu đỏ trong mắt hắn. Nhưng hắn quan sát kỹ càng vẫn không thấy bóng người này, điều này chứng tỏ hoặc DK trốn ở sau nơi nào đó hoặc hắn không có ở đây. Có điều Mười Một nhanh chóng phát hiện một thứ, đó một chiếc tai nghe đặt trên một tảng đá, không cần nghĩ cũng biết ai để thứ này lại đây.
Mười Một hơi nghi hoặc, tới gần, trước tiên hắn kiểm tra một lượt, sau khi chắc chắn không có cạm bẫy mới cầm tai nghe đưa lên tai.
Tai nghe mới vừa đặt vào lỗ tai thì tiếng cười của DK vang lên: "Chơi vui chứ?"
Mười Một ngẩng đầu quan sát xung quan nhưng không nói gì.
DK tiếp tục nói: "Đừng vội, trò chơi vừa mới bắt đầu thôi. Nơi này sẽ là chiến trường của chúng ta, thế nào, thích nơi này chứ?"
"Ngươi bị bệnh." Mười Một thản nhiên nói.
DK thản nhiên nói: "Đúng vậy, gần đây ta cũng phát hiện mình có bệnh, hình như ta thích muội muội của ngươi, có khi ta thật sự mắc bệnh tương tư. Ha ha."
Mười Một không nói gì, nhưng trong mắt hắn lộ ra vẻ lạnh lùng, đồng thời quan sát xung quanh một cách cẩn thận hơn nhưng vẫn không thể tìm được vị trí ẩn thân DK.
Thấy Mười Một không lên tiếng, DK liền tiếp tục nói: "Được rồi, còn nhớ trò chơi của chúng ta chứ? Chơi mấy lần vẫn không có kết quả, hi vọng lần này sẽ có một kết thúc hoàn mỹ."
Mười Một thản nhiên nói: "Ta cũng hi vọng như vậy."
DK cười nói: "Quy tắc của trò chơi rất đơn giản, trước đó ta chôn rất nhiều thuốc nổ ở đây..."
Mười Một chợt cả kính, lập tức cúi đầu tìm kiếm dấu tích.
DK tiếp tục nói: "Không cần tìm, là ta tự tay chôn, dù là ngươi thì không tốn chút thời gian cũng tuyệt đối không thể tìm thấy. Có điều ta sẽ không cho ngươi thời gian. Còn nữa, đừng nghĩ đến việc chạy, nếu ngươi muốn chạy trốn ta sẽ kích nổ ngay."
Mười Một lạnh lùng chửi một câu: "Kẻ điên."
"Ha ha ha ha. . ." DK cười nói: "Cảm ơn ngươi đã khích lệ, Mười Ba cũng từng khen ta như vậy."
Mười Một không thèm dây dưa với hắn nữa, lạnh lùng hỏi: "Quy tắc thế nào?"
"Đừng nóng vội, trước tiên nghe ta nói hết đã." DK cười cợt, tiếp tục nói: "Phạm vi ảnh hưởng của thuốc nổ rất lớn, cụ thể lớn cỡ nào thì ta không tiện tiết lộ cho ngươi. Ngươi cần phải biết rằng để bố trí bãi thuốc nổ này ta đã dùng hết số thuốc nổ Ma Quỷ đem đến lần này. Phải rồi, ngươi biết lần này bọn họ mang theo bao nhiêu tấn thuốc nổ không? Khi ta thấy cũng phải sợ hết hồn, vì chuyện đó ta còn cãi nhau với mấy lão già ở phương tây một trận đấy. Ha ha, mấy lão già đó lại dám to gan ra lệnh cho ta để thuốc nổ lại cho họ, ông đây nói thẳng với bọn họ, nếu họ dám chọc giận ta thì ta sẽ tiêu diệt Hoàng Phong, Kình Thiên và Cuồng Mãng. Ha ha ha ha, ngươi chắn chắn sẽ không tưởng tượng được mấy lão già này nghe ta nói vậy thì xanh cả mẳt."
Mười Một không quan tâm đến "uy phong" của hắn, nhưng tin tức mà DK tiết lộ lại làm cho hắn kinh ngạc. Mười Một hỏi: "Kình Thiên và Cuồng Mãng cũng tới?"
"Không chỉ có bọn họ đây." DK khinh thường nói: "Có điều ngươi không cần lo lắng, ngoài Hoàng Phong bị ta giữ lại thì những người còn lại đều không ở đây, bọn họ đều đi tấn công Đại Quyển."
Mười Một lập tức hiểu rõ ý đồ của Ma Quỷ, nói: "Các ngươi muốn tiêu diệt Đại Quyển?"
"Chỉ đúng phân nửa. Chính xác là đầu tiên tiêu diệt Đại Quyển sau đó thay vị trí của Đại Quyển tại đây."
Mười Một khịt mũi nói: "Các ngươi muốn đứng chân ở đây dễ vậy sao?"
"Việc này không phải chuyện ngươi với ta cần lo, mấy lão gìa kia sẽ lo. Được rồi, ta tiết lộ cho ngươi khá nhiều tin tức rồi, bây giờ trở lại đề tài chính của chúng ta đi. Quy tắc của trò chơi này rất đơn giản, bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ di chuyển, còn ngươi cần phải tìm ra ta trước khi ta ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của thuốc nổ sau đó ngăn ta lại hoặc là giết ta, nếu như ngươi không làm được thì ta vừa ra được sẽ lập tức kích nổ. A, tin rằng đó sẽ là một khung cảnh vô cùng đồ sộ. Còn nữa, đừng tìm cách chạy trốn đấy, nếu vậy ta sẽ lập tức kích nổ thuốc nổ. Không cần nghI ngờ lời nói của ta, ngươi cũng vừa nói rồi đấy, ta là người điên mà."
Mười Mộ hít nhẹ một hơi, DK thực sự là một tên điên, điên từ đầu đến chân, điên từ trong ra ngoài, trong đầu hắn toàn là những ý nghĩ biến thái điên cuồng, làm cho người ta cảm thấy bất đắc dĩ. Mười Một chưa từng nghi ngờ lời của DK bởi vì với tính cách của DK thì hắn nói được sẽ làm được, nếu Mười Một có dấu hiệu chạy trốn e rằng hắn sẽ thật sự kích nổ thuốc nổ đồng quy vu tận. Tên biến thái này sẽ không quý mạng của mình, đối với hắn mọi thứ chỉ là trò chơi, ngay cả việc sinh tồn cũng chỉ là một phần trong trò chơi mà thôi.
"Còn nữa." DK nói: "Mang tai nghe theo, lúc ta kích nổ thuốc nổ sẽ nhân từ báo trước cho ngươi. Hiện giờ, trò chơi chính thức bắt đầu."
DK vừa nói hai chữ"bắt đầu" xong thì Mười Một bỗng nhiên chạy chếch về bên trái với tốc độ cực nhanh.
"Không tồi, có thể tìm được ta nhanh như vậy. Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, nhanh hơn chút nữa, nhanh đuổi đi, đừng để cho ta chạy mất. Ha ha ha ha..." Tiếng cười ung dung của DK vang lên trong tai nghe, hắn vừa nói vừa bắt đầu dI chuyển.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Bích Ngọc Long
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 856: Khách không mời
Dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Rừng rậm buổi đêm tĩnh lặng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, không có tiếng chim kêu, ngay cả dã thú cũng không qua lại, chỉ có tiếng sàn sạt khi gió đêm đung đưa cành lá, tựa như có người nói nhỏ bên tai, khiến cho người ta cảm thấy một bầu không khí căng thẳng khó hiểu.
Đột nhiên bóng người màu đen lóe lên trong màn đêm giống như một bóng ma, không khí hơi gợn lên sau đó lại trở nên tĩnh lặng. Nếu lúc này có người ở đây thì chắc hẳn sẽ phải dụi dụi mắt, sợ đến toát mồ hôi hột, nếu mình không hoa mắt thì chắc là vừa thấy quỷ, trên đời này sao có thể có người nhanh như vậy, hắn là người hay quỷ còn chưa kịp thấy thì đã biến mất không còn tăm hơi.
Ngay khi sự xao động trong không khí mà người kia tạo ra vừa biến mất thì một bóng người màu đen lại lóe lên, tạo nên tiếng gió bồng bồng giống như không khí đang nổ tung.
Lúc này mới có thể nhận thấy hai người kia đang truy đuổi nhau, người đi trước dường như rất thoải mái và vẫn còn giữ sức, người phía sau thì dốc sức theo sát không ngừng nhưng vẫn không thể rút ngắn được khoảng cách.
Hai người chính là DK và Mười Một, DK lượn vòng một cách bất quy tắc, thỉnh thoảng lại đột nhiên chuyển hướng, mỗi lúc đó sắc mặt Mười Một lại càng lạnh lùng. Mười Một không ngừng truy đuổi hắn, tuy rằng không bị cắt đuôi nhưng cũng không thể rút ngắn được khoảng cách. Hơn nữa DK rất giảo hoạt, mỗi lần Mười Một giơ súng lên hắn nhanh chóng chuyển hướng, lẻn đến sau cây cối, lợi dụng chúng che đỡ khiến cho Mười Một không thể bắn trúng, sau đó từ tai nghe sẽ vang lên tiếng châm biếm của DK.
Sắc mặt Mười Một càng lúc càng lạnh, im lặng truy đuổi. Trò chơi diễn ra cho tới giờ, hắn đã sớm nhận ra DK vốn không có ý chạy đi mà cứ dẫn hắn chạy quanh, nói cách khác từ đầu đến giờ hai người vẫn chạy quanh trong bãi mìn chứ chưa ra ngoài. Từ đường mà DK dẫn hắn chạy có thể đoán rằng bãi mìn này sẽ không quá rộng, cùng lắm là có diện tích khoảng hai, ba mẫu. Nhưng bực mình là Mười Một không có quyền thử, cho dù biết rõ tên khốn DK này đang đùa giỡn hắn nhưng hắn cũng chỉ có thể chơi cùng với tên điên này. Trò chơi này chỉ có thể dừng lại khi một trong hai người chết.
Trên đường Mười Một không ngừng tính toán đường đi của DK, tuy rằng nhìn như hắn rẽ trái ngoặt phải không có quy tắc nhưng thực ra có một quy luật nhất định. Chỉ có kẻ như Mười Một có thể tỉnh táo đến vậy vào lúc này, nếu là người khác nếu không bị việc dưới chân là một đống thuốc nổ làm cho khủng hoảng thì cũng sẽ cắm đầu cắm cổ đuổi theo, sao có thể bình tĩnh tính toán chuyện khác như vậy.
DK ở phía trước vẫn giữ tốc độ đồng thời thực hiện những động tác né tránh, khi hắn bước một bước cuối cùng thì ánh mắt Mười Một sáng lên, chính là chỗ này.
Mười Một đột nhiên giơ súng lên, đúng lúc này, DK phát hiện động tác của hắn như có mắt sau lưng, lại giở trò cũ nhảy đến nấp sau thân cây. Động tác này hai người đã làm không biết bao nhiêu lần, sau vô số lần hai bên đã vô cùng "ăn ý". Mười Một giơ súng, DK nấp sau thân cây, Mười Một chỉ có thể bất đắc dĩ thu súng, tiếp tục đuổi, tìm kiếm cơ hội tiếp theo. Cứ như vậy, động tác máy móc này gần như đã trở thành bản năng của hai người bọn họ. Thế nhưng lần này Mười Một lại không hành động giống những lần trước.
Khi DK nhảy ra phía sau thân cây thì Mười Một dời nòng súng về phía gốc cây, bắn bừa hai phát. Sau hai phát súng, mặt đất gần gốc cây có thêm hai lỗ đạn bốc khói, ngoài ra thì chẳng có gì xảy ra.
"Ha ha ha. Không tồi, không tồi, thông minh hơn." DK vừa tiếp tục chạy vừa cười nói. Nếu là người khác có thể sẽ không hiểu ý của Mười Một khi bắn hai phát súng này nhưng hắn vừa nghe được hai tiếng súng này thì lập tức hiểu được ý đồ của Mười Một. Mười Một cược xem có thuốc nổ giấu ở đây không, nếu như hắn mèo mù vớ cá rán may mắn bắn nổ thuốc nổ chôn ở đây thì DK đang ở cạnh đó sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí là bị thương cũng nên. Nhưng rõ ràng vận may của Mười Một chưa đủ, hai phát súng này đều thất bại.
Mười Một làm vậy không phải là không có lý, từ lời uy hiếp của DK trước đó hắn đoán rằng y chôn thuốc nổ khá dày, vì thế DK mới nói chỉ cần hắn kích nổ thuốc nổ thì dù Mười Một đứng ở chỗ nào cũng sẽ bị nổ chết. Mười Một đoán rằng thuốc nổ phải dày cỡ quân cờ trên bàn cờ vây, tuy quân cờ dày đặc nhưng giữa chúng vẫn có những khe nhỏ, chỉ có bố trí theo phương pháp đó mới có thể phát huy hiệu quả một cách tối đa. Vì thế vừa rồi hắn mới bắn hai phát thăm dò, theo hắn đoán thì bắn khoảng mười phát sẽ có thể may mắn bắn trúng một khối thuốc nổ. Đáng tiếc là dường như thần may mắn đang đứng về phía DK, hai phát súng này thất bại.
"Nhưng thật đáng tiếc, đoán sai rồi." Trong tai nghe vang lên tiếng cười của DK: "Thế nhưng ta có thể nói cho ngươi thuốc nổ chôn ở đâu. Ví như... Nơi này"
Hai chữ "nơi này" chưa dứt thì DK đang chạy ở phía trước đột nhiên nhảy lên, xoay người, chẳng biết từ lúc nào trong tay hắn đã có một khẩu súng lục, nhắm về phía Mười Một.
Mười Một nhảy chếch sang bên cạnh không chút nghĩ ngợi, tiếng súng vang lên từ súng của DK. Một viên đạn bắn trúng vị trí cạnh chân Mười Một lúc trước, gần như là cùng lúc tiếng súng vang lên thì có một tiếng nổ lớn, mặt đất rung rung, thuốc nổ chôn ở đó đã bị nổ tung làm cho bùn đất bắn lên không trung sau đó rơi xuống như mưa.
Vụ nổ vừa mới kết thúc thì Mười Một đang rạp xuống đất lập tức bật dậy, nửa ngồi nửa quỳ trên đất, không quan tâm đến đất bụi rơi đầy người, hắn giương AK lên sau đó bóp cò, tiếng súng tạch tạch tạch vang lên, một chùm đạn bắn thẳng về phía DK. Nhưng sau khi nổ súng DK đã lập tức nấp sau thân cây, những viên đạn này chỉ có thể bắn trúng thân cây làm vỏ cây vỡ vụn bắn tung tóe, không một phát nào có thể ảnh hưởng tới DK. Thế nhưng Mười Một cũng không vì vậy mà dừng lại, hắn vẫn tiếp tục bóp cò, nòng súng quét về phía mặt đất hai bên thân cây. Một chùm đạn bắn vào mặt đất làm bùn đất bắn lên, khi hắn bắn phát thứ sáu thì, khoảng đất cách bên phải thân cây khoảng hai mét bỗng nổ tung.
Trước lúc tiếng nổ mạnh vang lên, DK nhanh chóng nhảy ra, bắn hai phát về phía Mười Một nhưng Mười Một tránh được. Mà DK ép Mười Một phải tránh né xong cũng lăn một vòng trên mặt đất để triệt tiêu sóng xung kích từ vụ nổ rồi lại bật lên tiếp tục chạy về phía trước. Lúc này Mười Một chưa kịp bật dậy nhưng hắn nằm trên mặt đất bắn hai phát về phía DK. Hai phát bắn đều bị DK tránh được, thậm chí hắn còn không thèm quay đầu lại nhìn, phảng phất như hắn có mắt ở sau lưng vậy, có thể đoán trước được quỹ đạo của viên đạn. Tránh hai phát súng này xong DK lại nhảy đến sau một cây đại thụ, lợi dụng thân cây che chắn để lủi đến sau một thân cây khác, di chuyển như bóng ma giữa những thân cây không theo quy luật nào cả, càng chạy càng xa.
Mười Một lạnh lùng bật dậy, cầm AK tiếp tục truy đuổi.
"Ha ha, làm không tồi." Trong tai nghe vang lên tiếng tán thưởng của DK: "Có điều cần phải hơn nữa."
Mười Một không nói một lời, không ngừng truy đuổi, hai người lóe lên như bóng ma giữa đêm tối, ngay cả bóng người của họ cũng khó mà thấy được.
Chạy một hồi, thấy Mười Một không nói gì, DK lại cười nói: "Đúng rồi, nhắc cho ngươi một chuyện, nếu như ngươi không muốn chết nhanh thì tốt nhất đừng có bắn thuốc nổ. Bởi vì có không ít thuốc nổ có liên kết với nau, ngươi bắn nổ một khối rất có thể sẽ kích nổ một đám lớn. Mặt khác, nơi này chôn quá nhiều thuốc nổ, ngay cả ta cũng đã quên bắn nổ cái nào sẽ làm nổ những cái khác."
Mười Một nghe vậy thì hơi ngây ra, khẽ nhíu mày sau đó im lặng tiếp tục đuổi theo.
DK cười nói: "Ta đoán hiện giờ ngươi đang nghĩ: nếu ta cũng không thể chắc chắn, tại sao vừa rồi còn dám bắn? Đúng không? Như vậy mới là chơi chứ, ngươi không cảm thấy liều mạng đánh bạc rất kích thích sao? Ha ha ha ha ha. . ." Tiếng cười lớn của DK vang lên trong tai nghe.
Mười Một khẽ hừ một tiếng, không nói gì, tiếp tục cắm đầu đuổi theo.
"Ồ?" Chạy một hồi, DK bỗng nhiên ồ một tiếng sau đó liền trở nên trầm mặc. Một lát sau, trong giọng nói của DK dường như có chút gì đó thô bạo, hắn cười lạnh, nói: "Chúng ta có khách." Hắn nhấn mạnh chữ "khách", rõ ràng là loại khách không được hoan nghênh. Với DK, hiện giờ chính là lúc tận hưởng trò chơi, nhưng lại có kẻ không biết chọn thời điểm chạy đến gây rối, khó trách giọng nói của hắn có chút thô bạo.
Mười Một cũng không nghi ngờ DK, hắn biết Ma Quỷ có hệ thống vệ tinh theo dõi loại nhỏ của mình, quyền hạn của DK đủ để điều động một hai cái cho y sử dụng. Tin rằng trong lúc DK đang chơi ''trò chơi'' với Mười Một luôn có một vệ tinh theo dõi nơi này, vì thế một khi có người xuất hiện ở gầy đây người của Ma Quỷ sẽ phát hiện ra sau đó báo cho DK. Đương nhiên, cũng có thể là là DK có phương pháp nào khác, chỉ cần có người bước phạm vi hắn định trước thì sẽ bị phát hiện.
Mười Một không biết ai đến đây nhưng chắc chắn không phải là người của Hắc Ám Thập Tự hay Ma Quỷ. Mười Một nắm được vị trí của Lãnh Dạ, Hoàng Hậu và Thiên Táng, hắn biết bọn họ không ở gần đây. Người của Ma Quỷ thì lại càng không thể xuất hiện, DK chắc chắn sẽ không cho phép kẻ nào đến phá rối trò chơi của mình, vì thế bọn họ cũng sẽ không tự đâm đầu vào chỗ chết. Hơn nữa cả Mười Một và DK đều đã biết đại đội Hoàng Phong đã thiệt hại hơn bốn mươi người, nhưng DK chẳng hề để tâm đến chuyện đó, những người còn lại của đại đội Hoàng Phong thì đang đấu với đám Hoàng Hậu và Thiên Táng, không thể phân thân chạy tới nơi đây được.
Ngoài người của Hắc Ám Thập Tự và Ma Quỷ ra, còn có ai tới đây vào lúc này? Nhưng bất kể đó là ai thì có thể khẳng định là những vị "khách" này bị những tiếng nổ mạnh Mười Một và DK vừa gây ra dẫn tới.
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 857: Kẻ mạnh liên thủ, Mười Một và DK hợp tác. (thượng)
Dịch: Zhu Xian
Nguồn: TTV
Trong khoảng rừng cạnh chiến trường của hai người có hai bóng người màu đen xuất hiện, từ đầu đến chân cả hai đều là những trang bị hiện đại. Trong đó người có vóc dáng lùn hơn đeo một loại kính nhìn đêm mới, nhìn có vẻ giống kính để xem phim 3D, một khối hình chữ nhật đeo trên mặt có vẻ rất hiện đại. Nhưng chiếc kính nhìn đêm này không chỉ có công năng nhìn đêm mà còn có rất nhiều công năng thực dụng khác, thường được dùng trong quân sự.
Trên người hắn mặc một bộ trang phục chiến đấu màu đen, kiểu dáng còn đẹp hơn những bộ mà đám Mười Một mặc. Trên người hắn không mang theo nhiều thứ, chỉ đeo những túi vuông nhỏ ở thắt lưng, trong túi vuông chắc hẳn là những trang bị tiêu hao như đạn,... Ở đùi phải hắn là một cái bao súng, bên trong có một khẩu súng lục, đùi trái thì cột một con dao găm quân dụng. Chân hắn đeo giày chiến thuật màu đen, khuỷu tay và đầu gối đều được bảo vệ bằng lớp chất dẻo cứng, tay hắn cầm một khẩu M4A1, đúng là đen từ đầu đến chân. Hắn đứng đó nhìn có vẻ rất uy phong nhưng tiếc là hơi thấp, chỉ cao tầm mét bảy.
So sánh với người đó thì người xuất hiện cùng hắn đúng là đáng để hắn ngưỡng mộ. Thân hình cao gần mét tám gây cho hắn áp lực không nhỏ nhưng làn da ngăm đen kia thì đúng là không dám khen. Rõ ràng hai người này đến từ những quốc gia khác nhau. Gã cao to đen hôi kia cũng mặc trang phục chiến đấu màu đen nhưng kiểu dáng có vẻ không hiện đại bằng của người thấp bé hơn. Hắn cũng đeo kính nhìn đêm, tuy cũng là sản phẩm công nghệ cao nhưng kém hơn nhiều cái mà người kia đeo. Trên người hắn đeo một dải đạn, bên hông cũng là những túi vuông nhỏ, ngoài ra trên thắt lưng còn giắt mất quả lựu đạn, trông có vẻ cồng kềnh. Phía ngoài hai bắp đùi hắn đều đeo bao súng, phía trong một bắp đùi còn đeo một con dao găm quân dụng. Lưng hắn đeo một khẩu AK, tay hắn cầm một khẩu MP5, hầu như có thể mang cái gì hắn đều mang, nhìn không giống như là đến tập kích mà giống như chuẩn bị đánh một trận quy mô vậy.
Sau khi xuất hiện, hai người một cao một thấp quan sát động tĩnh xung quanh sau đó nhìn sang đối phương, gật đầu. Trong khoảng rừng phía sau họ nhanh chóng xuất hiện những chiến sỹ mặc trang phục giống họ. Những chiến sỹ đen từ đầu đến chân này lặng lẽ nối đuôi nhau xuất hiện sau đó chia thành hai đội đứng ở sau người mặc trang phục giống họ. Hai nhóm này không trao đổi lời nào, có trao đổi cũng chỉ dùng ánh mắt và những dấu hiệu thông dụng trong quân sự để trao đổi. Bởi vì bọn họ đến từ những quốc gia khác nhau, nói chuyện bằng lời không tiện, huống hồ trong hoàn cảnh hiện tại cũng không hợp để phát ra tiếng động.
Hai nhóm người này chính là bộ đội Nhật Sơ của Nhật Bản và bộ đội Vinh Diệu của Indonesia. Sau khi cực khổ di chuyển một quãng đường dài rốt cục bọn họ đã đến được chiến trường, có điều không biết sự tham gia của bọn họ sẽ làm cho trận chiến giữa Hắc Ám Thập Tự và Ma Quỷ biến đổi thế nào.
Quân số bên Nhật Bản không nhiều, chỉ có mười bảy người, chiều cao không đồng đều, từ mét sáu đến mét tám đều có. Trái lại phía Indonesia chiều cao và trang phục rất thống nhất, quân số cũng nhiều hơn, hai sáu người.
Đội trưởng của Nhật Sơ và Vinh Diệu ra hiệu với nhau bằng dấu tay, gật đầu, sau đó vung tay lên, dẫn người tiến về phía chiến trường của Mười Một và DK.
Cùng lúc đó, trong bãi mìn, Mười Một và DK vẫn đang truy đuổi nhau.
Một bóng người nhanh chóng xuyên qua bụi cây, gió tạo ra làm cho cây cỏ dạt ra hai bên, khi chúng vừa ép vào thì lại có một bóng người xẹt qua cực nhanh, lại đẩy dạt cây cỏ sang hai bên.
DK đạp lên một thân cây, mượn lực chuyển hướng nấp sau một tảng đá lớn, sau đó nhanh chóng lủi đến sau một thân cây, biến mất trong bóng tối. Mười Một cũng nhanh chóng đuổi theo, cũng đạp vào thân cây chuyển hướng đến sau tảng đá, tiếp tục truy đuổi. Địa hình nơi này quá phức tạp, cây cỏ rậm rạp, thỉnh thoảng lại có những khối đá lớn ngáng đường, DK lợi dụng địa hình phức tạp của nơi này khiến cho Mười Một không thể tùy ý nổ súng, nếu không thì chỉ lãng phí đạn vào cây cối và đá. Hơn nữa DK vô cùng giảo hoạt, thường đột nhiên chuyển hướng muốn cắt đuôi Mười Một, tuy Mười Một không bị bỏ lại nhưng cũng không thể rút ngắn khoảng cách.
Khi hai đội quân Nhật Sơ và Vinh Diệu lặng lẽ tiếp cận, hai người vẫn đang chơi "trò chơi" không biết mệt, không thể không nói họ đúng là tài cao gan lớn. Hoặc DK vốn chẳng để tâm tới những người đang đến, còn Mười Một thì không thể, nếu hắn dừng lại để đi xử lý mấy vị khách không mời này thì ai mà biết tên điên DK này có nhân cơ hội chạy ra ngoài sau đó kích nổ hay không? Mười Một không dám đánh cược chuyện này.
"Này." DK vừa chạy vừa nói: "Khách đã đến, ngươi không định đi nghênh đón bọn họ sao?"
Mười Một không nói lời nào, tiếp tục truy đuổi.
DK lắc đầu cười nói: "Xem ra sức hấp dẫn của ta với ngươi lớn hơn bọn họ, nhưng ta không thích đàn ông, ta thích cô em của ngươi hơn."
Mười Một biết DK đang cố ý chọc giận mình, hắn không hề dao động, chỉ hừ khẽ.
"Ngươi vẫn không đuổi kịp ta, vậy rất không thú vị." DK ngừng một chút sau đó nói: "Chi bằng chúng ta chơi một trò chơi kích thích hơn?" Vừa dứt lời, DK đột nhiên chuyển hướng như một con diều hâu lượn vòng, lao qua bụi cây rậm rạp, tiến về phía bộ đội Vinh Diệu và bộ đội Nhật Sơ.
Khi DK chuyển hướng Mười Một cũng đạp vào một khối đá lớn để chuyển hướng, theo sát DK. Hai người một trước một sau tiến về phía hai nhóm bộ đội với tốc độ cực nhanh, lúc này hai nhóm quân đều không biết hành tung của mình đã sớm lọt vào trong mắt hai người. DK đang chạy bỗng nhiên quay đầu, nở một nụ cười khó hiểu với Mười Một sau đó đưa tay lên làm thành hình khẩu súng, làm như nổ súng về phía Mười Một, đồng thời há miệng phun ra một chữ "đoàng". Làm xong động tác này DK lại chuyển hướng, tiến sâu vào bóng tối cho đến khi bị bóng tối nuốt chửng.
Mười Một đuổi theo, từ xa đã thấy được mấy chục bóng người lặng lẽ tiến về phía này. DK nghênh ngang xông về phía bọn họ, tất nhiên là những người kia sẽ phát hiện ra hắn ngay, tuy rằng họ đều sửng sốt vì sự to gan của DK nhưng cũng nhanh chóng nhận người họ không biết là ai này đang nhắm vào bọn họ. Họ hiểu được rất có thể hành tung của mình đã bị lộ, những người này không lén lén lút lút nữa, nhanh chóng dừng lại, trong đội ngũ đồng thời vang lên hai loại tiếng nói khác nhau, giống như phát lệnh. Hai người lên tiếng thì một người nói tiếng Nhật, một người khác nói tiếng Indonesia, vừa nghe được hai loại ngôn ngữ này Mười Một liền biết ngay họ là ai, ngoài Nhật Bản và Indonesia có thù lớn với hắn thì còn ai lại phái ra lực lượng tinh anh đến tham dự cuộc chiến tranh này? Mà quân của Nhật Bản và Indonesia chạy tới nơi này sợ làm đang nhằm vào hắn.
Khi hai loại ngôn ngữ khác nhau đồng thời vang lên, hơn bốn hai người thuộc hai đội ngũ phía trước đồng loạt giương súng nhắm vào DK. Đúng lúc này, chân trái của DK đột nhiên giẫm mạnh lên mặt đất, thân thể nhào về phía bụi cỏ, biến mất trong đó.
"Tạch tạch tạch tạch..." Tiếng súng vang lên, vô số viên đạn bay vèo vèo về phía bụi cây kia. Nhất thời cây cỏ, lá cây bắn tung tóe nhưng không thấy DK xuất hiện.
Mười Một biết những viên đạn này không làm DK bị thương được, tên kia tuy rằng hành động rất điên cuồng nhưng hắn sẽ không tự nhiên đâm đầu vào chỗ chết, hơn nữa chết trong tay những kẻ tiểu tốt này là nỗi nhục lớn với hắn. DK dám đi thu hút hỏa lực của Vinh Diệu và Nhật Sơ là do hắn nắm chắc sẽ không sao.
Dù Mười Một rất muốn đứng xem trò vui nhưng hiện giờ hắn không thể làm vậy. Mượn dao giết người tất nhiên là tốt nhưng với tên khốn DK này thì tốt cũng có thể trở thành xấu. DK dám xuất hiện thu hút hỏa lực bởi vì hắn biết Mười Một chắc chắn sẽ ra tay, bởi nếu Mười Một quay đầu bỏ đi hay đứng xem thì với tính tình điên cuồng chán sống của DK nhất định hắn sẽ kích nổ thuốc nổ đồng quy vu tận. Tuy biết DK gài mình nhưng Mười Một lại không thể không làm theo ý hắn.
Khi Nhật Sơ và Vinh Diệu tập trung hỏa lực về phía bụi cây thì Mười Một bỗng lao ra từ trong bóng tối, nhanh chóng áp sát, giơ súng quét ngang. AK trong tay hắn tạo thành một chuỗi tia lửa, phía Nhật Sơ và Vinh Diệu có mấy người ngã xuống.
Nhật Sơ và Vinh Diệu lập tức phản ứng, chia ra một vài người bắn trả Mười Một, Mười Một nấp sau thân cây, cảm nhận được cây rung rung vì bị đạn găm vào, sắc mặt hắn càng thêm lạnh lùng.
"Làm không tồi." Giọng nói của DK vang lên trong tai nghe. DK đã rời khỏi bụi cỏ kia từ lâu, chẳng biết từ lúc nào hắn đã nấp sau một thân cây gần bụi cỏ. Vừa dứt lời, DK thản nhiên đi ra từ sau thân cây, giơ khẩu MP5 quét một lượt về phía Vinh Diệu. Nhất thời trong đội Vinh Diệu có hai người ngã xuống, những người còn lại lập tức bắn trả, ép hắn phải lùi lại nấp sau thân cây.
Lúc này Mười Một không những không ra hỗ trợ mà còn giậu đổ bìm leo, giơ súng bắn một loạt về phía DK, DK lăn vòng nấp sau một tảng đá, trong tai nghe vang lên tiếng cười ha hả của hắn. Rõ rằng hắn không bực mình vì Mười Một đánh lén mà còn rất hưởng thụ.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Nhân Gian Băng Khí
THẬP NHẤT HIỆU TRUYỆN Tác giả :Khát Trí -----oo0oo-----
Quyển mười: Bí mật phủ đầy bụi
Chương 858: Kẻ mạnh liên thủ, Mười Một và DK hợp tác(trung)
Dịch: Zhu Xian
Biên: Arcueid Brunestud
Nguồn: TTV
Chiến tranh như một trò chơi, đã đi qua không cách nào trở lại, chỉ có thể dũng cảm tiến tới, đánh giết tới cùng, sống hay chết trông vào mệnh trời. Kết quả chỉ là phụ, thứ khiến cho người ta hưởng thụ chính là quá trình.
Với Dk, đây chỉ là một trò chơi, chỉ có sống và chết, không có thắng hay thua.
Tiếng súng trên chiến trường vẫn không ngớt, DK, Mười Một, Nhật Sơ và Vinh Diệu, bốn bên này thực hiện một cuộc hỗn chiến trong rừng rậm mà chẳng ai hay biết.
Tình hình lúc này quá hỗn loạn, Mười Một đấu với Nhật Sơ, DK đấu với Vinh Diệu, trong lúc đó Mười Một và DK lại đấu với nhau, khiến cho người ta không thể biết được ai mới là bạn, ai mới là địch. Quan hệ này giống như một tam giác, ngươi đánh ta, ta đánh hắn, hắn lại đánh ngươi, cuối cùng không ai biết rốt cuộc mình nên đánh ai, ngoài mình ra ai cũng đáng chết, ai cũng có thể chết.
DK hưng phấn cười lớn, nhảy ra từ sau tảng đá, quét khẩu MP5 trong tay về phía bộ đội Vinh Diệu, một tay khác cầm súng lục bắn về phía Mười Một.
Mười Một bị DK buộc phải rời khỏi thân cây, tránh đòn tấn công của Nhật Sơ sau đó nhanh chóng nấp sau một thân cây khác, đạn của Nhật Sơ rào rào găm vào thân cây hắn vừa nấp vào, Mười Một chẳng hề để tâm, lập tức giương súng nã về phía DK. Trước sự tấn công của Mười Một và Nhật Sơ DK cũng chỉ có thể tạm thời lui bước. Sau khi áp chế được tên điên này, Mười Một mới giương súng nã vài phát cho có về phía Nhật Sơ.
Đạn bay vèo vèo, tiếng súng vang dội, làm lỗ tai mọi người ong ong.
Đánh tới lúc này Nhật Sơ và Vinh Diệu cũng đã nhận ra hóa ra hai người đang đối đầu với họ là kẻ thù của nhau. Sau khi biết chuyện này, Nhật Sơ và Vinh Diệu chôn chân nhìn nhau, sớm biết thế này thì cần gì họ phải liều mạng?
Có điều cũng không thể trách Nhật Sơ và Vinh Diệu, thực ra lúc này bọn họ cũng rất uất ức. Vốn họ đang tìm tung tích của Hắc Ám Thập tự thì đột nhiên nghe thấy tiếng nổ mạnh nên mới tìm đến đây với tinh thần giết lầm còn hơn bỏ sót. Ai ngờ bọn họ vừa mới xuất hiện thì đột nhiên có một người chạy ra, hai bên nổ súng. Sau đó lại một người nữa xuất hiện, không nói không rằng nổ súng về phía họ.
Tuy rằng bọn họ vốn cũng không có ý tốt gì nhưng đột nhiên lại bị tập kích như vậy Nhật Sơ và Vinh Diệu sao có thể nhịn được. Có ai thấy việc thợ săn bị con mồi đánh lén chưa? Huống hồ bọn họ chưa kịp nói năng gì đã bị làm thịt, cho dù là Bin Laden chắc cũng không làm việc vô nhân đạo như thế. Huống hồ cả Nhật Sơ và Vinh Diệu vốn cũng chẳng hiền lành gì, kẻ nào cũng tâm cao khí ngạo, đâu có chuyện ăn đòn mà không đánh trả. Bọn họ không cần biết chuyện thế nài, lập tức giương súng muốn đánh chết hai tên đánh lén khốn nạn này rồi tính gì thì tính. Theo bọn họ nghĩ thì bọn họ tổng cộng có hơn bốn mươi người, muốn làm thịt hai người này cũng rất dễ dàng. Thế nhưng hiện thực lại không tốt đẹp như họ tưởng. Giao chiến hồi lâu bọn họ không những không làm gì được hai người này mà còn liên tiếp gặp phải thương vong. Lúc này bọn họ mới hiểu thì ra hai tên khốn này đều là cao thủ, hơn nữa không phải là cao thủ bình thường.
Uất ức quá, nếu Nhật Sơ và Vinh Diệu dùng đạn hạt nhân oanh tạc nơi này được chắc họ cũng làm. Không hiểu sao họ lại giao tranh với hai nhân vật khó chơi vẫn còn chưa thấy mặt này, hơn nữa đánh một lúc mới biết thì ra hai người kia là kẻ địch của nhau, chuyện quái gì thế này? Chuyện nực cười như vậy sao bọn họ lại gặp phải? Càng làm cho bọn họ không hiểu là hai người bọn họ đánh nhau thì cứ đánh, sao lại còn nhào ra đánh lén bọn họ? Dù sao bọn họ cũng chỉ đi ngang qua thôi.
Nhật Sơ và Vinh Diệu không thể ngờ được rằng bọn họ xuất hiện phá hỏng trò chơi của DK nên hắn tức giận, thế nên mới lôi bọn họ vào cuộc chiến để trả thù.
DK thậm chí còn thù dai hơn Tiểu Bạch.
"Phù." DK thổi phù vào microphone, nhìn thân cây mà Mười Một đang nấp, nở nụ cười tà mị, ánh mắt lộ ra vẻ khát máu. Hỗn chiến thế này quả thực rất thú vị, ít ra thì DK cũng cảm thấy hưng phấn. Nụ cười của hắn càng lúc càng xán lạn, vẻ khát máu trong mắt cũng ngày càng đậm.
Nghe tiếng thổi trong tai nghe, Mười Một biết DK đang muốn dụ mình ra tay, lạnh lùng nhìn về phía DK sau đó ẩn mình thật kỹ không thèm quan tâm.
"Này, Mười Một." DK thảnh thơi ẩn thân sau tảng đá, mặc cho những viên đạn của Vinh Diệu đánh ầm ầm vào tảng đá, cười xán lạn nói: "Chơi vui chứ?"
Dường như biết Mười Một sẽ không trả lời hắn, DK lại tiếp tục nói: "Nếu như không chịu nổi thì ta có thể giúp ngươi."
"Tự lo cho mình đi." Mười Một lạnh lùng đáp.
DK cười to: "Không cần ngươi lo cho ta, lo cho mình trước đi, chết dưới tay đám tôm tép này thì thật quá mất mặt."
Trong tai nghe vang lên tiếng hừ nhẹ của Mười Một sau đó liền tĩnh lặng, chỉ còn tiếng đạn bay súng nổ. Có lẽ thấy DK nấp kỹ không ra nên sức tấn công của Vinh Diệu cũng yếu dần đi. Thế nhưng tiếng súng của bọn họ mới chỉ hơi ngớt thì DK đột nhiên lao ra, nã đạn về phía Vinh Diệu, vừa bắn vừa lao về phía một cây đại tụ.
"Tạch tạch tạch tạch." Tiếng súng vừa vang lên thì đã có hai người bên phía Vinh diệu ngã xuống. Những người còn lại lập tức phản ứng, nhất thời đạn bay ào ào về phía DK. DK quả thật đã làm cho bọn họ sợ, tên này giết người vô thanh vô tức, chút sát khí cũng không lộ, mãi đến tận khi nhìn thấy tia lửa mới biết hắn đã nổ súng, nhưng lúc đó thì đã chậm, khoảng cách giữa hai bên quá gần, động tác né tránh của thân thể không sánh được với tốc độ của viên đạn, chỉ có thể bất lực nhìn mình trúng đạn.
Khi Vinh Diệu nổ súng giáng trả DK nhào về phía trước lộn một vofmh, vô số viên đạn sượt qua đầu của hắn nhưng không viên nào trúng được hắn. Khi Vinh Diệu đang muốn bắn loạt thứ hai thì DK đã nấp phía sau thân cây, vô số viên đạn chỉ có thể găm vào thân cây.
Sau khi DK nấp kỹ, Vinh Diệu hơi ngừng tay, đạn dược bọn họ mang theo có hạn không thể lãng phí một cách vô ích ở đây. Thế nhưng tạm ngừng bắn không có nghĩa là lơi lỏng, người của Vinh Diệu đều tập trung tinh thần, chăm chú quan sát cây đại thụ kia. DK thực sự quá kinh khủng, bọn họ chưa từng thấy ai có thể che giấu sát khí của mình hoàn mỹ như hắn, điều này làm cho những người hay phản ứng và phán đoán dựa trên sát khí như họ gặp phải hắn cảm thấy như bị bó tay bó chân. Chống lại kẻ như DK bọn họ bị động giống như bị mù vậy.
Tiếng súng vang lên từ phía Nhật Sơ và Mười Một vẫn vang lên không ngớt, hai bên bắn qua bắn lại, vô cùng kịch liệt. Thú vị nhất là, đạn dược hai nhóm bộ đội mang theo không nhiều, bọn họ vẫn muốn tiết kiệm không dùng những loại chất nổ, lựu đạn,... Bọn họ chỉ cần ném vài quả lựu đạn, bên cạnh Mười Một và DK là rất nhiều thuốc nổ, cho dù bọn họ không bị thương cũng sẽ rất chật vật, đáng tiếc Nhật Sơ và Vinh Diệu đều không biết điều này, vì thế hai bên vẫn chỉ bắn nhau qua lại. Tin rằng nếu họ biết nơi đây chôn một lượng thuốc nổ lớn thì nhất định sẽ không tiếc gì mà không quăng lựu đạn ào ào về phía này.
DK đang quan sát tình hình của Mười Một bỗng nhaatjn ra Vinh Diệu đã thay đổi chiến thuật, bí mật phái một tiểu đội định đánh úp. Dk bĩu môi khinh thường, thò nòng súng ra, bóp cò, đạn bay ào ào ra từ nòng súng. Hắn vừa nổ súng thì phía Vinh Diệu cũng nổ súng ào ạt, cảm thấy thân cây rung rung, Dk lắc đầu tỏ vẻ nhàm chán.
Những người này quả thật là bộ đội tinh anh nhưng còn chưa xứng để lọt vào mắt hắn, nếu như không phải vì Mười Một hắn cũng chẳng có hứng dây dưa với họ. Huống hồ trò chơi của hắn và Mười Một đã bị những kẻ này quấy rối, hắn đã mất đi hứng thú ban đầu, nán lại cũng chả còn gì thú vị. Dk quay đầu nhìn phía Mười Một và Nhật Sơ đang giao chiến, dường như DK lại nghĩ đến một trò chơi hay ho hơn, khóe miệng khẽ nhếch/
"Này." Dk nói: "Ta muốn đi rồi?"
Mười Một đang đấu cùng Nhật Sơ vừa lúc thu mình, vô số viên đạn sượt qua thân thể của hắn, hắn dựa lưng vào thân cây liếc về phía DK.
DK dám chắc thân thể của mình không lọt vào tầm mắt của Vinh Diệu nên mới lộ mình một chút để Mười Một có thể thấy, hắn chỉ chỉ mặt đất sau đó quay tròn tay, đột ngột mở bàn tay ra bắt chước một vụ nổ sau đó hất cằm về phía Mười Một.
Mười Một nhíu mày, hắn hiểu ý của DK. Tên điên này muốn dụ người của Nhật Sơ và Vinh Diệu vào trong khu vực thuốc nổ sau đó kích nổ đám thuốc nổ này chôn vùi bọn họ. Hành động của DK cũng cho thấy một việc, lúc này Nhật Sơ và Vinh Diệu không ở trong khu vực bị ảnh hưởng bởi thuốc nổ, nói cách khác Mười Một đang ở rìa bãi mìn.
Ý tưởng này rất hấp dẫn, nếu giờ Mười Một lao ra, tin rằng với tốc độ của hắn có thể lao ra ngoài trước khi DK kích nổ khối thuốc nổ. Thế nhưng hắn không thể làm vậy, bởi vì Nhật Sơ và Vinh Diệu đến đây là để truy đuổi hắn, có cạm bẫy tốt như vậy mà lại bỏ qua lao ra liều chết với bọn họ thì không đáng. DK cũng đoán chắc rằng Mười Một sẽ không từ chối nên mới cố ý lộ tin này cho hắn.
Mười Một không do dự nhiều, khẽ gật đầu với DK.
Thấy câu trả lời của Mười Một, nụ cười của DK lại càng xán lạn.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của xCỏx