Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 507: Kiều Long có phải bán mình cứu cha hay không
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Đối với tính toán trong lòng mấy người , Diệp Phàm thông qua thuật xem tướng quan sát một hồi cũng lờ mờ hiểu được.
Hắn thầm nghĩ:” Mẹ ôi! Bí thư Cổ uỷ quyền cho mình hay là cho mình phiền toái đây. Chuyện này một khi định ra thì chắc là phải đắc tội mấy đồng nghiệp. Mấy người khác không lấy được vị trí Phó Chủ nhiệm chắc sẽ làm ầm ĩ lên, trong hội nghị đảng ủy sẽ mất đi mấy phiếu, không có lời! Làm như thế nào thăng bằng những quan hệ này, sao cho mấy người dù không lấy được vị trí Phó Chủ nhiệm cũng phải ủng hộ công tác của mình, điều này đúng là khó khăn.”
Diệp Phàm cười nhẹ cạn chén với với mấy người, nói chuyện phiếm nhìn Kiếm Vũ, thật ra thì trong đầu đang căng như dây đàn, cảm giác càng nghĩ càng loạn, mãi không ra một chút đầu mối.
Theo như ý nghĩ của mình, đương nhiên là muốn Liễu Chính nhất rồi, chẳng qua tư cách của y còn quá cạn, nếu như cho y còn phiền hơn nữa.
Tư cách của Tống Ninh Giang thì đủ, chỉ là sợ làm tổn thương tới Liễu Chính và mấy người khác. Bản thân mình đang muốn tranh thủ kéo mấy người về trận doanh, dĩ nhiên không thể đẩy họ qua bên Phí gia .
Vậy nếu lấy một người từ ngoài vào có khi lại tốt, Diệp Phàm nhất thời bừng tỉnh, suy nghĩ làm thế nào để đem được người ngoài vào vị trí Phó Chủ nhiệm.
- Bảo Toàn, việc thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc tôi còn bận dự hội nghị ở tỉnh. Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên sẽ đại diện xuống, tuy nhiên anh đem một tiểu tử như Diệp Phàm đặt ở một vị trí trọng yếu như vậy thật yên tâm sao?
Bí thư Thị Ủy Chu Càn Dương cười hỏi, giọng tương đối thân thiết, hai người chẳng những có quan hệ cấp trên cấp dưới mà quan hệ riêng cũng không tồi.
- Không yên lòng!
Cổ Bảo Toàn cung kính nói.
- Không yên lòng, vậy vì sao…
Chu Càn Dương nói nửa câu.
- Có Quốc Hoa ở một bên phối hợp giúp Diệp Phàm nên chắc không có vấn đề gì lớn, y từ thị ủy xuống nên việc xử lý quan hệ cũg thành thạo.
Cổ Bảo Toàn thành thật.
- Vậy sao anh không để luôn Quốc Hoa làm chủ nhiệm, anh có nghĩ nếu Khu kinh tế Lâm Tuyền phát triển một khi thất bại, rất có thể ảnh hưởng tới đại cục Ngư Dương, anh cần phải nghĩ kỹ đấy!
Giọng Chu Càn Dương không thay đổi, chẳng qua tựa hồ thận trọng rất nhiều.
- Tôi cũng đã nghĩ kỹ, Diệp Phàm tuy nói còn có chút góc cạnh nhưng lại có nhiệt huyết, tôi cần chính là điều này.
Trước kia lúc hắn ở thị trấn Lâm Tuyền mới là một Phó Chủ tịch thị trấn nhưng đã kéo về được món đầu tư lớn 3500 cho nhà máy giấy Ngư Dương.
Hiện giờ đem hắn đặt ở vị trí trọng yếu hơn chắc là càng phát huy công dụng.
Tôi muốn hắn lôi kéo đầu tư không phải chỉ cho một thị trấn mà cả sáu thị trấn hai xã.
Nếu không các bên khác nhất định sẽ có ý kiến, đừng bảo là nhiều, chỉ cần một thị trấn kéo về một ngàn vạn là tính ra gần một tỷ rồi, đối với chuyện này tôi rất có hy vọng! ha ha ha.
Cổ Bảo Toàn cười trong điện thoại.
- Xem ra anh rất ma mãnh, muốn Trương Quốc Hoa ngầm đứng sau Khu kinh tế Lâm Tuyền, đẩy Diệp Phàm lên ngựa bán mạng kéo xe. Không tệ!
Chu Càn Dương cúp điện thoại.
- Tiểu Nguyệt, hiện tại thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, cô phối hợp với Quốc Tư, lúc trước Chung Minh Đào của thị trấn Nam Khê có xu hướng lấy lòng, Thái Đại Giang thì hơi khó hiểu, anh sẽ cảnh cáo y, các ngươi phải hợp đồng tốt để dạy cho thằng nhãi Diệp Phàm một bài học trong hội nghị đảng ủy khu. Hừ! Chuyện hắn muốn thì các ngươi cứ phản đối và ngược lại.
Bí thư khối Đảng Phí Mặc nói với Phí Tiểu Nguyệt.
- Nếu làm như vậy thì Khu kinh tế Lâm Tuyền không phát triển được, biết đâu lại cháy sang chúng ta. Đến lúc đó Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh tức giận thì chắc sẽ thay máu toàn bộ sáu thị trấn và hai xã.
Phí Tiểu Nguyệt hơi chần chừ, không hiểu ý của anh họ.
- Thay đổi nhân viên! Không sợ! Dù thế nào cũng đổi cho cô vị trí không kém thị trấn Vũ Khê. Trong hai năm nữa mà kinh tế không tốt lên thì người khóc chính là Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh, hừ!
Phí Mặc cười lạnh.
Làm cho Phí Tiểu Nguyệt bất giác rùng mình.
, thầm nghĩ:
- Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh ngã thì anh chiếm vị chứ gì, thì ra ánh mắt anh họ nhìn vào chiếc ghế của Cổ Bảo Toàn. Cũng tốt, anh họ lên rồi thì mình cũng lên theo
Trong đại viện của Ngọc gia.
- Xuân Thiền, sau khi thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền thì chị phải chú ý liên lạc với Mâu Dũng. Ít nhất trong đó Ngọc gia có hai phiếu. Phí gia tuy nói đoán chừng là có ba bốn phiếu nhưng vẫn tồn tại biến số. Chị phải chú ý kéo thêm mấy người về đây, chẳng hạn như Thái Đại Giang.
Ngọc Nhã Chi đang nói chuyện với chị họ xa, cũng chính là Trợ lý Chủ tịch huyện Ngọc Xuân Thiền .
- Nghe nói lần trước Diệp Phàm còn khi dễ em gái nhà chúg ta, em muốn chị xử lý quan hệ với hắn ra sao?
Ngọc Xuân Thiền trưng cầu ý kiến.
- Trước khác nay khác, tạm thời nói chúng ta không ủng hộ hắn, nếu như có lợi ích trao đổi chúng ta cũng có thể tạm thời cùng hắn kết minh. Chẳng qua chuyện Mâu Dũng muốn kiêm nhiệm Phó Chủ nhiệm còn phải cần Diệp Phàm gật đầu mới được, Cổ Bảo Toàn cũng không biết nghĩ sao, lại có thể đem quyền nhân sự lớn như vậy trực tiếp giao cho Diệp Phàm, điểm này hơi làm người ta khó hiểu.
Ngọc Nhã Chi cũng không đoán được tâm tư thật của Cổ Bảo Toàn.
- Em gái, chị thấy Kiều Long gần đây hơi khác thường, lén lén lút lút đi ra ngoài hơn mười ngày cũng không biết đang làm những gì?
Ngọc Xuân Thiền đột nhiên nói.
- Con bé chẳng phải là trở về trường học rồi sao, chẳng phải nói là giáo viên nói nó về trước học thêm?
Ngọc Nhã Chi ngạc nhiên nhìn chằm chằm Ngọc Xuân Thiền .
- Học thêm cái gì, hàng xóm của chị cũng có con học ở học viện âm nhạc Thủy Châu, nghe nói phải mười mấy tháng giêng mới khai giảng vì trường học còn sửa chữa, đang còn giai đoạn hoàn thiện nên trì hoãn thời gian nhập học.
Nhà của Ngọc Xuân Thiền ở trên thành phố nên thấy hơi ngạc nhiên.
- Cái gì? Nha đầu chết tiệt kia, dám gạt mình?
Ngọc Nhã Chi giận dữ đứng lên định gọi điện thoại.
- Đừng nóng vội! Nhã Chi, em thử nghĩ xem, bác trai chẳng phải là đã về rồi, chẳng lẽ có quan hệ với mười ngày vắng mặt của Kiều Long?
Ngọc Xuân Thiền nghi ngờ.
- Chúng em cũng đang cảm thấy buồn bực, hôm vào tiết nguyên tiêu, Kiều Long đột nhiên gọi điện thoại tới, nói là đã hỏi thăm rõ ràng, bảo cha sẽ có thể đi ra, chắc là sẽ giao tới cục trên thành phố, chúng em vội vàng báo với chú Hoài Nhân liên hệ với Vu Kiến Thần.
Lúc ấy chú Hoài Nhân nghe xong rồi lắc đầu bảo có phải Kiều Long đùa ác hay không, không ngờ vào sáng hôm sau thì đúng là chuyển người đến cục công an thành phố, chẳng lẽ việc này thật sự là Kiều Long làm?
Con bé sao có bản lĩnh lớn như vậy, ngay cả, ngay cả chú ba chú bốn trên tỉnh cũng không có cách.
Chẳng lẽ Kiều Long có bạn bè nào bên quân đội rồi giả vờ thần bí với mình.
Ngọc Nhã Chi đột nhiên như nghĩ tới điều gì, sầm mặt lại.
, lập tức lấy điện thoại ra gọi:
- Kiều Long, em nói rõ cho chị chuyện cha được thả là thế nào?
- Em, em cũng chỉ nghe nói vậy thôi.
Ngọc Kiều Long hoảng hốt, lắp bắp.
Nếu như lộ ra chuyện mình đến Diệp gia thì nguy rồi, đây là chuyện mất mặt cực lớn, người nhà họ Ngọc tuyệt đối không thể tha thứ.
Hừ! Còn muốn gạt chị, nếu không chị bảo chú Hoài Nhân đích thân đến Thủy Châu hỏi em.
Ngọc Nhã Chi giận mắng.
- Em, em thật không làm gì.
Ngọc Kiều Long nghe chừng sắp khóc.
- Hừ! Khẳng định làm cái gì rồi, có phải đi cầu Diệp Phàm hay không, nha đầu chết tiệt, có phải muốn Ngọc gia chúng ta mất hết thể diện không, Kiều Long, thân thể của em rất cao quý, lưu manh tiểu tử kia không xứng với em. Ai, chị vô dụng, hại em a.
Ngọc Nhã Chi trong lòng quýnh lên, hai hàng lệ nóng chảy ra
Ngọc Nhã Chi còn tưởng rằng Ngọc Kiều Long dùng thân thể đi đổi lấy tự do của cha nên giận đến run rẩy.
- Chị! Em không làm gì thật mà, là cha của một bạn học công tác ở binh đoàn Liệp Báo nên em hỏi thăm được. Sao em lại phải đi cầu xin hắn, còn hận không ăn thịt hắn được ấy chứ, đồ lưu manh, hừ! Ngọc Kiều Long vội vàng kêu lên.
- Ừ! Không có là tốt rồi, Ngọc gia chúng ta coi như chưa mất mặt. Lúc nào đem bạn học của em đến nhà chúng ta cảm ơn.
Ngọc Nhã Chi nửa tin nửa ngờ, tuy nhiên cũng thở phào nhẹ nhỏm..
Sau khi cúp điện thoại, Ngọc Kiều Long vừa thẹn vừa tức, nhắm ngay một búp bê vải trên giường quyền cước một hồi coi như đó là đồng chí Diệp Phàm, mắng:
- Đều là ngươi! Đều là ngươi! Một mình ăn cả. Vô lại, lưu manh, khốn kiếp! Làm hại ta thiếu chút lộ rồi. Van ngươi, ngàn vạn không thể đem chuyện này nói với người nhà, nếu không ta thật không biết để mặt mũi vào đâu, sao lúc ấy mình lại ngu như vậy, đi làm vợ hắn, nếu hắn lưu manh đem mình đùa giỡn thì xong rồi.
Ngọc Kiều Long ngơ ngác ngồi trên giường, suy nghĩ miên man, gương mặt hồng rực.
- Chị dâu, sao da mặt đỏ vậy, có phải nóng lòng không ?
Đúng lúc này vang lên một giọng nữ quen thuộc.
A! Là Tử Y a, chưa, chưa, chị còn chưa nghĩ đến chuyện này.
Ngọc Kiều Long vội vàng nói. Hiện giờ Diệp Tử Y đối xử rất thân thiết với Ngọc Kiều Long, hai người tuy khác khóa nhưng lại ở cùng ký ký túc xá.
Chỉ cần rảnh rỗi là Diệp Tử Y lại chạy đến chơi, mỗi khi không có ai đều gọi Ngọc Kiều Long là chị dâu, khiến cho Ngọc Kiều Long trong lòng hối hận không ngừng, lại không thể giải thích gì.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 508: Phó Chủ tịch thường vụ thành phố tới lật bài
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Kỳ lạ là Ngọc Kiều Long nghe hai chữ “chị dâu ” thì trong lòng cũng thấy ấm áp, kích động lẫn ngọt ngào, điều này thì chính cô cũng không rõ ràng. Vừa giống như hận đến chết người ta nhưng lại không dậy nổi lòng ác độc.
Thật ra thì Ngọc Kiều Long đã rơi vào tình đầu, chỉ là bản thân chưa biết mà thôi.
Nếu như không có tình cảm này thì đánh chết cô cũng không chịu chạy đến nhà Diệp gia ăn vạ, lại còn muốn làm vợ đồng chí Diệp Phàm, đây chỉ là một thứ tình cảm trong vô thức chỉ đường.
- Tử Y, anh của em trước kia có bạn gái chưa?
Ngọc Kiều Long tò mò.
- Chưa nhìn thấy, chắc là chỉ gặp gỡ với đồng nghiệp, chẳng lẽ chị dâu lại ghen, ha ha ha
Diệp Tử Y cười đắc ý.
- Ai nói đấy! Chị làm sao ăn phải dấm của hắn chứ. Hắn cũng không phải là Phan An Tống Ngọc.
Ngọc Kiều Long cảm giác khuôn mặt lại càng nóng rực, vội vàng chối đây đẩy.
- Đúng a! Anh trai lớn lên cũng không phải là đặc biệt đẹp trai. Chẳng qua anh ấy rất có khí độ nam tử hán. Có thể lấy được chị dâu đó là phúc khí của anh ấy, chị dâu là tiên nữ trên trời. Mỹ nữ trong trường chúng ta không ít, có lẽ tới vài ngàn nhưng chị dâu là đẹp nhất . Hừ! Lúc trước em thấy hình như anh ấy làm chị tức giận, sau này còn thế thì chị nói cho em. Hừ hừ
Diệp Tử Y hừ luôn mấy tiếng.
Ừ!
Ngọc Kiều Long không thể làm gì khác hơn là đáp một tiếng.
- Ngọc cô nương. Hoa hồng này là tôi đặc biệt gọi đưa tới. Xin mời xin vui lòng nhận cho, ha ha ha.
Lúc này ngoài cửa đi vào một thanh niên béo tròn, cười híp mắt, đang cầm trên tay một bó hoa hồng đỏ tươi.
- Thật xin lỗi, Trịnh Nhất Hoài, bó hoa hồng này tôi không thể nhận.
Ngọc Kiều Long mặt nghiêm lạnh như băng.
- Ngọc cô nương. Không thể nói như vậy, Liễu gia ở Thủy Châu cũng là đại gia. Tập đoàn vận chuyển Lôi Ngư Hải xếp hàng đầu ở Nam Phúc, nghe nói gần đây vừa mua hai chiếc tàu hàng trọng tải lớn, tài sản có chừng hơn tỷ. Ngọc cô nương còn do dự gì chứ. Qua thôn n không còn phòng trọ rồi, y chỉ cầ đứng ở giữa trường hô một tiếng cũng có một đoàn. Vậy mà Liễu thiếu gia vẫn một mực si tình cô nương, thật là hiếm thấy, ha ha ha.
Trịnh Nhất Hoài uốn ba tấc lưỡi làm bà mối.
Người mà gã vừa nhắc tới chính là Nhị thiếu gia Liễu gia ở Thủy Châu, nghe nói là kinh doanh đường thủy, gia sản có trên một tỷ.
Hơn nữa, Hiệu trưởng Liễu Hạ Hồng của học viện âm nhạc chính là chú út gã nên cũng dọc ngang khá nhiều trong này, được mấy người trong học viện gọi là Hoa Hoa tứ thiếu gia.
Vốn trong học viện có tứ đại thiếu gia cực kỳ hoa tâm, mỹ nữ trong trường bị bọn chúng hại không ít, bốn người này gọi là Hoa Hoa tổ hợp, đều có gia thế nhất định, bình thường hoành hành ngang ngược chưa ai dám chọc vào, Liễu Sĩ lại đứng hàng thứ tư nên mới có danh xưng như vậy.
Thật ra thì Liễu Sĩ đúng là si mê Ngọc Kiều Long, nếu không đã sớm phái người dùng sức mạnh cưỡng ép, đâu phải tốn công tặng hoa.
Tuy nhiên Ngọc Kiều Long cũng rất tuyệt tình, chưa hề nhận của gã một cành hoa lẫn ăn qua một bữa cơm khiến vị tứ thiếu gia này cảm giác đặc biệt mất mặt
Gần đây gã đã cảm thấy nóng nảy muốn ra tay, thủ hạ lại có mấy tên mèo chó giật dây làm xằng khiến gã càng động tâm.
- Biến biến biến, nếu không biến tôi dội nước sôi đấy, hừ!
Diệp Tử Y đã sớm không nhịn được, thuận tay cầm chậu nước, lại có người dám cả gan tới câu dẫn chị dâu, em chồng làm sao chịu được.
- Cô là ai?
Trịnh Nhất Hoài cao giọng.
- Tôi là ai liên quan gì đến anh? Anh chỉ cần biết , Ngọc cô nương là chị dâu của tôi, là vợ của anh hai tôi. Không đi tôi sẽ dội thật đấy.
Diệp Tử Y nhứ nhứ cái chậu, vì anh trai mà thục nữ cũng biến thành hổ cái, trực tiếp nói luôn Ngọc Kiều Long là vợ của Diệp Phàm .
- Tốt! Tôi đi, mẹ kiếp! Cô chờ đi.
Trịnh Nhất Hoài liếc một cái rồi vội vàng cút thẳng.
- Tử Y, Liễu Si cũng không phải dễ chọc đâu, em phải cẩn thận một chút.
Ngọc Kiều Long hơi lo lắng.
- Sợ cái gì, anh em là là hào kiệt, cho dù mười Liễu Si cũng không bằng một chân của anh ấy. chị dâu, chị không cần lo lắng, có anh em thì sợ gì chứ.
Diệp Tử Y tin tưởng vì cũng biết khả năng của Diệp Phàm, có lần thấy tận mắt thấy hắn đá gãy ba chồng đá xanh nên căn bản không coi Liễu Si vào mắt.
Ngày 16 tháng 3 năm 1996 công lịch Trung Quốc là một ngày đặc biệt.
Khu kinh tế Lâm Tuyền chính thức treo biển thành lập.
Trụ sở của khu tạm thời ở nhờ trong toàn bộ tầng thứ tư của Ủy ban Nhân dân thị trấn Lâm Tuyền. Lễ ra mắt rất long trọng bao gồm cả hai vị đầu lĩnh của huyện, các cục chỉ cần không có việc gì gấp đều cử người đứng đầu đến
Thường vụ huyện có mặt đầy đủ, cán bộ cấp phó phòng căn bản đều đến. Thành phố cử Phó Chủ tịch thường vụ Lô Trần Thiên cầm đầu đoàn kiểm tra Ngư Dương, cộng thêm với một số nhân vật nổi tiếng lẫn giàu có ở thành phố Mặc Hương, toàn bộ khách chừng 30 người.
Mục đích của việc mời này cũng không khó đoán, dĩ nhiên là muốn tạo thế cho Ngư Dương một phen, có cơ hội kéo được vài món tài chính đầu tư thì coi như là công đức viên mãn rồi.
Từ điểm này có thể nhìn ra phân lượng của Cổ Bảo Toàn trong lòng bí thư Chu Càn Dương rất nặng, từ phương diện khác mà nhìn thì Chu Càn Dương bắt buộc phải chấn hưng kinh tế Ngư Dương.
Đài truyền hình thành phố cho Phi Phi dẫn người xuống phỏng vấn quay chụp, còn mời thêm mấy nhân vật nổi tiếng, Ngư Dương phàm là người nào có tiền cũng đều được mời đến, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt và long trọng.
Diệp Phàm làm người chủ trì vất vả ngược xuôi, may mắn là có mấy người Đinh Hương Muội, Đoàn Hải. Trịnh Lực Văn giúp đỡ đắc lực.
Phương Nghê Muội cũng bận trước bận sau, chỉ là mỗi khi nhìn thấy Diệp Phàm thì không có phản ứng, thái độ chính là tư thế thuộc hạ với thượng cấp, chỉ quan tâm tới việc chung.
Nhiều lần khi không có ai, Diệp Phàm kéo lại thì cô lại lảng đi, hắn đoán trong lòng chắc đang hờn giỗi mình.
Hôm nay tuy nói đồng chí Diệp Phàm mới là chủ nhân, tuy nhiên nói đến cán bộ cấp Trưởng phòng lúc này thì đầy rẫy, vì thế mà vị trí trên đài chủ tịch cũng chưa đến lượt hắn.
Ngay cả mấy thường vụ của Ngư Dương, ngoại trừ Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh thì cũng ngồi lại thành một đám như quần chúng, chỉ là có được ngồi hàng trước mà thôi.
Một trận pháo đinh tai nhức óc, tiếp theo đó là một loạt tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Các đồng chí. Hôm nay Khu kinh tế Lâm Tuyền chính thức thành lập. Đối với chúng ta Ngư Dương mà nói là thời khắc có ý nghĩa trọng đại, kinh tế Ngư Dương chúng ta hiện giờ không được tốt. Các vị cũng biết, đây là trách nhiệm của mỗi người Ngư Dương, chỉ có dũng cảm đi tới hòa theo nhịp đập của thời đại, những đảng viên chúng ta lại càng phải không ngại gian khổ đi trước. Cổ nhân nói, nghèo không sợ chỉ sợ không có gan mà giàu.
Cổ Bảo Toàn ra màn đầy hùng hồn.
Sau khi nói mấy câu ngắn gọn thì y tiếp tục giới thiệu:
- Giờ xin mời lãnh đạo thành phố Phó Chủ tịch thành phố Lô nói chuyện, mọi người hoan nghênh!
Một trận vỗ tay vang lên nhiệt liệt, Lô Trần Thiên nhìn lướt qua mấy trăm quan viên lớn nhỏ dưới đài chủ tịch, cười khẽ rồi nói:
- Hôm nay tôi rất vinh hạnh được Bí thư Chu ủy thác tới chứng kiến lễ ra mắt thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền, hôm nay là một ngày đặc biệt, đối với khu kinh tế này, thành phố cũng vô cùng coi trọng. Bởi vì nó là đôi cánh cho Ngư Dương bay lên.
Thật ra thì về hình thức ban đầu của Khu kinh tế Lâm Tuyền năm ngoái đã có người nói ra, trong các đồng chí chắc cũng có người đã nghe nói qua bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, ha ha ha.
. Thật ra thì hôm nay khu kinh tế chính là thành lập trên cơ sở đó, hoặc là nói bản đồ quy hoạch chỉ là một phần khu kinh tế .
Ngay cả thị ủy Bí thư Chu cũng rất chú ý bản đồ quy hoạch, cả Bí thư Chu, Chủ tịch thành phố La. Phó Bí thư Tạ cũng đã đề cập ,
, cảm thán nói người có thể nghĩ ra bản đồ quy hoạch chắc chắn không đơn giản, chỉ là lúc ấy điều kiện các mặt còn chưa chín muồi. Đối với Ngư Dương mà nói áp lực quá lớn, cho nên sẽ không thi hành bản đồ quy hoạch được.
Sau khi tôi nghe nói cũng cảm giác rất kỳ lạ muốn xem qua tài liệu về bản đồ, thậm chí hình như còn làm ra bản đồ ba chiều rất chân thực.
Đúng là không đơn giản a! Đây chính là một trợ lực lớn để kinh tế Lâm Tuyền bay lên. Người làm ra bản đồ quy hoạch nghe nói tên là Diệp Phàm, tôi chỉ mới nghe tên mà cũng chưa gặp mặt! Bí thư Cổ, không được giấu diếm, gọi đồng chí Diệp Phàm đi ra ngoài cho mọi người nhìn thấy nào, ha ha ha.
Lô Trần Thiên phát biểu một hồi khiến một đám lớn quan viên ngồi dưới suýt ngã, bên dưới một mảnh ồn ào.
- Nếu không phải biết chủ tịch Lô đến đây nói chuyện còn tưởng rằng Diệp Phàm tìm về. Tiểu tử này đúng là giẫm phải *** chó, xem ra ấn tượng của Phó Chủ tịch thành phố Lô đối với hắn tương đối tốt. Mẹ kiếp!
chủ nhiệm ban Tổng hợp Thị trấn Lâm Tuyền Lưu Trì nhỏ giọng thầm nói.
- Ai! Người ta mạng tốt!
Một giọng khác càu nhàu vẻ oán hận.
- Lão Vương, nghe nói vị trí của anh là do họ Diệp kia lấy đi.
. Lưu Trì vẫn không quên đẩy chó bụi rậm, châm chọc nguyên chủ nhiệm Văn phòng Đảng - Chính Vương Nguyên Thành .
- Ai,- Vương Nguyên Thành thở dài, đôi mắt ti hí chợt lóe hung quang rồi biến mất, thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp! Phí gia cũng không phải là người, lúc ấy an bài bảo mình phối hợp đẩy ngã Diệp Phàm. Kết quả như thế nào. Diệp Phàm chẳng những không có việc gì trái lại càng mạnh mẽ. Bây giờ hắn so với một Phó chủ tịch, Thường vụ Huyện ủy còn mạnh hơn, trong tay nắm cả sáu trấn hai xã. Hoàng Hải Bình ngã, đoán chừng phải ngồi chồm hổm nhà tù, còn phải bồi thường theo con cá nhỏ là lão tử. Phí gia mò được tiền từ nhà máy giấy còn ít sao, tại sao các ngươi không bị chuyện gì mà xui xẻo chỉ có Hoàng Hải Bình và ta chứ.”
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 509: Tiền trảm hậu tấu
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Vương Nguyên Thành hiện giờ rất hối hận, hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Đỗ Bằng thỉnh thoảng còn ở trước mặt y bực bội, nói là lúc trước mù quáng nghe theo y, nếu cứ một mực theo Diệp Phàm thì tiền đồ vô lượng a.
Cùng thời kỳ với Đỗ Bằng thì Đoàn Hải đã đề bạt lên cán bộ cấp Phó phòng đến kho khu nhậm chức chủ nhiệm, tuy nơi đó có vắng vẻ một chút nhưng dù gì cũng là một chủ nhiệm, nghe nói dầu đèn cũng không thiếu.
Trịnh Lực Văn thì càng không cần phải nói, vừa thăng lên đã là Phó cục trưởng Cục Chiêu thương, hiện giờ còn chưa có cục trưởng, chuyện trong cục là do một tay gã định đoạt.
Nghe nói sở trưởng Sở Công an thị trấn Lâm Tuyền Triệu Thiết Hải thăng lên Phó cục trưởng Cục Công an cũng là Diệp Phàm đề nghị .
Đúng thật là một người có khả năng, xứng đáng để người ta đi theo.
Hiện tại Đỗ Bằng chỉ có thể cay đắng âm thầm nuốt khổ vào bụng.
- Mạng tốt cái rắm! Sự do người làm. Lão Vương, chớ nhụt chí, chúng ta khi có cơ hội thì trả hết mọi uất ức.
Lưu Trì trong đi guốc vào bụng Vương Nguyên Thành, làm sao không hiểu tính toán của y.
- Có chút quái lạ! Phó Chủ tịch thành phố Lô thật giống như đặc biệt tới để tạo thế cho Diệp Phàm, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cổ Bảo Toàn thầm hoảng sợ bởi vì lời của Lô Trần Thiên cũng quá lộ liễu.
Liên tưởng đến Lô Vỹ là cháu của Lô Trần Thiên cứ một mực đòi xử Vương Tiểu Ba theo pháp luật, Cổ Bảo Toàn cũng bình tâm trở lại, đoán là hai người có quan hệ, nếu không Lô Trần Thiên tuyệt sẽ không tạo thế như vậy cho Diệp Phàm .
- Tiểu tử này lợi hại nha! Lúc nào lại dính vào Lô Trần rồi.
Vệ Sơ Tinh cũng buồn bực.
Phí Mặc lại tức tối:
- Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ ba vị lão đại thành phố rất chú ý đến họ Diệp này sao, chắc là không thể nào, có lẽ là Diệp Phàm vì bản đồ quy hoạch lôi khá nhiều khoản tiền làm cho ba vị lão đại cảm giác hắn lợi hại, là một cao thủ hoá duyên thôi.
Mấy vị đầu lĩnh trấn, xã của Ngư Dương cũng cảm thấy mờ mịt, hết thảy đều nhìn lại đồng chí Diệp Phàm, phân lượng của hắn trong lòng bọn họ tăng lên không ít.
Bí thư Ủy ban Kỷ luật Chu Trường Hà cũng rất khó coi, mắng thầm:
- Tiểu tử này quả thực chính là một cây hôi không nói nổi que kẹo, hình như mấy vị lãnh đạo thành phố đều chú ý đến hắn, nếu thật sự là vậy thì muốn triệt hạ nghe chừng khó khăn.
- Các vị lãnh đạo, các vị khách mời, các đồng chí ở Ngư Dương, các người mạnh giỏi. Hôm nay đứng ở nơi này, nói thật, trong lòng tôi vừa hưng phấn vừa thấp thỏm.
Hưng phấn là vì việc thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền biểu thị việc kinh tế Ngư Dương chúng ta bắt đầu bay lên, lãnh đạo cấp trên coi trọng, Phó Chủ tịch thành phố Lô đặc biệt dẫn một đoàn nghiên cứu xuống nói rõ thành phố cũng hạ quyết tâm trợ giúp Ngư Dương chúng ta thoát khỏi nghèo khó làm giàu.
Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đối với việc hồi phục kinh tế Ngư Dương cũng tràn đầy lòng tin. Quyết định loại bỏ tất cả nhân tố bất lợi, muốn tiền đưa tiền, muốn người cấp người, bật đèn xanh thiết lập Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Chẳng qua!
Hai vị Huyện thái gia đem trọng trách này để lên người tôi, đồng thời cũng đưa ra chỉ tiêu phát triển là Khu kinh tế Lâm Tuyền trong vòng hai năm phải từ năm phần trăm trở lên.
Tôi cũng biểu thị quyết tâm nếu không làm được như vậy thì về nhà bán hồng. Tôi nghĩ mỗi quần chúng, cán bộ của Khu kinh tế Lâm Tuyền chắc chắn sẽ vì mục tiêu này mà phấn đấu. Mục tiêu chỉ là biểu tượng, mọi người cùng giàu lên mới là thật sự .
Cho nên, để thực hiện mục tiêu tôi nghĩ đầu tiên phải thực hiện bản đồ quy hoạch mạng giao thông lớn.
Nếu như có thể thực hiện mục tiêu này thì có thể thành lập một tiểu khu vực lấy Lâm Tuyền làm trung tâm, toàn bộ đường xá thông thương sáu trấn hai xã. Có động mạch chủ, tôi tin tưởng kinh tế bay lên không còn là mơ ước. Nhân dân Khu kinh tế Lâm Tuyền giàu có cũng không phải là giấc mơ.
Đương nhiên, mục tiêu này thực hiện cũng khó như lên trời, nhưng người Ngư Dương chúng ta không sợ, mọi người đều là hảo hán có thể lên trời.
Nói thật, nói những lời này tôi còn chưa nói với Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ câu thông, là người đầu tiên quyết định
Được Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cho không gian rộng lớn để phát triển, tôi đã quyết định dốc hết sức lực để làm.
Tôi tin Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ cũng sẽ ủng hộ công tác của tôi, mới vừa rồi Phó Chủ tịch thành phố Lô nói tới bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, nghe ngài nói thì cũng có chút cao hứng, đã cao hứng khẳng định sẽ ủng hộ rồi
Hôm nay tôi lấy thân phận chủ nhiệm Ban quản lý và bí thư Đảng ủy Khu kinh tế Lâm Tuyền đề đạt yêu cầu với Phó Chủ tịch thành phố Lô mong thành phố ủng hộ viện binh cho Ngư Dương chúng ta, ủng hộ bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền. Phó Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, Chủ tịch huyện Vệ, tôi tiền trảm hậu tấu như vậy không biết các ngài có thể chi trì bao nhiêu?.
Diệp Phàm sau khi nói xong lập tức quay sang Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên chắp tay một cái, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Lô Trần Thiên.
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều cảm thấy hơi hoảng hốt, vốn định ngăn lại nhưng lại khó có thể mở miệng.
Cả hai thầm nghĩ:
- Xong rồi! Tiểu Diệp a Tiểu Diệp, cậu chẳng phải là cưỡng éo Phó Chủ tịch thành phố Lô, cho dù là mặt ngoài đồng ý nhưng sau này sẽ có ấn tượng xấu. Hơn nữa… Ai
- Hừ! Tiểu tử này rất khí thế a! Trước mặt mấy ngàn người còn dám bức vua thoái vị, người ta đường đường là Phó Chủ tịch thường vụ thành phố, xem ra cuộc đời Phó Chủ tịch huyện từ đây chấm dứt.
Phí Mặc và Chu Trường Hà lẫn trao đổi ánh mắt, lộ vẻ vui mừng.
Phần lớn cán bộ ở đây đều kinh ngạc há hốc mồm, cũng rất hưng phấn để xem thường vụ Thị ủy Lô Trần Thiên như thế nào xuống đài.
- Ha ha ha, tiểu tử, muốn ép tôi có phải không?
Lô Trần Thiên cười sảng khoái.
, liếc mắt nhìn mọi người trên đài dưới đài còn đang sững sờ:
- Nói đi, cậu muốn tôi ủng hộ thế nào? Tuy nhiên nếu muốn tôi ủng hộ vậy cũng có điều kiện, bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền của cậu tôi cũng đã xem rồi.
Muốn đánh thông sáu trấn hai xã hình thành một vùng thống nhất với tiêu chuẩn đường công lộ thì ít nhất cũng phải có kinh phí 3000 vạn.
khoản tiền 3000 vạn trên tay ta cũng là một khoản tiền lớn, đối với cả Ngư Dương mà nói số lượng này cũng không nhỏ, ta giống như nghe nói tổng thu tài chính một năm của Ngư Dương không quá 4000 vạn.
Bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền của cậu muốn hoàn thành chắc sẽ phải hao tổn hết một năm thu nhập tài chính của huyện. Cho nên, trong mắt của tôi tạm thời là không thể nào thực hiện ,có chút không thực tế.
Cơm ăn còn chưa đủ lấy đâu ra đến tiền sửa đường. Dĩ nhiên là tôi còn muốn nghe cậu nói về tính toán tìm nguồn tài chính của mình, tôi chỉ nghe thực tế thôi, những chỗ nào là báo cáo láo hay không thể thì thôi.
Lô Trần Thiên trên mặt tuy đang cười, nhưng ngôn từ tương đối sắc bén, những câu đưa ra đều trúng vào chỗ yếu hại. Nếu như Diệp Phàm không giải trình được tài chính vậy thì thật là mất mặt, sẽ lưu lại ấn tượng trong các quan viên ngồi đây là một kẻ bốc phét.
Nghe y vừa nói như vậy thì những cán bộ có mặt bất giác hít một hơi khí lạnh. Con số 3000 vạn là khá lớn, đối với Ngư Dương là con số trên trời, gần bắng thu nhập tài chính một năm.
Cho dù đối với một vài người tay nắm trọng quyền thành phố cũng có thể nói là một con số lớn .
Ánh mắt mọi người nhìn tập trung cả vào Diệp Phàm, xem hắn làm sao đáp lại.
Hiện trường chỉ có thể dùng một chữ để hình dung, đó chính là yên tĩnh!
Chỉ nghe thấy tiếng thở của mọi người.
- Ha ha ha, không có bản lĩnh sao dám lên Lương Sơn. Câu tục ngữ này tôi chắc mọi người đang ngồi đây chắc đều nghe cả rồi. Hôm nay, có lẽ….
Diệp Phàm nói tới đây thì dừng lại nhìn quanh một lát:
- Rất nhiều đồng nghiệp sẽ nói Diệp Phàm tôi càn rỡ. Cũng không còn cách nào, vì Ngư Dương, vì cuộc sống của mười mấy vạn quần chúng của Khu kinh tế Lâm Tuyền, Diệp Phàm tôi sẽ càn rỡ một lần rồi. Chủ tịch thành phố Lô, nếu như tôi có thể làm ra 2000 vạn tài chính thì thành phố tính toán ủng hộ bao nhiêu?
Diệp Phàm đấu khí dâng trào, nhìn vào Lô Trần Thiên, xem ra hình như là ngang bằng.
- Đồng chí Diệp Phàm, làm sao có thể nói lãnh đạo thành phố có thể làm ra bao nhiêu, đương nhiên là căn cứ tình hình thực tế mà định ra. Thành phố Mặc Hương không chỉ có một mình Ngư Dương, thành phố có chỗ khó xử của thành phố. Suy nghĩ của Chủ tịch thành phố Lô chính là toàn bộ thành phố, không phải chỉ ở trong cục bộ.
. Lúc này Cổ Bảo Toàn cảm thấy nếu không lên tiếng thì tình hìnhh có thể xấu đi nên nghiêm túc lên tiếng.
- Ha ha ha, Bí thư Cổ, không có chuyện gì, Chủ nhiệm Diệp. Lúc này tôi gọi chức danh của cậu. Đã là hạng mục lớn liên quan đến mấy ngàn vạn , chúng ta thận trọng một chút, nếu cậu có thể làm ra 2000 vạn tiền mặt thì tôi đại biểu thành phố cho 200 vạn ủng hộ bản đồ quy hoạch xây dựng Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, nếu như cậu có thể làm ra nhiều hơn thì thành phố thì theo như tổng giá trị trợ cấp mười hai phần trăm, như thế nào đây?
Lô Trần Thiên cười nói.
- Thành!
Diệp Phàm gật đầu.
Nói xong hắn quay đầu nhìn Trịnh Lực Văn dưới đài hô:
- Phó cục trưởng Trịnh, mang thức ăn lên!
- Mang thức ăn lên!
Nghe Diệp Phàm kêu gào, mấy ngàn người toàn trường toàn bộ mù mịt, chẳng lẽ Chủ nhiệm Diệp chuẩn bị trên đài chủ tịch chiêu đãi khách nhân, sao chỉ nhìn thấy ở đây được một hàng dài bàn ghế.
Mười mấy hàng lãnh đạo ngồi trước đều là ghế dựa, còn các cán bộ cấp Phòng, cấp ban đều là ngồi ghế băng của trường trung học Ngư Dương.
Không có cái bàn làm sao ăn cơm, khó có thể bắt những lãnh đạo đứng ăn. Hơn nữa hiện trường còn có hai ba ngàn quần chúng từ sáu trấn hai xã chạy tới xem náo nhiệt, làm sao có thể chuẩn bị nhiều cơm ăn như vậy.
- Ừ!
Trịnh Lực Văn dứt khoát đáp , không lâu sau có một điệu nhạc chầm chậm vang lên rồi có mấy cô gái ăn mặc y phục kiểu dân tộc chia làm ba hàng đi ra.
Tất cả đều dùng khay gỗ trang nhã, bên trên dùng khăn lụa đỏ che kín, cũng không biết bên trong đựng cái gì.
- Chẳng lẽ đây chính là khay đựng món ăn, có lẽ là không thể, chẳng lẽ Chủ nhiệm Diệp làm thịt rồng tổ yến rồi đấu giá sửa đường, vậy thì có thể được bao nhiêu tiền, quả thực là ngu ngốc.
Phần lớn những người ở hiện trường đều nghĩ vậy.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 510: Phân cao thấp với Phó Chủ tịch thường vụ thành phố
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Hừ! Tiểu tử này không biết lại chơi trò hoa dạng gì?
Chu Trường Hà khinh thường hừ một tiếng.
- Chơi gì cũng chơi không ra 2000 vạn, trừ phi hắn thành tiên có thể điểm đá thành vàng nếu không, hừ!
Phí Mặc khẳng định hôm nay Diệp Phàm chắc là mất mặt rồi, qua một lần như vậy thì uy tín của hắn trong lòng của Cổ Bảo Toàn sẽ xuống rất thấp.
- Bí thư Cổ, Diệp Phàm rốt cuộc làm những thứ gì, hảo hảo treo biển thành lập tại sao lại như tạp kỹ vậy, rối như mớ bòng bong, trước đó hắn có báo cáo qua với anh không?
Vệ Sơ Tinh ghé tai vào Cổ Bảo Toàn, giọng nói nghe vẻ tức giận.
- Ai. Tiểu tử này, để chút quyền cho hắn lại có thể chơi trò bí ẩn, cho dù thế nào thì theo lý cũng không nên làm loạn, có lẽ hắn có trò quỷ đằng sau, chỉ cần có thể ra tiền thì cứ để hắn chơi đi, không theo lẽ thường cũng không phải là cái gì xấu.
Cổ Bảo Toàn thản nhiên, bộ dạng rất yên tâm.
- Chỉ sợ, ai.
Vệ Sơ Tinh thở dài cũng không nói nữa.
- Các vị lãnh đạo và khách quý chắc cảm thấy hơi khó hiểu. Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, các Cục trưởng, có thể mở vải che hay không.
Diệp Phàm cười, gật đầu ra hiệu các cô gái đi về đài chủ tịch.
- A! Có chút ý tứ!
Lô Trần Thiên mỉm cười mở tấm vải ra, thầm nghĩ có phải tiểu tử này chơi ảo thuật hay không?
- Quyển tranh!
Vừa lật ra thì mọi người thở phào nhẹ nhỏm.
- Tôi nói tiểu tử này chơi có ra gì đâu, mấy quyển tranh nát này thì có thể bao tiền, cũng không phải là cổ họa gì.
Chu Trường Hà thở phào nhẹ nhỏm, nói khẽ với Phí Mặc.
- Đó là đương nhiên, cổ họa thuộc về đồ cổ, quốc gia không cho phép tùy tiện mua bán, hơn nữa tiểu tử này lấy đâu ra nhiều cổ họa như vậy, cũng không thể đi trộm mộ, ha ha ha.
Phí Mặc cũng buông lỏng tâm tình.
- Các cô gái, mở ra! Rũ bức họa xuống cho các vị quan khách thưởng lãm.
Diệp Phàm cười nhẹ.
Mấy cô gái giũ một cái, mở mấy quyển vẽ ra.
- Chữ!
Toàn trường chấn động, nguyên lai là một bức thư pháp, các loại kiểu chữ đều có, bút lực cứng cáp, phóng khoáng bất phàm.
Cái gì mà “Nan đắc hồ đồ ninh tĩnh trí viễn trầm mặc tự kim tài nguyên quảng tiến bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai”
Tất cả đều là những danh ngôn về quan viên hay tài phú.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi nghĩ cậu không đơn thuần chỉ là lấy ra những chữ này cho mọi người tới đây thưởng thức chứ.
Lô Trần Thiên cười nói.
- Đương nhiên là không phải! Những bức thư pháp này là tôi chuẩn bị để quyên tặng khách quý ủng hộ bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, các vị khách chắc cũng không cười tôi là tục nhân, chúng tôi làm đường đúng là cần tiền. Hôm nay lấy mức quyên tặng theo số lượng chữ, theo thứ tự lựa chọn chữ mình vừa ý.
Có lẽ mọi người có thầm mắng tôi chắc cần tiền đến điên rồi, tuy nhiên tôi cảm thấy người khách nào có thể có được một bức thư pháp là tương đối may mắn, ha ha ha .
Diệp Phàm cười bình tĩnh, có chút kì quái.
- Chủ nhiệm Diệp, chẳng lẽ những chữ này rất có lai lịch?
Lúc này Cục trưởng cục văn hóa thành phố Trương Thiên Thu không nhịn được hỏi.
- Cục trưởng Trương, ngài xuất thân là làm nghệ thuật, nghe nói ngài còn là hội viên hiệp hội thư pháp tỉnh, cũng là hội trưởng hiệp hội thư pháp thành phố chúng ta, xin mời ngài đi lên đây giám định xem những chữ này đáng giá bao tiền?
Diệp Phàm cười nói, làm một cái thủ thế.
Trương Thiên Thu cảm giác tương đối hưởng thụ, cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Diệp đã nói như vậy rồi, Trương mỗ trước kia chính là xuất thân làm mỹ thuật tạo hình, cũng đặc biệt yêu thích thư pháp. Tôi cũng muốn xem Chủ nhiệm Diệp có thể đưa ra tuyệt phẩm gì
Trương Thiên Thu mỉm cười đeo kính rồi lấy ra một cái kính lúp để sát vào mấy chữ cẩn thận quan sát . Xem ra lão này yêu thư pháp như mạng, theo lãnh đạo xuất hành còn phải mang theo kính lúp.
- A!
Trương Thiên Thu cầm lấy kính lúp vừa để sát vào mấy chữ lạc khoản và ấn giá thì thốt lên một tiếng sợ hãi, trong đó bao gồm cả vui mừng.
Nghe y “A” một tiếng như vậy, trên đài chủ tịch cũng có mấy quan viên yêu thích thư pháp bắt đầu ngồi không yên, ai nấy nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thu, trơ mắt nhìn chờ y giải thích.
Tuy nhiên Trương Thiên Thu lại đem kính lúp soi kỹ vào ấn giám rồi còn đưa tay vuốt ve, tựa hồ đang nhấm nháp.
Đột nhiên y quay đầu lại nhìn Diệp Phàm hô:
- Đây là bức thật sao?
- Trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tôi dám làm giả sao? Ha ha ha, nếu như vậy các ngài lại chẳng rút da tôi ra.
Diệp Phàm cười tự tin.
- Không được! Chữ của Cố lão, đúng thật là chữ của Cố lão a! Chủ nhiệm Diệp, tôi đặt trước một bức “Ninh tĩnh trí viễn” đi!
Trương Thiên Thu đột nhiên nôn nóng hô lên.
- Cố Khải Chi đại sư a! Một trong tứ đại danh gia của tỉnh Nam Phúc chúng ta, tuyệt đối chính phẩm, chính phẩm a!
Trương Thiên Thu kích động .
Để đấy tôi xem.
Lô Trần Thiên vừa nghe thì cũng đứng bật dậy
Nghe y vừa nói như vậy, toàn bộ quan viên trên đài chủ tịch đều đi qua vậy quanh, những người bên trong thì tấm tắc, những người bên ngoài cũng chỉ trỏ trầm trồ, đương nhiên ai cũng tỏ ra là mình có văn hóa thưởng thức.
Nhất thời!
Trên đài chủ tịch vang lên toàn tiếng than thở.
- Chữ tốt! Chữ tốt a!
- Ưng câu thiết bút, hoa phá thương khung .
- Anh nhìn xem, phảng phất như thần tài ra tay, quá quỷ dị.
Sau đó là những tiếng trầm trồ ủng hộ .
Nhìn những quan viên này ở trên đài rung đùi đắc ý, trong đó phần lớn đều là lòe đời, Diệp Phàm cũng thấy cay cay trong lòng.
Để có được những bức thư pháp chính phẩm này, hắn đã tốn một phen tâm sức. Vào hôm trước, Diệp Phàm vội vã chạy tới nhà giáo sư Lan Cơ Văn để cầu ông đưa mình giới thiệu với viện trưởng viện văn học Hà Bác Tài vì ông này là một đại sư thư pháp
Ở trong Hoa Hạ ông cũng có chút danh tiếng, còn ở tỉnh Nam Phúc thì danh nghe như sấm động, cùng với Cố Khải Chi, Tào Xuân Thu, Vương Bột được gọi là Nam Phúc tứ thánh thủ, Hà Bác Tài ở vị trí thứ tư.
Nghe nói chỉ có bốn chữ “Nan đắc hồ đồ” của ông đã có một Phó Chủ tịch tỉnh lấy 10 vạn để mua, tuy nhiên viện trưởng Hà là đại sư nên cũng có phong phạm thanh cao của đại sư, cuối cùng vị Phó Chủ tịch tỉnh kia đành ăn canh không.
Những năm gần đây, số lượng quan lớn như vậy cũng không ít, về căn bản đều là quan viên cấp Ban trở lên .
Quan viên cấp dĩ nhiên là tự biết phận mà không dám gõ cửa, bởi bản thân đại sư cũng là cán bộ cấp Phó Ban, cấp Sở nào dám đi bêu xấu.
Lúc ấy Hiệu phó Lan Cơ Văn nghe Diệp Phàm nói là muốn kiếm vài chữ để khi thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền thì tiện tay kiếm chút tiền tạo phúc cho dân chúng.
Liền lắc đầu, thở dài nói:
- Khó khăn! khó khăn! Cậu đừng cho tôi là hiệu phó của đại học Hải Giang là có thể mời được viện trưởng Hà Bác Tài. Không phải tôi không giúp cậu mà năm ngoái Vụ trưởng Thái của vụ nhân sự Bộ giáo dục muốn cầu viện trưởng Hà một bức “Nan đắc hồ đồ” mà cuối cùng không được. Ha ha, khó được, khó được, y tuyệt sẽ không hồ đồ nên cậu chắc bỏ cuộc đi.
- Hừ! Viện trưởng Hà giả bộ thanh cao, có gì mà hay, bạn của cha Trinh Ngọc so với y còn có tên tuổi hơn.
Lan Điền Trúc bên cạnh làm loạn.
- Nói gì vậy Điền Trúc, phải kính trọng viện trưởng Hà, người ta có bản lãnh, quái nhân có phong cách quái lạ, tiểu hài tử, thật là chưa trưởng thành.
Lan Cơ Văn bật thốt lên cười mắng.
- Có bản lãnh thì ra vẻ sao? Cha của Đình Đình không vậy, danh khí của ông ấy so với viện trưởng Hà đâu kém, hừ!
Lan Điền Trúc vẫn gân cổ.
- Đình Đình là ai à?
Diệp Phàm vội vàng hỏi, biết đâu lại có thể câu được con cá lớn.
- Cháu gái của Cố Khải Chi, có biết Cố Khải Chi là ai không đồ nhà quê?
Lan Điền Trúc hừ lạnh.
- Đương nhiên nghe nói qua, một trong bốn thánh thủ của giới thư pháp, danh nhân của Nam Phúc chúng ta. Hình như là cùng với viện trưởng Hà, Tào Xuân Thu, Vương Bột xưng là Nam Phúc tứ thánh có phải không?
Diệp Phàm nghĩ một vòng, viện trưởng Hà không được thì chuyển sang Cố Khải Chi vậy.
Theo truyền ngôn thì Cố Khải Chi đứng hàng thứ ba trong Nam Phúc tứ thánh, danh khí xem ra còn nổi hơn so với Hà Bác Tài. Thật ra đây cũng chỉ là xưng tụng còn thì mỗi người mỗi vẻ.
- Không phải ông ấy thì là ai. Thế nào, có phải động lòng rồi không. Ha ha ha.
Lan Điền Trúc dẩu môi, liếc cái đã nhìn thấu tâm tư Diệp Phàm.
- Ha ha ha, Lan cô nương, nghe nói cháu gái của Cố đại sư là bạn tốt của Trinh Ngọc, có thể giới thiệu không.
Diệp Phàm cười ha hả, trong lòng lại bắt đầu nóng rực, đã thấy một con đường ra, muốn mất hứng cũng không được.
- Giới thiệu! Tại sao phải thế? Anh là cái gì của tôi. Rồi nói tại sao Trinh Ngọc phải giúp anh, hừ! Đừng tưởng rằng 19 tuổi lên làm Phó Chủ tịch huyện là ghê gớm, ở tỉnh Nam Phúc có vô số, một huyện nghèo đầy lưu manh có gì mà đắc ý.
Lan Điền Trúc lại nổi điên, nhìn Diệp Phàm nơi nào cũng không thuận mắt.
- Điền Trúc, nói chuyện chú ý một chút, Diệp Phàm mới 19 tuổi đã là Phó Chủ tịch huyện, đúng là có bản lãnh, với độ tuổi như vậy trừ đám con ông cháu cha dựa thần dựa thế mà bò lên thì có mấy ai có thể làm được như vậy. Năm cha mười chín tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học, còn là một sinh viên.
Lan Cơ Văn híp nửa mắt, ra vẻ tán thưởng Diệp Phàm .
- Cha, làm sao cha lại nói giúp người ngoài như vậy.
Lan Điền Trúc bất mãn.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 511: Đồng khí đầy người
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Cha chỉ giúp đúng lý chứ không giúp người thân, ha ha ha.
Lan Cơ Văn cười ha hả, nhìn con gái rồi lại nhìn lướt qudìệp Phàm, vẻ mặt có chút kì quái, cũng không biết nghĩ gì.
- Diệp Phàm, để dì pha trà ngon cho cháu uống, đừng để ý tới con bé này, mồm miệng cứ như cọp cái, cũng không biết kiếp trước là gì.
Vợ của Lan Cơ Văn là Triệu Mai Chi thân thiết.
- Thật không giúp?
Diệp Phàm cười mỉm, nhìn chằm chằm Lan Điền Trúc.
- Bổn cô nương chính là không giúp, xem anh có thể làm gì tôi? Mẹ, trà đại hồng bào rất ít, đừng lãng phí, cho cái loại dã nhân này uống thì có biết vị gì đâu, nuốt chửng một ngụm, đáng tiếc!
Lan Điền Trúc lại càng tức giận, liếc Diệp Phàm, đắc ý kêu lên.
- Không giúp thì bỏ đi! Dì, cháu cho dì một loại mỹ phẩm nhé, vừa lúc có mang theo một viên Hậu cung ngọc nhan hoàn.
Diệp Phàm ném ra đòn sát thủ.
- Hậu cung ngọc nhan hoàn, lần trước nghe Trinh Ngọc nói hiệu quả dường như rất tốt, được! Được!
Phụ nữ dù là tuổi cao cũng không thể chịu được sự hấp dẫn của việc làm đẹp. Huống Triệu Mai Chi còn chưa già, mới chừng ** tuổi, chỉ là da mặt cũng có nếp nhăn, lại càng phải chú ý bảo dưỡng.
Lần trước Tống Trinh Ngọc trở về cứ luôn nói về chuyện hoàn thuốc nên cũng rất muốn biết, nghe nói hoàn thuốc rất quý, cũng rất hiếm thấy, nên giờ lại có trước mắt thì không cao hứng cũng không được.
- Anh lấy đâu ra?
Lan Điền Trúc bật thốt, vẻ mặt kinh ngạc, không kịp cao ngạo hỏi tới:
- Không phải nói chỉ có mấy viên, đã dùng hết rồi sao?
- Quản gì đến cô. Tôi đưa cho dì, cô cứ ngồi trên ghế sa ***, chúng ta làm luôn trong đại sảnh.
Diệp Phàm cười híp mắt, không để ý tới Lan Điền Trúc.
- Không được, chỉ cần nửa viên là đủ rồi.
Lan Điền Trúc ưỡn ngực làm Diệp Phàm rúng động vội vàng vận Thanh Tâm quyết mới có thể dẹp yên bên dưới.
- Ừ! Thì bôi nửa viên đi, lưu lại chút cho Điền Trúc.
Triệu Mai Chi thương yêu nhìn con gái.
- Dì, lần đầu tiên dùng nhất định phải toàn bộ viên, nếu không hiệu quả không rõ ràng.
Diệp Phàm cố ý lắc đầu.
- Không để thì thôi, tôi không cần, một viên thuốc nát thôi, có gì hay chứ, hừ!
Lan Điền Trúc nổi giận.
- Không cần thì thôi, tôi còn một viên, để cho đưa cho Trinh Ngọc đi, cô ấy chắc sẽ giúp, ha ha ha.
Diệp Phàm đem bình lấy ra còn khẽ tung trong tay như đoán chừng sức nặng.
- Còn có một viên. Không được! Viên này là của tôi, tôi đã định rồi!
Lan Điền Trúc cũng không kịp đành hanh, quay lại muốn đoạt.
- Được! Cho có cũng được, mời Cố Đình Đình đến đây thì viên này thuộc về cô.
Diệp Phàm ra giá..
- Mời thì mời. Ai sợ ai!.
Lan Điền Trúc được tiện nghi còn ra vẻ, tuy nhiên cũng gọi điện thoại.
Không lâu sau Cố Đình Đình và Tống Trinh Ngọc đều đến xem Diệp Phàm bảo dưỡng da mặt cho Triệu Mai Chi.
Đương nhiên!
Sau một giờ thì lập tức có tác dụng Cố Đình Đình trợn tròn mắt, ngay cả Triệu Mai Chi và Lan Cơ Văn cũng thấy ngạc nhiên, luôn miêng khen thần kỳ.
Cặp mắt của Cố Đình Đình lại càng lấp lánh, chỉ là cô không quen Diệp Phàm nên không tiện mở miệng, gấp đến độ dậm chân, Tống Trinh Ngọc một bên cũng nói vào, tuy nhiên cũng lồng thêm chuyện muốn cô yêu cầu cha của mình viết cho vài bức thư pháp để Diệp Phàm đem về lễ thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền.
Cố Đình Đình trái lo phải nghĩ, cuối cùng cắ răng đồng ý, vốn cha cô là Cố Khải Chi cũng có tính tình quái lạ không kém viện trưởng Hà, người nào không thích thì nhất định không viết.
Kết quả đồng chí Diệp Phàm vì Cố Đình Đình phục vụ ba lần mà có được mấy bức, nghe nói sau đó Cố Đình Đình về nhà cũng giở võ của phụ nữ là nước mắt mới có thể khiến cho Cố Khải Chi gặp Diệp Phàm.
Tuy nhiên sau khi gặp, Cố đại sư nghe Diệp Phàm nói muốn đưa những bức thư pháp để đấu giá cho các quan viên và phú hộ thì nhăn mặt:
- Trẻ ranh, không được, như vậy là bôi xấu chữ của ta.
Diệp Phàm nhẫn nhịn:
- Cố lão, những chữ này tuy nói là cho đám quan viên đầy tục khí và đám phú hộ sặc mùi tiền treo lên nhưng tôi tin sau khi thưởng thức chữ của Cố lão bọn họ cũng có thể giảm đi tục khí lẫn mùi tiền, ha ha ha.
- Hừ! Tiểu tử, xem chữ của ta là bột giặt à?
Cố lão hừ nói, tuy nhiên trong lòng rất hưởng thụ, đem đổi chữ trẻ ranh thành tiểu tử rồi.
Diệp Phàm cười thầm:
- Còn giả bộ thanh cao, chẳng phải là ông cũng thích nghe nịnh nọt. Người mà, ai chẳng có tục khí, nếu không đã chẳng phải là người.
Chỉ là phương thức tục khí bất đồng thôi. Người nghèo mắng làm quan một lòng vì mũ quan là tục khí, đố kỵ người giàu một thân sặc mùi tiền.
Người giàu khinh thường nói người nghèo toàn thân chua loét, quan viên lại càng mắng người nghèo là sĩ diện hão. Chí sĩ nói hạng bạch đinh là tục khí, bạch đinh nói chí sĩ là giả thanh cao, cõi đời ai cũng nói không rõ
- Không! Cố lão, chữ ngài không phải là bột giặt, là mãn địa sinh hoa.
Diệp Phàm vỗ mông ngựa nào ngờ vỗ nhầm làm Cố Khải Chi sầm mặt:
- Trẻ ranh, không được đem chữ của ta đánh đồng với tiền, vậy sẽ nhuộm dơ bẩn nó .
- Tạm thời dơ bẩn không có chuyện gì, chờ sau khi quyên tiền rồi thì sẽ dùng vào việc sửa đường của Khu kinh tế Lâm Tuyền. Mấy vạn dân chúng có đường thông suốt, mọi người sẽ nghĩ đến lúc khó khăn nhất là Cố lão dùng chữ của ông trải thành.
Diệp Phàm ứng biến rất nhanh.
- Hừ! Đúng là đồ dẻo miệng! Mài mực!
Cố Khải Chi hô.
- Dạ!
Diệp Phàm lập tức xắn áo lên mài mực.
Cố Khải Chi vừa cười vừa vung bút thì làm ra mấy bức thư pháp có thể đổi ra tiền. Diệp Phàm nhận lấy rồi vội vã chạy về Ngư Dương. Chẳng qua Cố lão còn đặc biệt tặng Diệp Phàm một bức chữ “ nhất nhất hải khoát thiên không!”
Vì thế Diệp Phàm thấy hôm nay đám quan viên ở trên đài rung đùi đắc ý thì chua xót mắng thầm: “Con mẹ nó, lão tử vất vả bao công mới lấy được những thứ tốt này, có thể vì dân làm chút việc mà đúng là sắp chết! Lòng chua xót a!”
Quyên tiền bắt đầu.
Sau một giờ đang chuẩn bị kết thúc thì chợt nghe tiếng cãi cọ khiến Diệp Phàm vội vàng vọt tới.
Hắn vừa nghe thì vui mừng thiếu chút nữa mê đi.
Thì ra là hai phú ông đang tranh giành một bức thư pháp “Đồng khí mãn thâm”.
Vốn là lúc ấy Diệp Phàm nào dám xin mời Cố lão viết bốn chữ này, đây không phải là mắng thầm đám người giàu sao?
Tuy nhiên Cố lão cười nhạt, nói:
- Diệp tiểu tử, bốn chữ này phải tặng người, nếu không cậu làm sao lấy được tiền. Tuy nhiên phải tặng cho phú hộ, còn phải đem lời của ta nói rõ.
Diệp Phàm cuối cùng không thể làm gì khác là đau khổ cầm bức thư pháp này về, trong lòng vẫn luôn lo lắng, đã sớm sắp xếp xong xuôi người cầm chữ này.
Ai ngờ lúc này lại có hai phú ông tranh giành làm toàn trường chú ý.
Các quan viên sau lưng đều bàn luận xôn xao, mấy phú ông khác thì lắc đầu thở dài bất mãn.
Một phú ông lớn tiếng nói:
- Bức chữ này tôi định rồi sao anh lại cầm đi?
Phú ông còn lại dứt khoát không nhường:
- Tôi lấy là có chỗ dùng, lão huynh, tôi mở mỏ đồng, nếu đồng khí đầy mình thì rất tốt, nói rõ tôi phát tài, chữ chính là tuyệt a!
- Ha ha lão đệ, hạnh ngộ! Hạnh ngộ! Tôi cũng làm đồ đồng, treo bức này trong công ty nói rõ đồ của tôi đều là thượng đẳng, Cố lão có thể làm chứng. Ha ha ha. Huynh đệ, tặng cho tôi đi, tôi bỏ ra 30 vạn thì lấy rồi.
Phú ông kia cũng liếc mắt, trên người dường như đầy đồng khí.
- Lão huynh! Bốn chữ này của Cố lão anh chỉ ra có 30 vạn cũng dám lấy đi, đúng là làm xấu đồng khí đi. Chủ nhiệm Diệp, tôi ra 50 vạn, ha ha ha.
Phú ông thứ hai lại trêu chọc, vẻ mặt đầy ngạo khí, nghe nói là người tỉnh Tích Ninh sang, cũng đã nghe danh của Cố lão.
-60 vạn
-80 vạn
- 90 vạn
- 100 vạn…
Phú ông tỉnh Tích Ninh ra giá cuối cùng, xem ra mở mỏ đồng có tiền hơn.
- Coi như vậy đi! Lão ca, anh uy phong! Anh lấy đi, tôi ra 50 vạn cầm bức “Chiêu tài tiến bảo”
Phú ông kia rút lui..
Tuy nhiên sau khi hai người cãi vã lại kết thành bạn bè, vừa cầm hai bức thư pháp vừa trò chuyệm, chắc là nói chuyện đồng khí, nghe nói sau này còn thường xuyên hợp tác làm ăn.
Chữ của Cố lão nhiều nhất là 3 vạn, cuối cùng lại có thể đạt tới 100 vạn, coi như thu hoạch ngoài ý muốn!
Diệp Phàm nói vang trong loa:
- Người quyên tặng tổng cộng là 158 người, số tiền quyên tặng là 413 vạn, những vị có lòng hảo tâm này khi sửa đường chúng tôi sẽ khắc vào bia đặt bên đường, hơn nữa còn phát trên bản tin đặc biệt trên truyền hình mấy ngày sau, chân thành cảm tạ.
Diệp Phàm vừa nói xong thì tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy, thật lâu mới dừng lại, Diệp Phàm xoay đầu lại, cười híp mắt nhìn Lô Trần Thiên không nói lời nào.
- Cười gì Chủ nhiệm Diệp còn kém con số 3000 vạn nhiều lắm.
Lô Trần Thiên cười nhẹ, tỏ ra không chút hoang mang, tuy nhiên trong lòng cũng cảm thấy cao hứng với chiêu vừa rồi của hắn.
Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh ở bên sớm đã cười trộm, chỉ có phần lớn khách là không dám cười ra tiếng.
Mấy người đứng đầu của sáu trấn hai xã Khu kinh tế Lâm Tuyền đều nhìn bội phục nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm. Quần chúng đứng dưới thì đều coi Diệp Phàm như thần linh, một bà cụ còn nói:
- Trở về nhất định phải đem Chủ nhiệm Diệp mỗi ngày hương khói hầu hạ
Cháu của bà cụ nghe thấy thì trách:
- Bà nội! Bà làm vậy thì xông chết Chủ nhiệm Diệp đấy.
- Cháu sao có thể nói gở vậy chứ.. Chủ nhiệm Diệp là thiên thần hạ phàm, sao có thể xông chết, thắp hương để sau này thành Phật đấy.