- Trong đầu mày đã có câu trả lời, cần quái gì hỏi tao nữa. Đáng lý ra mày nên cám ơn tao mới đúng chứ.
- Mày... tao cám ơn chỉ vì ý đồ dở hơi của mày hay sao?
- Còn không phải à? Thế mày không muốn trả thù tên Thiên khốn kiếp đấy ư? Hay là mày sợ hắn ta?
Gã nghiến răng kèn kẹt, gằn giọng nói:
- Grừ... Tao mà sợ à. Hừ, mày giỏi lắm, chơi xỏ tao thì tao sẽ chơi lại mày.
Việt vẫn đối đáp với hắn đôm đốp:
- Hà hà, Chung ruồi, mày vốn là kẻ thông minh cơ mà. Mày thừa hiểu giờ chúng ta đang ngồi trên cùng một chiếc thuyền. Tao sống mày sống, mày chết thì tao chết. Hơn nữa, mày nên tận dùng cơ hội để trả hận, không có lần hai đâu.
- Grừ...
Hắn ta gầm gừ một hồi rồi cúp máy luôn. Việt đặt điện thoại lên bàn, tay gõ gõ nhịp, miệng nở nụ cười đắc chí. Anh đánh trúng tim đen của hắn, anh chắc mẩm thế nào rồi hắn cũng sẽ đồng ý hợp tác với anh.
Anh sực nhớ lại hàm ý trong cái liếc mắt của Thành Hưng và Thanh Sơn khi bọn chúng đang hỏi anh trên xe thì bất chợt nảy sinh một ý tưởng mới. Anh tự nhủ: "Kế hoạch của mình vẫn thiếu sót vài điểm mới có thể trở nên hoàn hảo hơn."
Sau vụ việc xảy ra lúc nãy, anh đã có một số thứ phải thay đổi trong kế hoạch của mình, nhiều nhất là giai đoạn bắt đầu. Sau khi đã định hình lại toàn bộ, anh cất khẩu súng vào vali một cách cẩn thận và kín đáo rồi làm vệ sinh cá nhân và lên giường ngủ.
...
Sau khi giải thích đầu đuôi sự việc cho ông chủ, Phạm Huỳnh được lệnh phải lập tức điều tra kẻ xen vào là ai. Việc này quả thực không dễ dàng chút nào, bởi tối đấy vốn chập choạng, đèn đường thì chiếu sáng mờ mờ, không một ai thấy rõ mặt Việt và nó làm hắn đau đầu mấy ngày nay. Hiện giờ hắn ta đang ngồi trong phòng phó giám đốc với đống giấy tờ, văn bản trên bàn, chợt có tiếng gõ cửa vang lên. Huỳnh nói vọng ra:
- Vào đi!
Một người đàn ông tầm hai bốn hai lăm tuổi mở cửa bước vào. Hắn nói:
- Anh Huỳnh, em đến báo cáo kết quả.
Huỳnh nghe thế thì bỏ tập giấy xuống, ngẩng đầu lên hỏi:
- Sao? Điều tra ra rồi à? Đưa tôi xem nào.
Người kia tới gần bàn làm việc của Huỳnh và đưa cho ông ta xấp giấy, trên đó có thông tin về những người đang bị chúng điều tra. Huỳnh lật ra xem rồi nhíu mày, hắn nói:
- Nhiều thế này cơ à, chưa được, cậu phải thu hẹp phạm vi hơn cho tôi, thế này thì còn lâu mới tìm ra.
- Ơ dạ vâng ạ, em đi làm ngay đây.
- Lần này nếu không đạt yêu cầu thì đừng trách tôi nặng tay.
- Dạ... Dạ vâng ạ!
Tên khi gật đầu gật đầu liên hồi, cầm lại xấp giấy xoay người định đi ra, bỗng Huỳnh gọi giật lại:
- À khoan!
Tên kia hoảng sợ, lắp bắp:
- Dạ... Dạ... Anh sai bảo gì em nữa ạ?
Huỳnh xé một mảnh giấy nhỏ, ghi vào đấy mấy chứ và đưa cho gã đàn em:
- Cậu đến địa chỉ tôi ghi trong này, tìm người tên Chung, nhờ hắn giúp đỡ nếu cậu không làm được, cứ nói là tôi bảo đến.
- Dạ vâng ạ!
Tên thuộc hạ của Phạm Huỳnh vâng lệnh, đi gọi thêm mấy người nữa cùng làm. Ban đầu hắn muốn đi tìm người tên Chung, nhưng khi nhớ lại lời cảnh báo của ông chủ, hắn lại do dự. Rồi hắn nghĩ bụng: "Mình như thế này mà cần thằng tép riu đó giúp sao, không đời nào." Vì vậy, hắn lập tức quay ngược về sau khi đã đi được hai phần ba quãng đường. Lúc vừa quay người, hắn không để ý thấy có một bóng người nấp nhanh vào vách tường. Khi bắt gặp chúng ở đây, người đó giật mình và rất ngạc nhiên nên vội vàng tìm tựa sau bức tường lồi ra để nấp, miệng lẩm bẩm:
- Quái lạ! Bọn chúng tới đây làm gì?
Người đấy đợi đám người Hắc Báo đi xa rồi mới ra khỏi chỗ ẩn nấp đi tới căn nhà mà bọn chúng bỏ đi không tới. Quan sát căn nhà có chút tồi tàn trước mặt, người nọ nói nhỏ:
- Ái chà, đây thực là nhà của tên "Chung ruồi" sao? Không ngờ kẻ cầm đầu một băng xã hội đen lại sống thế này.
Thì ra gã tên Chung mà Huỳnh nói chính là "Chung ruồi", quả hơi kỳ lạ. Lúc này gã đang ngồi cùng một tên bạn gã ở trên hiên. Bỗng gã nghe có tiếng bước chân đi vào, bèn ngẩng đầu lên thì hô lên đầy ngạc nhiên:
- Việt, sao mày biết nhà tao hả?
Người nọ là Quốc Việt. Anh tìm gã Chung có chuyện muốn hỏi, trùng hợp gặp được đám Hắc Báo cũng tìm gã ta, may mà không bị phát hiện. Anh nhún vai trả lời gã:
- Tìm nhà của mày chả có gì khó, chỉ tìm một thằng du côn nào đấy làm ở cảng để hỏi là ra.
Nghe được câu này, vẻ mặt tên Chung tươi tỉnh hơn chút. Câu trả lời của Việt ngầm bào gã khá nổi tiếng, mấy thằng du côn bình thường tên nảo cũng biết. Gã hỏi:
- Mày đến đây có chuyện gì?
- Tao muốn hỏi mày mấy vấn đề.
- Có gì nói mau đi.
- Được, câu thứ nhất, thế giới của bọn mày đang gặp chuyện gì mà mọi thứ đều rối tung loạn xạ như thế?
Chung lắc đầu:
- Không có gì cả.
- Không thể không có gì được, nếu thế thì việc quái gì Hắc Báo tìm cách giết Hưng và Sơn.
- Quá bình thường, chỉ là tranh giành địa bàn... A, khoan đã... Hắc Báo tìm cách giết Hưng, Sơn?
- Đúng thế, đêm mày gọi cho tao đó, mày cũng nghe tin rồi, đừng giả bộ không biết.
- Tao biết có đánh nhau giữa bọn chúng nhưng quả thực không biết có những ai tham gia.
Việt không quan tâm đến điều này. Anh hỏi lại vấn đề ban nãy:
- Sao cũng được nhưng tao muốn biết rốt cuộc là vì cái gì mà chúng dám công khai chém giết như thế?
Tên Chung cười khẩy:
- Thế mày nghĩ xem, ngoài tiền và địa bàn thì còn gì khác nữa chứ.
Việt lắc đầu:
- Chắc chắn phải có gì đấy rất đặc biệt mới khiến chúng đấu tới mức sống chết, ví dụ hàng độc chẳng hạn. Mày nói rõ xem nào.
- Mày giỏi đấy! Được rồi, nếu mày muốn biết tao cũng chả thèm giấu. Thật ra sắp có một chuyến hàng lcó giá trị vô cùng lớn chuyển vào thành phố và... thế đấy.
- Trị giá bao nhiêu?
- Tao không rõ lắm, chừng khoảng trên chục tỷ đến trăm tỷ đồng.
- Cái gì? Nhiều đến thế sao?
Việt nghe xong giật mình, trợn to mắt, kêu lớn, chả trách lại như vậy. Lợi nhuận đã hơn xa mức ba trăm phần trăm, dư sức khiến cho con người ta chấp nhận bán mạng vì nó. Anh nói tiếp:
- Thế chắc mày cũng sẽ thó một ít phải không?
- Hừ, có thì ngu gì không lấy.
Việt nhíu mày rồi mỉa mai:
- Ha ha ha, vậy nhớ cẩn thận, tao đang bị cảnh sát theo dõi đấy.
- Hừ...
- Nhưng phải công nhận mày khá đấy, dám chống lại ba ông lớn đó.
Câu này đúng là đã gãi đúng chỗ ngứa của tên Chung ruồi. Hắn ta bật cười, đáp:
- Ha ha, thế mày nghĩ tao có thể tồn tại đến bây giờ mà không có bản lĩnh gì hay sao hả?
Việt gật gù đồng ý:
- Thảo nào cả bọn Phạm Huỳnh của Hắc Báo cũng định tới tìm mày.
Chung và gã ngồi bên cạng nghe vậy thì giật mình. Gã Chung nhổm dậy hỏi lại:
- Mày nói Hắc Báo tới tìm tao.
- Ừ, nhưng khi tới gần chỗ mày thì không hiểu tại sao quay lại không đi nữa.
- Chúng đến làm gì nhỉ?
- Làm gì thì cả mày và tao đều hiểu, vấn đề là mày quyết định như thế nào.
Thấy gã đang trầm ngâm nghĩ ngợi, Việt bèn nói tiếp:
- Mục đích của tao khi tới đây hôm nay đã xong, giờ tao sẽ về cho mày suy nghĩ.
Chung ruồi cũng chỉ ậm ừ hờ hững mấy tiếng. Việt xem như đó là lời đáp lại của hắn ta. Anh không nói gì nữa, xoay người rời đi. Anh còn bận đi dạy kèm cho thằng nhóc Trung Nam. Anh giờ đang là mục tiêu tìm kiếm của cả hai băng đảng đối địch với băng Hưng, Sơn. Mạnh Tuấn cũng đã sai Thiên truy tìm kẻ nào nhảy vào cuộc đấu khiến băng Hắc Báo thua thảm hại phải bỏ chạy; làm hỏng kế hoạch lợi dụng mâu thuẫn giữa hai kẻ địch, ngư ông đắc lợi của ông ta. Tên Thiên nói:
- Anh Tuấn, em đã truy tìm gần tuần nay nhưng vẫn không có chút thông tin gì về thằng đó cả.
Mạnh Tuấn khoát tay tỏ vẻ không sao:
- Khỏi cần nữa, bây giờ chắc chắn Hắc Báo đang ra sức truy lùng, khi chúng có tin thì chúng ta cũng sẽ biết thôi. Chú bỏ cái này đi, tập trung vào làm việc anh đã giao cho.
- Ơ... dạ vâng thưa anh.
Đang lúc Thiên định rời đi thì chợt Mạnh Tuấn hỏi thêm:
- Hôm nay thằng Cường được cho phép tháo băng hoàn toàn phải không?
- Dạ vâng?
- Thế tình hình của nó thế nào?
- Dạ không khả quan cho lắm, có thể sẽ tàn phế suốt đời, ăn uống bình thường nhưng đánh nhau thì không thế nào.
Mạnh Tuấn thở dài, đáp:
- Kể cũng đáng tiếc thật, một nhân tài như thế mà... À phải, anh biết chú rất căm thù thằng ranh con tên Việt đó nhưng chú phải làm xong nhiệm vụ đã.
- Dạ vâng ạ.
- Tốt, chú mày ra ngoài được rồi, nhớ chuyển lời hỏi thăm của anh đến nó.
- Dạ văng. Thưa anh em ra ngoài.
- Ừ!
Thiên mở cửa ra ngoài, rồi đóng nó lại thật nhẹ nhàng. Sau đó hắn ta đi đến bệnh viện tên Cường đanh được chữa trị. Khoảng mười phút sau, tên Cường đi ra cùng mấy thằng nữa, vết sẹo do đánh nhau với Quốc Việt vẫn còn hiện rõ trên cánh tay hắn. Thiên vỗ vai hắn ta và nói:
- Hết bị bó bột là hay rồi, chúng ta đi nhậu mừng cho mày.
- Hay quá, ý này của anh hay lắm, đi nhậu nào.
Đám đàn em của Thiên nghe thế, lập tức nhao lên. Cường di nhiên không thể từ chối.
...
Việt trở ra từ trong nhà cô Liên khi đã kết thúc giờ dạy kèm. Từ sau khi luyện tuyệt kỹ khinh công thì hạn chế đi xe máy tới mức thấp nhất, tận dụng tập luyện mọi lúc mọi nơi. Anh rẽ sang đường MMM để mua mấy dụng cụ và nguyên liệu để luyện công thay cho mấy cái cũ ở nhà, bất ngờ nhóm tên Thiên và Cường ra khỏi một quán nhậu sát ngay đấy. Anh không kịp tránh đi, thế là hai bên giáp mặt nhau. Quốc Việt giật mình kinh hãi, mà Thiên cũng rất ngạc nhiên. Thấy anh, hắn cười gằn:
- Cuối cùng tao cũng đã chộp được mày.
Việt vốn đã biết con đường này nằm trong địa bàn của băng đảng do Mạnh Tuấn lập nên, có điều hàng tốt đều nằm ở đây nên anh đành tiến vào. Lúc này hai vũ trường gần đó rất đông khách nên chả mấy ai để ý tới chỗ anh. Dù anh yếu thế nhưng vẫn cười khẩy, đối đáp một cách bình tĩnh:
- Chộp được thật không?
- Chết đi ranh con!
Một tên du côn đàn em của Thiên quát lớn, vung quyền đấm thẳng vào mặt Việt rất nhanh. Đáng tiếc, Việt đâu còn kém cỏi như lúc chúng đánh hội đồng trước kia, Việt phản ứng nhanh hơn nhiều, tay phải đưa tên chụp lấy nắm đấm của kẻ địch rồi vặn tay, năm ngón xiết chặt lại. Tên kia ra đòn quá đơn giản nên anh chả cần sử dụng chiêu thức gì cả. Gã đó đau đớn nhăn mặt nhăn mày, kêu la oai oái.
- Mày chắc không mạnh hơn tên Cường đâu nhỉ.
Nói móc kẻ tên du côn xong, anh liếc sang Thiên với ánh mắt thách thức, đồng thời tay xiết càng mạnh khiến tiếng kêu la càng lớn. Cường nghe thế thì sôi máu, nhưng hai tay đã bị tàn phế nên hắn ta chỉ có thể tức giận giương mắt nhìn gườm gườm vào Việt.
Thiên hừ một tiếng, tay phải hắn ta đột ngột phóng tới mặt Việt, tốc độ nhanh hơn tên du côn kia gấp bội. Việt chỉ thấy bóng đen loé lên và gió thốc vào mặt. Việt vội vàng buông tay tên du côn ra rồi nhún chân nhảy về sau một mét rưỡi để phòng vệ an toàn. Anh cảm giác má phải hơi nhói. Anh đưa tay lên sờ thì thấy bỏng rát, chỗ đấy đã có vết da bị rách.
Phía đối diện, tên Thiên vẫn còn giữ nguyên tư thế ra đòn. Hai chân của hắn hơi khuỵu xuống, một trước một sau; năm ngón tay chụm lại thành mũi nhọn để trước ngực. Hắn ta nhìn anh, nhếch mép cười khinh bỉ:
- Thấy sao hả ranh con?
Việt quan sát tư thế của hắn ta giây lát, tức thì trở nên thận trọng hơn. Anh biết đòn thế hắn đã sử dụng ban nãy là Hạc Quyền trong Ngũ Hình Quyền. Hạc Quyền chú trọng uyển chuyển mà nhanh nhẹn. Khi phát kình thì lực xuyên thấu rất mạnh. Đối mặt với bộ quyền này, nhất định không được chủ quan khinh địch. Theo như thủ pháp và kình lực tấn công, ít nhất tên Thiên đã khổ luyện hơn mười năm rồi. Tay hắn ta cứng như đá vậy. Hắn nói:
- Mày tới số rồi.
- Vậy sao?
- Đúng... thế.
Lời chưa dứt thì tên Thiên bước chéo chân tới, mỏ hạc bên phải mổ vào cổ Việt. Việt nghiên người sang phải. Không hiểu Việt cố ý không tránh hay không tránh kịp, bả vai bị mổ trúng thay cho cổ họng. Anh cắn răng chịu đau, tung quyền đánh trúng ngực Thiên thật mạnh. Tên Thiên tái mặt, loạng choạng bước lùi lại. Việt không tấn công tiếp mà hỏi:
- Sao? Mày thực sự... muốn đánh ở đây?
Thiên liếc xung quanh, nghiến chặt răng, rít lên:
- Khốn kiếp... cút mau thằng ch*.
Đám đàn em của hắn ngạc nhiên đến thộn mặt ra. Bọn chúng không hiểu tại sao đại ca lại dừng tay, nhưng lại nghĩ chắc hắn ta có kế hoạch nào đấy nên không mở miệng hỏi.
- Hê hê, xem ra mày rất thông minh. Vậy tao đi đây.
Còn Việt thì bật cười, nhưng khóe miệng méo xệch sang bên nên trông giống như đang mếu hơn vậy. Sau đó anh xoay người bỏ đi khỏi con đường. Vai trái anh hơi ngiêng xuống theo từng bước chân anh đi, dáng điệu trông khá là chật vật. Khi Việt đi được một quãng xa, Thiên quay sang đám đàn em, nghiến răng ra lệnh:
- Bọn mày âm thầm theo sau thằng ôn con đó, đến chỗ thích hợp thì ra tay.
- Vâng ạ.
Cả đám du côn đi hết để lại một mình gã Cường đứng cạnh Thiên. Thiên định nói gì đấy với gã ta nữa, nhưng lời chưa ra khỏi miệng thì hắn đột nhiên ôm ngực gậ đôi người xuống, ho liền mấy tiếng và hộc ra một ngụm máu. Hóa ra nãy giờ hắn cố kìm nén, thả cho Việt rời đi là để khỏi mất mặt trước bọn đàn em. Xét thực lực, nếu so lực đánh, Việt và hắn ta ngang ngửa, còn về mặt nội công, hắn tuyệt không thể bì với Việt. Một quyền của Việt đã tác động mạnh lên kinh mạch của hắn khiến hắn bị nội thương. Gã Cường thấy phun ra ngụm máu lớn thì cuống quýt, hỏi dồn:
- Anh Thiên, anh sao vậy?
Thiên lắc đầu:
- Tao không sao, chỉ là tao đang bị cảm, họng đau rát, ho ra máu thôi, về uống thuốc là khỏi.
Thiên gượng đứng thẳng dậy, các múi cơ hoành đôi khi lại co rút làm ngực hắn đau đớn. Trái ngược với vẻ ngoài, trong lòng hắn đang vô cùng tức giận: “Khốn kiếp! Sao võ công thằng ôn con đấy tiến bộ nhanh như vậy, suýt chút mình đã gãy xương sườn rồi.”
Cường hỏi tiếp:
- Giờ chúng ta làm gì tiếp đại ca?
- Đợi thêm vài phút nữa rồi chúng ta đi theo mấy thằng kia.
- Dạ vâng ạ!
"Grừ! Nhất định phải tóm được thằng ranh con chết tiệt đó." Cơn đau ở ngực bụng vẫn chưa hết. Đồng thời đây là lần đầu tiên bị mất mặt trước bọn đàn em, Thiên tức giận, hai bàn tay nắm rất chặt, trong bụng thầm nguyền rủa Quốc Việt. Gã Cường biết điều, đứng im thin thít, không dám mở miệng. Hai gã đợi được ba, bốn phút thì Thiên nói:
- Đi thôi.
Cường đáp:
- Dạ vâng!
Thêm chừng sáu, bảy phút nữa trôi qua, Thiên và Cường đã đi được tầm chục mét thì thấy đám đàn em của Thiên quay trở lại. Thiên hỏi tên đi đầu tiên::
- Thằng ranh con đó sao rồi.
Tên kia lắc đầu báo cáo:
- Anh Thiên, không biết thằng nhóc đó trốn đâu rồi, bọn em tìm kiếm xung quanh nhiều lần mà không thấy đâu cả.
Tin này của đám tay chân càng như đổ thêm dầu vào lửa. Mặc dù hắn biết đám đàn em khó mà triệt hạ được Việt nhưng ít ra cũng giữ chân anh khi hắn tới; đằng này, cả việc tìm mà cũng không làm được. Thiên rít qua kẽ răng:
- Lũ vô dụng! Grừ! Ranh con! Mày đợi đấy.
Thật ra, chẳng thể trách bọn thủ hạ của Thiên được. Việt đã đoán trước được ý đồ của hắn ta nên thi triển khinh công chạy đi. Khinh công Việt rất nhanh, thoáng cái đã biến mất tăm hơi khiến cho chúng một phen chưng hửng. Giờ Việt đang ở bãi đất trống quen thuộc. Anh đang quan sát vết thương trên bả vai. Dưới ánh đèn mờ mờ, anh có thể thấy được da thịt chỗ đó đã bầm tím, dấu ngón tay hiện rõ mồn một, vết thương không hề nhẹ. Anh lẩm bẩm:
- Nguy hiểm thật! Lần sau cần phải cẩn thận không giáp mặt với hắn nữa.
Anh ngồi xuống, bắt đầu vận công trị thương, mà anh cũng không luyện quyền nữa để tránh thương thế càng nặng thêm.
...
Thời gian nửa tháng nữa lại trôi qua nhanh chóng, cuộc sống của Việt vẫn diễn ra bình thường. Kể cũng lạ, băng đảng xã hội đen không thực hiện bất cứ hành động gì bất lợi cho anh, thậm chí đám Thành Hưng cũng không hề có động tĩnh. Có lẽ đây là khoảng lặng trước cơn bão lớn. Nhưng chính vì thế mà anh chẳng tài nào đoán ra ý đồ của bọn chúng. Phải chăng chúng không xem đám người Chung ruồi ra gì? Vậy càng tốt, càng thuận lợi cho kế hoạch của anh. Mà hơn nữa lễ Tết cũng sắp tới gần rồi, anh đang sửa soạn đồ đạc để về quê.
Mùa xuân mang theo hơi thở của lễ Tết cổ truyền của dân tộc ngập tràn mọi nẻo đường, con phố. Cây thay lá mới, đâm chồi nảy lộc đầy sức sống. Bên này những chậu hoa đào Nhật Tân hồng thắm trải dài dọc theo con đường, bên kia lại là nhưng chậu mai vàng rực rỡ khiến cả khu phố nhỏ thấm đẫm hơi thở mùa xuân từ hai miền đất nước. Khuôn mặt mọi người đều hiện nét tươi vui, hớn hở. Giữa bầu không khí hân hoan ấy, dẫu trong lòng có chút phiền muộn nhưng Quốc Việt không khỏi vui lây, miệng cười khẽ.
Anh đã dùng lương tháng đầu tiên làm gia sư để mua mấy bộ quần áo mới cho ông bà của mình mặc chơi Tết. Thật ra, với số tiền lương được trả theo thoả thuận từ trước thì không đủ để mua; mà cộng cả tiền thưởng của Liên cho thêm. Cô bảo rằng, cô thưởng cho anh ba trăm nữa vì đã giúp cô đưa Trung Nam vào khuôn khổ, cũng như là tiền mừng tuổi sang năm mới. Anh biết thêm số này mới đủ nhận lấy, tất nhiên, để lễ phép, vẫn phải từ chối mấy lần. Dẫu sao công sức uốn nắn thằng nhóc anh đã bỏ ra không hề nhỏ, số tiền đó cũng rất xứng đáng. Anh có thể cầm chúng mà lương tâm không áy náy.
Anh chọn những bộ quần áo thật đẹp làm quà Tết tặng ông bà, sau đó gói gém một cách cẩn thận. Đồng thời, anh cất lại một lượng nho nhỏ làm tiền mừng tuổi mấy đứa em và cháu nhỏ ở quê. Chờ tới ngày được nghỉ học theo lịch trường, anh ra bến xe trở về quê. Giữa lúc anh đang tìm xe nào phù hợp thì có người đập lên vai khiến anh giật mình, rồi sau đó vang lên giọng nói trong trẻo của một cô gái:
- Này, là bạn phải không Quốc Việt?
"Ô hay, giọng nói này sao quen quen thế nhỉ? A! Không phải là cô ấy đấy chứ." Việt cảm thấy ngờ ngợ; rồi trong đầu anh dần dần hiện lên hình bóng yêu kiều của một cô gái, tức thì chấn động mạnh mẽ. Tâm tình vốn đang bình lặng bỗng dưng nổi sóng. Anh từ từ quay đầu lại.
"Đúng là cô ấy." Nhìn thấy người con gái trước mặt, nhịp tim anh phút chốc tăng vọt, hơi thở dồn dập. Một Quốc Việt linh hoạt, mau mồm mau miệng ngày thường biến đi đâu mất. Thay vào đó, anh đứng ngây ngốc tại chỗ, muốn nói rất nhiều nhưng không sao phát ra thành lời. Cô gái nói tiếp:
- Sao thế Việt, mới nửa năm không gặp mà bạn đã không nhớ mình nữa là ai rồi à.
Cô ấy thấy anh như vậy thì làm mặt giận, ánh mắt có ý trách cứ. Vẫn đôi mắt đen láy ấy, nụ cười thánh thiện ấy, dù lâu rồi không gặp nhưng chúng vẫn khiến trái tim anh rung động như ngày nào. Anh thầm hít sâu một hơi, cố lấy bình tĩnh, rồi gãi đầu gãi tai, tỏ vẻ xấu hổ, cười cười đáp:
- Mình sao có thể không nhớ chứ, chẳng qua vì không nghĩ sẽ gặp Quỳnh ở đây nên hơi bất ngờ thôi.
"Đêm nào cũng gặp Quỳnh trong mơ thì sao có thể quên được. Thật không ngờ, cô ấy càng lớn lại càng hấp dẫn, còn mình thì... haizz..." Ý nghĩ này Việt chỉ dám giữ kín trong lòng thôi chứ không dám lộ ra. Cô gái khiến cho Việt tim đập chân run này tên là Như Quỳnh, bạn cùng lớp cấp ba, cũng là người trong mộng của anh.
Có một điều một thú vị là khi vừa mới nhập học cấp ba, anh không hề chú ý đến Quỳnh, mà là cô bé học lớp kế bên; vì cô bé đấy trông khá là xinh. Nhưng học trong lớp với nhau lâu ngày, dần dần anh bắt đầu để tâm đến cô nhiều hơn. Anh phát hiện ở con người cô có những điểm đặc biệt, thu hút anh, dẫu vẻ ngoài của cô cũng chỉ bình thường. Thế rồi tình cảm anh dành cho cô nhen nhóm từ lúc nào không hay, mỗi lúc một mãnh liệt hơn, đến bây giờ đã hơn ba năm. Nhưng do nhiều nguyên nhân khách quan lẫn chủ quan khiến anh không thể tỏ lòng mình với cô.
Anh cất dấu tình cảm của mình, đi vào cổng trường đại học. Anh gặp gỡ nhiều cô gái, thậm chí xinh đẹp hơn Quỳnh nhưng lòng vẫn không sao đẩy hình bóng cô đi được. Hễ mỗi khi nhớ đến là ngực đau nhói, chỉ mong sao có thể nhìn thấy cô một lần. Thật không ngờ rằng hôm nay mong ước đấy đã thành sự thật, tình cờ anh gặp được cô ngay tại bến xe này. Ấy thế mà lúc đứng trước cô rồi, anh lại trở nên lúng túng, không biết nói gì cho phải. Về phía Quỳnh, khi cô thấy điệu bộ quái dị và nghe câu trả lời của anh thì cười khẽ:
- Hì hì, suýt nữa mình cũng không nhận ra Việt đâu. Bạn so với lúc còn đi học cấp ba khác nhiều quá. Ban nãy thấy được mặt bạn mình mới biết.
- Ừm.. Quỳnh cũng vậy. Bạn cũng khác nhiều mà.
- Có gì khác chứ, mình chỉ...
Trong lúc hai người đang tán gẫu với nhau thì một chiếc xe khách màu vàng chạy từ từ tới gần, đúng lúc Việt đang bị Quỳnh trêu chọc tới mức không biết đối đáp thế nào, anh thầm thở phào nhẹ nhõm: “Cứu tinh đây rồi”. Việt nhân cơ hội tảng lờ đi, anh chỉ vào chiếc xe và nói:
- Xe tới kia rồi, mình đi thôi.
Nói xong anh bèn nhanh chóng xách hàng lý lên, chỉ chỉ chiếc xe đang tới, quay qua nói với Như Quỳnh:
- Nào nhanh lên kẻo xe chạy mất.
- Ừ!
Quỳnh cũng vội vàng xách túi theo chân Việt bước lên. Trên xe chỉ còn rất ít chỗ trống, những hàng ghế đôi đều đã có ít nhất một người ngồi. Đa phần là thanh niên, Việt hoàn toàn có thể nhờ một người đổi chỗ để anh có thể ngồi cạnh Như Quỳnh bởi trước đây anh cũng đã luôn muốn được như vậy. Bất chợt những ý niệm khác ùa về trong đầu, làm anh phân chưa biết quyết định thế nào. Lại nghe Hằng nhắc nhở anh:
- Ơ kìa Việt, sao đứng thừ người ra thế, để đồ lên trên xong cho mình lấy chỗ đi vào với chứ?
Việt giật thột, cuống quýt xin lỗi:
- Xin lỗi, mình quên mất, Quỳnh ngồi ở đây nhé, mình xuống cuối xe.
Nói xong Việt quyết định đi thẳng xuống dãy ghế cuối cùng, ở đấy vẫn còn một chỗ trống. Như Quỳnh mỉm cười rồi ngồi xuống chỗ trống cách Việt ba hàng ghế. Cô chỉ mang hành lý xách tay nhỏ gọn nên cũng không cần cất đồ.
Rất nhanh, chẳng bao lâu xe đã tới điểm cuối. Tuy vậy chuyến xe đường dài khiến các hành khách đều khá mệt mỏi. Ai cũng mong về nhà nhanh cho sớm để nghỉ ngơi nên tiếng bước chân xuống xe dường như cũng vội vã hơn nhiều. Bước xuống xe, Việt quay ra chào Quỳnh:
- Mình về nhà đây, chúc Quỳnh ăn Tết vui vẻ bên gia đình, tạm biệt, hẹn gặp lại.
Lúc Việt đến ngoài cổng thì trông thấy ông đang chăm sóc vườn rau. Anh nở nụ cười, đẩy cổng đi vào, đồng thời nói to:
- Ông ơi, cháu về rồi đây.
Ông ngoại giật mình vì tiếng nói oang oang như lệnh vỡ của anh. Ông xoay người lại, thấy anh, ông cười ha hả, đáp lại bằng giọng rất vui mừng:
- Việt, cháu đã về rồi à. Bà nó ơi, thằng Việt về rồi đây này.
Bà của anh vốn đã nghe tiếng từ trước lật đật chạy ra. Bà cũng vui sướng không kém gì ông cả. Bà nói:
- A, cháu của bà đã về rồi đấy à. Thằng nhóc này, sao về mà không nhắc trước cho ông bà vậy hả.
Anh gãi đầu gãi tai đáp:
- Hì hì, cháu chỉ muốn gây bất ngờ cho ông bà thôi mà.
Ông của anh nói:
- Thôi, bà đừng nói nữa, để cho cháu nó vào nhà nghỉ ngơi cái đã, chuyện gì cũng để đến tối.
- Ừ! Cháu vào rửa mặt, tay chân đi, sau đó nằm nghỉ một chút, ngồi trên xe cả buổi chắc mệt lắm phải không?
- Dạ cũng không mệt lắm, cháu xin phép đi vào đây ạ.
- Ừ!
...
Sau bữa tối, anh đem quà mình đã mua ra đưa sang cho ông bà. Anh nói:
- Dạ cháu có chút quà mọn muốn tặng cho ông bà đây ạ.
Bà bật cười, lấy ta gõ nhẹ lên trán anh một cái, nói:
- Thằng bé này, còn bày đặt quà cáp nữa, cháu làm gì có tiền má mua chứ.
- Dạ cháu có tiền mà, ông bá hãy cứ mở nó ra đi.
- Được được, để bà mở, để bà mở. Xem nào... Ồ! Đẹp quá!
Khi hai ông bà mở ra, nhìn thấy món quà của Việt tặng thì không khỏi bật thốt lên đầy kinh ngạc. Việt rất vui mừng. Anh tươi cười hớn hở:
- Bà thấy nó thế nào ạ? Đẹp lắm phải không ạ? Nếu bà mặc nó vào dịp Tết thì đẹp phải biết.
Bà anh ngẩng đầu lên hỏi lại:
- Bộ quần áo này chắc đắt lắm, cháu lấy tiền đâu mà mua thế?
Ông ngoại cũng nhìn vào anh, tuy không nói gì nhưng ánh mắt của ông cũng có hàm ý như thế. Anh trả lời:
- Dạ tiền lương của cháu khi đi làm thêm đấy ạ, tiền do chính sức cháu làm ra ạ.
Ông anh tặc lưỡi:
- Sao cháu không mua cho cháu mà mua cho ông bá làm gì, ông bà còn rất nhiều bộ chưa mặc kia kìa.
- Ông bà nuôi nấng cháu bao lâu nay, cháu mua nó là phải phép thôi ạ. Ông bà nhận nó cho cháu vui lòng ạ.
Ông và bà nghe thế đều bật cười và lắc lắc đầu. Bà mắng:
- Thằng ranh này, vào thành phố học bấy lâu, giờ mồm mép thế này đây. Thôi được rồi, cháu tặng thì bà nhận vậy.
Món quà Việt mua dường như đã làm cho ngôi nhà càng thêm phần ấm áp giữa bầu không khí Tết se se lạnh. Một cảm giác khó tả trào dâng trong lòng Việt, thế là Tết lại sắp đến.
Cuộc trò chuyện của gia đình anh tràn đầy tiếng cười, quả thật rất hạnh phúc. Chính vì thế mà hai ông bà đã phá vỡ thói quen ngày thường, ngủ muộn hơn
Sáng hôm sau, Việt thức dậy sớm và chạy bộ ra ngoài đồng lúa. Anh đứng nguyên một chỗ hít thở. Anh vươn vai mấy cái, tự nhủ: " thoải mái quá, đã lâu rồi không được hít thở bầu không khí của vùng quê."
Hiện tại ngoài đông rất vắng vẻ, anh tìm một chỗ bằng phẳng mà khô ráo để tập luyện buổi sáng.
Bài Hổ quyền anh đã thành thạo nhưng để phát huy tinh túy của nó thì chưa làm được. Tinh túy bài quyền nằm ở "Hổ" và "Cốt Khiếu". Vì là Hổ quyền nên phải có dáng dấp quyền uy của ông ba mươi. Anh đã thuộc lòng quyền pháp nhưng thần thái của hổ thì chưa có, luyện nó không dễ chút nào.
Điều thứ hai nằm ở hai chữ "Cốt Khiếu", tức xương cốt phát ra tiếng động. Có thể xem đây là tiếng gầm của hổ, vừa thể hiện đúng về hổ, vừa dùng để uy hiếp tinh thần đối phương. Điều này lại càng khó luyện gấp bội. Chân khí vận hành trong kinh mạch, tạng phủ, thậm chí trong xương. Nó va chạm, ma sát với cơ bắp, xương cốt của cơ thể tạo ra những tiếng động khác nhau giống như các kiểu gầm rống của hổ vậy. Nó làm cho đối phương chỉ mới nghe thôi mà đã khiếp hãi. Muốn luyện được tới mức đấy thì cần hiểu tường tận các bí quyết viết trong cuốn bí kíp.
Anh hít một hơi chân khí rồi vận hành nó theo đúng chỉ dẫn đánh ra một quyền. Mới tập lần đầu bao giờ cũng khó mà thành công ngay lập tức được. Anh cứ tập đi tập lại chục lần mới bắt đầu nghe những âm thanh rất nhỏ phát ra từ trong xương cốt. Anh cả mừng, lại kiên trì tập luyện, đến tân giờ ở nhà sắp ăn sáng mới quay về.
Khi về, anh bắt gặp ông cũng vừa hoàn thành mấy bài thể dục buổi sáng. Thấy ông đã từng này tuổi rồi nhưng sáng nào cũng dậy sớm tập thể dục, anh lại có thêm động lực. Ông ngoại nói:
- Cháu tập về rồi đấy à? Ra giếng rửa mặt mũi rồi vào ăn sáng cháu. Cháo bà đã nấu xong rồi đấy.
- Dạ vâng ạ, lâu rồi cháu chưa được nếm lại mùi vị bát cháo gạo do bà nấu, thèm quá.
Ông và Việt thu dọn đồ đạc về lại chỗ cũ một cách gọn gàng, tiếp đó hai ông cháu vào ăn bữa sáng. Sau khi ăn xong, Việt đứng dậy dọn dẹp, chợt ông bảo anh:
- Dọn xong cháu ra ông hỏi chút chuyện nhé.
- Dạ.
Chừng mươi phút sau, anh ra bàn ngồi xuống đối diện với ông. Anh hỏi:
- Dạ ông hỏi cháu chuyện gì ạ?
Ông nhìn anh hồi lâu rồi mới nói:
- Cháu đã đọc bức thư ông gửi cho cháu chưa?
Việt hiểu ông nhắc đến bức thư nào. Anh gật đầu:
- Dạ cháu đã đọc rồi ạ.
Ông hỏi tiếp:
- Vậy cháu lựa chọn thế nào?
- Dạ cháu quyết tâm luyện nó ạ?
- Hừm!
Ông bà ngoại nuôi anh từ lúc anh rất nhỏ đến lớn, đương nhiểu ông hiểu tính tình của anh. Ông biết dù có khuyên răn trực tiếp, anh vẫn sẽ đi con đường đấy. Ông thở dài, thò tay vào hộc bàn, lấy ra một xấp giấy chi chít chữ. Ông đưa nó cho anh và nói:
- Ông biết thế nào cháu cũng sẽ luyện nên ông đưa nốt cho cháu phần cuối của cuốn sách như ông đã viết trong thư.
Đây là phần còn thiếu ông dịch cho anh. Nó viết về hai tầng cuối cùng của Thuần Dương Công. Trong thư, ông nói rằng, phần này dùng khá nhiều từ cổ nên phải mất thời gian lâu để dịch hết nó. Nhận được nó, Việt cười toe toét:
- Dạ cháu cám ơn ông nhiều lắm.
Ông dặn dò anh rất chu đáo:
- Ông nhắc cháu lần nữa, khi cháu luyện nó phải hết sức tập trung. Hậu quả như thế nào chắc cháu đã rõ.
Lúc này anh chỉ quan tâm đến võ công nên những lời ông nói như gió thoáng qua. Anh gật đầu theo quán tính:
- Dạ cháu biết rồi ạ.
- Lời ông không nhắc không thừa đâu, cháu nhớ cho kỹ đấy.
- Dạ cháu hiểu mà ông.
- Uầy, cháu thật là...
Ông thở dài một tiếng não nuột:
- Cháu thừa biết nó nguy hiểm thế nào cơ mà. Sao cháu lại quyết tâm luyện nó vậy chứ?
Anh cười đáp:
- Ông biết tính cháu vốn mê võ mà, cháu thấy quyển sách võ lên là muốn luyện nó ngay thôi.
- Giờ cháu đã luyện rồi, ông ngăn cản cũng không kịp nữa rồi. Cháu đứng để bà cháu biết chuyện này.
- Dạ.
Bất chợt giọng của bà vang lên từ phía nhà bếp:
- Hai ông cháu giấu tôi cái gì thế?
Việt vội vàng cất xấp giấy đi và nói vọng ra:
- Dạ không có gì đâu bà ạ.
Ông nói:
- Cháu đi làm việc của cháu đi.
- Dạ!
Anh cất kỹ bí kíp, sau đó đi... luẩn quẩn trong nhà. Thực ra anh cũng không biết làm gì. Ông ngoài đứng ở ngoài sân thấy vậy thì gọi anh:
- Việt, nếu cháu không có việc gì thì ra giúp ông nào.
- Vâng ạ.
Việt chạy ra thì thấy ông đang chăm sóc mấy chậu mai vàng. Phải công nhận ông ngoại trồng trọt rất giỏi, vườn rau sau nhà quanh năm tươi tốt, mùa nào cũng có rau ăn. Không những đủ cho gia đình mà còn dư đem ra chợ bán. Giờ trồng cây cảnh cũng thế. Hoa nở đúng ngay dịp Tết mà cây nào cũng nở rộ, hoa thì vừa to vừa rực rỡ. Ông chỉ vào một chậu và bảo:
- Cháu bê cùng ông chậu hoa này sang bên kia. Chậu này lớn nhất, phải để trên cao mới đẹp.
- Dạ vâng ạ.
Không đợi ông cùng bê, một mình dùng hai tay nhấc chậu mai đặt lên hiên nhà ở vị trí ông đã chỉ. Ông của anh bất ngờ khi thấy anh vác chậu hoa đi một đoạn dài rất nhẹ nhàng, hơn nữa không thở gấp, bèn gật gù hài lòng bảo:
- Ái chà chà, cháu chỉ mới luyện võ mấy tháng thôi mà trông khác hẳn nhỉ. Để ông xem nào, hừm, rắn rỏi cứng cáp hơn trước nhiều, tốt, tốt.
Anh gật đầu, đáp:
- Dạ vâng, đều là do luyện võ đấy ạ.
Không chỉ có ông nhận ra được, ngay chính bản thân anh cũng rất kinh ngạc trước những thay đổi trên người, không, không phải gọi là thay đổi, mà đột biến thì đúng hơn. Anh phải cám ơn ông lão tình cờ gặp trên đường. Anh được thế này một phần nhờ vào thuốc ông lão nọ tặng cho. Trong vòng nửa tháng dùng mấy vị thuốc nam ấy, thể chất của anh tốt lên rất nhiều. Bên cạnh đấy, nó hỗ trợ quá trình luyện võ tốt lắm, tiến bộ nhanh hơn mức bình thường. Tuy không đến mức lột xác, dịch cân tẩy tuỷ, nhưng khi anh làm bất cứ việc gì, đều trở nên nhẹ nhàng hơn.
Anh lấy làm lạ một điều là phương thuốc của ông lão tốt như thế, thế sao ông ấy không công bố ra cho mọi người đều biết chứ? Đây là việc tốt mà. Đáng tiếc, ông ấy rời đi quá sớm, anh chưa có điều kiện để hỏi cho rõ.
Hai ông cháu cùng nhau chăm sóc cây cảnh đến gần trưa mới nghỉ ngơi. Anh rửa tay xong, vào đọc mấy cuốn sách cũ của ông ngoại một lúc thì bỗng có tiếng mở cổn và một cậu nhóc khoảng mười ba mười bốn tuổi hớt hơ hớt hải chạy tới trước mặt anh. Nước mắt chảy đầy mặt cậu nhóc. Việt ngạc nhiên, bèn hỏi nó:
- Huy, sao em khóc vậy?
Cậu nhóc này là con của cậu Sáu, xét theo vai vế thì nó là em họ anh. Thằng bé mếu máo:
- Anh Việt... anh... anh Tùng... đánh em.
Tên Tùng trước đây là bạn cùng làng. Hắn ta hơn anh hai tuổi. Tên này nóng tính, hễ có gì không vừa ý là đánh người. Chắc thằng Huy làm anh ta phật lòng. Anh an ủi cậu bé:
- Thôi em nín đi, chạy ra giếng rửa mặt rửa mũi, nếu để ông thấy thì còn ăn mắng nữa đấy.
Thằng nhóc nghe lời chạy đi. Sau khi đã sạch sẽ, Việt hỏi:
- Sao anh ta đánh em? Em khiến anh ta tức giận à?
Thằng nhóc đáp:
- Dạ em chỉ lỡ làm bị thương con vẹt của anh ta thôi mà anh ta đánh em.
Anh nhíu mày, tên Tùng lúc nhỏ từng nhiều lần cùng đám trẻ bọn anh đánh nhau với làng bên. Hắn biết rõ nhóc Huy là em họ anh, dù nó có làm sai cũng nên không nể mặt anh chút chứ. Anh liếc sang cậu bé, thấy mắt nó đảo liên tục thì biết có gì không ổn. Anh gặng hỏi:
- Chỉ thế thôi à?
Anh nhìn chằm chằm vào nó, lập tức nó cúi đầu xuống, không dám nhìn anh. Nó trả lời:
- Vâng ạ.
Anh đứng dậy, đồng thời kéo nó lên theo. Anh nói:
- Nào, em dẫn anh ra chỗ anh ta.
- Để làm gì ạ?
- Để làm cho ra nhẽ chứ làm gì, đi thôi.
Cậu nhóc hơi do dự như đang lo lắng điều gì đấy. Anh giục nó lần nữa, thằng nhóc mới dẫn anh ra ruộng. Ở đấy có một đám trẻ con chăn trâu. Giữa chúng nó có một gã lớn tuổi nhất đang ngồi vắt vẻo trên lưng trâu. Gã đó là người vừa đánh nhóc Huy - Văn Tùng.
Gã Tùng to cao, vạm vỡ. Việt nghĩ bụng: "Thằng Tùng ăn gì mà to lên gớm thế không biết."
Trước đây hắn ta cũng thuộc hàng vai u thịt bắp nhưng chưa tới mức khiếp người như hiện tại. Giờ thì cơ bắp nổi cuồn cuộn, trông mạnh mẽ rắn chắc cực kỳ. Gã Tùng thấy anh thì cười lớn, gọi anh:
- A Việt, là mày hả?
Việt đáp:
- Ừ, tao Việt đây.
Tùng hỏi:
- Mày về lâu chưa?
- Mới ngày hôm qua thôi.
- ...
Sau khi đã xã giao mấy cău xong, vì không muốn lãng phí thời gian nên anh vào thẳng vấn đề luôn:
Gã vô tình bắt gặp cái đầu của nhóc Huy lấp ló sau lưng Việt thì hiểu ngay. Từ khi mới bước ra đồng, cậu nhóc đã trốn sau lưng Việt. Gã ta chỉ vào cậu bé và nói:
- Mày định bênh cho nó phải không?
Việt lắc đầu:
- Không, tao đưa nó ra để xin lỗi mày vì chuyện nó đã làm sai.
Huy ngạc nhiên ngẩng lên nhìn anh. Nó đâu ngờ anh lại nói vậy. Tùng nghe thế thì đáp:
- Chỉ có mấy xin lỗi đơn giản thôi là xong sao? Nó đã làm gãy hai chân con vẹt của tao nuôi mấy năm nay luôn đấy.
Điều này nằm ngoài dự tính của Việt. Xem ra nhóc Huy đã không thành thật, nói dối anh. Anh quay sang hỏi nó:
- Có thật thế không?
Huy cúi đầu, miệng ấp úng không sao trả lời được. Xem ra Tùng không lừa anh. Anh biết con vẹt của thằng Tùng thuộc vào hàng quý hiếm, mà con vẹt đấy lại được nuôi lâu lắm rồi nên hắn ta rất tức giận cũng đúng. Vì vậy, anh trách móc cậu nhóc bởi lỗi sai thuộc về nó. Sau đó anh nói với Tùng:
- Đúng là Huy sai, nhưng nó vẫn còn nhỏ, mày la mắng nó là được rồi, cần gì đánh nó. Mày cũng biết nó là em họ tao, cũng nên nể mặt tao chút chứ.
Gã Tùng cười khẩy:
- Nhưng trước giờ tao đâu nể mặt bạn mà
Việt hiểu tính tình thô lỗ của tên bạn nối khố này. Anh nhún vai, đáp:
- Mày nói hay thật đấy, dù gì thì tao và mày cũng là bạn từ nhỏ mà.
Gã Tùng hất hàm hỏi:
- Sao? Mày muốn tao xin lỗi thằng ranh con đó hả?
- Tất nhiên là không, tao chỉ muốn mày giải thích hợp tình hợp lý thôi.
- Nó phạm lỗi tao đánh là đúng, tao chả việc gì phải phân bua cái này.
- Bạn bè lâu rồi không gặp, có cần nóng tính thế không?
Tên Tùng trợn mắt, lớn tiếng:
- Tao đánh nó nên giờ mày kiếm cớ gây sự với tao phải không?
Biết hắn ta đã tức giận, anh không đôi co nữa. Anh hạ thấp giọng để tránh kích động đối phương:
- Được rồi, mày không nhận cũng được, tao đưa nhóc Huy về.
Ý định là thế nhưng giờ máu nóng đã bốc đầy đầu Tùng, giờ hắn lại là người cố tình gây hấn. Hắn gầm gừ:
- Mày đứng đó, phải đánh với tao một trận rồi muốn đi đâu thì đi, từ khi vào cấp hai, tao và mày chưa có trận tỉ thí nào cả.
Mấy vụ tỉ thí thằng nào khoẻ sức hơn chỉ có lúc còn con nít chưa biết gì. Hiện tại đã lớn to đầu cả rồi, Việt chả dại gì dây vào hắn, bèn lắc đầu:
- Thôi thôi xin kiếu, muốn đánh mày tìm mấy thằng trong làng chứ tao không đánh với mày đâu.
Tùng nhất quyết không bỏ qua chuyện này. Hắn nói:
- Lúc nhỏ mày và tao la hai thằng đánh nhau giỏi nhất nhưng khi lớn chưa có dịp đọ sức, hôm nay phải phân thắng bại.
Anh vẫn từ chối:
- Tao không đánh với mày.
Tùng quát lớn làm lũ trẻ chăn trâu trên đồng đều nhìn hết sang bên này:
- Mày phải...
Việt cắt lời gã:
- Chuyện này kết thúc ở đây thôi.
Anh kéo Huy ra xa muốn đưa cậu nhóc quay về, bất ngờ gã Tùng vung chân đá một cước tới ngực anh. Đòn chân rất nhanh làm anh giật mình. Anh lâm nguy bất loạn, vội vàng giơ tay ra trước đỡ lại.
Một tiếng chát ròn rã vang lên. Anh mượn lực nhảy lùi ra sau hai mét. Tùng cũng loạng choạng sau cú va chạm, vì cổ chân nhức nhối nên nhất thời không thể đánh tiếp. Gã tự nhủ: "Hắn cũng khá lắm."
Cánh tay Việt đau ê ẩm nhưng không hề bị thương tổn gì. Cú đá của Tùng mạnh thật đấy, chẳng qua, so với gã Cường đánh Việt trước đây vẫn kém hơn chút đỉnh. Anh xoa bóp tay giả bộ rất đau và nói:
- Gì mà mạnh tay thế, tao suýt gãy xương đây này.
Tên Tùng được anh tâng bốc hai ba câu thì mặt mày giãn ra. Hắn cười cười:
- Mày yếu hơn trước nhiều quá.
Việt đáp:
- Ừ, ở Đại học, tao có đánh đấm gì nữa đâu. Vậy chuyện thằng Huy bỏ qua được rồi chứ?
Đang vui nên Tùng hết giận. Hắn gật đầu đồng ý. Việt bảo cậu nhóc:
- Em về nhà đi, anh ở đây tán gẫu với anh ta một chút rồi sẽ về sau.
- Vâng ạ.
Nhóc Huy vốn nghĩ kêu anh ra là trả thù được, ngờ đâu anh bị đánh luôn. Nó vẫn còn sợ hãi bởi cú đá của Tùng, không dám cãi lại, tiu nghỉu chạy về. Đám trẻ chăn trâu cứ tưởng được xem một trận đập nhau tưng bừng, vậy mà kết quả đáng chán. Chúng cho rẳng anh nhát gan, lắc đầu, bĩu môi khinh thường. Dĩ nhiên anh hiểu nhưng anh chỉ cười trừ chứ không giải thích cho hắn. Võ công không phải là thứ đem ra khoe khoang một cách tuỳ tiện. Anh hỏi:
- Hai năm nay mày học gì?
- Tao vào AG học trung cấp...
Nói đến đây hắn ta bỗng cười lớn, gồng tay để làm nổi lên cơ bắp rắn chắc và nói:
- Vào trong đấy tao may mắn được một võ sư dạy cho Tây Sơn Ngoại Gia Quyền, giờ mới được thế này đây.
Việt nghe thế thì thầm nghĩ bụng: "Tây Sơn Ngoại Gia Quyền à? Thấy chương trình trên TV giới thiệu nó lợi hại lắm, bữa nào đánh với hắn xem thử." Anh gật gù đáp lời:
- Thảo nào mày khoẻ thế, à phải, bọn thằng Tí, thằng bờm đã về chưa?
- Rồi, bọn nó về trước mày hai hôm. Ờ quên, mày về thì hay quá, anh em lâu ngày không gặp, tối nay làm bữa nhậu cho vui.
- Uống rượu bia à? Không...
Việt lắc đầu từ chối:
- Tao cai rượu bia hai tháng nay rồi, không nhậu nhẹt gì nữa đâu.
Tùng kinh ngạc hỏi lại:
- Cái gì? Mày đùa hả?
Việt gật đầu khẳng định:
- Không hề, tao cai rồi.
Quả thực, anh không đùa cũng không phải tức giận chuyện nhóc Huy bị đánh mà từ chối bọn thằng Tùng. Sau lần nhậu bị đám du côn rượt, anh sợ không dám uống say nữa. Uống với đám bạn đại học thì còn kiếm cớ uống ít được chứ uống với đám bợm nhậu cùng lớn lên từ nhọ này có thể ít được sao. Hơn nữa, anh chỉ mới bước vào giai đoạn khởi đầu của việc luyện võ, càng hạn chế những loại chất kích thích này càng tốt. Anh vơ đại một cớ để thoái thác:
- Không phải tao không muốn đi mà tại vì tối nay tao bận làm giúp ông bà tao một số thứ nên không nhậu được.
Tùng hỏi ngược lại:
- Vậy khi nào mày mới rảnh?
Anh nhún vai trả lời:
- Gần Tết rồi, mày cũng biết việc nhà nhiều thế nào mà, tao không chắc khi nào rảnh nữa. Hay đợi khi nào tao đi được, tao sẽ hú bọn mày một tiếng.
- Vậy cũng được.
- Ừ, mày thông cảm nhé. Thôi trưa quá rồi, tao về nhà đây, tạm biệt.
- Ừ, tạm biệt.
Việt về đến nhà đúng lúc đang dọn cơm ra mâm. Anh đi rửa tay rồi ngồi vào bữa. Thằng nhóc Huy thấy anh thì cười cười chạy tới hỏi:
- Anh Việt, anh có đánh nhau với anh Tùng không?
- Không.
Ông đang ăn nghe thằng nhóc hỏi thế thì ngẩng đầu lên hỏi anh:
- Cháu đi đánh nhau với người ta đấy à?
Việt đáp:
- Dạ không, chúng cháu chỉ nói chuyện hỏi thăm thôi ạ.
- Nếu thế thì được.
Nhóc Huy bất mãn, ngẩng đầu lên nói:
- Anh Việt quá kém, không dám đánh nhau.
Việt xoa xoa đầu thằng nhóc cười cười:
- Đôi khi mâu thuẫn không cần bạo lực vẫn giải quyết được.
Ông dù đang ăn nhưng vẫn chú ý hai anh em nói chuyện, nghe câu của Việt thì thầm mỉm cười hài lòng, xem ra những lời khuyên của ông không uổng phí. Bà chợt bảo Việt:
- Việt, chiều nay cháu đi sang làng Thượng mua cho bà can rượu trắng để cúng Tết nhé.
- Ủa, mà phải sang tận bên làng Thượng luôn cơ ạ. Làng chúng ta cũng nấu rượu trắng mà bà.
Tim Việt nhảy lên mấy cái, nếu anh nhớ không lầm thì hình như gia đình của Như Quỳnh sống bên làng Thượng. Lại nghe bà anh nói tiếp:
- Làng ta có nhưng rượu không ngon bằng bên làng Thượng, chiều cháu nhớ mua cho bà nhé.
- Dạ vâng ạ!
Việt vừa ăn cơm vừa nghĩ tới Như Quỳnh, phân vân không biết có nên tìm đường tránh gặp cô ấy hay không. Cây kim giấu trong bọc cũng có ngày lòi ra, nếu cứ gặp cô ấy nhiều lần, không sớm thì muộn, tình cảm của anh cố che giấu sẽ cũng phát hiện.
...
Buổi chiều, y như theo lời dặn của bà ngoại, sang làng Thượng mua rượu trắng. Rượu trắng do nhà bà Liễu ở làng đấy làm rất ngon, mà men họ dùng là men gia truyền nên chất lượng rất đảm bảo nên người đến mua rượu rất đông. Vì thế anh gặp được người quen là điều rất dễ, nhất là làng Thượng cũng chẳng rộng lớn là bao.
Việc khó lòng tránh khỏi, anh tình cờ bắt gặp Như Quỳnh trên đường quay về nhà sau khi đã mua xong rượu. Mỗi lần gặp cô là anh không thể khống chế nổi hơi thở, trống ngực bình bình. Anh thầm hít một hơi, cố nặn ra một nụ cười và gật đầu chào Quỳnh.
Quỳnh vừa mới từ chợ về, trên tay đang cầm giỏ lớn chứa đầy thịt cá lẫn rau xanh. Giỏ chợ hình như khá nặng, cô xách mà vai phải hơi nghiêng, trên trán lấm tấm mồ hôi. Thấy cảnh như vậy, Việt đâu thể làm ngơ được, bèn đưa một tay ra và nói:
- Để mình giúp bạn một tay, xách giùm cái giỏ.
Quỳnh cười đáp lại:
- Không cần đâu, mang tự xách được.
- Để mình...
- Này thằng kia, mày định sang tán gái làng này đấy hả?
Trong khi Việt đang tìm cách giúp Như Quỳnh thì bỗng một giọng nói vang lên ở sau lưng. Anh ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đó là một đám thanh niên trạc tuổi anh, dáng người đô con, mặt mũi bặm trợn. Bỗng một thằng ồ lên và nói:
- Á à, cứ tưởng ai, hóa ra là thằng Việt ù. Mày liều nhỉ, dám sang tận làng tao tán gái cơ đấy.
Việt cũng ngạc nhiên, không ngờ lại gặp "kẻ thù cũ" ở đây. Hồi nhỏ, đám trẻ hai bên làng thường kéo cả đoàn sang bên kia đánh nhau. Hễ mỗi lần như vậy, anh đập với anh ta nhiều nhất. Anh ta tên Lân, lớn hơn anh một tuổi. Hai năm nay không thấy mặt anh ta, giờ đụng nhau trên đường, tay chân cũng cảm thấy ngứa ngáy. Chả phải thù ghét gì mà do thói quen thích đập nhau với anh ta thôi. Có điều anh còn có việc nên bỏ qua:
- Tán cái gì mà tán, tao sang đây mua rượu, tình cờ gặp bạn cũ, nói chút chuyện không được hay sao?
- Không được.
Như Quỳnh nén cười, nói giúp cho Việt:
- Anh Lân, tha cho cậu ta đi, cậu ta chỉ muốn giúp em thôi.
Lân cười khẩy, phẩy phẩy tay, bảo:
- Ở đây không có việc của cô, cô đi mau, hôm nay thằng Việt ù đừng hòng chạy thoát.
- Ớ cái thằng này...
Việt chen vào:
- Mày không thấy cô ấy xách đồ rất nặng à? Không giúp thì chớ lại còn đuổi đi.
- Kệ xác tao, mày đứng yên đó, còn cô, về mau đi.
Việt thở dài:
- Thôi Quỳnh về đi, mình không sao đâu.
Quỳnh biết anh có ý tốt nên nhìn anh với ánh mắt cảm kích lẫn áy náy. Cô đáp:
- Ừ thế mình về, bạn cẩn thận đấy.
- Ừ.
Đám thanh niên tách ra hai bên để Quỳnh rời đi. Việt đợi cho cô ấy đi một quãng xa rồi nói:
- Hừ, Lân lùn, chuyện tốt của tao bị mày phá xong rồi, tao cũng về, hẹn mày dịp khác.
Anh chẳng muốn dây vào bọn này nên đi lệch sang bên. Tên Lân tức giận quát:
- Muốn chạy?
Hắn đấm thẳng ra một quyền. Việt đã đoán trước, nhún nhẹ chân vọt tới hơn một mét khiến hắn đấm hụt vào khoảng không. Việt quay đầu lại cười đểu một cái:
- Lâu ngày không gặp, mày chậm đi nhiều quá, tao hơi thất vọng.
- Mày...
Thấy bọn kia rất tức giận, Việt vội nói:
- Đùa thôi, tao không muốn gây hấn với bọn mày, hẹn bọn mày dịp khác, tao phải về.
Một thằng trong nhóm khiêu khích:
- Việt ù, mày là thằng nhát gan, thích cô gái đó mà không chấp nhận chịu khổ thì sao tán đổ được. Nếu mày đánh thắng bọn tao thì may ra bọn tao sẽ cho phép mày.
Việt chợt khựng lại giây lát tựa như do dự, rồi anh lại bật cười, nói:
- Đúng là tao thích cô ấy nhưng cũng phải cám ơn bọn mày đã phá hỏng nó, cám ơn thật sự đấy.
Nói xong anh xoay người rời đi để mặc đám thanh niên kia ngây ngẩn không hiểu gì. Hai mắt Việt hiện lên nét buồn bã, lòng ngổn ngang bao suy nghĩ. Lân hỏi một thằng trong nhóm:
- Thằng Việt bị điên rồi hả, nó nói thế là sao?
- Vớ vẩn, mày hỏi tao, tao biết hỏi ai.
Thằng thứ ba chen vào?
- Kệ xác nó đi, chúng ta mau ra đồng luyện đá bóng, giải bóng ba làng sắp tới rồi đấy.
Khi về tới nhà, tâm trạng của Việt đã trở lại bình thường. Anh đem can rượu trắng vào trong bếp, ở chỗ bà vẫn thường cất rượu. Bà hỏi:
- Sao cháu về muộn thế?
Việt trả lời:
- Dạ cháu tình cờ gặp mấy đứa bạn cũ bên làng Thượng nên dừng lại nói chuyện chút ạ.
Bà ngoại trách mắng:
- Nói chuyện với bạn cũ đúng là không có gị xấu, nhưng nếu việc đó gây ảnh hưởng tới người khác thì lại là đáng trách. Cháu giúp bà đi mua rượu, nhưng về muộn bắt bà đợi cháu là có lỗi, cháu hiểu chứ?
- Dạ rồi ạ. Cháu xin lỗi bà.
- Được rồi, đã biết nhận lỗi là tốt. Cháu để can rượu vào góc nhà đó cho bà rồi ra giúp ông kìa. Ông đang muốn chuyển mấy chậu hoa mà không có ai giúp cả.
- Dạ vâng, cháu ra giúp ông đây.
Còn hai ngày nữa là ba mươi Tết rồi, việc nhà bề bộn, gia đình của các cậu, các dì đều có việc riêng, khó mà giúp cho ông bà được. Hiện tại trong nhà chì có mình anh là trai tráng, vậy mà anh lại dừng lại nói chuyện với bạn làm ông bà mệt nhọc, không khỏi cảm thấy áy náy. Nghĩ vậy, anh bèn chuộc lỗi bằng cách làm hết những công việc nặng. Ông bà rất vui mừng. Anh cứ làm như thế cho đến ngày ba mươi Tết, công việc dọn dẹp hầu như đã hoàn tất. Chiều hôm đấy chỉ dọn sơ qua nữa là xong.
Đêm giao thừa, mọi người trong gia đình anh đều có mặt. Đây là lệ thường của gia đình, đêm giao thừa, tất cả thành viên tập trung về nhà, nói ra những gì bản thân đã làm được và chưa làm được trong năm qua, và rút kinh nghiệm từ những sai lầm cho năm sắp tới. Âu cũng là dịp để gia đình đoàn tụ, chia sẻ niềm vui nỗi buồn với nhau. Anh cảm thấy đây là một thói quen gia đình rất tốt đẹp, cần phải giữ gìn và phát huy.
Khi đồng hồ điểm đúng không giờ, ông của anh đứng dậy thực hiện nghi thức cúng sang năm mới. Sau đó mọi người thay nhau lên trước tủ thờ thắp nhang, cầu mong năm mới mọi sự an lành thuận lợi.
Khi tới lượt Việt, anh thắp nhang cho tổ tiên và các vị tiền bối trước rồi thắp tiếp cho cha mẹ mình. Hai mắt anh đỏ hoe. Ký ức về cha mẹ rất ít nên mỗi lần thắp nhanh anh đều rất đau lòng. Nhưng năm nay đã hơi khác, sự vui vẻ đã xuất hiện xen lẫn với vẻ đau buồn trong hai mắt anh. Anh nói trước hương án của hai người:
- Ba mẹ, năm nay con có rất nhiều việc vui. Đầu tiên là con đã thi đậu đại học, không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Thứ hai, con đã khám phá ra một điều tuyệt vời mà con từng mơ ước. Thứ ba, con đã xác định được phương hướng cho hoài bão của mình. Xin ba mẹ cứ yên lòng, con sẽ cố gắng đạt được thành công để không phải lo lắng vì con.
Nói xong, anh xoay người đi từ từ xuống dưới. Trong thời khắc này, anh dường như cảm thấy mình đã có sự thay đổi rất lớn, trưởng thành hơn, đầu óc trở nên sáng rõ lạ thường, thậm chí cảm thấy cha mẹ ở quanh đây. Có lẽ đúng như người ta vẫn thường nói, bậc làm cha mẹ, dù ở bất cứ nơi đâu vẫn luôn quan tâm, che chở, giúp sức cho con cái.
Làm lễ xong, mọi người lại quây quần xung quanh mâm cỗ. Ông bà và những người bậc tiền bối trong gia đình rút ra những bao lì xì đỏ chót mừng tuổi cho các con, các cháu. Số tiền chẳng đáng là bao nhưng chất chứa biết bao tình cảm. Việt vẫn được lì xì dù anh đã là sinh viên đại học.
Việt cũng rút ra hai bao lì xì để mừng tuổi ông bà. Người lớn lì xì trẻ nhỏ để mong chúng lớn nhanh, ngoan ngoãn. Còn người trẻ mừng tuổi các bậc cao niên là vì hi vọng họ đã thọ càng sống thọ hơn. Bởi lẽ có người già trong nhà giống như một điểm tựa để ta có chốn quay về tìm sự an ủi giữa cuộc sống xô bồ, cũng như để dẫn dắt ta không bị lạc lối. Việt lớn lên trong vòng tay chăm sóc của ông bà hai bên nội ngoại lại càng thấm thía điều này.
Một năm mới nữa lại đến, hơi thở Tết Cổ Truyền của dân tộc ngập tràn khắp nơi. Mọi người đều hân hoan hớn hở, đi tới bạn bè chúc nhau một năm mới với nhiều điều tốt đẹp. Ở chùa lại càng đông đúc tấp nập. Người người đi trẩy hội, đến chùa xin lộc đầu năm đông vô kể. Những gia đình, các cặp đôi tình tứ bên nhau, Việt nhìn thấy cảnh đấy thì cảm thấy vui lây, nhưng cũn không khỏi chạnh lòng, đầu ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Vì thế mà anh đi sang bên góc phải của chùa lúc nào không hay. Góc này là nơi mọi người xin xăm.
Có một vị sư già ngồi ở đó để giải xăm cho người đến thăm chùa. Vị sư già thấy Quốc Việt thì nở nụ cười thân thiện, gật đầu chào anh. Ông mở lời trước:
- Việt đến xin xăm hả cháu?
Việt thường đến chùa làm công ích nên các sư trong chùa nên các sư đều biết anh. Anh cười cười, đáp lại:
- Dạ không, cháu chỉ tình cờ sang bên này thôi ạ.
Sư già chỉ vào cây mai vàng treo những túi xăm màu đỏ chót và nói:
- Cháu đang có tâm sự phải không? Hay cháu rút một túi xăm, biết đâu được xăm cát lợi, tâm tình vui lên thì sao.
Việt thấy cũng đúng, tục lệ xin xăm vào năm mới đã có từ lâu, ông bà anh năm nào cũng làm vậy. Anh bèn đi tới cây mai vàng và rút đại một xăm rồi anh đưa cho ông sư già nhờ giải giúp. Ông sư già mở túi xăm, đọc hồi lâu thì ông thở dài, nói với giọng nặng nề:
- Không tốt rồi, xăm này rất xấu cháu à. Cái này...
Việt cười cười, lắc đầu:
- Dạ không sao đâu ạ, sư cứ giải xăm cho cháu đi ạ.
- Hừm... đầu năm mà cháu đã nghe cái này thì... thôi được rồi, nếu cháu muốn thì ta giải cho vậy. Xăm cháu như thế này...
Có lẽ vì là vận hạn của Việt nên vị sư già hạ thấp giọng xuống, nói nhỏ hơn cho anh:
- Theo hai câu đầu của xăm thì trong năm nay cháu sẽ gặp phải chuyện xấu về mặt tình cảm, và chuyện này sẽ mang tới cho cháu một tai họa rất lớn. Vì thế hai câu cuối của xăm nhắc nhở cháu cần tỉnh táo trong mọi việc để hạn chế nguy hiểm.
- Hạn chế nguy hiểm ạ? Tức là cháu vẫn không tránh khỏi tai họa phải không ạ?
Sư già thở dài, lắc đầu buồn bã:
- Đúng thế. Ừm... ta rất tiếc khi mang tin xấu cho cháu ngay đầu năm mới thế này, ta thật là...
- Không sao đâu ạ, chỉ là một lá xăm thôi mà sư. Vâng, cháu sẽ nhớ lời sư dặn dò.
- Ừ, vậy thì tốt. Cháu cũng không nên lo lắng quá, như lời ta đã nói trước đây ấy. Cận thận nhé cháu.
- Vâng ạ, cháu cám ơn sư nhiều lắm. Tạm biệt sư cháu về ạ.
- Cháu về nhà.
Việt cất lá xăm vào túi, gập đầu một cái chào vị sư già và quay về nhà. Trên đường về, không hiểu vì lý do gì, tâm trạng của anh đã trở nên tốt hơn. đầu tiên là thật ra, anh không quá tin tưởng về tính chính xác của mấy lá xăm này. Anh đã từng nhiều lần xin xăm, đúng nhiều mà trật cũng lắm. Duy chỉ có một lời bói vì sư già nọ bói cho anh là chính xác nhất. Ông ấy bảo rằng, trong cuộc đời anh, vận may và vận rủi luôn đan xen vào nhau. May đấy rồi rủi đấy. Ví dụ điển hình lá lần ở trên Đỉnh Bàn Cờ. Anh may mắn không đụng phải ổ rắn độc, nhưng rồi xui xẻo gần chết khi đối mặt với con hổ mang chúa. Hay lúc xui xẻo vấp hòn đá đập đầu vào góc chân Bàn Cờ, nhưng ngay sau đó thì may mắn có được bí kíp võ công của vua Quang Trung.
Hơn nữa, xăm nói là anh gặp tai họa. Hầu hết tai họa đều do chính bản thân mình gây ra, ít hơn thì do người khác gây ra, run rủi bên trong rất hiếm. Chỉ cần cẩn thận là sẽ không sao cả. Cho nên tìm may mắn từ đó quả rất khó. Chi bằng đối mặt trực tiếp với nó. Anh đã nghĩ thông suốt vấn đề này từ rất lâu rồi.
Thế rồi anh lại nhớ tới Quỳnh. Giá như không vô tình gặp gỡ cô ấy ở bến xe thì tinh thần của anh đâu bị rối loạn như thế này. Nhắc người lại thấy người, anh phát hiện cô giữa đám đông trước cổng chùa. Cô đi cùng gia đình và cô cũng đã thấy anh. Anh gượng cười, gật đầu chào cô một cái rồi đi luôn. Điều đó làm cô hơi ngạc nhiên vì thái độ bất bình thường đó của anh. Việt tạm gác những suy nghĩ vướng bận về cô, gọi cho thằng Tùng gần nhà:
- Ê Tùng, mày và tao đi gọi mấy thằng Tí, Tèo lại, chúng ta cùng đi chúc Tết làng.
Tùng gật đầu đồng ý:
- Ừ, tao đi gọi hai thằng Tí, Tèo, còn mày gọi những đứa khác.
- Ừ được, chúng đợi nhau ở cây đa làng.
- Được.
Việt bắt đầu tập trung mấy thằng bạn nối khố lại thành một đoàn, đi chúc mừng năm mới từng nhà trong làng. Cũng rất lâu rồi mới có lại kiểu chúc Tết này. Đám thanh niên các anh làm cho làng Hạ vốn đã tươi vui càng thêm phần rộn rã.
...
Năm ngày Tết trôi qua một cách nhanh chóng, Quốc Việt phải quay lại nhịp sống của trường đại học. Ngày mồng sáu âm lịch, anh khăn gói trở về trường. Khi anh về quê thì chỉ có vài bộ quần áo và dụng cụ cá nhân, balo nhẹ tâng; khi tới thành phố ĐN thì cực kỳ nặng bởi cơ man bao nhiêu là đặc sản của vùng quê anh do ông bà nhét đầy ắp bên trong. Đây là tấm lòng của ông bà ngoại, không thể không mang theo.
Đêm trước khi lên đường, chả hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh lại nhắn tin cho Như Quỳnh: "Chiều mình sẽ bắt xe về Đà Nẵng, bạn đi cùng mình nhé?", rồi anh nhấn nút gửi. Mấy giây sau anh sực tỉnh, muốn huỷ gửi tin thì đã muộn. Điện thoại báo tin nhắn đã tới đúng địa chỉ. Anh tự chửi mình sao sơ suất vậy chứ. Thông qua tin nhắn đó, Như Quỳnh sẽ dễ dàng nhận ra tình cảm của anh dành cho cô và tạm thời anh không muốn điều này xảy ra.
Càng bất ngờ hơn, Như Quỳnh hồi âm lại là cô đồng ý, cô cũng có ý định đi chiều nay. Anh không tin chỉ sau vài ba lần gặp nhau gần đây mà cô có cảm tình với anh như thế được. Bây giờ thì anh gặp phiền não; lỡ lời mời cô ấy đi rồi, lẽ nào lại cho người ta leo cây. Tuy đôi khi dùng cách này để tán gái có hiệu quả khá tốt, nhưng hiện tại, anh chưa muốn có bồ. Chẳng qua nghĩ tới nghĩ lui, anh vẫn đi.
Buổi chiều, đúng y hẹn, anh đến bến xe... ờ... thực ra, sớm hơn hai chục phút, có thể xem đây là thói quen của anh. Ngồi đợi hồi lâu, anh thấy Quỳnh khệ nệ xách theo một túi lớn, dáng điệu rất khó nhọc, anh vội vàng chạy tới giúp. Anh vắt nó lên vai vác đi như chẳng có gì nặng cả, khiến Quỳnh trố mắt ra nhìn. Anh tò mò, bèn đùa cô:
- Chà, bạn chuẩn bị cho một kỳ học mới kỹ quá ta, một túi to đùng thế này chắc phải lắm thứ lắm.
Quỳnh nghe thế đỏ mặt, lắc đầu đáp:
- Cái này mẹ mình chuẩn bị cho thôi, cả bà ngoại cũng đưa cho nào là măng khô, mứt hoa quả,... lại còn nói thành phố đắt đỏ, cứ để dành ăn dần.
Việt nghe thế thì phì cười, nhưng trong long bỗng nhiên lại cảm thấy buồn buồn, anh nhớ đến cha mẹ, nếu giờ đây hai người còn sống chắc cũng bắt anh cũng phải mang vác túi to túi nhỏ thế này.
Hai người đợi thêm chừng một hai phút nữa thì sẽ buýt xuất hiện, Việt giúp cô lên trước rồi mới vác hành lý lên sau. Lần này đã có hơi khác lúc về quê trước Tết, anh và cô ngồi trên cùng một ghế.