Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 51: Kiểm điểm là được
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Xa Tịnh Chương đưa loa cho một cảnh sát bên cạnh rồi nói:
- Bên trong là một nam một nữ, thân phận còn chưa xác định.
- Hừ!
Vẻ mặt Trương Diệu Dương chợt biến đổi, hắn nổi giận nói:
- Anh làm ăn thế nào vậy? đến bây giờ còn chưa biết rõ sao? Bọn họ muốn gì?
Xa Tịnh Chương lắc đầu nói:
- Bọn họ chưa nói.
- Anh!
Trương Diệu Dương chợt phẫn nộ nhìn Xa Tịnh Chương, khi thấy đội trưởng Trương Lượng đồn công an phía Tây thì gọi đến, sau đó khiển trách:
- Anh làm đồn trưởng như vậy à?
- Cục trưởng, tôi...Tôi cũng không biết Lưu Chính bắt ai cả.
Trương Lượng thật sự rất bức bối, Lưu Chính bị giữ trong phòng thẩm vấn chính là em vợ của Trương Diệu Dương, ngày thường căn bản không thèm nể mặt ai, bây giờ hắn còn chưa biết có gì xảy ra.
Trương Diệu Dương xanh mặt, nếu Lưu Chính có gì xảy ra, cuộc sống của mình cũng khốn khổ, vợ mình không làm loạn mới là lạ.
Ngoài cửa sổ phòng thẩm vấn thì bên ngoài không có chỗ nào tiến vào, mà cửa sổ kia cũng chỉ có thể thò một cái đầu vào, vì vậy trừ khi là phá cửa, nếu không khó thể cứu người bên trong.
Hơn nữa điều làm cho đám cảnh sát cảm thấy kỳ quái chính là nhìn từ ngoài cửa sổ vào chỉ thấy Lưu Chính và ba tên cảnh sát đang nằm trên mặt đất, căn bản không thấy cặp nam nữ bắt cóc. Nói cách khác, hai người kia sợ đám cảnh sát dùng súng đối phó với mình nên lựa chọn phương pháp đứng nơi góc chết, nhưng sao đám Lưu Chính không tông cửa xông ra.
Trương Diệu Dương đứng ngoài cửa sổ quan sát, thấy vẻ mặt sợ hãi của Lưu Chính, trong lòng nổi giận, tiểu tử kia không biết đang làm gì, sao phát sinh chuyện lớn như vậy?
- Tôi là cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương, người bên trong nghe đây, chúng ta có thể bàn yêu cầu, nhưng không được làm tổn thương con tin.
Trương Diệu Dương ở bên cạnh cửa sổ hô lên, dưới tình huống bình thường, trừ khi có kẻ bắt cóc cùng hung cực ác, nếu không thì chỉ cần bàn yêu cầu, sẽ có điểm đột phá.
Trong phòng thẩm vấn, Yến Lâm lo lắng nói:
- Anh Đông, làm sao bây giờ?
Hàn Đông cười cười, hắn vẫn rất ung dung:
- Không có gì, sẽ nhanh chóng có người đến cứu chúng ta.
Yến Lâm dùng ánh mắt nửa tin nửa ngờ nhìn Hàn Đông, hai cánh tay ôm chặt lấy tay hắn, cơ thể dựa lên vai hắn. Vừa rồi tuy Hàn Đông đã gọi điện thoại nhưng một lúc lâu không có động tĩnh, cũng không biết có tác dụng gì không. Hơn nữa chuyện bây giờ đã náo loạn, ngay cả cục trưởng cục công an cũng đến đây, chỉ sợ khó thể xử lý cho tốt.
Lưu Chính nghe được âm thanh của Trương Diệu Dương thì lập tức cảm thấy như cứu tinh đến, vẻ mặt chợt kích động, hắn nhìn thoáng qua Hàn Đông cách đó không xa, cũng không dám nhúc nhích.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Cứ thành thật cho tôi, không cần có ý gì khác, nếu không thì tha hồ ăn khổ.
Lưu Chính và ba tên cảnh sát chợt co rút, dựa lên tường, không dám động đậy.
Trương Diệu Dương ở bên ngoài hô lên một lúc lâu mà bên trong không có động tĩnh gì, điều này làm hắn cực kỳ tức giận, nếu bên trong không phải là em vợ hắn, hắn đã sớm cho người tấn công rồi.
Trương Diệu Dương nhìn Xa Tịnh Chương, hắn gọi đối phương đến rồi nói:
- Anh sắp xếp tiếp tục kêu gọi đầu hàng, phải làm ổn định kẻ bắt cóc, tôi đi sắp xếp...
- Anh còn muốn sắp xếp cái gì?
Một âm thanh trầm trọng vang lên.
Đám người tách ra, bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận đi đến với vẻ mặt âm trầm, theo sau là bí thư ủy ban tư pháp Tưởng Đức Quân với vẻ mặt cực kỳ khó coi.
- Bí thư Hoàng, sao anh đến đây?
Trương Diệu Dương cảm thấy cực kỳ bất ngờ.
- Hừ.
Hoàng Văn Vận trừng mắt nhìn rồi quát:
- Trương Diệu Dương, ai cho anh tùy tiện bắt người?
- Điều này...
Trương Diệu Dương không biết Hoàng Văn Vận có ý gì, mà hắn cũng không biết người trong phòng thẩm vấn là ai.
Tưởng Đức Quân cũng bất ngờ, xem ra người bị bắt có thân phận không đơn giản, hắn trầm giọng hỏi:
- Trương Diệu Dương, bên trong là ai?
Lúc này Hoàng Văn Vận bước nhanh đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn vào bên trong, không thấy Hàn Đông thì hô lên:
- Hàn Đông, tôi là Hoàng Văn Vận, cậu có bên trong không?
Sau đó Tưởng Đức Quân chợt lắp bắp kinh hãi, người bị bắt là Hàn Đông sao?
- Bí thư Hoàng, anh cuối cùng cũng đến, thật tốt quá...
Hoàng Văn Vận nghe được âm thanh của Hàn Đông mà thở dài một hơi, xem ra đối phương không có việc gì.
Vẻ mặt Trương Diệu Dương cực kỳ khó coi, hắn tuy không phải là thường ủy huyện ủy nhưng biết rất rõ về Hàn Đông, Lưu Chính sao lại bắt Hàn Đông?
Cửa phòng thầm vấn cuối cùng cũng mở ra, Hàn Đông đi ra cửa, nhìn ra bên ngoài, Yến Lâm cũng ló đầu ra, bộ dạng kinh hãi.
Hoàng Văn Vận nhanh chóng đánh giá, Hàn Đông không có vấn đề, vì thế cũng yên tâm. Hắn trầm giọng hỏi:
- Hàn Đông, đây là có chuyện gì?
Hàn Đông dùng giọng thêm mắm dặm muối kể về sự việc đã qua:
- Bí thư Hoàng, đây là cảnh sát cấu kết côn đồ, nếu tôi không phải có luyện qua chút võ công bảo vệ, chỉ sợ đã sớm bị đám cảnh sát khoác áo thổ phỉ hại chết.
Hoàng Văn Vận có chút bất ngờ, Hàn Đông có thể đánh ngã mười tên côn đồ sao?
Trương Diệu Dương dùng giọng nghi ngờ nói:
- Thật sự hơn mười tên côn đồ tấn công anh?
Yến Lâm từ phía sau Hàn Đông đi ra, nàng tức giận nói:
- Tất nhiên, lúc đó ở trước cổng cục lương thực, tôi lúc đó có đứng xem, tên cầm đầu đám côn đồ có vết thẹo trên mặt...
Lúc này chính trị viên của đồn công an phía Tây là Tần Đại Lương không biết từ đâu chui ra, hắn nói:
- Bí thư Hoàng, tôi biết rõ người này, hắn gọi là Mặt Thẹo, là đối tượng trọng điểm quản chế của chúng tôi...
Trương Diệu Dương hận không thể đá văng Tần Đại Lương, chỗ này đến lượt anh lên tiếng sao?
Hoàng Văn Vận nghe vậy thì quay sang hỏi Tưởng Đức Quân:
- Bí thư Đức Quân, tình huống rất nghiêm trọng, trong đội ngũ công an có tố chất như vậy sao? Hôm nay bắt Hàn Đông, ngày mai không phải cũng dám bắt cả Hoàng Văn Vận tôi đây?
Tưởng Đức Quân chợt hiểu ý đồ của Hoàng Văn Vận, hắn gật đầu nói:
- Bí thư Hoàng, tôi phải kiểm điểm với anh...
Hoàng Văn Vận khoát tay nói:
- Kiểm điểm cũng không vội, tôi thấy cục công an phải xem xét lại. Thế này đi, vất vả cho anh, tự mình nắm công tác của cục công an, làm ra vài hoạt động chuyên nghiệp, đánh mạnh vào những luồng gió chướng trong cục.
Tưởng Đức Quân đứng thẳng người nói:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi sẽ nghiêm khắc chấp hành chỉ thị.
Tự mình nắm công tác của cục công an, đây là cơ hội tốt để tăng uy tín trong cục, Tưởng Đức Quân sẽ không bỏ qua.
Trương Diệu Dương cũng nắm lấy cơ hội nói:
- Bí thư Hoàng, tôi cũng phải làm kiểm điểm.
Hoàng Văn Vận phẫn nộ xoay người nổi giận nói:
- Kiểm điểm là được sao? Anh công tác thế nào? Kẻ cấu kết với côn đồ là gì của anh?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 52: Nhớ rõ ràng
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Hoàng Văn Vận dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh là cục trưởng cục công an, anh có xứng đáng với chức vụ không?
- Bí thư Hoàng, tôi...
Trương Diệu Dương chỉ cảm thấy trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Hoàng Văn Vận biết cả thân phận của Lưu Chính, xem ra lần này không chết cũng bị lột da.
Hoàng Văn Vận nói xong thì cũng không quan tâm đến Trương Diệu Dương, hắn quay sang nói với Tưởng Đức Quân:
- Bí thư Đức Quân, chuyện này phải xử lý thật nghiêm túc, các nhân viên tương quan phải xử lý thật nặng.
Tưởng Đức Quân gật đầu nói:
- Vâng, tôi đề nghị để phó cục trưởng Xa Tịnh Chương phụ trách về vấn đề thông báo việc này.
Hoàng Văn Vận tỏ vẻ đồng ý, sau đó quay đầu nhìn Hàn Đông và Yến Lâm:
- Các cậu cứ yên tâm, huyện ủy sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào làm rối loạn trật tự kỷ cương.
Hoàng Văn Vận nói xong thì vỗ vai Hàn Đông rồi đi ra ngoài.
Tưởng Đức Quân cũng cười cười với Hàn Đông, sau đó cùng ngồi lên chiếc xe số một huyện ủy với Hoàng Văn Vận.
Hàn Đông có hơi sững sờ, lần trước khi mở hội nghị thường ủy mở rộng thì Tưởng Đức Quân đứng ở phía Phương Trung, muốn nghiêm trị mình, bây giờ sao lại ngồi cùng xe với bí thư Hoàng Văn Vận?
Lúc này Xa Tịnh Chương đến trước mặt Hàn Đông rồi mỉm cười nói:
- Cục trưởng Hàn, đến lúc đó còn cần anh phối hợp điều tra.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi cũng không phải là cục trưởng, chuyện phối hợp điều tra với nhân viên công an là nghĩa vụ công dân, cục trưởng Xa có gì cứ đến tìm tôi.
Hàn Đông nói xong thì báo số điện thoại của mình.
Yến Lâm ở bên cạnh ôm chặt tay Hàn Đông, nàng không nói lời nào, tất cả để cho Hàn Đông làm chủ.
Xa Tịnh Chương thấy tình hình như vậy thì cho rằng Yến Lâm là bạn gái của Hàn Đông, vì vậy cũng không hỏi phương thức liên lạc, thầm nghĩ dù sao sự việc này cũng giải quyết tốt, mà thông qua Hàn Đông có thể tìm được cô gái kia thôi.
Sau đó Xa Tịnh Chương nói số điện thoại của mình cho Hàn Đông, hắn nói:
- Có việc gì cậu cứ trực tiếp điện thoại cho tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Được rồi, sau này sẽ còn làm phiền cục trưởng Xa.
Kết giao với phó cục trưởng cục công an đây là chỗ tốt khỏi cần nói, nếu Xa Tịnh Chương có ý muốn kết giao, Hàn Đông tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Từ đồn công an phía Tây đi ra, Hàn Đông nhìn đồng hồ, đã là chín giờ, trên đường lạnh tanh, nhìn không thấy người nào, thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh sáng trắng chốc chốc lại lóe lên.
Yến Lâm dùng hai tay kéo cánh tay phải của Hàn Đông, khóe miệng khẽ nhếch lên, cặp mắt sáng ngời như hai vì sao trong đêm.
Hàn Đông đi được một lát thì cảm thấy rất kỳ quái, sao nha đầu Yến Lâm này lại yên tĩnh như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn, dưới ánh đèn đường mờ vàng, gương mặt nàng trắng nõn, môi hồng răng trắng lmaf người ta nghĩ đến những quả ô mai tươi non vào mùa hè.
Lúc này Hàn Đông có hơi thất thần, tiểu nha đầu Yến Lâm này giông như đóa hoa vừa ấp nụ, như một đóa hồng sắp nở, nhìn vào mắt không khỏi làm hắn rung động.
Yến Lâm chợt ngẩng đầu rồi cười thản nhiên:
- Ha ha, nhìn đủ chưa?
- Vẫn chưa.
Hàn Đông vô thức nói, sau đó hắn đưa tay gõ lên đầu nàng:
- Tiểu nha đầu này...
- Ui da, kiểu tóc của em.
Yến Lâm duyên dáng kêu lên, bàn tay trắng nõn che đầu, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên:
- Anh Đông, nhà anh có bao nhiêu người?
Hàn Đông chợt sững sờ, sau đó cười nói:
- Sao, muốn điều tra hộ khẩu à?
- Đúng vậy, anh thành thật khai báo đi.
- Ha ha, nếu muốn thì đưa ra tín vật đã.
- Á, anh Đông rất xấu.
Yến Lâm kêu lên, hai tay lắc lấy cánh tay của Hàn Đông:
- Mau, mau thành thật khai báo, thẳng thắn khai báo, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Yến Lâm lay động như vậy cũng không khỏi làm cho cánh tay của Hàn Đông được ma xát với những điểm mềm mại, điều này làm cho Hàn Đông rất bất đắc dĩ, nha đầu kia khờ dại mà mình lại suy nghĩ miên man không biết suy nghĩ. Có thể đây cũng là một loại hấp dẫn không một tiếng động, tuy cách một lớp áo lông dày nhưng càng làm cho lòng người sảng khoái.
Hàn Đông thầm nghĩ:
- Định lực của mình dạo này sao lại kém như vậy?
Yến Lâm cảm nhận được gì đó nơi cánh tay cứng nhắc của Hàn Đông, vì vậy mà vẻ mặt đỏ lên, nàng buông tay của hắn ra rồi nũng nịu nói:
- Thật sự không có ý nghĩa, không chịu nói gì cả, làm phiền hôm nay em giúp anh.
Hàn Đông thấy Yến Lâm vểnh miệng tức giận thì không khỏi mỉm cười:
- Được rồi, anh sinh năm sáu chín.
- Sáu chín...
Hai mắt Yến Lâm chợt sáng lên:
- Hừ, như vậy cũng không lớn hơn em bao nhiêu, vậy mà làm phách quá.
- Vậy em bao nhiêu tuổi?
- Ha ha, được rồi, em sẽ nói, bản cô nương sinh năm bảy mươi ba, sinh nhậ ngày 18/6, anh phải nhớ cho rõ ràng à nha.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Sao lại phải nhớ cho rõ?
Yến Lâm chợt nở nụ cười tinh nghịch:
- Anh đã hỏi em, không phải để sau này tặng quà sinh nhật sao? Không nhớ kỹ mà được sao?
Hàn Đông chợt cười khổ, nha đầu này rõ ràng đưa ra bẫy rập:
- Ha ha, được rồi, đến lúc đó nhất định sẽ tặng quà sinh nhật cho em.
Yến Lâm mở to mắt nhìn Hàn Đông:
- Anh phải nhớ cho kỹ, nếu không, hừ...
Nhìn Yến Lâm hai tay chống nạnh mà Hàn Đông không nhịn được cười:
- Được rồi, anh sẽ nhớ kỹ, đúng là một cô bé tinh nghịch.
- Ha ha, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, đây là anh tự nói đấy nhé.
Yến Lâm nở nụ cười vui sướng, cặp mắt lóe lên như ánh sao, sau đó lại khoác hai tay lên tay Hàn Đông.
Một lát sau đã đến trước cổng cục lương thực.
- Lâm Lâm...
Dì Vương ở bên kia kêu lên vui sướng.
- Mẹ.
Yến Lâm lên tiếng, nàng buông cánh tay của Hàn Đông rồi chạy về phía dì Vương.
Dì Vương hỏi:
- Con đi đâu vậy? Nghe nói trước đó chỗ này có đánh nhau, mẹ lo phát khiếp.
Yến Lâm thè lưỡi, nàng nũng nịu nói:
- Mẹ, con và anh Đông ra ngoài đi dạo, không có gì.
Yến Lâm sợ mẹ lo lắng, vì vậy cũng không nói thật.
Hàn Đông đi qua cười nói:
- Dì Vương, dì cứ yên tâm, có cháu sẽ không có gì?
Dì Vương rất yên tâm với Hàn Đông nhưng vẫn ân cần nói:
- Tiểu Đông, đến tôi cũng đừng nên ra ngoài nhiều, dạo này tình hình trị an không tốt.
Yến Lâm khoác cổ dì Vương rồi dịu dàng nói:
- Mẹ, anh Đông rất lợi hại, là võ lâm cao thủ nha...
Dì Vương vuốt má Yến Lâm rất yêu thương, nàng cười nói:
- Cái gì mà võ lâm cao thủ, con đấy, xem phim cho lắm vào.
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dì Vương, cháu cũng đã luyện võ vài năm, người bình thường không phải là đối thủ.
- Phải không?
Dì Vương nói, sau đó đánh giá Hàn Đông một lượt, cũng không thấy giống cao thủ gì cả:
- Dù sao cũng nên chú ý, tục ngữ nói song quyền không đánh lại tứ thủ...
Hàn Đông nghe dì Vương nói vậy mà khẽ cười, cảm nhận được chút cảm tình ấm áp.
Lúc này Yến Lâm nghiêng đầu đi chỗ khác, khẽ thè lưỡi làm mặt quỷ với Hàn Đông.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 53: Có thể lợi dụng cơ hội
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
Lúc này cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương đang gọi điện thoại cho chủ tịch Phương Trung, vẻ mặt hắn rất âm trầm:
- Chủ tịch, sự việc là như vậy, Lưu Chính thật sự có vấn đề, xử lý thế nào cũng được. Nhưng bí thư Hoàng muốn có một hành động chỉnh đốn tác phong ở cục công an huyện, đã cho bí thư Tưởng đến nắm bắt, điều này rõ ràng...Không phải là bé xé ra to sao?
- À, tôi biết rồi, anh Trương cũng biết thế cục bây giờ rồi đấy, anh nên cố gắng cẩn thận một chút...
Phương Trung nhàn nhạt nói xong thì cúp điện thoại.
Trương Diệu Dương giật mình, hắn cầm điện thoại, một lúc sau cũng không buông ra, vẻ mặt âm trầm như bầu trời sắp mưa.
Mười giờ rưỡi ngày hôm sau, huyện Phú Nghĩa tổ chức hội nghị thường ủy, mười một vị thường ủy đều đến đông đủ, hội nghị do bí thư Hoàng Văn Vận chủ trì.
Mọi người cũng đều biết sự việc phát sinh tối qua ở đồn công an phía Tây, hơn nữa cũng biết hội nghị hôm nay thảo luận về vấn đề chỉnh đốn cục công an.
Hoàng Văn Vận đưa mắt nhìn Tưởng Đức Quân, nói:
- Bí thư Đức Quân, anh giới thiệu tình huống ngày hôm qua cho mọi người đi.
Tưởng Đức Quân gật đầu nói:
- Các vị, tối qua ở đồn công an phía Tây đã phát sinh một sự kiện vô cùng ác liệt, công an và côn đồ cấu kết cùng làm ác, đồng thời cũng dùng hình phạt riêng đối với người bị hại. Căn cứ vào chỉ thị của bí thư Hoàng, phó cục trưởng cục công an Xa Tịnh Chương đã điều tra suốt đêm, sự việc đã rõ ràng...
Bầu không khí trong phòng họp cực kỳ ngưng trọng, Tưởng Đức Quân đưa ra thông báo, dùng từ rất nghiêm, định tính cũng nghiêm trọng, hơn nữa lại chỉ vào thẳng mặt cục trưởng cục công an Trương Diệu Dương.
- Căn cứ vào điều tra, đây là một kẻ vô công rồi nghề, sau đó tự dưng tiến vào đội ngũ công an...
Phó bí thư Phùng Chấn Hoa cắt đứat lời Tưởng Đức Quân, hắn hỏi:
- Xin hỏi bí thư Tưởng, nếu là một kẻ không có nghề nghiệp, Lưu Chính làm sao có thể tiến vào trong hàng ngũ công an?
Tưởng Đức Quân nói với vẻ mặt không biểu cảm:
- Theo điều tra thì Lưu Chính là em vợ của Trương Diệu Dương, theo phản ánh của các đồng chí đồn công an phía Tây thì Lưu Chính công tác không ra gì, không thèm nhìn mặt lãnh đạo, nhưng vì nhiều loại nguyên nhân mà đến bây giờ còn chưa bị trừng phạt.
- Bí thư Tưởng, là bí thư tư pháp, những tình huống này đến bây giờ anh mới biết được sao?
Phương Trung thật sự không nhịn được, hắn âm trầm hỏi.
Tưởng Đức Quân này sao nhanh chóng đi cùng với Hoàng Văn Vận như vậy, nếu sớm biết như vậy thì lần trước đã chẳng xử lý đơn giản làm gì. Nhưng hôm nay tình huống thật sự rất bất lợi cho Trương Diệu Dương, nếu chuyện tối qua là người khác gây nên thì chỉ xử lý là xong, nhưng khốn nổi kẻ đó lại là em vợ của Trương Diệu Dương, không phải tự mình đưa đến cửa sao?
Tưởng Đức Quân lấy ra một chồng văn kiện rồi nói:
- Làm bí thư ủy ban tư pháp, tôi cần phải làm kiểm điểm với huyện ủy, vì tình huống ở cục công an thật sự quá kém. Tối qua đến hôm nay nhân viên điều tra của cục công an đã nhận được rất nhiều tư liệu tố cáo, tất cả đều có liên quan đến Trương Diệu Dương.
Tối qua trên xe số một của huyện ủy, bí thư Hoàng Văn Vận đã nói một câu thế này với Tưởng Đức Quân:
- Đức Quân, tôi nghĩ sau này anh sẽ vất vả, sẽ phải nắm công tác của cục công an huyện, anh là bí thư ủy ban tư pháp, kiêm nhiệm cục trưởng cục công an cũng rất phù hợp.
Chỉ một câu như vậy thì Tưởng Đức Quân biết mình không từ chối lý do của bí thư Hoàng, vì vậy sáng sớm hôm nay phó cục trưởng Xa Tịnh Chương đưa những tư liệu tố cáo đến tay, hắn đã sửa sang lại, trực tiếp ném ra trên hội nghị thường ủy.
Đám thường ủy huyện ủy nhìn những tư liệu được nhân viên công tác phát ra mà có chút giật mình, xem ra Tưởng Đức Quân đã sớm có chuẩn bị.
- Đúng là đập thẳng vào mắt.
Hoàng Văn Vận thản nhiên nói.
Tâm tình của Phương Trung rất trầm trọng, mặc kệ những tài liệu này có phải là thật hay không, Trương Diệu Dương đều khó thể tiếp tục ở lại vị trí cục trưởng cục công an. Mà trong đó có một việc rất xác thực, Lưu Chính là em vợ của Trương Diệu Dương.
Ngay sau đó các vị thường ủy đã nhất trí thông qua một đề nghị, đó là tạm dừng tất cả chức vụ của Trương Diệu Dương, tất cả tài liệu đưa đến cho ủy ban kỷ luật điều tra, cục công an chịu trách nhiệm phối hợp.
Phương Trung trầm mặt nói:
- Công tác cục công an cực kỳ quan trọng, chức vị cục trưởng không thể để một ngày bỏ trống, xét thấy tình huống của đồng chí Trương Diệu Dương, chúng ta nên đề xuất nhân tuyển mới. Tôi thấy phó cục trưởng Tạ Văn Minh là rất tốt, hơn nữa lại là cán bộ lão thành, kinh nghiệm phong phú, lại là phó cục trưởng thường vụ, chủ trì công tác cục công an cũng thuận lý.
Nếu không giữ được Trương Diệu Dương, như vậy Phương Trung cũng tranh thủ đẩy người của mình lên, nhất quyết không thể để thuận lợi cho Hoàng Văn Vận.
Phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học nói:
- Tạ Văn Minh là một nhân tuyển tốt.
Vương Tiến Quý và Tôn Nghĩa Phương cũng đều đồng ý, bọn họ đều là người của Phương Trung, mỗi lần họp hội nghị thường ủy đều thông qua ý kiến của chủ tịch Phương.
Hoàng Văn Vận mỉm cười đợi bọn họ nói cho xong, cũng không nói về ý kiến của mọi người, hắn chỉ cười nói:
- Tôi thấy với tình hình ở cục công an huyện vào lúc này, huyện ủy phải tăng cường lãnh đạo mới được, vì vậy tôi đề nghị do đồng chí Đức Quân kiêm nhiệm cục trưởng cục công an, bỏ ra nhiều khí lực để ổn định công tác cục công an, như vậy mới tốt.
Phương Trung chợt sững sờ, cuối cùng cũng hiểu vì sao Tưởng Đức Quân hoàn toàn ngã về phía Hoàng Văn Vận, như vậy hội nghị thường ủy hôm nay còn ý nghĩa gì nữa?
Vẻ mặt đám người khác cũng rất phức tạp, như vậy xem ra Hoàng Văn Vận đã dần nắm chặt huyện Phú Nghĩa.
Vì vậy mà chức vụ cục trưởng cục công an đã được quyết định một cách không gì lo lắng, đến lúc đó chỉ cần đề xuất nhân tuyển với cục công an thành phố, sau đó lại bổ nhiệm thông qua hội đồng nhân dân là được. Sau khi huyện ủy đưa ra quyết định thì tất cả đã được quyết định, cơ bản không có gì bất ngờ xảy ra.
Hoàng Văn Vận làm tổng kết cuối cùng, hắn nói:
- Sự việc về cục công an cứ quyết định như vậy, lúc này là hạng mục thảo luận thứ hai, thảo luận về vấn đề của đồng chí Hàn Đông.
Hoàng Văn Vận vừa dứt lời thì đồng chí trưởng phòng tổ chức Tôn Nghĩa Phương đã lên tiếng:
- Tôi cho rằng phải nhanh chóng khôi phục tất cả chức vụ cho đồng chí Hàn Đông.
Phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học cũng nói:
- Đúng vậy, đồng chí Hàn Đông trước kia là cục trưởng cục thống kê, chỉ cần nhìn vào những bài viết của cậu ấy thì thấy rất hiểu kinh tế, như vậy công tác ở cục thống kê sẽ dễ dàng đưa ra những quyết sách trợ giúp sự phát triển kinh tế trong huyện.
Thẩm Tòng Phi cười cười nói:
- Tôi cho rằng nên đưa đồng chí Hàn Đông xuống cơ sở, thực tế mới là tiêu chuẩn chân lý kiểm nghiệm tốt nhất, để cậu ấy xuống cơ sở rèn luyện, như vậy vừa bảo vệ vừa bồi dưỡng.
Vì các nguyên nhân khác nhau mà trong lòng Thẩm Tòng Phi luôn có khúc mắc với Hàn Đông, nhưng dù sao hắn cũng là người của Hoàng Văn Vận, thứ hai là hắn cũng cần nể mặt Ngô Giải Toàn, vì vậy dù không thoải mái cũng phải nói như vậy.
Trưởng phòng Mao Siêu cũng lên tiếng:
- Chủ tịch Thẩm nói rất đúng, cũng giống như quân lính vậy, cần phải đưa lên tiền tuyến để rèn luyện, như vậy mới nhanh chóng trưởng thành.
Tuy Mao Siêu so sánh không thích hợp nhưng tín hiệu lại rất bất thường.
Vẻ mặt Phương Trung trở nên âm trầm, trong lòng thầm xem xét, Mao Siêu ngã về Hoàng Văn Vận hay chỉ vì Hàn Đông mới như thế? Nếu Mao Siêu đã hoàn toàn là người của Hoàng Văn Vận thì thật sự không dễ làm, nhưng nếu Mao Siêu và Thẩm Tòng Phi cũng giúp Hàn Đông, có hai phiếu, Hoàng Văn Vận cũng cảm thấy kiêng kỵ, đây không phải cơ hội để lợi dụng sao?
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 54: Sắp xếp mới
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Này, điện thoại của anh.
Giọng điệu yếu ớt của Hào Mai chợt vang lên.
Hàn Đông không ngẩng đầu, hắn vẫn xem báo, hắn cho rằng Hào Mai gọi người khác, dù sao thì người phụ nữ này trước kia vẫn chưa từng nói chuyện với hắn như vậy bao giờ.
- Hàn Đông...
Hào Mai trực tiêp gọi tên của Hàn Đông:
- Nghe điện thoại.
- Ừ!
Hàn Đông kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ cảm thấy nổi da gà, hắn đứng lên cầm lấy điện thoại, cũng tranh thủ đứng cách Hào Mai ra một chút. Người phụ nữ này không nhỏ tuổi, sao giọng nói lại như đứa trẻ như vậy? Không sợ hù chết người sao?
Người điện thoại đến là Trương Trường Hà, giọng điệu của hắn rất vui vẻ:
- Hàn Đông, anh chuẩn bị mời khách đi là vừa.
Hàn Đông giật mình cười nói:
- Được, chỉ cần trưởng khoa Trương có thời gian, bất cứ lúc nào cũng được.
- Vậy tối nay nhé, tôi gọi thêm vài người bạn nữa, địa điểm thì tôi sẽ nói cho anh biết sau.
Hàn Đông có chút kỳ quái, đây là mời khách sao?
Lúc này Trương Trường Hà chợt cười nói:
- Được rồi, không nói nhiều nữa, anh tranh thủ đến đây một chuyến, bí thư Hoàng muốn nói chuyện vài câu với anh.
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Được, tôi sẽ lập tức đi qua.
Hàn Đông liên tưởng đến lời nói trước đó của Trương Trường Hà, hắn hiểu, có lẽ mình sắp được bổ nhiệm.
Khi Hàn Đông nhận điện thoại thì tất cả nhân viên văn phòng huyện ủy đều tỏ ra chú tâm làm việc nhưng thực tế lại dựng lỗ tai lên nghe ngóng, khi nghe thấy Hàn Đông xưng hô là trưởng khoa Trương, vì vậy ai cũng biết đó là thư ký của bí thư Hoàng gọi đến, vì vậy càng thêm chăm chú.
Hàn Đông cúp điện thoại, hắn quét mắt nhìn khắp văn phòng, khi thấy mọi người đều thu hồi ánh mắt thì không khỏi mỉm cười, sẽ nhanh chóng nói lời tạm biệt với bọn họ thôi.
Tâm tình của Hoàng Văn Vận là rất tốt, khi thấy Hàn Đông thì gương mặt tràn đầy nụ cười.
Hàn Đông cung kính nói:
- Chào bí thư Hoàng.
- Cậu ngồi đi, tìm cậu chủ yếu là để nói chuyện sắp xếp công tác của cậu. Căn cứ vào thảo luận ở hội nghị thường ủy, huyện ủy quyết định bổ nhiệm cậu là phó bí thư thị trấn Triệu Hoa, cũng đồng thời đề nghị hội đồng nhân dân thị trấn bổ nhiệm cậu làm phó chủ tịch, thay mặt chủ tịch thị trấn.
Hàn Đông có chút bất ngờ, vì trước tiên hắn nghĩ đến Chu Chính, chính mình đến thị trấn Triệu Hoa cũng là rất tốt, ít nhất cũng tốt hơn so với những nơi khác.
Hoàng Văn Vận lại hỏi:
- Cậu có ý kiến gì không?
Hàn Đông nói thật lòng:
- Bí thư Hoàng, tôi phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Hoàng Văn Vận gật đầu nói:
- Được rồi, tuy sắp đến năm mới nhưng cậu cần phải nhanh chóng nhận chức, tranh thủ đưa lý luận của cậu kết hợp với thực tế, sớm làm ra chút thành tích, như vậy để mọi người thấy rõ cậu không phải chỉ biết nói mồm.
Hàn Đông ưỡn ngực, trong mắt lóe lên cái nhìn kiên định:
- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi sẽ không để anh thất vọng.
- Hãy làm cho tốt nhé?
Hoàng Văn Vận vỗ vào vai Hàn Đông rồi nói.
Sau khi trở lại văn phòng khối chính quyền, Hàn Đông lại nhận được điện thoại của phòng tổ chức huyện ủy, Tôn Nghĩa Phương muốn nói chuyện với hắn, đây là trinh tự tổ chức trước khi cán bộ nhận chức, dù là hình thức nhưng cũng khó tránh khỏi.
Hàn Đông gặp mặt Trần Dân Tuyển trên hành lang, hắn rõ ràng cũng biết Hàn Đông sắp nhận chức, vì vậy cười nói:
- Hàn Đông, chúc mừng cậu, đến tối đi đâu đây?
Hàn Đông mỉm cười, trong đầu chợt có vài ý nghĩ, hắn nói:
- Sau khi tan tầm sẽ thông báo cho anh.
Trần Dân Tuyển gật đầu nói:
- Được, tôi chờ điện thoại của cậu.
Cửa phòng làm việc của trưởng phòng tổ chức đóng chặt, Hàn Đông khẽ gõ, nghe được bên trong truyền đến tiếng mời, vì vậy đẩy cửa tiến vào. Hắn thấy Tôn Nghĩa Phương ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, đang khẽ cúi đầu viết lách gì đó.
- Trưởng phòng Tôn, anh tìm tôi sao?
- Ừ!
Tôn Nghĩa Phương hừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, tiếp tục ghi chép, cũng không cho hắn ngồi xuống.
Khóe miệng Hàn Đông khẽ vểnh lên, hắn yên tĩnh đứng trước bàn làm việc một mét, hai tay rũ xuống, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa.
Mặc kệ Tôn Nghĩa Phương thật sự bận rộn hay cố ý làm như vậy, Hàn Đông đều không có vấn đề, đợi một chút thì sao? Phạt thì thế nào?
Hơn nữa Hàn Đông cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình cảnh thế này, khi mới đến huyện Phú Nghĩa thì hắn đã bị chủ tịch Phương cho đòn phủ đầu, làm cho hắn đợi chờ ba lần bảy lượt, mỗi lần đều nửa giờ. Điều này không làm cho Hàn Đông thất thố, bây giờ Tôn Nghĩa Phương chẳng qua chỉ cho hắn chờ một chút mà thôi, coi như rèn luyện vậy.
Khoảng mười lăm phút trôi qua, Tôn Nghĩa Phương ngẩng đầu, vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Ngồi đi.
- Cám ơn trưởng phòng Tôn.
Hàn Đông nói, sau đó đi về phía trước hai bước, ngồi xuống trước bàn làm việc, ánh mắt nhìn thẳn vào Tôn Nghĩa Phương, vẻ mặt bình tĩnh, căn bản không nhìn thấy chút biểu hiện khi bị phạt đứng nãy giờ.
- Đồng chí Hàn Đông, tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với cậu, căn cứ vào tinh thần của hội nghị thường ủy huyện ủy...
Tôn Nghĩa Phương bắt đầu dùng giọng chậm rãi để nói, Hàn Đông vẫn nở nụ cười, không sợ hãi cũng không vui sướng quá mức, lâu lâu còn gật đầu, biểu hiện cực kỳ khôn khéo.
Tôn Nghĩa Phương chẳng qua chỉ đi ngang sân khấu, hắn nhàn nhạt nói:
- Căn cứ vào yêu cầu của bí thư Hoàng, ngày mai cậu sẽ đến nhận chức, tôi cũng không tiễn anh, trưởng phòng Trần sẽ đưa anh xuống nhận chức.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vâng, trưởng phòng Tôn, nếu không còn gì thì tôi xin về trước.
Dù dưới tình huống bình thường thì Hàn Đông sẽ có một thường ủy huyện ủy đưa đi nhận chức,nhưng hắn sớm biết Tôn Nghĩa Phương sẽ không đưa mình đi, mà khối chính quyền huyện cơ bản có ba vị thường ủy, nhưng hắn lại không trông cậy vào người nào. Chủ tịch Phương Trung và phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học tất nhiên không cần phải nghĩ, dù là thường ủy trong khối chính quyền ở về phía bí thư Hoàng Văn Vận là Thẩm Tòng Phi thì có lẽ cũng không nể mặt mình.
- Ha ha, xem ra tôi và Trần Dân Tuyển thật sự rất có duyên.
Hàn Đông cười khổ một tiếng.
Giữa trưa Hàn Đông ăn cơm ở quán của dì Vương, Yến Lâm vẫn ngồi đối diện với hắn như thường ngày, nàng dùng tay phải chống cằm cười nhìn Hàn Đông.
Hàn Đông đã quen với điều này, hắn gõ đũa lên đầu Yến Lâm rồi nói:
- Cô bạn nhỏ, nhìn đủ chưa?
- Ui da, kiểu tóc của em.
Yến Lâm vểnh miệng hô lên duyên dáng:
- Nhìn có chút thôi mà.
- Ha ha, muốn nhìn thì sau này cũng không có nhiều cơ hội đâu.
- Sao vậy?
Yến Lâm mở to mắt kinh ngạc, nàng chợt đứng lên:
- Anh có ý gì?
Một mùi hương nhàn nhạt truyền đến, Hàn Đông cười cười:
- Anh sắp đến thị trấn Triệu Hoa, sau này muốn gặp anh cũng không dễ như vậy.
- Khanh khách...
Yến Lâm nở nụ cười nũng nịu:
- Em còn tưởng anh rời khỏi huyện Phú Nghĩa, thị trấn Triệu Hoa tuy vắng vẻ một chút nhưng vẫn ở trong huyện Phú Nghĩa, anh muốn trở về cũng rất thuận tiện.
Hàn Đông chỉ có thể cười khổ, nha đầu kia hinh như không chút khách khí:
- Anh cũng không biết đi bao lâu mới về một chuyến.
Hàn Đông cũng không phải nói qua loa, tuy phòng ở ký túc xá cục lương thực vẫn là của hắn, nhưng hắn cũng không nên đi về trong ngày, nhiều lắm là chủ nhật mới về một chuyến, nếu công tác quá bận rộn thì lâu lâu mới về một chuyến mà thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
-----oo0oo-----
Chương 55: Đầm rồng hang hổ
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê Truyện
- Anh Đông, anh đến thị trấn Triệu Hoa làm gì? Nhận chức bí thư sao?
Yến Lâm ngồi xuống bên cạnh Hàn Đông rồi hỏi, hàng lông my dài khẽ chớp chớp.
Hàn Đông cười ha hả nói:
- Nào dễ dàng như vậy, chỉ là thay mặt chủ tịch thị trấn mà thôi.
Yến Lâm dùng giọng nghi hoặc hỏi:
- Nhưng trước đó anh không phải là cục trưởng cục thống kê sao? Sao không được làm bí thư.
Yến Lâm thấy đảng lãnh đạo tất cả, chỉ có bí thư mới là lãnh đạo tối cao, Hàn Đông vốn là một vị cục trưởng, đưa xuống cơ sở thì chẳng khác nào xuống chức.
Hàn Đông nói:
- Vậy cũng là bình thường, dù sao trước kia anh cũng chưa từng công tác ở cơ sở, trực tiếp xuống làm bí thư là không thể. Hơn nữa công tác ở cục thống kê là rất ghẻ lạnh, không có thực quyền, chủ tịch thị trấn là khác hẳn, những vấn đề gặp phải sẽ phức tạp hơn nhiều.
- Ha ha, anh Đông, em tin anh, anh sẽ nhanh chóng được làm bí thư.
- Vậy coi như mượn câu nói may mắn của em.
Yến Lâm mỉm cười:
- Nói như vậy, anh Đông coi như là thăng chức sao?
Hàn Đông cười nói:
- Cấp bậc không thay đổi nhưng trách nhiệm lại lớn hơn.
- Tối nay anh không thể không tổ chức tiệc chúc mừng chứ?
- Tối hôm nay thì không được, anh hẹn em ngày khác.
- Vậy ngày mai?
Hàn Đông cười khổ nói:
- Ngày mai anh phải đi nhận chức.
- Sao...
Yến Lâm chợt hô lên kinh hoàng:
- Mới đó mà đã xuông nhận chức, không muốn ăn năm mới sao?
Hàn Đông nói:
- Không còn cách nào khác, tổ chức sắp xếp sao phải làm vậy thôi.
Yến Lâm quệt miệng:
- Khi nào thì anh mời em dùng cơm.
Lúc này dì Vương đi đến nói:
- Lâm Lâm, sao con lại bắt Tiểu Đông mời cơm?
- Mẹ!
Yến Lâm kéo tay dì Vương:
- Anh Đông thăng quan, tất nhiên phải mời khách.
Dì Vương vuốt ve đầu của Yến Lâm, sau đó nói với Hàn Đông:
- Tiểu Đông thăng chức sao? Là chuyện tốt, tối nay dì Vương sẽ làm vài món ngon chúc mừng.
Yến Lâm yêu kiều nói:
- Anh Đông là người bận rộn...
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Dì Vương, tối nay cháu phải đi dùng cơm với vài người bạn, ngày mai sẽ đến thị trấn Triệu Hoa, sau này thời gian dùng cơm nơi đây sẽ không còn nhiều.
- Đi đến thị trấn Triệu Hoa?
Dì Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, không hiểu hắn đến đó làm gì?
Yến Lâm cười nói:
- Mẹ, anh ấy đi làm chủ tịch thị trấn.
- Sao?
Dì Vương dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông, còn trẻ như vậy mà là chủ tịch thị trấn sao? Sau đó nàng chợt nở nụ cười vui sướng:
- Đúng là thăng quan, có thể chúc mừng, chừng nào thì cậu rảnh, tôi sẽ đặc biệt mời cậu vài món ngon.
Hàn Đông khiêm tốn cười nói:
- Cũng không tính là thăng quan, chỉ là cương vị có chút thay đổi, ngày mai cháu sẽ phải đi, có lẽ hai ngày nữa mới quay về được.
Dì Vương nhíu mày:
- Sắp đến tết rồi, vậy cũng được, chờ cậu quay về thì dì Vương sẽ chúc mừng sau.
Hàn Đông cười nói:
- Được, nếu đến tết được nghỉ thì sẽ có thời gian hơn.
Ánh mắt Yến Lâm chợt sáng lên:
- Ha ha, anh Đông không về nhà ăn tết sao?
Hàn Đông cười lắc đầu nói:
- Có lẽ cũng không được nghỉ vài ngày, hơn nữa anh vừa nhận chức, cũng cần làm quen tình huống, năm nay có lẽ sẽ không về.
- Đến lúc đó anh Đông ở lại ăn tết với nhà chúng ta.
Yến Lâm nói, gương mặt hơi đỏ.
Dì Vương cũng cười nói:
- Đúng vậy, Tiểu Đông, cậu chỉ có một mình ở huyện Phú Nghĩa, như vậy thì nên ăn năm mới với chúng tôi, dù sao thì cũng chỉ có hai mẹ con chúng tôi, cũng cần có thêm người thêm vui.
- Vâng, cháu sẽ không khách sáo.
Hàn Đông cũng không chối từ.
Lúc này vẻ mặt Yến Lâm hơi biến đổi, trong lòng Hàn Đông cũng rất nghi hoặc, cũng không biết cha của Yến Lâm có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi.
Đến chiều Hàn Đông đi công tác ở khối chính quyền, tuy hắn sẽ lập tức đến nhận chức ở thị trấn Triệu Hoa, cũng không cần đi làm công tác giao tiếp ở cục thống kê, chẳng qua đến khối chính quyền để cho thời gian trôi qua mà thôi.
Nhân viên công tác của văn phòng khối chính quyền đều biết Hàn Đông đã được bổ nhiệm, chỉ cần nhìn vẻ mặt là biết bọn họ không còn giống trước, nhưng hắn cũng mặc kệ bọn họ, khi rủi ro đến thì đám người này cũng không ai quan tâm đến hắn.
- Hàn Đông, điện thoại của anh.
Âm thanh của Hào Mai chợt vang lên.
Hàn Đông không nhịn được phải run lên, hắn ngẩng đầu thấy gương mặt tươi cười của Hào Mai, nàng đang đứng trước bàn điện thoại, tay nắm lấy điện thoại, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Hàn Đông khẽ gật đầu, thầm nghĩ người phụ nữ này trở nên hòa ái như vậy từ khi nào.
Trong điện thoại truyền đến một giọng điệu lạ lẫm:
- Hàn Đông phải không? Tôi là thư ký Trình Chiêm Lâm của bí thư Phùng.
Hàn Đông có chút nghi hoặc, không biết Trình Chiêm Lâm này tìm mình làm gì:
- Chào thư ký Trình, xin hỏi có chuyện gì không?
Trình Chiêm Lâm cười nói:
- Là thế này, bí thư Phùng để tôi thông báo cho anh, ngày mai anh ấy sẽ đưa anh xuống thị trấn Triệu Hoa.
Hàn Đông chợt sững sờ, sau đó nói ngay:
- Vâng, tôi biết rồi, cám ơn thư ký Trình.
Phó bí thư huyện ủy đưa mình xuống nhận chức, coi như là khá tốt rồi, vì thế mà tâm tình của Hàn Đông chợt tươi sáng hơn một chút. Dù là thế nào thì sau lưng cũng phải có vài người giúp, hơn nữa sắp tới điều chỉnh lãnh đạo cao tầng thì thế lực Hàn gia cũng cần phải mở rộng, đây chính là một chỗ dựa lớn của hắn.
Hàn Đông đặt điện thoại xuống, chuông điện thoại lại vang lên, Hào Mai nhận điện thoại rồi liếc mắt nhìn Hàn Đông:
- Lại tìm anh.
Đám người dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Hàn Đông, người này xem ra sắp thăng chức.
Lần này người điện thoại đến là thư ký của phó chủ tịch thường vụ Hàn Văn Học, hắn nói cho Hàn Đông biết, ngày mai Hàn Văn Học muốn đưa hắn xuống nhận chức.
Hàn Đông nghe được tin này thì cũng không biết nên cười hay nên khóc, vì trước đó hắn còn tưởng chỉ có Trần Dân Tuyển đưa mình đi nhận chức, nhưng bây giờ Phùng Chấn Hoa và Hàn Văn Học đều muốn đưa đi, dưới tình huống bình thường sẽ khó có đãi ngộ như vậy.
Nhưng Phùng Chấn Hoa là người của bí thư Hoàng, mà Hàn Văn Học lại là người của chủ tịch Phương, hai người này cùng nhau xuống dưới, chắc chắn cũng không đơn giản là đưa mình đi nhận chức.
Hàn Đông khẽ cười khổ, hắn thầm nghĩ:
- Xem ra thị trấn Triệu Hoa là trận địa của hai bên, mình không phải chui vào nơi đầm rồng hang hổ sao?
Hàn Đông chợt cảm thấy tâm tính bùng phát, đầm rồng hang hổ thì thế nào? Chẳng lẽ mình sợ sao?
Lúc này Hàn Đông không thể không tiến vào trong phe phái của Hoàng Văn Vận, nếu muốn để hắn lựa chọn, hắn sẽ chọn là người của Hoàng Văn Vận.
Tất nhiên nếu không được đứng thành hàng thì Hàn Đông sẽ bảo trì tính độc lập, dù sao mục tiêu của hắn cũng rất rộng, cũng không ở trong nơi hạn hẹp này.
Vì Hàn Đông biết rõ, sau lưng mình có trợ lực lớn, nếu hắn không làm cho người ta thấy mình có năng lực, căn bản đừng hòng được đầu tư phát triển. Dù là những nhân vật chính trị cấp cao của Hàn gia cũng chưa chắc nhìn trúng hắn. Dù sao thế lực Hàn gia vẫn khá mạnh, nhưng trong nước vẫn còn vài lực lượng rất mạnh, mà tình thế trong Hàn gia cũng rất phức tạp.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Tiểu Long