Chương 51: Liên tiếp đoạt năm bang
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Sắc mặt Lực Thạch khẽ biến.
Đó là bởi vì lúc Lực Thạch nhìn thấy Sở Nam kéo lê trọng kiếm, trên mặt đất không ngờ để lại một dấu vết rất sâu….
- Kiếm này có gì đó cổ quái.
Trong lòng Lực Thạch thầm nghĩ, lại nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Sở Nam thì trong lòng không khỏi nảy sinh một loại cảm giác không thể chống lại.
- Không biết người này tu luyện loại nguyên lực thuộc tính gì? Tại sao lại không thể cảm nhận được gì cả? Ta không tin một cao cấp Võ Sư như ta lại sợ kẻ trước mặt này!
Lực Thạch tự cổ vũ bản thân, giương đao lên hét lớn một tiếng:
- Kim Quang Trảm!
Lực Thạch đem tất cả toàn bộ Kim nguyên lực bạo phát ra, trên không trung phát ra một đạo tinh quang chém về phía Sở Nam.
- Khai Thiên thức thứ nhất!
Trọng kiếm của Sở Nam không có bất kỳ ba động nào, cùng với đạo kim quang kia cứng đối cứng với nhau.
Trong nháy mắt, kim quang tan nát, khí thế của Sở Nam vẫn không giảm mà chém về phía trước.
Vẻ mặt Lực Thạch đại biến, hắn cảm giác mình đã bị thanh kiếm kia khóa chặt, không thể trốn được.
Trọng kiếm sắc bén chém xuống, thế không thể địch lại, cứ như vậy bổ thẳng xuống lồng ngực Lực Thạch, lồng ngực hắn lập tức vỡ ta, bạo xạ từng trận huyết vụ.
Mặc dù Sở Nam lúc này không thể triệu tập nguyên lực, nhưng chỉ bằng lực lượng cơ thể cường hãn đến biến thái, một quyền có thể đánh nát cự thạch 100 cân và một kiếm có thể chặt đứt Thiết Thạch 300 cân, một Võ Sư há có thể ngăn cản được?
Tiếp theo chính là giết người lập uy, thu nạp hai người Lực Bang thần phục, cứ như vậy tiêu diệt cả bang phái.
Liên tục quét sạch hai bang phái mà không mất đến nửa canh giờ, hai vị bang chủ đều bị một kiếm của Sở Nam lấy mạng, mà lúc này, tin tức Mãnh Hổ Bang và Lực Bang bị diệt vẫn còn chưa kịp truyền đi.
Tiếp theo, không có gì phải nghi ngờ, Sở Nam với thế hoành tảo thiên quân đã liên tiếp diệt ba bang, giết cả ba bang chủ đó cũng chỉ trong một chiêu.
Sau khi liên tiếp diệt năm bang, tính thêm con đường của Hàn Mãnh và con đường nghèo khổ của Tư Đồ Dật Tiêu thì Nghịch Thiên Bang đã sở hữu chín con đường, chín con đường của một tiểu bang phái cũng xem như là một thế lực lớn rồi.
Bang chúng của Nghịch Thiên Bang cũng tăng đến 100 người, chỉ có điều tính cả Tư Đồ Dật Tiêu trong đó thì trung cấp Võ Sư cũng không quá bốn người, sơ cấp Võ Sư cũng chỉ có mười người, còn lại đều là cảnh giới Võ Sĩ.
Mà thế lực như vậy muốn bảo vệ địa bàn chín con đường thì vô cùng khó khăn, chỗ dựa duy nhất của bọn hắn chính là Sở Nam, chỉ cần Sở Nam có thể chống lại sự đánh giết của Đại Võ Sư thì Nghịch Thiên Bang mới có cơ hội mở rộng và phát triển.
- Dật Tiêu, đem tất cả tài vật của năm bang phái tập hợp lại một chỗ, mặt khác tìm các loại võ quyết thuộc tính, phải đề thăng thực lực toàn bộ, nếu không thì tất cả đều vô ích!
- Rõ, đại ca.
Tư Đồ Dật Tiêu lĩnh mệnh làm việc, cũng may những người của bang phái kia đều đã kiến thức sự hung hãn của Sở Nam, không người nào dám giấu diếm, tất cả những gì bọn chúng biết đều thành thật nói ra toàn bộ.
Ba giờ sau, Tư Đồ Dật Tiêu đem toàn bộ tài vật của năm bang phái vơ vét sạch sẽ, tổng cộng có 600 kim tệ, chín Tử Tinh tệ, về phần Nguyên Thạch, Linh Dược thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Chỉ có điều, dù sao cũng đã tìm được không ít võ quyết, võ quyết năm loại thuộc tính Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ đều có, trong đó còn có Liệt Diễm Quyết, Liệt Diễm Quyết này vốn có bảy tầng công pháp, Tư Đồ Dật Tiêu nhìn võ quyết vui vẻ nói:
- Đủ để ta đột phá đến Đại Võ Sư rồi.
Ngoài ra, còn có không ít vũ kỹ, mặc dù phẩm chất những thứ võ quyết và vũ kỹ này cao nhất cũng không quá Hoàng cấp thượng phẩm, thế nhưng đối với những thành viên tiểu bang phái bọn hắn mà nói thì vậy là đủ rồi.
Sở Nam lúc này vẫn còn đang do dự không biết có nên đem Càn Khôn Cửu Chuyển truyền lại cho Tư Đồ Dật Tiêu hay không, dù sao thì trong người vẫn còn trọng trách nặng nề, Sở Nam vẫn phải tiếp tục khảo sát một phen thì mới quyết định.
Hắn nhìn 600 kim tệ mà trong lòng không khỏi thầm nhủ:
- Tại trấn Tự Do, những kim tệ này chỉ có thể đủ ăn chừng trăm cái màn thầu mà thôi.
Sau khi dằn xuống suy nghĩ trong lòng, Sở Nam quay đầu hỏi:
- Dật Tiêu, bây giờ với thế lực của Nghịch Thiên Bang thì phải giao nộp cho Kim Quyền Bang bao nhiêu kim tệ?
- Mỗi tháng 500 kim tệ.
- 500?
Đúng vậy, địa bàn của chúng ta bây giờ đã rất lớn, Kim Quyền Bang khẳng định không muốn chúng ta lớn mạnh, cho nên sẽ còn áp chế những mặt khác nữa, nói không chừng thì một tháng 700 kim tệ cũng không đủ.
Trong lời nói của Tư Đồ Dật Tiêu lúc này có chút lo lắng, lại nói tiếp:
- Mặc dù chín con đường này mỗi tháng cũng thu về cho chúng ta hơn ngàn kim tệ, chỉ có điều phần lớn đều phải nộp lên trên, còn dư lại cho huynh đệ cũng không nhiều, Kim Quyền Bang chính là muốn dùng loại phương pháp này để khống chế sự phát triển của chúng ta.
- Nghịch Thiên Bang há có thể để bọn chúng khống chế?
Ánh mắt Sở Nam trở nên sắc bén, tiếp tục nói:
- Hai tháng này trước hết cứ giao kim tệ dựa theo quy củ, ngươi chọn một vài người trung thành với Nghịch Thiên Bang xếp vào nội đường Nghịch Thiên Bang, đem võ quyết và vũ kỹ tốt nhất truyền thụ, tận lực đề thăng thực lực của mọi người, về phần những kẻ có tâm tư khó dò, thậm chí mang ý đồ xấu thì xếp vào ngoại vi Nghịch Thiên Bang.
- Rõ, đại ca, tnb quả thật phải có một vài tinh anh trung thành thì mới có thể tránh khỏi vận mẹnh giống như Mãnh Hổ Bang và năm bang phái kia, bang chủ chết thì liền sụp đổ.
Tư Đồ Dật Tiêu cảm khải nói, sau đó còn nói thêm:
- Đại ca, ta đến địa bàn của Hàn Mãnh xem có gì tốt không, con người Hàn Mãnh thích nhất là hãm hại lừa gạt, có lẽ sẽ thu hoạch được không ít.
Sở Nam gật đầu nhè nhẹ, lập tức chìm vào trong tu luyện, bởi vì đang ngồi trên mặt đất nên thứ mà Sở Nam tu luyện chính là Thổ nguyên lực, đang tu luyện thì trong lòng vẫn cân nhắc vấn đề có thể sử dụng Khai Thiên vũ kỹ, võ quyết Nghịch Càn Khôn có thể kích phát ra nguyên lực, sử dụng được Khai Thiên vũ kỹ, không biết có thể sử dụng được Liệt Thổ vũ kỹ của Cơ Tam Nương hay không.
- Đợi đến khi tôi luyện hoàn toàn Ngũ Hành nguyên lực thì nhất định phải thử một lần.
Trong lòng Sở Nam thầm quyết định, lại nghĩ đến cảm giác ngày đó có thể kích phát ra nguyên lực, nếu như hắn có thể kích phát ra nguyên lực thì cho dù đối mặt với Võ Tướng cũng không phải sợ, vẫn có sức liều mạng.
Lúc Sở Nam tu luyện thì Trầm Mạch Hân ở bên cạnh bị ca ca lưu lại chiếu cố Sở Nam, Trầm Mạch Hân nhìn Sở Nam cả buổi, trong lòng thầm nói một tiếng “tảng đá”, cảm thấy chán nên cũng tìm một quyển võ quyết Hỏa thuộc tính tu luyện, sau khi Tư Đồ Dật Tiêu đem nhân thủ an bài tốt, dẫn theo đám người Đại Vũ đến địa bàn của Hàn Mãnh, muốn vơ vét sạch một phen.
Đợi đến khi tới địa bàn của Mãnh Bang thì Tư Đồ Dật Tiêu đã nhìn thấy có người chiếm nơi vốn thuộc về Nghịch Thiên Bang, nhìn kỹ thì nhận ra đó chính là người của Phi Mã Bang, Tư Đồ Dật Tiêu tiến lên hét lớn:
- Thạch Vân Phi, các ngươi làm gì vậy?
- Làm gì? Tư Đồ Dật Tiêu, ta phải hỏi ngươi mới đúng? Ngươi đến địa bàn Phi Mã Bang chúng ta làm gì?
- Địa bàn của Phi Mã Bang các ngươi? Đây rõ ràng là địa bàn của Nghịch Thiên Bang ta!
Ánh mắt Tư Đồ Dật Tiêu trở nên lạnh lẽo như băng, loại lạnh lùng này đang thai nghén một đoàn lửa giận.
Thạch Vân Phi cuồng vọng nói, rồi lại hung hăng nói với Tư Đồ Dật Tiêu:
- Tư Đồ Dật Tiêu, ta khuyên ngươi từ đâu đến thì nhanh cút về chỗ đó, đừng có chọc giận ta, ngươi chỉ là một trung cấp Võ Sư, không phải là đối thủ của ta!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 14 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
- Nghịch Thiên Bang là cái rắm chó gì? Còn ở đây om sòm thì đừng trách lão tử bắt luôn muội muội của ngươi qua đây.
- Ngươi dám!
Tư Đồ Dật Tiêu đã thật sự nổi giận rồi, không hề kiêng kỵ nữa, quát:
- Dám đụng vào một sợi tóc của muội muội ta thì ta sẽ giết ngươi!
- Ôi da, ngươi dọa ta à?
Thạch Vân Phi vung tay lên, hơn mười người sau lưng vây đám người Tư Đồ Dật Tiêu lại, cười lạnh nói:
- Tư Đồ Dật Tiêu, đây là do ngươi tự chuốc lấy, đừng có trách ta!
Tư Đồ Dật Tiêu cười lạnh, lại nói:
- Thạch Vân Phi, có biết Mãnh Hổ Bang không?
- Biết thì sao, mà không biết thì sao?
- Biết Lực Bang không?
- Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?
Thạch Vân Phi rất bình thản hỏi.
Tư Đồ Dật Tiêu liên tiếp đem tên năm bang phái đọc ra một lượt, trực giác Thạch Vân Phi mách bảo có gì đó không đúng, đang muốn quát hai chữ “động thủ” thì lại nghe Tư Đồ Dật Tiêu lạnh nhạt nói:
: Năm bang phái mới vừa rồi đã bị giết, toàn bộ đều trở thành địa bàn của Nghịch Thiên Bang, chỗ ngươi đứng cũng là địa bàn của Nghịch Thiên Bang, ngươi cho rằng mình có thể đánh thắng được Mãnh Hổ Bang và Lực Bang thì cứ động thủ thử xem.
Nghe thấy lời này của Tư Đồ Dật Tiêu, Thạch Vân Phi cả kinh, thầm nghĩ:
- Mãnh Hổ Bang không còn? Lực Bang cũng không còn? Nghịch Thiên Bang này là từ đâu xuất hiện? Trước kia chưa từng nghe nói qua, lời này của Tư Đồ Dật Tiêu đến cùng là thật hay giả?
Thạch Vân Phi nhìn thấy tia cười lạnh trào phúng trên khóe miệng Tư Đồ Dật Tiêu thì vẻ mặt trở nên hung ác, lạnh lùng quát:
- Tư Đồ Dật Tiêu, ngươi cho rằng lão tử bị dọa sợ sao? Năm bang phái bị diệt? Ngươi cho rằng ngươi là đại bang phái chắc? Ta hôm nay thật muốn xem Nghịch Thiên Bang rốt cuộc có năng lực gì!
Hung hăng nói xong thì Thạch Vân Phi liền quát:
- Động thủ!
Thạch Vân Phi vừa quát “động thủ” thì Tư Đồ Dật Tiêu liền nói với Đại Vũ ở bên cạnh:
- Đại Vũ, nhanh về báo tin cho đại ca!
Nói xong thì Tư Đồ Dật Tiêu liền vận khởi Hỏa nguyên lực, thay Đại Vũ mở một con đường, sau đó lại cùng đám huynh đệ còn lại ngăn cản đám người Thạch Vân Phi.
Đại Vũ cũng biết chuyện khẩn cấp cho nên lập tức gọi tiểu Vũ chạy về báo cho Sở Nam.
Tư Đồ Dật Tiêu mặc dù học đường võ quyết, nhưng cao cấp vũ kỹ thì lại chưa từng học qua, tuy nhiên hắn có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tất nhiên chỉ giới hạn trong kinh nghiệm chiến đấu của cấp bậc Võ Sư, Tư Đồ Dật Tiêu bị hai tên cao cấp Võ Sĩ và một tên trung cấp Võ Sư cuốn lấy nhưng vẫn không rơi vào thế hạ phong.
Trái ngăn phải cản, thừa lúc đối phương sơ hở, Tư Đồ Dật Tiêu dùng một chiêu Hỏa Liệt Quyền, nắm đấm lóe lên hỏa diễm hồng sắc, trực tiếp đem mặt của một tên trung cấp Võ Sư đốt cháy, đầu hắn lập tức bị thiêu một mảng lớn…..
- Tư Đồ tiểu tử, lão tử phải lấy mạng ngươi!
Trong lúc tên Võ Sư này rống lớn thì Thạch Vân Phi liền xông lên trước, quát lớn:
- Đồ vô dụng, cút qua một bên, không được để kẻ khác chạy thoát.
- Tư Đồ Dật Tiêu, võ quyết ta tu luyện là Thủy thuộc tính, vừa vặn khắc chế Hỏa nguyên lực của ngươi, cảnh giới của ta còn cao hơn ngươi, ngươi nghĩ rằng có thể đánh thắng ta sao?
Thạch Vân Phi tràn đầy tự tin nói.
- Có đánh được hay không thì phải thử mới biết được!
Tư Đồ Dật Tiêu trái lại xông lên, cười nói.
- Quả là một kẻ liều mạng.
Thạch Vân Phi chế nhạo nói:
- Hôm nay ta sẽ đánh ngươi thành liều chết.
Đột nhiên, Thạch Vân Phi tung ra một quyền, trên nắm tay lóe lên màu xanh da trời, không chút né tránh va chạm với hỏa quyền của Tư Đồ Dật Tiêu, hỏa diễm hồng sắc lập tức phụt tắt, Tư Đồ Dật Tiêu liên tiếp lui về sau mấy bước, cảm thấy một cỗ hàn lãnh khí đang xâm nhập vào cơ thể, khóe miệng còn phun ra một ngụm máu tươi.
- Tiểu tử, chịu thua đi, muốn đánh thắng ta thì ngươi còn kém lắm.
Thạch Vân Phi vô cùng đắc ý, dù sao thì năm nay hắn cũng đã 30 tuổi rồi, còn là cảnh giới cao cấp Võ Sư, còn Tư Đồ Dật Tiêu thì không có phần sau của võ quyết, nếu không thì cảnh giới còn cao hơn cả Thạch Vân Phi.
Tư Đồ Dật Tiêu mặc dù một chiêu thất thế, nhưng lại không hề do dự phóng về phía Thạch Vân Phi.
- Dũng khí đáng khen, nhưng thực lực thì lại quá thấp.
Thạch Vân Phi chợt nói, chờ Tư Đồ Dật Tiêu xông đến trước mặt lần nữa thì lại dạy dỗ một trận.
Đúng lúc này, một tên đệ tử của Phi Mã Bang từ xa chạy đến, vừa chạy vừa hô:
- Bang chủ, bang chủ, xảy ra đại sự rồi, xảy ra đại sự rồi….
- Chuyện gì?
- Nghịch Thiên Bang…. Nghịch Thiên Bang….
Người này thở không ra hơi, lắp bắp nói, Tư Đồ Dật Tiêu nhìn thấy loại tình huống này liền gọi các huynh đệ dừng tay, ngồi xem sự tình biến hóa, trên mặt đều là nụ cười quỷ dị.
- Nghịch Thiên Bang cái gì, nói rõ một chút đi!
Trong lòng Thạch Vân Phi dâng lên một cảm giác không tốt, chỉ nghe thấy thủ hạ hắn nói:
- Bang chủ, một canh giờ trước xuất hiện một cái Nghịch Thiên Bang đã tiêu diệt Mãnh Hổ Bang, Lực Bang và những bang còn lại trong năm bang…..
- Cái gì? Thật sự có Nghịch Thiên Bang?
Thạch Vân Phi nhìn về phía Tư Đồ Dật Tiêu, thầm nghĩ:
- Thì ra tiểu tử này nói thật, vậy phải làm sao bây giờ? Nghịch Thiên Bang một canh giờ có thể diệt năm cái tiểu bang phái, vậy hiển nhiên không phải là thế lực mà Phi Mã Bang hắn có thể chống lại, muốn ngăn chặn Nghịch Thiên Bang, chỉ có, chỉ có…. Đem Tư Đồ Dật Tiêu khống chế trong tay, sau đó cầu cứu Kim Quyền Bang, nói rằng Nghịch Thiên Bang gia hại minh hữu của bang phái mình. Kim Quyền Bang nhất định sẽ ra tay, dù sao thì Nghịch Thiên Bang cũng đã chiếm được địa bàn năm bang phái, đây chính là chén canh không nhỏ, hơn nữa Tần Bang khẳng định cũng sẽ không bỏ qua cho Nghịch Thiên Bang, từ đó, hai bang phái trung đẳng ra tay thì Nghịch Thiên Bang chắc chắn không thể sống được.
Nghĩ vậy, Thạch Vân Phi liền để thủ hạ nhanh chóng về báo tin, còn bản thân hắn thì lại lần nữa phóng về phía Tư Đồ Dật Tiêu, muốn bắt Tư Đồ Dật Tiêu.
- Thạch Vân Phi, ngươi không ngờ lại ngu xuẩn không biết hối cải. Muốn bắt ta há lại dễ dàng như vậy sao?
Tư Đồ Dật Tiêu lại lần nữa liều lĩnh xông lên, Thạch Vân Phi biết chuyện tình khẩn cấp nên cũng không bảo lưu nữa, tu vi cao cấp Võ Sư bạo phát toàn diện, Thủy nguyên lực trên không trung giống như gợn sóng đánh về phía Tư Đồ Dật Tiêu.
- Gầm….
Tư Đồ Dật Tiêu đem toàn bộ Hỏa nguyên lực trong kinh mạch hội tụ đến nắm quyền, hỏa diễm so với lúc trước còn muốn rực sáng hơn.
- Xoẹt xoẹt xoẹt….
Không trung vang lên những tiếng chói tai, Tư Đồ Dật Tiêu bị trúng chiêu, sắc mặt trở nên tái nhợt, chợt cắn răng dốc sức liều mạng đem hỏa quyền nện lên người Thạch Vân Phi, khiến ngực Thạch Vân Phi biến thành một mảng đen lớn, ánh mắt Thạch Vân Phi lóe lên hào quang sắc bén, thầm nhủ:
- Tốt lắm Tư Đồ Dật Tiêu, cảnh giới kém hơn ta còn có thể đả thương ta, chờ ta bắt ngươi lại thì nhất định phải dạy dỗ ngươi ra trò!
Nghĩ vậy, Thạch Vân Phi cũng hung hăng nện cho tdđt một quyền.
Đúng lúc nguy cấp này, một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Thạch Vân Phi, Thạch Vân Phi còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã nghe thấy hai chữ lạnh lùng vang lên:
- Chết đi!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 53: Hai bang hợp giết
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Hai chữ “chết đi” vừa dứt thì một thanh trọng kiếm cổ xưa đã đem thế công của Thạch Vân Phi chặn lại.
Không chỉ như vậy, Thạch Vân Phi còn cảm thấy khí tức trong người như ngưng lại, nguyên lực trong cơ thể giống như bị chặn lại vậy.
Thạch Vân Phi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một gã thanh niên mặc áo đen, đầu tóc dài, buộc chặt ở phía sau, tư thế có mấy phần oai hùng, hai hàng lông mày như đao, vẻ mặt cương nghị như thép, dáng người cao ngất như long hành hổ bộ, mỗi cái giơ tay nhấc chân phảng phất như đều ẩn chứa lực lượng vô cùng, thực sự khiến người khác khiếp sợ đó là đôi mắt đen thâm thúy giống như lỗ đen vậy, vô cùng vô tận, khiến cho người nhìn phát lạnh.
Thanh niên mặc áo đen, chính là Sở Nam.
Áp lực lên người Thạch Vân Phi tăng gấp đôi, âm thanh sợ hãi vang lên:
- Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?
Sở Nam không trả lời, trọng kiếm vẫn chém về phía trước, khí thế của nó trực tiếp khiến cho khóe miệng Thạch Vân Phi rỉ máu, sau đó lùi lại mấy bước, lạnh lùng nói:
- Nếu ngươi giết ta thì Kim Quyền Bang nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!
- Miệng thối!
Sở Nam phun ra hai chữ, trọng kiếm điên cuồng bổ tới, chém lên người Thạch Vân Phi.
Thoáng chốc, từ trán đến ngực Thạch Vân Phi bỗng nhiên xuất hiện một đạo vết máu đỏ tươi, sau đó phịch một tiếng tách ra thành hai mảnh.
Sở Nam nhìn thi thể của Thạch Vân Phi, trong lòng cảm thấy vạn phần cảm khái.
Không lâu trước đây, đừng nói là một cao cấp Võ Sư, chỉ một trung cấp Võ Sĩ đã là đối tượng mà hắn phải ngước nhìn và khát khao rồi, thế nhưng bây giờ, một cao cấp Võ Sư cứ như vậy gục dưới trọng kiếm của hắn, ngay cả một chiêu cũng không chịu nổi.
- Nếu ta bây giờ có thể trở về, nhất định có thể giết chết Bạch Trạch Vũ! Hoàn thành tâm nguyện của phụ thân!
Trong lòng Sở Nam chợt nghĩ, sau đó lại lần nữa chìm vào trong tu luyện, quả đúng là không bỏ qua giây phút nào.
Tư Đồ Dật Tiêu nhìn thấy đại ca đang tu luyện thì trong lòng ngoại trừ bội phục còn có nghi vấn, hắn thầm nghĩ:
- Đại ca đánh suốt mấy ngày qua mà vẫn chưa từng thấy hắn sử dụng nguyên lực, khi hắn sử dụng nguyên lực thì không biết uy lực sẽ như thế nào? Cao cấp Võ Sư cũng chỉ chịu được một chiêu của đại ca, đại ca nhất định có thể đối kháng với Đại Võ Sư!
Nghị tới đây, trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu cuồng hỉ, đồng thời cũng hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng đề thăng tu vi.
Thạch Vân Phi nếu như đã bị diệt thì Tư Đồ Dật Tiêu hiển nhiên cũng sẽ không bỏ qua cho thủ hạ của hắn, địa bàn của Phi Mã Bang cũng trở thành của Nghịch Thiên Bang.
Mà lúc này, tin tức Nghịch Thiên Bang trong một cnah giờ liền diệt năm bang đã lan truyền ra ngoài, Kim Quyền Bang và Tần Bang lại càng kinh hãi, Tần Bang phẫn nộ vì không ngờ lại có người dám diệt cả năm bang phụ thuộc vào hắn, nếu như Tần Bang không xử lý chuyện này ổn thảo thì khẳng định sẽ mất hết mặt mũi, bị những bang phái khác khinh bỉ, không nói đến việc mất uy tín, chỉ riêng việc phát triển ngày sau của Tần Bang thôi cũng nhất định sẽ dậm chân tại chỗ.
Bởi vậy, bang chủ Tần Chiến của Tần Bang không thể nhịn được nữa, vỗ bàn một cái quát lớn:
- Võ giả trên cao cấp Võ Sư của Tần Bang, tất cả theo ta, đi diệt Nghịch Thiên Bang này! Thể hiện uy phong của Tần Bang chúng ta!
Cùng lúc đó, Kim Quyền Bang cũng đang vô cùng lo lắng, bang phái phụ thuộc vào hắn không ngờ lại có thực lực mạnh như thế, nếu như để bọn chúng tiếp tục phát triển thì Kim Quyền Bang sao có thể khống chế được? Ngày sau tất sẽ bị Nghịch Thiên Bang thay thế, nhất định phải thừa lúc Nghịch Thiên Bang còn chưa đứng vững chân, diệt sạch toàn bộ.
Chỉ có điều, những bang phái mà Nghịch Thiên Bang tiêu diệt đều phụ thuộc Tần Bang, không hề ra tay với Kim Quyền Bang, không có lý do thích hợp, nếu như cứ đem Nghịch Thiên Bang tiêu diệt thì sau này thế lực của Kim Quyền Bang sẽ càng lúc càng ít.
Nhưng Nghịch Thiên Bang lại không thể không diệt.
Phải làm thế nào đây?
Kim Đắc Lợi đang mặt mày ủ rũ thì thủ hạ của Thạch Vân Phi đã chạy tới, khẽ nói:
- Bang chủ, Nghịch Thiên Bang chiếm địa bàn của Phi Mã Bang chúng ta, bang chủ của chúng ta đang cùng bọn hắn giao chiến kịch liệt!
Nghe thấy lời này, Kim Đắc Lợi liền mừng rỡ, không nói hai lời, lập tức dẫn toàn bộ võ giả từ cao cấp Võ Sư trở nên với danh nghĩa diệt trừ Nghịch Thiên Bang.
Tin này rất nhanh truyền đến tai Sở Nam, hiện nay những bang chúng vừa mới thần phục Nghịch Thiên Bang, tâm tư lập tức linh hoạt hẳn lên, kết luận Nghịch Thiên Bang tất sẽ chết không thể nghi ngờ, bởi vậy tất cả bọn hắn đều lập tức giải tán.
Sót lại chỉ còn mười hai người, cộng thêm một con chó hoang.
- Đại ca, làm sao bây giờ?
Trong lòng Tư Đồ Dật Tiêu lúc này rối như tơ vò, đối mặt với lực lượng tuyệt đối, quả thật không bột đố gột nên hồ.
Ánh mắt Sở Nam vẫn kiên định như trước, thế giới mạnh được yếu thua quả nhiên hung hiểm vạn phần, chỉ vừa mới phát triển mà không ngờ đã dẫn đến hai đại bang phái hợp lực tiêu diệt.
Đối với việc này, Sở Nam vẫn kiên định nói:
- Ngươi dẫn theo các huynh đệ tìm nơi an toàn ẩn thân, còn lại để ta đối phó!
- Đại ca, bang chủ Kim Quyền Bang và bang chủ Tần Bang đều là cao cấp Đại Võ Sư, nhất là Tần bang chủ, nghe nói không bao lâu nữa sẽ đột phá Võ Tướng!
Tư Đồ Dật Tiêu lo lắng nói.
- Không sao, võ đạo tu hành của ta từ trước đến này đều không phải là thuận buồm xuôi gió, đối thủ càng mạnh mẽ thì ta lại càng mạnh mẽ hơn bọn hắn!
Sở Nam khẽ nói, trong lời nói tràn ngập tự tin, hắn thật sự muốn từ trong chiến đấu để rèn luyện chính mình.
Tư Đồ Dật Tiêu nghe nói vậy thì trong mắt cũng lóe lên vẻ kiên định, đáp:
- Đại ca, ta sẽ ở đây cùng với ngươi, liều chiến một phen!
- Ngươi còn có tiểu muội, còn có huynh đệ còn phải chiếu cố.
Tính cách Sở Nam cố chấp, Tư Đồ Dật Tiêu cũng biết tình hình, nhưng vẫn vô cùng quật cường, hắn nghiêm lệnh chạy về phía đám người Trầm Mạch Hân, tìm một nơi an toàn ẩn thân, đợi việc này trôi qua thì sẽ đi tìm bọn hắn.
Trầm Mạch Hân tất nhiên là không muốn, nhưng lại bị Tư Đồ Dật Tiêu quát, không còn cách khác ngoài làm theo.
Cuối cùng, Trầm Mạch Hân dẫn theo đám người Đại Vũ ảm đạm rời đi, sau đó lưu lại một câu:
- Đại ca, ca ca, các ngươi nhất định phải trở về đấy!
- Chắc chắn sẽ trở về!
Sở Nam và Tư Đồ Dật Tiêu đồng thanh đáp.
Sau khi Trầm Mạch Hân đi không lâu, Tần Chiến và Kim Đắc Lợi cũng trước sau cùng đến, đem Sở Nam và Tư Đồ Dật Tiêu bao vây, Tư Đồ Dật Tiêu nhìn tình huống, thầm suy đoán:
- Đúng là nể mặt chúng ta, hai bang chủ và 60 tên cao cấp Võ Sư, hai mươi tên sơ cấp Đại Võ Sư, tám tên trung cấp Đại Võ Sư, trận hình như vậy e rằng ngay cả cường giả Võ Tướng cũng phải run sợ à!
- Tên tiểu tử kia, chính ngươi đã diệt Mãnh Hổ Bang, Lực Bang và các bang phái khác?
Tần Chiến quát lớn.
- Không sai!
- Tốt, rất quyết đoán, trước hết báo tên ngươi ra, đao của ta không giết hạng vô danh!
Tần Chiến nhìn Tư Đồ Dật Tiêu và Sở Nam, hắn đã nắm chắc việc giết hai gã này, chỉ có điều lại có chút phiền phức, đó là đám người Kim Đắc Lợi ở bên cạnh.
- Ngươi không có tư cách biết!
Sở Nam lạnh lùng đáp, Tần Chiến cau mày, sau đó quay về phía Kim Đắc Lợi quát:
- Kim Đắc Lợi, ngươi muốn làm gì?
- Giết hắn!
Kim Đắc Lợi chỉ Sở Nam, gằn giọng nói:
- Hắn không ngờ lại ra tay với minh hữu của mình, Kim Quyền Bang không cần loại tiểu nhân này!
Nghe thấy vậy, Tư Đồ Dật Tiêu giận quá hóa cười, lạnh lùng nói:
- Kim Đắc Lợi, hay cho một câu chính nghĩa, ngươi cố kỵ thực lực của chúng ta, ngươi sợ Nghịch Thiên Bang sẽ vượt qua Kim Quyền Bang các ngươi thì cứ nói thẳng ra, hà tất phải viện cớ?
Sắc mặt Kim Đắc Lợi có chút khó coi, thế nhưng Tần Chiến lúc này lại nói chen vào:
- Tốt, vậy ân oán của hai bang chúng ta, đợi sau khi giết tiểu tử này sẽ nói tiếp!
- Cũng được!
- Giết!
Tần Chiến và Kim Đắc Lợi đồng thời quát.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 54: Cùng ta đánh một trận
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Tiếng hô giết vừa dứt thì 60 tên cao cấp Võ Sư đã cùng xông thẳng về phía Sở Nam.
Sở Nam không ngồi yên chờ bọn chúng công tới, tay nâng trọng kiếm, nhanh nhẹn như một cơn lốc, giành giết trước.
- Thế giới mạnh được yếu thua không thể nói đạo lý, đạo lý duy nhất chính là thực lực, ta sẽ giết chóc cho đến khi thành đạo lý!
Sở Nam thầm nhủ, trong nháy mắt đã cùng đám người Tần Bang giao chiến một chỗ.
- Các ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho các ngươi!
- Khai Thiên thức thứ nhất!
Một kích cuồng khiếu, trọng kiếm mang theo uy năng trùm trời phủ đất ầm ầm trảm sát xuống, dưới một kích này, ba gã cao cấp Võ Sư vừa mới ngưng tụ thực lực, ánh sáng của hào quang màu đỏ vừa mới bắn ra đã bị Sở Nam chém đứt đoạn.
- Hít…
Tần Chiến nhìn thấy cảnh tượng như vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ:
- Tiểu tử này hung mãnh, ba cao cấp Võ Sư này đã tu luyện ba bốn chục năm, không ngờ lại chết nhanh như vậy. Hơn nữa, tốc độ của hắn cũng thật nhanh!
Sở Nam đánh giết ra ngoài, Tư Đồ Dật Tiêu cũng theo sát phía sau, mặc dù chỉ là trung cấp Võ Sư, thế nhưng đối kháng với một gã cao cấp Võ Sư cũng không rơi xuống hạ phong.
- Khai Thiên thức thứ nhất!
- Khai Thiên thức thứ hai!
- Khai Thiên thức thứ ba!
.......
Khai Thiên Thập Bát Thức không có nguyên lực, quả thật không phải là vũ kỹ cao thâm gì, nhiều lắm chỉ là kiếm chiêu bình thường mà thôi, có hình mà không có thần, hơn nữa Sở Nam chỉ có thể xuất ra bốn thức, những thức sau không có nguyên lực thì Sở Nam không thể thi triển ra được.
Thế nhưng, kiếm chiêu bình thường này của Sở Nam lại có thể ở trong trận hình 60 tên cao cấp Võ Sư chém giết không đối thủ.
Sở Nam cũng không thèm phòng ngự, tùy ý để quyền cước nện lên người mình, tùy ý đễ bọn người kia dùng Ngũ Hành nguyên lực phát chiêu, cái gì mà Kim Phong Trảm, Hỏa Bạo Thuật, Thủy Nhu Triền,…
Thân thể đã được năm vị sư phụ tại trấn Tự Do tôi luyện qua, há có thể bị những thứ hỏa diễm, Thủy nguyên lực, Kim nguyên lực bình thường này đả thương sao?
Sở Nam đằng đằng sát khí, khí thể đã bùng lên đến tận cùng, hai chân phát lực, giống như một toàn núi cao sừng sững chuyển động, không hề dừng lại chút nào, mỗi một bước di chuyển đều vững vàng như đá, trầm ổn như núi, mỗi một kích đều vô cùng sắc bén, liên tục dùng kiếm trảm sát người khác.
Tần Chiến và Kim Đắc Lợi nhìn thấy vậy cũng phải biến sắc, thầm nghĩ:
- Thân thể thật cường hãn, kiếm của tên tiểu tử này nhanh quá, tiểu tử này có vấn đề, kiếm của hắn cũng có vấn đề, kiếm của hắn sao có thể phá được nguyên lực của cao cấp Võ Sư?
- Thổ Nguyên Thuẫn!
Một gã cao cấp Võ Sư tu luyện Thổ nguyên lực nhìn thấy trọng kiếm của Sở Nam bổ về phía mình, dưới tình thế cấp bách, lập tức kích phát toàn bộ nguyên lực trong cơ thể, hình thành một lá chắn bằng Thổ nguyên lực.
Thổ nguyên lực có tính phòng ngự mạnh nhất, thế nhưng Thổ Nguyên Thuẫn trước mặt trọng kiếm của Sở Nam thì yếu ớt chẳng khác gì tờ giấy, không chịu nổi một kích, thuẫn nát người vong.
- Bắt lấy Tư Đồ Dật Tiêu!
Kim Đắc Lợi nhìn thấy vậy thì trong lòng cũng phát lạnh, vội vàng chỉ vào Tư Đồ Dật Tiêu quát, muốn bắt giữ Tư Đồ Dật Tiêu.
Lúc này Tư Đồ Dật Tiêu sau khi trả một cái giá đắt đã đánh chết tên cao cấp Võ Sư bằng hỏa quyền, nghe thấy Kim Đắc Lợi quát lớn thì không khỏi bật cười nói:
- Kim Đắc Lợi, muốn bắt ta cũng không dễ dàng vậy đâu!
Mà ba tên cao cấp Võ Sư lúc này đã xông về phía Tư Đồ Dật Tiêu vây lại, nguyên lực trong cơ thể Tư Đồ Dật Tiêu vốn đã ít, vừa rồi trải qua một trận đại chiến hầu như tiêu hao không còn, một lúc đối mặt với công kích của ba cao cấp Võ Sư, hắn bất luận thế nào cũng khó tránh khỏi cục diện tất tử.
Đúng lúc này, Sở Nam bỗng nhiên chém giết trở lại, trọng kiếm sắc bén trảm phá toàn bộ phòng ngự của bọn hắn, đem bọn chúng biến thành một đống thịt vụn, Sở Nam vội quát:
- Theo sau ta!
Tư Đồ Dật Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng có chút hối hận, lẽ ra hắn không nên lưu lại, lưu lại thì chỉ làm vướng chân đại ca, nhưng đại ca tại sao lại không ngăn cản mình? Tư Đồ Dật Tiêu vốn thông minh tuyệt đỉnh, thoáng nghĩ đã thông suốt điểm mấu chốt bên trong:
- Đúng rồi, đại ca muốn ma luyện ta, cho dù tu vi cao hơn thì cũng phải chiến đấu.
Nghĩ vậy, Tư Đồ Dật Tiêu cũng không thành thành đứng sau lưng Sở Nam để cho hắn bảo vệ, gã nắm bắt cơ hội rất tốt, cùng Sở Nam chém giết, Sở Nam nhìn thấy một màn này thì trong lòng cũng vô cùng tán thưởng.
Sở Nam đại sát tứ phương, trong nháy mắt đã trong sáu mươi tên cao cấp Võ Sư đã có hai mươi tên bị giết gục dưới thân kiếm, Tần Chiến nhìn thấy vậy thì hai mắt đỏ rực, những người này đều là tinh anh của Tần Bang, nếu cứ bị trảm sát như vậy thì không được, hắn đang muốn lớn tiếng quát giết thì đầu bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, vội vàng hét lớn:
- Tiểu tử, nếu như ngươi quy hàng Tần Bang ta thì chuyện hôm nay xem như xóa bỏ, ta….
- Bớt nói nhảm đi, thích thì chiến!
Sở Nam hét lớn một tiếng, một bên chiến đấu, một bên cân nhắc tại sao Ngũ Hành nguyên lực vẫn chưa tôi luyện hoàn toàn, không thể kích phát nguyên lực được. Như thế nào mới có thể khiến cho nguyên lực thu phóng tự nhiên?
Kim Đắc Lợi nghe thấy Tần Chiến muốn thu phục Sở Nam, trong lòng quả thực kinh hãi, một người mạnh mẽ như vậy, nếu như gia nhập Tần Bang thì đối với Kim Quyền Bang mà nói quả là một hồi tai kiếp, đồng thời hắn cũng thầm hối hận tại sao lúc trước lại không thu phục Sở Nam.
Cũng may là Sở Nam lại cự tuyệt Tần Chiến, Kim Đắc Lợi thầm an tâm, lại đem phái sơ cấp Đại Võ Sư và trung cấp Đại Võ Sư xông lên, thề trảm sát Sở Nam, Tần Chiến bị câu trả lời làm mất hết mặt mũi, cũng lửa giận hừng hực, kêu toàn bộ người bên cạnh xông lên gia nhập chiến đoàn.
Đại Võ Sư gia nhập chiến đấu, áp lực của Sở Nam lập tức tăng nhiều, công kích của Đại Võ Sư đối với hắn đã có thể tạo thành tổn thương, thế nhưng, trong mắt Sở Nam lại bạo phát tinh mang, nhanh chóng bùng cháy lên như liệt diễm, chiến ý điên cuồng từ trong ý chí khơi gợi lên, hào sảng quát:
- Đến đây, cùng lên hết đi, cùng đánh với ta một trận. Mượn các ngươi làm Ma Đao Thạch, để ta ma luyện, nghịch cảnh, ta muốn rơi vào nghịch cảnh để Nghịch Thiên….
Một nụ cười thoải mái khoan khoái từ trong miệng Sở Nam phát ra, hiển lộ vẻ hào tình vạn trượng, nhiệt huyết sôi sục. Tất cả mọi suy nghĩ đều gác qua một bên, chỉ còn lại nhiệt huyết sôi sục, chiến ý sôi trào, không tiếp tục nói nhảm nữa, chỉ phát ra một chữ:
- Chiến!
Chỉ một chữ “chiến” nhưng lại vang vọng trời xanh, chiến ý khôn cùng, hào hùng vô tận.
Tần Chiến và Kim Đắc Lợi bỗng nhiên có một loại cảm giác run sợ, lẩm bẩm:
- Đúng là một tên điên ngông cuồng tự đại.
Mặc dù nói vậy, nhưng lông mày của hai người lại nhíu chặt, lại nghĩ:
- Người này rốt cuộc là võ giả cảnh giới gì? Tại sao lại không phát hiện ra nguyên lực ba động của hắn?
Thân hình Sở Nam nhoáng một cái, thân pháp nhanh mãnh như lửa, vừa khẽ động đã có cảm giác thiêu đốt vạn dặm, thân hình vừa nhoáng lên thì đã giống như mãnh hổ xuống núi, trọng kiếm vung lên bổ về phía một tên sơ cấp Đại Võ Sư, tên sơ cấp Đại Võ Sư lúc này mới kịp phản ứng, tức thì mặt vàng như đất, vội vàng chống đỡ.
Chỉ có điều dù vậy nhưng vẫn muộn, máu tươi trên người hắn điên cuồng bắn ra, Khai Thiên thức thứ nhất lại được thi triển, huyết nhục bay đầy trời, cảnh tượng cực kỳ kinh nhân.
Sở Nam nhìn thấy một kiếm của mình giết chết tên sơ cấp Đại Võ Sư một cách tàn bạo như vậy thì chiến ý lại càng dâng trào, hét lớn một tiếng:
- Đến đây, đến cùng ta đánh một trận!
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.
Chương 55: Không có khả năng
Nhóm dịch: Black
Nguồn: Sưu Tầm
Một kiếm trảm sát cao cấp Võ Sư, Tần Chiến chẳng qua chỉ cảm thấy Sở Nam thật cường đại, ngoài ra cũng không có tâm tư gì khác, bởi vì với cảnh giới cao cấp Đại Võ Sư như hắn cũng có thể một kiếm trảm sát được cao cấp Võ Sư vậy.
Thế nhưng, trước mắt hắn lúc này, kẻ chết dưới thân kiếm cũng không phải là cao cấp Võ Sư mà là sơ cấp Đại Võ Sư, hơn nữa còn chết một cách vô cùng đáng sợ.
Một kiếm vừa rồi của Sở Nam quả là một đòn nặng nề giáng vào tâm khảm Tần Chiến, khiến hắn chấn động vô cùng mãnh liệt, nhất thời trong lòng cảm thấy nhộn nhạo, thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ hắn cũng là võ giả cảnh giới Đại Võ Sư? Hay là Võ Tướng? Kiếm trên tay hắn là Chân Khí? Tại sao ta lại không nhìn ra cảnh giới của hắn?
Đợi đến khi Tần Chiến phục hồi lại tinh thần thì trong lòng lại càng dậy sóng:
- Tiểu tử này đúng là điên cuồng vô cùng, ta cũng không tin nhiều cường giả cảnh giới Đại Võ Sư như vậy lại không thể giết được ngươi!
Sở Nam giống như mãnh hổ lạc vào bầy cừu, thân pháp phiêu hốt, trọng kiếm không ngừng xuất ra kiếm chiêu, đến đến đi đi, bổ ngang chém dọc, hay là vung vẩy cũng tạo nên uy lực cực lớn.
Không chỉ dùng kiếm, Sở Nam còn dùng tay.
Một kiếm rành rọt, một quyền mãnh liệt.
Lại có hai gã sơ cấp Đại Võ Sư bị bức lui, dưới chân kéo lê một vệt dài để lại hai đạo rãnh sâu. Cả hai đều thất kinh, nháy mắt bị bức lui mấy chục thước, một ngụm máu còn đang ở trong họng thì đã lại bị một quyền cương liệt đẩy lùi.
Một kiếm vừa dứt thì lại đến một kiếm khác, hết kiếm này đến kiếm khác, hai gã sơ cấp Đại Võ Sư cuối cùng đã bị Sở Nam dùng trọng kiếm chém đến mức huyết nhục văng tung tóe, xương gãy thịt bong, khí tức tiêu tán.
- Tiểu tử chịu chết đi!
Tần Chiến cùng Kim Đắc Lợi cuối cùng cũng không để cho Sở Nam tiếp tục tàn sát bừa bãi nữa, hai người đồng loạt xuất thủ, uy thế của cao cấp Đại Võ Sư theo tiếng rống giận từ bốn phương tám hướng ép về phía Sở Nam, nếu như là người bình thường thì chỉ e vừa nghe thấy tiếng rống lớn này đã bị run rẩy ngã gục xuống đất rồi.
Có điều Sở Nam đã cùng ở với năm vị sư phụ cảnh giới Võ Quân cho nên sớm đã quen chuyện này, uy thế của cao cấp Đại Võ Sư đối với hắn mà nói quả thực vô tác dụng.
Vẻ mặt Tần Chiến và Kim Đắc Lợi đều hiện lên sự nghi hoặc, đột nhiên lại trở thành kiên quyết.
- Chân Dương chi hỏa! Hỏa Băng!
- Bách Cân Trảm!
Hai Đại Võ Sư đỉnh phong đồng loạt hét lên một tiếng, một kim một hỏa, một đao một quyền tấn công về phía Sở Nam.
Sở Nam nhìn thấy hai người tung sát chiêu vẫn không hề có chút sợ hãi, ánh mắt lộ vẻ kiên định, khẽ quát:
- Tới đúng lúc lắm, để xem nắm quyền của ai cứng hơn, kiếm của ai mạnh hơn!
Tiếng quát vừa dứt thì Sở Nam đã đẩy Tư Đồ Dật Tiêu qua một bên, để trống phía sau lưng tùy ý để Tần Chiến công kính, hắn tin rằng Chân Dương chi hỏa tuyệt đối không thể lấy được mạng hắn, hắn chỉ cần tập trung toàn bộ tinh lực để ứng phó với Bách Cân Trảm của Kim Đắc Lợi là được, dù sao thì hắn bây giờ vẫn không sử dụng được nguyên lực!
- Khai Thiên thức thứ tư!
Vẫn là kiếm chiêu không có chút nguyên lực nào, cứ như vậy cùng với một trảm bằng Kim nguyên lực sắc bén của Kim Đắc Lợi va vào nhau.
Ngay lập tức, Kim nguyên lực xuyên qua trọng kiếm, xâm nhập vào trong thể nội Sở Nam, mà bảo đao trong tay Kim Đắc Lợi thì lại bị trọng chiếm chém vụn.
Ngay đúng khoảnh khắc Kim nguyên lực xuyên thấu vào trong cơ thể Sở Nam, một quyền hung mãnh của Tần Chiến cũng nện vào lưng Sở Nam, Chân Dương chi hỏa thuận thế tiến vào, miệng Sở Nam liền phun ra một ngụm máu tươi.
- Không có khả năng!
Kim Đắc Lợi nhìn bảo đao trong tay chỉ còn lại chuôi, không thể tưởng tượng nổi lẩm bẩm:
- Kiếm của tiểu tử này thực sự là Chân Khí sao? Nói xong, Kim Đắc Lợi lại nhìn về phía trọng kiếm trong tay Sở Nam, trong ánh mắt không hề che dấu vẻ tham lam, thầm nhủ:
- Nhất định phải đoạt lấy thanh kiếm này, nếu thật sự là Chân Khí, cho dù ta gặp sơ cấp Võ Tướng cũng có thể chiến một trận! Tần Chiến tuyệt đối không phải là đối thủ của ta.
Mà Tần Chiến lúc này cũng nhìn chằm chằm trọng kiếm trong tay Sở Nam, hiển nhiên cũng có chủ ý giống như Kim Đắc Lợi.
Tư Đồ Dật Tiêu thấy Sở Nam bị thương thì bi thống hét lên một tiếng:
- Đại ca, họ Kim kia, ta liều mạng với ngươi!
Nói xong thì nắm quyền của Tư Đồ Dật Tiêu đã bùng lên một ngọn hỏa diễm yếu ớt, hiển nhiên nguyên lực trong cơ thể đã tiêu hao đến tận cùng, nhưng hắn vẫn dùng thân thể huyết nhục của mình lao về phía Kim Đắc Lợi, thế nhưng lại bị Sở Nam cản lại, hắn khẽ quát:
- Để ta!
Tư Đồ Dật Tiêu mừng rỡ, hét lên:
- Đại ca, ngươi không sao ư? Thật tốt quá!
Sở Nam cười cười, mặc dù bị thương, nhưng tuyệt đối không thể lấy được mạng hắn, Chân Dương chi hỏa và Cực Dương chi hỏa kém nhau đến hai cấp bậc, mà phần lưng của hắn thậm chí có thể húc vỡ cự thạch, một chiêu của Tần Chiến sao có thể lấy được mạng hắn?
Về phần Kim nguyên lực và Hỏa nguyên lực tràn vào trong cơ thể thì cũng đã bị Sở Nam vận dụng Nghịch Càn Khôn đem luyện hóa, dùng để tôi luyện thân thể hắn, cơ hội tốt như thế sao có thể bỏ qua được, so với tu luyện chút linh khí cằn cỗi tại nơi này thì quả thật bớt hơn vô số thời gian.
Lợi dụng công kích nguyên lực của người khác để tôi luyện thân thể mình, đoán chừng phương thức tu luyện kiểu tự sát này khắp toàn bộ đại lục Thiên Vũ cũng chỉ có một mình Sở Nam.
Lực lượng cơ thể của người đã được Long đan thoát thai hoán cốt, lại còn dùng phương thức tu luyện như tự sát mỗi ngày của Sở Nam đoán chừng không ai có thể so sánh được. Ai có thể không có kinh mạch mà vẫn còn sống? Còn có thể tu luyện? Ngoại trừ Sở Nam ra thì không còn trường hợp nào khác.
Sở Nam lúc này đã hiểu rõ câu nói của Phong lão đầu sư phụ, chống lại Đại Võ Sư phải vạn phần cẩn thận, quả thật, nếu là trạng thái lúc trước, khi chưa được năm vị sư phụ dùng Ngũ Hành nguyên lực tôi luyện thì quả thật đã gặp phải tình huống vạn phần nguy ngập.
Thế nhưng bây giờ, Sở Nam lại không chút để nó vào mắt.
Xóa đi vết máu bên khóe miệng, Sở Nam nhìn Tần Chiến và Kim Đắc Lợi, khẽ nói:
- Đây chính là sát chiêu mạnh nhất của các ngươi sao?
- Không thể nào….
Kim Đắc Lợi và Tần Chiến đồng thời bật thốt:
- Ngươi không thể không có chuyện gì được, công kích của Đại Võ Sư đỉnh phong, sao có thể không có chuyện gì được? Làm sao có thể? Ngươi đến tột cùng là ai?
- Muốn biết sao?
Sở Nam cười lạnh hỏi.
- Nói mau!
Tần Chiến vội quát lạnh.
- Dùng sát chiêu mạnh nhất, tuyệt chiêu uy lực tối cường của các ngươi công kích ta, ta sẽ không hoàn thủ, nếu như các ngươi có thể khiến ta trọng thương thì ta sẽ nói cho các ngươi biết!
Âm thanh lạnh lẽo của Sở Nam truyền đến, tất cả mọi người ở đây, bất kể là cao cấp Võ Sư hay là Đại Võ Sư, hoặc là hai tên cao cấp Đại Võ Sư như Tần Chiến và Kim Đắc Lợi đều chấn động tột cùng, trong lòng vô cùng khủng hoảng.
- Dùng sát chiêu mạnh nhất tấn công hắn, hắn không hoàn thủ ư? Tiểu tử này đến tột cùng dựa vào cái gì mà dám lớn lối như vậy?
Đây đều là nghi vấn chung trong lòng tất cả mọi người.
- Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng, quá kiêu ngạo, ngươi muốn tìm đường chết thì ta sẽ tiễn ngươi một đoạn!
- Chịu chết đi!
Hai tiếng gầm vang lên, đột nhiên, Kim Đắc Lợi đoạt một thanh đại đao trong tay người bên cạnh, gầm lớn một tiếng:
- Thiên Cân Trảm!
Tần Chiến cũng đồng thời phát động công kích, khẽ quát:
- Chân Dương chi hỏa, Hỏa Phần!
Mà khóe miệng Sở Nam lúc này lại khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh….
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của prof.