" Vậy bình thường các trữ vật pháp bảo có công năng thế nào?" Âu Dương Thắng Nam vội vàng hỏi tới, không để cho Lý Dương có một chút cơ hội lấy hơi.
Lý Dương thầm cười khổ một chút, mình sao lại '' đụng'' phải một vị sư muội thích làm rõ vấn đề đến thế? " Phần lớn trữ vật pháp bảo ở Tu Chân giới chỉ có công năng chứa đựng vật phẩm, khác nhau bất quá chỉ là thể tích để chứa vật là lớn hay nhỏ thôi. Trung hạ phẩm trữ vật pháp bảo ở Tiên giới cơ bản cũng có công năng chứa vật, bất quá thể tích so với trữ vật pháp bảo của Tu Chân giới lớn hơn gấp trăm lần, cơ bản có thể không cần lo lắng không gian bên trong có đủ dùng hay không. Tiên giới thượng phẩm trữ vật pháp bảo bình thường đều có một số đặc điểm đặc biệt, tỷ như nói có thêm một sinh mệnh không gian, hoặc là thêm một lớp phòng ngự tráo (lưới phòng ngự) được tự động kích phát khi có nguy hiểm, cũng có thể có thêm tác dụng công kích, điều này còn phải xem lúc luyện khí thì tài liệu (nguyên liệu, vật liệu) được cho vào thêm là gì. Tiên giới cực phẩm trữ vật pháp bảo bình thường có thêm một số tác dụng, cơ bản chính là đem kết hợp các thượng phẩm trữ vật pháp bảo chỉ có duy nhất một tác dụng với nhau, bất quá loại trữ vật pháp bảo thế này cực kỳ hiếm, cho dù cỏ đủ nguyên liệu cũng không chắc có thể luyện chế được."
Chứng kiến Âu Dương Thắng Nam tựa hồ lại có chuyện muốn hỏi, Lý Dương vội vàng nói: " Được rồi được rồi mà, chúng ta cần phải nghiên cứu xem phải làm sao vào được tiên trận này đã."
" Đây không phải là tiên trận hay sao? Bằng vào thực lực của chúng ta thì liệu có thể vào được hay không?" Bạch Mộng Y có chút khó hiểu hỏi.
" Đúng vậy, huynh không phải nói tu vi của người nhập trận phải vượt qua tu vi của người bày trận thì mới có thể dùng lực lượng cường hoành phá trận hoặc là người phải hiểu thấu được sự vận hành ảo diệu của trận pháp thì mới có thể phá được trận pháp hay sao? Chẳng lẽ huynh hiểu được quá trình vận hành ảo diệu của trận pháp này?" Âu Dương Thắng Nam đột nhiên hiểu ra, nàng hưng phấn nhìn Lý Dương.
" Hiểu biết của Minh Quang đạo nhân về trận pháp mặc dù không nhiều, nhưng hiểu biết về loại cự nhân trận này thì có thể nói là vô cùng phong phú. Lão trong lúc tìm kiếm dược vật, thường xuyên gặp phải một số loại dược vật chưa đủ thời gian sinh trưởng mà lại không thể chuyển nó trồng ở trong sanh mệnh không gian của Minh QUang giới, cho nên lão nghiên cứu rất kỹ về loại cự nhân trận pháp này, để tới lúc cần thiết lão có thể tự mình bày ra cự nhân trận pháp, phòng ngừa người khác phá hư dược liệu của lão. Ta đã dung hợp ký ức của Minh Quang đạo nhân, đương nhiên đối với loại cự nhân trận pháp này cũng tương đối tinh thông." Lý Dương gật đầu, trên khuôn mặt tràn ngập cảm giác may mắn.
Bất quá trong lòng Lý Dương vẫn còn có chút tiếc nuối, cự nhân trận pháp là loại trận pháp đơn giản nhất trong ba loại trận pháp, chỉ có khi gặp tình huống đặc biệt mới tạo ra tác dụng, còn những lúc khác thì cơ bản nó chẳng có tác dụng gì lớn, cho nên có rât nhiều tiên nhân khinh thường không thèm học nó. Còn khốn nhân trận pháp và sát nhân trận pháp mới là chỗ tinh túy của trận pháp, chỉ có cao thủ tinh thông hai loại trận pháp này mới có thể xem là trận pháp đại sư. Nhưng Minh Quang đạo nhân hết lần này tới lần khác chỉ học cái loại cự nhân trận pháp vô dụng nhất này, thật sự là đáng tiếc cho tài hoa và thời gian nghiên cứu trận pháp của lão.
" Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau vào xem đó là loại bảo vật gì!" Âu Dương Thắng Nam thấy Lý Dương đứng bất động ở đó, bèn lên tiếng thúc giục.
" Đừng có gấp, ta trước tiên phải tìm được trận nhãn (sơ hở của trận hoặc trung tâm của trận) mới có thể tra ra được quỹ tích vận hành của trận pháp này, hai muội ở yên đây, cấm được lộn xộn." Nói xong, Lý Dương lại một lần nữa vui vẻ hơn, hắn bước về phía phương vị của trận pháp, bắt đầu thăm dò.
Lúc này đây bởi vì đã xác định được rõ ràng mục tiêu, cho nên việc kiếm ra nơi bày trận cực kỳ đơn giản, nhưng nếu muốn tìm ra trận nhãn lại không phải là chuyện dễ dàng, dù sao Lý Dương cũng chỉ là một "tu chân thái điểu" (tu chân giả mới toe chẳng biết gì) mới đạt tới Tu Chân giả mà thôi. May là Lý Dương đã tương đối tinh thông về loại trận pháp này, do đó mới có hy vọng tìm được trận nhãn của tiên trận này, nếu không hắn cứ ở nơi này "mò mẫm" chỉ sợ chẳng thu hoạch được gì.
Bố trí khốn nhân trận pháp hoặc sát nhân trận pháp cần có một diện tích cực lớn, có khi phải cần bố trí tới mười dặm vuông, với thực lực bây giờ của Lý Dương chỉ có thể dò xét trong phạm vi hai dặm, còn ngoài ra hắn không còn cách nào tìm được trận nhãn. Mà cự nhân trận pháp bình thường chỉ là để bảo vệ một thứ gì đó mới được bố trí ra, cho nên phạm vi không lớn, điều này cũng tiện cho Lý Dương thăm dù.
Khi tâm thần của Lý Dương từ từ thăm dò về phía trước, Lý Dương dần dần đã có chút nắm được này quy luật vận hành của trận pháp này, bây giờ chỉ còn tìm ra được trận nhãn là có thể tiến vào. Nếu Lý Dương có đủ thực lực, hắn có thể
thông qua việc công kích trận pháp, lợi dụng quy luật vận hành phản kích của trận pháp để tìm ra trận nhãn, nhưng bây giờ Lý Dương chỉ là một tu chân giả Khai Quang kỳ, cho dù chỉ phải đối mặt với một cự nhân tiên trận có lực phản kích cực kỳ yếu ớt, nhưng hắn cũng chưa chắc có thể có sống, cho nên từ từ thông qua tâm thần để điều tra từng chút một.
Theo sự thăm dò của tâm thần ngày một mở rộng hơn, Lý Dương dần dần cảm nhận được một trận dao động của thiên địa linh khí mang hỏa thuộc tính. Bởi vì Lý Dương bản thân đã là hỏa thuộc tính, tu luyện cũng lại là công pháp tu chân hỏa thuộc tính, cho nên đối với sự dao động của hỏa thuộc tính này, hắn có cảm giác cực kỳ quen thuộc. Trong lúc mơ hồ, Lý Dương cảm thấy cỗ lực lượng mang hỏa thuộc tính này cực kỳ thân thiết, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến hắn cảm thấy cánh rừng này đối với hắn lại thân thiết đến thế sao? Chẳng lẽ bảo vật được cất dấu ở đây cũng mang hỏa thuộc tính?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Dương không nhịn được nổi lên từng trận rung động, nhưng tâm thần của hắn đột nhiên có chút biến động, còn có xu thế sắp tiêu tan, khiến cho Lý Dương sợ đến mức sợ đến mức vội vàng thu liễm tâm thần của mình, hắn không dám có một chút phân thần nữa. Mất cả nửa ngày cố gắng, Lý Dương cuối cùng cũng đã ngưng tụ được tâm thần, sau đó hắn cẩn thận tiếp tục theo phương hướng thăm dò của lần trước, tiếp tục công cuộc điều tra.
Dần dần, thiên địa linh khí mang hỏa thuộc tính càng ngày càng nồng đậm hơn, hơn nữa tần số dao động càng lúc càng nhanh hơn, Lý Dương biết bản thân hắn đã tìm ra trận nhãn rồi. Cái này càng khiến Lý Dương cẩn trọng hơn, hắn lo sợ bản thân sẽ có chút phân thần. Vừa rồi sự biến động của tâm thần lúc này đã gióng lên một hồi chuông cảnh tỉnh Lý Dương, lúc nãy chỉ là một chút kích động nho nhỏ đã khiến cho tâm thần của hắn bị thương nặng, nếu bây giờ bị người khác công kích, bản thân hắn không phải lập tức sẽ bị tẩu hỏa nhập ma hay sao?
Lại tiến thêm được về phía trước một đoạn, Lý Dương rốt cục đã tìm ra được trận nhãn của trận pháp. Tới thời điểm này, Lý Dương cơ bản đã có thể xác định quy luật vận hành của trận pháp.Lúc này, Lý Dương cũng không lập tức khống chế tâm thần quay trở lại theo lối cũ, mà hắn vẫn tiếp tục tìm kiếm bên trong của trận nhãn, bởi vì Lý Dương muốn quan sát một chút thứ bảo bối được cất giữ bên trong trận pháp.
Bất quá ở nơi cất giữ bảo bối này, mật độ nồng đậm dày đặc của của thiên địa linh khí còn vượt xa tưởng tượng của Lý Dương, cơ hồ còn nồng đậm đến mức ngưng tụ thành một cỗ thiên địa linh khí hỏa thuộc tính ở thể rắn, bảo bối ở bên trong căn bản là rất khó nhìn được rõ ràng, Lý Dương chỉ có thể thu hồi tâm thần, tự mình tiến vào trong trận để kiểm tra.
Sau khi thu hồi tâm thần, trong lòng Lý Dương có chút lo âu. Xem ra dùng tâm thần để thăm dò một khu vực còn chưa biết rõ cũng không phải là một chuyện đơn giản a! Chính hắn chỉ mới học được cách khống chế tâm thần để tham dò khung cảnh xung quanh, phải càng cẩn thận hơn trong khi làm việc, quyết không thể để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lần này có thể bình an vô sự thì không có nghĩa là lần sau khi rơi vào hoàn cảnh tương tự, hắn cũng có thể có được vận may như ngày hôm nay.
Trong lòng tự cảnh cáo mình một phen, Lý Dương bắt đầu suy tính tìm ra lộ tuyến để nhập trận. Điều này thoạt nhìn thì đơn giản, nhưng lại là điểm mấu chốt để tiến tới thành công, chỉ cần bước sai một bước, thì bao nhiêu bước đi lúc trước sẽ trở nên vô ích. Cho nên trong lòng Lý Dương thầm tính toán vài phương án, cuối cùng mới xác đinh được lộ tuyến nhập trận.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 05:15 PM.
Chứng kiến Lý Dương vẫn còn chưa đứng lên, trong lòng Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam có chút khẩn trương. Các nàng biết Lý Dương bây giờ đang dùng tâm thần dò xét trận nhãn của trận pháp, nhưnng đã nửa ngày trôi qua, lại chẳng thấy Lý Dương có động tĩnh gì, không khỏi cũng có chút lo lắng.
Huynh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì nữa? Huynh ấy cũng chỉ vừa mới có thể dùng tâm thầm để cảm giác hoàn cảnh xung quanh, bây giờ còn phải dò xét tiên trận, có phải là quá mạo hiểm không? Có thể huynh ấy bị thương tổn gì không? Dù sao đây cũng là tiên trận!
Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam đều hy vọng có thể từ trong mắt nhau tìm được một chút động viên, nhưng nhìn thấy người kia cũng không thoải mái gì hơn mình, tâm tình đã khẩn trương lại càng khẩn trương hơn. Đôi bàn tay nhỏ bé của hai nàng càng xiết chặt hơn, lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh, vốn việc chờ đợi trong không khí mát mẻ của rừng cây thế này sẽ khiến cho người ta cảm thấy yên lòng thoải mái hơn, nhưng lúc này hai nàng lại cảm giác cánh rừng này dường như có vẻ thê lương .
Những lúc thế này các nàng cũng cần phải đi dạo xung quanh để bình tĩnh hơn, nhưng lại nghĩ tới Lý Dương đã từng dặn dò các nàng không được lộn xộn, cho nên các nàng chỉ dám đi đi lại lại xung quanh Lý Dương. Các nàng vừa đi vừa không dám kinh động Lý Dương, các nàng sợ sẽ khiến Lý Dương bị chấn động, khiến hắn xảy ra chuyện gì bất trắc.
Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam lần đầu tiên hiểu được chờ đợi nguyên lai lại là chuyện khổ sở như thế, khảo nghiệm về ý chí cũng như lòng kiên nhẫn của người ta đến thế. Các nàng cũng không biết bản thân còn có thể kiên trì được bao lâu, cũng không biết khi nào mình không thể nhịn được nữa, các nàng cũng muốn thông báo cho Đường Bạch cùng các vị trưởng bối biết để tới giúp bọn mình, nhưng lại sợ làm liên lụy đến bọn họ, khiến cho hai người bọn nàng chẳng biết phải làm sao cho tốt.
Nếu thực lực của ta đủ mạnh, vậy thì đã không cần phải đứng bên ngoài mà nòng lòng quan sát, khong phải thấy đại sư huynh phải mạo hiểm mà chính mình cũng không có biện pháp! Tu luyện, nhất định phải cố gắng tu luyện! Sớm ngày có thể giúp đỡ Đại sư huynh, không thể trở thành một người vô dụng được! Hai nàng thầm hạ quyết tâm, đợi sau khi phục dụng Trúc Cơ Đan bèn bắt đầu cố gắng tu luyện, cho dù thực lực không thể vượt qua Lý Dương, nhưng cũng không thể cách hắn quá xa ……
Sau khi hạ quyết tâm, Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam như xuất hiện kỳ tích vậy, không còn vẻ nóng nảy khẩn trương nữa, hai người các nàng yên lặng bảo vệ cho Lý Dương, bất luận khi nào Lý Dương mới tỉnh lại, hai người nàng sẽ vẫn thủ hộ cho hắn tới lúc đó …… Hai nàng không biết rằng, bản thân chính là bởi vì trải qua cái loại cảm giác thống khổ đầy khó chịu thế này, mà khiến cho tâm cảnh như có kỳ tích xuất hiện sự đột phá, hình như tình hình cũng giống như Lý Dương, cảnh giới của tâm cảnh của hai nàng sớm vượt qua cảnh giới của chân nguyên lực mà bước vào Trúc Cơ kỳ rồi.
Khi Lý Dương mở mắt, hắn nhận thấy đầu tiên chính là hai khuôn mặt mỹ lệ thanh xuân của hai nàng. Lý Dương thấy được trong ánh mắt của hai nàng sự lo lắng băn khoăn, cũng thấy được sự vui mừng của hai người, khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút ngọt ngào trong lòng, phảng phất giống như được ăn mật ong vậy.
" Chờ đợi có khẩn trương lắm không?" Lý Dương liếc nhìn hai nàng đầy vẻ muốn xin lỗi, hắn vừa rồi có chút khẩn trương tính toán lộ tuyến để nhập trận, nhưng trước hết cũng phải tỉnh lại để không khiến hai nàng phải lo lắng.
" Không có việc gì, Đại sư huynh có thể tỉnh lại là tốt rồi." Bạch Mộng Y trở lại biểu hiện ưu nhã thoát tục như trước, phảng phất như người vừa rồi lo lắng không biết phải làm sao không phải là nàng.
Còn Âu Dương Thắng Nam khoa trương vỗ vỗ ngực, có vẻ chọc ghẹo đáp: "Đại sư huynh cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi, nếu huynh không tỉnh lại, sợ rằng Bạch tỷ tỷ của muội sẽ khẩn trương tới mức muốn nhảy sông tự vẫn lắm à!"
" Nha đầu chết dẫm, muội nói linh tinh gì thế!" Bạch Mộng Y nghe xong, hai gò má lập tức trở nên đỏ bừng, không ngừng việc đuổi theo muốn đánh cho Âu Dương Thắng Nam một trận vì cái tội dám tiết lộ bí mật của nàng.
" Hì hì, chẳng lẽ là muội nói sai hay sao?Vừa rồi không phải có người khẩn trương đến mức phát khóc hay sao!" Âu Dương Thắng Nam vừa né tránh sự truy đuổi của Bạch Mộng Y, vừa tiếp tục giễu cợt nàng ta.
" Nha đầu chết dẫm, ta thấy muội cũng không phải là sắp bật khóc rồi hay sao! Bộ dáng không ngừng lau mồ hôi của muội lúc nãy đừng tưởng rằng ta không thấy nhé!" Bạch Mộng Y bình thường mặc dù biểu hiện phi thường ôn nhu, nhưng nếu thực sự phải tranh luận với người khác, nàng ta tuyệt không có vẻ yếu thế hơn.
Lý Dương mỉm cười nhìn hai nàng vui đùa, trong lòng không khỏi cũng có chút gợn sóng. Bất quá lập tức Lý Dương đã nhìn ra được có điều gì đó không đúng, cảnh giới tâm cảnh của hai nàng sao đột nhiên lại có đột phá rồi?
Lý Dương lúc đầu bởi vì dung hợp lượng ký ức kinh người của Minh Quang đạo nhân trong hơn mười ngàn năm, cảnh giới của tâm cảnh mới có thể đột phá đến Trúc Cơ kỳ, nhưng bây giờ hai nàng căn bản là chưa từng dung hợp với ký ức của người khác, sao đột nhiên lại có đột phá rồi?
Lý Dương vội vàng gọi hai nàng lại, nghiêm túc hỏi: " Vừa rồi hai muội rốt cục đã phát sinh chuyện gì rồi? Nhất định phải nói thực cho ta biết, không được có chút dấu diếm."
Chứng kiến vẻ mặt trịnh trọng của Lý Dương, Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam cũng dẹp bỏ lòng mong muốn vui đùa của mình, lẳng lặng đứng bên cạnh Lý Dương. Các nàng mặc dù không biết Lý Dương sao đột nhiên trở nên nghiêm túc như thế, nhưng ít ra cũng hiểu được nhất định có điều gì không tốt đã xảy ra, kể rõ toàn bộ chi tiết những điều đã xảy ra, kể cả sự lo lắng bất an lúc mới đầu của hai nàng, cùng với suy nghĩ thông suốt lúc sau, quá trình bản thân làm sao có thể bình tĩnh lại, nhất mực đều kể ra hết.
Lý Dương nghe xong càng cảm động phi thường, các nàng xảy ra tất cả chuyện này đều là vì lo lắng cho hắn! Hắn nếu lúc trước sớm thu hồi tâm thần rồi tỉnh lại, nói cho các nàng biết tình hình bên trong tiên trận rồi mới tiếp tục tìm hiểu lộ tuyến nhập trận, như vậy cảnh giới của tâm cảnh của hai người nhất định sẽ chẳng có đột phá. Bất quá nói gì thì bây giờ cũng đã muộn, hối hận cũng chẳng còn kịp nữa, bây giớ nên nghĩ biện pháp để hai nàng hiểu được vấn đề mấu chốt này, sau này chỉ có thể trông chờ vào khả năng khống chế của hai nàng.
" Ta đã từng nói qua mối quan hệ giữa chân nguyên lực và tâm cảnh, các nàng còn nhớ rõ chứ?" Thấy hai người gật đầu đáp, Lý Dương bèn tiếp tục nói; " Vừa rồi ta phát hiện cảnh giới tâm cảnh của hai nàng đã có sự đột phá, sớm đã đạt tới Trúc Cơ kỳ. Từ tình huống mà các nàng vừa nói, các nàng chỉ là trong quá trình bình tĩnh lại đã khiến cho tâm cảnh có sự đột phá. Trên phương diện này, ngộ tính của hai nàng phi thường cao, cực kỳ thích hợp để tu luyện, nhưng trái lại, lúc cảnh giới của chân nguyên lực của hai nàng đuổi kịp cảnh giới của tâm cảnh, nếu muốn tiếp tục có sự tiến triển lại rất khó khăn, cho nên ta muốn hai nàng có sự chuẩn bị từ trước."
Nghe được Lý Dương nói tâm cảnh của mình có đột phá, Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam cũng có chút khó tin, chẳng lẽ chỉ một lần tâm tình có sự chuyển biến thì đã có hiệu quả rồi sao? Hai nàng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng tâm tình vừa trải qua một hồi đau buồn rồi vui sướng của các nàng, bây giờ lại có vẻ cực kỳ bình lặng, có thể là do chút biến chuyển sau khi tâm cảnh có sự đột phá gây ra hay chăng ? Mặc dù đối với con đường tu luyện trong tương lai có chút trở ngại, nhưng hai nàng không hề hối hận, ngược lại ý niệm cố gắng tu luyện lại càng trở nên mãnh liệt hơn trong đầu.
Chứng kiến ánh mắt kiên định của hai nàng, Lý Dương vui vẻ cười cười." Tái Ông mất ngựa, biết đâu lại là phúc thì sao? Đừng quên cảnh giới của tâm cảnh của ta so với cảnh giới của chân nguyên lực cao hơn nhiều lắm! Kỳ thật chỉ cần các nàng sau này cố gắng tu luyện, không nên nóng lòng truy cầu đột phá, khiến căn cơ mất đi tính ổn định, thì điều này ngược lại còn là một chuyện tốt."
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 05:18 PM.
Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam tựa như hai người học trò nhỏ có chút phiền muộn bất đắc dĩ khi cứ phải nghe thầy giáo giáo huấn, không khỏi gật đầu đáp ứng liên tục, chút ưu tư trong lòng trong lòng cũng dần dần tan thành mây khói, còn lại chính là sự kiên định đối với việc tu luyện .
Thấy ánh mắt của hai nàng càng lúc càng kiên định hơn, Lý Dương biết các nàng đã thoát khỏi cảm giác bức bách do cảnh giới của tâm cảnh mang lại, bèn cười nói: " Tốt rồi, những chuyện riêng tư đã nói xong, bây giờ cần nói một chút về chính sự. Lộ tuyến để tiến vào tiên trận đã được ta nghĩ ra rồi, một lát sau các nàng nhất định phải theo sát ta, ngàn vạn lần không được đi lạc."
Nghe được có thể tiến vào tiên trận, Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam không nhịn được lớn tiếng hoan hô. Cái này là tiên trận a, nghĩ đến các nàng bây giờ đến ngay cả là một tu chân giả cũng không phải, lại có thể tiến vào tiên trận, bao nhiêu hưng phấn trong lòng không thể dùng lời nào để tả hết, hai nàng cuống quít thúc giục Lý Dương nên nhanh chóng đưa các nàng vào tiên trận.
Lý Dương lúc này cũng phi thường muốn biết xem cỗ thiên địa linh khí hỏa thuộc tính đã ngưng tụ thành thể rắn kia rốt cục rốt cuộc đang cất dấu thứ bảo bối gì, cho nên hắn cũng không nhiều lời, lập tức bước tới trước.
Hai nàng bám sát theo phía sau của Lý Dương, nửa bước cũng không rời, tay nắm chặt tay, sợ bản thân không cẩn thận sẽ đi lạc. Mới đầu nghe được Lý Dương nói đã tiến vào trong tiên trận, hai nàng không khỏi có chút khẩn trương, nhưng nhìn trái nhìn phải cũng chẳng thấy cảnh sắc có điểm gì đặc biệt, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng đối với cái gọi là tiên trận này.
" Có đúng là các muội cảm thấy hóa ra tiên trận cũng chỉ có thế, đúng không?" Thấy vẻ thất vọng của hai người, Lý Dương cười hỏi. " Đây mới chính là chỗ cao minh của cự nhân trận pháp, khiến cho người nhập trận căn bản là không biết bản thân đã bước vào trong trận. Cảnh sắc mà các nàng nhìn thấy lúc này bất quá chỉ là một loại ảo tượng mà trận pháp thông qua tác dụng của tiên nguyên lực để huyễn hóa các cảnh tượng bên ngoài, nếu các nàng cứ đi theo những cảnh sắc đó, cuối cùng chỉ là quay lại đường cũ thôi."
Hai nàng như có sở ngộ bèn gật đầu, không nhìn cảnh sắc hai bên đường nữa, chuyên tâm theo sát Lý Dương, bước từng bước về phía trước. Đi được một quãng, cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, vốn là rừng cây um tùm rợp bóng râm bỗng biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một mảng cảnh sắc đầy mông lung mơ hồ.
" Từ chỗ này đã có thể coi là bước vào hạch tâm của trận pháp rồi, các muội nhất định phải theo sát ta." Thanh âm của Lý Dương đột nhiên vang lên ở phái trước.
Hai nàng bị sự chuyển biến của cảnh tượng trước mắt làm cho giật mình kinh hãi, Âu Dương Thắng Nam lại càng nắm tay của Bạch Mộng Y chặt hơn, tay còn lại không ngừng vỗ vỗ ngực, thoạt nhìn bộ dạng của nàng đã chứng tỏ nàng cũng bị dọa cho hết hồn. Cước bộ của hai nàng không nhịn được trở nên nhanh hơn một chút, mũi chân cơ hồ đã sắp chạm vào gót chân của Lý Dương.
Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam lần đầu tiên kiến thức được uy lực của tiên trận, trong lòng không khỏi có chút cảm khái. Đây mới chỉ là trận pháp có uy lực kém cỏi nhất trong ba loại trận pháp, vậy uy lực của khốn nhân trận pháp và sát nhân trận pháp rốt cục còn khủng bố đến đâu? Tự thân thể nghiệm được hiệu quả thần kỳ của trận pháp, trong lòng Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam rất có hứng thú đối với trận pháp, quyết định sau này nếu có cơ hội nhất định phải nghiên cức thật kỹ trận pháp của các giới, tranh thủ làm một trận pháp đại sư.
Lại tiếp tục đi được mười phút, khi Âu Dương Thắng Nam sắp cảm thấy không còn kiên nhẫn, Lý Dương rốt cục đã đứng lại. " Phía trước chính là trận nhãn, trong đó cất dấu thứ gì thì ta cũng không rõ lắm, cho nên các muội nên tránh xa xa một chút. Nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, các ngươi muội phải lập tức lui lại phía sau, không cần lo lắng sẽ lạc đường, chỉ cần đi theo phương hướng lúc vừa rồi thì ta dám chắc các muội sẽ thoát khỏi trận pháp."
Nghe Lý Dương nói lời này như một di ngôn thế này, Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam cũng không tỏ vẻ gì cả, nhưng trong lòng các nàng càng quyết định sẽ không bao giờ lui lại phía sau. Tới cùng tu, lui cùng lui, cùng nhau lui! Lý Dương sau khi nói xong thì không nhìn vẻ mặt của hai nàng nữa, nếu không hắn nhất định phát hiện ra trong ánh mắt kiên định của hai nàng dường như còn có thứ gì đó ……
Lại bước thêm vài bước nữa, cảnh sắc lại một lần nữa phát sinh biến hóa, bất quá vì lần này đã có kinh nghiệm của lần trước, lúc này Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam không quá mức kinh ngạc. Cảnh sắc mông lung mơ hồ đó lại biến mất không thấy đâu, thay vào đó là một nơi trống trải, bốn phía sương khói mờ mịt, bộ dạng xem ra có vài phần giống tiên cảnh. Ở giữa có một tiểu hình tụ linh trận, thiên điạ linh khí hỏa thuộc tính ở thể rắn bên trong trận chính là đang ngưng tụ trên một quả cầu, bảo vật này phỏng chừng chính là viên cầu này rồi.
Lý Dương có ý bảo Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam nên đợi ở đó, không được đi lung tung, sau đó một mình hắn bước về phía tụ linh trận. Tụ linh trận là một trận pháp đặc thù, không có năng lực phòng ngự gì, chỉ cần lấy đi các tinh thạch đã xếp thành trận thì có thể phá đi tụ linh trận. Bất quá tụ linh trận này lại khiến Lý Dương không thể không cẩn thận, bởi vì tụ linh trận này là do dùng tiên tinh để bố trí, cho nên Lý Dương không dám xác định tụ linh trận liệu có điểm gì đặc thù hay không.
Nhẹ nhàng bước về phái tụ linh trận, trái tim của Lý Dương đập thình thịch, hắn cẩn thận lấy đi một khối tiên tinh dùng để bày trận, không thấy có tình huống gì phát sinh, điều này mới khiến cho Lý Dương có thể thở phào một hơi.
Ngay khi Lý Dương tiếp tục thu hồi các tiên tinh còn lại, viên cầu do thiên địa linh khí khí hoả thuộc tính ngưng tụ lại mà thành bắt đầu thu nhỏ lại, không mất nhiều thời gian từ kích cỡ lớn bằng cái chậu rửa mặt, viên cầu này áp súc rồi thu nhỏ đến mức chỉ còn lớn bằng nắm tay.
Lý Dương nghi hoặc nhìn viên cầu phía trước mắt. Chẳng lẽ đây là bảo bối hay sao? Vậy thì nó là cái gì? Quáng thạch? Không phải! Quáng thạch cũng không đến mức tròn trịa đầy đối xứng như thế. không phải quáng thạch vậy thì là cái gì? Lý Dương bắt đầu lục lọi trong ký ức của Minh Quang đạo nhân, nhưng trong ký ức của Minh Quang đạo nhân cũng không có cái lọa vật thể mà có hình dạng thế này, Lý Dương nghĩ đến to cả đầu cũng không có đáp án.
" Đại sư huynh, huynh không có chuyện gì chứ, sao lại cứ nhìn chằm chằm vào cái trứng vịt này thế?" Thanh âm của Âu Dương Thắng Nam đột nhiên vang lên bên tai của Lý Dương.
" Đúng vậy! Đây là một cái trứng!" Lý Dương nghe được Âu Dương Thắng Nam nói như vậy bèn hưng phấn kêu lớn. Ta sao lại không nghĩ ra đây là một cái trứng nhỉ? Thật là ngu quá!
Bất quá lập tức Lý Dương đã cảm thấy Âu Dương Thắng Nam đã ở bên cạnh hắn. Nàng ấy tới lúc nào thế? Xem ra vừa rồi mình đã quá quan tâm đến cái trứng này, ngay cả Âu Dương Thắng Nam đi tới ngay cạnh hắn mà hắn cũng không phát giác ra, sau này không thể để như vậy được.
" Sao muội lại tới đây? Ta chẳng phải đã nói với hai muội ở yên phía sau không được làm loạn kia mà?" Thấy Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam đều đứng ngay phía sau hắn, Lý Dương vội vàng đưa các nàng quay lại chỗ cũ.
Âu Dương Thắng Nam khẽ chu mỏ, ủy khuất nói: " Chúng muội thấy huynh đã đứng ở đây cả nửa ngày trời mà không thấy nhúc nhích gì cả, lại cứ nhìn chằm chằm vào cái trứng vịt này, cho nên mới đến xem thôi mà." Mặc dù trong lòng không muốn, nhưng hai nàng vẫn quay trở lại chỗ cũ, nhìn xem Lý Dương sẽ tiếp tục làm chuyện gì nữa.
Nếu đã biết đây là một cái trứng, Lý Dương không cần do dự thêm nữa, hắn vươn tay chộp lấy cái trứng đó . Nhưng khi hắn vừa chạm tới cái trứng, đột nhiên từ bên trong quả trứng này truyền lại một cỗ hấp lực cường đại, khiến tay của Lý Dương bị dính chặt vào vỏ quả trứng ……
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 05:23 PM.
Nếu đơn giản chỉ bị dính tay vào lớp vỏ trứng, Lý Dương chắc cũng không đến nỗi kinh hoành như thế, nhưng tiếp đó Lý Dương liền cảm thấy toàn thân không thể nào cử động được, phảng phất giống như đã bị trúng “Định Thân Chú” (thần chú khiến người ta không thể động đậy) vậy, cả một chút cử động cũng không làm được. Cái này khiến Lý Dương không khỏi có chút hoảng hồn. Đây là cái trứng gì thế này? Sao chỉ mới đụng vào nó một cái thôi thì đã xảy ra phản ứng thế này?
Nhưng tiếp đó Lý Dương phát hiện ra hắn không chỉ không thể cử động, mà thậm chí đến ngay cả nói cũng không được. Hắn vốn định nhắc nhở Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam ngàn vạn lần không nên lại gần, nhưng miệng tuy đã cố gắng mở lớn, nhưng không thể phát ra được chút âm thanh nào dù chỉ là một tiếng lí nhí. Lý Dương có cảm giác bản thân bây giờ giống như là một thể một bức tượng, mặc dù có suy nghĩ nhưng không thể biểu đạt nó ra ……
Lý Dương bây giờ có chút hối hận khi bản thân hắn đã có những hành động quá ư hấp tấp. Tiên trận đâu phải chỉ là thứ để '’ tu chân thái điểu '' như hắn có thể tự tiện nói xông vào là xông vào được đâu? Bất quá hắn cũng chỉ là biết một số ít thường thức về trận pháp, thì hắn đã tự cho mình khi đã tìm kiếm trận pháp ắt hẳn không thể nào trật được, tự cho rằng trên Trái Đất này nếu thượng thiên là lão đại thì hắn chính là lão nhị, có chút vô cùng cuồng vọng, tâm tính càng ngày càng xa rời chính đạo a! Lý Dương cũng không biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện quái dị gì, trong lòng cảm thấy rất có lỗi với Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam, vạn nhất các nàng vì hắn mà phải chịu phiền phức thì hắn không dám đối mặt với hai người nữa.
Bất quá Lý Dương cũng không phải là loại người chưa gì đã bó tay chịu trói, mặc dù tay bị dính chặt, thân thể không thể động, miệng cũng không có thể phát ra lời, nhưng ít ra hắn còn có hỏa nguyên lực kia mà! Cái trứng này chắc là không có thực lực của tiên nhân chứ? Nghĩ tới đây, Lý Dương bèn đề tụ hỏa nguyên lực trong thể nội, dồn nó về phía cánh tay đang bị hút chặt.
Lý Dương mặc dù tu luyện Viêm Dương Sí Hỏa Quyết trong thời gian không lâu, nhưng hắn biết cảnh giới tâm cảnh của hắn so với cảnh giới của chân nguyên lực cao hơn nhiều lắm, cho nên trong lúc bế quan hắn rất cố gắng bỏ chút công phu để củng cố căn cơ của mình, cho nên uy lực của hỏa nguyên lực của hắn thực sự không thể nào coi thường được, đương nhiên, đây chỉ là cách nói đối với các tu chân giả Khai Quang kỳ mà thôi.
Hỏa nguyên lực trong nháy mắt đã tràn ngập trong hữu thủ của Lý Dương, cánh tay được hỏa diễm bao bọc, nhìn qua giống như cánh tay ấy đang bị thiêu cháy vậy. Đang khi Lý Dương chuẩn bị dùng sức để rút lại cánh tay đang bị hút chặt, hỏa nguyên lực không có sự khống chế của hắn bèn ào ạt trút vào trong quả trứng.
Trong lòng Lý Dương rất đỗi hoảng hốt, nếu như hỏa nguyên lực bị hút sạch, thời gian mấy năm bế quan của hắn không phải đã trở thành công cốc rồi hay sao? Mặc dù hỏa nguyên lực có thể từ từ khôi phục, nhưng nếu muốn khôi phục được như ban đầu cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể làm được, dù sao nơi này cũng là Trái Đất a! Lý Dương vội vàng đề tụ hỏa nguyên lực để vãn hồi cục diện, nhưng cái quái đản giống như là một lỗ đen có lực hút rất khủng bố, Lý Dương vận khởi bao nhiêu hỏa nguyên lực thì bị nó hút đi bấy nhiêu.
Dần dần, lớp bên ngoài của quả trứng xuất hiện một tầng hỏa diễm đang hừng hực cháy, xem màu sắc của ngọn hỏa diễm này thì dường như là tử sắc (màu tím), so với hỏa nguyên lực màu hỏa hồng sắc của Lý Dương lại còn cao cấp, mỹ lệ hơn rất nhiều. Bất quá sự chú ý của Lý Dương lúc này đều tập trung vào hỏa nguyên lực trong thể nội, không hề chứng kiến cảnh này, nếu không hắn nhất định sẽ kinh hô một tiếng '' Tử Cực Thiên Hỏa''!
Tử Cực Thiên Hỏa là một hình thái của hỏa thuộc tính cao cấp hơn rất nhiều so với so với hỏa nguyên lực, chí ít cũng phải là tiên nhân trên Tiên giới mới có thể tu luyện ra nó. Tu chân giả sau khi vừa đạt tới Trúc Cơ kỳ, trong cơ thể chỉ có chân nguyên lực cực lỳ bình thường, lúc đó tu chân giả nếu học được công pháp tu chân có cùng thuộc tính với thân thể của hắn, chân nguyên lực trong cơ thể sẽ tùy theo thuộc tính mà cải biến thành biến thành thuộc tính nguyên lực, tỷ như trong cơ thể Lý Dương trong cơ thể chính là hỏa nguyên lực, bởi vì thân thể của hắn là hỏa thuộc tính, lại tu luyện Viêm Dương Sí Hỏa Quyết nên mới hình thành nên loại hỏa nguyên lực này.
Hỏa nguyên lực theo thời gian tu luyện lâu dần mà càng lúc càng trở nên cao cấp hơn, màu sắc cũng theo đó mà biến đổi. Lúc ban đầu là hỏa hồng sắc, sau đó khi tới Nguyên Anh kỳ là chanh hồng sắc (đỏ cam), Phân Thần kỳ là hoành hồng sắc (màu đỏ vàng), Độ Kiếp kỳ là lục hồng sắc (màu đỏ xanh biếc), lục hồng sắc chính là màu sắc của hỏa nguyên lực ở cấp bậc cao nhất trên Tu Chân giới. Tiếp tục khi tới Tiên giới, tiên nhân mới tu luyện ra thanh hồng sắc (đỏ xanh), lam hồng sắc (màu đỏ xanh lá cây), tử hồng sắc (đỏ tím), tử hồng sắc này còn được gọi là Tử Cực Thiên Hỏa, cho dù là ở Tiên giới cũng thuộc loại hỏa thuộc tính có cấp bậc tương đối cao. Nếu tiếp tục nói tới nữa thì sẽ là đó là bạch hồng sắc (đỏ trắng) và hắc hồng sắc (đỏ đen), bất quá hai hình thái hỏa thuộc tính này chưa từng xuất hiện tại Tiên giới, trong ký ức của Minh Quang đạo nhân sắp xếp nó vào loại hình thái hỏa thuộc tính mà chỉ có thể gặp được trên Thần giới.
Nếu Lý Dương chứng kiến tầng Tử Cực Thiên Hỏa đang thiêu đốt ở lớp bên ngoài của cái trứng này, hắn dám chắc sẽ ngay lập tức triệt tiêu ngay hỏa nguyên lực của mình, quyết không bao giờ đấu với cái trứng quái dị này. Dù sao cấp bậc của Hỏa nguyên lực và Tử Cực Thiên Hỏa cách nhau quá xa, cho dù cái trứng này không nhúc nhích để cho hỏa nguyên lực của Lý Dương thiêu đốt nó tám đến mười năm, thì chỉ bằng Hỏa nguyên lực của Lý Dương cũng không có khả năng đốt cháy dù chỉ là lớp vỏ của nó.
Bất quá toàn bộ sự chú ý của Lý Dương lúc này đều tập trung vào hỏa nguyên lực trong nội thể, hắn căn bản chưa thèm liếc mắt nhìn qua cái trứng kia. Mặc dù Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam thấy được tình cảnh trước mắt, bất quá các nàng còn nhớ lời dặn dò của Lý Dương lúc nãy, cho nên không dám tiến lên quấy rầy hắn, chỉ có thể đứng từ xa xa quan sát cuộc chiến giữa hai loại hình thái hỏa thuộc tính có màu sắc khác nhau.
Lý Dương lúc này rất muốn cắt đứt sự lưu thất (biến mất) của hỏa nguyên lực, dù sao nếu cứ bị hấp thu như vậy, sớm muộn gì hỏa nguyên lực của hắn cũng sẽ bị hút sạch không còn một mảnh. Nếu nói như vậy, bản thân tạm thời so với người bình thường chẳng có gì khác, muốn khôi phục lại cũng phải mất rất nhiều thời gian, không mất tám đến mười năm thì không sao có thể khôi phục hoàn toàn được. Thời gian mười năm tuy không dài, nhưng đừng quên còn có Âu Dương Thắng Nam và Bạch Mộng Y cùng rất nhiều người đang đợi hắn, sớm một khắc để cho bọn họ có thể tu chân, bọn họ có thể sớm một khắc đạt tới Nguyên Anh kỳ, cũng sớm một khắc cùng mình rời khỏi Trái Đất.
Nếu sử dụng Không Gian Truyền Tống Trận để tới Tu Chân giới, phải chịu đựng một loại sức ép nhất định. Bình thường chỉ có tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể tiếp nhận loại áp lực này, cho nên Nguyên Anh kỳ chính là cấp bậc thấp nhất để có thể đi qua Không Gian Truyền Tống Trận. Hơn nữa thiên địa linh khí trên Địa Cầu thật quá sức mỏng manh, chỉ có thể miễn cưỡng đạt tới Trúc Cơ kỳ, Khai Quang Kỳ và Kim Đan kỳ, còn nếu muốn tu luyện tới Nguyên Anh kỳ, lại phải dựa rất nhiều vào tinh thạch. Lý Dương mặc dù còn có không ít tinh thạch, có thể tự do sử dụng mà không cần tính toán, nhưng nếu cứ tiêu hao như vậy thì lâu dần cũng có vấn đề, cho nên để cho bọn họ nhanh chóng tu luyện đến Nguyên Anh kỳ mới là vấn đề quan trọng.
Hỏa nguyên lực trong nội thể của Lý Dương mặc dù đã lưu thất hơn một nửa, nhưng ít ra căn bản vẫn còn, trong tụ linh trận chỉ cần mất thời gian một năm rưỡi là có thể khôi phục lại trạng thái tốt nhất. Cho nên Lý Dương quyết định phải cắt đứt việc tiêu hao hỏa nguyên lực với cái trứng kia.
Phảng phất như cảm ứng được ý nghĩ trong lòng Lý Dương, ngay khi Lý Dương chỉ mới hạ quyết tâm mà chưa kịp động thủ, Tử Cực Thiên Hỏa phía bên ngoài quái đản (cái trứng quái dị) kia đột nhiên giống như có sinh mệnh vậy, điên cuồng bắn về phía Lý Dương.
Lý Dương chỉ cảm thấy một cổ lực lượng hỏa thuộc tính khổng lồ cực kỳ đáng sợ ào ạt đổ vào trong thể nội của hắn, sau đó điên cuồng thôn phệ hỏa nguyên lực của hắn, hơn nữa còn không ngừng tàn phá thân thể của Lý Dương. Đau đớn lần này so với khi Lý Dương đột phá ranh giới của Trúc Cơ kỳ còn mãnh liệt hơn, cho nên Lý Dương chỉ mơ hồ nghe được tiếng thét kinh hãi của Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam, rồi ngất đi ……
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 05:28 PM.
"Đại sư huynh, huynh rốt cục cũng đã tỉnh lại rồi!" Thanh âm của Âu Dương Thắng Nam đột nhiên vang vọng bên tai của Lý Dương.
Lý Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt của Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam hết sức vui mừng khi thấy hắn tỉnh lại, trên những khuôn mặt nhỏ nhắn ấy còn vương những giọt nước mắt.
Lý Dương lúc này mới từ từ ngẫm lại những sự tình đã xảy ra khi hắn còn chưa hôn mê, rồi lại nhìn cảnh sắc xung quanh, hắn phát hiện vẫn còn đang ở trong tiên trận, bèn vội hỏi; " Ta đã hôn mê được bao lâu rồi?"
" Huynh đã hôn mê suốt hai ngày hai đêm rồi!" Bạch Mộng Y nhẹ giọng trả lời.
" Hai ngày hai đêm!" Lý Dương không khỏi có chút kinh hô. Nhìn qua y phục của Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam một chút, trên đó quả thật bám đầy bụi đất, trong lòng Lý Dương cảm động phi thường, hai ngày hai đêm a, các nàng vẫn cứ ở bên cạnh làm bạn với hắn, một tấc không đi, một ly không rời, nghị lực như vậy quả thật rất lớn lao a!
" Phụ mẫu của hai nàng không phải là lo lắng lắm sao?" Lý Dương có chút áy náy, mình quả thật quá ư liều lĩnh hấp tấp, không nghĩ tới sẽ liên lụy tới các nàng khi đi theo lại phải chịu xui xẻo, phụ mẫu của các nàng nhất định là rất lo lắng a.
" Không có việc gì đâu, bọn muội đã dùng điện thoại di động để thông báo cho cha mẹ rồi, bọn họ cũng rất yên tâm." Âu Dương Thắng Nam khoe chiếc điện thoại di động tinh xảo trong tay với Lý Dương, nói rất đắc ý.
" Ừm, tiên trận mặc dù có thể ngăn cản người ta tới gần, nhưng không thể cắt đứt được tín hiệu truyền đi của điện thoại di động được, cho nên chúng muội đã sớm thông báo cho người thân, để họ yên tâm rồi." Bạch Mộng Y giải thích.
Lý Dương lúc này mới gật đầu, miễn cưỡng ngồi dậy, cử động tứ chi một chút, ngoại trừ có chút tê dại ra, cũng không phát hiện ra có bệnh tật gì. Đột nhiên nhớ tới quái đản kia, Lý Dương bèn nhìn lại trên mặt đất, nhưng trên mặt đất lại chẳng thấy thứ gì cả. " Ý? Cái trứng kia đầu rồi?"
Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam không nói gì, ngược lại thần sắc còn có vẻ quái dị nhìn Lý Dương, phảng phất như có chuyện gì đã phát sinh trên người hắn.
" Sao lại nhìn ta như thế?" Lý Dương bị ánh mắt của hai nàng làm cho hắn nổi da gà, trán toát mồ hôi hột, hỏi. Nghĩ đến một số tình tiết kiểu '' chó ngáp phải ruồi '' trong các bộ tiểu thuyết, Lý Dương không khỏi hô lên: " Cái trứng kia không phải ta lúc hôn mê đã nuốt mất nó rồi chứ?"
" Phốc xuy (Tiếng cười khanh khách, khúc khích) !" Nghe được ý nghĩ đầy tính sáng tạo này của Lý Dương, Âu Dương Thắng Nam nhịn không được phải bật cười. " Mặc dù không phải bị huynh nuốt vào, nhưng cũng không sai bao nhiêu."
A? Ý tứ gì thế này? Không phải bị mình nuốt vào nhưng cũng chẳng sai bao nhiêu là sao? Lý Dương nghi hoặc nhìn hai nàng, hy vọng có thể tìm được một mời giải thích.
Bạch Mộng Y không đành lòng thấy Âu Dương Thắng Nam tiếp tục trêu Lý Dương, bèn chủ động giải thích: " Ngày đó huynh tự nhiên bị tầng tử hỏa bên ngoài cái trứng bao vây, muội và Thắng Nam vừa định chạy tới giúp đỡ, thì thấy đột nhiên từ cái trứng đó nở ra con chim nhỏ, sau đó con chim nhỏ này kêu vài tiếng lảnh lót, rồi sau đó nó ăn sạch lớp vỏ trứng, sau đó nó chui vào trong cơ thể của huynh rồi chẳng thấy đâu nữa."
" Hì hì, dù sao nó cũng ở bên trong thân thể của sư huynh, cái này có phải chẳng khác với việc huynh đã nuốt mất nó hay sao?" Âu Dương Thắng Nam chu cái miệng nhỏ nhắn mà cười không ngừng. Hai ngày hai đêm khẩn trương bảo vệ hắn ta, cũng nên đòi lại một thứ gì đó cho mình chứ, đánh không lại hắn vậy chỉ có thể chiếm chút tiện nghi về miệng lưỡi mà thôi.
" Chui vào bên trong thân thể ta ư?" Lý Dương chấn động, vội vàng dò xét thân thể mình. Lần quan sát này không cần phải vội vàng khẩn trương, sau khi nhìn xong, Lý Dương thiếu chút nữa không còn tin vào mắt mình nữa.
Hỏa nguyên lực vốn có màu hỏa hồng sắc của Lý Dương bây giờ đã biến thành lục hồng sắc, màu sắc này chỉ có tu chân giả khi đạt tới Độ Kiếp kỳ mới có thể có a! Lý Dương có chút không dám tin tưởng, hắn lại cẩn thận tra xét chân guyên lực trong nội thể một lần nữa, quả nhiên hỏa nguyên lực đã biến thành màu lục hồng sắc rồi, mặc dù số lượng chẳng có chút gì tiến bộ, nhưng chất lượng đã có một bước nhảy vọt a!
Trong lòng Lý Dương mừng như điên, đây chính là duyên kỳ ngộ mà kể cả hắn có nghĩ cũng không dám nghĩ tới ! Màu sắc của Hỏa nguyên lực đại biểu cho nhiệt độ của ngọn lửa, nói cách khác chỉ có khi đạt tới Độ Kiếp kỳ mới có thể luyện chế đan dược, thì bây giờ Lý Dương chỉ với một thân tu vi Khai Quang kỳ đã có thể luyện chế được đan dược rồi, cái này tuyệt đối là chuyện mà những người yêu thích luyện đan mơ tưởng truy cầu a!
Vươn hữu thủ, hơi vận khí một chút, một đoàn hỏa diễm có màu lục hồng sắc bốc cháy trên lòng bàn tay của Lý Dương. Nhìn ngọn lửa màu lục hồng sắc này, trong lòng Lý Dương nảy sinh những mơ tưởng đầy đẹp đẽ. Cái này tương đương với việc khi hắn tới Tu Chân giới là có thể thoải mái luyện đan được rồi, không cần lo lắng vì nguyên nhân bản thân không đủ thực lực nên luyện chế một số loại đan dược cao cấp. Ha ha, Độ Kiếp đan, hãy chờ ta tái hiện sự huy hoàng của ngươi trong tay ta!
" Ý? Sao cỗ hỏa nguyên lực này lại có màu lục hồng sắc nhỉ?" Âu Dương Thắng Nam chứng kiến hỏa nguyên lực được phát ra trên lòng bàn tay của Lý Dương, kinh ngạc hỏi.
Lý Dương vội vàng đem phát hiện về cấp bậc của hỏa nguyên lực của bản thân nói cho hai nàng biết, trong lòng Bạch Mộng Y và Âu Dương Thắng Nam cũng cảm thấy cao hứng thay cho Lý Dương.
" Được rồi, Đại sư huynh, cái này là do sau khi huynh bị hôn mê, muội và Thắng Nam khi tới bên cạnh huynh thì phát hiện được nó." Bạch Mộng Y móc ra một vật từ trong túi, đưa cho Lý Dương.
" Ô?" Lý Dương tiếp nhận vật này rồi nhìn qua, nguyên lai là một cái ngọc giản mà trên Tu Chân giới vẫn hay dùng. " Đây là ngọc giản, là một thứ đạo cụ dùng để ghi lại các loại tin tức, cũng thuộc về một trong các vật dụng cần thiết của Tu Chân giới. Bình thường các công pháp tu chân và một số tin tức trọng yếu, đều có thể dùng linh thức để đưa nó vào mặt trên của ngọc giản, những người khác chỉ cần nhìn vào ngọc giản là biết ngay người lưu lại ngọc giản muốn truyền tải loại tin tức gì. Loại ngọc giản bình thường chia làm hai loại là nhất tính ngọc giản và vĩnh cửu tính ngọc giản, nhất tính ngọc giản chính là chỉ cần có người thông qua tâm thần thấy được nội dung tin tức bên trên ngọc giản, nội dung bên trong ngọc giản sẽ biến mất ngay, những người khác cho dù có được thanh ngọc giản này đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể sử dụng nó như một thanh ngọc giản mới; vĩnh cửu tính ngọc giản chính là mặc kệ có bao nhiêu người đã xem qua ngọc giản này, chỉ cần không cố ý xóa đi nội dung được lưu lại bên trên ngọc giản, thì tin tức trong thanh ngọc giản này sẽ vĩnh viễn được lưu lại mà không có chút thay đổi."
" Vậy tin tức đó làm sao có thể khắc nó lên trên ngọc giản đây?" Âu Dương Thắng Nam đâng rất tò mò muốn tìm hiểu những tri thức mới bèn hỏi.
" Ha ha, cái này không thể nào khắc lên được đâu, mà phải dùng đến thần niệm của bản thân để lưu lại trên đó. Mà người muốn đọc cũng phải dùng thần niệm để đọc, chứ không thể dùng mắt thường để nhìn thấy được. Chờ hai muội đạt tới Trúc Cơ kỳ thì cũng có thể miễn cưỡng dựa vào thần niệm của mình để đọc ngọc giản, bất quá như vậy lại tương đối khó khăn, chẳng những phải tiếp xúc với thanh ngọc giản, còn cần tập trung xuất ra toàn bộ tinh lực của các nàng mới có thể đọc được, còn khi tới Khai Quang kỳ thì đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần phóng xuất tâm thần là có thể dễ dàng đọc được, còn nếu muốn chép tin tức lên ngọc giản thì chí ít cũng phải đạt tới Khai Quang kỳ mới có thể làm được. Một số công pháp và một số sự kiện trọng đại trong các đại môn phái ở Tu Chân giới được truyền thừa lại thông qua các ghi chép trên ngọc giản, bọn họ có một gian mật thất chuyên dùng để cất giữ rất nhiều thanh vĩnh cửu tính ngọc giản, hoặc là được cất giữ chung với một số loại trung cao cấp pháp bảo trân quý."
Nói xong, Lý Dương bèn phóng xuất tâm thần để cảm ứng nội dung trên ngọc giản. Khi từng chút từng chút thông tin trên ngọc giản được Lý Dương từ từ đọc ra, nụ cười trên khuôn mặt của Lý Dương lại càng sáng lạn hơn, nhưng sau đó miệng hắn lại không thể khép lại được.
Last edited by Iori Yagami; 30-01-2009 at 05:33 PM.