Diệp Phàm cũng nhịn không được nữa, dồn kình khí của thuật dưỡng sinh nén cả đêm dồn vào quả đấm đánh tới chiếc tủ đầu giường. Tấm ván gỗ mỏng nhất thời bị đánh vỡ làm Diệp Nhược Mộng giật mình ngưng khóc ngơ ngác nhìn Diệp Phàm.
- Nhược Mộng! Để anh thu thập tên Đức Quý.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Anh không tin trên đời này không có luật pháp, thôn đập Thiên Thủy cũng là thiên hạ của đảng.
- Cám ơn! Đức Quý dường như rất sợ anh, sau khi anh tới thôn đập Thiên Thủy thì gã cũng không quẫy nhiễu mẹ em nữa.
Diệp Nhược Mộng khẽ nói, vừa lúc thấy một cặp nhũ phong trắng ngần lộ ra trước cặp mắt gian tà của Diệp Phàm thì giật mình quơ vội góc chăn che lại.
“Che cái gì? Anh đây cũng nhìn cả rồi, cũng như vậy thôi”.
Diệp Phàm thầm nghĩ, tuy nhiên cũng không nói ra. Hắn đầu tiên là tức giận Diệp Nhược Mộng dám tính kế với mình, sau đó nghe cô kể lại sự tình thì cũng có chút đồng cảm với hai mẹ con.
- Cha em chết bất minh như vậy, tuy nhiên chuyện này cần phải điều tra từ từ, tuyệt đối sẽ cho em một câu trả lời rõ ràng.
Diệp Phàm nói.
- Em tin tưởng anh.
Diệp Nhược Mộng liếc Diệp Phàm một cái.
- Vậy em nói chuyện thứ hai đi
Diệp Phàm nói thản nhiên nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng, không biết Diệp Nhược Mộng sẽ nói ra chuyện khó khăn gì đây.
Thoáng một chút trầm mặc, Diệp Nhược Mộng dường như hạ quyết tâm. Gương mặt thoáng cái ửng hồng như trái cà chua, kiều diễm đến cực điểm làm Diệp Phàm ứa cả nước miếng, mệnh căn bên dưới cũng có ý nhúc nhích.
Tuy nhiên Diệp Phàm vẫn không quên Diệp Nhược Mộng đã tính kế mình nên vẫn kìm nén, chỉ có trong lòng đang kêu thầm:
“ Cô em da mỏng à, đỏ mặt nữa là anh đại khai sát giới đấy.”
- Ngày đó Chủ tịch thị trấn Ngô uống rượu say được sở trưởng Sở Tài chính Lưu Lương Huy dìu trở lại. Tuy nhiên Lưu Lương Huy sau khi đưa y trở về thì nhờ mẹ em nấu chén canh giải rượu. Sau khi mẹ em nấu canh giải rượu đưa lên thì thấy Lưu Lương Huy đã đi đâu mất rồi.
- Mẹ em thấy Chủ tịch thị trấn Ngô giống như lên cơn điên vậy, cả người nóng bừng, cắn xé loạn xạ trên giường. Mẹ còn tưởng rằng Chủ tịch thị trấn Ngô có bệnh gì hay không, sợ hãi đến gần sờ lên trán xem có nóng không.
- Ai ngờ...... Ai ngờ Chủ tịch thị trấn Ngô thoáng cái giống như con cọp chồm lên mẹ em, ...... Mẹ em bị y vật ra giường. Chủ tịch thị trấn Ngô mắt đỏ ngầu lên, mẹ em mặc dù liều chết giãy dụa nhưng sao có thể chống đỡ được một người khỏe mạnh như trâu. Hơn nữa mẹ em cũng sợ Chủ tịch thị trấn Ngô gặp chuyện không may, cuối cùng mẹ em bị Chủ tịch thị trấn Ngô vùi dập, ô ô......
Diệp Nhược Mộng nói đến chỗ thương tâm lại bắt đầu nghẹn ngào.
Nửa đêm, Chủ tịch thị trấn Ngô bắt đầu tỉnh lại thì sợ hãi đến luống cuống cả tay chân, đang định mặc quần áo thì bên ngoài đột nhiên có người cười kha:
- Chủ tịch thị trấn Ngô, thống khoái ba! Ha ha......
- Là ai?
Diệp Phàm trong lòng kinh hãi
- Quả nhiên có chuyện?
- Anh sẽ không ngờ tới đâu, là lão ôn dịch tộc trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Đăng Bang. Đêm hôm đó lão đứng nhìn mẹ em và Chủ tịch thị trấn Ngô cuống quýt trong chăn cười khan không dứt:
- Chủ tịch thị trấn Ngô, khoái hoạt của các người tôi cũng chẳng quản. Người trẻ tuổi mà! Bình thường thôi. Tôi chỉ một yêu cầu, đó là anh toàn lực giúp họ Diệp trúng vào chức vụ chủ tịch thôn. Hơn nữa còn uy hiếp Chủ tịch thị trấn Ngô tại chỗ lập nhiều chứng từ, nếu không lão sẽ kêu to gọi người bắt gian. Chủ tịch thị trấn Ngô suy đi nghĩ lại, không viết nhất định là không được đành phải viết giấy nhận tội, còn phải ký vào. Diệp Đăng Bang cười nhạt bảo nếu lần này họ Diệp không trúng cử vào chức vụ chủ tịch thôn sẽ phô-tô-cóp-py bản giấy nhận tội kia thành vài chục bản phân phát khắp nơi để cho họ Ngô mất thể diện, để cho Chủ tịch thị trấn Ngô mất chức......
Diệp Nhược Mộng khóc lóc thảm thiết, bộ dạng lạnh lùng bay sạch, áng chừng cũng bị do bắt buộc.
- Nhìn dáng vẻ Chủ tịch thị trấn Ngô chết đi là do chịu không được áp lực quá lớn cho nên treo cổ rồi.
Diệp Phàm lẩm bẩm nói.
- Ừ! Bầu cử lựa chọn chủ tịch thôn đâu phải dễ dàng vậy, Chủ tịch thị trấn Ngô có muốn hỗ trợ cũng không thể ra mặt, bằng không chẳng bị tộc trưởng họ Ngô dẫn người trong họ đến đánh chết sao.
Diệp Nhược Mộng phân tích rành rẽ.
- Chủ tịch thị trấn Ngô nhất định là bị người khác hãm hại, kỳ quái! Bởi vì trong rượu mừng đám cưới con gái của chú hai nhà họ Ngô mà sao có kẻ dám giở trò? Chẳng lẽ chú hai nhà họ Ngô bị Diệp Đăng Bang mua chuộc rồi, không thể nào! Quan niệm dòng họ của thôn ập Thiên Thủy mạnh hơn luật pháp. Vậy là ai ám toán y chứ, mà sao lại dùng được, chẳng lẽ trên đời này có xuân dược thật à?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Xuân dược gì thì em không biết, nhưng ở thôn đập Thiên Thủy có loại ‘Diễm tình thảo’ đúng là có thể tiến hành ân ái.
Diệp Nhược Mộng có chút ngượng ngùng.
- Diễm tình thảo, em nói rõ hơn xem nào.
Diệp Phàm hết sức kinh ngạc.
- Diễm tình thảo chỉ có ở thôn đập Thiên Thủy nhưng rất ít người biết. Bởi vì tổ tiên bên nhà mẹ em cũng có một thầy lang nên em mới biết. Cỏ này có quả hình như một ngọn lửa đỏ, sau khi nấu thành canh thì sẽ có tác dụng kích tình, tổ tiên có khi có dùng loài cỏ này trị...... Trị bệnh mà. Tuy nhiên loại cỏ này rất hiếm, giờ căn bản đã tuyệt chủng rồi, có lẽ chỉ còn sót lại một ít ở vách núi, đoán chừng là do tộc trưởng họ Diệp thiết kế từ trước, lão là tộc trưởng nên có vài quả diễm tình thảo còn sót lại cũng là chuyện bình thường.
Diệp Nhược Mộng thẹn thùng, bầu ngực trắng ngần như ẩn như hiện trước mặt Diệp Phàm.
Không đốt lửa mới là lạ!
- Mẹ kiếp! Xuân dược chính tông a! Trị liệt dương cũng không tệ lắm. Trước kia sư phụ đã từng nói có thể dùng loại dược thảo loại này để chế luyện xuân cung hoàn, hơn nữa nếu dùng thủ pháp đặc thù sẽ không để lại tác dụng phụ. Sử dụng thích hợp sẽ nâng cao thời gian quan hệ, tuy nhiên sư phụ cũng nói phải đạt ít nhất đến tầng thứ năm của thuật dưỡng sinh mới có thể dẫn dụ phun kình khí ra, nếu không uổng phí khí lực......
Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến điều gì, lập tức nét mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Nhược Mộng, bởi vì hắn nghĩ bản thân như vậy mà bị một cô gái chơi xỏ thì đúng là mất mặt a!
- Nói! Có phải vừa rồi em cũng dùng diễm tình thảo. Nhất định là do tổ tiên em lưu lại phải không?
Diệp Phàm tức giận hỏi, thầm nghĩ:
- Con mẹ nó xui xẻo! Lại bị một con nhãi ranh tính kế, mất hết cả uy danh cao thủ võ lâm. Nếu như sư phụ biết chắc cười cho rụng răng. Tuy nhiên cô gái họ Diệp này cũng có tâm kế thật sâu, vì trả thù bất chấp cả trinh tiết, anh đây đi buôn như vậy coi như cũng không lỗ......
- Ừ! Tổ tiên còn còn dư lại một chút.
Diệp Nhược Mộng cũng thoải mái thừa nhận:
- Hiện giờ bản nhận tội còn đang nằm trong tay tộc trưởng họ Diệp, hi vọng anh có thể thu hồi trở về.
- Bản thân anh có chút không rõ, với sắc đẹp của em hoàn toàn có thể tìm người kiểu như chủ tịch Thái để trao đổi. Người ta dù gì cũng là chủ tịch thị trấn, cấp Trưởng phòng, anh nghĩ bọn họ nhất định sẽ nguyện ý. Cũng giống như chuyện của cha em, chắc là thuộc về phạm vi công an có đúng không, sao không tìm cục trưởng Cục công an. Hừ! Anh chỉ là tôm tép, em không sợ anh sẽ vỗ mông bỏ đi sao, hơn nữa như anh thì giúp được cái gì?
Diệp Phàm cố ý nói như vậy để thăm dò phản ứng.
- Anh cho rằng em làm như vậy là không phải à? Hừ! Nói cho anh biết là cán bộ Lưu vẫn bức ép mẹ em nói ra chuyện đêm hôm đó, còn nói nếu không sẽ báo lên công an và chủ tịch Thái bắt mẹ lại.
Anh nói chuyện mẹ bị cưỡng ép làm sao có thể nói ra, nói ra mẹ chỉ còn nước treo cổ thôi. ô ô......, về phần anh nói chỉ là một người bình thường, em thừa nhận. Nhưng anh có quen biết Phó Chủ tịch huyện Trương và thần tài cục trưởng Triệu, còn tốt hơn bọn kia nữa. Ngoài ra, nghe nói bí thư Tần cũng đối xử với anh rất tốt.
Cho nên, em không tìm anh chẳng lẽ đi tìm lão Thái Đại Giang đó. Anh xem em là người thế nào, cho dù hiến thân cũng phải tìm người mình thích. Còn về phần anh có vỗ mông rời đi thì cái nhìn của anh cho biết là không thể.
Bởi vì anh là một người tốt, xem lần sửa chữa trường học và đường sá thì biết. Cho dù trường hợp xấu nhất là anh phủi tay thì mẹ con em cũng chẳng muốn sống nữa, tuy nhiên anh cũng đừng mong thoát thân, hừ!
Diệp Nhược Mộng nói tới đây còn lạnh lùng hừ một tiếng, đảo mắt nhìn Diệp Phàm đang tái mặt rồi lại dịu dàng:
- Anh Diệp, đây chỉ là một vụ mua bán mà thôi. Chỉ cần anh giúp em tuyệt đối sẽ không dây dưa đến anh, điều này em cứ yên tâm, hai điều là vậy đấy, ai......
Diệp Nhược Mộng một lát nghẹn ngào, một lát lại là sẵng giọng, một lát sau lại mỉm cười.
Diệp Phàm nhìn thấy vậy khắp cả người phát rét, thầm nghĩ:
- Mẹ kiếp! Yêu tinh! Mình không phải đang nằm mơ đấy chứ, thằng cụ nó, cô nàng này thật là một ác ma. Không ngờ ở cái xó xỉnh hẻo lánh này mà lại có một nhân vật như vậy, có tâm cơ của một chị hai xã hội đen, yêu nghiệt a yêu nghiệt......
- Coi như vậy đi! Phía bên Lưu Trì anh sẽ nghĩ biện pháp. Còn chỗ tộc trưởng họ Diệp anh sẽ nói bóng gió xem có thể lấy lại tờ khai kia không. Hiện giờ chủ tịch Ngô đã chết, tờ khai kia chính là một quả bom hẹn giờ, anh nghĩ lão cũng đang cuống lên. Nếu để cho người họ Ngô biết chắc hai họ sẽ lập tức loạn chiến, không chừng đã bị lão hủy đi, như vậy thì càng tốt. Còn việc điều tra bên lâm trường Cảnh Dương thì để từ từ, anh tin nhất định sẽ có ngày lật lại được.
Diệp Phàm ưỡn lưng vẻ hiên ngang, đáng tiếc Diệp Nhược Mộng không phải là người ái mộ ngôi sao.
- Anh Phàm, như vậy mới ra dáng đàn ông chứ. Em không nhìn lầm người đâu, lần trước anh một quyền đẩy lui Lý Đức Quý, em đã biết ngay anh không phải tầm thường. Họ Lý ở thôn thôn đập Thiên Thủy rất mạnh nhưng em xem Lý Tuyên Thạch đối với anh rất tốt! Hành động của em tối qua có chút hèn hạ, nhưng anh cũng đâu tổn thất gì. Hơn nữa...... Hơn nữa thân thể của em......
Diệp Nhược Mộng đột nhiên thẹn thùng, cuối cùng cũng có điều khó nói a!
- Thằng cụ nó, xem ra đúng là thuật dưỡng sinh gây họa nha! Người trong thôn đập Thiên Thủy vẫn tôn trọng câu ‘Quyền đầu lớn chính là đạo lý’, sau này mình phải chú ý hình tượng rồi, nếu không còn mặt mũi nào đến gặp bà ngoại chứ.
Diệp Phàm nghĩ tới là lạ hỏi:
- Hơn nữa cái gì?
- Hừ! Thân thể của em trao cho anh rồi không nói, tuy nhiên công việc điều tra ở lâm trường Cảnh Dương cũng không phải dễ làm, anh phải cẩn thận một chút đó.
Diệp Nhược Mộng cười khẽ.
- Hừ! Đã trao cho anh, vậy thân thể của em sau này là của anh rồi.
Diệp Phàm đột nhiên vùng lên, đóng trò Bá Vương sủng ái Ngu Cơ, hai bàn tay lại giơ móng vuốt mò mẫm trên ngực Diệp Nhược Mộng làm cô đau đến ứa nước mắt tuy nhiên cô vẫn quật cường để cho hắn làm chuyện xấu.
Sau một hồi đại chiến, Diệp Phàm đã trút hết toàn bộ khí lực lên thân thể mỹ lệ trắng trẻo kia, tinh hoa cơ thể cũng đã trút vào cái động sâu tiêu hồn, toàn thân thư thái. Nghĩ đến hoàn cảnh đáng thương của mẹ con Diệp Nhược Mộng, hắn quyết tâm sẽ hết sức giúp đỡ.
- Một cái lâm trường thì có gì phiền phức chứ.
Diệp Phàm nói vẻ khinh thường, gõ gõ nắm đấm vào lồng ngực đang ưỡn ra.
- Anh Phàm, có thể anh không biết, lâm trường Cảnh Dương không thuộc về thị trấn Lâm Tuyền, cũng không thuộc về huyện Ngư Dương, mà là trực thuộc thành phố Mặc Hương. Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng nghe cha em nói là cùng cấp với Chủ tịch huyện đồng cấp khác. Cho nên anh phải cẩn thận một chút, hơn nữa trên lâm trường đó không khác gì một vương quốc riêng, bọn họ có đồn công an, mấy xưởng nhỏ. Muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, ngay cả Chủ tịch thị trấn, bí thư cái gì cũng không lọt vào mắt người ta đâu, ai!
Diệp Nhược Mộng lo lắng không thôi, thực ra cô đã thầm yêu Diệp Phàm từ lâu rồi, chẳng qua cô biết chuyện giữa hai người là không thể nào, người ta mới 19 tuổi đã là tổ trưởng tổ công tác rồi.
Sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về đã có thể thăng lên phó chủ tịch thị trấn tương đương phó phòng rồi, bản thân mình chẳng qua suốt đời chỉ là một cô giáo quèn, vì thế cũng không suy nghĩ nhiều. Chỉ cần điều tra rõ chuyện của cha mình, giúp mẹ giải quyết chuyện kia là được. Còn về chuyện ân ái với Diệp Phàm coi như mấy cơn mộng đẹp vậy.
- Chủ tịch lâm trường mà ngang cấp với chủ tịch huyện sao, thế thì khác quái gì cấp sở. Mẹ kiếp! Ông mày chỉ là một cấp ban nho nhỏ, làm thế nào để điều tra? Không trách mẹ của Diệp Nhược Mộng không dám nói ra, đoán chừng là vậy, cái này điển hình của vua con đây.
Diệp Phàm ngây người hồi lâu, không ngờ trong cái chỗ núi non này lại có một con hổ dữ như vậy, bản thân mình chỉ là một cấp ban nho nhỏ lại muốn đấu với một cấp sở, so với lấy trứng chọi đá còn ngu hơn!
- Anh Phàm, chuyện cha em cũng không phải quá gấp đâu, từ từ cũng được mà. Em tin tưởng anh chắc chắn sẽ có ngày làm tới chủ tịch huyện, chủ tịch thành phố, đến lúc đó chắc chắn sẽ có cách! Ai!
Diệp Nhược Mộng thấy vẻ mặt trầm mặc của Diệp Phàm liền hiểu ý ngay.
- Ừ!
Diệp Phàm vờ vịt ra vẻ một chút rồi bò dậy khỏi giường, vừa ra khỏi cửa cung thì thấy Nhị Nha Tử vội vàng hấp tấp chạy tới kêu to:
- Tổ trưởng Diệp, đã xảy ra chuyện rồi. Tộc trưởng nhà họ Diệp trúng gió sắp chết, hình như là ngay cả nói cũng không được rồi. Người họ Diệp đang than khóc loạn cả lên.
- Sắp chết, thằng cụ nó. Mới vừa nhắc đến lão sao đã hiện thế nhanh vậy chứ. Chẳng lẽ là oan hồn chủ tịch thị trấn Ngô hiện lên đòi mạng. Thằng cụ nó, xem ra làm chuyện xấu là quả báo ngay, không biết tờ khai nhận tội đã hủy đi chưa nữa?
Diệp Phàm tâm tình phức tạp, nghĩ một vòng rồi nói:
- Đi! Đi xem xem.
Hai người vội vàng chạy tới nhà lớn của họ Diệp, vừa vào bên trong thì thấy bên trong đã có rất nhiều người, cả nam nữ già trẻ đoán chừng mấy trăm người. Phía ngoài sân đứng hơn một ngàn người, đoán chừng cũng là họ Diệp cũng đến, tiếng khóc ai oán vang lên khắp nơi, dường như sắp đưa tang.
Tộc trưởng Diệp Đăng Bang nằm an tĩnh trên giường, hai vành mắt khô quắt thụt sâu vào trong, tuy nhiên vẫn cố gắng để mở mắt ra. Kỳ quái hơn là cái đầu vẫn ra sức giãy dụa nhưng chỉ có thể hơi động đậy, dường như vẫn còn day dứt chuyện gì đó, chẳng qua là tay đã không thể viết ra chữ nên cũng hết cách.
- Tổ trưởng Diệp, anh tới rồi.
Người cầm lái mới của nhà họ Diệp là Diệp Vỹ Cường gấp đến độ chạy vòng vòng nhưng cũng bất lực.
Diệp Phàm quan sát cẩn thận, cầm tay của tộc trưởng họ Diệp lên dùng thuật dưỡng sinh vận khí tra xét. Về phương diện trung y, Diệp Phàm khá hiểu biết vì sư phụ Phí của hắn chính là một ẩn sĩ siêu cấp.
- Hừ! Lão già này do là khí mạch không thông cho nên nghẹn khí không nói được, ác giả ác báo à!
- Diệp Phàm trong lòng sướng khoái mà nghĩ đảo mắt có chú ý.
- Anh Vỹ Cường, anh bảo mọi người đi ra hết đi, tộc trưởng Diệp trúng tà rồi, để tôi thử xem ông ấy có thể mở miệng được hay không, tuy nhiên tuyệt đối không để ai quấy rầy.
Diệp Phàm thần bí nói.
- Trúng tà! Tổ trưởng Diệp có thể trừ tà vậy thì thử nhé.
Diệp Vỹ Cường đã hoàn toàn tuyệt vọng nên lập tức đuổi sạch mọi người ra, người nông dân vốn mê tín, hơn nữa Diệp Phàm còn là một tổ trưởng nên chắc cũng không dám làm loạn.
- Đem một chén nước lạnh vào, thêm một nén hương, chuẩn bị một chút gạo, đậu tương......
Diệp Phàm vờ vịt hô, hắn xem phim ma của Hồng Kông nên bắt chước theo cho ra vẻ.
Thầm nghĩ bản thân mình đường đường là một đảng viên cộng sản lại có thể luân lạc đến mức giả thần giả quỷ, thật là buồn cười.
Mọi thứ nhanh chóng được chuẩn bị xong, Diệp Phàm cẩn thận đóng cửa lại, miệng lẩm bẩm, nhưng thật ra là hát bài ‘Áp thước đậu hủ......’, thấy người họ Diệp đã lui hết cả ngoài sân, hắn tới trước người tộc trưởng, nói khẽ:
- Tộc trưởng Diệp, ông không thể nói chuyện, nhưng đầu có thể chuyển động. Nếu như trả lời là đúng thì ngoảnh sang trái, không đúng thì ngoảnh sang phải, tôi sẽ có cách để ông mở miệng được. Điều kiện là ông phải giao ra tờ khai nhận tội của chủ tịch Ngô ra đây, bây giờ nó đối với ông cũng vô dụng rồi, tôi chỉ giúp Diệp Kim Liên lấy về phá hủy đi thôi.
Tộc trưởng Diệp vẫn bất động, không lâu đầu ngoảnh sang trái, ý bảo bản thân không biết Diệp Phàm nói gì.
- Hừ! Đến bây giờ rồi mà ông còn giả vờ, tôi biết hết rồi. Tuy nhiên ông không cần lo lắng vì tôi chỉ nhận lời giúp Diệp Kim Liên thôi, không phải cầm nó đưa cho thị trấn Lâm Tuyền. Nếu như ông không lấy ra, tôi khẳng định ông không thể dặn dò gì với người trong họ được rồi.
- Hơn nữa cuộc bầu cử lần này, người họ Diệp cũng không chiếm ưu thế gì. Nếu như ông không thể dặn dò lại những chuyện quan trọng mà đi thì người tổn thất chính là họ Diệp, như vậy sao ông có thể đi gặp liệt tổ liệt tông.
- Cuối cùng việc ông làm là một việc tốt, Diệp Kim Liên và Chủ tịch thị trấn Ngô bị ông hại đủ rồi, còn muốn phát điên lên ấy. Ông không sợ sau khi chết sẽ bị Diêm La cho xuống mười tám tầng địa ngục sao, chủ tịch Ngô chờ ông ở dưới đấy......
Diệp Phàm nói hết mọi nhẽ, thủ đoạn cũng giở hết ra
Tộc trưởng Diệp trầm lặng, xem ra lão cũng áy náy trong lòng chuyện chủ tịch Ngô và Diệp Kim Liên. Hơn nữa đó là chuyện tuyệt đối không thể lộ, không phải lúc vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không thể lộ ra, cho dù sắp chết cũng phải nghĩ đến hậu sự của họ Diệp.
- Ông có phải sợ tôi lừa lấy đi tờ khai còn ông không có cách nào mở miệng. Vậy để cho tôi trừ tà trước đã để cho ông có cảm giác nóng lên, khí mạch dễ chịu sẽ có hiệu quả. Tuy nhiên tôi chỉ để vậy thôi, còn muốn mở miệng nói chuyện được trừ khi ông đưa tờ khai nhận tội ra đây.
Diệp Phàm nói xong ra bộ thần bí, miệng lẩm bẩm tụng niệm, đưa tay ra huơ vài vòng, sau đó chiêu một ngụm nước phun lên đầu ngón tay rồi điểm vào đầu Diệp Đăng Bang. Sau đó đột nhiên đặt một ngón tay vào thủ mạch của lão, vận khởi thuật dưỡng sinh, hắn cũng không biết là có kình khí nội gia nào đi ra ngoài không nhưng có cảm giác một sức nóng là lạ truyền vào kinh mạch của Diệp Đăng Bang.
Theo sư phụ Phí kể lại thì mấy trăm năm trước họ Phí có một ông tổ tên là Phí Hạc là một cao thủ luyện khí nội gia, lúc vận công cực hạn có thể phun ra kình khí dùng công kích được như vũ khí thực thụ, cách không chừng mười thước chém đứt một tấm ván dày ba phân…Tuy nhiên khi đó Phí Hạc đã tu luyện gần một trăm hai mươi năm, thuật dưỡng sinh đột phá đến tầng thứ tám mà giới võ thuật truyền thống Trung Quốc vẫn gọi là tiên thiên cao thủ.
Tiên thiên cao thủ chính là đột phá thể chất người thường, tẩy rửa lại kinh mạch, đạt tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong truyền thuyết. Tuy nhiên cao thủ cấp bậc này quá ít, đất Hoa Hạ mênh mông, anh hùng không dưới hàng vạn, hàng nghìn, nhưng tiên thiên cao thủ tuyệt đối sẽ không vượt qua một bàn tay.
Đương nhiên, tiên thiên cao thủ cũng không như trong TV hay tiểu thuyết là có thể bay lên trời, sống thọ đến 2, 3 trăm tuổi..etc, điều này quá mức trái với quy luật tự nhiên. Nhưng nói để sống tới chừng 150 tuổi không thành vấn đề.
Đối với cao thủ ở cảnh giới siêu nhiên như tiên thiên, đồng chí Diệp Phàm trên căn bản cho rằng là bịa đặt ra, làm sao mà không nhúc nhích lại có thể cách mười thước đánh gãy tấm ván, rồi lại còn phun khí như bắn đạn. Tuy nhiên đất Hoa Hạ tàng long ngọa hổ, không nhìn thấy cũng không có nghĩa là không có.
Không lâu sau!
Được Diệp Phàm vận công cứu chữa một lúc, Diệp Đăng Bang gắng sức ngoảnh đầu sang bên trái, đoán chừng là trong cơ thể nóng lên rồi nên bắt đầu tin Diệp Phàm.
Kỳ quái chính là Ngô Đăng Bang cứ ra sức dùng đầu đụng vào đầu thành giường, đầu thành giường là một chiếc tủ liền do mấy tấm ván ghép vào, chắc cũng có niên đại xa xưa, phía trên còn có khắc một số họa tiết tinh xảo, không chừng còn là đồ cổ.
- Ông nói tờ khai nhận tội là ở trong tủ giường?
Diệp Phàm vui mừng hỏi.
Diệp Đăng Bang lại ngoảnh đầu sang bên trái, ý bảo không sai.
- Không sai! Để tôi xem nào.
Diệp Phàm vừa nói vừa cẩn thận gõ vào đầu dường dày khoảng một tấc, giống như một chiếc tủ dẹt. Hắn tìm tòi một lúc rồi phát hiện thấy con mắt một con mèo rất sáng liền ấn vào đó thì một cánh cửa mở ra.
Bên trong có một hốc tối đứng khá nhiều thứ nào là sách vàng, sách bạc, bản đồ, etc. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng rất hiểu lễ phép, lục được tờ khai nhận tội của chủ tịch Ngô rồi cũng không dám đụng đến những thứ cơ mật của họ Diệp dù rất tò mò, chỉ sợ chọc phải sự tức giận của tộc trưởng Diệp.
Nhét tờ khai nhận tội vào người, Diệp Phàm nói:
- Ông yên tâm, chuyện này chỉ có ông, tôi, Diệp Kim Liên và Diệp Nhược Mộng biết, tuyệt đối sẽ không có người khác biết. Tôi thề......
Vì để cho Diệp Đăng Bang yên tâm, Diệp Phàm phát lời thề độc.
Sau đó Diệp Phàm tiếp tục vận thuật dưỡng sinh đả thông khí nghẽn cho Diệp Đăng Bang, rốt cuộc lão cũng có thể ấp úng.
- Cám ơn...... tổ trưởng Diệp. Ông thật xấu hổ, có lẽ cậu nói đúng, đây là báo ứng. Thay ông xin lỗi với Diệp Kim Liên nhé, ông không có cơ hội nữa rồi. Ai! Ông thật muốn làm nhiều việc thiện để đền bù. Tuy nhiên tổ trưởng Diệp à, diễm tình thảo không phải của ông. Khi đó sở trưởng Lưu của Sở Tài chính , thị trấn Lâm Tuyền nói chủ tịch Ngô muốn hạ bệ ông ta nên đã ra tay, hơn nữa y còn nói là sẽ giúp họ Diệp trong cuộc bầu cử chủ tịch thôn, còn ông chỉ ra mặt ép chủ tịch Ngô viết giấy nhận tội. Ai! Kim Liên mặc dù không phải là người thôn này, nhưng chồng nó cũng là người họ Diệp a! Ông thật có lỗi, đã bị Long mộ làm hoa mắt.
Diệp Đăng Bang nghẹn ngào, lời nói người sắp chết bao giờ cũng chân thành!
- Thôi chuyện đã qua rồi! Dì Kim Liên cũng không trách ông đâu.
Diệp Phàm an ủi, quay đầu kêu:
- Vỹ Cường, anh mau vào đi, tộc trưởng Diệp có vài điều muốn nói.
Diệp Vỹ Cường nhảy vào thì đã thấy Diệp Đăng Bang có thể mở miệng thì lập tức quỳ xuống trước Diệp Phàm, nói lớn:
- Anh Diệp! Ân tình của anh đối với họ Diệp chúng tôi, Diệp Vỹ Cường xin thay mặt để ghi nhớ. Sau này anh ở thôn đập Thiên Thủy chính là anh em với Diệp Vỹ Cường này, có chuyện gì xin cứ nói, dù lên núi đao xuống vạc dầu, Diệp Vỹ Cường tuyệt sẽ không một chút nhíu mày.
- Tốt! Anh Vỹ Cường xin đứng lên. Cả họ bàn bạc đi, tôi ra trước đây.
Diệp Phàm đỡ Diệp Vỹ Cường dậy rồi đi ra ngoài.
- Vỹ Cường! tổ trưởng Diệp là một người thành thực, cũng là một dị nhân. Ngàn vạn không thể đắc tội, chuyện chọn chủ tịch thôn phải nghe theo nó. Ông nghĩ cả đời người rồi cũng như cây cỏ mà thôi, chúng ta cứ tận lực là được, tổ tông cũng sẽ không trách chúng ta, nếu cả họ Diệp chúng ta đều sống tốt thì có vào Long mộ hay không cũng chẳng việc gì......
Diệp Đăng Bang nói mấy câu trăn trối.
Diệp Phàm đem tờ khai nhận tội giao cho Diệp Kim Liên, hai mẹ con ôm nhau khóc một hồi, sau đó Diệp Nhược Mộng đem tờ khai bỏ vào lò đốt thành tro.
- Ai! Một trang giấy đã hại bao nhiêu người.
Diệp Phàm cũng cảm khái mãi:
- Dì Kim Liên, nếu như sau này Lưu Trì lại đến ép hỏi thì dì cứ bảo là đêm đó chủ tịch Ngô uống rượu say rồi nằm ngủ.
Còn về chuyện Lưu Lương Huy cũng biết chuyện này, Diệp Phàm cũng không nói, hắn không muốn hai mẹ con đáng thương này hoảng sợ thêm một lần nữa. Hơn nữa Lưu Lương Huy thấy chủ tịch Ngô treo cổ thì chắc cũng đã hết hồn, giấu chuyện không kịp chs đừng nói là khoe khoang.
Những chuyện này cũng thật đúng là phức tạp, nguyên nhân nhất định là do tranh giành quyền lực giữa bí thư Tần và chủ tịch Ngô. Lưu Lương Huy cảm giác vị trí sở trưởng của ý bị đe dọa nên manh động, hết thảy đều là hậu quả của cuộc đấu tranh chính trị giữa hai vị lão đại của thị trấn.
Quan trường vốn không có tiếng súng như chiến trường, không thấy cảnh đầu rơi máu chảy, nhưng còn quỷ dị hung hiểm hơn rất nhiều. Lưu Lương Huy thật ra cũng chỉ là một con cờ đáng thương trong cuộc đọ sức giữa bí thư Tần và chủ tịch Ngô mà thôi.
Bản thân mình hiện giờ cũng không khác Lưu Lương Huy nhiều lắm. Từ hoàn cảnh bị chủ tịch Thái chèn ép hay bí thư Tần lấy lòng, Diệp Phàm rất đồng cảm với Lưu Lương Huy, làm một con cờ tuyệt không dễ chịu, không thể làm chủ bản thân mình.
Diệp Phàm chỉ biết nghĩ trong lòng như vậy còn cũng chẳng có cách nào. Thật ra thì đời người như một ván cờ, quan trường cũng là một phần đời người . Cho dù là cán bộ cấp tỉnh cũng chỉ là một con cờ có cấp bậc cao hơn mà thôi, nếu không muốn là quân cờ thì cố gắng thành người chơi cờ vậy, hơn nữa phải là người đánh cờ ở đỉnh của kim tự tháp.
Diệp Phàm tạm thời chưa đạt tới cảnh giới này, mục tiêu trước mắt của hắn là làm tốt cuộc bầu cử ở thôn đập Thiên Thủy, ra sức thay đổi một chút cuộc sống ở đây. Nếu quả được như vậy thì nếu bản thân có lên được chức phó phòng cũng thỏa mãn. Bản thân mình không phải là thần tiên muốn làm gì cũng được, chỉ biết nỗ lực hết sức mình thôi.
Chuyện này cũng cho Diệp Phàm một bài học tốt, tăng thêm rất nhiều kinh nghiệm cho hắn, tuy nhiên kinh nghiệm này lại phải trả bằng mạng người.
Buổi tối, Diệp Phàm đến nhà lớn họ Lý.
Nhà lớn họ Lý vô cùng rộng rãi, chung quanh là tường rào vây kín lại chừng hơn trăm thước rộng rãi, trong nhà để đầy những tạ đá, gậy đá, cối xay bằng đá......
- Kỳ quái! Nhìn điệu bộ này giống như sân luyện võ thời cổ. Lần trước mình không thấy giờ lại thấy. Chẳng lẽ họ Lý trước kia là gia tướng hộ vệ của chúa công họ Lô?
Diệp Phàm trong lòng hết sức buồn bực.
- Hoành Sơn! Phục hay không? Quá không có trình độ, còn lâu mới bằng được ta, ha hả!
Nghe giọng Lý Tuyên Thạch.
Diệp Phàm đến gần mới phát hiện dưới tàng cây trên sân có mấy người, Lý Tuyên Thạch đang đấu vật tay cùng với một người đàn ông khỏe mạnh. Còn tộc trưởng Lý Viêm Đình đang ngồi nhàn nhã uống trà một mình.
- Ha hả! Đang vật tay a! Anh Lý rất khỏe, thằng em bội phục!
Diệp Phàm ha hả cười nói.
- Tổ trưởng Diệp tới, để chê cười rồi. Chút nghề mọn ấy mà, cao siêu gì đâu.
Lý Tuyên Thạch cười rất tự nhiên, chắp tay lễ theo động tác của người tập võ khiến Diệp Phàm sửng sốt. Hắn thầm nghĩ ngay cả lễ bái cũng đúng phong cách đại hiệp, không lẽ mình đoán đúng à nha?
Nhìn thấy Diệp Phàm đang sững sờ, Lý Tuyên Thạch cười nói:
- Cậu em, ha hả
- Chút tài mọn ư, anh Lý quá khiêm nhường rồi. Ngay cả “Kháo sơn hổ” Thế Hùng nổi tiếng vật tay trong huyện Ngư Dương cũng còn thua anh, gặp nhau còn phải chào một tiếng anh Lý đấy!
Người thanh niên vừa cùng vật tay với Lý Tuyên Thạch nhìn lướt qua bộ dạng trắng trẻo thư sinh của Diệp Phàm, hừ một tiếng.
- Ha hả! Không ngờ anh Lý lại có danh tiếng như vậy, “Kháo sơn hổ” vốn nổi tiếng cả huyện Ngư Dương mà. Hôm nay thằng em được mở rộng tầm mắt rồi.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười khen một câu cho Lý Tuyên Thạch mát mặt. Thật ra hắn đâu biết tên “Kháo sơn hổ” đó là ai vì mới về huyện đã bị nhét vào thôn đập Thiên Thủy.
- Cậu Diệp quá khen, là người trong nhà tâng bốc nhau mà thôi, cũng đâu phải như vừa rồi Hoành Sơn nói, ha hả!
Lý Tuyên Thạch tỏ vẻ khiêm nhường, nhưng trong lòng cũng hết sức thoải mái.
- Ai nói đấy! anh Tuyên Thạch là ai chứ. Tổ trưởng Diệp, không phải em xem thường người thành phố, nhưng chân tay gầy yếu như vậy, anh Tuyên Thạch quét một cái là một lúc ngã luôn cả 10 người ấy chứ.
Lý Hoành Sơn lại càng đắc ý khoác loác.
- Ha hả! Phải không? Vậy chúng ta vật một lần đi.
Diệp Phàm chợt động, nếu như quả thực nhà họ Lý trước kia theo nghiệp võ thì dựa võ lực là có thể thu phục rồi.
- Anh......
Lý Hoành Sơn ngẩn ra, miệng há hốc có thể nhét được cả quả đấm. Ngay sau đó mấy thanh niên khỏe mạnh họ Lý đều cười toáng lên vẻ coi thường. Lý Tuyên Thạch thì không cười mà nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm đến mức khó chịu, chắc là muốn cười nhưng cảm thấy mất lịch sự.
- Cậu Diệp, bỏ đi! Dân quê không hiểu quy củ, lỡ ra bị trật tay thì không hay.
Lý Tuyên Thạch nói rất chân thành.
- Không có chuyện gì! Nếu cậu Hoành Sơn đây có thể thắng tôi thì tôi sẽ bao cả đám một chầu rượu thịt.
Diệp Phàm thản nhiên.
Ánh mắt tộc trưởng Lý Viêm Đình đang nhàn nhã uống trà chợt lóe lên, thầm nghĩ ” Người thanh niên này chắc phải có thực lực, nếu không chẳng ngu đến nỗi tự mình rước lấy nhục nhã, tuy nhiên muốn đấu với Hoành Sơn thì đúng là như vậy, họ Lý ta đâu phải là hạng hèn yếu.”
Lão cũng hứng thú muốn xem Diệp Phàm thế nào liền cười ha hả:
- Tốt! Người nhà họ Lý chúng ta rất hào sảng. Ông cậy già ra mặt làm công chứng viên nhé?
- Có tộc trưởng Lý làm công chứng viên thì còn gì bằng nữa.
Diệp Phàm nói.
- Đến đây nào người anh em, cẩn thận bị trật tay đừng trách tôi nhé!.
Lý Hoành Sơn lắc lắc cánh tay, căn bản không coi Diệp Phàm vào mắt.
- Ha hả a! Bắt đầu đi! Tuy nhiên nếu tôi may mắn thắng được thì Hoành Sơn phải gọi tôi là anh Diệp, lúc ấy đừng bảo lớn tuổi hơn nên không thể nhé.
Diệp Phàm vẫn mỉm cười khiến Lý Tuyên Thạch hơi nghi ngờ.
- Tốt!
Lý Hoành Sơn thiếu chút nữa thì nghẹn chết
- Nếu như anh có thể thắng tôi thì tôi sẽ gọi ba lần anh Diệp, tuyệt không sai lời.
Gã gần như rống lên.
Diệp Phàm đưa tay ra rồi hai người bắt đầu triền đấu. Lý Hoành Sơn vừa ra tay thì lập tức dồn hết sức lực đè xuống muốn đánh phủ đầu, nếu là người bình thường đã sớm kêu đau rồi, bởi vì Lý Hoành Sơn đã luyện tập hơn 10 năm, nghe nói bóp một cái là có thể vỡ nát một củ khoai lang to, được người trong thôn gọi là ưng chưởng.
Diệp Phàm khẽ vận thuật dưỡng sinh thuật, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng. Qua một lát, mặt mày Lý Hoành Sơn đã đỏ ửng mà tay Diệp Phàm vẫn như mọc rễ vậy, muốn di động một chút cũng là khó khăn.
Lúc này mấy người họ Lý cười giễu lúc trước cũng không cười nổi, đừng xem Lý Hoành Sơn mới chừng 21, gã chính là cao thủ trẻ tuổi số hai của nhà họ Lý sau Lý Tuyên Thạch. Tuy nhiên mọi người vẫn đang có ảo tưởng Lý Hoành Sơn cố ý nhường cho Diệp Phàm.
Dù sao người ta là cán bộ từ thị trấn Lâm Tuyền tới, nghe nói còn là cấp Trưởng ban. Nếu để cho phát lực làm hắn mất mặt thì Lý Tuyên Thạch và tộc trưởng Lý Viêm Đình cũng khó xử, bọn họ đâu biết Lý Hoành Sơn đã dùng hết sức, đâu phải là chơi đùa.
- Bạo kính xuất!
Lý Hoành Sơn thấy vật lâu như vậy mà không được gì cảm thấy rất mất mặt, rốt cục không nhịn được hét lớn một tiếng sử ra môn công phu tụ lực lợi hại nhất của nhà họ Lý ”Bạo kính công”.
Nghe nói công phu này thi triển ra thì có thể dồn kình khí toàn thân tụ vào một chỗ, giống như nước lũ vỡ đê tràn ra. Tuy nhiên sau khi sử ra thì thân thể trong vòng nửa tháng cũng sẽ mềm nhũn vô lực.
Đây chính là tác dụng phụ do tiêu hao thể lực quá mức tạo thành.
Diệp Phàm cũng cảm giác sức lực trên tay Lý Hoành Sơn đột nhiên gia tăng, cánh tay hắn chưa kịp phòng bị nên bị đề xuống dưới, làm cho hội đồng đại biểu nhân dân nhà họ Lý đều trầm trồ khen ngợi Lý Hoành Sơn bây giờ mói thể hiện chân bản lĩnh, lúc nãy là đùa giỡn với tổ trưởng Diệp mà thôi.
- Ha ha ha! Trở lại nào!
Diệp Phàm giả bộ rất cố gắng, ngay cả mồ hôi cũng toát ra, hô lên một tiếng rồi lật cổ tay không chút lưu tình đột nhiên dùng tầng thứ ba của thuật dưỡng sinh đánh ra.
- Bạch!
Cánh tay của Lý Hoành Sơn bị đè chặt xuống mặt bàn đá, toàn bộ đám nhà họ Lý ngây người. Lý Viêm Đình trong lòng kinh hãi, thầm nghĩ tổ trưởng Diệp hóa ra là một cao thủ nội gia.
- Anh Diệp, Hoành Sơn nhận thua rồi, nhưng nếu như anh có thể vật được anh Tuyên Thạch thì tôi thật sự tâm phục, sau này chính là thằng em của anh rồi, anh có dám thử không?
Lý Hoành Sơn dứt khoát nhận thua, kêu một tiếng anh Diệp. Tuy nhiên thằng ranh này cũng vô cùng giảo hoạt, chuyển ngay mồi lửa sang cho Lý Tuyên Thạch .
Đương nhiên, người nhà họ Lý cảm thấy bị Diệp Phàm thắng là chuyện hết sức mất mặt. Hơn nữa bọn họ cho là Diệp Phàm ăn may, vì thế đều nhìn vào Lý Tuyên Thạch, hi vọng gã có thể đứng ra áp đảo Diệp Phàm, đoạt lại thể diện.
- Hoành Sơn, không được vô lễ. Thua thì thua, phải có dũng khí. Người nhà họ Lý nâng lên được mà cũng đặt xuống được, quyết không để người khác xem thường, cậu Diệp nói đúng không?
Lý Tuyên Thạch dù sao cũng là trưởng thành nên đưa đẩy rất khéo, nếu như Diệp Phàm không ứng chiến chính là yếu thế, nói rõ là nhận thua.
- Ha ha ha! Anh Lý muốn thử thì thử thôi. Tuy nhiên phải thay đổi hình thức đánh cuộc rồi! Dù sao cũng phải làm lớn chút. Nếu như thằng em may mắn thắng vậy thì xin lỗi rồi, tuy anh Lý lớn tuổi hơn nhưng vẫn phải gọi em là anh Diệp, còn chuyện bầu chủ tịch thôn anh Lý phải toàn lực hỗ trợ em. Đương nhiên, nếu như em thua thì cũng sẽ dốc sức giúp họ Lý trong cuộc bầu cử. Có tộc trưởng Lý làm công chứng viên, anh Lý có dám thử không?
Diệp Phàm cũng suy đoán là gần đây ba nhà Diệp, Lý, Ngô đều đã có hành động, mỗi ngày đều phát sinh vài chuyện như vậy, đoán chừng là có người ba họ đứng sau giở trò.
Nếu như tiếp tục như vậy thì e cuộc bầu cử chưa diễn ra thì đã có đổ máu. Nếu có thể thắng lợi lần này thì đúng là quá tốt, bằng không thì chắc mình cũng phải cuốn gói khỏi đập Thiên Thủy rồi.
- Vật lộn đọ sức!
Chính là ý muốn của Diệp Phàm lúc này.
Lý Tuyên Thạch có chút do dự, đây không phải là bản ý của gã mà phải xem ý tộc trưởng Lý Viêm Đình. Đây là chuyện liên quan đến cả dòng tộc, tuy nhiên Lý Tuyên Thạch rất có tự tin với bản thân mình
- Ha hả! Tổ trưởng Diệp, xem mấy người tuổi trẻ tranh đua, ông cũng thấy ngứa tay rồi, nếu không ngại thì đấu với ông một ván đi.
Lý Viêm Đình không chút liêm sỉ đứng lên cùng muốn đứng lên vật tay với một thằng ranh chưa ráo máu đầu như Diệp Phàm. Lão già này có thể đại biểu cho họ Lý tranh chức chủ tịch thôn nên da mặt dĩ nhiên là dày như đáy nồi, không hề đỏ mặt, cả đám họ Lý xung quanh cũng ngây cả người.
- Lão thất phu! Ông nhiều tuổi như vậy, bản lĩnh võ thuật cũng như nội công đều thâm hậu hơn, chẳng phải là rõ ràng muốn chiếm tiện nghi của mình sao? Không thể đấu, phần thắng không nắm chắc lắm. Lý Viêm Đình là hậu nhân của gia tướng họ Lô, gia tộc kia có từ triều Đường, có lẽ còn sớm hơn cả Trương Tam Phong, nói lão không có chút bản lĩnh là chuyện lừa đảo. Nếu không lão già này cũng không dày mặt mà ra tay với mình, bằng không thua thì còn biết để cái mặt già kia vào đâu......
Diệp Phàm hơi hoảng hốt, vội vàng vận ‘Thanh Tâm quyết’ trong thuật dưỡng sinh. Một luồng khí lạnh nhè nhẹ bốc lên trong lòng, tâm trí thoáng cái đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, cười nhạt:
- Tốt a! Có thể cùng giao đấu với tộc trưởng Lý là niềm vinh hạnh của thế hệ sau như cháu, kính mong tộc trưởng hạ thủ lưu tình, ha hả!
Diệp Phàm gượng cười trầm ổn đưa tay ra, vận sức chờ phát động, đối thủ là lão Lý nên hắn không hề dám khinh suất.
Quả nhiên!
Bản lĩnh thâm hậu của lão Lý lập tức thể hiện ra, Diệp Phàm cảm giác tay của lão không khác một cây gậy sắt, mơ hồ có một luồng kình khí ổn trọng từ tay lão truyền ra.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không chút yếu thế. Tuy nói gia tộc của lão Lý rất cổ xưa nhưng giờ cũng đã suy tàn rồi, nếu không cũng không phải khuất mình ở xó xỉnh này, thuật dưỡng sinh mà bản thân tu luyện nghe lão Phí nói cũng đã truyền thừa được 2000 năm rồi. Hơn nữa người trẻ tuổi dù sao vẫn có lòng hiếu thắng, cho dù ngươi có là một con lão hổ mạnh mẽ đi nữa thì ta cũng phải thử qua.
Diệp Phàm vận ra năm tầng sức lực của thuật dưỡng sinh khiến lão Lý cũng hơi kinh hãi, thầm nghĩ thằng ranh cũng thực sự có bản lĩnh chứ không phải rỗng tuếch, không biết là đồ đệ của ai.
Từ trong lòng bàn tay lão cảm nhận được một luồng kình lực tuyệt đối thuần hậu hơn thằng cháu Tuyên Thạch của lão, không biết là loại cao thủ nào mà có thể dạy ra đệ tử như vậy. May vừa rồi không để cho Lý Tuyên Thạch giao đấu nếu không thì hỏng bét rồi......
Lão Lý thầm kêu may mắn, đồng thời cũng bắt đầu gia tăng kình lực từ từ. Lão không muốn một chiêu thắng ngay mà muốn thử xem bản lĩnh của Diệp Phàm nông sâu đến đâu.
Diệp Phàm cũng dần dần gia tăng lực sức lực chống đỡ.
Sáu tầng
Bảy tầng
Tám tầng
Chín tầng
Mười tầng rồi, sắc mặt Diệp Phàm đỏ bừng, nổi hết cả gân xanh, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu toát ra đầy mặt, biểu hiện của việc tuần hoàn máu tăng nhanh. Còn lão Lý cũng không dễ chịu gì, chòm râu không gió vẫn run lên bần bật, đám người họ Lý đều biến hẳn sắc mặt.
Lão Lý là người có bản lĩnh thâm hậu nhất hiện giờ của họ Lý, sau khi mấy người cao thủ của gia tộc tham gia cách mạng rồi mất tích.
Thế hệ sau của nhà họ Lý cũng không có ai có đủ căn cốt để luyện ‘Hóa khí thần công’ của nhà họ Lý. Môn công phu này theo truyền thuyết là bắt nguồn “Âm dương hấp linh thuật” của Vũ Văn Thành Đô thuộc gia tộc Vũ Văn, có thể biến kình khí của kẻ địch cho bản thân sử dụng, nếu tu luyện đến tầng thứ 8 thì có thể hút nuốt kình khí của đối thủ, cực kỳ lợi hại.
Tuy nhiên căn cốt để tu luyện một ‘Hóa khí thần công’ cũng đòi hỏi rất cao, người bình thường không thể tu luyện được. Kết quả là môn công phu này của họ Lý bị suy sụp dần, thỉnh thoảng đời sau có một, hai người đạt yêu cầu thì lại không chịu được cực khổ trong tu luyện.
Giằng co một hồi Diệp Phàm dốc hết mười tầng sức lực, còn lão Lý cũng đã dốc ra chín tầng. Trong lòng lão lại càng hoảng sợ, thầm nghĩ “Thằng nhãi này không phải là cá trong ao, tất sẽ có ngày hóa rồng bay lên trời”.
Tuy nhiên lúc này lão Lý bắt đầu vận khởi “Hóa khí thần công”, lão muốn hút thử một chút kình khí của Diệp Phàm để thăm dò sự thần bí nơi thằng nhãi này xem có thể sử dụng được phương thức hành khí hay không, học hỏi chỗ hay của trăm nhà cũng là bí quyết không ngừng tiến bộ của người tu luyện.
Diệp Phàm cảm giác bàn tay mình càng lúc càng nặng, hình như bàn tay lão Lý là một trạm trung chuyển. Ban đầu còn chưa rõ ràng, sau một lúc mới cảm thấy kinh hãi, lão Lý hóa ra có thể hút được kình khí của bản thân.
Kình khí thật ra là một thứ vô hình chỉ là một loại cảm giác của người tu luyện mà thôi, nó chỉ biến thành hữu hình khi tới cấp độ tiên thiên, tuy nhiên điều này thì rất hiếm hoi.
- Thằng cụ nó, lão này âm độc thật, chẳng lẽ luyện Cửu Âm thần công hoặc là Càn Khôn Đại Na Di?
Diệp Phàm trong lòng chấn động, dồn hết kình khí toàn lực kích ra, tuy nhiên hắn biết cũng chỉ là giãy dụa mà thôi. Dù sao lão Lý đã tu luyện qua mấy chục năm, trong khi mình mới tu luyện 10 năm, sao có thể ngạnh kháng.
- Ầm!
Lúc lão Lý dồn sức đè tay Diệp Phàm xuống, người họ Lý đều lộ ra vẻ khinh thường lẫn vui mừng như điên. Vào thời khắc mấu chốt đột nhiên xảy ra chuyện quỷ dị, Diệp Phàm cảm giác đan điền nóng rực như một chén nước thép nung đỏ, còn ở dưới mệnh căn có một luồng kình khí âm nhu bốc lên. Một nóng một lạnh hợp với nhau xảy ra một phản ứng rồi sinh ra một kình lực quỷ dị trên cánh tay.
Trong đầu của Diệp Phàm mơ hồ thấy bốn vòng tròn màu vàng nhạt quấn quýt lấy nhau, giống như vòng vân gỗ tính tuổi của cây.
Hắn biết thuật dưỡng sinh mà bản thân tu luyện do bị cưỡng ép từ bên ngoài mà nhân họa đắc phúc, rốt cuộc đột phá lên tầng thứ tư.
Sư phụ Phí đã nói: Thuật dưỡng sinh thuật đột phá đến tầng thứ tư mở ra ý cảnh trong tâm tưởng, hiện ra bốn vòng tròn màu vàng nhạt. Sau này mỗi lần tiến thêm một cảnh giới mới sẽ thêm một vòng tròn. Ruy hiên đây là một loại huyễn cảnh trong ý thức, không phải là thật sự, cũng như ảo giác của người bị đánh ngất.
Thuật dưỡng sinh được phân ra 12 tầng lớn, mỗi tầng lại chia bốn cảnh giới nhỏ là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Trữ Luyện, Thuần Hóa. Mỗi tầng lớn sau khi đạt tới cảnh giới đại viên mãn thì sẽ đột phá tầng cao hơn, năng lực tu vi cũng theo đó mà tăng lên.
Vào lúc dùng lực đánh ra, lão Lý tuyệt đối không nghĩ đến Diệp Phàm lại có thể tìm được đường sống trong đất chết. Quả đấm thoáng cái đã bị Diệp Phàm áp chế ngược lại, mắt thấy sắp bị áp xuống bàn đá, lão Lý dồn hết sức lực lần nữa, đáng tiếc đã không còn cơ hội, chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh tay của mình bị Diệp Phàm từ từ chiếm thượng phong, quả thực là một loại tra tấn tâm linh đến cơ thể.
Mấy người họ Lý chung quanh bao gồm cả Lý Tuyên Thạch đều kinh ngạc. Hai trụ cột của họ Lý là Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn lại càng nhìn trừng trừng đến nỗi con ngươi sắp rớt ra, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ và kính trọng.
Lý Viêm Đình bình thường chính là thần linh trong lòng bọn họ, hiện giờ lại sắp thua một thằng ranh chưa ráo máu đầu.
Kỳ quái là lúc Lý Viêm Đình coi như đã chấp nhận bại cục thì đột nhiên cảm giác cánh tay Diệp Phàm lại nhẹ đi, hai bên nhanh chóng trở về thế cân bằng.
- Tộc trưởng Lý bản lĩnh thâm hậu, cháu cảm thấy không bằng ..., coi như đánh ngang tay nhé?
Diệp Phàm cười ấm áp.
- Ha ha ha...... Hậu sanh khả úy!
Lý Viêm Đình phản ứng cũng không chậm, biết Diệp Phàm cho lão một bậc thang để đi xuống, nhất thời âm thầm tán thưởng. Lão cảm thấy Diệp Phàm tuy nói trẻ tuổi, nhưng thực có phong độ đại tướng, nếu đổi là bản thân mình chưa chắc đã có thể thu tay lại, quay đầu lại nói với Lý Tuyên Thạch:
- Tuyên Thạch! Sau này họ Lý toàn lực ủng hộ cậu Diệp! Có thể trúng được vị trí chủ nhiệm thôn là phúc phận của họ Lý, không được cũng không cần nghĩ nhiều. Hoành Sơn, sau này phải học tập cậu Diệp nhiều vào, đừng có tưởng học được mấy miếng mèo quào thì đã không biết trời cao đất dày là gì.....
Cuối cùng Diệp Phàm đương nhiên là bị họ Lý cho bò bốn chân mới trở về được cung cũ. Họ Lý không chiếm được tiện nghi khi vật tay thì phải triển lộ uy phong trên bàn rượu. Huống chi Diệp Phàm bị quần đấu, tuy nhiên hắn cũng vui vẻ tiếp hết, đến khi say mèm mới hài lòng ra về.
Vào chập tối trong cung chỉ có mẹ con Diệp Kim Liên và Nhị Nha Tử, còn Xuân Thủy lên thị trấn vẫn chưa về. Diệp Nhược Mộng hiện giờ cũng đã an tâm vì đã tiêu hủy được tờ khai nhận tội của chủ tịch Ngô